#áo dài tết
Explore tagged Tumblr posts
manhchenangngocduong · 14 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Xu hướng thời trang áo dài Tết 2025 tại Việt Nam - Sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại
Khi Tết đến xuân về, áo dài Tết luôn là trang phục được mong chờ nhất, biểu tượng không thể thiếu trong những ngày đầu năm mới tại Việt Nam. Với sự kết tinh của giá trị văn hóa truyền thống và nét đẹp tinh tế, chiếc áo dài giúp mỗi người tôn lên vẻ thanh lịch, trang nhã trong không khí rộn ràng của mùa xuân.
0 notes
shopthoitrang · 2 months ago
Text
Xả Set áo dài diện Tết cách tân tơ kim sa thêu hoa phối cổ thắt nơ tay bồng+có kèm quần phi lụa thanh lịch
- Màu sắc: ĐỎ HỒNG NUDE - Kích thước: + Size S: 35-48kg + Size M: 49-54kg + Size L: 55-60kg Tuỳ chiều cao - Xuất xứ: Việt Nam
Tumblr media
1 note · View note
oakygn · 5 months ago
Text
Tumblr media
I had to draw Juno when I saw the comic, I’m so glad we got some Vietnamese rep <3
97 notes · View notes
fandom-err0r · 3 days ago
Text
celebrating tết today! áo dài beamed my sylph of time for the occasion
Tumblr media
14 notes · View notes
gl-saveme · 6 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
xin chao ~
Malin via her IG
12 notes · View notes
ovytia-art · 1 year ago
Text
Tumblr media
Happy Lunar New Year to everyone that celebrates!
12 notes · View notes
orykorioart · 1 year ago
Text
Wakes up from a nap.
Thinks “Damn, I wanna draw Lup in an áo dài.”
Passes the fuck out again.
4 notes · View notes
kkalimarii · 2 days ago
Text
Tumblr media
i sort of rushed this because ive been so busy but happy chinese new year !!! or in viet, we call it tết!! i had a jamil drawing in mind (since its the year of the snake) but uh…i kind of scrapped it
i just really wanted to draw malleus in an áo dài
he wishes you all good fortune this year \(//∇//)\
edit: once again i had to patch stuff up, why am i never happy with what i first post 💀
283 notes · View notes
the-fox-in-the-socks · 4 months ago
Text
The Mai Akasaki Mystery Flower - Solved?
feat. a mini-dissection of Mai's name
Hi! I have seen a few people here guessing what the flower on Mai’s tattoo is (mostly camellias iirc)… and I think I have the answer!
I think it’s Ochna integerrima, which is also known as the yellow Mai flower. (Hoa mai vàng is it’s Vietnamese name). Yes, the answer may be that simple: the Mai flower is literally the Mai flower. It seems to match her tattoo and is a very similar shade to her eyes.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
(Note: I found most of this information in February last year when I just searched ‘mai flower’ on google and saw the results and was like ‘huh?’ and went down a rabbit hole from there lol.)
The flower has great significance to the Vietnamese Lunar New year, or Tết, short for Tết Nguyên Đán. They are used to decorate homes and are in full bloom during Tết, which is around late January to early or mid-February and lasts for around 7-10 days, which also lines up with Mai’s birthday (February 1st).
(please correct me if I am wrong, I got this information from Google and I am not Vietnamese and have never celebrated this holiday myself!)
There is a legend associated with the flower as well, which I believe might help explain what happened to Mai Akasaki.
https://botanicgardens.uw.edu/about/blog/2022/01/31/lunar-new-years-and-the-legend-of-the-mai-flower/
The following is copy-pasted from the above website:
"The Mai flower is named after a heroine in Vietnamese lore. Mai, a young warrior set off with her father to slay a giant serpent which had been terrorising their village. Mai’s mother gave her a bright yellow áo dài (traditional Vietnamese dress) to wear when she returned, so her mother could see her coming. Sadly, Mai ended up sacrificing her life to save her father from the serpent. Impressed by her heroic feats, the Gods made her a saint and granted her the ability to return home to her parents during the Lunar New Year celebration. After her parents passed, Mai transformed into a tree in front of her family home which blossomed with yellow flowers every year. Over time, the villagers would collect branches from this tree and decorate their homes for Lunar New Year."
And here are two other websites I looked at when researching this story:
https://scootersaigontour.com/legend-of-yellow-apricot-blossom-and-peach-blossom-on-vietnamese-new-year/
https://heritagevietnamairlines.com/en/the-tale-of-the-yellow-mai-flowers/
This leads me to believe that Mai sacrificed herself trying to protect the cast from a large threat, perhaps the mastermind/MonoTV, or sacrificed herself during the HPA operation that @1moreff-creator mentions in their post Everything We Know About Mai Akasaki + So Many Theories – @1moreff-creator on Tumblr. (this post is basically the Mai bible, please check it out!)
Additionally, MonoTV’s Mai-related secret quote “It’s all your fault”, and the second anniversary code with the same message, and some of the other Mai secret quotes talking about her in past tense imply that she has already passed, and that the cast is the reason why, which could mean she sacrificed herself for them... so I don't think she is the mastermind!
Her surname can also potentially provide us with clues.
“aka” means red, the same colour as her hair
“sa” means bloom or blossom, a reference to her flower tattoo
“ki” means hope, and why that is important is pretty self-explanatory if you've seen anything Danganronpa related
and "saki" means blossom of hope
(These are all Japanese meanings. I just used google for these translations, I do not know Japanese).
This means that her sharing the same name as this flower is likely not just a coincidence, but a deliberate choice by DRDTdev.
Tumblr media
Submitted Surnames with "red" in Meaning - Behind the Name
Tumblr media
Tenma Saki | Project SEKAI Wiki | Fandom
(yes I just cited the project sekai wiki as a source in my drdt theory, I don't know how I got here either)
The only problems with this theory that her flower is a Mai flower (that I know of) is probably the Literature Girl Insane flowers and the flowers in the bonus episodes being different colours. For the LGI flowers they may just be different flowers altogether that are there to symbolise something else, or a different aspect of Mai... I'm not sure. And the bonus episode flowers could just be coloured differently for aesthetic purposes.
tl;dr The flower on Mai's tattoo may actually be called 'Mai', it suggests she sacrificed herself and probably isn't the mastermind and her surname reinforces the idea that her name choice is not a coincidence.
This is my first tumblr post so apologies in advance if anything about the formatting is weird! Also critisism is appreciated, I would love to hear your thoughts on this :D
72 notes · View notes
lotusinjadewell · 1 month ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Áo dài (2025 Tết Collection). Credit to Sumire Store.
50 notes · View notes
iam-annhien · 4 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Nhiều khi tôi thấy mình kiếm được cớ để viết ngộ lắm! Kiểu như là, hôm rồi trời mưa. Nấu canh dưa cải chua với thịt bò. Mà lâu ngày rồi mới nấu. Quên mất dưa cải sẵn mặn, sẵn chua. Thành ra bát canh mặn thấy ớn. Chua thấy rầu. Rồi bụng dạ tự nhiên lênh láng cả. Vây là được cái cớ mà rền rĩ, rền rĩ gõ.
Mà ai lỡ đọc tiếp rồi. Làm ơn đừng trách sao gì mà cứ ỉ ê. Không phải tại tôi. Tại bát canh dưa cải chua nấu thịt bò. Chi mà mặn! Chi mà chua! Nghen!
Tôi về nhà đến nhà đã là rạng sáng hai mươi sáu tết. Thế là lỡ mất ngày cúng đưa ông bà.
Buổi trưa. Ba vẫn nấu sẵn nồi canh cải chua, món mà tôi ăn mãi vẫn không thấy ngán. Tôi cứ thế ngồi trên phản, quần đùi thiệt ngắn, húp canh sồn sột. Nói với về phía con em gái, lúc ấy đang cho bé Mina ăn dặm.
“Ngày mai về Bắc chơi rồi nhỉ. Mang nhiều đồ ấm theo đấy. Áo quần hôm trước chị gửi về có mặc được không. Rồi quần áo ấm cho em Mina nữa, em còn bé phổi yếu. Để ý em đấy nhá”
Đứa em gái: “Biết rồi, nhớ rồi. Bà cô già suốt ngày cứ làu bàu. Ơ nhưng mà đợt này chị đi chơi nhiều ghê. Sướng quá trời!”
“Sướng ư? Ai sướng? Sướng thế nào???”
“Thì mu��n đi đâu đi, hông chồng, hông con… kiểu kiểu vậy. Có sướng không?”
Tôi cười ha hả. “Mày lớn rồi út ơi. Biết quan tâm tới chuyện sướng khổ của chị rồi”
“Thế chị sống thế nào?”
“Người ta có hàng trăm nỗi lo hàng ngày. Tao thì chẳng có gì để lo cả. Đi làm, về nhà, cơm bụi, trà chanh, đạp xe, thi thoảng nhậu lên bờ xuống ruộng 1 hôm. Thế thôi đó. Nếu cuộc sống như thế được gọi là sướng. Thì chị mày cũng sướng!"
“Cũng không tệ. Em suốt ngày bỉm với sữa. Muốn đi làm xoăn cái tóc mà chả có thời gian đi”
“Thế đi đi. Để em Mina chị trông cho”
“Thôi, làm xoăn rồi lại không rãnh để chăm thì xù lên xấu lắm”
Thế là trưa hai mươi sáu tết hai chị em mải miết nói về chuyện sướng chuyện khổ trên đời.
Nó biểu từ dạo lấy chồng sinh con xong thấy mình sao kỳ lạ, đã bao lâu rồi, nó quên mất mình còn một người chị gái đi làm xa. Câu tôi nói với nó hôm cưới: “Có lấy chồng thì cũng ráng làm một người đàn bà độc lập nghe chưa” - Là tất cả những gì nó còn nhớ về tôi. Nghĩa là rõ nét nhất. Chân thật nhất.
Mùa xuân ở Miền Nam mát mẻ. Buổi trưa tuy nắng gắt hanh hao. Nhưng bù lại có gió, cứ đợt gió nào là được vuốt ve mơn trớn đợt ấy. Sướng râm ran, mê mẩn.
Buổi tối, bé út rủ: "Cà phê không?" tôi ừ. Thế là hai chị em đèo nhau đi. Bỏ em Mina ở nhà cho bố nó trông.
Vào một quán nhè nhẹ, có trúc, có tre, có bồn phun nước, bật mấy bài tình ca nghe chừng cũng du dương lắm. Tôi hỏi út hết thai sản rồi có định đi làm lại không? Hay muốn ở nhà trông Mina. Nếu ở nhà thì có muốn mở hiệu thuốc không? muốn thì chị tính, rồi chị giúp. Rồi lại hỏi ba mẹ có khỏe không? Có bệnh gì mà giấu không cho chị biết không? Nhà cửa có cần mua sắm gì không? Út bảo: "Ba mẹ chỉ cần chị khoẻ mạnh!" Thế là ngắt hết hàng loạt câu hỏi.
Tôi uống cooktail. Út uống nước cam, quán chuyển sang phần nhạc trẻ. Càng lúc càng có thêm khách tầm độ mười tám, hai mươi. Tôi cười: "Chắc lúc này chúng nó chê chị già!" Nó lại ngắt: "Chị khoẻ hẳn chưa?" - Tôi ngồi yên. Quán vẫn nhạc trẻ, ì ầm ở một góc xa.
Nó hỏi sao tôi không trả lời.
Tui nhoẻn miệng cười - vẫn im lặng
Nó lại biểu “Chị gái của tui đâu rồi. Chị gái của tui, mặc quần đùi húp canh sồn sột. Chị gái của lời lẽ đanh thép, tranh luận với người khác có bao giờ chịu im. Chị gái của tui, tui mà bị ai bắt nạt là chị sống chết với người đó. Chị gái của tui đâu biết cười nhoẻn. Đâu có biết hiền...”
Trời muộn. Gió táp vào mặt. Tôi ngồi sau xe máy, hai tay vòng qua người nó, mặt úp vào lưng con bé thở khẽ - thầm thì: "Ngày xưa trời lạnh, cũng có người hay thổi vào lưng chị như thế." Nó ngạc nhiên: "Tiểu tiết thế mà chị cũng nhớ nhỉ!" - Ừ, Chả hiểu sau chị lại thế. Một chút hà hơi vào gáy lúc mùa đông đủ để bắt đầu nỗi nhớ nhung dài đằng đẵng.
Hai mươi bảy tết. Cả nhà bé út đã về Bắc từ sáng sớm, ba thì sang nhà chú Minh đánh cờ. Nhà yên ắng lạ thường.
Mẹ lôi ở đâu ra được cái giường gấp vải dù bộ đội bạc thếch, nhìn là biết nặng trĩu gió sương. Mẹ biểu của ông nội. Tôi gối đầu lên đùi mẹ. Đợi cò về. Mà chỉ đợi có thế thôi chứ có cò nào về trên mấy cái cột nhà bê tông nữa. Mẹ thì thầm thủ thỉ. Như kiểu người ta kể chuyện cổ tích.
“Tóc con Nhiên bạc nhiều nhỉ, không như tóc chị hai mày, gần 40 mà vẫn đen nhánh”
“Hôm trước xin mẹ cái cân điện tử đúng không, khi nào đi nhắc mẹ đưa cho nhé.”
“Mà lấy cân làm gì? Định ép kí nữa hay sao?? Béo béo thế này mới xinh”
“Có để ý thằng nào chưa? Thằng ku con Chú Bình mấy hôm nay kiếm cớ sang tìm xem mày về chưa đấy”
Tiếng mẹ lúc xa lúc gần. Miên man bất tận. Cứ ủ ê như nỗi nhớ không vượt được khỏi bờ môi. Tôi thấy nước mắt mình đột nhiên rịn ra vô cớ.
"Mẹ. Hay con về đây ở luôn nhá. Mẹ chứa chấp con không?"
“KHÔNG - lấy chồng đi!”
Tôi lí nhí: “Thôi. Lấy chồng rồi giao thừa ai cúng ông bà với mẹ. Em gái cũng về quê chồng ngoài Bắc, hai chị cũng phải lo xong bên nội tận mùng 2 mới về nhà”
Mẹ biểu không phải lo. Mẹ có chồng. Chồng mẹ lo 😁
Sinh ra không ai cô đơn. Ba mẹ cũng chẳng sống đời với mày được. Hoặc nếu chưa lấy chồng thì cứ tìm ai mà yêu. Yêu thật nhiều vào. Cứ yêu khờ khạo đi. Ngày sau chai sạn, vắt ra tí tình trong tim mà lại chỉ có sạn có đá, thì mới buồn.
Tôi gọi cho Duy. Kể rằng tôi đã về nhà. Đã nghe mẹ càm ràm vụ không dẫn ai về cùng. Đã sang chào bố Duy rồi. Đã đếm mãi vẫn không đủ một trăm hai mươi lăm bước chân từ nhà về phía cây cột điện có gắn loa phát thanh buổi sáng. À mà chỗ đó người ta không còn phát nhạc Những Bông Hoa Nhỏ nữa.
Duy cười ha hả: - Tao thế nào cũng nghe bố ca bài ca y chang. Mày về ở mấy ngày.
- Đến hết mùng 5.
- Nhanh vậy. Tao chắc chiều tối mùng một mới về đến nhà. Chờ tao về tao đèo đi ăn đá đậu.
- Ừ. Ba tao rũ chú Minh tối giao thừa sang nhà ăn cơm cùng rồi, mày khỏi phải lo đâu.
- Hay tao với mày yêu nhau không???
Hai đứa lại cười ha hả
Duy là người bạn khác giới tôi chơi chung từ bé. Là cậu bạn mò nghêu cùng tôi vào tất cả các kỳ nghỉ hè.
Nhà Duy ở cách nhà tôi một trăm hai mươi lăm bước chân về phía cái trụ gắn loa phát thanh buổi sáng (Đó là bước chân của tôi từ hồi còn bé)
Hồi tôi học lớp 3, thì hắn chuyển đến. Bố hắn đi vắng suốt, nên mẹ tôi hay gọi Duy sang ăn cơm cùng. Mà tôi thì trẻ con sân si, cứ ăn hiếp người ta. Có lần đấm thẳng vào mặt, làm Duy gãy cả răng cửa. Lần đó Duy khóc mếu máo, bảo là “Tao về méc mẹ tao, để mẹ tao hiện hồn về bóp cổ mày.”
Thế là tôi không ăn hiếp Duy nữa - Không phải vì sợ, mà vì tôi kể cho ba tôi nghe, ba biểu mẹ bạn ấy mất rồi, mất tức là đã đi sang thế giới khác, không thể ở bên cạnh chăm sóc bạn ấy như mẹ con được. Kể từ đó, tôi “yêu thương” Duy, bắt chước theo cái cách mẹ tôi yêu thương tôi. Tôi còn biểu “Mày yên tâm đi, tao làm mẹ mày, tao yêu thương mày”
Hồi đó, vào lúc sáu giờ ba mươi mỗi ngày, tôi mặc áo thêu hoa, ngồi sau lưng ba, loa bắt đầu phát nhạc chương trình Những Bông Hoa Nhỏ - Đi đến trước cửa nhà Duy thì dừng lại đón, ba tôi đèo hai đứa phía sau, em gái út tôi phía trước. bám chặt vào nhau. Đến chỗ ngã ba có cây me to đùng thì ghé vào, mỗi đứa được một ly sữa đậu nành nóng hổi. Duy với tôi học cùng trường cho đến hết cấp 3. Sau đó tôi lên SG, còn Duy đi Úc du học.
Hai mươi tám tết
Mẹ làm bánh bao nhân đậu xanh để tối hai chín cúng giao thừa. Tôi hít hà mùi thơm của sữa và đậu. Cảm nhận được mùa xuân cũng đang thở
Buổi sáng đèo mẹ đi chợ lại thấy chú Minh đang tưới sân. Bắc thang lau đi lau lại từng thanh cửa sắt cho đến khi bóng loáng mới chịu thôi. Chú Minh bao nhiêu năm nay vẫn thế. Mỗi lần thấy tôi sẽ lại hồ hởi nói lớn: “Này, hay yêu thằng Duy nhà chú đi con bé kia. Thân nhau ngần ấy năm rồi còn gì!” Tôi đáp lại: “Từ hồi con đấm gãy răng cửa của nó là nó thề dù con gái trần đời này còn mình con nó cũng không yêu con đâu ạ” - Thế là hai chú cháu cười hì hì.
Cơm trưa vẫn không thiếu món canh cải chua, nhưng mà hôm hay ba nấu với cá rô đồng. Rữa bát xong mẹ rót cho một cốc trà sen lớn, bảo ra phản gấp quần áo với mẹ. Nhưng mà chỉ có mỗi mẹ gấp, tôi thì nằm gối đầu trên chân mẹ để thời gian luồn qua từng lọn tóc mềm. Cảm nhận được rõ bàn tay mẹ ngày càng gầy. Năm tháng đánh từng dấu nhỏ lên cả vết vân tay. Ngoài cửa sổ, mưa phùn bay lất phất. Mai là giao thừa rồi, nhà nào cũng vội vã. Chỉ có nhà tôi là đơn giản quá chừng!
Nhưng điều duy nhất khiến tôi yêu Tết là trong nhà toàn hoa là hoa. Nào là chậu mai vàng của ba bắt đầu có nụ, nào là mấy bó cúc trắng được cắm trong lọ thuỷ tinh trên bàn thờ, còn được ngắm những cái chậu xinh xinh bằng men sứ thả hoa súng của mẹ. Không giò, không chả, không cỗ. Chỉ có chè đậu đỏ, bánh bao sữa nhân đậu xanh.
Năm nào cũng vậy. Lúc giao thừa xong, ba sẽ uống rượu với chú Minh. Còn tôi và mẹ thì đèo nhau lên ngôi chùa nhỏ gần nhà thắp một nén hương. Thế là hết tết.
11 notes · View notes
chieclamauxanh · 1 year ago
Text
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua.
Nhìn thấy một năm trôi quá nhanh và cứ có cảm giác mình vẫn còn thiếu gì đó để khép lại một năm trọn vẹn, vậy nên mấy hôm nay mình vẫn chưa thực sự tin rằng Tết đã đến cận kề. Mấy bữa ở Sài Gòn, ngồi sau xe Mina chở dọc con đường Hoàng Sa, mình còn thỏ thẻ, năm nay chả thấy không khí Tết gì cả, cứ bị nặng nề kiểu gì.
Rời văn phòng sau ngày làm việc cuối cùng của năm, mình sắp xếp sẵn đồ đạc theo checklist đã được list từ hẳn từ một tuần trước vì sợ sẽ quên, mình chuẩn bị về quê.
Mình rời Sài Gòn vào một buổi chiều nắng đẹp, có hoàng hôn nhuộm vàng một góc trời khiến mình không kiềm lòng nổi mà thốt lên, đẹp quá. Chẳng mấy khi, hoặc là lần đầu mình thấy được cái chào tạm biệt của Sài Gòn sao mà thân thương đến lạ.
Mấy ngày này đường về miền Tây đông đúc và nhộn nhịp hơn bao giờ hết, ngừng đèn đỏ nhìn xung quanh thấy mọi người ai ai cũng balo lớn nhỏ, thêm túi quà xinh xinh mang về cho gia đình, tự nhiên cảm giác chen chúc ngừng 60 giây đèn đỏ hay kẹt cứng giữa dòng người ở Trường Chinh cũng không làm mình thấy khó chịu như thường ngày nữa.
Tumblr media
Mấy ngày cuối năm không mấy bận rộn, nhưng cái cảm giác sức lực hao mòn dần sau một năm ròng rã không nghỉ làm mình luôn trong trạng thái uể oải. Rồi như có ai dựa (theo cách bạn mình nói), mình quyết định khép lại 2023 bằng chuỗi những việc chưa-từng-làm, cũng như chưa-từng-dám-làm, điển hình như nhuộm tóc và uốn xoăn tít cả đầu 😂, mình hay nói đùa với mẹ rằng tuổi nổi loạn của con tới hơi muộn, giờ mới muốn nổi loạn chứ không phải hồi 15-16.
Tumblr media
Được sống và nuông chiều đứa trẻ bên trong làm mình thấy vui vẻ yêu đời hẳn. Ít nhất đó là tất cả những gì mình muốn tại thời điểm đó, và mình cũng không thấy hối hận.
Và mình nghĩ mình đã thấy được Tết, dẫu một năm có quá nhiều biến động làm không khí Tết không nhộn nhịp như mọi năm. Thật ra Tết chẳng ở đâu xa, chẳng phải chậu hoa trước nhà, cũng chẳng phải ở mấy chiếc pháo hoa treo trước cửa, hay cây mai cây đào, Tết nằm gọn trong những chiếc balo lớn nhỏ, Tết hiện hữu trong túi quà của các bạn mang về nhà, và Tết cũng nấp sau sự vội vã nôn nao được về ấy.
Mong cho chúng ta đều sẽ có những ngày cuối năm thật trọn vẹn, có nơi để về, có người thương yêu.
Tumblr media
Nhân tiện khoe bộ ảnh áo dài em bé Kiệt chụp cho mấy tuần trước, kỉ niệm mái tóc thẳng suôn, giờ thì hông còn n��a rồi 😂
2024 ơi, mình sẵn sàng rồi.
28 notes · View notes
kissingihopetheycaughtus · 1 year ago
Text
Celebrating Tết w/ the Brothers (HCs) 🇻🇳💕
(and just Vietnamese culture in general)
CW: Mild swearing, not proofread, I am a new writer
-I'm celebrating Tết alone this year, so sorry if this is a lil self indulgent :)
Lucifer:
*Lucifer is highly intrigued with your culture from the get go. He is likely to have already done an array of research into Vietnam before you joined the program.
*At first, he only did this out of his own personal curiosity, but the closer he got to you, the more he began to take your traditions seriously.
*The first time you celebrated Tết with the boys was a miracle. Everyone was happy! Beel got his food, Mammon got his money, Belphie had time to relax, Satan got away with pulling some pranks during the height of the celebration, Levi was relieved that it was just a family thing, and Asmo saw it as an excuse to get dolled up and to take some cute photos! And when the brothers are happy? Lucifer is happy, despite the chaos. With a clean house to boot!
*Lucifer manages to convince Diavolo to set off fireworks at the palace as a surprise for the whole family.
*The day after Tết, Lucifer is already making plans for next year.
*Each year, your Tết is bigger than the last, all thanks to Lucifer. Soon, it becomes a holiday celebrated and appreciated in RAD with the student council hosting a small festival each year.
*His pride can't handle being smacked with a wooden spoon each time he does something incorrectly in the kitchen, so he stays out of your way and tries to prevent his brothers from interfering with your hard work.
*He fills each lì xì until they are stuffed with money after you tell him the amount of money you offer someone represents your proximity to that person. Each brother gets enough money to last them a long time (unless you're mammon, who manages to spend it all in one night.)
*Would definitely wear an Áo Dài. It is very sophisticated and modest with his typical colours.
Mammon:
*The second you describe the concept of lì xì? Oh hell no.  You knew you made a mistake the second you mentioned it. Now Mammon is excited.
*He begs for money from Lucifer and Diavolo. He tries to play it off as trying to do his best to respect your culture, despite still clearly not fully understanding the purpose.
*He moans and groans about having to clean the HoL the day before Tết. Is not at all amused of this aspect until you mention a clean house bringing good fortune. Next thing you know he's barking out orders to his brothers and scrubbing with all of his might.
*He forces all of his brothers to leave their shoes at the front door as to not track dirt in after all their hard work.
*When Tết finally comes around, he can't help but admire you and follow you around like a dog the entire time, simply blown away by you wearing your traditional attire.
*He will wear a red Áo Dài with gold trimmings. (I'm sure you could figure out why.)
*Really embraces the family aspect of the whole thing and spends lots of time trying to entertain his brothers, and his usual teasing self is replaced by a loving and caring big brother. (Although he does still try to duke it out with Lucifer here and there). He even goes so far as to pay off most of the debt he owes Levi!!!
*Lots of playful wrestling.
*He will end most nights drunk and happy with one of his little brothers in his arms despite their protests. He really takes this time to be vulnerable with them, as he rarely gets to.
*Will even have an emotional moment with Luke that they will literally never bring up again.
*Loves the flashiness of it all, especially when you take him to a public celebration.
*Tries to sell off your used decorations as "rare human artifacts" to other students but gets caught by Lucifer. Never again.
Levi:
*Gets super nervous when you bring up social gatherings. Plans on hiding in his room until you mention it only being a family thing. "I guess I can tolerate that..."
*Tries to do his research, and by research I mean scouring through each and every human world manga and anime he has ever owned to try and find a shred of Vietnamese culture or representation he may have been exposed to already. Is heartbroken when he can't find anything that relates back to your culture.
*You comfort him by exposing him to the wonderful world that was Vietnamese media. You show him your favourite dramas growing up, your favourite music and all of your favourite graphic novels. He's interested only because he hates missing out, and because it's you he's dealing with.
*Sets up his karaoke machine in the living room and goes bazonkers. Tries to sing a Vietnamese translation of an anime opening, but fails miserably.
*Bitches and moans when you bring up cleaning. You meet him halfway by convincing him to simply clean his room and Henry's tank. Which he was fine with.
*He makes his own Áo Dài with his cosplay skills. It's painfully colourful, but the design could not have been more accurate. Also makes Áo Dài for the rest of his brothers with the help of Asmo (and later down the line, Raphael).
*Attempts to save his lì xì money, but caves in and ends up impulse buying a ton of videogame/anime merch off of Akuzon.
*Sneaks you away at the end of the week to spend some alone time with him, overstimulated from all the celebrating.
*Looks forward to the celebrations each year.
Satan:
*Begins his research the moment you bring up your place of birth. Gets himself familiar with each and every tradition and holiday, even picking up some Vietnamese along the way.
*Surprises you by beginning the holiday early. He decorates the house inside and out with red and gold. He sneaks into the human world by bribing a close contact of his and returns with a Christmas tree sized potted kumquat tree. He was very vague when asked about his whereabouts, but Lucifer brushes it off as there is much to do.
*He tried to get you to teach him Vietnamese calligraphy, despite you not knowing how to do so yourself. So you take it up together and bond over stories of your culture.
*Does not mind having to clean at all, unless it's Lucifer telling him what to do, then it's an issue. Just leave him alone to do his thing and he'll get it done.
*He plans on wearing a fairly formal and traditional Áo Dài, until he spots Levi with a roll of fabric with cat patterns on it. He blushes when he comes out wearing an emerald green Ao Dai with golden cats scattered across the length of the fabric.
*Will wear a more casual Áo Dài around the house from time to time, outside of any formal tradition, especially when he is reading, purely because he finds it comfortable.
*Will ask you to teach him Vietnamese and will be fluent by his second year of learning. His new favourite thing is Vietnamese literature.
Asmo:
*Asmo sees this holiday as another excuse to blow up his social medias with pictures of himself and good food. Expect many photoshoots. Even hires a professional photographer at some point.
*You have to baby him through the cleaning as he complains about potentially breaking a nail. He gives up halfway through and calls up Solomon to do the work for him, claiming he owes it to him.
*Absolutely refuses to let anyone eat the food you prepared until he takes at LEAST a hundred photos. Lucifer will have to use his magic to keep the food warm.
*LOVES cà phê trứng nóng and will find any excuse to make it. He posts a video of him making the recipe on FabSnap, turning it into the trendiest new drink in the Devildom.
*Is extra and will wear Áo Nhật bình instead of the Áo Dài. It is a soft, pastel pink piece, embroidered with small flowers and faux gemstones. He wears a matching mấn and a full face of makeup to go along with it.
*Again, he takes more photos than are necessary and ends up only posting around five of them.
*Loves to watch sappy Vietnamese soap dramas with you. Is very overdramatic and reactive, crying at every major moment.
*He turns each casual celebration into a party. Everyone ends up hungover and tired by the end of the week.
Beel:
*You already know where this is going. Beel goes FERRAL at your description of Vietnamese food. You have to call up Barbatos and Luke to help prepare for Beel's appetite.
*As intense as his hunger can be, he is actually genuinely interested in the history and cultural importance behind each and every dish you bring out. He makes sure to eat plenty of snacks before dinner, so he can actually savour the food you made instead of scarfing it down like he usually does.
*Is caught by Satan trying to eat the kumquats straight from the tree. He manages to grab only a few before being shooed away.
*Doesn't see the cleaning as an issue and does most of the heavy lifting.
*Is another one who adores the familial aspect of the holiday. Spends every second of his day doting on his brothers, even sharing his food from time to time. Gives out lots of hugs and ends up breaking down crying about how much he loves his family. Please give him lots of huggos!!!
*Asks Levi to make him an Áo Dài with an ice-cream pattern, but was able to settle for a simple, solid red and orange design instead. It took Levi many tries to get Beel's measurements right, and even then it seemed as if the Áo Dài was far too tight for him. But he was fine with it as it seemed to keep him from stuffing his belly too much, afraid to ruin his brother's hard work.
*Involves Luke and Simeon (and Raphael) in all of the activities, as he sees them as his brothers as well.
*Incorporates Vietnamese ingredients into most of his meals now, even helping you start a small vegetable/herb garden for ease of access.
Belphie:
*Dreads the idea of having to clean the entire house, and is only willing to do so if you or Beel are by his side.
*Once Tết actually starts, you allow him to be as lazy as he needs to be, only really waking him up to eat food and partake in some of the activities.
*He takes this holiday as a chance to be vulnerable around his brothers, sneaking into their beds at night and cuddling up to them. Uses the "I'm trying to respect MC's culture!" argument when he gets caught.
*Does karaoke with Levi and Beel.
*Wears his Áo Dài quite lazy, as I hangs loosely from his body. His sleeves are a bit too long, but that's because he wasn't very helpful during the measuring process. Who knew it would be hard to take accurate measurements from a sleeping demon?
*Is very interested in Vietnamese interpretations of astrology. You are able to explain to him the concept of the Zodiac as he listens intently.
*When he sees you honouring your ancestors, he wishes to do something similar but for Lilith. He gathers his brothers around as they each place an offering at her altar. You decide to step out, allowing them a private moment to reminisce.
*It becomes his favourite holiday from this point on...
48 notes · View notes
lacyen · 11 months ago
Text
“Trước bà còn thì hay xuống, giờ bà không còn thì chẳng lười”
Chị họ thỉnh thoảng nhắn tin rủ tôi xuống nhà chơi, nhà tôi và nhà chị chỉ cách nhau vài trăm mét. Khoảng một năm trở về nhà này, lâu nhất là hai tuần, tôi lại xuống chơi với bà, có những tuần, tôi xuống thăm bà ba đến bốn buổi. Chẳng phải nói nhiều gì cả, chỉ là xuống nhìn bà một chút, hỏi xem bà đã ăn tối hay chưa, đã uống thuốc hay chưa, hỏi xem bà hôm nay có mệt hay không.
Trong mắt mọi người, tôi vẫn luôn là đứa cháu ngoại bà thương nhất. Vì tôi cũng gần gũi với bà nhất.
Từ những ngày bé xíu xiu, tôi đã thích xuống ngủ với bà. Thật ra mục đích chính là để được chơi với các chị ở đó. Bà sẽ nấu ăn cho tôi, sẽ giặt quần áo cho tôi. Nếu tôi kêu chán, bà sẽ bảo ông đưa tôi về nhà. Ngày còn bé, tôi thường ở nhà bà nhiều hơn nhà tôi. Đến cả ngày Tết, tôi cũng muốn được ở nhà bà. Nếu như không phải mẹ dỗ tôi rằng nếu tôi không về nhà mình thì ngày mùng 1 sẽ bị giông bay lên trời, thì tôi sẽ nhất quyết không về.
4 năm học đại học, mỗi một lần trở về nhà, tôi đều cố gắng dành thời gian để xuống thăm bà, ở bên cạnh bà nghe kể chuyện ngày xưa, cái ngày mà các bác mặc chung một chiếc quần dài thay phiên nhau đi học, thời mà mẹ tôi nghỉ học đi cắt cỏ cho bò, hay cái thời bố tôi cắm rễ ở nhà bà ngoại để tán đổ được mẹ,... Bà kể rất nhiều chuyện, nhưng số chuyện tôi nhớ được chẳng đáng là bao.
Thế rồi vì bệnh nặng, bà mất sau Tết 10 ngày. Khoảng thời gian đó, tôi không hề cảm thấy bà đã rời xa tôi. Tối cuối cùng trước ngày tôi không được nhìn thấy bà nữa, tôi đã thức trắng để ở bên cạnh bà. Mọi thứ thật là nhanh, tôi đã không còn nghe thấy tiếng của bà nữa rồi, cũng chẳng tìm thấy ai để phần bánh kẹo chờ tôi xuống ăn nữa.
Thật ra sau đó một khoảng thời gian, tôi vì cuộc sống bận rộn mà chưa hề cảm thấy bà đã rời đi. Tôi vẫn nghĩ rằng chỉ cần mình không nghĩ đến, thì bà nhất định vẫn còn ở đó. Thế nhưng ngày anh họ cưới, tôi đi ra đi vào nhà bà, khi không nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của bà hay ngồi trên chiếc giường trong gian nhà chính, tôi mới bàng hoàng nhận ra, kì thật, bà đã đi xa rồi.
Tôi vậy mà lại cứ nghĩ, khi nhà có công chuyện, bà nhất định vẫn sẽ như mọi lần ngồi ở đó, nhìn cả nhà bận rộn, thỉnh thoảng sẽ có ai đó vào nói chuyện với bà. Tôi cũng rất hay tìm bà, vì lười làm việc giúp mọi người, tôi thích ngồi bên cạnh bà trò chuyện. Ấy thế mà, công việc to đầu tiên của năm nay là anh họ cuới, tôi không thấy hình ảnh của bà nữa. Lúc ấy, tôi đã giấu mọi người khóc một chút. Tôi thật sự nhớ bà, tôi biết rằng, bà thật sự không còn ở bên cạnh chúng tôi nữa rồi.
Bà mất đi, tôi giống như không còn lý do để xuống nhà bà và nhà các bác các chị chơi nữa. Tôi lười phải bước ra khỏi nhà vào ngày nghỉ. Mọi người có gọi như thế nào tôi cũng không muốn đi. Tôi giống như quay trở về làm một con sâu lười, không tìm được bất cứ lý do nào để xuống nhà bà nữa. Hôm nay, khi chị họ nói câu ấy “Trước bà còn thì hay xuống, giờ bà không còn thì chẳng lười” tôi dường như càng nhận ra bản thân mình của hiện tại hơn.
Thì ra, sự ra đi của bà lại ảnh hưởng đến tôi nhiều như vậy. Khoảng cách sẽ ngày một xa hơn, mọi người sẽ ngày một lãng quên rất nhiều chuyện. Và rồi, sau rất nhiều năm, có phải tôi cũng sẽ quên đi hay không?
Lạc Yến
24 notes · View notes
gl-saveme · 6 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
🇻🇳🤍
Engfa via her TikTok posting from Ho Chi Minh Fanmeet in a traditional Vietnamese áo dài
17 notes · View notes
halyyhpa · 4 months ago
Text
Thành phố tớ yêu
Tớ hiện sống ở Hà Nội, quê tớ cũng ở một huyện ngoại ô của thủ đô nhưng tớ không sinh ra và không có nhiều kỉ niệm thời ấu thơ ở Hà Nội. Nơi tớ có mặt trên cuộc đời này là ở Thái Nguyên và tớ đã gắn bó với "đất chè Tân Cương" đến năm 10 tuổi.
Tuổi thơ của tớ gắn liền sâu sắc với Thái Nguyên, bởi đây là nơi tớ bắt đầu chập chững bước đi, bập bõm học nói, là nơi đầu tiên tớ có nhận thức, suy nghĩ về cuộc sống xung quanh, là nơi đầu tiên tớ đến trường, tới lớp, gặp thầy cô, có những người bạn thân đầu đời, cũng là nơi tớ có rất nhiều kỉ niệm đẹp về thời ấu thơ cũng như là nơi đã hung đúc, vun đắp một phần nhân cách của tớ hiện tại. Chính vì vậy tớ luôn dành một ví trí, một tình cảm cho thành phố mà tớ đã lớn lên này.
Tớ có một tuổi thơ êm ả, thanh bình ở Thái Nguyên. Từ khi đi học mẫu giáo đến khi đi học tiểu học, tớ luôn có bạn bè để chơi đùa, vui cười, chia sẻ về những câu chuyện dưới ánh nhìn trẻ thơ, để cùng nhau lớn lên, cùng nhau mơ mộng trong trí tưởng tượng về tương lai sau này. Có những người bạn đến tận bây giờ tớ vẫn còn giữ liên lạc và có thể gọi là tri âm tri kỷ. Những năm tháng ấy đối với tớ còn gắn liền với hàng xóm, họ hàng chung quanh, với những con búp bê, bộ lego mà bỗng có hồn trong cảm tưởng của tớ, với khu vườn của mẹ, với đàn gà, chú mèo sau nhà, với đường phố trước nhà, với cánh đồng ngát hương lúa, rặng hoa đủ màu sắc khi tớ dạo ngang qua trên chiếc xe đạp, với mái trường tiểu học đã cho tớ những bài học đầu đời, cho tớ những ngày đi học ngập tràn niềm vui, với ngôi nhà của những người bạn thân mà tớ thường lui tới. Tuổi thơ của tớ còn là mùa xuân với bữa cơm ấm cúng, với đêm giao thừa quây quần, với cành đào thắm, với chuyện đi thăm họ hàng gần xa, với phong bao lì xì màu đỏ ngày Tết; còn là mùa hạ với những lần đi bơi, với những ngày thong dong phố phường bất chấp cái nắng oi ả với, trái cây ngọt lịm, với không khí nóng nực chỉ đợi đêm về để được ngủ điều hòa; còn là mùa thu với niềm sung sướng khi được gặp lại bè bạn sau 3 tháng hè, với những ngày đầu năm học mới, với đêm trung thu phá cỗ linh đình, với con gió se lạnh phải chuyển mặc áo dài tay. Ở Thái Nguyên có nhiều điều đẹp lắm, kể hết thì chẳng biết bao nhiêu từ ngữ cho đủ, cho hết, cho vẹn nguyên, cho sống dậy những tháng ngày đã qua.
Tuổi thơ ấu đẹp đẽ tại nơi trung du Bắc bộ ấy cứ trôi chảy bình yên cho đến khi tớ học xong lớp 4, bố mẹ tớ quyết định có một quyết định lớn, thay đổi cuộc sống của cả gia đình. Năm vừa rồi, bà ngoại tớ mới mất, chỉ còn lại ông ngoại trong ngôi nhà ở quận Thanh Xuân, mẹ tớ cũng muốn đỡ đần ông trong những ngày tháng còn lại. Vả, nơi bố tớ sinh, nơi anh chị em của bố vẫn đang sống vốn là huyện của Hà Nội. Vậy là mùa hè năm tớ lên lớp 5, tớ chính thức chuyển về Hà Nội ở để tiên đi lại nhà nội và nhà ngoại.
Dẫu đó sự thay đổi đã được định trước, nhưng tớ vẫn không nỡ xa cuộc sống ở Thái Nguyên, vì mảnh đất ấy chan chứa nhiều hoài ức quá, nhiều kỉ niệm quá, nhiều tình yêu quá. Ngày ấy tớ cứ thắc mắc mãi, rõ ràng cuộc sống ở đây rất tốt, rất ổn định, tại sao phải chuyển về thủ đô chứ? Chẳng phải ngày trước ở đây mỗi tháng vẫn có thể về quê hay sao? Tớ đã mang một tâm trạng đầy buồn rầu, khắc khoải, lưu luyến, nhớ mong về Hà Nội. Thời gian đầu tớ thật sự rất ngột ngạt vì môi trường xung quanh thay đổi quá nhiều, tớ cảm thấy quá lạ lẫm, khó thích nghi mà trong xóm tớ ở, tớ cảm thấy mình chẳng hợp chơi với ai cả. Ngày ngày tớ chỉ lủi thủi trong nhà mà thôi. Phải đến khi bước vào năm học mới, đến trường mới, tớ làm quen với vài người bạn, điều đó đã giúp tớ vơi đi phần nào nỗi cô đơn, trống vắng. Sang học kì 2, tớ đã chơi thân với 2 bạn, tớ cảm thấy vui nên cũng thích đến trường hơn, nhưng tớ làm sao có thể quên những mảnh kí ức cũ, những người bạn gần gũi ngày trước. Năm đầu ở Hà Nội, tuy vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, lạ lùng nhưng không phải là không có những kỉ niệm đẹp, đặc biệt là về ngôi trường tiểu học của tớ, về cô giáo ở thủ đô đầu tiên tớ học, về những người bạn ở thủ đô đầu tiên tớ làm quen, về con đường ở thủ đô đầu tiên tớ bước đi.
Đến năm thứ hai ở đây, tớ lên cấp 2, có một biến cố, mâu thuẫn xảy ra giữa tớ và hai người bạn lớp 5 ấy, cũng vì còn non nớt, bồng bột, không giải quyết được vấn đề nên cuối cùng, bọn tớ không thể nói chuyện và là bạn của nhau nữa. Lúc đấy tớ có tiếc, có hối hận nhưng cũng chẳng biết hàn gắn thế nào, đành đánh mất hai người bạn đầu tiên. Khi những điều cũ chưa kịp làm quen thì điều mới lại xuất hiện và vì không còn bạn nữa mà hồi ấy, tớ cũng khá nhút nhát chẳng kết bạn với ai, chỉ chơi xã giao với những bạn cùng lớp 5 lên lớp 6, nên những tháng đầu cấp 2 của tớ rất ảm đạm, buồn chán, chỉ có đi học rồi về nhà, tựa như một vòng tuần hoàn chẳng có lấy một điểm kết thúc. Khi ấy, trong tớ càng khao khát trở về Thái Nguyên hơn bao giờ hết.
Và rồi, đại dịch Covid bùng phát mạnh mẽ bào khoảng thời gian tớ đang ở giữa kì 2 lớp 6. Để tránh đại dịch đang dần lớn mạnh ở thủ đô, nhà tớ như bao nhà khác, đã quyết định về quê sống. Phải nói rằng lúc ấy tớ rất vui, như được thoả nguyện mong ước bấy lâu nay.
Khác với ngày bé, kì nghỉ hè của tớ ở Thái Nguyên được đi đây, đi đó, dạo chơi phố phường cùng bạn bè, thì hè năm tớ chỉ có thể ở trong nhà cách ly. Nói vậy thôi chứ thực ra thi thoảng vẫn sang nhà bạn chơi, nếu ngày cưa có những trò hoạt động thể chất thì bây giờ chơi game với nhau, chỉ cần được gặp những người bạn thân thì như vậy cũng đủ rồi. Thời gian ấy vì chỉ giao tiếp với những người bạn thân ở quê nhà nên tớ dường như mất kết nối với những người bạn trên lớp, đối với họ, chi ấy tớ chỉ là một bóng hình mờ nhoà, thoáng qua trong lớp. Tớ cứ như vậy đến giữa kì hai năm lớp 7.
Biến cố nào rồi cũng sẽ đi qua, đại dịch cũng vậy, nó cũng dần được khắc phục và không còn ảnh hưởng quá sâu sắc đến đời sống xã hội nữa, mọi thứ bắt đầu trở về cuộc sống bình thường, ta được gặp mặt trực tiếp chứ không còn là trực tuyến nữa. Tớ phải trở về trường, về lớp của mình, điều đó đồng nghĩa với việc tớ lại một lần nữa chia xq quê hương. Thực lòng tớ rất buồn, tớ không thích điều đó nhưng bây giờ phải biết làm sao?
Bước ngoặt đã xảy ra là khi đi học, tớ gặp mặt trực tiếp với nàng, Xuân Nguyệt. Sự xuất hiện của nàng chính là ánh sáng chiếu rọi những ngày tháng đầy âm u của tớ ở nơi đây (Cuộc tình đơn phương này thật sự rất đẹp với tớ nên hãy để tớ kể trong những post sau nhé).
Tớ bắt đầu cởi mở, giao tiế nhiều hơn, chính sự mở lòng ấy khiến tớ dần hoà nhập với cuộc sống ở thủ đô. Tớ còn nhớ rằng buổi sớm trong tiết trời khoan khoái của cuối xuân xen lẫn ánh nắng ấm áp đầu hạ thật sự rất đẹp, rất khiến tớ cảm thấy rung động. Tớ nhận ra rằng việc đi học trực tiếp thế này cũng phải là điều gì đáng sợ quá.
Sang năm lớp 8, vài biến cố, nhỏ thôi, đã xảy ra, ban đầu có hậu quả để lại nhưng chính những điều tưởng chừng như là sai lầm ấy đã trở thành bước đệm cho tớ có được một nhóm bạn thân cùng lớp vô cùng đáng yêu (Câu chuyện này thật sự rất thú vị nên hẹn khi khác sẽ kể chi tiết hớn nhé). Đâu dừng lại ở đó, nhờ việc tự tin ghi danh mình vào đội tuyển văn, tớ đã có cơ hội được kết bạn với hai bạn có cùng niềm đam mê văn học như tớ. Cũng chính nhờ đội tuyển văn mà tớ gần hơn với cô Yến, tớ từ ghét đến có thiện cảm và rồi là quý trọng cô (Nói đến việc ghét cô, cái này cũng hay ho không kém, phải dành một post riêng mới được, quá nhiều sự hứa hẹn trong đây). Và còn rất rất nhiều người nữa mà phải đến khi tớ mở lòng, tớ mới phát hiện ra.
Từ yêu con người đến yêu một thành phố…
Hà Nội dần đẹp hơn trong mắt tớ khi tớ biết đến sự vẻ đẹp nhân cách của những con người tớ gặp ấy. Cứ thế mà tớ đem lòng yêu thành phố này chẳng hay.
Ở khoảnh khắc hiện tại này, Hà Nội với tớ là một thành phố hào hoa, lịch thiệp với kiến trúc Pháp là mái nhà đỏ, là cửa mà xanh, là vách tường vàng mang đậm nét cổ kính xưa kia, thường xuất hiện trên những dãy phố đã lâu đời nơi trung tâm thủ đô. Hà Nội còn là một thành phố yên ả, thanh bình như đúng cái tên “Thành phố vì Hoà Bình” khi ẩn chứa rất nhiều con người gần gũi, thân thiện, và chính nơi tớ ở, một quận ngoại ô cũng tiềm tàng đầy vẻ bình yên, nhẹ nhàng của nắng len qua tán cây xanh, của hoa khẽ rung rinh trước gió, của trời nhiều đỏ rực cuối trời, của những người thư thái cảm nhận vẻ thanh tịnh ấy. Nhưng Hà Nội với tớ còn là một thành phố sôi động, náo nhiệt, nhiều lúc là xô bồ, bon chen, thành phố lung linh, hào nhoáng cảu ánh điện nhưng đâu biết rằng, vẫn có những người phải chen chúc, vội vàng trở về nhà sau một ngày đi học, đi làm giữa những cung đường mà tắc nghẹt. Tớ cảm nhận trạng thái ấy của Hà Nội khi tớ lên cấp 3, mỗi hôm trở về nhà không chỉ tắc ở ngoài đường mà còn đông ở trên xe bus… Có hôm tớ mệt lắm, nhưng đâu biết than khóc với ai, đành giấu nhẹm trong lòng mà quên đi thôi…
Dẫu ở Hà Nội khiến tớ mệt mỏi nhiều điều suốt 5 năm nhưng nó chẳng là gì với những giá trị, những vẻ đẹp, những kí ức, những kỉ niệm mà “thủ đô nghìn năm văn hiến” đem lại cho tớ. Tớ trân trọng và có thể nói, tớ yêu thành phố này.
Vậy đấy, hai thành phố tớ gắn bó nhất cũng là hai thành phố mà tớ yêu nhất, có vị trí đặc biệt trong trái tim tớ. Thực ra tớ cũng cảm mến rất nhiều thành phố, bởi vì Việt Nam ta sắc đẹp luôn ngập tràn mà, nhưng chỉ là đơn giản là dừng chân để ngắm nhìn rồi mến thôi thôi chứ chưa yêu để thân thiết, để coi như một phần tâm hồn.
Tumblr media
6 notes · View notes