Text
Có đôi lần tổn thương trong lặng lẽ, người ta đã âm thầm thu hồi toàn bộ tình cảm và rời đi một cách lịch sự đến lạnh lùng. Nhiều khi chuyện cũng chẳng phải là cái gì to tát, chỉ vì tự nhiên hôm nọ đứng đó tần ngần rất lâu, thấy mình không quan trọng, nên đi thôi.
— AN TRƯƠNG
897 notes
·
View notes
Photo
“Cho em một góc nhỏ thôi được không
Các ngày trôi đi mệt quá
Đây là mùa xuân
Dưới tán cây sắp trôi vào hạ
Em rất cần
Một chiếc ghế có tựa lưng
Một cốc nước trong
Một bầu trời mây trắng
Bài hát quá dài
Như nh��ng con đường em bỏ lại đằng sau
Những ray tàu còn đợi em đi tới
Vậy nên em chỉ nghỉ một lát thôi
Nghe này, điều hạnh phúc bé nhỏ trong đời
Là gì thế?
Một người nắm tay ta khi mái đầu cả hai đã bạc
Một con đường tháng Tư nhiều hoa
Hay nỗi buồn đến trong ngày chật nắng?
Điều bé nhỏ hạnh phúc trong đời
Là nụ hôn đầu rơi xuống biển xanh
Và im lặng
Bài hát
Con đường
Ray tàu
cần nghỉ ngơi.“
(Thơ Lan Tử Viên)
184 notes
·
View notes
Photo
2/1/2023
Con vẫn chưa tin là nội đã xa con
Có lẽ bài học lớn nhất của tuổi 24 này, là con hiểu nỗi đau mất người thân là như thế nào.
Những tiếc nuối bủa vây, nhưng hồi ức tua về mọi lúc. Những cơn mơ, những nỗi sợ, sự thật của quy luật, tất cả bày biện trước mắt con những rõ ràng là không thật.
Trái tim con rất đau, một phần linh hồn con tựa như đã đóng đinh tại đáy sâu cảm xúc. Con biết sự khổ lụy của mình sẽ làm bà thêm xót xa, nhưng những lúc trống vắng, con lại như con thú non, tự cào lấy chính mình để tuyệt vọng hết lần này đến lần khác
Từ ngày bà mất, con mới hiểu mình phải học cách tự lập như thế nào? Sẽ không còn ai để con ôm ấp mè nheo, không còn vô tư sống trong vòng tay an toàn và bao dung của nội, không còn những tờ tiền bà dấu diếm nhét vào túi cho con ăn học, bà biết không, nhờ những tờ tiền đó mà con mới có thể nhẹ nhàng sống thêm một vài tháng với đồng lương ít ỏi và thế giới ko có điểm dừng của con. Vậy là, nỗi đau này đã dạy con thêm một bài học lớn là giá trị của việc tự thân, cả về mặt cảm xúc và thể xác.
Nhưng nội ơi, con vẫn mãi nhìn quanh quất tìm hình bóng nội. Đêm qua trong mơ con thấy nội trẻ xinh như hồi con còn bé. Mong rằng nội cũng đang an yên trong thế giới nào đó, cứ mặc con học bải học của bản thân mình, nội hiền lành sống tiếp thế giới mà nội chọn nhé.
Con nhớ nội lắm,
Thương bà của con.
0 notes
Text
Một sáng nào đó em thức dậy, chỉn chu đi làm. Vẫn nói cười cùng đồng nghiệp, trưa vẫn ăn một phần ít cơm như mọi hôm.
Mãi cho đến chiều tan làm, em về lại phòng. Con mắt đỏ hoe ôm trái tim vụn vỡ ngủ vùi đến sáng hôm sau, bỏ qua cả bữa tối.
Rồi lại thêm một buổi sáng thức dậy và chuẩn bị chỉn chu đi làm…
Chia tay trong một cuộc sống trưởng thành hoá ra chính là ôm trái tim vụn vỡ, rệu rã cả tâm hồn và thể xác mà chống chọi lại với thế giới.
565 notes
·
View notes
Text
"Có điều gì sao không nói cùng anh, đừng tập quen cách sống quẩn quanh..."
Nhưng có "điều gì" đó là điều anh muốn nghe từ mọi cô gái khác, trừ em.
0 notes
Text
#thesongcanmakeyoucry
Nhân một ngày khóc 3 tiếng, nghe những câu hát nói lên tự sự của mình
"Em ơi, đừng đợi ai đó quá lâu, Đừng yêu ai đó quá nhiều, Khi cô đơn mình em khóc, Đâu có ai lau nước mắt cho em"
*****
"Em đừng ngồi đếm từng cành hoa rơi, Đừng cố nhớ về ngày xa xôi, Từng giờ phút còn sâu đậm, Biết rồi ân hận, Lại đếm từng ngày phai phôi"
******
"Khi đôi mắt chẳng nghe lời em nói, Để kỷ niệm ra đi mà không lời trăn trối, Càng vỡ òa em lại càng thêm đau, Nếu cố nén chặt rồi lại hằn in sâu"
********
"Em lại vỡ òa lại một lần thêm đau
Thức trắng đến cạn dần đêm thâu
Cứng rắn rồi phủ nhận tên nhau
Dù cho quá khứ chẳng một lần em lau
Trái tim còn vất vả để lớn mau
Em dần hòa vào giữa chốn đông người
Gạt bỏ đi tất cả dù đớn đau
Mong lại một lần nữa thấy em cười
Em ơi"
"Chuyện gia đình và những áp lực chưa một lần than thở
Mối tình mà em dốc hết tâm can, lúc này chỉ còn dang dở
Đưa vội hai tay, che đi nỗi uất ức nghẹn trào
Em bảo không khóc nhưng lời em nói cứ bị tiếng nấc chẹn vào
Từ khi nào quãng đường em đi phải bước những bước nghẹn ngào
Như thể tuổi xuân vốn trôi qua chưa từng có lời ước hẹn nào
Ly rượu giờ đối với em cứ như điều ước đặt ở trước mặt
Nuốt hết niềm cay đắng, nuốt nước mắt mà chẳng cần bước ngoặt
Những niềm đau mà không mũi khâu nào ai vá nổi
Em dần học cách để cho làn khói đi sâu vào hai lá phổi"
0 notes
Text
Đến khi nào mới có một cuộc tình hiểu hai chữ bình yên của mình...
đôi khi tôi cần một ai đó, chỉ đơn giản là ở đó, không sửa chữa bất cứ điều gì hoặc làm bất cứ điều gì đặc biệt, chỉ là để tôi cảm thấy bản thân được ủng hộ và quan tâm.
(legendhh)
@somethingwithuyen
595 notes
·
View notes
Text
Trái tim mình lại tan vỡ.
Người ta nói, trái tim vỡ tan để ánh sáng có thể len lỏi ngập tràn. Mình đã cố thuyết phục bản thân bằng việc đi tắm, nghe nhạc, check list công việc tồn đọng để quên đi tiếng thủy tinh kêu lanh cách, nhưng mà... mình không thể tiếp tục nỗi.
Một bầu trời u ám, những câu hỏi vì sao. "Vì sao lại là mình", "tại sao cứ phải là mình lặp lại những karma như vậy"....
Trái tim mình không ngừng rỉ rích. Mình thất vọng, hoài nghi, mất cân bằng, sợ hãi phải bước tiếp . Mình rất sợ ngày mai sẽ tới, cánh cửa đó được mở ra, mình sẽ làm gì tiếp. Mình thờ ơ hay là bị thờ ơ...?
Trái tim mình, ngộp ngạt muốn ngưng thở...
0 notes
Text
Là vì bao cuộc tình giông bão, nên họ muốn giữ mình là cuộc tình bình yên. Hay vì quá nặng tình, nên mãi mãi mình là người đến sau không còn nhiều sự ưu tiên nữa.
0 notes
Text
#blowingmindcryinginside
Mình hiểu là không thể thay đổi người khác nhất là dùng tình yêu, nhưng mà vẫn thấy lạ lắm, mình vẫn luôn sợ người ta buồn phiền nhưng chưa bao giờ có ai đó sợ làm mình khóc. Mình tự hỏi, nếu người ngoài được đối xử nhẹ nhàng, còn mình thì phải chịu cái gọi là bản chất của 1 người, vậy cái gọi là cố gắng vì nhau để trung hòa sẽ là vì cái gì. Nếu ở cạnh mình là tốn kém, vậy thì những gì mình chăm sóc chủ động trước đây, mình không thiệt thòi sao...
0 notes
Text
"đêm nào cũng đau đầu và rớm mắt khóc, nhưng hôm nay là gục mặt khóc thật lâu. Đầu óc mình muốn nổ tung, những suy nghĩ và câu nói cứ lặp lại, mình ước là đừng tới cạnh mình nữa, buông tha cho mình đi, mình không cần ai cả, mình mệt lắm rồi, tại sao không để mình một mình, mình không muốn đi làm, không muốn nấu cơm, không muốn nhắn tin với ai, không muốn yêu đương bạn bè gì hết, không muốn, mình không muốn gì cả. Tha cho mình đi... "
2 notes
·
View notes
Text
Chuyện tình gái 24...
Lần đầu gặp cậu ấy, không 1 ấn tượng gì cả, còn nhầm cậu với một người khác, vậy mà lại có ngày kề đầu vào nhau mà ngủ. 24 tuổi, yêu đương với mình nó không thể như tuổi 18 được nữa, mình rõ đã thấy như vậy, không mê đắm, không vội vàng chụp mọi bức ảnh và gọi nó là kỷ niệm. Mình thấy mình chậm và không nghĩ nhiều về kỳ vọng. Nghe như tình yêu này không hết mình lắm. Ai hỏi yêu đương thế nào, mình gật gù bình thường thôi à. Ừ thì nó bình thường thiệt, mình đi làm, bạn cũng đi làm, tin nhắn chỉ đến khi được nghỉ trưa, nói 2 dòng rồi nghỉ 1 giấc, mãi đến tối, đứa vẫn mắc kẹt ở văn phòng, đứa tăng ca, đêm nào có thể gặp nhau thì cũng ráng dành toàn quỹ thời gian ít ỏi đó mà nói chuyện, chuyện con người, chuyện công việc, khi thì dạo phố ngắm nghía, khi thì đi siêu thị sắm này nọ kia, mệt rồi thì về đan tay nhau xem phim và ngủ. Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng tụi mình tôn trọng nhau, hai đứa bầu bạn trong tháng năm tuổi trẻ đang rong ruổi sự nghiệp. Nên có lẽ, mình và bạn đều có cảm giác cân bằng được cả 2 thái cực. Dần tụi mình bên nhau như thói quen, cuộc sống thì mỗi đứa vẫn mỗi kiểu, tính cách cũng vậy, không ai muốn cố thay đổi ai, nhưng khi hai đứa trở về nhà, vẫn mong nhìn thấy mặt nhau một chút...
0 notes
Video
Em vừa đủ để anh khao khát Vừa đủ làm cho anh thật là anh Trời chớm thu vừa đủ nét xanh Quả chua ấy cũng vừa đủ ngọt. Em vừa đủ để qua thời non nớt Nét thục hiền vừa đủ chút đành hanh Trong vững bền vừa đủ sự mong manh Trong đằm thắm vừa đủ lòng nghi kỵ. Em đàn bà vừa đủ men thi sĩ Em trang đài vừa đủ nét chân quê Thích cộng vào vừa đủ biết đem chia Lòng ngay thẳng vừa đủ mưu che đậy. Em già dặn vừa đủ điều non bấy Em tươi vui vừa đủ nét ưu phiền Em lạnh lùng vừa đủ để thôi miên Em gìn giữ vừa đủ lòng nổi loạn Anh khao khát với trái tim lãng mạn Mong suốt đời vừa đủ để yêu em…
https://www.instagram.com/p/CKnzn7ug3RH/?igshid=vb24qm8sxn6e
17 notes
·
View notes
Photo
“Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy thích mùa đông Thích ăn kem hay uống ít cà phê ngắm trời mưa lất phất Cô ấy nói rất ghét một cuộc đời tất bật Thích yên bình và hạnh phúc chẳng dở dang…”
(sưu tầm)
5K notes
·
View notes
Photo
“Không ôm được cả bầu trời lồng lộng Nhưng có thể cầm một chùm quả trên tay…”
149 notes
·
View notes
Photo
“Paul, anh từng nói mức độ một người thấu suốt sự đời tương đương với mức độ nỗi đau khổ mà anh ta từng gánh chịu. Bao nhiêu năm qua em đã đổi rất nhiều người yêu, chọn lang bạt, vốn tưởng rằng ai đó có thể khiến em xác định, khiến em vào bờ, cuối cùng lại bị chính cái tôi của mình trói buộc. Bước vào tuổi này, bề ngoài thì tự do phóng khoáng nhưng bên trong lại cô độc. Paul không phải người ta vẫn thường nói càng lớn tuổi càng hay quên sao. Nhưng tại sao rất nhiều chuyện cứ ở mãi trong đầu, chỉ khi mơ kí ức mới trở nên hỗn độn…”
113 notes
·
View notes
Text
Sinh ra là để trân trọng nỗi buồn.
Mọi người dạo này lo lắng, hỏi tại sao mình buồn, chỉ tại vì mình hay up những thứ tâm trạng. Nhưng mà sau đó, ai cũng sẽ nhắn thêm câu: Em buồn nhưng nỗi buồn của em thật đẹp, không thê lương nhưng âm ỉ, ngộ ghê, thấy em buồn, có xót, nhưng cũng mê.
Có lẽ vì mình hay lãng mạn hóa nỗi buồn, thêm chút ảnh, thêm chút văn thơ. Mà thật ra, không hẳn ngày nào cũng có chuyện không hay xảy đến với mình, chỉ đơn giản là mình dễ thấy buồn, không chỉ vì chuyện mình, mà còn vì chuyện người khác. Người ta buồn, có khi chẳng quen chẳng biết, đọc thấy đồng cảm, thế là buồn dùm nhân gian. Kể cả bản thân đã 'single' hơn 3 năm rồi, mà mỗi khi nghe nhạc thất tình cũng rầu lại 1 nỗi sầu như mới. Ngộ heng. Nên thỉnh thoảng lại được nghe hỏi: ủa, thất tình hả.
Nhưng mà nỗi buồn cũng thật sự đẹp mà. Chỉ khi buồn, cô đơn, mình mới vẽ tranh và viết thơ được. Nên là chất nghệ sĩ nó vậy đây, buồn nhiều thứ lắm, chẳng rõ vì sao...
0 notes