Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Sắp Tết rồi!
Hôm nay là 1/9 âm lịch, qua thêm 3 cái mùng 1 âm nữa là đến mùng 1 Tết, 4 tháng nữa! Khoảng thời gian đó với người khác chẳng biết là nhanh hay là lâu, nhưng với 1 người 8 tháng qua chẳng làm được gì thì có chút giật mình đấy! 4 tháng thử thách cho công việc này, tại mảnh đất này! Một là trụ lại, 2 là đi xa! Cố thôi!
0 notes
Text
Hôm nay lại nhớ đến nơi này, nơi chẳng ai biết tôi là ai, nới có bao nhiêu nỗi lòng thì cứ vậy mà giãi bày!
Thật không ngờ rằng lần gần đây nhất vào đây lại là năm ngoái, thời gian trôi chẳng biết nhanh hay chậm, nhưng cứ ngỡ đã là vài năm!
Lần này vào, tôi đã lấy vợ rồi, chẳng phải anh trai tân ngày nào nữa, tôi không được phép chán đời nữa!
0 notes
Text
Nghịch lý!
Xin phép ví một cuộc tình buồn như điếu thuốc đang cháy dở.
Kết cục, kẻ sẽ trở thành làn khói bay, trở thành liều thuốc độc cho những người xung quanh.
Kẻ đáng thương lại giống như tàn tro, lặng lẽ, trầm ngâm, một hơi thở mạnh cũng dễ vỡ tan.
Đều là hệ quả để lại từ một nơi, đều sinh ra từ những suy nghĩ tiêu cực, tại sao lại có thể đối nghịch đến thế!
Một bên trở thành khói thuốc, cố gắng len lỏi vào sâu những người xung quanh, để lại trong tâm trí người ra ít nhiều hậu quả.
Một chàng trai sau cuộc tình tan vỡ, đàn ông hơn, kinh nghiệm hơn, đưa vài câu nói khiến phụ nữ siêu lòng. Nhưng đó là thuốc độc, một chút phấn khích, một chút lâng lâng như khói thuốc, nhưng có bao giờ khói thuốc tốt đâu! Một bên là tàn tro lặng lẽ, vô cảm đến vô dụng đối với một cuộc tình! Để ý mà xem, liệu mấy người cần người vô cảm, có bao nhiêu người thấy tàn thuốc còn tác dụng! Đáng thương!
0 notes
Text
Chào bạn - 2018!
Hôm nay là 31/12, vài giờ đồng hồ nữa thôi, là thời gian của cậu đi qua, nhường chặng đường cho cậu em 2019! Cậu đi rồi, mỗi người một cảm xúc, chẳng ai giống ai, có người vui, có người nuối tiếc, có kẻ - như tôi, vẫn ôm trong mình đầy day dứt vì một năm tồi tệ!
Đâu đó quanh Hà Nội này, người ta ăn mừng để chào cậu đi và đón 2019 tới! Đâu đó quanh Hà Nội này, người ta thở dài, chứng kiến thời khắc của cậu qua đi và nhìn lại bản thân, vẫn thế ko có thêm thành công nào, hoặc có khi tệ hơn, như tôi, kỉ niệm với cậu chỉ toàn là thất bại và nợ nần!
Haiz! Cậu đi rồi, em cậu sẽ đồng hành với tôi, chắc chắn rằng khoảng thời gian đầu với em cậu, tôi không dành để bàn bạc về những thành công phía trước, đương nhiên rồi, đó là sẽ là khoảng thời gian chúng tôi đồng hành cùng nhau, cố gắng, sao cho trút được hết khoản nợ mà tôi gây ra khi ở bên cậu!
Nói thế này, chẳng phải cậu có lỗi, cậu bên người khác, họ vẫn thành công đấy thôi! Có lẽ, nhưng chắc cũng chẳng phải chúng ta không hợp nhau, chắc chắn là do tôi rồi, một năm buông thả lười biếng, một năm nhảy việc không biết bao nhiêu lần, một năm sao nhãng, và hậu quả là gì, thì cũng chẳng phải kể, bao nhiêu người chứng kiến, bao nhiêu người cũng khổ vì tôi!
Nay là 31, cho tôi xin lỗi những người bạn, có khi tôi chẳng được làm bạn nữa, những người đã cho tôi lòng tin nhưng nhận lại chỉ là những hứa hẹn không biết có nên tin!
Tôi chỉ biết nói vậy, còn lại, mong là 2019 sẽ tốt đẹp hơn!
0 notes
Text
Tôi quen một cậu em, tôi phục nó, vì nó giỏi, vì nó có những suy nghĩ chín chắn thực sự, nhiều lúc tôi còn cảm giác nó được sinh ra trước cả tôi! Có một lần n�� hỏi tôi: "anh biết người ta chết nhiều nhất vì điều gì không?" . Tôi định trả lời, nhưng lại lắc đầu vì tôi biết đáp án tôi nghĩ ra không đúng? Nó bảo: " vì nghèo a ạ, không có tiền chữa bệnh nên chết, không có tiền phải lao đầu đi kiếm tiền nên chết, tai nạn giao thông chết vì phương tiện không an toàn, ...." đại loại là thế! Tôi thấy đúng thật, và tôi cũng nói điều này với những người khác!
Hôm nay tôi đi ngoài đường, trời Hà Nội thì đang có mưa đầu đông, lạnh, và bẩn cực kì! Trời thì tạnh mà đường vẫn ướt, tôi bỏ áo mưa, một ông dream đi ngang qua nước bắn đầy người, tôi định buông lời chửi! Nhưng lại kịp thôi, tôi lại nghĩ đến lời cậu em. Thực ra lỗi đâu phải do ông dream, lỗi là tôi không có oto mà ngồi! Vậy nên phải cố!
0 notes
Text
Tôi muốn làm lại, liệu còn được không?
7 năm lên thành phố, 7 năm xa nhà, 7 năm biết thế nào là khó khăn! Tôi còn trẻ, đúng, tôi còn trẻ, tính tuổi theo các cụ tính cũng mới 25 tuổi, vậy mà những gì tôi trải nghiệm, không biết với người khác như thế nào, nhưng với tôi, đấy là quá nhiều! Trải nghiệm nhiều, tôi đổ lỗi cho cuộc sống, tôi đổ lỗi cho đồng tiền dần biến tôi thành một con người khác, xấu đi, như nhiều người nói, tôi tiểu nhân dần đi, trái ngược với những đạo lí trước nay tôi vẫn tự hào về con người mình! Nhưng ngồi ngẫm lại, thực ra thì cuộc sống và đồng tiền đâu chỉ tác động một mình tôi, là do bản thân tôi vốn tồn tại những cái xấu, lâu ngày dần lớn lên thôi.
Đúng! Tôi tiểu nhân đi, dối trên lừa dưới, lợi dụng lòng tin của những quý nhân trong cuộc đời mình, những người đưa bàn tay ra cứu tôi trong lúc khó khăn, và tôi chẳng làm được gì khi họ cần nhận lại, nói thế đôi lúc dễ gây hiểu nhầm, thực ra họ chẳng cần tôi nhớ ơn, cái họ cần chỉ là những thứ thuộc về họ và cần lấy lại từ tôi!
Cụ thể là gì? - là tiền! Đúng, là tiền! Đừng vội hiểu nhầm cho những ân nhân của cuộc đời tôi! Ngày ngày lướt facebook, tôi thấy hành loạt các bài viết liên quan đến chuyện cho mượn tiền rồi khó đòi đến mức nào, tôi thấy nhột lắm, đúng rồi, tôi là kẻ được cho mượn, và tôi là kẻ không trả được khi người ta cần! Tôi là kẻ không đúng hẹn và khất lần khất lượt! Đúng, tôi là kẻ mà người ta vẫn đang ngày ngày lên án! Tôi vẫn cố lấp liếm đi chuyện này, nhưng tôi biết chẳng được bao lâu! Bao ngày rồi suy nghĩ, mình cứ thế mãi sao, cứ mãi che dấu sự hèn kém này sao!
Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 10 âm lịch, 2 cái mùng 1 nữa là Tết rồi! Một năm qua tôi sợ những ngày mùng 1, thật sự sợ, mùng 1 người ta cầu tài cầu lộc, tôi chỉ cầu mong không phải nợ thêm nữa? Đêm qua tôi mơ ông nội về, lâu lắm rồi tôi mới lại mơ thấy ông, giật mình thức dậy, vốn là một kẻ có tín tâm, tôi suy nghĩ xem đây là điềm gì đây, ông về phải chăng muốn nhắc nhở thằng cháu này điều gì! Rồi tôi nghĩ đến ông, ngày ông mất, tất cả mọi người đều tiếc thương cho một người ăn ở hiền lành tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, người quân tử dù có khó khăn đến đâu! Vậy mà tôi, thằng cháu ông giờ lại đổ đốn đến thế này sao! Tôi vốn sợ hãi nếu người ta biết mặt xấu của tôi, nhưng điều tôi sợ hãi hơn là trở thành một đứa bất hiếu! Tôi tin rằng ông muốn tôi đối mặt với sự thật, là một thằng biết có lỗi phải biết sai!
Và cho con gửi lời xin lỗi tới ông bà và bố mẹ, với những gì con đã gây ra trong thời gian qua, phụ sự tin tưởng thằng cháu ngoan ngoãn học tốt ngày nào! Tôi xin lỗi những anh em bạn bè đã giúp đỡ tôi thời gian qua, người ta bảo người sẵn sàng cho bạn vay tiền, giúp bạn lúc khó khăn là vì họ tin tưởng bạn, tôi xin lỗi vì đã đánh mất niềm tin của mọi người! Và xin lỗi em, cô gái bỏ qua tất cả để đến với tôi, luôn đặt niềm tin vào bản thân tôi dù bao lần chứng kiến tôi xấu xa thế nào!
Tôi đã nhận rất nhiều lời góp ý từ nhiều người, nói tôi thất hứa, nói tôi hèn hạ, nói tôi...! Tôi không dám trách ai hết, vì thất vọng đã cai trài nên người ta mới nói tôi như vậy, tôi biết sẽ còn nhận thêm nhiều những góp ý như thế nữa! Đôi lúc tôi ngại ngùng mà không dám trả lời, xin mọi người đừng trách tôi, không phải tôi khinh thường ai cả, là tôi nhút nhát , không dám đối diện, không dám trả lời!
Ngày hôm nay tôi viết ra những lời này, có thể tôi còn chưa nói được hết lỗi lầm của bản thân gấy ra trong suốt thời gian qua, nhưng tôi chỉ muốn thừa nhận rằng đến thời điểm này tôi đang là kẻ thất bại toàn diện như cách một người anh của tôi nói! Tôi muốn làm lại, khao khát điều đó, vì bản thân cũng quá mệt mỏi khi suốt ngày phải sống trong cái vỏ bọc rồi! Tôi cũng không cầu mong sự tha thứ từ bất kì ai vì vào nếu là tôi, tôi cũng biết có những lúc người ta thấy vô vọng với tôi như thế nào!
Tôi chỉ muốn giãi bày, ngày hôm nay mùng 1, có nhiều thứ không được suôn sẻ trong công việc! Nhưng khi có thể nói ra hết những lời này, như bạn tôi nói, cứ đối diện, là tôi cảm thấy đôi chút nhẹ lòng! Điện thoại tôi sẽ lại mở, mes sẽ lại bật, tôi biết chuông sẽ lại liên hồi, tôi sẽ trả lời tất cả tin nhắn và cuộc gọi từ mọi người! Một lần nữa, cho phép tôi được nói lời xin lỗi!
0 notes
Text
Tôi lại thấy mình vô dụng rồi!
Tôi đến đón em, em đưa tôi điện thoại, bảo sau ốp đoàn tiền, ạ vào CK ngồi đợi em! Như vậy là tôi đã không còn được như ngày trước, đi đón em, tự tin vào hàng quán gọi một cốc back sủi ngồi chờ! Thế là so với ngày trước, tôi là kẻ vô dụng và kém cỏi hơn! Thế là, tôi thành kẻ bất tài ôm quá khứ có đôi chút màu hồng! Thế còn với tôi của tương lại thì sao? Hí vọng là tôi hôm nay vẫn bất tài hơn tôi của hôm qua! Hi vọng và muốn thế chứ! Hôm nay tôi có gì! Chẳng có gì, là một mớ hồng độn không đây ra đâu toàn những ấp ủ mộng mơ dở đang thực hiện, ngổn ngang như một công trường đang xây dựng bỗng nhiên bị cấm hoạt động! Bừa bộn và lạnh lẽo! Tôi hôm nay còn gì! Tôi chỉ còn cái thân xác và sục sôi tuổi trẻ, và những giây phút nhụt chí nản lòng! Tôi ôm giấc mơ một cuộc sống đủ đầy, và rồi hàng mớ nợ nần cứ đánh thức tôi mỗi lần giấc mơ đến đoạn cao trào nhất! Tôi có nhiều người thân, nhiều bạn! Có người giúp, có người khinh! Tôi vẫn thấy cô đơn! Đôi lúc người thân nhất lại là người làm bản lòng nhất! Có thể là vô tình, đôi khi là hữu ý! Trách sao được họ! Tôi mang đến những món nợ nần và dần đánh mất niềm tin! Chính tôi đánh mất tôi, và giờ là hậu quả! Phải tự mình đứng dậy, dù có là tình huống xấu nhất, chí ít cũng cần thanh toán hết những món nợ vật chất tôi còn đang vướng mà mắc! Ân tình thì thoii đành khất!
0 notes
Text
Khi nào cô đơn nhất!
Đấy là khi xung quanh có rất nhiều người nhưng chẳng ai có thể chia sẻ, chẳng ai hiểu , chẳng ai quan tâm!
Hoặc là ngta có thể san sẻ cũng bạn đấy, nhưng bản thân bạn lại tự cô lập, thu mình trong góc, ngại chia sẻ, sợ bị chê cười và cứ thế bức tường ngăn cách tâm hồn bạn với thế giới loài người cứ thế lớn dần! Nỗi cô đơn cũng cứ thế mà trở nên vô hạn!
0 notes
Text
Tôi có yêu một cô, nồng nàn và tha thiết!
Nhiều người hỏi tôi có chắc không, tôi bảo, lần đầu tiên tôi sợ mất một người đến vậy!
Nàng đẹp, tốt bụng và vị tha, xuân xanh phơi phới, ngoài đó có cả tá chàng theo đuổi, đẹp trai, tài ba và lắm tiền, cả tốt nữa - ít nhất là hơn tôi theo đánh giá của dân tình.
Vậy mà nàng chọn tôi, người mà ngày tỏ tình với nàng vẫn còn phân vân, đơn giản vì tự ti cực kì, bản thân còn chưa nuôi nổi, lấy đéo gì ra để mà yêu đương. Cứ bảo yêu đương chỉ cần tình cảm là được rồi, nói phét, thử không dành thời gian cho nhau, ko setup được vài buổi hẹn hò thì yêu đương về nơi xa nhé.
Rồi bọn tôi đến với nhau, cùng đi làm, giúp đỡ nhau, và thực sự là nàng giúp đỡ tôi nhiều hơn cả, biết người yêu thời gian này nợ nhiều hơn có, chẳng đòi hỏi nhiều, đôi khi biết tôi ngại đi chơi vì hết tiền, nàng lại chủ động. Dần tôi hư, tôi bảo: a mà bết hay thất nghiệp thì nuôi a mấy tháng nhé, nàng bảo không, nhưng đấy là lời nói, còn hành động thì lại ngược lại.
Thực lòng tôi luôn áy náy, nàng dành mọi thứ cho tôi, còn tôi chưa có gì mà dành cho nàng cả. Tôi vẫn bảo, ngoài đấy có ai tốt hơn anh, nếu em cảm thấy thế và lí do duy nhất chỉ là ngại anh, thì em đừng ngại, cuộc sống không chọn cái tốt hơn thì là dốt rồi. Nàng chẳng nói gì, chỉ bảo yêu tôi, và mỗi lần xa nhau lại có tn nhớ nhung như một liều thuốc hiệu quả trấn an tinh thần tôi vậy.
Nhưng mà nói gì thì nói, tôi có nói với nàng vậy. Nhưng tôi sợ mất nàng. Mấy nay nàng có đi du lịch với gia đình, thấy có kể đi với ông nào đấy mà gia đình nhiều người ủng hộ. Tôi bỗng rối bời, vẫn có những sự trấn an từ nàng, nhưng thâm tâm tôi sợ, chẳng phải ko tin nhau, nhưng mà....
Thằng em tôi bảo: thôi, anh yêu đương làm gì, tập trung mà làm ăn trước đã anh ạ! Câu nói ấy có một lúc nào đấy đã kéo tâm trí tôi ra khỏi lưới tình! Nhưng mà dễ gì gặp được người thứ 2 như vậy, tôi lại thành kẻ dại khờ, cứ thế yêu đương!
0 notes
Text

Hắn, một thằng không có chút năng khiếu gì về nghệ thuật, nhưng lại thích sống cuộc đời nghệ sĩ, suy nghĩ kiểu nghệ sĩ, vì vậy hay kết thân với mấy người làm nghệ thuật.
Hắn có một anh bạn làm rapper, tối đó hắn kêu buồn, tay rapper bảo bạn ra đây với tôi, có cái gì thì suy cùng nhau, thế là hắn bắt xe ra hồ Văn Quán, mặc dù biết thừa trời sắp mưa rồi.
Hắn ra đó thì trời mưa thật, vài giọt bắt đầu rơi, hắn kệ, cứ nằm xõng xoài dưới chiếu của hàng nước cạnh hồ, ngửa mặt lên trời, mắt nhìn xa xăm, và tận hưởng hơi cần vừa hút.
Hắn nghĩ hắn đang mơ, hắn cứ ngửa mặt lên cho chờ mưa rơi vào mặt, hắn bảo bạn: tôi muốn tỉnh bạn ạ, đây là ác mộng, tôi muốn tỉnh bạn ạ, kệ cho ướt thì mới tỉnh được.
Hắn ảo rồi, nhưng ảo có khi lại tốt, đời thật của hắn biết thành ác mộng có khi lại là mong ước của hắn bấy lâu. 24 tuổi, bắt đầu có những sóng gió đầu đời, những khoản nợ hình thành, công việc bấp bênh, áp lực từ mọi phía, khó khăn chồng chất khó khăn. Câu chuyện chẳng của riêng ai, nhân vật chính nào chả muốn thoát khỏi câu chuyện ấy.
Bạn hắn hiểu, cùng tuổi nhau mà, thôi thì kệ cho hắn hưởng hết hơi cần.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra, tỉnh cơn say suy nghĩ cơm áo gạo tiền và tương lai sẽ lại ngập đầu hắn, sẽ chẳng còn chỗ cho những mộng mơ.
1 note
·
View note
Text

Hắn, một thằng không có chút năng khiếu gì về nghệ thuật, nhưng lại thích sống cuộc đời nghệ sĩ, suy nghĩ kiểu nghệ sĩ, vì vậy hay kết thân với mấy người làm nghệ thuật.
Hắn có một anh bạn làm rapper, tối đó hắn kêu buồn, tay rapper bảo bạn ra đây với tôi, có cái gì thì suy cùng nhau, thế là hắn bắt xe ra hồ Văn Quán, mặc dù biết thừa trời sắp mưa rồi.
Hắn ra đó thì trời mưa thật, vài giọt bắt đầu rơi, hắn kệ, cứ nằm xõng xoài dưới chiếu của hàng nước cạnh hồ, ngửa mặt lên trời, mắt nhìn xa xăm, và tận hưởng hơi cần vừa hút.
Hắn nghĩ hắn đang mơ, hắn cứ ngửa mặt lên cho chờ mưa rơi vào mặt, hắn bảo bạn: tôi muốn tỉnh bạn ạ, đây là ác mộng, tôi muốn tỉnh bạn ạ, kệ cho ướt thì mới tỉnh được.
Hắn ảo rồi, nhưng ảo có khi lại tốt, đời thật của hắn biết thành ác mộng có khi lại là mong ước của hắn bấy lâu. 24 tuổi, bắt đầu có những sóng gió đầu đời, những khoản nợ hình thành, công việc bấp bênh, áp lực từ mọi phía, khó khăn chồng chất khó khăn. Câu chuyện chẳng của riêng ai, nhân vật chính nào chả muốn thoát khỏi câu chuyện ấy.
Bạn hắn hiểu, cùng tuổi nhau mà, thôi thì kệ cho hắn hưởng hết hơi cần.
Nhắm mắt lại, mở mắt ra, tỉnh cơn say suy nghĩ cơm áo gạo tiền và tương lai sẽ lại ngập đầu hắn, sẽ chẳng còn chỗ cho những mộng mơ.
1 note
·
View note