Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Em nảy sinh ý định rời xa anh, không phải vì anh không tốt, cũng không phải vì em không yêu anh, chỉ là thái độ của anh đối với em, khiến em cảm thấy rằng thế giới của anh không chứa được em nữa, kì thật em có thể mặt dày níu kéo anh, thế nhưng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Bởi vì lúc ở cạnh anh, trạng thái của em không tốt, sẽ khiến trái tim mỏng manh yếu đuối của em thấy bất an, bồn chồn, lo lắng, mọi tính xấu của em sẽ liên tục được thể hiện ra, thay vì ở bên nhau như vậy, thì em nghĩ không bằng lựa chọn từ bỏ cho xong.
Những điều mà trong lòng em mong đợi đang từng chút từng chút tan vỡ, dần dần chính là em không còn cần nữa, những lời nói cũng chẳng buồn nhắc lại, lời xin lỗi cũng vô dụng rồi, lúc em phát hiện ra anh không hiểu những tủi thân của em, một câu em cũng không muốn nói, không còn gì điều đáng để nhắc đến nữa, em sẽ không vạch trần anh, nhưng em sẽ dần dần rời xa anh không một tiếng động, loại bỏ anh, em chỉ là lựa chọn, không phải em đang chỉ dẫn.
Anh có lập trường của anh, em có giới hạn của em, đánh mất chính mình để yêu người khác thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Chậm nhiệt, nặng tình không thể giải thích để rồi hay mềm lòng, đã chịu qua rất nhiều tổn thương nhưng vẫn một mực tin người, dù biết không thể dài lâu được nhưng vẫn chọn mở lòng.
Em không còn muốn trải qua một chuyện tình không có kết quả nữa, thứ anh có thể cho em tiếc rằng không phải là thứ em muốn, em đã suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ xem có nên tiếp tục đoạn tình cảm này hay không, rồi tự hỏi chính mình, thật ra em một chút cũng không hối hận vì đã gặp anh, thế nhưng chúng ta cuối cùng cũng chẳng thể cùng nhau vượt qua được ngọn núi ấy.
Vào một ngày rất bình thường, em từ bỏ một người rất quan trọng, mặc dù có chút không nỡ, nhưng lòng em lại tràn đầy vui vẻ, đã đến lúc phải dừng lại rôi.
0 notes
Text
00h28, 21/11/2024
Hôm nay anh nói từ ngày gặp em anh thấy mình làm gì cũng sai. Em nâng cao quan điểm, em tự đặt điều ý anh, anh không được làm gì theo ý mình.
0 notes
Text
HT 09/11/2024
hôm nay mình lại khóc nhiều, từ hôm cưới, mình khóc nhiều và cũng nhận ra nhiều điều. nhiều vấn đề từ chính bản thân mình. mình không kiên định, mình rụt rè, lười biếng, suy nghĩ không thấu đáo, hay nhăn nhó, cáu gắt, và thất vọng. tất thảy những điều đó làm cho mqh của tụi mình trở nên có nhiều khoảng cách hơn. Và mỗi lần mình cố gắng để sửa đổi, thì lại có vấn đề gì đó xảy ra, và bọn mình lại cãi nhau, mình lại khóc rất nhiều. cuộc sống hôn nhân khác với mình tưởng tượng quá. việc sống cùng một khác khi mình chưa hiểu rõ bản thân và chưa uốn nắn được bản thân khiến mình bối rối trong việc phải làm cả hai cùng một lúc. à cả thêm việc làm quen, bao dung với cuộc sống, sở thích của một người khác. Cuộc sống riêng tư của mình không còn luôn riêng tư nữa. Mà sao á ta, mình cũng đã sống không riêng tư gần hai năm rồi, mà vẫn chưa thể quen nổi. làm thế nào để diễn đạt ý của bản thân được tốt nhất nhỉ, để người nghe không cảm thấy khó chịu, và mình cũng không cảm thấy bị giả trong người. rất tin vào manifest, nhưng chính mình đang không ngừng bi quan về cuộc sống, tương lai của bản thân. mình thấy chán với viẹc ngày 8 tiếng đến gặp những người mình không thích, nghe những điều mình không muốn nghe, tiếp xúc với những thái độ sống mình không muốn tiếp xúc. Rồi về nhà, mình lại cau có khó chịu về những thói quen, sở thích của chồng mình. vậy là, cả ngày của mình, ngoài những cảm xúc tiêu cực thì còn gì nữa đâu. Là do mình, nhưng mình vẫn chưa thay đổi được, mình chỉ muốn khóc thật to, khóc thật thoải mái như hôm nay. Mình trốn trong nvs khóc chắc cũng phải cả tiếng đấy, cuối cùng, nvs mới chính không gian riêng tư nhất của mình, có thể cũng là của chồng mình nữa. Tệ thật, mọi chuyện đi theo hướng lạ quá.
nhưng hôm nay anh nói nhiều lời làm mình bị tổn thương, mình vừa nấu cơm vừa khóc rất nhiều. Vừa khóc vừa lau nước mắt thật nhanh vì sợ bố mẹ chồng về nhìn thấy, mình tủi thân vô cùng.
0 notes
Text
0h30’ 12/10/2024
Lâu rồi mình mới trở lại, chắc cũng là 1 tín hiệu tốt. Mình chỉ lên đây nói về những cuộn sóng trong lòng thôi mà. Thế mà kỷ hiệu 6 năm lập tài khoản rồi đó, nhanh quá. Khi mới bắt đầu viết, mình nghĩ kb đc mấy tháng đây, z mà cũng duy trì đc 6 năm rồi cơ.
Ngày mai mình lấy chồng. Nhưng hôm nay, mình thấy cô đơn trong chính mqh của mình.
Mình muốn khiến 1 ng trở nên tốt hơn, nhưng lại khiến ngta khó chịu.
Tối nay mình khóc nhiều lắm, đọc đến đâu khóc đến đó.
Người ấy nhiều lần thất hứa với mình, hứa xong rồi để đó.
Người ấy cả nể với người ngoài.
Mình chỉ muốn người ấy biết sắp xếp thời gian, ưu tiên việc nào trước việc nào sau, lựa lời, dẫn dắt câu chuyện để mình không bị rơi vào tình huống khó xử. Nhưng tụi mình lại cãi nhau. Vì anh thấy mình nâng cao quan điểm, chuyện nhỏ, ko có gì, mình tự làm nó nghiêm trọng lên. Anh không thấy sự vùng vẫy của mình, mà cứ đẩy mình xuống nước như vậy, mình phải làm sao. Mình cố gắng nói gọn ý, đưa ra cả giải pháp cho lần sau, nhưng anh ko nghe, anh nói mình vô lý, anh rất mệt.
Từ ngày chuyển chỗ làm, chỗ ở, mình sống như không còn sống. Mình ít khóc hơn, ít cười hơn, phần lớn thời gian là buồn. Mình chỉ thích nằm 1 chỗ, vẫy vùng trong sự bí bách ko thể nào thoát ra. Mình muốn nổ tung, mình muốn giải thoát, mình muốn đi đến 1 nơi khác, chỗ làm khác, chỗ ở khác. Rồi mình gặp anh, mình thấy anh an toàn, tử tế. Mqh của bọn mình tôn trọng nhau, quan tâm nhau, yêu thương nhau. Nhưng thực sự có thể lắng nghe, thấu hiểu hay ko thì mình ko chắc.
Mình có thực sự là cô dâu hạnh phúc nhất trong ngày cưới của mình không.
Hôm nay mình khóc nhiều quá, đã lâu rồi mình mới khóc như v, mình thấy đỡ buồn hơn 1 chút, nhưng ngày cưới sẽ xấu đi 1 chút nhỉ?
0 notes
Text
0 notes
Text
Một gia đình đáng sợ nhất là gì, không phải là không có tiền, không phải là bệnh tật, mà việc các thành viên trong gia đình, không thể nói chuyện tốt với nhau. Điều này có nghĩa đây là một gia đình đầy bạo lực ngôn từ. Nên dù có giàu có đến đâu cũng khiến người ta chỉ muốn chạy trốn. Ngược lại, một gia đình hòa thuận dù đơn sơ cũng khiến người ta lưu luyến vô cùng.
Cái đáng sợ hơn cả nghèo khổ. Là những lời nói tổn thương giữa các thành viên trong gia đình.
Lời nói độc hại chỉ khiến người thân yêu ngày càng xa cách. Vết thương cơ thể có thể chữa lành theo thời gian. Nhưng tổn thương do lời nói không dễ thấy lại đâm thấu con tim. Có thể đột ngột đánh gục một người, bạn phải hiểu rằng điều thực sự đưa một cuộc hôn nhân đến bờ vực đổ vỡ, thường không phải là hoàn cảnh gia đình mà là do những lời nói gây tổn thường tích tụ theo năm tháng.
Gia đình chúng ta không phải là nơi sinh ra để cãi đúng hay sai, cũng không phải là chiến trường phân thắng bại. Yêu thương thì phải biết cách thể hiện. Miệng của cha mẹ chính là số phận của con cái. Sự ngu dốt nhất của một gia đình là khi con cái bên ngoài không bị thế giới đánh bại mà bị hủy hoại chính miệng của cha mẹ. Nói chuyện tốt, giao tiếp tốt là phong thủy tốt nhất của Gia đình. Một gia đình đầy sự chỉ trích, trách móc, chì chiết lẫn nhau chắc chắn sẽ suy tàn. Còn một gia đình hòa thuận dù nghèo khó cũng sẽ phát đạt.
Gia đình hòa thuận thì Phước lành phúc sẽ tự đến. Sự khích lệ, khen ngợi, động viên, tôn trọng, cổ vũ, của người yêu là động lực cho chúng ta bước tiếp không sợ hãi, sự công nhận của cha mẹ là nền tảng để con cái vững bước trên đời.
Vì vậy biết giao tiếp tốt, nói chuyện tốt là mưu lược quan trọng trong hôn nhân, không trách mắng chuyện lớn. Không tranh cãi chuyện nhỏ, không nhắc lại chuyện cũ, không sợ do hơn thua, như vậy gia đình ngày càng hạnh phúc, vợ chồng nồng ấm, gia đình tốt đẹp.
Sưu tầm
1 note
·
View note
Text
1h16 ngày 16/6/2024
1 người đồng nghiệp mình không thích bị tai nạn, nặng, mổ xong đang phải hồi sức tích cực. Ảnh bị gãy đốt sống, xẹp phổi, không biết tương lai sau này thế nào. Mình nghe xong và ko thể ngủ nổi, thấy thương quá. Gia đình anh hoàn cảnh khó khăn, làm lụng vất vả. Có thể tính ảnh ko tốt, nhưng chắc hẳn là người chồng tốt. Chiều tan làm ảnh còn ra chợ, phụ vợ quét dọn để vợ có thể hoàn thành sớm công việc, rồi cả hai cùng về nhà. trong tất cả buổi tiệc của cq, ảnh kbh uống rượu, ko tụ tập, luôn ở lại đến cuối cùng và mang đồ ăn còn dư về nhà. Ảnh bảo về phải ăn được mấy bữa, mấy đứa nhỏ ở nhà thích lắm. Giờ kbh tình hình sao rồi, vợ, mấy đứa con ảnh sống sao đây. Ông trời gửi thử thách này cho gia đình ảnh có khó vượt qua quá không. Ảnh còn có thể tự đi lại, tự vệ sinh được không. Mình nghĩ nhiều và thấy thương quá. Mình không biết mình đang nghĩ gì nữa. Mình biết ơn vì được sống, khoẻ mạnh, có việc làm, có bố mẹ, có c2, có người yêu bên cạnh. Mình cũng cố gắng bảo vệ môi trường, sống tiết kiệm, tránh lãng phí. Hôm nay, như thường lệ, mình vẫn ko bật điều hoà, ngửi mùi không khí bên ngoài, tuy nóng nhưng mình thấy dễ thở hơn, cũng dễ thả bản thân vào mớ suy nghĩ bòng bong nữa.
0 notes
Text
HT, 07/6/2024
Mình thương mẹ rất nhiều, thưing cả chị hai nữa. Lúc này là 2h sáng, mình thấy mẹ ho nhiều. Mình đóng cửa sổ cho mẹ, muốn vào ngủ cùng mẹ nhưng mẹ không cho. Mẹ sợ mẹ ho, mình không ngủ được. Mẹ sợ ngủ với mẹ mình bị nóng. Ngủ với mình mẹ luôn nằm yên, dù ko ngủ được cũng ko quay trở mình, mẹ sợ sột soạt con thức giấc. Còn mình sợ nỗi buồn trong mắt mẹ và cơn giận trong mắt bố.
1 note
·
View note
Text
Ngày của mẹ, trời mưa lớn tôi không về được.
Hôm nay gặp mẹ, ăn với mẹ một bữa cơm. Ra đến cửa tôi nói con hôm nọ nhớ mẹ rất nhiều, con có nhà mới nhưng lúc nào cũng nhớ nhà mình. Có lúc con không cảm thấy cái an toàn con cần ở nhà mới, nhưng con sẽ cho mình thời gian. Những năm trước, tôi không thường nói với mẹ như thế. Cách thể hiện tình cảm của tôi thường là lặng lẽ, với người tôi yêu, tôi thường tặng quà không vào dịp nào cả, thấy hay là mua, nghĩ rằng họ chắc sẽ thích. Với mẹ, tôi thường ngồi nói chuyện, đưa cho mẹ mấy cuốn sách mới mua. Thường xuyên nhất, chắc là vẫn nhờ mẹ việc này việc kia. Mặc dù là đơn giản, tôi làm nhoáng cái là xong, nhưng vẫn nhờ, thậm chí ăn vạ. Tôi biết cho dù tôi có lớn thế nào, vẫn là một đứa trẻ trong ký ức của mẹ. Chỉ là cuộc đời thay hình và đổi dạng tôi thôi. Tôi nhờ để mẹ biết rằng với mẹ tôi vẫn là con nhỏ, mẹ vẫn có ích, vẫn còn nhờ được. Nếu việc gì cũng làm được, gần như cha mẹ bị đẩy đến một chỗ xa mình quá đỗi. Nó đâu còn cần mình nữa. Mẹ tôi gày, mẹ vất vả rất nhiều. Với tôi mẹ là thần tượng sống lớn nhất. Tôi lớn lên với rất nhiều idol của mình, nhưng sau thời gian, tôi thấy mẹ chính là may mắn lớn nhất của bản thân. Mẹ dạy tôi nhiều thứ về cuộc đời, và bản thân cuộc đời của mẹ - cũng là bài học để tôi nhìn vào mà trưởng thành. Cho dù khó khăn thế nào vẫn luôn rộng lượng, vẫn sẵn lòng tha thứ và ngay thẳng đàng hoàng. Mẹ trồng một cây đậu biếc mới. Mẹ dọn dẹp, mẹ nấu cơm, mẹ chơi với con mèo và mẹ ngồi cắm một bình hoa rồi đọc sách trong nắng. Tôi đã ngắm rất nhiều hình ảnh như thế, tôi cố giữ những hình ảnh như vậy. Tôi biết câu chuyện nào cũng có kết thúc của nó. Tôi ý thức được về thời gian. Tôi biết cả những thiếu hụt của bản thân mà không cách nào bù đắp được cho mẹ. Nhưng tôi tin bởi vì trải qua như thế tôi mới hiểu thêm tấm lòng của bà, và trân trọng mỗi phút giây mẹ còn ở bên tôi. Đó chắc chắn là quãng hạnh phúc nhất. Các em hỏi, trưa anh có về ăn cơm với mẹ không. Tôi nói có, hôm nay anh nhớ mẹ quá. Cho dù đã gần 40 tuổi, tôi vẫn thấy vui vẻ vì điều đó. Nói câu ấy. Uống với mẹ một tách trà, rồi rong ruổi đi làm. 30 phút buổi trưa. Ngắn ngủi vậy đó. Tôi nói các em cố gọi cho mẹ nếu ở xa nhà. Tôi bảo, chúng mình không có nhiều thời gian đâu. Chúng nó cười. Tôi thỉnh thoảng lại lén lau nước mắt. BeP
193 notes
·
View notes
Text
HT, 27/4/2024
Hôm nay mình đi xem ngày cưới.
Hơn 1 năm vừa rồi, mình không biết mình đã trải qua cs như thế nào nữa, mình ko viết nhật ký, ko đăng story, ko chụp ảnh, mình ko có gì để xem để nhớ lại hết. Thời gian đầu, mình shock nhiệt, lạ lẫm mọi thứ, chán ghét mọi thứ. Khi dần vào guồng, mình gặp đc ny hiện tại và cũng nhiều thứ mới mẻ lại đến, mình lại tiếp tục làm quen với cs mới.
Công việc của mình vẫn như vậy, đồng nghiệp vẫn như vậy, mình vẫn ko thể thấm nhuần tư tưởng đạo lý của họ, nhưng cũng vững vàng hơn ở bước chân mình. Mình cố gắng để ko bị ảnh hưởng bởi quan điểm đánh giá của người khác, nhưng hiệu quả chưa cao.
Sức khoẻ mình xấu đi, khá yếu. Ko tập luyện gì nên người luôn đau mỏi, thiếu sức sống, chán chường. Mình cũng ko dành thời gian cho bản thân 1m, làm mọi hoạt động cùng bạn bè, ny nên khá bỏ bê bản thân, khá trống rỗng. Mình ko tìm đc niềm vui, đam mê gì nữa cả. Mỗi ngày trôi qua như 1 cái máy hút bụi, hút hết mọi thứ vào bụng, ko kể đẹp xấu sạch bẩn, mình ôm đồm mọi thứ trong chiếc đầu nhỏ bé này. Chắc cũng đến lúc mình đổ rác rồi, vệ sinh lại máy chút nhỉ?
Mental health cũng tệ, trống rỗng, buông thả. Mình yêu và được yêu. Nhưng mình mải mê quan tâm ng khác và những thứ xung quanh, mà quên chính mình. Quên việc rèn luyện, kỷ luật, quên để ý bản thân. Buông thả cảm xúc, làm mình tiêu cực đi rất nhiều.
Mình vẫn ôm trong lòng, khát khao đc vươn ra ngoài, vươn ra khỏi vùng đất đang sống. Mình chưa từng yêu nó, quá khứ vậy, hiện tại cũng vậy. Mình kb phải làm thế nào và thay đổi ntn nữa. Thùng rỗng thì kêu to mà.
Bố mẹ mình hiện tại đang tạm ổn, 2 ng cũng hạ cái tôi xuống chút rồi, nhịn nhau chút rồi. Thi thoảng có gân lên nhưng ko đáng kể, quả là điều đáng mừng nhất mấy năm nay.
Mình thấy bản thân đang lớn dần lên, ko phải làm em bé nữa rồi. Mình ko chỉ chiều theo cảm xúc của bản thân, mà cũng biết suy nghĩ (1 chút) và nương theo cảm xúc ng khác. Như vậy chắc gì đã tốt? Nhỉ
Những gì ko đúng sự thật mà bản thân mình vẽ ra đang đấm vào mồm mình hiện tại. Mình thấy bài học ở đây là hãy bớt nói, bớt thể hiện cảm xúc, quan điểm, phán xét lại. Đó có thể là phao cứu sinh của mình trong tương lai. Ko khoe mẽ hạnh phúc.
Mình nghĩ 1 cô gái được chiều là 1 em bé nũng nịu, hay giận hờn, trách móc. Nhưng ko phải, hoặc mình vào vai đó ko hợp. Mình không dịu dàng, nền nã như mình tưởng.
Ny mình. Đó vẫn là ny mình, nhưng sao mình thấy lạ quá. Cũng giống mà cũng ko giống. Bọn mình đang có khoảng cách, cả 2 đứa đều nhận ra, nhưng ko biết phải giải quyết thế nào. Và sự lạnh lùng, né tránh vđ của mình lại càng làm khoảng cách lớn dần ra. Nhưng mình ko biết tại sao lại như thế, mình thấy anh ấy đang nói nhiều hơn làm. Cái này anh làm đc, cái kia anh làm được nhưng mình ko thấy anh bắt tay vào làm cái nào cả. Mình muốn nhắc nhưng lại sợ anh nhạy cảm. Mình đã ko khéo léo nên anh thấy dạo này mình hay giận hờn, phán xét. Mình cũng thấy anh đg ko hài lòng với các mqh bạn bè của mình, ko cấm đoán, ko kiểm soát, nhưng ko hài lòng. Và các mình giao tiếp vs những ng đó, vừa hay lại là kiểu anh ko thích (cảm giác bỡn cợt, ko chân thành với tình yêu). Mình phải thay đổi để phù hợp vs anh, hay để anh chấp nhận đó là 1 con người của mình? Tình cảm mình đối với anh vẫn chân thành, ko lung lay hay san sẻ vs ai khác, nhưng qua cách kể chuyện của mình, có vẻ anh rất hoài nghi, về sự chung thuỷ của mình. Điều này khiến mình buồn lắm.
1 note
·
View note
Text
HT, 1/4/2024
Một năm ngày trở về, mình đã có người thương. Nhưng mảnh đất này vẫn mang đến cho mình nhìn nỗi canh cánh trong lòng. Mình không được thoải mái suy nghĩ và cả sống nữa.
Mình thấy ngộp, với những gì mình chạm đến, với những người quanh mình.
Mình thấy đau đến xé lòng khi tranh luận mãi 1 vấn đề không có hồi kết. 1 sơ đồ cây được vẽ ra và nhánh nào cũng quy về gốc. Chúng ta có thể nhìn cuộc sống này đơn giản hơn được ko, tôn trọng bản thân cũng là tôn trọng người khác.
0 notes
Text
Khi đã “được cho” nhìn ra một vài chuyện trong cuộc đời này, tôi đã không còn để tâm đến những đường châu sa trong lòng bàn tay nữa. Đường sinh mệnh đến đâu thì dừng, kim đồng hồ khi nào không còn nhìn tôi mà quay nữa, tất cả, tất cả cũng chỉ là nắm cát trong lòng bàn tay, dù nắm chặt hay buông lơi cũng chỉ là một hạn kì không được biết trước.
Tôi có những giấc mơ lặp đi lặp lại, những giấc mơ kéo dài, đi từ con đường miên man nóng rát đến những ngày lang thang qua từng con hẻm dưới cơn mưa dầm.
Những ngày mù trời, cứ đi như vậy và gọi tên một người, trên con đường vào thung lũng, rợp bóng thông. Những cây thông già, đung đưa nỗi nhớ tôi gửi cho em. Hãy gọi tên một ai đó, mỗi khi nhớ họ, và mỗi khi mỏi mệt…
Nỗi nhớ có thể không vơi đi, nhưng sẽ làm lòng dịu lại, không cồn cào, không gào thét cho cõi lòng vỡ vụn.
Nỗi nhớ ta dành cho nhau, có lẽ cũng là một hạn kì, một hạn kì tàn nhẫn mang tên lãng quên.
Tôi có một trái tim thật lạ, đôi lúc muốn chết lịm trong sự cuồng nhiệt, nhưng lại biết cách đánh thức chính mình, như đi qua một giấc mộng sẽ tự động tỉnh dậy mà sống, sống theo ý đôi mắt mình. Hắn nhìn thấy gì, tôi sẽ sống như vậy, không thể dối lòng mà vui cười, ảo mộng mình lãng đãng nhớ nhớ quên quên, không thể dối lòng lấy mây che hết những khắc nghiệt để tin rằng hiện tại đẹp đẽ.
Đường châu sa đã không thể vượt qua được đôi mắt.
Đôi mắt đã kể chuyện cho trái tim, vì vậy nó đã trở nên thật lạ, thật lạ, nó không biết nói, nhưng có lẽ vì vậy… nên có thể giấu tất cả mọi điều.
[Một ngày…]
| IEphong |
195 notes
·
View notes
Text
HT, 1/8/2023
2023 trôi qua quá nửa năm rồi cơ đấy.
hôm nay ở nhà mình trời mưa, se se lạnh 1 xíu thui, mình quá là thích đi. Mình cứ đứng gần cửa sổ hít 1 bụng khí trời, thấy sao mà thơm quá. Tinh thần cũng khá hơn chút.
Hôm thứ 7 tuần rồi, mình đi concert Born Pink á, cảm giác được hoà mình vào đám đông, những người có cùng cảm xúc giống mình, được cháy hết mình với thứ âm nhạc mình thích, thật sự làm mình thấy lâng lâng ngay cả khi ngồi ở nhà viết lại. Ở đó không ai biết mình là ai, không ai quan tâm mình, nhưng giây phút đó, tất cả mọi người có cùng cảm xúc với nhau, mình chỉ cần có thế, mình muốn được sống độc lập trong tập thể. Nếu họ cũng giống như mình nữa thì càng tốt.
Trở về với công việc của mình, từ thứ 2, mọi việc tệ đi trông thấy. Mình làm sai, mình nói dối, mình không nhận lỗi, sự im lặng của mình khiến người khác bị hiểu nhầm nhưng mình lại không giải thích, mình biết bản thân như vậy thật tệ nhưng vẫn không dám nói ra.
Khi mình bị mắng oan, mình cũng nhận lỗi luôn cho người khác. CHả phải vì mình tốt đẹp, mà vì mình muốn họ thấy mình không đáng ghét, lại tệ nữa. Mình đang sống trong 1 môi trường khá toxic, và bản thân thì c�� cố gắng làm hài lòng hết tất cả sự toxic đó, của tất cả mọi ngừoi, muốn được làm em bé của tất cả, được yêu thương, cưng chiều. Đâu ra? Mình còn buông thả bản thân, ko yêu chiều bản thân thì muốn ai làm thay?
1 note
·
View note
Text
HT, 15/7/2023,
Mình về nhà được hơn 3 tháng rồi. Cơ bản là cũng chán.
Đến dạo gần đây, mình có những người bạn mới, trong đó có người mình khá thích (còn độc thân). Nhưng sao mình thấy ko an toàn quá, mình cảm giác muốn bung lụa nhưng ko thể, mình vẫn phải dè chừng thật nhiều. Miền đất khó sống quá nhỉ.
Mặc dù vậy, mình vẫn để mặt mộc đi làm, ăn mặc thật xấu, mặt cứ ngơ ngơ khờ khờ vô tri, như con người mình vậy. Mọi người chắc cũng thấy lạ lẫm với người như thế, cũng nói mình nhiều, nói mình làm sao cho da trắng lên đi, mặc sao cho đẹp đi, béo lên đi. Nhưng mình cứ z, mình vẫn chưa muốn bắt đầu thay đổi.
Nhưng mình dậy sớm đi tập, tối thì vẫn ngủ đúng giờ, tuy nhiên ko học bài hay chơi bộ môn trí tuệ gì hết, chỉ nằm lướt đt, vậy là xấu nha.
Mai sinh nhật mình rồi, mình muốn viết 1 chút.
Năm 2022, mình có N đón sn cùng. 2 đứa videocall chúc mừng sinh nhật đồ, giờ vẫn còn clip cơ =)))) hề vãi.
Năm 2021, mình đón sn cùng toà hình sự, toà AG. Các chú cmsn mình, tặng mình bánh kem, tiền. Chú khen mình dễ thương, con làm con gái chú nha. Đáng iu lắm luôn, vui lắm luôn.
Năm 2020, mình ko nhớ nữa.
Năm nay, mai mình đi biển cùng nhóm bạn mới, cũng kb sẽ ntn, mong là vui và đáng nhớ.
Mình muốn nói chuyện với bản thân 1 chút. Thêm tuổi mới, thêm nhiều điều mới nhé. Phải cố gắng chỉnh lại dáng đi, đứng, ngồi. Cố gắng chỉnh đốn bản thân. Chăm chỉ hơn, học hỏi nhiều hơn, tiếp cận những điều mới. Mỗi ngày được tiếp tục sống là một sự biết ơn, đừng để nó trôi qua trong chán nản, xuội lơ. Mệt quá thì tìm về với bản ngã nhó, đừng bỏ cuộc. Đừng để mồm miệng đi chơi xa, bớt tâm sự chia sẻ lại nha embe. Chúc BH luôn thấy tự hào về bản thân.
2 notes
·
View notes
Text
AG, 14/3/2023,
Như thường lệ, chỉ khi tâm trạng xuống cấp mình mới tìm lên đây, viết đôi dòng nhật ký tiêu cực. Gần 3 tháng đầu năm trôi qua, trộm vía mình vui vẻ, tuần tiêu cực đi qua cũng nhẹ nhàng, công việc nhẹ nhàng. Không cáu gắt, không mất ngủ, không hướng nội hướng ngoại quá, bình yên trôi qua.
Đến ngày 8/3/2023, bà nội của Dung mất, là mẹ của chú S cơ quan mình. Mình được đi đám tang ở miền tây, biết đến những phong tục mới lạ, cũng biết được cách người ta quan tâm nhau thì sẽ ngọt ngào đến thế nào. Các chú thông báo cho những toà khác, những người không tới được sẽ gửi tặng vòng hoa chia buồn, người tới được sẽ tới, ở lại ăn cơm, uống rượu cùng chủ nhà. Cỗ bàn thuê nhà hàng, có sư thầy về tụng kinh, có múa lửa xua đuổi tà ma xấu. Mình như được đi dự đám tang của bà Dok Sun trong Reply 1988 vậy đó, giống hệt. Chú C, chú T, chị H, chú Tùng, ngày ngày thay phiên nhau túc trực ở đó, cùng chú S tiếp khách. sức khoẻ chú S không tốt, nhưng chú minh mẫn, chú tiếp khách từ sáng đến đêm, mỗi bàn uống cùng mọi người 1 ít. Không giờ nào là không có khách, nên các chú của mình tới để tiếp khách cùng, đỡ cho chú S một phần. Đó là tình cảm, mình thấy quá là đáng trân trọng. Chỉ 2 ngày, mà các chú của mình bị mất cả tiếng, nhưng hề tỏ ra mệt mỏi chút nào hết.
Ngày 12/3/2023, chú S mời mình, Tùng, Huyền đi ăn, cảm ơn tụi mình đã giúp chú mấy ngày qua. Rồi chú và cô đi cafe với nhau, tụi mình đi hát tiếp. Mình thấy gia đình ở miền tây rất ngọt ngào á, rất quan trọng thời gian ở cạnh bạn đời của mình. Ai nói đó là làm màu, là nghi thức chứ?? Ở nhà mình, ngày lễ không hoa không quà không lời chúc, cơm nhà ăn thì ăn không ăn thì cắt cơm, đi nhậu với bạn bè, đi ăn sáng với bạn bè, đến giờ cơm thì về nhà, ăn rồi ngủ chiều lại đi. Không hành động yêu thương, mỗi ngày trôi qua đều bình thường tạm bợ như vậy. Nghi thức là minh chứng tốt nhất cho việc không từ bỏ bản thân. mình không biết diễn tả ntn, nhưng mình thấy việc sống của bm mình nó giống nghĩa vụ chứ không giống “được sống”, bm sống mỗi ngày, ăn, uống, ngủ, nghỉ, làm việc, xem điện thoại, quan tâm con cái, chơi với bạn bè. Cứ vậy hàng chục năm, không có thời gian cho bản thân, và đã quen với việc không quan tâm bản thân, nên moi nghi thức đều bị gượng, là không cần thiết. Mình thấy thương quá.
Các chú của mình, rất yêu thương vợ. Đi nhậu đến giờ là về, ăn cơm với vợ, tối chở vợ đi dạo. Ngày lễ thì mua hoa, hoặc đưa vợ đi ăn nhà hàng. Từ chối các cuộc nhậu để về ăn cơm nhà, vợ chồng đi cafe với nhau. Dù đã lớn tuổi nhưng vẫn giận hờn, dỗ dành, chiều ý. Yêu nhò. Gia đình nói chuyện nhiều với nhau, chia sẻ, cảm thông, yêu thương. Người lớn mở lòng nói chuyện với con trẻ, con trẻ thấu hiểu sự lo lắng của mẹ cha. Cuộc sống mơ ước của mình, mình cũng sẽ cố gắng, tìm một người, có chung chí hướng, tâm, trí, tín, đức để gia đình nhỏ của mình, có thể chia sẻ, cảm thông, bao dung lẫn nhau. Mình muốn mọi ngày trôi qua đặt biệt, không phải vì gì cả, vì chính mình. Mình muốn mỗi ngày trôi qua vẫn như thế, những hoạt động thường ngày đó, nhưng khác đi 1 tí. Bản chất vẫn là ngồi làm việc thôi, nhưng có thêm 1 lọ hoa thì sao? Bản chất vẫn là đi ra đường, nhưng mặc đẹp hơn 1 tí thì sao? Vẫn nhìn nhận mọi thứ nó vẫn là, but we don’t we spice it up? Mọi thứ sẽ thú vị, lãng mạn hơn nếu bạn nhìn nhận nó một cách thú vị, lãng mạn hơn. Tự quan trọng hoá mọi điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nếu không, chả có là quan trọng cả.
Ngày 13/3/2023, chú S và chú H rời nhóm chat cơ quan, dọn đồ đạc, 15/3 có người mới nhận công tác. Mình chuyển đi, vào 1/4. Biết 2 tin cùng lúc khiến tinh thần mình vỡ oà, mình đã không vui như mình và bao người khác nghĩ. Mình luôn chắc chắn trong lòng là sẽ chuyển đi chứ không gắn bó ở đây. Nhưng lúc nhận được tin, khác với những gì mình nghĩ, mình nghĩ sẽ vui, háo hức, hào hứng lưu hồ sơ, dọn đồ hát ca. Nhưng mình khóc, nhìn thấy đồng nghiệp là khóc, mình nói với phòng 1/4 cháu đi mà mình khóc không nói được, khóc cả buổi chiều. Gặp ai cũng khóc, muốn ôm tất cả mọi người, muốn nói nhiều lắm, mà không nghĩ ra gì, không biết nói gì.
Đến tối, toà mình tổ chức tiệc chia tay cho chú, mình nữa. Chú đã phát biểu thật nhiều, tâm huyết của chú mấy chục năm qua, tình yêu thương, biết ơn, tinh thần đoàn kết, bao bọc nhau của toà mình, mình cảm thấy từng lỗ chân lông đều ngập trong tình yêu thương. Chú cũng nói về mình nữa, chú nói 2 năm qua cuộc sống của mình ở đây, chú quan sát và biết mình là người tốt, sau này sẽ trở thành người giỏi, chúc mình giữ vững được bản chất con ngừoi, bản lĩnh với nghề. Các chú động viên mình nhiều, xoa đầu, vỗ lưng, cảm ơn mình thời gian qua đã làm giúp chú. Mình chỉ ngồi khóc không thôi. Chú nói ở môi trường mới, có thể khắc nghiệt hơn, không được như ở đây cũng phải cố lên. Nhưng mọi người cũng yên tâm về mình, bảo mình đi đâu cũng sẽ được yêu thương. Chị Nhớ dặn mình sau này về nhà, có khó khăn, thành công, hay sự kiện gì trong đời mình, cũng hãy báo với mọi người, hãy giữ liên lạc. Hãy như cũ, có vấn đề gì thì gọi chị. Mọi người vẫn bảo chị Nhớ sống nghị lực, không biết sao có thể vượt qua được những ngày tháng như thế, vẫn luôn quan tâm mọi người. Mình không biết chị trải qua những gì, nhưng mình nghĩ sẽ thật khó để có thể gặp người thứ hai tốt như vậy. Lúc các chú lấy hộp nhẫn ra tặng cho mình, món quà chia tay, mình khóc không thành tiếng, giờ ngồi viết lại vẫn khóc. Chú dặn lúc nào cũng phải đeo ở tay nhé, để luôn nhớ về toà hình sự. Yêu quá làm sao bây giờ.
Áp lực từ trước đến nay trong công việc của mình chỉ là nhiều việc quá, mình làm quá mệt, chứ không có đến từ đồng nghiệp. Mọi người yêu thương, đùm bọc nhau, âm thầm gỡ rối cho nhau, quan tâm nhau lắm. Chưa bao giờ mình cảm thấy lạc lõng trong đại gia đình đó. Tội lỗi mình gây ra viết 80 tờ A4 mới hết, nhưng chưa bao giờ bị bế lên gặp lãnh đạo, mình được bao che, được bảo bọc, được yêu thương. Chú nạt mình nhiều, nhưng nạt toàn vì mình làm sai lỗi ngớ ngẩn, nạt để mình biết mà sửa chứ không hề thù ghét. Chú nóng tính, mình cũng sợ chú, nhưng mình an tâm với vòng tròn an toàn các chú tạo ra cho. Giông bão ngoài kia các chú gánh hết vậy đó. Chú S nói đã bảo vệ toà mình nhiều năm qua, và sẽ tiếp tục bảo vệ đến ngày cuối cùng. Chuyện ban nghành, chuyện chính trị mình không hiểu, nhưng mình tin là chú đã gánh cả bầu trời, để tụi mình được sống vô tri như này.
Minh lo lắng, đến nơi mới, không biết sẽ như nào, có được vô tri nữa không?
8 notes
·
View notes
Text
AG, 21/2/2023
Hôm nay mình xem đc 1 vid trên tiktok rất hay, nôm na ảnh bảo là “Sau chia tay, mình muốn các bạn nhớ là, tất cả là của bạn. Bạn không nhớ họ, bạn nhớ bạn khi ở bên cạnh họ. Họ chỉ là những người bình thường, nhưng họ đặc biệt, bởi tình cảm của bạn dành cho họ, những cảm xúc, những sự vui vẻ mà các bạn đã có, là do chính bạn tạo nên. Nỗi đau đó cũng không phải là nỗi đau họ gây ra cho bạn, bạn cũng góp một phần vào nỗi đau đó, bởi có thể là bạn đã nói lên nhu cầu của mình và họ cảm thấy rằng họ không thể đáp ứng được điều đó. Khi bạn làm chủ được nỗi đau của mình, bạn sẽ vượt qua nó dễ dàng hơn. Và khi bạn làm chủ được niềm vui của mình, khi bạn muốn, bạn cũng có thể tạo ra nó"
cre: Canh Luan Nguyen
0 notes
Text
Ag, 18/2/2023.
Bài đăng đầu tiên của năm mới phải ko nhỉ?
Năm nay mình nhất quyết phải đi coi bói, vì năm trước tệ quá, sợ hãi, mất niềm tin vào bản thân nên mình chọn tâm linh- điều chả ai giải thích được để dựa vào một chút.
Cô nói năm nay của mình sẽ khá hơn, ko trắc trở như năm trước nữa, cũng chuyển công việc/nơi công tác. À và có bồ nữa =))
Nghe có vẻ tốt nhỉ, mình mang theo tâm thế đó hân hoan bước vào năm mới và tin là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng hôm nay, như thường lệ, mình lên bài post vào những ngày tệ thật tệ mà mình chả ngóc đầu lên được. Đợt này mình tham gia pt lớn nhất trước đến giờ mình đảm nhiệm, rất mệt. Trước đó 1 tuần, mình đã chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bii tâm hồn đẹp để đón nó rồi thì ngay ngày đầu tiên bước vào chu kì mệt này, mình bị viêm xoang, sốt. Lê cái thân mệt rã rời đi làm. Nhưng mình vẫn duy trì được sự “tươi” 1 chút, có thể là trong tinh thần. Cho đến chiều nay, chiều t6, đáng lẽ là buổi chiều vừa làm vừa chơi thic mình phải x2 năng suất, cảm thấy rất sml. Lúc mình mò mặt lên được đến phòng lv, H hỏi “sao mặt chị tái mét z” làm mình nhịn ko nổi nữa oà khóc được luôn. Thời gian qua, gần 2 năm mình chưa bao giờ khóc trươcs mặt đồng nghiệp, vì lý do công việc. Chưa bao giờ. Mình luôn nhịn về nhà khóc. Không hiểu sao khi được quan tâm, mình lại khóc ngay được, mình muốn thể hiện là hôm nay quá sức của mình hay sao. Về đến nhà, mình tắm ngay và lên giường nằm khóc, đã đời thì nấu cơm ăn, rồi chơi chơi cả tối. Nếu có năng lượng, mình phải làm việc mới phải, nó nhiều quá mà. Nhưng mình ko muốn, và mình cho bản thân tối nay được nghỉ ngơi.
Thứ công việc đang nuôi sống mình, cũng đang giết chết tâm hồn mình mỗi ngày.
Mắt mình thâm nhỉ?
0 notes