Hi, I'm Oxy. Quiet, Simple, Weird Guy. My passion lies in optimizing system operations, and I constantly strive to ensure seamless and robust performance.
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Sài Gòn có gì nhỉ?
Đi đâu cũng chỉ thấy bụi đường
Úp mặt vào tay nghe tan tát
Nghe vài câu hát đã rưng rưng...
Kém.
Dạo này lắm chuyện buồn vui, mà thôi, chuyện vui buồn, mình nghĩ Sài Gòn thấy và hiểu hết, có lẽ nó cũng đôi lần cười cho sự ngốc dại của con người. Nhưng có một điều chắc chắn nó cũng thắc mắc,
đó là vì sao cuộc đời ngắn ngủi là thế mà những lần dở dang lại quá dài.
-- An Trương
0 notes
Text
Tôi không còn bảo họ là “Có gì đâu mà phải khóc” nữa. Câu đấy mới ngạo mạn làm sao. Tôi định chứng tỏ gì vậy.
Cuộc đời trôi đi dạy tôi rằng, ngồi cạnh họ, lắng nghe. Đặt bàn tay lên bờ vai, nói khóc hết đi. Rồi mình lại sống tiếp, và phải cố mà sống cho tốt hơn, dù rằng ta vẫn sẽ phải dành nước mắt cho những gì sau đó. Không dễ dàng đâu.
Hình như chỉ có lúc như vậy, người ta mới tin vào ông Trời.
Tôi quay mặt đi dù là nửa đêm. Đôi bàn tay thừa thãi. Hình như vẫn sợ ai đó nhìn thấy bản thân mình yếu đuối.
From BeP
0 notes
Text
Nếu có may mắn sống đến 50 tuổi thì đến nay đã đi được hơn nửa đời người. Bao chuyện bèo nước hợp tan đều không đủ thảng thốt nữa, nhưng mỗi lúc một trầm ngâm lạ lùng.
0 notes
Text
Một đứa trẻ, nếu bạn không thương nó, nó còn biết. Huống hồ chúng ta đều đã lớn.
0 notes
Text
Như một cốc nước đá tan, em trôi nổi hoà tan giữa thế giới này. Giống mọi người, đều không hoàn hảo, đều có những điều không vui, đều chờ mong, thất vọng rồi lại mãi đi về phía trước.
Em đã nghĩ, biết đâu không có kiếp sau nào cả, thì em chỉ có một phần đời hiện tại mà thôi, cũng chẳng cần hấp tấp làm gì.
From Blaze
0 notes
Text
Ngoài việc tự cười nhạo bản thân về những cái ngu của mình khi trưởng thành (và luôn review lại nó trước khi đổ bỏ cho người), việc lớn cần nằm lòng là đừng chờ đến lượt nói, lắng nghe, quan sát, phân tích, quyết định rồi nói. Dừng 5 giây, chưa bao giờ là chậm cả.
From BeP
0 notes
Text
Ai biết đời ngày mai thế nào, hôm nay còn sống ít nhất là ta còn một chút hy vọng.
From BeP
1 note
·
View note
Photo
“Người ta thường vì vài câu nói mà để trong lòng nhiều tháng năm, thứ duy nhất quên đi chính là mình vốn dĩ có thể không vì những câu nói đó mà đau lòng.”
#filmphotobyoxy
4 notes
·
View notes
Photo
Chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa 30, tự nhiên trong đầu lại đặt ra một câu hỏi.
Mình đã sống tốt hay chưa, chưa bao giờ có một đáp án.
Cái nhìn cuộc sống ở tuổi 30 thật khác với lúc 18, 25 tuổi. Không phải trưởng thành hơn, chỉ là biến khác. Bộ phim này trôi qua thật chậm, vậy mà đã tiến tới những tập ở phía sau. Mình dừng tưởng tượng về những năm tháng sau này, lúc 35, 40 hay 53 tuổi. Cũng chưa chắc sống được lâu đến thế. Không ám ảnh bởi ý nghĩ cuộc sống sẽ chấm dứt. Không sợ hãi, hay đúng hơn là đủ lười biếng để không bận tâm.
Đến một đoạn tiếp theo. Nghĩ mình sẽ viết một đoạn này nữa thôi. Những mảnh suy nghĩ vụn vặt, không nội dung ý nghĩa. Mình vẫn hay viết lê la như thế, từ lúc 18 cho đến 30. Thay đổi lớn nhất là mình không còn mong chờ ai đọc được những con chữ của mình nữa.
Mình vẫn ổn.
Do you want to be forever young!
0 notes
Photo
“Có nhiều vết thương không thể dùng tay mà chạm vào, cũng như có nhiều chuyện không phải cứ muốn là có thể nói ra.”
#filmphotobyoxy
0 notes
Photo
Vì một hôm tôi bỗng nhận ra đời vốn là chuỗi lặp lại. Đôi lúc nảy lên vài khoảnh khắc, thứ ta buồn thì nhớ lâu, thứ vui thì không nói nên lời. Cuối cùng lặp lại liên tục những việc tẻ ngắt, trí nhớ mờ đi và là cái chết đang đợi ta sẵn. Một ai đó sẽ đứng ở bên kia và hỏi ta rằng đẩy đá có vui không, trong suốt vĩnh hằng như thế, làm một việc đơn giản và chờ đến thời gian của mình, ta vui vẻ đón đợi, hằn học hay bi phẫn. Thứ đó khiến ta tự nhiên có một câu trả lời của riêng ta về phúc phần của chính mình: đôi lúc ta phải chấp nhận, có việc ta không thể đổi được, và chỉ có cái chết chờ ta ở cuối nên cứ từ từ mà làm, cắn răng mà đi, bền bỉ đến đích.
“Sớm hay muộn. đời cũng khiến ta hóa triết gia” - Maurice Riseling.
Yup. Dù muốn dù không.
From BeP
#filmphotobyoxy #nikon_fm2n #lomo_800
0 notes
Photo
Mẹ tôi bị ốm, lần này nằm lâu hơn mọi khi. Đến lúc tỉnh táo, mẹ bảo mẹ cảm thấy mình già rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe mẹ nói vậy.
Bố tôi giở trời là đau vai. Hôm nọ gọi tôi vào cho tôi mấy chiếc cà vạt, bố nói giờ bố không còn dùng nữa, con xem, dạo này áo quần mặc cũng rộng ra nhiều. Bố nói, bố già rồi, người già thì quần áo sẽ rộng ra như thế.
Tôi giật mình khi đứng trước cha mẹ mỗi ngày tôi xách cặp ra khỏi cửa. Lao đầu vào công việc và những mối quan hệ ngoài kia. Tôi ít khi có thời gian trò chuyện với họ như những ngày xưa nhàn rỗi, đến một thời điểm, tự bản thân thấy mình phải có trách nhiệm gánh vác cho gia đình. Chẳng ai nhờ, cũng chẳng ai hỏi cả, nhưng đó là việc - phải - làm.
Nhưng vạn sự là đánh đổi, vì những ngày bận bịu thì thời gian trôi rất nhanh. Ngoảnh đầu lại thấy các cụ tóc đã bạc, chậm chạp và nhớ quên. Năm xưa tôi không hiểu nổi câu chuyện tôi ăn thêm một quả trứng vịt lộn, thêm một hộp sữa chua thì mẹ tôi sẽ không có bữa sáng, bố tôi tâm sự với mẹ về việc công tác ăn mỳ gói 4 5 ngày liên tiếp để làm gì. Sao ông không ăn cái gì đó ngon ngon.
Giờ thì tôi hiểu. Và đôi khi cũng nghẹn lòng.Một ngày mà cha mẹ nhỏ bé lại, đợi chúng ta trở về sau một chuyến đi xa, các cụ dẫu tóc có bạc, những vết nám và chân chim ở đó, nhưng còn đứng đợi chúng ta dẫu thành công hay thất bại bên hiên nhà, là ngày ấy ta còn may mắn lắm.
Lớn khôn thì đau đớn nhiều. Trách nhiệm cũng nhiều.
-- From BeP
0 notes
Photo
"Chẳng thể nào đợi đến khi trời tối, pháo hoa kia đâu thể quá rực rỡ, hồi ức đốt thành tro bụi rồi, vẫn không thể chờ nổi đến đoạn kết..."
- Cô ấy nói - JJLin
https://www.youtube.com/watch?v=R_Jo0Q4y-XY
0 notes
Photo
“Dì nói mưa ở biển là buồn lắm. Như giăng một tấm màn trước mắt.
Trên con dốc đi xuống bãi tắm chỉ lưa thưa người, vẫn thấp thoáng những cánh diều, tiếng cười của lũ trẻ tan vào gió. Bãi cát dài và loang lổ nắng, phía xa là lá cờ của những chiếc thuyền, một màu đỏ trên nền nước xanh thẫm.
Tôi về đây khi tâm trí bị rút cạn bởi thành phố. Con vật khổng lồ ấy chuyển động không ngừng, huyên náo và ồn ã nghiền nát những lớp người nhỏ bé bên dưới, trong đó có tôi. Ánh đèn làm tôi chói mắt, màn hình sáng và bảng biểu làm tôi tan biến thành con số vô tri của những bản báo cáo.
Tôi gọi cho dì hỏi, có phải con rất hèn nhát không.
Như mọi lần dì cười. Ồ, dũng cảm đâu phải là không sợ hãi đâu con. Dũng cảm là người biết chế ngự nỗi sợ hãi đó.
Con thấy mình phải gồng gánh quá nhiều.
Không phải đâu. Là con nghĩ mình phải gồng gánh quá nhiều đó thôi. Suy nghĩ mới là quan trọng.
Sống cho bản thân thật khó đúng không dì.
Đúng rồi. Cuộc đời vốn nhiều ràng buộc, những sợi dây cứ trì kéo khắp nơi. Nhưng học cách chấp nhận được thực tế rồi, sau dần mình cũng sẽ thu xếp được thôi.
Con về đây những ngày con thấy tệ nhất. Dì à, con cảm ơn dì.
Chưa phải là tệ nhất. Nhưng rồi có sao đâu con. Khách đến rồi khách đi, khách đông rồi khách vắng, như sóng biển vậy. Quán sáng đèn là được, ngày nào mình còn cố gắng, ngày đó mình còn niềm vui.” - BeP
-- Một trong những tấm từ cuộn film đầu tiên.
0 notes
Photo
“...nhất định sẽ có một ngày thức dậy thấy bên kia cửa sổ là trời mưa, bạn vẫn có thể an nhiên mỉm cười.”
1 note
·
View note
Photo
Em ạ,
Hoa vẫn nở, trời vẫn xanh, cây trái vẫn ngọt lành. Trái Đất rộng lớn này cũng vậy. Nó vẫn quay Hàng ngày Lũ chúng ta sống rồi chết. Bao nhiêu mỏi mệt. Rồi sẽ qua thôi.
Chúng ta ngồi, cùng nhau nghe một bài hát cũ. Và tự nhủ.
Nỗi buồn như chớp mắt. Bởi tim ta rộng dài. Dẫu mai này.
Còn ai?
31.08 From BeP
0 notes