mùa hạ cũng rất ngọt ngào, chỉ là mình thích sự đó đây của cái vu vơ hơn
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Bởi nhẽ nơi quen thuộc chợt lặng đi, lạ mặt, chẳng nhớ được nữa. Mà thân nhẹ tênh, chẳng biết làm sao để tránh cho cái lạ lẫm ấy tràn vào thân mình.
1 note
·
View note
Text
Thích cái da thịt trắng nõn nà, mờ mịt của em. Để tôi chìm trong ngực em. Yêu em đến tận đầu ngón tay (ửng hồng.)
1 note
·
View note
Text
Hạnh phúc nhường nào, khi biết rằng vẫn còn cơ hội về tương lai. Không phải những cơ hội nằm trong tương lai, mà vì chính sự tồn tại của tương lai ấy. Rằng thời gian sẽ tiếp tục xoay chuyển, với mỗi giây mỗi phút tuần tự, với cái bản chất loá mắt trong sự tồn tại của nó. An tâm thế nào, khi biết tương lai rồi sẽ đến.
Hi vọng cậu sẽ chìm vào giấc ngủ ấm êm trong cái ôm chói loá ấy. Mong rằng sẽ chẳng ai phải thức dậy trong lo sợ và thảng thốt.
0 notes
Text
Mặc cho tấm hồn ẩm ương, khoé mắt luôn lẫy màu ửng đỏ. Nhẽ chăng là tông màu ngư��i chẳng ưa chẳng thích, chẳng dám nhìn vì e ngại lời buộc tội.
Nhưng oái ăm thế thì sao, người vẫn phải yêu tôi, tôi vẫn để từng lọn tóc vốn có của mình đổ trên da anh, trải như thác.
Ủ ê anh, trong tình của chúng tôi?
Kiêu thế nào, để có thể nói người vẫn phải yêu tôi; là anh cho tôi con chữ ấy, cho tôi cái hão huyền để đặt chúng nên hình. Dẫu có khiêm tốn trên đầu lưỡi như nào, lời lẽ trên con chữ của tôi có vẻ vẫn luôn chân thật hơn, ở vài góc mà người chỉ cho tôi.
0 notes
Text
Có khóc tới khàn giọng, nấc cả cổ, vẫn phải yêu người. Vì hồn tôi muốn thế.
2 notes
·
View notes
Text
Hoa Quỳnh đã về sắc trắng tự khi nào, dẫu còn chưa nở, vẫn lại lặng lẽ ngỡ ngàng như thế. Anh làm tôi ngả đầu bật cười vì sự vụng về của mình trước những lúc ngỡ rằng bản thân sắp vào vai điểm tựa, ngỡ anh là tôi vậy.
Có lẽ rằng chân diện anh thật là thế, hoặc bởi dành cho tôi, anh mới là thế.
Có lẽ anh cũng đã vô số lần bật cười trong bất lực vì sự vụng về của tôi.
Chẳng thể đòi hỏi gì thêm, vì ấy là giới hạn của cả anh cùng tôi. Nhẽ chăng vì chúng tôi vốn là thế, hoặc do tấm vải mênh mông ấy phủ lên, kéo tôi lại. Biết lấy gì mà chìm vào lòng người.
2 notes
·
View notes
Text
Hạnh phúc? Biết nhường nào, khi mọi điều tôi yêu, cả thân này ở quá khứ, đều lúc này hoặc kia, được gợi lại bởi người tôi thương; đôi khi là vật, người lạ mặt. Ký ức, may mắn biết nhường nào bởi phép lành ấy.
1 note
·
View note
Text
Để được gửi đi tình yêu cách không sợ hãi, cách tinh nguyên từ tận gốc rễ, cách không toan tính. Để em được vô tư mà yêu người. Là những gì em muốn ở hiện tại. Và mong, dẫu em có yếu ớt, mong rằng vẫn có thể góp phần mang lại cái thân thương bình an cho anh. Rằng em mong anh được bình bình an an, được vui vẻ.
Để khoảnh khắc em đầu hàng trong màn đêm kéo dài đến tận ngày chói chang. Để yêu anh.
3 notes
·
View notes
Text
Ôi đôi khi tôi quên rằng mình đã nhận nhiều yêu thương đến nhường nào.
3 notes
·
View notes
Text
Có lẽ vẫn luôn có, nhưng dạo đây mình mới bắt đầu chịu nghe và nhìn về nó. Mình sợ hãi việc được yêu thương, cứ như mình làm phiền tất cả mọi người khi có sự thiên vị dành cho mình, sợ việc nhờ vả người khác giúp đỡ, sợ phải dựa dẫm vào người khác. Và tất cả những điều trên đều song hành với cách mình yêu thế giới này, cách mình nhận biết cái duyên từ nợ nần mà ra. Vậy nên mình đoán rằng cái sợ sệt ấy của mình được gói ghém cẩn trọng vào thật sâu bên trong.
Và dạo đây khi bước vào một mối quan hệ, mình phải nhận ra chúng vẫn ở đấy, và chỉ xuất hiện với người mình thương thật nhiều. Mình dằn vặt khi cái cái đối phương mong là một sự kết nối chân thật, chặt chẽ. Còn mình chỉ có thể gửi họ khoảng cách và sự dè dặt, vì mình sợ. Lạ lùng hơn cả thế, những cảm xúc và phản xạ này chỉ nổi dậy và hiện hữu đối với anh ấy.
Mình vẫn luôn có vấn đề với tính dục. Không phải vì mình ngại ngùng khi có nhu cầu. Mà là mình vẫn luôn sợ hãi việc bị xâm hại, dù rằng chúng chưa từng xảy đến. Mình không biết ấy là do mình cảm nhận được suy nghĩ của một vài người, hay do bản thân nhạy cảm với chủ đề ấy, hay trừu tượng hơn nếu bạn có tin—một dư âm của tiền kiếp, một vết thương vô hình. Nên mình sợ, không phải mặc định bản thân sợ, mà là sự sợ hãi được cảm nhận qua từng tế bào của cơ thể mỗi khi mình vô tình cố ý nghĩ về việc không may ấy xảy ra với bất kỳ ai.
Nên mình bài xích tính dục khi chúng liên quan đến mình, đến mức không muốn nó hiện hữu trong người mình.
Mình biết những điều này là một màu xanh trầm đầy uỷ mị và phần nào nặng nề, nhưng những từ ngữ này là lối duy nhất mình có thể viết lại cách thành thật, cảm ơn bạn thật nhiều.
2 notes
·
View notes
Text
Phần nào ấy, tôi buồn trách điềm vô tri ở thân mình, cả phần vô tâm và nhút nhát. Vì điều ấy khiến tôi khờ khạo tới mức không biết chiếc lá mình đang vân vê trong tay còn dư lại chừng bao sức sống.
Không phải vì tôi không yêu nó, nhưng vì bản thân quá ngu ngốc để có thể làm gì khiến nó lần nữa dính liền cùng thân với cành.
Vì thế thật lòng chẳng trách được ai trừ tấm thân non nớt này. Vô tư đến nỗi chẳng biết gai nhọn của tôi đã đâm vào ai.
1 note
·
View note
Text
"Ngôn ngữ là một thứ rất đáng sợ, nó có thể làm thương tổn người khác một cách sâu sắc. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là những câu chữ bạn nói ra cũng dễ dàng vạch trần bản chất con người bạn"
127 notes
·
View notes
Text
Đau quá, đau lắm ạ. Tự dai dẳng sau đầu, chực chờ nơi hốc mắt.
1 note
·
View note
Text
Chẳng biết vì sao hay thế nào, khi nghe câu khẳng định nơi mình có ham muốn cùng suy nghĩ tình dục, tôi ghét bỏ bản thân cách cùng cực. Ấn đường nhăn nhó, bài xích cả bóng hình tôi yêu vì lẽ ấy. Dầu cho một phần nơi tôi có biết cái giao hợp âm dương là chuyện thiêng liêng, đẹp đẽ biết chừng nào. Rằng chúng là thể trao đổi năng lượng mạnh mẽ ra sao, rằng cái tình giữa người với người vào những lúc ấy đáng trân trọng thế cơ. Phần còn lại trong tôi ghét nó cách cùng kiệt. Ghét khi tôi bị gộp vào ấy, ghét khi chúng ám lấy gương mặt, giọng nói cùng sau đầu tôi. Ghét.
Có nhẽ ấy là vì những điều về quan hệ thể xác mà em được thấy từ ngày nhỏ chẳng đáng nhìn, nhơ bẩn, thô tục, thú tính, chẳng có chút tình nào trong đấy. Nực cười làm sao, tôi chỉ thấy cái tình nơi da thịt trong cái hồn của diễn viên. Để cho mọi thứ về xác thịt chỉ đẹp dưới ống kính nghệ thuật, nên tôi chẳng muốn tiếp xúc với chúng ở ngoài ống kính, khi chúng chẳng nằm trên giấy tranh.
Xin lỗi anh, ở em, do em. Xin lỗi anh.
Em yêu anh. Cơ mà, phải làm sao đây.
.
Anh nào có xứng phải chịu nỗi niềm này của em, oan ức cho anh quá. Làm lỗi với anh thế sao em chịu nổi đây. Xin lỗi anh. (Chân thành tạ lỗi cùng anh).
Với những gì em có thể trưng bày ra, xin gửi anh lời mặc cảm tội lỗi, xin lỗi anh.
0 notes
Text
Nàng làm tôi ngỡ rằng bản thân sắp chết rồi cơ đấy?
1 note
·
View note