djdhwkwhhehe
notarealperson
4 posts
dion
Don't wanna be here? Send us removal request.
djdhwkwhhehe · 1 year ago
Text
how to dress grunge
~ textbook guidelines from a true god ~
thrift the thing (crucial)
have an interestin hobby (any hobby is cul tbh)
decent posture (could be a little lousy, but it gotta be intentional)
wear cooler tones if possible n dont wear bright fresh garments
as long as it stays on u sizes dont matter (it rlly doesnt)
always wear smth ugly to perfect the fit (if its not a bit ugly, is it a fit?)
get messy w the material. customize it (anythin would do the trick)
prints n patterns r always welcome. along w weird textures (dont afraid to mix them up)
be skinny. or dont. ur grunge. ur automatically cul now.
make sure ur eyelids r red n stone-ish
jeans n stockin r the same thing. better ripped
wear makeups but dont put efforts in it
wear it w pride n obscurity
pics cre: pinterest
Tumblr media
2 notes · View notes
djdhwkwhhehe · 2 years ago
Text
Stop being productive.
Binge watch the rules of attraction, empire records, buffalo '66, angel a, before sunset, the dreamers, heathers, addams family values, the handsome devil, the cats return, chunking express, the perks of being a wallflower, fight club, clue, the death and life of marsha p.johnson, clueless, summer of 85, fallen angel, a knight's tale and the royal tenebaums.
Try procrastinating today.
Tumblr media
0 notes
djdhwkwhhehe · 2 years ago
Text
Rye's Motel
Part 2
Room 308. ROY
Tôi phải viết. Tôi biết thế.
Hạn kịch bản là sáng Thứ Ba mà tôi vẫn chưa viết một chữ nào.
Đáng ra tôi phải viết được rồi chứ.
Tôi đã thuê phòng 308, gọi bốn cái sandwich ăn liền nhạt thếch của nhà trọ, tên chủ nhà nghỉ vẫn khăng khăng đó là công thức gia truyền, uống tận sáu lon Monster với sáu loại khác nhau, nhưng thay vì giữ tôi tỉnh táo, nó khiến cống tôi xả ra nhiều không tả nổi, và tôi dành hầu hết mười mấy tiếng đồng hồ vừa rồi trong phòng vệ sinh (để đái và nôn sạch những gì còn sót lại trong bụng).
Tôi luôn có thể dừng lại, dừng lại và đi đến chỗ Audrey, cô em với vòng một hơi khiêm tốn nhưng mông đẹp mà tôi phang tuần trước. Em vẫn còn giữ số của tôi và nhắn cho tôi mới hai hôm nay, nên tôi sẽ mạo muội cho rằng tối đó tôi đã thể hiện khá tốt.
Tôi nhớ mình đã gặp em ở một bữa tiệc sinh viên mà thằng Joaquin kéo tôi đi lần trước. Thực tình tôi đâu thích mấy em sinh viên, nhưng em ấy quá ngon nghẻ, để từ chối thì thật là phí phạm. Em đứng cùng mấy cô bạn, cười khúc khích cả tối vì một chuyện gì đó. Tiếng cười của em hay lắm, nó là loại thanh âm chỉ cần nghe cũng hình dung được em rên rỉ như thế nào (không tôi không hiểu làm sao tôi nghĩ ra được cái này, nhưng một khi nghe ai cũng sẽ hiểu). Tụi mình nói chuyện một lát rồi em đưa tôi về phòng, cho tôi xem một thứ gần như là truyện ngắn, dù phải nói thật tôi thấy nó giống một đống chữ nhảm nhí của một người đọc Bret Easton Ellis một lần và tự nhủ rằng mình cũng làm được thế. Tôi nằm nghe em làm nhảm thêm gần tiếng về chủ nghĩa tiêu dùng, cuối cùng dụ được em hút một điếu cần và hai đứa bắt đầu âu yếm. Đến khi chính thức phịch nhau thì tôi đã quá phê để cảm nhận phần thân dưới, nhưng tôi nhớ em đã cho tôi chơi lỗ hậu.
Quả là một đêm đáng nhớ.
Nói mới nhớ, tôi hết cần rồi.
Những lúc này có cần là nhất. Cần hoặc fentanyl.
Thuốc thực ra chả có gì, tôi dùng nó cũng chỉ vì người ta dùng nó. Joaquin dùng nó cũng chỉ vì bạn hắn dùng nó.
Cả MDA hay LSD, cần sa hay fentanyl, chúng được đánh giá quá cao, lại bị ngăn cấm. Người ta phải biết hàng cấm sẽ nổi tiếng hơn chứ, và bọn trẻ trâu sẽ tìm đến chúng để đổ tiền cho mấy gã găng tơ.
Joaquin là bạn tôi, hắn đã chơi thuốc từ năm nhất trung học, sau đó còn mê mẩn tới nỗi giới thiệu cho cả tôi và anh trai nó.
Anh Darius.
Darius Bateman.
Anh ấy là một trong những trường hợp mà ta có thể nghĩ về và than thở “Giá như…”.
Anh từng học rất được môn Sinh, cả nhà cứ đinh ninh anh sẽ trở thành một bác sĩ, cả anh cũng thế. Tôi nhớ anh từng làm hộ dự án cuối kì cho bọn tôi như một cách để ôn lại kiến thức năm trước, tuy nhiên nó đã đạt điểm quá cao và giáo viên biết ngay chúng tôi gian lận, cả ba cuối cùng đều bị phạt cấm túc.
Norris là bạn gái anh, và cô nàng là người đẹp nhất tôi từng thấy, có lẽ tới tận bây giờ. Nàng có mái tóc đen dài, xù, được đánh bông cả lên; nước da đen căng bóng và cặp mắt to màu nâu, và với cặp chân tuyệt mỹ, tôi chỉ có thể mơ đến việc quỳ xuống rồi đi lên từ đó. Tôi chưa từng thổ lộ với nàng, nhưng tôi đoán nàng biết mình là hình bóng tôi nhớ tới mỗi khi xóc lọ.
Tôi chỉ có kí ức của một lần phê pha, và đó là khi tôi ở phòng Darius, cùng anh và Norris, sau khi Joaquin gục trong nhà vệ sinh.
Tôi đã chịch cả hai người ngày hôm đó.
Tôi chưa bao giờ sướng hơn thế. Và tôi sẽ chả bao giờ sướng được như thế lần nữa.
Khi Darius nắm lấy cổ và hôn tôi, giữa lúc Norris bỏ tôi vào giữa hai cánh môi cô nàng…
Darius đã tự tử sau đó hai tháng, và Norris đã mang thai con của anh, nhưng buộc phải phá đi.
Nghe Joaquin bảo nàng sẽ không bao giờ có con được nữa, và đã cố đâm gã khi được ghé thăm.
Tháng trước nàng vừa chết vì sốc thuốc.
Quả là phí phạm.
Tumblr media
0 notes
djdhwkwhhehe · 2 years ago
Text
Rye’s Motel
Part 1
Room 216. DILYS
Tôi thuê một phòng nghỉ. Phòng 216.
Căn phòng chẳng có gì đặc biệt (nếu không muốn nói là phổ thông đến tuyệt vọng), ngoại trừ tấm ga trải giường da báo hết sức kì lạ trong ngăn tủ.
Giường màu xanh nhạt, sắc lục và mỏng dính; tivi hộp đời cũ chỉ mở được kênh thời tiết và phim khiêu dâm hạng B từ những năm 80; bàn cà phê sứt một chân, khăn trải bàn ren đã ố, và ghế bành.
Ôi ghế bành!
Trên ghế có vệt ố màu nâu. Hoặc là cà phê, hoặc là cứt.
Hoặc có người làm đổ cà phê lên ghế của tôi, hoặc ai đó đi số hai trên đó.
Ghế của tôi, chiếc ghế bành màu kem nằm đối diện giường tại phòng nghỉ số 216 nằm thứ ba từ bên trái tầng hai tính từ cầu thang phía Tây tôi thuê trong bảy mươi hai giờ tới, nhưng vẫn là ghế của tôi.
Cầu Chúa là cứt.
Tôi thà có cứt trên ghế còn hơn cà phê.
Sau gần hai chục năm gắn liền với cà phê, không phải trong cái nghĩa là tôi đã yêu nó, chỉ theo cái nghĩa tôi đã không thể sống thiếu nó và về c�� bản bị nghiện caffeine đến mức phải tìm đến thuốc, ý nghĩ ai đó đã thản nhiên nhâm nhi cà phê và có thể, và chỉ có thể thôi, đã làm tình trên cái ghế đó, sẽ ám ảnh tôi suốt đêm.
Mọi chất kích thích đều thật phi nghĩa.
Tôi ước rằng mình đã chưa bao giờ nếm qua vị của cà phê, của caffeine, và như vậy tôi có thể tha thứ cho bản thân việc ngừng sử dụng nó, hay morph, và coke.
Thuốc có lẽ là một sai lầm.
Nhưng theo như Audrey, đó gần như là nghi lễ bắt buộc khi vào đại học.
Ta tham gia một bữa tiệc, khả năng cao là của một gã nhà giàu, tự chuốc bản thân say bí tỉ, gặp một anh cuối cấp khác chuyên ngành, tán tỉnh một chút, rồi đưa nhau về kí túc xá ảnh (vì bạn cùng phòng của mình đã cưa một anh trước đó), rồi anh sẽ đưa cho ta hai viên thuốc, ta uống hai viên, phê lòi con mắt và phịch nhau tơi bời.
Ít nhất thì đó là những gì ả đã làm.
1 note · View note