Text
Vài lần, chục lần rồi trăm lần - lần nào về nhà sau những ngày tháng chiến đấu chống lại cuộc sống đông đúc ở Sài Gòn cũng là những lần dìu dắt đứa trẻ c��a mình điềm tĩnh lại. Rồi cũng vài lần, chục lần, trăm lần phải tạm biệt mảnh đất tâm hồn để vứt mình trong khói bụi phố phường, mặc cho tâm hồn đang gào thét để níu giữ tiếng chim hót quê nhà.
Không biết khi nào mình mới học được cách yêu Sài Gòn. Sài Gòn đẹp thật - đẹp qua ánh đèn cao vút tận 81 tầng nhà, đẹp qua hàng phố nhộn nhịp đến nửa đêm, đẹp qua từng quán cà phê với 1001 vibes,… Thế nhưng thật khó để ôm trọn thành phố vào lòng khi trong lòng đã tồn tại bóng hình của mảnh đất nơi có tiếng mẹ cha. Người ta nói để có thể sống và tồn tại thật tốt thì phải học được cách thích nghi ở nơi mình sống. Ừ thì mình vẫn đang cố đó thôi, mình vẫn nhìn Sài Gòn với góc nhìn thật đẹp, mình bỏ qua khói bụi mà nơi này mang lại, mình cũng bỏ qua sự bon chen tấp nập mà con người nơi đây tạo ra, mình vẫn lờ đi sự vội vã mà cả thành phố này đang hối thúc mình - tất cả để mình cảm thấy thành phố này dịu dàng hơn.
Mình lại bước lên chuyến xe từ biệt, lại thầm mong thành phố sẽ hoà nhã với mình hơn, lại ngồi khóc thút thít tay để lên ô cửa kính ngắm nhìn khoảnh khắc vội đi qua, để lại tâm hồn trống rỗng lần thứ chục, trăm này.
4 notes
·
View notes
Text
The beauty of a woman.
6 notes
·
View notes
Text
"Tôi đã từng nhặt được một tia sáng, lúc hoàng hôn trả lại cho mặt trời. Tôi biết đó không phải là mặt trời của tôi, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, ánh sáng mặt trời thực sự đã chiếu lên người tôi..."
220 notes
·
View notes
Text
Có những mối quan hệ mặc dù không trò chuyện nhiều nhưng sẽ tụ tập thi thoảng vài lần một năm, sau đó sẽ update cuộc sống của nhau.
Không xen quá nhiều vào đời tư - đồng hành như là nơi để dựa dẫm sau chuỗi ngày dài âu lo.
Biết ơn và trân trọng.
2 notes
·
View notes
Text
Xin chào Tumblr, mình đã quay trở lại đây sau gần 2 năm lưu lạc ở thế giới ngoài kia. Trong khoảng thời gian ấy lúc nào mình cũng cảm thấy thiếu - ừm thiếu cái gì đó, và rồi mình nhận ra mình đang lãng quên bản thân, lãng quên tâm hồn nhỏ trên cái mxh này. Cảm ơn những lượt thả tim cho những bài post tâm sự dài lê thê, hoặc là mấy tấm ảnh film đã cũ (mặc dù cũng hong có nhiu tim). Mình sẽ tiếp tục luyên thuyên đây! ❤️❤️
Biết ơn và trân trọng!
Tumblr vẫn là MXH tuyệt vời nhất đối với bản thân tôi. Mỗi con người là một thế giới thật lạ, không drama, không phán xét, không săn phù thủy. Chúng ta chấp nhận hết những thứ đúng - sai, đen tối - sáng sủa của nhau, không cần quan tâm đến người phía sau là ai. Có thể vài tháng mới post một lần. Chẳng tương tác gì qua lại, nhưng vẫn nhớ đến, vẫn "biết" người đó theo một cách của - cá - nhân. Chúc cho những người lạ thật nhiều tự do và sức khỏe.
962 notes
·
View notes
Text
Đà Lạt đêm tháng 7
Em co ro trong chiếc áo mưa phơi sương,
Đôi tay lạnh ướt vươn lên hứng từng giọt mưa phùn.
Rồi tiếng gió hiu hoắt khẽ ghé qua đôi tai,
Em thấy mình thật lạ - lạ em, lạ thành phố, lạ ánh đèn hiu hoắt nơi người qua.
Không, em không có buồn.
Chỉ là em thấy một chút lạ trong mình.
Phải chăng, cái lạ ấy là thứ em lãng quên?
Phải chăng, ngỡ như lạ nhưng lại là quen?
- ST
2 notes
·
View notes
Text
Cuộc trò chuyện chất lượng
Không phải là khi bạn nhận được vô số kiến thức từ người kia, hay bạn được khen ngợi về những gì bạn có...
Một cuộc trò chuyện chất lượng, khi bạn là-chính-bạn, thoải mái nói ra những điều bạn muốn nói, không cần cố gắng tìm kiếm những ngôn từ xa hoa để thể hiện bạn có trình độ.
Là khi người kia lắng nghe bằng cả trái tim, và phản hồi lại những thông tin bạn đưa ra một cách chân thành nhất. Sự chú tâm, là điều ở người kia khiến bạn cảm thấy được tôn trọng.
Là khi hai đứa nói chuyện-xàm, hay chuyện-sâu, vẫn thấy được niềm vui và s�� kết nối. Thậm chí 2 người yên lặng một hồi lâu, sau đó vẫn bắt nhịp được với nhau trong câu chuyện kế tiếp. Điều đó thật vi diệu!
Sau tất cả, khi ra về, bạn vẫn mỉm cười khi nhớ tới tình tiết nào đó mà cả hai đều tâm đắc. Hay tự thấy vui trong lòng khi nhớ tới câu chuyện mà người kia kể, bạn nghe, và ngược lại.
---
Với mình, một cuộc trò chuyện chất lượng là như vậy. Mình đang gom dần, gom dần những cuộc trò chuyện chất lượng. Để đến cuối hành trình này, khi nhìn lại, mình thấy mình gặt được nhiều niềm vui hơn mình mong đợi ^^
38 notes
·
View notes
Text
Chúng ta rồi cũng sẽ một hay nhiều lần đánh mất bản thân trong cuộc đời, phải không em?
Khi ấy em bỗng quên đi bản ngã để trở về, em lao vào dòng đời không kiểm soát, rồi em thả mình trôi trên những mớ hỗn độn cuốn em vào nơi hư vô, nơi ấy em không rõ mình là ai. Cái tôi, cái cốt lõi, cái em muốn là chi?
Nhưng không sao đâu em, hãy đừng để bóng tối nuôi tâm hồn. Ta rất dễ lạc lối, nhưng lối đi tìm về bản ngã của ta ở ngay bên ta thôi, miễn là em kiên nhẫn kiếm tìm.
Không sao đâu em, em vẫn là em, vẫn là cô gái với cánh rừng mọc trong đầu, với đàn chim hót làm tổ bên tai, với ánh mặt trời đốt cháy đôi mắt em. Rồi em, sẽ trở lại thành em, thành bản thể vốn có trong em.
Be safe, be kind, be happy.
8 notes
·
View notes
Text
Tôi thích những kế hoạch bị hủy bỏ. Tôi thích một cửa hàng sách trống trơn. Tôi thích những ngày mưa giông bão và những quán cà phê yên tĩnh. Tôi thích những cái giường lụp xụp và đồ ngủ đã sờn. Sau tất thẩy, tôi thích những niềm vui nhỏ nhoi mà cuộc sống đơn giản mang lại.
@taifang dịch
35 notes
·
View notes
Text
Tớ thích cậu nhiều như cách một con mèo thích nằm oằn người phơi mình dưới nắng ấy. Không thể coi cậu là cả bầu trời, mà chỉ có thể coi như tia nắng vậy. Có thể ngắm nhìn nhưng không thể giữ lấy.
30 notes
·
View notes
Text
Đà Lạt một ngày tháng 4
🎞: Fuji C200
7 notes
·
View notes
Text
Đà Lạt một ngày ngồi lặng yên nhớ về những điều xưa cũ.
(Cảnh báo dài)
18.05.2022
Thật tình, mình lại nhớ cậu nữa rồi!
Những năm tháng học sinh trôi qua nhanh thật. Mình vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên trông thấy cậu. Hôm ấy là một ngày nắng nhẹ, chúng mình mới lớp 8 thôi, còn ngây thơ lắm, lúc ấy cậu đang đứng trên khán đài và đang tham dự một cuộc thi do trường tổ chức. Lạ thật! Ngay từ khoảnh khắc ấy, lòng mình dậy sóng mất rồi!
Lên lớp 9, vào một lần tình cờ (hoặc có thể mình cố ý) chúng mình đã có thể trò chuyện cùng nhau. Điều thần kì là ngay từ lần đầu nói chuyện ấy chúng mình đã trò chuyện thân thiết như hai người đã biết nhau từ lâu. Từ ngày đó mình và cậu trò chuyện với nhau nhiều hơn, khi ấy có lẽ mình cũng cảm nhận được tình cảm cậu dành cho mình rồi. Và câu chuyện cứ thế đến lúc thi chuyển cấp, mình và cậu đều đặt nguyện vọng vào một trường chuyên của tỉnh. Lúc ấy lòng mình cũng hy vọng lắm, mong rằng chúng mình có thể cùng vào một trường và mình có thể tiếp tục gần cậu hơn. Và năm ấy cậu đỗ, mình rớt. Mừng cho cậu!
Lên lớp 10, mặc dù cả 2 học hai trường khác nhau nhưng may mắn là lâu lâu chúng mình vẫn liên lạc hỏi thăm, trò chuyện và tâm sự cùng nhau. Đến giữa năm lớp 10, mình quyết định nói thích cậu. Ban đầu cậu tỏ ra bất ngờ, rồi lúc sau cảm ơn mình vì đã thích cậu nhưng cậu nói không thể tiến xa hơn với mình vì nhiều lí do, cậu có trình bày lí do ấy nhưng thật tình mình không thể hiểu. Rồi cậu cũng thừa nhận là lúc trước có thích mình nhưng cũng không muốn nói, giờ thì mọi chuyện đã qua rồi. Thôi được rồi, mình chấp nhận và không thích cậu nữa (chính xác là tại thời điểm ấy mình nghĩ thế). Chúng mình vẫn duy trì được mối quan hệ tốt đẹp như cái cách mà trước giờ vẫn không hề thay đổi. Rồi mình cũng có người yêu.
Lên lớp 11, mình và người yêu chia tay, cậu biết rồi an ủi mình nhiều. Một thời gian sau mình chuyển qua thành phố khác sinh sống, trước khi đi chúng mình gặp nhau để tạm biệt lần cuối. Cũng đã nhiều năm không gặp, khi ấy trông cậu vẫn là cậu mà mình đã thầm thương trộm nhớ ở những năm tháng cấp 2, không khác là bao. Kì diệu thay, sau lần gặp đó chúng mình lại một lần nữa dậy sóng vì nhau, nhưng lần này có đôi chút khác, cậu đã chủ động thừa nhận tình cảm và thế là tụi mình chính thức yêu nhau - tuyệt thật! Và thế là chúng mình yêu xa, khoảng thời gian yêu nhau đến giờ vẫn còn in hằn trong tâm trí mình, cậu là một người tuyệt vời, thật đấy! Nhưng có lẽ cái tình yêu trẻ con ngây thơ ấy không thắng được khoảng cách địa lí, thế là chúng mình đành buông tay nhau một cách nhẹ nhàng. Mình rơi vào khủng hoảng một thời gian dài, không biết cậu thế nào?
Lên lớp 12, mọi thứ dần ổn định lại. Mình và cậu sau chia tay vẫn là những người bạn tốt, vẫn là chỗ dựa tinh thần của nhau mỗi khi cuộc sống quá khó khăn. Từ ngày chia tay cũng hơn 1 năm rưỡi rồi, mình cũng đã vượt qua được nỗi đau ngày nào và mặc định rằng bản thân đã thôi nhớ nhung. Nhưng đến hôm nay, ngay cái lúc viết những dòng tâm tư này, mình chợt nhận ra mình chưa từng ngừng yêu cậu, có những lúc thứ tình cảm ấy rực cháy mạnh mẽ - là lúc mà mình thấy nhớ cậu triền miên. Nhưng cũng có những lúc thứ tình cảm ấy chỉ âm ỉ sâu tận đáy lòng đến nỗi mình còn không nhận ra sự hiện diện của nó, đó là lúc mình nghĩ mình hết thích cậu rồi. Nhưng không, cái ngọn lửa âm ỉ đó sẽ từ từ lớn dần và bùng phát ra bên ngoài, đó là những lúc này đây, khi mà mình bàng hoàng nhận ra mình nhớ cậu thật nhiều, thật nhiều... Không biết cậu giờ thế nào? Có bao giờ cậu nhớ mình như mình đang nhớ cậu lúc này không? Cậu chính là thanh xuân, là tuổi trẻ, là những năm tháng bồng bột và thơ ngây của mình. Nhìn vào mắt cậu, tâm trí mình có thể tua lại những cảm xúc, những thước phim của cái thời học sinh ngây ngô ấy. Thôi được rồi, nếu không quên được thì thôi, mình có thể mang theo thứ tình cảm này đến cuối đời được mà.
Đà Lạt một ngày mưa thật to,
Nhớ cậu biết nhường nào.
ST.
11 notes
·
View notes
Text
Đắm mình
🎞: Kodak Colorplus 200
#35mm photography#filmcamera#film photography#35mm color film#35mm film#filmisnotdead#nature#kodak colorplus 200
6 notes
·
View notes
Text
Đà Lạt, 20/3/2022
Rồi đến một lúc nào đó mình sẽ không còn hoảng loạn khi cơn trầm cảm ập đến, bởi mình biết nó sẽ qua đi - và cũng sẽ trở lại. Việc mình cần làm là chấp nhận và làm bạn cùng nó. It's okay to be not okay.
🎞 Fuji C200
5 notes
·
View notes
Text
Đôi khi mình cũng phải chấp nhận rằng có những thứ cứ mãi mãi ở lại tuổi trẻ mà mình không thể mang theo tới hiện tại hay tương lai.
🎞: Fuji Cine F250
#spotify#35mm film#filmcamera#film photography#35mm photography#hoàng hôn#sunset#dalat#tâm sự#quotes
47 notes
·
View notes
Text
Thỉnh thoảng trong một tối nào đó, bạn sẽ nghĩ về quá khứ chẳng thể quên đi nhưng trong lòng sớm đã thức tỉnh rồi. Có những người, có những việc, chỉ có thể như vậy, âm thầm trong lòng, không làm phiền, cũng không liên lạc nữa.
Ngừng liên lạc, ngưng qua lại, nhưng bạn lại chẳng thể ngưng đi sự nhung nhớ đó.
315 notes
·
View notes