xu-writing
xu-writing
From Nature To Instinct
32 posts
"I don't like formal gardens. I like wild nature. It's just the wilderness instinct in me."
Don't wanna be here? Send us removal request.
xu-writing · 8 months ago
Text
Hôm trước con mơ được ngồi ăn cơm vs bố. Ôi giấc mơ nó hạnh phúc lắm bố ạ. Con nhận ra là con thật nhớ cảm giác đấy, nhớ giây phút bình dị ý; mà bây giờ con sẽ ko thể nào có đc nữa, chỉ còn đc nếm lại trong mơ
Hôm nay con đi viếng bác Khôi mất, rồi mẹ và chị M lên VH. Chị Minh quay video khu nhà mình và nói "Bố ��ây này"
Tất cả làm con thật nghẹn ngào. 9 ngày nữa giỗ đầu Bố rồi. Con nhớ thương bố khôn cùng. Hố sâu trong tim con mãi còn đó, con vẫn đang học cách sống cùng nó bố ạ.
Con vẫn thấy mình bơ vơ, con thấy dường như con đã mất cả gia đình vậy ý Bố ơi.
Con vẫn chưa dám xem lại hết những video và ảnh của bố những ngày tháng cuối. Nỗi sợ mà con vẫn chưa dám đối diện.
Khoảng trống vô cùng bất tận. Ko biết liệu con bị lọt vào hố đen nữa không?
0 notes
xu-writing · 9 months ago
Text
Con nhớ bố!
Nay con dùng lại chăn ngày xưa bố từng đắp. Vậy mà cũng sắp 1 năm từ ngày bố đi xa rồi. Con nhớ bố quá ạ
0 notes
xu-writing · 10 months ago
Text
8/May/2019: Thêm bài học về thiền - Trống và Rỗng
Khi mới bắt đầu ngồi thiền, mọi ng thường cho rằng "thiền là để đầu óc thanh thản, quên đi mọi vướng bận. Ngồi xuống và mục tiêu là làm đầu óc mình trống rỗng". Thực ra chính ngay từ đầu, mọi ng đã bị mắc kẹt ngay chính trong khái niệm đấy. Điều mắc kẹt ở đây chính ra cách tiếp cận cụm từ "trống rỗng" đang theo hướng visually, hay là theo hướng hình thức thể hiện bên ngoài. Hãy tiếp cận sâu hơn và đi vào bản chất của cái "trống rỗng". "Trống rỗng" để làm gì? Là để chứa đựng. Một cái cốc rỗng thì mới chứa đc nước, cái cửa mở ra thì gió mới xuyên qua, trang giấy trắng tinh thì mới viết lên được. Bởi vậy trải nghiệm cái sự "trống" chính là phải 'cảm nghiệm' thời khắc nước chảy vào cốc, thời khắc gió lùa vào cửa hay thời khắc đặt bút vẽ. Và đấy chính là khi ta trống rỗng. Nghĩa là khi thiền, cứ cho rằng ta như cái cốc, cái cửa hay trang giấy trắng và bằng tất cả giác quan có được, hãy để mọi thứ xung quanh được chảy/lùa/vẽ vào. Ta đã thiền rồi :) Thiền là tự nhiên. Hãy để mọi thứ tự nhiên.
0 notes
xu-writing · 10 months ago
Text
Quả táo phải rụng khỏi cây khi nó chín.
Tĩnh ở đây là việc chấp nhận chảy theo tự nhiên. Tĩnh ở đây k có nghĩa là đứng yên. Vạn vật luôn chuyển động và tương giao vs nhau. Giống như quả táo phải rụng khỏi cây khi nó chín.
Bởi vậy thiền định cho tâm tĩnh k phải mục đích làm tâm đứng yên mà mục đích phải là việc chấp nhận việc chuyển động của tâm trí theo cách hiểu là nó buộc fai thế, không theo ý muốn của mình. Giống như quả táo phải rụng khỏi cây khi nó chín.
"Silence and calmness" is an acceptance.
0 notes
xu-writing · 10 months ago
Text
Tâm Mong Cầu. "Sao cũng được".
Tập cho mình ko có tâm mong cầu là một tu đạo
Lý thuyết này có vẻ như đi ngược lại những gì xã hội dạy cho con người, như là sống fai có mục đích - nghĩa là sống phải có mục tiêu, phải cầu tiến, phải mong muốn về một việc gì đó để lấy đó làm kim chỉ nam.
Còn tôi ở đây lại đang thực hành những điều ngược lại, bởi tôi nghĩ rằng:
Tâm mong cầu là tham sân si
Khi có tâm mong cầu thì con người ta sẽ bị bám chấp, sẽ bị đi theo lối mòn suy nghĩ, ko còn tự do trong tư tưởng, sẽ là nô lệ của chính mong cầu của mình.
Khi có tâm mong cầu thì con người ta sẽ bị tiêu cực khi ko đạt theo ý muốn. Rồi dần dần sẽ bị tham sân si dẫn dắt hành động.
Khi không tâm mong cầu thì chúng ta sẽ được thả lỏng, đón nhận tất cả mọi thứ đến với mình với tâm thế cởi mở. "Sao cũng được" là câu nói nên nhớ trong lòng
---
Tôi lúc này đang thực hành loại bỏ đi tâm mong cầu.
Không cầu con cái, hay sự nghiệp thăng hoa
Không cầu tiền tài
Không cầu sức khoẻ
Không cầu bình an
...
Tâm tôi dần sẽ không vướng bận bởi bất cứ mục đích gì. Tâm tôi thênh thang, rộng mở, sẵn sàng đón nhận mọi sự vật hiện tượng, dù nó có ra sao. Nó là sự tự do đích thực.
Khó chứ! Tôi vẫn đang trên con đường thực hành nó, từng chút một. Tôi sẽ dành cả cuộc đời này để thực hiện con đường tu này
0 notes
xu-writing · 11 months ago
Text
Bố ơi, con bắt đầu thấy sợ thời gian rồi bố ạ!
Sức mạnh của nó con chỉ nhìn thấy được khi những điều hạnh phúc chỉ còn là kỉ niệm, là kí ức trong con.
Vì thời gian đã kéo bố đi xa, vì thời gian đã buộc một đứa ngang bướng như con phải học cách chấp nhận rằng mọi thứ không thể khác đi được; dù con có cố gắng ntn đi nữa.
Con nhìn vào mình trong gương... Con muốn trở về là đứa bé được nhìn thấy bố đi công tác về mà rạng rỡ chạy ra ôm chầm lấy chân bố, mà hít lấy hít để mùi "Sài Gòn" của bố. Con muốn trở về là đứa học sinh ngồi sau bố mà ôm lấy cái bụng bia thật chặt. Con muốn trở về là đứa bé khóc huhu nhớ bố mẹ khi xa nhà lần đầu. Con muốn được bố đón đi học về rồi bố chở đi uống bia với bố, đôi khi chỉ có 2 bố con như là 2 người bạn nhậu vậy.
Ngày bé con nói bố rằng bố đừng lo bố k có con trai, vì con cũng có thể làm được tất cả những gì 1 đứa con trai làm. Vậy mà cái ngày bố cần con như vậy nhất thì con lại không làm được. Con thấy hối hận lắm bố ơi. Vì con đã ko làm chỗ dựa cho bố được, đã không khiến bố yên lòng.
Tới giờ con vẫn thấy đau khi nhớ lại những nỗi đau bệnh tật bố từng trải qua. Sao ông trời không chịu cho con chia sẻ giúp bố những cơn đau đấy? Sao ông trời bắt bố phải chịu đựng một mình?
Bố là người vĩ đại nhất trong cuộc đời con, là thần tượng, là ngừoi thầy, là người bạn, là người đồng hành trong cuộc đời con.
Thế là giờ con phải tự đi. Nếu nói con đang đi vững rồi là con nói dối đó ạ.
Con không biết phải làm sao nữa giờ? Hôm nay con nhớ bố quá ạ
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Text
Một mùa hè lặng yên
Đã có một đêm hè; trời oi ả.  Tiếng thiên nhiên rì rào trong im vắng,  Thổi chút mảng nhọc nhằn thoáng bay.  Bờ vai lớn nghiêng người khẽ níu,  Thấp thỏm mong chờ ý nguyện chở che;  Cho đôi vai gầy bình yên trong giấc ngủ... 
Đã có một đêm hè; mưa xối xả.  Là cơn mưa đầu hạ quá tinh khôi.  Bàn tay em đòi mượn bàn tay lớn.  Bàn tay lớn anh chẳng nề hà yêu thương,  Vụng về buộc vội dây áo mưa bé nhỏ;  Để bàn tay em khỏi lạnh lẽo đêm mưa. 
Anh biết không? Em luôn khác anh, có lẽ vậy... Em chỉ lắng nghe trái tim mình mách bảo.  Khi lặng yên cồn cào cất tiếng gọi thở than,  Là em tin giây phút dâng tràn niềm đồng điệu.  Khi lặng yên chỉ còn một khoảng trời không sắc;  Là em tin thời khắc cho mọi lối rẽ ngang. 
Rồi sẽ có một ngày đông lộng gió. Một ngày, mình em ngồi lại bậc thềm nhỏ khi xưa;  Một ngày, mình em đón bình minh đượm nắng.  Mình em?  Nhưng cùng cả lũ bạn thiên nhiên,  Cho em sống trong từng khoảnh khắc;  Khoảnh khắc cuộc đời với vô cùng trải nghiệm.  Mỉm cười, nhẹ nhàng, nhớ đến anh.
3 notes · View notes
xu-writing · 4 years ago
Photo
Tumblr media
Đừng ngủ... Chẳng mấy dịp mày đc ngắm nhìn đâu. Nó tự nhủ và cố căng mắt để kéo hàng vạn ngôi sao vào não, căng tai để kéo tiếng sóng vào lồng ngưc. Mặt trăng khuyết sáng rực to đùng ngay trước mắt còn nó thì nhỏ bé tí xíu, y như cái cảm giác ngồi thu lu 1 ghế trong 1 đại nhạc hội trong sân vận động với sức chứa hàng vạn người. Đó là cái đáy của sự cô đơn và lạc lõng.
1 note · View note
xu-writing · 4 years ago
Photo
Tumblr media
Bỗng dưng nó bị lôi tụt vào tận cùng gốc rễ của đau thương, khóc như một kẻ điên, để rồi lại bình thản đón nhận vẻ hoang sơ bất tận. Ấy là lúc cô đơn thấm thía tận cùng xương tuỷ. Xúc cảm đó thật kinh khủng, cứ khoét sâu rồi lại hàn gắn. Nhưng nó lại chẳng tệ tý nào!
Lý Sơn hoàng hôn hôm đó đủ sắc thời gian.
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Photo
Tumblr media
Một chiều mùa xuân nằm ngủ bên suối Sapa. Rừng cây trước mặt lúc này không chỉ có những sắc xanh tươi mới mà còn xen vào một chút sắc đỏ đam mê. Sắc đỏ này khó lắm mới tìm ra, phải đủ nhẫn, phải đủ yêu. "Lời nào của cây? Lời nào cỏ lạ? Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ... ngày qua ... Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng. Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì..."
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Text
Có một bức tranh
Bức tranh đó màu đen. Toàn màu đen. Đen đặc, đen rũ. 
Lộp bộp. Tí tách. Màu đỏ vương vãi, hoen ố. Chỉ cần quá tay chút thôi thì biến thành đỏ thẫm, thẫm vẩn đục. Ở góc kia bức tranh đã dính chút đỏ thẫm đục đó rồi. Góc này thì lại là đỏ tươi tanh tưởi. 
Không được! 
Phủ lên nó lớp ghi bạc, lớp vàng đồng ngay! 
Ngay! 
Sắt thép, đá cuội. Chặt chém! 
Lăn lông lốc....
Không cần lời xin lỗi màu xanh, giờ chỉ cần cái ôm màu hồng. 
Chỉ cần cái ôm, 
và nó sẽ màu hồng.
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Text
Đêm khuya nên nghe nhạc gì?
Đêm khuya vốn dĩ yên bình mà đêm nay thật náo nhiệt. Thời gian, không gian trộn lẫn. Lòng người trộn lẫn. Bên cạnh mấy chú thợ xây xúc cát ca đêm vì mưu sinh là mấy cô bàn bạc xem trang điểm thế nào thật xinh cho đám cưới ngày mai.  Bên cạnh ánh đèn ngay trên đầu tôi thì xa tít tắp tối om om. Bên cạnh  hy vọng là những tội lỗi. Bên cạnh nụ cười là nước mắt. Là tôi thấy được, là tôi cảm được. Là do tôi nghĩ quá nhiều, là do tôi gây quá nhiều. Do tôi. Ông trời có mắt. 
Chết đi. 
Sống làm gì?
À, nghe "Lời thiên thu gọi" của Trịnh Công Sơn được không?
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Text
Sống.
Hôm nay cảm xúc như của thời trai trẻ 5 năm trước. Cái thời của một con bé vô lo vô nghĩ vô tư và luôn nhoẻn miệng cười hết cỡ. Tôi lại muốn viết một cái gì đó, như là để nhắc lại cái quá khứ vốn dĩ là niềm tự hào, như là để ghi nhớ cái cảm xúc rộn ràng của đêm trước Haloween này, và cũng  như là một lời nhắc nhở đanh thép cho ý chí phấn đấu trong tương lai.
Hãy cùng tôi trở lại cái khỏanh khắc đầu tiên đc làm sinh viên. Cảm giác lúc đó đúng như một con chim xổ lồng tung cánh. Tôi được tự do bay đến những nơi tôi muốn, tôi được tự do làm những gì mình thik, tôi được tự do quyết định mọi việc. Cảm giác vô cùng hãnh diện: "À, giờ mình đã đủ 18t, đã là ng lớn. À, giờ một thế giới lớn, một thế giới lạ đang chào đón mình. Nhanh lên đi thôi, hãy chạy đi, hãy bay đi, hãy nếm đi mọi vị của cái thời thanh niên đẹp nhất này..." Và tôi đã làm y chang như vậy, tôi đã sống, đã thỏa sức sống, đã hết mình sống, nhưng dường như chưa có kiên cường sống thì phải....
Và rồi vị ngọt qua đi, vị đắng đã đến. Mà bạn biết đấy, một con bé không ăn đc sô cô la, không thik ứng nổi mướp đắng, ngải cứu... như tôi thì làm sao mà nếm đc vị đắng đây. Tôi đã vật vã nhấp nháp từng mảnh đắng một, từng chút từng chút. Có lúc không nuốt nổi phải nhè ra, rồi bật khóc, rồi dựa dẫm, rồi lu mờ, thậm chí thừa nh���n mình là một kẻ chẳng ra gì, vô dụng và hèn nhát!!!! Ok, không sao, miễn là tôi vẫn thở, vẫn làm tròn những nhiệm vụ mà chuẩn mực xã hội đặt ra cho một đứa con gái. Và tôi vẫn cứ thoi thóp thở từng ngày từng ngày. Vậy đã phải là kiên cường sống chưa?
Câu hỏi về việc "sống" và "kiên cường sống" vẫn cứ luấn quấn trong đầu tôi ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm nay qua năm khác. Đừng nói là tại sao tôi cứ ngồi đấy mà than vãn trong khi thời gian còn đó, sao ko đứng dậy mà đi tìm câu trả lời? Có chứ, tôi đã đi tìm nó, tìm riết bằng rất nhiều phương thức khác nhau. Và rồi, mỗi lần tôi chắc đó là câu trả lời của mình, tôi vui vẻ, tôi thử sống như vậy. Vâng, cũng có một chút kết quả. Nó vẫn làm tôi vui sống, nó vẫn làm tôi nhâm nhi chút gì đó là cái đẹp của cuộc đời này. Nhưng rồi, khi chiếc bánh niềm vui được vét cho tới tận hạt vụn cuối cùng cũng là lúc tôi lại nhận ra tôi vẫn không thể tự "nặn" được chiếc bánh thật sự của chính mình. Vì quá nhiều nỗi lo sợ - biểu hiện điển hình của việc thiếu kiên cường. Và thế là cái vòng luẩn quẩn của sự vô dụng và hèn nhát lại tiếp tục....
Tôi luôn tin vào số phận. Và có thể đó là số phận khi tôi được chạm đến một con đường. Một con đường vô cùng là ngoằn nghèo và chông gai. Nhưng ít ra nó vẫn là con đường hiện lên duy nhất có khả năng dẫn lối cho tôi. Tôi ko dám chắc con đường đó sẽ dẫn tới hạnh phúc, tôi không dám chắc con đường đó sẽ giúp tôi "sống" bằng mọi giác quan, nhưng ít ra con đường đó là cơ hội. Cơ hội duy nhất tôi cảm thấy muốn, à không, vô cùng vô cùng muốn thử đi trên nó. Chiếc bánh tôi tự nặn ra đã sẵn sàng bước vào lò nướng đầy rủi ro. Và dường như, thật kì diệu, là bây giờ tôi lại cảm thấy mình kiên cường.
Giờ đây, khi quyết định bước trên con đường vô cùng nhiều sương gió, nhỏ bé và đầy dầu nhớt đó, tôi sẽ phải làm lại từ đầu! Nhưng tôi không sợ, không tự ti, không đắn đo. Những ng bạn của tôi, bạn biết không? Cảm giác của cái ngày đầu tiên được làm sinh viên đâu đó lại tràn về. "Ah, giờ mình đã 23t rồi. À, lại một thế giới lớn, lạ tiếp nữa đang chào đón mình. Nhanh lên đi thôi, hãy chạy đi, hãy bay đi, hãy nếm đi, nếm cả vị đắng nữa đi" :) Vâng, tôi sẽ cố tập ăn sô cô la, mướp đắng, ngải cứu nhé! Tôi kiên cường mà :)
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Text
Còn 30′ nữa là đến giao thừa
Nắng
Tôi thik mê mệt "Nắng thuỷ tinh" cũng bởi luôn băn khoăn tự hỏi mấy ai hiểu vẻ đẹp của nắng? Ngay cả cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng so sánh “màu nắng hay là màu mắt em?". Cái đẹp ngay trong nội tại cảnh sắc thiên nhiên, ngay trong tâm hồn của ng nghệ sĩ hay chính nắng mới là khởi nguồn của mọi vẻ đẹp? 2013 là một năm đầy nắng dành cho tôi. Những ngày hè chói chang quá nhiều nụ cười trong từng chuyến đi với nhiều những trải nghiệm đầu tiên. Còn nắng đông, sau chuỗi ngày gió bấc moi that ngọt lạ lùng làm sao. Nắng trải thảm trên những con đường tôi đi. Những hàng xén bán hoa bên đường cũng đc nắng thổi sức sống mới. Lưu ly, thược dược hoà quyện sắc đỏ, sắc tím bùng cháy rực rỡ khắp cả con phố. Tôi sẽ nghĩ vẻ đẹp của nắng chính ở nắng là hiện diện của hạnh phúc. 2013 với tôi là từng ngày có nắng, nắng trong từng buổi học, nắng trong từng chuyến đi và nắng trong nụ cười.
Gió
Một trong những câu chuyện tôi được nghe trong năm 2013 là chia sẻ của một người bạn cảm nhận của anh về gió. Gió thật đặc biệt bởi gió có thể biến đổi nhiều hình thái trong từng ko gian, thời gian. Ta có thể cảm nhận gió bằng mắt khi gió lướt qua vạn vật, có thể cảm nhận bằng tai khi nhắm mắt lắng nghe tiếng gió va đập từng hồi, và có thể đưa tay đón lấy gió, để cái lạnh thổi vào da thịt. Còn trái tim không rõ rung động của gió nữa chứ. Tất cả phải cảm nhận bằng cả tâm hồn.
Năm vừa qua đến với tôi cũng nhanh, cũng đa dạng, phong phú như những cơn gió vậy. Lúc là những cơn gió heo may dễ khiến tôi tin mình đang được e ấp chiều chuộng; lúc thì là những cơn gió bấc dữ dội kéo tôi trở về cuộc chiến khăng định giá trị bản thân. Cuộc sống thật kì diệu khi mang đến thật nhiều thử thách, thật nhiều trải nghiệm để dần dần tôi tìm thấy chính tôi trong hành trình đó. Và chắc hẳn rằng tôi sẽ tiếp tục dấn thân, tiếp tục liều lĩnh, tiếp tục để bản thân nếm trải mọi hương vị, dù có thể nó là một con đường vắng bóng người đi.
Bụi
Hôm nay, ngày cuối cùng trong năm, tôi run run cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được từ công việc tôi đam mê. Cảm xúc lúc này gấp hàng ngàn lần cảm xúc so với công việc đầu tiên của ngày xưa.
Bất cứ con đường lý tưởng nào ta đi cũng đều sẽ cũng đều sẽ thật khó khăn, cũng đều sẽ thật đơn độc; đôi khi hoang mang, đôi khi mềm lòng bởi những kí ức quá đỗi thân thương. Và tôi tin, vượt qua được những khó khăn đó sẽ mang lại cho ta thứ cảm xúc vượt mong đợi - y như cảm giác tôi nhận đc tiền lương hôm nay vậy. Rồi đến một ngày ta sẽ nhận ra những bụi bặm đường đời mới thật sự là bạn đồng hành, mới thực sự là chất xúc tác để tạo nên cảm xúc.
Cây
Năm 2013 tôi có dịp được cùng cô giáo đi vẽ ngoại cảnh. Bài tập đầu tiên của tôi là vẽ một cây cổ thụ. Không hiểu sao từ lúc đó việc ngắm nhìn cây cối đã trở thành sơ thích quái đản của tôi. Chúng rất đẹp. Tôi ưa ngắm nhìn hình dạng uốn éo gơi cảm của chúng, ưa ngắm nhìn sự thay đổi theo mùa của những tán lá. Cây trên phố lúc này đang thay lá, để lộ vẻ khô cằn tê tái cùng vài chiếc lá héo úa. Đâu đó là một vài ngọn chồi non đang bắt đầu nhú mọc. Xanh non và thuần khiết. Cái cây ngay trước quán The Coffee Inn mà tôi hay ngồi là một ví dụ, đã bắt đầu có sự sống mới rồi.
Thói quen quan sát đang dần hình thành để tôi có cơ hội được thấy mọi vẻ đẹp ngay cạnh mình. Mọi cái đẹp vẫn cứ luôn ở đó, chỉ là bạn có đủ chậm để thấy nó không.
Ngày 30 tôi lại đi lang thang một mình ở khu phố tuổi thơ. Bình lặng. Tôi coi đó là một khoảng lặng cần thiết để chồi non mới, hy vọng mới, kế hoạch mới lại mỉm cười vẫy gọi. 
Tuổi trẻ này, tôi vẫn chưa thoả mãn hết mà! Tôi tham vọng lắm.
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Text
Cuộc đời hơi dở
Con người ta luôn bị cuốn  hút bởi một bộ phim có kịch tính với những đoạn  cao trào xen lẫn phút trầm lắng. Cũng như người ta  chỉ rung động bởi những bản nhạc có nốt cao, nốt trầm đủ để khơi mọi cung bậc cảm  xúc từ hân hoan, lạc quan, đến bất ngờ, hụt hẫng rồi thậm chí cứ mãi  hy vọng trong vô vọng. Như vậy mới-được-cho-là những tác phẩm tuyệt vời. Còn tác phẩm "Cuộc đời hơi dở" của ta tính đến giờ cũng đã vắt qua vắt lai khá nhiều  nút thắt.
Hiện tại đang là những  ngày tháng của nút thắt tiếp theo sau chuỗi những nút thắt màu mè. Dấu  chân chim đang hằn qua tâm tưởng rõ rệt. Ngoài cảm giác khá tự tại khi  hít hà nắng mới đầu hạ ra thì dường như ta sống còn vô hồn hơn một bóng  ma. Và rồi tất yếu là thói quen một mình.  Đôi khi chỉ đơn giản là ngồi một  mình tại góc quán quen thuộc, nhâm nhi ly cafe ưa thích và ngắm nhìn một  thứ-không-rõ-là-cái-gì.
Bật nhạc Kitaro. Nhạc Kitaro  thật róc rách, len lỏi. Nhưng nghe thứ nhạc này thú nhất là phải trong lúc  ngồi đợi ly nâu phin nhỏ giọt đu đầy, nghệt mặt ngắm dãy núi Hoàng Liên Sơn sừng  sững nghiêm nghị còn bọn mây mù trẻ ranh cứ chạy loăng quăng  quấn quít xung quanh... Cứ mãi nhớ như vậy để  tới những lúc như thế này, cafe tại chốn thành đô vồn vã, lại bật Kitaro, lim dim đôi mắt  mà tưởng tượng. Âm nhạc của Kitaro dường như khiến thiên nhiên hùng vĩ hòa quyện đủ giác quan hơn; như là thứ âm nhạc đó đang nói hộ nỗi  lòng của núi, của đất, của rừng vậy.  Thèm nhỏ dãi! :3
Tumblr media
À, đang nói đến vô hồn.  Thật nguy hiểm cho con Xù bây giờ... thiếu kiến thức, thiếu tuổi nghề,  giờ lại thiếu cả cái hồn thì làm ăn gì đc? Còn may là vẫn còn cái tâm...  Thôi thì, hãy cứ để cái tâm nuôi dưỡng cái hồn. Ra đến đâu, gieo đến  đó. Phát đến đâu, hái đến đó...
Nuôi tâm hồn chứ đừng nuôi dục vọng. Hại  chết cảm xúc nguyên nghĩa mất!
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Text
Cái chết
Dạo này tôi hay nghĩ nhiều về cái chết.
Nếu như trước đây chỉ cần nghĩ đến nó thôi là tôi đã thấy nó thật ko tốt vì nó là điềm gở. Nhưng giờ có khi cái chết lại là hay. Vì được chết đi có nghĩa là mình đã trả nợ hết cuộc đời. Cuộc đời kiếp người này vốn đã là bề khổ rồi. Tuổi già, bệnh tật vốn đã là cái nghiệp dành cho mỗi sự sống rồi...
Tình, tiền....,lòng tham, lòng thù hận.... Đừng gieo thêm những nỗi khổ đó nữa. Con người sao nhẫn tâm vs nhau quá vậy?
Hãy để tôi cứ sống như thế, cứ tìm tòi kho tri thức nhân loại, và tận hưởng vẻ đẹp bất tận của thiên nhiên. Có như vậy ngày mai tôi chết đi cũng sẽ chẳng hối tiếc.
Cứ nghĩ như vậy thì cái chết thật nhẹ nhàng. Cát bụi sẽ trở về cát bụi. 
Sẽ bay trong gió để mãi là tận hưởng khoảng không ngút ngàn đó. 
Sẽ không còn bì bó hẹp trong cái cơ thể nặng nề chật hẹp đó. 
Thỏa sức vùng vẫy, thỏa sức chạy theo nắng. 
Đẹp tuyệt vời!
0 notes
xu-writing · 4 years ago
Text
September Rush
Tháng 9 vào thu. 
Tháng 9 của những kỉ niệm. 
Tháng 9 của những giấc mơ. 
Ồ, những giấc mơ dang dở.
Là giấc mơ tiếu lâm khi 2 đứa ngồi ven cầu phía dưới là con sông đang chảy xiết, ngắm nhìn ánh trăng rằm Trung thu. Anh dạy cho em cách để tận hưởng mọi khoảnh khắc, cách để tìm thấy mọi điều mới mẻ trong những thứ cũ mèm... Nhưng em vẫn chưa nhìn thấy hết đc mọi điều đẹp đẽ còn sót lại.
Là ước mộng, là khát khao tuổi trẻ dường như được nhân lên gấp đôi. Chúng ta đã tìm đến nhau trong đêm, đã nhìn sâu vào mắt nhau, đồng cảm đến nhường nào, vờn vẽ đến nhường nào. Ánh vàng đèn phố đã soi sáng mắt anh trong em.
Là những giấc ngủ chợp mắt bên hồ lộng gió dưới ánh trắng sáng rực đủ soi rọi vầng mây. Nó đẹp hơn khi chúng ta nằm cạnh nhau, cùng nhau ngắm nhìn chúng. Anh lại dành cho em những giây phút thư giãn chỉ riêng anh có. Những nụ hôn đầu tiên dè dặt bị kìm nén từ lâu....
Là những nốt nhạc vang lên trong tim. Là những giai điệu ngẫu hứng giữa phố. Là cái áo khoác anh lấy cho em vì sợ em lạnh...
Là những lần chúng ta chơi trò đánh nhau tấn công - phòng thủ, chơi trò cãi nhau với những khuôn mặt gầm gừ. Thật đến nỗi anh gào lên nói rằng: “no more fake argument!”
Là những câu bông đùa vô bổ điên khùng say đắm, những câu chuyện siêu thực chỉ có trong thế giới tưởng tưởng của chúng ta.
Là những định mệnh dù khó tin đến đâu nó cũng đã xảy ra. Là cảm xúc chân thật của anh, người đàn ông em mới gặp nhưng như là quen biết hàng năm. Là sự tin tưởng, là giọt nước mắt, là sự giận dỗi, là sự ghen tuông.... Đầy đủ, trọn vẹn....
Và dang dở...
Nó đủ đẹp để là một phần sâu thẳm của em. Giờ em không thể "gonna be ok" khi anh ôm em tiễn biệt. Vòng đeo tay "Hope" vô tình đứt để em giữ lại nó. Em hôn nó hàng ngày anh ạ/
Hãy đánh thức em khi tháng 9 kết thúc.
Hãy đánh thức em khi tháng 9 kết thúc.
Hãy đánh thức em khi tháng 9 kết thúc.
Hãy đánh thức em khi tháng 9 kết thúc.
1 note · View note