Text
“Mong bạn đừng bao giờ là lý do khiến ai đó từng say mê ca hát, nay im bặt. Hay là lý do khiến người luôn ăn mặc khác biệt giờ chọn những bộ đồ tẻ nhạt. Hay là lý do khiến ai từng mơ mộng và chia sẻ hồn nhiên nay lại im lặng chôn vùi ước mơ. Mong rằng bạn không bao giờ khiến ai phải từ bỏ chính mình chỉ vì bạn thiếu động viên, không trân trọng, hay tệ hơn, mỉa mai họ.”
—Shorouk Mostafa Ibrahim
0 notes
Text
"Vũ trụ này đôi lúc thật kỳ lạ, khi mình cố trốn tránh một ký ức, một con người để rồi lại bắt gặp từng mảnh của ký ức ấy, lác đác, vương vãi ở mọi nơi mình bước qua."
0 notes
Text
Không biết đã phải khóc thầm bao nhiêu lần rồi. Phải tự đối mặt với mọi thứ một mình. Những ngày đáng ra nên vui cũng không còn vui. Mình đã cố lãng quên và bỏ qua nó, nhưng không thể. Vừa mệt vừa đau. Đần thật.
"Mình thích những thứ nhỏ nhặt trên đời. Kiểu như,
Mình thích được ôm. Thích được ở trong vòng tay ai đó. Thích được họ xoa đầu, an ủi. Thích cảm giác ấm áp, an toàn
Mình thích những lá thư tay. Thích viết thư, rồi nhận thư từ người thân thiết. Mình thích chụp ảnh. Thích ngắm bầu trời. Thích đăng story. Thích lưu trữ thật nhiều kỷ niệm trong điện thoại
Mình thích những món quà. Thích nghe lời ngọt ngào. Và thích cuộc sống bình yên, không quá nổi bật trong mắt người khác"
0 notes
Text
28/06/2024
Sau những ngày bị nhấn chìm giữa mớ hỗn độn của suy nghĩ, cảm xúc và nước mắt, những thứ mình cất công xây nên, sắp tan vỡ. Mà, cũng không biết tự bao giờ, mình lại lấy nước mắt làm thứ giải tỏa cho nỗi buồn của mình. Và mình, nhận ra mình hèn nhát và hay trốn chạy đến mức chối bỏ cả bản thân. Ít ra, sau tất cả những thứ tiêu cực ấy, mình dám thừa nhận bản thân mình là ai và như thế nào nhỉ?
Mình thấy mình khác nhiều, mình không còn là một đứa mà “nói gì nó cũng cười” như Khiêm nhận xét. Khi người ta dựa dẫm vào ai đó, bản thân họ sẽ mỏng manh và yếu đuối hơn cả. "Sống tựa vào người khác là sống tựa vào bất an." Mình bắt đầu không nhận ra được bản thân là ai, và mình sẽ hạnh phúc với điều gì. Trước giờ, mình luôn quan niệm hạnh phúc là khi chúng ta biết đủ. Nhưng loài người là động vật tham lam, vậy thì làm sao có thể thỏa mãn được đây. Vì vậy, mình tiêu cực, mình phóng đại nỗi buồn, và mình khiến người mình yêu thấy tệ theo. “Thật khủng khiếp khi làm tổn thương người mà ta thực sự quý mến mà lại không biết như thế.” À, thì ra, hình như mình hạnh phúc khi mình đang cố gắng theo đuổi mục tiêu của mình, mình hạnh phúc khi làm người mình yêu vui. Trở nên tích cực khó lắm, ít nhất thì đối với mình trong khoảng thời gian này là vậy. Nên mỗi sáng tỉnh dậy, mình tự động viên bản thân rằng hôm nay sẽ lại tốt hơn, và không ai ở bên mình hoài để nhận tất cả những thứ tiêu cực đó. Ai cũng phải trải qua trận chiến nội tâm của riêng mình để trưởng thành hơn và tốt đẹp trở lại. Mình phải cố gắng hơn thôi!
“Những ngày ảm đạm rồi sẽ biến mất, em không còn bực mình vì một điều gì đó cứ lấn cấn mãi trong lòng không chịu rời đi. Những điều khiến em thắc mắc, em sẽ ngạc nhiên vì mình từng đặt nặng đến thế. Nỗi buồn tưởng chừng lớn lao cũng phải xếp sau những ánh đèn rực rỡ của thành phố, bao cột đèn xanh đỏ em chạy qua mỗi ngày, giữa dòng người cứ va vào nhau như những con thiêu thân. Rồi thì đến em, cũng sẽ chìm dần vào lãng quên khi trời vừa hừng sáng.”
Mình nhận ra là mình không thể cứ mãi mộng mị trong giấc mơ của riêng mình, trong một ảo tưởng mà bản thân luôn là người làm tốt, hoặc mình làm sai và họ sẽ luôn tha thứ cho mình. Nên đôi khi mình không muốn trở thành một phần của cuộc sống ai đó, vì nó nặng nề lắm. “Sự trưởng thành bắt đầu vào ngày chúng ta nhận trách nhiệm cho những hành động của chính mình.” Với mình bây giờ, mọi trách nhiệm đều xuất phát từ tình yêu. Vì mình yêu, nên mình mới lựa chọn nhận trách nhiệm đó. Anh thì khác, anh nói: “Đôi khi cuộc sống thứ quan trọng không phải là thỏa mãn. Mà là trách nhiệm.” Nhưng anh ơi, nếu anh cứ gánh thứ nặng nề ấy trên vai mà không có một ai hay một cái gì san sẻ và tạo động lực, liệu anh có thể đi cùng nó đến cuối không? Em mong trách nhiệm của anh dành cho em là vì anh yêu em. Chứ không phải vì anh tự ám thị bản thân có trách nhiệm với em nên anh phải yêu em. Em không muốn tình cảm của mình trở thành gánh nặng cho người khác. Nếu một ngày mình không bên nhau nữa, em chẳng hy vọng có bầu trời nào đó đổ sụp, hay một trái tim nào trống rỗng hoàn toàn. Dành một góc của ký ức của anh cho em là đã đủ rồi. Có em hay không có em, anh vẫn phải sống tốt cuộc đời của anh. Em sẽ thật vui nếu anh yêu em mà vẫn không đánh mất bản thân mình.
Mình thấy mình chưa đủ trưởng thành và sẽ không ai bao dung mãi nếu mình cứ hoài trẻ con. Trưởng thành đau đớn thật đấy! Mình thấy mình tệ, mình thấy mình làm sai nhiều và mình mất dần động lực để làm nhiều thứ. Mình thấy cuộc sống không hề như những gì mình mong muốn và tình cảm cũng vậy. Đôi khi, những thứ tồi tệ nhất sẽ đến cùng một lúc, và điều duy nhất mình cần làm là kiên định với bản thân. Nếu yêu, ta chỉ có thể nói yêu và chân thành với những điều thiêng liêng ấy. Và, nếu tình yêu của người này là nỗi đau của người kia thì quả thực tình yêu đấy quá đau. Yêu chỉ nên là hạnh phúc thôi, yêu mà đau khổ thì là do yêu sai cách, hoặc chỉ là ngộ nhận yêu. Mình yêu anh thật, nhưng mình lại lần nữa làm anh thất vọng. Mình sợ nhiều thứ. Thời gian không làm bào mòn tình yêu của một người, mà sự thất vọng, những nỗi đau mới làm con người ta hết yêu nhau. “Ai đó nói rằng định mệnh chính là cho người mình yêu một cơ hội… Nói cho cùng thì yêu thương nào chẳng cần một cơ hội.” Mình không biết nữa, những cơ hội mà người ta cho mình chỉ là do người ta còn yêu mình thôi. Nếu đã không yêu, thì chẳng còn cơ hội nào cả. Mình đau khổ vì mình làm anh đau khổ, còn anh đau khổ vì việc mình làm sai. Mấy đêm liền, mình chỉ ước tất cả chỉ là sự trừng phạt anh dành cho mình, chứ anh sẽ không đau hay thất vọng. Nhưng hiện thực mà, mọi thứ mình làm sai thì đều phải nhận hậu quả của nó. Sẽ xin lỗi dẫu nó đã muộn, sẽ cố sửa chữa dẫu người không tin. Ít nhất, mình vẫn còn tình yêu từ anh, nhỉ?
“Điều ước năm mới của những kẻ đơn phương phải chăng thường là: "Ước gì mình không còn tình cảm với người đó nữa"? Nhưng anh biết không, em lại xin ông trời cho em được toàn tâm toàn ý yêu thương anh, thêm một chút nữa thôi, một chút nữa trước khi anh tìm thấy người anh thương.” Mèo Ú Nu.
Mình đặt niềm tin trước mặt, theo đuổi thứ con tim mình mách bảo, và mình mong mọi thứ rồi sẽ trở nên tốt hơn. Một mục tiêu đẹp là một mục tiêu xa. Mà, mình sẽ bước từng đoạn ngắn để đến đích. Dẫu trên con đường sẽ có những lần chúng ta nghi ngờ bản thân nhưng mong đó sẽ là một bài học tuyệt vời để ta tiến gần hơn với ước mơ. Xin đừng bỏ cuộc.
“Khổ đau và hạnh phúc trong nhân gian luôn tựa vào nhau mà tồn tại, như rắn độc ẩn mình bên dưới những cánh hoa”.
9:37 p.m - 02.07.2024
0 notes
Text
Maturity begins on the day we accept responsibility for our own actions.
Richard L Evans
0 notes
Text
Có một cái hồ lặng im. Nơi đó, tôi cất giấu những lời không thể nói. Mỗi ngày, nước hồ dâng lên, đến một lúc như sắp vỡ bùng thành một cơn hồng thuỷ. Tôi sắp chết đuối trong những nỗi niềm mình mài miệt nhấn chìm, nhận ra trái tim tôi không đủ lớn để chứa đựng nước hồ thăm thẳm.
Lần đầu tiên tôi ngồi lại bên hồ. Nước hồ mặn chát như nước mắt. Tôi chạm vào bóng mình trong cái bể khổ sầu ấy. Nỗi tủi thân, buồn thương. Lòng tự tôn nứt vỡ. Nỗi xấu hổ bất lực với sự thấp kém và thiếu nghị lực của bản thân. Nỗi yêu thơ dại, thiết tha ám ảnh đến không biết cách nào để sống cùng.
Sự vô minh đưa tôi đến đây. Nó muốn để tôi lại. Tôi muốn để nó lại. Nhưng bây giờ tôi và nó ngồi bên nhau, tựa vào nhau thở dốc sau một chuyến đời kinh ngạc. Nó khẽ bảo tôi “Mày phải ở đây vì sau tất cả, mày là một con người.” Tôi kiệt sức rồi nhưng vẫn ôm lấy nó “Cảm ơn vì đã đi cùng”. Tôi bất toàn, nên tôi ở đây. Tôi xin lỗi vì đã làm không chỉ một mình tôi tan nát. Tôi không đủ sáng suốt và hiểu biết để làm khác đi mình giây phút đó. Nếu tôi biết nhiều hơn, tôi đã làm tốt hơn. Tôi thật lòng xin lỗi.
Cái bóng của tôi không còn hung dữ. Nó thẫn thờ nhìn rồi run rẩy tan vào tôi. Tôi tha thứ cho nó, như nó tha thứ cho tôi. Tôi sẽ chọn tha thứ cho nó thêm một nghìn lần nữa, cho đến khi nào ánh sáng yếu ớt - nếu có chút nào đó - trong tôi lan sang nó, chữa lành nó. Tôi vẫn muốn tin mình làm bằng ánh sáng. Tôi vẫn muốn học cách yêu thương người khác, và yêu thương chính mình bằng thứ tình yêu an lành, thanh thản nhất. Cho đến khi nào trái tim tôi đủ rộng để có thể lặng im mà không vỡ bùng, ngay cả khi trong đó chứa một hồ nước mắt.
259 notes
·
View notes
Text
Mưa đầu mùa
Chiều nay có cơn mưa đầu mùa. Tiếng mưa lách tách trên mái hiên nhà. Mưa vẫn như thế thôi, nhưng lòng người đã đổi thay. Có lẽ em từng nói đâu đó, rằng những cơn mưa gắn với nỗi buồn thì đây có lẽ là lần đầu tiên em có một cảm nhận rất khác. Hôm nay em lại có hẹn với anh, một cuộc hẹn như thường nhật, và dường như mỗi lần gặp anh, em lại thấy yêu anh nhiều hơn một chút.
Từ lâu, em đã quen với việc làm mọi thứ một mình, sống một cách độc lập, việc gặm nhắm nỗi buồn đã thành thói quen. Và anh, anh xông vào cuộc sống em, đảo lộn nó. Anh đồng hành với những nỗi buồn và niềm vui của em. Anh nói anh thật tệ vì không giúp được gì cho em khi em buồn, nhưng anh giúp em nhiều, có anh ở bên là điều may mắn của em rồi. Anh khiến em sống thành thật hơn với cảm xúc của bản thân, rằng hóa ra em cũng chẳng mạnh mẽ đến vậy. Em yếu đuối, em sẽ khóc và sẽ khóc thật to nếu vấn đề liên quan đến anh. Nhưng em cũng sẽ thật vui, sẽ cười hoài và chia sẻ rất nhiều nếu anh ở cạnh bên, dù chúng ta chỉ ngồi nhìn nhau, tay trong tay. Anh thay đổi em, rất nhiều và em hạnh phúc với việc có anh ở bên. Những cơn mưa đã thôi đáng sợ khi có anh bên cạnh. Những đêm dài đã thôi cô đơn khi có anh đồng hành. Em yêu anh nhiều! Dẫu niềm yêu này chẳng thể diễn tả hết qua từng câu chữ, em vẫn muốn nói và muốn dùng cả đời để nói cho bằng hết.
Ngày nào tiếng yêu còn trốn chạy khỏi đầu môi, nhẹ chạy khẽ đến bên trái tim người thương mà em muốn dùng cuộc đời hữu hạn của mình để hết lòng bảo vệ. Ngày ấy em còn biết vì lẽ gì mà bản thân mỉm cười những lúc an vui hay òa khóc những khi đau lòng. Xin anh cứ hãy đọc 3 từ ấy, mỗi ngày. Dẫu tiếng yêu đôi khi nghe có nhàm chán nhưng xin anh hiểu đó chẳng đơn thuần là một thói quen. Vì anh chính là nguyên do em muốn giữ trọn tình yêu này bên đời, dẫu rằng ngày mai chưa kịp đến.
“Ừ, chúng mình đều sợ. Sợ người rời bỏ, sợ tình yêu tàn. Nhưng em ơi, cứ sợ mãi, rồi cứ cô đơn thế, anh chẳng muốn vậy nữa. Anh với em giờ có nhau, chẳng lẽ cứ sợ mai sau thế này thế kia. Anh gặp em, anh thấy lòng mình đủ lớn để bên em không chỉ dăm ba ngày, mà là cả đời. Em à, tình mình sẽ chẳng tan, dẫu có vết xước, cũng là để quý hơn những ngày bên nhau, hôm qua, hôm nay và mai này. Em cùng anh đi qua ngày mưa, sợ làm chi những ngày thiếu nắng, anh nhỉ?” - Mai Sương -
22:41 _ 05/04/2024
0 notes
Text
“Ai cài nắng lên mái tóc em mùa hạ
Để tình mình còn mãi đến tận thu.”
Màn đêm, những câu chuyện vu vơ. Em không biết mình đang muốn viết về điều gì, chỉ biết là muốn viết. Lỡ câu chuyện lan man, xin anh đừng bận lòng đọc.
Em ghét những lời nói “mãi mãi”, nhưng em luôn hy vọng sẽ mãi mãi là một người anh không thể quên trong suốt cuộc đời. Và, theo nghĩa nào cũng được. Nếu chúng mình xa nhau, em cũng không hẳn là muốn anh hối hận, nhưng ít nhất em mong anh sẽ hối tiếc. Em chỉ muốn một ngày nào đó anh đang sống an yên, đột nhiên nhớ đến em. Rồi chợt nhận ra mình đã đánh mất thứ gì đó mà suốt cuộc đời không bao giờ tìm lại được…
Cảm ơn vì đã đến và yêu thương em. Em chưa thật sự trưởng thành trong tình yêu, nên nếu mà anh không chịu được em nữa thì anh cứ rời đi trước nhé, em không sao cả. Đôi khi em nghĩ, em cũng chả xứng đáng với tình cảm anh dành cho em, em tệ hết cái này tới cái kia. Thứ em có nhiều nhất là tình yêu này, nhưng đôi khi em vụng về đến mức không biết phải bày tỏ thế nào.
“Em từng ước ao
Một mối tình ngọt ngào
Nhưng giờ em chỉ ước
Ở nơi nào có anh.”
Em tham lam quá, em muốn được là tất cả của anh, em muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến anh.
nhưng em không đủ can đảm.
1:03 AM
28 - 03 - 2024
0 notes
Text
Gentle
Em thích ngắm Sài Gòn vào lúc sáng sớm, khi bình minh vừa lên và con người ta lại phải thức dậy bắt đầu một ngày mới. Chỉ có lúc này đây, em mới nhận ra thành phố này quá đỗi nhẹ nhàng và xinh đẹp. Và, trong mắt em, anh cũng dịu dàng như những buổi sớm mai ấy.
Đã có ai từng nhận xét về anh như thế chưa? Em xin lỗi, vì em là một người ích kỉ. Nếu đã từng có ai nói với anh thế này, em mong em là người đặc biệt nhất. Nếu chưa từng ai nói với anh thế này, em mong em sẽ là lần đầu anh không thể quên.
Em chỉ là một đứa trẻ, và đứa trẻ này chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người hiểu và trân trọng cảm xúc của nó, sẽ có người quan tâm và chia sẻ những điều vụn vặt này. Em không biết nói cảm ơn sao cho đủ khi anh đã ở bên và gợi lên những cảm xúc mà em chưa từng có. Anh đã cho em thấy rất nhiều những “lần đầu”. Lần đầu có người nói “adore” em, lần đầu có người nói vì họ gặp em mà có những suy nghĩ sai trái, lần đầu đi chơi khuya... Nghĩ lại thì từ ngày gặp anh, cuộc sống trở nên đầy diệu kì ạ.
Hayao Miyazaki từng viết thế này: “Thế giới của người lớn em có thể từ từ hiểu rõ, nhưng trước đó em mãi mãi là cô gái nhỏ của anh.” Nghe sến anh nhỉ? Nhưng em nghĩ là em hiểu được cảm giác ấy rồi ạ! Chắc em đã từng nói vu vơ ở đâu đó, em là người thiếu cảm giác an toàn, vừa tin vào tình yêu lại chẳng tin vào nó. Một con người đầy sự mâu thuẫn. Anh giống như cơn gió, nhẹ nhàng và nâng niu bông hoa là em. Đôi khi lại dập dìu như sóng biển, đẩy em đi xa thiệt xa. Em thấy anh mâu thuẫn nhiều thứ, lý trí nói em phải dừng lại thôi nhưng hình như cả hai chúng ta đều chẳng thế quay đầu lại nữa.
Em nhớ em đã rất vui khi anh đưa em ly trà sữa vào lần đầu anh đón em, dù em không uống được vị đó. Cũng nhớ em đã thiệt bất ngờ khi anh hôn vào trán em vào lần thứ hai. Một cái ôm vụng về, một cái thơm vào lần thứ ba đã làm em thật sự suy nghĩ nhiều hơn về mối quan hệ này. Em đã nghĩ rất nhiều, và kết quả chung của những lần đấu tranh đó đều thật vô nghĩa. Ngay từ đầu và cho đến bây giờ, em chưa từng là người chủ động trong mối quan hệ này. Anh và em đều có những nỗi bận tâm riêng và em nghĩ là em đã làm tất cả những gì em có thể làm. Em chỉ muốn nói rằng: Không sao đâu, ai cũng sẽ có những lựa chọn sai lầm, cũng sẽ có lúc chẳng biết vì sao mà lại rơi lệ, đi trên đường về nhà mà đột nhiên vỡ òa. Nhưng những điều này vốn dĩ chẳng ảnh hưởng tới chúng ta đi ngắm mặt trời lặn, rồi lại yêu thế giới này thêm một lần nữa. Em tin là em đã lựa chọn đúng, và em mong chúng ta sẽ không hối hận với những gì mình đã làm. Cuối cùng thì, mọi vấn đề đều tự có đáp án của nó.
Em thích cách anh kể về những câu chuyện của anh trong quá khứ, cách anh nói anh trân trọng em và mối quan hệ này. Nhưng quan trọng hơn cả, em thích anh. Vì thích anh nên thích những câu chuyện của anh, vì thích anh nên nhung nhớ tất cả những cảm xúc về anh. Em nghĩ em thích anh nhiều hơn em tưởng. Anh làm em nhớ câu nói thế này:
"Điều gì sẽ xảy ra nếu một người biến một người khác thành ngoại lệ của họ nhỉ?
Nếu may mắn, họ sẽ có một ngoại lệ đặc biệt cả đời.
Còn nếu không, có lẽ họ sẽ học được tại sao họ không nên có ngoại lệ."
- Mèo Ú Nu.
Lần đầu gặp anh, em chưa từng nghĩ rằng, em hay anh sẽ là một điều gì đó “đặc biệt” trong cuộc đời nhau. Em không biết sự đặc biệt này sẽ kéo dài bao lâu, mối quan hệ này sẽ kết thúc như thế nào. Rằng sẽ có lúc, người ta đến và đi không cần lý do, không phải đợi sự cho phép của em, không phải vì em tổn thương mà họ không được làm thế. Dù sao thì em mong những kỉ niệm tốt đẹp sẽ tồn tại mãi. Ít nhất là trong trí nhớ của em…
"Khi cơn bão tan biến, bạn sẽ không thể nhớ mình vượt qua nó bằng cách nào, làm sao mình có thể sống sót. Bạn thậm chí còn không dám chắc rằng cơn bão đã thật sự tan biến hay chưa. Nhưng có một điều là chắc chắn. Khi bạn đã vượt qua được cơn bão, bạn sẽ không còn là con người khi mới bước vào nữa. Đó chính là lý do cơn bão tồn tại."
- Kafka bên bờ biển | Haruki Murakami
09 - 02 - 2024
P/s: Em viết vội những dòng này vào phút cuối cùng của năm cũ. Mong năm mới sẽ dịu dàng với em và những người em thương hơn nữa.
1 note
·
View note
Text
Phân vân
Em thấy dạo này mình nhận ra được nhiều thứ hơn, hẳn là em bé của anh cần phải trưởng thành hơn nữa rồi anh ạ! Dù thật lòng thì càng ngày em càng không muốn lớn.
Em thấy thời gian của em và bạn sắp hết rồi anh ạ. Em không biết cảm xúc bây giờ là yêu hay chỉ là nuối tiếc cho những ngày đã qua nữa. Có lẽ em đã không còn đủ kiên trì và cảm xúc để gìn giữ mối quan hệ này. Em thật tệ phải không anh? Em thấy mình thật là tội lỗi khi muốn kết thúc những thứ em đã từng là người bắt đầu. Chúng ta đã từng có những khoảng thời gian thật đẹp bên nhau, đã từng cãi vã, đã từng thương yêu và giờ em muốn bỏ lại tất cả mọi thứ đằng sau. Em có nên cho bạn một cơ hội nữa không anh? Hay nói đúng hơn, cho chính em một cơ hội để nhìn lại và cảm nhận?
Cơ mà, tại sao con người ta cứ phải đợi sắp đánh mất nhau rồi mới biết giữ lấy nhau vậy anh ơi? Em đã từng tha thứ, đã từng cho họ rất nhiều cơ hội. Nhưng mà anh ơi, không phải lỗi lầm nào cũng có thể tha thứ, không phải tổn thương nào cũng có thể chữa lành. Đôi lúc thời gian rất vô dụng, nó không xóa nhòa được gì cả. Em thấy những sự nỗ lực thay đổi khi sắp đánh mất một điều gì đó đôi khi thật vô nghĩa. N���u đã thất vọng đến mức chuẩn bị từ bỏ, thì phải thật sự nỗ lực đến thế nào để cứu vãn nữa hả anh? Liệu có còn đủ thời gian để hàn gắn lại không, hay những cố gắng đó giờ chỉ có tác dụng chắp vá một mối tình vốn đã có vô vàn lỗ hổng? Có những thứ mất đi rồi con người ta mới thật sự biết trân trọng nhưng trân trọng rồi thì liệu mối quan hệ đó còn có thể quay lại như lúc đầu được không?
“Đôi khi, có những người phải thức dậy với những giọt nước mắt, những tiếng nấc lặng lẽ nghẹn đắng, những vết thương xé lòng, hay những nỗi đau mà mỗi người đều mong giá một lần có thể vứt bỏ tim mình. Nhưng dù đó là gì thì ngày mai họ vẫn phải thức dậy đón bình minh, hít thở và sống, sống cho trọn vẹn một kiếp người. Vậy nên, ngoại trừ việc phải cố quên đi, cố gắng vui vẻ và sống tốt hơn, chúng ta không còn sự lựa chọn nào cả.”
1 note
·
View note
Text
Điều gì sẽ xảy ra nếu một người biến một người khác thành ngoại lệ của họ nhỉ?
Nếu may mắn, họ sẽ có một ngoại lệ đặc biệt cả đời.
Còn nếu không, có lẽ họ sẽ học được tại sao họ không nên có ngoại lệ.
- Mèo Ú Nu.
0 notes
Text
Cảm giác như dạo này cuộc sống thoải mái và tự do hơn hẳn so với trước kia. Nhưng đôi khi những chuyện cũ, những người cũ vẫn thoáng qua trong tâm trí như một lời nhắc: họ đã từng tồn tại trong cuộc đời ta như thế đó. Dù sao thì, không thể nào chối bỏ nh��ng cảm xúc khi ấy họ mang đến cho ta, dù vui dù buồn. Sau tất cả, thời gian vẫn trôi qua yên lành.
Cảm ơn vì đã đến và đi, vì đã mang lại nhiều bài học cho mình.
0 notes
Text
myself
Ngay từ khi còn bé, vốn dĩ mình đã chẳng phải là một người mạnh mẽ. Mình thiếu cảm giác an toàn, mình luôn trốn tránh những vấn đề khiến mình sợ hãi. Dạo này có nhiều chuyện đến mức nó khiến mình phải rơi vào một vòng luẩn quẩn giữa nỗi buồn và niềm vui.
Nói thật là, chưa một lần, chưa bao giờ mình cãi nhau với người khác. Nếu được lựa chọn giữa nhường nhịn và cãi vã, mình sẽ chọn cái đầu tiên. Vì mình hiểu ngôn từ ảnh hưởng đến mình như thế nào thì người khác cũng sẽ như thế. Những lời nói lúc nóng giận có khi lại trở thành một vết xước trong tim người khác thì thật là tệ. Mình không muốn bản thân mình bị như thế, thì cũng không nên khiến người khác cảm thấy như thế.
Thế nhưng, dù là một người nhẫn nhịn đến mấy thì cũng phải có ranh giới, và cuộc cãi vã xảy ra. Khi cãi nhau, mình chẳng nghĩ gì nhiều ngoài việc nói những thứ mình cho là đúng (tất nhiên là không công kích cá nhân), nhưng cái cảm giác sau khi cãi nhau mới thật sự tệ hại. Mình đã từng nghĩ rằng: “Phải chăng mình sống tệ đến mức khiến người khác phải nói thế sao?” Có thể nó không phải lỗi của mình nhưng mình lại luôn tự dằn vặt về những gì đang xảy ra. Bởi lẽ, mình vốn là một kẻ nặng tình. Với những gì đã thân thuộc, với những người quan trọng, mình rất khó lòng buông bỏ. Ai chơi lâu với mình đều có thể nhìn thấy điều này. Những người mới quen hay tiếp xúc xã giao bên ngoài với mình có thể thấy mình là kẻ vô tâm, lạnh lùng. Nhưng những người chơi lâu với mình mới biết khi mình quyết định một thứ gì đó thì bản thân đã phải nghĩ ngược nghĩ xuôi nhiều đến thế nào. Và với những người mà mình trân trọng thì có lẽ quyết định ấy chỉ giữ được chưa tới 50% sự tỉnh táo, mà đã bị tình cảm làm cho nhiễu loạn hơn 50% còn lại.
Có những mối quan hệ khiến mình mệt mỏi rất nhiều, có những người khiến mình tổn thương đến mức chỉ muốn quên quách đi, có những đối tượng khiến mình bực đến điên lên, nhưng mình vẫn không nỡ dứt khoát chấm dứt. Dù xa cách hay hững hờ, dù có thể cả 2 chả bao giờ nói chuyện với nhau nữa, dù có thể dửng dưng như người xa lạ, nhưng mình lại không nỡ nói ra câu "chấm dứt", vẫn cố gắng giữ lại mối liên quan với đối phương, bởi chỉ cần nghĩ đến việc thực sự cắt đứt mối liên quan giữa cả 2 là mình đã cảm thấy mệt lòng, không chịu nổi, cảm thấy khó chịu bức bối.
Hay chính xác là, mình còn có tình cảm, dù ít hay nhiều thì mình vẫn mang hy vọng với mối quan hệ này. Và hơn cả, mình không muốn bản thân quên đi đối phương và ngược lại. Bởi sự quên lãng chính là con dao sắc bén nhất trên trần đời này.
Để yên lòng, mình thường cố gắng mặc kệ, không muốn nghĩ tới nó quá nhiều, cứ thế để thời gian sẽ làm mọi thứ chìm xuống và tự an ủi rằng mọi chuyện rồi từ từ sẽ ổn. Đó chính là giai đoạn mà mình để cho tất cả cảm xúc ngủ đông.
Nhưng đến một giai đoạn nào đó, khi mình buộc phải tỉnh dậy sau giấc ngủ đông dài, khi mối quan hệ nửa vời đó khiến mình không chịu được nữa, khi đối phương càng ngày càng lấn tới và làm tổn thương mình nhiều hơn, khiến cho mình cảm thấy mọi cố gắng đều vô nghĩa, mọi hy vọng chỉ là viển vông, khi mình tỉnh táo nhận ra rằng nếu không dứt khoát thì mình mãi mãi sẽ bị chôn chân trong mớ bòng bong ấy, thì lúc đó sẽ là lúc mình đưa ra quyết định cuối cùng.
Mình thường có những lúc nói những lời mang tính chất "quyết định" rất nhanh gọn, tàn nhẫn khiến người khác tưởng mình phải lạnh lùng lắm, nhưng chẳng ai biết mình đã trải qua một quá trình dài đấu tranh với chính bản thân để đi đến nó ra sao. Và hẳn là, "tình cảm" sẽ luôn là điều khiến mình phải học, trải qua rất nhiều thứ để có thể "khống chế" nó.
Đôi khi mình ước mình có thể khống chế bản thân mình không nghĩ đến những điều tiêu cực, nhưng mỗi lần như thế, mình lại nghĩ rằng: giá mà mình không sinh ra trên cuộc đời này. Rằng sự tồn tại của mình là sự thất bại, rằng ở bên mình chỉ có buồn đau, thà rằng mình không xuất hiện thì tốt biết bao nhiêu. Mình biết cái chết không giải quyết được vấn đề vì khổ đau từ tâm hồn thì phải giải quyết từ tâm hồn, chứ không phải kết thúc của thể xác. Sẽ ra sao một tâm hồn nếu không có thể xác, nó có hết khổ không? "Hay sẽ khổ gấp trăm gấp nghìn lần khi thấy sự thật mà lúc còn sống ta không thấy?" Mình không biết, nhưng nếu mình đau khổ nhưng những người quan trọng với mình hạnh phúc, mình nguyện làm điều đó.
Đôi khi sự tồn tại của mình trên cõi đời này thật vô nghĩa biết bao.
20 - 05 - 2022
Cre: pinterest
4 notes
·
View notes
Text
Có những ngày, mình thật sự muốn bốc hơi khỏi thế giới này. Sao mà cuộc sống c�� nhiều thứ để lo nghĩ thế nhỉ?
0 notes
Text
Đó là quản lý trong phạm vi cho phép, chứ không phải là tự do, đó là sự bắt buộc, không phải góp ý. Mọi thứ mâu thuẫn nhau đến vậy mà con người ta vờ như không hiểu hay là họ không hiểu thật?
Mình chưa từng làm mẹ, nhưng mình là một người con suốt gần 18 năm trời. Mình đã từng cố đặt mình vào vị trí của mẹ để cảm thông, để hiểu, nhưng sao mẹ cố chấp quá. Mẹ cố chấp với từng quan điểm của mẹ, không lắng nghe, không nhận phản bác. Thế thì mình biêt phải làm sao đây?
Mình biết là người mẹ nào cũng luôn suy nghĩ những điều tốt đẹp cho con của mình, tính toán, trải ra con đường cho con trẻ. Mẹ muốn mình làm bác sĩ và sau bao lần tranh cãi thì lý do mà mẹ đưa ra là vì đó là một công việc ổn định. Mình còn nhớ lúc hè mẹ bảo đại khái: cứ thử đi, không muốn học nữa thì thôi. Thế là mình thử dành thời gian đi học hóa sinh để rồi cảm thấy nó không hợp tí nào với mình. Rồi mình nhớ đâu đó mẹ nói: tốn tiền cho đi học rồi chẳng lẽ bỏ. Câu nói này không chỉ xuất hiện lần đầu tiên. Đã biết bao lần mình ép buộc bản thân nghe theo ý mẹ (dù mình đã nêu lý do mình không muốn làm) để rồi mất tiền mà mọi chuyện chả ra làm sao. Mình cũng đâu muốn vậy, mình cũng tự trách bản thân mình mà? Mọi thứ lại dần tệ hơn khi mẹ ném tất cả mọi thứ vào mặt mình. Chợt, mình nhận ra trong cuộc sống, không chỉ có peer pressure mà family pressure còn nặng nề hơn cả. Đó là khi bạn nhận ra trong gia đình, không ai đồng tình hay lắng nghe bạn.
Trước giờ khi xảy ra chuyện gì sai lầm, thứ mình đổ lỗi trước tiên không phải là hoàn cảnh, không phải là đối tượng, mà là chính bản thân mình. Bởi thế nên mình cần người lắng nghe hơn là người cho mình lời khuyên, ít đi một tí gánh nặng, nhẹ lòng để mà quan tâm những chuyện khác.
...
hôm nay viết đến đây thôi, không tài nào viết thêm được nổi.
2 notes
·
View notes
Text
Bạn đi, cũng lấy theo luôn những người quan trọng với mình. Vậy thì, cũng chẳng thể nói ai tàn nhẫn hơn ai được nữa nhỉ?
0 notes