vuhuyennhi
10,000 years
147 posts
notadreamer
Don't wanna be here? Send us removal request.
vuhuyennhi · 3 years ago
Text
my favorite childhood memory is having energy
80K notes · View notes
vuhuyennhi · 3 years ago
Photo
Tumblr media
Zhenya Katava & Neus Bermejo V #119 (2019) ph. Gus & Lo
48K notes · View notes
vuhuyennhi · 3 years ago
Text
Tumblr media
Mulan Bae by Oh Seong Seok
8K notes · View notes
vuhuyennhi · 3 years ago
Text
Nhận ra có một người luôn nhìn mình.
Nay một mình ngồi ăn bánh một chiếc bánh tạm được, xem bộ phim yêu thích, với tay ra chuyển tập phim, qu��t tay áo vào phần kem của chiếc bánh.
Nước mắt cứ thế trào ra.
Trong khoảnh khắc đó, nhận ra có một người luôn nhìn mình.
Luôn mặc những chiếc áo oversized, khi gắp đồ ăn, thì luôn không để ý mà quẹt phần tay áo vào phần đồ ăn trước mặt. Không dưới mười chiếc áo đều có phần hoạ tiết add-ins đó, vậy mà từ khi quen anh, chưa một lần nào ngồi ăn cùng anh mà tay áo bị dính đồ.
“Em cẩn thận tay áo kìa”, rồi nhẹ nhàng nhấc lên.
Anh luôn như vậy.
Luôn càm ràm rất nhiều về việc anh để ý quá nhiều chi tiết nhỏ nhặt, nhưng giờ lại khóc vì tay áo dính đồ ăn.
Nhận ra luôn có người nhìn mình.
Yêu mình.
Tumblr media
0 notes
vuhuyennhi · 3 years ago
Photo
Tumblr media
888K notes · View notes
vuhuyennhi · 3 years ago
Text
I’m drowning. Again and again and again and again.
2 notes · View notes
vuhuyennhi · 4 years ago
Photo
Tumblr media
67K notes · View notes
vuhuyennhi · 4 years ago
Photo
Tumblr media
1/11/2020
Mình với anh làm cùng một chỗ nhưng khác cơ sở. Dạo này thì được điều về chỗ anh làm. Sáng nay làm cùng quản lý của anh thì quản lý khen anh với mình, bảo anh rất trách nhiệm và biết sắp xếp. Và rồi, bà bảo với mình là: “You are so lucky”.
“Why?”, mình hỏi.
“Two days ago, when I worked with him, he said to me about you and your co-worker will do the night shift that day. He wanted to stay to help you because he worried that you were in your first day of period. I felt so touched, you know.”
Ngày hôm đó, mình thấy anh xong ca rồi, mua cả đồ ăn về rồi mà vẫn cứ ngồi ở trong quán. Mình đuổi về mới chịu đi về. Đến khi mình xong việc, anh ở nhà đợi, rồi nhắn tin hoài “em được về chưa?” “em lên xe chưa?” “em về đến đâu rồi”. 
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, về đến nhà vào lúc gần 1 giờ sáng, có người đợi mình, làm nóng lại cơm cho mình ăn và nghe mình luyên thuyên về những câu chuyện trên trời dưới bể.
Cuộc đời này, người đến và người đi muôn vàn. Ta chẳng thể níu chân bất cứ ai. Nhưng làn áo của bọn mình hằn in vết tay nhau, những cái ôm thật chặt, những vết ẩm trên đôi vai vì mi mắt ướt và cái nắm tay “Anh cần em bên đời”. 
Tuổi 20 vốn dĩ bấp bênh, lộn xộn. Tuổi của sự sai lầm, tuổi của sự bồng bột, non trẻ. Anh đến bên mình như một người cứu rỗi, yêu mình với tất cả những vụn vỡ còn lại của anh và thương mình như người thân trong gia đình. Tương lai chẳng thể nói trước, nhưng mình luôn mong anh hạnh phúc, dù mình có thể sẽ không phải là người ở bên. 
Cảm ơn anh đã luôn bên em như vậy. 
0 notes
vuhuyennhi · 4 years ago
Photo
Tumblr media
151K notes · View notes
vuhuyennhi · 4 years ago
Photo
Tumblr media
495K notes · View notes
vuhuyennhi · 4 years ago
Photo
Tumblr media Tumblr media
13K notes · View notes
vuhuyennhi · 4 years ago
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
958K notes · View notes
vuhuyennhi · 4 years ago
Text
Tumblr media
20/9, trước sinh nhật anh 3 ngày.
Em đã không thể khóc cả một đêm, nằm đó với sự mục rỗng cùng đôi mắt thao thao nhìn trần nhà. Em biết, mình không còn gì.
Những ngày sau sẽ là những chuỗi ngày khó khăn. Lặp lại. Em trách mình đã không thể giữ tay anh, cũng trách mình không thể cứu lấy bất kì thứ gì. Cuộc đời quá dài. Đã không còn ánh mặt trời trong em từ rất lâu, nhưng anh đã đến bên đời. Chẳng có mong cầu gì, ngoài việc mong anh hạnh phúc và bình yên.
Đã yêu anh bằng cả con tim em. Xin lỗi anh vì tất cả. Và cảm ơn anh vì tất cả.
Hôn anh thật lâu,
Em.
0 notes
vuhuyennhi · 4 years ago
Text
Tumblr media
Cũng lâu lâu rồi mình mới ngoi lên viết. Mình có mấy cái note cho blog liền cơ nhưng post này sẽ không có chủ đề gì. Mình chỉ muốn chia sẻ một chút về thời gian qua của mình cho mọi người.
Thật ra cũng không có gì nhiều lắm ngoài chuyện đi làm. Cả tuần hầu như đi làm đến 5 buổi, mỗi ngày cũng 9 tiếng ít thì 7 tiếng. Tuy mệt nhưng cũng vui vì mọi người ở chỗ làm mình đều thoải mái và vui tính. Đến làm rồi thân thiết nói chuyện, nói x���u sếp ( haha best part của việc đi làm ) và thử đồ uống tự chế ra.
Đợt này mình lại bị ít đọc sách đi, do đi làm về mệt và mình cũng bị cuốn theo những cuộc vui ăn uống của nhà mình vào cuối tuần nên đã quên mất dành thời gian để tĩnh lại bản thân. Trong những ngày mệt mỏi quá, mình lại không kiểm soát được cảm xúc mà lại trốn vào một góc để tự vỗ về. Đây chính là hậu quả của việc bỏ bê việc chăm sóc tinh thần mà mình đang phải lập lại kế hoạch để ổn định hơn về mặt cảm xúc của mình.
Nhận ra rằng mình nhớ bố mẹ rất nhiều, sau một thời gian dài gồng mình không dám kể mẹ những gì mình cảm thấy. Lần đầu tiên, mình nói với mẹ mình rằng: mẹ ơi, con thấy mệt quá, con muốn về thăm nhà, về thăm bạn bè, thăm Tom. Nhiều khi khóc vì tủi thân, vì cô đơn, vì stress, mình lại không dám gọi về nhiều, sợ tinh thần không ổn mẹ mình lại lo. Rồi mình lại đi làm, lại vào cái guồng quay mỗi ngày rồi không để ý, bản thân lại đang chìm dần xuống với mớ cảm xúc hỗn độn.
Học cách buông bỏ những muộn phiền thật sự là một quá trình khó khăn. Mình lại là đứa suy nghĩ linh tinh quá nhiều, và cảm xúc không ổn định. Đôi khi mình muốn biến mất đi một thời gian thôi, để mình có thể ôm lấy mình, ôm thật chặt và yêu thương nó nhiều hơn. Một hành trình dài chỉ có bản thân độc lập và đi một mình, cần rất nhiều lòng can đảm, sự vững vàng và tình yêu bản thân. Mình vẫn chỉ là một đứa bé nhút nhát, sợ hãi và chưa biết cách yêu chính mình, nhưng vẫn cố gắng bước đi từng ngày, học nhiều điều qua sự đổ vỡ trong lòng, qua sự ngây dại của bản thân và qua cả những lần sụp đổ từ giữa đêm đến rạng sáng.
Mình chẳng còn gì cả. Năng lượng và tình yêu. Nhưng mình vẫn sẵn sàng cố gắng tiếp tục để có thể build tiếp vào bản thân. Chỉ là lúc này thôi, mình cần được khóc thật to, chìm xuống thật sâu để có thể ngoi lên một cách mạnh mẽ nhất.
Cũng đến lúc rồi.
0 notes
vuhuyennhi · 5 years ago
Text
Tumblr media
| For my mom |
A typical Asian mom, that is how I describe her sometimes.
Yelled at me for no reason, or maybe was my room to messy or I did not do exactly what she asked.
Never asked me how my day was, because my mom and dad are always busy with their work.
I could never talk to my mom about anything, even the smallest one.
Deep conversation between me and mom? No. It is not in our dictionary.
You know what, I used to think that I do not want to be like my mom to my child. I think I will be a friend with my kid, like best friend. Share everything with and never get angry to her/him.
I was wrong.
Lately, I have felt so much stress went around and the only person I called was my mom. I have never think about it. She picked up the phone with her typical greetings: “Me day”. For the first time, I said: “Mom, i’m tired. Really tired. I just felt that I cannot talk to anyone, about anything. I don’t know what wrong but I just want to see you. I want to come back home.”
“Ve di con. Nao het dich ve voi me.”
For so many years, she has been waiting. Waiting for me to actually open and say to her all of my messy feelings and thoughts. When I can say all the things out loud to her, a part in me felt better. I realized that maybe she is not my bestfriend, but she has always there, treated me with her special love and care. Have no words to write more, but thank you, mom. I know I will have you no matter what, and you, too.
Cre pic: Tumblr
1 note · View note
vuhuyennhi · 5 years ago
Text
Tumblr media
I read a really touching story from my favorite person. She said that: “Some people just go straight ahead to find what they want, but never turn back to see what they need”.
At some point of your life, well, mine right now, when he asked me: “so what do you need?”
I just can say one word only: “You.”
I used to show my expectations that I want from him. I want him to text me every morning, I want him to call me every night, I want him to spend time with me whenever he has freetime, I want his love and attention.But I have never needed him or shown that I need him. Sadly, my steps have gone to far away.
“You.”. This is the thing that I am sure about. Just because I have turned back, hugged him with all I have, and all the words I can say.
Cre pic: Tumblr
0 notes
vuhuyennhi · 5 years ago
Text
Tumblr media
Hãy giữ cho riêng mình một vài câu chuyện, như tự nguyện mang theo những viên đá nhỏ. Đôi khi người ta thường tự do bay quá cao rồi rơi trong hụt hẫng, những viên đá đó không phải là gánh nặng, mà sẽ giúp lòng mình trầm lại.
| IEphong |
990 notes · View notes