Mình đơn thuần, và ngốc nghếch. Không đủ sức để suy xét, để thấu lòng người ta, để khôn ngoan mà chống chọi với người, với đời đâu
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text

Trong tình yêu, sự thấu hiểu, nhẫn nại và sẻ chia thật sự rất quan trọng. Yêu thì chỉ cần xúc cảm thôi là đủ, nhưng để có thể đi cạnh nhau một chặng đường dài thì cần hơn cả chính là sự đồng điệu bao dung của cả hai con người.
Cuộc sống không thể nào vui mãi được, giống như bầu trời còn có lúc nắng lúc mưa. Lúc vui vẻ thì ai cũng dễ dàng cùng nhau cười cùng nhau vui, chỉ những lúc khó khăn mới thấy lòng nhau nông sâu thế nào.
Yêu hứa hẹn thì dễ, ai cũng làm được, nhưng để có được một tình yêu bền vững mang lại hạnh phúc và tốt đẹp cho nhau thì chẳng phải dễ dàng. Vậy nên nếu yêu mà không thể hiểu nhau, càng không muốn nhường nhịn và tin tưởng nhau thì sớm muộn gì cũng vì chán mà buông tay.
Yêu thương - chỉ mong năm năm tháng tháng mãi không nhạt phai.
- MD -
316 notes
·
View notes
Photo

Có một kiểu người, mùa đông đến sẽ tự biết cách giữ ấm cho bản thân. Lúc ốm đau cũng biết tự ăn cháo, uống thuốc. Mưa chẳng ướt áo, nắng không đến đầu. Kiểu người này thoạt nhìn có vẻ mạnh mẽ, không khiến ai phải che chở, lúc buồn sầu cũng chẳng ai biết, lúc gặp khó khăn cũng chẳng ai hay. Độc lập đến mức mà nếu như cuộc đời có bất kỳ biến cố nào xảy ra, người khác cũng chẳng quan tâm vì trong mắt họ mà nói, dạng người này có khả năng giải quyết ổn thỏa hết mọi chuyện mà không vướng bận điều gì. Kiểu người này, họ mạnh mẽ không phải vì bẩm sinh họ đã thế, cũng không phải vì khó khăn cuộc đời khiến bản thân họ phải trở nên kiên cường. Kiểu người này, rốt cuộc không phải là không cần ai bận tâm. Mà chẳng qua, vì không ai quan tâm đến họ nên dường như họ phải sống như chẳng cần ai quan tâm đến mình…“ Photo: Tran Hoai An Caption: Hiên.
615 notes
·
View notes
Text

Khoảnh khắc buồn bã và đau lòng nhất là khi nhận ra, dù em có biến mất khỏi cuộc đời anh, anh cũng sẽ không níu giữ em. Cảm giác sao mà nhói lòng, người mình quan tâm, người mình thương yêu hết lòng, lại không thể vì mình mà một lần thiết tha.
Yêu thương này, phải chăng chỉ có mình em mong chờ và vun vén?. Anh nói anh cần thời gian, và anh biết không em cũng đã thật sự kiên nhẫn, nhưng mỗi ngày trôi qua, tình yêu trong em cũng ích kỷ hơn bội phần. Em không còn đủ dịu dàng để đợi mong một ngày anh cần em nữa, cũng chẳng còn đủ nhẫn nại để nghĩ đến một ngày anh trọn vẹn yêu thương em.
Em rất nhớ anh, em thèm được nghe giọng nói của anh, thèm được anh nói anh yêu em bằng tất cả thanh âm trong lòng. Vậy mà, chúng ta chẳng có gì hơn thế, sự ngăn cách này, liệu có phải vì em chẳng phải người mà anh luôn kiếm tìm?!
- MD -
63 notes
·
View notes
Text
– Em vẫn còn một năm nữa mới kết thúc kì thực tập.
– Anh đợi em một năm lẻ một tháng.
– Mẹ em nói không được kết hôn trước 25 tuổi.
– Anh đợi em đến năm em 25 tuổi.
– Nhưng sau khi thực tập xong vẫn không được phạm sai lầm.
– Vậy anh đợi em cả đời.
Anh dùng cả một đời để chờ đợi, thật sự là một đời.
……………………………………………………………………….
“Anh không thể chờ em một năm lẻ một tháng nữa rồi, cũng không thể chờ tới khi em hai mươi lăm tuổi. Nhưng anh sẽ chờ em suốt cuộc đời.”
“Quen nhau hơn một năm rồi, em vẫn chưa hề gọi tên anh…”
Tịnh Thu à, em biết không?
- Under The Hawthorn Tree - Bộ phim làm mình khóc không ngừng được.
45 notes
·
View notes
Text
Những lúc mệt mỏi chỉ cần được bên anh, em sẽ không than thở gì cả, cũng sẽ không khóc lóc yếu đuối như đứa trẻ con, chỉ muốn lặng im lắng nghe bình yên bên anh, muốn được anh vỗ về và ôm chặt vào lòng.
Dẫu mọi thứ trong cuộc đời này có tệ đến thế nào, em cũng chỉ cần có anh để yêu thương, chúng ta cứ sống vậy bên nhau, không hoa mỹ không cầu kỳ, vừa vặn yêu vừa vặn thương, đủ bao dung và thấu hiểu, để có những ngày chợt lạc lối cô đơn chúng ta biết luôn có nơi để nghĩ về, có người để dựa vào, cả đời an bình - bình dị bên nhau.
Chỉ cần có Anh - cho qua hết những ngày bão giông.
- MD -
142 notes
·
View notes
Photo

Những ngày cuối cùng của năm cũ. Sài Gòn cũng trở lạnh sẽ mỗi sáng tối. Lang thang dọc những con đường lạ, những gương mặt lạ. Nhớ anh vô cùng. Gần 2 năm ta xa nhau rồi mà. Tưởng chừng như đã phai nhạt đi rất nhiều, vậy mà, có những lúc, nhớ anh quay quắt, nhớ đến thắt lòng. Thực ra, thời gian qua, tim đã nguôi đau, lòng cũng nguôi nhớ. Nhưng em ko chắc, đến bao giờ, em mới có thể hoàn toàn an yên khi nghĩ về anh, về những con đường ta đã qua, những quán quen ta đã ngồi, những lời ta đã thề hứa. Mấy hôm nay em lại tưởng tượng, anh lại đèo em trên những con phố cũ, ghé những quán ven đường cũng đã cũ, nói những câu chuyện đã cũ, nhìn ngắm gương mặt, hình hài đã rất cũ với em rồi. Hôm nay, yếu lòng. Nên em nhớ anh. Mai em lại mạnh mẽ thôi. Lại bơ đi tất cả mà vui vẻ, happy, mà vui cười. Năm cũ trôi qua nhẹ nhàng, mong cho năm mới năm tuổi bình an, hạnh phúc và thành công. Chúc cho tất cả mọi người những điều tốt đẹp nhất.
0 notes
Photo

“Chuyện đã cũ xin người thôi nhắc lại Để nỗi đau theo quá khứ nhạt dần Để ta quên hết một thời thời vụng dại Và không còn tiếc nuối một người dưng.”
1 note
·
View note
Text
"Có những thứ mất đi rồi có lại. Có một người mất mãi vẫn chưa quên..."
0 notes
Photo

Một chuyện tình tưởng như trăm năm mà giờ đã chia đôi ngả
Người thương thành lạ
Anh có buồn không?
Có buồn như em khi quay về dưới cội mai vườn cũ mà khóc như chưa từng được khóc
0 notes
Text
Chúng ta nhốt cô độc trong lòng bàn tay Và với theo tất cả những bóng lưng – dù đã không còn được thấy Những bóng lưng bỏ chạy Khỏi viễn cảnh của bất an mà những bàn tay biến mất Đã từng nắm dịu dàng mỗi đêm.
0 notes
Text
Hôm nay anh buồn lắm Đi hết cả chiều rồi Uống bao nhiêu là gió Say cắm đầu vào môi
Em lười như mái ngói Buồn mặc rêu xanh đầy Anh trượt chân mấy bận Nằm dài đau ngất ngây
Phố chúng mình cũ quá Người mới không nhận ra Người cũ đều có lẽ Đi xa ừ đi xa
Anh tạt qua ký ức Bấm chuông em năm nào Nghe từ ngàn năm nhớ Xôn xao ừ xôn xao…
1 note
·
View note