Tumgik
thytngo · 3 years
Text
11.11
hình như có gì đó đang kéo giữ lại, khiến tôi không thể vùng vẫy mà thoát ra, cảm thấy mệt mỏi & bất lực.
tôi có nhiều lý do để có thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho bản thân, cho người xung quanh, nhưng đổ lỗi thì vốn không giúp được gì hết.
tôi cảm giác như mình đang bị giam cầm trong 1 chiếc lồng vô hình. không có sức lực để mở mắt mỗi ngày. không có năng lượng để nói chuyện với người khác, cũng không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ, làm việc hay làm bất kỳ điều gì.
ngày xưa mơ ước được một lần học báo chí, nhưng bây giờ cảm thấy có vẻ đó chỉ là sở thích thôi, không còn hợp mình, hợp thời nữa.
công việc hiện tại khiến tôi phải đặt rất nhiều dấu chấm hỏi trong suốt 1 năm vừa rồi. có cần thiết để tiếp tục công việc này không? tôi đã xin việc và tham gia phỏng vấn thời gian qua ở vài nơi, nhưng không hiểu sao cảm thấy bản thân cũng không còn đủ sức lực để lại xin việc, tìm nơi ở. sau mỗi lần cân nhắc như vậy, tôi lại chẳng hiểu sao muốn stick với nơi hiện tại. vốn dĩ tôi đã không còn năng lượng để thay đổi điều gì đó nữa.
tôi cảm giác mình đang trốn tránh và cố gắng kiềm nén một điều gì xuất phát từ bên trong mình, nhưng tôi lại không biết rõ cụ thể.
tôi nghĩ mình đang ở thời điểm burn-out — giai đoạn mà mình chẳng còn muốn làm gì cả. nó không phải là stressed, vì tôi đang không chịu áp lực gì quá lớn. team tôi không bị ép kpi, công việc kể ra là nhàn, ổn định, lương cao. nên nếu mà nói là tôi đang chịu áp lực, chắc chắn là một nhận định sai lầm. nó cũng không phải là lazy. tôi không hề lười làm, tôi vẫn thức dậy đúng giờ, vẫn đi làm đủ ngày công, vẫn ra về đúng giờ, vẫn mở laptop đúng lúc, vẫn ngồi làm task đầy đủ. chỉ là, tôi làm chậm hơn bình thường, rất nhiều.
hm, tôi nghĩ mình mất khả năng tập trung, và mất động lực. đúng, là mất động lực. dù tôi đang ở riêng, một căn hộ xinh xắn, cần tiền chi trả hàng tháng, và khoản phí này cũng không làm tôi có động lực để đi làm.
tôi nghĩ mọi thứ xuất phát từ lúc khoảng hơn nửa năm trước, tôi bắt đầu nghĩ đến buông bỏ. tôi cho rằng công việc này đối với tôi mất đi giá trị cốt lõi, mất đi ý nghĩa vốn dĩ của nó.
mọi thứ vẫn xoay chuyển, quay tôi như đồ chơi bong vụ. liệu tôi có thể xoay tít mà vẫn giữ được thăng bằng, hay sẽ chao đảo và rồi cuối cùng vì giảm tốc mà đến lúc cũng phải nằm yên bất động?
đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được giá trị mà mình cần. tôi không hiểu nổi bản thân, chông chênh với mớ hỗn độn trong đầu mình.
——
nhân một ngày sale bùng nổ mà không có tâm trạng đi săn...
11/11/2021
0 notes
thytngo · 3 years
Text
healed people heal people, hurt people hurt people
cheers ☕️
0 notes
thytngo · 3 years
Text
I wonder why this job gimme so many personal problems? *sigh*
0 notes
thytngo · 3 years
Text
không thể tin được mình lấy serum *mặt* dùng cho *body* để cứu rỗi làn da tàn khốc này 😆
0 notes
thytngo · 3 years
Text
ngôn tình... rác
đọc càng nhiều lại có hứng viết ra càng nhiều.
hôm nay lang thang trên mạng tìm các đầu sách có hỗ trợ file cho kindle, chợt phát hiện có một nguồn chỉ đăng toàn… ngôn tình rác!
sau khi tham khảo sơ lược nội dung thì thấy, ngôn tình sao cứ phải là cái kiểu cô gái bình thường ngây thơ cặp với đại gia, mạnh mẽ táo bạo, làm giám đốc, giàu có quyền uy, tuổi trẻ tài cao?
không thể là người bình thường hay sao? mô tuýp này cũ thật sự rồi hỡi ôi có thể nghĩ gì mới mẻ hơn được không...
tại sao rác?
ngôn tình cũng có mấy cuốn khá ổn. nhưng HẦU HẾT còn lại đều là rác, vì cổ xuý cho những hành động suy đồi đạo đức, mất nhân tính, loạn luân, trái pháp luật,…
việc cường điệu hoá và “hợp thức hoá” những hành động sai trái để biến nhân vật trở nên cuốn hút, hấp dẫn là điều khiến cho giới teen — độc giả chính của thể loại này — hình thành suy nghĩ lệch lạc, mất nhận thức về nhân cách.
hơn nữa, giới trẻ sẽ dần tin rằng một mối tình lãng mạn bao nhiêu sẽ dựa trên tiền bạc của phái nam mà xem xét. Điều này lại dẫn đến lối sống thực dụng, đòi hỏi chu cấp vật chất của phái nữ. Tiền không phải là priority của bất kỳ mối quan hệ nào (trừ các mối quan hệ làm ăn 😅). Tiền bạc, gia thế, xuất thân,.. không nói lên được một người như thế nào.
có rất ít truyện đề cao tình cảm đôi bên, hỗ trợ nhau cố gắng trong cuộc sống đồng đều bình đẳng mà không đề cập đến gia thế hay “tổng tài”.
hãy học tập cách xây dựng nhân vật bình thường và những trắc trở thường nhật, chẳng hạn như cuốn Eleanor & Park please!! báo chí gọi đây là luật xa gần. xây dựng nhân vật quá xa vời, một là không thể với tới, mất niềm tin vào cuộc sống; hai là ảo tưởng về hình ảnh người yêu khuôn mẫu, kén chọn vô lý & khó hoà hợp. dựng nhân vật gần gũi đời thường là cách tốt nhất lấy lòng độc giả. vì độc giả chính là những người thường như vậy đó (user behavior) 🌷
Việt Nam có tác giả Dương Thuỵ cũng xây dựng hình tượng nhân vật như thế. Học tập đi pls 😀
anw bao nhiêu truyện mình viết lưu mục draft của wattpad đều đã bị xoá sạch từ khi bị bán cho Hàn. chỉ còn lưu rất ít bản thảo soạn vội ở các quán cafe cái hồi trống giờ sau khi vừa xong task ở bright. hồi đấy còn ngắm một bạn nhân viên nam ở quán, hơi loạn nhịp chút vì bạn vài lần mời mình món mới *free* kèm nụ cười thân thiện & thái độ ân cần vui vẻ. mình từng vì bạn mà viết được tận 3 mẩu chuyện nhỏ trong notes, type vội, đôi chỗ còn bị dính chữ, sai chính tả, mất ký tự,…
để tránh hiểu lầm, mình còn lấy tên hiệu của ex biến tấu lại và đặt tên mới cho bạn trong truyện 😂 ngắm bạn dọn bàn, kéo cửa, cố làm nhẹ nhàng hết sức để không phiền khách đến quán, luôn chào mình bằng đôi mắt biết cười…
quán quen đó, vì dịch nặng nề & phải san mặt bằng nên đã đóng cửa. mình lại ko biết bạn có làm nhân viên ở đâu nữa không. nếu có, mình nhất định sẽ đến, ôm máy viết tiếp các phần dở dang. đã viết đc 3 chương về bạn. mong có thể hoàn chỉnh bản thảo & được một lần có dũng khí công khai bài viết 💋🎗
0 notes
thytngo · 3 years
Text
chợt nhận ra hơi buồn cười là blog tên coffee nhưng cover pic lại là cocktail 🤣
0 notes
thytngo · 3 years
Text
sad ending?
hahaha,
từ ngày có kindle ráng đọc sách hẳn. ban đầu chưa quen lắm, gượng gạo ép mình trở lại thói quen đọc của ngày xưa. sau rồi cũng dần có nhịp điệu, mỗi ngày đúng giờ tự dưng sẽ dọn phòng, đốt nến thơm & tìm sách đọc.
Tumblr media
hôm nay khá buồn cười. chả là có một bạn nam đăng đoạn sách, mình hỏi tên để đọc cùng. bạn ấy cho tên, nhưng tìm mãi không có bản ebook để đọc kindle. loay hoay search, hoá ra đó là ngôn tình. mình khá ngạc nhiên, các bạn nam thường ít đọc. đặc biệt có đọc cũng sẽ né các thể loại như này. sau bạn ấy cho biết cuốn này có kết buồn – sad ending. mình thôi không tìm nữa
bạn ấy có hỏi lý do vì sao không thích sad ending. mình nhớ lại, đã từng nhiều lần đọc truyện, tiểu thuyết,… SE, kết quả là đờ đẫn thất thần một thời gian, cảm xúc rất tiêu cực, mất hết niềm tin cuộc sống.
tác phẩm văn học là fiction. nếu đã là fiction, tại sao không mang theo tươi mát của cuộc sống chứ 😭 cuộc đời nhiều người không bằng phẳng (mình là ví dụ), cái mình cần là được động viên để tiếp tục có niềm tin & cố gắng hơn. SE làm con người mất chí khí lắm…
0 notes
thytngo · 3 years
Text
kindle – pause to read, read to pause
header tiếng Anh có cái gọi là, chứ note này viết tiếng mẹ đẻ hehe
dạo đây mình mới có kindle – chiếc máy... hừm, nói sao nhỉ, quốc dân (?) của các con chiên siêng đọc sách.
/
Tumblr media
\
thú thật mình bỏ sách lâu rồi, từ dạo lên Đại học vì không còn học Văn. Lúc đó, phần lớn thời gian chỉ dùng cho việc research & tìm vocab tiếng Anh trong ebook khoa học...
tiếng Việt yếu đi. tiếng Anh cũng chẳng giỏi lên. work from home này mình quyết định tậu một chiếc kindle cho riêng mình. mình nghĩ, mua máy sẽ giúp mình siêng đọc hơn.
ờ thì đó chỉ là những gì mình kỳ vọng. sự thật không phải vậy.
mình không biết đây có gọi là một loại ảo giác hay không. mình kỳ vọng rất nhiều ở bản thân để rồi bị chính bản thân quật ngã. mình đã mong đợi – một cách rất hão huyền, viển vông – rằng những chiếc máy thật chất lượng & đắt tiền sẽ giúp mình cảm thấy khá hơn, sẽ chịu khó cố gắng phấn đấu cho giỏi giang hơn, vì nó xịn, nó có thể giúp được công việc của mình, và… cũng tốn rất nhiều tiền của mình để mua.
vậy mà mua xong, mình vẫn không có một chút sức lực nào động vào những chiếc máy đó. người ngoài có thể bảo mình phung phí. thực ra chính mình cũng cảm thấy như vậy. mua không dùng, đều là phí phạm. nhưng mình chợt nhận ra, không có chiếc máy nào, tác nhân nào có thể giúp mình, trừ bản thân.
mình không thể vượt qua được bản thân mình, ít nhất là không phải thời điểm này.
bản thân không thể tự vực dậy được nữa. làm sao đây?
mình cố gắng ép bản thân vào thế phải đọc sách. ép bản thân dọn phòng, đi tắm, dưỡng da & đốt nến. mình đã bắt buộc chính mình phải thư giãn. mặc dù lẽ ra, thư giãn là trạng thái không phải chịu sự ép buộc.
mình mất đi "peace" của mình. sự bình yên trong lòng mình không có nữa.
dù vậy, sự ép buộc cũng bắt đầu tạo ra một vài dấu hiệu tốt.
fake it till you become it
ép bản thân thư giãn, bằng một cách nào đó mình đã chịu đọc sách, theo kiểu pause to read. mình ngưng hết tất cả mọi suy nghĩ trong đầu, ngưng sự chộn rộn trong lòng, để có thể đọc được một vài trang.
mình rút kinh nghiệm & chỉ chọn những sách êm dịu, nhẹ nhàng, dễ đọc mỗi lần mình cần ở trạng thái pause to read. mình không muốn não mình phải tiếp nhận những thứ khó nuốt khi đang ở một trạng thái ép buộc như vậy.
cũng hiệu quả.
mình đọc sách ngoại văn, tốc độc đọc khá chậm.
đọc sách ngoại văn cũng là một phương pháp giúp mình tập trung. não mình bắt đầu bận rộn với những plot story, hình ảnh, từ vựng, cách dùng từ, chơi chữ hay ho... mình có thể thoát khỏi hiện tại.
mình thấy khá mệt với cuộc sống & sách đang dần kéo mình ra khỏi thực tại. chẳng trách trước đây – cái thời còn chăm đọc sách – mình có thể happy với mọi thứ xung quanh đến thế. ít kỳ vọng & dễ hài lòng. đọc sách cũng giúp mình biết buồn ngủ là gì, sau gần một năm trời tỉnh như sáo.
mong là mình có thể vượt qua được cái ảo giác tồi tệ và có thể vớ kindle đọc thường xuyên hơn.
mình có nguồn lấy sách bản quyền, hợp pháp & free nên mình cũng hào hứng, phấn khởi hơn khi đọc. thuê sách online & due khá giãn cũng giúp mình có động lực hơn nhiều.
tuần trước nhờ Special Offer mà mình đã thanh toán digital book đầu tiên trong đời trên amazon store. nhưng mình đã gửi tin nhắn đến nhân viên hỗ trợ gỡ chức năng special offer khỏi device chỉ vì thật sự mình không muốn đề xuất linh tinh & nhiều khi quái gở hiển thị trên máy của mình.
từ khi gỡ đề xuất, mình đọc tập trung hơn , thời lượng đọc cũng dài ra. mình khá vui, xem đây như là một loại thành tựu nhỏ.
bây giờ mình quan tâm nhiều đến audiobook và muốn mua/tải sách có audio để nghe. hy vọng mình sẽ tìm được source thích hợp mà không phải dùng đến điện thoại.
p/s: có thể mai mình sẽ mua tai nghe marshall mới để chuẩn bị cho điều này :">
boring thu-fri day // normal wfh time
14–15.10.2021
2 notes · View notes
thytngo · 3 years
Text
05/10/21
nhiều lúc muốn từ bỏ thật sự. không hiểu sao mọi thứ trì trệ sao đó. khi cố gắng làm cái gì hơi trái nghịch định hướng, kết quả có tạm được thì cũng mất tinh thần.
từ lâu rồi không còn thấy vui. mà cố gắng thay đổi rồi sao vẫn cứ mãi thế này vậy ta? là do sai job? hay do cố gắng sai cách? hay vì cố gắng chưa đủ?
0 notes
thytngo · 3 years
Text
Tumblr media
me now!
0 notes
thytngo · 3 years
Text
sự ra đi không đau thương
0 notes
thytngo · 3 years
Text
cảm giác được thực sự quan tâm cũng “khác bọt” 🥰
— feeling happy again (step by step)
0 notes
thytngo · 3 years
Text
haiza,
sau đợt bệnh điên cuồng này tôi học được cách chăm sóc bản thân. ngoài ăn đủ & chăm da mặt, tôi cũng phải chăm sóc da toàn thân.
đã từ rất lâu rồi không dưỡng da cơ thể, và rồi cộng thêm nhiều yếu tố bên ngoài khác mà bị viêm da trở nặng, mùa dịch không thể đi khám, không có gì chữa.
tối không ngày nào ngủ được. đến tầm 3-5h sáng là ngứa rát toét máu. tôi thậm chí đau rát tới nỗi không thể ngả lưng trên giường. tôi không biết chính xác nguồn cơn cho cái bệnh quái ác của mình, nhưng tôi biết tôi có đủ mọi loại nguyên nhân có thể gây nên bệnh này. tôi thậm chí còn mua máy lọc không khí để phòng sạch hơn, tuy nhiên không ai giao hàng mùa dịch.
tôi đổi sữa tắm, bôi thuốc gốc corticoid, dưỡng ẩm da, làm đủ hết vẫn không khá lên. tất cả dẫn đến stress, rối loạn tiêu hoá & giấc ngủ.
0 notes
thytngo · 3 years
Text
người ta rất thích thủ công & stop motion các thứ.
nhưng mình không biết làm stop-motion, nên làm animation, vì có chữ ani đó hihi •.<
28/07 — 04:25 am
Hôm nay mình lại mất ngủ, nên tranh thủ tìm những thứ hay ho để làm. mình tình cờ thấy các khoá học online giảm giá nên mình đăng ký rồi. sau đó thì thấy app này, mình cũng thanh toán gói premium để dùng được nhiều tính năng hơn.
thực ra không phải hôm nay, mà hôm qua mới là anni. ban đầu chỉ định test thử app nhưng không ngờ lại thành ra được món quà cũng hay ho đấy nhỉ :)) —
1 note · View note
thytngo · 3 years
Text
15 jul, 2021
start to feel a little bit better.
1 note · View note
thytngo · 3 years
Text
covid-19, tháng sáu, 2021
Cô gái dự định những ngày cuối tháng Năm sẽ dọn dẹp đồ đạc về chốn riêng của mình. Mấy tháng qua, cô gái dành thời gian cho Mẹ và em gái, ngẫm vậy đã đủ rồi, đã đến lúc trở lại căn hộ kia và làm việc chỉnh tề hơn.
Đùng một cái, vào đúng ngày cận kề cuối tháng, toàn thành phố cách ly. Chốn riêng kia vừa hay lại ở ngay tâm dịch. Thôi thì, hết dịch hẵn dọn về, Mẹ bảo ở lại chỗ Mẹ cho an toàn.
Mấy ngày được Mẹ "chăm", cô gái nhận ra khúc mắc giữa hai thế hệ từ khi nào đã biến mất rồi? Từ bé cho đến khi chưa ra riêng, hai người hầu như chẳng có nổi một cuộc trò chuyện nào nhẹ nhàng quá 5 phút. Không lớn tiếng, thì cũng cãi vã, đòn roi. Mấy tháng này chưa hề có lần nào như vậy cả. Cũng yên bình, thoải mái, riêng tư.
Khác xưa rất nhiều.
Cách ly một tháng, ở nhà không ra ngoài, cô gái có nhiều tâm sự hơn. Bắt đầu suy nghĩ về tuổi 25 của mình, nghĩ về công việc, gia đình, tương lai. Chẳng hiểu lý do gì lại muốn chuyển hướng sang Agency. Thế rồi tay lại cuống cuồng thiết kế lại hồ sơ, ứng tuyển nhiều nơi. Sau hai tuần, cô muốn nổ tung: ăn ngủ không được, xin việc không có hồi âm. Tóc rụng đến gần một nửa, chẳng còn tâm trí mà nói chuyện với ai, lại không thể tập trung làm việc.
Khổ sở vì căng thẳng & tự áp lực bản thân, cô gái lại lần nữa vung tay quá trán vào shopee, mua sắm đủ thứ trên đời. Cuối cùng thì ví dẹp, công việc mới cũng chưa thấy đến.
Đùng một cái,
Sếp lại cho team bầu chọn Team Lead. Chẳng biết mọi người chọn ai, cô gái đề bạt một thành viên khác trong nhóm, nêu rõ điểm mạnh yếu từng người trong team, chọn ra người phù hợp nhất. Mấy ngày sau, sếp lại cho biết, thành viên còn lại đều chọn cô gái, thậm chí đến sếp cũng thắc mắc vì sao lại cùng chọn một người tính khí thất thường nóng nảy như thế làm leader.
Thành viên còn lại bắt đầu trả lời. Đây là lần đầu tiên cô gái được ai đó nói điểm tốt của mình công khai trong group. Người ấy bảo rằng cô gái sẽ ổn ở vị trí đó, vì làm tốt, thất thường, nhưng giỏi là vẫn giỏi.
Chẳng hiểu sao, cũng là nói tốt, nhưng cô gái lại thấy... bình thường, không ngại ngùng hay e dè như mọi lần. Một phần có lẽ là vì cô gái vốn đã chẳng mặn mà gì với công việc nơi này. Trong lòng đã muốn buông, nhưng tình thế thì ép mình ở.
Leader vẫn chưa được chọn. Dù ai là người được chọn trong team, cả team cũng đều phải tiếp tục làm việc cùng nhau. Vậy nên, sau lần feedback trước khi chọn leader này, cô gái cũng đã xem qua các nhận xét của team về mình. Nếu đó là vấn đề ở mình, vậy thì phải cải thiện thôi. Không phải cải thiện để cố gắng được đề bạt làm leader. Mà cố gắng vì bản thân mình, vì teammate cùng làm chung.
Tâm trạng thế nào?
Thực sự cô gái đã nghĩ mình không thuộc về nơi này, rất rất rất nhiều lần, và cũng từ rất rất rất lâu rồi, gần như là từ lúc còn chưa được nhận làm nhân viên chính thức.
Cô gái không có duyên từ khi bước chân vào đây. Chẳng hiểu vì sao từ chuyện hợp đồng, thử việc 1 tháng thành 3 tháng; lương bị hụt đi nhiều và cả quyền lợi trên giấy tờ cũng thế. Vì hạn hợp đồng ngắn mặc dù thời gian làm việc thực tế lâu hơn nhiều, cô gái vẫn không đủ điều kiện để làm thẻ ngân hàng trong lúc cấp bách nhất.
Mọi thứ đều trúc trắc, không hề suôn sẻ và dễ dàng. Nào là xung đột và mâu thuẫn. Chuyển team 2 lần. Suýt tí thì bị đuổi việc. Sau đó thì nhảy qua team thứ 3.
Cố gắng? Có. Nản? Có.
Đã có lúc bị mệt và đuối, nhưng không hoàn toàn vì khối lượng công việc, mà vì tinh thần và thể chất tệ dần đi, không được tốt, cũng không cách nào cải thiện. Đêm thức khuya càng khuya hơn, dần dà trở thành thức trắng đêm. Khó ăn uống, không ngủ được cũng khiến tinh thần & cảm xúc rối loạn không thông.
Sau cùng, chẳng hiểu vì sao ở cái lúc đã nghĩ đến cái kết, sự đời lại khiến cô trải qua một cú twist để ở lại, vì một tình thế quá kẹt.
Hèn nhát và tự ti đã khiến cô gái bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Cơ hội làm tốt hơn. Cơ hội vui vẻ hơn. Đã có nhiều lúc mọi thứ không tệ đến vậy, chẳng hiểu sao lại cư xử như thể mọi thứ đã sụp đổ rồi.
/
Tumblr media
\
Ngoảnh lại nhanh thật...
Đã làm việc ở đây đã hơn một năm, cũng đã sắp đến hạn hợp đồng mới. Đã rất muốn buông tay nhưng chưa thể, không biết một năm hợp đồng tiếp theo sẽ ra sao. Có còn bồn chồn lo lắng mệt mỏi khi ý tưởng không đi đến đâu? Có còn nặng nề trong lòng khi phải chứng kiến những chuyện không hay ho giữa các đồng nghiệp? Có còn tự ti và tủi thân khi tuổi 25 của mình thậm chí không bằng một góc với 22 của người khác?
Lâu rồi không viết dài (& nhảm) như thế này. Mong rằng mọi thứ sẽ ổn. Hợp đồng một năm tiếp theo, liệu có thực sự đến tay cô gái không? Hay lại có thêm một cú twist nào đó khác? Giấy tờ sai từ đầu đã khiến cô gái chịu thiệt không ít. Tháng này đã trôi được 1/3. 20 ngày nữa là đến lúc gia hạn/ký mới.
Vạn sự khởi đầu nan. Một năm đã trôi qua. Bây giờ, liệu có ổn chưa?
//
wrote on Jul 10, 21' — 02:15
1 note · View note
thytngo · 3 years
Text
wrote on 07/09/2020 —
Okey so...
Hôm nay, à không, thực ra là mấy hôm này, ngày nào cũng cảm thấy thật mệt mỏi chán chường.
Đôi lúc mình tự hỏi vì sao mọi thứ lại ra nông nỗi như thế này.
Đôi lúc cảm thấy có những công việc lẽ ra sẽ khiến mình vui vẻ thì lại không phải.
Đôi lúc cảm thấy đi làm nếu thật sự có vì tiền đi nữa cũng không thể nào vì tiền mãi mà chẳng có gì khác. Đồng ý là không có tiền sẽ thật khó, nhưng có một ít tiền cũng không đến nỗi gọi là không sống được. Chỉ là thêm khó khăn.
Có những người làm mình cảm thấy đi làm cũng vô nghĩa. Vì họ chẳng muốn người khác có cuộc sống dễ dàng hơn mình.
Tumblr media
4 notes · View notes