Tumgik
thoughtsinsidetobik · 2 years
Text
Tumblr media
Theo dõi quotes & poetry của Tobik tại Instagram: @thoughtsinsidetobik
16 notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 2 years
Photo
Tumblr media
Theo dõi quotes & poetry của Tobik tại Instagram: @thoughtsinsidetobik
4 notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 4 years
Text
I will love you til the day i died. I promise
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
MARY OLIVER
‘August’, published in Poetry magazine (1993);
personal pictures and edit
33K notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 5 years
Text
Chú cá voi 52Hz
Chú cá voi cô độc giữa biển cả mênh mông bởi tần số đặc biệt của chính mình. Có thể nó sẽ từ bỏ việc không ngừng phát ra tần số của bản thân, để tìm được một tri kỉ, bởi suy cho cùng đó là điều khiến cho cậu đơn độc, hoặc có thể không.
Nhưng chắc một điều rằng, nó đã rất tuyệt vọng và lạc lõng. Bởi vốn dĩ cô đơn chẳng khác nào việc ngồi trên chiếc bàn một ghế, ngoài trời thì đang mưa ào ạt, mà trên tay chỉ có một ly trà đã nguội từ bao giờ, và ta cũng chẳng thèm ngó ngàng đến bởi lòng đã lạnh. Người đã đi.
Bởi vậy. Thật sự. Mong rằng, cậu đã tìm thấy được người mà mình luôn tìm kiếm, bấy lâu. Ở đâu đó, vào một lúc nào đó vì một điều gì đó.
Tumblr media
2 notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 5 years
Text
“Bạn có từng nghe kể về chú cá voi 52Hz chưa?
Nó là con cá voi cô độc nhất thế giới, bởi vì tần số âm thanh của nó là 52Hz thế nhưng trên thế giới này không một con cá voi nào có thể nghe được âm thanh của nó, dù cho nó có hát hay thế nào, thì cũng chẳng có con cá voi nào bắt được sóng của nó…”
oohniee/tumblr
Tumblr media
237 notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 5 years
Text
Những trích dẫn của Haruki Murakami: Thật ra, ai cũng đều rất cô đơn…
1. Làm gì có ai thích cô đơn, chỉ là không thích thất vọng mà thôi. [Rừng Nauy]
2. Cá nói, cậu không thể nhìn thấy nước mắt trong mắt tôi, bởi vì tôi đang ở trong nước; Nước nói, tôi có thể cảm nhận được nước mắt của cậu, bởi vì cậu ở trong lòng tôi. [Tình yêu của cá và nước]
3. Khi ở trong ánh sáng ban ngày thì sao có thể biết được độ sâu của bóng đêm? [Lắng nghe gió hát]
4. Nếu bạn có thể yêu ai đó với toàn bộ trái tim mình, dù chỉ một người, thì đó chính là sự cứu rỗi cuộc đời. Thậm chí nếu bạn không thể ở bên người đó.  [1Q84]
5. Tôi vẫn luôn cho rằng con người sẽ chầm chậm mà già đi, thật ra thì không phải như vậy, con người đều sẽ già đi trong nháy mắt. [Nhảy! Nhảy! Nhảy]
6. Trong một số trường hợp, sự tồn tại của một người sẽ làm thương tổn người khác. [Phía nam biên giới, phía tây mặt trời]
7. Sau khi chúng ta tìm kiếm, rồi tổn thương, sau đó rời đi, lại còn có thể hoàn toàn tin tưởng tình yêu như trước kia, đây chính là một loại dũng khí. [Rừng Nauy]
8. Cuộc sống của tôi là của tôi, cuộc sống của bạn là của bạn. Chỉ cần bạn hiểu rõ mình đang tìm kiếm cái gì thì bạn cứ việc sống theo ý nguyện của bản thân. Người khác nói gì cũng mặc kệ. [Nhảy! Nhảy! Nhảy]
9. Nói chung là, năm tháng dài đằng đẵng nhưng cũng đáng giá để đợi chờ.
10. Chúng ta học được thế giới đáng sợ ra sao, đồng thời cũng biết được thế giới cũng có thể trở nên dịu dàng, tốt đẹp biết bao.
11. “Ngay cả khi bạn có thể quay ngược thời gian thì bạn cũng không kết thúc được nơi đã bắt đầu” [1Q84]
12. “Nhưng có ai dám bảo chỉ thế mới là tốt đẹp nhất đâu? Cho nên cậu cần phải chộp lấy bất kì cơ hội hạnh phúc nào mà cậu có, và đừng áy náy vì người khác nhiều quá. Kinh nghiệm của tôi là chúng ta chỉ có độ hai hoặc ba cơ hội như thế trong đời và nếu để lỡ thì sẽ phải ân hận cho đến chết vậy.” [Rừng Na Uy]
13. Lòng người là cánh chim đêm. Nó âm thầm chờ đợi điều gì, rồi khi thời cơ đến nó sẽ bay vút đi thẳng tắp về phía đó. [Tsukuru Tazaki không màu và những năm tháng hành hương]
14. Con người ta có thể lấy kí ức làm nhiên liệu để sống. [Sau nửa đêm]
15. Nỗi đau là điều không thể tránh khỏi, nhưng chịu đựng nó hay không lại là sự chọn lựa. [Tôi nói gì khi nói về chạy bộ]
16. Tại sao mọi người cứ phải cô đơn như thế này? Mục đích của nó là gì? Hàng triệu con người trên thế giới này, tất cả đều đang mong mỏi khát khao, đang tìm kiếm những người khác để thỏa mãn mình nhưng lại tự họ cô lập họ. Vì sao? Phải chăng Trái Đất sinh ra là chỉ để nuôi dưỡng sự cô đơn của loài người? [Người tình Sputnik]
17. Hai con người có thể ngủ cùng một giường, nhưng khi nhắm mắt, họ lại thấy cô đơn. [Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới]
18. Khuôn mặt chúng tôi chỉ cách nhau chưa đến một gang nhưng nàng lại ở cách tôi cả hàng năm ánh sáng. [Rừng Nauy]
19. “- Cậu có thường ở một mình như thế không?
- Luôn là thế.
- Cậu thích cô đơn à?
- Không, chẳng ai thích cô đơn cả. Tớ chỉ là không cố kết bạn, vậy thôi.”
20. Những điều có thể được thấy rõ hơn trong bóng tối,” anh nói, như thể anh đã từng đọc được suy nghĩ của cô. “Nhưng càng ở lâu trong bóng tối, càng khó quay về lại thế giới ở trên mặt đất nơi có ánh sáng.” [1Q84]
21. Cái mà chúng ta gọi là hiện tại được hình thành từ sự tích lũy của quá khứ.
Dịch và sưu tầm: @insipid-watermelon
Nguồn: weibo
2K notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 5 years
Text
“Ta đi thẳng, người quẹo cua
Cuối đường tim lạnh tựa mùa sang đông.”
#nguyenngocsang 07.04.19
258 notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 5 years
Text
Thỉnh thoảng mình ước rằng có những chuyện mình chưa từng trải qua, có những người chưa từng gặp.
Giá mà thế thì tốt, để người hiện tại ở bên cạnh mình không bị tổn thương..
126 notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 5 years
Text
● Câu nói duy nhất mà thầy cô không gạt chúng ta chính là: “Thời gian ba năm thật sự rất ngắn”.Thầy chủ nhiệm từng hồi tưởng lại thế này: “Ngày trước vì trốn học, các em ấy đã từng nói dối rất nhiều, nhưng mãi đến ngày tốt nghiệp các em ấy vẫn còn nói dối. Các em bảo là thầy ơi, chúng em nhất định sẽ về thăm thầy, nhưng mà sau đó chẳng có ai quay về cả”.
● Khi ấy mọi người đều tranh nhau chụp ảnh lưu niệm, trong lòng bỗng dưng cảm thấy như đang mất đi những con người thân thiết với mình nhất. Thậm chí, cả những đứa bạn mà ngày trước nói chuyện không hợp rơ cũng trở nên đáng yêu bao nhiêu! Ngay cả những thầy cô mà ngày trước mình không thích cũng trở nên hiền hòa, thân thiết vô cùng! Con người chúng ta vẫn thường như thế, vào những lúc sắp mất đi rồi mới đột ngột phát hiện ra những điều tốt đẹp ấy.
● Tôi cứ ngỡ sẽ là cảnh tượng mọi người cùng ôm nhau òa khóc, hoặc vui sướng phát điên mà xé giấy tung đầy trời, và thầy cô sẽ rưng rưng nói lời từ biệt chúng tôi…Nhưng những cảnh tượng ấy không hề xảy ra. Chiều hôm ấy bình lặng lắm, mọi người đều lặng lẽ thu dọn sách vở, lau dọn phòng học, cũng giống như cảnh tượng vào những lần tổng vệ sinh mỗi cuối tháng vậy. Đó là những việc quen thuộc mà mọi người đã từng làm vô số lần, quen thuộc như mới đây thôi, chúng tôi vẫn còn ngồi đấy nghe thầy cô giải đề sau mỗi kì thi vậy. Nhưng lần này đã là lần cuối cùng rồi, cũng không thể nào quay trở lại được nữa. Tạm biệt nhé, thuở cấp 3 của tôi!
● Trước hôm tốt nghiệp đại học một ngày, 6 người chúng tôi lặng lẽ cùng nhau uống hết hai mươi mấy chai bia. Ngày hôm sau khi ra đi cũng lặng im như vậy, chẳng ai chào ai, đứa nào thức dậy trước thì âm thầm đi trước. Còn tôi thì nằm đó vờ nhắm mắt ngủ, nghe tiếng từng đứa một rời đi. Cuối cùng thì dọn dẹp phòng ốc, khóa cửa, lúc đi xuống lầu nước mắt cũng rơi tự lúc nào.
● Tâm trạng của mấy đứa chúng tôi trong buổi liên hoan chia tay hôm ấy cũng giống như lời của Trương Duy Giai đã nói vậy: “Trong đời người, vẫn luôn sẽ có vài khoảnh khắc mà bạn nguyện dùng cả năm dài chỉ để đổi lấy vài giây ngắn ngủi như thế”. Tôi chỉ muốn đem nhiều tháng năm kia chỉ để đổi lại cái đêm chia tay đáng nhớ ấy.
● Các bạn nhìn sách thêm một chút nữa, tôi tranh thủ nhìn các bạn nhiều thêm chút nữa…
● Nhắc lại vẫn còn thấy thật cảm động! Ngày đó mấy cậu bạn dễ thương của lớp tôi đã treo một tấm băng rôn thật to ở trên lầu: “Bất kể sau này ai là một nửa của các cậu, bọn tớ đều sẽ mãi mãi là người thương mến các cậu nhất quả đất!”
● Thi cử xong rồi, chẳng có màn hú hét điên cuồng, chẳng có màn xé tập xé sách, chỉ có không khí im lặng đến đáng sợ. Mọi người đều giữ lại cuốn tập có nhiều kỉ niệm, đứa thì dọn sách, đứa thì chụp hình… Cả lớp đều cười đùa hỏi thầy cô khi nào thì giải đề thi đại học, cười đấy, đùa đấy rồi thầy trò khóc lúc nào chẳng hay. Lớp học vắng lặng rồi, người tan cả rồi, kí ức của tuổi 18, chính là dừng lại vào ngày tốt nghiệp đầy mơ hồ đó.
● Ngày tốt nghiệp cấp 3, cô chủ nhiệm đem số tiền quỹ lớp còn dư lại đổi thành một xấp tiền lẻ, còn theo số sơ ri. Sau đó cô phát theo thứ tự cho từng đứa, mỗi đứa hai tờ và nói: “Mai này lớp mình họp mặt, thì lấy tiền này ra là biết ngay đứa nào không tới”
● Cười đùa ồn ào, nhưng khóc trong lặng lẽ.
● Hôm đó thầy chủ nhiệm lớp tôi chiếu một đoạn video, tất cả đều là những cảnh mà thầy len lén quay trộm chúng tôi vào những lúc cả đám không hay biết. Ban đầu đoạn video khiến cả đám cười ào ào vui vẻ, sau đó thì đều khóc lóc hết cả. Thầy vừa nói chuyện vừa nghẹn ngào, cuối cùng nói không nên lời nữa thì vội vã bước ra khỏi lớp, không muốn để chúng tôi nhìn thấy thầy khóc.
● Ngày chụp ảnh tốt nghiệp hôm ấy, tôi cứ mải miết tìm kiếm ánh mắt của em giữa biển người nhưng không tìm được. Khi ấy mới biết rằng, những phút giây khi tình cờ quay đầu trong lớp học, phát hiện người thích mình cũng đang nhìn mình kia chỉ còn là hoài niệm. Thật mong có thể nhìn thấy em lần nữa biết bao!
● Ngày tốt nghiệp, tôi cứ tưởng là mình vừa thoát khỏi chốn địa ngục. Nào cớ ngờ rằng, chính nơi tưởng địa ngục mới thực sự là thiên đường.
● Nhìn thấy chủ đề này thì mắt tôi cũng đỏ lên một cách khó hiểu. Có rất nhiều cảm xúc muốn nói ra nhưng cứ nghẹn lại trong lòng. Thật ra thì cảnh tượng lúc tốt nghiệp hay hình ảnh mà cả đám ùa ra ngoài thì vẫn rõ nét trong tôi. Hồi ức trong trẻo là thế đấy, nhưng không dám hồi tưởng lại, cũng không dám chạm đến, vì sợ rằng một chút bất cẩn nhớ về thôi sẽ khiến mặt mình đong đầy nước mắt. Các bạn học cũ vẫn khỏe chứ? Mình nhớ các bạn lắm!
● Tiếng trống vừa vang, tôi liền vội vã ôm cặp sách, vội vã lấy xe đi, quên mất nói tiếng tạm biệt mất rồi! Nếu biết buổi chia xa lần đó sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, tôi nhất định sẽ không vội vàng như thế đâu.
● Lúc tốt nghiệp thầy tôi nói: “Đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng: Hôm-nay-không-có-bài-về-nhà” làm cả đám đều cười ngất.
● Vốn dĩ cứ tưởng rằng sẽ có màn xé tập, tung nón hay bày tỏ hoành tráng các kiểu gì đó, kết quả chẳng có xảy ra chuyện gì cả. Mọi người đều bận rộn chụp hình, ôm nhau, viết lưu bút… Tuy là cũng có đứa khóc muốn mù mắt luôn, nhưng nói thật lòng thì hôm ấy cũng khá là bình lặng. Tôi vẫn cảm thấy cứ như chỉ là chia tay nhau nghỉ hè mà thôi, không bao lâu lâu thì cả bọn sẽ gặp lại nhau như cũ vậy đó. Để rồi rất lâu, rất lâu sau này mới hiểu, có lẽ là chúng ta thật sự không còn có thể gặp lại nhau được nữa! Những tháng ngày cùng khóc cùng cười, cùng cố gắng, hay đơn giản chỉ là chê õng chê eo bộ đồng phục mà mình mặc sao mà xấu thế, sao đứa khác mặc lại đẹp thế đã thật sự trôi xa mất rồi… Chỉ e là nói bao nhiêu lời cũng cảm thấy không đủ.
● Tôi thì tin rằng câu nói dối rõ ràng nhất chính là: “Mai này liên lạc thường xuyên nhé!”.
● Ngày hôm ấy, tôi là người cuối cùng rời đi. Trước khi khóa cửa, còn nhìn lại phòng học một lần nữa, nhìn lại chỗ ngồi của cậu bạn mà mình từng thích thầm, vờ như ngày mai vẫn còn có thể đến đây học tiếp. Và cứ thế, tôi cũng đã khóa lại 3 năm đẹp đẽ nhất của đời mình.
● Tôi thì sắp tốt nghiệp đại học rồi, 4 năm đại học thoắt cái là trôi qua mất. Các bạn tốt nghiệp cấp 3 thì vẫn còn cái đại học để trông chờ, nhưng những người tốt nghiệp đại học như chúng tôi thì, chẳng có gì cả…
● Hễ nhắc đến chuyện tốt nghiệp thì mọi người đều nhớ về thưở cấp 3 nhỉ. Đại học thì giống như chỉ như là người khách thoáng qua trong cuộc đời của chúng ta vậy, thời trung học mới chính là mối tình đầu, là tình yêu thật sự, khắc ghi mãi mãi, không thể xóa nhoà!
● Lúc chia xa chỉ muốn nhìn nhau thêm một cái nữa, vì có thể đó là lần cuối cùng mất rồi.
● Tôi thì cứ ngỡ là mình sẽ khóc lóc thảm thiết lắm, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cái ôm chia tay đầy lặng lẽ với mấy đứa bạn thân thôi. Vốn dĩ cũng chỉ có thường chơi thân với vài đứa, cho dù có tốt nghiệp thì cũng sẽ không mất liên lạc được, thế nên chuyện tốt nghiệp với tôi mà nói cũng không hề đau buồn gì cho lắm. Nói thật, người đáng để bạn gặp thì vẫn sẽ gặp mà thôi, còn những người không đáng để gặp lại, thì cũng không cần nhớ thương làm gì?
● Bạn đã từng thử là người cuối cùng rời lớp chưa? Khoảnh khắc khi bạn khóa cửa, cái bàn cái ghế mà chúng ta từng ngồi, bảng đen phấn trắng bao lần viết cũng đều đong đầy kỉ niệm. Sau khi khóa đi rồi, tựa như là cách biệt giữa 2 thế giới. Những thứ ấy nặng nề lắm. Bạn nói bạn không thể mang đi được, phải chăng là bởi vì bạn đang gánh theo rất nhiều nỗi nhớ, rất nhiều lý tưởng ước mơ, rất nhiều kì vọng, và cả rất nhiều hoang mang về con đường phía trước? Để rồi những thứ ấy cũng vì thế mà nằm lại mãi mãi trong những tháng ngày xưa cũ đó.
● Hai chuyện khó mở lời nhất ở thời cắp sách đến trường chính là: Lời làm quen khi lần đầu gặp mặt, và lời từ biệt vào phút cuối cùng.
● Thật ra thì tốt nghiệp cấp 3 cũng chưa là gì cả. Cái tốt nghiệp thật sự chính là vào lúc đại học kìa, bởi vì bạn chắc chắn sẽ không thể quay trở lại với thuở cắp sách đến trường nữa. Các bạn học thì cũng mỗi đứa một phương, gặp mặt nhau thôi cũng đã là chuyện khó khăn rồi. Lúc ra đi tôi cứ ngỡ là mình sắp được về nhà thì sẽ phấn khởi lắm, ngờ đâu vừa xách đồ cất bước đi thì đã rơi nước mắt rồi. Vì tôi biết, mình đã không còn được gắn liền với nơi này nữa, cũng không còn được gắn với thời đi học vô ưu vô lo ấy nữa.
● Còn nhớ khi ấy thầy chủ nhiệm lớp vốn nghiêm túc “khó nhằn” của chúng tôi đã đỏ mắt nghẹn ngào mà nói rằng: “Thầy chẳng có mong ước gì hơn ngoài việc các em đều có được con đường tương lai tươi sáng cho mình. Mai này nếu có thời gian rảnh rỗi thì nhớ về thăm thầy nhé!”. Lúc đó đứa nào cũng đều đang khóc thút thít cả. Đó là người thầy chủ nhiệm mà tôi luôn không thích trong suốt năm lớp 12, nhưng bỗng chốc trong khoảnh khắc ấy, dường như lại cảm thấy đã hiểu được nỗi lòng của thầy rồi. Chúng ta chỉ trải qua một lần tốt nghiệp cấp 3 duy nhất, nhưng thầy thì năm nào cũng đều phải đối mặt với sự chia xa cả. Thầy ơi, chúng em yêu thầy lắm!
● Ngày cuối năm trung học mọi người ai nấy ôm nhau và khóc, riêng tôi chỉ cười vì nghĩ lên đại học chúng tôi sẽ lại gặp nhau. Sau này tôi mới biết mình đã sai rồi. Chúng tôi ở những năm đại học không còn là chúng tôi của những năm trung học nữa. Xin lỗi vì ngày đó đã không khóc, xin lỗi đã không biết đó là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
● Trong truyền thuyết, nếu cá chép muốn hóa rồng, thì phải rút đi toàn bộ vẩy cá trên người mình, chặt đứt vây cá, mới có thể hóa thành rồng; trong truyền thuyết, con chim phải tự đốt cháy mình, trải qua cơn đau thiêu đốt của ngọn lửa, mới có thể hóa thành phượng hoàng. Chẳng lẽ thanh xuân tất yếu phải trải qua ngu muội đau khổ, mới có thể đạt được sự khôn ngoan trưởng thành?
● Một ngày nào đó, khi mưa về như thế, tuổi trẻ chông chênh của chúng tôi sẽ lùi xa theo quy luật của thời gian. Một ngày nào đó, khi mưa về như thế, tuổi thanh xuân của chúng tôi sẽ ở phía sau những khúc quanh. Lúc đó, chúng tôi có thể sẽ rất khác bây giờ. Hoặc cũng có thể không. Dù sao đi nữa, tuổi thanh xuân vẫn sẽ là một điều gì đó rất tuyệt diệu trong tâm khảm, giống như một cơn mưa rào. “Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa.
|Copy n Paste|
Tumblr media
220 notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 7 years
Photo
It's h u r t
Tumblr media
3K notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 7 years
Photo
Tumblr media
via weheartit
54K notes · View notes
thoughtsinsidetobik · 7 years
Photo
Tumblr media
喜歡最近晚上的溫度 是走在一起不會黏踢踢的溫度
34K notes · View notes