teinizontheblog-blog
5 posts
không ai biết tôi ở đây hết
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Chỉ là cảm thấy bức bối...
Tôi không biết nữa... Thật rối bời.. Đây thực sự không phải là cảm giác mà tôi nên có lúc này, nó sẽ làm tôi giống như mình thật ích kỉ vậy. Nhưng nó vẫn cứ đến, và nó vẫn cứ là cảm giác ấy từ ngày hôm qua cho dù tôi nghĩ đến bây giờ mình đã phải cảm thấy khác, như tôi vẫn thường như thế.
Nó không hẳn là một nỗi đau hay cái gì đấy quá kinh khủng, bởi vì như thế thì những người tôi yêu thương chẳng lẽ đang gây ra những điều đó cho tôi? Không họ nhất định không làm như vậy, hay ít nhất tôi cũng không được cho họ biết họ đang làm vậy, dù họ có thật sự làm vậy hay không. Nhưng chắc chắn không phải lỗi của họ. Nó không hẳn là buồn, bởi vì nó còn là những thứ khác lẫn vào với nhau, nên chắc là nó phức tạp hơn là nỗi buồn. Nó thực sự rất khó chịu. Từ cái việc tôi không nên có cảm giác này cho đến việc tôi không được nói cho ai biết là tôi có cảm giác ấy. Không phải họ không hiểu, mà họ không nên nghe, họ không nên bị tôi kéo cảm xúc xuống. Họ đang quá vui, hoặc họ đã vốn buồn... Tôi không biết có làm được gì to tát cho cuộc đời này hay không, nhưng những gì gần nhất tôi nhớ là tôi luôn là người làm cho mọi thứ sáng sủa và vui vẻ hơn. Và nó đã là một “công việc” của tôi rồi ấy. Tôi không được bị sa thải. Cho nên nó sẽ phải hi sinh một chút chăng? Tôi có thể buồn nhưng tôi không được làm người khác buồn theo. Vậy đấy. Nhất là những người tôi yêu thương.
Không phải lúc nào bạn bè hay người yêu là những người giúp mình chia sẻ được. Và ngay lúc này tôi nhất định không được chia sẻ cho họ. Họ không vô tâm, họ cực kì tốt là đằng khác. Nhưng, à không, vì vậy, tôi không được nói. Họ đã giúp tôi vực dậy trong cảm xúc nhiều lần, nhưng lần này họ không giúp được tôi, bời vì tôi đang giúp họ. Tôi đang làm cái việc thường ngày ấy, chỉ là nặng nề hơn một chút. Tôi đoán đây là những thứ mà họ không thể thấy hết trong “công việc” của tôi. Chính xác là như vậy. Họ hiểu tôi biết đùa, biết làm cho không khí trở nên tràn ngập niềm vui. Nhưng họ không hiểu tôi đang như thế này, ngồi đây, không biết nên chia sẻ với ai, lạc lõng, bất lực, viết blog để cố gắng tìm cách chui ra khỏi cái mớ hỗn độn của cuộc đời,( mà chính tôi tự tạo ra? ). Tôi không muốn họ hiểu, nó giống như là việc mất uy tín trong làm ăn vậy :)). Haiz... :|
Mày biết đấy, mày là một trong những thứ tốt nhất cuộc đời đem đến với tao. Mày thực sự không cần cảm thấy biết ơn tao, vì những gì mày làm cho tao, tao nghĩ nó lớn hơn rất nhiều, vật chất không thể đong đếm. Mày đã đỗ ngôi trường mày muốn, tao rất vui, thực sự vui cho mày. Nhưng đến bây giờ tao nghĩ cái niềm vui ấy chính xác là vui cho mày, còn bản thân tao, (tao xin lỗi, tao lại nói thế nữa rồi), chỉ cảm thấy vô dụng. Đừng cố gắng làm gì. Tao không muốn mày như thế. Nếu bây giờ mày thấy tao thế này, mày sẽ thấy không tốt tí nào. Niềm vui đỗ cấp ba của mày sẽ bị phá hỏng chỉ vì một con như tao. Đã vô dụng rồi thì tốt nhất không nên làm gì để mà thành không chỉ vô dụng mà còn có hại chứ nhỉ. Mày luôn nhìn tao như một con người đem đến niềm vui cho cuộc sống của mày. Tốt. Mày cần phải như thế, mày không được nhìn thấy tao thế này. Mày quá tốt, quá tốt để có thể cảm thấy vui vẻ khi nhìn bạn mình không vui. Cho nên để mày cảm thấy vui vẻ một cách trọn vẹn, tao sẽ lùi lại phía sau, nhé. Tao sẽ thật nhẹ nhàng, kín đáo, buồn một chút và vui trở lại. Coi như không có gì xảy ra, ý tao là, mày sẽ không biết có gì xảy ra. Thế tốt hơn.
Còn anh.. Nói đến anh thì mọi chuyện phức tạp hơn nhiều nhỉ :)) Vốn dĩ chúng ta đã bắt đầu trong khoảng thời gian rất phức tạp mà. Em nghĩ cả hai ta đều có một ám ảnh. Anh có ám ảnh về một thứ gì đấy em không rõ, nhưng nó luôn làm anh trở nên bi quan và nhìn cuộc sống với màu xám (như anh từng bảo em thế). Còn em có cái ám ảnh không rứt được về sự nhún nhường (hay cái gì đấy tương tự, có thể là insecure như Ngọc nói). Em luôn cảm thấy sợ sệt trong một mối quan hệ. Nó sẽ là hàng đống các câu hỏi như là: nhỡ em làm không đủ tốt? Nhỡ em quyết định không đúng? Nhỡ anh không thích? Nhỡ thực ra là anh cần nhưng em không đủ sâu sắc để hiểu? Nhỡ anh nghĩ khác thì sao? Hay thực ra nó chỉ đơn giản thế? Em có nên làm thế này không? Anh nói thế nghĩa là sao? Em phải làm cái gì tiếp nữa?... Tất cả chỉ vì sợ, em quá tự tin là em hiểu nhưng thực ra là không. em quá tự tin là em đủ trưởng thanh, nhưng thực ra em không biết cái gì hết, sợ anh bỏ đi, vì một lí do nào đó mà em không thấy được, hoặc không vì lí do gì hết, vì anh nghĩ em sẽ không hiểu nên anh không nói với em. Vậy là hai nỗi ám ảnh kết hợp với nhau, thành một mớ hỗn độn, phức tạp thực sự. Nhưng nó cũng chính là lời giải thích cho sự im lặng khó hiểu của em hôm nay. Người đã vốn buồn là anh... Vậy là công việc của em lại càng phải phát huy mạnh mẽ. Em lại càng không được để anh biết là em buồn (hay cái gì đấy tương tự như cảm giác bây giờ). Khổ tâm hơn, em còn đang lo lắng về những thứ vốn không nên động chạm, những thứ nếu nói ra sẽ còn làm anh buồn hơn. Cái cớ quá hoàn hảo cho việc gặm nhấm nỗi buồn một mình từ hôm qua đến giờ, nhỉ? Nếu anh biết em đang thế này, anh sẽ thế nào kia chứ? Một lần nữa, cũng giống như Ngọc vậy, anh quá tốt, quá tốt để nhìn thấy người yêu buồn mà không thấy khó chịu. Nhưng anh còn nhiều cái quá nữa. Anh quá buồn để nghe những chuyện buồn của em. Anh quá xa với để có thể đến ôm em, thứ em cần nhất lúc này. Anh quá tuyệt vời để em có thể khiến anh cảm thấy lo lắng, cảm thấy mình không thể chia sẻ với người yêu mình. Em rất sợ em làm không tốt. Cho nên anh không nên biết về em lúc này. Thế tốt hơn...
Nói ra được thế này cũng không tồi nhỉ. Có lẽ tôi nên bỏ block, và làm tiếp “ công việc “ của mình. Nỗi lo lắng thì vẫn luôn đéo bám, nhưng ít ra nó cũng cho tôi cất nó đi để không nhìn thấy nó nữa. Một viễn cảnh tươi đẹp sẽ là cả tôi và mọi người đều đỗ nguyện vọng mong muốn, nhưng nó... haiz tôi không biết nữa. Tôi không muốn nhắc đến. (Nhưng tôi vẫn phải đối mặt với nó thôi) Đáng sợ hơn là những gì sẽ xảy ra sau đó :))...
Chốt thế nào nhỉ: Mày hãy quen đi. Cuộc đời mày vốn dĩ không được trở nên hạnh phúc quá, Tiên ạ.
0 notes
Text
Một tình yêu nhỏ bé
Một tình yêu nhỏ bé dành cho một con người nhỏ bé và một tình yêu không hề nhỏ bé từ một con người nhỏ bé đem đến cho cuộc đời, cho những người anh em duy nhất, và cho tôi, đó là những gì tôi nghĩ mỗi khi nhắc đến Kim Jin Hwan, cái chàng trai luôn muốn theo đuổi hình tượng sexy nhưng dù thế nào vẫn cứ là đáng yêu, cái chàng trai nhỏ nhắn xinh xẻo luôn bị cố tình xếp đứng giữa mỗi khi chụp hình với cả bọn, chàng trai ấy, tuy dáng người bé nhỏ nhưng trái tim ấm áp luôn đầy ắp tâm trạng và tình yêu thương.
Thân làm “anh già” mà tôi chẳng thấy Jinanie già thế nào hết.
0 notes
Photo

Fall in Yosemite is a beautiful thing 🍁 Follow me: www.instagram.com/erubes1
6K notes
·
View notes
Text
Đã từng có một KIM HAN BIN như thế, và mãi mãi sẽ là một KIM HAN BIN như thế...
15 năm cuộc đời tôi chưa bao giờ cảm thấy có một sức hút mạnh mẽ và ấn tượng sâu sắc về một idol nào đến thế. Đối với tôi, dù có 10 năm hay 20 năm nữa, Kim Han Bin dù đang ở đâu, dù đang thế nào, vẫn sẽ luôn hiện lên trong tôi là một Kim Han Bin tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy cái sức sống của tuổi trẻ, tràn đầy đam mê với con đường mà cậu đã chọn, một Kim Han Bin đã từng giúp tôi tin tưởng và có động lực rất nhiều.
Không phải là một iKONIC từ hồi WIN hay M&M, thậm trí sau hai năm các chàng trai trẻ tuổi của tôi debut tôi mới biết đến những con người tuyệt vời này. Cái tò mò và thích thú sau khi xem video dance practice Bling Bling của các anh đã làm tôi muốn tìm hiểu về một nhóm idol Hàn Quốc lần đầu tiên trong đời. Rồi sau khi xem những chương trình sống còn, đó không còn là sự tò mò và thích thú nữa, mà đó là sự thương yêu và đồng cảm. Cái thời điểm mà iKON đến với tôi thật có duyên, cái lúc tôi đang trong một tâm thế hỗn loạn trước các công việc và kì thi, mọi thứ đều đổ dồn xuống đầu tôi và nhiều lúc tôi chỉ muốn khóc, tôi quyết định giải thoát một chút cho bản thân và thật may mắn, tôi tìm được các cậu, biết được về những câu chuyện nhọc nhằn trước cái debut đầy cam go. Và cái người như nói ra tâm tư và áp lực của tôi trong thời điểm đó chính là Kim Han Bin, không biết tôi đã xem cái video cut từ một tập M&M bao nhiêu lần rồi, vẫn rưng rưng xúc động vì thấu hiểu bao nhiêu lần rồi. Kim Han Bin không chỉ hiện hữu trong tiềm thức tôi như một idol nữa, cậu là một động lực rất lớn, một con người đáng nể phục, tự hào, một con người để đặt niềm tin và yêu thương.
Ở một s��� fan Kpop, nghe nhắc đến tên Idol của mình, họ sẽ phát điên lên vì cái ngoại hình đẹp đẽ muốn rơi lệ của Idol trước tiên. Nếu nhắc đến Kim Han Bin với tôi, tôi cũng sẽ loạn lên vì cái độ men lì và đẹp trai của con người ấy, nhưng Kim Han Bin toát lên cái sức hút của cậu, không phải ở khuôn mặt hay body quyến rũ, đó là cái nhiệt huyết trong từng công việc cậu làm, đó là cái tài năng vẫn chưa được đón nhận một cách xứng đáng, đó là cái ý chí cho đam mê chưa bao giờ nguôi trong con người này. B.I đẹp trong cái thần thái, từ trong tâm hồn, mà khi bạn thực sự tìm hiểu thì bạn mới thấy được, và tôi dám tin sau khi bạn làm vậy, bạn cũng sẽ trở thành fan của Han Bin ngay tức khắc.
Han Bin ấy mà, ngầu lắm mà cũng ngâu lắm, đáng yêu cực kì, Han Bin ấy mà, nghiêm khắc lắm mà nhiều lúc cũng làm trò con bò lắm, Han Bin ấy mà, mạnh mẽ lắm, kiên cường lắm mà nhiều lúc cũng yếu đuối lắm. Han Bin ấy mà, dù có xuất hiện người lớn, tỏ ra trưởng thành thế nào, thì trong mắt các iKONICs vẫn là một nhóc Han Bin biết chơi đùa, biết vui vẻ đúng như cái tuổi của câu, biết yếu lòng và biết khóc. Như những gì tôi hiểu được về cậu, thì những giọt nước mắt ấy chưa bao giờ là không chứa đựng hàng ngàn những câu chuyện và cảm xúc, những khoảnh khắc mà cậu khóc chưa lần nào làm tôi không xúc động cùng cậu. Cái cảm giác mà bạn đã cố gắng đến cùng cực, hi sinh để đạt được một thứ gì đó, trải qua bao nhiêu là khó khăn nhưng cuối cùng bạn vẫn nhận lại thất bại. Cái cảm giác mà mọi thứ như sụp đổ trước mắt bạn, và bạn không thể lẩn trốn sự thật ấy. Cái cảm giác mà tính cảm dành cho đam mê của bạn nó quá lớn nhưng không phải lúc nào cuộc đời cũng hiểu điều đó. Cái lúc Han Bin đứng trên sân khấu WIN chung kết ấy mà, sau khi nghe kết quả đội mình đã thua, cậu vẫn đứng ở cái tư thế như vậy, cậu cố gắng để không cho cảm xúc tuôn trào ra từ khóe mắt nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn trên khuôn mặt, đau đớn và chết lặng, cậu không òa lên nức nở như những đứa khác, cậu vẫn muốn tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường, nhưng Han Bin à, lúc ấy chúng nó khóc mà tôi chỉ thương nhất cậu thôi, cái hình ảnh một cậu cố kìm nén lại nó xót xa hơn nhiều.. Cho đến bây giờ đã là hơn 2 năm rồi, nhưng mà Climax mỗi khi bật lên vẫn luôn làm tôi nhớ đến hình ảnh cậu lúc đó , rồi nhớ đến cái lo lắng của cậu khi tự nói chuyện với bản thân mình, nhớ đến cái ánh mắt tràn đầy cái ý chí của cậu mỗi khi làm việc. Và rồi những gì xảy ra sau WIN là những gì đáng nhớ nhất, là những gì tôi luôn thấy tự hào về cậu, là những gì tiếp thêm động lực cho tôi những lúc khó khăn. Hình ảnh một Han Bin vẫn tiếp tục làm và làm, vẫn nhiệt huyết, vẫn đấu tranh, vẫn tiếp tục kiên cường không nguôi, một Han Bin không bỏ cuộc, cả iKON đều vẫn tiếp tục cùng nhau với một chí hướng đến debut, và leader, rõ ràng là gánh vác nặng nề nhất. Ở tuổi 19, Han Bin đã là một con người như vậy, sống một cuộc sống như vậy, tôi khâm phục lắm, tự hào lắm, thương lắm.
Han Bin à cái lúc mà cậu muốn bỏ trốn ấy, cậu đã đi thật xa, rồi cậu tâm sự về việc quá nhiều thứ cậu phải hoàn thiện, một con người cầu toàn như Han Bin muốn tất cả đều phải là 100% nhưng việc ấy đâu hề dễ dàng. Nhiều lúc mọi thứ đến thật dồn dập, cái cảm giác thật khó khăn để tiến và càng không thể lùi, không ai có thể tự cố gắng ngoài mình cả, không ai có thể giải thoát cho bản thân ngoài mình cả. Và rồi Han Bin, một lần nữa, lại chiến đấu, lại nghiến răng chấp nhận, lại mạnh mẽ, lại làm tất cả, vì đam mê. Ngày hạnh phúc của Han Bin cuối cùng cũng đến, cái ngày iKON được debut với 7 con người, tương lai mở ra trước mắt như một thiên đường, cho dù Han Bin đã hạnh phúc lắm, nhưng iKONICs vẫn tin rằng, đấy chưa phải là tất cả những gì xứng đáng cho mọi chuyện cậu đã trải qua, một ngày nào đấy Han Bin sẽ đứng trên một đỉnh cao hơn nữa, chắc chắn là như vậy.
2 năm đã trôi qua, thành công xứng tầm vẫn chưa đến với cậu, cuộc đời tiếp tục đặt cho cậu hàng ngàn câu hỏi và thử thách. Tôi đã từng nghĩ Han Bin sinh ra như là để trải đời, là để đương đầu với gian nan vậy, nhưng tôi vẫn luôn tin vào cái thành công sáng chói ở cuối con đường kia, cậu rồi sẽ đạt được nó. Han Bin vẫn còn các anh em ở bên cạnh luôn sẵn sàng support cậu bất cứ lúc nào, Bobby tinh nghịch nhưng ấm áp này, JinHwan một mẩu mà tràn đầy yêu thương này, Ju-Ne khó ở nhưng vẫn đầy muối này, YunYun Quàng Chạ đảm đang này, DongHyuk kẹo ngọt xinh tươi này, ChanWoo quỷ sứ nhưng vẫn thương các anh lắm nhé, và quan trọng nữa là toàn bộ iKONICs luôn chiến đấu cùng cậu và yêu thương cậu, lấy cậu làm động lực và niềm tin!!~
Hôm qua thấy cậu bé đến sân bay mệt mà cứ gà gật, đi loạng choạng nhìn tội quá... Han Bin à, hãy cứ cố gắng lên, cuộc đời không thể cứ phũ phàng với một con người như vậy được, và đặc biệt là một con người như Kim Han Bin!
Kim Han Bin! Tôi yêu cậu! iKONICS yêu cậu!
~tôi chọn ảnh cậu cười vì nó luôn làm tôi thấy ấm áp trong lòng :>

0 notes
Photo

15.43 ▪️ Karl-Shakur ▪️ Instagram Roy’s Peak, Wanaka, New Zealand
9K notes
·
View notes