#xem ngày mua xe
Explore tagged Tumblr posts
Text
xem ngày mua xe
Thời khắc tốt để mua xe được xác định tùy vào tuổi của mỗi người, có người thời khắc này là xấu nhưng với người kia thì lại là tốt. Nên không thể xem chung một ngày, một giờ cho tất cả các đối tượng. Chúng tôi sẽ giúp quý bạn chọn được ngày tốt nhất bằng rất nhiều phương cách có giá trị hay như: Tứ trụ, Kinh dịch, Bành Tổ kỵ nhật, Khổng Minh lục điệu, Thập Nhị Bác Tú, Thập Nhị Kiến Trừ, Ngọc Hạp Thông Thư, Âm dương ngũ hành, Can chi xung hợp... để phân tích toàn diện tốt xấu và đưa ra kết quả đáng tin cậy nhất để quý bạn hoàn toàn yên tâm xem ngày mua xe của quý bạn là ngày tốt nhất. - 23h-1h : Rất tốt lành, đi thường gặp may mắn. Buôn bán có lời, phụ nữ báo tin vui mừng, người đi sắp về nhà, mọi việc đều hòa hợp, có bệnh cầu tài sẽ khỏi, người nhà đều mạnh khỏe. - 1h-3h : Cầu tài không có lợi hay bị trái ý, ra đi gặp hạn, việc quan phải đòn, gặp ma quỷ cúng lễ mới an. - 3h-5h : Mọi việc đều tốt, cầu tài đi hướng Tây, Nam. Nhà cửa yên lành, người xuất hành đều bình yên. - 5h-7h : Vui sắp tới. Cầu tài đi hướng Nam, đi việc quan nhiều may mắn. Người xuất hành đều bình yên. Chăn nuôi đều thuận lợi, người đi có tin vui về. - 7h-9h : Nghiệp khó thành, cầu tài mờ mịt, kiện cáo nên hoãn lại. Người đi chưa có tin về. Đi hướng Nam tìm nhanh mới thấy, nên phòng ngừa cãi cọ, miệng tiếng rất tầm thường. Việc làm chậm, lâu la nhưng việc gì cũng chắc chắn. - 9h-11h : Hay cãi cọ, gây chuyện đói kém, phải nên đề phòng, người đi nên hoãn lại, phòng người nguyền rủa, tránh lây bệnh. - 11h-13h : Rất tốt lành, đi thường gặp may mắn. Buôn bán có lời, phụ nữ báo tin vui mừng, người đi sắp về nhà, mọi việc đều hòa hợp, có bệnh cầu tài sẽ khỏi, người nhà đều mạnh khỏe. - 13h-15h : Cầu tài không có lợi hay bị trái ý, ra đi gặp hạn, việc quan phải đòn, gặp ma quỷ cúng lễ mới an. Xem thêm tại: https://tuvi.vn/xem-ngay-mua-xe
0 notes
Text
xem ngày mua xe
Thời khắc tốt để mua xe được xác định tùy vào tuổi của mỗi người, có người thời khắc này là xấu nhưng với người kia thì lại là tốt. Nên không thể xem chung một ngày, một giờ cho tất cả các đối tượng. Chúng tôi sẽ giúp quý bạn chọn được ngày tốt nhất bằng rất nhiều phương cách có giá trị hay như: Tứ trụ, Kinh dịch, Bành Tổ kỵ nhật, Khổng Minh lục điệu, Thập Nhị Bác Tú, Thập Nhị Kiến Trừ, Ngọc Hạp Thông Thư, Âm dương ngũ hành, Can chi xung hợp... để phân tích toàn diện tốt xấu và đưa ra kết quả đáng tin cậy nhất để quý bạn hoàn toàn yên tâm xem ngày mua xe của quý bạn là ngày tốt nhất. - 23h-1h : Rất tốt lành, đi thường gặp may mắn. Buôn bán có lời, phụ nữ báo tin vui mừng, người đi sắp về nhà, mọi việc đều hòa hợp, có bệnh cầu tài sẽ khỏi, người nhà đều mạnh khỏe. - 1h-3h : Cầu tài không có lợi hay bị trái ý, ra đi gặp hạn, việc quan phải đòn, gặp ma quỷ cúng lễ mới an. - 3h-5h : Mọi việc đều tốt, cầu tài đi hướng Tây, Nam. Nhà cửa yên lành, người xuất hành đều bình yên. - 5h-7h : Vui sắp tới. Cầu tài đi hướng Nam, đi việc quan nhiều may mắn. Người xuất hành đều bình yên. Chăn nuôi đều thuận lợi, người đi có tin vui về. - 7h-9h : Nghiệp khó thành, cầu tài mờ mịt, kiện cáo nên hoãn lại. Người đi chưa có tin về. Đi hướng Nam tìm nhanh mới thấy, nên phòng ngừa cãi cọ, miệng tiếng rất tầm thường. Việc làm chậm, lâu la nhưng việc gì cũng chắc chắn. - 9h-11h : Hay cãi cọ, gây chuyện đói kém, phải nên đề phòng, người đi nên hoãn lại, phòng người nguyền rủa, tránh lây bệnh. - 11h-13h : Rất tốt lành, đi thường gặp may mắn. Buôn bán có lời, phụ nữ báo tin vui mừng, người đi sắp về nhà, mọi việc đều hòa hợp, có bệnh cầu tài sẽ khỏi, người nhà đều mạnh khỏe. - 13h-15h : Cầu tài không có lợi hay bị trái ý, ra đi gặp hạn, việc quan phải đòn, gặp ma quỷ cúng lễ mới an. Xem thêm tại: https://tuvi.vn/xem-ngay-mua-xe
0 notes
Text
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm th��y rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ng�� và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
167 notes
·
View notes
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn đi khám phá mà thôi……”
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam Bộ Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, thực ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
45 notes
·
View notes
Text
Sau này, tôi có thể ngồi một mình xem phim giữa những cặp đôi tựa vai nhau trong rạp, trải qua chuỗi ngày dài hộp thư không một tin nhắn, nhưng nhất quyết sẽ không động lòng tuỳ ý. Tôi chẳng còn là đứa động lòng vì một thằng phi xe máy 29km mua cho tôi một cốc trà sữa vị chanh leo nữa.
Tieutruong
88 notes
·
View notes
Text
Một câu nói tuyệt vời mà bạn lưu giữ bấy lâu nay?
1. Bởi Thượng Đế yêu cậu, nên Người mới cắn cậu một miếng. (Mình là người câm)
2. Tôi tôn trọng LGBT, tôi hiểu về trầm cảm, tôi sẽ cho những chú mèo hoang dưới lầu ăn, sẽ nhường chỗ ngồi cho cụ ông, cụ bà, sẽ nói cảm ơn với nhân viên cửa hàng... Mặc dù, tôi chẳng gì nổi bật, ngoại hình phổ thông, hay nổi nóng, từng thất bại, đau lòng, từng tuyệt vọng, buồn bã, từng nhận hết cái khổ ở đời... Nhưng tôi vẫn vậy, vẫn muốn cố gắng trở thành một con người lương thiện.
3. Điều mang lại sức mạnh tràn đầy trên thế giới này chẳng phải tôn trọng cùng bình đẳng, mà là được thiên vị. - Nhóc Maruko
4. Tôi phải mua một chiếc váy mặc vào mùa xuân đây, chỉ vậy mới có thể vượt qua những tháng ngày tràn sắc xuân này.
5. Ý nghĩa về sự tồn tại của cha mẹ chẳng phải mang lại dễ chịu thoải mái cùng cuộc sống giàu sang cho con cái, mà là để khi bạn nghĩ về mẹ cha của bạn, bạn sẽ thấy tràn đầy sức mạnh trong tim, sẽ thấy thực ấm áp, từ đó có can đảm cùng khả năng để vượt qua những khó khăn, cuối cùng, bạn sẽ thu hoạch được sự tự do cùng vui thú thực sự ở đời.
6. Tất cả những gì mất đi rồi sẽ trở về bằng một cách khác. - Cảnh Soái
7. Khi bạn vui vẻ, bạn nghe thấy âm nhạc. Khi bạn đau lòng, bạn bắt đầu hiểu từng lời ca. Đây chính là thứ mà người ta hay nói: "Mới nghe chưa hiểu ý nghĩa khúc hát, khi nghe lại đã trở thành người trong ca khúc ấy."
8. Em chẳng cố gắng dành trọn tâm trí mình để nhớ về người. Bởi em hiểu, gặp gỡ được nhau thì nên cảm ơn, hai vai ngang qua thì nên buông bỏ. Chỉ là, trong rất nhiều khoảnh khắc em chợt nhớ đến người, chẳng hạn như xem một bộ phim, nghe một điệu nhạc, nhẩm một lời ca, băng qua đường cái, cùng vô số những khoảnh khắc nhắm lại đôi mắt này. - Nhớ tháng ngày xưa cũ | Trương Tiểu Nhàn
9. Bản thân tôi là một kẻ tỏ vẻ thanh cao, chán ghét chuyện đời, chỉ ước cuộc sống này chỉ còn gió và trăng. Nhưng một ngày nào đó, tôi bắt đầu muốn cùng người trải qua sự lãng mạn trần tục ở đời, để cùng chúc mừng mỗi ngày vốn bình thường như vậy.
10. Bạn phải dành dụm sự đáng yêu nơi bạn, chăm sóc cho lương thiện lớn khôn, trở nên dũng cảm. Khi thế giới này ngày càng tồi tệ, chỉ mong bạn ngày càng tốt ��ẹp.
11. Tôi băng qua 120 nghìn cây số, trải qua vô số ngày đêm cùng sao trời, băng qua khói bom cùng lửa đạn... Người ở đâu, tôi bước đến gặp người. - Gửi năm tháng xa xôi | Lục Diệc Ca
12. Khi bạn có thể làm bất cứ chuyện gì, bạn rất ngầu. Nhưng khi bạn không làm chuyện bạn chẳng muốn làm sẽ càng ngầu hơn.
13. Trong tất cả những lời tạm biệt, tôi thích nhất câu "Ngày mai gặp."
14. Cậu chẳng phải kẻ tép riu gì cả, với tôi, cậu là thời tiết cùng tất cả tâm tình.
15. "Ở nơi sâu thẳm của tuyệt vọng, nở một đoá hoa đẹp nhất trần đời." 5 năm trước nhìn thấy câu này trong phòng thi lên Thạc sỹ.
16. Xe lửa ngừng ở trạm mùa xuân một tiếng đồng hồ, trong phút cuối cùng, em bước vào toa xe của tôi. - Xá Mạn
17. Đăng sinh dương toại hỏa, Trần tán lý ngư phong. (Dùng đá lửa thắp sáng ngọn đèn kia, gió thu thổi bay tất cả bụi trần. Nôm na rằng tất cả đau buồn rồi cũng nhạt nhoà theo thời gian) - Lương Giản Văn Đế
18. Tôi hi vọng em có thể vẫn mãi thích tôi, tình này không gục ngã trước hiện thực, cũng không bị người hay vật cám dỗ bản thân, hai ta có thể đồng hành bước đến hôn nhân, cùng nhau sinh con đẻ cái. Câu này không chỉ nói với em, còn nói với chính bản thân tôi nữa.
19. Trách nhiệm của bạn là san phẳng gồ ghề, chẳng phải lo nghĩ thời gian. Việc bạn làm vào tháng 3, tháng 4, đến tháng 8, tháng 9 ắt có câu trả lời. - Dư Thế Tồn
20. Dịu dàng là có người yêu em, không phải vì có được em. Mà em, lại cảm nhận được tấm chân thành ấy.
21. Một đoá hoa úa tàn chẳng làm mất cả mùa xuân, một lần thất bại cũng chẳng lãng phí cả cuộc đời. Bạn không kém cỏi chút nào đâu, chỉ cần bạn muốn bắt đầu thì có thể lên đường ngay thôi.
22. Trong lòng mỗi người đều giấu một con diều, dù cho nó mang ý nghĩa gì, xin hãy can đảm đuổi theo. - Người đua diều | Khaled Hosseini
23. Xin em hãy tự tin mà tự cho rằng. Tất cả những trời đêm đầy ánh sao trăng, những con suối róc rách mát lành, hay là mật ong cùng bơ đường... Tất cả những gì tuyệt đẹp trên thế gian này mà tôi nói chỉ vì hình dung về em.
24. Trên đời này chẳng tồn tại lời tha thứ chân chính đâu, những con đường ta bước qua đều lưu lại dấu chân. Nhưng tôi vẫn sẽ cảm ơn, bởi trên đoạn đường khúc khuỷu nhất đời người, cái thiện kéo theo cái ác cùng bước đi, tình yêu đồng hành cùng tội lỗi. Chờ cho đến khi bước qua mảnh rừng đầy bụi gai này, quay đầu nhìn lại, hay rằng thật - giả, thiện - ác đều là trái tim ta. - Nhẫn Đông | Twentine
25. Anh đến rồi, vậy thì chẳng cần sự ghé thăm của mùa xuân nữa.
26. Kẻ gặp ai cũng yêu kỳ thực chẳng yêu ai. - Thất lạc cõi người | Dazai Osamu
27. Bạn cầu xin Thượng Đế ban ân, chứng tỏ bạn tin tưởng Người. Nếu Thượng Đế không giúp bạn, chứng tỏ Người tin tưởng bạn.
28. Muối là nỗi tương tư của biển cả bao la khi dòng sông kia chảy qua khắp mọi miền.
29. Mong cho những nơi bạn đặt chân chẳng phải miền đất lạnh, mong cho những người bạn gặp gỡ đều ôm trong mình trái tim lương thiện.
30. Cha mẹ chính là người luôn dõi theo bóng lưng bạn với vẻ mừng rỡ lại đau thương, muốn đuổi theo ôm bạn vào lòng lại chẳng dám biểu lộ. - Dear Andreas | Long Ứng Đài
Tranh minh hoạ: Jungho Lee
Weibo | Linh Lung Tháp
34 notes
·
View notes
Text
241107 ATVNCG Mùa hè 2024
(tại Úc) năm 30 tuổi, tôi đã không còn chạy trốn nhạc Việt nữa
U23 ở Thường Châu tuyết trắng năm đó, đội tuyển Nhật Bản mà tôi xem trong World Cup năm nào, hay các đội trong anime Haikyuu!! và 33 người trong ATVNCG năm nay - Tất cả họ có một điểm chung là khiến tôi cảm nhận được tình yêu thương, sự gắn kết tràn qua màn hình, dù tôi chỉ là một người qua đường nhìn vào.
Bao nhiêu năm nay vẫn chạy trốn nhạc Việt vì ngại nghe những điều sến súa trần trụi bằng tiếng mẹ đẻ, gu âm nhạc chạy đông chạy tây nghe từ Mỹ đến Âu quành về Nhật, Hàn, Trung, Đài và cả Thái lẻn, dễ dãi chấp nhận tất cả các nền văn minh nhưng tuyệt đối tránh nhạc Việt, chỉ thỉnh thoảng nghe một cách thụ động, chứ không bao giờ chịu chủ động theo dõi. Vậy mà nhờ con beat đàn bầu cực cháy của anh Soobin (dù là fan 9M nhưng Trống Cơm mãi là bạch nguyệt quang trong lòng toyy!) , hay sau đó là bé Kây tóc cam tai mèo (hồi đó còn không biết bạn là ai 🥲 chỉ biết nhìn qua là thấy bạn này rất tiềm năng rất sáng sân khấu) và clip 9M tự nấu xói nhau và người khác ?! mà tò mò lần đầu tiên muốn tìm xem. Cũng phải đợi đến qua concert, chiếu hết chung kết mới xem vì chs tính dở hơi hl sợ những gì quá hot 🥲, và bận học đến lúc stress nhất cần chạy deadline thì mở ra xem (ủa ?!), và vì cái tên chương trình hơi sến (thực ra đến giờ vẫn thấy vậy nên mình hay viết tắt 🙃).
Trong 33 người chắc những người tôi biết chỉ gần được một nửa (nhưng mà buồn cười tôi còn biết Nguyễn Trần Duy Nhất là ai nhưng hồi mới xem tôi không biết first pick Rhymastic hay bias Tăng Phúc của tôi là ai lol). Có những người tôi tưởng chỉ ở đó để tăng độ hot (xin lỗi thái tử em biết lỗi rồi 🥲🥹) hay chỉ để cho đủ đội hình/ tiêu chí đa ngành nghề của chương trình (xin lỗi chú Soobin Hồng Sơn và anh Cường Nhất 🥲), nhưng mà rất lạ kì là 33 tiết mục solo hay các tiết mục nhóm đều hay. Có những bài gợi lại kí ức xưa thật là xưa như là hồi không có internet chỉ có cái TV to đùng nặng chịch như Sóng Tình, hay khi anh Đăng Khôi (ông cố nội visual là có thật!), anh Phan Đinh Tùng cất giọng, hay cả Chiếc khăn gió ấm, Đôi mắt (& anh Thiên Minh chính là cái anh đẹp trai trên bìa HHT ngày xưa vẫn toy vẫn đạp xe đi mua ở ngã sáu thứ 2 hàng tuần á á). Cũng có những bài chưa nghe bao giờ mà cứ bị cuốn vào như Giá như của Soobin và Lặng của anh Thiện âm thanh. Tôi đã xem một chương trình hơn 2 tiếng không tua lúc nào không hay 🥲 - điều chắc tôi từng làm cỡ hơn 10 năm trước khi xem Family Outing, Running man hay 5 năm trước xem Run BTS hồi mới làm fan.
Tôi không nghĩ theo dõi mấy người đàn ông tuổi từ 30 trở lên cùng lập nhóm lập nhà, tập luyện, biểu diễn rồi lại giỡn chơi rồi lại tách nhóm và khóc hết nước mắt khi anh em mình ra về lại cuốn và cho tôi đủ cảm xúc hỷ nộ ái ố đến vậy. Sự sáng tạo nghệ thuật không ngừng, sự nhiệt huyết từ rất cả các anh, ekip, các bên hỗ trợ, các bạn khán giả trường quay (dù nhiều lúc nhìn kq các bạn vote tôi muốn hỏi wtf why? - như kết quả bầu cử tổng thống Mỹ năm nay vậy 🫠🙂🙃) và trên hết là sự đoàn kết thương yêu nhau dù là qua lời nói nhẹ nhàng điềm tĩnh của anh Đạt, lời 'quát mắng' của chú Tự Long, lời TTB cùng drama tự tạo của 9M cùng bé Thu, dì Lệ hay sự cho phép người khác bắt nạt mình của bạn Nui tôi 🫠🫠. Đàn ông quả là những đứa trẻ không bao giờ lớn và chương trình này đã khẳng định cho tôi điều đó, ngay từ tập 1 cho đến những tập cuối (ủa anh Ram em đã tưởng anh là người đàn ông trưởng thành của gia đình cho đến khi anh nhảy lên hơn thua với bạn Nui 😲😳 dù trăm hạt mưa không hạt nào rơi nhầm chỗ là có thật, tôi đồng ý bạn Nam ạ :)). Tôi cũng không nghĩ là những người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ tiến lên họ vẫn chơi trò gia đình như con gái chúng tôi, đến mức tôi thực sự tin chị Vân Hạnh phake đã mang nặng đẻ đau ra bé Cây và Đa Đa là ba bé Nui thặc. Hay tôi không nghĩ đàn ông thẳng (hoặc không :-)) họ lại thích tự ship nhau và tự gắn mô tơ cho couple như này, tôi tưởng việc đó là việc của fan chúng tôi :-?! (Vâng bạn đấy chủ tiệm Nui ạ 🫵🫵, tôi đã suýt đổ :)) Hay idul còn lên thờ rét và chỉ fan cách tham khảo viết fic, ôi quả thật đúng là cùng trang lứa, lứa 9x đời dầu, tôi thấy thật gần gũi :)). Có những thứ khi đu idol quốc tế chúng tôi phải đổi bằng tiền nếu không thì là rất nhiều tiền cũng chưa chắc có được như là màn hát live đỉnh cao, như là fan service nhiệt tình (dù tôi không ở đó 🥲), hay nhắn, live mxh thường xuyên (và tôi không phải dùng google dịch!) quả thật không quen, nhưng mà cũng rất thích 🥲.
Trước khi xem chương trình, hoặc tôi không có hảo cảm với mấy ai trong dàn cast mà tôi biết (lại một lần nữa quỳ dập xin lỗi OTL) hoặc tôi mù luôn không biết ai với ai. Đến bây giờ sau khi đã xem hết và vẫn sụt sịt chảy nước mắt khi nghe lại những bài trong tập cuối, chương trình này đã giúp tôi hiểu thêm rất nhiều về những con người đó, nền âm nhạc này, những con người, những ekip tôi từng có định kiến, thấy trân trọng văn hóa dân tộc hơn, trân trọng và yêu thích nhạc Việt hơn, thấy nhạc Việt và các nghệ sĩ Việt đã 'chín muồi' hơn, và cảm thấy mình cũng có thể sĩ chút là Việt Nam mình cũng rất phát triển trong mọi khâu tổ chức rồi. Ủa hóa ra nhạc Việt cũng có rất nhiều người giỏi mà trước giờ họ cứ trốn đi đâu mà tôi không biết. Có mấy tuần xem thôi mà mở mang ra thật nhiều, cũng được vỗ về an ủi tâm hồn bằng những điều tích cực rất nhiều, và cũng làm tôi tiếc thật nhiều vì giờ này không ở VN để đu idol quốc nội cùng các chị em 🥲 hay tiếc vcc vì tháng 12 về đúng sau cc ở HN 1 tuần, nhà ở OP2 ngay mé mương không lo đi quẩy về muộn mà không còn có cả tư cách để thứ 3 tuần sau tranh vé 🙂.
Quả là một 'trại hè âm nhạc' trong mơ của các anh, mong là bước đệm lịch sử này có thể mang tôi đến gần hơn với nhạc Việt, để thật sự là một người chủ động nghe thường xuyên chứ không phải là một người qua đường nghe thụ động nữa. Mong sau chương trình các anh sẽ có một chỗ đứng dài lâu trong lòng người hâm mộ, xin đừng chỉ là một hiện tượng thoáng quá. Đừng như tuyết trắng Thường Châu năm đó, dù rất đẹp nhưng qua mùa lại tan và sau mấy năm thì chẳng còn dấu vết.
Ngồi máy bay hơn 10 tiếng bay trưa không ngủ được, máy tính không có một bộ phim cuốn fic nào ngoài learning materials chả có gì ngoài 48 bài journals (mới thao khảo làm luận xong chả lẽ mang ra đọc :-?) Thì làm gì? Thì là như vậy đó, viết cảm nghĩ về một chương trình Việt Nam đầu tiên tôi chủ động xem và yêu thích và đến giờ vẫn lâng lâng chưa dứt ra được ㅠㅠ
Ảnh nhặt được của bé Hải Ly và một bạn trên tumblr chứ có được ở VN đâu mà tự chụp miếng nào :"(
3 notes
·
View notes
Text
Nếu được quay lại quá khứ, làm đứa trẻ con vô tư thì chẳng muốn lắm. Mà bảo tương lai sinh ra một đứa trẻ đáng yêu để nuôi thì càng chưa muốn nghĩ đến.
Điều thực sự muốn là lúc này mở quyển Yotsuba!& ra đọc và cười thôi. Không cần tiếc ngày xưa, không cần biết ngày sau, chỉ cần tận hưởng niềm vui ngay lúc này như nhóc Yotsuba.
Cái truyện này mỗi lần đọc lại thấy được giải trí tuyệt đối, mọi thứ khó chịu căng thẳng bay sạch. Không cần ý nghĩa gì sâu xa, chỉ đơn giản là những trò vui hàng ngày. Muốn ngủ trưa, xem chương trình thế giới động vật rồi lượn xe đạp lên đê, đi mua sữa, mua hoa, đi tàu, đi biển, đi trang trại, đi sở thú giống trong này ghê =))
Dạo này hóng nhất là Yotsuba!& ra tập mới, mua về đọc liền, chứ các manga khác thì không háo hức vậy đâu =))
Ảnh chụp từ tập mấy không nhớ
3 notes
·
View notes
Text
Just a bad day, not a bad life.
Cổ từ quê lên lại SG với một tâm thế chẳng hề vui vẻ gì vì những chuyện trước đó vốn không dễ dàng nay lại càng khó khăn hơn. Nhưng cổ lạc quan và cố gắng trấn an bản thân rằng mình vẫn chưa phải là tuyệt vọng. Và trong lúc cổ đang (cố gắng) phấn chấn, trên đường, trời mưa, và xe của cổ tắt máy. Bằng niềm tin không lung lay, cổ lạc quan và nghĩ rằng dắt bộ chút là tới chỗ sửa xe là được thôi. Rồi có một chú đáng yêu đẩy giúp cổ một đoạn đến tiệm sửa xe. Để rồi tại đây, sét đánh ngang tai nghe anh chủ tiệm báo rằng ảnh phải sửa đến ngày mai mới xong. Xe hết sạch nhớt, hư máy. Đúng là đồ con gái chạy xe.
Cổ tuyệt vọng chẳng biết nên làm thế nào giữa con đường Mỹ Phước Tân Vạn vắng hoe không một chiếc xe khách. Cổ ngồi nhắn tin cho bạn hủy chiếc hẹn tối nay, hủy lịch dạy, nhắn cho các chị em xin thỉnh giáo một phương án hay ho nào đó, trong lúc nghe anh chủ tiệm cảm thán “con gái không biết thì thôi này còn gặp mấy thằng chồng không để ý”. Haha. Thương phận đàn ông chưa, không làm gì cũng bị đánh giá. Thương mình nữa, hổng có người đàn ông để trách. Đùa chứ trách mình quen thói ỷ vào ba mình, đều đặn thay nhớt cho mình không bao giờ kể. Bởi thế bà ngoại, cậu Út, cô Út, anh chị trách mình sơ ý nhưng ba mình tuyệt nhiên không mắng, vì ba biết do ba luôn làm giúp mình, mình trước nay chẳng hề biết khi nào phải thay nhớt.
Cuối cùng thì mợ chạy 45’ từ quê lên cứu mình về. Mợ đòi đi, dì đòi đi, em gái đòi đi, ai cũng giành nhau cứu mình. Ba cũng đòi gọi hết đủ người ở Bình Dương đến xem mình thế nào. Về nhà mợ mua cho bánh tráng nướng. Mẹ nhắn hỏi, bảo thương con gái quá dắt đi cả chặng dài. Ba gọi bắt gửi stk cho ba chuyển tiền. Gia đình thật là tốt.
Mình gọi cho Ryo-san, xin wfh vì vấn đề xe cộ. Sếp cũng sốt sắng hỏi mình cơ thể mình có sao không, chắc tưởng mình bị xe đụng. Sếp cũng có chút cute í.
Những ngày tối mù mình cũng sẽ vượt qua. Còn quá nhiều may mắn trên cuộc đời này. Mong em không mệt, không bỏ cuộc, không chán đời, không trách than phận mình xui xẻo.
2 notes
·
View notes
Text
Cách đây ít hôm, mình có đăng một dòng trạng thái trên Instagram nói rằng tháng 8 luôn là tháng có nhiều cột mốc đáng nhớ của mình, và mình cảm thấy may mắn vì luôn được sống trong nhiều những yêu thương mà vũ trụ ban tặng. Tuy nhiên mình cũng đề cập một nỗi lo, vì trước cơn bão thì biển luôn lặng, mình sợ và không biết điều gì đang chờ mình đối mặt ở phía trước.
Và thế là hai hôm liền, mình khóc cả tối.
Tối nay sau cơn khóc nhè nước mắt ngắn dài, mình lấy xe chạy ra đường, vì mình nhớ bạn mình có bảo khi nào thấy trống vắng thì hãy thử đến nơi đông người, để nghe được cái mùi "người", để thấy đỡ cô đơn. Nhưng hình như cách này không dành cho mình, chạy xe dọc phố đi bộ, mình còn khóc nhiều hơn, cái cảm giác một mình giữa đám đông nó ám ảnh mình tới mức mình không dám ở lại đó thêm giây phút nào, vậy là mình chạy vội đi.
Dọc đường mình không biết đi đâu, tạt đại vào rạp chiếu phim, suất 21h50, lúc mua vé thì màn hình hiển thị không một ai ngoại trừ mình, vào rạp được một lúc thì có thêm vài người nữa vào, chính xác là rạp có đúng 5 người, và số lẻ là mình.
Bộ phim mình xem hay đến nghẹt thở, dường như cũng có thêm lí do để mình khóc nên mình khóc rất nhiều. Ít ra thì khóc vì phim xúc động vẫn hơn nhiều khóc vì một người nào đó đúng không.
00h phim kết thúc, mình ngồi lại ở rạp một lúc lâu rồi mới về. Trong mớ suy nghĩ hỗn độn, hình như mình tỉnh táo rồi, mình không muốn rơi thêm bất kì giọt nước mắt nào nữa, mình không muốn phải mang tiếp bộ dạng thảm hại này thêm một phút giây nào nữa.
Mình không biết bạn có đọc được những dòng này không, nếu bạn đọc được thì mình muốn bạn biết rằng không phải mình viết những dòng này để trách bạn đã làm mình tổn thương. Mình không có ý đó. Mình chỉ viết ra để mỗi khi đọc lại mình sẽ nhớ rằng hôm nay mình đã trông thảm thương ra sao.
Mình nghĩ mỗi tụi mình đều biết lí do gì mà tụi mình thành ra như ngày hôm nay. Mình không trách bạn, từ thật lòng mình, mình mong bạn sống vui.
Về phần mình, chắc chắn thi thoảng mình vẫn sẽ lại khóc nhè khi nghĩ đến bạn, bạn biết đó mình là người mau nước mắt mà. Nhưng tin mình đi, mình sẽ không mang bộ dạng thảm thương như hôm nay nữa đâu.
Bạn đã cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng giữa tụi mình, mình cũng không chờ bạn nữa. Sống tốt nhen.
☀️
18 notes
·
View notes
Text
BẰNG MỘT CÁCH NÀO ĐÓ, BẠN TRAI TÔI LUÔN CÓ THỂ GIẢI QUYẾT MỌI VIỆC TRƠN TRU KHÔNG LÀM MẤT LÒNG AI
Chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn, trong quá trình cùng hai bên gia đình bàn bạc tổ chức đám cưới đã xảy ra khá nhiều sự bất đồng quan điểm, nhưng bạn trai tôi luôn có cách giải quyết làm vừa ý tôi mà lại không mất lòng bố mẹ. Tôi như đứa ngốc đứng bên cạnh nhìn anh “đánh đông dẹp tây”, mở đường dựng lối không chút hao tổn.
#1. Lúc đi đặt khách sạn để tổ chức hôn lễ, mọi người không muốn chọn phòng to, đồng lòng nhất trí cùng giảm số bàn tiệc lại để đặt phòng nhỏ. Nhưng mà phòng nhỏ có một cây cột rất lớn nên tôi cảm thấy không hài lòng cho lắm. Bạn trai tôi nhìn ra tôi không thích, vậy là anh liền mời thêm rất nhiều bạn bè tới dự, còn bảo tôi mời thêm người nữa đi, cuối cùng nhiều khách quá nên lại chuyển sang phòng to mà không khiến ai khó chịu hết.
#2. Khi bàn về vấn đề sính lễ, gia đình nhà bạn trai khi đó cũng đang gặp khó khăn, anh hạ quyết tâm nhất định phải lo được đủ sính lễ cho tôi, một xu cũng không được kém hơn so với chị em bạn bè. Trước ngày kết hôn, anh đưa tôi đến ngân hàng, chuyển toàn bộ tiền sính lễ vào tài khoản của tôi.
#3. Tục lệ chỗ tôi là khi kết hôn hai bên phải tặng cho nhau một chiếc túi xách, vậy là hôm đó hai đứa dắt díu nhau đi vào khu trung tâm để mua đồ. Trước khi đi tôi đã nhắm được một chiếc túi Gucci rồi, nhưng trên đường lại thấy có rất nhiều người đều đeo túi đó quá. Vậy là bạn trai bèn nói với tôi: Chúng mình sắp cưới rồi, anh không muốn đến tận lúc này mà em còn phải tiết kiệm chút tiền mua túi đâu.
Sau đó anh mua cho tôi một chiếc túi LV.
#4. Tôi muốn có buổi tiệc tổ chức ngoài trời nhưng mẹ tôi lại khăng khăng muốn gia đình họ hàng hai bên thông gia gặp nhau ở nhà tân hôn, vậy là bạn trai nói với tôi: ���Chúng mình vẫn sẽ đến nhà tân hôn nhưng cũng sẽ tổ chức ở ngoài trời nữa. Đám cưới không phải là của một mình chúng ta, để bố mẹ được vui vẻ thoải mái là điều hết sức quan trọng, họ vui thì em mới vui được đúng không? Chúng mình chịu khó dậy sớm một chút đi”
Bởi vì chúng tôi quyết định để họ hàng hai bên gặp mặt sớm hơn một chút nên tôi sợ sẽ bị mọi người dị nghị, bạn trai nghĩ nghĩ rồi nói: “Buổi trưa anh sẽ bày một bàn ăn lên mời cả nhà, cảm ơn mọi người đã vất vả đến nhà tân hôn của chúng mình từ sáng sớm là được.”
Mọi người ăn uống no say hơi lâu, anh lại phải trả thêm tiền thuê xe cưới lố giờ, chuyện này khiến tôi rất áy náy, vậy mà anh chỉ nói: Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là chuyện lớn. Kết hôn phải bỏ một đống tiền rồi, chút tiền thuê xe này không đáng là bao.
#5. Khi chọn ngày tổ chức đám cưới, bố mẹ tôi xem đi xem lại cuối cùng chọn Chủ Nhật. Nhưng bố mẹ chồng lại nghe bói toán không thích hôm đó, vấn đề là chỉ có Chủ Nhật mới có thể đặt được phòng lớn ở khách sạn mà thôi. Chuyện này khiến tôi mất ăn mất ngủ mấy hôm, vậy là bạn trai bèn dặn tôi đừng tỏ ra gì cả, cứ giả vờ ngoan ngoãn nghe lời đi.
Sau đó anh ấy kể lại chuyện này cho một ông cụ chỉ tin vào khoa học cũng khá có tiếng nói trong họ nghe, cụ vừa nghe xong liền nói: “Chủ Nhật thì làm sao? Chủ Nhật cũng tốt mà! Cứ băn khoăn mãi ba cái này thì cưới làm sao?”
Cứ thế, ngày cưới được định vào Chủ Nhật luôn.
#7. Vừa cùng bạn trai lái xe đi từ nhà về KTX hết 1 tiếng thì tôi mới nhận ra mình để quên kính ở nhà mất rồi!
Bạn trai: Wa! May mà em phát hiện sớm! Nếu không chờ đến lúc chúng mình ăn cơm xong, 12h đang nằm trên giường mới nhớ ra thì chắc đin mất thôi.
Sau đó anh ấy vui vẻ lái xe về nhà lấy kính cho tôi.
Tôi cực kỳ áy náy: Em xin lỗi, tại em không cẩn thận, anh cứ trách em đi.
Bạn trai: Trách em thì có thể thay đổi được gì sao? Hahaha em mở nhạc lên đi, đường về còn xa lắm!
Tôi như một đứa ngốc, đần mặt nhìn anh nhẹ nhàng, bình tĩnh giải quyết từng vấn đề một.
Tôi luôn cảm thấy mình rất may mắn khi có thể gặp được một người dịu dàng như anh. Anh chưa bao giờ cáu giận hay nói nặng với tôi một lời, không chỉ với tôi và với mẹ, chị gái, mẹ tôi, và cả với đồng nghiệp anh cũng đều như vậy, lúc nào cũng cười hì hì.
Anh khiến tôi nhận ra một điều là chẳng cần phải tức giận hay nói to, chỉ cần bình tĩnh và ổn định thôi cũng có thể khiến người khác tin tưởng rồi. Đây có lẽ chính là sức mạnh của sự “dịu dàng”!
~ Facebook: Weibo Việt Nam ~
72 notes
·
View notes
Text
Sở Hữu Ngay Ngôi Nhà Lý Tưởng Tại Đông Thanh, Hóc Môn Bạn đang tìm kiếm một ngôi nhà hoàn hảo tại Hóc Môn? Đừng bỏ lỡ cơ hội sở hữu căn nhà tuyệt vời này tại đường Đông Thanh!
Thông Tin Chi Tiết: Địa chỉ: Đường Đông Thanh, Xã Đông Thanh, Huyện Hóc Môn, Thành phố Hồ Chí Minh (giáp Quận 12) Loại hình: Nhà cấp 4 mới, sổ hồng riêng, cách đường nhựa 30 mét Diện tích: 5 mét x 10 mét Kết Cấu: 2 phòng ngủ: Rộng rãi, thoáng mát, tạo không gian nghỉ ngơi lý tưởng 1 phòng khách: Ấm cúng và thân thiện, hoàn hảo cho các buổi tụ họp gia đình 1 bếp: Đầy đ�� tiện nghi, giúp việc nấu nướng trở nên dễ dàng và thú vị 1 phòng vệ sinh: Sạch sẽ và hiện đại Giá Bán: 2 tỷ 370 triệu (Có thể thương lượng) Ưu Điểm Nổi Bật: Nhà mới, sạch đẹp: Chỉ cần dọn vào là ở ngay Vị trí đắc địa: Gần trung tâm, giáp Quận 12, với đầy đủ tiện ích xung quanh Hẻm rộng 3 mét: Xe máy và ô tô nhỏ có thể ra vào thoải mái, không gian yên tĩnh và an ninh Tiện Ích Xung Quanh: Chợ Đông Thanh: Chỉ vài phút đi bộ, thuận tiện cho việc mua sắm hàng ngày Trường học các cấp: Đảm bảo môi trường học tập tốt cho con em Siêu thị mini và cửa hàng tiện lợi: Trong bán kính 1 km, đáp ứng nhu cầu mua sắm nhanh chóng Bệnh viện và phòng khám: Dễ dàng chăm sóc sức khỏe Khu vui chơi giải trí: Thư giãn và tận hưởng cuộc sống Giao Thông Thuận Tiện: Gần các tuyến đường lớn, dễ dàng di chuyển đến Quận 12 và các khu vực lân cận Liên hệ ngay: 0523063710 (anh Tuấn) để biết thêm chi tiết và xem nhà trực tiếp.
Đừng bỏ lỡ cơ hội này! Hãy đến và cảm nhận sự tiện nghi và thoải mái của ngôi nhà tại Đông Thanh, Hóc Môn!
2 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1047〕 ngày 12.05.2023 :
Nếu như có một ngày : Bạn đột nhiên cảm thấy bánh sủi cảo, chè ngô trứng ở quá ven đường có tác dụng rất chữa lành, công cụ bấm đèn xe xuống bến trên xe bus trở nên rất thuận tai, nhìn trời xanh mây trắng, cây cối hai bên đường có cảm giác rất thả lỏng, trời mưa dầm.. những nơi ấm ướt có những tia sáng kẽ càng soi rọi vào ánh lên tia ấm áp.
Bạn bắt đầu hưởng thụ một mình dạo phố, mua sắm, xem phim, một mình hoàn thành rất nhiều việc, khi đi tản bộ bắt đầu ngâm nga những khúc nhạc, gió thổi tát mặt cũng cảm thấy khá bình thường, trước khi đi ngủ rất ít khi nhớ lại những chuyện không vui vẻ, nhiều khi thi thoảng mất ngủ cũng sẽ không lo âu sầu rĩ.
Bạn đột nhiên cảm khái, thế giới này như dễ thương hơn rất nhiều.
Thực ra thế giới này không trở nên tốt hơn cũng không trở nên xấu đi, là do bạn đang tự trở nên dần dần mạnh mẽ hơn, bạn thật sự rất giỏi!
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
204 notes
·
View notes
Text
✨ CHIẾC VIEW THU HÚT MỌI ÁNH NHÌN TẠI GÒ VẤP ✨
🏡 Được bao phủ bởi một không gian xanh mát, căn nhà này nằm ẩn mình tại Đường ô tô Quang Trung, Phường 12, Gò Vấp, Tp Hồ Chí Minh. Với một vị trí lý tưởng, nơi đây đem lại sự tiện lợi và thoải mái cho cả gia đình.
🚗 Hẻm thẳng và rộng rãi, chỉ cách mặt tiền đường chính 50m, giúp bạn dễ dàng di chuyển và thoải mái đậu xe mỗi khi về nhà.
🏘️ Khu phân lô đồng bộ được quy hoạch cẩn thận, với một môi trường sống văn minh và dân trí cao. Bạn sẽ thấy an ninh và an toàn tuyệt đối khi sống tại đây.
🛒 Tiện ích xung quanh không thiếu thứ gì. Cách đó chỉ một vài bước chân là siêu thị Emart Phan Huy Ích, nhà thờ Thông Tây Hội, trường tiểu học An Hội, chợ Phạm Văn Bạch, và bệnh viện Gò Vấp. Cuộc sống hàng ngày của bạn sẽ trở nên thuận tiện và tiện ích hơn bao giờ hết.
💰 Với giá 6 tỷ 700 triệu, bạn sẽ sở hữu ngôi nhà này với mọi tiện nghi và không gian sống đẳng cấp.
📐 Diện tích của căn nhà là ngang 3.4m x dài 14m, công nhận 45m2. Kết cấu gồm 1 trệt - 1 lửng - 2 lầu - sân thượng, đảm bảo không gian sống tiện nghi và thoải mái cho gia đình.
🏠 Bên trong, bạn sẽ tìm thấy một không gian rộng rãi và thoải mái, với garage xe hơi, phòng khách, bếp, 4 phòng ngủ, 5 toilet, phòng thờ, khu giặt phơi, và khu BBQ - tiệc ngoài trời. Tất cả đều được thiết kế theo phong cách hiện đại và sang trọng.
🛋️ Nhà được xây mới 100% và áp dụng mẫu thiết kế mới nhất năm 2024. Bạn sẽ được tặng full nội thất cao cấp, đảm bảo mọi nhu cầu của gia đình được đáp ứng.
🧭 Hướng nhà là Tây Bắc, mang lại không gian sống lý tưởng và thoáng đãng.
📝 Sổ hồng riêng và hoàn công đầy đủ, giúp thủ tục mua bán trở nên dễ dàng và nhanh chóng.
🔑 Nhà trống và sẵn sàng cho việc xem xét, bạn có thể tới thăm nhà bất cứ lúc nào.
🏦 Đặc biệt, chúng tôi sẽ hỗ trợ bạn trong việc tư vấn vay ngân hàng với lãi suất ưu đãi nhất.
2 notes
·
View notes
Text
Sáng thấy Văn nhắn bà Tân sau nhà vừa mất mình mới nhớ lúc vừa thức dậy đứng ở bệ cửa có hai người đi tập thể dục nói ai đó. Vậy là người họ nói là người sống trong căn nhà mình với bé hàng xóm xem như trạm dừng chân trong những chuyến đạp xe vi vu khắp xóm thuở nhỏ.
Bà có hai người con. Cô con gái lớn có vấn đề thần kinh, không có gia đình. Chú út làm thợ hồ, sống một mình như chị gái. Ngày ngày chú đi làm bằng con wave cũ, mua đồ ăn về cho mẹ và chị. Bình thường chú ít nói, cứ lầm lũi đi về nhưng chú sống rất nghĩa tình. Những đám tang trong xóm bao giờ cũng có mặt chú trong đội khiêng. Nhà chỉ có ba người, nương tựa nhau mà sống.
Hôm nay, bà mất. Thành phố mưa to. Tiếng loa người ta bắt. Tiếng trống từng hồi. Đứng nhìn ra sau nhà như trông điều gì đó, như tuổi thơ dần rời bỏ đi.
2 notes
·
View notes
Text
Sức mạnh của đầu thai trong câu chuyện Hoa Hồng
Bài viết có tiết lộ nội dung phim. Nếu bạn không muốn cảm thấy khó chịu vì spoil khi chưa xem thì đừng đọc nhé. Mình thích có người đọc nhưng không muốn kiếm like bằng mọi giá.
Trong phim câu chuyện Hoa Hồng, mình nhận thấy rất rõ sự ảnh hưởng của nguồn gốc gia đình đến số phận của nhân vật. Nó chia ra làm 2 tuyến rất khác nhau của những người xuất phát điểm nghèo khó, bố mẹ ít học phải vật vã vươn lên và những người có gia đình giàu, tri thức với hàng trăm cơ hội.
Tuyến nhà nghèo tiêu biểu có Phương Hiệp Văn, Tô Canh Sinh, Chu Sỹ Huy. Tuyến nhà nhà giàu có Hoa Hồng (Hoàng Diệc Mai), anh trai hoa hồng (Hoàng Chấn Hoa) và Trang Quốc Đống.
Vì nghèo nên Phương Hiệp Văn luôn tự ti trước một tuyệt sắc giai nhân như Hoàng Diệc Mai. Và anh đã luôn ở thế yếu trong cuộc tình ấy. Khi muốn nuôi con mèo để lấy lòng Hoa Hồng, anh đã phải bán hết đồ đạc, bán cả cái xe đạp vốn đi lại hàng ngày để thuê phòng riêng, để trang trải cho khoản “dại gái" là trả một phần tiền căn phòng để mồi Hoa hồng vào ở.
Hiệp Văn chấp nhận làm mọi việc nhà để chăm sóc Hoa Hồng, chiều hư cô để cô phải phụ thuộc vào anh, sẵn sàng đánh đổi công việc giám đốc dự án ở Thượng Hải để đến Bắc Kinh làm nhân viên. Vì sợ mất người yêu, anh đã phải làm đủ “mưu hèn kế bẩn" như cài định vị vào điện thoại, lén xin cho vợ nghỉ việc, kiểm soát cô trong nhà.
Quay lại quá khứ, anh sinh ra là một người Triều Tiên thiểu số trên đất nước Trung Quốc. Anh có người mẹ nghèo, làm sòng bài ở quê. Anh chọn ngành khoa học máy tính ở đại học Phúc Đán vì ngành đó có thể kiếm ra tiền và có học bổng.
Trong sự nghiệp, Phương Hiệp Văn cũng sẵn sàng nhận chỉ trích, sẵn sàng sa thải ⅓ nhân viên để bán công ty được giá hơn. Vì trong lòng anh không bao giờ thoải mái. Anh luôn mang nỗi mặc cảm bị coi thường. Với một người gốc nghèo như anh, có thật nhiều tiền là cách duy nhất để anh khẳng định giá trị bản thân. Nhưng khi đã là ông chủ công ty phần mềm, có biệt thự ở Bắc Kinh thì anh vẫn không có được người con gái mình yêu tha thiết.
Xuất phát điểm đau khổ nhất có lẽ là Tô Canh Sinh (Tô Tô). Không những nghèo, Tô Tô còn nhận đủ combo cha mất sớm, bị cha dượng cư.ỡ.g .hi.ế.p, có một người mẹ ngày đêm vòi tiền, một thằng em vô dụng.
Tô Tô đã phải đánh đổi quá nhiều thứ để vươn lên. Ngoài việc học ngày học đêm, cô còn phải cưới người bạn để lấy hộ khẩu Bắc Kinh, phải dùng tiền mồ hôi nước mắt để nuôi gã cha dượng đồi bại hết lần này đến lần khác. Cô bị người mẹ khốn nạn coi như cái cây ATM di động. Cô phải bỏ tiền mua lại căn nhà nhưng không được sở hữu. Cô đối mặt với việc mất đi Hoàng Chấn Hoa vì giấu chuyện từng lấy chồng. Đến khi Cô đi lấy chồng thật thì cũng bị mẹ đến tận nơi đòi tiền sính lễ.
Như một con thạch sùng phải cắt đuôi của mình để tồn tại, Tô Tô tự biến mình thành một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong đầy những tổn thương. Bằng một sự cố gắng phi thường cùng một chút may mắn, cuối cùng cô cũng có được hạnh phúc bên người đàn ông giỏi giang, có bố mẹ chồng tuyệt vời và cô em chồng … hết nước chấm. Nhưng những thứ cô đã phải trả giá thì thực sự quá nhiều.
Không được tô đậm như 2 nhân vật quan trọng bên trên, Chu Sĩ Huy xuất hiện khá ngắn nhưng rất ấn tượng. Anh xuất thân tỉnh lẻ, nơi mà có đập đi xây lại cả trấn cũng không bằng xây một trung tâm thương mại ở Bắc Kinh. Anh giỏi chuyên môn, là cánh tay phải của Hoàng Chấn Hoa, đã được Chấn Hoa giao cho nhi��m vụ hướng dẫn Hoa Hồng. Nhưng sự cố gắng của anh chỉ được đến thế. Dẫu rằng dành hết tấm chân tình, dẫu rằng hy sinh cả đám cưới để rồi bị đ..ập một trận te tua, anh vẫn không bao giờ có thể làm Hoàng Diệc Mai rung động.
Trong khi đó, nhìn sang tuyến nhân vật “nhà giàu", ta sẽ thấy một câu chuyện khác hẳn. Trang Quốc Đống chẳng cần làm gì ngoài là chính mình để có được Hoa Hồng. Cô gái vạn người mê Hoàng Diệc Mai chủ động tán anh, chủ động ngã vào vòng tay anh, chủ động lên giường với anh ngay lần đầu hò hẹn.
Anh sinh ra trong gia đình có cha là trí thức và mẹ là chủ doanh nghiệp. Anh đẹp trai, từng du học Pháp và mang những nét giỏi giang, tinh tế của một người tây học.
Anh cũng có nỗi đau khi phải lựa chọn giữa làm giám đốc chi nhánh nhỏ ở Bắc Kinh để có người mình yêu hay trở thành giám đốc lớn ở trụ sở chính và mất cô. Anh cũng đau đớn nhưng sự lựa chọn của anh là chọn ở đỉnh núi thấp hay đỉnh núi cao, ăn bào ngư hay ăn tôm hùm. Nó khác hoàn toàn với sự đánh đổi cả nhân phẩm để vượt lên vũng bùn mà nhân vật tuyến nhà nghèo phải trải qua.
Cái mất mát của người giàu là cái mất viên minh châu trên vương miện, thứ mà người nghèo không bao giờ được đội lên.
Còn nhân vật chính Hoa Hồng, Hoàng Diệc Mai do thần tiên Lưu Diệc Phi đóng thì sao? Cô đầu thai một cách xuất chúng khi có cha mẹ là giáo sư đại học Thanh Hoa, được thừa hưởng bộ gen xinh đẹp tuyệt trần và chỉ cần lướt vài đường patin là đã có hàng trăm cậu trai sẵn sàng trồng cây si trước cửa.
Hoa hồng học vẽ vì thích, đi làm vì muốn thoát khỏi vùng an toàn của bản thân, đi học thạc sĩ tâm lý vì muốn giúp đỡ trẻ em bị tự kỷ, lấy Phương Hiệp Văn vì muốn khép lại mối tình cũ, chia tay anh vì muốn có cuộc sống dễ thở hơn. Suốt hơn 30 tập phim, những quyết định lớn của cô chưa bao giờ bị áp lực bởi chữ tiền.
Kể cả khi Hoa Hồng thiếu tiền thì cô cũng có hàng loạt người sẵn sàng giúp đỡ. Cô chỉ cần d.o.ạ bố là có tiền mua điện thoại di động, vay anh trai để có tiền cho người yêu mở công ty, cô chưa cần than nghèo đã có chị Tô Tô sẵn sàng chuyển khoản.
Vì không bị thiếu tiền, Diệc Mai có thể làm những việc như “trong phim". Tôi trầm trồ về sự thông minh của cô khi lừa được nhân viên khách sạn để lọt vào bữa tiệc. Nhưng thử đặt câu hỏi nếu cô không có sẵn chiếc váy dạ hội màu vàng thì sao? Thì chắc hẳn biên tập của phim phải thêm vào cảnh cô bán xe đạp để … thuê váy.
Cô bay như chim từ Bắc Kinh sang Paris để gặp người yêu. Cô đưa đơn xin nghỉ việc để ép tổng giám đốc Tina cho cô nghỉ phép. Cô sẵn sàng kết thúc sớm chuyến đi để về Bắc Kinh khi thất vọng về Trang Quốc Đống. Nếu lật lại vấn đề, đặt tình huống là Hoa Hồng là con nhà nghèo thì tiền đâu để có bay sang châu Âu? Cô có dám nghỉ việc để chạy theo tình yêu hay không và có tiếc chuyến du lịch nước Pháp mà cả đời này chắc gì đã có tiền quay lại hay không?
Tương tự, Hoa Hồng sẵn sàng bay đánh vèo từ Thượng Hải về Bắc Kinh để giải quyết chuyện tình của anh trai bị trục trặc, sẵn sàng rời khỏi “chiếc lồng vàng" mà Phương Hiệp Văn đã tạo ra ở Thượng Hải mà tay trắng ôm con về Bắc Kinh. Hay đơn giản như việc cô có thể lái xe chở sếp khi mới tốt nghiệp đại học. Thử hỏi, những người đang đọc bài này, có mấy ai biết lái xe ô tô khi mới 22 và có mấy ai đủ tiền để bay từ Hà Nội vào Sài Gòn hoặc ngược lại để giải quyết chuyện tình cảm cho người khác.
Tương tự như Hoàng Diệc Mai, anh trai cô là Hoàng Chấn Hoa cũng sống trong khu tập thể đại học Thanh Hoa. Từ nhỏ, anh có mục tiêu duy nhất là thi đỗ vào ngôi trường danh giá hàng đầu Trung Quốc. Nhờ quan hệ của bố mẹ, anh được giới thiệu với Bạch Hiểu Hà. Từ đó, anh lọt vào mắt xanh của bố cô và được tạo điều kiện thiết kế khách sạn, mở công ty.
Có một cảnh phim rất nhỏ nhưng đã nói lên sức mạnh của đầu thai với anh là khi Tô Tô lần đầu đến nhà Chấn Hoa. Cô đã hiểu tại sao hai anh em lại ấm áp đến thế. Và anh không quên tự hào với bạn gái rằng: Ngoài ấm áp thì anh còn xuất sắc nữa.
Và với mạch logic này, bạn hãy nghĩ về Phương Thái Sơ đi. Cô bé có phải là một phú nhị đại, một bạch phú mỹ khi có cha là giám đốc công ty phần mềm, mẹ là chủ phòng tranh và đẹp như tiên. Thái Sơ có bác trai là chủ công ty kiến trúc, bác gái là tổng giám đốc công ty nghệ thuật, ông bà ngoại là giáo sư đại học Thanh Hoa. Nếu phim có phần 2, bạn sẽ tưởng tượng ra tương lai của cô bé ấy chứ?
#cauchuyenhoahong #luudiecphi #trangquocdong #phuonghiepvan
2 notes
·
View notes