#xe tải mai phát
Explore tagged Tumblr posts
xetaimaiphat · 10 months ago
Text
Xe Tải Mai Phát
2 notes · View notes
diracsea · 2 years ago
Text
ambedo (n.) khoảnh khắc u sầu khi cơ thể hoàn toàn chìm đắm trong những cảm giác sống động của các giác quan.
Trần Thùy Trang & Đỗ Duy Mạnh, multiverse!AU
Written in 2021
Tumblr media
Phía nhà hướng Tây của khu tập thể, ở lưng chừng đoạn cầu thang dẫn từ chiếu nghỉ lên tầng sáu, cũng là tầng cao nhất, có một cái thang gỗ. Tôi không rõ cái thang đó của nhà nào, hay được dựng từ bao giờ, chỉ biết là nó đã ở đó từ ngày mẹ và tôi dọn đến đây sống. Thang tạo với hướng chéo của cầu thang một góc vuông, đầu trên bắc lên một ô cửa hình vuông được đục ngay bên dưới trần nhà. Cửa mỗi bề khoảng một mét, đủ rộng cho một người lớn có thể thoải mái chui qua. Có lẽ là một loại cửa thông gió, mẹ từng bảo vậy; hoặc là cửa thoát hiểm đề phòng khi cháy nhà, tôi trộm nghĩ thêm, khi không thấy lời giải thích của mẹ đủ thỏa mãn. May mắn là trong những ngày sống ở khu tập thể ấy, tôi chưa phải dùng ô cửa ấy để thoát khỏi một đám cháy nào. Mà xung quanh đây cũng nào có ai đi qua lối ấy đâu, ngoại trừ bác tổ trưởng tổ dân phố, đều đặn mỗi năm một lần, cứ khi nào sắp đến Tết là bác lại chui qua cửa để ra ngoài kiểm tra cái gì đó mà tôi không thể đoán được. Quãng thời gian còn lại trong năm, cánh cửa bị khóa chặt sau những chấn song rỉ sét.
Lần đầu thử trèo lên ô cửa đó, tôi sáu tuổi. Leo thang là việc bị cấm đối với tất cả đám trẻ con (một trong những điều hiếm hoi mà toàn thể người lớn trong khu đồng lòng), nhưng hôm ấy tôi đi học về sớm, mà nhà thì chẳng có ai, cả khu tập thể cũng im ắng một cách lạ thường. Vứt cặp sách bên dưới chiếu nghỉ, tôi vịn tay vào những bậc thang đầy bụi, hăm hở trèo lên. Chiếc thang rung rung, những lớp bụi bay tung lên trong không khí. Càng lên cao, đôi chân tôi càng run rẩy, tim đập càng mạnh, nhưng sự háo hức đã lấn át nỗi sợ trong tôi. Khi chạm đến cánh cửa, tôi không dám nhìn xuống dưới, sợ rằng chỉ cần mình hơi cúi đầu thôi, chiếc thang bằng cách nào đó sẽ gãy vụn và cả người tôi sẽ theo đôi chân chơi vơi rơi xuống vực thẳm sâu hun hút nào đó bất thình lình hiện ra giữa những bậc thang gỗ.
Thay vào đó, tôi chọn cách nhìn về phía trước. Và thứ tôi chứng kiến ở đó khiến cho tôi quên hết thảy mọi thứ xung quanh.
Có lẽ phải có đến hơn hai chục con mèo đang đi lại bên ngoài. Mèo lông trắng tuyền, mèo đen, mèo nhị thể, mèo tam thể đều đủ hết. Khoảng sân thượng không quá rộng, ôm sát lấy tường nhà, bề ngang chỉ tầm ba mét, nhưng đám mèo con nào con nấy dường như đều tìm được cho mình một chỗ thoải mái. Chúng nằm, ngồi, tự liếm lông, vờn nhau chí chóe. Dưới cái nắng cuối hè ngày hôm ấy, khung cảnh hiện ra trong tôi chẳng khác nào trong một bộ phim về thành phố chỉ toàn mèo mà tôi từng xem ngày nhỏ.
Tôi cứ ngây ra đó, nhìn chằm chằm vào đám mèo trên tầng thượng. Những nỗi sợ: sợ độ cao, sợ bí ẩn của sân thượng, sợ bị người lớn phát hiện... trong khoảnh khắc ấy đã không còn hiện diện trong tôi nữa. Năm sáu tuổi tôi không phải một đứa trẻ vô tri, theo như những tàn dư còn lại trong ký ức của tôi là vậy, nhưng khi đứng lặng người trên bậc thang cuối cùng của cái thang cao vút ấy, tôi không nghĩ gì cả. Tất cả những gì tôi nhớ được là những hình ảnh, những âm thanh, hơi ấm của nắng trên da thịt mình, gió mơn man thổi mớ tóc mái trước trán tôi bay bay, đôi bàn tay vịn chặt lấy thang, đôi chân tê chồn vì đứng một chỗ lâu quá. Mọi giác quan của tôi đều quá tải, đều choáng ngợp, đều lâng lâng.
Sau đó thì tôi không tự mình leo xuống được, và tôi đứng khóc thút thít cho đến khi con gái bác tổ trưởng dắt xe đi học về và hoảng hồn nhìn thấy đứa học sinh lớp một người bé như cục kẹo đang thu mình trên cái thang mà rõ ràng bố chị đã cấm tất cả trẻ con trong khu trèo lên. Hôm ấy mẹ lẽ ra đã cho tôi một trận no đòn nếu ông bố dượng mới của tôi - bố thằng Mạnh - không can lại.
-----
Nhưng không hiểu sao cái thang đó không bị dẹp đi, nó vẫn đứng ở đó, như một lời mời gọi. Và suốt những năm tháng sau này, tôi vẫn thỉnh thoảng leo lên đó, một cách bí mật hơn, khi đã chiến thắng được nỗi sợ độ cao muôn thuở. Chưa lần nào bác tổ trưởng mở cửa cho tôi, nhưng ngồi sau những song sắt và nhìn đám mèo hăm hở ăn những phần cơm mình chuẩn bị với tôi cũng là đủ. Tôi thơ thẩn đẩy cái bát nhựa đựng đầy cơm và dặm thêm vài miếng cá kho ra cho đám mèo, cả người chìm trong ánh nắng, thả lỏng các giác quan, cởi bỏ mọi buồn phiền, mọi âu lo, mọi ấm ức dai dẳng. Với một đứa trẻ còn chưa thể sắp xếp mớ hỗn độn trong lòng, dường như đó là cách giải quyết tốt nhất, bởi vì ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã ý thức rất rõ ràng - ý thức, chứ không phải bản năng hay nỗi sợ - rằng tôi cần phải làm một đứa con ngoan.
Thằng Mạnh không quá hứng thú với cái thang. Những năm hai chị em tôi còn học cấp Một và hay phải tự trông nhau ở nhà, có nhiều hôm tôi rủ nó cùng lên ngắm đám mèo. Ban đầu nó cũng thích thú, có lẽ vì cảm giác được thám hiểm nơi nào đó mới, nhưng sau vài lần lên rồi chỉ ngồi thừ nơi bậc thang, nó chán ngay. Mạnh là đứa trẻ thông minh và quyết đoán, nhưng cũng lạnh lùng nhất mà tôi từng thấy. Tôi không chắc có bao giờ nó cảm thấy trong lòng có một mớ hỗn độn như tôi - dường như mọi thứ đối với nó lúc nào cũng tường minh rõ ràng, những khó khăn trong đời với nó như những bài toán mà chỉ cần kiên trì là giải được, và trong những lời giải dứt khoát của nó, dường như rất ít chỗ trống cho những tình cảm vẩn vơ. Trong những năm cuối cùng tôi còn sống với bố dượng và mẹ, họ đã từng thú nhận với tôi sự bất lực của họ trong việc khiến thằng Mạnh bộc lộ ra cảm xúc thực sự trong lòng nó.
Sau ngày chị em tôi về sống ở nhà bác, việc học hành thi cử và những áp lực vô hình đã ngăn tôi trở về khu tập thể cũ, mặc dù nghĩ lại, có lẽ đó mới là khoảng thời gian tôi cần trở về đó nhất. Suốt bốn năm qua, tôi chỉ thăm lại nơi đó vài lần, đều là vào đầu năm lớp mười. Bầy mèo vẫn còn đó, mặc dù chúng không còn là những con mèo tôi quen từ ngày xưa, và khi ngồi xuống bậc thang trên cùng, đắm mình vào trong ánh nắng úa của những ngày đầu đông, tôi ngạc nhiên thấy lòng mình vẫn có thể tĩnh lặng đến thế. Và khi tôi nhắm mắt lại, tôi thấy dường như một ô cửa bên trong tâm trí mình vừa mở tung ra, và tôi nhìn qua đó, thấy cô bé sáu tuổi năm nào vẫn đang nhoài người trên song sắt trong một buổi chiều rất xa xưa, như thể thời gian đã đi những cung đường phức tạp của nó và mang quá khứ trở lại an ủi tôi trong giây phút này. Ảo tượng chỉ đến trong thoáng chốc, nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi thấy lệ đã nhòa trên mi.
3 notes · View notes
chuyennhamiennamcom · 11 days ago
Text
Dịch vụ chuyển nhà quận 3 TPHCM trọn gói
Hú hồn! Chuyển nhà tưởng dễ mà hóa ra khó trăm bề. Đóng gói lỉnh kỉnh, khuân vác nặng nhọc, chưa kể đường xá quận 3 chật chội, tìm chỗ đậu xe tải cũng gian nan 😭. May sao mình tìm được dịch vụ chuyển nhà trọn gói ở quận 3 vừa rẻ vừa uy tín, đúng là cứu tinh! ✨
Tumblr media
Sao mình lại chọn dịch vụ chuyển nhà trọn gói?
Tiết kiệm thời gian & công sức: Thay vì tự mình vất vả, đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp lo hết từ A đến Z, mình chỉ việc "dọn người" qua nhà mới thôi. 😂
An toàn cho đồ đạc: Đóng gói cẩn thận, vận chuyển bằng xe tải chuyên dụng, bảo hiểm đầy đủ, khỏi lo va đập, hư hỏng. 👍
Chi phí hợp lý: Bảng giá công khai minh bạch, không phát sinh lằng nhằng. Mà tính ra còn rẻ hơn tự dọn, vì mình không phải thuê xe, thuê người bốc vác. 😉
Nhân viên nhiệt tình, chu đáo: Hỗ trợ tận tâm từ khâu khảo sát, đóng gói đến lắp đặt, sắp xếp đồ đạc tại nhà mới. 😍
Kinh nghiệm xương máu khi chuyển nhà quận 3:
Chọn ngày giờ đẹp, tránh giờ cao điểm kẻo kẹt xe dài cổ. 🚗
Lên danh sách đồ đạc, đóng gói trước những món ít dùng. 📦
Nếu ở chung cư thì báo với ban quản lý để đặt thang máy, chỗ đậu xe. 🏢
Đọc kỹ hợp đồng trước khi ký nhé! 📑
Mình highly recommend dịch vụ chuyển nhà quận 3 trọn gói cho những ai đang có kế hoạch chuyển nhà. Nhẹ nhàng, nhanh chóng, lại còn tiết kiệm. 🎉
0 notes
thptngothinham · 13 days ago
Text
[Văn mẫu 12] Lập dàn ý chi tiết đề văn phân tích hình tượng nhân vật Xô-cô-lốp trong truyện ngắn Số phận con người của nhà văn Nga Sô-lô-khốp. Dàn ý phân tích nhân vật Xô-cô-lốp trong Số phận con người I. Mở bài - Trong đời có những người gặp số phận may mắn. Lại có những người gặp số phận nghiệt ngã. Nhân vật Xô-cô-lốp trong tác phẩm Số phận con người của M. Sô-lô-khốp là con người đã gặp một số phận vô cùng nghiệt ngã. - Song qua số phận vô cùng nghiệt ngã đó của nhân vật, tác giả muốn làm nổi bật phẩm chất của con người Nga trong thời đại Xô Viết. II. Thân bài 1. Cuộc đời Xô-cô-lốp Đó là cuộc đời của một người lao động bình thường của nước Nga, sinh năm 1900. Cuộc đời có thể chia làm ba giai đoạn. a) Trước chiến tranh - Sinh trong một gia đình mà bố, mẹ, em gái đều chết đói năm 1922, Xô-cô-lốp trôi dạt, làm thuê nên sống sót. - Anh lấy vợ là một cô gái lớn lên trong trại mồ côi. Hai vợ chồng lao động cật lực mười năm, xây dựng được một cơ nghiệp nho nhỏ, vợ chồng, con cái sống khá êm ấm. b) Trong chiến tranh - Chiến tranh nổ ra, anh phải ra mặt trận. Suýt chết trong chiến đấu, anh bị bắt làm tù binh, bị hành hạ, ngược đãi vô cùng tàn tệ trong trại tù. - Xô – cô – lốp dũng cảm trốn thoát khỏi thân phận tù binh. Song cả gia đình (vợ, con) đều bị bọn địch giết hại, trừ người con lớn là một sĩ quan Hùng quân. - Gần ngày chiến thắng, anh lại được tin con anh hi sinh. “Tôi đã chôn trên đất người, đất Đức, niềm vui sướng và niềm kì vọng của tôi!”. c) Sau chiến tranh - Đất nước chiến thắng và hòa bình. Người đàn ông sống côi cút một mình với nghề lái xe tải. Anh nhận một đứa trẻ lang thang làm con nuôi. 2. Tính cách của Xô-cô-lốp a) Đức tính kiên cường - Đứng vững, không gục ngã trước những thử thách và tai họa vô cùng tàn khốc của kẻ thù, của chiến tranh. - Các thử thách và tai hoạ về vật chất: sự đày đọa ghê gớm trong các trại tù binh lao động khổ sai, sự đe dọa của cái chết. Căng thẳng nhất là cuộc gặp gỡ giữa Xô-cô-lốp và tên trại trưởng Muy-le. - Các thử thách và tai họa về tinh thần: vợ con bị bọn giặc thảm sát. Niềm an ủi và niềm hi vọng duy nhất và cuối cùng là đứa con lớn đầy sức sống và triển vọng, lại hi sinh trước ngày chiến thắng. =>Trong các thử thách và tai họa đó, những cái về tinh thần còn nặng nề và ghê gớm hơn những cái về thể chất. Toàn là những thử thách và tai họa vượt sức chịu đựng của một con người. Thế nhưng, con người đó vẫn không bị gục ngã, dù mang cả một ngọn núi đau thương trên vai. b) Tấm lòng nhân hậu - Một con người chịu số phận bi thảm đến thế ấy, tưởng rằng nếu sống được cũng trở thành một kẻ tàn nhẫn hay hững hờ với mọi sự trên đời. Thế nhưng, cảm động thay, tấm lòng nhân ái, nhân hậu, tức là tình thương yêu con người vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim. Thậm chí càng nhiều đau khổ, con người đó càng giàu, càng sâu tình thương yêu. - Bên cạnh đức tính kiên cường, tấm lòng nhân hậu của Xô-cô-lốp thể hiện ở việc nhận chú bé mồ côi Va-ni-a làm con nuôi, là nét tính cách đẹp đẽ nhất của con người này. 3. Tính cách của Xô-cô-lốp - Tính cách nhân đạo của người lao động Nga - Tác phẩm là bài ca khúc thương sự hi sinh và ngợi ca lòng dũng cảm của nhân dân Liên Xô trong cuộc chiến tranh vệ qu���c vĩ đại 1941 - 1945 chống phát xít Đức xâm lược. III. Kết bài - Số phận của Xô-cô-lốp đại diện cho số phận của những người lính Nga nói riêng và của người nhân dân Nga nói chung sau chiến tranh - Tính cách và phẩm chất của nhân vật Xô-cô-lốp là của nước Nga song lại có ý nghĩa toàn nhân loại. » Tham khảo thêm: Top 3 bài văn phân tích nhân vật Xô-cô-lốp hay nhất Bài văn mẫu tham khảo phân tích hình tượng của Xô-cô-lốp “Đất vỡ hoang”, “Sông Đông êm đềm”,…và “Số phận con người” đã đem đến vinh quang cho Sô-lô-khốp. Truyện “Số phận con người” xuất hiện trên báo “Sự thật” vào cuối năm 1956. Hình ảnh nhân vật Xô-cô-lốp để lại trong lòng ta bao ám ảnh về số phận con người đầy bất hạnh thương đau. Qua số phận nhân vật này, ta cảm nhận sâu sắc nhiệt tình tố cáo thảm hoạ chiến tranh, mô tả chiến tranh trong bộ thật của nó,
biểu dương khí phách anh hùng của người lính Xô viết, khám phá chiều sâu tính cách Nga bình dị, nhân ái – được thể hiện bằng một bút pháp nghệ thuật điêu luyện, độc đáo của nhà văn Sô-lô-khốp. Đọc “Số phận con người”, ta vô cùng xúc động trước trang đời đầy nước mắt và máu của nhân vật Xô-cô-lốp. Năm 1941 phát xít Đức bất ngờ tấn công Liên Xô. Cùng với hàng triệu người Xô viết cầm vũ khí đứng lên, Xô-cô-lốp đã ra trận. Anh nếm trải những gian truân, thất bại buổi đầu. Hai lần bị thương vào chân vào tay. Rồi anh bị giặc bắt, bị đày đọa suốt hai năm trong nhiều trại tập trung. Sống bằng xúp lều bều lõng bõng, bánh mì lẫn mạt cưa, áo quần xơ xác, lao động khổ sai, người tù da bọc xương. Hàng trăm tù binh bỏ mạng. Tù binh Nga bị bọn phát xít đánh bằng thanh sắt, thanh gỗ, thanh củi, đánh bằng báng súng, đấm bằng tay, đạp bằng chân vô cùng dã man. Bộ chỉ huy trại dẫm vào mặt vào mũi tù binh cho hộc máu ra; chúng gọi đó là trò “phòng bệnh cúm”. Chúng “sáng tạo” ra mọi cách cực kỳ man rợ để đánh đập, bán giết tù binh. Đêm và ngày, lúc lao động khổ sai và lúc bị nhốt sau hàng rào dây thép gai, Xô-cô-lốp cũng như các tù binh khác bị cái chết bủa vây, bị tử thần rình rập. Sau 5 năm chiến tranh, hơn 20 triệu người Xô viết bị chết, hàng ngàn thành phố, hàng vạn làng mạc bị bom đạn phát xít biến thành tro tàn. Gia đình Xô-cô-lốp gánh chịu bao mất mát đau thương. Vợ và 2 con gái bị giặc ném bom giết hại. Con trai, đại úy pháo binh A-na-tô-ni, niềm hy vọng cuối cùng, đã ngã xuống tại Bec-lin trong ngày chiến thắng bởi viên đạn bắn lén của một tên thiện xạ phát xít! Nỗi đau thương khủng khiếp làm cho Xô-cô-lôp “như người mất hồn”. Chiến tranh kết thúc, anh được giải ngũ nhưng không muốn về lại Vô-rô-ne-giơ quê hương vì đâu còn gia đình nữa! Bé Va-ni-a cũng là hiện thân cho thảm hoạ chiến tranh. Cha “chết ở mặt trận”. “Mẹ bị bom chết trên tàu hỏa khi mẹ con cháu đang đi tàu”. Bé cũng không biết, không nhớ từ đâu đến. Bà con thân thuộc “không còn ai cả”. Và chỉ biết “bạ đâu ngủ đó, ai cho gì ăn nấy!”. Áo quần em thì “rách bươm xơ mướp”; “mặt mũi bê hết nước dưa hấu, lem luốc bụi bặm, bẩn như ma lem ”… Hình ảnh bé Va-ni-a cũng như cuộc đời của Xô-cô-lốp được tác giả miêu tả một cách chân thật, cảm động, thể hiện nhiệt tình tố cáo thảm hoạ chiến tranh, mô tả chiến tranh trong bộ mặt thật của nó. Cái giá của chiến thắng mà mọi dân tộc cũng như nhân dân Liên Xô trong chiến tranh thế giới thứ 2 giành được là cực kì khủng khiếp. Chỉ còn lại một phần ba số binh sĩ ra trận trở về, trong số đó có nhiêu người trên mình mang đầy thương tật. Sức khỏe sa sút, cạn kiệt. Khi chiến tranh đã đi qua, một năm sau đó, Xô-cô-lốp cảm thấy quả tim mình "đã rệu rã lắm rồi”. Nhiểu khi "tự nhiên nó nhói lên, thắt lại giữa ban ngày mà tối tăm mặt mũi”. Nhưng cái đau khổ nhất mà bão tố chiến tranh đã gieo rắc cho con người không chỉ là mất mát, tang thương, điêu tàn… mà còn là những vết thương lòng rỉ máu, những ám ảnh kinh hoàng còn mãi trong kí ức, cứ siết chặt tâm hồn người thời hậu chiến! Bé Va-ni-a vốn hoạt bát có lúc lại "lặng thinh, tư lự”, có lúc lại "thở dài”. Cái áo bành tô da của bố ngày nào cứ bám riết lấy tâm hồn em như một ám ảnh không nguôi! Còn Xô-cô-lốp thì nỗi đau như vô tận "không ở lâu mãi một chỗ được”, nỗi buồn không bao giờ nguôi, "hai bố con cứ cuốc bộ khắp nước Nga”…Hầu như đêm nào anh cũng chiêm bao “thấy những người thân thuộc đã quá cố”, gặp vợ con sau hàng rào dây thép gai,…”ban ngày trấn tĩnh được, không hở ra một tiếng thở dài, một lời than vãn nhưng ban đêm thì gối ướt đẫm nước mắt…”. Xô-cô-lốp và bé Va-ni-a trở thành “côi cút, hai hạt cát đã bị sức mạnh phũ phàng của bão tổ chiến tranh thổi bạt tới những miền xa lạ…”. Nhân vật Xô-cô- lốp là một con người Nga chân chính, tiêu biểu cho khí phách anh hùng của người lính Xô Viết trong cuộc chiến vệ quốc vĩ đại. Vốn là một nông dân rồi làm thợ mộc, lái xe. Một gia đình ổn định êm ấm: một vợ, ba con. Anh đã ra trận như hàng triệu công dân với ý thức "Tổ quốc hay là chết”. Hai lần bị thương vào
chân và tay; vết thương lành, anh lại cầm súng đánh giặc; rồi bị bắt làm tù binh, lao động trong mưa, nắng, tuyết; bị đánh bằng báng súng, bằng thanh sắt, bằng gộc. Áo quần tả tơi, bánh mì lẫn mạt cưa, lưng bát súp lõng bõng. Anh đã đứng vững trước mọi thử thách ác liệt. Kiên quyết trừ khử tên phản bội đốn mạt! Hiên ngang trước mũi súng tên hung thần Muyn-le, chỉ huy trại tạp trung. Với đôi mắt bình thản, anh đã nhìn thẳng vào họng súng lục tên phát xít. Tự kiềm chế đói khát khi đứng trước bàn tiệc của lũ giặc. Đàng hoàng uống rượu, không chỉ uống một cốc mà còn uống nữa để mừng cái chết của mình chứ không phải để mừng chiến thắng quân xâm lược! Khí phách lẫm liệt của Xô-cô-lốp đã làm cho tên phát xít khát máu kinh ngạc, khâm phục nói: "Mày là một thằng lính Nga chân chính. Tao cũng là lính và tao trọng những địch thủ có khí tiết. Tao sẽ không bắn mày nữa”. Tầm vóc của Xô-cô-lốp, của người lính Nga trong máu lửa được miêu tả một cách chân thực, làm cho truyện "Số phận con người” mang vẻ đẹp một "tiểu anh hùng ca”. Qua nhân vật Xô-cô-lốp, tác giả khám phá ra chiều sâu tính cách Nga bình dị và nhân ái. Sau chiến tranh, anh vẫn nhớ hoài cái giây phút từ biệt vợ để ra trận, anh đẩy I-ri-na, khi chị cứ níu lấy anh, không thả… Bình dị trước biến cố trọng đại khi lịch sử đưa số phận anh lên "điểm tựa” thử thách! Lửa chiến tranh đã tắt hơn một năm rồi, mà lòng Xô-cô-lốp mãi không nguôi đau. Anh đã tìm đến rượu, "uống một ly rượu lử người”, anh đã "quá say mê món nguy hại ấy”. Anh muốn quên đi bao mất mát đau thương và cô đơn… Đang sống âm thầm trong bi kịch, tưởng không có lối thoát. Nhưng rồi tình cảm người cha, tình thương đồng loại đã thức dậy, làm cho vết thương lòng rỉ máu bấy nay như được mọc lên một lớp da non. Gặp bé Va-ni-a “đầu tóc rối bù, rách bươm xơ mướp” sống bơ vơ nơi hiệu giải khát, “bạ đâu ngủ đó… ai cho gì ăn nấy”, nhất là khi anh thấy cặp mắt của em "như những ngôi sao sáng ngời sau mưa”, Xô-cô-lốp thấy "thích nó” và “nhớ nó”, cố cho xe chạy thật nhanh để được về “gặp nó”. Anh đã quyết định: “không thể cho mình với nó chìm nghỉm riêng rẽ được! Mình sẽ nhận nó làm con!”. Một quyết định đầy nhân ái. Anh đã cứu bé Va-ni-a và anh đã tự cứu mình! Như có một phép thần biến cải: “ngay lúc đó tâm hồn tôi bỗng nhẹ nhõm và bừng sáng lên!”. Câu nói khẽ của Xô-cô-lốp; "là bố của con!” khi nghe bé Va-ni-a nghẹn ngào hỏi: “thế chú là ai? ”, một câu nói tưởng là bình dị nhưng đầy nước mắt, chứa đựng cả một biển trời thương mến mênh mông! Trước những cái hôn vào má, vào môi, vào trán, trước những cử chỉ yêu thương và tiếng nói ríu rít, líu lo của bé Va-ni-a: “bố yêu của con ơi!…Con chờ mãi mong được gặp bố…”, Xô-cô-lốp vô cùng xúc động: “Mắt tôi thì mờ đi, cả người cũng run lên, hai bàn tay lẩy bẩy…”. Xô-cô-lốp đã nhận bé Va-ni-a làm con. Anh đã tắm rửa, đưa bé đi cắt tóc, may quần áo mới, săn sóc em. Hai linh hồn đau khổ tựa vào nhau làm cho nỗi mất mát, đau thương sau chiến tranh được dịu lại. Giấc ngủ được yên lành hơn: “Lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm tôi được ngủ một giấc yên lành”. Còn bé Va-ni-a thì rúc vào nách bố nuôi “như con chim sẻ dưới mái rạ, ngáy khe khẽ…”. Hạnh phúc là san sẻ. Xô-cô-lốp lòng vui không tài nào tả xiết, đêm đêm thức dậy đánh diêm ngắm nhìn bé Va-ni-a ngủ ngon lành. Đời anh đã có một sự thay đổi kỳ diệu: “trái tim đã suy kiệt, đã chai sạn vì đau khổ, nay trở nên êm dịu hơn”. Vết thương lòng đâu dễ nguôi. Vì thế mà Xô-cô-lốp phải cõng đứa con nuôi bé bỏng đi khắp nước Nga. Chí đến một lúc nào đó, bé Va-ni-a lớn lên vào học một trường ổn định thì Xô-cô-lốp “mới có thể ở yên một chỗ”. Anh đang chịu đựng và vượt qua số phận bằng tình thương của người bố đối với đứa con. Cuộc gặp bất chợt với “hai con người côi cút” và câu chuyện đau lòng của họ đã để lại trong lòng tác giả bao nồi buồn thấm thía, nhưng Sồ-lố-khốp vẫn tin vào dũng khí và lòng nhân ái của người Nga, vẫn tin vào tương lai, dù cho bão tố chiến tranh có thổi bạt họ tới những miền xa lạ: “Cái gì đang chờ đón họ ở phía trước? Thiết nghĩ rằng con
người Nga đó, con người có ý chí kiên cường sẽ đứng vững được và sống bên bố, chú bé kia một khi lớn lên sẽ có thể đương đầu với mọi thử thách, sẽ vượt qua mọi chướng ngại trên đường, nếu như Tổ quốc kêu gọi”. Truyện “Số phận con người” có kết cấu “truyện lồng trong truyện” – đã tô đậm những đau khổ, những phẩm chất cao đẹp của nhân vật Xô-cô-lốp, khắc hoạ đậm nét tính cách và tâm hồn Nga, đem đến cho người đọc bao xúc động thấm thía về số phận con người trong chiến tranh và thời hậu chiến. Với những chi tiết, tình tiết rất sống, rất điển hình và chân thực, tác giả đã mô tả bộ mặt thật của chiến tranh, ca ngợi người lao động bình thường trong cuộc đời, anh binh nhì trong máu lửa, người cha trong cuộc sống phức tạp, nhiều khó khăn thời kỳ sau chiến tranh. Qua nhân vật Xô-cô-lốp, người đọc cảm nhận được những ý tưởng sâu sắc mà Sô-lô-khốp gửi gắm qua kiệt tác này: Với lòng dũng cảm mà con người vượt qua những thách thức chiến tranh; với lòng nhân ái có thể làm dịu bớt buồn đau mà chiến tranh reo rắc, để lại. Đoạn trữ tình ngoại đề làm cho cảm hứng nhân đạo thêm lung linh chói sáng. Nhân dân Việt Nam vừa trải qua 30 năm chiến tranh. Hình ảnh Xô-cô-lốp rất gần gũi với mỗi chúng ta. Nhân vật này rất sống, rất đáng thương nhưng vô cùng cao đẹp xứng đáng được mọi người yêu mến, cảm phục. Khát vọng hòa bình, được sống yên vui trong ấm no hạnh phúc và tình thương là khát vọng đẹp muôn đời của nhân loại. -------------------------------------------------------------------- Các bạn vừa tham khảo phần dàn ý chi tiết phân tích nhân vật Xô-cô-lốp trong tác phẩm Số phận con người của Sô-lô-khốp (chương trình Ngữ Văn 12). Truy cập kho tài liệu Văn mẫu lớp 12 để cập nhật thêm nhiều bài văn hay khác giúp bạn rèn luyện kỹ năng làm văn, chuẩn bị tốt cho các bài thi và kiểm tra môn Văn. Chúc các bạn học tốt !
0 notes
dachivn · 2 months ago
Text
Tìm hiểu về vật liệu Polyurethane
Polyurethane là vật liệu hiệu suất toàn diện với nhiều đặc tính nổi bật. Trong bài viết này, chúng tôi sẽ giới thiệu định nghĩa, đặc tính và ứng dụng của nó.
1. Vật liệu PU là gì?
Polyurethane là một loại polymer có chứa nhóm urethane (-NHCOO) trong chuỗi polymer chính, tên đầy đủ là polyurethane hoặc polymer isocyanate. Viết tắt là PU.
Polyurethane là một loại elastomer nằm giữa nhựa và cao su, cung cấp một bộ tính chất toàn diện khác biệt với nhựa và cao su thông thường. Nó được coi là vật liệu polyme hữu cơ mới nổi và thường được gọi là "nhựa chính thứ năm".
Chất đàn hồi polyurethane thể hiện các đặc tính tuyệt vời như khả năng chống mài mòn, khả năng chống hóa chất, độ bền kéo, độ đàn hồi cao, khả năng chịu tải trọng áp suất cao, khả năng chống mài mòn vượt trội, khả năng hấp thụ sốc hiệu quả, khả năng chống rách, khả năng chống bức xạ, độ bền tổng thể cao và khả năng chịu tải trọng cao trong khi vẫn cung cấp khả năng hấp thụ sốc và đệm. Đồng thời, chất đàn hồi polyurethane có nhiều độ cứng khác nhau, từ Shore A10 đến A100 và hiện có những sản phẩm có độ cứng vượt quá Shore A100.
Bởi vì hiệu suất tuyệt vời của nó và được sử dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực của nền kinh tế quốc dân, như công nghiệp nhẹ, công nghiệp hóa chất, điện tử, dệt may, y tế, xây dựng, vật liệu xây dựng, ô tô, quốc phòng, hàng không vũ trụ, hàng không, v.v.
Polyurethane được hình thành bằng cách trùng hợp polyisocyanate và polyhydroxy polymer. Đây là hợp chất polymer chứa nhiều phân đoạn chuỗi urethane lặp lại (-NHCOO-) trên chuỗi chính của polymer.
Polyurethane là một loại vật liệu polyme duy nhất trong lĩnh vực nhựa, cao su, bọt, sợi, lớp phủ, chất kết dính và polyme chức năng có ứng dụng quan trọng trong lĩnh vực vật liệu polyme tổng hợp, sản phẩm thâm nhập vào mọi mặt của nền kinh tế quốc dân, đã trở thành vật liệu polyme hiện nay có nhiều loại nhất, được sử dụng rộng rãi nhất, là vật liệu tổng hợp hữu cơ đặc biệt phát triển nhanh nhất.
Tumblr media
2. Lịch sử vật liệu polyurethane
Vào những năm 1930, các nhà khoa học Đức lần đầu tiên tổng hợp polyurethane, nhưng do trình độ kỹ thuật hạn chế vào thời điểm đó nên polyurethane không được sử dụng rộng rãi.
Cho đến những năm 1950, với sự cải tiến liên tục của công nghệ tổng hợp, polyurethane bắt đầu được sử dụng rộng rãi trong xây dựng, ô tô, đồ nội thất và các lĩnh vực khác. Vào những năm 1960, bọt polyurethane bắt đầu được sử dụng rộng rãi trong cách nhiệt tòa nhà.
Vào những năm 1970, vật liệu polyurethane bắt đầu được sử dụng trong sản xuất giày dép và đóng gói. Đồng thời, vật liệu đàn hồi polyurethane cũng bắt đầu được sử dụng rộng rãi.
Vào những năm 1980, lĩnh vực ứng dụng của vật liệu polyurethane được mở rộng hơn nữa và bắt đầu được sử dụng trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, điện tử, y tế và các lĩnh vực khác.
Sau những năm 1990, cùng với nhận thức ngày càng tăng về bảo vệ môi trường, vấn đề bảo vệ môi trường của vật liệu polyurethane cũng được nhấn mạnh và các vật liệu polyurethane thân thiện với môi trường hơn đã bắt đầu được phát triển.
Vào thế kỷ 21, lĩnh vực ứng dụng của vật liệu polyurethane đã mở rộng hơn nữa và đồng thời, những cải tiến công nghệ liên tục được thực hiện để phát triển các vật liệu polyurethane có hiệu suất cao hơn và thân thiện với môi trường hơn.
Tumblr media
3. Đặc điểm của vật liệu PU
3.1 Khả năng phản ứng: Polyurethane là một loại polymer được tạo ra bằng phản ứng giữa isocyanat và polyol nên có khả năng phản ứng.
3.2 Độ mềm và độ cứng có thể điều chỉnh: độ cứng của PU có thể điều chỉnh bằng cách điều chỉnh tỷ lệ isocyanate và polyol. Từ Shore A10-100, PU có độ cứng cao hơn có thể được sử dụng để gia công CNC.
3.3 Khả năng chống mài mòn: Polyurethane có khả năng chống mài mòn tốt và phù hợp với các ứng dụng đòi hỏi khả năng chống mài mòn, chẳng hạn như đế giày và lốp xe. Khả năng chống mài mòn gấp 3 đến 5 lần so với cao su thông thường. Chống trầy xước, không gây tiếng ồn, tuổi thọ cao, chi phí thấp, vật liệu polyurethane có khả năng chống mài mòn và độ đàn hồi tuyệt vời. Chẳng hạn như đối với bộ giảm xóc, đối với khối đệm và khớp nối, có nhiều khối đệm giảm xóc lắp ráp thanh lụa.
3.4 Khả năng chống dầu: Polyurethane có khả năng chống dầu tốt, thích hợp sử dụng cho những nơi cần khả năng chống dầu như ống dẫn dầu, phớt dầu.
3.5 Chịu lạnh: Polyurethane có khả năng chịu lạnh tốt, thích hợp cho những trường hợp cần sử dụng ở nhiệt độ thấp như thiết bị bảo quản lạnh. Khả năng chịu nhiệt độ là -40℃~120℃.
3.6 Khả năng chống lão hóa: Polyurethane có khả năng chống lão hóa tốt, thích hợp cho những trường hợp sử dụng lâu dài như vật liệu xây dựng. Chịu được nhiều loại axit hữu cơ và vô cơ, kiềm, amin, muối và dung môi.
3.7 PU là loại vật liệu mới giữa nhựa và cao su, có độ cứng của nhựa và độ đàn hồi của cao su. Do đó, nó thường được sử dụng trong các bộ phận có độ đàn hồi và độ cứng nhất định.
Tumblr media
4. Phân loại polyurethane
Polyurethane được sử dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực của nền kinh tế quốc dân vì hiệu suất tuyệt vời của nó, và ứng dụng sản phẩm liên quan đến công nghiệp nhẹ, công nghiệp hóa chất, điện tử, dệt may, chăm sóc y tế, xây dựng, vật liệu xây dựng, ô tô, quốc phòng, hàng không vũ trụ và hàng không. Ứng dụng của polyurethane chủ yếu được chia thành ba khía cạnh chính: bọt polyurethane mềm, bọt polyurethane cứng và chất đàn hồi polyurethane.
4.1 Bọt mềm Polyurethane
Mút mềm polyurethane là vật liệu đệm rất lý tưởng, cũng là loại mút mềm có số lượng ứng dụng lớn nhất. Mút mềm polyurethane ô mở có chức năng tiêu âm tốt, có thể dùng làm vật liệu cách âm trong nhà; vải tổng hợp: đệm vai, miếng bọt biển áo ngực, bông mỹ phẩm.
4.2 Bọt cứng Polyurethane
Bọt cứng Polyurethane nổi bật là vật liệu cách nhiệt tối ưu cho thiết bị đông lạnh và làm lạnh, mang lại hiệu quả cách nhiệt vượt trội. Có thể sử dụng làm lớp cách nhiệt tủ lạnh, tủ đông, hộp cách nhiệt, lò sưởi và các thiết bị điện khác.
Bọt cứng Polyurethane có thể được sử dụng làm bể chứa, vật liệu cách nhiệt đường ống, trong dầu mỏ, hóa chất, khí đốt tự nhiên và các ngành công nghiệp khác được sử dụng rộng rãi.
Xốp cứng PU có thể được sử dụng cho nóc ô tô, các bộ phận nội thất và nhiều loại bộ phận ô tô khác, chẳng hạn như tấm cửa, nắp khoang hành lý, nắp động cơ, v.v.
Bọt cứng PU mật độ cao (mật độ 300~700kg/m3) hoặc bọt cứng gia cường sợi thủy tinh là bọt kết cấu, còn được gọi là vật liệu giống gỗ. Có thể ứng dụng trong các cấu hình, tấm, đồ dùng thể thao, vật liệu trang trí, v.v.
4.3 Chất đàn hồi Polyurethane
Polyurethane elastomer bao gồm polyurethane elastomer đúc (CPU), polyurethane elastomer nhiệt dẻo (TPU) và polyurethane elastomer hỗn hợp (MPU). Polyurethane elastomer được sử dụng trong các bộ phận máy móc, con lăn, băng tải, phớt, con lăn và lốp xe. Chúng cũng có thể được sử dụng để tạo ra sợi đàn hồi, nhựa da tổng hợp, chất kết dính và lớp phủ.
Chất đàn hồi polyurethane có độ bền kéo, khả năng chống rách, chống va đập, chống mài mòn, chống chịu thời tiết, chống thủy phân và chống dầu tuyệt vời, cùng nhiều ưu điểm khác. Nó chủ yếu được sử dụng làm vật liệu phủ (ví dụ như bảo vệ ống mềm, miếng đệm, dây đai bánh xe, con lăn, bánh răng, ống, v.v.), chất cách điện, đế giày và lốp đặc.
PU dùng cho gia công CNC thuộc loại elastomer có độ cứng trung bình hoặc cứng hơn. Độ cứng trên 60A.
4.4 Lớp phủ polyurethane
Lớp phủ polyurethane có đặc tính kết dính mạnh, màng phủ có khả năng chống mài mòn, chống nước và kháng thuốc tuyệt vời. Nó chủ yếu được sử dụng làm lớp phủ trong đồ nội thất, vật liệu xây dựng và mực in công nghiệp.
4.5 Sợi Polyurethane 
Độ đàn hồi cao của sợi polyurethane (gọi tắt là spandex) là không thể so sánh với tất cả các loại sợi đàn hồi. Trong hàng dệt may truyền thống, chỉ cần thêm ít hơn 5% lượng spandex là có thể cải thiện đáng kể chất lượng của vải truyền thống, thể hiện phong cách mềm mại, thoải mái, đẹp và thanh lịch.
4.6 Giày Polyurethane 
Đế giày polyurethane làm từ chất lỏng nguyên chất có mật độ thấp, kết cấu mềm mại, thoải mái khi mang, chống mài mòn tốt, giảm xóc và chống trượt, chủ yếu được sử dụng trong sản xuất giày da cao cấp, giày thể thao và giày du lịch.
4.7 Keo dán polyurethane
Hiệu suất ở nhiệt độ thấp và nhiệt độ cực thấp của keo dán polyurethane vượt trội hơn tất cả các loại keo dán khác và chủ yếu được sử dụng trong ngành đóng gói, xây dựng, gỗ, ô tô, đóng giày và các ngành công nghiệp khác.
4.8 Chất trám trét Polyurethane
Chất trám trét polyurethane là vật liệu được sử dụng để lấp đầy các khoảng trống (lỗ, mối nối, đường nối, v.v.), vừa liên kết vừa bịt kín hai chức năng. Chất trám trét polyurethane, chất trám trét silicone và chất trám trét polysulfide tạo nên ba loại chính của chất trám trét cao cấp. 
4.9 Vật liệu chống thấm Polyurethane
Vật liệu chống thấm polyurethane khá tiện lợi khi sử dụng, có thể pha trộn tại hiện trường, phủ lớp bảo dưỡng ở nhiệt độ phòng, có thể thu được mà không có đường nối, độ đàn hồi của cao su và có hiệu suất lớp chống thấm tốt, dễ sửa chữa sau khi hư hỏng. Thường được sử dụng làm vật liệu lát đường, vật liệu đường chạy điền kinh, trường đua, vật liệu mặt đất công viên, khung cửa sổ cách nhiệt, v.v.
4.10 Keo dán polyurethane
Bằng cách điều chỉnh tỷ lệ isocyanate và polyalcohol để thực hiện việc điều chỉnh hiệu suất vật liệu đóng rắn, polyurethane có thể đạt được độ bám dính cao với chất nền, khả năng chống nước, chống dầu và chống hóa chất tuyệt vời. Nó chủ yếu được sử dụng trong các lĩnh vực bao bì, xây dựng, gỗ, ô tô và đóng giày.
4.11 Vật liệu y sinh
Polyurethane thể hiện tính tương thích sinh học vượt trội, dẫn đến việc nó ngày càng được sử dụng rộng rãi như một vật liệu y sinh. Nó có thể được sử dụng để sản xuất máy tạo nhịp tim nhân tạo, mạch máu nhân tạo, xương nhân tạo, thực quản nhân tạo, thận nhân tạo, màng lọc nhân tạo, v.v.
5. Các ngành công nghiệp ứng dụng phổ biến của polyurethane
Vật liệu xây dựng: Polyurethane có thể được sử dụng để sản xuất vật liệu cách nhiệt, vật liệu cách âm, vật liệu chống thấm, v.v.
Sản xuất đồ nội thất: Polyurethane có thể được sử dụng để sản xuất ghế sofa, nệm, ghế ngồi và các đồ nội thất khác.
Sản xuất ô tô: Polyurethane có thể được sử dụng để sản xuất ghế ô tô, nội thất, lốp xe, v.v.
Vật liệu đóng gói: Polyurethane có thể được sử dụng để sản xuất hộp xốp, bao bì xốp, v.v.
Sản xuất giày: Polyurethane có thể được sử dụng để sản xuất đế giày, miếng lót giày, v.v.
Sản phẩm điện tử: Polyurethane có thể được sử dụng để sản xuất vỏ, gioăng, v.v. của sản phẩm điện tử.
Thiết bị y tế: Polyurethane có thể được sử dụng để sản xuất tay cầm, đệm, v.v. cho các thiết bị y tế.
Hàng không vũ trụ: Polyurethane có thể được sử dụng để sản xuất gioăng, vật liệu cách nhiệt, v.v. trong lĩnh vực hàng không vũ trụ.
0 notes
xechuyendung · 3 months ago
Text
Hướng Dẫn Tìm Mua Xe Tải Cũ Hyundai Tại Hà Nội
1. Lợi Ích Của Việc Mua Xe Tải Cũ Hyundai
Xe tải Hyundai cũ mang lại nhiều lợi ích, bao gồm:
Chất lượng vượt trội: Hyundai nổi tiếng với độ bền và độ tin cậy của các sản phẩm. Những chiếc xe tải cũ từ thương hiệu này vẫn giữ được hiệu suất tốt dù đã qua sử dụng.
Chi phí hợp lý: Mua xe tải cũ Hyundai giúp bạn tiết kiệm chi phí so với việc mua xe mới, đồng thời vẫn có được một chiếc xe chất lượng.
2. Các Mẫu Xe Tải Hyundai Phổ Biến
Trước khi quyết định mua, bạn nên tìm hiểu các mẫu xe tải Hyundai phổ biến để chọn lựa được chiếc xe phù hợp nhất:
Hyundai 75S: Mẫu xe tải hạng trung này nổi bật với khả năng chịu tải tốt và khả năng vận hành ổn định, phù hợp cho các công việc vận chuyển hàng hóa lớn.
Hyundai EX8: Đây là mẫu xe tải nhỏ gọn với thiết kế tinh tế, phù hợp cho các nhu cầu vận chuyển trong đô thị và các khu vực đông đúc.
Hyundai H150: Xe tải này cung cấp sự linh hoạt và hiệu suất tốt, thích hợp cho các doanh nghiệp nhỏ và cá nhân cần vận chuyển hàng hóa trong khu vực thành phố.
Hyundai 110SP: Mẫu xe tải này mang đến khả năng chịu tải lớn và hiệu suất mạnh mẽ, phù hợp với các nhu cầu vận chuyển nặng và dài hạn.
3. Hướng Dẫn Tìm Mua Xe Tải Cũ Hyundai
Để tìm mua xe tải cũ Hyundai tại Hà Nội, hãy thực hiện các bước sau:
Tìm Kiếm Tại Các Chợ Xe Cũ: Hà Nội có nhiều chợ xe cũ như ở quận Hoàng Mai, Thanh Xuân, và Long Biên. Các địa điểm này thường tập trung nhiều mẫu xe tải Hyundai cũ với giá cả và tình trạng đa dạng.
Sử Dụng Các Trang Web Đặc Biệt: Truy cập vào các trang web như xetaichuyendung.com.vn để tìm kiếm các mẫu xe tải cũ Hyundai. Các trang web này cung cấp thông tin chi tiết về từng chiếc xe, bao gồm cả tình trạng và giá cả.
Liên Hệ Với Đại Lý Uy Tín: Các đại lý xe tải cũ uy tín tại Hà Nội có thể cung cấp các mẫu xe Hyundai đã qua kiểm tra chất lượng. xetaichuyendung.com.vn là một trong những đại lý hàng đầu cung cấp xe tải Hyundai cũ với chất lượng đảm bảo.
4. Những Điều Cần Lưu Ý Khi Mua Xe Tải Cũ Hyundai
Kiểm Tra Tình Trạng Xe: Đảm bảo kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng của xe, bao gồm động cơ, hệ thống phanh, và các bộ phận quan trọng khác. Bạn nên yêu cầu một báo cáo kiểm tra từ đại lý hoặc thợ sửa xe chuyên nghiệp.
Xem Xét Giấy Tờ: Kiểm tra các giấy tờ liên quan đến xe để đảm bảo tính hợp pháp và tránh rủi ro pháp lý.
Hỏi Về Lịch Sử Bảo Trì: Yêu cầu thông tin về lịch sử bảo trì của xe để biết xe đã được chăm sóc như thế nào và có thể phát sinh vấn đề gì trong tương lai.
Kết Luận
Mua xe tải cũ Hyundai tại Hà Nội là một lựa chọn tuyệt vời cho những ai cần một chiếc xe tải bền bỉ và tiết kiệm chi phí. Bằng cách thực hiện các bước tìm kiếm và kiểm tra kỹ lưỡng, bạn có thể tìm được một chiếc xe Hyundai cũ chất lượng cao với giá hợp lý. Hãy truy cập xetaichuyendung.com.vn để khám phá các lựa chọn xe tải Hyundai cũ và nhận được sự tư vấn tận tình từ đội ngũ chuyên gia của chúng tôi.
0 notes
thanhlapcongtytaitayninh · 4 months ago
Text
Thành lập công ty tại Tây Ninh: Lựa chọn ngành nghề phù hợp
Khi bạn đang cân nhắc thành lập công ty tại Tây Ninh, việc lựa chọn ngành nghề phù hợp là một trong những quyết định quan trọng. Tây Ninh, với tiềm năng phát triển kinh tế đa dạng, cung cấp nhiều cơ hội cho các doanh nghiệp mới. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu các ngành nghề tiềm năng để thành lập công ty tại Tây Ninh.
Tumblr media
Nông nghiệp và chế biến nông sản
Tây Ninh được biết đến là vùng đất phì nhiêu, với nhiều loại nông sản chất lượng cao. Việc thành lập công ty chuyên về sản xuất, chế biến và xuất khẩu các sản phẩm nông nghiệp như gạo, cà phê, cao su, hoa quả… có thể là một lựa chọn hấp dẫn. Lợi thế của ngành này là chi phí sản xuất thấp và cơ sở hạ tầng phát triển.
Du lịch và dịch vụ lưu trú
Tây Ninh sở hữu nhiều di tích lịch sử, danh lam thắng cảnh như Núi Bà Đen, Đền Bà, Bến Đình… Việc thành lập công ty cung cấp dịch vụ du lịch, khách sạn, nhà hàng… có thể tận dụng được tiềm năng du lịch của địa phương.
Thành lập công ty tại Tây Ninh ngành Logistics và vận tải
Tây Ninh nằm trong vùng Đông Nam Bộ, gần biên giới Campuchia, là một địa điểm lý tưởng để phát triển dịch vụ logistics và vận tải. Các công ty chuyên về kho vận, vận chuyển hàng hóa, dịch vụ hải quan… có thể tìm thấy nhiều cơ hội tại đây.
Sản xuất công nghiệp
Tây Ninh cũng thu hút nhiều khu công nghiệp và có nguồn lao động dồi dào. Các ngành như sản xuất linh kiện điện tử, cơ khí, may mặc… đều có tiềm năng phát triển tại đây.
Dịch vụ chăm sóc sức khỏe: Lựa chọn thành lập công ty tại Tây Ninh hàng đầu
Với dân số ngày càng tăng và nhu cầu chăm sóc sức khỏe gia tăng, thành lập các cơ sở y tế, phòng khám, spa… cũng là một lựa chọn đáng cân nhắc.
Xem thêm: https://baotintax.com/dich-vu-thanh-lap-cong-ty-tai-tay-ninh/
Tây Ninh là một địa phương đầy tiềm năng cho các doanh nghiệp mới. Với sự đa dạng về ngành nghề, bạn có thể lựa chọn lĩnh vực phù hợp với sở trường, nguồn vốn và định hướng phát triển. Dù lựa chọn ngành nào, việc tìm hiểu kỹ lưỡng thị trường, quy hoạch chiến lược kinh doanh và xây dựng đội ngũ chuyên nghiệp là những yếu tố then chốt để thành công khi thành lập công ty tại Tây Ninh.
0 notes
daycapvaicauhang · 4 months ago
Text
Giới thiệu Dây cáp vải cẩu hàng
Sự phát triển của ngành giao thông vận tải đòi hỏi các giải pháp nâng hạ hàng hóa an toàn và hiệu quả hơn. Dây cáp vải cẩu hàng, với thiết kế linh hoạt và khả năng chịu tải trọng lớn, đã trở thành lựa chọn phổ biến tại các bến bãi, cầu cảng và công trường.
Tumblr media
Cáp vải cẩu hàng là gì?
Cáp vải cẩu hàng (Webbing Sling) là loại cáp được làm từ chất liệu vải sợi tổng hợp chuyên dụng, dệt theo quy cách riêng biệt. Với đặc tính mềm mại và linh hoạt, cáp vải không gây trầy xước bề mặt hàng hóa, đặc biệt là các thiết bị công nghiệp có kích thước lớn, đồng thời đảm bảo an toàn và tiện lợi hơn so với cáp thép và xích cẩu.
Ưu điểm vượt trội của cáp vải cẩu hàng:
- Nhẹ và linh hoạt: Dễ dàng sử dụng và thao tác, phù hợp với nhiều loại hàng hóa khác nhau. - Chịu tải trọng lớn: Có thể nâng hạ hàng hóa lên đến hàng trăm tấn, từ hàng siêu trọng đến container cỡ lớn. - Độ đàn hồi tốt: Giảm thiểu xung lực, bảo vệ xe cẩu và hàng hóa khỏi hư hỏng. - Độ bám dính cao: Đảm bảo an toàn cho hàng hóa trong quá trình nâng hạ, đặc biệt là hàng hóa đặc biệt. - Độ bền cao: Dễ bảo quản, sử dụng trong nhiều môi trường làm việc khác nhau, với hệ số an toàn tối thiểu 5:1.
Tiêu chí lựa chọn cáp vải cẩu hàng:
- Hệ số an toàn: Chọn cáp có hệ số an toàn từ 5:1 trở lên, nếu làm việc ngoài trời có gió lớn nên chọn 6:1. - Nguồn gốc xuất xứ: Ưu tiên cáp vải chính hãng, có nguồn gốc rõ ràng và chứng nhận chất lượng. - Thông số kỹ thuật: Chọn tải trọng, chiều dài và kiểu nối phù hợp với đặc trưng hàng hóa. - Kiểu dáng: Chọn cáp 2 mắt hoặc 2 nối vòng tròn tùy theo nhu cầu. - Chất liệu: Chọn chất liệu phù hợp với môi trường làm việc (nilon, PP cho môi trường ổn định, PE cho môi trường có hóa chất ăn mòn). - Ngân sách: Cân nhắc giữa cáp nội địa và nhập khẩu tùy theo yêu cầu và khả năng tài chính.
LIÊN HỆ:
Địa chỉ: 19 Ngách 11, Ngõ 1295 Giải Phóng, Hoàng Liệt, Hoàng Mai, Hà Nội
Điện thoại: 0965996288
Website: https://www.baohosanboo.com/day-cap-vai-cau-hang
Facebook: https://www.facebook.com/daycapvaich
Twitter: https://x.com/daycapvaich
Pinterest: https://www.pinterest.com/daycapvaicauhang/
Tumblr: https://daycapvaicauhang.tumblr.com/
Youtube: https://www.youtube.com/channel/UC5143qGD72eP5SrkstHJtFw
1 note · View note
thenutcrackers2021 · 4 months ago
Text
Mono no Aware - Ken Liu
Tumblr media
Về tác giả
Ken Liu sinh năm 1976 tại Phúc Châu, Trung Quốc và di cư đến Mỹ khi còn rất trẻ. Anh là tác giả của nhiều truyện ngắn, tiểu thuyết và tập truyện ngắn nổi tiếng như The Paper Menagerie, Grace of Kings và là người chuyển ngữ bộ tiểu thuyết Tam thể của Lưu Từ Hân sang tiếng Anh. Tác phẩm của anh thường kết hợp các yếu tố văn hóa phương Đông và phương Tây, đề cập đến các chủ đề như công nghệ, triết lý, văn hóa và nhân tính. Ken Liu là một trong những nhà văn khoa học viễn tưởng gốc Á nổi tiếng nhất thế giới. Anh đã nhận được nhiều giải thưởng văn học uy tín như Hugo, Nebula và World Fantasy. Ngoài sáng tác văn học, anh cũng làm việc như một luật sư, nhà dịch thuật và kỹ sư phần mềm.
Các thông tin khác cùng nhiều truyện ngắn và truyện dịch của Ken Liu có thể tìm thấy trên website https://kenliu.name/.
Về tác phẩm
Mono no Aware là một truyện ngắn của Ken Liu, đăng trên tạp chí Lightspeed năm 2013.
* * *
Thế giới có hình dạng giống như từ “cái ô” trong văn tự kanji, trừ việc được viết rất xấu, như chữ viết của tôi vậy, xấu đến nỗi tất cả các phần đều chẳng hài hòa chút nào.
Tumblr media
Bố tôi sẽ rất xấu hổ về nét chữ trẻ con của tôi. Quả thực, tôi hầu như không thể viết được nhiều chữ kanji nữa. Việc học chính thức của tôi ở Nhật Bản đã dừng lại khi tôi chỉ mới lên tám.
Tuy nhiên, với mục đích hiện tại, nét chữ xấu này vẫn tạm chấp nhận được.
Tán dù bên trên là cánh buồm mặt trời. Ngay cả ký tự kanji méo mó đó cũng chỉ có thể cho ta một gợi ý về kích thước khổng lồ của nó. Mỏng hơn bánh tráng gấp trăm lần, chiếc đĩa quay ấy trải rộng hàng nghìn kilomet ngoài không gian như một cánh diều khổng lồ có ý định bắt giữ mọi photon bay qua. Cánh buồm cản bầu trời theo đúng nghĩa đen.
Bên dưới treo một sợi dây cáp bằng ống nano carbon dài 100km: chắc, nhẹ và dẻo. Cuối dây cáp treo lõi của con tàu Hy Vọng, mô-đun nhà ở, là một hình trụ dài 500m tập hợp toàn bộ 1.021 cư dân trên thế giới.
Ánh sáng từ mặt trời chiếu vào cánh buồm, đẩy chúng tôi đi trên một quỹ đạo xoắn ốc ngày càng mở rộng và tăng tốc rời xa khỏi nó. Gia tốc giữ chúng tôi dưới mặt đất, tạo ra trọng lượng cho vạn vật.
Chúng tôi đi theo đường cong của quỹ đạo đến một ngôi sao tên là 61 Virginis. Hiện tại thì ta không thể thấy nó được vì ngôi sao đang ở sau tán của cánh buồm mặt trời. Tàu Hy Vọng sẽ tới đó trong khoảng 300 năm nữa, có thể lâu hơn hoặc sớm hơn.  Nếu may mắn, những đứa cháu chắt tôi sẽ được chứng kiến sự kiện đó - tôi đã từng tính thử xem con cháu đời thứ bao nhiêu của tôi sẽ có vinh dự ấy, nhưng giờ tôi đã quên mất rồi.
Mô-đun nhà ở không có cửa sổ, cũng không có khung cảnh các ngôi sao đều đặn bay vụt qua. Hầu hết mọi người chẳng quan tâm, họ đã chán ngắm sao từ lâu rồi. Nhưng tôi thích nhìn qua những máy ảnh lắp ở đáy tàu, để có thể ngắm nhìn thứ ánh sáng đo đỏ ngày một yếu dần phát ra từ ánh mặt trời của chúng tôi, quá khứ của chúng tôi.
* * *
“Hiroto,” Bố tôi lay tôi tỉnh giấc. “Thu dọn đồ đạc đi con. Đến giờ rồi.”
Chiếc vali nhỏ của tôi đã sẵn sàng. Tôi chỉ cần cất bộ cờ vây của mình trong đó. Bố tặng tôi bộ cờ này khi tôi lên năm, và đối với tôi, những lúc hai bố con chơi với nhau là khoảng thời gian yêu thích nhất trong ngày.
Khi gia đình tôi ra ngoài, mặt trời vẫn chưa mọc. Tất cả hàng xóm cũng đang xách túi đồ đứng bên ngoài nhà của họ, và chúng tôi lịch sự chào nhau dưới những ngôi sao mùa hạ. Như thường lệ, tôi tìm Cái Búa. Việc đó chỉ là chuyện nhỏ. Kể từ khi tôi có thể nhớ được, tiểu hành tinh đó đã là thứ sáng nhất trên bầu trời ngoài mặt trăng, và cứ mỗi năm nó lại sáng hơn nữa.
Một chiếc xe tải gắn loa phía trên chạy chầm chậm vào giữa phố.
“Các công dân ở Kurume chú ý! Vui lòng di chuyển đến trạm xe buýt một cách trật tự. Sẽ có rất nhiều xe buýt đưa các bạn đến ga tàu để có thể đến ga Kagoshima. Không được phép tự lái xe đi. Các bạn phải để đường đi thông thoáng cho xe buýt và các phương tiện công cộng!”
Mọi gia đình đều chậm rãi bước xuống vỉa hè.
“Bà Maeda,” Bố tôi nói với người hàng xóm. “Tôi giúp bà xách hành lý nhé?”
“Cảm ơn anh nhiều nhé,” bà lão nói.
Sau mười phút đi bộ, bà Maeda dừng lại và dựa vào cột đèn.
“Chỉ còn một chút nữa thôi, bà ơi,” tôi nói. Bà gật đầu nhưng hụt hơi không nói được. Tôi cố gắng cổ vũ bà. “Bà đang mong đợi gặp cháu trai ở Kagoshima phải không ạ? Cháu cũng nhớ Michi. Bà sẽ được ngồi cùng cậu ấy và nghỉ ngơi trên tàu vũ trụ. Họ nói sẽ có đủ chỗ cho tất cả mọi người.”
Mẹ mỉm cười tán thành với tôi.
“Thật may mắn biết bao khi chúng ta được ở đây,” Bố tôi nói. Ông chỉ vào những hàng người đang di chuyển thành hàng đến bến xe buýt, những người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi đi giày chỉn chu trông thật nghiêm trang, những phụ nữ trung niên đang giúp đỡ cha mẹ già của họ, những con phố sạch sẽ, vắng vẻ, và yên tĩnh - dù ở trong đám đông, nhưng mọi người chỉ nói rất nhỏ. Chính bầu không khí dường như cũng trở nên lung linh cùng sự kết nối chặt chẽ giữa con người - gia đình, hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp - vô hình và bền chặt tựa như những sợi tơ.
Tôi đã xem trên TV về những gì đang xảy ra ở  nơi khác quanh thế giới: bọn cướp bóc gào thét, nhảy múa trên đường phố, cảnh sát bắn chỉ thiên và đôi khi bắn cả vào đám đông, những tòa nhà bốc cháy, xác chết chất đống nằm ngổn ngang, các tướng lĩnh la hét trước những đám đông nổi loạn, thề sẽ trả thù cho những ân oán ngày xưa ngay cả khi thế giới đang diệt vong.
“Hiroto, bố muốn con hãy nhớ điều này,” Bố nói. Ông nhìn quanh, không kìm nén nổi cảm xúc. “Khi đối mặt với thiên tai, cũng là lúc chúng ta thể hiện sức mạnh của mình như một dân tộc. Con phải hiểu rằng chúng ta không được định nghĩa bởi sự cô đơn riêng lẻ, mà bởi mạng lưới các mối quan hệ mà chúng ta đang có. Một người phải vượt lên trên những nhu cầu ích kỷ của bản thân để tất cả chúng ta có thể sống hòa thuận. Cá nhân thì nhỏ bé và bất lực, nhưng nếu gắn kết chặt chẽ với nhau, thì toàn đất nước Nhật Bản sẽ là bất khả chiến bại.”
* * *
“Thưa thầy Shimizu,” cậu bé Bobby tám tuổi nói, “Em không thích trò chơi này.”
Trường học nằm tại trung tâm của mô-đun nhà ở hình trụ, nơi nó hưởng lợi khi được che chắn tốt nhất khỏi bức xạ. Trước cửa lớp học treo lá cờ Mỹ để học sinh nói lời tuyên thệ mỗi buổi sáng. Hai bên lá cờ Mỹ là hai hàng cờ nhỏ hơn thuộc về các quốc gia khác có người dân sống sót trên tàu Hy Vọng. Ở góc trái là bức tranh một đứa trẻ Hinomaru, các góc của tờ giấy trắng giờ đã quăn lại và mặt trời mọc đỏ rực một thời đã mờ dần thành màu cam của ánh hoàng hôn. Tôi đã vẽ nó vào ngày tôi lên tàu Hy Vọng.
Tôi kéo ghế ngồi cạnh chiếc bàn nơi Bobby và cậu bạn Eric đang ngồi. “Vì sao em không thích trò chơi này?”
Giữa hai cậu bé là một bàn cờ vây kích thước 19x19. Một ít quân cờ trắng và đen đã được đặt ở những điểm giao nhau.
Cứ hai tuần một lần, khi được nghỉ một ngày từ công việc thường nhật là theo dõi tình trạng của cánh buồm mặt trời, tôi thường đến đây dạy bọn trẻ đôi chút về Nhật Bản. Đôi khi tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn khi làm điều này. Sao tôi có thể trở thành thầy giáo của bọn trẻ khi tôi chỉ còn ký ức mơ hồ của một cậu bé về Nhật Bản chứ?
Nhưng cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Tất cả những kỹ thuật viên không phải người Mỹ như tôi đều cảm thấy nhiệm vụ của chúng tôi là phải tham gia vào chương trình bồi dưỡng văn hóa tại trường và truyền đạt những gì chúng tôi có thể.
“Mọi quân cờ đá trông đều giống nhau,” Bobby nói, “và chúng không di chuyển. Chúng thật tẻ nhạt.”
“Thế em thích chơi trò gì?” Tôi hỏi.
“Asteroid Defender ạ!” Eric nói. “Trò chơi này hay lắm ạ. Thầy sẽ cứu được cả thế giới.”
“Ý thầy là một trò gì mà không phải chơi trên máy tính ấy.
Bobby nhún vai. “Cờ vua, chắc thế ạ. Em rất thích quân hậu. Quân hậu quyền lực và khác biệt so với các quân khác. Quân hậu chính là anh hùng ạ.”
“Cờ vua chỉ là trò chơi của các cuộc giao tranh nhỏ,” tôi nói. “Góc nhìn của cờ vây rộng hơn. Nó bao gồm toàn bộ trận đấu.”
“Nhưng chẳng có anh hùng nào trong cờ vây cả,” Bobby bướng bỉnh nói.
Tôi chẳng biết phải trả lời cậu bé thế nào.
* * *
Không còn nơi ở tại Kagoshima, nên mọi người phải ngủ bên ngoài dọc đường đến sân bay vũ trụ. Ở phía chân trời, chúng tôi có thể nhìn thấy những con tàu lớn màu bạc lấp lánh ánh mặt trời.
Bố đã giải thích với tôi rằng các mảnh vỡ rơi ra từ Cái Búa hướng tới Sao Hỏa và Mặt Trăng, vậy nên để được an toàn, các con tàu sẽ đưa chúng tôi đi xa hơn và đi vào không gian.
“Con muốn ngồi cạnh cửa sổ ạ,” Tôi nói, tưởng tượng thấy những ngôi sao bay ngang qua.
“Con nên nhường ghế ở cửa sổ cho những người nhỏ tuổi hơn con,” Bố nói. “Hãy nhớ rằng, tất cả chúng ta phải hy sinh để sống cùng nhau.”
Chúng tôi chất đầy những chiếc vali của mình vào tường và phủ ga trải giường lên để làm thành những chỗ trú ẩn khỏi gió và mặt trời. Hàng ngày các thanh tra chính phủ đều ghé thăm để phân phát đồ tiếp tế và đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn.
“Hãy bình tĩnh!” Các thanh tra chính phủ nói. “Chúng tôi biết mọi thứ đang tiến triển chậm, nhưng chúng tôi đang làm hết sức có thể rồi. Tất cả mọi người đều sẽ có chỗ ngồi.”
Chúng tôi đành kiên nhẫn chờ đợi. Một số bà mẹ tổ chức các buổi học cho bọn trẻ trong ngày, các ông bố thì thiết lập một hệ thống ưu tiên để những gia đình có cha mẹ già và trẻ sơ sinh được lên tàu đầu tiên khi tàu sẵn sàng.
Sau bốn ngày chờ đợi, những lời trấn an từ các thanh tra chính phủ nghe có vẻ không khiến người ta yên tâm. Những tin đồn bắt đầu lan truyền trong đám đông.
“Chính là do những con tàu đấy. Chúng đang gặp trục trặc.”
“Những chủ thầu đã lừa dối chính phủ và nói rằng họ đã sẵn sàng nhưng thực chất thì chưa, và bây giờ Thủ tướng Chính phủ quá xấu hổ không dám thừa nhận sự thật.”
“Em nghe nói chỉ có một con tàu, và chỉ vài trăm người quan trọng nhất có chỗ ngồi. Những con tàu khác chỉ là vỏ rỗng để tượng trưng thôi.”
“Người ta đang hy vọng rằng người Mỹ sẽ thay đổi ý định và đóng nhiều tàu hơn cho các nước đồng minh như chúng ta”.
Mẹ tôi đến và thì thầm vào tai Bố.
Bố tôi lắc đầu và ngăn Mẹ lại. “Đừng nhắc lại những điều như vậy nữa.”
“Nhưng vì an toàn của Hiroto -”
“Không!” Tôi chưa bao giờ nghe thấy Bố giận dữ như vậy. Ông dừng lại, nuốt nước bọt. “Chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng vào Thủ tướng và Lực lượng Phòng vệ.”
Mẹ trông có vẻ không vui. Tôi tiến đến và nắm lấy tay Mẹ. “Con không sợ đâu ạ,” tôi nói.
“Đúng vậy,” Bố nói, giọng dịu đi. “Chẳng có gì phải sợ cả.”
Ông bế tôi vào lòng - tôi có chút ngượng vì Bố đã không làm việc này kể từ khi tôi còn rất nhỏ - và chỉ vào đám đông hàng nghìn người quanh chúng tôi trải dài mãi tận chân trời.
“Con hãy nhìn xem trong chúng ta có bao nhiêu người: các bà, các ông bố trẻ, các chị gái và em trai. Đối với bất cứ ai hoang mang và bắt đầu tung tin đồn trong đám đông như thế sẽ thật ích kỉ và sai lầm, và nhiều người có thể sẽ bị tổn thương. Chúng ta phải giữ vững tinh thần và nhìn vào toàn cảnh. 
* * *
Mindy và tôi làm tình chậm rãi. Tôi thích ngửi mùi hương từ mái tóc xoăn đen của cô ấy, mái tóc dày, ấm, xộc vào mũi như mùi biển, như mùi muối tinh khiết.
Sau đó chúng tôi nằm cạnh nhau, nhìn lên màn hình trần của tôi.
Tôi tiếp tục nhìn lên cánh đồng sao đang lùi xa dần. Mindy làm việc trong lĩnh vực điều hướng, và cô ấy ghi lại nguồn cấp dữ liệu video buồng lái có độ phân giải cao cho tôi.
Tôi thích tưởng tượng rằng đó là một giếng trời lớn, và chúng tôi đang nằm dưới những vì sao. Tôi biết một số người khác thích để màn hình của mình hiển thị ảnh và video về Trái Đất xưa, nhưng điều đó chỉ làm tôi thêm buồn rầu.
“Làm sao để nói từ ‘ngôi sao’ trong tiếng Nhật ạ?” Mindy hỏi.
“Hoshi,” tôi nói với cô ấy.
“Còn từ ‘khách’ anh nói thế nào?”
“Okyakusan.”
“Vậy chúng ta là hoshi okyakusan ạ? Những vị khách của vì sao?”
“Không phải như thế đâu,” tôi nói. Mindy là một ca sĩ, và cô ấy thích thanh âm của những ngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh. Có lần cô ấy đã nói với tôi rằng: “Thật khó để lắng nghe âm nhạc đằng sau những từ ngữ khi không hiểu rõ được ý nghĩa của chúng.”
Tây Ban Nha là tiếng mẹ đẻ của Mindy nhưng cô ấy thậm chí nhớ tiếng Tây Ban Nha còn ít hơn tôi nhớ tiếng Nhật. Cô ấy thường hay hỏi tôi về những từ ti��ng Nhật và đưa chúng vào các ca khúc của mình.
Tôi cố gắng diễn đạt một cách thi vị cho cô ấy, nhưng không chắc liệu mình có thành công hay không. “Wareware ha, hoshi no aida ni kyaku ni kite.” Chúng ta đến để trở thành những vị khách của muôn vàn ngôi sao.
“Có cả nghìn cách để diễn đạt mọi thứ,” Bố tôi đã từng nói, “mỗi cách lại phù hợp với một thời điểm khác nhau.” Ông dạy tôi rằng ngôn ngữ của chúng tôi thật nhiều sắc thái, duyên dáng và tao nhã, mỗi câu đều như một lời thơ.  Ngôn ngữ ấy nhiều tầng ý nghĩa, những điều không nói thành lời cũng mang sức nặng chẳng kém gì những điều đã nói ra, ngữ cảnh lồng trong ngữ cảnh, lớp chồng lớp, tựa như chất thép trong kiếm samurai vậy.
Tôi ước Bố ở bên tôi để tôi có thể hỏi ông: Làm sao để con nói “con nhớ bố” một cách phù hợp vào dịp sinh nhật 25 tuổi của mình, khi con là người sống sót cuối cùng trong dòng họ?
“Chị gái em đã từng rất thích truyện manga Nhật Bản.”
Cũng như tôi, Mindy là một trẻ mồ côi. Đó là điều thu hút chúng tôi lại gần nhau.
“Em có nhớ gì nhiều về chị ấy không?’
“Không nhiều lắm. Khi lên tàu em chỉ tầm năm tuổi. Trước đó, em chỉ nhớ được nhiều tiếng nổ súng và tất cả bọn em phải trốn trong bóng tối, vừa chạy vừa khóc và trộm đồ ăn. Chị ấy luôn ở đó để giữ em yên lặng bằng cách đọc truyện manga. Và rồi thì…”
Tôi mới xem đoạn video đó đúng một lần. Từ quỹ đạo  cao của chúng tôi, viên bi xanh trắng là Trái Đất dường như chao đảo trong giây lát khi tiểu hành tinh va vào, và sau đó, những làn sóng âm thầm, cuồn cuộn của sự hủy diệt  đã từ từ nhấn chìm quả địa cầu.
Tôi kéo cô ấy về phía mình và hôn nhẹ lên trán, một nụ hôn dỗ dành. “Chúng ta đừng nói về những điều đáng buồn nữa.”
Cô ấy vòng tay ôm tôi thật chặt, như thể sẽ không bao giờ buông tay.
“Còn truyện manga, em có nhớ gì về chúng không?” Tôi hỏi.
“Em nhớ trong manga đầy những người máy khổng lồ. Em đã nghĩ: Nhật Bản thật hùng mạnh.”
Tôi cố gắng tưởng tượng xem: những người máy anh hùng khổng lồ trên khắp Nhật Bản, đã liều mạng cứu người dân. 
* * *
Lời xin lỗi của Thủ tướng được phát qua loa phóng thanh. Một số người cũng xem trên điện thoại.
Tôi nhớ rất ít về lời xin lỗi đó ngoại trừ việc giọng ông ấy nhỏ và trông ông thật già yếu. Ông có vẻ thành thật hối lỗi. “Tôi đã để mọi người thất vọng.”
Hóa ra những tin đồn là sự thật. Các công ty đóng tàu đã nhận tiền từ chính phủ nhưng đã không đóng những con tàu đủ kiên cố hoặc đủ khả năng như  họ đã hứa. Họ vẫn tiếp tục diễn kịch đến tận phút cuối cùng. Khi chúng tôi nhận  ra sự thật thì đã quá muộn.
Nhật Bản không phải là quốc gia duy nhất khiến người dân thất vọng. Những quốc gia khác trên thế giới đã tranh cãi về việc mỗi quốc gia nên đóng góp bao nhiêu cho nỗ lực sơ tán chung khi Cái Búa được lần đầu phát hiện sắp sửa va chạm vào Trái Đất. Và rồi, khi kế hoạch đó sụp đổ, đa số các nước đều quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu đặt cược rằng Cái Búa sẽ di chuyển chệch hướng  và thay vào đó, dành tiền và sinh mạng để chiến đấu với nhau.
Sau khi Thủ tướng kết thúc bài phát biểu, đám đông vẫn im lặng. Một vài giọng nói giận dữ hét lên nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống. Dần dần, theo trật tự, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc và rời khỏi các khu cắm trại tạm thời. 
* * *
“Mọi người chỉ đi  về nhà thôi sao?” Mindy ngờ vực hỏi.
“Ừ.”
“Không có cướp bóc, không có chạy loạn, cũng không có binh lính nổi loạn trên đường phố sao?”
“Vì đây là Nhật Bản,” tôi nói với cô ấy. Và tôi có thể nghe được niềm tự hào trong giọng nói của mình, như một dư âm giọng nói của bố.
“Em đoán mọi người đều đã từ bỏ,” Mindy nói. “Họ đã bỏ cuộc. Có lẽ đó là một việc làm văn minh.”
“Không!” Tôi cố không để lộ sự nóng giận trong lời nói của mình. Câu nói của cô ấy khiến tôi thấy khó chịu, như lời nhận xét của Bobby rằng cờ vây tẻ nhạt vậy. “Không phải thế đâu em.”
* * *
“Bố đang nói chuyện với ai thế ạ?” Tôi hỏi.
“Tiến sĩ Hamilton,” Mẹ nói. “Chúng ta - ông ấy và bố mẹ - học chung trường đại học ở Mỹ.”
Tôi quan sát Bố nói tiếng Anh qua điện thoại. Ông dường như là một con người hoàn toàn khác: Không phải chỉ vì ngữ điệu và cao độ trong giọng nói của Bố; mà gương mặt Bố trông hoạt bát hơn, cử chỉ tay cũng nhiều hơn. Ông nhìn giống như một người nước ngoài vậy.
Bố hét vào điện thoại.
“Bố đang nói gì vậy ạ?”
Mẹ bảo tôi im lặng. Mẹ chăm chú quan sát Bố, lắng nghe từng chữ một.
“Không,” Bố nói vào điện thoại. “Không được!” Câu này thì tôi không cần dịch.
Sau đó Mẹ tôi nói, “Anh ấy đang cố gắng làm điều đúng đắn, theo cách của riêng mình.”
“Anh ta vẫn ích kỷ như ngày nào,” Bố cáu kỉnh.
“Thật chẳng công bằng chút nào,” Mẹ nói. “Anh ấy không bí mật gọi cho em. Thay vào đó, Hamilton gọi anh v�� anh ấy tin rằng nếu hai người hoán đổi vị trí cho nhau, anh ấy sẽ sẵn lòng trao cho người phụ nữ mình yêu cơ hội sống sót, ngay cả khi là với người đàn ông khác.”
Bố nhìn Mẹ. Tôi chưa bao giờ nghe bố mẹ tôi nói “anh yêu em” với nhau, nhưng có những lời không cần thiết phải nói ra mới cảm nhận được.
“Mẹ sẽ không bao giờ đồng ý với bố con nữa.” Mẹ mỉm cười nói. Rồi bà đi vào bếp nấu bữa trưa. Ánh mắt của Bố dõi theo Mẹ. 
“Hôm nay đẹp trời con nhỉ,” Bố bảo tôi. “Hai bố con mình đi dạo đi.”
Chúng tôi đi ngang qua những người hàng xóm khác đi bộ dọc vỉa hè. Chúng tôi chào nhau, hỏi thăm sức khỏe của nhau. Mọi thứ đều có vẻ bình thường. Cái Búa ngày càng tỏa sáng rực rỡ trong ánh hoàng hôn phía trên đầu.
“Con chắc hoảng sợ lắm nhỉ, Hiroto,” ông nói.
“Họ sẽ không cố gắng đóng thêm tàu thoát hiểm nữa ạ?”
Bố không trả lời. Cơn gió cuối hè mang theo tiếng ve kêu râm ran.
“Ve sầu ca vang
Không hề biết trước
Khi nào đời tàn.”
“Bố ơi?”
“Đó là một bài thơ của Basho. Con có biết bài thơ đó không?”
Tôi lắc đầu. Tôi không hứng thú với thơ ca cho lắm.
Bố thở dài và mỉm cười với tôi. Ông nhìn lên mặt trời lặn và lại bắt đầu đọc thơ:
“Ánh mặt trời phai mờ mang vẻ đẹp vô hạn
Dẫu cho thời điểm đã gần đến cuối ngày
Tôi tự nhẩm lại những dòng thơ. Điều gì đó từ lời thơ khiến tôi xúc động. Tôi cố gắng diễn tả thứ cảm xúc đó thành lời: “Như có một chú mèo con hiền lành đang liếm lấy trái tim con vậy.”
Thay vì cười nhạo tôi, Bố tôi gật đầu nghiêm nghị.
“Đó là một bài thơ của nhà thơ cổ điển thời Đường Li Shangyin. Mặc dù là một người Trung Quốc, nhưng cảm xúc ông ấy gửi gắm trong bài thơ lại  mang đậm phong cách Nhật Bản.” 
Chúng tôi tiếp tục dạo bước, và tôi dừng lại bên một bông hoa bồ công anh màu vàng. Đối với tôi, góc nghiêng của bông hoa trông thật đẹp. Tôi lại có cảm giác nhột nhột như lưỡi mèo liếm lấy tim mình.
“Bông hoa…” tôi ngập ngừng. Tôi không biết diễn tả sao cho đúng.
Bố nói,
“Những cánh hoa rơi xuống
Nhuốm vàng như tia sáng trăng
Đêm nay là đêm thật dài”
Tôi gật đầu. Đối với tôi, hình ảnh ấy dường như vừa phù du vừa vĩnh cửu, giống như cách tôi đã trải qua thời còn trẻ. Điều này làm tôi vừa buồn rầu lại vừa hân hoan.
“Mọi thứ đều sẽ qua đi, Hiroto à,” Bố nói. “Cảm xúc trong tim con: gọi là mono no aware. Đó là một cảm giác về sự ngắn ngủi của mọi thứ trong cuộc sống. Mặt trời, bồ công anh, ve sầu, Cái Búa, và tất cả chúng ta: Chúng ta đều tuân theo các phương trình của James Clerk Maxwell và đều là những hình mẫu phù du cuối cùng rồi sẽ tàn lụi, dù chỉ trong một giây hay cả một liên đại.”
Tôi nhìn quanh những con phố sạch sẽ, đoàn người đi chậm, cỏ cây, ánh đèn buổi tối, và tôi biết rằng mọi thứ đang ở đúng vị trí của mình; tất cả đều ổn. Hai bố con tiếp tục đi dạo, bóng của chúng tôi chạm vào nhau.
Mặc dù Cái Búa lơ lửng ngay trên đầu, tôi cũng không hề hoảng sợ.
* * *
Công việc của tôi đòi hỏi phải nhìn chăm chú vào lưới đèn báo hiệu trước mặt. Trông nó hơi giống một bàn cờ vây khổng lồ.
Hầu hết thời gian công việc của tôi đều rất tẻ nhạt. Các bóng đèn, dùng để biểu thị độ căng trên những điểm khác nhau của cánh buồm mặt trời, cứ vài phút lại phát ra cùng một tín hiệu khi cánh buồm nhẹ nhàng uốn cong trong ánh sáng mặt trời đang mờ dần phía xa. Tín hiệu theo chu kỳ của những bóng đèn quen thuộc với tôi như nhịp thở của Mindy khi cô ấy ngủ vậy.
Chúng tôi đang di chuyển với tốc độ bằng một phần nhỏ tốc độ ánh sáng. Do đó, trong vài năm tới, khi mà di chuyển đủ nhanh, chúng tôi sẽ thay đổi lộ trình đến 61 Virginis và các hành tinh nguyên sơ của nó,  và sẽ rời bỏ  mặt trời - nơi đã sinh ra chúng tôi  như một ký ức bị lãng quên.
Nhưng hôm nay, tín hiệu từ những bóng đèn có cảm giác bị tắt. Một trong những ngọn đèn ở góc tây nam hình như nhấp nháy quá nhanh.
“Điều hướng,” tôi nói qua micro, “Đây là Trạm Giám sát Cánh Buồm Alpha, bạn có chắc chắn rằng chúng ta đang đi đúng hướng không?”
Một phút sau, giọng của Mindy truyền qua tai nghe của tôi, hơi pha chút ngạc nhiên. “Em không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng có một chút lệch hướng. Có chuyện gì thế ạ?”
“Anh vẫn chưa chắc chắn.” Tôi nhìn chằm chằm vào lưới đèn trước mặt, nhìn vào ngọn đèn ương bướng không đồng bộ, không hài hòa.
* * *
Mẹ đưa tôi đến Fukuoka, không đi cùng Bố. “Chúng ta sẽ đi mua sắm cho lễ Giáng Sinh.” bà nói. “Bố mẹ muốn làm con ngạc nhiên.” Bố tôi mỉm cười và lắc đầu.
Chúng tôi đi qua những con phố nhộn nhịp. Bởi vì đây có thể là Giáng Sinh cuối cùng trên Trái Đất, nên không khí có thêm chút hân hoan. 
Trên tàu điện ngầm tôi liếc nhìn tờ báo người đàn ông ngồi bên cạnh đang cầm. Tiêu đề là “Hoa Kỳ tấn công trở lại!”. Bức ảnh lớn cho thấy tổng thống Mỹ đang cười đắc thắng. Dưới đó là một loạt các hình ảnh khác, một vài ảnh tôi đã nhìn thấy trước đây: con tàu sơ tán thử nghiệm đầu tiên của Mỹ từ nhiều năm trước đã nổ tung trong chuyến bay thử nghiệm, lãnh tụ của của quốc gia bí ẩn nào đó tự nhận trách nhiệm trên TV; lính Mỹ đang hành quân vào một thủ đô nước ngoài.
Bên dưới là một bài báo nhỏ hơn: “Các Nhà Khoa Học Mỹ Hoài Nghi Về Viễn Cảnh Ngày Tận Thế.” Bố đã nói một số người thà  tin rằng thảm họa là không có thật còn hơn là  chấp nhận việc họ không thể làm gì được nữa.
Tôi mong đợi được đi chọn quà cho Bố. Nhưng thay vì tới khu vực đồ điện tử, nơi tôi đã trông chờ được Mẹ đưa đi mua quà cho Bố, chúng tôi đến một khu vực của thành phố mà trước đây tôi chưa từng đến. Mẹ lấy điện thoại ra gọi một cuộc ngắn, nói tiếng Anh. Tôi nhìn Mẹ ngạc nhiên.
Sau đó chúng tôi đứng trước một tòa nhà với lá cờ Mỹ to lớn treo phía trên. Chúng tôi đi vào trong và ngồi xuống tại một văn phòng. Một người đàn ông Mỹ đi vào. Mặt ông ấy thật buồn, nhưng ông đang cố làm việc chăm chỉ để không lộ vẻ buồn rầu nữa.
“Rin.” Người đàn ông gọi tên mẹ tôi và ng��ng lại. Chỉ trong một âm tiết đó, tôi nghe thấy được sự hối tiếc, niềm khao khát và cả một câu chuyện phức tạp.
“Đây là Tiến sĩ Hamilton,” Mẹ nói với tôi. Tôi gật đầu và đề nghị bắt tay ông ấy, như tôi đã thấy người Mỹ làm trên TV.
Tiến sĩ Hamilton và Mẹ nói chuyện được một lúc. Mẹ bật khóc, còn Tiến sĩ Hamilton lúng túng đứng dậy, như thể ông muốn ôm Mẹ nhưng không dám.
“Con sẽ ở cùng Tiến sĩ Hamilton,” Mẹ bảo tôi.
“Gì cơ ạ?”
Bà giữ lấy vai tôi, cúi xuống, và nhìn vào mắt tôi. “Người Mỹ có một con tàu bí mật trong quỹ đạo. Đây là con tàu duy nhất mà họ có thể phóng vào vũ trụ trước khi gia nhập vào cuộc chiến này. Tiến sĩ Hamilton đã thiết kế con tàu. Ông ấy là… bạn cũ của mẹ, và ông ấy có thể đưa một người lên tàu cùng. Đây là cơ hội duy nhất của con đấy.”
“Không, con không đi đâu hết.”
Rốt cuộc, Mẹ vẫn mở cửa rời đi. Tiến sĩ Hamilton giữ chặt lấy tôi khi tôi vừa đá vừa la hét.
Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Bố đứng đó.
Mẹ bật khóc nức nở.
Bố ôm Mẹ, hành động mà tôi chưa từng nhìn thấy Bố làm trước đây. Đó có vẻ là một cử chỉ mang đậm phong cách người Mỹ.
“Em xin lỗi,” Mẹ nói. Bà vừa khóc vừa liên tục nói câu xin lỗi.
“Không sao đâu,” Bố nói. “Anh hiểu mà.”
Tiến sĩ Hamilton buông tôi ra, và tôi chạy đến chỗ bố mẹ, ôm lấy họ thật chặt.
Mẹ nhìn Bố, không nói gì nhưng trong ánh mắt đã chứa đựng tất cả.
Gương mặt Bố dịu dàng như một bức tượng sáp sống động. Ông thở dài và nhìn tôi.
“Con không sợ đúng không?” Bố hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Một bông hoa bồ công anh
Trong làn gió cuối thu dịu mát
Đưa hạt giống thật xa và rộng.”
“Vậy thì con có thể đi được rồi,” Bố nói. Ông nhìn vào mắt Tiến sĩ Hamilton. “Cảm ơn anh đã chăm sóc con trai tôi.”
Hai mẹ con đều nhìn Bố ngạc nhiên.
Tôi gật đầu, giả vờ hiểu.
Bố ôm tôi một cách mãnh liệt và nhanh chóng.
“Hãy nhớ rằng con là người Nhật Bản.”
Và rồi họ đi mất.
* * *
“Thứ gì đó đã đâm thủng cánh buồm,” Tiến sĩ Hamilton nói.
Căn phòng nhỏ chỉ chứa ban chỉ huy cao cấp nhất - cộng với Mindy và tôi vì chúng tôi đều đã biết chuyện. Không có lý do gì để gây ra sự hoảng loạn trong dân chúng.
“Lỗ thủng khiến con tàu nghiêng sang một bên và chệch hướng. Nếu không khắc phục sự cố, lỗ thủng  sẽ ngày càng to, và cánh buồm sẽ sớm sụp đổ, và rồi tàu Hy Vọng sẽ trôi dạt trong không gian.
“Có cách nào để sửa nó không?” Thuyền trưởng hỏi.
Tiến sĩ Hamilton, người mà tôi coi như cha mình, lắc đầu với mái tóc bạc trắng. Tôi chưa bao giờ thấy ông chán nản như vậy.
“ Lỗ hổng cách trung tâm cánh buồm vài trăm kilomet. Sẽ mất nhiều ngày để đưa một người ra đó vì ta không thể di chuyển quá nhanh trên bề mặt của cánh buồm - rủi ro một lỗ thủng khác là quá lớn. Và trước khi chúng ta đưa bất kỳ ai ra nơi đó,  lỗ hổng sẽ ngày càng to đến nỗi không thể  khắc phục nổi.”
Và rồi nó tan biến. Mọi chuyện vẫn tiếp diễn.
Tôi nhắm mắt lại và hình dung ra cánh buồm. Màng cánh buồm mỏng đến nỗi nếu không cẩn thận chạm vào sẽ bị thủng. Nhưng lớp màng này  được hỗ trợ bởi một hệ thống các nếp gấp và thanh chống phức tạp tạo cho buồm độ cứng và sức căng. Khi còn nhỏ, tôi đã xem chúng trải ra trong không gian, hệt như một trong những tác phẩm origami của mẹ.
Tôi tưởng tượng ra mình đang móc và tháo một sợi dây cáp vào giàn giáo của thanh chống khi tôi lướt dọc trên bề mặt cánh buồm, giống như một con chuồn chuồn đang lướt qua mặt ao.
“Tôi có thể đến đó trong vòng 72 giờ,” tôi nói.  Mọi người đều quay sang nhìn tôi. Tôi giải thích ý kiến của mình. “Tôi biết rõ mô hình của những thanh chống, bởi vì tôi đã dành phần lớn cuộc đời mình theo dõi chúng từ xa. Tôi có thể tìm ra con đường nhanh nhất.”
Tiến sĩ Hamilton vẫn còn hoài nghi. “Những thanh chống đó chưa bao giờ được thiết kế cho những thao tác như vậy. Ta chưa bao giờ lên kế hoạch cho kịch bản này.”
“Vậy thì chúng ta sẽ phải tùy cơ ứng biến,” Mindy nói. “Chúng ta là người Mỹ cơ mà, chết tiệt. Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Tiến sĩ Hamilton nhìn lên. “Cảm ơn cháu, Mindy.”
Chúng tôi lên kế hoạch, thảo luận cùng nhau, chúng tôi còn hét vào mặt nhau, chúng tôi làm việc thâu đêm.
* * *
Việc leo lên dây cáp từ mô-đun nhà ở đến cánh buồm mặt trời thật dài và gian truân. Tôi phải mất 12 giờ để trèo lên.
Để tôi minh họa cho bạn xem tôi trông thế nào bằng ký tự thứ hai trong tên mình:
Tumblr media
Ký tự này nghĩa là “bay lên”. Bạn thấy gốc từ bên trái chứ? Chính là tôi, khi được buộc vào dây cáp với cặp anten gắn trên mũ bảo hiểm. Lưng tôi đeo đôi cánh - hay trong trường hợp này là những tên lửa đẩy và bình nhiên liệu bổ sung để đẩy tôi bay lên trên về phía mái vòm phản chiếu khổng lồ chắn ngang cả bầu trời, tấm gương phản chiếu cánh buồm mặt trời.
Mindy trò chuyện với tôi qua liên kết radio. Chúng tôi kể cho nhau những câu chuyện cười, chia sẻ những bí mật, nói về những thứ hai đứa muốn làm trong tương lai. Khi không còn gì để nói, cô ấy hát cho tôi nghe. Mục đích là để giữ cho tôi tỉnh táo.
“Wareware ha, hoshi no aida ni kyaku ni kite.”
* * *
Nhưng việc leo lên dây cáp thực ra mới chỉ là khởi đầu. Hành trình vượt qua cánh buồm dọc theo mạng lưới các thanh chống để đến lỗ thủng còn khó khăn hơn nhiều.
Đã 36 giờ kể từ khi tôi rời con tàu. Giọng của Mindy bây giờ đã mệt mỏi, không còn chút sức lực nào. Cô ấy ngáp.
“Ngủ ngon nhé, em yêu,” tôi thì thầm vào micro. Tôi mệt mỏi đến nỗi cũng muốn chợp mắt một lát.
“Tôi đang đi dạo dọc con đường vào một buổi tối mùa hạ, với bố bên cạnh.”
“Hiroto à, chúng ta sống ở vùng đất của núi lửa, động đất, bão và sóng thần. Chúng ta luôn phải đối mặt với sự tồn tại bấp bênh, lơ lửng ở dải đất nghèo nàn trên bề mặt hành tinh này, nằm giữa ngọn lửa phía dưới và vùng chân không băng giá phía trên.”
Và tôi lại một mình trở lại với bộ đồ của tôi một lần nữa. Sự mất tập trung nhất thời của tôi khiến tôi đập ba lô vào một trong những thanh xà của cánh buồm, suýt nữa làm văng một trong các bình nhiên liệu. May mà tôi đã bắt lấy nó kịp thời. Khối lượng các thiết bị của tôi đã giảm nhẹ xuống từng gam cuối cùng để tôi có thể di chuyển nhanh hơn và không xảy ra sai sót gì. Tôi không thể để mất bất cứ thứ gì nữa.
Tôi cố gắng thoát khỏi giấc mơ và tiếp tục di chuyển.
“Tuy nhiên, chính nhận thức về sự cận kề cái chết, về vẻ đẹp vốn có trong từng khoảnh khắc đã cho phép chúng ta chịu đựng. Con trai à, mono no aware, là sự đồng cảm với vũ trụ. Đó chính là sức mạnh tâm hồn của dân tộc ta. Nó cho phép chúng ta chịu đựng Hiroshima, chịu đựng sự chiếm đóng, chịu đựng sự thiếu thốn và viễn cảnh hủy diệt mà không rơi vào tuyệt vọng.”
“Hiroto, dậy đi!” Giọng Mindy tuyệt vọng, cầu xin. Tôi giật mình tỉnh giấc. Đã bao lâu rồi tôi không được ngủ? Hai, ba hay bốn ngày rồi?
Trong khoảng 50km cuối cùng của hành trình, tôi phải buông các thanh chống cánh buồm và chỉ nhờ vào tên lửa để di chuyển mà không buộc dây cáp, rồi lướt trên bề mặt cánh buồm trong khi vạn vật đều đang chuyển động với tốc độ bằng một phần tốc độ ánh sáng. Chỉ là ý nghĩ thôi cũng đủ khiến tôi choáng váng.
Rồi đột nhiên bố tôi lại ở bên cạnh tôi, lơ lửng trong không gian bên dưới cánh buồm. Chúng tôi đang chơi cờ vây.
“Hãy nhìn về góc tây nam. Con có thấy đội quân của con bị chia làm đôi không? Các quân cờ trắng của bố sẽ sớm bao vây và bắt hết cả nhóm này.”
Tôi nhìn vào góc ông chỉ và thấy mình bị rơi vào thế nguy hiểm. Tôi đã bỏ qua một khoảng trống. Những gì tôi nghĩ là cả một đội quân cờ vây nhưng thực tế lại là hai nhóm riêng biệt với lỗ hổng ở giữa. Tôi phải lấp đầy khoảng trống bằng nước cờ tiếp theo của mình.
Tôi rũ bỏ ảo giác. Tôi phải kết thúc hành trình này, và sau đó tôi có thể ngủ.
Có một lỗ thủng trên cánh buồm rách nát trước mặt tôi. Ở tốc độ chúng tôi đang di chuyển, ngay cả một hạt bụi nhỏ thoát khỏi tấm chắn ion cũng có thể gây ra sự tàn phá. Mép lởm chởm của lỗ thủng vỗ nhẹ trong không gian, được đẩy lên bằng gió mặt trời và áp suất bức xạ. Tuy một photon riêng lẻ thì rất nhỏ, không đáng kể, thậm chí không trọng lượng, nhưng tất cả photon kết hợp lại có thể tạo ra một cánh buồm lớn bằng cả bầu trời và đẩy một nghìn người đi cùng.
Vũ trụ thật diệu kỳ.
Tôi nâng một quân cờ đen lên và chuẩn bị lấp đầy chỗ trống để hợp nhất đội quân của mình thành một.
Quân cờ ấy cũng giống như bộ dụng cụ khâu vá trong ba lô của tôi. Tôi điều động các động cơ đẩy của mình cho đến khi tôi lơ lửng ngay trên vết rách cánh buồm. Qua lỗ thủng tôi có thể nhìn thấy những vì sao xa xôi, những vì sao mà nhiều năm rồi không ai trên tàu thấy được. Tôi nhìn chúng và tưởng tượng rằng một ngày nào đó, ở một trong các hành tinh này, loài người sẽ hợp nhất thành một đất nước mới, sẽ phục hồi khỏi nguy cơ tuyệt chủng, sẽ khởi đầu lại và phát triển hưng thịnh một lần nữa.
Tôi cẩn thận đắp miếng băng lên vết rách, rồi bật đèn khò nhiệt. Tôi đưa đèn khò qua vết rách, và tôi có thể cảm nhận được miếng băng đang tan chảy ra và hợp nhất với các chuỗi hydrocacbon ở màng cánh buồm. Khi việc này thực hiện xong, tôi sẽ làm bốc hơi và lắng đọng các nguyên tử bạc trên đó để tạo thành một lớp phản chiếu sáng bóng.
“Thành công rồi,” tôi nói qua micro. Và tôi nghe thấy những âm thanh bị bóp nghẹt của tiếng hò reo ăn mừng ở đầu dây bên kia.
“Anh quả là anh hùng,” Mindy nói.
Tôi tưởng tượng mình là người máy Nhật Bản khổng lồ trong truyện manga và mỉm cười.
Đèn khò xèo xèo và vụt tắt.
“Hãy xem xét cẩn thận,” Bố nói. “Con muốn chơi nước cờ tiếp theo ở đó để lấp đầy chỗ trống. Nhưng đó là điều con thực sự muốn sao?”
Tôi lắc bình nhiên liệu gắn vào đèn khò. Không còn gì cả. Đây là cái bình mà tôi đã đập vào một trong những thanh xà của cánh buồm. Vụ va chạm chắc chắn đã gây ra rò rỉ và không còn đủ nhiên liệu để hoàn thành miếng vá.
“Hãy quay lại ngay,” Tiến sĩ Hamilton nói. “Chúng ta sẽ bổ sung nhiên liệu cho cháu và thử lại một lần nữa.”
Tôi kiệt sức rồi. Cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi không thể rời khỏi đây nhanh như vậy. Và đến lúc đó ai biết được vết rách sẽ lớn đến mức nào? Tiến sĩ Hamilton cũng hiểu rõ điều này như tôi. Ông ấy chỉ muốn đưa tôi trở lại sự an toàn ấm áp của con tàu.
Tôi vẫn còn nhiên liệu trong bình, để dành cho chuyến trở về của tôi.
Khuôn mặt bố tôi đầy mong đợi.
“Con thấy rồi ạ,” tôi nói chậm rãi. “Nếu con chơi nước cờ tiếp theo ở chỗ trống này, con sẽ không còn cơ hội quay lại nhóm quân nhỏ ở phía đông bắc. Bố sẽ bắt hết chúng.”
“Một quân cờ không thể ở hai vị trí được. Con buộc phải lựa chọn, con trai à.”
“Con nên làm gì bây giờ ạ?”
Tôi nhìn bố đợi câu trả lời.
“Hãy nhìn xung quanh con xem,” Bố nói. Và tôi nhìn thấy Mẹ, bà Maeda, Thủ tướng, tất cả hàng xóm của chúng tôi từ Kurume, và những người đã đợi cùng chúng tôi ở Kagoshima, Kyushu, ở cả Tứ Đảo, trên toàn Trái Đất và trên cả tàu Hy Vọng. Họ nhìn tôi đầy mong đợi, hy vọng tôi sẽ làm một điều gì đó.
Giọng bố trầm lắng:
“Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.
Chúng ta đều chỉ là những vị khách đi ngang qua
Một nụ cười và một cái tên.”
“Cháu có cách này,” tôi nói với Tiến sĩ Hamilton qua radio.
“Em biết anh sẽ tìm ra giải pháp mà,” Mindy nói, giọng đầy tự hào và hạnh phúc.
Tiến sĩ Hamilton im lặng một lúc. Ông biết tôi đang nghĩ gì. Và sau đó nói: “Hiroto, cảm ơn cháu.”
Tôi tháo đèn khò ra khỏi bình nhiên liệu vô dụng của nó và nối vào cái bình trên lưng. Tôi bật đèn khò lên. Ngọn lửa sáng ngời, sắc bén, như một lưỡi gươm ánh sáng. Tôi điều khiển các photon và nguyên tử trước mặt, biến chúng thành một mạng lưới sức mạnh và ánh sáng.
Những ngôi sao ở mặt bên kia đã bị phong ấn một lần nữa. Bề mặt phản chiếu của cánh buồm trông thật hoàn hảo.
“Bác chỉnh lại hướng đi ạ,” tôi nói qua micro. “Cháu làm xong việc rồi.”
“Đã biết,” Tiến sĩ Hamilton nói. Giọng nói của ông như đang cố gắng giấu nỗi buồn.
“Trước hết anh phải quay lại đã,” Mindy nói. “Nếu bây giờ chúng ta sửa lại chiều hướng, anh sẽ không còn chỗ nào để buộc mình nữa.”
“Không sao đâu, em yêu à,” tôi thì thầm vào micro. “Anh sẽ không quay lại đâu. Không còn đủ nhiên liệu nữa.”
“Mọi người sẽ mang đến cho anh!”
“Mọi người không thể chỉnh hướng các thanh chống nhanh như anh đâu,” tôi nhẹ nhàng bảo cô ấy. “Không ai biết rõ mô hình thanh chống bằng anh cả. Trước lúc mọi người đến đây, anh sẽ ngạt thở mất.”
Tôi đợi đến khi cô ấy im lặng. “Chúng ta đừng nói về những điều đáng buồn nữa. Anh yêu em.”
Sau đó tôi tắt radio và bay vào không gian để không bị họ dụ dỗ vào một nhiệm vụ giải cứu vô ích. Rồi tôi rơi xuống, xa, rất xa dưới tán cánh buồm.
Tôi nhìn cánh buồm quay, lộ ra những vì sao trong vầng sáng trọn vẹn của chúng. Mặt trời, bây giờ đã quá mờ nhạt, chỉ là một ngôi sao trong số nhiều vì sao khác, không mọc cũng không lặn. 
Cảm giác nhột nhột như lưỡi mèo liếm lại xuất hiện trong tim tôi.
* * *
Tôi đặt quân cờ tiếp theo vào chỗ trống.
Bố chơi nước cờ tiếp đúng như tôi dự đoán, và những quân của tôi ở góc đông bắc đều bị ăn mất, loại ra khỏi bàn cờ.
Nhưng nhóm quân chính của tôi vẫn an toàn. Thậm chí về sau chúng còn phát triển mạnh mẽ.
“Có lẽ có anh hùng trong cờ vây đấy ạ,” Giọng Bobby vang lên.
Mindy gọi tôi là anh hùng. Nhưng tôi chỉ đơn giản là một người đàn ông được ở đúng nơi đúng thời điểm. Tiến sĩ Hamilton cũng là một anh hùng vì đã thiết kế ra tàu Hy vọng. Mindy cũng là anh hùng vì cô ấy đã giữ cho tôi tỉnh táo. Mẹ tôi cũng là anh hùng vì bà đã sẵn sàng rời bỏ tôi để tôi sống sót. Bố tôi cũng là anh hùng vì ông đã dạy tôi những điều hay lẽ phải.
Chúng ta được định nghĩa bởi các vị trí mà chúng ta nắm giữ trong mạng lưới cuộc sống của mọi người.
Tôi kéo ánh nhìn của mình ra khỏi bàn cờ vây cho đến khi những quân cờ đá hợp nhất lại thành các mô hình lớn hơn của cuộc sống chuyển dịch và nhịp thở gấp gáp. “Các quân cờ riêng lẻ không phải là anh hùng, nhưng tất cả hợp lại sẽ là anh hùng.
“Quả là một ngày đẹp trời để đi dạo, con nhỉ?” Bố nói.
Và hai bố con cùng nhau đi dạo xuống phố, để chúng tôi có thể ghi nhớ từng ngọn cỏ lướt qua, từng giọt sương, từng tia nắng nhạt phai của mặt trời sắp tàn, thật đẹp tuyệt vời.
Hết
* * *
Biên dịch: Evelyn
Biên tập: Quỳnh Chi
* * *
Nhà văn, dịch giả Ken Liu (Ảnh: MIT Libraries)
Tumblr media
1 note · View note
taxiphutho · 4 months ago
Text
taxiphutho
Taxi Phú Thọ: Hướng Dẫn Chi Tiết Từ A-Z Cho Du Khách
Phú Thọ, vùng đất Cổ Tích với bề dày lịch sử và văn hóa lâu đời, đang ngày càng trở thành điểm đến thu hút du khách thập phương. Nhu cầu di chuyển tại đây cũng ngày càng tăng cao, thúc đẩy sự phát triển của ngành dịch vụ vận tải, đặc biệt là taxi.
Tuy nhiên, với nhiều hãng taxi khác nhau mọc lên, việc lựa chọn một hãng taxi uy tín, chất lượng với giá cả hợp lý tại Phú Thọ là điều không dễ dàng. Bài viết này sẽ cung cấp cho bạn hướng dẫn chi tiết từ A-Z về Taxi phú thọ, giúp bạn có những lựa chọn sáng suốt cho những chuyến đi an toàn, thoải mái và thuận tiện.
1. Các hãng taxi uy tín tại Phú Thọ:
Dưới đây là danh sách một số hãng taxi uy tín tại Phú Thọ mà bạn có thể tham khảo:
Taxi Mai Linh Phú Thọ: 0210 387 8787
Ưu điểm: Đội xe hiện đại, lái xe chuyên nghiệp, giá cả hợp lý, có nhiều chương trình khuyến mãi.
Taxi Phú Thọ Group: 0210 373 7373
Ưu điểm: Đội xe đa dạng, phục vụ 24/7, có dịch vụ taxi sân bay, taxi đường dài.
Taxi Thanh Tuyền: 0210 6262 6262
Ưu điểm: Giá cả cạnh tranh, có dịch vụ taxi giá rẻ, taxi nội thành.
Taxi Việt Trì: 0983 472 383
Ưu điểm: Phục vụ nhanh chóng, có dịch vụ đặt xe qua ứng dụng, thanh toán online.
Taxi Âu Cơ: 0210 6282 828
Ưu điểm: Đội xe đời mới, chất lượng cao, có dịch vụ taxi VIP, taxi hạng sang.
>>>xem thêm: https://vntre.vn/author/adela-tuan-dang
2. Các ứng dụng đặt xe trực tuyến phổ biến tại Phú Thọ:
Ngoài việc gọi điện thoại trực tiếp đến tổng đài của các hãng taxi, bạn cũng có thể sử dụng các ứng dụng đặt xe trực tuyến phổ biến tại Phú Thọ như:
Grab: Ứng dụng đặt xe phổ biến nhất tại Việt Nam, với nhiều lựa chọn xe đa dạng và giá cả cạnh tranh.
Gojek: Ứng dụng đặt xe và giao hàng, có nhiều ưu đãi và khuyến mãi cho khách hàng.
Be: Ứng dụng đặt xe và xe ôm, có giao diện đơn giản, dễ sử dụng.
Tumblr media
3. Giá cước taxi Phú Thọ:
Giá cước mở cửa: 13.000 VNĐ/km
Giá cước km tiếp theo: 11.000 VNĐ/km
Phụ phí chờ: 2.000 - 3.000 VNĐ/phút
Lưu ý: Giá cước có thể thay đổi tùy theo từng hãng taxi và thời điểm đặt xe.
>>>xem thêm:https://sites.google.com/view/taxiphutho/home
4. Một số lưu ý khi lựa chọn và sử dụng taxi tại Phú Thọ:
Chọn những hãng taxi uy tín, có thương hiệu lâu năm: Tham khảo ý kiến của người thân, bạn bè hoặc tìm kiếm thông tin trên mạng để lựa chọn những hãng taxi uy tín, chất lượng dịch vụ tốt.
Ghi rõ địa chỉ điểm đến khi gọi xe: Việc này giúp tài xế dễ dàng định vị và đưa bạn đến nơi nhanh nhất.
Trao đổi giá cước với tài xế trước khi lên xe: Nếu bạn di chuyển quãng đường dài, hãy hỏi giá cước trước để tránh bị chặt chém.
Giữ gìn vệ sinh chung trong xe: Không xả rác, bẻ cây, hái hoa trong xe.
Giữ lại biên lai thanh toán: Biên lai thanh toán sẽ giúp bạn đối chiếu giá cước và xử lý nếu xảy ra tranh chấp.
Báo cáo với cơ quan chức năng nếu gặp phải những hành vi vi phạm: Nếu bạn bị chặt chém, trộm cắp tài sản hoặc gặp bất kỳ vấn đề nào khác trên xe taxi, hãy báo cáo với cơ quan chức năng để được xử lý.
Hy vọng những thông tin trên đây sẽ giúp bạn lựa chọn được hãng taxi phù hợp với nhu cầu và khả năng tài chính của mình. Chúc bạn có những chuyến đi an toàn, thoải mái và vui vẻ!
#vntre#taxiphutho#taxiphuthovietnam
1 note · View note
dukanhh-blog · 4 months ago
Text
PNP 14 tháng 7 2024
Có thực sự ổn khi mình nghĩ và bắt mình phải ổn?
Sau bao nhiêu trầm tư về tình yêu và những mối tình chóng vánh thì tôi luôn nghĩ, bản thân mình đã trưởng thành hơn để yêu một người. Để yêu là biết cách yêu và làm người ta cảm nhận được sự yêu thương và san sẻ, là biết bỏ đi cái tôi để để vun đắp mối quan hệ tạo sự gắn kết sau sắc hơn cho cả hai. Nhưng sau cuộc tình gần đây, tôi nghĩ mình vẫn là một cậu bé mang hình hài của một đứa trẻ tập yêu, khi yêu nhưng không biết cách trao sự yêu thương và luôn làm lung lay mối quan hệ.
Sau bao lâu nhỉ? Tôi cũng không chắc nữa nhưng cũng có thể là 3 hoặc 4 năm thì tôi mới sẵn sàng để yêu lại. Trước đó sau những lần tuy yêu chóng vánh nhưng luôn làm tôi phải suy nghĩ và tổn thương vì yêu và nhớ, thì tôi đã quen với cuộc sống một mình. Cuộc sống độc thân của tôi là sự tự do tự tại, tự làm những điều mình thích và thích một mình. Sự chia sẻ về mặt cảm xúc trong tình yêu có thể nói là sẽ khác so với các loại cảm xúc khác, là khi bạn có niềm vui mà rất muốn được nói cho người mình yêu biết, là khi bạn có những áp lực nhưng có một người vẫn sẵn sàng ở cạnh. Nó khác, nó đặc biệt, nhưng nó không phải là tất cả, vì tôi đã quen với việc thiếu vắng điều đó, và đúng hơn hết là tôi quen với việc tự mình cân bằng.
Đã lâu từ lúc đó, tôi không có ý nghĩ về tìm kiếm một cuộc tình mới. Vì tôi cũng ở xa, nếu muốn yêu thì sẽ phải xác định một tình yêu với rào cản khoảng cách địa lý. Và thực tế thì lúc đó tôi nghĩ là tôi cũng không tìm kiếm tình yêu, tôi đang bận rộn với cuộc sống công việc và vô vàn ti tỉ thứ ở cuộc sống của mình. Tôi luôn nghĩ, mình là một người khó yêu và khó để yêu. Bởi để tôi thích một người thì rất khó, cũng có thể là do những tiêu chuẩn riêng của bản thân tôi hoặc là tôi rất khó khăn về việc kết nối cảm xúc với một người. Với tôi ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, và việc tôi nghĩ tôi có thích người ta hay không cũng phải xuất phát từ cảm xúc rung động đầu tiên ở cuộc gặp đầu tiên. Có nghĩa là nếu từ lần gặp đầu tiên tôi không có cảm xúc, thì cho dù có vun đắp bao nhiêu đi chăng nữa thì nó vẫn chỉ đứng mãi ở con số "0".
Tháng 8 năm ngoái, tôi về Việt Nam nghỉ phép. Thì cũng đã lâu rồi tôi không hẹn hò với ai hay gặp những người lạ theo kiểu "đối phương". Tôi đã tải Tinder và chỉ muốn tìm kiếm một người đi chơi cùng, và có thể là cuộc nói chuyện vẩn vơ. Tuy nhiên thì tôi cũng tìm kiếm những người mà thực sự tôi có thể thích được chứ không phải chỉ chọn ngẫu nhiên để bắt đầu. Thế là tôi đã gặp em, người mà tôi nghĩ đây không phải là kiểu của tôi, nhưng tôi đã nghĩ là thử phá bỏ khuôn cách mà mình tự cho là của mình, thử trải nghiệm những điều mới mẻ hơn. Và chúng tôi đã bắt đầu những cuộc nói chuyện...
Vì tôi có ít thời gian lưu lại Hà Nội, nên tôi đã chủ động rủ em đi xem phim. Bởi đối với người khá nhút nhát như tôi thì đi cà phê hoặc đi ăn tôi không biết phải nói gì, nhất là chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò từ khi còn chưa tìm hiểu nhau nhiều. Ngày đầu tiên đi xem phim, tôi nghĩ là mình có một chút rung cảm với em, chúng tôi có hỏi han và em có bảo mai rảnh và có thể rủ em đi đâu đó. Hôm sau tôi cũng rủ em đi xem phim tiếp, và ngày hôm đó là hôm cuối tôi ở Hà Nội để hôm sau tôi bay lại PNP cho công việc của mình. Sau khi xem phim xong buổi thứ 2, bọn tôi chưa muốn chia tay vì tôi nghĩ đâu đó 2 người chúng tôi đang còn lưu luyến nhau. Chúng tôi bắt xe lên bờ hồ, chúng tôi ngồi đi dạo và nói chuyện với nhau. Tôi hơi bất ngờ vì em dám nói ra những điều thầm kín đối với tôi và tôi nghĩ đó là do tính cách thẳng thắn không giấu diếm cảm xúc của em. Và tôi đã nghĩ là chắc hôm nay là lần nói chuyện cuối, vì tôi sẽ không thể thích một người mà có những cuộc hẹn qua đêm như vậy. Tuy nhiên lý trí không thể chiến thắng con tim, và con tim vẫn thổn thức và mách bảo tôi không thể bỏ lỡ em.
Sau khi tôi về lại PNP, chúng tôi vẫn giữ liên lạc, chúng tôi tán tỉnh và trò chuyện với nhau. Và vì tôi có kế hoạch tháng 10 về VN nên chúng tôi vẫn giữ liên lạc và hẹn gặp nhau...
Tôi không nghĩ là chúng tôi có thể duy trì được lâu như vậy, chúng tôi quan tâm và chia sẻ những yêu thương. Chúng tôi có những kỷ niệm đẹp với nhau. Em sang thăm tôi ở PNP, chúng tôi đi chơi, chúng tôi có những cuộc nói chuyện về cuộc sống, về tương lai và về các dự định.
Sau đó em về Mỹ, khoảng cách yêu xa thực sự khó khăn khi 2 người chỉ được trò chuyện qua màn hình. Dần dần câu chuyện của chúng tôi nhạt dần đi và hai người đều có thể cảm thấy được điều đó. Và chúng tôi đã có buổi nói chuyện thẳng thắn với nhau, 2 người xác định sẽ dừng lại. Cuộc nói chuyện tử tế và chúng tôi đều chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ thật. 2 người đều không biết lựa chọn như thế nào tuy nhiên thì chúng tôi đã lựa chọn dừng lại. Tôi đã nghĩ là mình sẽ ổn, vì trước khi chia tay chúng tôi có một khoảng thời gian ngắn trầm xuống. Giờ đây khi nghĩ lại, tôi nghĩ là do tôi hoặc một trong hai chưa biết cách làm nóng hoặc chưa biết cách yêu xa.
Tôi đã nghĩ là mình sẽ không bị phiền mỗi tối để gọi điện cho người yêu, sẽ không có ai phàn nàn việc mình chơi game, sẽ không ai làm phiền lúc mình đọc sách. Tôi đã nghĩ là mình sẽ được tự do, tôi dã nghĩ là mình sẽ không có gì phải nuối tiếc cho đến sau 10 ngày khi chia tay.
Tôi bắt đầu nhớ em, nhớ sự hiện diện của em trong cuộc sống của tôi, nhớ những lần chúng tôi trao những nụ hôn qua cuộc gọi. Và sự hiện diện của em vẫn còn đó trong tôi qua chai nước hoa em đã làm cho tôi, chiếc nến thơm hay những quán ăn chúng tôi đã từng đi. Nó làm tôi từng chút từng chút một day dứt và muốn em trở lại cạnh tôi. Tôi thực sự không biết em có còn nhớ tôi không, tôi với cái tôi mạnh mẽ ít khi cho người ta thấy mình cần họ. Với bao nhiêu day dứt và nỗi buồn tôi đã nhắn cho em là sang đây với tôi, tôi nhớ em. Tuy nhiên em đã trả lời lại một cách hờ hững và bảo tôi đi ngủ đi. Lúc đó với thái độ đó tôi nghĩ mình sẽ vượt qua được, và nếu người ta không cần mình thì mình không có gì phải nuối tiếc. Nhưng ngay hôm sau, em lại đăng một status là "Nói nhớ thương người ta nhưng không like ảnh, thật vô nghĩa..." và chính vì câu này làm tôi lại suy nghĩ. Tôi đã suy nghĩ đây có phải là một tín hiệu dành cho tôi hay không, có phải do hôm qua mình nhắn tin nhưng chưa đủ cảm xúc hay không? Tôi lại bắt đầu bứt rứt hay là em chỉ nói như thế thôi nhưng em có ý khác? Nên tôi nghĩ, tốt hơn hết là mình phải giải quyết cảm xúc hay những khúc mắc của bản thân mình. Vì cho dù đúng hay sai thì tôi cũng sẽ nhìn rõ ràng những gì đang diễn ra. Sau đó, với sự can đảm mà tôi có được tôi đã hỏi em là có phải cách trả lời của em hôm trước có nghĩa là em không cảm thấy như những gì tôi thấy hay không và em đã xác nhận điều đó. Đúng, nó đã làm tôi hụt hẫng và thấy chua xót cho bản thân mình, nhưng đó là sự thật, là sự tường minh mà tôi cần để bản thân tôi không phải day dứt về một câu hỏi bỏ ngỏ.
Vậy thì tôi đã nhầm, dòng trạng thái đó không dành cho tôi mà dành cho một người khác, một dòng trạng thái có tính chất thả thính như em đã từng làm với tôi. Và tôi đã tự dằn vặt là sao người ta có thể quên nhanh một mối tình từ tháng 8 năm trước đến tháng 6 năm sau? Mà cũng chỉ mới 20 ngày để có thể bắt đầu một mối tình mới. Bao nhiêu sự day dứt và nỗi buồn cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề của tôi, tôi lại tự đặt câu hỏi lớn hơn là tại sao chỉ còn 10 ngày nữa em về Việt Nam mà chúng tôi lại đồng ý chia tay? Tại sao chúng tôi đã cố được 6 tháng không gặp nhau những vẫn trao sự yêu thương nhưng chỉ còn hơn 10 ngày nữa là được gặp nhau thì chúng tôi lại từ bỏ? Vô vàn câu hỏi tại sau trong đầu tôi, và sau đó là tại sao tôi không cố thêm chút nữa? Tại sao không đặt câu hỏi cho sự bắt đầu? Và tôi đã nhận ra là việc 2 người có những lúc chán nhau trong lúc yêu nó khác với hết yêu, và tôi chính là đang ở trong trạng thái như vậy, cũng là lí do vì sao tôi chấp nhận dừng lại. Để bây giờ tôi tự vấn bản thân vì đã không cố hơn một chút nữa, vì sao chưa trưởng thành hơn.
Sau bao nhiêu vấp ngã và tôi đã từng nghĩ mình không phải là một người giỏi trong tình yêu. Đây là mối tình lâu nhất tôi đã từng trải qua, mối tình mà tôi đã tự biết mình chủ động hơn, đã biết nói ra cảm xúc và trao đi những lời yêu thương và săn sóc. Tôi đã là một phiên bản tốt hơn của một bản thể chưa hoàn hảo. Nhưng mà tôi cũng biết là mình vẫn có những suy nghĩ trong sáng và nhẹ nhàng như tình yêu của một chàng trai trẻ 19 tuổi đầy nhiệt huyết và sự trong trẻo. Bởi vì đó là tôi và đã là bản chất của tôi, tôi nghĩ mình sẽ phải học cách lớn, bởi không thể mãi nuông chiều cái tôi của mình, phải biết cần bằng và đánh giá đúng tình huống, hiểu rõ bản thân hơn để không phải có những quyết định để sau này khi nhìn lại phải thấy hối tiếc.
Cho đến lúc này tôi vẫn thương và nhớ! Tôi cũng đã rút gọn lại lại câu chuyện của mình để không phải nhớ lại những kỷ niệm và sẽ làm tôi thêm nhớ và thương...
0 notes
holethoa · 4 months ago
Video
youtube
Hai chị em - Thu hoạch bưởi trong vườn đi chợ bán
Trong ánh sáng sớm mai, không khí trong lành với lời hứa về một ngày mới khi hai chị em, Emily và Sarah, bước vào vườn bưởi của gia đình họ. Những hàng cây chất đầy những quả chín, lốm đốm vàng trải dài trước mặt họ, cành của chúng nặng nề với tiền thưởng của mùa. Emily, người lớn tuổi hơn trong hai người, mang theo một cái giỏ dệt trong khi Sarah, em gái cô, cầm một đôi kéo cắt làm vườn.
Thói quen của họ bắt đầu với sự lựa chọn cẩn thận. Emily hướng dẫn Sarah về loại bưởi nào đã chín hoàn hảo để hái - màu sắc rực rỡ và nặng với nước ép. Với bàn tay thực hành, họ nhẹ nhàng xoắn và nhổ từng quả, cẩn thận không làm hỏng vỏ mỏng manh.
Khi làm việc, hai chị em trao đổi những câu chuyện và tiếng cười, ánh nắng ban mai xuyên qua những chiếc lá phủ một màu vàng lên những khoảnh khắc chung của họ. Cuộc trò chuyện của họ trải dài từ những kỷ niệm thời thơ ấu trong vườn cây ăn quả đến những giấc mơ về tương lai. Emily, nghiên cứu thực vật học tại trường đại học địa phương, đã chia sẻ những hiểu biết sâu sắc về mô hình phát triển của cây bưởi, trong khi Sarah, vẫn còn học trung học, nói chuyện sôi nổi về nguyện vọng trở thành đầu bếp, kết hợp các sản phẩm tươi, cây nhà lá vườn vào sáng tạo ẩm thực của mình.
Khi giỏ của họ đầy bưởi, Emily và Sarah quay trở lại trang trại. Họ cẩn thận rửa sạch và đóng gói từng loại trái cây, chuẩn bị cho thị trường. Cha của họ, người quản lý trang trại quy mô nhỏ của gia đình, chào đón họ với một nụ cười ấm áp khi họ dỡ bỏ thu hoạch.
Họ cùng nhau chất các thùng lên chiếc xe bán tải cũ, sẵn sàng cho cuộc hành trình đến chợ nông sản địa phương. Chuyến đi ngắn ngủi nhưng tràn ngập sự mong đợi. Tại chợ, quầy hàng của họ nhanh chóng trở thành ngọn hải đăng của màu sắc rực rỡ giữa đám đông nhộn nhịp. Emily và Sarah tự hào trưng bày những quả bưởi của họ, sắp xếp chúng thành những hàng gọn gàng, mời khách hàng nếm thử thành quả lao động của họ.
Trong suốt cả ngày, họ tương tác với khách hàng, chia sẻ những câu chuyện về trang trại của họ và sự chăm sóc tỉ mỉ đi vào từng loại trái cây. Niềm đam mê của họ đối với sản phẩm của họ rất dễ lây lan, và chẳng mấy chốc, giỏ của họ bắt đầu trống rỗng khi khách hàng vui mừng mang về nhà những túi bưởi mới hái.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, chiếu ánh sáng ấm áp trên thị trường, Emily và Sarah đếm thu nhập của họ với nụ cười hài lòng. Hành trình từ vườn này sang chợ khác của họ đã thành công, một minh chứng cho sự chăm chỉ, cống hiến của họ và mối liên kết được củng cố với mỗi quả bưởi họ thu hoạch cùng nhau.
0 notes
xetaimaiphat · 5 months ago
Text
Tumblr media
0 notes
thptngothinham · 15 days ago
Text
Tuyển chọn những bài văn mẫu về Phát biểu cảm nghĩ về khu vườn nhà em hay nhất để giúp các em học sinh lớp 7 tham khảo. Đề bài: Cảm nghĩ về khu vườn nhà em. Bài cảm nghĩ về khu vườn trái cây Bình Dương Quê em ở Lái Thiêu, Bình Dương – xứ sở của nhiều thứ trái cây ngon nổi tiếng như mít tố nữ, sầu riêng cơm vàng, chôm chôm tróc hạt, nhãn, bưởi, măng cụt, mãng cầu… Du khách chỉ cần một lần đặt chân đến đây là mãi mãi không thể nào quên cái cảm giác ngỡ ngàng, thú vị và sảng khoái khi được dạo chơi trong vườn cây sum suê, thưởng thức tại chỗ hương vị thơm ngon của trái chín đầu mùa. Vườn nhà em rộng hơn hai mẫu, được chia thành nhiều khu, mỗi khu trồng một loại cây. Mùa nào thức nấy, vườn cho thu hoạch quanh năm, đem đến nguồn lợi không nhỏ cho gia đình. Em thích nhất là những sớm mai được cùng ba ra thăm vườn. Sau cơn mưa đêm, lá cây xanh mướt, không khí trong veo, thơm nức hương hoa. Hoa nhãn màu vàng ngà, bao phủ khắp tán cây, mùi thơm ngọt quyến rũ đàn ong mật siêng năng, cần mẫn. Từ trên cao, hoa xoài như những ngôi sao li ti rụng xuống tóc, xuống vai, hương thơm thoang thoảng. Hoa bưởi thơm ngát tỏa khắp khu vườn. Hè đến, trái chôm chôm chín rộ. Nhìn từ xa, góc vườn đỏ rực như một mâm xôi gấc khổng lồ. Những chùm trái nặng oằn được bẻ và xếp gọn vào trong sọt đang bằng tre, trên phủ lá tươi, chờ thương lái đến mua chở về thành phố. Trước Tết Trung thu là mùa bưởi chín rộ. Bưởi hồng đào, bưởi Tân Triều, bưởi Năm Roi,… thứ nào cũng đẹp, cũng ngon, trái treo lúc lỉu trĩu cành, nhìn không chán mắt. Trên con đường vào xã, xe tải đậu thành hàng dài, chở chất bưởi lên rồi chở đi khắp nơi, đem vị ngọt, vị thanh của trái bưởi quê em đến với từng nhà, làm đẹp thêm mâm cỗ đón trung thu. Năm gần tàn, sầu riêng mới trổ bông. Hoa sầu riêng kết thành từng chùm, màu tím nhạt, cánh nhỏ hình trái tim bao lấy nhụy, mùi thơm từa tựa hoa cau. Tháng Tư, tháng năm Âm lịch, sầu riêng chín rộ, hương thơm ngào ngạt theo gió bay xa. Nếm múi sầu riêng, ta sẽ thấy vị ngọt đậm đà, vị bùi bùi và béo ngậy như đọng mãi nơi đầu lưỡi. Miền Nam quả là một miền đất trù phú, mỡ màu. Thiên nhiên đã hào phóng ban tặng cho con người bao hoa thơm trái ngọt – tinh hoa của đất trời. Mỗi lần dạo bước dưới vòm xanh mênh mông, mát rượi và lảnh lót tiếng chim, tâm hồn em lại lâng lâng một niềm vui khó tả. Bài cảm nghĩ về khu vườn nhà em 1 Khu vườn – nơi những loài hoa nở rộ và thi nhau đua sắc nhưng đối với tôi, khu vườn không chỉ có thế, nó ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc gắn liền với tuổi thơ tôi. Ngày bé, thứ mà trẻ con thích nhất là những món đồ chơi đủ màu sắc, kích cỡ nhưng thứ mà tôi thích thú nhất lại là khu vườn, một khu vườn nhỏ bé nhưng chứa bao nhiêu kỷ niệm về người mà tôi yêu quý nhất, bà nội tôi. Ai chả muốn có một khu vườn trong nhà, có những bông hoa rực rỡ, tôi cũng vây từ ngày bé tôi luôn ước mong có một thu vườn nhỏ. Tôi yêu những loài hoa, tôi yêu cái cảm giác xung quanh mình là cây cỏ, là hương thơm. Khi bà nội tôi ở quê lên bà đã đem cho tôi nhiều cây hoa và đặt ở trước khoảng sân trước nhà. Từ khi ấy, tôi có một khu vườn như ước mơ. Thât hạnh phúc khi nhà mình có một khu vườn. Sáng sáng, mỗi khi thức dậy, tôi đều đứng ra cửa hít thở không khí trong lành và mùi thơm thoang thoảng từ những đóa hoa. Khung cảnh như một bức tranh thật đẹp, có màu sắc, có hương thơm và có cả âm thanh từ những tiếng chim hót ríu rít. Từ ngày bà nội lên, tôi rất vui vì bà đã đem lại cho tôi điều mà tôi mong từ lâu. Tôi yêu quý khu vườn không chỉ vì nó là ước mong của tôi mà đó cũng là món quà, là tấm lòng của bà cho tôi. Tôi chăm sóc từng cành cây, từng bông hoa thật chu đáo, hàng ngày tôi và bà đều tưới nước, bắt sâu, bà còn tỉa nhiều cây thành hình con đại bàng, con nai.. Vì thế mà khu vườn càng thêm rực rỡ. Dưới ánh nắng vàng, khu vườn làm cả nhà tôi như sáng lên cùng cây cỏ. Cứ rảnh rỗi, bà lại kể cho tôi nghe về nguồn gốc của từng loại cây. Từ khi có khu vườn, tôi như thêm vui vẻ, nó như người bạn thân thiết của tôi, như chiếc cầu vô hình nối tình cảm của tôi bà càng thêm sâu đậm.
Nhiều khi nằm một mình trong khu vườn nhỏ vuông vắn, tôi lại cảm thấy thỏa mái kỳ lạ, có chuyện gì vui hay buồn, tôi đều như có một người bạn ở bên cùng chia sẻ, cùng nói chuyện với tôi làm tôi bớt căng thẳng hay buồn bực. Bây giờ bà đã về nhưng thỉnh thoảng bà vẫn gửi cho tôi những cây hoa đẹp và dặn dò tôi chăm sóc chúng cẩn thận. Nhìn khu vườn, tôi lại nhớ đến bà, nó như thay bà nói chuyện, tâm tình cùng tôi. Giờ đây, từng chiếc lá, từng cánh hoa đều thật sự gắn bó với tôi, cứ như thế, nó như đã là một phần cuộc sống của tôi. Một khu vườn nhỏ bé nhưng ý nghĩa của nó iại thật sâu sắc. Những cành cây, bông hoa tưởng như một vật vô tri vô giác nhưng lại là một con người khích lệ tinh thần tôi mỗi khi gặp khó khăn. Mỗi bông hoa nở như một nụ cười trìu mến của bà với tôi làm trái tim tôi thêm một lần xao xuyến. Làm sao không yêu cho được một khu vườn như thế, một kỷ niệm thơ ấu còn mãi trong tôi. Bài cảm nghĩ về khu vườn nhà em 2 Ai cũng mơ ước có một nơi để nghỉ ngơi, thư giãn sau những giây phút căng thẳng trong cuộc sống. Nhà tôi có một nơi như vậy, đó chính là khu vườn nhỏ phía sau nhà. Khu vườn không to lắm và đã có từ rất lâu rồi. Tôi yêu cái vẻ rêu phong cổ kính lại xen lẫn với vẻ tươi sáng, trẻ trung bởi các loại cây tạo nên cho khu vườn. Khu vườn nhà em được bao bởi một hàng rào nhỏ thật xinh xắn mà cũng thật chắc chắn. Trong vườn, tôi trồng rất nhiều loài hoa và cây ăn quả. Rồi theo tháng năm, hoa hồng, hoa cúc, hoa lan thi màu nở rộ trong khu vườn bé nhỏ, rồi cùng với cây dưa leo, mỗi hoa, mỗi màu đã tạo nên một bức tranh đầy sức sống muôn màu, nhưng lại không hề lòe loẹt, lộn xộn mà điểm xuyết nét hài hòa, thanh nhã của thiên nhiên làm cho tôi không thể không say mê và thán phục. Rồi đến các cây ăn quả, cây nào cũng cao, cũng to và tươi mát. Trừ những thân cây sần sùi, màu nâu tẻ nhạt và lạnh lẽo, các cây khi đứng cạnh nhau lại tạo ra một sắc thái vô cùng thân thiện và trìu mến, lại thoáng chút yên tĩnh cho chúng ta cảm giác thật thoải mái và gần gũi với thiên nhiên, những vòm cây xanh mướt sẽ là những chiếc lá chắn tuyệt vời, che chở cho chúng ta khỏi những giây phút căng thẳng ngoài cuộc sống. Tôi yêu sao cái vẻ đẹp muôn hình, muôn vẻ đó. Buổi sáng, khi ánh bình minh lên, khu vườn toát lên một vẻ trẻ trung, tươi mát với những trái cam, trái táo mọng và đầy sức sống. Và khi buổi chiều xuống, cái màu xanh của lá hơi rũ xuống như an ủi, vồ vé cho tôi khỏi buồn nhớ. Vào buổi tối, khu vườn trầm xuống, hòa nhập với vẻ thanh tĩnh bên ngoài. Tôi còn nhớ mãi, ngày xưa, khu vườn này khô cằn, chỉ có một vài đốm hoa nhưng sau bao nỗ lực chăm sóc của ông cháu tôi nó đã trở thành một khu vườn vừa đẹp, vừa tươi sáng, vừa hữu ích. Khu vườn là nơi mà tôi đã được rèn luyện tính chịu khó, yêu thiên nhiên và cũng là nơi mà tôi nghỉ ngơi, thư giãn, là nơi mà tâm hồn tôi được nuôi dưỡng. Nhờ tình yêu tràn đầy với khu vườn mà tôi đã coi khu vườn là một phần của cuộc sống. Mất khu vườn là tôi mất hết lý trí. Khu vườn đối với tôi là những gì thân thương nhất, gần gũi là nơi tôi không thể quên. Làm sao không yêu được một khu vườn như thế. Bài cảm nghĩ về khu vườn nhà em 3 Có ai từng nói "tâm hồn của ta sẽ được thanh thản và trong mát hơn khi ta thả hồn vào thiên nhiên". Đúng vậy, thật hạnh phúc và sung sướng biết bao khi được hòa mình với thiên nhiên và được ngắm nhìn vườn cây do chính tay mình chăm sóc! Khoảnh khắc thanh thản nhất trong cuộc đời chính là giây phút hòa hợp với thiên nhiên và có lẽ món quà tuyệt vời của Trời đất ban tặng đó chính là một người bạn tri ân tri kỷ của con người. Con người không thể thiếu thiên nhiên cũng giống như thiên nhiên không thể sống nếu thiếu con người. Và chỉ khi hai điều đó hợp lại thành một thì cuộc sống mới có ý nghĩa. Thú vui của ông tôi là được chăm sóc cây cối trong vườn mỗi lúc rảnh rỗi. Chính vì thế sáng nào tôi cũng cùng ông ra vườn chăm sóc cây và hít thở không khí trong lành buổi sớm. Khu vườn nhà tôi không rông lắm nhưng chỉ cần nhìn vào vẻ giản dị, tràn nhập màu sắc của nó cũng thấy được nét riêng biệt, đặc sắc của nhà tôi.
Nhìn từ xa, trông như một mô hình công viên thu nhỏ. Thích nhất là lúc sáng sớm, tôi được hít thở không khí trong lành. Hãy lắng đọng hồn mình để cảm nhận hương vị thanh khiết, mát mẻ của buổi sớm. Sương long lanh đọng lại trên lá như những hạt ngọc quý. Nụ hoa e ấp, khẽ đung đưa đài hoa theo gió, môi chúm chím, khẽ trở mình. Từng loài hoa như những thiên thần đang ngủ. Chắc là cái cảm giác tuyệt vời này sẽ đọng mãi trong tâm hồn tôi. Rồi hừng đông ửng hồng, mặt trời như quả bóng to tròn dần dần lên cao tỏa những ánh hào quang hát chéo lên cành lá. Sương dần tan nhưng một số còn ở lại vương vấn, lưu luyến cái khoảnh khắc ấy. Cây côi bừng tỉnh, thỏa mình tắm nắng. Từng động tác uyển chuyển, khéo léo như tạo ra sức sống của cây bắt đầu một ngày mới. Chim hót líu lo thành một bản nhạc quen thuộc. Từng loài hoa thỏa sức khoe mình trong nắng sớm. Hoa hồng – một loài hoa kiêu sa, mạnh mẽ vươn lên như chứng tỏ mình là nữ hoàng sắc đẹp. Trái ngược với sự mạnh mẽ đó là hình ảnh dịu dàng của một thiếu nữ – hoa cúc. Không biết hoa cúc có điều gì đặc biệt mà khiến tôi xao xuyến, ngập ngừng. Phải chăng hoa cúc gợi nhớ tới mùa thu – mùa của cảm xúc và cái gì đó man mác buồn cũng có lẽ gợi lên sự nhẹ nhàng, tình cảm của câu chuyện cổ tích hồi xưa bà kể cho tôi nghe – "Vì sao hoa cúc nhiều cánh”. Ôi! Thật là đằm thắm mà cũng thật là ý nghĩa! Gió xào xạc thổi, bướm, ong chăm chỉ kiếm mật. Một khung cảnh gợi lên trong ta sự tươi vui và đẹp đẽ. Có ai mà chẳng ngợi ca thiên nhiên, có ai mà chẳng thích ngắm nhìn thiên nhiên. Và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Tình yêu thiên nhiên trong tôi bắt đầu từ thú vui chăm sóc cây cối, yêu hoa lá, yêu cỏ cây. Một tình yêu thật đẹp, thật đáng trân trọng. Từng giai đoạn, từng hơi thở của vườn cây như một bản nhạc ru vỗ tâm hồn tôi, một sự vỗ vẻ thật ân cần, thật nhẹ nhàng. Bài cảm nghĩ về khu vườn nhà em 4 Nhà em ở khu vực nông thôn nên có những khoảng trống của đất rất rộng, vì vậy mà nhà em cũng như tất cả các cô, các bác trong thôn đều xây dựng cho mình một khu vườn thật rộng lớn, thoáng mát. Ở trong khu vườn đó sẽ được trồng rất nhiều loại cây, tùy theo sở thích của từng gia đình. Nhà em cũng có một khu vườn rất rộng với đủ loại cây cối, nuôi các loại vật nuôi hữu ích như: gà, vịt…. Em rất yêu khu vườn của nhà em vì nó rất đẹp và nó nó luôn mang đến cho em một cảm giác thoải mái, thư giãn sau mỗi ngày học tập mệt mỏi. Có lẽ những bạn học ở thành phố sẽ trở nên vô cùng lạ lẫm với những khu vườn. Để các bạn có thể hiểu rõ hơn, em sẽ giới thiệu qua về khu vườn nhà mình cũng như những khu vườn nói chung. Vườn là khoảng đất trống trong mỗi gia đình, ở đó thường là không gian ở trước hoặc sau ngôi nhà. Trong khu vườn thì những người nông dân sẽ trồng các loại cây ăn quả như: chuối, xoài, mít, cam… và cũng có thể trồng các loại rau ăn như: rau cải, rau muống, giàn bầu, giàn mướp; có thể đào ao thả cá, có thể xây chuồng để nuôi các loại gia súc, gia cầm như: vịt, gà, lợn, baba… Nói chung, tùy theo sở thích cá nhân của mỗi gia đình mà những loài cây, con vật xuất hiện trong những khu vườn ấy cũng khác nhau. Còn đối với khu vườn nhà em thì có trồng trọt và cũng chăn nuôi rất nhiều loài vật dễ thương, đáng yêu. Khu vườn nhà em rất rộng, khoảng năm mươi mét vuông, nằm ở sau ngôi nhà của em. Để nuôi các loài vật nên bố em đã xây tường xung quanh khu vườn, trước hết có thể kể đến đó chính là các loại cây ăn quả. Vì vườn rộng nên bố em đã trồng rất nhiều loại cây ăn quả, cũng một phần vì chúng em rất thích ăn hoa quả tươi nên mỗi lần đi đâu đó thì bố em thường mang về một loài cây mới. Nhà em trồng các loài cây như: xoài, bưởi, nhãn, vải, táo…màu nào thức ấy, hoa quả trong vườn nhà em ra quanh năm, vì vậy mà trong nhà, sau mỗi bữa cơm, gia đình em đều được thưởng thức rất nhiều loại hoa quả tươi ngon. Trong tất cả các loại hoa quả thì em yêu thích nhất chính là quả chuối vì chuối rất ngọt và thơm, hơn nữa chuối còn có rất nhiều chất dinh dưỡng, ăn chuối sẽ làm cho sức khỏe của em và những người trong gia đình trở nên khỏe mạnh hơn.
Ngoài trồng các loài cây ăn quả thì phía bắc khu vườn mẹ em cũng trồng rất nhiều loại rau xanh như: rau cải, rau muống, rau đay… gần bờ tường bố em còn mắc một cái giàn bằng tre để trồng quả mướp, quả bầu…. Vì vậy mà ngoài hoa quả tươi, nhà em còn có rau xạch phục vụ cho bữa ăn hàng ngày. Ngoài các loài cây thì trong khu vườn nhà em còn trồng một giàn hoa thiên lí, mỗi khi hoa nở cả một khu vườn ngát hương thơm, đặc biệt hơn nữa là hoa thiên lí có thể dùng để làm thức ăn, mẹ em thường hái hoa thiên lí để nấu canh giải nhiệt cho cả nhà, bên cạnh giàn thiên lí là khóm hoa hồng rất lớn, tuy hoa không to và thẳng như những cành hoa bán ở chợ nhưng hoa nhà em lại rất thơm, màu sắc cũng rất đẹp nữa. Khoảng đất rộng trong khu vườn nhà em còn dùng để nuôi các loại vật nuôi như: gà, vịt… hàng ngày đàn gà con vẫn dẫn nhau ra vườn kiếm ăn,tiếng gà mẹ cục cục, gà con thì kêu chiêm chiếp vô cùng vui tai. Chúng kiếm những con sâu, những hạt thóc vươn và những ngọn cỏ non để ăn. Còn vịt thì chúng bơi ở trong ao cá gần đấy, trong ao bố em thả nhiều loại cá như cá chép, cá trôi, cá trắm…. Một năm nhà em thu hoạch được hai lần, mỗi lần đều có rất nhiều cá. Khu vườn chính là một không gian mà em vô cùng yêu thích, vì ở đó lúc nào cũng có bóng râm rợp bóng, dù trời có nắng đến đâu thì khi ra khu vườn em đều cảm thấy khoan khoái, thoải mái lạ thường. Hơn nữa, khu vườn có những âm thanh của tự nhiên vô cùng bắt tai, không chỉ là tiếng gà mẹ gọi gà con mà còn là tiếng ve sầu vang vọng trên những cành cây, tiếng chim ríu ríu trên những tán cây xa xa, tất cả hợp lại với nhau như một bản nhạc giao hưởng trầm bổng. Mỗi khi có chuyện gì buồn, chỉ cần ra vườn ngắm nhìn mọi thứ xung quanh thì em như cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất
0 notes
danhbanhaxecom · 5 months ago
Text
Khách hàng nói gì về nhà xe Hải Âu
Khi lựa chọn một nhà xe để đi lại, nhiều người thường tìm kiếm đánh giá từ những khách hàng đã trải nghiệm. Nhà xe Hải Âu, một trong những thương hiệu vận tải hành khách uy tín, đã nhận được nhiều phản hồi từ người dùng. Hãy cùng tìm hiểu khách hàng nói gì về dịch vụ của Hải Âu nhé!
Chất lượng phương tiện
Đa số khách hàng đánh giá cao chất lượng xe của Hải Âu. Nhiều người cho rằng xe mới, sạch sẽ và được bảo dưỡng thường xuyên.
Anh Minh (32 tuổi, Hà Nội) chia sẻ: "Tôi thường xuyên đi công tác bằng xe Hải Âu. Ấn tượng nhất là xe luôn sạch sẽ, ghế ngồi rộng rãi và thoải mái. Điều hòa hoạt động tốt, giúp hành trình dài trở nên dễ chịu hơn."
Tuy nhiên, một số ý kiến cho rằng vào mùa cao điểm, chất lượng xe đôi khi không đồng đều. Chị Lan (28 tuổi, Hải Phòng) nhận xét: "Tôi từng đi xe Hải Âu vào dịp Tết. Lúc đó xe khá cũ và hơi bị ồn, có lẽ do nhu cầu đi lại tăng cao."
Tumblr media
Thái độ phục vụ của nhân viên
Nhiều khách hàng đánh giá cao thái độ phục vụ chuyên nghiệp, thân thiện của đội ngũ nhân viên Hải Âu.
Bà Hương (55 tuổi, Quảng Ninh) khen ngợi: "Tôi rất ấn tượng với cách phục vụ của nhân viên Hải Âu. Họ luôn niềm nở, sẵn sàng giúp đỡ hành khách lớn tuổi như tôi khi lên xuống xe hay xếp hành lý."
Tuy nhiên, cũng có một số phản hồi về việc nhân viên đôi khi thiếu kiên nhẫn trong giờ cao điểm. Anh Tuấn (30 tuổi, Hà Nội) chia sẻ: "Có lần tôi đi xe vào dịp lễ, nhân viên có vẻ quá tải và hơi cáu gắt với khách."
Đúng giờ và an toàn
Yếu tố đúng giờ và an toàn được nhiều khách hàng đánh giá cao ở nhà xe Hải Âu.
Chị Mai (35 tuổi, Hải Phòng) nhận xét: "Tôi thường xuyên đi công tác bằng xe Hải Âu vì tin tưởng vào độ đúng giờ của họ. Hầu như chưa bao giờ tôi bị trễ lịch hẹn vì xe đến muộn."
Anh Hùng (40 tuổi, Hà Nội) bổ sung: "Tôi cảm thấy rất an tâm khi đi xe Hải Âu. Các tài xế lái xe cẩn thận, đúng tốc độ quy định. Trong suốt 5 năm sử dụng dịch vụ, tôi chưa từng gặp bất kỳ sự cố nào."
Tiện ích trên xe
Nhiều khách hàng đánh giá cao các tiện ích được cung cấp trên xe Hải Âu.
Chị Hà (27 tuổi, Quảng Ninh) chia sẻ: "Tôi thích nhất là Wi-Fi miễn phí trên xe. Điều này giúp tôi có thể làm việc hoặc giải trí trong suốt hành trình."
Anh Đức (38 tuổi, Hải Phòng) bổ sung: "Xe giường nằm của Hải Âu rất thoải mái. Mỗi giường đều có rèm che, ổ cắm điện và đèn đọc sách. Tôi còn được phát nước uống và khăn lạnh miễn phí."
Tuy nhiên, một số ý kiến cho rằng chất lượng Wi-Fi đôi khi không ổn định, đặc biệt là trên những chặng đường dài.
Tumblr media
Giá cả và chính sách đặt vé
Nhiều khách hàng cho rằng giá vé của Hải Âu ở mức hợp lý so với chất lượng dịch vụ.
Anh Thành (45 tuổi, Hà Nội) nhận xét: "So với các nhà xe khác, tôi thấy giá vé của Hải Âu khá cạnh tranh. Đặc biệt là họ thường có chương trình khuyến mãi hấp dẫn."
Chị Linh (33 tuổi, Quảng Ninh) đánh giá cao chính sách đặt vé: "Tôi thích cách đặt vé trực tuyến của Hải Âu. Rất thuận tiện và nhanh chóng. Họ còn có chính sách hoàn hủy vé linh hoạt, giúp tôi yên tâm hơn khi đặt vé sớm."
Dịch vụ khách hàng
Nhiều người dùng đánh giá tích cực về dịch vụ chăm sóc khách hàng của nhà xe Hải Âu.
Anh Hoàng (36 tuổi, Hải Phòng) chia sẻ: "Một lần tôi để quên đồ trên xe, đã liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng. Họ rất nhiệt tình giúp đỡ và cuối cùng tôi đã nhận lại được đồ."
Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng thời gian phản hồi đôi khi còn chậm, đặc biệt là vào các dịp cao điểm.
Qua những đánh giá trên, có thể thấy nhà xe Hải Âu nhận được nhiều phản hồi tích cực từ khách hàng. Họ được đánh giá cao về chất lượng phương tiện, thái độ phục vụ, độ đúng giờ và an toàn. Các tiện ích trên xe và chính sách đặt vé cũng là những điểm cộng lớn.
Tuy nhiên, vẫn còn một số khía cạnh cần cải thiện như đảm bảo chất lượng đồng đều vào mùa cao điểm, nâng cao chất lượng Wi-Fi và cải thiện thời gian phản hồi của dịch vụ khách hàng.
Nhìn chung, với những đánh giá tích cực từ khách hàng, Hải Âu đang là một lựa chọn đáng cân nhắc cho những ai đang tìm kiếm dịch vụ vận chuyển hành khách chất lượng cao.
0 notes
kakalive · 5 months ago
Text
App Kaka Live
Kaka live – một trong những app live show 18+ mới nổi đình đám nhất hiện nay đang thu hút lượng tải về tăng nhanh mỗi ngày, hứa hẹn sẽ trở thành một trong những nơi giao lưu trò chuyện, tán gẫu, chơi game đổi thưởng hấp dẫn nhất trong thời gian tới. Hãy trải nghiệm ứng dụng kakalive và tận hưởng những niềm vui cùng idol nhé!
Kaka Live là gì?
Kaka live là ứng dựng livestream trực tiếp được phát triển bởi Kaka Entertainment. Tại đó, người dung có thể tương tác, thoả mãn đam mê với những idol xinh đẹp hàng đầu, tham gia những game đổi thưởng hấp dẫn và còn nhiều điều thú vị khác nữa.
Nằm trong hệ sinh thái được phát triển để đáp ứng nhu cầu giải trí toàn thời gian, đa lĩnh vực, Kaka live mong muốn mang đến những phút giây vui vẻ sau giờ làm việc căng thẳng hay những cuộc trò chuyện đầy hứng khởi với những người đẹp luôn sẵn sàng mang lại niềm vui cho bạn.
Tumblr media
Kakalive – App live show 18+ miễn phí hot nhất hiện nay
Những tính năng hấp dẫn tại Kaka live
Với mục tiêu thoả mãn nhu cầu giao lưu kết bạn, chơi game, nghe nhạc, tán gẫu và nhiều niềm vui thú vị khác, tại Kaka live có nhiều tính năng hấp dẫn đảm bảo sẽ làm bạn hài lòng.
Hệ thống phòng livestream đa dạng
Kaka live cung cấp hệ thống phòng livestream để kết nối trực tiếp người dùng với những idol được yêu thích. Tại đó người chơi có thể chat cùng idol, tặng quà, chơi game, tham gia các sự kiện trực tuyến khác. Bao gồm:
Phòng live trò chuyện, tán gẫu, chia sẻ cuộc sống, công việc thường ngày
Phòng live hát, múa, nhảy theo yêu cầu
Phòng live gợi cảm, sexy
Phòng live show 18+ theo yêu cầu
Phòng live VIP, phòng live khoá
Cùng một số phòng live hấp dẫn khác chờ bạn khám phá tại app Kakalive đó!
Hệ thống game tích hợp ngay tại phòng livestream
Để cuộc trò chuyện tại Kaka live thêm phần hấp dẫn, cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng, giọng ngọt ngào của các idol thì bạn có thể thao gia nhiều trò chơi đổi thuỏng hấp dẫn.
Tumblr media
App Kaka Live mượt mà giải trí hấp dẫn hàng đầu hiện nay
Những trò chơi đổi thưởng quen thuộc và được yêu thích qua nhiều thế hệ chờ đón bạn như:
Tài xỉu: Cùng đổ xúc xắc, dự đoán kết quả tài hay xỉu và lụm tiền.
Xóc đĩa: Quá quen thuộc với 2 mặt trắng đỏ, kết quả chẵn lẻ.
Bầu cua: Trở về tuổi thơ với những hình ảnh thân thuộc.
Dò mìn: Một trò chơi gắn liền với tuổi thơ, hãy thử tài nhé.
Bắn cá: Thử tài nhắm bắn và lựa thơi cơ để hạ đẹp cá khủng.
Nổ hũ: Game Slot tuyệt đỉnh với giao hình ảnh đẹp mắt.
Xèng hoa: Xem khả năng Spin của bạn với bánh xe may mắn.
Xổ số siêu tốc: Làm giàu nhanh chóng với cặp số may mắn nhé.
Cùng những trò chơi hứa hẹn sẽ làm bạn thích thú tại Kaka live, hãy đến với những phòng live yêu thích và trải nghiệm game đổi thưởng nhé!
Chơi game kiếm tiền tại app Kaka live
Ngoài phòng live siêu hấp dẫn và những game tích hợp khi xem livestream trực tuyến, Kaka live cung cấp loạt game đổi thưởng đa dạng, hấp dẫn, tốc độ cao để làm giàu nhanh chóng. Gồm có:
WM casino: Là nền tảng game bài đổi thưởng lớn nhất châu Á được tin tưởng nhiều năm qua, cung cấp nhiều game đổi thưởng với giao diện đẹp mắt, quen thuộc.
Saba Sport: Là cái tên quen thuộc mà bất cứ người đam mê cược thể thao đều biết. Bạn có thể trải nghiệm ngay Saba Sport với kèo cược đa dạng, rút tiền cực nhanh tại app Kaka live
Live casino: Cùng chơi bài trực tuyến với người đẹp, thử tài và mang về những chiến thắng kèm khoản thưởng giá trị nhé.
Cá cược Esport: Cùng thoả mãn tài dự đoán kết quả trận đấu esport, đặt cược cùng TF gaming – nhà cung cấp cược thể thao điện tử số một châu Á.
Sảnh game CQ9: Chơi hàng loạt game đổi thưởng đồ hoạ đẹp ngay tại sảnh CQ9 tích hợp trên Kakalive như: Fa cai Fu Wa, vua thuỷ tề, xóc đĩa, Money Tree, Funky Bingo, trứng vàng…
Poker: Không thể bỏ qua những bàn chơi Baccarat, Fan tan, Xì dách hay tiến lên, phỏm, bài 3 cây quen thuộc khi đến với game bài tại app live show hấp dẫn này.
Ngoài những cái tên đình đám trên, còn không ít game kiếm tiền mà bạn có thể tham gia tại app livestream này. Hãy tải Kaka live và thử tài của mình nhé!
Ưu điểm, nhược điểm của Kaka live
App Kaka live có những ưu điểm vượt trội được người dung đánh giá cao. Vì vậy mà tốc độ phổ biến của ứng dụng này ngày một tăng nhanh. Vậy ứng dụng kaka live có ưu, nhược điểm gì? Hãy cùng tìm hiểu nhé!
Tumblr media
Chơi Kaka Live ngắm gái xinh thả ga
Ưu điểm
Được phát triển hoàn toàn mới dựa trên việc nghiên cứu sở thích, nhu cầu của hàng triệu người dung, Kakalive có những ưu điểm như:
Hoàn toàn miễn phí
Việc tải về, cài đặt, đăng ký và sử dụng Kaka live trên di động là hoàn toàn miễn phí. Bạn không cần trả bất cứ một khoản tiền nào để có thể đăng ký tài khoản, truy cập, sử dụng.
Giao diện đồ hoạ đẹp
Kaka live sử dụng menu trực quan, dễ lựa chọn nên người chơi dễ dàng tiếp cận sử dụng.
Ngoài ra việc phối màu hài hoà giúp bạn dễ quan sát với mọi độ sáng, dễ dùng khi ngoài nắng, hạn chế mỏi mắt khi dung trong đêm.
Khuyến mãi đa dạng
Khuyến mãi Kaka live tha hồ lựa chọn gồm:
Khuyến mãi tặng quà
Khuyến mãi hoàn cược
Khuyến mãi nạp tiền
Khuyến mãi hoàn cược tài xỉu
Khuyến mãi tải app Kakalive nhận tiền
Tumblr media
Khuyến mãi Jackpot Kaka Live siêu hot
Bảo mật cao
Sử dụng giao thức bảo mật 128bit mới nhất, thông tin của bạn hoàn toàn được bảo mật khi giải trí, kiếm tiền trực tuyến.
Tốc đô cao
Kaka live sử dụng nền tảng mới với hệ thống máy chủ ổn định, băng thông không giới hạn, tốc độ cao nên bạn hoàn toàn yên tâm truy cập bất cứ khi nào mà không hề có giật, lag.
Tính năng đa dạng
Như đã trình bày ở phần trên, Kaka live sở hữu hệ thống phòng livestream với nhiều tính năng giải trí tích hợp giúp bạn có được niềm vui khi gặp gỡ idol trực tiếp, kết bạn, kiếm tiền…
Nạp rút nhanh chóng, nhiều phương thức
Bạn có thể nạp rút cực nhanh trên Kakalive với nhiều cách như Momo, thẻ cào, ngân hàng, viettelpay, Zalopay cùng nhiều mức để bạn lựa chọn.
Chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp 24/7
Kakalive có đội ngũ chăm sóc khách hàng phục vụ suốt 24h. Khi cần hãy liên hệ ngay để được giải đáp nhé!
Nhược điểm
Do là ứng dụng mới nổi, Kaka live vẫn tồn tại một số nhược điểm nhỏ như:
Lượng phòng live ít vào một số thời điểm
Vào đêm và sáng sớm, lượng phòng live hoạt động tại Kaka live đôi khi còn thấp, điều này chắc chắn sẽ được cải thiện trong thời gian sắp tới.
Cập nhật nhiều
Việc nâng cấp hệ thống, tính năng và những game mới trên Kaka live vẫn còn đang diễn ra nên thỉnh thoảng cần cập nhật app. Điều này có thể làm gián đoạn quá trình giải trí của người dùng nhưng bù lại app sẽ ngày càng hoạt động tốt và thêm nhiều tính năng hấp dẫn.
Hướng dẫn tải và cài đặt Kaka live
Tải và cài đặt Kaka live trên điện thoại Android, IOS có chút khác biệt.
Tải Kaka live APK và cài đặt
Bước 1: Tải file Kaka live APK về điện thoại
Trước tiên, truy cập kakalive.live, nhấn tải về Android để tải file cài đặt phiên bản mới nhất về điện thoại Android.
Bước 2: Cho phép cài đặt ứng dụng Kaka live từ nguồn không xác định
Sau khi tải file Kaka live APK về thành công, bạn cần cho phép cài đặt ứng dụng từ nguồn không xác định trên điện thoại của mình.
Để thực hiện bước này, vào cài đặt > bảo mật > chọn “cho phép cài đặt ứng dụng từ nguồn không xác định”.
Bước 3: Cài đặt ứng dụng
Tiếp theo, mở file APK vừa tải về và tiến hành cài đặt như bình thường.
Sau khi hoàn tất, bạn có thể mở ứng dụng kaka live lên, đăng nhập để bắt đầu sử dụng. Đăng ký tài khoản Kaka live nếu chưa có nhé!
https://kakalive.live/wp-content/uploads/2024/06/tai-ung-dung-kaka-live-nhan-qua-hap-dan.jpg
Tải ứng dụng Kaka Live nhận quà hấp dẫn
Tải Kaka Live trên iOS
Bước 1: Truy cập kakalive.live và chọn tải app cho iphone
Bước 2: Cho phép cài đặt từ nguồn tin cậy
Bướcc 3: Cài đặt kaka live
Bước 4: Sau khi cài đặt hoàn tất, mở ứng dụng lên và sử dụng.
Hướng dẫn đăng ký tài khoản Kaka live
Bước 1: Cài đặt, mở ứng dụng Kaka live
Để có thể bắt đầu đăng ký tài khoản mới, trở thành hội viên Kaka live, bạn cần tải app Kaka live sau đó cài đặt, mở app trên điện thoại. Không thể đăng ký trên web
Bước 2: Mở trang đăng ký
Sau khi khởi động app Kakalive trên điện thoại thì các bạn sẽ truy cập ngay vào giao diện đăng ký có sẵn.
Tại đây sẽ hiển thị sẵn khu vực dành riêng cho người chơi muốn Đăng Ký tài khoản mới. Các bạn chỉ cần nhấn vào và chờ đợi hệ thống điều hướng đến giao diện đăng ký tài khoản mới
Nguồn: https://kakalive.live/
1 note · View note