#xe nâng tay
Explore tagged Tumblr posts
Text
Xe Nâng Tay 2 Tấn Giá Rẻ Chỉ Hơn 3 Triệu
Xe nâng pallet là thiết bị nâng hạ ứng dụng pit tông thuỷ lực thô sơ nhất, vận hành hoàn toàn bằng sức người. Xe được cấu tạo từ hệ thống bơm thuỷ lưc, khung càng nâng, tay cầm điều khiển và bánh xe di chuyển. Xe nâng tay thuỷ lực được dùng để kéo pallet thấp dưới đất, di chuyển từ vị trí này đến vị trí khác.
Thông số kỹ thuật xe nâng pallet
Tải trọng nâng: 1500/2000/3000 KG
Hạ thấp nhất: 85MM
Nâng cao nhất: 200MM
Càng nâng: 550×1150 | 685x1150MM
Xuất xứ: Trung Quốc
Gía xe nâng pallet là bao nhiêu?
Chỉ với 3 triệu bạn đã có 1 chiếc xe nâng tay 2.5 tấn thuỷ lực. 1 chiếc xe có thể thay cho 2-3 người để nâng 1 khối hàng khoảng 2.5 tấn 1 cách nhanh chóng và dễ dàng, tiết kiệm thời gian và sức lao động.
Liên hệ ngay để được tư vấn:
CÔNG TY TNHH CÔNG NGHIỆP HƯNG VIỆT
ĐỊA CHỈ: 112/1 Trương Thị Hoa, P. Tân Thới Hiệp, Q12, TP.HCM
WEBSITE: https://thietbinanghungviet.com/
HOTLINE: 0915.886.488 | 0707.886.488
EMAIL/SKYPE: [email protected]
0 notes
Text
https://logipex.vn/cac-dong-xe-nang-pallet-tay-thap-pho-bien-nam-2023/
0 notes
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản m�� anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 ��ể xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
75 notes
·
View notes
Text
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu c�� thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
#trích dẫn#tình yêu#love quotes#quotes#thanh xuân#tuổi trẻ#books#cute quotes#trích dẫn hay#nàng thơ#quan trọng#hối tiếc
110 notes
·
View notes
Text
Nếu được sống lại một lần. Đời tôi sẽ khác hơn không???
Năm 18 tuổi, chân ướt chân ráo lên SG. Lần đầu tiên đi làm cho công ty sản xuất thuốc thủy hải sản, anh Đ - giám đốc công ty L.G để cho tôi, cô bé mới tốt nghiệp lớp 12 ra trường làm việc part time ở đó. 18 tuổi với một sức sống tràn đầy và nhiệt huyết, tôi dành cả thời gian của tôi cho trường học và công việc. Trụ sở công ty chính tại Sài Gòn, anh mướn một cái nhà - kim cái kho để tiện viện phân phối sản phẩm. Tôi - cô con gái học mới xong cấp 3, có cái bằng vi tính cơ bản, tối nào cũng ngồi nhồi nhét con số, anh chỉ dẫn tận tình cách làm số liệu, tôi kiêm luôn kế toán, thu ngân, thủ kho và đòi nợ. Bất cứ thời gian rãnh nào ngoài việc học là tôi dành hết cho công việc đó. Lương lúc đó ở tuổi 18 rất nhiều, anh trả lương hậu hỉnh cho tôi lắm, làm được hơn một năm tôi nghỉ để đi du lịch, số tiền dành dụm được cộng tiền cầm sợi dây chuyền tôi có cũng đủ để đi bụi đời hai tháng ở đất Việt từ Nam chí Bắc!
Ở tuổi mười tám tôi cũng có ước mơ cháy bỏng về nghề nghiệp, có những ước mơ không với được trong tay, tuổi trẻ bồng bột không chia sẻ với cha mẹ, nên tôi bạo ngược tự xây dựng ước mơ một mình - TÔI THẤT BẠI VỀ ƯỚC MƠ, NHƯNG VỮNG CHÃI VỀ KINH NGHIỆM - Ừ TÔI THUỘC TUÝP NGƯỜI MÊ LÀM VIỆC, MÊ CHƠI, VÀ ĐẶC BIỆT TÔI CỰC THÍCH XÀI TIỀN!
Phóng khoáng và nỗ lực, tôi trải qua cuộc sống ở Sài Gòn hoa lệ - hoa khi có lương, lệ khi hết tiền đóng trọ, nhưng tôi vẫn anh hùng bảo bọc được vài người quan trọng trong cuộc đời tôi! Có lẽ sẽ nếu tính tôi thông minh chút, sống nghiêng về lý trí chút và… ít mê trai chút thì chắc tôi sẽ thành công hơn bây giờ!
Thời đó, bạn sẽ thấy tầm 1-2 giờ khuya có cô gái chạy xe đạp màu xám đạp về từ Thái Văn Lung, ghé trái cây Nguyễn Trãi ngồi ăn mình ên. Ừ - nó thích cảm giác mình ên cực kì vì nguyên ngày nó đã phải cười nói từ chổ làm - nó làm dịch vụ từ bán quần áo xuất khẩu ở chợ Tân Bình, tới làm lễ tân của số 3A Lê Hồng Phong, thu ngân ở siêu thị co.op mart đến hotesse của highland, kế toán quầy của chuỗi nhà hàng khách sạn Quê Hương rồi Le Bouchon de Saigon...
Có thể thấy rằng tuổi thanh xuân của tôi rực rỡ, đầy kỉ niệm và tôi cũng có một tình yêu rất đẹp. Có thể đây là một câu chuyện tôi sẽ kể cho con tôi nghe (nếu như kết hôn và sinh con) với ý niệm muốn truyền đạt - CỐNG HIẾN, NỖ LỰC VÀ YÊU THƯƠNG LÀ MỘT TRONG NHỮNG GIÁ TRỊ SỐNG CỦA CUỘC SỐNG NÀY CẦN CÓ VÀ LUÔN PHẢI NÂNG CAO!
Tôi thích kiếm tiền đến nỗi ai cũng hỏi sao tôi có thể có thời gian làm được 2 jobs và còn đi học, tôi cười: Học thì hay cúp cua, mượn bài các bạn, mấy môn ko thích thì tịch luôn, rồi thức xuyên đêm để tự học ở nhà. Nhưng mà đi làm thì ko ai thay thế được. Không đi làm thì làm gì có tiền, ai sẽ là người cung phụng cho cái nước thích xài tiền của tôi!
Đó là Thanh Xuân, thanh xuân rong chơi đầy biến cố và trải nghiệm, những kí ức tuyệt vời mà nếu có quay lại, tôi vẫn chắc sẽ rực rỡ như thế. Còn bây giờ?
Những ngày tháng giữa năm của năm hai ngàn không trăm hai mươi bốn
Tôi. 30 tuổi. Làm sai 2 lần và mất đi 2 người đàn ông tôi yêu.
Tôi. Ở tuổi 30. Một mình nơi đất khách quê người. Với niềm hy vọng có hạnh phúc và bình an. Tôi có một công việc khá tốt. Job phụ cũng quá tuyệt vời. Tôi có chỗ ở tốt, cũng có thể tự mua những món đồ mình thích, ăn những món ngon mà không cần lăn tăn quá nhiều và đi du lịch bất kỳ lúc nào tôi muốn.
Thành phố này không phụ tất cả những phấn đấu tuổi trẻ của tôi.
Tôi có hạnh phúc không? Tôi không biết.
Trước kia tôi dành hết thời gian để vừa làm vừa học nên hầu như chưa bao giờ ngủ đủ 6 tiếng. Bây giờ, tôi có thời gian nhiều hơn nhưng lại không thể nào ngủ được. Một ngày. Nhiều nhất tôi chỉ có thể ngủ 3 tiếng nếu cộng hết giấc ngủ vụn vặt lại.
Tôi có bình an không? Tôi cũng không biết. Tôi sống cùng 1 em mèo. Chúng tôi nương tựa vào nhau ở nơi này. Có lúc tôi thấy đủ. Có lúc lại thấy thiếu.
Tôi bất ngờ với bản thân mình hiện tại. Bất ngờ đến độ ngay cả tôi cũng không thể tin được. Một người phong bạc như tôi lại có thể lành đến thế. 2 người bạn thân nhất của tôi nói: Ở bên cạnh tôi bình an như một cái hồ... không bao la, không sóng lớn, không gì khác ngoài tĩnh lặng, và an toàn…
Nhưng mà. Chỉ một mình tôi biết. Lòng tôi như biển lúc nửa đêm. Toàn sóng lớn. Tối tăm và nghẹt thở.
9 notes
·
View notes
Text
HL Việt Nam chuyên nhập khẩu và cung ứng thiết bị vật tư kho vận: Dây đai PP, dây đai PET, dây đai composite, dây đai polyester, túi khí kraft, túi khí PP, màng chít PE, pallet gỗ, xe đẩy hàng, xe nâng tay, seal nhựa dẹt, seal cáp thép.
CÔNG TY TNHH GIẢI PHÁP MỚI HL VIỆT NAM
ADD: LK120 DV 03 Khu dịch vụ Huyền Kỳ, Phú Lãm, Hà Đông, Hà Nội
ĐT: 0778 99 4141 - 0334 800 999
Email: [email protected]
Website:
Sản Phẩm:
>>>> Dây đai composite:
>>>> Túi khí chèn container:
2 notes
·
View notes
Text
mình không chèn ai, nhưng cũng đừng để ai chèn mình,
vế thứ 1, mình không chèn ai, là để mình không gây tội, vì có tội thì phải trả, người hiểu nhân quả thì luôn quan sát xem mình đang gieo cái nhân gì trong mỗi giờ mỗi phút mỗi giây,
còn vế thứ 2, nhưng cũng đừng để ai chèn mình, là để họ không gây tội cho chính họ, vì họ cũng sẽ gặt những gì họ đã gieo.
mà luật chơi ở đây thế này,
việc mình không chèn ai là chuyện của mình,
còn việc người ta có chèn mình hay không thì lại là chuyện người ta.
nó giống việc anh em ra đường lái xe, thận trọng quan sát thì mới có 50% an toàn, còn 50% còn lại là do những người lưu thông khác trên đường có lái thận trọng nữa hay không.
anh em đi làm cũng thế, sống chung nhà cũng thế, vợ chồng, con cái, đồng nghiệp, sếp, đối tác, luôn có 50% còn lại là do người đó thiếu thận trọng mà vô tình hay cố ý giẫm lên chân anh em.
mà bài trước tôi biên rất rõ rồi, cõi này là cõi Dục giới, chúng ta có mặt ở đây là vì tham ái, thích cái gì đó hay ghét cái gì đó. Năng lượng THAM vận hành chính ở cái cõi này, nên chúng ta giống nguyên đàn Cua đang kéo chân, giẫm lên nhau mà sống!
phải hiểu rõ chỗ này thì mình mới bớt kỳ vọng và nhận ra một sự thật, trong bất kỳ mối quan hệ nào, sẽ luôn có cái rủi ro khá lớn là tâm bất thiện người ta sẽ trồi lên khi đụng chuyện, thì bắt buộc lúc đó phải có va chạm và mâu thuẫn giữa ta và người đó.
mà để người ta không chèn mình, hoặc có chèn mà chèn không nổi thì anh em phải ghi nhớ vài gạch đầu dòng sau:
một, là đôi cánh mình phải mạnh lên, hay nói cách khác là nội lực và nguồn lực mình phải mạnh lên, không hợp thì bye được (khỏi phải va chạm cho gây phiền nhau). Chứ phước và lực mình mỏng quá, rất muốn say bye mà nó vào cái thế nó không cho bye, kẹt ở lại cứng nhắt để học cho xong đến khi nào nội lực mình tăng thì thôi.
hai,
nó không phải nhịn hay không nhịn,
hay nên va chạm hay không va chạm,
dũng cảm nhẫn nhịn hay dũng cảm đấu tranh, thì nó tuỳ vào trình độ quan sát của anh em trên chính mình và trên đối phương như thế nào, nhưng cái cốt lõi là:
nhẫn nhịn để có lợi cho cả hai,
hay đấu tranh để có lợi cho cả hai,
cái nào có lợi cho 2 bên nhiều nhất thì mình dũng cảm làm,
hoặc cái nào gây thiệt hại cho cả 2 bên ít nhất thì mình dũng cảm làm,
(vì vẫn có tình huống, cả hai đều sẽ thiệt hại hết (kiểu vợ chồng chia tay), nhưng hướng nào để bớt thiệt cho cả 2 nhất thì mình quyết hướng đó)
tôi đi đường lái xe cẩn thận, có ông say chạy tông thẳng vào ngay đầu xe của tôi, nếu có bước xuống thì phải quan sát, thấy nó ‘đồ chơi’ đầy người, mặt thiếu thần thức, ánh mắt đang sẵn sàng khô máu với mình thì dũng cảm nhẫn nhịn ngay lúc đó liền, thì có khi lại có lợi cho cả hai. Vì có đấu tranh lúc đó thì có khi một thằng về cát bụi, còn một thằng đi bóc lịch. Tuy là xe tôi thiệt hại nhưng còn một mạng về gặp vợ con, mà ông kia cũng còn đường về với gia đình hôm đó.
cũng tình huống người say đó, nhưng nếu ở Mỹ, alo cái là mấy anh cóp xuất hiện ngay trong 5 phút thì tôi chỉ ngồi yên trong xe alo thôi, khỏi phải phân tích đối tượng là ai, không cần nhẫn nhịn hay đấu tranh gì, để mấy anh cóp xử lý. Nó vẫn win win, tôi có lợi, ông kia cũng có lợi, bị cóp nó vác đi rồi mất bằng lái (có thể bóc lịch), về sau tởn mà không dám uống say chạy xe nữa.
cái mấu chốt ở đây là, cái quyết định làm gì của mình có lợi ‘lâu dài’ cho cả hai hay không,
chứ không chuyện nhịn hay là đấu tranh, tuỳ vào tình huống, đối phương là ai, nguồn lực mình ra sao, rồi cả 2 đang ở quốc độ nào, nói tóm là thiên-địa-nhân ngay lúc đó ra sao.
cái gì cũng im lặng cũng chưa chắc là thiện lành,
mà cái gì cũng chiến đấu tới cùng cũng chưa chắc là có lợi dài lâu cho mình cho người,
tuỳ người, tuỳ cảnh, thì hành động sẽ linh hoạt theo.
còn nếu mình kẹt cứng với vài người nào đó, họ chèn mình đến nghẹt thở, mà buông tay thì đói, mà chiến lại thì không đủ sức, thì anh em phải nhận ra một bài học, là những lúc thời thế thuận lợi, thời gian có, tài nguyên có, thì tại sao mình không nâng cấp bản thân mình lên để mình không phải luỵ ai hết.
có trách là trách mình 2 chỗ này,
một là phước hay nhân quả mình kém quá, vì mình đã từng không cố gắng trước đó.
hai là, mình dành thời gian cho quá nhiều việc không cần thiết, nên giờ người ta đè lên mình thì mình trách ai.
sự thật, chúng ta thiếu sự ’chuẩn bị’ nhiều lắm, nên đâm ra chúng ta rất dễ khổ và phiền não,
nói thẳng ra, chúng ta hành động theo hướng cái ta thích, cái ta ghét, chứ không phải hành động theo hướng đây là cái ta NÊN làm.
cái gì mình nên làm thì phải kiên nhẫn làm tới cùng, bất luận cảm xúc lúc đó của mình thế nào,
cái gì có lợi cho đối phương, lợi cho mình, dù mình không thích gặp cái mặt nó chút nào nhưng mình vẫn phải đi tiếp !!!
người mạnh và có trí, cái gì nên làm thì luôn tranh thủ mọi cơ hội mà làm, chứ không phải tôi có thích làm việc đó hay không. Hôm nào tôi biên chi tiết vụ này.
nếu đã biết nó bất thiện và gây hại cho người ta, dù mình có thu lại được rất nhiều lợi về phía mình thì tuyệt đối là không làm, dù tâm tham của mình nó sẽ ức chế vô cùng… nhưng anh em nghĩ coi, cái mình nhận được từ đau khổ mất mát của người khác thì liệu nó có nuốt trôi.
tái bút:
tôi thì luôn có việc va chạm bóp bóp mỗi ngày thì có vài điều tôi tự nhắc mình như sau:
- họ chèn mình vô cớ… nhưng có lẽ, trong quá khứ hay một cuộc đời nào đó, mình đã chèn họ vô cớ. Nên giờ chúng ta gặp lại trong tình huống hôm nay
- nếu bắt buộc cả hai đều phải nhúng đầu xuống nước để cả hai cùng tốt lên, thì tôi sẵn sàng vượt lên những phiền toái, cảm xúc, và sự không thích của những người liên quan đang hướng về tôi, vì đó là điều nên làm. Thuốc đắng nhưng mau hết bệnh.
- biết quý thời gian hơn, vì mỗi giây phút mình làm chuyện vô ích thì mình đã mất chỗ cho một việc có ích đ��� tăng nguồn lực của mình lên !!!
- quy 3 cái đó lại, tất cả đều do mình mà ra, mình là đạo diễn, mình là diễn viên chính, mình cũng là tác giả cho cuốn nhân duyên quả của nhiều cuộc đời trước đó rồi.
Cheers
Bác 7B
6 notes
·
View notes
Text
Khóc Người Vợ Hiền - Tú Mỡ
KHÓC NGƯỜI VỢ HIỀN.
Bà Tú ơi, bà Tú ơi! Té ra bà đã qua đời, thực ư? Tôi cứ tưởng nằm mơ quái ác, Vùng dậy là tỉnh giấc chiêm bao Tỉnh dậy, nào thấy đâu nào, Nào đâu bóng dáng ra vào hôm mai. Đâu bóng dáng con người thùy mị, Tuy tuổi già xấp xỉ bảy mươi, Vẫn còn khỏe mạnh, vui tươi, Le te, nhanh nhẹn như thời xuân xanh. Nhìn sau lưng, vô tình cứ ngỡ Một cô nào thiếu nữ thanh tân. Vậy mà cái chết bất thần Cướp bà đi mất, vô ngần xót xa! Kể từ thuở đôi ta kết tóc, Thấm thoắt gần năm chục năm qua. Thủy chung chồng thuận vợ hòa. Gia đình hạnh phúc, thật là ấm êm.
Tôi được bà vợ hiền thuần thục. Cảm thấy mình tốt phúc bao nhiêu! Đôi ta cùng một cảnh nghèo Đạo vợ chồng lấy chữ yêu làm nền. Bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp, Cũng nhờ bà khéo biết thu va. Dù không phú quý vinh hoa, Cuộc đời đầy đủ cửa nhà xênh xang.
Bà đức tính đảm đang trung hậu, Gái Việt Nam nếp cũ cổ truyền. Có công nên được bù đền, Nhà ta cảnh tiểu thần tiên trên đời: Con khôn lớn năm trai ba gái, Nội ngoại vừa hăm bảy cháu ngoan. Đang vui như hội liên hoan, Thì bà vội mất muôn vàn tiếc thương! Hồi kháng chiến, trên đường gian khổ, Bà tản cư cùng lũ con thơ, Đạn bom, đau ốm, trải qua, Chín năm chịu đựng vậy mà an khang.
Mà nay chỉ cảm văng, ốm vặt, Tưởng như khi váng mặt nhức đầu, Lần này nào có ngờ đâu, Ốm đùa, chết thật, mới đau đớn lòng! Các bác sỹ ra công cứu bệnh, Cứu làm sao được mệnh than ôi! Bà nay sáu tám tuổi đời, Kể thì cũng thượng thọ rồi, còn chi. Bà chỉ ước rằng khi đến cõi, Hai vợ chồng sẽ đợi chờ nhau, Quy tiên cùng một chuyến tầu, Chứ về kẻ trước, ngựời sau sao đành! Khốn con tạo đành hanh tàn tệ, Vì ai đâu mà nể ta đây Phũ phàng guồng máy cứ quay, Hơn ngày chẳng ở, kém ngày không đi.
Ai là chẳng chung qui về đất Cưỡng làm sao quy luật thiên nhiên! Sinh thời, bà rất dịu hiền Thác đi thanh thản êm đềm như ru. Thiu thiu nhẹ tựa hồ thiếp giấc, Đúng như lời ao ước bấy nay. Bà lên xe hạc chơi mây, Để tôi thổn thức đêm ngày nhớ thương.
Nhớ tài đức đảm đương nội tướng, Nhớ công lao cấp dưỡng chí tình. Cơm dẻo canh ngọt đã đành Miếng ngon, món lạ, bà dành phần cho. Nhớ tôi ốm, bà lo nâng đỡ Khác nào cô y tá tận tâm. Nhớ khi giường bệnh đã nằm, Bà còn thủ thỉ tình thâm thương chồng: "Tôi mà chết thì ông sẽ khổ. Vì cứ theo câu cổ ngữ ta Xưa nay con cái nuôi cha Cũng không chu đáo bằng bà nuôi ông."
Bà ơi, hãy dầu lòng yên dạ, Giấc nghìn thu cho thỏa vong hồn. Bà đi, đã có dâu con, Một lòng phụng dưỡng, chăm nom bố già. Tôi có khổ, âu là chỉ khổ Vì thiếu bà, nhà cửa vắng tanh Khổ khi thức giấc tàn canh Bên giường trống trải một mình nằm trơ. Khổ nhớ lại sớm trưa ngày trước, Pha ấm trà chén nước mời nhau.
Giờ tôi chẳng thấy bà đâu, Bên bàn thờ nhắp chén sầu đầy vơi. Khổ nghe cái Tuyết Mai cháu bé Nói với ông thỏ thẻ tiếng lòng: "Ông ơi, cháu ngủ với ông, Ngày mai ông bế đi vòng vườn hoa" Nay bà chết là bà đi mất, Thôi, cháu không còn hát câu ca: "Bà ơi, cháu ngủ với bà, Mai bà đi chợ mùa quà cháu ăn."
Khổ những lúc ra sân, mê tỉnh Ngắm vườn nhà thấy cảnh thênh thang, Mà bà khuất núi cho đang, Quả cau tươi, lá trầu vàng ai xơi? Khổ trông thấy cái cơi còn đó, Đã khô trầu, khô vỏ, khô cau. Bà thước đất đã vùi sâu Cặp môi cắn chỉ ăn trầu đỏ tươi. Ngẫm cảnh già cuộc đời sung sướng, Tưởng vợ chồng còn hưởng dài lâu Không ngờ con tạo cơ cầu, Bà đi để tủi để sầu cho tôi.
Ôi! Duyên nợ thế thôi là hết, Năm mươi năm thắm thiết yêu nhau! Bà về trước, tôi về sau, Thôi đành tạm biệt, nuốt sầu gượng vui. Bà đi rồi nhưng tôi phải ở Công việc đời còn dở tí thôi. Bao giờ nhiệm vụ xong xuôi, Về nơi cực lạc, lại tôi với bà…
Nhà thơ Tú Mỡ
6 notes
·
View notes
Text
Ghế hồ bơi đan nhựa giả mây gam màu trắng sang trọng
Thư giãn đám mây nhựa QD-252 được thiết kế vô cùng tiện lợi với kiểu dáng thon gọn, tay vịn bổ sung độc quyền kết hợp cùng nâng cấp giúp điều chỉnh độ cao ở phần lưng và bánh xe di chuyển tiện ích di chuyển nhẹ nhàng.
Cùng hoa nhẹ nhàng của sợi mây nhựa sạch mang gam màu trắng tinh khôi sang trọng đem lại cảm giác thân thuộc, gần gũi với thiên nhiên, đặc biệt tận hưởng những phút giây thư giản cùng nghe cảnh sắc thiên nhiên, cùng vui giải trí xung quanh hồ hồ hay ven biển.
Ghế nằm hồ bơi QD-252 thiết kế tiện nghi, tinh tế
Yên hồ QD-252 được thiết kế mới lạ, đầy tinh tế, phong cách nhẹ nhàng nhẹ nhàng, được thiết kế đầy đủ mẫu tính năng thiết yếu nhất cho mẫu giường nằm thư giãn tắm nắng ngoài bờ biển bãi biển, là mẫu Yên vị có lợi cho việc chuyển đổi nhẹ nhàng đơn giản hơn bởi được thiết kế bánh xe, phần tựa thắt lưng có nâng cấp tùy chỉnh nhiều cấp độ cao bạn có thể thư giãn tắm nắng hoặc ngồi đọc báo quán cà phê thưởng thức... Với những ưu điểm này tạo nên sức hút của nó đối với không gian ngoài trời khu vực bể bơi.
Ghế nằm hồ bơi QD-252 thiết kế vô cùng sang trọng nghi được chủ đầu tư khách sạn The Arrival tại Quận 1, TP.HCM đơn vị lựa chọn và sử dụng cho không gian hồ bơi
Ghế nằm hồ bơi mây nhựa QD-252 kèm thêm nệm lót màu xanh ngọc nổi bật
Ghế hồ nhựa giả đám mây được nhiều khách hàng quý lựa chọn, thư giãn bể bơi giả mây ngoài mang lại cảm giác nhẹ nhàng cho không gian sống nhưng với sự kết hợp khung nhôm, hoặc inox đan sợi nhựa giả mây, rất hữu ích ứng dụng khu vực nhiệt đới có thời tiết nắng nóng, ẩm ướt như ở Việt Nam.
Nội Thất Quang Đông chuyên cung cấp ghế nằm hồ bơi đan nhựa giả mây
Nội Thất Quang Đông nhà sản xuất bàn ghế ngoài trời, ghế nằm hồ bơi, bán trực tiếp tại xưởng luôn đúng với tiêu chuẩn chất lượng, giá thành ổn định và tất cả sản phẩm của công ty chúng tôi được bảo hành từ 12 - 36 tháng sử dụng sẵn sàng đổi trả sản phẩm nếu bị lỗi do nhà sản xuất mà không tính thêm bất cứ một phí phụ thu nào khác.
Hàng tháng chúng tôi luôn cho ra thị trường những mẫu ghế hồ bơi mới với thiết kế từ đơn giản đến những mẫu cực độc lạ để đáp ứng như cầu cho quý khách. Ngoài những mẫu chúng tôi sản xuất theo quy trình chuẩn, chúng tôi nhận sản xuất bàn ghế theo hình ảnh 3D hoặc bản vẽ mà không phân biệt số lượng cho dù ít công ty chúng tôi vẫn nhận sản xuất.
Liên hệ ngay với chúng tôi để được tư vấn chọn lựa loại bàn ghế phù hợp với bạn nhất.
THÔNG TIN LIÊN HỆ VỚI NHÀ SẢN XUẤT:
CÔNG TY TNHH NỘI THẤT QUANG ĐÔNG
Trụ sở chính: 389/19A Đường Lê Văn Khương, Phường Hiệp Thành, Quận 12, TP.HCM
Xưởng sản xuất : Số 16B Đường 156, Bình Mỹ, Củ Chi, TP.HCM
Điện thoại: 028 668 638 18 - 0961 29 20 79 (Mi Mi)
Email: [email protected]
Website: Banghevietnam.com.vn
Xem thêm hàng trăm mẫu ghế nằm hồ bơi đẹp tại link => mẫu ghế nằm hồ bơi
1 note
·
View note
Text
Xe Nâng Tay Niuli Giá Rẻ 2 Tấn, 2.5 Tấn, 3 Tấn Mới 100%
Xe nâng tay Niuli (hay còn được gọi là hand pallet truck) là mẫu xe nâng pallet giá rẻ sử dụng hệ thống thủy lực để nâng hạ và di chuyển hàng hóa dưới thấp, ở mức cơ bản với tần suất sử dụng ít, không thường xuyên. Với mẫu xe này, một người bình thường có thể di chuyển 2-2.5 tấn hàng hóa một cách dễ dàng.
Ưu điểm xe nâng tay Niuli
Đa dạng về mẫu mã, tải trọng có thể lên đến 5 tấn
Hệ thống thủy lực được bảo vệ kín, không chịu sự tác động từ bên ngoài.
Tay cầm bọc cao su êm ái.
Khung xe nâng tay Niuli làm bằng thép cao cấp, được sơn tĩnh điện.
Các bộ phận của xe được sản xuất theo dây chuyền, độ chính xác và độ bền cao.
Thông số kỹ thuật xe nâng tay Niuli
▪️Tải trọng nâng: 2000kg/2500kg/3000kg
▪️Hạ thấp nhất: 85mm
▪️Chiều cao nâng cao nhất: 200mm
▪️Kích thước càng nâng: 550×1150 | 685x1220mm
▪️Bánh xe: Polyurethane (PU) hoặc Nylon
▪️Hiệu: Niuli
Liên hệ ngay để được tư vấn:
CÔNG TY TNHH CÔNG NGHIỆP HƯNG VIỆT
ĐỊA CHỈ: 112/1 Trương Thị Hoa, P. Tân Thới Hiệp, Q12, TP.HCM
WEBSITE: https://thietbinanghungviet.com/
HOTLINE: 0915.886.488 | 0707.886.488
EMAIL/SKYPE: [email protected]
0 notes
Text
Lần đó, anh đi uống rượu hai ngày không về, mặc cô ở một mình nơi không bạn bè thân thích, nếu muốn gặp, phải bay về Pháp hoặc Đức. Mà khổ cái, điện thoại cô đúng lúc đó thì trục trặc, không roaming được, ra khỏi nhà là khỏi có sóng, nếu đi tìm tiệm bán sim điện thoại mới mà rủi lỡ lạc đường giữa chừng là mệt. Ở đây, cái gì cũng đi xa xa hoặc vào hẳn trung tâm mới có, chứ không như ở nhà. Cô cũng chẳng muốn đi đâu, chỉ nằm trong nhà khóc và đã chuẩn bị tinh thần vừa bay qua chưa được 1 tuần đã lại bay về, chứ chẳng còn tâm trạng nào đi chơi nữa.
Cô tự hỏi rằng tại sao mọi chuyện có thể đảo lộn một cách chóng mặt như vậy được. Mới mấy hôm trước thôi, anh còn hạnh phúc và vui sướng tới dường nào đón cô ở sân bay, phủ lên cô ngàn nụ hôn, còn đưa cô đi mua ga trải giường mới, còn đặt lịch để bố mẹ anh qua chơi, còn háo hức chọn cho cô nhẫn cưới để mai mốt đi chung với nhẫn cầu hôn. Chiếc nhẫn cô vẫn đang đeo trên tay đây, mà sao nó lạnh lẽo, khác hẳn cảm giác ngập tràn hạnh phúc khi anh khẽ luồn vào ngón tay cô cùng nụ cười ấm áp... Hôm nay, anh biết rõ cô ở đây một mình mà vẫn bỏ đi qua đêm không về, gọi hàng chục cuộc không bắt máy, chỉ để lại những tràng dài tin nhắn đọc là biết đang chìm trong men rượu và trách móc.
Cô không nhớ đã khóc bao lâu rồi ngủ thiếp đi, tới khi tỉnh dậy thì ngoài trời đang nổi gió chuyển mưa. U ám và ảm đạm vậy, nhưng cô lại thấy tỉnh táo lạ thường. Những gì xảy ra trong hai ngày vừa qua như một cuốn phim quay chậm lướt qua tâm trí cô. Lý do hai người cãi cọ cũng vẫn là những chuyện vốn có thể giải quyết, nhưng luôn khiến cả hai hoang mang tự hỏi, liệu đây có phải người thực sự dành cho mình hay không, nhất là khi đã tới ngưỡng đính hôn, những tưởng phải hoà hợp với nhau hơn chứ?! Hoá ra, lý do người ta hay viết “hạnh phúc mãi mãi về sau” trong truyện cổ tích, đó là bởi hôn nhân luôn phức tạp hơn tình yêu. Cô quyết định nếu anh đã muốn làm theo ý bản thân như vậy, không đếm xỉa gì đến cô vượt qua một quãng đường hàng trăm ngàn km, 24h bay mòn mỏi, tới một đất nước xa lạ, để đến bên anh, thì cô cũng không còn níu kéo gì nữa! Thậm chí, cô còn cười nhạt: “May mà mình nhất quyết không từ bỏ hết ở VN để đi theo anh ta. Ít nhất mình luôn có một nơi để quay về”.
Thế là cô kéo mình đứng lên, đi pha một tách trà, sắp xếp lại vali và lập ra kế hoạch: book một chiếc uber đi thẳng vào khách sạn to nhất khu trung tâm (đường đi cô thuộc nhất), ở vài ngày cho bõ cái công bay qua đến đây rồi, sau đó nếu còn sức, sẽ đi bãi biển nổi tiếng gần đó chơi. Cô là kiểu người như vậy, luôn có thể tách mình ra khỏi nỗi đau đớn cào cấu, để tự lo cho chính mình. Hơn 10 năm ở SG đã dạy cô điều đó: “Không dựa vào ai vững chắc bằng chính bản thân mình”.
Đang đợi xe thì anh về tới nhà, thấy vali sẵn sàng, anh trợn mắt, kéo tay cô xềnh xệch lên nhà. Cô có một chút lo lắng: “Chết rồi, có khi nào bị đánh như phim không?”, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết bản thân mình mới là… người bạo lực, còn anh luôn cố gắng cư xử đúng phẩm chất được gia đình giáo dục từ nhỏ. Lên tới phòng khách, anh giật lấy điện thoại cô, gọi cho uber để huỷ chuyến xe. Cô ngồi im, đầu óc căng như dây đàn, chuẩn bị cho đủ loại tình huống. Nhà anh không có hầm, lại chung bể bơi với nhà hàng xóm, nên cô tự tin giọng “hét” của mình có thể đánh thức nguyên khu phố chứ đừng nói chỉ là nhà kế cận. Nghĩ tới đây, cô bật khóc: “Chẳng lẽ mình chọn ở bên một người làm mình phải đề phòng tới mức này sao? Hay bản thân mình là một người quá đa nghi, luôn nghĩ tới trường hợp xấu nhất, không được sống trong trẻo như những cô gái ngoài kia?”. Cái cảm giác vừa tức giận, vừa tủi thân, vừa mệt mỏi cứ thế trào lên, tuôn ra không kìm được. Anh cũng im lặng để cho cô khóc, không an ủi, chẳng hỏi han.
Sau đó, cô thấy anh lục tìm trong điện thoại của cô. Anh xem hết chỗ khách sạn và vé máy bay cô đặt, rồi mới hỏi cô có cần anh đặt xe từ ksan lên sân bay cho cô không, có cần nâng hạng ghế không... những việc mà trước nay anh biết cô không thích làm và luôn để anh lo. Lúc này, cô ấm ức giận lẫy như một đứa trẻ, gào lên trách móc anh bằng những lập luận mang tính nghiêm trọng hoá nhất, để cho anh thấy hai ngày vừa qua cô có thể gặp phải những chuyện gì. Cô muốn rằng nếu đã tới hôm nay rồi còn phải chia tay, thì sẽ làm sao để chia tay cho đáng, để không bao giờ quay lại nữa, cô mệt mỏi vì cái gọi là tình yêu rồi! Anh to tiếng, cô tháo nhẫn quăng trả, anh lao tới, ghì chặt cô rồi xô cô về phía buồng ngủ. Tới lúc này thì cô như rơi vào trạng thái bất lực, cứ thế nằm khóc bên dưới cơ thể nặng trịch của anh ghì chặt. Cơn khóc của sự tủi thân cứ thế ai oán. Thế rồi cô và anh cứ thế ngủ thiếp đi như vậy. Nửa đêm, trong cơn mộng mị, cô thấy anh rót nước để đầu giường, kéo chăn lại cho cô rồi ra ngoài phòng làm việc ngồi. Cô tự nhủ: “Thôi, sáng sớm mai mình đi cũng được”.
Buổi sáng thức dậy, nhà vắng lặng như tờ, không hề có một bông hoa hay một chiếc bánh nào như một tia hy vọng mong manh đâu đó trong cô nghĩ anh sẽ giảng hoà. Cô chẳng biết anh đi đâu, nhưng lúc này trái tim cô như đóng đá giữa mùa hè, chẳng còn cảm nhận gì nữa. Chán nản với việc lặp lại kế hoạch ngày hôm qua, cô quyết định đi dạo một chút, rồi mới về nhà để lấy vali đi sau vậy. Cứ thế, cô đi miên man và y như rằng... lạc thật! Chán cô ghê lắm, kém nhất trên đời là phương hướng, vậy mà còn đòi tự lo được cho mình?! Thế nhưng cô luôn tự tin rằng mình tử tế hỏi sẽ luôn tìm được người chỉ giúp. Con người ở đây thân thiện biết bao, dù không nói được hết tiếng Anh, nhưng nhiệt tình tới mức dẫn cô về lại tận nhà. Buổi đi dạo như một phép màu, giúp cô lấy lại được “hơi thở” của chính mình.
Về tới nhà, cô thấy anh ngồi sẵn ở phòng khách, trên bàn là những lá thư cô từng viết cho anh. Cô thầm nghĩ: “Giờ đem đọc hay đem đốt cũng có nghĩa lý gì nữa đâu”. Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau một lúc, rồi cô quyết định tới lúc phải đi rồi. Khi chuẩn bị lướt qua anh để lấy chiếc vali, thì bỗng anh đứng dậy nắm chặt tay cô, ghì cô vào trong lòng rồi khóc...
“Anh sai rồi, anh biết! Anh xin lỗi em! Xin em tha thứ cho anh. Đọc những lời tán tỉnh mời mọc họ dành cho em, rồi tự biết rằng em chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên anh tự dưng anh không kìm nổi cơn ghen của mình. Anh hình dung được rời bỏ anh thì em có nhiều điều hứa hẹn và tươi đẹp ra sao. Anh sợ rằng mình sẽ giết chết tình yêu bằng sự ghen tuông. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ghen...”
Bỗng dưng tất cả những ngày qua đảo lộn. Hoá ra, anh không phải tức giận với cuộc hôn nhân như cô tưởng, mà là hoang mang trong sự ghen tuông. Thực sự chưa bao giờ cô nghĩ anh sẽ biết ghen, vì cô và anh đến với nhau bằng mối quan hệ mở, vốn không ràng buộc, cũng chẳng cầu mong cơ mà. Cô lắm lúc mới là kẻ “ghen” với những cô bạn gái cũ của anh, ai cũng bốc lửa, chân dài, profile xịn. Còn anh, bao năm quen nhau, cô biết tính anh rất tự tôn, không kiểm soát, nhưng cũng lắm lúc cô thất vọng khi thấy anh hoàn toàn dửng dưng khi cô được người này kẻ nọ săn đón, như thể anh biết anh có điều mà những người đàn ông bóng bẩy kia không có. Vậy mà bây giờ anh nói “Anh ghen”?!!
“Anh biết việc mình làm là sai, anh không viện cớ. Nhưng anh chỉ mong em hiểu nỗi lòng anh những ngày vừa qua. Máu nóng anh bốc lên đầu, anh bỏ đi vì không muốn tức giận với em. Anh càng uống càng nhớ em. Anh tưởng rằng chúng mình thế là hết, nhưng anh không cam tâm. Lúc em tháo nhẫn ném đi, anh tự hỏi tại sao mình muốn một đằng mà lại khiến em hiểu một nẻo. Anh xin em, cho anh một cơ hội cuối được không?”
...
Cô ấy nghĩ gì khi đó? Cô có thấy ve vuốt khi “được ghen” không? Hay lại thêm một khía cạnh về hôn nhân từ đây mở ra, để cô hiểu thêm về tình cảm thiên biến vạn hoá của con người. Cô và anh, làm sao để nhờ ghen mà yêu nhau nhiều hơn, thay vì ghen mà từ đây trong lòng luôn âm thầm lo lắng?
—> phần này mình để dành cho sách nha 😉.
Chỉ nội việc nhớ lại quãng thời gian này thôi cũng có thể làm mình mất sức. Quả thật, chẳng cuộc hôn nhân nào là dễ dàng, nhất là những người đi qua nhiều gãy đổ. Vì vậy, nhìn vào chuyện tình bất cứ ai, mình đều biết những lấp lánh lung linh trên gương mặt thực ra có khi được chiếu rọi bằng muôn vàn mảnh vỡ dưới chân.
.
Chúc những người yêu nhau, luôn tìm thấy nhau, qua muôn vàn mảnh vỡ cuộc đời chăng nữa✨
13 notes
·
View notes
Link
1 note
·
View note
Text
Kệ kho hàng tại tỉnh Kiên Giang được sử dụng nhiều nhất 2023
Kiên Giang, một tỉnh tại miền Nam Việt Nam, đang nổi lên như một tâm điểm tiềm năng cho sự phát triển kinh tế. Sự thăng tiến này không thể thiếu sự mở rộng của hệ thống kho bãi chứa hàng hóa. Và để đáp ứng nhu cầu này, hệ thống kệ kho hàng tại Kiên Giang đang trở nên ngày càng quan trọng. Hãy cùng One Tech Việt Nam khám phá những loại kệ kho hàng phổ biến hiện nay tại Kiên Giang.
1. Kệ Kho Hàng Tải Trọng Nặng:
Loại kệ này thích hợp cho các kho hàng có nhu cầu lưu trữ hàng hóa nặng từ 500 – 1000 kg/ 1 pallet.
Khả năng tiếp cận hàng hóa của loại kệ này là 100%.
Xe nâng có thể dễ dàng di chuyển và xử lý hàng hóa một cách thuận tiện.
2. Kệ Kho Hàng Selective:
Được gọi là kệ lựa chọn vì bạn có thể lấy bất kỳ pallet nào trên hệ thống kệ mà không cần di chuyển pallet khác.
Phù hợp cho kho hàng lớn với dung lượng lưu trữ hàng hóa nhiều.
Đây là một loại kệ công nghiệp đáng chú ý tại Kiên Giang.
3. Kệ Kho Hàng Drive In – Kệ Drive Through:
Giúp tối ưu hóa diện tích kho đến 70%.
Loại kệ này được ưa chuộng trong các kho khô và kho lạnh tại Việt Nam.
Có khả năng lưu trữ hàng hóa đa dạng với mật độ cao.
4. Kệ Kho Hàng Bán Tự Động Radio Shuttle:
Được sử dụng với các robot có khả năng hoạt động trong các điều kiện kho khắc nghiệt.
Phù hợp cho doanh nghiệp muốn tối ưu hóa quá trình vận hành kho hàng hóa.
5. Kệ Sàn Mezzanine:
Loại kệ này giúp tăng diện tích lưu trữ trong các kho hẹp.
Sử dụng sàn tầng lửng và hệ thống kệ kho đi kèm để tăng không gian chứa hàng.
Phù hợp cho các doanh nghiệp muốn tận dụng tối đa diện tích kho.
6. Kệ Xếp Chồng B��ng Thép Tải Nặng:
Loại kệ này giúp tiết kiệm diện tích kho chứa hàng công nghiệp.
Linh hoạt và dễ sử dụng, giảm thời gian vận chuyển và không gian kho sau khi sử dụng.
xêm thêm: https://tapdoanonetech.com/ke-kho-hang-tai-kien-giang
Những loại kệ kho hàng này đang đóng một vai trò quan trọng trong việc phát triển kinh tế của tỉnh Kiên Giang. Sự đa dạng và linh hoạt của hệ thống kệ kho hàng đáp ứng nhu cầu lưu trữ và quản lý hàng hóa một cách hiệu quả, đóng góp cho sự phát triển bền vững của khu vực.
3 notes
·
View notes
Text
Honda SH 2024 có phối màu mới và được nâng cấp công nghệ Bluetooth kết nối với điện thoại thông minh.
Honda SH 2024 ra mắt Việt Nam
Ngày 4/8, Honda Việt Nam (HVN) chính thức giới thiệu phiên bản 2024 của dòng xe tay ga cao cấp SH. Honda SH125i và SH160i mới được phân phối với bốn phiên bản, có giá bán lẻ đề xuất từ gần 74 triệu đến hơn 102 triệu đồng.
Ở phiên bản mới, dòng xe tay ga cao cấp vẫn sử dụng các màu sơn ngoại thất đen, trăng đen, đỏ đen và xám đen. Trong đó, SH160i 2024 được phối màu bắt mắt hơn và tem xe trên phiên bản SH Đặc biệt và Thể thao cũng được làm mới.
Công nghệ Bluetooth kết nối với điện thoại thông minh cũng được nâng cấp. Honda SH 2024 là mẫu SH đầu tiên trang b�� kết nối Bluetooth hỗ trợ gửi thông điệp về ngày có sự kiện đặc biệt của khách hàng tới màn hình phụ trên mặt đồng hồ, khi cài đặt trước ngày này trong ứng dụng My Honda+.
Ngoài ra, bằng kết nối Bluetooth qua ứng dụng My Honda+, người dùng có thể xem toàn bộ thông tin xe như tình trạng vận hành, lịch sử sửa chữa, bảo dưỡng, bảo hành, tiêu hao nhiên liệu, lịch sử đỗ xe và các thông tin từ HVN, cũng như được cảnh báo khi quên tắt khóa điện hoặc xe gặp lỗi.
Với riêng mẫu SH160i mới, thiết bị Bluetooth còn có thể nhận bản cập nhật phần mềm từ xa bằng phương thức OTA thông qua ứng dụng.
Honda SH 2024 ra mắt Việt Nam
Honda SH160i/125i 2024 tiếp tục sở hữu động cơ thế hệ mới eSP+ 4 van, với đa dạng lựa chọn dung tích động cơ.
Cụ thể, SH125i sử dụng động cơ dung tích 124,8 phân khối, công suất 9,6 kW tại 8.250 vòng/phút, mô-men xoắn cực đại 11.9 Nm tại 6.500 vòng/phút
Còn SH160i được trang bị động cơ dung tích 156,9 phân khối, làm mát bằng dung dịch, phun xăng điện tử, công suất 12,4 kW tại 8.500 vòng/phút, mô-men xoắn cực đại 14,8 Nm tại 6.500 vòng/phút.
Honda SH 2024 ra mắt Việt Nam
Trên phiên bản phanh ABS của SH 160i/125i mới, HVN duy trì trang bị hệ thống kiểm soát lực kéo (HSTC). Hệ thống HSTC sử dụng cảm biến tốc độ quay ở bánh trước và bánh sau để tính toán độ trượt của bánh sau.
Lượng mô-men xoắn của động cơ được kiểm soát sau khi đã được tính toán từ tỷ lệ trượt bánh, hỗ trợ chống trượt khi tăng ga, giúp khách hàng an tâm hơn khi vận hành xe.
HVN cho biết, Honda SH160i/125i 2024 sẽ chính thức bán ra thị trường từ ngày 17/8 tới đây cùng mức giá bán lẻ đề xuất như sau:
https://webshare.vn/xe-co/xe-hai-banh/honda-sh-2024-ra-mat-viet-nam-bo-sung-nhieu-cong-nghe-gia-tu-74-trieu-dong.html
Giá bán Honda SH 2024 ra mắt Việt Nam
2 notes
·
View notes
Text
Lại gặp người yêu cũ.
Lần này thì cả bệnh viện đã biết chuyện của bọn mình. Bọn mình cũng đã sẵn sàng công khai từ lâu, từ khi chị Huyền bắt gặp hay chị Vân Anh đoán ra. Nhưng đến đợt này thì mọi người mới biết cả.
Thực ra bọn mình muốn giấu đồng nghiệp cũng vì môi trường công sở lúc nào cũng ồn ào, bàn tán ra vào. Lúc mọi người vừa mới biết chuyện là đã có tin đồn không vui, nói mình thích Nam, sau khi Nam bỏ viện thì mình chuyển đối tượng sang người yêu mình (!)
Vốn dĩ rằng, mình không hay nghĩ lại chuyện cũ. Mình có thể bỏ qua rất nhiều chuyện trong tâm trí. Nhưng chuyện cũ thì chưa chắc đã khó quên, mình không quên nhưng ít nghĩ lại. Thỉnh thoảng nghĩ lại thì sẽ thành ra có những bài viết kiểu như này.
.
Mình nhớ lại, ngày ấy, trông thế mà cũng đã qua thật là lâu, ngày mà người đó nói chia tay. Mình mới đi Bình Liêu với các bạn về, kể chuyện cho người ta lúc đó là người yêu mình nghe. Mình vui chứ. Lúc ấy còn sẵn sàng công khai mối quan hệ của mình với người đó với mọi người rồi. Nhưng cũng vào ngày đó, họ nói chia tay. Có lẽ chưa bao giờ mình bất ngờ và ngỡ ngàng đến thế, mình còn nghĩ hay lại tại mình không thể hiện được là mình đang rất vui, thông qua những tin nhắn kể về chuyến đi? Nhưng mình không hề nuốt lời, trước đó mình có bảo với bạn ấy, rằng mình chưa sẵn sàng cưới, mình chưa sẵn sàng lập gia đình, nếu bạn có ý định khác hoặc tìm được đối tượng khác phù hợp hơn thì cũng có thể chia tay; cho nên khi người yêu cũ nói chia tay vào thời điểm đó, mình đồng ý. Trong lòng hoang mang có, buồn bã có, tiếc nuối có, tất cả mọi thứ đến đủ nhanh và bất ngờ khiến mình khổ đau lâu. Mình nhớ rằng lí do bạn đó đưa ra lại là: bạn ấy tự ti vì sức khỏe của bạn ấy, tự ti vì không thể cùng mình đi nơi này nơi kia, bạn ấy nghĩ rằng mình có thể ổn, có thể sẽ làm bạn được sau chia tay. Sau đấy, bạn ấy hỏi mình về chuyện tiến đến với người mới, mình chỉ trả lời với tư cách là người yêu cũ: cảm xúc của mình không ảnh hưởng gì tới quyết định của bạn ấy.
Mình chưa từng trách bạn ấy cho đến khi mình nhận ra, thời điểm bạn ấy nói chia tay, thời điểm bọn mình cuối cùng cũng không thể đi cùng nữa, thì bạn ấy đã có động thái tán tỉnh bạn gái mới rồi.
Mình từng nói, những gì bạn đó làm với mình là sự phản bội không thể chối cãi.
Về sau, mình yêu Long, về sau, hai bạn ấy chia tay nhau, về sau, mình không thể tha thứ cho bạn ấy, về sau, bạn ấy là người yêu cũ mình căm ghét nhất, về sau, mỗi lần kể chuyện với Long, mình đều giận dữ và đau lòng.
Rồi, mình dần quên đi. Quên theo cách không tự gợi nhớ bản thân nữa.
.
Một người bạn thân của mình, cũng thân với bạn nyc, là Thúy. Thúy bênh nyc mình. Thúy nói mình trap vì mình chính là người bảo bạn ấy hãy tìm mối mới, nhưng cũng chính là mình khổ đau che giấu tâm sự để bạn ấy không biết và đi tìm nym (!)
Gần đây mình phát hiện ra Thúy vừa ỡm ờ với người yêu hiện tại, vừa xuôi theo gia đình tìm hiểu một người đàn ông mới - có điều kiện tốt hơn. Mình cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cũng không thể chấp nhận nổi. Mình biết Thúy có quyền được thực dụng, nhưng không có nghĩa là có thể bắt cá hai tay, chân đạp hai thuyền. Hoặc ít nhất, với thế giới quan của mình, điều đó là không tưởng. Đó là lí do vì sao mình thậm chí còn không muốn gặp Thúy nữa, dù hiện giờ hai đứa đã cùng chung thành phố.
Có lẽ, con người chúng ta, yêu bản thân mới là đúng, không yêu bản thân chính là sai lầm.
Mình không biết nữa. Mình chỉ biết mình yêu Long chân thành, Long cũng yêu mình chân thành. Hôm qua mình nói với Long, yêu ai em cũng được nâng niu, yêu chiều, nhưng em vẫn hạnh phúc vì anh rất nâng niu em. Thậm chí em còn cảm thấy em được nâng niu hơn khi ở bên anh. Đối với mình sự quan tâm của Long không phải là ở lời nói hay giọng điệu nịnh bợ chỉ biết hỏi han, mà nó đến từ cả những cử chỉ nhỏ xíu, trong lúc làm việc nhà, trong lúc làm việc cùng nhau, rồi trong lúc mình dặt dẹo. Mình vẫn nhớ rất kĩ, khi mà mình nhận ra mình không thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho anh nữa, là khi mình say xe vạ vật trên đường trở về Thái Bình, mình chỉ nghĩ đến một mình anh. Sự nâng niu của Long không khiến cho mình trở nên tiểu thư, mà chỉ khiến mình nhất mực cảm động. Mình biết, những người cũ cũng đã từng mang lại cho mình cảm giác đó. Có thể nói rằng họ đều tốt với mình, quan tâm mình nhiều hơn mức mình mong. Nhưng với Long, mình không mong mỏi gì cả, mình chỉ muốn bọn mình bình yên bên nhau. Sự bình yên mà mình nói đến trước đây, nó cũng đã bình yên bước đến.
Trộm vía ^^
Hôm nay Long lại đi trực rồi. Bệnh nhân nặng nhiều lắm, khoa cũng đông lên nhanh chóng trong ngày hôm nay. Mình lại thương người yêu đi trực căng thẳng. Lúc gặp người yêu cũ ở phòng khám, mình lại nhớ chuyện cũ. Trong lòng mình tự hỏi, liệu khi mình nói đã yêu Long hơn 1 năm, bạn đó có nghĩ rằng mình đã ngay lập tức quên bạn ấy để tiến tới với người mới? Rồi mình nghĩ: đúng là như vậy rồi, ngay khi phân tích ra rằng mình đã bị phản bội, tình cảm trong mình tắt cứng. Và rồi sau khi ngồi gõ ra những điều này, mình hiểu rằng, chính nhờ những đau thương mà cuộc chia tay ấy mang lại, chính nhờ Long đã không ngại thức đêm lắng nghe mình kể một câu chuyện tình yêu tan vỡ, chính vì trở thành một bác sĩ trực điều trị Covid không kể ngày đêm, mà mình đã tìm được người mà mình muốn ở bên cạnh theo cách mà mình mong muốn nhất.
Mưa đến đâu mát mặt đến đấy, chỉ có thể như vậy thôi.
Không cao vọng, không mong cầu những điều xa vời.
Cảm ơn anh vì đã có mặt vào lúc đó. Đó không phải là lúc em cần người bên cạnh, cũng chẳng phải lúc anh cô đơn. Mà đó chỉ là lúc em kể anh nghe 1 câu chuyện vì đã hứa từ trước, còn anh thì bỏ hết tâm tư để lắng nghe câu chuyện ấy.
4 notes
·
View notes