#vanmau
Explore tagged Tumblr posts
baivanhay · 2 years ago
Text
0 notes
khovanhay · 4 years ago
Text
Kho văn hay
https://khovanhay.com/ - Tổng hợp những bài văn hay nhất, tài liệu văn mẫu chọn lọc, đề thi dành cho học sinh và giáo viên Tiểu Học, THCS, THPT. #khovanhay #baivanhay #vanmau #dethivan #vanhay #vanTHPT #vanthcs #vanTieuhoc Mời bạn liên hệ theo thông tin dưới: Công ty: Kho văn hay Website: https://khovanhay.com/ Email: [email protected] Địa chỉ: 29 Liễu Giai, Ngọc Khánh, Ba Đình, Hà Nội. Số điện thoại: 0915431183 Map: https://goo.gl/maps/gj5ELn1hm4VEUEz4A
Tumblr media
1 note · View note
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Nghị luận xã hội về việc sinh viên đi tình nguyện hiện nay
Nghị luận xã hội về việc sinh viên đi tình nguyện hiện nay
Bài làm
Từ trước tới nay, tình nguyện luôn được coi là một việc làm tốt và có ích cho xã hội. Tuy nhiên, dạo gần đây có vẻ “tình nguyện” đang dần biến chất. Khắp mọi miền tổ quốc, nơi đâu cũng thấy bóng dáng của phong trào tình nguyện, cụ thể hơn là những phong trào đầy nhiệt huyết của sinh viên hay các tổ chức sinh viên. Điều nay khiến chúng ta nên suy nghĩ sinh viên có nên tình nguyện hay không. Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau nghị luận xã hội về việc sinh viên đi tình nguyện hiện nay.
Để làm rõ vấn đề này, trước tiên ta phải biết về khái niệm của tình nguyện. Ta có thể hiểu nôm na rằng, tình nguyện là những hoạt động đầy ý nghĩa, mang tới những tác động tốt, thúc đẩy sự phát triển của cộng đồng, xã hội và người làm những hoạt động ấy không hề bị ép buộc mà hoàn toàn tự nguyện.
Việc tình nguyện thu hút một số lượng lớn sinh viên tham gia vì nó mang lại rất nhiều lợi ích cho cộng đồng và xã hội, cụ thể hơn là sinh viên. Khi đi làm tình nguyện, những tình nguyện viên sẽ được trở nên gần g��i với nhau hơn. Đặt những thiết bị công nghệ hiện đại xuống và hành động, cùng hoạt động với những người có nhiều điểm chung như suy nghĩ, lý tưởng và mục tiêu, ta sẽ dễ dàng tìm được người hợp với bản thân, rồi cùng nhau chia sẻ và phát triển. Mặc dù ở đại học cung cấp cho ta rất nhiều kiến thức cũng như những bài học, nhưng không thể nào cho ta biết hết những gì xảy ra ở xã hội bên ngoài.
Làm tình nguyện sẽ giúp ta mở cánh cửa để đi ra ngoài xã hội,  giúp ta mở mang đầu óc ở một khía cạnh mới, nhận thấy bản thân mới chỉ là “ếch ngồi đáy giếng”. Cứ mỗi lần đi tình nguyện, ta sẽ tích góp được những kinh nghiệm sống, dần dần. Tình nguyện còn giúp ta trở nên bao dung, cởi mở lòng mình hơn. Trái tim chúng ta sẽ luôn hướng về cái thiện và đầy ắp sự yêu thương khi làm tình nguyện.
Đôi khi, nhận một nụ cười hay một lời cảm kích đã đủ khiến ta đầy ắp sự vui sướng trong lòng rồi. Dần dà ta sẽ thấy được, hạnh phúc không chỉ đơn giản là cuộc sống đầy ắp những vật chất trống rỗng, hạnh phúc còn là những lúc san sẻ, đồng cảm với nhiều người còn khó khan giữa cuộc đời này.
Hơn nữa, hiện nay các nhà tuyển dụng còn khá chú trọng vào hoạt động ngoại khóa của các ứng viên, họ càng ngày để ý các kĩ năng mềm và những kinh nghiệm ứng viên tích lũy được ở thế giới bên ngoài giảng đường. Tham gia tình nguyện một cách tích cực sẽ giúp sinh viên có nhiều thuận lợi hơn trong công việc sau này, tạo thêm một ưu thế trong hồ sơ của bản thân, khiến hồ sơ nổi bật hơn trong mắt nhà tuyển dụng giữa vô vàn các hồ sơ khác.
Mặc dù tình nguyện đem lại rất nhiều lợi ích, ta không thể không biết rằng, có khá nhiều điểm xấu trong công việc này, cũng như một tờ giấy luôn có hai mặt vậy. Nhận thấy nhiều lợi ích to lớn của tình nguyện, số lượng sinh viên tham gia tình nguyện ngày càng lớn, các chương trình, tổ chức tình nguyện cũng ngày càng được mở rộng. Điều này khiến mọi người thấy rằng tình nguyện dương như là một hiện tượng, xu hướng của giới trẻ khi nhiều người tham gia tình nguyện để không kém bạn bè. Việc tổ chức tình nguyện còn rất dễ để thực hiện, thậm chí một cá nhân cũng có thể thực hiện được.
Vậy nên rất nhiều tổ chức, hoạt động tình nguyện nhỏ lẻ, tự phát bùng lên như nấm sau cơn mưa. Vì tích chất tự phát nên thường những tổ chức, hoạt động này không có quy củ hay những định hướng, mục tiêu rõ ràng, thành ra kết quả của những tổ chức, hoạt động này không hề tốt. Vốn tình nguyện là để góp sức và xây dựng xã hội, ấy mà những mục tiêu, định hướng tốt đẹp ấy dường như đang biến mất dần.
Giới trẻ có nhiều bạn chỉ biết lăm le, tính toán xem chỗ tình nguyện nào dễ dàng, nhàn hạ, chứ không chọn những nơi thực sự cần được giúp đỡ, họ sợ phải khổ, phải mệt. Còn có những bạn coi tình nguyện chỉ để là đi giải trí, hoặc để có thêm điểm cộng ở trên trường nên chỉ góp mặt và chẳng hành động gì.
Tình nguyện ngày càng trở nên xấu xí trong mắt mọi người. Nguyên do cũng là nó trở thành một công cụ để người khác trục lợi. Ta có thể kể ngay đến tình huống của chương trình tình nguyện “Tiếp sức mùa thi”, vốn chương trình này là để giúp đỡ các sĩ tử trong kì thi Đại học vậy mà một số bạn sinh viên tham gia chưa đóng góp được gì mà đã bán giải đề để kiếm tiền.
Truyền thống bao lâu nay của sinh viên Việt Nam luôn gắn liền với sắc áo xanh của tình nguyện, đó là một truyền thống hết sức tốt đẹp, đáng quý, đáng khen. Vì vậy tình nguyện cần được phát huy và gìn giữ. Về những mặt trái của tình nguyện thời nay, chúng ta có thể loại bỏ chúng bằng cách tuyên truyền, giáo dục đồng thời tổ chức những buổi dạy về kiến thức, kinh nghiệm tình nguyện cho các bạn sinh viên một cách rộng rãi. Ngoài ra, nhà trường và các tổ chức, hoạt động tình nguyện nên áp dụng các quy tắc cụ thể, việc này sẽ giúp ta hạn chế được các rủi ro, tiêu cực trong tình nguyện.
Tình nguyện là một việc tốt nhưng không hề dễ dàng mà cần rất nhiều công sức của sinh viên. Ta không nên chần chừ khi làm việc tốt đẹp, nhưng hãy làm bằng cả tấm lòng mình và mang đến lợi ích thật sự tới cộng đồng.
The post Nghị luận xã hội về việc sinh viên đi tình nguyện hiện nay appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/377a2XP
0 notes
duhocmoinoi · 2 years ago
Text
Duhocmoinoi.com
Duhocmoinoi.com giúp bạn có đầy đủ mọi thông tin về chính sách du học của từng nước, quá trình chuẩn bị để có thể đi du học, các điều cần phải lưu ý khi đi học và các vẫn đề liên quan khác. Bạn đọc hãy theo dõi trang thường xuyên để cập nhật các điều khoản, quy định về du học mới nhất, chính xác nhất nhé.
duhocmoinoi #duhoc #hocduong #vanmau
Thông tin liên hệ Duhocmoinoi.com: Website: https://duhocmoinoi.com/ Mail: [email protected] Phone: 0903 208 793 Địa chỉ: 12 Tân An 4, Hoà Cường Bắc, Hải Châu, Đà Nẵng 550000, Việt Nam https://scholar.google.com/citations?hl=vi&user=qlcaAgcAAAAJ https://sites.google.com/view/duhocmoinoi/ https://www.youtube.com/channel/UCLFhjYLE3wdjBo_HdNTRQFQ/about https://twitter.com/duhocmoinoi https://www.linkedin.com/in/duhocmoinoi/ https://www.quora.com/profile/Duhocmoinoi https://social.msdn.microsoft.com/Profile/duhocmoinoi https://www.pinterest.com/duhocmoinoi/ https://duhocmoinoi.wordpress.com/ https://ok.ru/profile/581337964669/statuses
1 note · View note
baivanhay · 2 years ago
Text
Tumblr media
0 notes
baivanhay · 2 years ago
Text
Bài Văn Hay
Bài Văn Hay chuyên trang chia sẻ những bài văn hay chọn lọc THPT, THCS, Tiểu Học của các em học sinh, giáo viên, giảng viên giỏi nhất khắp cả nước. Trang web giới thiệu hàng loạt các bài văn mẫu bám sát theo nội dung chương trình học và các cấp học từ: văn miêu tả, văn thuyết minh, văn phân tích, văn biểu cảm… Bên cạnh đó còn có thể loại văn nghị luận cập nhật kịp thời những vấn đề đang diễn ra trong xã hội. Baivanhay.com.vn với chuyên mục Soạn văn giúp các em tiếp cận bài học mới tốt hơn, dễ dàng hơn. Trang web được thiết kế đơn giản, phân chia đề mục rõ ràng giúp các em học sinh tìm kiếm văn mẫu theo nhu cầu một cách nhanh chóng và đơn giản. Tuyển tập những bài văn hay chọn lọc, hướng dẫn soạn văn với mục đích giúp các em học sinh có nguồn tài liệu tham khảo đầy đủ nhất, nâng cao kiến thức và đạt được kết quả cao trong học tập môn Ngữ Văn. 
1 note · View note
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Nghị luận về tình yêu tuổi học trò hiện nay
Nghị luận về tình yêu tuổi học trò hiện nay
Bài làm
Con người chúng ta chắc hẳn không thể nào quên được tình yêu tuổi mười bảy – cái tình yêu sâu nặng trong tim nhưng cũng rất nhẹ nhàng, hồn nhiên. Ắt hẳn ai cũng từng được nếm tình yêu thường là đẹp đẽ ấy ít nhất là một lần. Có rất nhiều luồng ý kiến cho rằng tình yêu đó không tốt cho học trò. Nhưng cũng có nhiều ý kiến lại cho rằng nên có tình yêu ấy bởi nó là tình yêu chân thành, không vướng bụi đời nên thuần khiết nhất. Vậy, tình yêu tuổi học trò là gì?
Tình yêu sáng trong, ngây thơ và không hề phức tạp chính là tình yêu tuổi học trò. Chắc đó là tình yêu ngộ nghĩnh nhất cùng với những biểu hiện đầy sự chân thật. Tình yêu tuổi học trò thường trải qua những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng cũng đầy kỉ niệm như là cùng chờ nhau đi học, ăn vặt, học tập hay đợi nhau ở cổng trường khi kết thúc buổi học, lòng đầy ngập sự hân hoan và hạnh phúc mà tuổi ấy không thể nào giải thích được.
Mặc dù hiện nay, các đôi học trò yêu nhau có nhiều đôi yêu nhau một cách đúng đắn, có sự tôn trọng lẫn nhau, hỗ trợ nhau đi lên nhưng cũng có nhiều đôi yêu không đúng cách và đã cùng lôi nhau đi xuống, ảnh hưởng xấu tới việc học tập.
Vốn việc gì cũng có hai mặt của nó: mặt tích cực và mặt tiêu cực. Và tình yêu cũng không phải là ngoại lệ. Khi bạn có đủ sự thông mình và lí trí tốt thì tình yêu sẽ mang đến những điều tích cực. Tâm hồn ta sẽ được bù đắp, hoàn thiện hơn bởi những rung động từ tình yêu. Nhất là tình yêu ở tuổi học trò, tình yêu ở tuổi học trò sẽ khiến con người luôn ở trong trạng thái yêu đời, hạnh phúc nên sẽ bao dung hơn với những điều khó chịu trong cuộc sống. Tình yêu còn giúp mọi người biết yêu chính bản thân mình hơn, biết cách để chăm sóc bản thân cũng như người khác nhiều hơn.
Tình yêu tuổi học trò cũng mang lại những điều tích cực trong học tập. Ta sẽ có người để chia sẻ, để nhận lời khuyên rồi cùng giúp nhau trong học tập, dần dà tiến triển trong học tập, thể hiện sự cố gắng học tập trong mắt người mình thương. Tất cả điều ấy nhờ vào nguồn động lực bờ bến mang tên tình yêu – thứ sẽ khiến ta làm được mọi việc một cách nhẹn nhàng hơn.
Nhưng, không phải cô cậu học trò nào ở cái tuổi ấy cũng đủ chín chắn để dẫn tình yêu của mình đi con đường đúng đắn. Hơn nữa, họ đang ở cái tuổi mà tâm lý dễ dàng kiểm soát lý tr��. Những cảm xúc như là ghen tuông, những sự khờ dại không lành mạnh rồi sẽ đi đến những trận cãi vã. Những trận cãi vã đấy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý rồi đến thể chất. Những cậu cô học trò ấy sẽ dễ bỏ bê việc học và dễ chọn nhầm những con đường sai trái.
Tóm lại, việc gì cũng có hai mặt. Ta nên yêu, nếu đó là một tình yêu đúng hướng, giữ được sự thuần khiết và đẹp đẽ hồn nhiên của tuổi học trò. Và ta không nên yêu, nếu đó là một tình yêu khiến cảm xúc điều khiển cả lý trí và làm cho tình yêu đi chệch hướng. Dù tình yêu tuổi học trò là tình yêu đầu tiên nhưng cũng sẽ là tình yêu khiến bạn nhớ mãi. Nó cũng có thể là tình yêu khiến bạn phải bật cười sau này. Vốn tình yêu tuổi học trò rất đẹp đẽ và thuần khiết, đừng để nó bị nhuốm bẩn bởi những thứ phù phiếm bên ngoài.
The post Nghị luận về tình yêu tuổi học trò hiện nay appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/2pni0Ls
0 notes
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Nghị luận về lối sống sành điệu của giới trẻ trong xã hội hiện nay
Nghị luận về lối sống sành điệu của giới trẻ trong xã hội hiện nay
Bài làm
Sành điệu chính là một cách sống am hiểu sự đời, với những phong cách tác phong khiến người đời phải ngưỡng mộ. Những người sành điệu là những người có lối sống thời thượng, luôn biết cách làm nổi bật mình hơn so với những người khác. Luôn tỏ ra rằng mình là một người am hiểu mọi lĩnh vực, và bắt nhịp kịp xu thế của thời đại.
Tuy nhiên thuật ngữ “sành điệu” đối với giới trẻ hiện nay nó được sử dụng nhưng như là một sự lạm dụng quá mức. “Sành điệu” ở đây nó chính là được khởi nguồn từ phong cách ăn mặc luôn tỏ ra một sự quý phái, bắt kịp xu hướng thời đại, và luôn phô diễn đúng nơi đúng thời điểm. Các ăn mặc này sẽ khiến những bạn trẻ khác phải ngưỡng mộ, và rất muốn đua đòi học hỏi.
Chính vì cái hiệu ứng thời thượng “sành điệu” này, nó trở thành một chủ đề “hot” có tính lây lan cao. Nhiều bạn trẻ từ lối sống đơn giản, ăn mặc đơn giản chuyển sang một lối sống mới ăn nói có vẻ am hiểu sự đời, ăn mặc thì rất sang chảnh. Họ đang thể hiện một lối sống “sành điệu” thực sự.
Sành điệu của giới trẻ hiện nay không chỉ thể hiện nổi bật ở phong cách ăn mặc nó còn thể hiện trong ẩm thực. Có nghĩa là những bạn trẻ rất sành sỏi, biết thưởng thức những món ăn ngon. Nói đến chỗ nào ăn ngon là cũng biết, biết ăn như thế nào. Sự tinh tế, cảm nhận về phong cách ăn uống của họ thực sự “sành điệu” khiến nhiều bạn trẻ khác cũng phải ngưỡng mộ, cũng phải trầm trồ.
Nhiều người vẫn cho rằng sành điệu chỉ là cái mã bề ngoài mà người đó phô ra bên ngoài. Thực ra không phải vậy, sành điệu thực sự phải toát lên từ nhân phẩm bên trong của người đó. Là sự hiểu biết, tế nhị, hiểu thời cuộc, phán xét mọi chuyện một cách thời đại nhất. Bởi vậy mà có nhiều người còn nhầm lẫn sành điệu với ăn chơi. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Việc đua đòi, chạy theo mốt mới trên thị trường của nhiều người để tự khẳng định mình có thể là ăn chơi. Nhưng sự hiểu biết về trang phục đó, món ăn đó lại không phải ăn chơi. Đó chình là hai phong thái khác nhau.
Rất nhiều người trẻ hiện nay cho rằng nhuộm tóc, uốn tóc, ăn mặc phong cách là sành điệu, là theo kịp với thời đại. Thực sự không phải như vậy vì sành điệu cần sự hiểu biết và thông minh thì bạn mới trở thành một người sành điệu đúng chất.
Những bạn trẻ từ quê ra thành phố đua đòi, a dua theo những bạn khác có điều kiện hơn từ đầu tóc, trang phục đến son phấn để không bị chê cười. Các bạn gọi đấy là sự sành điệu. Điều này là không đúng, sành điều luôn biết mình cần gì, phù hợp với điều gì và bản thân mình có đáp ứng được với điều đó hay không.
“Sành điệu” bản chất của nó là sự am hiểu, bắt kịp với xu thế. Thuật ngữ này nhiều khi người ta nói về “mặt xấu” của nó. Nhưng thực tế đừng hiểu sai về nó, những người thể hiện mình “sành điệu” là những người thông minh, luôn biết cách bắt nhịp với cuộc sống.
Còn những người chẳng qua luôn gọi là có sự khoe mẽ, hay nửa vời thì chỉ là những “sành điệu dởm”. Và giới trẻ hiện nay cũng cần nhận thức sâu hơn về lối sống “sành điệu”. Không phải cứ khoa trương, ăn mặc thật đẹp, nói chuyện thật am hiểu mới thể hiện sự “sành điệu”. Bởi một lối sống đơn giản, giản gị nhưng vẫn có thể toát lên vẻ am hiểu, một lối sống “sành điệu”.
The post Nghị luận về lối sống sành điệu của giới trẻ trong xã hội hiện nay appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/2CQIpEF
0 notes
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Phân tích sự tài ba của Trần Quốc Tuấn qua qua tác phẩm Hịch Tướng Sĩ
Phân tích sự tài ba của Trần Quốc Tuấn qua qua tác phẩm Hịch Tướng Sĩ
Bài làm
Trong những mốc vàng son của lịch sử Việt Nam, ta không thể không kể đến triều đại thời nhà Trần – thời đại mà không chỉ có những vị vua anh minh mà con có những vị tướng giỏi giang, xuất chúng đóng góp không ít công lao vào những trận đánh đầy thắng lợi. Ông Trần Quốc Tuấn – vị tướng xuất chúng trong trận đánh Mông – Nguyên – cũng là một trong những vị tướng giỏi giang ấy. Không những giỏi về chiến lược quân sự, ông Trần Quốc Tuấn còn rất tài ba trong văn chương. Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau Phân tích sự tài ba của Trần Quốc Tuấn qua tác phẩm Hịch Tướng Sĩ.
Bài “Hịch tướng sĩ” được sáng tác trước sự xuất hiện của cuộc chiến chống Mông – Nguyên xâm lược lần thứ hai. Bài Hịch đã góp một phần không hề nhỏ trong việc khích lệ, cổ vũ tinh thần cho các tướng sĩ, quân lính cùng nhau đánh giặc, và hơn nữa là chú ý đọc tới “Binh thư yếu lược”.
Bài Hịch được bắt đầu với những tấm gương sáng trong lịch sử: “Kỷ Tín đem mình chết thay, cứu thoát cho Cao Đế; Do Vu chìa lưng chịu giáo, che chở cho Chiêu Vương; Dự Nhượng nuốt than, báo thù cho chủ; Thân Khoái chặt tay để cứu nạn cho nước. Kính Đức một chàng tuổi trẻ, thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây Thái Sung; Cảo Khanh một bầy tôi xa, miệng mắng Lộc Sơn, không theo mưu kế nghịch tặc.” Ông Trần Quốc Tuấn nêu lên những tấm gương không chỉ qua các vị tướng mà có cả những người làm quan nhỏ nhưng họ đều có một điểm chung là sẵn lòng hi sinh bản thân, mặc kệ mọi nguy hiểm để hoàn tất xuất sắc nghĩa vụ, nhiệm vụ của mình vì vua, vì nước.
Tác giả đã nêu ra lòng căm ghét kẻ thù cũng như nỗi lòng của bản thân sau khi nêu những tấm gương về các tướng, các quan công yêu nước. Ông miêu tả những tội ác của giặc qua những câu từ như: “Đi lại nghênh ngang” “uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình” “đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ”, “đòi ngọc lụa, thu bạc vàng, vét của kho”.
Ông đã sử dụng biện pháp ẩn dụ, so sánh một cách tài tình cùng với giọng văn thể hiện rõ sự mỉa mai, châm biếm và nhịp văn dồn dập liên tiếp khiến người đọc thấy rõ sự căm phẫn của ông cũng như thấy rõ được sự ngang ngược, tham lam, tàn bạo của kẻ thù. Rồi sau đó, ông bày tỏ nỗi niềm của mình rõ hơn nữa qua những câu văn mà người Việt Nam không ai không thể không biết như: “Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm.” Ta có thể thấy rõ được sự căm tức, căm phẫn với kẻ thù cũng như nỗi lo lắng, đau xót cho đất nước của tác giả.
Sau khi bày tỏ sự căm tức với giặc xâm lược bên ngoài, tác giả cũng bày tỏ sự không hài lòng với những quan lại, tướng sĩ có hành động sai trái, từ đó rút được kinh nghiệm việc gì nên làm, việc gì không. Những hành động tầm thường, thiếu trách nhiệm của tướng sĩ được thể hiện qua những lời như: “Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chọi gà làm vui; có kẻ lấy việc cờ bạc làm thích. Có kẻ chăm lo vườn ruộng để cung phụng gia đình; có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ ham trò săn bắn mà trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê giọng nhảm”. Ta có thể dễ dàng thấy rằng, những hành động sai trái của những quan lại, tướng sĩ này khả năng cao sẽ dẫn đến hậu quả là mất nước. Với giọng điệu mỉa mai và có phần nào khiển trách, Trần Quốc Tuấn đã rất thành công trong việc phê phán lối sống cầu an hưởng lạc, thờ ơ vô trách nhiệm của các tướng sĩ và quan lại.
Đối lập với hình ảnh trên, tác giả đã đưa ra giải thiết qua việc đọc “Binh thư yếu lược” do chính tác giả soạn ra. Ông đề xuất những hành động như: “ Phải huấn luyện quân sĩ, tập dượt cung tên” hay tích cực trau dồi binh thư, rèn luyện chăm chỉ,…Như vậy, đất nước mới có thể vững vàng, tướng sĩ cũng giữ được danh tiếng truyền đời mãi về sau, nhờ vậy mà gia đình cũng mới hạnh phúc được. Cách sử dụng hai hình ảnh đối lập của tác giả Trần Quốc Tuấn đã rất xuất sắc thể hiện được sự coi trọng tinh thần ý chí tự giác, chăm chỉ luyện tập, luôn sẵn sàng chiến đấu, hi sinh bản thân cho đất nước.
Bài “Hịch tướng sĩ” của Quốc Công Tiết Chế Trần Quốc Tuấn đã khiến cho người đọc phải nể phục và quý trọng ông bởi ông không chỉ là một vị tướng giỏi mà còn là một người rất tinh tế khi biết yêu quý, lo lắng và quan tâm tới tướng sĩ thứ bậc thấp hơn và hơn nữa ta cũng thấy được sự lo lắng cũng như tình yêu lớn lao của ông đối với đất nước.
The post Phân tích sự tài ba của Trần Quốc Tuấn qua qua tác phẩm Hịch Tướng Sĩ appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/2NRPs6l
0 notes
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Nêu quan điểm của anh chị về vai trò của đồng tiền trong cuộc sống
Nêu quan điểm của anh chị về vai trò của đồng tiền trong cuộc sống
Bài làm
“Mẹ thân yêu của con !
“Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .
Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền.
Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.
Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim.
Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.
Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm.
Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm.
Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi.
Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.
Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”.
Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.
Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này.
Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …
Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …
Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống.
Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …
Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi b��� mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.
Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.
Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng.
Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng.
Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.
Đứa con ngốc nghếch của mẹ!”
The post Nêu quan điểm của anh chị về vai trò của đồng tiền trong cuộc sống appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/2CKMcmX
0 notes
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Viết về một người mẹ đã đi xa mãi mãi
Viết về một người mẹ đã đi xa mãi mãi
Bài làm
“Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.
Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”
The post Viết về một người mẹ đã đi xa mãi mãi appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/35bWjNP
0 notes
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Phát biểu cảm nghĩ về một người mà em ngưỡng mộ
Phát biểu cảm nghĩ về một người mà em ngưỡng mộ
Bài làm
“Những ngày mùa hạ rả rích, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy… vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lòng những kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới không phải của mình, thế giới của quá khứ.
Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980.
Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy tôi – mười một tuổi – đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ được máy quay ghi lại rõ ràng không sai. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp.
Kia rồi! Thầy tôi…
Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có lẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người ấy đều rõ nét và chân thực đến kì lạ. Tôi nhìn rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.
Nhiều người vẫn miêu tả: Các thầy cao to, vạm vỡ, có đôi mắt sáng quắc uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp lắm, nếu so với chuẩn 1,8 m, chỉ chừng 1,6 m, tóc bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe khung han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Chúng tôi, thời những năm lớp 6, đã từng trêu thầy nhiều lần vì điều ấy. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo, thầy già rồi, có cần gì hiện đại.
Máy quay chuyển cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, những hình ảnh ấy cứ nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ đến từng chi tiết.
Mùa đông lạnh thê lương. Khi mà gió vuốt những ngón tay trên mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe đến trường. Những vòng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang đòi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Thảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Không chỉ mùa đông ấy, mà còn nhiều mùa đông sau này nữa. Tôi vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh đó. Luôn nhớ mình đứng trên tầng 2, vẫy tay “Em chào thầy” mà láo xược chế thành “Em thầy!”, và thầy, trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại.
Hiền như tiên.
Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy…
Đêm tối. Trong một căn bếp lụp xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những công thức loằng ngoằng. Có hai đứa học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mong manh.
Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn người đó chỉ cười, bảo, ừ, hai đứa cứ ăn đi, còn lại để vào tủ lạnh, lúc nào cô về thì cô ăn.
Tôi nhận ra, đấy chính là mình, với Âu Sơn, và thầy.
Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học sinh cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh Trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng.
Đột nhiên muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.
Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi nghe việc thầy không ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm.
Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng 1, năm tôi lớp 7. Lúc ấy gió trời còn mạnh, và nắng thì hong hanh lắm. Tôi, với ba thằng con trai khác, ngồi trong lớp nghe thầy giảng Toán. Sơn đùa, bảo thầy sao không làm hiệu trưởng mà lại chấp nhận làm giáo viên quèn. Ôi, làm hiệu trưởng thì không quát được giáo viên đâu, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì tống nó ra khỏi lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tôi cứ cười mãi về câu nói ấy. Đến tận hai năm sau, tôi mới biết, thầy chấp nhận làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trò trước khi bước vào tuổi già.
Sau này mới biết, tình cảm thầy dành cho học sinh chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ công danh lợi lộc tầm thường.
Năm lớp bảy, có thầy, có những kì vọng và quyết tâm từ biết bao ngày trước, tôi đạt giải Nhất toán. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng trong mắt tôi, đó là nụ cười ấm áp nhất tôi từng biết. Nụ cười ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười khiến cho tất cả học sinh an lòng. Năm ấy, có lẽ là năm tôi hạnh phúc nhất.
Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm rưỡi dạy dỗ lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời.
Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả. Thầy trả lời cho câu hỏi của tôi về việc, tại sao chúng em mất trật tự mà thầy không nhắc.
Lúc ấy, tôi không hiểu. Sau này ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra. Hóa ra, chúng tôi chính là những kẻ vô ơn bậc nhất, không hiểu nổi tâm ý của thầy giấu trong từng con chữ.
Mười ba tuổi, chỉ biết nghịch ngợm, vô ưu vô lo. Đâu biết người thầy vẫn cặm cụi chiến đấu với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp dạy dỗ cho những học sinh cuối cùng trong cuộc đời dạy học của mình.
Hết học kì I năm tôi lớp 8, thầy có quyết định nghỉ hưu.
Quyết định không hề vội vã, nhưng lại gây bất ngờ trong tập thể lớp. Tất cả xôn xao, và dường như có gì đó nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay rồi.
Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bông hoa, chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.
Thầy nghỉ rồi…
Giáo viên mới dạy thay. Bài giảng sôi động, súc tích vô cùng. Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại. Không, không còn nữa rồi!
Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề rất dễ. Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế.
Lên lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tôi chính thức học thêm với thầy. Chính thức bắt đầu một năm học tuy vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Ngôi nhà mà chúng tôi học, cũng chính là ngôi nhà thầy đã sống suốt mấy chục năm qua. Cả một đời người vất vả chỉ có một khoảnh sân nho nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối, lụp xụp, cái nhà xây lợp lá cọ mát rượi trong những ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá lúc nào cũng bị lũ học sinh nhăm nhe chọc quả. Thầy bảo, như thế đã là hạnh phúc lắm rồi.
Đôi khi tôi nghĩ thầy sống sao mà giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, thế đã là quá đủ rồi. Tôi không biết đủ là gì, không biết tại sao thầy có thể hài lòng. Sau đó nhiều tháng, tôi mới được nghe thầy kể về biết bao ngày khó khăn thầy đã trải qua. Đấy là những năm tháng vất vả đến bần hàn. Thầy là sinh viên nghèo, không có đủ đồ ăn nên ốm nhom ốm nhách. Trải qua một thời khó nhọc, con người luôn có khuynh hướng hài lòng với hiện tại, dù cho hiện tại ấy chỉ hơn thời khó khăn ngày xưa một chút xíu. Chính thế, thầy sống giản dị, tiết kiệm vô cùng. Từ lúc học thêm chỗ thầy, nghe thầy nói về những điều thầy đã trải qua, bất giác tôi cũng sống tiết kiệm đi nhiều lần. Không còn phung phí tiền bạc và đồ dùng như trước đây nữa.
Người ta bị ảnh hưởng bởi những người mà được coi là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy.
Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy. Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi cách làm người, cách sống và phấn đấu để càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Máy quay dường như đang chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lông trắng đen già khụ, thấy cả chúng tôi ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng yên bình. Tôi nghĩ, có lẽ đó là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi từng có. Sau này, khi bước đi trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo, dạy dỗ tôi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi.
Khi viết những dòng này, tôi đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngôi nhà nhỏ cuối phố cũ với cây trứng cá xum xuê, ngồi nghe thầy nói về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy mong mỏi và răn dạy tôi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn.
Vẫn là những ngày mùa hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng.
Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính”.
The post Phát biểu cảm nghĩ về một người mà em ngưỡng mộ appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/33ORMAu
0 notes
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Nghị luận xã hội về nghị lực sống qua câu nói “Thành công chỉ đến khi chúng ta cố gắng hết sức và không ngừng hoàn thiện bản thân mình”
Nghị luận xã hội về nghị lực sống qua câu nói “Thành công chỉ đến khi chúng ta cố gắng hết sức và không ngừng hoàn thiện bản thân mình”
Bài làm
Một nhà triết học đã từng nói: “Mỗi con vật khi sinh ra đều là tất cả những gì nó có. Chỉ có con người là ngay từ thuở lọt lòng thì chẳng là gì cả. Nó làm thế nào thì nó sẽ trở thành như thế ấy, và nó phải làm bằng tự do của chình nó. Tôi chỉ có thể trở thành kẻ do chính tôi làm ra”. Phải chăng con người vừa sinh ra đã có một sự thiệt thòi lớn? Vì khi một con vật sinh ra, chúng đã có trong mình một bản năng sinh tồn, giúp nó có thể tự sống một cuộc đời độc lập mà không cần phải trải qua quá trình rèn luyện hay học tập nào cả. Nhưng con người không được tạo hóa ưu ái như vậy. Cuộc sống của mỗi con người là của chính họ và do họ quyết định, con người muốn tự đứng vững được trên đôi chân của chính mình thì sẽ phải trải qua một quá trình cố gắng phấn đấu và không ngừng hoàn thiện bản thân mình.
“Mỗi con vật khi sinh ra đều là tất cả những gì nó có. Chỉ có con người là ngay từ thuở lọt lòng thì chẳng là gì cả” Thoạt đầu câu nói này có vẻ vô lý nhưng khi để ý từng câu từng chữ thì đây đúng là một quy luật của tự nhiên. Điều rõ ràng nhất ta có thể thấy được chính là thú non của một giống loài nào đó khi sinh ra đều mang tất cả những đặc điểm hình thái và cả tính chất của bố mẹ.Mèo con vừa mới sinh ra đã được thừa hưởng tất cả những đặc điểm của mèo bố mẹ. Màu lông bao phủ cơ thể giống với bố hoặc mẹ móng vuốt sắc nhọn phục vụ cho thói quen bắt chuột sau này. Hay một đàn rùa con vừa cắn đứt vỏ trứng chui ra ngoài về với biển khơi nhưng tại sao thú non yếu ớt như vậy làm sao bơi được trong dòng nước lạnh lẽo kia nhưng mẹ tạo hoá đã ban cho chúng khả năng đó hai chân như hai mái chèo có thể di chuyển dễ dàng trong làn nước.  Những khả năngđặc biệt đó chỉ có thể thấy ở loài vật sống trên Trái đất.
Nhưng còn con người thì sao? Một cô bé hay cậu bé vừa chào đời trông bụ bẫm kháu khỉnh nhưng không ai có thể nhìn nó mà đoán biết được bố mẹ nó là ai.Cơ thể yếu ớt kia không thể nào tự chống chọi với những khắc nghiệt của cuộc sống bên ngoài. Không như những con vật khi mở mắt thấy ánh sáng mặt trời cũng là lúc chúng phãi bươn chải lo cho cuộc sống cùa mình. Cũng có những giống loài được sự chăm sóc của bố mẹ nhưng theo nặm tháng chúng sẽ tự lập và có thể không bao giò được gặp lại bố mẹ nữa. khác rất nhiều so với con người. Con người chúng ta ngay từ khi sinh ra tuy không sở hữu bất cứ thứ gì nhưng đã được đón nhận bao nhiêu tình thương yêu dịu dàng của mẹ và sự chăm sóc chu đáo của cha…. Theo thời gian chúng ta lớn lên từng ngày trong vòng tay ấm áp đó.
Cuộc sống thì không bao giờ êm dịu như vậy và luôn trớ trêu với nhiều người.Nhiều đứa bé sinh ra không biết mặt cha và cũng không biết thế nào là ngọt nào của sữa mẹ.. Nhưng chúng cũng lớn lên theo năm tháng và trở thành một công dân của một đất nước nhưng tương lai và cuộc sống thì bị chôn sâu trong bốn bức tường của sự bất hạnh và cô đơn.
Vừa lọt lòng mỗi người không là gì cả và củng có những số phận bất hạnh không có quyền được biết đấng sinh thành ra mình. Nhưng không vì thề mà tương lai và cuộc sống kia trở nên mù mịt và tối tăm.và họ không có cái quyền được mơ ước hay hi vọng.và tương lai tươi sáng,  thành công và vinh quang se không bao giờ thuộc về họ.vì tất cả những mơ ước cao đẹp ấy không phãi được quyết định bởi hoàn cảnh sinh ra mà chính là do ý chí quyết tâm của mỗi người.
“Nó làm thế nào thì nó sẽ trở thành như thế ấy, và nó phải làm bằng tự do của chình nó Tôi chỉ có thể trở thành kẻ do chính tôi làm ra”. Vế sau câu nói của nhà triết hoc như một lời khuyên cho chúng ta.phải luôn biết vươn lên trong cuộc sống,  phải có hoài bảo và lý tưởng và vạch ra một mục đích rõ ràng cho cuộc sống bản thân. Không bao giờ biết chùn bước trước bất cứ khó khăn nào.
Thanh niên ngày nay không chỉ vùi đầu vào sách vở như đàn anh lớp trước. Cuộc sống hiện đại khoa học kĩ thuật tiến bộ thói quen hằng ngày không gói gọn trong bốn bức tường chỉ có học học và học. Thời gian hằng ngày dường như được mở rộng hơn với rất nhiều những hoạt động thú vị. như chiến dịch mùa hè xanh. Thanh niên được tự do vô tư đến những vùng khó khăn giúp đỡ nhân dân nghèo vùng sâu vùng xa hay những chuyến đi ngắn ngày chỉ đơn giản là chia sẻ quà bánh cho những trẻ em ở những làng trẻ mồ côi,  tất cả đều xuất phát từ lòng tình nguyện và sự yêu thương giống nòi.Thanh niên ngày nay không chỉ học tập tốt lao động tốt mà còn có cả lòng nhân ái khoan dung. Những điều kiện đó chính là nền tảng cho sự thành công sau này. Sự thành công đó họ đạt được là do chính đôi tay và khối óc của họ không dựa dẫm vào bất cứ ai……”Khát vọng chính là nguồn động lực có sức mạnh vô biên, tiềm tàng bên trong mỗi con người. Động lực này được thể hiện qua những hành động liên tục và bền bỉ, để con người không bao giờ từ bỏ ước mơ, không bao giờ khuất phục hoàn cảnh.” Quả thật như cau danh ngôn con người có thề đạt được tât cả khi có khát vọng bạn chi thật sự thất bại khi ban từ bỏ khi ước mơ và cố gắng.
Nhưng những ý chí quyết tâm kia không phải lúc nào cũng mỉm cười với mọi người và sẽ không tìm đến bất cứ ai, chỉ có những người luôn có gắng vươn lên trong cuộc sống vượt qua mọi khó khăn và đến lúc những khó khặn kia ko làm chùng bước họ thì chính là lúc họ tím được những hạnh phúc và những khám phà bổ ích cho bản thân. Và có một số đông sẽ không bao giờ khám phá ra những chân lý đó vì sự bi quan luôn yếu lòng trước những khó khăn vấp phải. Thất bại là khởi đầu của sự thành công và thất bại chỉ là thành công khi chúng ta cố gắng hết sức và không ngừng hoàn thiên mình.
Con người khi sinh ra không là gì cả chỉ là mầm sống mới được sinh ra chỉ là một đúa trẻ sơ sinh không tên tuổi, Nhưng bằng tất cả sự nổ lực không ngừng lòng quyết tâm bền bỉ và ý chí vươn lên thì mầm sống ấy sẽ lớn lên và sinh hoa kết trai góp cho đời những hương sắc.Và khi chết đi họ đã có được tất cả mặc dù không còn trên cỏi đời này nữa.
“Tạo lập! Xây dựng! Phục vụ!Đó là những mệnh lệnh của thiên nhiên.Hãy làm theo những mệnh lệnh đó, và bạn sẽ thấy sự giàu sang và phong phú của vũ trụ là vô tận.” hãy sống hết mình và khong ngừng phấn đấu ban sẽ tìm thấy được tất cả và làm chủ mọi thứ vì “Tôi chỉ có thể trở thành kẻ do chính tôi làm ra”.mà.không phảido ai khác sắp đặt hay ép buộc và tư do chính là trang mà chúng ta có được.
The post Nghị luận xã hội về nghị lực sống qua câu nói “Thành công chỉ đến khi chúng ta cố gắng hết sức và không ngừng hoàn thiện bản thân mình” appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/2KsJOFu
0 notes
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Suy nghĩ về hiện tượng bạo lực gia đình trong xã hội hiện nay
Trình bày suy nghĩ của anh (chị) về hiện tượng bạo lực gia đình trong xã hội hiện nay
Bài làm
“Sao anh lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi!”
Mới chiều hôm qua đây thôi, trên đường đi học về tôi gặp một cảnh tượng thật đau lòng, một người đàn ông đánh tới tấp vào mặt, lưng một người phụ nữ. Vừa cố chống chọi với cơn khát bạo hành của chồng, chị vừa khóc lóc van xin: “Sao anh lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi!”. Tôi hơi sững người, nhưng cũng không lấy làm lạ vì đã từng chứng kiến cảnh như thế này nhiều lần. Ấy thế mà lâu nay tôi lại nghe người ta nói rằng: “Gia đình là nơi để yêu thương”.
Đã trôi qua một khoảng thời gian khá dài tôi đã sống, đã làm, đã ra đi… và tìm tòi những minh chứng cho điều mình nghe thấy. Thế rồi, lại đắng lòng biết mấy, khi tôi chợt nhận ra thời gian càng quay nhanh thì tình người cũng dần tan biến. Cuộc sống vô tâm làm nguội lạnh tình cảm trong trái tim mỗi người. Xã hội đổi thay và lòng người cũng dần thay đổi, mọi tính toán thiệt hơn trong cuộc sống làm mất đi những vẻ đẹp tự nhiên vốn có, hạnh phúc thì ít nhưng đắng cay lại nhiều, bao nhiêu mảnh đời bất hạnh vì cuộc sống gia đình không hòa thuận, thậm chí tan vỡ, và những hiểm nguy luôn rình rập… Tôi cười gượng: “Đấy! Một thảm họa hay nghịch cảnh trần gian?” Quá xót xa, tôi căm ghét và lên án những hành động tàn ác này -bạo lực gia đình.
Ở cõi vô thường này mấy ai còn lạ lẫm với khái niệm “bạo lực gia đình”, nó đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ trong chính cuộc sống của mỗi người chúng ta. Bạo lực gia đình, một cụm từ ngắn gọn, chỉ cho những hành động độc ác, vô nhân tính, vô đạo đức, không còn nhân phẩm của một số người trong xã hội, hành vi đó xảy ra trong phạm vi gia đình, giữa các thành viên với nhau. Không những ở Việt Nam nói riêng mà nó bao gồm cả toàn thế giới, đặc biệt là các quốc gia thuộc Châu Phi. Hằng năm trên thế giới, số người chết và bị thương vì loại tệ nạn này không ngừng tăng lên. Thật đau đớn biết bao cho những điều chúng ta đã thấy. Và tôi nghĩ, có hay không? Ở đâu? Cho tôi xin hai chữ công bằng.
Gần đây, nổi cộm trên các sách báo, các phương tiện thông tin đại chúng là các vụ thương tâm về bạo hành trẻ nhỏ khiến người xem không ngừng suy nghĩ. Cách đây vài ngày, dư luận người Việt không khỏi xôn xao và cảm thương cho cháu bé 15 tháng tuổi ở TP.HCM bị chính cha mẹ mình đánh chấn thương sọ não. Một sự thật ngỡ ngàng khiến người xem bất bình khi thủ phạm lại quá thản nhiên cho rằng đó là “chuyện bình thường”. Tôi như nghẹn ứ lồng ngực khi nghe người mẹ trả lời câu hỏi của phóng viên nhà báo: “Nó bị té xe mà!”. Một lời nói lạnh lùng tới tận xương tủy, tôi tê buốt thân mình, đấy cũng gọi là mẹ sao? – người mang nặng chín tháng mười ngày, tôi tự hỏi. Hình như là tôi đang khóc, nhưng nước mắt tôi không rơi… là vì tôi đang lo cho số phận, cho tương lai mịt mù của đứa trẻ này.
Cùng trên tuyến đường chạy dọc vào miền Nam yêu quý, quanh năm ruộng đất tốt tươi, cò bay thẳng cánh, vẫn còn hiện lên trên nét mặt của mỗi người dân Hậu Giang thôn quê nghèo một nỗi bang hoàng như cắn xé tâm can khi được ai đó hỏi về chuyện cậu học sinh cấp 1, N.V.T bị cha và mẹ kế đánh gãy xương sườn, nhốt vào chuồng chó 3 ngày không cho ăn. Nói đến đây tôi không còn kìm lòng mình được nữa, sự chua chát phủ lên trong từng hơi thở của mình. Tôi tự hỏi tại sao lại thế? Những người làm cha mẹ đó liệu họ có cảm thấy đớn đau khi hành hạ con cái mình không? Hay vì do em lỡ mang số kiếp con riêng để “đến đây” làm người?
Chuyện của những thiên thần nhỏ chỉ là một nốt trầm trong bản nhạc bạo lực bay bổng, còn những nốt cao luôn vút lên với biết bao bi kịch. Hạnh phúc gia đình vỡ tan, con cái gặp nhiều bất hạnh… Sinh ra với thân phận phụ nữ ai không mong gặp được người chồng yêu thương mình. Cảnh cuộc sống hạnh phúc viên mãn luôn là niềm ước ao của bao cô gái trẻ. Khi tình yêu thăng hoa, niềm vui ấy sẽ dần lớn theo năm tháng nhưng có ngờ đâu nó lại trở thành địa ngục. Tình yêu trên đời vốn là ích kỉ, nhưng sự độc đoán, cổ hủ lại khiến con người ta trở nên vô cảm, một khi sự ghen tuông nổi dậy thì tình yêu đẹp đó dù được xây dựng trong bao nhiêu năm cũng trôi vào tro bụi. Đấy là tình cảnh chung của bao chị em phụ nữ đang phải gánh chịu.
Chuyện chị H. ở Nghệ Tĩnh là một minh chứng nóng l��n cho hành vi này. Vì quá ghen tuông theo kiểu mù quáng, người chồng hiền từ đức độ bao nhiêu năm chung sống đã không có cảm giác run sợ khi dùng dao xẻo thịt vợ. Một hành động man rợ đến kẻ điên cũng phải khiếp sợ. Tôi thường nghe mấy anh thi nhân vẫn hay ví von rằng “phụ nữ như đóa phù dung”. Nói đến phụ nữ ai cũng nghĩ ngay đến sự hiền lành, đức độ, mỏng manh và xinh đẹp, đòi hỏi ai có được cũng phải nâng niu và bảo trọng. Nhưng cuộc đời thì nào như tác phẩm văn học, còn lắm những đắng cay, tủi hờn mà biết bao “đóa phù dung” phải chịu.
Hôm qua tôi đọc báo, lang thang trên các dòng tin mạng, tôi thấy tái tê cõi lòng khi đọc tin một chị tên H. ở Nam Định bị chồng đánh đập, hành hạ dã man, dùng kim tiêm đâm vào vùng kín. Người đàn ông vũ phu ấy còn bắt vợ mình ăn phân lợn… bây giờ khuôn mặt chị đã biến dạng qua nhiều đòn tra tấn dã man của chồng. Trước cơ quan chức năng chị chỉ ngậm ngùi khóc trong đớn đau và tức tưởi: “Là vì con, nếu tôi ra đi con tôi ba đứa nheo nhóc làm sao qua cảnh cơ hàn…”. Lại thêm một mảnh đời bất hạnh. Cuộc sống nào cho chị hạnh phúc đây? Con đường nào sẽ mang lại tình yêu và tiếng cười cho chị và các con, vẫn là một ẩn số thật dài…
Tạm gác lại những câu chuyện bạo hành gia đình của nước mình, mới đây trên trang mạng xã hội Facebook có một người đàn ông nickname là Phi Nhi. Người đàn ông này đã đánh đập đứa con 2 tuổi rồi khoe trên trang cá nhân của mình. Sự hận thù người vợ lố lăng đã khiến ông trở nên tàn độc với mọi thứ, kể cả đứa con nhỏ bé. Ông đánh con mọi lúc, mọi nơi có thể. Nhìn cậu bé qua những bức hình với thân mình bầm tím, máu me đầy người… nhưng lại được chính bố mình đăng tải trên mạng mà lòng se xót.
Những vụ việc trên là minh chứng hết sức rõ ràng cho vấn nạn này, nó đem lại quá nhiều tác hại cho cuộc sống. Bạo lực gia đình ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống tinh thần của con người, gây hoang mang và sợ hãi, nghiêm trọng hơn nó có thể dẫn đến cái chết hoặc gây nhiều thương tích.
Bên cạnh đó nó còn gây tổn hại về mặt kinh tế. Nhiều người vẫn thắc mắc, đặt ra câu hỏi tại sao lại xảy ra điều đó, tôi cũng chưa hiểu hết được những lí do đó, vì nó có quá nhiều và mỗi bản thân chúng ta phải tự rút ra cho mình một nhận xét. Nhưng dù có bao rộng thế nào thì rồi nó cũng xoay trong vòng xoáy của tình yêu, lòng hận thù, sự khốn khó của cuộc sống. Bởi vậy xin những ai đang sống và đang mắc trong vũng bùn lầy tội lỗi thì hãy bước ra khỏi, hãy quay trở lại, hãy xóa hết những lỗi lầm. gạt bỏ hết những đớn đau, hãy sống vị tha bằng tình yêu thương cao cả để xây dựng một cuộc sống mới đầy niềm vui và tiếng cười hạnh phúc.
Trong thâm tâm mình, tôi rất phẫn nộ và muốn lên án vấn nạn bạo lực gia đình. Tôi muốn tìm lại hai tiếng công bằng cho cuộc sống của những người đang bị hành hạ, ngược đãi. Tôi muốn xã hội hãy bắt giữ hết những tên tội phạm này và xét xử thật nghiêm khắc. Tôi muốn mình được là một ai đó, đem tiếng nói sức tài bé mọn của mình để chung tay với cộng đồng ngăn chặn và xóa bỏ tệ nạn này trong cuộc sống. Và điều cuối cùng tôi mong muốn là dù cho những người phạm tội đó đã từng là ai, họ đã từng gây ra tội lỗi gì thì khi quay trở lại với cuộc sống xin mọi người hãy đón nhận, để họ được sống trong tình yêu thương, để hoàn lương làm một người tốt.
Qua mỗi câu chuyện là một bài học kinh nghiệm, là nỗi khát khao cầu mong sự bình yên trong cuộc sống. Qua đây, tôi được trải lòng mình sau những thực hư ẩn trong nhiều bài báo, những chuyện được nghe. Còn bạn thì sao? Bạn đã hiểu và rút ra bài học gì chưa? Tôi chợt nhận ra rằng, từ nay mình cần bỏ đi những thói hư ích kỉ, những hờn giận nhỏ nhen. Hãy yêu thương nhiều hơn nữa để cho cuộc sống lại có thêm một màu sắc mới của tình thương và tình người.
Khép lại nỗi đau còn hằn trên thân xác của những nạn nhân bạo lực gia đình, gạt đi những dĩ vãng ngập những màu buồn của sự sợ hãi. Xin hãy chung tay thắp lên những ngọn lửa tin yêu trong lòng mọi người, để mỗi ngày qua đi là mỗi ngày hoan hỉ trong niềm vui, hạnh phúc, và vấn nạn bạo lực gia đình mãi chỉ còn đọng lại với thời gian, để niềm vui trở về bên bàn cơm nhỏ, để tương lai rực sáng trong đôi mắt trẻ thơ và để đạo lí mà cha ông ta đã dạy mãi được lưu truyền”.
The post Suy nghĩ về hiện tượng bạo lực gia đình trong xã hội hiện nay appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/2CORQV5
0 notes
mminhtienbelife · 5 years ago
Text
Bài văn mẫu tả ngôi trường của em hay nhất
Bài văn mẫu tả ngôi trường của em hay nhất
Bài làm
Mái trường là cái nôi nuôi dưỡng biết bao ước mơ của thế hệ học trò, là những kỉ niệm khó quên. Luyenthivip.com giới thiệu bài văn tả ngôi trường hay nhất bạn nên đọc tham khảo.
“Tiếng trống trường rộn rã, làm tan cái nắng hè, dịu đi những tiếng ve, còn vương trên vòm cây xanh lá. Mùa thu sao đẹp quá, xao xuyến bao tâm hồn, vui tiếng trống tựu trường, trong tiếng hát mùa thu’’. Mỗi lần bài hát Mùa thu ngày khai trường  của nhạc sĩ Vũ Trọng Tường ngân lên, là trái tim em lại nhớ về ngôi trường tiểu học ngày xưa. Dù đã rời xa mái trường thân yêu cấp một xinh đẹp, những trong trái tim và tiềm thức của em vẫn luôn ghi nhớ từng hình ảnh quen thuộc của mái trường ngày xưa.
Mới ngày nào, còn là cô học trò lớp 1, mới bước chân vào cánh cổng của trường, em đã khóc thút thít và sợ hãi với môi trường mới. Ở đây, em được học trong môi trường mới, thầy cô giáo mới và cả bạn bè mới, còn bỡ ngỡ và e thẹn biết bao nhiêu! Nhưng thầy cô đã dẫn dắt và dạy dỗ em ngày càng trưởng thành và lên người.
Ngôi trường cấp một, chính là nơi môi trường đầu tiên em được bắt đầu học tập. Ngôi trường có màu vàng đặc trưng giống như biết bao những ngôi trường khác. Nhưng cho tới tận em học lớp năm, thì ngôi trường mới được xây dựng khang trang và sạch đẹp. Trước đó, muốn đi được đến trường là phải đi trên con đường đầy bụi đá và sỏi gạch.
Trường rất gần nhà em, chỉ cách khoảng vài km, nên chúng em cũng có thể vừa đi bộ và vừa vui chơi trên suốt dọc đường. Ngôi trường màu vàng hình chữ U to lớn, được xây dựng với hơn 100 mét vuông. Ngôi trường ở mặt chính, được lắp đặt cửa kính xung quanh, để tránh nắng ghé vào lớp học.
Ở mặt tiền của ngôi trường có đặt một bức tranh to lớn có hình Bác Hồ, ôm một cô bé vào lòng, nhìn khuôn mặt Bác thật hiền từ và đôn hậu làm sao! Trên bức tranh được in dòng chữ nổi : “Vì lợi ích trăm năm trồng cây – Vì lợi ích trăm năm trồng người” màu đỏ thắm và rõ ràng trên nền màu trắng của tường. Nhìn hàng chữ sao mà thân thương và dễ mến đến thế. Chúng em mỗi lần đi qua ngôi trường nhìn lại dòng chữ lại thấy xúc động và yêu mến thêm ngôi trường năm xưa.
Sân trường chính là nơi rộng rãi nhất, cho học sinh chúng em tha hồ nô đùa, và vui chơi sau những tiết nghỉ giải lao, sau những giờ học căng thẳng. Nhà trường có bố trí trồng rất nhiều loài cây cổ thụ lớn nhỏ, từ những cây hoa bằng lăng màu tím có những chú chim hay đậu, cho đến những cây bàng, cây hoa phượng rợp đỏ cả vùng trời.
Làm cho cả sân trường bỗng dưng lại đẹp đến lạ. Không những trồng những cây cổ thụ làm đẹp mái trường, mà chúng còn cho em bóng mát. Có những bạn chơi quả mốt, chơi nhảy dây, cũng có những bạn đem sách truyện ra đọc. Tất cả những hành động bỗng trở thành rộn ràng khắp cả sân trường. Ở khu nhà chính, chính là dành cho các bạn học sinh lớp 1, ở tầng dưới và lớp 5 cho tầng trên. Mỗi tầng đều có 4 tầng xếp từ lớp 1A, đến 1D và 5A đến 5D. Ở những tầng này, cũng có những rào chắn xung quanh để các bạn học sinh không leo trèo ra được ngoài lan can trên tầng. Nhìn từ phía bên tay trái từ công trường vào, cũng là ngôi trường thu nhỏ hai tầng, dành cho các bạn học sinh lớp 2 và lớp 3.
Trước mặt những lớp này, là những cây nhãn được trồng theo hàng lối thẳng tắp, để che mát cho các lớp. Còn khoảng sân trường trống, nhà trường có trồng thêm một vườn hoa rất đẹp, có những cây hoa như hoa đồng tiền, hoa thược dược, hoa ly, tất cả đều muôn màu sắc, và đẹp cả góc sân trường. Hoa đẹp, khiến những loài ong bay về hút mật, khiến hoa ngày càng trở lên tươi thắm, đẹp xinh.
Chúng em được Nhà trường quy định, phải có trách nhiệm tưới cây và không được bẻ vặt những cây hoa. Ở cạnh đó là cây hoa sữa, có từ lâu lắm rồi, thân cây cũng rất to, ngả những tán lá che nắng cho cả  vườn hoa nhỏ bé đó. Phía bên tay phải đi vào từ cổng trường, chính là khu để nước uống cho học sinh, để các bạn có thể uống nước thoải mái mỗi khi thấy khát.
Tầng trên chính là tầng cho các bạn học sinh lớp 4. Ở cạnh khu nhà này, cũng có một cây phượng, hoa nở rất đẹp vào những ngày nắng mùa hạ, chúng em thường lấy những bông hoa phượng, để ép vào những trang giấy trắng, tặng cho nhau như những kỉ niệm của tuổi thơ. Cây phải to đến 3 người ôm mới xuể, lớp em hồi đó mỗi lần ra chơi là lại chạy ra chơi dưới gốc cây, chơi ú òa và chơi nhảy dây.
Ở trước mặt ngôi trường chính là khuôn viên chính của ngôi trường, hai bên được xây đá thành các bệ màu đỏ, có các loài hoa bên cạnh. Mỗi lần đi qua đó, chúng em lại ngồi ngắm nhìn, những bông hoa hé nở, có những bông hoa mười giờ màu hồng tươi thắm, hay những cây hoa mẫu đơn cũng được trồng xen kẽ nhau nữa. Tất cả tạo nên một bức tranh nhiều màu sắc giữa những ngày nắng của mùa Hạ.
Khi em mới vào lớp 1, Nhà trường vẫn còn chưa đổi mới, khoác trên mình màu áo xinh đẹp như bây giờ. Cơ sở hạ tầng, cũng như vật chất của Nhà trường vẫn còn thiếu thốn đủ bề. Từ phòng vệ sinh cho đến khu để xe, cho học sinh, vẫn chưa được sạch sẽ và rộng lớn như bây giờ.
Khi trở lại mái trường xưa, em không khỏi vỡ òa cảm xúc, khi thấy ngôi trường thân yêu của mình đã thay đổi rất nhiều. Từ ngôi trường bị mốc còn ẩm, thì nay được thay mình chuyển sang màu vàng tươi. Nhà trường lắp đặt và tiến hành xây dựng nâng cấp lại nhà vệ sinh cho học sinh.
Lớp học giờ còn được trang bị những thiết bị giảng dạy cho giáo dục vô cùng hiện đại và tân tiến. Mỗi lớp còn được lắp đặt điều hòa, thêm nhiều  quạt trần, cũng như quạt treo tường. Ở mỗi khung cửa sổ, là những lọ hay những bình hoa được trưng bày khắp nơi bởi các bạn học sinh trang trí. Nào là hoa phong lan, cho đến hoa mười giờ. Phòng học trở lên xinh xắn và sáng đẹp lạ thường. Ở khắp tường học, cũng là những bức tranh do các bạn học sinh vẽ và sưu tầm. Mỗi phòng còn được Nhà trường lắp đặt thêm máy trình chiếu slide để học tập, cho các em học sinh dễ liên tưởng và dễ nhớ hình ảnh hơn.
Các cô giáo khi lên lớp, không những phải chuẩn bị bài giảng giáo án, mà còn phải thiết kế bài tập trên máy tính laptop ngay tại nhà, để khi đến lớp, cô sẽ trình chiếu cho học sinh cũng làm. Các em cũng được giao bài tập photo sẵn chỉ việc điền làm bài tập trên đó. Chứ không phải như em ngày xưa là phải chép bài tập từ sách bài tập ra để làm.
Nhà trường cũng rất tích cực tham gia vào những phong trào học tập, thi đua học tốt, dạy tốt, do Bộ giáo dục phát động. Tính đến nay nhà trường đã đạt những danh hiệu cao quý như trường chuẩn quốc gia, trường đạt thi đua lao động xuất sắc hạng nhất, hạng nhì, trong rất nhiều năm.
Khối lượng các em học sinh đạt danh hiệu học sinh giỏi gia tăng, không còn nhiều trường hợp các bạn phải học lại lớp. Tỷ lệ học sinh đi thi những giải Olympic môn toán, môn Tiếng anh, và thi viết chữ đẹp cũng giành được rất nhiều giải thưởng của huyện, cũng như của thành phố khen tặng. Trường cũng có giáo viên dạy giỏi cấp thành phố nhiều do ban giám hiệu Nhà trường động viên và khuyến khích đi thi. Giờ trở lại ngôi trường xưa, vẫn thấy nó thay đổi từng ngày, từ màu da, bộ áo, cho đến những con người lái đò cần mẫn nơi đây.
Thầy cô không quản ngại nhà xa, vẫn cố gắng đến trường dạy chữ và kiến thức cho các em lên người. Đối với em thầy cô giống như cha mẹ không có công sinh thành, nhưng có công dưỡng dục  và dạy dỗ, mái trường là ngôi nhà thứ hai cho em cắp sách đến trường.
Những kí ức vẫn luôn ùa về trong kí ức của em, mà đến tận bây giờ em vẫn khắc ghi rõ mồn một trong tiềm thức. Cạnh cây phượng chính là khu nhà để xe cho các bạn và cũng là để xe cho học sinh. Các bạn phải xếp xe của mình sao cho ngay ngắn, với hàng kẻ màu trắng được phân rõ, cho những lớp nào, phải xếp vào đúng lớp đó, nếu không sẽ bị bác bảo vệ phạt đi trực nhật.
Bác rất chăm chỉ, cứ mỗi lần nghỉ ra chơi, bác đánh trống nghỉ giải lao xong, là bác lại bắt tay vào công việc đó chính là quét sân trường. Em thấy mỗi ngày bác đều quét và đi dựng lại xe những xe đạp của bạn nào dựng còn chưa ngay ngắn. Bác đã làm công việc bảo vệ ở trường cũng đến 30 năm rồi, từ khi còn là một thanh niên trai tráng cho đến một bác bảo vệ về già. Nhưng bác lúc nào cũng mỉm cười, hiền từ và đôi mắt long lanh khi nói chuyện với chúng em.
Nhưng Bác cũng là người cực kỳ nghiêm khắc, khi các bạn xả rác bừa bãi ra lớp học hay sân trường, bác sẽ phạt ngay, các bạn mà đi học muộn, bác sẽ gọi điện cho phụ huynh học sinh sau những lần bạn ấy đi muộn, để lần sau không xảy ra những trường hợp như thế nữa.
Đối với những thầy cô trong trường, mọi người đều rất hiền từ và nhân hậu. Em nhớ hồi lớp 1, được cô giáo Minh Anh là người đã cầm tay uốn nắn nét chữ của em còn nguệch ngoạc, không thẳng, cô luôn mỉm cười và không trách phạt với những lỗi bài tập em làm sai.
Em luôn coi cô như mẹ hiền, nhờ công ơn giảng dạy, em dần viết chữ đẹp hơn, và học tập tốt hơn trước, hồi lớp 4 em có đi thi Olympic Toán và đã đạt giải nhất toàn huyện. Cô khen em và xoa đầu khen : “Con làm tốt lắm’’. Cho đến khi em bước chân vào học lớp 5, cô vẫn dạy học cần mẫn cho các em học sinh lớp 1, em đã mua một bức thư, và viết thư gửi đến cô lời cảm ơn, cũng như nhắn nhủ sự mến trọng của mình với cô. Cô nhận lá thư và mỉm cười khi đọc.
Mái trường thân yêu của em chính là nơi vun đắp cho em những thứ tình cảm dụng dị mà tươi đẹp nhất. Nơi có những con người, có các ban, có vườn cây hoa sắc màu rực rỡ, mà khi ai đã đi xa, đều muốn trở về để trở lại một phần kí ức tuổi thơ đó…
The post Bài văn mẫu tả ngôi trường của em hay nhất appeared first on Luyện thi VIP - Thư viện tài liệu học tập miễn phí.
from https://ift.tt/2OiVgoj
0 notes
mminhtienbelife · 6 years ago
Text
Soạn bài Tự tình của Hồ Xuân Hương
Soạn bài Tự tình của Hồ Xuân Hương
Bài làm
I. Tìm hiểu chung
1. Tác giả:
–   Hồ Xuân Hương là người sống ở cuối thế kỉ XVIII – thế kỉ XIX.
–   Sinh ra trong một nhà Nho và cha làm nghề dạy học.
–   Là một kì nữ với tài năng thơ ca nhưng cuộc đời lại ngang trái, éo le.
–   Được mệnh danh là Bà chúa thơ Nôm.
2. Tác phẩm:
–   Thuộc  trùm thơ Tự Tình gồm 3 bài.
–   Viết theo thể loại: thất ngôn bát cú
–   Nhan đề “Tự tình” chính là tự bộc lộ tâm tình, tình cảm, cảm xúc.
–   Bố cục: 4 phần
+   Hai câu đề: Giới thiệu về hình ảnh người vợ lẽ.
+   Hai câu thực: Tâm tư của người vợ lẽ và cách giải quyết nỗi tâm sự, cô đơn.
+   Hai câu luận: Khát khao tìm hạnh phúc của người phụ nữ.
+   Hai câu kết: Tâm trạng tuyệt vọng của người phụ nữ.
II. Đọc – hiểu văn bản
Câu 1:  Bốn câu đầu:
–   Thời gian: Vào lúc đêm khuya.
–   Không gian: Vào lúc đêm khuya  yên tĩnh, trống trải.
–   Hoàn cảnh: Người phụ nữ một mình đơn côi, phòng không gối chiếc.
–   Tâm trạng của nhân vật trữ tình: Sự tủi hổ, bẽ bàng, cảm thấy bản thân bị rẻ rúng.
–   Thể hiện qua từ “trơ”, “say lại tỉnh” gợi lên vòng luẩn quẩn, nỗi đau về thân phận.
–   Hình ảnh vầng trăng xế bóng “khuyết chưa tròn” thể hiện sự chưa trọn vẹn, éo le. Qua đó trách phận với nhân duyên không được trọn vẹn.
Câu 2: Nghệ thuật ở hai câu luận:
–   Sử dụng phép đối: xiên ngang >< đâm toạc, rêu từng đám >< đá mấy hòn…
–   Biện pháp đảo ngữ
–   Sử dụng các động từ mạnh như xiên, đâm.
–   Thể hiện tâm trạng phẫn uất, tinh thần phản kháng và sức sống mãnh liệt quả tác giả.
Câu 3: Hai câu thơ kết:
–   Tâm trạng nhân vật trữ tình: chán chường, ngán ngẩm.
–   Sử dụng cụm từ “xuân đi xuân lại lại” không chỉ nói về mùa xuân của thiên nhiên, đất trời mà còn có cả của con người, tuổi xuân
–   Lặp từ “lại”: thể hiện vòng luẩn quẩn của tạo hóa nhưng lại đồng nghĩa với việc tuổi xuân ra đi mãi mãi.
–   “Mảnh tình san sẻ tí con con” đó là bi kịch cũng như nghịch cảnh éo le của phận hồng nhan.
Câu 4: Khát vọng sống, khát vọng hạnh phúc của Hồ Xuân Hương:
–   Bi kịch của tuổi xuân, của phận hồng nhan.
–   Kiếp làm vợ lẽ của người phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, những đêm cô đơn, u tịch.
–   Sống trong cảnh chung chồng, phải san sẻ với người khác.
–   Muốn đứng lên để chống lại sự nghiệt ngã của số phận.
III. Tổng kết
1. N��i dung:
–   Tác phẩm nói lên bi kịch và khát vọng sống của Hồ Xuân Hương.
–   Nói lên nỗi niềm của nhà thơ trước duyên phận hẩm hiu, sự cố gắng vươn lên số phận nhưng cuối cùng vẫn không thoát được bi kịch.
2. Nghệ thuật:
–   Sử dụng điệp ngữ.
–   Hình ảnh so sánh, ẩn dụ.
–   Phép đảo ngữ.
The post Soạn bài Tự tình của Hồ Xuân Hương appeared first on Bài giải.
from https://ift.tt/2C5K1tZ
0 notes