#vợ ngoại tình
Explore tagged Tumblr posts
Video
15 Dấu hiệu chồng ngoại tình, có bồ chuẩn xác nhất
#youtube#Dấu hiệu chồng ngoại tình có bồ không phải lúc nào cũng rõ ràng nhưng thường để lại những dấu vết mà người vợ tinh tế có thể nhận ra. Bạn cả
0 notes
Text
Mơ vợ ngoại tình : Các dấu hiệu và cách xử lý
Mơ vợ ngoại tình là một trong những điều bất lực nhất mà một người có thể trải qua. Tuy nhiên, hiểu rõ các dấu hiệu và cách xử lý của mơ vợ ngoại tình có thể giúp bạn giải quyết vấn đề này. Bài viết này sẽ giúp bạn hiểu rõ về các dấu hiệu của mơ vợ ngoại tình và cách xử lý nó. Các dấu hiệu của mơ vợ ngoại tình Mơ vợ ngoại tình là một trong những lo lắng phổ biến nhất của các cặp vợ chồng. Những…
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/30b633ea479c6b5b3e844195916654f6/48677040fa203744-0c/s540x810/26339b16e808ae47bbc9b70759bfcc58ce8c08af.jpg)
View On WordPress
0 notes
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/4ce6a79f9594f56bd3cc42e9b4faf78c/733f51f46eb16f02-05/s540x810/b4ad348ecffa69044b86f2344f14e8e852545094.jpg)
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông t�� tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
98 notes
·
View notes
Text
Một cụ già đã nghỉ hưu ở thành phố Thái Nguyên đã gọt giũa câu chữ thành những câu thành ngữ thời hiện đại có ý nghĩa giáo dục rất sâu sắc, khiến người đọc cảm thấy đau lòng, xót dạ!
1. Dạy con trẻ vạn lời hay, không bằng nửa ngày làm gương, làm mẫu.
2. Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. Con cái thích vòi mà không biết trả.
3. Dâu, rể tốt cha mẹ được đề cao. Con cái hỗn hào đứt mười khúc ruột.
4. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn.
5. Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường, bước chân ra đường không trộm thì cướp.
6. Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han, bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng.
7. Con trai chào trăm câu không bằng nàng dâu một lời thăm hỏi.
8. Khôn đừng cãi người già, chớ có dại mà chửi nhau với trẻ.
9. Gọi cha: ông khốt, gọi mẹ: bà bô. Ăn nói xô bồ thành người vô đạo.
10. Mỗi cây mỗi hoa, đừng trách mẹ cha nghèo tiền nghèo của.
11. Cái gi cũng cho con tất cả, coi chừng ra mả mà cười.
12. Đồng tiền trên nghĩa ,trên tình, mái ấm gia đình trở thành mái lạnh.
13. Gian nhà, hòn đất, mất cả anh em. Mái ấm bỗng nhiên trở thành mái nóng.
14. Bố mẹ không có của ăn của để, con rể khinh luôn.
15. Coi khinh bên ngoại, chớ mong có rể hiền.
16. Ăn ở mất cả họ hàng, chớ mơ có nàng dâu thảo.
17. Rể quý bố vợ vì có nhà mặt phố. Con trai thương bố vì chức vì quyền.
18. Đi với Bụt mặc áo cà sa, quen sống bê tha, thân tàn ma dại.
19. Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ.
20. Củi mục khó đun, chồng cùn sống bậy, con cái mất dạy, phí cả một đời.
21. Hay thì ở, dở ra tòa, chia của chia nhà, con vào xóm “bụi”.
22. Ngồi cùng thiên hạ, trăm việc khoe hay. Mẹ ốm bảy ngày không lời thăm hỏi.
23. Đi có bạn đường chân không biết mỏi, còn có mẹ cha sao không hỏi khi cần.
24. Nói gần nói xa, đừng biến mẹ già thành bà đi ở.
25. Bài hát Tây Tàu hát hay mọi nhẽ. Lời ru của mẹ chẳng thuộc câu nào.
26. Con trai, con rể bí tỷ say mềm. Nàng dâu ngồi chơi, mẹ già rửa bát.
27. Khỏe mạnh mẹ ở với con, đau ốm gầy còm tùy nghi di tản.
28. Thắt lưng buộc bụng, nhịn đói nuôi con, dâu rể vuông tròn, cuối đời chết rét.
29. Mẹ chết mồ mả chưa yên, anh em xô nhau chia tiền phúng viếng.
30. Khấn Phật, cầu Trời, lễ bái khắp nơi, nhưng quên ngày giổ Tổ.
31. Vào quán thịt cầy ,trăm ngàn coi nhẹ, góp giỗ cha mẹ suy tị từng đồng.
32. Giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không. Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện.
33. Một miếng ngọt bùi khi còn cha mẹ, một miếng bánh đa hơn mười ba mâm báo hiếu.
34. Cha mẹ còn thơm thảo bát canh rau. Đừng để mai sau xây mồ to, mả đẹp.
35. Ở đời bất thiện, là tại nhàn cư. Con cháu mới hư đừng cho là hỏng.
36. Bạn bè tri kỷ, nói thẳng nói ngay. Con cháu chưa hay đừng chê đồ bỏ.
37. Bảy mươi còn phải học bảy mốt. Mới nhảy vài bước chớ vội khoe tài.
38. Phong bì trao trước, bia bọt uống sau, dâu rể ngồi đâu đố ai mà biết.
39. Tiếp thị vào nhà bẻm mép, cẩn thận cảnh giác, đôi dép không còn.
40. Cầu thủ thế giới tên gọi chi chi, thoáng nhìn tivi đọc như cháo chảy, ông nội ngồi đấy thử hỏi tên gì?
Nguồn: Người Sài Gòn
18 notes
·
View notes
Text
"Một em bé lang thang kiếm tìm mình..."
Hôm giờ trên mạng có cái trend đăng hình ảnh ngày bé và bây giờ kèm theo lời nhạc "Vòng xoay thời gian cuốn em về ngày hôm qua", mình thấy trend này dễ thương, mình theo được. Rồi cũng ngồi lục lại mớ ảnh cũ từ hồi xa xưa, mình vẫn luôn cảm thấy biết ơn vì ngày xưa dù nhà mình không có nhiều điều kiện, nhưng ông bà ngoại vẫn cố gắng chụp nhiều ảnh nhất có thể để giờ đây mình có cái để xem lại.
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/498eca1eccb3fdaccf4fb28500bf7681/ad14dc7b75c9c056-2c/s540x810/d7159edbb2219e29b094ecbcc9510e83aa731515.jpg)
Trong ảnh là mình hồi thôi nôi (tròn 12 tháng), kế bên là bà ngoại và em trai họ của mình. Mới hơn 20 năm, giờ em mình đã có vợ, ngoại mình thì cũng có tuổi rồi, và ngôi nhà cũ năm xưa giờ cũng đã khang trang hơn, còn mình, vẫn mãi là em bé được cả nhà yêu thương nhất nhất. Thi thoảng có dịp tụ họp gia đình, cả nhà vẫn hay ngắm mình thật lâu thật lâu rồi xuýt xoa, nhanh quá trời ha, lớn thế này rồi. Mẹ kể hồi nhỏ mình dễ thương lắm, ai nhìn cũng muốn bế, cũng muốn nựng hết á. Mà lớn lên, giai đoạn dậy thì bắt đầu thay đổi tâm sinh lý nên mình hay gắt gỏng, khó chịu và cũng hay cãi lý với mọi người, lúc này là bớt đáng yêu rồi. Giờ thì lớn hơn chút xíu, tính tình vẫn cáu gắt và bướng lắm nhưng đã biết yêu thương gia đình hơn nên tuyệt nhiên hông còn vậy với những người mình yêu nữa. Và rồi giờ các em mình thì cũng bắt đầu bước vào giai đoạn bướng như mình hồi đó, hơn ai hết mình hiểu các em nghĩ gì, mình kiên nhẫn nói với các em từng chút, nhưng chung quy lại mình biết qua giai đoạn này các em sẽ khác thôi.
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/29a572a06751e1e30e98fe047a8488b9/ad14dc7b75c9c056-44/s540x810/8d51091900d84de9d5bd541bd9256e0365df0cea.jpg)
Trong mớ hình cũ, mình vẫn hay bắt gặp vài tấm hình của ông ngoại. Ông ngoại mình không thích chụp ảnh nên chỉ trong vài dịp rất rất đặc biệt mới có được hình ông thôi. Và ông ngoại mình thì mất lâu rồi, nhưng mình biết mình mãi là đứa cháu được ông ngoại cưng nhất vì mình bị thiếu thốn tình thương nhiều. Trong ảnh là ở đám tang bố mình, mẹ mình kể lúc đó ông ngoại đã khóc, cũng là lần đầu mẹ thấy ông ngoại khóc.
Mình là một trong số ít những đứa cháu may mắn được sống với ông ngoại, thấy mặt và nhớ mặt ông ngoại đến giờ, thi thoảng có dịp ngồi kể lại cho các em, các em vẫn luôn ghen tỵ với mình vì được hưởng trọn tình yêu thương của ông ngoại.
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/ee51ae26774c8c3bf72ee521ef651f37/ad14dc7b75c9c056-07/s540x810/569e02af50e56f2c72f84c212621b29be909706b.jpg)
Cách đây ít năm, khi mình mới vào cấp 3, lúc đó trường mình có một đoàn sinh viên về trường kiến tập, có thầy giáo đứng lớp dạy mà còn run run, mồ hôi nhễ nhại do lo lắng. Trong kí ức khi ấy mình thấy họ thật vĩ đại, mình ước được đến ngày mình cũng lớn như thế để được đi dạy. Rồi vài năm sau, cũng tới lượt mình và các bạn mình. Tầm này các bạn sinh viên sư phạm đang đi kiến tập ở các trường cấp 3, mình thì đời đưa đẩy hông học sư phạm nhưng mà nhiều khi nghĩ lại mình cũng bật cười, lẹ thiệt chớ ha.
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/d0bcc7f998e98cfe977324c8b6b89694/ad14dc7b75c9c056-35/s640x960/38cf537c732c018b46a5674bbd818134d45e9f80.jpg)
Trưởng thành là một chuỗi những ngày kì lạ. Khi lớn lên mình học được nhiều thứ mà mình chưa từng biết và cũng chưa từng có ai nói với mình. Nếu không lớn lên có lẽ mình sẽ không thể biết mình yêu gia đình nhiều đến vậy, và càng không thể nhận ra mình may mắn đến nhường nào khi có gia đình yêu thương hết mực như thế. Và tất nhiên nếu không trưởng thành, mình cũng sẽ không thể biết được đời người có thể có nhiều sắc màu đến vậy.
Dù vẫn chỉ là một em bé lang thang kiếm tìm mình nhưng mình biết giờ mình đang ngày càng lớn lên, bắt đầu những hành trình mới mà trên hành trình đó sẽ chỉ có mình mình. Ông bà, bố mẹ không thể đồng hành cùng mình tiếp mà lui về làm hậu phương vững chắc, đủ để mình biết dù mình có thế nào, vẫn luôn có một nơi chào đón mình trở về, ôm ấp và che chở.
Khi lớn lên, mình không thể nói ra những bận tâm trong lòng mình cho mẹ hay ngoại, cũng càng không thể nói những triết lý lớn lao cho các em nhỏ của mình nghe, mình không thể bắt một đứa bé đang tuổi ương bướng phải bỏ tính đó ngay đi và yêu thương gia đình nhiều vào. Nhưng mình biết, rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy, như cái cách mình lớn lên, thay đổi và chiêm nghiệm về cuộc đời mình, từng ngày từng ngày. Gia đình thì vẫn luôn ở đó, thấu hiểu và yêu thương mình vô điều kiện. Mình là cô bé may mắn nhất thế gian này.
29 notes
·
View notes
Text
NGOẠI TÌNH !
Bạn tôi kể, bạn có một người chị họ xa, kết hôn hơn hai mươi năm là chừng ấy thời gian sống trong hạnh phúc. Chồng chị yêu thương chiều chuộng chị, chăm sóc các con chu đáo vô cùng. Với họ hàng nội ngoại hai bên, anh là hình mẫu để cô nọ bác kia đem ra so sánh với con mình.
Rồi anh không may bị bạo bệnh. Suốt thời gian anh ốm đau nằm viện, chị dốc hết lòng chăm sóc anh. Khi biết rằng mình chẳng thể chống nổi mệnh trời, chồng chị mới rụt rè thú nhận đã từng phản bội chị qua lại suốt bốn năm trời với một người bạn thân cũ đã góa chồng. Anh nói thật ra anh thương cô ấy nhiều hơn là yêu. Tuy nhiên, vì biết đó là điều sai trái, cả hai đã quyết định dừng lại từ mấy năm trước. “Anh biết, anh có thể không nói, nhưng lừa dối em như vậy, anh thật lòng không nhắm mắt nổi. Lần đầu cũng là lần cuối, xin em hãy tha thứ cho anh”.
Lời trăn trối xót đau như vậy, lẽ nào chị nói không tha thứ mà được sao. Nhưng chị đau lòng vì anh ích kỉ quá. Cho đến khi chết anh cũng muốn chết m��t cách nhẹ nhàng, chẳng cần biết sự thật kia sẽ như một vết cứa trong lòng dẫu cho mai này anh không còn nữa.
Bạn bảo tôi: “Mày thấy đàn ông che đậy giỏi không? Anh ấy “ăn vụng” bao nhiêu năm vậy mà vẫn làm tròn vai một người cha mẫu mực, một người chồng xuất sắc. Anh ấy từng yêu thương một lúc hai người đàn bà, vậy mà chị tao thì cứ tưởng chị ấy là một, là duy nhất”.
Đàn ông có thể có quan hệ luyến ái cùng lúc với hai người, thậm chí là nhiều người, nhưng mấy ai bỏ vợ, bỏ gia đình để đến với tình nhân. Họ chỉ có thêm chứ không bớt, ra ngoài có hư cỡ mấy, chơi cỡ mấy, về nhà vợ vẫn như là nhất, không có nhì.
Đổi lại nếu đàn bà ngoại tình - họ ít khi lắm, nhưng một khi đã làm vậy, tình yêu dành cho người gọi là chồng hầu như đã không còn. Đàn bà ngoại tình như bước vào mê cung yêu đương mù quáng không muốn thoát ra.
Có lẽ bởi đàn ông ngoại tình bằng lý trí, đàn bà lại ngoại tình bằng con tim. Con tim của họ dường như được sinh ra để chỉ yêu duy nhất một người tại một thời điểm. Họ ngã lòng khi lòng họ cảm thấy bất an chông chênh. Một sự vô tâm, một chút vô tình, một chút thiếu tôn trọng, thiếu đồng cảm sẻ chia của chồng sẽ khiến họ dễ bị những lời ngọt ngào dụ dỗ.
Nếu đàn ông có thể lên giường với bất cứ phụ nữ nào mà không cần tình cảm thì phụ nữ lại chỉ có thể lên giường với người mà họ yêu. Rất ít phụ nữ ngoại tình vì tình dục. Thứ họ cần là cảm xúc. Ai cho họ cảm giác được chở che, được yêu thương, coi như người đó đã nắm được trái tim của họ rồi.
Đàn ông ngoại tình, qua cơn mê đắm đều muốn trở về nhà. Đàn bà ngoại tình, họ chỉ muốn rời đi. Đàn ông ngoại tình, về nhà là bỏ nhân tình sau cánh cửa, vẫn nhẹ nhàng với vợ, vẫn yêu chiều với con. Đàn bà một khi đã ngoại tình, họ đặt hình bóng nhân tình ở trong đầu, ở trong tim, ngày nhớ, đêm mong, rồi suốt ngày đem ra để liên tưởng so sánh với bạn đời. Thật lạ là so sánh kiểu gì cũng thấy nhân tình hơn chồng mình về mọi mặt.
Tại sao cũng là ngoại tình, nhưng đàn ông ngoại tình thì gia đình ít nguy cơ tan vỡ nhiều hơn là phụ nữ? Bởi thường thì đàn ông ngoại tình rồi mới dẫn đến những đổ vỡ, còn đàn bà đổ vỡ trong lòng rồi mới đi.
Đàn ông đi ra phiêu lưu ở đâu rồi cũng muốn về nhà vì đó là chốn bình yên, đàn bà một khi quyết định bước ra khỏi nhà tức là nơi đó không cho họ cảm giác bình yên nữa. Đàn bà khi yêu thì quên cả lối về, đã không còn yêu thì vô cùng tàn nhẫn.
Vậy nên, muốn một người đàn ông chung thủy rất khó vì chinh phục với họ dường như là một thứ bản năng, nhưng muốn một người phụ nữ hết lòng với mình, dành trọn tâm tư cho mình - chỉ cần yêu thương họ thật nhiều là đủ.
Chỉ tiếc rằng, đàn bà thì yếu mềm mà đàn ông lại quá đỗi vô tâm.
Sưu Tầm
11 notes
·
View notes
Text
TMNT - Con cái phải được dạy ngược lại mới thành đại sự
99% cha mẹ đều làm hư con cái, muốn dạy con làm nên những việc lớn lao, bạn phải làm ngược lại tất cả những gì mà cha mẹ khác làm. Bất cứ ai đã làm cha mẹ đều biết rằng, khi con bạn còn là một đứa trẻ sơ sinh, ngoài ngoại hình hiền lành dễ thương, bạn sẽ thấy hành vi cử chỉ của chúng không hề có bóng dáng gì là tốt cả, niềm tin của trẻ sơ sinh rất đơn giản, chỉ tám chữ: “Thuận ta thì thịnh, nghịch ta thì diệt”.
Trẻ bẩm sinh luôn tự đặt mình làm trung tâm, chúng hoàn toàn không đứng về phía bạn để suy nghĩ, chỉ cần chúng muốn thứ gì, chúng sẽ lấy nó, nếu lấy không được thì khóc, nếu khóc mà vẫn không lấy được thì khóc to hơn, cho đến khi lấy được món đồ ấy. Tư tưởng độc tôn này của trẻ không cần phải được ai truyền đạt, mà bẩm sinh có sẵn. Nếu trẻ không ích kỷ, thì loài người có thể đã không tồn tại đến ngày nay.
Khi thấy mẹ đang cầm bánh quy chuẩn bị đưa vào miệng, đứa trẻ ích kỷ hoàn toàn sẽ không đứng về phía mẹ để suy nghĩ, nó sẽ không có lòng trắc ẩn, càng không có tình cảm xấu hổ, nó sẽ mạnh tay giằng lấy bánh quy từ tay mẹ và đưa vào miệng mình mà không chút lưỡng lự. Nếu đứa trẻ phải quan tâm đến cảm xúc của mẹ khi đói bụng, thì nó đã chết đói từ lâu rồi.
Mỗi người từ khi chào đời đều biết sử dụng những thủ đoạn quyền mưu giả dối, nên con bạn đã là một chính khách ngay từ lúc mới sinh ra. Bạn dạy con nghe lời từ nhỏ, ngoan hiền, kẻ nội trợ, giữ phận mình, thì đã dìm chết bản năng tấn công vốn có của chúng.
Làm như vậy dẫn đến chúng lớn lên yếu đuối vô năng, chỉ có thể trở thành con mồi trong mắt những người giàu có, đó là bạn đã biến con sói thành cừu non.
Nhiều đứa trẻ được cha mẹ dạy ngoan ngoãn lớn lên rồi lại gặp khó khăn khi lấy vợ, thậm chí cả ăn cơm cũng gặp khó khăn, chúng bị xã hội khinh khi, bị lợi dụng tùy ý.
Tôi kể một sự việc có thật, con gái tôi lúc đó học lớp 1, một ngày về nhà khóc lóc nói với tôi rằng 5 cây bút chì mới mẹ mua cho nó đã bị lớp trưởng giật lấy. Tôi nói con đừng khóc nữa, dùng bất cứ cách nào, phải giật lại 5 cây bút chì đó, nếu không giật được thì bị đánh đòn.
Ngày hôm sau nó về, tôi hỏi có lấy lại được bút chì chưa, nó lắc đầu một cách sợ hãi, tôi biết nó thất bại rồi, tôi bảo nó nếu đến cuối tuần mà không lấy lại được bút chì thì sẽ bị đòn. Đến cuối tuần, tôi hỏi nó có lấy lại được bút chì chưa, nó ấp úng một hồi rồi nói sợ quá không dám hỏi. Tôi bảo ngày mai con phải báo cho cô giáo, và phải lấy lại được bút chì cho tôi.
Vợ tôi đứng bên cạnh nói rằng tôi làm quá lớn chuyện, chỉ là vài cây bút chì thôi mà, mất rồi thì thôi, tại sao phải dai dẳng đến vậy, làm con sợ hãi thế. Bình thường khi con học không tốt, cũng không thấy tôi tích cực đến vậy. Tôi không giải thích với vợ, vì cô ấy chưa từng học hệ thống bản chất con người của chúng tôi, cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được thế giới quyền mưu. Tối hôm đó, tôi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm của con gái và kể chuyện bị lấy bút chì, cô giáo nói ngày mai sẽ xử lý vụ việc.
Ngày hôm sau, con gái tôi về rất vui vẻ, lấy ra 5 cây bút chì mới khác được lớp trưởng đền bù. Tôi khen ngợi con gái. Sau đó tôi nói: “Ngày mai con hãy mang 5 cây bút đó đến trường, để lại 3 cây, rồi tặng 2 cây cho lớp trưởng và nói rằng chúng ta hãy trở thành chị em, sau này có gì ngon thì chia sẻ cho nhau.”
Con gái tôi ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Bố à, tại sao bố bắt con phải đòi lại 5 cây bút đó, rồi lại bảo con tặng 2 cây cho lớp trưởng?”. Nhìn vẻ mặt ngây thơ của con, tôi trả lời: “Lớn lên con sẽ hiểu thôi”.
Tại sao tôi không quan tâm lắm đến kết quả học tập của con, nhưng lại coi trọng việc này?
Trước hết, lý do tôi buộc con phải đòi lại bút chì là vì đây là lần đầu tiên lớp trưởng bắt nạt con gái tôi. Nếu để lần này nó bắt nạt thành công, sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ ba sẽ có vô số lần khác…
Nếu người khác lần đầu bắt nạt bạn mà bạn không phản kháng, khi họ quen với việc bắt nạt rồi, bạn mới phản kháng thì họ sẽ không muốn, họ sẽ tiếp tục cho đến khi đánh bạn gục xuống.
Trong đầu họ sẽ nghĩ: “Thằng hèn này đã dám phản lại mình, phải tẩn nó một trận cho biết mùi chó phản chủ”.
Tại sao họ lại có suy nghĩ đó? Bởi vì lần đầu tiên họ bắt nạt bạn, bạn không phản kháng, hành động của bạn đã cho họ biết rằng bạn có thể bị bắt nạt.
Tôi sẽ giải thích thêm tại sao sau khi giật lại 5 cây bút chì, tôi lại bảo con gái tặng lớp trưởng 2 cây. Cách tôi dạy con khác hoàn toàn với đại đa số cha mẹ. Những cha mẹ khác thường chỉ dạy con học giỏi, ngày càng tiến bộ để lớn lên có thể kiếm một công việc tốt, kết quả con cái lớn lên rồi chẳng biết làm gì cả ngoài tìm việc làm.
Tôi luôn dạy con gái rằng trong lớp có người giỏi Toán, người giỏi Ngữ văn, người giỏi Tiếng Anh. Thành tích của họ tốt đến vậy, lớn lên chắc chắn sẽ đi làm. Công việc của con khi lớn lên là sắp xếp công việc cho họ làm cho tốt.
Cha mẹ khác chỉ bảo con học giỏi, tôi lại huấn luyện năng lực lãnh đạo cho con từ nhỏ. Nếu con của bạn có thể lãnh đạo trẻ khác chơi đùa, trở thành vua trẻ con, nghĩa là con bạn có năng lực lãnh đạo người khác. Tôi bảo con gái tặng 2 cây bút cho lớp trưởng và kết bạn với lớp trưởng để huấn luyện khả năng hy sinh, trở thành vua trẻ con, huấn luyện năng lực lãnh đạo lớp trưởng.
Nhìn lại lịch sử, chúng ta thấy nhiều người trở thành kẻ thống trị đều có một điểm chung là khi còn nhỏ đã là vua trẻ con. Hãy nói về vị hoàng đế đầu tiên của Việt Nam sau thời Bắc thuộc. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư chép: “Vào tuổi nhi đồng, vua thường cùng bọn trẻ con chăn trâu ngoài đồng. Bọn trẻ tự hiểu kiến thức không bằng vua, cùng nhau suy tôn ông làm trưởng. Phàm khi chơi đùa, thường bắt bọn chúng chéo tay làm kiệu khiêng và cầm hoa lau đi hai bên để rước như nghi trượng thiên tử. Ngày rỗi, thường kéo nhau đi đánh trẻ con thôn khác, đến đâu bọn trẻ đều sợ phục, hàng ngày rủ nhau đến phục dịch kiếm củi, thổi cơm.”
Có thể thấy thửa ấu thơ, Đinh Tiên Hoàng đã là vua trẻ con của một nhóm người như Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Lưu Cơ và Trịnh Tú, những người sau này cùng ông đánh dẹp loạn 12 sứ quân, thống nhất giang sơn, sáng lập triều đại nhà Đinh, nước Đại Cồ Việt trong lịch sử Việt Nam. (Thật lòng mà nói, tôi cho rằng giai đoạn “Thập nhị sứ quân chi loạn” này cũng có thể coi là một thời kỳ chiến quốc của Việt Nam, tương tự như thời Xuân Thu – Chiến Quốc của Trung Quốc.)
Mỗi ngày, vua trẻ con đều nghĩ cách khiến trẻ nghe lời mình và đối phó với những đứa không nghe lời. Vì vậy, chúng ta nên khuyến khích con trẻ trở thành lớp trưởng càng nhiều càng tốt. Hãy nhớ, phải tạo điều kiện và dùng mọi cách để chúng đạt được vị trí này. Nếu không làm được lớp trưởng, hãy huấn luyện cho chúng khả năng lãnh đạo lớp trưởng.
Ngay từ nhỏ phải học cách hy sinh. Tôi nhớ có câu nói nổi tiếng nói rằng: “Không sợ lãnh đạo có nguyên tắc, chỉ sợ lãnh đạo không có sở thích”. Hai câu này là cốt lõi của năng lực lãnh đạo.
Lý do con người muốn bạn lãnh đạo họ là vì họ tin rằng có thể thu được lợi ích từ bạn. Mọi người còn nhớ khi còn nhỏ chúng ta thích chạy theo đàng sau ai nhất?
Nói thẳng ra, ai cho chúng ta đồ chơi là chúng ta chơi với người đó, ai cho chúng ta đồ ăn là chúng ta nghe lời người ấy.
Sức hấp dẫn thực sự của một nhà lãnh đạo nằm ở khả năng chi tiêu rộng rãi và phương pháp của họ. Chỉ cần bạn sẵn sàng chi tiêu, biết cách chi tiêu, bạn sẽ ngay lập tức thiết lập hình tượng thần thánh trong lòng họ. Chỉ cần bạn là người keo kiệt trong nhóm, dù bạn làm gì cũng không thể bù đắp được, vì họ biết mình sẽ không bao giờ được lợi từ bạn nữa và sẽ không muốn được bạn lãnh đạo.
Điều này giải thích tại sao nhiều người học giỏi chỉ làm nhân viên, trong khi nhiều người học kém lại dẫn dắt anh em khởi nghiệp làm chủ. Vì những người học giỏi ở trường chỉ tìm hiểu trong sách vở, còn những người học kém thì tìm hiểu con người, họ am hiểu bản chất con người.
Những người học kém quá buồn chán, không có gì để làm, cả ngày chỉ mơ tưởng về việc sau này trở thành ông chủ, để hiệu trưởng nghiêm khắc đến làm thư ký cho mình.
Tôi bảo con gái đòi lại bút chì, rồi tặng đi có 2 mục đích:
1. Lớp trưởng sẽ không dám bắt nạt con gái tôi nữa
2. Con gái không chỉ không tạo ra kẻ thù mới mà còn có một người bạn tốt
3 bí quyết dạy ngược
1. Cho trẻ làm quen với luật rừng từ nhỏ
Cha mẹ thường dạy chúng ta từ nhỏ rằng lớn lên phải kiếm một công việc ổn định, đừng nói năng hấp tấp, đừng động vào tiền bạc, kết quả như mong đợi, chúng ta trưởng thành theo cách của họ, vì thực sự chúng ta nghèo quá không có tiền động vào.
Từ nhỏ chúng ta được dạy khái niệm nghèo khó, dạy làm người yếu đuối, chúng ta khinh thường người giàu có, tránh xa họ, thậm chí thù ghét. Chúng ta tin rằng người nghèo mới là người tốt, người nghèo mới có tấm lòng nhân hậu, chúng ta giữ cho thế giới nội tâm của trẻ nhỏ không bị ô nhiễm.
Cho đến khi trẻ bước vào xã hội, đa số đều không thể thích nghi với luật rừng của xã hội. Chúng phát hiện xã hội hoàn toàn trái ngược với thế giới mà chúng được hiểu, vì từ nhỏ chúng đã khinh ghét người giàu có nên chúng không biết cách kiếm tiền. Vì chúng tin con người vốn thiện nên chúng không thể đối phó khi bị những kẻ xấu lường gạt trong kinh doanh, khiến chúng không thể hiếu kính với cha mẹ, để cha mẹ trở thành những người già cô đơn tủi cực, không phải vì chúng bất hiếu mà vì bất lực.
Chúng ta không thể thực hiện trách nhiệm và tình thương với con cái, khiến chúng trở thành đứa trẻ bị tụt lại, không phải vì chúng ta tàn nhẫn mà vì kém cỏi. Nếu không cho trẻ học cách đấu tranh quyền lực, lớn lên chúng chỉ có một kết cục là cừu vào nanh hổ.
Người mạnh mẽ được rèn luyện từ nhỏ, khi con cái còn nhỏ, bố mẹ nhất định phải nghiêm khắc với chúng một chút, tạo ra cho chúng sự thất bại và đả kích, bạn ở nhà đã đủ bắt nạt chúng, chúng ra ngoài sẽ ít bị người khác bắt nạt, bạn ở nhà đã mắng nhiều, đã đánh đủ, khi chúng ra ngoài, mới có thể có khả năng chống chịu sự thất bại mạnh mẽ hơn.
Có những đứa trẻ, ở nhà bị cha mẹ cưng chiều đến mức không còn ra dáng, tôi trong lòng nói, cứ đợi đấy, những ngày xui xẻo ở phía sau kia kìa, khi ra xã hội, không phải ai cũng là cha mẹ ruột của chúng, ai sẽ yêu thương chúng như thế? Ai sẽ quan tâm đến cảm xúc của chúng?
Bạn không thể chiều chuộng chúng suốt đời, đừng để chúng phát triển thành thói quen được chiều chuộng, qua áp lực và thất bại mà bạn tạo ra ở nhà, để chúng học cách đánh giá tình hình, tiến thoái lựa chọn, nếu đánh được thì đánh, không đánh được thì nói chuyện, nói không xong thì chạy, không chạy được thì chịu.
Tóm lại là phải học cách giảm thiểu tổn thương cho bản thân mình đến mức thấp nhất, để học cách đối mặt và chịu đựng áp lực, đây mới là trí tuệ, xã hội tương lai sẽ đối xử với chúng như thế nào, bạn ở nhà đã nên đối xử với chúng như thế, khi trẻ em còn nhỏ, nếu bạn thành công giúp chúng vượt qua mọi thất bại, thì khi chúng lớn lên, chúng sẽ thất bại trong việc vượt qua mọi thành công.
2. Nuôi dưỡng ý thức cạnh tranh
Trong phòng họp của Công ty Sữa Mengniu, có treo một bức tranh, trên đó vẽ một con sư tử và một con linh dương, có đoạn văn như sau: Vào buổi sáng trên đồng cỏ châu Phi, con linh dương tỉnh giấc, nó biết cuộc đua mới lại bắt đầu, đối thủ vẫn là con sư tử chạy nhanh nhất, muốn tồn tại, nó phải chạy hết tốc lực. Mặt khác, áp lực với con sư tử cũng không nhỏ, nếu không đuổi kịp con linh dương chậm nhất, thì sẽ không có gì để ăn. Khi mặt trời mọc, hãy chạy hết sức để sinh tồn!
Chúng ta phải cho trẻ hiểu ngay từ nhỏ rằng, mọi lợi ích đều không rơi từ trên trời xuống, mà phải đạt được thông qua cạnh tranh.
Thành công của chúng ta đều dựa trên sự mạnh mẽ của bản thân và thất bại của đối thủ. Làm thế nào để nuôi dưỡng ý thức cạnh tranh cho trẻ?
Có thể tôi khá bảo thủ, nhưng nếu chỉ là sở thích mà không đi kèm năng khiếu bẩm sinh thì tốt nhất vẫn là không nên cho trẻ theo học âm nhạc, hội họa, thư pháp, những hoạt động nghệ thuật như vậy. Chúng ta nên cho chúng học cờ vây, cờ tướng, cờ quân sự – những môn thể thao đối kháng. Để chúng có ý thức đối kháng ngay từ nhỏ, có quan niệm phải đánh bại đối thủ, nếu thua cũng sẽ rèn luyện khả năng chống chịu thất bại. Nhiều ông chủ giàu có rất thích các hoạt động cờ bạc, họ không ngừng tăng cường ý thức cạnh tranh của mình. Tại sao tôi không khuyến khích quá nhiều môn thể thao thể lực? Vì thể thao thể lực sẽ làm giảm sự rèn luyện tư duy.
Tôi không phản đối thể thao, rèn luyện là để có một cơ thể khỏe mạnh, từ đó có thể cạnh tranh tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn là nên tập trung vào cạnh tranh về tư duy, nhận thức.
3. Huấn luyện tư duy quyền mưu
Hãy cho trẻ đọc nhiều sách trước thời Hán Vũ Đế hơn, như Hàn Phi Tử, Quỷ Cốc Tử, Tả Truyện, Binh Pháp Tôn Tử – những loại sách như vậy. Trẻ phải học tư duy kiếm tiền từ nhỏ, bất kỳ tư tưởng nào không kiếm được tiền đều là giả tưởng, chiếc ví là thước
đo duy nhất để kiểm tra tư tưởng đúng sai của bạn.
Một lần, con gái tôi biểu diễn ở trường, khi về nhà tô vẽ một chút son phấn. Tối đến khi ăn cơm, với đôi mắt sắc sảo, vợ tôi nhận ra đứa con gái lấy đồ trang điểm của cô ấy để tô vẽ vì cô ấy dùng màu son cà chua khô.
Cô ấy hỏi con gái có lấy đồ trang điểm của mẹ không, con bé
sợ bị đòn nên cứng đầu phủ nhận. Vợ tôi tức giận, đánh một trận và nói: “Mới 7 tuổi mà đã dám nói dối, lớn lên có phải dám ăn trộm ăn cắp không hả”. Tối đó, vợ tôi kể lại chuyện này với tôi và tự hào về cách dạy dỗ của mình. Tôi nghe xong thì sốc, tôi nói: “Đứa trẻ nói dối thì đánh nó làm gì?”
Vợ tôi nói: “Chồng à, anh đang đùa sao? Anh điên rồi hay sao? Nói dối mà không đánh à?” Tôi hỏi cô ấy nhỏ nhẹ: “Tháng trước có lần nào em nói dối không?” Cô ấy ngạc nhiên một lúc rồi ậm ừ “Không”. Tôi lặp lại câu hỏi, cô ấy vẫn trả lời “không”. Tôi nói: “Có lần em đi nhậu cùng bạn bè, mẹ gọi, em nhắn tin là đang đi mua sắm, em quên rồi sao?” Cô ấy không thể phủ nhận nữa, nói: “À ừ, nhưng mà…cái đó khác”. Thực ra vợ tôi thường nói dối, không chỉ lần đó. À quên, nói luôn là tôi cũng thường nói dối. Tôi nói với vợ: “Con bé nói dối em đánh nó, còn khi em nói dối thì ai đánh em?”
Ôi vợ ơi, cần phải trưởng thành hơn nữa. Nếu cứ đánh mắng và bắt nó nghe lời như thế, đứa trẻ không còn chút kỹ năng sinh tồn nào, lớn lên nó kiếm sống ra sao trên thị trường, không phải trực tiếp trở thành vô dụng sao?
Tôi bảo con gái: “Con không được tuyệt đối không nói dối, nhưng tiền đề là nói dối phải mang lại lợi ích cho người khác mới được”. Con gái ngơ ngác nhìn tôi: “Bố à, đó có phải là ‘nói dối vì thiện ý’ không?” Nghe con nói vậy, tôi rất vui, ranh mãnh hơn vợ tôi cả đoạn đường. Đường Tăng miệng thì nói ra tu hành không nói dối, nhưng lại bảo Tôn Ngộ Không đội cái mũ đẹp lên. Sau khi bị Đường Tăng niệm chú gậy sắt, Tôn Ngộ Không nói: “Thầy lừa con”. Đường Tăng đáp: “Thầy cũng vì lợi ích của con mà thôi”.
• Thủ đoạn ngoan hiểm + Tấm lòng nhân hậu = Đức Phật
• Thủ đoạn ngoan hiểm + Tâm địa hung ác = Kẻ xấu xa
• Không có thủ đoạn + Tấm lòng nhân hậu = Người vô dụng
Khi dạy dỗ con trẻ, chúng ta không chỉ truyền đạt một tư tưởng đơn thuần là làm người hiền lành, ngoan ngoãn, trở thành người tốt. Chúng ta cần cho chúng trở thành nhân vật tài đức song toàn, quy tụ các tư duy:
• Lòng dũng cảm của kẻ cướp
• Kỹ năng của tên trộm
• Sự khôn ngoan của gã lừa đảo
• Sự chân thành của nhà buôn
• Hệ thống của ch��nh trị gia
• Nền tảng văn hóa của nhà văn
• Niềm tin của nhà tu hành
Từ nhỏ, trẻ phải học tất cả những điều này. Chỉ có tích hợp đủ các yếu tố trên, trẻ mới trở thành nhân vật đứng trên đỉnh cao quyền lực và tiền tài.
12 notes
·
View notes
Text
Tuần qua tớ đã trải qua những chuyện gì🤓?
Tự dưng thấy tuần vừa rồi có nhiều câu chuyện “thi vị” phết, tuy tất cả không phải chuyện vui, nhưng nó không buồn🥰 Ờm chả hiểu. Thế là muốn ghi lại thui, dù chưa phải là cuối tuần lắm. Ye và tớ cũng không viết kiểu văn vẻ lan man bình thường nữa mà có gì viết luôn, như nói á, và tớ đang rất muốn viết tắt😓 Thôi sợ về già đọc không hiểu
*Câu chuyện 1: Vừa giận mình vừa nể mình
Tuần này tớ đã ngập trong deadline và thi thố, kể như sau: bài tập đội tuyển, viết bài dự thi của trường (cuộc thi khởi điểm từ tháng 12 năm ngoái), lên ideas cho club (lần này tăng số lượng nữa), thuyết trình (may vào chủ đề phổ biến nên không cần học script kĩ lắm), diễn kịch (vai quần chúng chỉ chơi đùa và sợ hãi), ôn văn để thi vòng loại đội tuyển 2, test ielts (sợ nhất vì t mới học 1th và t chen vào khoá học khi ngta đã đi 1/4 chặng đường)
Tất cả góp phần từ sự lười mà nên🥰 Vì rõ ràng có nhiều thứ có thể hoàn thành trước tết. Nhưng rất hay, t đã hoàn thành trước thứ 5 tuần này, t cảm thấy rất nể bản thân mình vì rất nhiều thứ liên quan đến văn, cần chất xám:))) Trừ ôn đt v2 và test speaking thì chưa thể xong đc💔
*Câu chuyện 2: Đùa với cô Bình
T có một trò, chả nhớ học ở đâu, là giả vờ bảo tóc hay áo người khác dính cái gì xong vuốt vuốt lên rồi thả một hình trái tim 🫰🏻 trước mặt người ấy. Thế là hôm nay t đùa vậy với cô Bình. Ban đầu cô tưởng cô tựa vào bảng xong dính gì thật cho đến khi t dơ hình trái tim “dính” trên vai cô. Cô hiểu ra rồi tim lại với t😘
Ngày trước t cũng từng làm thế với cô Yến. Có điều khác là giả bộ vuốt tóc mình xong lấy ra hình trái tim thui. Lúc ấy cô không nói gì nhưng cười rất tươi luôn ấy. Và t vẫn nhớ đến giờ🥹
Ncl chưa có ai kh bị lừa bởi trò này cả ấy, kể cả mấy nhỏ bạn của t. T thích đùa đùa như này, vừa tạo niềm vui vừa thể hiện đc tình cảm. Nên là rất muốn bổ xung thêm vài trò vậy nữa để thực hành dần:))
Bonus là sau đó t có một quãng đường nch với cô Bình siêu vui hehe và t nhảy tưng tưng. Có điều tiếc nuối là khi cô khoác vai t, t đã kh chộp thời cơ vòng qua ôm cô cái😭 ê phíiii
*Câu chuyện 3: Lâu lâu lẻo mép
Đây là câu chuyện thứ 7 tuần trc nhưng thôi chưa tròn một tuần thì cứ tính đi:) À này là phải lan man kể chuyện rồi
Kiểu hồi lớp 9 ngồi đằng sau Quyên. Ban đầu kh thích nó đâu (vì nó giỏi á, và t ghen tị thiệt😭) xong tự dưng láu dần phát hiện nó cũng bựa bựa, dễ cười:)) Thế là t quý luôn xong cả năm ngồi gần, vừa học đc ở nó cũng nhiều vừa tấu hài với nó kh kém. Trong h lâu lâu có cái gì hay hay mà t nghĩ đc cái gì hề hề là t buột miệng nói luôn. Có mấy cái t nghĩ là siêu nhạt nhưng nó vẫn cười. Và điều đấy t rất vui vì trò cười của mình có ng hưởng ứng nhiệt tình như thế. Bh hết ng t cứ nói năng linh tinh là cười như vậy r nên t nhớ nó lắm😭 Kh phải ngta kh cười mà phải cái đặc sắc thì mới cười nên t cảm giác t mất đi nhiều sự sáng tạo mấy trò đùa ấy r (ừ dù nó vô tri thật nhưng nó khiến t cười rất nhiều).
Xong đến hôm thứ 7 vừa r t mới đc trải nghiệm lại cảm giác năm xưa khi buột miệng nói và có nhiều ng cùng cười. Chả là hôm đấy t học đt, cô khác dạy chứ kh phải cô Bình, cô ấy kể đến chuyện gì mà bảo đàn ông có xu hướng dễ ngoại tình hơn, dễ chán chường nếu vợ kh còn đẹp trong mắt học như trc. Câu hỏi cô đặt ra là phụ nữ phải làm gì.
T trl là: “Phải yêu phụ nữ”🥰
T ngồi bàn 2 đấy nma cô kh nghe thấy, thay vào đó thì ng ngồi cạnh t và 2 ng bàn trên nghe thấy. Chúng nó cười tủm ta tủm tỉm làm t cũng cười theo cả tiết đấy. Vì cuối cùng t cũng tìm lại cảm giác mình có ng thích mấy câu đùa của mình😍 Xàm nhỉ
Ừ nma cũng kh hẳn đùa ấy vì t thích phụ nữ hơn đàn ông mà⁉️ T cảm thấy phụ nữ có gì ấm áp và dễ đồng cảm hơn thật á. ặc dù t thích rất nhiều người phụ nữ nhưng t chưa từng thích người con trai đắm say, cuồng nhiệt như vậy. Vì thế mà nhiều ng nghĩ t là lé biên. Nma thật thì t là bi bởi t vẫn thichis những câu chuyện ngôn tình lãng mạn và vẫn ngó qua ngó lại khi thấy trai đẹp mà
*Câu chuyện 4: ngẫm nghĩ về mình
Ờ thực ra cái này t cảm nhận ở t lâu lắm r nma bh mới viết ra:))) T sống thiên về trái tim, đặc biệt trong tình cảm và các mqh ấy (chứ cái gì cần nguyên tắc, t vẫn phải hướng nhiều lý trí, cô Yến dạy r). Nên là t rất dễ lay động. Chuyện đó thì cũng có 2 mặt của nó. Một mặt có mấy cử chỉ dễ thương, quan tâm mà nhỏ nhỏ của ngkhac là t rất thích thú, nhiều khi t thấy t bị rung động bởi điều nhỏ nhặt còn nhiều hơn điều “đao to búa lớn” ấy☺️. Vì nhỏ là ngày nào cũng có thể bắt gặp, còn lớn thì kh thể xuyên suốt đc. Mặt khác thì t cũng dễ bị những khoảng khắc hay lời nói bé xíu xìu xiu làm cho suy nghĩ loạn cả lên. Ngoài mặt thì vẫn bth đó nhưng trong tâm tư là hỗn độn lắm r. Chuyện đó xảy ra kh chỉ do lời nói, hành động của t mà còn của ngta nữa, có thể gọi là “suy bụng ta ra bụng người” ấy. T đang cố gắng thay đổi cái kiểu ovthk này, vì nó làm t mệt mỏi, ngta thì ung dung kh nghĩ nhiều, t thì rầu rĩ mất mấy tuần, mấy tháng😇. Ncl t dễ yêu và dễ suy, yêu bao nhiêu suy bấy nhiều, t cần lí trí xen vào để điều chỉnh chuyện này.
*Câu chuyện thứ 5: vũ trụ đã lắng nghe
Định dừng lại ở chuyện 4 thôi mà tự dưng nay nhận đc tin siêu vui ở trường, làm t mừng muốn xỉu chân tay múa may quay cuồn luôn ấy, đến nỗi thường ngày trầm tính, hnay bị cô nhắc mất trật tự☺️ Vậy mới nói nó vui như thế nào.
Ờ mặc dù acc này chả ai biết nma t nghĩ đây vẫn là tin nội bộ nên t chưa nói vội đc. Thôi thì mình cứ phòng bệnh hơn chữa bệnh. Đến tầm tháng 4, tháng 5 chắc sẽ kể luôn á, siu vuiiiiii, liên quan đến trường mà chắc đọc mấy post cũ cũng có thể hình dung đc hehe
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/dff7877aefa1f2cfbc5892d4f9cd88ef/60f60060a05497af-29/s540x810/6609573cede515c2e1449626bf7b57ffa6ce4a5d.jpg)
Hết rùi😋 tính ra làm cái seri tổng hợp trong một tuần cũng hay phết ha
3 notes
·
View notes
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/26284b46b5321fe39d1cd65fb40aaa64/26713087db953666-c7/s540x810/bfa8734effe0309e40ec4c0af8e7bc798acaad59.jpg)
🍀GIÀU CÓ🍀 là mục tiêu của rất nhiều người, bởi vì nhiều người tin rằng khi có tiền, họ sẽ được gọi là người thành công, nhưng hóa ra có tận 9 thành công mà không cần phải dùng tiền để có được, mà có tiền cũng chưa chắc làm được.
1. Thành công về tình cảm: yêu và được yêu, được sống trong sự yêu mến của tất cả mọi người và có thể đem tình yêu gửi đến những người mình muốn.
2. Thành công về gia đình: có một gia đình êm ấm, cha mẹ vui vẻ, con cái ngoan ngoãn, vợ chồng đỡ đần nhau.
3. Thành công về trí tuệ: có hiểu biết, thông thái và sâu sắc.
4. Thành công về tinh thần: sống thoải mái, thong dong, không phải lo nghĩ.
5. Thành công về thể chất: khỏe mạnh, sống lâu.
6. Thành công về ngoại hình: có sắc đẹp và sự thu hút.
7. Thành công về sức ảnh hưởng: tác động và ảnh hưởng đến nhiều người.
8. Thành công về tiếng tăm: có thanh danh, nổi tiếng và nhiều người mến mộ.
9. Thành công về sở thích cá nhân: sống trọn vẹn được với đam mê, có thú vui của riêng mình.
Có đến 9 loại thành công trong cuộc sống ngoài việc thành công về tiền bạc, nhà cửa hay tài sản. Bạn có thể tự chọn nhiều cách thành công cùng một lúc mà không nhất thiết phải có tiền.
Nhiều người chấp nhận đánh đổi tất cả 9 thành tựu của mình để đổi lại thành công về vật chất, rồi sau đó dùng tiền mua lại từng thứ mà mình thiếu. Đi một vòng thật lớn cuối cùng vẫn quay lại với thứ mà từ đầu mình đánh đổi.
Có 10 sự thành công, bạn chỉ cần có ít nhất một nửa các dạng thành công ở đời người là bạn đã sống trọn vẹn một kiếp rồi.
- Sưu tầm
2 notes
·
View notes
Text
em lười quá giờ mới lên chia sẻ sau khi kết thúc 2 tháng đi nhi 1…
Nhưng đợt đi nhi này em khá bận, vừa sáng vào năm học em đã tới viện Saint Paul chiều tới trường học… 1 tháng đầu em đi ngang học sinh cấp 3, điều mà 3 năm nay em đã không phải làm… ngoại trừ chuyện không phải đi học thêm thì đi trực cuối tuần cũng ngang học sinh cấp 3 rùi… Nguyên khóa có 3 lớp đa khoa thì lớp em là lớp duy nhất ngay từ tháng đầu đã đi viện... nói chung là cũng sốc trong lòng vài phút; hẫng trong tim vài nhịp ạ...
Nó không phải trải nghiệm tệ lắm tại đây là lần đầu tiên trong 3 đợt em có giảng viên dẫn vào viện vào khoa chứ không như 2 lần trư��c… và vì được sát sao như thế nên bọn em đi học nghiên túc hơn hẳn… gần như tuần nào bọn em cũng có 1-2 buổi giảng mà không cần phải xin cô để được học… dù lâu lâu hơi áp lực nhẹ nhưng không áp lực học nó không vào lắm :))
Em không có đủ tình cảm với khoa nhi nên em cũng chẳng biết bản thân nên nói gì sau gần 2 tháng ở đó… nhưng chúng em có 1 anh bác sĩ ở khoa hồi sức nhi dạy chúng em rất nhiều, anh ý rất cố gắng dạy cho mấy đứa ngu lâu dốt bền như em… năm đầu ảnh được kí hợp đồng với trường em nên ảnh tự hào lắm... ngoài 30 rồi thì phải nhưng anh í vẫn chưa vợ con tại sau 3 năm bsnt thì anh ý lại đi pháp mất đôi năm nữa... nhưng 2 tuần đi khoa anh ý, ngày nào ảnh cũng dí em... được cái em thích tạo điểm nhấn nên đi nhóm 5 đứa anh ý nhớ nhất em cả con bạn nhiều chuyện hay đi cùng...
Nhưng mà không hiểu sao kể từ sau 3 tuần đi HoH, cách em nói chuyện, hành động nó khác hẳn... các anh chị trong khoa ai nhìn em cũng phải cười... em biết em béo cả lâu lâu làm mấy trò ngố tàu nhưng mọi thứ nó happy hơn hẳn... chỉ là em vẫn là một đứa mắc bệnh tâm lý nên thành thực thì nó chỉ là cơ chế phòng bị của em... cuối ngày về trọ là em bị oải ngay lập tức và cực kì mệt... bình thường em không có thói quen ngủ trưa... ngoài tháng đầu phải đi học buổi chiều ra thì tới tháng sau em đều phải ngủ mất 1 2 tiếng mới dậy ăn được kết quả là em toàn ăn trưa lúc 2h chiều...
Đó là về mặt con người. Còn về quá trình học tập ở đó thì lượng bệnh nhân khá ổn nên em cũng được chút chút… nhưng đi khoa nhi ban ngày các em bé bị lúc lấy vein khóc to quá nên em thường hay bị đau đầu. Đi trực khoa nhi thì em phải nói thật là ngoài chuyện trẻ con khóc ra, em ngủ như chết, nói chung cũng nhàn, ngoài chuyện mấy bé phát sốt lúc nửa đêm xong em bị gọi dậy để đưa mẹ các cháu thuốc xong lại ngủ... còn lại tiêm truyền coi như là bằng không luôn á... tại các bạn điều dưỡng cũng đông nên tối em cũng chỉ đi hỏi bệnh bệnh nhân mới vào + đi gửi mẫu xét nghiệm là chính thôi...
Cuối cùng là chuyện thi cử thì năm nay phòng đào tạo dí để nhập điểm sớm nên chúng em thi lâm sàng cả lí thuyết 2 tuần liên tiếp nhau ( chính xác là cách nhau đúng 1 tuần) nên thi lâm sàng cũng mượt lắm ạ... dù em bị ngu cái việc không biết cách trình bày bệnh án và cái tệ hơn nữa là em không thể biện luận cho chẩn đoán của mình...( em không biết nên phân biệt thế nào cho hen phế quản và viêm phế quản) em trả lời nhưng giảng viên bảo nó chỉ trên lí thuyết nhưng anw... ít nhất nó cũng là kết quả cho việc em có đọc sách...
Thái độ học tập - làm việc của em có vẻ nó đã thay đổi khá nhiều... dù kết quả học tập thì em không chắc lắm tại điểm lâm sàng chưa có. Nhưng thật sự thì chỉ cần như vậy thôi cũng đã giúp ích hơn rất nhiều cho vấn đề sức khỏe cả tâm thần và thể chất của em nhiều nhiều lắm rồi.
Được cái hiện tại em có 2 tháng học 4 môn hoàn toàn ở trường xong lại đi viện mất xác... nhưng môn nghiên cứu khoa học đang làm em hơi stress tại nó không phải thi test bình thường mà phải viết tay một bài... em chưa hiểu tiêu chuẩn cho một bài nghiên cứu khoa học mức học sinh mần non như em thì bao nhiêu trang nội dung như nào... Và chữ em cực xấu... huhu... ac nào có chia sẻ gì để giúp đỡ em qua học phần này thì share em xíu xiu vứi ạ...
thân, Dahn.
22:45, 3.11.24
p/s: em đã biên bài này từ tối thứ 6 tuần trước ( ngay tối hôm trực buổi cuối ở SP) nhưng giờ em mới đăng, hihi...
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/127bdf62ee26e86e40cbd9e122d268d8/fab2ff00660e2b31-27/s540x810/6f12bb7b72eec5d5a07f6ff0f236dd181d4b902f.jpg)
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/06543b242369c28e4354605703b012c6/fab2ff00660e2b31-fa/s540x810/f428b283796e294b8fc6594b35b4a94e48df5864.jpg)
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/8b954d58daa6d90561c1a5c15ff74065/fab2ff00660e2b31-9a/s540x810/4db5c52ef74b674b52dc5dae880b998fc51d1a19.jpg)
6 notes
·
View notes
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/863d005bb5e2288576b5a07c1a5ebef5/1fe3690a34f1f8c5-2f/s540x810/8b3819677590fdbed395615786bcc72b78cdcd11.webp)
Có một thứ tuổi đời mà cứ mỗi mùa xuân đến, lòng cứ nhẹ đi niềm vui và nặng thêm nỗi buồn.
Tôi ngồi đọc tiếp cuốn Mưa trong thành phố lạ của nhà văn Daniil Granin trong tiết trời đẹp đến lạ của những ngày cận Tết trong quán cà phê trên đường Phan Bội Châu. Giữa lúc ngồi nghĩ về tâm lý khi ngoại tình của anh chàng Trizegov thì tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp một của mình đạp xe ngang qua bàn. Ngày tôi nhập học, bàng tháng chín nở bung lá xanh, che rợp cả vùng trời trước sân lớp. Cậu bé gầy gò, nhút nhát tưởng chừng không vượt qua nỗi sợ ngày đầu đến lớp đã đi qua tất cả các cấp học và giờ đây nhìn lại thấy những người lái đò đưa mình sang sông ngày một tuổi tác hơn, hoặc chuyến đò đã cập bờ mà bến vắng hiu quạnh bóng người.
Trên chuyến xe buýt có hai cha con thầy ngồi trong còn vợ thầy đi xe máy theo sau. Nếu cô đi cùng chuyến xe năm ấy, có lẽ thầy đã không cô đơn đến thế. Cô mất vì tai nạn giao thông khi đi theo dáng hình hai người thân. Thầy ở vậy không lấy vợ nên mọi người hay gọi thầy là cô đơn. Tính thầy hiền mà mặt khắc khổ quá, bạn tôi phục vụ cà phê thấy thầy đi ngang qua tưởng ông lão nào chứ không phải thầy mình.
Thầy được phân dạy môn Văn lớp tôi năm 11 và 12. Nhắc đến thầy đứa nào cũng ớn vì thầy toàn dò bài mới, ai không lo đọc bài mới trước mà bị thầy kêu lên trả bài thì dễ vào sổ đầu bài ngồi lắm. Thầy chấm bài cũng khá căng, duy chỉ có bạn chuyên Văn trong đội học sinh giỏi thầy bồi dưỡng là được điểm cao còn mấy đứa như tôi thì trông năm điểm của thầy đủ mừng rớt nước mắt.
Vừa rồi thầy bị đột quỵ dẫn đến nằm một chỗ, nghe nói thầy đã tỉnh táo hơn, có n��i chuyện được nhưng hai ngày sau, thầy ra đi. Thầy đã về bên vợ, chấm dứt chuỗi ngày một mình chạy chiếc Dream cũ, và cả biền niên cô đơn chôn kín suốt nhiều năm. Tôi đón nhận tin đó vào buổi chiều tháng năm khi nắng hè đã ướm vàng rực rỡ tỏa khắp thị xã.
- Ghi lại từ bài viết đăng ngày 14.05.2022
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Vision 3 500T
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #35mm #the35mmdiary #nikon #nikonfm #kodak #kodakvision3500t #hoian #llabhue #lifeinmyeyes #foryou
2 notes
·
View notes
Text
Bạn mình nói gần đây tự dưng có một cảm giác tự ti khi sức khoẻ quá yếu. Cũng không phải kinh thiên động địa, chỉ là sức đề kháng kém hơn so với nhiều người nên bệnh vặt cũng mãi mới khỏi. Vậy chuyện đó có liên quan gì đến tự ti không? Có, bạn thấy chẳng lẽ mình kém cỏi và yếu đuối đến mức mấy chuyện nhỏ như vậy mà mình cũng phải chật vật mới vượt qua được, trong khi với người khác đó là chuyện dễ ợt.
Mình cũng có cảm giác tương tự như vậy khi sức ở tay của mình rất yếu, không thể làm mấy việc cần khéo léo tỉ mỉ hay sức mạnh được tốt. Nó khiến mình dễ đánh đổ mọi thứ và hay phá hỏng đồ. Ngày còn bé, nhiều lần sau khi làm vỡ một cái gì đấy, mình sẽ khóc rất lâu, khóc kiểu ngập ngụa thành sông. Mình khóc không phải vì cái bát cái cốc đã vỡ hay món ăn bị đổ xuống sàn phải dọn, mình luôn khóc vì quá thất vọng với bản thân. Mình luôn nghĩ tại sao một chuyện cỏn con như vậy, ai cũng làm được, có mình lại không làm được? Việc mình hậu đậu là lỗi tại mình. Mình thậm chí phải phân tích và suy ngẫm rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật rằng tay chân mình được sinh ra như thế, nó không quá linh hoạt mà thôi và chả có vấn đề gì ở đây cả.
Những vấn đề của bọn mình gặp phải chẳng quá nghiêm trọng, nhưng khi được suy diễn ra, nó lại bị gắn với những suy nghĩ khác như “mình yếu đuối”, “mình kém cỏi”. Trong tiềm thức bọn mình đã tự huỷ hoại sự tự tin của bọn mình theo một cách rất là vô nghĩa và củ chuối như thế.
Bọn mình đã để những chuyện chẳng liên quan chút nào tiêu cực hoá bản thân. Vì bọn mình đều gốc rễ không tự tin hoặc thấy thiếu thốn một phần nào đó trong lòng. Thế là cứ mỗi lần nhỏ nhặt vô tình như thế, tòa tháp tự ti của bọn mình cứ được xây cao dần lên.
Bọn mình chỉ gặp một vài vấn đề cỏn con như thế đã có thể phóng đại thành to đùng. Vậy những người gặp vấn đề to đùng thực sự đã phải khó khăn đến mức như thế nào? Người khuyết tật hoặc mắc bệnh mãn tính đã cảm thấy như thế nào? Những người (mà đặc biệt là phụ nữ nha) có vấn đề khó khăn trong việc mang thai và sinh con đã cảm thấy như thế nào? Họ, chắc hẳn rồi, đã tự đổ tội cho mình là đồ phế phẩm, đồ không biết đẻ và muôn vàn những cảm xúc tồi tệ khác.
Nghe có tiêu cực và một chiều quá không? Không biết nữa, chỉ là mình đã thấy một người bạn của mình phải mệt mỏi và đau khổ ra sao trong mấy năm cố gắng kiếm 1 đứa con vì bạn khó mang thai. Hàng xóm họ hàng nói bạn tịt, điếc, những từ ác độc nhất đó. Mạng xã hội và cả xã hội thật vẫn đầy rẫy nhan nhản những nội dung bẩn độc hại kiểu “phụ nữ phải có đứa con”, “không biết đẻ thì để chồng đi lấy vợ khác”, “lấy chồng lãi mỗi đứa con”. Bạn có thể không cảm thấy tồi tệ không? Có thể không quay ra tự đổ lỗi cho bản thân không? Có thể không, nếu chúng ta đủ mạnh. Nhưng hầu hết chúng ta không đủ mạnh.
Chúng ta có thể đem những vấn đề thể chất hoàn toàn là tự nhiên và chúng ta không thể kiểm soát đính kèm lên mình, như nó biểu hiện mình và quyết định giá trị con người mình. Và cả những vấn đề khác nữa, dễ thấy nhất là nhan sắc ngoại hình cũng bị đối xử như vậy. Và còn nữa nữa kìa. Nhớ không, bạn với mình không ai chọn được bố mẹ, xuất thân, hoàn cảnh gia đình của mình. Nhưng chúng ta đặt những điều đấy vào giá trị của mình. Tự ti vì nhà nghèo hoặc gia đình bất ổn, tự ti vì mình xấu xí, tự ti vì toàn những chuyện không hề là lỗi của bạn.
Nguyên nhân gốc rễ thật ra đơn giản lắm. Mình nói với bạn, khi mày nghe chuyện ai đó bị bệnh, mày cảm thấy thương đúng không? Và chỉ thấy thế thôi. Nhưng với chính mày, mày lại không hề phản ứng như thế.
Mình thương người khác được dễ dàng, nhưng lại chẳng hề thương mình.
3 notes
·
View notes
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/409e31e70923c4773f637c9f06c1017a/b08ba6993dc879ad-d7/s540x810/07642c33ae38a4dd9fc8d509c5c0416e36fdf4d6.jpg)
Phim hay: Lời Nói Dối Đầu Tiên Vietsub
Misaki và chồng đã kết hôn được bảy năm, chồng cô lớn hơn cô tận 20 tuổi. Dù năm nay đã tròn 50 tuổi nhưng chồng vẫn mê mẩn cơ thể của Misaki. Dù muốn là vậy nhưng vì đã lớn tuổi, chồng của Misaki nhanh chóng đầu hàng mặc cho cô còn chưa lên đỉnh. Hai người cũng hứa sẽ luôn thành thật với nhau bất cứ chuyện gì, cô vẫn giữ lời hứa đó cho đến một ngày… Hayato là hàng xóm với chồng cô hồi còn nhỏ. Vì chồng của Misaki lớn tuổi hơn rất nhiều nên hai người luôn coi nhau như anh em ruột. Hayato thường đến ăn cơm tại nhà của Misaki tận ba lần một tuần. Tuy nhiên, ý định thực sự của Hayato không chỉ đơn thuần là ăn cơm cùng người anh trai của mình. Cậu ta đã luôn có tình cảm với Misaki, nhưng cô không hề nhận ra điều này.
Trong một lần vô tình hỏi Hayato đã có bạn gái chưa, Hayato đã lấy hết dũng cảm để thổ lộ với cô. Misaki chỉ cho rằng Hayato đang nói đùa và muốn cho qua chuyện này. Vài ngày sau, khi đến lấy tài liệu từ Misaki, Hayato đã bất ngờ tấn công cô. Dù Misaki đang chống cự nhưng Hayato vẫn nhận ra rằng cô đang vô cùng tận hưởng chuyện này. Và đúng như cậu ta nghĩ, đây là lần đầu tiên Misaki nói dối chồng. Nếu cô nói sự thật thì mọi chuyện với Hayato sẽ chấm dứt, nhưng không hiểu sao bản thân cô lại không thể làm như vậy. Và cứ thế, cô liên tục để Hayato chơi mình, thậm chí chính Misaki còn chủ động tìm đến cậu ta. Chồng của cô cũng nghi ngờ nhưng vì Misaki liên tục nói dối, cũng như vì quá tin vợ nên đôi gian phu dâm phụ đó cứ như vậy ngoại tình ngay sau lưng anh.
3 notes
·
View notes
Text
TUỔI 28 VÀ LĂNG KÍNH CỦA TÔI
- Phát triển tâm linh/ trực giác hay tu tâm tích phước càng sớm càng tốt (tôi không nói về việc bạn nghiên cứu huyền học, thần số học hay chiêm tinh nên hãy phân biệt)
- 3 tháng, 6 tháng, 1 năm, 10 năm thì bạn không bao giờ hiểu trọn một người (bố mẹ bạn nhiều khi còn ko hiểu hết về bạn nữa mà)
- Những cô gái trẻ đã từng phá thai hoặc là mẹ đơn thân/ gái một con rất nhiều & rất giỏi che giấu việc đó (Cũng là đàn ông nhưng tôi thấy nhiều thằng đầu thai kiếp người nhưng linh hồn của súc vật)
- Số người bạn của bạn, người bạn follow thể hiện sự phong độ/ đẳng cấp của bạn (có thể trong tương lai)
- Báo ứng đến rất nhanh, bạn bội bạc thì người bội bạc đời bội bạc
- Người đặc biệt có thể có ít bạn nhưng ai cũng muốn có
- Sự phản bội/ lăng nhăng có thể không đến từ người mê tự do mà từ người không biết tìm niềm vui ngoài cuộc sống (vì họ sẽ dễ bị đắm say vào những người chỉ cần dẻo miệng chút là xong)
- Quen nhiều người không đồng nghĩa với việc đã từng quan hệ tình dục
- Người luôn tìm mqh luôn là người không biết cách xây dựng mqh tốt. Đánh đâu thua đó xong la ế, tìm ny không ra đó các bạn
- Sĩ diện sẽ ở lại với bạn, còn người yêu, nhà, xe, quần áo thì sẽ tan biến, nhiều khi bố mẹ trong viện dưỡng lão. Cái tôi cao cũng vậy!
- Muốn làm việc lớn phải có chống lưng, muốn làm anh hùng phải có đệ tử :))) vì ngta có câu thu dọn hậu sự
- Em skinship dễ dàng được với anh này, thì cũng sẽ sẵn sàng để bn thằng khác “liếm” qua rồi
- Nhiều khi bạn đã bỏ lỡ người phù hợp nhất với mình rồi, vì cái tôi/ tự ái mà quen người khác chắc cũng thành vợ người ta
- Đàn ông nên chai mặt lên, đừng sợ phiền, sợ ngta có ng mới, sợ ngta đã không còn hướng về mình, sợ đang bận công việc, sợ đã k còn coi mình như bb -> biểu hiện người hèn
- Con gái tốt bây giờ ko có lo yêu đương đâu, ngta lọ sự nghiệp bền chắc trước khi hôn nhân vì họ sẽ phòng trường hợp xấu nhất
- Quen ny đẹp thì chuẩn bị tinh thần việc nước việc nhà tốt đi (mấy đứa em gái nhà t lúc nào cũng trưng diện r shopee t hiểu lắm, mốt bà già chồng nấu cơm kiu tụi nó xuống ăn thôi)
- Gái Sài Gòn mà lăn xả tốt thì nên giữ nha, vì ngta đã học mt tốt mà kiến thức đời tốt thì 100 gái suốt ngày khoe mông ngực thì dẹp. Bà là dân chơi thứ thiệc đấy, mấy ông nào thử để ý đi :))) nhóm này nhỏ lắm
- Không than trời trách phận, càng so sánh vs ng khác thì ko nên. Càng làm càng xui.
- Nuôi thú cưng để rèn luyện sự chung thuỷ và tình yêu vô điều kiện
- Kiếp ng bạn chỉ gặp được một người mà bạn yêu đến điên cuồng/ cháy bỏng thôi, nếu trước hôn nhân thì tốt. Vì kết hôn bạn sẽ ko chọn ng như thế đâu, quá trình hôn nhân thì quá dài, lở gặp thì lại phực lửa nên có vụ ngoại tình ấy
- Ôm ny ngủ ngon hơn dù chỗ lạ kkk (ngủ thôi)
- Ny/ Vợ nên là bạn đồng hành, bớt chọn ng ko đi lm nhiều, ko biết chạy xe, nấu ăn, tin học... mấy bé đó mày nhắm m chiều nó đường dài k. Coi chừng bán Winner nó vẫn nói:” Anh không yêu em!”
- Ng im lặng luôn là ng tạo sự bất ngời. Ng im lặng là người giàu trải nghiệm nhất
P/s: đuối qué!!!
#tumblrvietnam#tâm lý học#tình yêu#love quotes#love story#yêu#soulmates#đắc nhân tâm#viet nam#yêu thương#hurtquotes#yêu đơn phương#tumblog#con gái#love#tumblrpost#tình cảm#tâm trạng#phật
23 notes
·
View notes
Text
Độc thân
Nhân dịp nhiều bạn gái độc thân về quê ăn tết sớm, viết cho các bạn:
Khi bạn độc thân, bạn là lộc của gia đình:
Vì bạn không có trách nhiệm tài chính với người phối ngẫu và con cái, bạn kiếm được bao nhiêu riêng bạn biết, bạn chính chủ (không có nhưng) với cái ví của bạn. Bạn thích chi tiêu thế nào, cho biếu ai hay ôm khư khư đều tuỳ, không cần nhìn nét mặt ai mà cư xử.
Khi bạn độc thân, bạn là nhân vật phản ứng nhanh: Cha mẹ sai vặt, họ hàng nhờ cậy, anh chị em có việc đột xuất mà ở gần đều có thể réo gọi. Ai cũng cần bạn, khi cả thế giới quay lưng chưa kịp quay lại thì bạn đã tươi tỉnh:”em đây!”
Khi bạn độc thân, bạn công bằng: Bạn có thể yêu thương đồng đều tất cả những đứa cháu trong gia đình: đứa hư cũng như đứa ngoan, đứa học giỏi cũng như đứa đội sổ, đứa hướng nội cũng như hướng ngoại. Bạn yêu thương chúng như một phần máu thịt của bạn. Bạn có thể thích đứa này đứa kia hơn do gu riêng; nhưng khi phải đặt chúng trước một cân nhắc: bạn tuyệt đối công bằng; mà theo qui luật: chính bố mẹ của chúng, tức anh chị em của bạn không thể làm được. Theo cách này, bạn là thần tình yêu, là nguồn mạch trong sáng tích cực. Là điểm sáng gia phả!
Khi bạn độc thân, bạn là người tình quốc dân: Bạn luôn được đề cử các khâu tiếp đãi khách, bạn luôn hấp dẫn họ hàng xa, bạn hay nhận hoa quả bánh trái của bá tánh biếu tặng vì “một chữ tình”. Trong những ngày xuân xum họp, chả có gì thích hơn là có những món là lạ, hay hay; hơi sang hơn gia cảnh một chút; hơi độc đáo so với hàng xóm một chút; hơi phô trương một chút vì đó là quà tặng của sự ái mộ … chính là không khí xuân. Người ta có thể sắp xếp để sắm xuân, nhưng người độc thân chả cần sắm gì, xuân cũng rình ngay trước ngõ.
Nói chung, bạn độc thân: bà cô mới bị chồng càm ràm màu áo rực quá, ghen tị với bạn; ông anh, mới bị vợ cắt nửa số lương mua quà nội ngoại, ghen tị với bạn; con em, một nách hai con đang lùa chồng từ điểm bầu cua tôm cá, rớt nước mắt thấy bạn ngồi vô tư cắn hạt dưa, chân đung đưa.
Nói chung lần hai, nếu bạn độc thân mà bạn không tỏ ra thảm hại: bạn chính là hình tượng thèm muốn của chúng sinh đang nheo nhóc tết. Nếu họ hỏi bạn “ đã lấy chồng chưa” thì cứ nhếch mép đáp trả :”Đẹp thôi, chứ không ngu.”
Hoặc giả, bạn không chanh chua chuối chát; bạn nhu mì vén cọng tóc mai đen lay láy mà rằng:" dạ thôi!". Thì đến tai kẻ lầm than đang tính bắt bí bạn sẽ nghe như một lời sấm truyền!
- Chuong Dang-
3 notes
·
View notes
Text
Lâu rồi, em có đến một quán café, ở quầy thu có một chiếc hộp nhỏ đựng rất nhiều thông điệp. Em rút một tờ giấy ngẫu nhiên, trên đó có một câu hỏi đặt ra là: Khi nào thì bạn biết bạn đang yêu một ai đó?
Khi nào nhỉ? Em không biết chính xác khi nào em nhận ra em đang yêu một ai đó, nhưng em biết rõ việc thích, yêu và thương một người khác nhau như thế nào. Khi em thích một ai đó đồng nghĩa với việc em đang thích những khía cạnh bên ngoài của người ta. Bởi vì vừa hay những khía cạnh đó phù hợp với một vài tiêu chí bản thân tự đặt ra. Nhưng yêu thì khác, yêu chính là khi em nhận ra cả hai đều là chính mình khi ở bên cạnh nhau và chấp nhận những mặt khác của nhau. Một “em” luôn vui vẻ, tươi cười rạng rỡ hay một “em” yếu đuối thì cũng chỉ cần duy nhất một người đó nhìn thấy thôi. Vậy còn thương thì sao? Thương một người có lẽ cần rất nhiều tình yêu và sự bao dung. Và vừa hay 3 trạng thái: thích, yêu và thương em đã trải qua với cùng một người – đó là mối tình đầu của em.
Mối tình đầu của em kéo dài 5 năm kể từ khi em còn là một cô bé 17 tuổi. Lý do chia tay là vì bạn ấy dành tình yêu đó sang cho một người khác, không phải em. Và chưa đầy nửa năm sau khi chia tay, bạn ấy cưới vợ và có một gia đình nhỏ của riêng mình. Thời điểm chia tay là năm em và bạn 22 tuổi, vừa đúng lúc thời điểm dịch covid rất căng thẳng. Vừa mới ra trường, vừa mới đi làm, thêm một sự kiện chia tay với quá nhiều sự bất ngờ khiến trái tim em tan vỡ.
Em từng có ý niệm rằng, cảm xúc của mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, không muốn thừa nhận và không muốn bị phát hiện ra. Vậy nên, trong suốt những năm tháng đó, em đã có vô số những tổn thương, nhưng em lờ đi, em thuyết phục rằng mình đã ổn. Thời điểm đó, dù đêm hôm trước em có khóc lóc và không ngủ được, sáng hôm sau em vẫn dậy đi làm bình thường, tươi cười với mọi người và hoàn thành công việc. Sự trống rỗng đó cứ lớn dần lên, để rồi đến một ngày, em nhận ra cơ thể và tâm trí mình đã thật sự đã vất vả và tổn thương nhiều đến mức nào.
Trong suốt 5 năm bên cạnh nhau, chúng em đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, có niềm vui, hạnh phúc, có buồn đau, tủi hờn. 5 năm bên nhau, 2 lần bạn thích người khác, lừa dối em, sau đó xin em tha thứ. Em đã đặt ra những quy định và số lần người khác được phép làm tổn thương em, dù vô tình hay cố ý. Nếu vượt quá số lần em cho phép, em sẽ tự động tìm cách ngưng kết nối. Điều này áp dụng cho mọi mối quan hệ để đảm bảo em không bị tổn thương. Và đến lần thứ 3, bạn ngoại tình, bạn im lặng, bạn đề nghị chia tay và em đồng ý. Em hiểu bạn ấy có những tổn thương riêng, dẫn tới tính cách, suy nghĩ và hành xử như vậy. Em bỗng nhớ lời của thầy Thích Nhất Hạnh:
“Khi bạn thật sự thấu hiểu một ai đó
Nghĩa là bạn đã tha thứ cho họ.”
Có lẽ vì thế mà cho tới tận thời điểm bây giờ, sau gần 2 năm chia tay, em chưa từng có bất kỳ một suy nghĩ nào về việc căm ghét hay oán hận bạn ấy. Nỗ lực để thấu hiểu đối phương, nỗ lực đi tìm những phần mình còn thiếu để đổi lại là mọi cung bậc cảm xúc và hoàn thiện mình, em biết ơn điều đó.
Bạn ấy mãi mãi là một phần ký ức và tuổi trẻ của em, một vết thương mà em nghĩ là nó đã lành. Nhưng một ngày kia, nó lại rỉ máu khi em nhận tin một người chị thân thiết của mình đột ngột ra đi khi còn quá trẻ. Chị vừa là chị, vừa là bác sĩ chữa bệnh cho em. Khoảnh khắc em nghe tin chị mất, cơ thể em phản ứng bằng việc đau mỏi, và trái tim thì hẫng một nhịp. Th�� thật, em không thể diễn tả được cảm xúc. Em không biết đây là đặc ân của em khi gặp một người thầy chữa bệnh, một người chị luôn yêu thương và dặn em yêu lấy cơ thể mình hay đây là một sự trừng phạt. Sở dĩ, em nhận ra điểm giống nhau giữa 2 câu chuyện này là mọi thứ đều đẹp ban đầu nhưng sau đó để lại khoảng trống rất lớn cùng những phản ứng cơ thể của em. Lý trí em biết gặp gỡ là để chia ly, nhưng trái tim em đau vì mọi thứ ập đến nhanh đến mức em không thể tin được điều đó là thật.
Nghĩ đơn giản thì nhân sinh con người sinh ra một mình, chết đi cũng một mình, chẳng khác nào những cá thể đơn độc trong cuộc đời này. Nhưng những cá thể này song hành cùng nhau, và khi không thể đi cùng được nữa thì dừng lại bằng cách này hay cách khác. Chỉ là khi em nhìn lại, trên quãng đường đó đã đầy ắp dấu chân của người đồng hành và sự soi chiếu của chính bản thân mình. Bởi vậy, em đã không ngừng nhìn lại bản thân mình, đi tìm những lý do để giải thích cho việc vì sao mình lại có những cảm xúc và phản ứng với các tình huống như vậy. Đúng hơn là em đi sâu vào thế giới nội tâm, quan sát và gọi tên những cảm xúc của chính mình. Em tập cách thừa nhận em đã tan vỡ, em đã tổn thương, nhưng em cũng đã tận hưởng năng lượng tiêu cực đó để thật sự biết trân trọng những điều nhỏ xinh và tích cực xung quanh mình.
Em tin là em của nhiều năm sau nữa sẽ rất biết ơn em của quá khứ lẫn hiện tại. Bởi em nghĩ những tổn thương trong quá khứ đã giúp em thiết lập kỷ luật cho bản thân rằng bất chấp niềm vui hay nỗi buồn, em vẫn sẽ làm những việc em phải làm hàng ngày. Điều đó để đảm bảo rằng em không chênh vênh và lạc lối giữa dòng đời này. Và sau câu chuyện của em, mong rằng các bạn luôn vững bước trên đường đời, đặc biệt là trên hành trình tìm hiểu bản thân và chữa lành những tổn thương, dù có đau đớn nhưng thật sự ấm áp đến lạ thường.
16 notes
·
View notes