Tumgik
#vườn hồng
banmaihong · 2 years
Text
Tặng gai cho người, tay sẽ chảy máu – Tặng hoa cho người, tay sẽ lưu lại dư hương
“Tặng gai cho người, tay sẽ chảy máu. Tặng hoa cho người, tay sẽ lưu lại dư hương. Trong lòng có một đóa hoa, cuộc đời sẽ là một biển hoa”. Câu chuyện dưới đây xảy ra vào chiến tranh thế giới lần thứ 2, trong một đoạn lịch sử Hoa Kỳ ít người để ý, khi hơn 100.000 người Nhật và người Hoa Kỳ gốc Nhật bị dồn tới các trại tập trung nằm ở phía Tây của xứ cờ hoa. Ảnh minh họa: 5534534/Pixabay, Pixabay…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
cucmokhaai · 1 year
Text
Trước sân nhà tôi trồng bốn trăm triệu đóa hoa hồng rực rỡ.
Mỗi buổi sáng, tôi cầm trên tay một quyển sách ngồi đọc ở trong sân. Người qua đường đi ngang đều sẽ ngợi khen vườn hoa hồng thật đẹp, có người còn hái đi một hai nhánh, tôi cũng chẳng bận tâm. 
Mãi cho tới ngày kia, em bước đến với đôi mắt cười cong thành hình trăng khuyết, khẽ hỏi tôi rằng: “Anh đang đọc sách gì vậy?” Giây phút ấy tôi chỉ biết một điều, bốn trăm triệu đóa hoa hồng này đều đã thuộc về em.  
我的院子里有四万万朵玫瑰花. 
每天清晨, 我捧一本书坐在院子里, 路过的路人都会称赞我的玫瑰, 也有想要折去一两朵的, 我通通不理不睬. 
直到有一天你来, 笑眼眯成月牙, 问我, 看的什么书啊? 我就知道这四万万玫瑰花, 统统是你的.
(Hạ Họa Xuân dịch)      
Tumblr media
128 notes · View notes
krellatotti · 3 months
Text
“cảm ơn em,
nghìn thuở cảm ơn em
đã theo chân anh về những ngôi nhà
anh đã ở,
gọi tái sinh những huyễn mộng của đời anh.”
-Vào hứa địa, Tô Thùy Yên
“thank you,
i'd like to say it thousands of time
for following me to the houses
where i lived,
to resurrect the dreamlike ones of my life.”
cho những gì chúng ta đã trải qua,
từ những ngày chúng ta còn non trẻ, những hoài bão đã được ươm mầm. giấc mơ cũ hằn khắc trong ký ức anh đã không còn được phủi bụi. và vốn dĩ anh cũng chẳng thiết tha nhắc lại chúng lại gì - những thứ từ lâu đã trôi vào dĩ vãng, không một chút hy vọng, đến cả một tia sáng lẻ loi cũng khéo léo khước từ. 
anh chán ghét vạn vật nhàm chán hiện tại, bị cái guồng quay xấu xí của xã hội này đánh thuốc mê cho đến mức chẳng thể tỉnh lại. con người ta cứ mụ mị dần đi, cứ sống mà chẳng biết đích đến của mình là gì. chỉ đơn giản là sống đến hết phần đời của mình thôi, rồi cứ thế lặng lẽ chọn cho mình một phần mộ nhỏ im lìm trong nghĩa trang, bên cạnh là vài khóm hồng trắng héo úa rụng cánh nhoe nhoét bùn đất và nước mưa. sống lặng lẽ, và chết cũng lặng lẽ. 
thật đáng buồn, khi chính anh cũng là một phần của thứ xấu xí ấy, có nghĩa là anh xấu xí, bị nó cuốn vào và gần như vô phương cứu chữa. như một nô lệ yếu ớt không chút kháng cự, tuân theo mọi quy tắc đã sắp đặt mà không một lời oán than mở miệng rủa đời. tâm hồn bị tẩy sạch, hỉ nộ ái ố cứ thế phôi phai dần từ lúc nào không hay. kỉ niệm là thứ mà đáng lẽ phải được cất gọn ở một nơi thật đẹp trong hồi hải mã thì lại phải nhường chỗ cho mọi nỗi lo lắng bất an, những điều đáng sợ lôi kéo khối óc và tâm tưởng của con người ta đi. 
mọi thứ chỉ thật sự kết thúc khi em đến, rất may mắn khi thứ kết thúc không phải cuộc đời anh mà lại là vạn vật xấu xí kia. anh không tài nào khám phá ra được câu thần chú hay loại pháp thuật thần kỳ mà em đã áp dụng để dừng cái guồng quay đó lại, ít nhất là nó không còn đánh bùa mê thuốc lú lên anh được nữa.
em nhẹ nhàng vươn tay ra, như một nàng tiên từ vườn địa đàng, cứu rỗi anh khỏi cái ngục tù u tối kia - nó không phải kiểu song sắt có khóa, nó vô hình níu chặt lấy chân anh, che đi đôi mắt vốn đã vô định của anh, rồi cứ kéo dần, cho đến khi mà sức cùng lực kiệt, buộc anh phải ngoan ngoãn nằm trong xó xỉnh tăm tối và chật chội trong cái nhà tù gắn mác “thực tại" kia. 
em vẫn ở đó, đôi mắt sáng rực lên, chẳng nói lời nào, nhưng đủ khiến anh hiểu được em sẽ giúp được anh, cũng không biết bằng cách nào. 
cảm xúc hỗn loạn tột độ. mọi thứ mơ hồ và chói lòa, mí mắt chớp giật liên hồi, tựa hồ như vừa tỉnh ngủ dậy sau một giấc ngủ dài. anh nặng nhọc chống tay lên đầu gối đứng dậy, đầu óc quay cuồng, choáng váng, thân thể run lên thành từng đợt dài, tai ù ù không nghe rõ. thuốc ngủ liều cao thực sự đã phát huy hết công dụng, đáng tiếc thứ dao găm sắc lẹm âm thầm cứa vào bộ máy thần kinh trung ương của anh lại không phải là đối thủ của em.
dịu dàng cầm tay anh lên, em đặt đôi môi đỏ mềm như lụa lên mu bàn tay anh. cái cảm giác xao xuyến lạ kỳ, trái tim khẽ rung rinh, người anh như phát sốt, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ là một thứ lạ lùng mà chưa từng tiếp xúc bao giờ. nó cũng quấn chặt lấy linh hồn mục rữa của anh như cái ngục tù ấy, nhưng ấm áp và nhẹ nhàng hơn, và anh hiểu rằng, anh đã được nàng cứu rỗi. 
“nhà"
em không nói, và anh cũng không biết là ai nói, chỉ là thứ âm thanh đó đột ngột vang lên trong đầu anh, rất nhanh thôi, và không quay trở lại. em vẫn nắm chặt lấy tay anh, không mở lời nhưng đôi mắt lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử giãn to, đăm đăm không chớp. anh cũng đủ hiểu ra rằng anh phải trở về nơi ấy, cái nơi mà hoài bão của anh đã ươm mầm. khi mà anh nhận ra rằng anh bị thao túng quá lâu đến mức chẳng biết trời trăng gì nữa, quên mất đi mình là ai và sống vì điều gì, em tới và cùng anh đi tìm câu trả lời. thực ra nó vẫn luôn hiện hữu ở đâu đó, rất rõ ràng, không cao xa hoa mỹ, không cầu kỳ phức tạp như những mớ tư tưởng hỗn độn đầy ảm đạm nhồi nhét trong đầu anh những ngày đã qua. nó vừa dõi theo từng bước chân người đi vừa chờ đợi người đến phát hiện ra nó hoặc chỉ đơn giản là ngoảnh đầu lại. 
áng mây trắng, bầu trời xanh ngát, luống hoa dại mọc ven đường, ngọn gió thổi từ các triền núi xuống. là lần đầu tiên anh thấy hay anh đã bỏ quên nó quá lâu?
cảm ơn em.
chạm vào bức tường đầy rêu, nhớ lại những ngày anh lớn lên, những ngày vô lo vô nghĩ, những ngày mà thế giới trong anh còn tươi sáng, mọi thứ đã hồi sinh. vâng, câu trả lời anh cần tìm, không phải là anh tìm thấy nó hay nó tìm thấy anh, chỉ đơn giản là nó hồi sinh những thứ đã “chết” trong trí nhớ của anh, những thứ đã vụn vỡ, mờ nhạt, đã từng đẹp đẽ như bong bóng tan vào nước biển, là tàn dư của một thời niên thiếu sáng lòa đã hết thời từ lâu.
nhưng giờ thì sao? nó đã ban tặng anh một cơ hội mới để “sống", một cách để thay da đổi thịt và đi lại những bước mà anh đã đi sai. một thứ chết chóc vừa chết đi, và mở ra một trang giấy mới, viết về cuộc đời của anh, những huyễn mộng tưởng đã héo quắt trong ký ức của anh, cái trang “yếm thế" trong tâm tưởng của anh đã bị xé bỏ, thay vào đó cái trang của tình, tình trong đời, tình giữa em và anh, cũng như là tình giữa anh và thế giới xung quanh. anh biết tại sao mình lại sống và giá trị anh đem lại cho cuộc đời này.
anh cũng nhận ra rằng cái guồng quay mà anh cho rằng là xấu xí và đáng sợ này thực ra không xấu xí và đáng sợ đến mức ấy. chỉ là qua lăng kính của anh, nó đã từng là như thế. 
và giờ em đến cùng những giấc mơ đó, ân cần lau sạch lăng kính đầy bụi đen của anh. 
anh cảm ơn em.
anh, ngàn vạn lần cảm ơn em.
written by krellatotti.
Tumblr media
7 notes · View notes
vanmenh-bongcuc · 11 months
Text
Tumblr media
cây cam trước sân vừa ra quả
nắng ghé sang hỏi thăm bầy chim sẻ
mẹ có còn nhắc về thời son trẻ
trước hiên nhà sỏi đá cũng thành thơ
cây hồng gai thuở ấy trong cơn mơ
mẹ có còn nhặt lá tìm lũ sâu
để một ngày tóc phai bạc mái đầu
vườn của mẹ có thắm lại ngày xanh.
-
hoannhien.
17 notes · View notes
ketk · 1 year
Text
[ZHIHU] CÓ CÂU NÓI NÀO KHIẾN BẠN NHỚ ĐẾN TẬN BÂY GIỜ KHÔNG?
_____________________
Lược dịch bởi: Hứa Thư | Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải duy nhất tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost!
_____________________
1. “Nếu như bạn thích một người, thì bạn sẽ càng thích gọi đầy đủ tên của người đó.”
2. “Anh nói em sẽ gặp được người tốt hơn, nhưng thật ra là anh muốn gặp người tốt hơn phải không?”
3. “Tớ đang đọc sách trong khu vườn trồng năm nghìn đóa hoa hồng, mọi người hỏi liệu tớ có thể hái một bông hoa không, chỉ có mỗi cậu hỏi tớ là đang đọc sách gì.”
4. "Có nhiều người thích em, bởi vì em xinh đẹp, ưa nhìn, hiểu chuyện. Cũng có người thích em khi thấy em khóc, hiểu rõ sự đau đớn của em. Anh ấy đến ngồi cạnh em và mang theo một chiếc đèn nhỏ, ngồi xuống bên cạnh em, muốn cho em viên kẹo ngọt và một bờ vai."
5. "Nếu phá vỡ được mọi xiềng xích đang kìm hãm tiềm năng bản thân, bạn nhất định sẽ có thể chinh phục chặng đường chông gai phía trước."
6. "Em xem mọi chông gai là một cánh đồng mọc đầy hoa tươi, và không có gì trên thế gian này có thể giằng xé em được nữa."
7. "Qua gần hết đời người tôi mới nhận ra, đường đời, tự mình vượt qua, chính là đáp án cuối cùng."
8. "Bạn mất một chút thời gian để tiếp cận, nhưng lại phải mất nhiều năm để nắm tay. Bất kể bạn gặp ai trong đời, họ là người phải xuất hiện trong cuộc sống của bạn. Không phải ngẫu nhiên." (Sakyamuni)
9. "Tớ ra lệnh cho mưa không được làm cậu ướt
Thế nhưng với tư cách gì chứ? Sao tớ dám ra lệnh cho mưa?
Ngược lại tớ còn bị mưa hành đến phát bệnh
Đôi khi tình yêu của tớ cũng giống như vậy, bất lực và ngu ngốc một cách nực cười
Nhưng tớ lại đang yêu cậu theo cách đó, tớ còn cách nào khác đâu."
10. “Lần trước cậu mời tớ, lần này tớ mời cậu.”
“Vậy cậu muốn mời tớ cái gì?”
“Mời cậu buộc phải thích tớ.”
11. “Trong cuộc đời mỗi người rồi cũng sẽ có lúc như thế này, rõ ràng trong lòng đã dậy sóng, tâm trạng sớm đã điên trời đảo đất, thế nhưng người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy cậu trầm mặc hơn ngày thường một chút, chẳng có ai cảm thấy kì lạ. Kiểu đấu tranh này, đã định là đơn thương độc mã.”
12. "Thầy sẽ cho các em hai cơ hội trốn học, nhất định sẽ có chuyện gì đó quan trọng hơn cả việc học. Ví dụ như chuồn ra ngoài tòa nhà, hay là ánh trăng đêm nay.”
13. “Con người ta thật kỳ lạ, khi trên mặt nổi một cục mụn, ngày nào cũng tìm cách để loại bỏ nó, thế nhưng khi trong lòng có một vết sẹo, lại luôn đi đường vòng tìm cách trốn tránh.”
14. "Khi tôi còn là một đứa trẻ, vô tình gặp người già qua đời, tôi đứng trong dòng người khóc lóc tiễn đưa, nhưng tôi không cảm thấy đau lòng, cũng không hiểu vì sao lại khóc nhiều đến như vậy. Sau này lớn lên tôi mới hiểu, đó là ý nghĩa của ái khổ ly biệt."
15. “Tại sao cứ luôn cãi nhau?"
“Chắc có lẽ là không hợp.”
“Thế sao còn chọn anh ấy?”
“Vì em yêu anh ấy.”
“Sao lại phải khổ thế?”
“Chỉ có sự cay đắng và đau khổ này, bản thân cảm thấy ngọt ngào.”
“Đồ ngốc.”
16. Lúc chia tay em nói “Hãy bảo trọng nhé!”
Nhưng những gì em thật sự muốn nói
Thật ra là “Hãy đem em theo cùng"
17. "Hãy trân trọng nhau trong những năm tháng không có gì trong tay. Cuộc đời có thể là một bầu rượu. Khi rượu cạn cũng giống như con người chúng ta khi chết đi. Vậy thì tôi nên uống bao nhiêu bình rượu nhỉ?"
18. "Tôi mơ thấy mình rơi vào vực thẳm mà không nói một lời nào
"Vậy tại sao bạn không gọi ai để cứu giúp?
"Sẽ không một ai đến cứu tôi đâu."
19. “Trước đây tớ cứ nhìn thấy mộ là sợ,
Vì tớ tưởng trong đó là quỷ,
Sau này tớ mới biết,
Nằm trong đó là người mà người khác ngày nhớ đêm mong.”
20. "Tình yêu của tôi thật ra rất nhẹ nhàng. Tôi xin lỗi và cúi xuống gần hơn để lắng nghe cô ấy, nữ nhi bên cạnh tôi không cần phải xin lỗi."
Trong mắt mọi người, ai cũng cho rằng tình yêu của chúng tôi rất yên tĩnh, hạnh phúc, nhưng mà thật ngại quá. Đó là việc người đàn ông bên cạnh bạn là người như thế nào? Anh ta có chịu từ bỏ cái tôi của mình để cúi xuống gần hơn những ấm ức mà người vợ phải chịu. Vì thế trong tình yêu của tôi cũng vậy, nữ nhi không cần xin lỗi.
________________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/481396309/answer/2297927733
30 notes · View notes
baosam1399 · 2 years
Text
〔Bài dịch số 1022〕 ngày 20.01.2023 :
Tumblr media
1// - 这就是聚光灯效应 你总觉得所有人都在盯着你 其实根本没有人在意。再轰动的事 过几天也就忘了,每天发生那么多事 你能记住几件
Đây chính là hiệu ứng sân khấu, em luôn cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn vào em, nhưng thật ra là không có ai quan tâm em cả. Chuyện dù có to lớn đến đâu, qua vài ngày thì cũng sẽ quên thôi, mỗi ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, em có thể nhớ được mấy chuyện chứ? - Tạ Chi Dao
2 // -风的本质呢就是空气的里流动,冷空气向热空气流动 就形成了风,世间防物呢就有了生机,没有风呢就是死水一潭,鸟都要去南方过冬 人在感到疲寒冷的时候啊,也需要向温暖的地方流动,寻找宰福的力量 快乐的力量,或者说 重新出发的力量
Bản chất của gió là sự lưu động của không khí, không khí lạnh lưu động sang không khí nóng hình thành nên gió, vạn vật trên thế gian đều có sức sống cả, không có gió thì vạn vật sẽ không còn sức sống, chim đều phải bay về phương nam tránh rét. Con người ấy à, khi cảm thấy mệt mỏi hoặc lạnh lẽo, cũng cần phải đi tới những nơi ấm áp tràn đầy, tìm lại sức mạnh của hạnh phúc, sức mạnh của vui vẻ, hoặc là nói; sức mạnh của việc bắt đầu lại mọi điều. - Tạ Chi Dao
Tumblr media
3// -这人的大脑啊 受到刺激会产生强烈的反应 兴奋阈值会越来越高 情绪控制力却越来越差, 当你放下手机 你就会觉得空虚 无聊 随之你的情绪 就会亢奋 易怒久而久之你这个人 就废了
Đại não của con người ấy à, nếu như gặp phải đả kích thì sẽ sản sinh phản ứng mãnh liệt, ngưỡng hưng phấn sẽ càng ngày càng cao, việc kiểm soát lấy cảm xúc sẽ càng ngày càng kém, khi cô buông điện thoại xuống, cô sẽ cảm thấy vô vị, trống rỗng, từ đó ngưỡng hưng phấn sẽ không còn, cả người trở nên cáu kỉnh cáu gắt. Lâu dần lâu dần, con người sẽ thành phế nhân hết thôi. - Mã Gia
4// -之前想放下 现在不想放下也不能放下我们心里珍视的东西都有重量的要习惯带着这个重量好好生活
Trước kia muốn buông bỏ, bây giờ không muốn buông bỏ, cũng không thể buông bỏ. Những thứ chúng ta trân quý đều có trọng lượng cả, phải quen với việc đem theo nó mà sống thật tốt. - Hứa Hồng Đậu
Tumblr media
5// - 如 果总是低着头 按着父母的脚印往前走的话永远走不出新路来 你得走出一条属于自己的路 这条路可能会兖满荆棘 布满坎坷 还有有才狼虎豹 对你處视耽耽但没关系啊 也不总会是这梯你也会有幸运的时候你也会看到鲜花满地牛羊成群 你也可以策马奔腾 驰骋高歌
Con người ấy à, nếu cứ mãi cúi đầu rồi đi theo bước chân của cha mẹ thì sẽ không bao giờ tìm thấy con đường mới đâu. Cậu phải tự có một con đường thuộc về mình, con đường ấy có thể sẽ ngập đầy gai nhọn, ngập đầy thăng trầm, ngập đầy thú dữ , sẽ có người xem thường cậu, nhưng đâu có sao, vì cũng không phải lúc nào cũng như vậy mà. Cậu cũng sẽ có lúc may mắn, cậu cũng sẽ nhìn thấy hoa rơi ngập tràn, trâu bò thành đàn, cậu có thể thúc ngựa lao nhanh, rong ruổi hát vang. - Mã Gia
Tumblr media
6// - 做人可太难了 好想退休 没房 没车 没男朋友 好迷茫. 哪迷茫了呀 目标很明确呀买房 买车 找男朋友
“Làm người khó muốn chết, muốn nghỉ hưu quá đi. Không nhà, không xe, không bạn trai, bế tắc vô tận.”
“Bế tắc gì chứ, mục tiêu rõ ràng vậy còn gì. Mua nhà, mua xe, tìm bạn trai” - Trần Nam Tinh
Tumblr media
7// - 为什么一定要 当老板呢 就算你当了老板亿万富翁赚了很多很多的钱 多的连这个院子 都放不下 花都花不完 但是我又要间你了 有天你走了呢 这些东西 你可带得走?人死了好打发得很 纸糊的东西 车子 房子 别墅金童玉女天地银行几千几百个亿 你要多少响你的 后辈花不了多少钱 全部置备齐 统统烧给你
Tại sao nhất định phải làm ông chủ chứ? Cho dù cậu có làm ông chủ tỷ phú, kiếm được rất nhiều tiền, nhiều tới nỗi mà cả cái sân vườn này cũng không chứa nổi. Tiêu cũng tiêu không hết. Nhưng tôi hỏi cậu nhé, ví như có ngày cậu chết rồi, những thứ này cậu có mang theo được không? Người chết rồi dễ tan biến lắm, những điều phù du như xe, như nhà, kim đồng ngọc nữ, ngân hàng thiên đường, mấy chục vạn mấy triệu vạn, cậu muốn bao nhiêu? Con cái cậu không tiêu được nhiều tiền như thế đâu, muốn bao nhiêu, họ đốt bấy nhiêu cho cậu. - Thím A Quế
8// - 你的理想是什么?���钱"
那你有钱以 后呢? 退休"
“Vậy lý tưởng của cô là gì” - “Có tiền”
“Có tiền rồi thì sao?” - “Về hưu” - Trần Nam Tinh, Đại Mạch
☃ (Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch) ☃
87 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 8 months
Text
Nụ Hôn Đầu - Trần Dạ Từ
Tumblr media
NỤ HÔN ĐẦU.
Lần đầu ta ghé môi hôn Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng Nghìn cây phượng vĩ bàng hoàng trổ bông
Trên môi ta, vạn đoá hồng Hôn em trời đất một lòng chứa chan Tiếng cười đâu đó giòn tan Nụ hôn ngày đó miên man một đời
Hôm nay chợt nhớ thương người Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh Trưa vàng, cỏ biếc vườn xanh Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa.
Nhà thơ Trần Dạ Từ
7 notes · View notes
flying-dancing-164 · 2 months
Text
Tumblr media
Để mà nói tới FOMO thì phải gọi tên ck tui.
Thấy bạn bè xung quanh dần có baby hết cả thì bảo tôi “Vk ơi đẻ đi. Nhanh đẻ con gái cho có giá, sau này làm thông gia với nhà abc.” Tôi kiểu 🙄 Gần đây tôi hỏi ổng: Ê ck, ck thik có em bé rùi ý hả? Ý là kiểu thấy ngta có em bé thấy cưng quá hay là như nào? Biết ji hem, ổng kêu: Hông, tại thấy ai cũng có em bé, nên ck bị fomo thui.
Ok fineeeeee
Rồi gần đây ông ý bắt đầu “ăn hok ngon, ngủ hok yên” vì nào là cái V mới mua nhà, gia đình anh T mới mua nhà, nhà chị H mới mua nhà, nhà anh chị HT cũng mới mua nhà. Thời điểm này giá lãi suất cũng hok cao lắm, giá nhà cũng giảm dần, nên mua nhà là hợp lí. Nhưng hai đứa mới tiêu tốn cả mớ tiền vào 2 cái đám cưới, ba mới bị bệnh chữa chạy cũng mất nhiều, blah blah nên cũng hok dư dả mấy. Nhưng ông ý hẹn lịch phỏng vấn tư vấn tài chính đồ. Rồi ông ý kêu là dự định tới năm sau 2 đứa phải tiết kiệm đc chừng này tiền để mua nhà. Mỗi ngày đều lên mạng kiếm nhà kiếm đất. Lại còn xin anh tư vấn tài chính cấp cho cái chứng nhận 2 đứa đủ khả năng tài chính để mua nhà tới giá X, để lúc đặt lịch đi xem nhà đất ngta sẽ tiếp mình nhiệt tình và serious với mình hơn.
Haha, cuộc sống này đúng mở ra nhiều thứ hay ho. Yên tâm là hết challenge này sẽ tới challenge khác. Đợt trc còn stress vì đi làm, muốn nghỉ việc. Sau đó ổn thoả thì lại tới gặp phải đồng nghiệp mới rất là “halo”. Mình lúc nào cũng lải nhải vs ck mình rằng: Nếu 1 năm nữa thằng đó chưa bị cty đá đít, và thực sự đủ khả năng lên làm CEO thay thế cho B về nghỉ hưu, thì yên tâm tới lúc đó em té mẹ nó khỏi cty này hoặc nghỉ đẻ rồi.
Được cái dnay mình đã hoàn thành xong việc dạy việc cho nó, và 2 đứa ít gặp nhau vì mình về Vn 3 tuần. Lúc đi làm lại đc 1 tuần thì nó lại nghỉ phép 2 tuần và h nó thường xuyên ra ngoài thăm khách hàng nên tạm thời là 2 đứa hok có nhiều va chạm lắm. Sau buổi coach mình cũng đã học đc một điều là thay vì khó chịu vì ngta, mình nên góp ý để cả team tốt hơn thay vì mình tốt hơn và mình làm hết tất cả. Nói chung là mình đã cố gắng bớt xù lông nhím lên hay cố giữ khoảng cách ji trc h mình ác cảm vs nó. H ăn trưa nó ngồi cạnh mình thì bọn mình cũng nói chuyện khác ngoài công việc. Hok phải mình nhún nhường nhg nếu nhìn nhận lại theo một khía cạnh khác thì có thể sau này mình cũng mang lại benefit cho ngta và ngta cũng có thể là cấp trên của mình. Khi mình cần sự giúp đỡ, khi mình muốn nói lên mong muốn của mình thì mình chạy tới chỗ của ai? Nên thui nếu hoà thuận đc vs nhau thì mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.
Hơn nữa nếu hok nhất thiết, mình cũng hok muốn nhảy việc. Vì tính lâu dài thì công việc ổn định cần thiết cho việc tụi mình có 2 đầu lương để vay ngân hàng mua nhà. Chứ mà giả dụ mình nghỉ đẻ rùi mới vay ngân hàng, lúc đó lại cần 1 năm được vào hợp đồng vô thời hạn thì sẽ mất thời gian hơn nữa.
Bọn mình hok giống mng, thay vì mua Apartment, tụi mình thik nhà riêng để có vườn trồng cây, ra đó ngồi chill chill, hè tới cả nhà nướng thịt đồ đồ. Dù biết có vườn là siêu bận. Nhg mình thik ngắm hoa, thik chill. Còn ck mình thì thik trồng cây. Cây hoa hồng trong ảnh kia là ck mình chăm cho mình ngắm. Đợt về Vn nhờ đc em hàng xóm sang tưới cây cho mỗi ngày. Lúc đó cái cây còn có nụ, mình trêu là nếu em chăm tốt, em sẽ đc trả công bằng việc thấy hoa nở nhé. Vậy mà sang tới nơi thấy hoa oải hương 2 chậu chết sạch :)) Hoa mẫu đơn toi, hồng hỏng hok ra bông được, nha đam cũng dặt dẹo luôn 🥲 Khóc.
Lũ chim bồ câu sau khi đẻ đc 2 lứa trên balkon nhà mình. Hẳn 2 lứa lận!!! H lứa cuối cùng cbi bay rồi. Chúng tôi sẽ cải tổ lại cái mini balkon bằng mọi giá dù cũng sắp sang thu rồi. Nhưng chúng tôi vẫn thik thế.
2 notes · View notes
nangmuadong · 2 months
Text
Nếu mà có vườn rộng hơn chắc chắn mình sẽ trồng riêng 1 khu các giống hồng màu tím nhạt. Giờ đang nhiều màu hồng và đỏ quá muốn mua thêm cũng k còn chỗ...
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
3 notes · View notes
thanhnhi-twb · 4 months
Text
Ý nghĩa số năm ghi trên chai rượu vang
Năm in trên chai rượu vang, được gọi là năm cổ điển, không chỉ đơn thuần là ngày tháng. Đó là chìa khóa để hiểu được chất lượng và tiềm năng của rượu vang.
Thuật ngữ “cổ điển” mượn từ tiếng Pháp có nghĩa là “thu hoạch rượu vang” có từ thế kỷ 15. Nó biểu thị năm nho được hái, tiết lộ một câu chuyện hấp dẫn về nguồn gốc của rượu vang và các điều kiện trong quá trình tạo ra nó.
Tumblr media
Tầm quan trọng của đồ cổ:
Một năm cổ điển tốt, từ một nhà sản xuất có uy tín, thường có giá cao hơn so với những năm kém thuận lợi hơn. Điều này đặc biệt đúng đối với các loại rượu vang có tuổi thọ cao hơn, nơi mà rượu vang cổ điển đánh dấu thời điểm hoàn hảo để thưởng thức chúng.
Đối với rượu vang hàng ngày, rượu vang cổ điển ít quan trọng hơn vì chúng được thiết kế để thưởng thức ngay lập tức. Tuy nhiên, đối với các nhãn hiệu cao cấp như rượu vang Grand Cru Classe ở Bordeaux, chất cổ điển có thể là một yếu tố quan trọng, báo hiệu khả năng lão hóa và độ phức tạp của rượu.
Đa cổ điển và không cổ điển:
Một số loại rượu vang, như rượu sâm panh và rượu vang sủi, có thể mang nhãn "đa cổ điển" hoặc "không cổ điển" (NV). Những loại rượu này là sự pha trộn của nho từ nhiều năm khác nhau, thường được sử dụng để duy trì chất lượng ổn định. Mặc dù điều này đảm bảo hương vị có thể đoán trước được nhưng nó cũng có nghĩa là rượu ít có khả năng cải thiện theo độ tuổi.
Vintage: Cửa sổ nhìn vào chất lượng:
Vintage mang đến cho bạn những hiểu biết quý giá khi lựa chọn hoặc thưởng thức rượu vang.
Rượu vang trắng, rượu vang hồng và rượu vang đỏ: Hầu hết các loại rượu vang trắng, rượu vang hồng và rượu vang đỏ hàng ngày đều được tiêu thụ tốt nhất trong vòng 3-4 năm kể từ ngày sản xuất. Chỉ những loại rượu vang chất lượng cao mới được hưởng lợi từ quá trình lão hóa.
Rượu vang cao cấp: Những loại rượu này thường được “nuôi dưỡng” sau khi sản xuất để phát triển hương vị đậm đà hơn. Thời kỳ cổ điển cho biết rượu đã đạt đến đỉnh cao để thưởng thức hay chưa.
Sự khác biệt về giá: Các loại rượu vang khác nhau có thể có mức giá rất khác nhau, phản ánh cả chất lượng và sự khan hiếm.
Ngoài cổ điển:
Mặc dù rượu vang cổ điển vẫn là một chỉ số có giá trị nhưng những tiến bộ trong sản xuất rượu vang đã cho phép các nhà sản xuất tạo ra những loại rượu vang xuất sắc ngay cả trong những năm kém lý tưởng hơn. Do đó, mặc dù chất lượng rượu vang cổ điển rất quan trọng nhưng nó không phải là yếu tố duy nhất ảnh hưởng đến chất lượng rượu vang. Các yếu tố như danh tiếng của nhà sản xuất, vị trí vườn nho và kỹ thuật sản xuất rượu vang cũng đóng những vai trò quan trọng.
Mang đi:
Bằng cách hiểu về rượu cổ điển, bạn không chỉ có được kiến ​​thức về nguồn gốc của rượu mà còn đưa ra những lựa chọn sáng suốt hơn khi mua rượu. Hãy theo dõi để biết thêm các bài viết thông tin về kiến ​​thức rượu vang và để chúng tôi hướng dẫn bạn trong hành trình rượu vang của mình!
Xem thêm: https://www.facebook.com/photo/?fbid=122123024216275647&set=a.122116375472275647
2 notes · View notes
doctoti · 5 months
Text
Sáng thứ 6 ngày 19/4/24 Ngồi Cà Viết Hoa. Chợt nhớ về lời bài hát "Đôi tay mẹ" mà mình viết trong chiến dịch "GÓP THÊM TAY, CÙNG GIÚP MẸ". Bài hát đã được viết với hình ảnh của mẹ tôi. Tảo tần tháng năm. Dù nghèo, mẹ vẫn chăm chút cắt tỉa từng nụ hoa, mỗi dịp xuân về. Vườn hoa hồng hơn 400 gốc của nhà, cuối cùng cũng cho người ta hết. Chăm hoa vất vả. Mẹ tôi chuyển sang trồng rau thơm. Vẫn nghèo và chúng tôi vẫn vô tâm lớn lên. Giờ đây, rất nhiều khoảnh khắc ân hận đến với tôi trong cuộc sống gian khó này. Nhưng chẳng thể quay ngược thời gian. Nhiều bài hát của tôi cũng có bóng dáng mẹ: "Tờ bạc lạnh cóng. Bó hoa lạnh cóng Mẹ tảo tần dang vai chắn gió đông"
(Nơi tuổi thơ tôi qua)
"Rồi thời gian vẫn trôi Mái tóc mẹ thôi không bạc nữa. Bức chân dung con vẽ mãi chưa trọn Đôi bờ vai năm tháng, Gánh yêu thương nghiêng hạnh phúc về con"
(Chưa có tên)
"Dại dột con ơi Sao không về với mẹ! Về với lời ru xa xăm Con trót quên rồi. Về với vườn xưa rộn tiếng chim Về hát hồn nhiên. Ơi con dấu yêu của mẹ. Dại Dột ơi" (Dại dột ơi) Và đây, lời bài "Đôi tay mẹ":
1. Đôi tay mẹ bao tháng năm qua Vẫn âm thầm gieo mùa xuân trong trái tim ta Đôi tay mẹ như tiếng ru êm, như cơn gió Nâng cánh ước mơ.
Đôi bàn tay sớm khuya bao mùa Lặng thầm chăm chút Đôi bàn tay thắp lên bao nụ cười Xua đông giá tan.
[ĐK:] Mùa xuân thêm ấm áp từ tim ai tháng năm Nụ hoa thêm sắc thắm từ yêu thương đong đầy.
Đôi tay mẹ thắp lên từng nụ hoa Đôi tay gọi nắng hồng bừng lộc xanh Từ yêu thương xuân đã theo về.
Đôi tay mẹ vén vun lửa hạnh phúc Đôi tay gọi én về trời yêu thương Mùa xuân như đến từ đôi tay mẹ yêu.
2. Xuân đang về trong mỗi nếp nhà Nắng dịu dàng, nhẹ nhàng khúc hát gió đưa Cánh hoa như đang hé môi cười Giọt sương lóng lánh trên cành.
Mẹ là thế:
Mẹ đã cho con cả một bầu trời Từ những tiếng ru ơi à ơi Mẹ đã cho con cả một bầu trời. Từ những tháng năm con oằn đôi vai Để hôm nay trong tim Lời thơ con ăn năn Con hát.."
(ĐỐC TỜ TI - NGU CÓ GU)
CHỢT NHỚ MẸ!
Tumblr media
4 notes · View notes
miaonece · 2 years
Text
Hôm qua mình đi làm về thì trời mưa lớn lắm, bầu trời thì chỉ có màu xám thôi, đúng nghĩa là một màu xám luôn. Bỗng mình nhớ lại lúc mình còn trẻ con một chút, thấy trời trong thì sẽ vui và âm u như hôm nay thì bỗng cảm thấy lòng buồn nhiều. Nhưng bây giờ đã không còn cảm nhận như thế. Mình vẫn đang nhìn trời đây, bầu trời vẫn màu xám đây, nhưng mà mình không có buồn gì cả. Vì bỗng mình nghĩ đến sự tủi thân nơi thành phố này, nghĩ đến cảnh mưa to gió lớn mà chỉ có một mình mình phải chạy thật nhanh giữa dòng kẹt xe của Sài Gòn vào lúc 5 giờ chiều ngày thứ ba - tan tầm. Mình nghĩ đến điều đó, và như ngày xưa thì mình thấy ôi sao khổ thân thế nhỉ? sao chẳng có ai hỏi mình hoặc nhắn cho mình rằng là mưa to thế em về cẩn thận nhé hoặc lo lắng cho mình khi mình đi làm về vừa kẹt xe trên con xe cà tàng vừa mắc trận mưa đùng đùng như trút nước như vậy hoặc hơn thế là đến đón mình về và chạy trong cơn mưa cùng mình chẳng hạn? Đó là ngày trước thôi, mình hay nghĩ thế và cho là việc mình đương đầu với thế giới này thật khó khăn biết chừng nào í. Và mình buồn nhiều, cứ âm thầm buồn như thế rất lâu.
Nhưng bây giờ thì mình đã nghĩ, có lẽ chẳng ai lo mình bị ướt mưa hay xe cộ đường xá kẹt um khi mình đi làm về, mình đã bức bối thế nào, đã bực dọc thế nào trong công việc hoặc cả đoạn đường hôm nay trời tầm tã và kẹt xe làm ướt luôn đôi giày duy nhất mà mình có để đi làm và sự tủi thân của mình ngoài bố mẹ mình cả.. thế thì, họ đâu? Có lẽ bố mẹ đang ở nhà, đang cùng nhau làm một việc gì đó, hoặc đang cùng ăn uống, xem phim vào giờ này rồi.. thế vào những lúc trời âm u như thế này, thì bố mẹ sẽ nghĩ gì nhỉ? Mình biết là bố có 1 khu vườn trên tầng thượng trồng mấy cái cây mà bố yêu thích và bố hay mắc võng đu đưa ngoài đó. Chắc hẳn là có những chiều bố cũng sẽ ngắm 1 bầu trời âm u như vậy và nghĩ ngợi trong lòng mà thôi, làm sao tránh được, đâu phải hôm nào ông cũng đối diện với 1 bầu trời trong trẻo xinh đẹp thôi đâu. Thế lúc đấy, bố nghĩ gì nhỉ? Liệu bố có buồn không? có nghĩ ngợi không? có cảm thấy cô đơn khi 2 đứa mình đã lớn và đi học đi làm đều xa bố mẹ cả không? Bố có cảm thấy thời gian mà ông đã đi qua trong cuộc đời thiệt dài đằng đẵng không? những việc ông làm có khiến ông vui và hài lòng đến giờ phút hiện tại không? và liệu là có hay không thì ngay lúc đấy mình cũng có biết ông đã trải qua những gì và nhắn cho ông 1 câu quan tâm hay nói với bố là mình yêu và nhớ bố thật nhiều ?!
Và thế là mình thôi làm quá lên cái chuyện cực khổ giữa một chiều mưa thứ ba như thế, vậy là mình mặc áo mưa để che cái balo bé con sau lưng mình vì nó có 1 cuộc sống thu nhỏ của mình trong đó và.. và thế thôi, chiếc áo mưa mặc 1 lần cũng không đủ sức mà che chắn thêm 1 điều gì nữa, có lẽ nó cũng đã cố gắng hết sức trước cơn mưa như bão này. Và mình đội mưa đi về. Trong lòng còn lâng lâng niềm vui sướng là à thật thích, thì ra là đường kẹt xe nhưng mình vẫn còn về nhà được nhanh nhanh 1 chút, mình còn có cơ hội giặt thử đôi giày với chiếc máy giặt và chế độ “ vắt cực khô" xem có hiệu nghiệm thiệt không hehe, và quan trọng là mình vẫn còn nhìn thấy  trời xam xám thế kia nhưng trong lòng mình ửng hồng và trong trẻo vì biết ơn và may mắn vì giữa những thứ cực khổ mình tự vẽ ra, mình đã cảm nhận thật khác.
có lẽ mình hiểu được thêm một chút!
Thứ ba - 22.11.22 - Sài Gòn là một nơi đáng sống. <3 
16 notes · View notes
kenzeichen · 1 year
Text
Tumblr media
Hồng Nhung, Khu vườn yên tĩnh (2004)
Listen on Spotify or YouTube
"Khu Vườn Yên Tĩnh is filled with elaborate melodies and improvisations performed on traditional Vietnamese instruments, including various flutes (sáo and tieu) and stringed instruments (neither the instruments nor their performers are identified) that create a very Vietnamese soundscape. Hồng Nhung’s singing style moves from using traditional intervals and scales to Middle Eastern arabesques to sexy Western-style crooning, often in a decidedly improvisatory manner. Yet the music is modern because of its use of Western instruments in a sometimes sparse, sometimes rich orchestration. This album is unlike any other recorded in Vietnam, and while I don’t wish to sound like a record reviewer, I believe it places Hồng Nhung in a category all of her own. Because of her use of traditional Vietnamese musical characteristics and soundscapes within her pop music style, her feelings about the importance of the Vietnamese past, and yet her desire to give more emphasis on the present and hope for the future, Hồng Nhung widely travels along a globalization/Vietnamization subcontinuum. On the one hand she recognizes the value of projecting traditional Vietnamese musical characteristics in her otherwise modern style, and on the other hand she reveals an interest in globalization and her own kind of world music fusion, as she called it, which is her own brand of glocalization, because it is a global palette blended with Vietnamese colors."
(Dale A. Olsen, Popular Music of Vietnam. The Politics of Remembering, the Economics of Forgetting)
2 notes · View notes
krellatotti · 2 months
Text
LẦM LỠ CỦA MỘT THIÊN SỨ
Nàng xứng đáng nhận được cái chết.
Chúa đã gây ra một sai lầm khi gửi nàng tới đây.
Lý do không phải là nàng đã gây ra tội tày đình gì mà là vì nàng không phải người của nhân gian - cõi vô thường tăm tối này. Nàng là thiên sứ, nàng thuộc về bầu trời.
Nàng trắng trong và thuần khiết quá đỗi, tâm hồn mong manh tựa tấm lụa hồng của nàng không thể để bị xé rách. Thân xác tuyệt đẹp như tượng tạc chẳng thể bị bàn tay người phàm động chạm làm cho điêu tàn. 
Ấy thế mà nhân gian đã làm gì nàng thế này?
Hiện thực tàn khốc đã giết chết đứa con mang ân sủng của Chúa với đức hạnh vẹn nguyên một cách không thương tiếc, từng chút từng chút một. 
[...]
Một đứa bé xinh đẹp đã chào đời vào một đêm đông giá rét. Gia đình Liechtens của đứa bé ấy vô cùng giàu có, sống trong một tòa lâu đài cổ kính và từ trước đến nay nắm giữ vị trí thống trị nền kinh tế của cả một vùng rộng lớn. Sinh ra đã được định sẵn một cuộc đời trải thảm cùng lẵng hoa và sâm panh, luôn được nâng niu và trân trọng, em là một nàng công chúa được cưng chiều chẳng kém gì những người trong hoàng tộc thực thụ. 
Đôi mắt em là trời trong những ngày nắng hạ, trong veo và long lanh. Tôi biết mình đã lạc trong đó từ lâu rồi, như một linh hồn thả mình lững lờ trôi giữa những tầng mây trắng bồng bềnh êm dịu chẳng biết điểm dừng. Tâm hồn em hướng thiện như một nàng tiên chưa từng gãy cánh mà rơi xuống vũng bùn lầy của sự khổ đau. Em là giấc mộng đêm hè trong những áng thơ ca của Shakespeare, là báu vật mà tất cả đàn ông sống trên Trái Đất này đều mong ước được sở hữu. 
“Anh ơi, nhìn chú bướm kia đi. Trông nó đẹp thật đó, một con bướm màu trắng!” 
Trong sáng và thuần khiết như em vậy, tôi nghĩ. 
Em quay ra nói với tôi. Giọng nói em lanh lảnh mà thanh thoát như tiếng chim hót, như tiếng đàn hạc cầm trong những buổi hòa nhạc được tổ chức nơi nhà hát sang trọng mà giới thượng lưu thường lui tới. Tôi luôn ngóng chờ một ngày được ở bên cạnh nghe em hát ca và tắm mình trong nắng chiều rạng rỡ. 
Em thật tốt và đáng yêu biết bao, em yêu thương và quan tâm đến tất cả mọi người. Những người nô bộc và gia nhân đang hầu cận cho nhà Liechtens luôn nhận được món quà nhỏ nhắn từ em, đôi khi là những cái ôm ấm áp, khi thì những túi bánh quy em tự mày mò làm ở trong nhà bếp.
Em luôn tin vào những điều tốt đẹp, tin rằng chỉ cần mình cố gắng làm việc thiện, hạnh phúc tự khắc sẽ đến với ta, bất kể khó khăn và những niềm đau có là gì thì đều xứng đáng. 
“Anh biết gì không, em mới học được một câu nói của một họa sĩ rất nổi tiếng. Ông ấy là Pierre-Auguste Renoir, ông ấy nói rằng nỗi đau sẽ qua đi và cái đẹp sẽ ở lại. Con đường chúng ta đi sẽ gặp nhiều chông gai và thử thách, thậm chí là cả những mất mát và đau thương, nhưng em tin rằng chúng ta dù thế nào cũng sẽ vượt qua anh nhỉ?”. 
Cuộc đời của em vẫn luôn đẹp như những bức tranh của Renoir, những gam màu tươi sáng rực sắc cầu vồng hài hòa, lãng mạn và tràn đầy xúc cảm của trái tim người thiếu nữ xinh đẹp đương tuổi hồng xuân sắc. Dưới từng bước chân em đi được rải đầy lông vũ trắng muốt và cánh hoa hồng nhung mịn, không gì có thể khiến em chịu tổn thương và đau đớn. 
Một nhân sinh quan không chút tì vết, không một nét hoen ố của đố kị hay dục vọng, hoàn toàn thuần khiết. Như được chính tay Chúa tắm rửa trong dòng nước Thánh và tất cả những thiên thần trên vườn Địa đàng trao nụ hôn ban phước. 
Em hoàn hảo và đáng trân trọng như vậy đấy, nhất là khi em dành trọn thời gian của mình học những lễ nghi của một tiểu thư lá ngọc cành vàng, và giam mình trong thư phòng học thuộc hàng đống sách lịch sử và dày cộp để xứng đáng hơn với vị thế của bản thân mình. Một cô tiểu thư đáng quý sao có thể có những hành vi thiếu chuẩn mực trên bàn trà và dễ dàng bị ngó lơ trong những cuộc trò chuyện của các cô nàng khác vì thiếu kiến thức được. Và hơn hết, em luôn cố gắng chắt chiu thời gian quý báu của mình để ở bên tôi. 
Những ngày bên em là những ngày nằm dài trên thảm cỏ đón nắng ấm, rong ruổi cả buổi chiều hồng trên những cánh đồng lúa mạch, và dĩ nhiên là không thể thiếu tắm suối.
Ngâm mình dưới dòng nước lóng lánh, em đưa mắt lên nhìn tôi, miệng ngập ngừng định nói gì đó nhưng không rõ thành tiếng. Tôi nhẹ nhàng vươn ra ôm lấy em, ghé tai hỏi thầm.
“Sao thế em, có vấn đề cứ chia sẻ cho tôi này, tôi vẫn ở đây với em mà.”
Vừa nói tôi vừa đưa tay ra vuốt ve làn da mịn màng của người thương. 
“Anh…liệu có yêu em thật lòng?”
Mắt em hướng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, không chớp, môi mím chặt thành một đường kẻ mảnh, có phải em đang căng thẳng hay không. Tôi không rõ tại sao em lại cảm thấy như vậy trong khi từ trước tới nay tôi đều làm mọi thứ vì em. Tại sao em lại nghi ngờ tình cảm của tôi, tôi không thể hiểu. Hay là em đã phát hiện ra điều gì rồi nhỉ?
“Dĩ nhiên là có rồi, Celineor của tôi. Nhân danh, dưới sự phán xét của Chúa, và danh dự của dòng tộc Rolsburg, tôi xin thề rằng tôi yêu em.”
Nhà Rolsburg là tùy tùng thân cận nhất của Liechtens. Từ đời đầu tiên, những vị tiền bối của chúng tôi đã phải cúi đầu phục vụ cho lũ Liechtens cậy tiền cậy quyền để cho những thế hệ sau có cơ hội tốt hơn. Khốn nạn thay, Liechtens luôn ném một ánh mắt khinh thường về phía Rolsburg, chỉ vì xuất thân hèn kém mà bị chà đạp và xua đuổi, dễ dàng bỏ qua tất thảy những gì chúng tôi đã hết mình dâng hiến cho bọn họ. 
Là con trai trưởng của gia đình Rolsburg, tôi đã ở bên cạnh em từ những ngày em còn là cô bé nhỏ xíu nằm trong chiếc nôi mạ bạc. Chúng tôi đã có hôn ước với nhau từ thuở mới lọt lòng. Coi như là ân huệ đáng giá ngàn vàng, à không, còn hơn cả ngàn vàng ấy chứ, mà chúng ta trao cho mấy người, biết thân biết phận mà yêu thương chăm sóc cho con gái của chúng ta. Cái vị trí con rể quý chẳng thuộc về thằng bé kia đâu, đáng nhẽ đó phải là người của hoàng gia. Nhưng thôi, coi như là mọi chuyện đã lỡ rồi là những lời mà cha của em đã nói với ông của tôi. Thật căm phẫn biết bao cái thái độ rẻ mạt và khinh thị đó, khiến một trong những người mà tôi yêu thương nhất trên đời phải chịu nhục nhã. Ông tôi, quý ngài Francis Schmidt Rolsburg đáng kính đối với tất cả con cháu của Rolsburg, dành cả sức trẻ của ngài để tiếp nối những giá trị từ đời xưa truyền lại, đó là cái giá được trả bằng máu và nước mắt. Đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay, ông vẫn cố xoa đầu tôi âu yếm và nhắc tôi trong hơi thở yếu dần: “Con là tương lai của Rolsburg con ạ, cố lên cháu trai yêu dấu của ta, phải làm rạng danh dòng tộc này, ngẩng cao đầu và kiêu hãnh lên con". 
Nghe lời dặn của ông, tôi tự giao cho mình nhiệm vụ kết thân với em. Làm cho em nguyện yêu tôi say đắm, nguyện trao tấm chân tình vẹn nguyên của mình cho tôi, và quan trọng nhất là sự tin tưởng tuyệt đối vào tôi trên cõi trần thế này. Thật đáng thương và khờ khạo quá đỗi, em đã tự tay kết liễu chính đế chế của gia đình mình.
“Tôi yêu em, yêu hơn tất thảy những gì có trên đời.”
“Xin em hãy trao trái tim mình cho tôi, em sẽ không ân hận đâu Celineor à. Rồi sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, và em sẽ hát cho anh nghe những câu ca em viết nhé, có được không?”
“Trăng đêm nay đẹp thật!”
Dưới ánh trăng sáng rọi dẫn lối cho tình cảm lứa đôi, hơi rượu vang cay nồng thấm nhuần vào phổi và con tim, ta trao nhau tấm chân tình vĩnh cửu, suốt đời suốt kiếp vĩnh viễn không chia cắt. 
Những lời dụ dỗ nhúng qua đường mật không ngừng được tôi rót vào trí óc non nớt và trái tim ngốc nghếch ôm trọn nỗi đau thế gian và sẵn sàng hứng trọn hàng vạn vết đâm vô điều kiện của em. Cũng nhờ thế mà toàn bộ tài liệu quan trọng trong việc kinh doanh hàng hóa trong và ngoài khu vực của Liechtens đều rơi vào tay tôi, không sót thứ gì.
Những đợt đầu tư thua lỗ cứ thế liên tục diễn ra, chẳng mấy chốc ngân sách của Liechtens để bù đắp vào thiệt hại đã khánh kiệt. Trên thương trường, Liechtens đã trở thành một cái xác rỗng tuếch vì bị moi ruột từng ngày. 
Từ những tập giấy tờ em gửi, tôi còn phát hiện ra hàng loạt giao dịch bất hợp pháp khác của gia đình em và điều kinh hoàng nhất, gia đình Liechtens phản quốc. Những bức điện tín được đóng dấu đỏ tiết lộ hàng loạt bí mật quân sự cho vương quốc ở bên kia chiến tuyến. Thật chẳng thể ngờ ông bà Liechtens lại để cô con gái bé nhỏ của mình gánh lấy hết thảy lời luận tội cho những điều sai trái từ trước tới nay mà hai người đã gây ra. Khi tất cả những thứ này được công khai trước toàn thể dân chúng thì đó là thời điểm Rolsburg đặt dấu chấm hết cho một thời kỳ lẫy lừng của dòng dõi Liechtens danh giá. 
Cuộc sống của em tuyệt diệu và hào nhoáng là thế, nhưng đáng tiếc thế cờ đã bị lật ngược. Quân Hậu bị ăn rồi, thưa tiểu thư Celineor Maria Liechtens. 
Bi kịch ập đến quá đỗi bất ngờ đối với cả gia tộc Liechtens. Gia đình em phá sản vì không may dính vào bẫy của Rolsburg. Cha mẹ em vì biến cố quá lớn mà chọn cách kết liễu đời mình bằng những phát đạn, “thật vô tâm" - tôi đã nghĩ vậy - để lại một mình em bơ vơ lạc lõng một thân một mình trên thế giới này đấu tranh. Nhưng hỡi ôi, một cô con gái từ nhỏ đến lớn luôn được bao bọc cẩn thận trong vòng tay của mẹ cha làm sao có thể đối mặt và chống chọi với nghịch cảnh. Gánh trên vai khoản nợ khổng lồ, em chỉ có thể biết vật lộn với những công việc nặng nhọc sớm tối, gắng công gắng sức dành dụm từng đồng một. 
Từ một tiểu thư đài các được nâng từng bước chân đi, giờ đây đã trở thành một nô lệ chịu nhục mà bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cả ngày đã quá mệt vì làm việc quá sức, đến tối muộn lại bị những người chủ tồi tệ hành hạ, tra tấn đến chết đi sống lại vì không làm được việc. Cũng dễ hiểu thôi khi người con gái này đã quen với việc được nuông chiều và chăm sóc tỉ mẩn, đây vốn chẳng phải những việc em nên làm, nhưng lại là việc mà em phải làm. Buồn thay em lại không đủ khả năng làm những điều ấy. Gương mặt em vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng nó nhem nhuốc bùn đất và cỏ dại, làn tóc mây không còn mượt và sáng bóng nữa mà rối tung hết cả. Thân xác em kiệt quệ và rệu rã. Thần trí đôi lúc còn nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể nào phân biệt ngày đêm. Chúa đã làm mọi cách để đứa con của mình trở về bên và vị thần Số Phận cũng đành phục mệnh mà giáng cho em một đòn đau đớn, một cái chỉ tay tước đoạt hết tất cả những điều mà em tự hào ở trần thế. Từ cuộc sống, nhan sắc cho đến danh dự. Em chẳng còn gì cả, đến cả tấm thân của em một đồng cũng chẳng đáng giá. Điều này hoàn toàn trái ngược so với lời của người cha đã chết của em. Ông ta đã cho rằng em là vật ngàn vàng và hơn thế nữa, một nàng tiểu thư đài các kiêu sa được nâng niu từng tấc gót chân ngọc ngà, vốn dĩ em là như vậy, nhưng bây giờ thì không có ai thèm để mắt đến một nô lệ cả hèn kém đứng ở đáy của tầng lớp xã hội cả. Và cũng chẳng một ai sẵn sàng vươn tay ra mà đỡ lấy một kiếp khốn khổ khi gia đình của ả ta đã phản bội Tổ quốc. 
Em có thấy nỗi tuyệt vọng bủa vây lấy thân xác gầy gò? Thể xác em còn toàn vẹn hay cuộc đời tàn nhẫn kia đã cấu xé tỉ mẩn từng mảnh xương? Nỗi đau có gặm nhấm tâm hồn cô quạnh và đau đớn của em từng chút một? Em không thể trả nổi số nợ ấy đâu.
“Xin chào, chúng tôi là người của tòa án phái xuống. Chúng tôi xin thông báo với cô Celineor Maria Liechtens thông tin như sau: Gia đình Liechtens hiện tại đang nợ gia đình Rolsburg số tiền là mười lăm tỷ, và gia đình Liechtens đã không trả nợ đúng hạn định. Xin mời cô Rolsburg theo chúng tôi về tòa để xử lý vụ việc.”
Rất nhiều người đổ ra đường để bàn tán to nhỏ về em. Em vẫn đứng đó chết lặng. Cái ngày này đã đến sớm hơn dự tính. Hai bàn tay sần sùi và phồng rộp vì bê vác nặng nhọc của em buông thõng xuống, đôi môi run rẩy, gương mặt em tái mét lại. Rồi bất ngờ, em quỳ thụp xuống mà khẩn cầu:
“Tôi xin các ông tha cho tôi, xin đừng bắt tôi đi. Tôi sẽ cố gắng để trả tiền mà. Tôi xin các người hãy làm ơn tha cho tôi.”
Em vừa nói vừa khóc, đôi tay nắm lấy xin khoan nhượng mà không thành. Mặc kệ những lời van xin tha thiết thất thanh của Celineor, những người kia vẫn kiên quyết bắt giữ, không thương tiếc mà dùng chiếc gông bằng gỗ trói chặt hai bàn tay gầy guộc của em lại. 
Hãy nhìn xem em còn lại gì, em còn ai bên cạnh? Chẳng có một ai cả, có lẽ em nên cảm thấy xót thương cho hoàn cảnh của chính bản thân mình thôi và đón chờ ngày hành quyết. 
Tôi cảm thấy mình thật vô tâm và tệ hại khi bỏ lại em như thế trong khi tôi chính là người đã đẩy em vào bước đường cùng. Một nỗi đau vô cùng tận. Nhưng biết làm sao bây giờ, đó là cái giá mà Liechtens phải nhận, và người chịu đau khổ chính là em, Celineor ạ. Em vô tội, nhưng người chịu trừng phạt là em. Không trả được nợ, sửa chữa được lỗi lầm thì phải trả bằng máu. Đó là cách thế giới nhẫn tâm và vô tình vô cảm này vận hành, từ trước đến nay đều là như vậy. 
Thật nghiệt ngã biết bao, dòng dõi Liechtens chảy trong trong huyết quản của em giờ chẳng còn xứng đáng để gọi lên hai từ “quý tộc” nữa.
Tôi thương em, Celineor - nàng thơ của tôi. Nhưng tôi cũng hận em vô cùng, hận cái dòng dõi thối nát đáng nguyền rủa của em vì đã chà đạp lên thanh danh của Rolsburg. Celineor, em đã sai rồi, thực sự sai khi cư ngụ ở nơi dương gian vốn ngay từ đầu không hề dành cho em. 
Ngày hành hình, tôi ngồi trên bục cao cùng những người khác. Từ đầu, người được giao nhiệm vụ chém đầu không phải tôi, nhưng tình yêu và đôi niềm ân hận của tôi thôi thúc tôi phải làm điều gì đó, có thể là dành tặng món quà cuối cùng dành cho em, sau tất cả những gì em đã hi sinh cho tôi. 
Người con gái đáng thương ấy nhanh chóng bị áp giải vào pháp trường. Hàng vạn người đứng xung quanh chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ. Những câu từ chế nhạo, phỉ báng từ tứ phía vang lên không ngớt. Lần lượt những hòn đá ném về phía em, máu tươi từ đỉnh đầu lập tức tuôn ra, nhưng em chẳng để tâm. Những thứ này đã là gì đâu so với những tháng ngày em bị nhục mạ và chịu đớn đau từ những sợi roi da quất lên người không ngớt.
Có vẻ như là lần này lời họa sĩ Pierre-Auguste Renoir không còn đúng nữa rồi nhỉ? Khi mà thứ qua đi là cái đẹp, còn thứ ở lại sẽ chính là nỗi đau. 
Tôi đã từng nói em sẽ không hối hận khi tin tưởng vào tôi, và tôi thầm nghĩ đến giờ chắc sẽ là hối hận nhỉ?
“Em có hối hận không, Celineor?”
Tôi đứng trước mặt em, với thanh kiếm cầm trên tay đã vào vị trí. Nhưng nàng không trả lời, chắc vì cổ họng đã khô khốc không thành tiếng, hoặc cũng vì đôi mắt nàng đã trả lời thay nàng. Đôi mắt nặng trĩu, thâm quầng hướng vào không trung vô định. Thứ thắp lên ánh sáng trong đôi mắt em là gia đình và tình yêu đã không còn nữa. Nó không còn là bầu trời xanh trong mà mờ mịt và tối đen không chút tia sáng của hy vọng. Đối diện với cái chết, nàng không khóc, tôi đoán rằng nàng đã khóc quá nhiều nên hiện tại nước mắt cũng cạn kiệt chẳng còn để mà rơi nữa.
Celineor à, em hãy nhớ rằng, từ đầu tới cuối, em không làm sai bất kì điều gì. Em không giao dịch trái phép, em cũng không làm gì có tội với đất nước của mình. Chỉ đành rằng em quá trong sáng và thánh thiện, quá tin tưởng vào những điều tốt đẹp của cuộc sống mà quên mất đi rằng cuộc đời vốn tàn nhẫn biết bao nên em hủy hoại và tự tay đánh mất đi tất cả mọi thứ là gia đình em và tình yêu em có. Nhưng Williams Frederick Rolsburg tôi đây lại phải cảm ơn em vì điều đó. 
Lầm lỡ duy nhất của em chính là “sống". Nhưng không sao hết, nếu Chúa đã lỡ tay đưa em đến đây, tôi sẽ đưa em quay về nơi mà em vốn dĩ nên thuộc về và mọi sự sẽ chấm dứt.
Tôi yêu em nhưng tôi cũng không ngần ngại mà thừa nhận rằng tất cả những gì mà em và dòng tộc Liechtens cao quý của em phải chịu đựng là do tôi. Đến tận ngày hôm nay, đến tận khoảnh khắc này, và đến khi tôi chết, tôi cũng sẽ không hối hận. 
Trời bắt đầu nổi gió rồi lần lượt những tiếng sấm nổ chói tai trên bầu trời. Có vẻ là Chúa đã đến đòi người rồi Celineor yêu quý. Ngài đã phát giác ra mọi điều độc địa tôi đã làm với em và nổi cơn thịnh nộ với tôi cùng toàn cõi nhân loại. Quả thực tôi chẳng xứng đáng với em, xứng đáng với thứ tình cảm tốt đẹp và trọn vẹn nhất của một thiên thần.
Sấm rít gào lần cuối, một đường kiếm lóe sáng trước hàng vạn con mắt.
Một chú bướm trắng bất ngờ bay đến đậu trên mũi kiếm nhuốm máu. Màu trắng tinh khôi nổi bật trước màu đỏ tanh tưởi chói mắt. Nó chỉ ở đó vài giây như lời chào vĩnh biệt rồi vụt bay đi mất, bay về phía bầu trời - nơi là nhà của nó.
Một giọt nước mắt chợt rơi khỏi khóe mắt tôi. Không đau lòng vì người đã đi xa, chỉ đau vì mối tình mãi mãi chẳng cập bến, cũng tiếc thương cho một kiếp bất hạnh và chịu vạn tổn thương cứa thẳng vào tim gan đến rỉ máu của một thiên sứ tài đức vẹn toàn.
Xin cho phép tôi nhắc lại một lần nữa, và cũng là lần cuối cùng tôi nói điều này.
“Tôi yêu em, Celineor. Và mong em cho tôi được tận tay tiễn em trở về với thiên đường.”
HẾT
Tumblr media
3 notes · View notes
pocpoc98 · 1 year
Text
Hoàng tử bé chăm hoa hồng rất kỹ. Cậu tưới nước cho hoa khi hoa khát, lấy bình cầu che hoa khi hoa sợ gió. Cậu bảo vệ hoa, cậu còn dành thời gian để trò chuyện cùng hoa nữa. Hoa buồn cậu cũng buồn, hoa vui cậu cũng vui theo.
Có lẽ, Hoàng tử bé rất yêu hoa hồng.Tình yêu của Hoàng tử bé đã rất rõ ràng rồi nhưng hoa hồng lại “rất kiêu căng”, “nàng hay đòi hỏi” và “lời nói khiến Hoàng tử bé cảm thấy buồn”. Bấy nhiêu thế thôi cũng khiến Hoàng tử bé muốn rời hành tinh của mình.
Đến một hành tinh khác, Hoàng tử bé “bắt gặp một vườn hoa với năm ngàn bông hồng” “giống y hệt bông hồng trên hành tinh của cậu”. Hoàng tử bé cảm thấy bông hồng của mình không phải là duy nhất, “hoá ra nàng chỉ là bông hồng bình thường thôi sao?”. Hoàng tử bé khóc.
Nhưng trong lúc ấy, Cáo xuất hiện và nói rằng: Vì cậu đã dành thời gian để chăm sóc hoa, để tưới nước, để lắng nghe nàng… Và điều đó khiến nàng trở thành duy nhất. Không ai có thể thay thế nàng trong trái tim cậu cả”.
Tumblr media
2 notes · View notes
Text
Tumblr media
// hôm nay, thằng Duẩn nhuộm tóc cho mình. chuyện nghe có vẻ chẳng đáng để nói, nhưng nó xứng đáng để mình nhớ thật nhiều //
thằng Duẩn, kém mình 7 tuổi, là phiên bản nam và nhỏ tuổi của mẹ mình. Tụi mình từng rất thân nhau khi thằng Duẩn còn nhỏ, sau đó khoảng cách bắt đầu lớn dần khi thằng Duẩn bước sang tuổi dậy thì. Cho tới hôm nay, mình không chắc là liệu có phải mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp.
khổ thân thằng Duẩn. Lúc nó được 2 tuổi là biến cố lớn nhất của gia đình mình xuất hiện và làm đảo lộn mọi thứ trong thế giới của tụi mình. Thằng Duẩn không được tận hưởng tuổi thơ tươi đẹp như mình. Không còn khu vườn với cây hồng xiêm. Không còn những buổi tối cuối tuần được bố mẹ chở ra Phố Chờ ăn kem ly mát lạnh. Không còn những buổi sáng sớm nài nỉ mẹ cho ra chợ ăn quà sáng với bà. Không còn gì hết.
chính vì thế mà thằng Duẩn được chiều. Người lớn cho rằng việc làm theo mọi mong muốn của một đứa trẻ có thể khỏa lấp đi những thiếu thốn và nỗi đau của nó. Thằng Duẩn lớn lên với thói quen như thế - rằng mọi thứ đều có thể theo ý nó, chỉ cần nó khóc, hoặc nổi cáu. Mặc dù trong quãng thời gian nó lớn lên, nó làm mình tổn thương không ít lần. Ví dụ như những lần nó hùa với mẹ để chiến tranh lạnh với mình, hay lần nó ném đồ chơi vào mặt mình khi mình dẫn bạn về nhà chơi mà không chơi với nó. Nhưng mình cũng chẳng phải một người chị tốt. Mình vẫn luôn ganh tị với những sự quan tâm mà nó nhận được. Mình vẫn luôn ghen ghét vì nó là một thằng con trai, đặc biệt khi gia đình mình lại thuộc kiểu gia đình miền Bắc truyền thống và cổ hủ bậc nhất. Dẫu vậy, mình cũng thương nó. Mình luôn cảm thấy có lỗi vì đã chẳng thể làm một người chị tốt hơn. Tầm một hai năm trước, trong khoảng thời gian nó khủng hoảng nhất của tuổi trưởng thành, mình đã thực sự lo lắng. Mình chạy đi hỏi mấy thằng bạn của mình những điều về thế giới của bọn con trai - những điều mà lẽ ra nó có thể học được từ bố. Nhưng mà thôi.
mình cũng chẳng giúp được gì nhiều cho nó, ngoài việc mua đồ ăn, đồ chơi cho nó bất cứ khi nào mình có thể - thứ mà đứa chị nào cũng làm. Hoặc là thỉnh thoảng, mình có thể ngồi mà nghe nó nói xấu về bố mẹ, về những trận cãi nhau, về sự bất công của thầy cô, về những trò nghịch ngợm của nó mà không phán xét. Mình cho nó một không gian để nói bậy và chửi thề. Mình mong là nó có thể cảm thấy yên lòng phần nào về điều ấy.
thằng Duẩn không phải một thằng con trai dịu dàng. Dịu dàng làm sao được khi sống trong một gia đình như gia đình mình. Thằng Duẩn thương mẹ bậc nhất. Và mẹ cũng vậy. Mẹ ít gây áp lực chuyện học hành hay thành tích cho thằng Duẩn. Mẹ bảo, sợ nó trầm cảm. Mỗi lần như vậy, mình đều tự hỏi, tại sao không nghĩ vậy với con. Nhưng mà thôi, chuyện này để nói ở lần khác.
nhưng đúng thật. Mình cũng sợ nó trầm cảm. Vấn đề tâm lý của tuổi này luôn là một việc đáng để lo. Nó càng thương mẹ, mình càng sợ nó sẽ làm gì với bố, càng sợ nó làm gì đó không phải, ảnh hưởng đến tương lai nó sau này. Nó thích làm bộ đội. Chắc mẹ mình chẳng cho đâu. Chắc nó cũng sẽ nghe theo mẹ. Mình không biết được.
Duẩn với mình là hai kiểu tính cách trái ngược nhưng cũng cực kỳ giống nhau ở vài góc độ nào đó. Nếu mình là một đứa hay nói, hay đùa, thì Duẩn lại lầm lì và có phần cục tính. Nhưng mình và Duẩn lại có kha khá điểm chung - hay ăn, thích mua quà, thương mẹ và ghét bố. Ngoài ra, mình thì thương nó phết, chỉ là chẳng biết nó có thương mình không.
thế mà hôm nay nó nhuộm tóc cho mình. Bình thường, mình chẳng bao giờ nhờ được nó cái gì mấy. Nhờ đến việc thứ 2 liên tiếp là nó đã nổi cáu lên rồi. Được cái tính của mình lại luôn sợ làm phiền người khác. Càng là người thân, càng là gia đình, mình lại càng cảm thấy ngại khi phải nhờ một điều gì đó. Thế mà hôm nay mình lại nhờ nó. Dù lúc ấy, mình chẳng có mấy hy vọng là nó sẽ giúp mình. Mà chẳng hiểu sao nó giúp mình thật. Dù cũng chỉ chải được cho mình vài ba cái, vì mình đã tự làm gần hết rồi. Nhưng tự nhiên nó làm mình nghĩ lại. Nó làm mình tự hỏi, liệu có phải mình đã ôm những định kiến về gia đình mình quá lâu rồi không? Về một người bố dở hơi, về một người mẹ khắc nghiệt và về một thằng em lạnh lùng? Không biết những người còn lại trong gia đình, cũng đồng thời, đã và đang ôm những định kiến nào về mình nhỉ?
chúng mình sống cùng nhau lâu đến như vậy, liệu có khi nào, chúng mình thực sự hiểu nhau chưa?
2 notes · View notes