#np254
Explore tagged Tumblr posts
np254 · 6 years ago
Text
Lắng nghe cuộc sống qua âm nhạc: Max Wolff
Lắng nghe cuộc sống qua âm nhạc: Max Wolff
Credit ảnh bìa: Chị Nano
Cái tên Max Wolff hoàn toàn xa lạ với tôi. Vô tình tôi tìm được thông tin về một buổi diễn của ông ở Hamburg. Tôi hỏi một lượt những người bạn của mình với tâm thế sẽ đi một mình, bởi có đời nào lại có người chịu bỏ ra tối thứ 6 quý giá để đi nghe nhạc folks & blues từ một nghệ sĩ không tên tuổi? Nano nhắn cho tôi: “Chị đi với em nhé”. Và chúng tôi đi.
Địa điểm là…
View On WordPress
2 notes · View notes
np254 · 6 years ago
Text
Một cánh cửa đã đóng, và một cánh cửa luôn hé
Một cánh cửa đã đóng, và một cánh cửa luôn hé
Không rõ là mình biết sớm hay muộn, nhưng hôm qua một người bạn của mình báo tin cho mình rằng: Người yêu cũ của mình đã quay lại với người yêu cũ của người đó.
Nếu là mình của ngày xưa (tức là mình cho đến khoảng giữa 2018), mình sẽ tức lộn ruột lên ngay lập tức. Những suy nghĩ theo kiểu “Ôi hoá ra mình chỉ là kẻ thay thế thôi!” “Tại sao người ta lại có thể đối xử với người khác như thế?”…
View On WordPress
2 notes · View notes
np254 · 6 years ago
Text
Margo*
*Tên nhân vật đã được thay đổi. Tôi lấy tên Margo dựa trên cuốn “Paper Towns” của John Green.
6h20 sáng, Margo và tôi khởi hành từ ga trung tâm Hamburg. Điểm đến: Berlin.
Chúng tôi – hai người xa lạ – ngồi trong con xe Nissan Micra màu xanh dương nhạt cà tàng của Margo. Trong xe sực mùi cà phê nóng hổi và franzbrötchen (1).
Cuộc hội thoại bắt đầu từ cái nhìn thấu hiểu mà chúng tôi dành…
View On WordPress
1 note · View note
np254 · 7 years ago
Text
All roads lead to Paris
All roads lead to Paris
I urged myself: Write something about Paris! After all, you fell head over heels for the city! Truth is, I can’t. Yet. The city is so heavily associated with clichés, that every time I try to declare my passion, it just doesn’t feel authentic. Regardless of what I write, it felt like I must’ve read this somewhere from someone experiencing Paris through their eyes. So far, I only have a quick…
View On WordPress
1 note · View note
np254 · 7 years ago
Text
No, it’s not a click bait. I quit social media and am in rehab.
Let me explain:
What
I deactivated my Instagram account.
I deleted the Facebook app on my phone. I cannot completely deactivate my account, because I am administrating a page (hence the responsibilities). I only access FB from my phone in case of emergencies. Everyday, I check my notifications once or twice from my laptop.
I logged out of Tumblr on my phone and deleted the app. Visits reduced to 2-3 times a week.
The only social-networking app I am still using on a daily basis is Messenger, which is more like a messaging app.
When
From October 13th. Undecided end date.
Why
1. My clean history with social media
I have been socially active all my life and been using my social accounts very consciously for years. Ever since my childhood, my parents have taught me about the importance of moderation when it comes to social media. Even though I have had 2 emails (not one, but two!) for 11 years (and I am 20), my parents have given me guidance on managing these from the very beginning. It was the same with Facebook (which I’ve also been having for about 10 years) – during the first few years, I never went online without parental controls. And for that I was thankful.
Even when I gained full control of my socials, which was about 7 years ago, everything was still going well. Although I have a lot of friends in school and from my social activities, social networks have always been there for its initial purpose – to help me stay in touch with people.
Even when I took charge of my social media accounts, I still used them with caution and consideration. On Facebook, I only connect with people whom I have actually met in real life or whom I have heard about/talked to or with whom I have many mutual friends. My Instagram account has been private from the beginning and I have my own “rules” when accepting new followers. It explains why my social circle is not massive but the interaction rate is remarkable.
At once I could confidently state: “I am a Digital Native, I know my way around social networks”.
2. The addiction
In the beginning it was very subtle. The addiction.
The addiction is young. It started since I went to Germany to study abroad 2 years ago. At the time, I wouldn’t say that it was an addiction. However, it was definitely slight overuse. As I started my “adult life” on my own in a country far away from home, away from any kind of supervision whatsoever, I allowed myself to do whatever I want as long as it’s justifiable.
Somehow I felt the need to update my life online constantly, mainly because: – of the distance. Being so far from each other, I wanted to keep my family informed about my new life – of the time-zone difference. Being online constantly helped me stay informed about family and friends at home. – Germany is beautiful, I had a good life and I wanted to brag about it So I ended up being online a lot. Luckily, I had a group of five girlfriends and we spent a lot of time together cooking, chatting, baking and studying, so I was distracted from my phone and laptop.
After the first year, I moved to Hamburg. Around this time, I started my hobby with analog photography and this blog. I also started my course at the HAW. Here we learned about the importance of our online presence – whether it is necessary and what are the risks. I decided that an online presence is inevitably necessary, since I am a hobby photographer and later on want to work in the media.
I think I did a good job maintaining my online image. I am on every social networks and my profile on each network is carefully though-over and well-drafted. They coexist in harmony with the same username and together they portray different aspects of my personality exactly how I want them to.
It would be nice if I stopped there. But I didn’t.
I craved validation, but my craving was the worst type – I didn’t actually need validation, I just wanted to put myself and my life online, and for that I would feel satisfied enough. The thought that everyone knew how great/not great my life was fed my ego. In my head, I told myself that I am doing a great job sharing with people the often unnoticed moments in life (very noble, I know). Of course, I was ecstatic when someone responded, but that was not the main point.
Now, I will include another factor that played a role. But I also want to disclaim that I do not intend to put all the blame on it. It was only unfortunate that among many other reasons, a long-distance relationship also contributed to the growth of my addiction. Along with my own craving for validation, I had another justified reason to post about every little thing in my life.
From there, everything went downhill. I was online all the time, and I mean the literal  meaning of the phrase. 24 hours a day. 7 days a week. The first thing I do every morning was checking my phone for messages from the night, notifications on every social networks, emails, Facebook newsfeed and Instagram feed. This ritual took at least 30 minutes every morning, often an hour. If I didn’t do this, I could not wake up. You can say that my brain delved into new notifications to wake myself up.
Then, during the course of the day, I was online constantly, even when there was nothing more to check. Social networks are programmed to be addictive, to this I agree. Even when I had something to do (e.g. am in a lecture), I would still occasionally pull out my phone, completely unawared, and aimlessly scroll through the feeds. When I had read everything, I would turn to the “Discover” tab, which both Facebook and Instagram have. The vicious cycle went on and on.
Besides from checking the feeds, I also posted content. I trust my taste and my aesthetics, so I invested a lot of time in choosing and editing the photos that I post. A little while ago, I reached the peak of my addiction, where I spent excessive time on content for my Instagram story. I would edit the photos in 1-2 apps then design the layout with beautiful text description in another app. Just to post to a virtual story that will only last for 24 hours. When I was bored, I would write quotes. To have nice hand-writing by smearing your finger on the touch screen is not the most efficient thing to do. I wrote and rewrote until the quotes looked decent and met my aesthetic standards. All that too, served the Instagram story that is only visible for 24 hours.
I agree that there are people who have to do this for the sake of their career. They could be professionals who do this for a living. Considering that I am neither a professional nor  earn any cents from my social accounts, I was wasting so much time for nothing.
A few examples of my “creations” for my Instagram story:
Each of these took about 30 minutes.
The bad thing about the situation was that, I didn’t actually posted a lot on Facebook and Instagram. I only checked the feeds too frequently. Therefore, my addiction went unnoticed for a long time, since nobody, even myself, ever addressed my overuse.
It came to the point where I could not part with my phone or my laptop anymore. I would switch between my phone and laptop. Either one of them was always on, sometimes both. I would even check my phone while my laptop was booting or loading something. From time to time, I found myself in distress because I could never finish the book that I found interesting, or invest time in self-improvement as I did a year ago. Despite my distress, I never succeeded in cutting down my online time to spend time on other things. I just couldn’t.
3. The breakpoint
A month ago, something that happened had shaken me awake and rewired my way of thinking. My apologies for not explaining what this “something” was, for it is a personal matter.
I realised that I would waste my entire future if I didn’t make a change. I felt my mental capabilities deteriorated. I saw that I was not missing out on the virtual world, rather the actual world.
I did not want to live my life anymore, and I was the one who caused it all. 
I have thought about seeking help, but I figured, maybe I could still cure myself, as long as there is a strong self-discipline. With this mindset, I started out on my personal rehab. It is still happening. If it goes wrong, here you can read in black and white, i promise that I will seek professional help.
How’s it been? What have I learned?
It has been difficult, of course.
Like every other addiction, the cravings are unbearable. It’s especially hard when I check my socials in the morning or before I go to bed. If I lose control, I can scroll on forever.
The most noticeable thing are random moments. Sometimes when I find something funny, or an interesting thought passes my mind, I feel a very strong urge to post something onto my Instagram story. Other times, I would open the “Social Networking” app folder on my phone, where I have remembered the positions of every app, and tapped intuitively, only to choose the wrong one (because I deleted some).
From this experience, I learn that the nice moments in life should be enjoyed in person. Even when there is no friend around to share with. I learn to find joy in them. Getting used to not instantaneously share everything online is hard, often times I find myself reaching for my phone, then put it away, then look around to find a familiar face, then look up to the sky and smile to myself. As if there is a sacred secret between me and an unknown Significant Power.
Solitude and happiness may seem like they will never go together, but happiness is actually in its purest form when you can share it with yourself and the universe. The happiness you feel is a whole, and you feel it with your entire heart and attention. Most often, we try to share our happiness, forgetting that it should be felt by us first, before it can be shared with others. Otherwise, the happiness would lose its purpose: to fulfil one’s soul.
Another thing I’ve learned, is that I do not need to prove my emotions.  Honestly, people do not give much attention to what they see online, because the flow of information is endless, so they jump from this to that, quickly forgetting what they have seen. No one has noticed that I stopped using Instagram, even though I had been posting actively. As my account is deactivated, you can’t find me or tag me. From this I learn that life is not a stage and you don’t need an audience. Nobody will judge you if you are not happy, and the fact that you are happy and you show it does not do anything for anyone else, if they don’t truly care about you.
And people who care will go out of their way to make sure that you are fine. Even if you do not post anything on social networks, they will try to reach you. Such a short and simple message like “Hey, how are you doing? Haven’t heard from you in a while.” can light up my day brighter than 50 likes on a pic on Instagram.
Do I feel FOMO?
“Fear of missing out” has become a chronic disease. Funnily, I felt like I have always been having FOMO ever since I started using social media. No matter how often I check my feeds, I would still miss out on something.
To me, it doesn’t make any significance when I stop using social media in comparison to when I still used them in terms of FOMO. It’s not like I have stopped informing myself about the world. Quite the opposite, I read the newspaper regularly to know what is going on in real life.
The only problem that I currently still can’t solve is that I do not know what my friends abroad are doing. I have very good friends from school, with whom I do not talk very often but like to keep up with them via their social media accounts. Now that I am going completely sans Instagram, I don’t have a clue how they are doing, and simply hitting them up via Messenger just to ask if they are fine seems awkward and weird.
So far, this is my experience from one week with massively restricted social media usage.  The struggle and the journey continue…
Deep down I wish that something good will come out of this.
I quit social media
1 note · View note
np254 · 7 years ago
Text
Mình chưa bao giờ thích Berlin. Dù Berlin với mình khá có duyên.
Những lần mình đến Berlin đều là những chuyến đi vội vã. Berlin trong ký ức của mình là một thành phố to lớn đến chông chênh, lộn xộn ngổn ngang những màu sắc xộc xệch mà chủ đạo là một sắc xám ngoét của những căn nhà bê tông.
Mình đã lạc vài lần ở Berlin vì những đường tàu ngầm, tram (tàu sắt trên đường) và bus nhằng nhịt. Thành phố đông người quá, mà chẳng có lấy một nụ cười. Đã không thể tìm thấy ở Berlin một nhịp thở chung với cái kiểu đi chơi thơ thẩn của mình.
Cho đến cuối tuần vừa rồi.
Một chuyến đi, tuy cũng chớp nhoáng từ lúc quyết định cho đến lúc về, nhưng lại trôi qua thật chậm trong tâm trí.
Vài tuần trước đấy, mình vẫn đinh ninh là sẽ đi München để tham gia một sự kiện từ thiện. Vé máy bay đã mua, kế hoạch định sẵn. Thế rồi vé máy bay bị huỷ, do hãng hàng không giải thể. Chi bông đùa 1 câu:
“Hay mình đi Berlin uống trà sữa…”
Ngập ngừng. Bọn mình đã dự định từ lâu là một ngày nào đấy sẽ cùng nhau đi đâu đó một cách ngẫu hứng. Ví dụ như những khi đi qua nhà ga trung tâm, bọn mình chỉ muốn nhảy bừa lên một con tàu và đi đến một nơi bất kỳ. Tất nhiên, điều đó là bất khả thi. Vả lại, mình không muốn đi Berlin. Vì-
“Đằng nào cũng được trả lại tiền vé máy bay mà. Đi chơi cuối tuần cho khuây khoả.”
Hay đi nhỉ? Ừ, thì đi.
Chiều thứ 6 tuần sau đấy, hai đứa lủng lẳng 2 chiếc ba lô đi bus lên Berlin. Mình ngồi ngay đầu xe để ngắm đường (dù mình thường ngủ tít khoảng 5 phút sau khi xe lăn bánh). Chiều hôm ấy, mưa và nắng thi nhau chiếm lấy bầu trời. Mưa cứ phẩy vài nét sắc lẹm vào cửa kính, thì nắng lại bừng lên lau đi. Chuyến đi chạy đua với hoàng hôn. Bầu trời chuyển dần từ xám xịt thành xanh nhè nhẹ, rồi hồng ửng lên như viên than tổ ong cuối ngày.
Ảnh điện thoại
Trong mấy giây phút ngẳn ngủi ngắm mặn trời lặn, mình có linh cảm, Berlin sẽ đối xử tốt với mình lần này.
Berlin, Chi và đồ ăn
Đi Berlin, thích nhất là được uống trà sữa!
Vừa rẻ vừa ngon
Cả Chi và mình đều nghiện trà sữa. Khổ nỗi, ở Hamburg chỉ có một hàng uống tạm được, nhưng lại đắt và chỉ mở vào mùa hè. Thành ra bọn mình toàn phải tự pha ở nhà, vị chưa được chuẩn và mất công. Berlin thật may mắn khi có Comebuy, nếu được chọn mình xin tặng Berlin bất kỳ một quán cafe ở Hamburg đổi lấy Comebuy nhé!
Chưa kể đến chợ Đồng Xuân và muôn vàn những quán ăn món Việt ngon vô cùng tận (tiếc là mình không có khiếu chụp ảnh đồ ăn, nên không có gì để chứng minh). Nói rằng đây là chuyến đi tẩm bổ cũng không ngoa, do mình mới giảm 5kg. Từ lúc đi về đến giờ mình vẫn chưa dám lên lại cân.
Lộ trình đi chơi của bọn mình xoay quanh các bữa ăn. Đầu tiên phải quyết định đi ăn ở đâu, rồi sau đó mới đến làm gì, đi đâu trong khoảng thời gian giữa các bữa. Khi đi chơi, bọn mình cũng không đi tham quan các địa điểm nổi tiếng (trừ Brandenburger Tor và Bundestag), mà lang thang phố xá tìm góc “sống ảo”.
Ví dụ 1: diễn rất sâu
Ví dụ 2: bọn mình mang cả tripod đi để “tự sướng”, quá xịn
Ví dụ 3: chuyến đi sẽ là thiếu sót nếu thiếu một tấm “mirror selfie”
Đúng là không quan trọng (lắm) là đi đâu, mà quan trọng là đi với ai.
  Berlin và Giang
Giang không ở Berlin, nhưng Berlin có Giang. Tình bạn của hai bọn mình, bọn mình tự biết với nhau. Để tóm lại trong một câu ngắn, đó chính là tình bạn dù không cần gặp nhau thường xuyên, nhưng mỗi khi tái hợp, cảm giác như chưa xa nhau ngày nào.
Giang dẫn mình và Chi đi chơi trong cả chuyến đi. Thực ra bọn mình chỉ loanh quanh mỗi khu Hackescher Markt là chính, và ngày cuối thì đi Berlinische Galerie. Những dãy phố mua sắm ở Hackescher Markt đẹp và cám dỗ kinh khủng. Bọn mình lang thang ở đây vào thứ 7, nên phố đông người rất nhộn nhịp. Gần cuối năm, người ta cũng mở rộng hầu bao hơn, nên sặc sỡ cả phố là những biển hiệu sale và những chiếc túi đồ mua sắm. Phố ở Berlin không kiểu hiện đại, đồng nhất như Hamburg mà ngẫu hứng những nét riêng của từng cửa hàng. Quả không hổ danh thủ phủ của những concept stores.
Cả ngày từ sáng đến tối chỉ có ăn, uống trà sữa, đi bộ, chụp ảnh và cười, bao nhiêu suy nghĩ muộn phiền của mình bay hết cả đi. Trong một khoảnh khắc lặng im ngồi trên tàu đi đến quán lẩu để ăn tối, mình bất giác thầm ước, giá mà cuộc sống cứ đơn giản như thế này thôi. Đi chơi với người mình yêu quý, ăn món mình thích, làm điều mình thấy vui. Trong một khoảnh khắc, không có trách nhiệm nào ràng buộc mình cả. Không biết có phải do Giang không, mà mỗi khi gặp nó, mình thấy cuộc sống giản đơn và nhẹ nhàng hơn nhiều.
Về bản chất, chúng mình là những kẻ lãng mạn bay bổng. Thế nên khi gặp nhau, sự đồng điệu trong tâm hồn phủ lên cuộc sống quanh mình một lớp “lọc” rất tinh xảo. Mình chỉ còn nhìn thấy niềm vui và sự bình yên.
    ♥️
Đúng là không quan trọng (lắm) là đi đâu, mà quan trọng là đi với ai.
Dù chẳng biết ai sẽ đi với mình mãi được. Bài học mình mới nhận được đó là: không gì có thể thay đổi nhanh bằng lòng người. Vậy nên, còn trân quý nhau được phút nào, nên cố gắng tận hưởng phút giây ấy.
Dạo gần đây mình hay nhìn thấy cầu vồng, nhưng chẳng bao giờ ước gì. Giờ mình sẽ dùng những điều ước đó. Một điều ước nhỏ nhoi thôi mà khó thực hiện lắm: ước gì mỗi khi cuộc sống trở nên bộn bề quá, mình lại có thể vứt hết tất cả qua một bên, để đi chơi quên đường về với Giang, với Chi, dù chỉ là trong chốc lát, như mình đã làm trong chuyến đi Berlin.
Berlin, có lẽ giờ mình mới có duyên.
Hẹn ngày trở lại.
Dành tặng Berlin và những kỷ niệm.
1 note · View note
np254 · 7 years ago
Text
Reflection
09.02.2017 On life, love and closure (mostly closure) This shall end. This period of stupidity and hopelessness and unrequited determination. This period of endlessly striving for an ideal that doesn’t even exist. This period of blind decisions and spurts of emotions. This period, which has been so painfully memorable yet mortal, shall end. I know nothing about everything. So I can just brag…
View On WordPress
1 note · View note
np254 · 7 years ago
Text
No place like home
September is rushing to the end and here I am, procrastinating as usual. I have so much to tell you about, especially my 3-week trip back home. So let’s not waste anymore time (that’s what she said). 🙂 This is my first time flying back home after 2 years. Why did I take so long? Because plane tickets aren’t the cheapest thing and because other plans always got in the way. Regardless, I flew home…
View On WordPress
1 note · View note
np254 · 6 years ago
Photo
Tumblr media
mất ngủ 03.05.2019 Tại sao nhiều người lại thích sang Paris để chụp ảnh cưới? Do bản thân thành phố đẹp, hay là người ta muốn đi tới một nơi thật khác để lưu giữ những kỷ niệm đặc biệt?
0 notes
np254 · 6 years ago
Video
tumblr
But it’s okay, ‘cause our love is in the wind
Marla (In The Wind)
0 notes
np254 · 7 years ago
Text
Valentine's, Tết và những mối nhân duyên
Qua mấy ngày ăn chơi, giờ mới có thời gian ngồi xuống và viết vài dòng. Chuyện gì đã xảy ra trong 4 ngày vừa qua nhỉ? Bài dài rất dài nhưng phải quyết tâm viết cho ra bằng hết để sau này đọc lại có cái để nhớ, để thương. Valentine’s, Tết và những mối nhân duyên
View On WordPress
0 notes
np254 · 8 years ago
Text
Dưới cây tầm gửi... (Under the mistletoe...)
Dưới cây tầm gửi… (Under the mistletoe…)
(English version below) Ở Dresden, vào những ngày giữa Giáng sinh và năm mới, người ta mở một cái chợ nhỏ, bày trí theo kiểu Trung đại, chỉ bán đồ ăn thức uống kiểu Trung đại. Cả những người bán hàng cũng mặc những bộ váy áo nhiều lớp đủ màu theo kiểu xưa cũ. Ngay cửa vào có một giàn tầm gửi như thế này. Đấy là lần đầu tiên mình nhìn thấy một giàn tầm gửi thực sự. Trước đây, với mình, khái niệm…
View On WordPress
1 note · View note
np254 · 5 years ago
Text
Bạn và bè
Có bao giờ bạn tự hỏi mình: Bao nhiêu mối quan hệ bạn bè thân thiết là đủ? Một người có thể có cùng lúc tối đa bao nhiêu người bạn thân?
Mỗi người bước vào cuộc đời chúng ta đều mang theo một câu chuyện của riêng họ. Chúng ta chia sẻ với nhau, rồi tin tưởng nhau, từ đó gây dựng nên những tình bạn thân thiết, hoặc những mối quan hệ bạn bè xã giao.
Với mỗi người bạn, chúng ta có những cách…
View On WordPress
0 notes
np254 · 5 years ago
Text
loay hoay
Tháng 9 thật kỳ lạ. 
Tháng 9 làm người ta tiếc thương mùa hè rực rỡ đã lụi tàn.
Tháng 9 làm người ta xao xuyến khi lá trên cây bắt đầu chuyển màu, khi lá đỏ lá vàng bắt đầu xào xạc dưới mỗi bước chân qua.
Tháng 9, giật mình chợt nhận ra, một năm lại sắp sửa kết thúc.
Giống như những hạt mưa li ti trong cơn mưa ngâu mùa thu, tôi loay hoay với những mẩu suy nghĩ vụn vặt của mình. Thử…
View On WordPress
0 notes
np254 · 5 years ago
Text
Vì sao tôi sống ở trên đời
Vì sao tôi sống ở trên đời
Đây là một câu chuyện hư cấu dựa trên một phần sự thật.
Mẹ tôi mất khi tôi được hơn một tuổi. Người ta bảo mẹ bị ung thư dạ dày. Lúc đó tôi chưa hiểu: Vì sao mẹ lại không sống nữa? Chẳng phải ai cũng phải sống, phải hoạt động ư? Câu hỏi đó vẫn đi theo tôi cho đến bây giờ. Bây giờ tôi đã lớn và tôi biết, rồi ai cũng sẽ phải chết đi. Thế nhưng, lớn lên rồi, tôi lại có một câu hỏi khác: Vì sao mẹ…
View On WordPress
0 notes
np254 · 5 years ago
Text
On My Mind #1
On My Mind #1
This kind of post will not come regularly. I’m having a lot on my mind lately, so I thought that writing my thoughts down will help me see things more clearly.
Dr. Gabor Maté
He’s a retired Canadian-Hungarian doctor whose works surround treating addiction, AD(H)D, mind/body health, childhood development & parenting and the Compassionate Inquiry Method for medical workers.
Having some…
View On WordPress
0 notes