#liên hề liên hề
Explore tagged Tumblr posts
baosam1399 · 2 months ago
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn đi khám phá mà thôi……”
Tumblr media
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam Bộ Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tumblr media
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, thực ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
54 notes · View notes
cayeutinh · 8 months ago
Text
Cô đơn không hề liên quan đến chuyện xung quanh ta có bao nhiêu người. Nó là thứ dường như có thể nhìn thấy, sờ thấy, dường như tồn tại hữu hình ngay trước mắt ta dù ở những nơi đông đúc nhất. Cái cô đơn cùng cực là cái xuất phát từ tim ta. Ta sợ nó vì ta không đủ quyền năng để chạy thoát khỏi nó.
“Cái khoảnh khắc bạn bật khóc trong căn phòng của mình và nhận ra không một ai biết được bạn đang đau khổ như thế nào...”
By @cayeutinh
Tumblr media
117 notes · View notes
phan-viet-ha · 4 months ago
Text
Đừng sợ chồng ngoại tình,
Hãy sợ mình ngoại tình,
Vì sự cố ngoại tình do anh ta và cô gái kia gây ra, nó không hề liên quan đến nhân quả của cuộc đời mình,
Nhưng khi mình bắt đầu rung động, thổn thức vì 1 người đàn ông khác ngoài chồng, đó là nhân quả của chính mình,
Đừng giữ người,
Hãy giữ mình,
Vì 1 lần mình tổn thương là 1 lần mình tự hủy hoại trái tim và yêu thương trong chính mình,
Vì 1 lần mình cay nghiệt với họ là 1 lần mình tổn hại đến sự từ bi của chính mình,
Và 1 ngày mình chịu đựng thỏa hiệp với họ là thêm 1 ngày mình tiếp tay cho những hành vi sai trái,
Đừng tự hủy hoại chính phước đức của bản thân chỉ vì 1 người không xứng đáng nhé!
16 notes · View notes
miale1note · 2 months ago
Text
What comes after love - Episode 6 8. Khoảnh khắc là mãi mãi. Mãi mãi cũng chỉ là khoảnh khắc! Tôi lại nghĩ đến nụ cười của cô ấy. Tôi chỉ nhớ đến những mùa đẹp đẽ và những khoảnh khắc tươi đẹp. Tôi không thể quên được khuôn mặt tươi cười hiền hòa đó. Không hề thấy một chút dấu vết của sự phản bội, ghét bỏ hay nghi ngờ nào. Hôm đó cũng là một buổi sáng tràn ngập ánh nắng. Hai chúng ta tỉnh dậy sau một giấc ngủ hạnh phúc, nhìn nhau bằng ánh mắt còn ngái ngủ rồi mỉm cười. Như một giấc mơ vậy. Dù bất an luôn hiện hữu song hành với hạnh phúc... Nhưng ngày hôm đó, khi ở bên tôi, cô ấy rõ ràng đã sống trong hạnh phúc. Hai chúng tôi ngày hôm đó đã cố tin rằng hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi mãi. 9. Anh đã rất muốn để hai bạn ấy ở bên nhau. Beni từng nói như vậy mà, đúng không? Hai bạn ấy nhất định phải luôn ở cạnh nhau. 10. - Beni! Anh không biết phải bắt đầu nói từ chuyện gì nữa. Nếu có chuyện hiểu lầm giữa hai chúng ta, anh muốn trước khi đi nhất định phải ... - Em không hiểu lầm anh Jungo chuyện gì cả. Trước khi anh về nước, em chỉ muốn gọi điện nói lời cảm ơn thôi. Lúc đó, anh đã dành tình cảm cho em. Em muốn cảm ơn vì điều đó. - Anh cũng cảm ơn em! - Thú thật em luôn muốn hỏi anh câu này khi chúng ta gặp lại. Ngày hôm đó, khi em khóc, sao anh lại bỏ mặc em? Sao anh không giữ em lại, không đi tìm em? Sao đến tận bây giờ anh mới sang đây? Nhưng giờ thì chuyện đó không còn quan trọng nữa. Sau khi đọc tiểu thuyết của Jungo, em đã nhận ra một điều. Suy cho cùng, điều quan trọng chính là những khoảnh khắc chúng ta từng yêu và được yêu.      - Anh đã rất hối hận vì đã không thể thật lòng thấu hiểu nỗi cô đơn của Beni. Anh thấy mình thật đáng hổ thẹn. Vì thế, anh chỉ có thể viết thành lời văn thôi.   - Anh đừng hối hận nữa. Như anh đã viết trong tiểu thuyết, tình yêu, chỉ cần tình yêu tồn tại trên đời, đó đã là một điều đáng chúc phúc rồi. - Cảm ơn em vì đã đọc nó! - Em cũng cảm ơn anh vì đã biến câu chuyện của chúng ta thành tiểu thuyết.   11. - Cháu nghe nói ông cháu đã phản đối hai người rất kịch liệt. Cô có oán trách bố cháu không ạ? - Không. Cô phải cảm ơn ông ấy mới đúng. Vì ông ấy không bảo cô cùng sang Hàn Quốc. Chỉ hướng về một người mà sống ở một đất nước xa lạ và cô đơn. Cô nghĩ cô không làm được điều đó. Tính cách của cả hai cũng khác nhau nhiều. Cô mong hai đứa sẽ thành đôi, hạnh phúc bên nhau! - Cháu cảm ơn cô ạ! Nhưng đôi khi, cháu tự hỏi tình yêu không thành thì có ý nghĩa gì không? Nghĩ đến chuyện đó, cháu thấy sợ! - Có những điều phải mất rất nhiều thời gian, chúng ta mới nhận ra đấy. Cô nghĩ không có tình yêu nào là vô nghĩa cả. Bất kỳ tình yêu nào, tự thân nó đã là một điều đáng chúc phúc rồi. Cô cũng phải mất nhiều thời gian mới nhận ra được điều đó.   12. Em xin lỗi vì chuyện ban nãy. Chúc mừng sinh nhật anh. - Hong - 13. - Anh đã chạy không ngừng kể từ ngày ấy. Từ lúc chia tay với em, anh đã chạy liên tục để đến gần trái tim em hơn. Mỗi khi chạy ở công viên Inokashira, anh đều nghĩ đến em. Mới đầu, anh chạy mỗi ngày vì quá nhớ em, rồi cứ chạy dần dần, anh hiểu ra khi ấy em đã cảm thấy thế nào. Em chạy vì em quá cô đơn. Em chạy vì em đơn độc. Anh đã nghĩ rằng anh biết mọi thứ về em, nhưng thực ra anh lại không biết điều quan trọng nhất. - Em đã không thể chạy một thời gian sau khi chia tay anh. Giống như trong cuốn tiểu thuyết mà anh viết. Sự thật là em cũng rất hối hận vì em đã không hiểu cho anh khi chúng ta ở bên nhau. Em chỉ lo gây sự với anh. Kết cục là em cũng không biết điều gì là quan trọng nhất. Mãi sau này, em mới hiểu ra. Vì em mà anh cũng cô đơn và đau khổ rất nhiều. - Lỗi của anh. Anh đã khiến em thấy cô đơn. Anh xin lỗi! - Lỗi của chúng ta! Em cũng xin lỗi anh! 14. Những bông hoa nở vào mùa xuân là lời đáp của hoa tuyết mùa đông.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
8 notes · View notes
changlagica · 4 months ago
Text
Khi người ta già đi, cách sống tốt nhất chỉ có một từ: Thuận!
1. Thuận tai: có thể nghe được
“Luận ngữ của Khổng Tử” nói: “Sáu mươi mà thuận tai”, có ý nghĩa là đã trải qua mấy chục năm ở thế gian và trải qua bao thăng trầm. Có khả năng bao dung, nhẫn nại những gì người khác nói cho dù đó là tốt hay xấu. Bởi vì tâm linh và trí tuệ của một người có xu hướng trưởng thành theo tuổi tác và kinh nghiệm. Khi ta còn trẻ, hầu hết những rắc rối và nỗi buồn trong cuộc sống đều đi từ tai mà vào. Khi ai đó nói xấu, bắt nạt, làm nhục, cười nhạo tôi, hay nói dối tôi, tôi sẽ trở nên tức giận đến mức ước gì có thể bịt tai lại. Nhưng khi đến một độ tuổi nhất định, tâm trí bạn trở nên rộng mở hơn và bao dung hơn với mọi người. Khi người khác đưa ra những lời khuyên hữu ích và những lời phê bình có thiện chí, hãy lắng nghe với tinh thần cởi mở mà không tỏ ra cứng đầu hay bảo thủ. Ngay cả khi đã nghe thấy những lời xúc phạm, bản thân cũng sẽ không còn kích động và quá coi trọng nó, thay vào đó mình sẽ quên nó đi và cười trừ. Bởi vì quãng đời còn lại của bạn rất ngắn ngủi, thế giới thuộc về bạn và không liên quan gì đến người khác. Chỉ khi giữ được sự bình yên và tĩnh lặng trong tâm hồn, bạn mới có thể bắt gặp những phong cảnh đẹp nhất trên con đường về già của mình.
2. Thuận mắt: có thể nhìn rõ
Khổng Tử nói: “Người quân tử hòa hợp nhưng khác biệt”. Trên đời không có hai chiếc lá giống hệt nhau. Ngày xưa, chúng ta luôn kiêu ngạo và thích dùng tiêu chuẩn của mình để đòi hỏi và đo lường người khác. Cuối cùng, tôi không thích tất cả mọi người và muốn chỉ trích mọi thứ tôi gặp phải, điều này khiến tôi không vui.
Khi trưởng thành tôi nhận ra rằng mỗi người đều có cách sống riêng. Đối với những người hoặc sự vật mà bạn không thể hiểu được, bạn nên nhìn họ với ánh mắt bao dung, học cách chấp nhận và nhìn khác đi. Không chỉ vậy, chúng ta cũng nên nhìn vào mặt tốt đẹp, tích cực của cuộc sống và tránh xa mặt tiêu cực, bi quan. Khi trong mắt luôn có lá xanh và hoa đỏ, bạn có thể khiến mọi người như một làn gió xuân, cảm thấy mãn nguyện và tận hưởng tuổi già.
3. Thuận miệng: có thể ăn được
Tục ngữ có câu: “Được ăn là một phước lành”. Miệng thuận, được ăn ngon là phước lành lớn nhất đối với người về già. Nhưng nhiều người cao tuổi không muốn ăn uống, chất lượng cuộc sống không hề cao. Họ luôn tâm niệm rằng có nhiều tiền tiết kiệm hơn thì cuộc sống hưu trí của mình sẽ an toàn và đảm bảo hơn. Nhưng nếu bạn ăn không ngon, số tiền bạn tiết kiệm được sẽ là liều thuốc cho tương lai.
Nếu vì một việc nhỏ mà mất đi một điều lớn lao thì chắc chắn bạn sẽ hối hận. Một số người già trải qua những ngày trầm cảm, lo lắng cho con cái, chán nản về tuổi già khiến tâm trạng không vui và không thể ăn ngon. Ăn uống không điều độ sẽ không tốt cho dạ dày và ruột, tổn hại đến cảm xúc và cuối cùng hành hạ cơ thể.
Đừng coi thường mọi bữa ăn, đừng đối xử tệ bạc với cơ thể, hãy ăn uống điều độ, nuôi dưỡng bản thân, có nguồn vật chất dồi dào, tinh thần bình yên và sống trong hiện tại, đó là cách sống tốt nhất trong những năm cuối đời.
4. Thuận thân: có khả năng di chuyển
Cuộc sống chỉ có vận động mới có thể chống lại lão hóa và sống khỏe mạnh. Một số người, ngay cả những người kiên quyết tập thể dục, ngay cả ở độ tuổi bảy mươi hay tám mươi, họ vẫn có thể chạy bộ hay đi dạo trong công viên khi họ thức dậy vào sáng sớm. Và một số người ít vận động và mắc bệnh, họ chỉ có thể ở trong bệnh viện và nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ. Tập thể dục và không tập thể dục dẫn đến cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Ở tuổi già, thân thể là vốn liếng lớn nhất; sức khỏe là của cải đắt giá nhất. Thay vì ghen tị với thân hình đẹp của người khác, tốt hơn hết bạn nên bắt đầu tập thể dục ngay bây giờ. Có thể không có tác dụng rõ ràng một hoặc hai lần, nhưng hãy kiên trì và biến việc tập thể dục thành thói quen.
Mỗi giọt mồ hôi bạn đổ ra chính là liều thuốc chống lão hóa tốt nhất và mang đến cho bạn những điều bất ngờ.
5. Thuận tâm: Có thể hiểu được
Bạn phải biết rằng trên thế giới này, không có trở ngại nào không thể vượt qua và không có nút thắt nào không thể tháo gỡ được. Mọi rắc rối dù vui hay buồn, cay đắng hay ngọt ngào rồi cũng sẽ qua. Những chuyện lớn khiến bạn mệt mỏi, những điều khó khăn khiến bạn cau mày sẽ trở thành những chuyện tầm thường, không còn gì đáng nhắc đến một khi bạn đã vượt qua được. Hãy dành thời gian thư giãn đầu óc, xem nhẹ mọi việc, sống vui vẻ là những thái độ tốt nhất cho quãng đời còn lại của bạn.
Thời gian không thể đuổi theo, năm tháng không thể giữ lại. Thời gian trôi qua, khi một người già đi, người đáng trách nhất chính là chính mình. Trong suốt quãng đời còn lại, bạn phải sống thật suôn sẻ và chăm sóc thật tốt cho cơ thể cũng như tâm trạng của mình, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Cổ nhân nói: “Sống chết có số, phú quý do trời”, bởi vậy hết thảy sự tình trong cuộc sống thuận theo tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Con người sở dĩ phiền não phần lớn đều là vì lo được lo mất, hoặc là canh cánh trong lòng một số sự tình nào đó.
Người ta thông thường đều là ở trong cường điệu bản thân quá mức hoặc truy cầu quá nhiều rồi không đạt được mà đánh mất đi sự khoái hoạt, tường hòa vốn có, mà rơi vào đau khổ.
7 notes · View notes
decemberwind · 17 days ago
Text
Tumblr media
GIỮ ĐƯỢC GIÁ TRỊ BẢN THÂN GIÚP TA KHÔNG CẢM THẤY CÔ ĐƠN
Bạn chỉ cảm thấy cô đơn khi giá trị bản thân (self-worth) bị hạ thấp. Ngược lại, khi bạn yêu thương bản thân, luôn xem bản thân là người có giá trị, thì dù cho bạn đang ở một mình, bạn vẫn không hề cảm thấy cô đơn.
***
Cô đơn đích thực không đơn thuần là chuyện ở một mình không có ai bên cạnh. Đối với những ai trải qua cô đơn, thì nó là một cảm giác của sự cô lập, trống rỗng, và xa lạ gây suy nhược, không thể xử lý nó bằng sự tương tác với con người. Cô đơn khác với sự đơn độc (solitude), có thể cảm thấy thú vị và thư giãn - cô đơn không là những thứ đó, và người cô đơn có thể tiếp tục cảm thấy lạc lõng trong một căn phòng đầy người, thậm chí khi ở bên những người bạn thân và gia đình. Nó không phải là một kẻ thù tấn công từ bên ngoài, mà đúng hơn là một con sâu đang gặm nhấm từ bên trong. Như Mark Twain từng viết "Sự cô đơn tệ nhất chính là không thoải mái với bản thân bạn." Bản thân là nơi nó bắt đầu.
Giá trị bản thân (self-worth) thấp là một trong những nguyên nhân lớn nhất gây ra cô đơn. Khi một người đánh giá thấp giá trị bản thân họ cùng tính cách, quan điểm và những mục tiêu của họ, thì họ càng khó thiết lập và duy trì các mối quan hệ. Họ không xem bản thân mình là người có giá trị, và vì thế nỗ lực trở nên vô nghĩa. Họ bắt đầu xem người khác theo cách tiêu cực sai lầm, họ giả định rằng mọi người hẳn là đang đánh giá thấp bản thân họ giống như họ. Điều này tạo thành một cái vòng tròn khó mà thoát ra được -- lòng tự trọng thấp dẫn đến sự cô lập, và càng cô lập thì càng khiến lòng tự trọng của bạn thấp hơn. Khả năng cao nhất là điều này dẫn đến một cuộc đời khốn khổ, và sự cô lập với những người thân yêu. Trong tình huống tồi tệ nhất thì vòng tròn này kết thúc trong trầm cảm, và thậm chí cái chết dưới dạng thức tự tử.
Con người có một nhu cầu tâm lý tự nhiên là được thuộc về. Khi chúng ta còn bé, việc thoả mãn nhu cầu này rất đơn giản, miễn là họ (bố mẹ) không giữ lại tình yêu và tình cảm với chúng ta. Thời gian bố mẹ dành để đọc truyện cho ta hay chỉ đơn giản lắng nghe ta thật là hoàn hảo. Nhưng khi chúng ta lớn lên, nền văn hoá của chúng ta bắt đầu cho ta thấy những thứ được xem là hoàn hảo. Chúng ta dừng lắng nghe con tim mình, và bắt đầu nghe theo những tiếng nói ngoài kia bảo rằng ta không đủ, ta không đủ đẹp, hay không đủ thông minh, thành công và đủ các mối quan hệ xã hội. Chúng ta tin vào những ảnh hưởng bên ngoài đó và hình thành một tiêu chuẩn cao bất khả thi mà ta có thể không đời nào đạt được.
Truyền thông xã hội đã tạo nên sức tác động văn hoá này lên giá trị bản thân đặc biệt kinh khủng, giống như ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua kính lúp. Khi thiên hạ đăng tải cuộc sống của họ lên mạng thì họ không phải đang chia sẻ cuộc sống bình thường hằng ngày. Mà họ đang phô bày sự phi thường, tạo ra một hình ảnh sai lầm về một cuộc đời hoàn hảo. Và khi chúng ta so sánh cuộc sống hằng ngày bình thường của mình với cuộc đời phi thường của họ, điểm yếu của ta với sức mạnh của họ, thì ta bắt đầu khinh miệt những yếu điểm của mình. Lòng tự trọng của ta tụt xuống, và tự ngược đãi bản thân (self-abuse) xảy ra, bằng nhiều hình thức khác nhau, ví dụ như ý nghĩ tiêu cực, ăn uống quá mức, làm hại bản thân và cố tình làm giảm những cơ hội để có cuộc sống tốt hơn. Đến lượt nó lại khiến ta khốn khổ.
Thật không may là, sự bất hạnh có tính gây nghiện. Bất hạnh làm ta đặc biệt, làm ta nhận được cảm thông. Đột nhiên ta có được sự chú ý từ mọi người mà ta hằng khao khát. Vì vậy ta chìm sâu hơn vào đau khổ, vào những hành vi tự hại mình để thu hút được những tiếng khóc thương cảm "Ôi, tội nghiệp bạn quá." Nhưng chúng ta vẫn không toại nguyện.
Chúng ta bắt đầu từ bỏ phẩm giá và giá trị của mình. Chúng ta thường tìm kiếm tình yêu để lấp đầy khoảng trống do sự thiếu giá trị bản thân để lại, liên tục bước vào những mối quan hệ và thấy mình bối rối trước thực tế rằng ta không cảm thấy hạnh phúc hơn, và sau đó thậm chí thấy mình còn đau khổ nhiều hơn. Hay chúng ta tìm đến bạn bè, nghiện sự chú ý của họ kinh khủng, nhưng không bao giờ làm ta thoả mãn được. Câu trả lời cho sự cô đơn không nằm ở việc tìm kiếm tình yêu bên ngoài dưới dạng thức của người bạn đời hoàn hảo, hay người bạn thân phù hợp với bạn. Câu trả lời là khả năng yêu thương bản thân (self-love).
Mọi người sẽ khuyên bạn rằng hãy yêu thương chính mình, nhưng, chính xác thì làm thế nào bạn yêu mình được, đặc biệt khi bao năm qua bạn luôn chán ghét bản thân mình? Điều đó không dễ dàng, nhưng có một câu trả lời.
Bạn kiểm soát được những kỳ vọng của mình. Nguyên nhân lớn nhất khiến mối quan hệ đổ vỡ là do những kỳ vọng không đạt được. Một bên đặt ra những kỳ vọng quá cao, và nó gây ra sự thất vọng và vỡ mộng. Và trong khi sự đổ vỡ một mối quan hệ là đủ tệ, thì sự đổ vỡ mối quan hệ với chính mình còn tệ hơn thế nữa, ảnh hưởng đến mọi khía cạnh khác của đời bạn.
Nhiều người sẽ khuyên bạn hãy dừng cố gắng trở nên hoàn hảo, nhưng một lần nữa điều này có ích chi? Bạn có lẽ đã biết trạng thái hoàn hảo là không thể đạt được. Điều đó chẳng có gì mới. Vẫn đề thực sự nằm ở sự SO SÁNH - hơn là mong ước trở nên hoàn hảo, chúng ta muốn đáp ứng những kỳ vọng của mọi người xung quanh ta, những kỳ vọng mà chúng ta thường kéo ra từ đám mây văn hoá khổng lồ. Và vì chúng ta cố gắng áp dụng một tiêu chuẩn phổ quát cho một cá nhân đơn nhất, điều này thường gây ra thất bại.
Vậy nên hãy dừng lại đi. Dừng so sánh bản thân với người khác, vì bạn biết sao không? Không ai có thể làm những gì bạn làm. Cũng không ai có được những trải nghiệm, ký ức và kỹ năng của bạn. Chỉ khi nào bạn chấp nhận được cái tôi đích thực của mình thì giá trị bản thân của bạn sẽ nảy sinh, và khi đó cảm giác cô đơn sẽ biến mất.
Chìa khoá để chấp nhận bản thân bạn nằm ở việc dám thách thức những chuẩn tắc của văn hoá (cultural norms) và những lối sống "chấp nhận được." Ví dụ, trong văn hoá Mĩ, sống cuộc đời cực kỳ đơn giản là không phổ biến. Nhưng điều gì xảy ra nếu thứ bạn muốn chỉ là một cuộc sống đơn giản? Điều gì xảy ra nếu bạn chẳng hề quan tâm đến việc trở thành một giám đốc điều hành hay trang điểm, hay sở hữu một ngôi nhà siêu to hay một ngày đăng lên facebook 50 lần? Nếu những thứ đó không phải là một phần con người bạn, thì bạn sẽ không theo đuổi chúng toàn tâm toàn ý, và tất nhiên ngoài kia sẽ có người làm tốt hơn bạn. Đó là đam mê của họ.
Nhưng đam mê của người khác không nhất thiết cũng là của bạn. Hãy hỏi những câu hỏi quan trọng sau - cách sống tốt nhất theo bạn là gì? Ai tạo ra luật lệ? Tại sao tôi phải quan tâm? Đừng xem những câu hỏi đó như sự hùng biện. Hãy viết ra những câu trả lời hoặc viết nhật ký về chúng - làm bất kì điều gì buộc bạn phải thực sự đương đầu với chúng. Hãy thách thức sự tuân theo (chuẩn mực xã hội) của bạn, vì chính nỗ lực tuân theo đang tấn công lòng tự trọng của bạn.
Một khi bạn tìm ra những câu trả lời cho những câu hỏi đó thì bạn sẽ tiến gần hơn rất nhiều trong chuyện hiểu mình. Và hiểu mình chính là yêu mình. Và chỉ khi mối quan hệ với chính mình thành công, bạn mới tìm thấy sự giải thoát thực sự khỏi cô đơn.
---
Tác giả: Wesley Baines
Nguồn: https://www.beliefnet.com/wellness/articles/how-self-worth-keeps-us-from-being-lonely.aspx#1stTtPLLGTUwqmdA.99
4 notes · View notes
yukidaro · 8 months ago
Text
TMNT - Bản chất con người là thiện hay ác?
Từ nhỏ đến lớn, nhiều điều chúng ta học được đều nói rằng bản chất con người là tốt, vì vậy chúng ta đã định nghĩa con người: con người là tốt bụng, biết ơn, trọng tình trọng nghĩa, biết ơn và đền đáp, có phẩm hạnh cao thượng.
Thế giới của tuổi thơ, thực sự hầu hết mọi người đều là hóa thân của sự hoàn hảo, chẳng hạn như tình cảm giữa thầy và trò, bạn bè, và tình yêu đầu đời. Bởi vì vào thời điểm đó, mối quan hệ của chúng ta cơ bản không liên quan đến lợi ích, vì vậy bạn đã bị ảo tưởng che mắt.
Nhưng khi bạn bước vào xã hội, mối quan hệ của bạn bắt đầu liên quan đến lợi ích, bạn sẽ phát hiện ra hành động của họ hoàn toàn trái ngược với những gì bạn đã học trước đây, bạn bè mượn tiền không trả, người yêu ngoại tình, đối tác kinh doanh phản bội, đồng nghiệp đâm sau lưng bạn, anh chị em tranh giành tài sản, không quan tâm đến sự sống chết của cha mẹ.
Khi hành vi của họ không giống như những gì bạn đã học hồi nhỏ, bạn bắt đầu bị họ tổn thương, và nỗi đau của bạn bắt đầu tiếp diễn.
Bản chất con người là tốt hay xấu?
Chúng ta có thể nhìn từ một số góc độ, nếu bản chất con người sinh ra đã là tốt, vậy tại sao ba tôn giáo lớn (Nho, Phật, Đạo) lại phải đặt ra nhiều quy tắc như vậy để hạn chế hành vi của con người? Chúng ta đều biết Phật giáo có rất nhiều giới luật, chẳng hạn như không được giết hại, không được ăn thịt, không được chạm vào phụ nữ, v.v.
Nếu bản chất con người thực sự là tốt, tại sao chúng ta lại cần phải coi “Nhân chi sơ, tính bản thiện” như một kinh điển? Nếu bản chất con người thực sự là tốt, vậy tại sao mỗi quốc gia lại cần có luật pháp để hạn chế hành vi của con người?
Vì vậy, hãy nhớ rằng bản chất con người không phải là tốt, chính vì vậy chúng ta mới cần những cuốn sách kinh điển về đạo đức và pháp luật, để cùng nhau duy trì sự ổn định của xã hội.
Nhìn vào bản chất con người qua góc độ di truyền: 
Mọi người đã từng làm cha mẹ đều biết, khi đứa trẻ của bạn còn là một đứa trẻ sơ sinh, ngoài việc trông có vẻ hiền lành và đáng yêu, bạn sẽ phát hiện ra rằng đôi khi hành vi của chúng không hề có bóng dáng của lòng tốt, niềm tin của trẻ sơ sinh rất đơn giản, chỉ gồm tám chữ: “Thuận ta là bạn, nghịch ta tức thù”, nghĩa là trẻ sơ sinh sinh ra đã tự coi mình là trung tâm, chúng không hề đặt mình vào vị trí của bạn để suy nghĩ cho bạn.
Chỉ cần chúng muốn thứ gì đó, chúng sẽ lấy nó. Nếu không lấy được, chúng sẽ khóc, nếu khóc mà vẫn không lấy được, chúng sẽ khóc to hơn, cho đến khi giành được thứ mình muốn mới thôi. Tư tưởng ích kỷ này của trẻ nhỏ không cần ai truyền dạy, nó bẩm sinh.
Vậy bản chất con người là tốt hay xấu?
Tôi sẽ nói cho bạn biết, bản chất con người không phải là tốt, cũng không phải là xấu, mà là ích kỷ! 
Mọi lời nói hay hành động của một người, đều chỉ là để thỏa mãn lợi ích của bản thân mình mà thôi.
Ví dụ này sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn, giả sử tôi và Tiểu Mỹ đã yêu nhau 5 năm, thực tế trong 5 năm đó tôi không hề yêu Tiểu Mỹ, tôi chỉ là không có bạn gái, dù sao tôi cũng độc thân, có người chăm sóc luôn tốt hơn là không có ai, vì vậy tôi miễn cưỡng yêu Tiểu Mỹ.
Ngược lại, Tiểu Mỹ yêu tôi đến chết đi sống lại, tôi là người đàn ông cô ấy yêu nhất trong đời, không có ai khác, chỉ cần cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy sẽ hạnh phúc vô cùng, chỉ cần ở bên tôi, cô ấy sẽ hạnh phúc như một vị thần. Vì vậy, trong 5 năm yêu nhau với Tiểu Mỹ, mọi người có thể tưởng tượng được, không cần nói, chắc chắn là Tiểu Mỹ đã chăm sóc tôi.
Cô ấy có thể đi bộ hàng km để mua canh gà hầm cho tôi uống, cô ấy có thể tiết kiệm chi tiêu để mua quần áo cho tôi, cô ấy thậm chí có thể lừa tiền của bố mẹ mình để giúp tôi khởi nghiệp, nói chung trong 5 năm đó, thế giới của Tiểu Mỹ chỉ có mình tôi, và cô ấy đã hy sinh tất cả cho tôi.
Kết quả sau 5 năm, vì một số lý do, tình yêu của chúng tôi không thể tiếp tục, tôi và Tiểu Mỹ chia tay, và vì tôi là người đề xuất chia tay trước, vào thời điểm đó, cả thế giới, bao gồm cả Tiểu Mỹ, đều chửi tôi là kẻ xấu, nói rằng tôi không phải là đàn ông, có người nói tôi không xứng đáng là con người, thậm chí có người chửi tôi là thú vật, và Tiểu Mỹ chửi tôi còn ác hơn.
Cô ấy nói:
“Anh còn nhớ không? Từng có lần vì muốn nấu một nồi súp cho anh uống, tôi đã đi bộ hàng ki lô mét; Anh còn nhớ không? Từng có một năm tôi không mua một món đồ nào cho mình, nhưng lại sẵn lòng mua cho anh cả tủ quần áo; Anh còn nhớ không? Tôi đã lừa lấy tiền của bố mẹ mình để giúp anh khởi nghiệp, khiến tôi và gia đình mình trở mặt, anh không phải là một người đàn ông…”.
Dù sao thì tôi cũng đã trở thành một con chuột chạy qua đường, bị mọi người la ó, không thể ra khỏi nhà, bị mắng chửi đến mức không thể chịu nổi.
Chúng ta hãy phân tích nghiêm túc vấn đề này, từ góc độ đạo đức thông thường, thực sự tôi đã làm sai, tôi là một kẻ tồi, một con thú, tôi bị cả thế giới khinh bỉ, tôi không có gì để nói. 
Chúng ta hãy phân tích từ góc độ bản chất con người:
Đầu tiên, tôi và Tiểu Mỹ đã ở bên nhau 5 năm, tôi không hề yêu Tiểu Mỹ, nhưng Tiểu Mỹ lại yêu tôi đến chết đi sống lại. Mọi người có thể tưởng tượng, tôi đã ở bên một người mà tôi không hề yêu trong 5 năm. Trong khi đó, Tiểu Mỹ đã ở bên người cô ấy yêu nhất trong 5 năm, rõ ràng trong 5 năm đó, tôi phải đối mặt với một người mà tôi không yêu mỗi ngày, tôi đã sống trong đau khổ như thế nào, trong khi Tiểu Mỹ có thể ở bên người cô ấy yêu nhất mỗi ngày, tôi có thể chắc chắn rằng Tiểu Mỹ đã sống rất hạnh phúc trong 5 năm đó.
Thứ hai, như Tiểu Mỹ đã nói, cô ấy đã hy sinh rất nhiều vì tôi, cô ấy đã đi bộ hàng km để mua gà, chỉ để có thể nấu một nồi súp gà cho tôi uống. Vậy lúc cô ấy đưa nồi súp cho tôi, ai là người hạnh phúc, ai là người đau khổ? Đối với tôi, đó chỉ là một bát súp gà, dù ai nấu cũng như nhau, nhưng đối với Tiểu Mỹ thì khác, cô ấy thấy người cô ấy yêu nhất uống súp gà, cô ấy đã cười rất hạnh phúc, lòng cô ấy ngọt ngào biết bao, cô ấy cảm thấy mọi hy sinh đều xứng đáng, cô ấy làm mọi việc mà không hối tiếc.
Mọi người hãy nhận ra một sự thật, đừng quên rằng trong 5 năm đó, tất cả những gì cô ấy đã làm cho tôi, tôi chưa bao giờ ép buộc cô ấy làm, tất cả đều do cô ấy tự nguyện. Tại sao cô ấy lại tự nguyện làm? Bởi vì khi cô ấy hy sinh cho người mình yêu, cô ấy cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mọi người chú ý, câu này, tất cả những gì cô ấy hy sinh có thể khiến cô ấy cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì vậy từ góc độ ích kỷ của bản chất con người, tất cả những gì cô ấy hy sinh chỉ là để làm cho chính mình hạnh phúc mà thôi, bề ngoài cô ấy đã làm rất nhiều cho tôi, nhưng thực chất cô ấy chỉ làm vì hạnh phúc của chính mình.
Vì vậy, về mặt đạo đức, cô ấy là một người tốt, tôi là một kẻ tồi, nhưng sự thật là trong 5 năm đó, tôi đã sống trong đau khổ, trong khi Tiểu Mỹ có thể ở bên người cô ấy yêu, và còn có thể hy sinh cho người mình yêu nhất, cô ấy đã sống rất hạnh phúc trong 5 năm đó, vì vậy sự thật là tôi đã chịu đựng 5 năm đau khổ để cô ấy có được 5 năm hạnh phúc.
Mặc dù tôi không phải là một kẻ tồi như vậy, tôi cũng không ủng hộ hành vi như vậy của đàn ông, nhưng qua câu chuyện này tôi tin rằng mọi người có thể lần đầu tiên nhìn thấy sự thật của vấn đề, tại sao Tiểu Mỹ lại đau khổ, tại sao mọi người lại chửi tôi là một kẻ tồi, bởi vì đa số mọi người trên thế giới này đều sống trong một thế giới ngọt ngào hàng ngày, không biết gì về sự thật của bản chất con người.
Bản chất con người là ích kỷ, người nào hiểu được bản chất ích kỷ của mình thì có thể hiểu được bản chất con người, và chỉ khi hiểu được bản chất con người thì mới có thể đứng vững trên đỉnh.
Để đánh giá sự thay đổi giữa thiện và ác trong bản chất con người, ta cần dựa vào lợi ích. Khi không có mối quan hệ lợi ích, bản chất con người là thiện. Chỉ cần có lợi ích xuất hiện, bản chất con người là ích kỷ. Nếu lợi ích đủ lớn, bản chất con người sẽ trở nên ác.
Hãy kể một câu chuyện, mẹ tôi có sáu anh chị em, một chị gái, một em trai và ba em gái, và mẹ tôi năm nay đã 63 tuổi. Trong số họ, có bốn chị em đã mua một mảnh đất ở quê nhà để xây một tòa nhà, với hy vọng sống cùng nhau và tận hưởng niềm vui gia đình.
Nhưng họ cũng có một nỗi lo lớn, đó là sợ rằng việc sống chung lâu dài sẽ dẫn đến mâu thuẫn vì những chuyện nhỏ nhặt.
Mẹ tôi đã hỏi ý kiến của tôi, và tôi đã nói với mẹ rằng, các chị em đều sinh ra từ cùng một bào thai, và ngay cả người nhỏ nhất cũng đã qua tuổi không còn hoài nghi, vì vậy những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày, mọi người đều sẽ thông cảm cho nhau, và mẹ nên yên tâm sống hạnh phúc với họ trong những năm tháng cuối đời.
Khi tôi nói điều này với mẹ, bà ngoại của tôi đã mất vài năm và tài sản của bà đã được giải quyết. (Mặc dù bà ngoại không giàu có, nhưng một ngôi nhà cùng một số tiền mặt ở nông thôn vẫn là đáng kể), chính vì tài sản của bà ngoại đã được giải quyết, tôi tin rằng các chị em sẽ không gặp phải xung đột lợi ích lớn khi sống cùng nhau.
Nếu bà ngoại và tài sản của bà vẫn còn, tôi sẽ khó có thể dự đoán hậu quả, có thể họ sẽ xảy ra xung đột lớn vì điều đó. Thực tế, khi bà ngoại tôi qua đời vài năm trước, việc chia tài sản đã khiến họ không hạnh phúc, và một số chị em đã có mâu thuẫn, nhưng may mắn là không quá nghiêm trọng. Người gây ra mâu thuẫn nhiều nhất là chú tôi, vì chú là con trai.
Theo tư tưởng phong kiến của nông thôn, chú tôi nghĩ rằng tất cả tài sản của bà ngoại nên thuộc về chú. (Lưu ý: Bà ngoại tôi đã chia đều tài sản, và chú tôi chỉ nhận được một chút nhiều hơn), bà ngoại tôi đã nằm trên giường bệnh hơn một năm, và chú tôi không bao giờ đến thăm, cho đến khi bà qua đời, chú mới xuất hiện.
Các cô tôi rất tức giận, nhưng tôi biết rằng hành động của chú tôi phù hợp với bản chất con người, đó là bản chất tìm kiếm lợi ích và tránh tổn thất trong con người (Lưu ý: Hiện tại mối quan hệ đã được hàn gắn)
Vì vậy, dù là người thân, bạn bè, hay người yêu, dù họ có tốt đến đâu, bạn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng họ, bởi vì một khi xảy ra xung đột lợi ích, những người này chắc chắn sẽ làm tổn thương bạn sâu sắc nhất. Càng có lợi ích lớn, bản chất con người càng trở nên ích kỷ, và khi sự ích kỷ đạt đến một mức độ nhất định, bản chất con người sẽ trở nên ác.
Nhìn vào tất cả các vị vua cổ đại tranh đấu, bạn không thể thấy bóng dáng của thiện, như cuộc đảo chính Huyền Vũ Môn của Lý Thế Dân, giết chết anh trai và em trai của mình, thậm chí Võ Tắc Thiên còn giết chết con đẻ của mình.
Triết lý sống “cửu tử nhất sinh”
Vào năm 1993, hai cậu bé 10 tuổi không học hành gì cả, quyết định bắt cóc một cậu bé 2 tuổi để chơi đùa, và cuối cùng đã tàn nhẫn giết chết cậu bé 2 tuổi đó. Sau đó, họ bị cảnh sát bắt giữ, trong đó một người tên là Jon đã thừa nhận không chối cãi về việc giết chết đứa trẻ.
Người kia lại đổ tất cả trách nhiệm lên Jon, tự mình thoát khỏi mọi tội lỗi, và thể hiện rõ ràng bản chất ích kỷ của con người, luôn tìm lợi ích và tránh hại.
Đây là vụ án giết người gây chấn động Liverpool, Anh, và sau đó câu chuyện này đã được chuyển lên màn ảnh, quay thành một bộ phim ngắn có tên “Detainment” và còn được đề cử giải Oscar.
Mọi suy nghĩ về thiện và ác của loài người đều bắt đầu từ ý niệm. Khi bạn cho rằng bản chất con người là thiện, bạn sẽ giả định rằng tất cả mọi người đều là người tốt. Khi bạn cho rằng bản chất con người là ác, bạn sẽ giả định rằng tất cả mọi người đều là người xấu.
Chẳng hạn, bạn biết 10 người bạn, nếu bạn giả định rằng tất cả 10 người họ đều là người tốt, bạn sẽ mong đợi họ đối xử tốt với bạn mỗi ngày. Nếu một ngày nào đó trong số 10 người bạn đó, có một người phản bội bạn, bạn chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi nỗi đau, và cuộc sống như vậy sẽ khiến bạn sống trong đau khổ. Triết lý sống này được gọi là “cửu sinh nhất tử”.
Ngược lại, nếu bạn giả định rằng tất cả 10 người bạn đó đều không phải là người tốt, bạn sẽ không có bất kỳ kỳ vọng nào vào họ (Tôi đang nói về giả định trong lòng). Nếu một ngày nào đó bất ngờ có một người đối xử tốt với bạn, bạn sẽ cảm thấy như mình đã trúng số, và niềm vui bất ngờ này sẽ khiến cuộc sống của bạn trở nên hạnh phúc. Triết lý sống này được gọi là “cửu tử nhất sinh”.
Tôi nhận thấy rằng đại đa số mọi người thích sống theo triết lý “cửu sinh nhất tử”. Giống như nhiều cặp vợ chồng khi kết hôn, họ thường giả định trước rằng cuộc hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc, và cũng hứa hẹn với nhau về một tình yêu đẹp, sống bên nhau cho đến khi bạc đầu, không bao giờ chia ly. Nếu một ngày nào đó họ ly hôn, cặp vợ chồng này rất dễ trở mặt thành thù, ghét đối phương đến chết, và không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi khuyến khích những người kết hôn nên giữ tâm thế “cửu tử nhất sinh”, đừng để những câu chuyện tình yêu cổ tích làm mờ trí tuệ của bạn. Nếu ngay từ đầu bạn không giả định rằng mọi thứ sẽ hoàn hảo, thì việc ly hôn sẽ nằm trong dự đoán của bạn, và bạn sẽ không cảm thấy đau khổ. Nếu có thể sống bên nhau cho đến khi bạc đầu, đó sẽ là một điều bất ngờ, phải không?
Nhưng nói thật lòng, trên thế giới này không có mấy người có loại trí tuệ đó!
Người càng ích kỷ, cuộc sống càng hạnh phúc
“Bạn thật là ích kỷ”, câu nói này có quen thuộc không? Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh đều dạy chúng ta không được ích kỷ, trong tâm trí chúng ta đã gieo một hạt giống rằng ích kỷ là không tốt, là một từ mang nghĩa tiêu cực, khiến cho nhiều người không sống thật với bản thân mình suốt đời. Nhiều người làm mọi việc chỉ để người khác nhìn thấy, và còn nhiều người sống chỉ để làm vui lòng người khác.
Ví dụ, có người cười một cái cũng phải tự nhủ, không biết nụ cười đó có làm người khác cười không, nụ cười đó có đẹp không, có phạm phải điều gì không đúng đắn không. Làm ơn, hãy cười cho chính mình một lần, nếu không một ngày nào đó rời khỏi thế giới này, bạn sẽ không còn cơ hội nữa. Còn một câu nói nữa, “chết vì danh dự, sống trong đau khổ” là hình ảnh của đa số mọi người, muốn danh dự là sống vì người khác, sống trong ánh mắt của người khác.
Hãy kể cho mọi người nghe một ví dụ, một lần tôi về quê, có một buổi họp lớp, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, chúng tôi chọn một nhà hàng. Lúc đó, có một bạn học lập tức lấy điện thoại ra gọi điện đặt chỗ ở nhà hàng, cả quá trình gọi điện diễn ra như thể bạn ấy có mối quan hệ kinh doanh lớn với chủ nhà hàng vậy. Lúc đó, nhiều bạn học đã bị bạn ấy thu hút, trong lòng nghĩ rằng bạn học này có mối quan hệ rộng lớn, tùy tiện tìm một nhà hàng nào cũng quen biết, thật là có uy tín. Khi chúng tôi đến nhà hàng, cả nhà hàng trống trải, chỉ có một bàn của chúng tôi ăn, bạn nói bạn học đó không phải là làm việc vô ích sao?
Nói thật lòng, trong thế giới của tôi, người như vậy sống thật mệt mỏi, hoàn toàn sống vì người khác, tôi là người rất đơn giản, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc. Tôi cười hay khóc đều là để làm cho mình thoải mái, tôi không quan tâm người xung quanh có thoải mái hay không.
Cấp độ cao nhất của Phật giáo nói rằng “minh tâm kiến tánh” , ý chỉ là sự hiện hữu của bản tánh tự thân. Chẳng hạn, khi bạn từ 1-3 tuổi, gần như chưa hề bị ô nhiễm bởi môi trường xung quanh, mọi hành động của bạn đều xuất phát từ suy nghĩ của chính mình, đó chính là sự hiện hữu của bản tánh tự thân.
Bạn có thể nhớ lại một chút, 3 tuổi của bạn tuyệt vời như thế nào, không sợ trời, không sợ đất, cảm thấy thế giới này là của bạn, bạn có thể làm được mọi thứ. Khi lớn lên, sau khi trải qua sự giáo dục sau khi sinh, bạn không còn là bạn của trước kia nữa, bạn đã trở thành một robot, làm bất cứ điều gì người khác làm, mỗi ngày lặp lại, bởi vì bản tánh ích kỷ đã nhạt nhòa.
Các bạn có biết tại sao con người sợ chết không?
Lý do con người không nỡ từ giã cõi đời này là bởi vì họ còn lưu luyến những điều tiếc nuối. Nếu một người sống cả đời không có điều gì tiếc nuối, khi họ rời đi chắc chắn sẽ là với tâm trạng thanh thản; nếu còn tiếc nuối, làm sao bạn có thể buông bỏ?
Vì thế, người sống vì người khác không thể không có tiếc nuối. Mọi người ���, cuộc đời này như một chuyến tàu đơn hành trong hành lang của cuộc sống, ích kỷ một chút và sống thật tốt cho chính mình một lần, khi rời đi không để lại tiếc nuối, bởi bản chất con người là ích kỷ, bạn chỉ cần thể hiện nó một cách hoàn hảo hơn một chút là được.
Lý thuyết tiến hóa về bản chất ích kỷ của loài người
Hãy để tôi chia sẻ một câu chuyện, một bà mẹ đơn thân nghèo khó nuôi hai đứa trẻ, một đứa 9 tuổi, một đứa 8 tuổi. Hai đứa trẻ co ro trong nhà chờ mẹ, chúng lạnh và đói, ôm chặt lấy nhau để sưởi ấm. Mẹ của chúng đã đi ra ngoài cả một ngày, chúng rất nhớ mẹ, và càng nhớ hơn là thức ăn mà mẹ mang về.
Kể từ lần cuối cùng ăn uống, đã là 2 ngày trước đó, khi ấy mẹ mang về hai quả lê. Hai anh em nhường nhịn nhau một vài lần, hai quả lê được chuyền qua lại giữa hai bàn tay của chúng, cuối cùng anh trai ăn quả to hơn và em trai ăn quả nhỏ hơn. Mẹ của chúng ngồi bên cạnh, nở nụ cười trên khóe miệng, bà luôn dạy bọn trẻ phải nhường nhịn và giúp đỡ lẫn nhau, và bọn trẻ cũng vâng lời, ngay cả khi rất đói, chúng cũng không tranh giành đồ ăn.
Bất ngờ, cậu con trai lớn đưa quả lê cho mẹ và nói: “Mẹ ơi, mẹ cũng ăn một miếng đi”, cậu con trai nhỏ cũng giơ quả lê lên. Đôi mắt người mẹ ướt đẫm, mẹ nói: “Con yêu, mẹ không đói, các con cứ ăn đi”. Hai đứa trẻ nhìn nhau và tiếp tục ăn, ăn với những miếng to hơn.
Mẹ của chúng quay đi, nước mắt rơi xuống, nhớ lại mẹ mình cũng luôn giữ những điều tốt nhất cho mình, nhớ lại tất cả những gì mẹ đã làm cho mình. Bên ngoài gió lạnh thổi, và lúc này mẹ trở về, đứa trẻ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì trên tay mẹ, và kêu to:“Mẹ…!”
Câu chuyện ấm áp này, bạn có thể thấy được bản chất ích kỷ của con người không? Bạn có thể thấy được bản chất ích kỷ của trẻ khi nhìn thấy bánh mì không? Dù được giáo dục như thế nào đi nữa, bản chất con người không bao giờ thay đổi.
Phân tích tiếp theo có thể sẽ rất khắc nghiệt, nhưng đó là sự thật, sự ích kỷ của con người có hai loại: vật chất và tinh thần. Sự ích kỷ về vật chất là “người chết vì tiền, chim chết vì mồi,” còn sự ích kỷ về tinh thần, bạn có thể thường xuyên nghe thấy câu nói “Bạn chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, bạn có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi không!” Sự ích kỷ về tinh thần là việc tận hưởng niềm vui nội tâm của bản thân.
Từ câu chuyện trên, chúng ta có thể thấy, từ phút đầu tiên nhìn thấy mẹ, điều đầu tiên hai anh em nhìn thấy là thức ăn, bởi vì họ thực sự rất đói, và sự nhường nhịn của họ chỉ là do sự giáo dục của mẹ và đạo đức xã hội. Có người sẽ nói, đó là bản năng sinh tồn khi đói, bạn nói không sai, điều đó càng chứng minh bản chất con người là ích kỷ. Con người sinh ra là để ích kỷ, dù là bản chất con người hay bản năng sinh tồn, để tồn tại, chúng ta sẽ tự nhiên loại bỏ đối thủ.
Có người sẽ nói, hai đứa trẻ trong câu chuyện cũng nhường nhịn lẫn nhau, cũng đưa lê cho mẹ ăn, nếu bản chất họ là ích kỷ, thì qua giáo dục không phải cũng đã thay đổi sao? Sai rồi, bản chất ích kỷ của con người không thể thay đổi, sự thay đổi chỉ là: từ sự ích kỷ cấp thấp chuyển sang sự ích kỷ cấp cao hơn! Qua giáo dục, họ đã nhận ra giá trị của sự nhường nhịn và tình yêu, hành động của họ chỉ là nhu cầu tình cảm nội tâm của họ, làm như vậy khiến họ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. Sự thoải mái và hạnh phúc này chính là sự ích kỷ mà họ muốn thỏa mãn nội tâm, dù bạn có nghĩ cho người khác đến đâu, cũng đều dựa trên một số nhu cầu và mục đích của bản thân, chỉ là mức độ che giấu khác nhau.
Một người giúp đỡ người khác, ngoài việc làm điều tốt cho người khác, thực chất là đang thỏa mãn nhu cầu tinh thần của bản thân là một người tốt. Bạn còn nhớ câu nói này không, “Giúp người là cội nguồn của niềm vui!” Điều đó có nghĩa là, khi bạn giúp đỡ người khác, bạn sẽ cảm thấy vui, và niềm vui đó chính là sự ích kỷ mà bạn nhận được.
Hãy lấy một ví dụ, khi bạn thấy một người lãnh đạo có tầm nhìn lớn, người đó cũng rất tốt, luôn nghĩ cho người khác. Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao anh ta lại tốt với người khác như vậy không?
Anh ta tốt với người khác, chính là vì mong muốn những người này có thể đền đáp lại anh ta sau này, phải không?
Bạn có thể nói rằng có người làm việc tốt mà không để lại tên tuổi, không mong đợi bất kỳ sự đền đáp nào. Nếu bạn dám nói như vậy, tôi muốn hỏi bạn làm thế nào bạn biết về những người này.
Chẳng hạn, bạn giúp đỡ một người hôm nay, bạn không mong đợi bất kỳ sự đền đáp nào từ họ, nhưng khi bạn giúp đỡ họ, bạn cảm thấy rất vui trong lòng, và niềm vui đó chính là sự ích kỷ của bạn, cũng là phần thưởng lớn nhất cho bạn.
Nhiều người cho rằng tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là vô tư. Là cha của hai đứa trẻ, tôi sẽ nói về cảm xúc của mình. Con gái thứ hai của tôi đã chào đời, chúng tôi chăm sóc cô bé mỗi ngày mà không mong đợi bất cứ điều gì, nhưng tất cả mọi người trong gia đình đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chú ý rằng, chúng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, và niềm hạnh phúc đó chính là sự ích kỷ về cảm xúc khi chúng tôi dành tất cả cho cô bé. Yêu con gái tôi không phải vì cảm xúc của cô bé, mà vì cảm xúc của chính chúng tôi. Tất nhiên, tình yêu “ích kỷ” này có lợi cho con cái, điều này không cần phải nghi ngờ.
Gần đây tôi đã trải qua một sự kiện có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời tôi, tôi muốn chia sẻ để mọi người cùng học hỏi.
Con trai của một người bạn tôi bị bệnh, không phải là bệnh nhẹ mà khá nghiêm trọng. Là bạn, tôi chắc chắn phải đến thăm. Khi tôi đến, người bạn của tôi liên tục khóc. Là bạn, tôi chắc chắn phải an ủi cô ấy, tôi nói: “Không ai muốn con mình như vậy, nhưng việc bạn khóc cũng không giải quyết được vấn đề, khóc quá nhiều cũng làm tổn thương cơ thể của bạn, tôi tin rằng con bạn cũng không muốn thấy kết quả như vậy”.
Có người tin vào bản chất tốt của con người, có người tin vào bản chất xấu, nhưng tôi luôn tin vào bản chất ích kỷ của con người. Khi tôi thấy người mẹ này khóc vì đứa trẻ, tôi cảm thấy cô ấy hoàn toàn không có bất kỳ yếu tố ích kỷ nào, tôi còn nghi ngờ liệu lý thuyết về bản chất ích kỷ của con người có chút vấn đề không?
Và rồi người mẹ đó đã trả lời một câu khiến tôi giật mình, nếu tôi nói ra, chắc chắn cũng sẽ làm bạn giật mình, cô ấy nói: “Lão Hạo, tôi hiểu những gì bạn nói, nhưng khi tôi khóc ra, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút…”
Mọi người, hãy suy ngẫm về câu nói này, đây là lời cô ấy tự nói, cô ấy nói rằng khi cô ấy khóc ra, cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô ấy khóc ra để cảm thấy dễ chịu hơn, vẫn có yếu tố vì bản thân. Bản năng con người tự động sẽ giúp bạn ích kỷ, yêu thương con cái là thật, làm cho bản thân dễ chịu hơn cũng là thật.
“Làm cho bản thân dễ chịu hơn” – câu nói này bạn hãy suy ngẫm, khi nào bạn hiểu được câu nói này, bạn đã có khả năng kiểm soát bản chất con người rất mạnh.
Tất nhiên, sự ích kỷ cũng có nhiều cấp độ khác nhau, không phải chỉ quan tâm đến bản thân là ích kỷ, làm tốt cho người khác, mong đợi sự đền đáp trong tương lai cũng là sự ích kỷ, hy vọng bạn có thể có sự ích kỷ ở cấp độ cao hơn!
12 notes · View notes
zorodn · 1 year ago
Text
Đôi khi bạn cảm thấy không vui vẻ là vì quá để tâm đến cảm giác của người khác. Mỗi một câu nói, một việc nhỏ vẫn giữ trong lòng nên làm cho thế giới bên ngoài khống chế tâm trạng của bản thân. Người khác nói thế nào, làm việc gì, có lẽ chính họ cũng đã quên, thế nhưng bạn lại giữ lấy những điều đó mà giày vò chính mình.
Cuộc sống dĩ nhiên không dễ dàng, đường đi cũng gập ghềnh, quanh co, đừng để bản thân rơi vào cạm bẫy vô tâm của người khác. Thời gian dần trôi sẽ làm bạn nhận thấy rằng, có nhiều chuyện của người khác và bạn thật ra không hề liên quan.
Tumblr media
23 notes · View notes
lilydasimp · 7 months ago
Text
Okay, tôi đang có ý tưởng như thế này và rất muốn triển thành một oneshot. Mọi người đều biết Toji đã lẻn vào trong trường cao trung Tokyo và phục kích Gojo từ đằng sau rồi phải không? Thế thì để thêm chút gia vị, mọi người hãy tưởng tượng bản thân mình là người yêu cũ hoặc vợ của Toji ha!
Title: Bad Romance.
Tumblr media
Toji tưởng bạn đã bỏ đi vì đơn giản là bạn đã quá chán mối quan hệ này, bức thư mà mọi người để lại thì đối với anh ấy, nó chỉ đơn thuần là một cái cớ để rời bỏ anh. Điều hay ho là gì, thậm chí anh ấy còn không biết mọi người là chú thuật sư, còn mọi người cũng không biết Toji là sát chú thuật sư. Bạn cũng không biết Toji thuộc Zen'in vì mối quan hệ giữa hai người không được công khai. Nên ngoại trừ bạn và Toji thì không ai biết.
Readers chấp nhận ở bên Toji, nuôi nấng Megumi và Tsumiki nhưng rồi buộc phải rời đi vì nhiệm vụ dài ngày. Và nhiệm vụ đó chính là nhiệm vụ của Cao Trung Chú Thuật, bạn là chú thuật sư Đặc Cấp (hoặc giáo viên chẳng hạn?) được đặc cách giao phó cho nhiệm vụ đó. Đó là nhiệm vụ rất cấp bách nên bị buộc phải tham gia, chính vì lẽ đó mà mọi người mới phải rời đi.
Mọi người nghĩ Toji chỉ là người thường nên giấu chuyện bản thân là chú thuật sư, còn Toji không nghĩ mọi người là chú thuật sư nên mới giấu chuyện bản thân là thiên địch của cả giới chú thuật. Cứ sống qua ngày mà không hề biết thân phận thực sự của nhau. Bạn là chú thuật sư nên kiếm được nhiều tiền, ngày ngày đều chu cấp cho gia đình dưới danh nghĩa là một người làm công ăn lương bình thường. Còn Toji thì thực chất là thợ săn tiền thưởng dưới danh nghĩa là house-husband (wtf có từ này không vậy:))? ) "chăm lo" cho con cái mỗi ngày.
Cho đến một ngày bạn bị cử đi làm nhiệm vụ dài ngày (không liên lạc), bạn đã chuyển một khoản tiền rất lớn cho Toji để Toji nuôi con cái và hứa là chỉ một đến hai tuần sẽ về. Nhưng cuối cùng thì nhiệm vụ gặp bất trắc và phải rất lâu sau (khoảng gần tháng) mới có thể quay trở lại Cao Trung Chú Thuật Tokyo. Và bạn bị thương nên phải ở trường vài ngày nữa.
VÀ, đó cũng chính là lúc mà Toji phục kích Gojo từ đằng sau.
Bạn đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở trong trường, ở bối cảnh khác, lúc đó thì ở khoảng sân trước hai cậu học sinh Gojo và Geto dẫn theo Tinh Tương Thể đi dạo quanh trường để chuẩn bị cho ngày hiến tế. Bạn nằm mãi thấy chán quá nên định trốn Ieiri để về nhà thì bỗng dưng va phải Geto và Tinh Tương Thể đang chạy trốn, rồi khi thấy bạn, Geto ngay lập tức kéo tay bạn chạy vì đằng sau lưng có sát chú thuật sư truy đuổi. Gojo ở sau đang câu thời gian.
Bạn định giúp Gojo nhưng Geto ngăn lại, bảo là hãy cùng anh ấy hộ tống Tinh Tương Thể tới nơi cần đến. Và bảo rằng bạn cũng cần phải chạy vì kẻ sát chú thuật sư kia không phải dạng tầm thường, huống hồ gì bạn còn đang phải trị thương. Bạn bảo Geto hãy ở lại hỗ trợ Gojo nhưng Geto lại bảo bạn hãy tin vào Gojo. Còn Geto sẽ đi cùng bạn, hộ tống tinh tương thể và bảo vệ cho bạn tới nơi an toàn.
Bạn đồng ý.
Nhưng rồi khi đến nơi, Tinh Tương Thể bị giết chết ngay trước mắt bạn và Geto.
Bạn ngay lập tức quay ra.
Và nhận ra gương mặt đó.
"Toji...?"
Toji cũng nhận ra bạn.
"Y/N...?"
7/6/2024
8 notes · View notes
iam-annhien · 7 months ago
Text
Khi yêu Phương, tôi còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, không hề uốn hay nhuộm. Mắt còn trong văn vắt. P đi ngang xẹt qua đời của tôi, bị tôi bắt lại. Thế là đi cùng nhau hết 5 năm tuổi trẻ của tôi. Và là cả cuộc đời của P.
Tôi gặp gỡ và yêu P vào những ngày mùa xuân - Đó là quãng thời gian mà khi người ta trẻ, người ta sẽ không nhận ra nó sẽ đến duy nhất một lần trong đời.
P cao hơn tôi những một cái đầu, tóc lúc nào cũng cắt cao sát gáy, hay mặc T-shirt màu đen. Mắt P sâu, giọng trầm ấm. Nhắn tin tiếng việt không bao giờ viết tắt một chữ nào, nhưng lại kiệm lời kinh khủng: “Đã ăn gì rồi?” “Chẳng gì cả, nhớ em thôi” “Đừng nói vậy!!” “Đừng khóc, anh đau lòng” “Anh không nghe họ, anh chỉ nghe em!” “Nhiên! Sau này đừng đứng chỗ cao như vậy nữa, anh sẽ lo lắng” “Anh không sao” “Tin anh”…
Gặp P lần đầu tiên ở thư viện. 1 lần nhìn bóng lưng của P đã quyết định phải theo đuổi cho bằng được.
Ngày đó. Ở cầu thang dãy trọ, dưới ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang. Tôi nhìn vào mắt P và nói “Nói yêu em đi! Lừa em cũng được”
Nhưng mà P lại không nói một lời!
P đã từng nói yêu tôi chưa nhỉ???? Tôi không nhớ nổi nữa!
Hình như là chưa.
SG dạo này cứ mưa. Mà trời mưa thì sẽ nhớ tới những chuyện có liên quan đến mưa.
Hồi năm tôi 22 tuổi. Có một lần, Tôi đi làm về đến dãy trọ đã sắp 12h đêm. Trời tháng 6 mưa dầm mưa dề. P thì có việc bận không đón tôi được. Nước ngập đến mắc cá chân, tôi 1 tay xách giày 1 tay cầm hộp đồ ăn mang về cho em mèo hoang, vừa đi vừa lèm bèm… Cái thành phố này không biết khi nào mới khá lên nổi, mưa có tí mà ngập hết cả đường… Còn chưa nói hết câu đã thấy em mèo nằm yên bất động dưới nước. Tôi hoảng hồn quẳng cả giày. Em ấy đi mất rồi, không biết từ lúc nào, không biết tại sao. Lấy điện thoại gọi cho P, anh không bắt máy. Tôi không biết làm sao nên cứ ngồi đó khóc. Sau đó chạy lên phòng tìm 1 hộp giấy bỏ em ấy vào, rồi lại ngồi xuống khóc.
Hơn 12h đêm P gọi lại, tôi vẫn còn khóc, nấc lên từng chập dài, nói tiếng có tiếng không. P sang đón tôi, tìm chỗ chôn em mèo rồi đưa tôi qua nhà anh ấy lấy túi trà đắp mắt cho tôi.
Tôi gối đầu trên đùi P. Uể oải hỏi: “Có phải anh thấy em rất thích khóc không? Người ta nói con gái không nên khóc trước mặt con trai quá nhiều đâu. Khóc nhiều nước mắt sẽ không quý giá nữa”
P nói: “Phải xem là ai”
Tôi thắc mắc: “Em tưởng anh nói phải xem là việc gì chứ”
P khẳng định lại một lần: “Phải xem là ai”
“Ờ”
“Bởi vì là em nên rất quý giá, từng giọt điều quý giá”
Tôi im lặng. Lát sau lại nghe tiếng P khe khẽ: “Lúc nãy không nghe điện thoại của em, anh xin lỗi”
“Không sao. Anh bận mà”
“Nhiên”
“Hả?”
“Tin anh, sau này sẽ không có chuyện anh không nghe máy nữa. Chắc chắn sẽ không để lỡ 1 cuộc gọi nào của em”
Tôi nhìn P, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo lúc sáng đi làm: “Em tin anh mà”
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh như vậy!”
May mà có P, may mà có người để tôi tin. So với việc không được ai tin tưởng, tôi cho rằng, không có ai để tin đáng buồn hơn. Phải không!!!
Có người hỏi tôi sao cứ nhớ về P miết, có buồn không. Không. Tôi viết lại và ngỡ như đang tô màu cho thanh xuân của mình thêm lần nữa.
Những năm tháng đó là tài sản quý giá nhất trong đời tôi. Tôi nhớ, hồi năm thứ năm sau khi P mất, tôi viết 1 bức thư cho anh:
“Phương! Em đã đi rất nhiều nơi, qua rất nhiều sân bay, nhiều bến xe đông đúc, ngủ gục ở biết bao phòng chờ. Em đi xa khỏi anh, khỏi những ám ảnh giữa lòng bàn tay. Bao nhiêu mùa trôi qua em chẳng biết… Mọi thứ dường như đã xóa trắng, từ mùa xuân năm anh đi. Bao năm qua, em lủi thủi một mình. Những đêm mưa không có ai ủ ấm, những chậu hoa không ai tưới nước cùng. Vào những năm tháng cùng cực nhất của cuộc đời, lạ kỳ làm sao khi em vẫn có thể mỉm cười ấm áp khi nghĩ về anh, về đêm nào ở góc cầu thang cũ kĩ – em đã níu vạt áo anh mà thầm thì: <<Phương, nói yêu em đi, lừa em cũng được>>. Tình yêu anh lớn bao nhiêu thì nỗi ám ảnh lớn bấy nhiêu. Không, lớn hơn, gấp ngàn lần như thế. Năm tháng của em, tuổi trẻ của em, những đam mê của em… biết không P? Ngay khoảnh khắc đó, tất cả đã đứng yên - Và biến mất. Bao nhiêu ngôn từ cũng không đủ để diễn tả nỗi đau trong em lúc ấy, lúc này, về sau, và mãi mãi.
Em thôi cười, thôi nói, thôi xước vỡ, thôi đắm say.
Có lúc em tưởng mình đã quên sạch. Tự đấm mạnh vào ngực mình cũng không thấy đau. Nhưng mỗi đêm, em vẫn không ngủ được. Em nhìn lại từng phút giây đã qua của cuộc đời mình – em bỗng thấy hoảng hốt. Lòng bàn tay em run rẩy. em vẫn chưa tha thứ cho mình. Vẫn không muốn tha thứ cho mình.”
Rồi mang thư lên mộ đốt.
Tôi cứ ngồi đó, rầm rì nhắc những chuyện xưa cũ. Hát những bài hát anh từng hát, bình thản. Từ sáng đến tận khi mặt trời đứng bóng.
….
8 notes · View notes
cayeutinh · 1 year ago
Text
Một người trước khi tự sát, họ sẽ cho chúng ta rất nhiều gợi ý, lời nói của họ đem theo sự cầu cứu mỏng manh , hành động của họ trở nên kì lạ bất thường, mọi thứ họ làm giống như một loại nỗ lực, một tín hiệu, một lời nài nỉ trong âm thầm, rằng ai đó hãy tới cứu lấy họ.
1. Nói về việc tự sát, hỏi người khác về ý nghĩa cuộc sống, về việc sau khi họ chết thì những người xung quanh họ sẽ phản ứng ra sao.
2. Tâm trạng đột ngột tốt lên sau một thời gian dài ảm đạm, trở nên vui vẻ và nói nhiều hơn.
3. Tặng vật giá trị cao cho người khác.
4. Mất ngủ, ngủ không ngon, trong tình trạng mơ màng, thiếu tỉnh táo.
5. Cảm xúc không ổn định, không kiểm soát được bản thân, đôi khi trở nên cuồng loạn.
6. Tự làm hại bản thân.
7. Dễ dàng bị lạc trong suy nghĩ riêng.
8. Đờ đẫn, phản ứng chậm, thậm chí là phản ứng chậm với những cơn đau.
Bạn tôi kể một câu chuyện, cô ấy bảo đồng nghiệp cô ấy mất cách đây vài tháng, là tự sát. Anh ấy là người ít nói hướng nội, trong công ty không quá thân thiết với ai, một ngày nọ anh ta đột nhiên trở nên kì lạ, anh ấy rủ đồng nghiệp xung quanh đi ăn, vài ba ngày liền như vậy. Mọi người trong công ty rất thân thiện, không hề bài xích anh, họ vẫn vui vẻ đi cùng khi anh rủ. Nhưng một tuần sau sự thay đổi kì lạ đó, anh ấy đã xin nghỉ việc. Rồi một hôm, đồng nghiệp cô ấy chia sẽ vào nhóm chat của công ty bài viết của anh ấy. Anh ấy chia sẽ vị trí của anh ấy lên mạng, đầu tiên là ở nhà anh ấy, 2 tiếng sau là ở một bến xe, 4 tiếng sau đó là ở một tỉnh thành phía nam, 2 tiếng kế tiếp là ở một bìa rừng, vị trí cuối cùng anh ấy chia sẽ là ở một cái hồ. Vài ngày sau đó, ai đó thấy bất thường và đã cố liên lạc với anh ấy nhưng không được, cuối cùng họ đã báo c��nh sát. Khi cảnh sát tới nơi, họ tìm được vật dụng cá nhân của anh ấy bên cạnh hồ và xác của anh ấy nằm lẳng lặng dưới đáy hồ.
Con người là sinh vật được sinh ra với hy vọng sống, được nuôi dạy là phải nỗ lực sống, cho nên rất khó để họ hoàn toàn đánh mất bản năng sống. Cho nên trước khi kết thúc cuộc đời, họ đã dành toàn bộ sức lực của mình để cầu cứu. Lời cầu cứu trong im lặng và tuyệt vọng đến mức nao lòng.
285 notes · View notes
chuyen-cua-gio · 10 days ago
Text
"Tôi xin kể một câu chuyện để các ông hiểu vì sao tiền bạc, vật chất là một trở lực lớn cho người tu. Câu chuyện như sau. Một đệ tử quyết tâm cầu đạo, xin học với một đạo sư. Sau thời gian học hành chăm chỉ, một hôm sư phụ có việc phải đi xa nên dặn học trò ở lại phải chăm lo tu hành. Học trò nghe theo lời thầy, thiền định sớm hôm không hề bê trễ. Vì nếp sống tu hành thanh bần, tu sĩ chỉ có độc một miếng khố che thân. Nhưng chiếc khố cứ bị chuột cắn rách hoài, nên tu sĩ cứ lâu lâu lại đi xin một mảnh vải che thân khác. Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một con mèo để trừ lũ chuột. Tu sĩ đem con mèo về nuôi, từ đó chuột không dám lộng hành nữa. Nhưng tu sĩ lại phải lo thêm một phần ăn. Ngoài thực phẩm chay tịnh, tu sĩ phải xin thêm sữa để nuôi con mèo. Một tín đồ thấy vậy bèn tình nguyện dâng cúng tu sĩ một con bò cái để có sữa nuôi mèo. Tu sĩ vui vẻ nhận con bò. Nhưng nuôi được mèo lại không có rơm cho bò ăn. Do đó ngoài thức ăn khất thực, người tu sĩ lại phải xin thêm rơm về nuôi bò. Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một mảnh đất và một dụng canh nông để tu sĩ trồng trọt nuôi bò. Tu sĩ ra công cày cấy, rau trổ thật nhiều, bò ăn không hết phải mang bán ngoài chợ. Miếng đất thật màu mỡ sinh hoa màu quá nhiều phải mướn người làng đến làm giúp. Lạ thay miếng đất cứ thế sinh sôi nảy nở, trồng gì cũng tươi tốt và chả mấy chốc trở nên một đồn điền trù phú. Tu sĩ có nhiều hoa lợi bèn xây một đền thờ to lớn, đẹp đẽ, thuê thợ khác tượng, đúc chuông thật vĩ đại, nhưng thời gian tu hành không còn là bao. Vị tu sĩ phải lo trông nom đồn điền, phải lo sổ sách giao dịch buôn bán, kiểm soát nhân công trồng tỉa. Rồi có tiền bạc phải lo đầu tư bỏ vốn, mua thêm đất dai khai khẩn thêm nữa. Một hôm sư phụ trở về, không trông thấy túp lều đơn sơ nữa mà thay vào đó là một ngôi đền tráng lệ, nô nức khách hành hương. Trong đền ồn ào những tiếng vừa cúng bái vừa buôn bán. Trông thấy sư phụ, tu sĩ mừng rỡ chạy ra chào. Sư phụ ôn tồn hỏi, tại sao lại có sự thay đổi như thế. Tu sĩ trả lời: "Thưa thầy. Thật tâm con muốn tu hành nhưng lũ chuột cứ cắn rách áo hoài. Để bảo vệ cái áo, con nuôi mèo, để có sữa cho mèo ăn con phải nuôi bò,và để có rau nuôi bò con phải canh tác. Rồi thì trúng mùa liên tiếp, sức con làm không xuể nên phải gọi thêm người làm giúp. Rồi thì buôn bán thành công, tiền bạc nhiều thêm, con phải đích thân trông nom mọi việc. Sau đó con cho xây cất đền thờ to tát, đúc tượng thật vĩ đại, con còn mướn người việc cúng tế nhang đèn cẩn thận." Sư phụ thở dài:"Xây cất đền thờ thật to để bị trói buộc chứ nào phải giải thoát, tụ tập tín đồ cho đông, ồn ào phúc tạp chỉ gây trở ngại cho việc thanh tu. Chì vì một cái khố rách mà con đã đi thật xa, xa hẳn con đường mà ta đã chỉ dạy nhằm đạt được giải thoát. Con chỉ đi lầm một chút mà đã đi lệch lúc nào không hay. Trói buộc vào những thứ đõ rồi làm sao có thể thoát được"
Tumblr media
2 notes · View notes
bonglemonade · 22 days ago
Text
HIRANO TO KAGIURA LIGHT NOVEL
Chương 2: Nghỉ hè (Tháng 7)
PHẦN 3
“Hirano-san! Em về rồi!”
Sau khi kết thúc buổi tập câu lạc bộ và trở về ký túc xá, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là đến giờ ăn tối.
Thường thì vừa về đến nơi là cậu đã liên tục xoa cái bụng vì đói, nhưng hôm nay có gì đó khác lạ.
Hirano nghĩ có thể Kagiura đã mua gì đó để ăn trên đường về, nhưng tiếng bụng kêu liền thay cậu phản bác.
Kagiura hưng phấn đến mức bắt đầu nói liến thoắng ngay khi đặt túi xuống.
“Lớp của Hirano-san đã quyết định làm gì trong lễ hội văn hoá chưa? Lớp em định sẽ mở một quầy yakitori, nhưng vì em là người đề xuất ý tưởng đó nên phải tham gia vào Ban điều hành.”
Sau buổi tập, Kagiura tỏa ra mùi thơm của xịt khử mùi.
Cậu ấy hay lo lắng về chuyện này, nhưng cậu không hề có mùi mồ hôi.
“Lễ hội văn hoá à? Lớp anh đang lên kế hoạch làm một ngôi nhà ma. Mấy thằng trong lớp đang cố làm cho nó hoành tráng, nên ngân sách sẽ khá là căng.”
Khi tiếp tục nói thêm về việc “các trang phục và công cụ có vẻ cũng khá cầu kỳ”, Kagiura nghiêng đầu nhìn với vẻ tò mò.
Dù cậu còn cao hơn cả những thành viên khác trong câu lạc bộ bóng rổ, thỉnh thoảng cậu vẫn có những hành động như trẻ con vậy.
Kể cả đối với Hirano, người vốn không dễ tiếp cận nhất, thái độ của cậu vẫn luôn chân thành ngay từ đầu.
“Ngôi nhà ma ám… là kiểu trò chơi dành cho mấy cặp đôi ấy hả?”
“Ồ, vậy ra em ấy cũng nghĩ như thế.”
Hirano nghĩ vậy và nhận ra rằng đó là điều bình thường với ai đó đang trong độ tuổi dậy thì. Anh chưa từng nghe Kagiura nhắc gì đến mấy chuyện đại loại như ‘Em muốn có bạn gái’ hay ‘Em đang thích một người’ trước đây.
Tương tự, Kagiura cũng chưa bao giờ hỏi về tình trạng quan hệ của Hirano. Nếu bạn sống cùng ai đó và ở bên nhau hàng ngày, bạn sẽ biết rõ là họ có đang hẹn hò với ai hay không.
“Đi với bạn cũng được mà. Năm ngoái anh cũng đã đến một nơi kiểu vậy cùng với—”
“Ai?... Với ai?”
“Hả?”
“Lễ hội văn hoá năm ngoái, anh đi cùng với ai?”
Trong một lúc, Hirano cảm thấy bị áp lực bởi cái nhìn chằm chằm của Kagiura đến mức anh không biết phải trả lời như thế nào.
Cho đến năm ngoái, anh cũng không có bạn gái và còn bận trông quầy hàng nên hầu hết thời gian anh không ở cùng ai cả.
Mọi thứ khá là lộn xộn, mọi người chỉ nổi hứng hẹn nhau đi chơi khi trùng hợp có thời gian rảnh, thậm chí có lúc còn phải nhờ người đi mua đồ ăn cho cả đám.
“Anh nghĩ là đi cùng Sasaki và vài đứa trong lớp, nhưng mà cũng không rõ lắm.”
“Năm nay anh có hẹn đi với ai không?”
“Nah. Ý là, anh cũng chả có bạn gái. Rảnh thì đi với mấy đứa bạn nên đâu cần hẹn trước làm gì.”
Tumblr media
“...Em muốn tham gia lễ hội cùng anh.”
Vòng vo nãy giờ thì ra là muốn nói chuyện này, Hirano nghĩ, nhướng mày trước sự đáng yêu của Kagiura.
Dù sao thì chắc chắn anh cũng không nghĩ đến việc đi cùng với một học sinh khoá dưới nếu như không có hẹn trước.
“Ừm. Vậy khi nào em rảnh thì mình đi dạo chút.”
“Thật hả?”
“Anh không có nhiều cơ hội được đi chơi với ai khác ngoài mấy đứa trong Ban kỷ luật và bạn cùng lớp, ý anh là không tính lúc ở ký túc xá. Coi như là thay đổi không khí cũng hay.”
“Vậy, mình cùng thử yakitori của lớp em đi, Hirano-san!”
“Ồ? Nghe được đó, anh thích yakitori."
Hirano lẩm bẩm “Năm ngoái chả thấy ai bán cả”, còn Kagiura thì mỉm cười tự hào.
Và thế là quyết định như vậy.
“Nhưng mà Kagi-kun, nhận làm ban điều hành khi em còn bận hoạt động câu lạc bộ liệu có ổn không? Chiến tranh giành vỉa hè năm nào cũng khốc liệt ghê lắm, học sinh năm nhất thường gặp bất lợi. Có một cách lách luật là đăng ký quầy cà phê và đồ uống để có thể làm trong phòng học, rồi bán mấy món ăn vặt linh tinh cũng được.”
Nếu thực đơn gồm các món có thể chế biến bằng bếp điện mà không gây nhiều khói thì có thể làm trong lớp học.
Mặc dù có hạn chế về tải điện, nhưng so với cạnh tranh ngoài trời thì ít khốc liệt hơn nhiều.
“.....Nhưng, em muốn làm yakitori.”
“Ok, vậy thì chúc may mắn. Vòng đầu tiên là nộp đơn đăng ký. Em nên tranh thủ hỏi giáo viên càng sớm càng tốt.”
“Em sẽ cố sắp xếp ngay ngày mai. Cũng gần đến hạn chót rồi.”
“Háo hức nhỉ.”
Để kế hoạch được thông qua không chỉ cần sự đoàn kết của cả lớp mà còn cần sự khéo l��o của ban điều hành khi lên thuyết trình đề xuất của mình. Vì lễ hội chỉ diễn ra khi kỳ thi cuối năm đã kết thúc nên sẽ không gây ảnh hưởng gì đến việc học.
Đây là cơ hội hiếm hoi giúp học sinh tự lên kế hoạch cho nguồn ngân sách và cách chi tiêu như thế nào để tạo ra lợi nhuận, dù chỉ ở quy mô nhỏ.
Nếu đàn em của anh đã cố gắng muốn làm một thứ gì đó như vậy, anh cũng muốn cho cậu ít lời khuyên, dù nghe có vẻ hơi nhiều chuyện.
“À này, Hirano-san, anh cải trang thành ai trong ngôi nhà ma ám?”
“Chưa quyết định.”
Hirano nói dối ngay lập tức, trên thực tế việc này đã được thống nhất xong trong hôm nay.
Vì mọi người thay phiên nhau đóng giả làm ma, nên sẽ có từng nhóm phải mặc trang phục giống nhau, và Hirano đã được xếp vào nhóm đóng giả Oiwa-san.
“Đỡ hơn là Hanako-san”, anh tự an ủi.
Với nhiệm vụ này, hầu hết thành viên trong lớp của Hirano phải giả gái. Lý do lớn nhất đó chính là phần lớn những chuyện ma nổi tiếng của Nhật Bản đều kể về ma nữ. Còn một lý do nữa là vì vài thành viên muốn thử sức với tài năng trang điểm và hóa trang của mình. Năm ngoái họ còn đề xuất diễn một vở kịch kinh dị nhưng mà không qua được vòng bỏ phiếu.
Nói cách khác, khả năng anh phải mặc đồ nữ ngày hôm đó là rất lớn.
“Em cá chắc nếu anh mà đóng vai Yuki Onna hay thứ gì đại loại thế thì đẹp lắm luôn.”
“Hôm nay em không có bài tập à? Làm đi còn đi ăn tối.” Hirano đẩy Kagiura đang cười toe toét ra và đứng dậy khỏi ghế.
“Okaaaay.”
“Khoan, đi thay quần ��o trước đã.”
“Á, em quên mất.”
Rõ ràng là Hirano đang cố tình bắt bẻ cậu, nhưng Kagiura chẳng có vẻ gì là để bụng cả. Điều này khiến anh cảm thấy công sức mình bỏ ra chăm sóc cậu đúng là không uổng phí.
2 notes · View notes
thaithanhnguyen · 7 months ago
Text
CHÁNH NIỆM VỀ TRI THIÊN MỆNH Thái Thanh Nguyên Cổ nhân thường nói “ngũ thập tri thiên mệnh”. Trong chuỗi lịch sử phát triển nhân văn lại có đức ông Khổng Tử nước Lỗ thời Xuân Thu đã kết tập nên sách Luận Ngữ, trong đó cũng có nêu vấn đề “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”. Thiên mệnh là gì? Thiên mệnh có quyết định gì cho một con người và thật sự ảnh hưởng đến toàn cục xã hội hay không? Mỗi chúng ta hãy tự hệ thống những tư liệu đã từng đọc qua xem sao nhé.
Tuy Khổng Tử chỉ là một triết gia, nhưng vào thời thế giới chưa có nhiều triết gia thì triết luận của Ông đã kịp ảnh hưởng một phần địa cầu. Rất nhiều người từ thời đó cho đến bây giờ đã xem Ông như một giáo chủ lừng lẫy không kém đức Thích Ca hay đức Jésus Christ. Như vậy, ta cũng nên mượn bố cục bảy mươi năm đời người của Khổng Tử kết hợp với lẽ nhân sinh tứ khổ của đức Thích Ca để làm cơ sở cho việc phân tích được xuyên suốt.
Con người lúc trong bào thai cho đến khi sinh ra vốn là một hành trình khó khăn chứ không phải đơn giản như nhiều loài sinh vật khác. Tuy nhiên, chưa chắc các loài sinh vật khác sinh sản dễ dàng như ta tưởng, bởi lớn có cái khó của lớn, nhỏ có cái khó của nhỏ. Hơn nữa, cái khó đó, không chỉ ở bản thân chính người ra đời mà là cái khó cộng chung của rất nhiều nhân tố khác như mẹ, cha, bà đỡ, anh chị, ông bà, họ hàng… Tương tự, ai cũng phải trải qua một thời kỳ khó khăn của chính bản thân cùng với một số người khác. Lại thêm hoàn cảnh ra đời của đứa trẻ nữa! Sinh vào nhà giàu hay nghèo? Có truyền thống hiếu học hay thất học? Sinh quán là trung tâm thị thành hay một miền sơn dã quạnh hiu? Qua đó, bước đầu ta đã thấy chỉ là chuyện từ sinh đến trưởng của một con người thôi mà đã khéo sắp đặt thành một nhóm nhân vật liên quan, âu không phải do hên xui hay ngẫu nhiên mà có chứ?
Tiếp đến là quãng đời thập hữu ngũ nhi chí vu học. Thời xưa, Khổng Tử quan sát rằng trẻ em dưới mười tuổi cần được ép hay khuyến khích đi học, học được vài năm sau thì may ra mới tự ham học tiếp. Nếu chuyên học, mười lăm tuổi khả dĩ đã thông suốt chữ nghĩa của dân tộc mình, hiểu đủ nghĩa vụ cơ bản với gia đình, biết cư xử giao tiếp trong xã hội theo giáo trình hiện hành và thông thạo các thao tác hoạt động cần có của một con người. Tuy nhiên, nếu sự học và nhận thức của ai ai cũng tiến triển đồng đều y như một thì ta công nhận Vũ Trụ sinh diệt hoàn toàn do bởi công thức định luật của Tạo Hóa. Sự thật là mỗi con người tiến triển hoàn toàn khác biệt, không hề có ai giống hệt nhau kể cả sinh đôi. Như vậy, ta thấy ra thêm một vấn đề là Vũ Trụ tuy vận động bởi Tạo Hóa nhưng vẫn còn sự tham gia xoay chuyển của một thế lực khác.
Quãng đời tiếp nối là tam thập nhi lập mỗi người cũng mỗi khác. Có người không chỉ học bấy nhiêu mà còn tìm tòi nghiên cứu thêm bao nhiêu sự cao rộng nữa. Có người học một hiểu mười, có kẻ học lại hoài vẫn không thấu một. Có người nhờ vào trình độ học vấn ít nhiều mà tạo dựng được cơ ngơi gia thất tương ứng với sở học của mình. Lại có người vô học nhưng giàu có, cũng có người bác học mà luôn thất bại. Như vậy, do Tạo Hóa chăng hay do may rủi chăng?
Thế rồi, đến tứ thập nhi bất hoặc thì thật sự có bất hoặc chăng? Nếu ai có học thức khá đủ, dù là học trường lớp hay học trường đời mà đều được thông suốt, không bị trắng đen điên đảo, không bị thị phi mê hoặc… thì quả là hoàn toàn do công thức của Tạo Hóa rồi. Rõ ràng, rất nhiều người đã học hết đại học, làm việc hơn mười năm từ vị trí này đến số má nọ mà vẫn bị dắt mũi trong ăn uống thuốc men trang phục, thậm chí đến cả tầm nhìn và tư tưởng. Đa số, bị rơi vào tình trạng không chủ kiến mà chỉ nghe người khác du thuyết, khích tướng rồi chấp nhận nối đuôi. Họ tự an ủi hay ảo tưởng đó là chính kiến. Trong thẳm sâu, họ vẫn biết đó không phải là chính kiến, cũng không khái niệm được thế nào là chính kiến rồi cứ sống khuất lấp tạm thời, mãi rồi hình thành tập tính cố hữu.
Trạng thái đó nếu kéo dài đến năm mươi tuổi thì có thể ngũ thập nhi tri thiên mệnh được chăng? Nếu lúc đó vẫn chưa tri thiên mệnh nghĩa là sẽ vẫn tiếp tục trạng thái sống mơ hồ như vậy cho đến sáu mươi bảy mươi. Do sống không chính kiến, do tưởng nhầm mình có chính kiến, do giả vờ có chính kiến… mà con người phải xung đột nhau ở nhiều mức độ, xung đột với nhiều đối tượng kể cả người thân nhất, say mê xung đột dai dẳng suốt mấy mươi năm thì sao đạt được trạng thái an nhiên tương tự như lục thập nhi nhĩ thuận! Từ quá trình đó cơ thể hao mòn bệnh tật, ý chí suy nhục, bản thiện lệch lạc, bướng bỉnh khôn nguôi… dĩ nhiên là thấy sống khổ, bệnh khổ, già khổ. Đến lúc nhắm mắt xuôi tay, họ vẫn đang nghe tâm thức toàn khổ. Có ai muốn lăn trải cả một đời người mà bị khổ nhiều hơn được vui chăng?Như thế là một kiếp sống thất bại, chớ mong chi có ngày đắc được thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ. Đến bảy mươi chưa được tự tại, nói ra thì con cháu bất tuân, mang kinh nghiệm trao truyền thì mọi người bất phục… Có ai muốn như vậy chăng! Thật ra cũng có một tỷ lệ nào đó sớm hay muộn cũng được thành đạt trong chân thiện đồng thời cũng thật sự được an nhiên tự tại và thông tuệ; còn đại đa số vẫn rơi vào tình trạng bi hài như trên. Vì sao Tạo Hóa sinh Vũ Trụ, không khiến Vạn Vật luôn tươi đẹp mà lại có Tứ Khổ? như Châu Du xưa đã thống thiết kêu gào: “Trời đã sinh Du sao lại còn sinh Lượng!”
(Vui lòng nghe tiếp)
5 notes · View notes
buddhistbooks · 4 months ago
Text
Tumblr media
Khi người ta già đi, cách sống tốt nhất chỉ có một từ: Thuận!
1. Thuận tai: có thể nghe được
“Luận ngữ của Khổng Tử” nói: “Sáu mươi mà thuận tai”, có ý nghĩa là đã trải qua mấy chục năm ở thế gian và trải qua bao thăng trầm. Có khả năng bao dung, nhẫn nại những gì người khác nói cho dù đó là tốt hay xấu. Bởi vì tâm linh và trí tuệ của một người có xu hướng trưởng thành theo tuổi tác và kinh nghiệm. Khi ta còn trẻ, hầu hết những rắc rối và nỗi buồn trong cuộc sống đều đi từ tai mà vào. Khi ai đó nói xấu, bắt nạt, làm nhục, cười nhạo tôi, hay nói dối tôi, tôi sẽ trở nên tức giận đến mức ước gì có thể bịt tai lại. Nhưng khi đến một độ tuổi nhất định, tâm trí bạn trở nên rộng mở hơn và bao dung hơn với mọi người. Khi người khác đưa ra những lời khuyên hữu ích và những lời phê bình có thiện chí, hãy lắng nghe với tinh thần cởi mở mà không tỏ ra cứng đầu hay bảo thủ. Ngay cả khi đã nghe thấy những lời xúc phạm, bản thân cũng sẽ không còn kích động và quá coi trọng nó, thay vào đó mình sẽ quên nó đi và cười trừ. Bởi vì quãng đời còn lại của bạn rất ngắn ngủi, thế giới thuộc về bạn và không liên quan gì đến người khác. Chỉ khi giữ được sự bình yên và tĩnh lặng trong tâm hồn, bạn mới có thể bắt gặp những phong cảnh đẹp nhất trên con đường về già của mình.
2. Thuận mắt: có thể nhìn rõ
Khổng Tử nói: “Người quân tử hòa hợp nhưng khác biệt”. Trên đời không có hai chiếc lá giống hệt nhau. Ngày xưa, chúng ta luôn kiêu ngạo và thích dùng tiêu chuẩn của mình để đòi hỏi và đo lường người khác. Cuối cùng, tôi không thích tất cả mọi người và muốn chỉ trích mọi thứ tôi gặp phải, điều này khiến tôi không vui.
Khi trưởng thành tôi nhận ra rằng mỗi người đều có cách sống riêng. Đối với những người hoặc sự vật mà bạn không thể hiểu được, bạn nên nhìn họ với ánh mắt bao dung, học cách chấp nhận và nhìn khác đi. Không chỉ vậy, chúng ta cũng nên nhìn vào mặt tốt đẹp, tích cực của cuộc sống và tránh xa mặt tiêu cực, bi quan. Khi trong mắt luôn có lá xanh và hoa đỏ, bạn có thể khiến mọi người như một làn gió xuân, cảm thấy mãn nguyện và tận hưởng tuổi già.
3. Thuận miệng: có thể ăn được
Tục ngữ có câu: “Được ăn là một phước lành”. Miệng thuận, được ăn ngon là phước lành lớn nhất đối với người về già. Nhưng nhiều người cao tuổi không muốn ăn uống, chất lượng cuộc sống không hề cao. Họ luôn tâm niệm rằng có nhiều tiền tiết kiệm hơn thì cuộc sống hưu trí của mình sẽ an toàn và đảm bảo hơn. Nhưng nếu bạn ăn không ngon, số tiền bạn tiết kiệm được sẽ là liều thuốc cho tương lai.
Nếu vì một việc nhỏ mà mất đi một điều lớn lao thì chắc chắn bạn sẽ hối hận. Một số người già trải qua những ngày trầm cảm, lo lắng cho con cái, chán nản về tuổi già khiến tâm trạng không vui và không thể ăn ngon. Ăn uống không điều độ sẽ không tốt cho dạ dày và ruột, tổn hại đến cảm xúc và cuối cùng hành hạ cơ thể.
Đừng coi thường mọi bữa ăn, đừng đối xử tệ bạc với cơ thể, hãy ăn uống điều độ, nuôi dưỡng bản thân, có nguồn vật chất dồi dào, tinh thần bình yên và sống trong hiện tại, đó là cách sống tốt nhất trong những năm cuối đời.
4. Thuận thân: có khả năng di chuyển
Cuộc sống chỉ có vận động mới có thể chống lại lão hóa và sống khỏe mạnh. Một số người, ngay cả những người kiên quyết tập thể dục, ngay cả ở độ tuổi bảy mươi hay tám mươi, họ vẫn có thể chạy bộ hay đi dạo trong công viên khi họ thức dậy vào sáng sớm. Và một số người ít vận động và mắc bệnh, họ chỉ có thể ở trong bệnh viện và nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ. Tập thể dục và không tập thể dục dẫn đến cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Ở tuổi già, thân thể là vốn liếng lớn nhất; sức khỏe là của cải đắt giá nhất. Thay vì ghen tị với thân hình đẹp của người khác, tốt hơn hết bạn nên bắt đầu tập thể dục ngay bây giờ. Có thể không có tác dụng rõ ràng một hoặc hai lần, nhưng hãy kiên trì và biến việc tập thể dục thành thói quen.
Mỗi giọt mồ hôi bạn đổ ra chính là liều thuốc chống lão hóa tốt nhất và mang đến cho bạn những điều bất ngờ.
5. Thuận tâm: Có thể hiểu được
Bạn phải biết rằng trên thế giới này, không có trở ngại nào không thể vượt qua và không có nút thắt nào không thể tháo gỡ được. Mọi rắc rối dù vui hay buồn, cay đắng hay ngọt ngào rồi cũng sẽ qua. Những chuyện lớn khiến bạn mệt mỏi, những điều khó khăn khiến bạn cau mày sẽ trở thành những chuyện tầm thường, không còn gì đáng nhắc đến một khi bạn đã vượt qua được. Hãy dành thời gian thư giãn đầu óc, xem nhẹ mọi việc, sống vui vẻ là những thái độ tốt nhất cho quãng đời còn lại của bạn.
Thời gian không thể đuổi theo, năm tháng không thể giữ lại. Thời gian trôi qua, khi một người già đi, người đáng trách nhất chính là chính mình. Trong suốt quãng đời còn lại, bạn phải sống thật suôn sẻ và chăm sóc thật tốt cho cơ thể cũng như tâm trạng của mình, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Cổ nhân nói: “Sống chết có số, phú quý do trời”, bởi vậy hết thảy sự tình trong cuộc sống thuận theo tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Con người sở dĩ phiền não phần lớn đều là vì lo được lo mất, hoặc là canh cánh trong lòng một số sự tình nào đó.
Người ta thông thường đều là ở trong cường điệu bản thân quá mức hoặc truy cầu quá nhiều rồi không đạt được mà đánh mất đi sự khoái hoạt, tường hòa vốn có, mà rơi vào đau khổ.
Đăng Dũng biên dịch
Nguồn: aboluowang
3 notes · View notes
vinhnguyet · 28 days ago
Text
viết nhanh mấy dòng hôm nay rồi lại lao vào công việc tiếp, hihi
ngày 7 tháng 12 năm 2024
ui, ngày dài nha. đầu tiên là kể chuyện cơm nước cho chị Miên vào check var chứ chị ta bảo mình chả nhắc chị í trên Tumblr tí nào. ghét không cơ chứ, ngày nào cũng nhắc chuyện ăn uống thế mà lại.
sáng mình không ăn gì, chẳng làm gì nhiều nên không thấy đói. mình không có kể cho bạn biết, bạn cũng không hỏi bữa sáng. trưa và tối mình lại ăn bún thịt nướng. mình có cái tật đó là chỗ nào mà ăn ngon miệng, hợp khẩu vị và hợp túi tiền mình sẽ dí chỗ đó liên tục. và bún thịt nướng chỗ này ngon thật nha, không có giả đâu. ăn nhiều nữa, to oạch và no bể bụng luôn. sức ăn mình ổn lắm, no bể bụng là hiểu rồi. nhìn này.
Tumblr media
sáng nay mình lại có tiết Navee. hôm thứ ba và thứ năm lịch học bị cancel vì mình có việc và cấn lịch học với lịch lên lớp. thế là đổi lại lịch học thành thứ ba và thứ bảy lúc 9h. mình nhận ra là mình rất khó enjoy khi làm việc với người học lớn tuổi ấy. kiểu với trẻ con thì rất dễ và vui vẻ với các bé nhưng mà với người học lớn tuổi (cỡ 15+) là mình đã thấy rất vất vả và thái độ của mình với không khí lớp học thật sự rất e dè. mình rất sợ sai và có một tật xấu đó là không bao giờ nhìn nhận lỗi sai của mình trước mặt người khác. mình có thể nhận thức rằng mình sai, mình vấp phạm nghiêm trọng cỡ nào nhưng mà bắt mình nhìn nhận lỗi sai trước mặt người khác mình không làm được. dạy tiếng Anh cho người học lớn tuổi rất áp lực vì mình sợ sai. thế thôi. và không khí lớp học cũng rất gượng gạo. mình là kiểu giáo viên thích sự sôi nổi và năng động, nhưng học viên từ độ tuổi 15+ rất khó để có được sự chú ý và thu hút cũng như gợi lên được niềm vui khi vừa chơi vừa học như trẻ con. thế là công cuộc giảng dạy với học viên 15+ của mình đã khó, với học viên khiêm thị và ở độ tuổi 20+ lại càng khó hơn.
vì sao à? vì một tiết học cần rất nhiều hình ảnh (teaching aids: pictures, slide show, ...) và hoạt động luyện tập để tạo sự hứng thú và thu hút tâm trí và kiến thức của học sinh. nhưng vừa dạy online-bị hạn hẹp về khả năng tổ chức hoạt động và học sinh khiếm thị-không thể tổ chức hoạt động như các lớp học thông thường làm mình nản chí kinh khủng. nhưng không sao, mình chắc sẽ áp dụng hơi máy móc một chút những phương pháp Text-based learning và Task-based learning. chỉ hơi kì lạ là thay vì handout bài tập bằng giấy mực thì giọng nói của mình là nguồn tài nguyên chính (và chắc cũng là duy nhất).
Tumblr media
nói chung mình vẫn chưa creative lắm cho các hoạt động giảng dạy của Navee. nhưng causual thì mình đang làm khá ok.
chuyện gì nữa không nhỉ? à công việc.
từ tháng này mình được tăng phần trăm lương, nghe cũng hay phết. nhưng công việc không phải là quá áp lực nhưng mình thấy nó hơi nhàm chán rồi. mình đang chấm QC cho các tiết học của giáo viên khác. mình học được nhiều cách giảng dạy hay lắm, làm sao cho lớp học không bị chán này kia, tổ chức hoạt động sao cho thú vị. nhưng việc đứng ra và chấm điểm cho một người (giỏi hơn) thì hơi oằn với mình.
mình bảo mình có tính hơn thua, hoặc hơn hẳn nhưng không có nghĩa là mình không biết trời cao đất dày là gì. như ban nãy đi, chị giáo viên đó dạy thật sự hay và có connection với học sinh cực kì tốt luôn nhưng cách chị follow steps và thực hiện theo rubric không hề đạt chuẩn. mình phân vân m��i chẳng biết làm sao, nếu chấm chặt tay thì nó thật sự rất kì cục vì họ làm cực kì tốt luôn, nhưng lỏng tay thì sai steps và mình có thể bị khiếu nại+mất công việc này. rất khó luôn í, thế là mình để tất cả ở ngưỡng 6-7 điểm cho mỗi tiêu chí (ngưỡng good, max là 10) nhưng vẫn rất lấn cấn. những mục cần cải thiện mình note rất rõ ràng và những mục điểm mạnh mình khen chị quá trời (khen đúng). mình chả biết sao nữa, hy vọng là không có gì xảy ra sau đợt QC này. mình vẫn đang chấm QC, nhưng ngưng tí để viết lại hôm nay nè. mình có sáu tasks, đang viết tới task thứ ba.
Tumblr media
mình bắt đầu viết được và nhớ cũng kha khá khi dùng bảng chữ cái nổi cho người khiếm thị rồi. mình chưa mua được cái ô viết chữ nên mình tập bằng cách đánh dấu chấm, mình tập viết làm gì à? mình nghĩ mình cần tìm thêm cách để những học viên Navee của mình học từ vựng hiệu quả hơn. với mình cũng muốn học tiếp về giáo dục đặc biệt nên mình học, vậy thôi.
Tumblr media
có một câu mình đọc được trên Tumblr này và mình thấy nó hay thật sự nên ngày nào mình cũng reup lên stories hay posts facebook của mình. bạn mình còn dùng câu ấy để luyện chữ nữa
Tôi nhớ anh nhớ anh bằng cả luân xa trái tim này
Hôm nay Bắc vẫn giận mình. chuyện là hôm qua bạn hỏi mình ăn tối chưa, mình bảo mình ăn tối hồi 9h hơn và ăn bún thịt nướng. nhưng mình quên không bảo bạn, cũng không chụp ảnh mời bạn xơi cùng thế là bạn dỗi. dỗi tới hôm nay luôn ạ.
coi cách bạn nói chiện nè
Tumblr media Tumblr media
thế là mình bảo kệ bạn, mình chả thèm nói gì luôn nhưng coi cái cách bạn dễ thương trong mối quan hệ nè
Tumblr media
lúc trưa mình lại order bún thịt nướng và bảo là giờ mình mời bù. bạn vẫn không hết dỗi nhưng trước khi đi chơi bạn vẫn nhắc mình.
gửi bạn Bắc khùng điên: mình đi làm ai rảnh đâu ở nhà
Tumblr media
à, hôm trước lại có đứa vớ vẩn nào đấy bảo mình đong bạn. khùng điên. mình với bạn chỉ là bạn bè qua internet, hết rồi, mình còn nghĩ tới việc lỡ chơi lâu quá mình có nảy sinh ý định tán tỉnh bạn thì Huyền phải cản mình lại. mình chính là kiểu dễ rung động nhưng tới lúc người ta có ý với mình là mình chạy. vậy đó. nhưng khi mình nghĩ sẽ nghiêm túc theo đuổi ai đó thì còn khuya mình mới chạy, và mình cũng thuộc kiểu chủ động tìm hiểu và nghiêm túc tán tỉnh để yêu đương đó.
rồi tới đây thôi, mình gặp lại anh mình trên internet. hình như ảnh lại rơi vào stress rồi, nói chuyện như kêu cứu ấy nhưng mình hỏi thì ảnh lại không nói. tính anh ta thế, nhưng vẫn rất quan tâm mình (em gái ảnh)
coi cái cách ảnh dịu dàng nhắc nhở tôi này. mình nghĩ, sao phải hạ tiêu chuẩn xuống khi xung quanh mình còn quá nhiều người tốt với mình như thế này nhỉ?
Tumblr media
à còn một chuyện nữa. mình sẽ vẽ thiệp Giáng Sinh bằng tay. chắc sẽ có 6 cái, chị Miên, Huyền, Siên, các chị Carmel, Bắc, các anh mình. đang phân vân coi có nên vẽ cho anh Đ một cái luôn không. mình định sẽ làm theo form này nè, chia ô ra thiệt nhiều rồi thêm họa tiết Giáng Sinh vào
Tumblr media
dù mình không có khiếu hội họa lắm nhưng mình biết vẽ mấy cái linh tinh và có bộ sưu tập bút màu. tất nhiên là không được như này đâu, nhưng ít nhất nó sẽ là cái form này.
mấy hôm nay Quy Nhơn mưa nhiều, gió cũng lạnh nữa. mình nhác sống nghiêm túc trong cái thời tiết này ghê. à, mình lại nhắn nhủ với thế giới đây.
giữ gìn sức khỏe, công việc ổn định, ăn uống đủ bữa, ngủ đủ tám tiếng (như những gì anh Huân nhắc mình). luôn vui.
Chỉ cần em không khóc tôi sẽ bình an trôi đi
câu hát này ám ảnh mình lắm. mình tự hỏi là có ai đang buồn vì mình không? nếu có thì làm ơn đừng, mình xin đấy. đừng đau đáu về mình nữa, mình khó chấp nhận được rằng mình đang có tác động không tốt lên tâm trạng và tinh thần của bất cứ ai trên đời này. nên là mình luôn cố để lại những gì tốt đẹp và tử tế nhất với từng người mình gặp.
vậy thôi chứ mình viết từ hồi 11r giờ là 12r rồi đó.
4 notes · View notes