#lở đất
Explore tagged Tumblr posts
Text
“Một ngày nào đó, bạn sẽ thấy mình không còn quá hứng thú đến việc mở rộng thêm mối quan hệ của mình nữa, lại càng không hề nghĩ tới việc cố sống cố chết gắn bó với một người dù trời long đất lở nữa. Quen thêm một người, dè dặt biết bao nhiêu. Thương thêm một người, khó nhọc biết bao nhiêu... Đó là khi bạn nhận ra mọi quyết định trên đời đều phải trả giá. Và việc bạn nên làm là cân nhắc thật kỹ sao cho nếu có quyết định sai, thì thứ phải nhận về cũng không phải là một cái giá quá đắt.”
_Du Phong_
71 notes
·
View notes
Text
"Người mà ngày đó bản thân sống chết cũng không muốn buông bỏ.
Cuối cùng lại là người dù long trời lở đất cũng không mong gặp lại."
89 notes
·
View notes
Text
Chỉ vài năm trước đây tôi còn nghĩ mối tình long trời lở đất, vĩnh viễn không quên, nhưng đêm qua tôi đã ngủ rất ngon, sáng tỉnh dậy đọc mẫu truyện hay, đến chiều lại xem xong một bộ phim ý nghĩa, lúc đó ngoài cửa sổ trời đổ mưa rào, tôi chợt tỉnh ngộ, đời người nơi nơi đều là trùng phùng, làm gì có chuyện một đời không qua.
40 notes
·
View notes
Text
Hoa nằm trên tay vẫn là hoa của đất
Người giữ trong lòng, long trời lở đất vẫn còn thương.
47 notes
·
View notes
Text
Những ngày gần đây, khi nhìn về miền Bắc, mình cảm thấy một nỗi xót xa không thể diễn tả hết bằng lời. Bão lũ và thiên tai bất ngờ ập đến, cuốn đi không chỉ là tài sản, tính mạng mà còn cả những giấc mơ, hy vọng và niềm tin của biết bao con người.
Hình ảnh những hàng cây cổ thụ từng gắn liền với ký ức bao thế hệ ở Hà Nội – nơi mình sinh ra và lớn lên – đổ gục trước bão lớn; tai nạn sập cầu ở Phú Thọ; hay cảnh ngập úng ở Thái Nguyên; lũ quét, sạt lở ở Cao Bằng, Yên Bái. Tất cả đều để lại trong mình những cảm xúc khó tả. Những mất mát và đau thương ấy chắc chắn sẽ không dễ nguôi ngoai...
Xin gửi lời nguyện cầu bình an đến tất cả những ai đang chịu ảnh hưởng từ bão lũ. Hy vọng rằng mọi người sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua khó khăn, t��m lại được sự bình an trong cuộc sống và trong tâm hồn.
Thiên nhiên có lẽ đang nhắc nhở chúng ta, rằng mọi thứ xảy ra không phải là ngẫu nhiên. Sự tàn phá của thiên tai, dù đau đớn đến đâu, cũng là một phần trong vòng quay của tự nhiên, một tiếng kêu cứu từ chính mẹ Trái Đất về sự mất cân bằng mà con người đã vô tình tạo ra. Những trận bão như thế này đều là lời cảnh báo rằng con người cần xem xét lại mối quan hệ của mình với thiên nhiên, cần hành động để giảm bớt những tác động tiêu cực mà chúng ta đã gây ra trong dài hạn.
Cũng như những cơn bão ngoài đời thực, cuộc sống của mỗi người cũng không thiếu những cơn bão lòng – những khủng hoảng, mất mát, và đau thương. Nhưng điều quan trọng không phải là tránh né, mà là cách chúng ta đối mặt và vượt qua. Mỗi thử thách, dù từ thiên nhiên hay từ cuộc sống, đều là cơ hội để ta trưởng thành, kiên cường hơn. Như nhà văn Haruki Murakami từng viết:
"Và khi cơn bão qua đi, bạn sẽ không nhớ rằng làm thế nào mà mình đã vượt qua được nó, làm thế nào mà bạn đã sống sót. Thậm chí, bạn cũng không biết chắc rằng liệu cơn bão ấy đã thực sự chấm dứt hay chưa. Nhưng điều này thì chắc chắn, khi bạn bước ra khỏi cơn bão ấy, bạn sẽ không còn là người khi đã dấn bước vào nó."
Thời gian có thể làm dịu những vết thương, nhưng những ký ức và cảm xúc sẽ luôn ở lại. Mỗi khoảnh khắc đau thương chúng ta trải qua sẽ trở thành một phần của con người ta. Đó chính là cách mà chúng ta tồn tại.
Có lẽ, trong tâm trí của mỗi người, sẽ luôn có một góc nhỏ để cất giữ những ký ức đó, như một lời nhắc nhở về sự kiên cường và niềm tin mà chúng ta đã có, và sẽ mãi có.
Dù hôm nay có khó khăn đến đâu, bạn hãy tin rằng ngày mai sẽ mang lại hy vọng mới. Và sau cơn bão, chúng ta sẽ mạnh mẽ, dạn dĩ và sâu sắc hơn để bước tiếp. Vì những điều tốt đẹp hơn vẫn đang chờ đón phía trước.
~#MãNhânNgư~
---
Ảnh: The Tower Tarot card
2 notes
·
View notes
Text
Something, something in the Orange
Tới tôi và ….
Nói rằng nơi đây là một vùng đất chết chóc cũng không đúng, nhưng gần 80 năm nay tại nơi này chưa hề có một cơn mưa. Và trong 40 năm gần nhất, cả vương quốc chìm trong bóng tối, duy nhất có cái sáng le lói yếu ớt phát ra từ vương miện của Thương Bạch Chi Vương - The Pale King, người trị vì vương quốc này. Ngai vàng của Pale King nằm sâu trong lâu đài đỏ, trung tâm của vùng đất này, người ta đồn rằng lâu đài đỏ ấy là một cấu trúc sinh học sống, là lý do vùng đất này vẫn đầy sức sống bất chấp việc hạn hán những cơn mưa. Người ta còn đồn rằng, bên dưới ngai vàng của Pale King là một hệ thống hang lớn, chứa đầy những bí ẩn và mật thư của vương quốc.
Độ mười ngày trở lại đây, ánh sáng đã quay về với vùng đất này, nắng trải dài trên các động mạch, chứa đầy trong các thung lũng và làm một nửa sinh vật nơi đây vốn đã quen với cái bóng tối trở nên mù lòa. Nhờ có ánh sáng chiếu tới mà hôm nay, Pale King mới có thể nhìn rõ hai cái cột sơn son đỏ của cổng lâu đài, ngài còn nhìn thấy con dế mèn đậu trên đó. Xung quanh cổng lâu đài lốm đốm màu bạc phếch của phân chim dính vào những bậc đá trực lở và cỏ mọc um tùm từ những kẽ nứt. Trong cái ráng chiều nhuộm đỏ cả khoảng trời, đàn chim bay vội từ phương đông đen kịt cả đường chân trời như rắc vừng đen. Thế rồi bên dưới lâu đài vang lên cái tiếng dương cầm ai oán, mà van lơn, ỉ ôi. Toàn vương quốc rùng mình, phía đông mây đen rầm rầm kéo tới đang mang chửa một cơn mưa. Mưa đổ xuống rào rào, bóng chiều như kéo màn trời sa xuống thấp, ngẩng lên thấy cái mỗi lớp ngói đỏ máu của lâu đài như đang chống đỡ cả một màn mây trĩu nặng u ám. Thế rồi sấm chớp dọc ngang bầu trời, cặp mắt chân chim của Pale King nheo lại, gió bấc cắt qua đôi má đã hao mòn của ngài, cái ngài sợ nhất cũng đã tới, một trận cuồng phong, một cơn giông tố!
*
Làm gì khi đang có một cơn bão lòng? Tôi tự hỏi bản thân, sáng hôm nay lý ra tôi phải đang ngồi trong giảng đường mà chuẩn bị cho phần bảo vệ của mình. Thế nhưng với cái tấm lòng ướt sũng và con tim bị giày vò, tôi chả nỡ ép buộc bản thân mình như vậy.
Xỏ chân vào giày rồi chạy vậy. Đã 4 tháng rồi kể từ ngày tôi chấn thương khớp gối, tôi chưa quay lại. Kỷ lục của tôi vào trước khi bị bục 5 điểm bám dây chằng và chấn thương khớp gối là 7.69km trong 45 phút. Tuy trên con số đó là một việc đáng tự hào bởi tôi đã nhích trên vận tốc trung bình của một vận động viên marathons. Thế nhưng trên thực tế thì không phải vậy, tất cả do tôi hiếu thắng và thiếu sự học hỏi, đã đẩy cơ thể quá giới hạn để rồi chấn thương triền miên. Thú thật trong 4 tháng qua cứ thấy cảnh người khác chạy, lòng tôi lại ngậm đắng nuốt cay, tôi đã từng thề trước mỗi giấc ngủ, tôi sẽ quay trở lại. Sở dĩ tôi đến với chạy bộ cũng là thế này. Từ sau khi bà tôi mất, tôi lẳng toàn bộ tâm trí, thân xác vào vực sâu, nơi tôi có thể yên lành ngủ đông trong cái bóng tối hun hút. Hàng ngày tôi thức dậy, lang thang trong cái vực thẳm vô biên, rồi lại lặng lẽ quay về nơi tôi bắt đầu ngày mới. Bóng tối ôm lấy tôi như thể tôi là gia đình, và trong nó sự cô đơn vỗ về an ủi tôi. Tuy nhiên cô đơn là một con dao hai lưỡi, cái giá phải trả cho sự an yên kia là từng chút từng chút nó cắt dần đi con tim vốn đã impaired. Một trong những cây bút văn xuôi vĩ đại nhất của thế giới vào thế kỷ thứ 20 đã từng viết “Ai mà chiến đấu với quái vật phải hiểu rằng đó là quá trình mình không thành quái vật. Ngắm nhìn vực thẳm quá lâu, nó sẽ lườm trở lại”, vậy cái lẽ tôi đi tìm một phương pháp rèn luyện bản thân trong cái vực mịt mù không lối thoát này là tự nhiên.
Hít vào 1, 2. Thở ra. Việc giữ nhịp thở đều, điều tối quan trọng trong chạy bộ. Tôi chạy chậm hơn rất rất nhiều so với trước kia, các bắp chân tôi bắt đầu râm ran kêu khóc. Điều tuyệt vời nhất trong môn chạy bộ với tôi đó là cơ hội để bản thân hoàn toàn một mình, không suy tư vướng bận, không mảy may hay một chút phiền lòng, chỉ có tôi và Adele dưới bầu trời xanh ngăn ngắt không có lấy một gợn mây. Hôm nay, tôi chỉ dám đặt mục tiêu bằng 1/3 những gì tôi từng làm bởi chấn thương là một con điếm mà tôi không bao giờ muốn gặp lại. Adrenaline dâng trào, mồ hôi tôi tuôn ra, cơn đau cứ thể mà co rút ra khỏi các khối cơ.
Thế rồi, hiện thực quay trở lại.
Lần gần nhất tôi yêu đó là năm tôi 21 tuổi, một tình yêu xa, thứ tình yêu ấy thường chết yểu. Chỉ có rằng khi sự mong manh của thiếu nữ 16 gặp tâm hồn người thi sĩ, thứ âm ỉ chưa dập hẳn sẽ bùng cháy chói loà, Hà Nội vào mùa holiday năm ấy cháy như Rome.
Cũng từ ấy tôi quên mất cái cảm giác thấp thỏm gặm nhấm, cái rạo rực sục sôi và những đêm thức giấc. Những năm gần đây, mỗi lần đi xa, tôi lại khoác lên mình bộ dạng bóng bẩy nhất, rồi đến một lounge yên tĩnh để đọc sách. Cũng nhiều lần tôi được tiếp cận bởi cả đàn ông và đàn bà, nhưng lần nào cũng vậy tôi quay về một mình và trước giờ đi ngủ. Tôi cũng chưa lý giải được hành động này của mình, phải chăng tôi muốn chứng minh rằng cái thứ hữu xạ tự nhiên hương trong tôi vẫn tồn tại? Hoặc tôi muốn chứng minh rằng tôi đã miễn nhi��m với tình yêu? Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết rằng tôi đã từng thong dong mà sống như thế.
Cho tới trước tết gần đây, cô bạn gái từ hồi trung học phổ thông về nước để kết hôn, cô ấy cưới một người phụ nữ Latin. Họ đã nhận nuôi một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi ở chùa. Con bé có cái miệng kháu lắm, đôi mắt to, tròn chan chứa. Hôm làm lễ, con bé đột nhiên khóc lớn, cả nhà họ vừa bận chụp ảnh vừa làm lễ vừa giỗ mãi chả được, tôi đành đón nó mà đung đưa hát ru. Con bé bỗng dưng im bặt, tôi hát cũng chả hay, chỉ biết ẵm nó vào ngực mà vỗ về rồi ngâm nga mấy câu, thế mà nó ngủ im thin thít. Ai đó trong cái đám ấy quay lại được, cái video ấy cứ thế truyền nhau trong cái vòng tròn xã hội thảm hại của tôi. Để rồi thay vì thuyết giảng với tôi về tình yêu, người ta nói với tôi rằng tôi sẽ trở thành một ông bố tốt. Người ta hỏi tôi rằng tôi muốn có con không? Có lẽ việc vỗ về đứa bé con đã nối lành trong tôi cái tình người mà cô đơn giằng xé. Tôi thấy mình tò mò muốn có một dấu ấn trên thế giới này, dần dần, tôi tìm kiếm cơ hội rồi cho đi cơ hội.
Và giờ tôi ở đây, trái tim bỏng rẫy. Chếnh choáng như con ong say mật ngã vào nhuỵ hoa. Tâm trí như một chùm bóng bay dần tuột khỏi bàn tay níu giữ. Tình yêu là một thứ tàn nhẫn. Xuân Diệu từng vần “tình yêu là một sợi dây vấn vít/ yêu là chết trong lòng một ít”, còn Adele từng lăn lộn trong vực sâu và réo rắt mà than rằng “Để yêu và được yêu ở độ cao nhất, đó là mất đi mọi thứ ta cần để sống”. Tình yêu như cái chết, cuốn trôi đi tất cả. Tình yêu là bông hoa nở trong phòng tối. Yêu không đơn giản là một động từ, nó là khi ta nhìn vào gương, yêu không đơn giản là một cảm xúc, nó là khi ta đứng dậy tìm nó.
13/3/2024
Vũ Thái Hiếu
3 notes
·
View notes
Text
ĐÒ LÈN.
Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá níu váy bà đi chợ Bình Lâm bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần
Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng
Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế bà mò cua xúc tép ở đồng Quan bà đi gánh chè xanh Ba Trại Quán Cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn
Tôi trong suốt giữa hai bờ hư - thực giữa bà tôi và tiên, Phật, thánh, thần cái năm đói, củ dong riềng luộc sượng cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm
B.o.m Mĩ giội, nhà bà tôi bay mất đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn
Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại dòng sông xưa vẫn bên lở, bên bồi khi tôi biết thương bà thì đã muộn bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi.
Bài thơ này được sử dụng làm bài đọc thêm trong chương trình SGK Ngữ văn 12 từ 2007.
Nguồn: Nguyễn Duy, Ánh trăng, NXB Tác phẩm mới, 1984
2 notes
·
View notes
Text
"Người mà ngày đó bản thân sống chết cũng không muốn buông bỏ. Cuối cùng lại là người dù long trời lở đất cũng không mong gặp lại ! "
17 notes
·
View notes
Text
Các tỉnh, thành phố từ Thừa Thiên - Huế đến Quảng Nam chủ động ứng phó với mưa lớn
Các tỉnh, thành phố từ Thừa Thiên – Huế đến Quảng Nam chủ động ứng phó với mưa lớn
BNEWS Để chủ động ứng phó với mưa lũ, ngập lụt, lũ quét, sạt lở đất, các tỉnh, thành phố từ Thừa Thiên – Huế đến Quảng Nam cần chủ động ứng phó với mưa lớn. Ngày 2/12, V��n phòng thường trực Ban Chỉ đạo Quốc gia về phòng, chống thiên tai ban hành văn bản số 613/VPTT gửi các tỉnh, thành phố từ Thừa Thiên – Huế đến Quảng Nam về việc chủ động ứng phó với mưa lớn, ngập lụt, lũ quét, sạt lở đất. Theo…
View On WordPress
3 notes
·
View notes
Text
Túi vải địa kỹ thuật Geobag
Túi vải địa kỹ thuật Geobag, hay còn được gọi là Geo-container, là một giải pháp hiện đại và hiệu quả trong lĩnh vực xây dựng và bảo vệ môi trường. Túi vải địa kỹ thuật Geobag đang ngày càng khẳng định vị thế của mình như một công cụ hữu ích, giúp giải quyết các thách thức về xói mòn đất, sạt lở, ổn định nền móng công trình trong bối cảnh biến đổi khí hậu ngày càng phức tạp. Sự kết hợp giữa vải…
View On WordPress
0 notes
Text
Cùng tham khảo các đề đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi - Lê Minh Khuê để làm quen với các dạng câu hỏi đọc hiểu về tác phẩm này trong các kì thi em nhé! Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê khắc họa rõ nét tâm hồn trong sáng, mộng mơ cùng tinh thần lạc quan dũng cảm giàu nghị lực của những cô gái thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Để giúp bạn hiểu rõ ràng và sâu sắc hơn về các dạng đề đọc hiểu liên quan đến tác phẩm, cùng THPT Ngô Thì Nhậm tham khảo soạn bài Những ngôi sao xa xôi cùng một số đề đọc hiểu dưới đây và xem gợi ý đáp án của từng đề bạn nhé: Đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi Đề số 1 Đọc đoạn văn và trả lời các câu hỏi: Chúng tôi có ba người. Ba cô gái. Chúng tôi ở trong một hang dưới chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa! Đường bị đánh lở loét, màu đắt đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong đất. Câu 1: Đoạn văn trên trích trong tác phẩm nào? Tác giả là ai? Giới thiệu đôi nét về tác giả. Câu 2: Kể tên ba cô gái được nhắc tới trong hai câu văn đầu. Câu 3: Nêu các phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn văn trên. Câu 4: Chỉ ra phong cách ngôn ngữ được sử dụng trong đoạn trích trên Câu 5: Nhận xét về cách đặt câu trong đoạn văn trên và nêu tác dụng. Đáp án đề đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi số 1 Câu 1: Đoạn văn trên trích trong tác phẩm "Những ngôi sao xa xôi" của Lê Minh Khuê. - Giới thiệu đôi nét về tác giả: Lê Minh Khuê sinh năm 1949, quê ở Thanh Hóa, sáng tác trong thời kì kháng chiến chống đế quốc Mĩ. Các tác phẩm của Lê Minh Khuê ra đời đầu những năm 70 của thế kỉ XX đều viết về cuộc sống chiến đấu của thanh niên xung phong và bộ đội trên tuyến đường Trường Sơn khói lửa. Từ sau 1975. sáng tác của Lê Minh Khuê đã bám sát những biến chuyển của đời sống. Ngòi bút của Lê Minh Khuê khá sắc sảo, nhất là khi miêu tả tâm lí phụ nữ. Câu 2: Tên ba cô gái được nhắc tới trong hai câu văn đầu là: Phương Định, Nho và Thao. Câu 3: Các phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn văn trên là tự sự và miêu tả. Câu 4: Đoạn trích được viết bằng phong cách ngôn ngữ nghệ thuật. Câu 5: Nhận xét về cách đặt câu trong đoạn văn trên và tác dụng của nó là: các câu trên đều là câu đơn thể hiện sự nhanh trong nhịp văn, càng nhấn mạnh sự nguy hiểm nơi họ làm việc. Đề số 2 Đọc đoạn trích sau: Việc của chúng tôi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất phải lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phả bom. Người ta gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những sự tích anh hùng. Do đó, công việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tôi bị bom vùi luôn. Có khi bò trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm răng trắng lóa trên khuôn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tôi gọi nhau là “những con quỷ mắt đen”. Câu 1: Đoạn văn trên là lời kể của ai? Kể về điều gì? Người kể đoạn truyện này giữ vai trò như thế nào trong tác phẩm. Câu 2 : Phương thức biểu đạt chính trong đoạn văn trên là gì? Câu 3: Chỉ ra hai phép liên kết trong đoạn văn trên? Câu 4: Cách đặt câu văn "Có khi bò trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh" có gì đặc biệt Câu 5: Câu “Những lúc đó, chúng tôi gọi nhau là những con quỷ mắt đen” dùng biện pháp tu từ gì? Biện pháp tu từ ấy giúp chúng ta hiểu gì về các nhân vật? Câu 6: Xác định câu có chứa thành phần khởi ngữ trong đoạn văn trên. Tham khảo thêm: Phân tích truyện Những ngôi sao xa xôi Đáp án đề đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi số 2 Câu 1: Đoạn văn trên là lời kể của nhân vật Phương Định. - Kể về công việc của 3 cô gái (Nho, Thao, Phương Định) trong tổ trinh sát mặt đường - Người kể đoạn truyện này giữ vai trò là nhân vật chính trong tác phẩm (Phương Định). Câu 2: Phương thức biểu đạt chính trong đoạn văn trên là: tự sự và miêu tả Câu 3: Hai phép liên kết trong đoạn văn trên là phép nối (do đó) và phép thế (lúc đó). Câu 4 : Cách đặt câu văn "
Có khi bò trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh " đặc biệt vì đây là câu rút gọn chủ ngữ. Câu 5: Câu “Những lúc đó, chúng tôi gọi nhau là những con quỷ mắt đen” dùng biện pháp tu từ ẩn dụ. Việc sử dụng biện pháp tu từ này cho thấy tinh thần lạc quan, có trách nhiệm cao với công việc của ba cô gái. Câu 6: Câu có chứa thành phần khởi ngữ trong đoạn văn trên là: '' Do đó, công việc cũng chẳng đơn giản.'' Đề số 3 Đọc đoạn trích và trả lời câu hỏi dưới "Lại một đợt bom. Khói vào hang. Tôi ho sặc sụa và tức ngực. Cao điểm bây giờ thật vắng. Chỉ có Nho và chị Thao. Và bom. Và tôi ngồi đây. Và cao xạ đặt bên kia quả đồi. Cao xạ đang bắn. Tiếng súng ở dưới đất lên quả là có hiệu lực. Không gì cô đơn và khiếp sợ hơn khi bom gào thét chung quanh mà không nghe một tiếng trả lời nào dưới đất.” Câu 1: Nhân vật “tôi” trong đoạn trích trên là ai? Việc lựa chọn nhân vật này làm người kể chuyện trong truyện ngắn trên có tác dụng gì? Câu 2 : Xác định liên kết câu và chỉ ra từ liên kết trong câu "Lại một đợt bom....Cao xạ đang bắn" Câu 3: Cách đặt câu trong đoạn văn có gì đặc biệt? Tác dụng của cách đặt câu như vậy đối với việc diễn tả nội dung của đoạn văn. Câu 4: Trong đoạn trích trên, sự xuất hiện của " các anh cao xạ " đã tác động thế nào đến tâm trạng nhân vật " tôi " ? Đáp án đề đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi số 3 Câu 1: - Nhân vật “tôi” trong đoạn trích trên là Phương Định . - Việc lựa chọn nhân vật này làm người kể chuyện trong truyện ngắn trên có tác dụng: Tạo thuận lợi để tác giả đi sâu miêu tả thế giới nội tâm nhân vậtTạo điểm nhìn phù hợp để miêu tả hiện thực cuộc chiến đấu ở một trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn.Làm cho câu chuyện mang màu sắc chủ quan, trở nên gần gũi, đáng tin cậy,… Câu 2: Phép liên kết được sử dụng trong câu "Lại một đợt bom....Cao xạ đang bắn" là: - Phép lặp từ "cao xạ". - Phép nối: từ "và". Câu 3: Đoạn văn có cách đặt câu rất lạ: - Câu đặc biệt: “Lại một trận bom”.- Những câu đơn ngắn.- Những câu được tách ra từ một câu: “Và bom. Và tôi ngồi đây. Và cao xạ đặt bên kia quả đồi”. => Cách đặt câu như vậy có tác dụng diễn tả được sự dồn dập, căng thẳng của trận đánh cũng như tâm trạng nhân vật. Câu 4: Trong đoạn trích trên, sự xuất hiện của " các anh cao xạ " đã tác động đến tâm trạng nhân vật " tôi " là: Nhân vật Phương Định cảm nhận được ánh nhìn dõi theo của các anh cao xạ, vì các anh không thích dáng đi khom, nên cô đã thẳng người bước đi. Cô muốn hiên ngang đối diện với thử thách, bởi cô có lòng tự trọng của một nữ thanh niên xung phong góp phần vào sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc đáng tự hào. Đề số 4 Cho đoạn văn: … Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ xác. Đất nóng. Khói đen vật vờ từng cụm trong không trung, che đi những gì từ xa. Các anh cao xạ có nhìn thấy chúng tôi không? Chắc có, các anh ấy có những cái ống nhôm có thể thu cả trái đất vào tầm mắt. Tôi đến gần quả bom. Cảm thấy có ánh mắt các chiến sĩ đang dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi khom. Các anh ấy sẽ không thích cái kiểu đi khom khi có thể cứ đứng đàng hoàng mà bước tới. Quả bom nằm lạnh lùng trên một bụi cây khô, một đầu vùi xuống đất. Đầu này có vẽ hai vòng tròn màu vàng. Câu 1: Nội dung chính của đoạn văn? Câu 2: Tìm câu đặc biệt trong đoạn văn trên. Câu 3: Đoạn văn đã dùng phép liên kết nội dung và hình thức nào? Câu 4: Xác định thành phần tình thái có trong đoạn văn trên. Câu 5: Điều gì khiến nhân vật “tôi” đến gần quả bom lại cảm thấy không sợ nữa? Câu 6: Câu “Quả bom nằm lạnh lùng trên một bụi cây khô, một đầu vùi xuống đất” thuộc kiểu câu gì? Phân tích cấu tạo của câu đó. Đáp án đề đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi số 4 Câu 1: Nội dung chính của đoạn văn: Khắc họa công việc phá bom nổ chậm của các cô gái thanh niên xung phong, qua đó cho thấy sự ác liệt của chiến trường và tinh thần dũng cảm của các cô gái. Câu 2: Câu đặc biệt trong đoạn văn trên là: "Vắng lặng đến phát sợ" Câu 3: Đoạn văn đã dùng phép liên kết: - Nội dung: Kể lại một lần phá bom nổ chậm của các cô gái thanh niên xung phong, qua đó cho thấy sự ác liệt của chiến trường và tinh thần dũng cảm của các cô gái..
- Hình thức: phép lặp, phép thế, phép liên tưởng. Phép lặp: "Tôi" "một quả bom" "một quả" "quả bom", "Các anh ấy", "đi khom"Phép thế: "Các anh ấy", "các chiến sĩ" thay cho "các anh cao xạ" "Chúng tôi" thay thế cho "Tôi" "Nho" và "Chị Thao" Phép liên tưởng: "ống nhòm" "ánh mắt" Câu 4: Thành phần biệt lập tình thái: chắc Câu 5: Điều khiến nhân “tôi” đến gần quả bom lại thấy không sợ nữa chính là nhân vật “tôi” cảm thấy ánh mắt các chiến sĩ đang dõi theo mình. Đây chính là tâm trạng của nhân vật Phương Định – nữ trinh sát mặt đường, trong một lần phá bom. Chi tiết trên đã cho người đọc thấy lòng quả cảm, sự tự trọng của người nữ chiến sĩ anh hùng. Chính điều này giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi, dũng cảm chiến đấu. Câu 6: Câu "Quả bom nằm lạnh lùng trên một bụi cây khô, một đầu vùi xuống đất" là câu ghép. - Cấu tạo câu: CN1: Quả bomVN1: nằm lạnh lùng trên một bụi cây khôCN2: một đầuVN2: vùi xuống đất Đề số 5 Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi: “Tôi dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả bom. Đất rắn. những hòn sỏi theo tay tôi bay ra hai bên. Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng động sắc đến gai người, cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành. Hoặc là nóng từ bên trong quả bom. Hoặc là mặt trời nung nóng.” Câu 1: Nêu nội dung chính của đoạn văn trên? Câu 2: Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích trên Câu 3: Em có nhận xét gì về cách đặt câu và tác dụng của cách đặt câu ấy? Câu 4: Tìm các câu có yếu tố miêu tả trong đoạn trích. Đáp án đề đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi số 5 Câu 1: Nội dung chính của đoạn văn trên là: Đoạn văn diễn tả tâm trạng hồi hộp, căng thẳng cùng với hành động nhanh, dứt khoát của nhân vật Phương Định khi phá bom nổ chậm đầy nguy hiểm. Câu 2: Phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn văn là: tự sự. Câu 3: - Cách đặt câu đặc biệt ở chỗ: có những câu ngắn, câu tách ra từ một câu hoàn chỉnh như: Đất rắn…Nhanh lên một tí! …Một dấu hiệu chẳng lành…Hoặc là mặt trời nung nóng. - Tác dụng: cách sử d��ng câu văn ngắn, ngắt nhịp linh hoạt, sử dụng nhiều câu đặc biệt giúp tác giả miêu tả trận phá bom ác liệt,, nguy hiểm, dồn dập, căng thẳng. Câu 4: Các câu có yếu tố miêu tả trong đoạn trích: “Đất rắn”; “một tiếng động sắc đến gai người”, “vỏ quả bom nóng”, “nóng từ bên trong quả bom”, “hoặc là mặt trời nung nóng”. Đề số 6 Dưới đây là trích đoạn trong truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi (Lê Minh Khuê): Những cái xảy ra hàng ngày: máy bay rít, bom nổ. Nổ trên cao điểm, cách cái hang này khoảng 300 mét. Đất dưới chân chúng tôi rung. Mấy cái khăn mặt mắc ở dây cũng rung. Tất cả, cứ như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp. Không thấy mây và bầu trời đâu nữa. Chị Thao cầm cái thước trên tay tôi, nuốt nốt miếng bích quy ngon lành: “Định ở nhà. Lần này nó bỏ ít, hai đứa đi cũng đủ”, rồi kéo tay áo Nho, vác xẻng lên vai và đi ra cửa. Tôi không cãi chị. Quyền hạn phân công là ở chị. Thời gian bắt đầu căng lên. Trí não tôi cũng không thua. Những gì đã qua, những gì sắp tới... không đáng kể nữa. Có gì lý thú đâu, nếu các bạn tôi không quay về?... Câu 1: Nêu ngắn gọn nội dung chính của đoạn trích trên. Câu 2: Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn văn? Câu 3: Tìm hai câu rút gọn trong đoạn văn trên và cho biết hiệu quả của việc sử dụng các câu rút gọn đó. Câu 4: Chỉ ra phép liên kết được dùng trong câu "Những cái xảy ra hàng ngày: máy bay rít, bom nổ. Nổ trên cao điểm, cách cái hang này khoảng 300 mét" Đáp án đề đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi số 6 Câu 1: Nội dung chính của đoạn trích trên là: Đoạn trích tái hiện lại những cảnh tượng bom đạn chiến tranh khốc liệt trên tuyến đường Trường Sơn. Ở nơi đó có những nữ thanh niên xung phong dũng cảm chiến đấu, phá bom. Họ có tình đồng đội keo sơn, họ vô cùng gắn bó, yêu thương, quan tâm hết mực đến nhau Câu 2: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn văn là tự sự Câu 3: - Hai câu rút gọn trong đoạn trích: Nổ trên cao điểm, cách cái hang này khoảng 300 métKhông thấy mây và bầu trời đâu nữa
- Hiệu quả của việc sử dụng các câu rút gọn: Làm cho câu văn ngắn gọn, tránh lặp từ; thông tin nhanh, nhịp văn dồn dập phản ánh được sự khốc liệt của chiến trường. Câu 4: Phép liên kết được dùng trong câu "Những cái xảy ra hàng ngày: máy bay rít, bom nổ. Nổ trên cao điểm, cách cái hang này khoảng 300 mét" là phép liên kết lặp từ. - Từ ngữ được lặp: "nổ". Gợi ý thêm cho bạn: Các đề văn về Những ngôi sao xa xôi --------------- Trên đây là một số đề đọc hiểu Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê mà THPT Ngô Thì Nhậm đã sưu tầm được, mong rằng sẽ giúp ích cho các em trong quá trình ôn tập tại nhà!
0 notes
Text
Tiếp tục sạt lở gây tắc đường Trường Sơn Đông qua Kon Tum
Tiếp tục sạt lở gây tắc đường Trường Sơn Đông qua Kon Tum Văn phòng Quản lý đường bộ III.4 cho biết, khoảng 6h15p sáng cùng ngày, mưa lớn đổ về dãy núi Trường Sơn với lưu lượng lớn khiến taluy dương tại Km 194+250 đường Trường Sơn Đông thuộc địa phận xã Ngọc Tem, huyện Kon Plông, tỉnh Kon Tum sạt lở. Vị trí sạt lở đường Trường Sơn Đông xảy ra sạt lở. Hàng trăm mét khối đất đá từ khu vực đỉnh…
0 notes
Text
1459 / TA VỀ
( Cảm tác vần thơ “ Ta Về “ của
Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên )
“ Lòng nao nức biển rừng đang thúc dục ,
Quê nhà mừng đón háo hức Xuân sang …”
Ta về lóng ngóng trên đường độc đạo ,
Vần thơ nào thấy vạt áo còn phai ?
Đau nhói tâm can đời trai tái tạo ,
Trần gian trơ tráo chuốc mối u hoài !
Thôi vĩnh biệt , mười năm dài dẫy chết.
Chốn rừng thiêng dấu vết kẻ hận thù …
Nỗi bi ai ngàn thu nghe thống thiết ,
Đếm từng ngày la lết thoáng vi vu …
Mặt xám xịt , nơi biên khu dày dạn ,
Xuyên vùng trời nắng hạn lẫn mưa sa .
Soi khe nước , nhìn ta nay hoá vượn ,
Nửa kiếp còn ngao ngán giọt châu sa …!
Đi qua những chỗ truông phà thôn dã ,
Nheo chân mày níu má thịt nhăn da…
Chăm nhìn ngẩn ngơ thuyền ra biển cả ,
Giữa ngàn trùng muôn ngã cảnh phong ba .
May ra có thể trời sa đất lở ,
Gió cuốn tanh bành đánh đổ lao chao .
Tung tăng anh hào đành thôi dang dở .
Trong ngục tù hạnh ngộ mộng khát khao …
Chân khập khiễng mới ngày nào vặm vỡ ,
Nay trở về nhịp thở đã hắt hơi .
Ai đó trông vời mây trời sáng tỏ ,
Ngàn năm tóc bạc trắng ngó hỡi ơi…?
Khó tồn tại một thời hằng mơ ước ,
Núi lỡ sông bồi con nước du di …
Lịch sử vơi đi dù chi , mất , được ,
Suốt mười niên cổ lục mấy ai đề …?
Đầu tóc hói , trọn lời thề sương điểm ,
Trĩu nặng đè từ chủ xướng nguyên khôi …
Mà kẻ tạo hoá ngút ngời trấn yểm ,
Giáng xuống nhân gian bất biến tuyệt vời .
Óc tưởng tượng mọi người ra nghênh đón ,
Khắp xóm làng hý hởn cuộc mừng vui .
Lũ lượt theo dòng như trôi con nước ,
Chân tiếp kế chân sóng bước liên hồi .
Nào chẳng khác gì lá rơi về cội ,
Bếp quây quần sưởi ấm tối hôm nay .
Rưới chén rượu nồng thay lời trăn trối ,
Để giải oan chuốc mối bể dâu này …
Khóc từ tạ chua cay đời thấu cáy ,
Ruột mềm như sỏi đá vẫy tay đi .
Mười năm đáo để suy vy chừng nấy ,
Cuộc thăng trầm thúc đẩy với câu thề .
Nghĩ mình hạt sương sa xe ngọn cỏ ,
Cấu kết sầu bi nhân thế di dời .
Trẻ trung cũng đồng thời , sinh , dị , diệt ,
Tội tình ai thua thiệt bạc trắng vôi …
Quán cóc nốc hơi gọi mời từ độ ,
Bao nhiêu tình nồng tỏ mặt nhau đây ?
Nước Non ngàn dặm bèo mây cách trở ,
Đành uống lưng thôi , nhớ bát nước đầy …
Dung giăng sợi tơ trời phơi trong trắng ,
Chấp chới lềnh bềnh dưới nắng hao hanh .
Ai gọi ai đi song hành quạnh vắng ,
Ngỡ ngàng vàng đá chắn ải quan san …
Lời thệ nguyện truyền kiếp còn văng vẳng ,
Cố sức mình cởi trói chẳng manh nha ?
Nhớ mối chân tình my nhòa đăng đẵng ,
Ngăn ngục tối ngậm đắng nỏ buông tha …
Trở lại khác gì tứ thơ khô cạn ,
Trên cõi hoang đường mây ám lãng quên .
May mắn cửa nhà còn nguyên mái , vách ,
Giăng che mạng nhện sương khói xông nền .
Cả mọi thứ ngả nghiêng nằm vung vải ,
Nhà thương heo hút , khó đoái trông hờ …?
Rào xô dậu đổ cây khô bừa bãi ,
Bệnh tình lẫn tránh trống trải chơ hơ…
Về đây giải khai bùa dơ yếm trá ,
Thức tỉnh lên nào gỗ đá buông xuôi .
Thêm nhắn nhủ , chuyền hơi bầy quỹ dữ ,
Một lần xin kể tích trử suy đồi …
Tiếp nối sẽ trong ngoài nhìn quanh quẫn ,
Xóm làng thăm hỏi kế cận từng nhà .
Hoa sứ , anh đào , thanh trà đua nở ,
Bao năm cách biệt có nhớ tình xa …?
Không thoái thác , thằng con đà quấy phá ,
Khánh tận đời cuộc tá lạ bể dâu ?
Tháng ngày dần trôi dãi dầu tơi tả ,
Huống hồ mẹ cha tuổi đã xế tàn …!
Suy ngẫm cũng rồi thất điên bát đảo .
Mãi hứa trăm điều huyền ảo có nên ?
Xoay lưng lớp lớp môi truyền bá đạo.
Giọt lệ khóc thầm mã đáo oan khiên …!
Trở lại chốn này láo liên đồng loại ,
Rau đắng sau hè khắc khoải trổ bông .
Dẫu có muôn năm thương chồng vẫn đợi ,
Trông anh vời vợi mặt đối mơ mòng …
Đêm hôm thở dài đằng sau cánh cửa ,
Nỗi mừng khôn xiết ràn rụa mắt sâu .
Giòng máu chung tình luân lưu vây bủa ,
Từ buổi nào tưởng hai đứa mất nhau ?
Về đâu dặm trường vó câu bươn chải ,
Khắp mọi miền hớt hải tìm gặp em .
Khổ có riêng ai…?…khát thèm trống , mái ,
Hè nhà , bụi chuối thức trắng thâu đêm .
Cam quýt trước sân thềm hoa hong nắng ,
Màn trời khuya khoắt soi bóng trăng tà .
Tình chia ly làm tuổi già thúc thủ ,
Thương nhớ não nề tích trữ xót xa …!
Trở lại chốn , nơi Quê Cha huyền thoại ,
Buổi hôm nào mình ngần ngại thương trao ?
Yêu đương biết mấy âu sầu tiến thoái ,
Ấp ủ chuyện mình luyến ái ước ao …
Này em hãy tự hào dù xưa cũ,
Trôi nổi tháng ngày đừng nỡ lãng quên ?
Dế sau vườn vẫn dế mèn xôm tụ ,
Giọng hát u buồn ấp ủ thân quen …!
Mến thương não nề tào khê xuôi chảy ,
Nghĩa trọng trăm năm không thấy khoã mờ .
Thân thích còn đâu bây giờ hết thảy.
Mãnh đời này quá trống trải bơ vơ …
Người có chết xin cho cùng xuống mộ ,
Chong đêm sầu lắng nức nở bờ ao ?
Đau đớn khóc òa vì sao tan vỡ ,
Tuổi đời tàn lụi cách trở lao đao ….
Ngẫm nghĩ giật mình ôi chao buồn tủi ,
Lục lọi thời gian ngắn ngủi điêu linh !.
Nhặt mảnh vụn thương tình từng phế liệu ,
Như những hài cốt sẽ biến vô danh …
Căn nhà cổ nay trở thành hương hỏa ,
Đọc lại vần thơ buồn bã thiếu thời .
Nghe lê thê hồn lã lơi kềm tỏa ,
Trăng tà nuối tiếc óng ả rong chơi …
Cất chân bước như “ hạc vàng tản mạn ,”
Chốn non đoài bạo dạn cánh tung bay .
Nhưng tuổi trời cho buồn thay hữu hạn ,
Dẫu không oán thán cũng….cố phơi bày …
Nguyễn Doãn Thiện
Antioch , California Ngày 22 tháng 4 năm 2023
&. &. &. &. &.
Bài thơ Ta Về của Tô Thùy Yên
TA VỀ
Tiếng biển lời rừng nao nức giục
Ta về cho kịp độ xuân sang
Ta về - một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai…
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ?
Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu
Mười năm, mặt xạm soi khe nước
Ta hoá thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những truông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín
Đời im lìm đóng váng xanh xao
Mười năm, thế giới già trông thấy
Đất bạc màu đi, đất bạc màu…
Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong ước?
Núi lở sông bồi đã lắm khi…
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm, cổ lục đã ai ghi?
Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ mỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta, ngựa đá đã qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức nghe buồn tận cõi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt
Tội tình chi lắm nữa, người ơi!
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm, người tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm, bèo mây hỡi
Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài quãng vắng?
Phải, ôi vàng đá nhắn quan san?
Lời thề truyền kiếp còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ
Mười năm, ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
Nhà cũ, mừng còn nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
Nhà thương khó quá, sống thờ ơ
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không còn, khách mới thưa…
Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi!
Hãy kể lại mười năm mộng dữ
Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay, ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?
Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
Mười năm, con đã già như vậy
Huống mẹ cha, đèn sắp cạn dầu…
Con gẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều, một chẳng làm nên
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
Hạt lệ sương thầm khóc biến thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đã trổ bông
Cho dẫu ngàn năm, em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân tình chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng gì nơi gió cát…
Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa còn nhớ trắng hoa
Đêm chưa khuya lắm, hỡi trăng tà!
Tình xưa như tuổi già không ngủ
Bước chạm khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm những tối vui
Trăng sáng lưu hồn ta vết phỏng
Trọn đời, nỗi nhớ sáng không nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hãy sống, đương đầu với lãng quên
Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ, giọng thân quen
Ta về như nước tào khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đã khuất?
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Đêm buồn, ai nữa đứng bờ ao
Khóc người, ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc, ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian, kiếm chính mình
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây, nền cũ nhà hương hoả
Đọc lại bài thơ buổi thiếu thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức?
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thuở trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Đành không trải hết được lòng ta
Tô Thùy Yên
7-1985
1 note
·
View note
Text
Thêm 4 nạn nhân bị thương do sạt lở đất tại Lào Cai được xuất viện
Trong đợt ra viện lần này, có 2 bệnh nhân ở xã Phúc Khánh; 2 bệnh nhân ở xã Xuân Hòa. Đây là những bệnh nhân may mắn sống sót được các lực lượng chức năng cùng người dân địa phương đưa đi cấp cứu kịp thời tại Bệnh viện Đa khoa huyện Bảo Yên. Các bệnh nhân hầu hết nhập viện trong tình trạng nguy kịch, đa chấn thương, được điều trị tại Bệnh viện Đa khoa huyện Bảo Yên sau đó được chuyển tuyến lên…
0 notes
Text
🧱 Chung Tay Xây Dựng Trường Học Sau Lũ, Mỗi Combo Giấy Là Một Viên Gạch 🌟
by THEGIOIGIAY
Cơn bão Yagi đã qua đi, nhưng hậu quả mà nó để lại cho các tỉnh miền Bắc Việt Nam, đặc biệt là Lào Cai, vẫn còn rất nghiêm trọng. Những trận mưa lớn kéo dài đã gây ra ngập lụt và sạt lở đất, làm hư hỏng nhiều công trình và nhà cửa, trong đó có cả trường học. Tại trường THCS Tân Thượng ở Lào Cai, 313 học sinh và giáo viên đã mất đi mái trường để giảng dạy và học tập. Để xây dựng lại ngôi trường này, cần một khoản kinh phí ít nhất là 500 triệu đồng. Hành trình tái thiết không chỉ mang lại một ngôi trường mới mà còn khôi phục niềm tin, hy vọng cho những em nhỏ vùng cao.
#công ty cổ phần thế giới giấy#paperworld#thế giới giấy#thegioigiay#paper.vn#congtycophanthegioigiay#roto#giấy vệ sinh cuộn lớn an khang#japani#giấy vệ sinh cuộn lớn
0 notes
Text
..nơi tôi sống vừa mới trải qua một cơn bão...được gọi là siêu bão! Người ta nói đã hơn 20nam mới có cơn bão gây thiệt hại như thế!
Có lẽ hồi bé tôi cũng được gặp vài cơn như thế, song chắc chẳng nhớ được, bởi những thiệt hại ấy tôi đâu phải là người gánh chịu và lo khắc phục nó!
Có những ký ức như bộ rễ kia, cắm sâu vào lòng đất nuôi thân to mập và cứng cáp để đứng vững với thời gian. Một khoảnh khắc bất chợt này, ah không! Mọi cơn bão đều được báo trước và dự đoán. Người ta cũng có thể nghĩ đến hậu quả đó rồi ấy chứ! Nhưng chứng kiến thật thì nó lại là một cảm xúc khác!
Mọi câu chuyện được nghe đều khiến tôi bật công tắc rung động quá mức! Có lẽ tôi quá nhạy cảm!
Sau cơn bão là những trận mưa xối xả, sau đó là sự úng ngập trữ đọng quá nhiều nước dẫn đến lũ lụt và sạt lở!
Chúng tuần tự xảy ra như vậy đấy! Và tất cả những gì chúng ta cần làm là giúp đỡ nhau vượt qua phải không?!
0 notes