#khó khăn khi lấy chồng xa
Explore tagged Tumblr posts
Text
BẰNG MỘT CÁCH NÀO ĐÓ, BẠN TRAI TÔI LUÔN CÓ THỂ GIẢI QUYẾT MỌI VIỆC TRƠN TRU KHÔNG LÀM MẤT LÒNG AI
Chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn, trong quá trình cùng hai bên gia đình bàn bạc tổ chức đám cưới đã xảy ra khá nhiều sự bất đồng quan điểm, nhưng bạn trai tôi luôn có cách giải quyết làm vừa ý tôi mà lại không mất lòng bố mẹ. Tôi như đứa ngốc đứng bên cạnh nhìn anh “đánh đông dẹp tây”, mở đường dựng lối không chút hao tổn.
#1. Lúc đi đặt khách sạn để tổ chức hôn lễ, mọi người không muốn chọn phòng to, đồng lòng nhất trí cùng giảm số bàn tiệc lại để đặt phòng nhỏ. Nhưng mà phòng nhỏ có một cây cột rất lớn nên tôi cảm thấy không hài lòng cho lắm. Bạn trai tôi nhìn ra tôi không thích, vậy là anh liền mời thêm rất nhiều bạn bè tới dự, còn bảo tôi mời thêm người nữa đi, cuối cùng nhiều khách quá nên lại chuyển sang phòng to mà không khiến ai khó chịu hết.
#2. Khi bàn về vấn đề sính lễ, gia đình nhà bạn trai khi đó cũng đang gặp khó khăn, anh hạ quyết tâm nhất định phải lo được đủ sính lễ cho tôi, một xu cũng không được kém hơn so với chị em bạn bè. Trước ngày kết hôn, anh đưa tôi đến ngân hàng, chuyển toàn bộ tiền sính lễ vào tài khoản của tôi.
#3. Tục lệ chỗ tôi là khi kết hôn hai bên phải tặng cho nhau một chiếc túi xách, vậy là hôm đó hai đứa dắt díu nhau đi vào khu trung tâm để mua đồ. Trước khi đi tôi đã nhắm được một chiếc túi Gucci rồi, nhưng trên đường lại thấy có rất nhiều người đều đeo túi đó quá. Vậy là bạn trai bèn nói với tôi: Chúng mình sắp cưới rồi, anh không muốn đến tận lúc này mà em còn phải tiết kiệm chút tiền mua túi đâu.
Sau đó anh mua cho tôi một chiếc túi LV.
#4. Tôi muốn có buổi tiệc tổ chức ngoài trời nhưng mẹ tôi lại khăng khăng muốn gia đình họ hàng hai bên thông gia gặp nhau ở nhà tân hôn, vậy là bạn trai nói với tôi: “Chúng mình vẫn sẽ đến nhà tân hôn nhưng cũng sẽ tổ chức ở ngoài trời nữa. Đám cưới không phải là của một mình chúng ta, để bố mẹ được vui vẻ thoải mái là điều hết sức quan trọng, họ vui thì em mới vui được đúng không? Chúng mình chịu khó dậy sớm một chút đi”
Bởi vì chúng tôi quyết định để họ hàng hai bên gặp mặt sớm hơn một chút nên tôi sợ sẽ bị mọi người dị nghị, bạn trai nghĩ nghĩ rồi nói: “Buổi trưa anh sẽ bày một bàn ăn lên mời cả nhà, cảm ơn mọi người đã vất vả đến nhà tân hôn của chúng mình từ sáng sớm là được.”
Mọi người ăn uống no say hơi lâu, anh lại phải trả thêm tiền thuê xe cưới lố giờ, chuyện này khiến tôi rất áy náy, vậy mà anh chỉ nói: Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là chuyện lớn. Kết hôn phải bỏ một đống tiền rồi, chút tiền thuê xe này không đáng là bao.
#5. Khi chọn ngày tổ chức đám cưới, bố mẹ tôi xem đi xem lại cuối cùng chọn Chủ Nhật. Nhưng bố mẹ chồng lại nghe bói toán không thích hôm đó, vấn đề là chỉ có Chủ Nhật mới có thể đặt được phòng lớn ở khách sạn mà thôi. Chuyện này khiến tôi mất ăn mất ngủ mấy hôm, vậy là bạn trai bèn dặn tôi đừng tỏ ra gì cả, cứ giả vờ ngoan ngoãn nghe lời đi.
Sau đó anh ấy kể lại chuyện này cho một ông cụ chỉ tin vào khoa học cũng khá có tiếng nói trong họ nghe, cụ vừa nghe xong liền nói: “Chủ Nhật thì làm sao? Chủ Nhật cũng tốt mà! Cứ băn khoăn mãi ba cái này thì cưới làm sao?”
Cứ thế, ngày cưới được định vào Chủ Nhật luôn.
#7. Vừa cùng bạn trai lái xe đi từ nhà về KTX hết 1 tiếng thì tôi mới nhận ra mình để quên kính ở nhà mất rồi!
Bạn trai: Wa! May mà em phát hiện sớm! Nếu không chờ đến lúc chúng mình ăn cơm xong, 12h đang nằm trên giường mới nhớ ra thì chắc đin mất thôi.
Sau đó anh ấy vui vẻ lái xe về nhà lấy kính cho tôi.
Tôi cực kỳ áy náy: Em xin lỗi, tại em không cẩn thận, anh cứ trách em đi.
Bạn trai: Trách em thì có thể thay đổi được gì sao? Hahaha em mở nhạc lên đi, đường về còn xa lắm!
Tôi như một đứa ngốc, đần mặt nhìn anh nhẹ nhàng, bình tĩnh giải quyết từng vấn đề một.
Tôi luôn cảm thấy mình rất may mắn khi có thể gặp được một người dịu dàng như anh. Anh chưa bao giờ cáu giận hay nói nặng với tôi một lời, không chỉ với tôi và với mẹ, chị gái, mẹ tôi, và cả với đồng nghiệp anh cũng đều như vậy, lúc nào cũng cười hì hì.
Anh khiến tôi nhận ra một điều là chẳng cần phải tức giận hay nói to, chỉ cần bình tĩnh và ổn định thôi cũng có thể khiến người khác tin tưởng rồi. Đây có lẽ chính là sức mạnh của sự “dịu dàng”!
~ Facebook: Weibo Việt Nam ~
72 notes
·
View notes
Photo
Em đã từng nghe vô số câu chuyện thế này, trong đó chỉ có hai nhân vật, không có người thứ ba, không phải vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không phải bởi hai người thay đổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là chia tay. Em đã từng nghe vài câu chuyện, có hai người rất yêu nhau, họ yêu nhau rất lâu, qua cả tuổi trẻ ngông cuồng, rồi tiếp tục qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, đến khi họ đến tuổi kết hôn, lại chẳng phải là người ấy nữa. Em đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về việc khi bình yên người ta thường quên đi lời thề trong bão tố. Đã có quá nhiều việc chắc chắn như Mặt Trời mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây nhưng cuối cùng lại chỉ như một lời nói đùa thoáng qua. Đã có quá nhiều mối tình có hẹn nhưng chẳng thể tới nơi. Đã có quá nhiều đoạn tình yêu gặp nhau quá sớm, bên nhau quá lâu nhưng lại phải xa nhau cả đời. Không phải bởi họ đã hết yêu, điều đau lòng nhất đối với con người có lẽ là việc lòng còn yêu nhưng lại phải rời xa nhau mãi mãi.
Các câu chuyện vẫn thường xảy ra như vậy, người ở bên nhau 5 năm, 10 năm, 15 năm, chúng ta rời xa bọn họ. Sau đó, cùng với một người mới quen có mấy tháng bước vào lễ đường. Ta quên đi lời thề 10 năm đó, nhưng lại cùng với một người khác thề thốt trọn đời trọn kiếp. Người cùng em đi hết quãng đời còn lại, lại không phải là anh. Mà em sẽ không buồn, chỉ là trong những đêm không ngủ, sẽ thường hoài niệm về anh mà cảm thấy đau lòng.
Một đoạn tình yêu dài đằng đẵng, lại kết thúc trước hôn nhân của em. Một đoạn tình yêu khác, lại bắt đầu sau hôn nhân. Chúng ta mỗi người một lối đi. Những ngày tháng đã qua trở nên rất mơ hồ, mà thường là con gái rơi lệ. Còn cánh đàn ông lại hết lần này đến lần khác đảm bảo rằng sẽ không rời đi.
Em nhớ rằng, có một buổi sáng sớm, em ngồi trong lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt dán vào mặt anh.... Em không hề muốn mất đi những ngày như vậy. Những năm tháng của em bởi vì có anh, mà có niềm vui. Em cố gắng khiến mình sống tốt hơn, để anh khỏi cần bận tâm lo lắng. Mà anh lại khiến em cảm thấy mình không phải là một cô gái lang thang phiêu bạt, bởi vì có một bờ vai rộng để cho em dựa vào.
Chúng ta cùng nhau trải qua những năm tháng gập ghềnh khó khăn, mà lại chẳng thể cùng nhau đi nốt phần đời còn lại. Chúng ta đều là những quân cờ đáng thương, phải chịu sự sắp xếp của số phận.
Thật ra, em không hề sợ cuối cùng anh không cưới em. Em tình nguyện để anh phụ em, chứ em không có cách nào để phụ anh. Những năm tháng cùng anh, là những năm tháng em không muốn mất đi nhất. Nếu như một ngày có người cùng anh đi qua thảm đỏ, không phải là em. Em nghĩ, em sẽ bình tĩnh mà nhìn anh. Có lẽ khuôn mặt xinh đẹp dưới cái mạng che mặt kia, ánh mắt anh nhìn cô ấy giống như thuở ban đầu khi anh lướt qua gương mặt em. Em sẽ xiết chặt lấy anh chàng đứng cạnh em, nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh ấy, lễ phục màu trắng không hợp với bọn em, thử chọn màu Champagne xem. Kết thúc buổi lễ có thể em sẽ tiến lại bắt tay anh chúc mừng, chứ không đợi đến phần ném hoa rồi mới rời đi. Em sẽ lịch sự cho đến phút cuối. Em sẽ mỉm cười, dù thế nào chăng nữa!
Ở bên nhau một năm, hai năm, ba năm, bốn năm.... Cùng nhau đi qua vô số xuân hạ thu đông, nếm qua vô số hỉ nộ ái ố, trải qua bao tiểu nạn đại nạn. Cuối cùng người cùng anh nắm tay bước qua thảm đỏ, lại không phải là em. Mà người đàn ông đứng bên cạnh em, cũng không phải là anh.
Đứng bên cạnh anh ấy khúc khích cười, quên đi anh và cô dâu xinh đẹp của anh, thời khắc đó em không hề buồn. Em từng nói với anh khi chúng mình kết hôn, không cần phải tổ chức hôn lễ thật hoành tráng, phải váy cưới thật lộng lẫy, tiền mừng thật nhiều hay là lời chúc phúc của thật nhiều người, chỉ cần tay nắm tay nhận lấy giấy kết hôn, sau đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân bình thường như những cặp vợ chồng nơi miền quê là em đã mãn nguyện lắm rồi. Anh còn cười hỏi lại em: "Người ta đều là hoàng tử và công chúa, tại sao đến chúng ta lại trở thành nông phu nông phụ rồi?"
Rất đơn giản, bởi vì từ lâu em đã không tin vào những câu chuyện cổ tích rồi!
Em cũng nghĩ sau này của sau này, chúng ta sẽ thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà xảy ra cãi vã. Anh sẽ nói em thay đổi rồi, em cũng sẽ trách anh không còn quan tâm dịu dàng với em nữa. Thế nhưng dù là lúc khóc, em vẫn muốn dựa vào bờ vai anh.
Em đã từng nói với anh: Không có anh, chỗ nào em cũng chẳng muốn đi.
- Chỉ cần có anh, em không sợ cái gì hết.
- Cho dù như thế nào đi chăng nữa, xin anh đừng buông tay em ra, đừng bỏ em lại một mình.
- Nếu như tính bướng bỉnh của em khiến anh không cách nào dạp tắt được, xin anh hãy ôm em một cái, chỉ cần ôm em một cái là đủ rồi.
Và nói với anh: Anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất em muốn lấy.
Em từng nói rất nhiều rất nhiều, nhưng anh không hề nhớ, em phải làm sao đây?
...
Anh của ngày hôm nay đứng dưới ánh đèn của lễ đường, nắm lấy tay cô dâu của anh đọc lời thề trước mặt toàn thể khách khứa—-hứa cùng cô ấy ở bên nhau tới già. Lời tuyên thệ quen thuộc ấy, đột nhiên lướt qua bên tai em.
Và như lần đầu anh nhìn thấy em nhiều năm trước, khuôn mặt dịu dàng của anh vẫn nổi bật như ngày nào. Trong tiệc cưới, anh đến mời rượu em, em bình tĩnh nói lời chúc mừng anh.
Anh của trước đây, biết em sợ tối, sợ côn trùng, sợ tiêm......sợ rất nhiều. Nhưng lại không hề biết: điều em sợ nhất, là cuối cùng không được gả cho anh.
29 notes
·
View notes
Text
Có lúc nào các bạn đã tự đặt cho bản thân rằng tại sao chuyện xui xẻo lại luôn đến với những người tốt và tử tế không?
Từ lúc còn bé, mình đã được nghe biết bao câu chuyện cổ tích với một kịch bản chung là “Ở hiển gặp lành” còn “Ác giả ác báo”, ví dụ như Thạch Sanh được kết hôn với công chúa và lên ngôi vua, Sọ Dừa đỗ Trạng nguyên và lấy được con gái Phú ông, ... Các tác giả dân gian luôn đứng về phe chính diện, cảm thông trước những đau khổ, đắng cay và oan ức của các nhân vật ấy, tìm cách để họ được đền đáp xứng đáng. Trong khi các nhân vật phản diện luôn phải chịu một kết cục bi thảm, đau đớn. Đấy là niềm tin và mong ước của cha ông ta gửi gắm vào truyện mang đến cho cuộc đời tươi mới hơn, Vậy còn ngoài đời thực thì sao nhỉ? Bây giờ vẫn còn rất nhiều kẻ có lương tâm tàn ác đang nhởn nhơ tận hưởng cuộc sống của mình kia? Phải chăng chuyện cổ tích chỉ là liều thuốc an thần dành cho giai cấp bị trị trong xã hội phong kiến cũ? Xét trên góc nhìn của một người mang tiếng là Gen Z, mình cảm nhận được mấy trường hợp như là người X này ăn ở lương thiện, tốt tính nhưng người thân của họ lại gặp nạn, kẻ thủ ác gây ra lại bỏ trốn, thế rồi người X này bây giờ trở thành trụ cột của gia đình nuôi con và chồng qua ngày. Đúng là “người tốt thường đoản mệnh, còn kẻ xấu sẽ sống tận ngàn năm”.
Những người xấu xa gian xảo luôn khôn lỏi, trục lợi cho bản thân còn người tốt thì, thường dại, họ không toan tính. Người tốt họ làm mọi thứ bằng sự tự nguyện và điều đương nhiên họ sẽ bị lợi dụng và bắt nạt. Nhưng có khi ta đặt mình vào vị trí của “người ở hiền” thì ta sẽ thấy “gặp lành” rồi đó. Như người X nói “tôi đã nghĩ chồng tôi chẳng qua khỏi, may mà có các cụ phù hộ”. Nghe được từ ‘May mà” có nghĩa là với họ, họ đã gặp lành rồi.
Nếu ta nghe có ai than thở “ôi mình lương thiện thế này tại sao đời lại bất công như vậy?” thì hẳn là họ đang ôm giữ một ác ý nào đó. Mình nghĩ vậy vì đây là một câu nói của nhà sư nào mà quên mất rồi. “nếu một người nội tâm không có điều ác thì họ sẽ không có cảm giác thống khổ”. ÁC ở đây không phải là tàn ác hay hung bạo gây ảnh hưởng tới người khác, mà có nghĩa là tâm còn đố kỵ Nghe có vẻ hơi giáo điều đúng không nhưng mà “ở hiền gặp lành” không chỉ là hành động bên ngoài, nó còn là cái tâm ở bên trong hướng thiện nữa cơ. Người ở hiền xuất phát từ tâm trong sạch, hiền cả trong tâm tính, biết bản thân đang làm những việc tốt giúp đời mà chẳng mưu cầu được đền đáp. Khi gặp những hoàn cảnh tệ hại, người ở hiền sẽ nhìn ra được những mặt tích cực đầu tiên. Dẫu người ngoài nói ôi ở hiền thế này mà vẫn bị thế nọ thế kia, nhưng đây cũng chỉ là góc nhìn của người ngoài mà thôi, còn bản thân người trong cuộc đã bước ra khỏi bất hạnh đó từ lâu rồi.
Chuyện xấu thật ra xảy ra với tất cả mọi người chứ không riêng gì người tốt, vậy nên đừng đặt câu hỏi vô tri như thế nữa. Mà hãy hỏi bản thân là liệu mình có trở thành người tốt được không. Mọi quy luật tự nhiên sẽ không có ngoại lệ cho ai cả. Chúng ta không thể mong đợi một cuộc sống toàn những màu hồng bao phủ và cũng không nên khăng khăng rằng ta cứ giúp đời, giúp người. Lúc đó đứa trẻ bên trong ta sẽ thôi tự hỏi “tại sao mình lại là nạn nhân?”, rồi đứa trẻ ấy sẽ phá kén và dũng cảm đương đầu với khó khăn. Không phải màn đêm đến vì bạn đã làm gì đó sai, mà bạn xứng đáng với mặt trời ngay sau đó!
10 notes
·
View notes
Text
NHỮNG CÂU CHUYỆN DANG DỞ
---
ĐL 28.03.2024
Tất cả kí ức mà tôi có, là niềm thương tiếc vô bờ không bao giờ đủ ngôn từ để diễn đạt được.
Bởi người cùng tôi chống lại cả thế giới đã không còn nữa. Người nắm tay tôi bất chấp mọi thất vọng, khó khăn trên cuộc đời này vĩnh viễn tôi không bao giờ có thể gặp lại
Đôi khi tôi nghĩ, Tình cảm của P dành cho tôi hơn cả tình yêu nam nữ thông thường. Tình cảm đó luôn đủ sức khiến tôi nuôi dưỡng trong mình niềm tin về cuộc đời tươi đẹp. Vì chỉ cần cố nhìn thấy nhau một lúc. Bình thản kể cho nhau nghe những điều vẩn vơ là đủ.
Kiểu như là: SG mấy hôm nay nắng như đổ lửa. Phòng em trên tầng áp mái nóng không khác gì cái lò than, quạt máy thì cọc cạch thổi chẳng ra nổi gió, chảy hết lớp mỡ hiếm hoi của em. Rồi vẫn là SG, nhưng dạo này sao cứ mưa suốt, lối đi về phòng ngập đến hẳn đầu gối. Rác trôi lềnh bềnh thúi ơi là thúi, về đến phòng lấy bàn chải chà tróc cả da chân cảm giác vẫn còn thúi. Mưa hoài không phơi quần áo được. Em chẳng còn quần mặc để đi học đi làm. Rồi thì em chỉ có mỗi 1 đôi Vans để mang, mưa như vậy em phải cởi giày mà đi chân đất. Đôi lúc dẫm phải thứ gì đó cứng cứng thì đau chết đi được, có lúc dẫm phải thứ gì mềm mềm thì ôi thôi rợn hết cả người. Em phải cố để dành tiền mua một đôi Converse classic mới được. Thích quá rồi.
P bật cười haha. Nói là anh mua một đôi tặng sinh nhật sớm cho em nhe. Tôi lắc đầu nguầy nguậy. P hỏi sao thế. Tôi bảo thứ em thích em sẽ tự mua. Như vậy mới có cảm giác thành tựu.
P lại vò đầu tôi. “Ngốc như em trần đời này anh mới thấy. Có người yêu ngon ngẻ ra mà không chịu bào”
Ừ. P cứ vò đầu tôi miết. Có hồi tôi còn nghĩ là tóc mình mọc không nổi là tại P. Tôi mê tóc dài, nuôi đã bao nhiêu năm mà chưa được đến nửa lưng. Tôi làu bàu. Đầu em hói là tại anh…
…
Trong mắt tôi. P hoàn hảo. Cực kỳ hoàn hảo.
Vì thế nên tôi luôn nỗ lực phấn đấu để có thể ngẩng mặt mà đi bên cạnh anh.
…
Đầu óc tôi lại phiêu lãng đến khoảng thời gian xa hơn một chút.
Thật ra, là tôi theo đuổi P. Phải mất hết 1 năm nhất ĐH.
Lần đầu tôi gặp P ở thư viện. Lúc tôi đang loay hoay ở cửa không biết làm thế nào để mở vì hai tay đang ôm 1 chồng sách. P với bạn anh ấy ở phía sau tới, lách qua người tôi sau đó cứ đứng giữ cánh cửa lại. Tôi thì cứ đứng phân vân kiểu: “Ủa ông này đang giúp mình hay sao vậy ta” Vì P không nhìn tôi, anh ấy vẫn đang nói chuyện với bạn về một nhóm nhạc nào đó. Tôi sợ lỡ đâu đang bước qua giữa chừng P buông tay nên cứ ngập ngừng.
Ừ. Hai đứa tôi. Một đứa đứng giữ cửa, một đứa đứng ngập ngừng. Không hối. Không hỏi.
Đến lúc đủ lâu để tôi khẳng định “À ông này đang chờ mình” mới chịu khệ nệ ôm chồng sách đi qua. Tôi chưa kịp nói cảm ơn thì P với bạn anh ấy đã đi mất. Tôi nhìn bóng lưng P, nghe tim mình thình thịch. Kiểu con gái tuổi mới lớn nó vậy. Thấy ai soái soái ngầu ngầu là thích.
Vì đã có kinh nghiệm trong hai lần tình cảm tan vỡ hồi thời học sinh. Nên tôi phải mất hai tháng nhìn lén P mới dám chắc chắn là mình thích thật. Thế là vác cái mặt mốc lù lù chạy đến trước mặt người ta rồi nói: “Này. Em tên Nhiên, học khóa 27 cùng khoa với anh. Em thích anh!”. Mặt P đần ra. Tôi nói tiếp “anh khỏi phải nói gì hết, biết em thích anh là được”. Vậy đó. Rồi đi. Để P đứng ngơ ngác. Còn tôi vừa đi vừa nghe tim mình đánh thình thịch.
(Sau này lúc tôi tỏ tình với T cũng y vậy. Suốt ngày em thích anh, em nhớ anh. Anh khỏi phải nói gì hết biết em nhớ anh là được. Mỗi lần nói xong vẫn nghe tim mình đập mạnh)
Từ đó, Tôi công khai theo đuổi P. Như một bông hoa hướng dương bước lên hành trình đeo đuổi mặt trời. Một tuần rồi rồi một tháng rồi một năm. Tới mức gần như tất cả bạn cùng lớp của tôi, của P và thầy cô trong khoa đều biết.
Ừ. Tôi là vậy đó. Cố chấp đến đau lòng.
Năm đó. Tôi mười tám. P hai mươi mốt.
Chẳng hiểu hồi ấy lấy đâu ra can đảm như vậy. Bây giờ 30. Có mấy lời xin lỗi muốn nói với T. Mà cứ mãi không nói được cho đàng hoàng
…
Rồi bỗng nhiên tôi nhớ. Có một lần, Vào tháng 12, hai bên đường hàng cây sum suê trải dài. P mặc áo khoác jacket kaki màu nâu, cúc áo bằng kim loại bàn bạc. (Thật lạ vì tôi lại có thể nhớ những chi tiết này). Anh yên lặng sải bước, tôi ngâm nga đi bên cạnh, nắng chiều nhè nhẹ.
“Trương Quốc Phương. Em thích anh!”
“Anh biết, em đã nói hơn một trăm lần rồi”
“Nhưng em cảm thấy anh chẳng nghe lọt lần nào cả!”
P hững hờ: “Lời nhàm chán, có gì hay ho đâu.”
“Đâu có? <<Em thích anh>> là câu nói hay lắm mà.”
Tôi đi nhanh lên phía trước, đứng đối diện P. Ngước mặt, nhìn thằng vào mắt anh.
“Nếu anh nói với em dù chỉ một lần thôi em cũng vui vẻ đến mức mất ngủ cả đêm”
“Em có biết xấu hổ không đó? Con gái nào lại vậy”
Tôi bĩu môi lèm bèm. “Con gái sao không được vậy?”
(Sau này, lúc tôi tỏ tình với T, anh ấy đâu có nói con gái tán tỉnh đàn ông là xấu hổ đâu. T còn nói tôi rất đáng yêu)
…
(Anh à!
Đừng nghe,
Những chuyện dở dang, mà em đang kể!)
...
- T.A.N -
3 notes
·
View notes
Text
Lấy Chồng Việt Kiều - Cuộc Sống Ở Nước Ngoài Có Được Và Mất Gì?
Khám phá những điều bạn sẽ được và có thể mất khi lấy chồng Việt kiều và định cư ở nước ngoài. Cùng tìm hiểu kỹ về cuộc sống mới, cơ hội và thách thức trong hôn nhân Việt kiều.
0 notes
Text
"Mẹ dặn con gái trước khi lấy Chồng ...
Mẹ bảo, lúc giận nhau, có thể không nói gì, không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau với chồng.
Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra ngoài mà oang oang khắp nơi, anh ta tiến về phía con một bước thì con hãy bước về phía anh ta hai bước.
Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó khăn.
Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sĩ diện, hai người sống với nhau, sĩ diện quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra ngoài sống thế nào được?
Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như thế nào thì anh ta vẫn hi vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ thơm tho ở trong một ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh ta.
Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất
nhiều phụ nữ xấu sẽ giang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.
Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù là kiếm được nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ có cơ hội nói trước mặt con rằng: “Tôi đang nuôi cô đấy.”
Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì vẫn phải làm việc nhà, nếu không thì dùng tiền của mình mà tìm một người giúp việc theo giờ. Việc trong nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải nuôi dạy cho tốt.
Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc mà con không bao giờ ngờ tới, con có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu “hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao”, vì nếu như vậy, sau này anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.
Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói ra thì ai mà biết được?
Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu được.
Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ anh ta đối xử với con không được tốt cho lắm, thì con cũng phải đối tốt với họ. Bởi họ là bố mẹ của anh ta.
Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó rồi, thì đừng có oán thán cuộc sống khó khổ. Nếu như con đã chọn anh ta, thì đừng có oán trách anh ta.
Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu? Anh ta đang ở đâu?
Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh phúc là tốt rồi.
Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là “mẹ không cần con”, lúc cáu giận đừng có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may không thấy nó thật, con sẽ rất đau khổ.
Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra ngoài mà đánh.
Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn. Nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.
Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả.
Mẹ bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải biết trân trọng từng ngày"
-----------------
mình chẳng bao giờ tâm sự được gì với mẹ mình hết, từ bé đến nhớn bị cái tội hay cãi và khắc khẩu, nói một câu bị mẹ cho ăn chửi hai ba câu là chuyện thường tình :)))))
1 note
·
View note
Text
Dạo này cứ trở ra Hà Nội là mình lại nhớ mẹ. Cứ ngồi lên xe dù là đi hay về dù ô tô hay xe máy đều chảy nước mắt. Có lẽ chưa có một giai đoạn nào mình khóc nhiều như vậy dù mình không quá đau lòng, không quá bất hạnh. Mình vẫn cảm nhận được yêu thương dù đôi khi là mình thấy mình khổ. Khổ theo cách này hay cách khác. Dù mình vẫn biết ơn và vẫn cảm thấy bản thân mình may mắn rất nhiều.
Mình nhớ đến ngày còn bé cũng rất nhiều lần bị tiền đình, chóng mặt đến cả tuần mới có thể đi học. Mình bỗng nghĩ có lẽ nào những lần đấy là vì mình tan máu thiếu máu nên mới chóng mặt lâu như vậy. Mình cũng sẽ sớm ngày phải sàng lọc thalassemia và mình thì tuy không sợ hãi nhưng lại cảm thấy bệnh tật khiến cho bản thân mình dần dần sẽ bị giới hạn nhiều điều.
Mình mới trở về với anh trong 2 ngày chớp nhoáng, một đứa trốn học một đứa trốn làm để ở nhà chữa lành cho nhau. Mình nhớ lúc trở về thấy Cẩm Phả thật ảm đạm và cũ kĩ. Thành phố này cũng sẽ không thể trẻ trung hơn trong khoảng 10 năm tới, mình nghĩ vậy. Nhưng hôm nay lúc trở đi trong lòng mình vẫn cảm ơn nơi đó vì đó là nơi đã khiến mình tỉnh ngộ, cho mình gặp một kẻ bạc bẽo và gặp được người mà mình muốn lấy làm chồng. Cái cảm giác người bên cạnh mình chấp nhận mình và chịu chăm sóc cho mình dù người ấy cũng không có hơn mình làm mình luôn cảm động và biết ơn rất nhiều. Thời gian trôi đi nhưng mình không hề thấy người ấy bớt đi sự quan tâm dành cho mình, người ấy vẫn luôn cần mình giống như mình cần người ấy. Trên xe rời khỏi Cẩm Phả mình đã thấy thành phố ấy tươi lên một chút, so với ngày trước đó.
Mình cũng vẫn là mong mình có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất này trong cuộc đời, hoặc là khó khăn chưa từng thấy để chuẩn bị cho những khó khăn tiếp theo. Mình tuy sợ khó khăn và dễ dàng rối loạn lo âu nhưng nghĩ lại sau nhiều biến cố đã qua mình cũng chưa từng bỏ cuộc và cũng chưa từng thôi kiên cường vượt qua những gì mà mình cho là nghịch cảnh. Mình nhớ bố mẹ nhiều và mình cũng lại tiếp tục đếm thời gian để được trở về với bố mẹ và Cá Rô, và các cháu nữa.
Hai ngày vừa rồi quyết định về Cẩm Phả thực ra trong lòng mình cũng có phần nào hoang mang, vì lần này mình ngủ ở một căn phòng mới, sinh hoạt ở một nơi mới. Lần này cảm giác tiện nghi trong mình đã giảm xuống, có lẽ do ở HN điều kiện sống tốt hơn một chút. Nên mình cũng sợ bản thân khi trở về sẽ khó lòng mà thích nghi trở lại với cuộc sống ở nhà vui vẻ, dù đó chính là nơi mình trở đi, cũng là nơi mà nhiều lần bố mình bảo mình đừng có sống kham khổ và tạm bợ quá. Những gì mà anh làm với căn phòng cũng đã rất cố gắng rồi. Có lẽ một phần cũng vì căn phòng của chị Linh đối với mình là quá ổn và mình đã trở đi từ một nơi chỉn chu như thế nên khi bắt đầu lại với một căn phòng mới mình đã lười thích nghi hơn trước nhiều. Và tất nhiên là cũng vì lâu không ở cùng với hai con mèo mà bây giờ mình thấy tụi nó phiền cho anh quá, và cũng hơi thiếu sạch sẽ khi mình đã trở nên càng nhạy cảm với mùi hơn. Hi vọng là ngưỡng chấp nhận của mình cũng sẽ tăng lên để tiếp tục chăm sóc tụi nó.
Cảm giác hai đứa ôm nhau ngủ quả thật rất yên bình. Mình ngồi trên xe còn nghĩ đến bao giờ cảm giác ấy mới bớt đi hay có khi nào sau này cảm giác đó sẽ bị những điều khác vùi lấp. Kết thúc 2 ngày ngắn ngủi và hẹn nhau 2 tuần nữa nhưng chỉ cần rời xa vòng tay của anh là mình lại thấy chông chênh, trở lại HN trong tâm trạng lại phải một mình chống chọi với những stress chỉ có tăng lên mà không có giảm. Và đúng là đấy chưa phải những điều khủng hoảng nhất mà mình phải nếm trải...
Thôi, một lần nữa, cố lên. Mình cũng đã nhiều đêm mất ngủ vì không học ôn thi được, cũng đã stress rất nhiều vì học ôn thi không vào, không tập trung, cũng đã khóc vì cảm giác mình sắp trượt. Mình đã từng cố gắng như thế nào để được đi học, bây giờ mình còn phải cố gắng nhiều thật nhiều hơn để việc học ấy không trở nên quá kinh hoàng và vô nghĩa với mình. Hai năm này dù gì cũng là một trong những cơ hội quý giá nhất của cuộc đời mà mình bắt buộc phải nắm lấy.
1 note
·
View note
Text
Cách tế nhị để chia sẻ tài chính với bạn trai
Để mình kể cho các bạn chuyện này. Ngày xưa có một cô gái được vài chàng theo đuổi, mời đi ăn, uống, nhưng ai cũng từ chối hết. Tất cả đều chỉ được giữ ở mức friendzone tức là ăn uống xong thì cưa đôi. Còn lại, nếu cô ấy được bạn kia mời, muốn chia sẻ không được, cổ sẽ thấy áy náy vô cùng, lần sau không dám đi ăn cùng người ấy (nếu mình và họ vẫn tiếp tục như vậy) nữa.
Cô gái ấy chính là mình thời sinh viên.
Mình hiểu rằng đã là sinh viên, hoặc người mới ra trường đi làm, thì không ai nhiều tiền cả, để có thể mời bạn hết bữa này tới bữa khác, tặng cho bạn hết món này đến món khác. Kể cả người ta có sẵn sàng thì mình cũng không. Bên cạnh đó, việc chỉ biết nhận như thế sẽ khiến cuộc sống con người mất cân bằng, không thoải mái, không đúng với nguyên tắc sống của mình.
Khi một người con trai theo đuổi bạn, họ sẽ thể hiện là có đủ khả năng "lo" cho bạn, và thường chủ động chi trả. Mãi tới sau này, mình mới học được bí kíp đóng góp tài chính với bạn trai một cách tế nhị, mà ngươi ấy vẫn cảm thấy ra dáng người lo nhé. Chia sẻ một vài tips với bạn như sau:
Chủ động thay phiên nhau thanh toán
Đây là cách được nhiều người biết và áp dụng. Bạn ý mời bạn đi ăn, tới lượt mua tà tưa bạn hãy chủ động mời lại. Bạn ý mua vé xem phim, bạn cũng nên đóng góp mua bắp nước. Điều này vừa thể hiện thành ý của bạn, vừa khẳng định bạn độc lập tự do, không phụ thuộc vào bạn trai kia. Chưa kể, tâm tư của bạn lại vô cùng dễ chịu khi được chia sẻ với người ấy.
Tip này áp dụng được cho hết tất cả các cuộc hẹn, từ hẹn em gái, bạn thân, tới crush, nên chưa có gì mới lắm. Bên cạnh đó, khi hẹn với bạn trai, không nên sòng phẳng quá. Nếu trong buổi hẹn đầu tiên mà bạn với người ấy chia 50 - 50, thì khả năng cao các bạn chỉ nằm trong friendzone thôi.
Mua quà tặng cho người ấy
Nếu bạn có cảm tình với bạn trai rồi và muốn tìm hiểu nhiều hơn thì bạn có thể khéo léo quy đổi phần mà mình muốn tặng lại bạn ý thành một vài món quà. Ví dụ như: voucher mua sắm, vé xem phim, vé trượt băng, hoặc các đồ dùng được dành riêng cho bạn ý như quần áo, giày dép... Tuy nhiên, phải tìm hiểu thật kỹ trước khi mua nhé, tránh tuyệt đối tình trạng mua phải món không dùng được, sẽ bị lãng phí mà người nhận cũng gượng gạo, mình lại bớt duyên. Cá nhân mình thấy mua vé xem phim hoặc vé nghe nhạc là hợp lý và dễ dàng nhất để nói với chàng: mình có vé rùi, tụi mình đi ha? Sau đó, khi tới chàng có thể tùy ý mua thêm đồ ăn, đồ uống gì thì kệ chàng đi.
Nguyên lý 60 - 40
Đây là một c��ch rất hay mà mình học được từ bạn c��ng phòng. Giả sử chàng và bạn xích lại gần nhau hơn một chút nữa, có tương lai đi ăn chơi với nhau nhiều, thì bạn có thể chủ động nói chuyện với chàng: từ giờ các khoản chi, bạn cho mình góp 40, còn bạn 60 nhé? Như vậy, bạn trai vẫn là người "lo" phần hơn, còn bạn gái chúng mình cũng được đóng góp, chia sẻ gánh nặng. Tuy không fair mà lại rất fair. Bạn có thể có con số khác, 35 -65 hay 30 - 70, nhưng đừng quá chênh lệch, để bạn trai bị áp lực quá nhé. Sau này, nếu có lỡ... xa nhau, khi nhìn lại bạn sẽ thấy mình không nợ người ấy tài chính, nếu có nợ ân tình thì nợ thôi.
Tóm lại, cả khi mới làm bạn, hay tìm hiểu nhau, hoặc đã kết mối tơ tình rồi, thì bạn gái vẫn không nên để bạn trai chi trả hết mọi thứ, mà mình nên chia sẻ với người ấy, nhưng tế nhị, duyên dáng vào nhé. Duyên tới đâu phụ thuộc vào các bạn. Khi đó, bạn trai sẽ rất tôn trọng và yêu mến mình. Điều này cũng là tiền đề tốt để các bạn chia sẻ với nhau khi lập gia đình. Không ai là người một mình lo tất cả, cũng không ai chỉ biết nhận mà không biết cho đi.
Mãi về sau khi mình lấy chồng mới hiểu sâu sắc rằng, bạn trai luôn muốn lo cho mình phần hơn, luôn giành lấy những khó khăn, cả về công việc gia đình lẫn làm ăn. Có lúc mình thấy: tụi con trai buồn cười thiệc, cứ muốn thế mới thành đàn ông được ý. Nhưng sau này nghĩ lại, thế cũng hay, mình nhường phần đàn ông trưởng thành cho người ấy, còn mình là cô gái nhỏ bé yếu đuối là đủ rồi. Dù sao, cô bé này vẫn độc lập, tự do, và sẵn sàng chia sẻ cùng người ấy mọi khó khăn, phải không nào?
0 notes
Text
23h40 ngày 14/3/2024, mình ở xa nhà.
Đêm nằm tự nhiên nhớ lại cuộc hội thoại của mình với mẹ cách đây tầm 1 tháng làm mình đau lòng quá.
Năm nay bố mình đã 66 tuổi, còn mẹ thì vừa tròn 60… bố mẹ mình là người của thế hệ cũ, cái thế hệ mà luôn muốn lo lắng hết tất thảy mọi điều cho con cái, muốn cho chúng nó được đầy đủ nhất trong khả năng của mình. Lo từ những việc lúc còn bé như miếng ăn, giấc ngủ, việc học hành, hay đến cả những việc sau này khi lớn lên như việc làm, cưới gả, nhà cửa, con cái… và ti tỉ việc không tên khác nữa…
Và thậm chí, là cả việc sau này khi bố mẹ mất… Nhà mình chỉ có 3 chị em gái, nên bố mẹ cũng lo về việc sau này con cái sẽ khó khăn trong việc nhang khói, giỗ chạp. Nên bố mẹ đã chuẩn bị hết thảy, bố mẹ mình đã xây xong mồ mả cho chính mình, cũng đã quyết định sau này khi mất đi sẽ đi về nơi đâu. Dù mình biết khi lớn tuổi rồi con người ta sẽ thường lo lắng những việc đó, nhưng mình thật sự vẫn rất đau lòng.
Mình là con út trong 3 chị em. Mẹ mình đẻ mình khi bà 38 tuổi nên đến bây giờ vẫn còn phải bận lòng lo cho mình ăn học, cho tương lai mình.
Vào một buổi tối cách đây tầm 1 tháng, trong lúc ăn cơm tối, thật ra mình không nhớ rõ về câu chuyện trên bàn ăn của gia đình mình hôm đó là gì nữa rồi. Mình chỉ nhớ rằng bố mẹ mình bảo: “Chỉ mong sống 10-15 năm nữa để chờ N lấy chồng, sinh cháu, xem con ổn định nữa là bố mẹ yên tâm rồi”. Thật ra mình biết ở độ tuổi bố mẹ mình rồi, thì cứ cầu mong mươi, mười lăm năm trước mắt đã là đủ đầy. Nhưng mình vẫn không chấp nhận được điều đó.
Sau đó mẹ mình bảo: “Sống vậy cũng là đủ nhiều rồi… Ơ, nhưng mà lúc đó N mới có 32-35 tuổi gì đó nhỉ? Nếu thế thì mới từng đó tuổi đã phải mồ côi bố, mẹ rồi. Tội con quá”. Rồi mẹ vuốt tóc mình.
Lúc đó thật sự mình chỉ muốn vỡ oà. Cái suy nghĩ mình sẽ không còn bố mẹ nữa như muốn xé toạc mình vậy. Làm sao con có thể sống thiếu bố mẹ được đây? Còn còn chưa ở bên cạnh 2 người đủ mà.
Việc này đã làm mình suy nghĩ rất nhiều.. Suy nghĩ về con đường tương lai, về việc có nên quay về quê để ở gần bố mẹ được càng nhiều càng tốt? Hay phải sải cánh đi thật xa để khám phá bản thân, để thực hiện ước mơ của mình?
Câu hỏi này chắc mình sẽ mất thêm 2 năm cuộc đời nữa để trả lời nó trọn vẹn.
Con chỉ mong rằng bố mẹ hay chờ con nhé? Bố mẹ có thể chờ con được không?
Làm ơn hãy sống thật khoẻ mạnh đến trăm tuổi.
Con sẽ luôn cầu nguyện vì bố mẹ.
0 notes
Text
Phân Tích Giấc Mơ Mất Điện Thoại và Con Số May Mắn"
Trong thời đại hiện nay, khi điện thoại di động trở nên phổ biến, việc mơ thấy mất điện thoại không còn là điều xa lạ. Tuy nhiên, những thông điệp và dấu hiệu mà giấc mơ này mang lại là gì? Hãy cùng Hit Club tìm hiểu và khám phá con số may mắn để áp dụng trong lô đề.
Mất điện thoại trong giấc mơ có thể là dấu hiệu cho những biến động trong cuộc sống thực của chúng ta. Nó có thể tượng trưng cho sự mất mát sắp tới, một điều quan trọng sẽ ra đi và đòi hỏi sự cẩn trọng hơn.
Nếu giấc mơ không rõ ràng về việc mất điện thoại, có thể là dấu hiệu của những thử thách và khó khăn sắp đến. Đừng sợ hãi, đó chỉ là những thách thức tạm thời và chúng ta cần phải duy trì tinh thần để vượt qua. Con số may mắn có thể là 99.
Nếu sau khi mơ thấy mất điện thoại mà sau đó tìm được nó, điều này có thể báo hiệu cho những điều tốt lành và may mắn sắp đến. Bạn có thể nhận được sự giúp đỡ từ người khác hoặc có những cơ hội mới. Con số may mắn có thể là 54.
Tuy nhiên, nếu trong giấc mơ bạn bị mất điện thoại do người khác lấy mất, có thể đó là dấu hiệu của sự ganh ghét hoặc ghen tứ từ người khác. Hãy cẩn thận với mối quan hệ xung quanh và tránh xa rắc rối. Con số may mắn có thể là 21.
Cuối cùng, nếu mơ thấy mất điện thoại do vợ hoặc chồng lấy mất, điều này có thể là biểu hiện của căng thẳng trong mối quan hệ. Hãy chú ý và hiểu nhau hơn để vượt qua mọi thách thức. Con số may mắn có thể là 65.
0 notes
Text
Đã hơn 1 tháng không liên lạc, tôi âm thầm gỡ block, restrict tin nhắn như một sự dũng cảm cuối cùng để đối mặt với anh ta. Trước giờ, tôi luôn dùng những tính năng đó để lẩn tránh, để tự bình tĩnh lại mỗi khi tôi không thể handle được vấn đề chung của cả hai. Nếu được quay trở lại, tôi ước gì mình đã có thể cam đảm được như này sớm hơn.
Gần đây, phim Marry my husband khá nổi, tôi cũng chỉ xem được vài đoạn cut nôi bật, đủ thứ nghiệp đến với nữ chính từ người chồng và nhỏ bạn thân. Tôi vẫn nhớ lúc nữ chính kể lại với nam chính về kỉ niệm được cầu hôn vào ngày sinh nhật tồi tệ như thế nào nhưng cô vẫn chấp nhận, cho đến khi trùng sinh nghĩ lại cô thật sự chán ghét nó. Tôi nghĩ lại sinh nhật năm vừa rồi, kỉ niệm 1000 ngày yêu và anni 3 năm yêu, tôi không nhận được gì từ anh ta. Ừ thì anh ta đang trong lúc khó khăn về tài chính, tôi hiểu nên tôi mới nhất định không cho anh ta tặng. Tôi bảo hãy để dành số tiền đó cho chuyến bay về thăm tôi chẳng hạn. Nhưng lạ là, anh ta nói thẳng là cũng không chắc sẽ về thăm tôi đâu. Dĩ nhiên vẫn có lời chúc, nhưng nói thật tối ghét nó, nghe lạt ngắt (như mọi khi). À hôm sinh nhật tôi, anh ta còn định order đồ ăn trên Grab cho tôi ăn một mình để qua bữa ch�� vì hôm đó tôi cũng chạy dl cả ngày ở nhà xong ăn linh tinh.
Nghe tệ nhỉ, tôi phải viết ra thôi - điều mà tôi nghĩ tôi sẽ chẳng đủ thời gian làm bao giờ vì có nhiều lý do lắm. Trước đây tôi cũng viết mà vừa viết vừa khóc vì tủi thân nên tôi cũng sớm bỏ cuộc, rồi đến việc tôi đã xoá tin nhắn hết rồi nên giờ những kí ức tồi tệ đấy thay vì lưu giữ trong tin nhắn thì lại lưu trong đầu của tôi. Aiss đâu ai muốn đâu. Thứ ba là tôi - hay phụ nữ nói chung đều dễ tha thứ nhỉ, tôi cho anh ta 7749 cơ hội rồi mà lần nào tôi cũng không nhớ đến những gì anh ta làm với tôi để chống trả lại sự tha thứ đó. Nên tôi quyết tâm viết ra một lần. Chắc là lần cuối...
"Trên đời này, có người thật sự bận đến vậy sao?" Mỗi khi không được quan tâm, tôi đều tự hỏi câu đó. Suốt 3 năm ở bên cạnh anh ta, tôi chưa bao giờ hỏi anh ta đang làm gì, ở đâu, lương bao nhiêu, có gửi về cho bố mẹ không (hồi còn bên nước ngoài). Tôi tự đoán hết, dựa vào những thông tin không liền mạch. À tôi cũng tự suy luận nhiều cái nữa. Ngay cả việc anh ta mở quán trong SG, anh ta không thèm nói với tôi. Tôi như nằm ngoài cuộc sống của anh ta vậy. 4 tháng sau khi anh ta mở quán tôi mới biết. Cũng tình cờ thôi, tôi có đơn gốm muốn đưa anh ta nên hỏi địa chỉ nhà. Anh ta đưa địa chỉ quán, lúc đó tôi cũng không quan tâm. Nhưng tự nhiên một hôm tôi mò địa chỉ đó trên gg, tôi mới biết. Nhưng thay vì tức giận, tôi đã thật sự rất mừng. Tôi mừng lắm ấy, vì người yêu mình có ý chí tiến thủ, cũng dám làm nhiều thứ. Sâu xa hơn thì tôi thấy tự hào một chút. Sự mừng vui ấy cũng khiến tôi quên luôn chuyện đang block anh ta, tôi chủ động nhắn tin lại.
Mãi về sau tôi mới thấy bài post về việc mở quán trên fb cá nhân. Aiss tôi unfr fb của anh ta lâu rồi.
Lần cuối chúng tôi gặp nhau, anh ta biết nhưng tôi không biết đó là lần cuối. Lúc xuống xe tôi có cảm giác nghẹn lắm, tôi vừa xuống rơi nước mắt, ngẩng đầu để nhìn ảnh thì anh ta đã phóng xe đi rồi. Người đó biết là lần cuối gặp nhau nhưng không muốn nhìn tôi thêm 1 lần nào. Sau đó anh ta liên tục trách móc tôi vì tại tôi giận dỗi hôm đó nên anh ta mới làm mất tai nghe. Sau đó cũng vài lần anh ta nhắc lại, tôi nói hết những ấm ức ra thì bị anh ta block. Trong 20 ngày bị block, không ngày nào tôi không check điện thoại xem anh ta đã gỡ block chưa, một ngày check mấy lần. Đến hôm anh ta gỡ block trên ig, tôi chủ động nhắn tin lại. Với tôi, đó là chiếc vé cuối cùng để cứu lấy mối quan hệ này.
Tôi đã thật sự rất cô đơn trong mối quan hệ của mình, thậm chí tôi đã phải liên lạc lại với những người tôi từng rất ghét trước đây chỉ để nói chuyện, nói ra vấn đề của tôi. Tôi cũng kể anh ta, anh ta chỉ nghe rồi âm thầm tính toán bớt nói chuyện lại với tôi vì theo anh ta, tôi đã có người khác để nói chuyện. Trước đây, mỗi khi có vấn đề, tôi giải quyết đến khi ổn thoả thì thôi. Nhưng 1 năm trở lại đây, tôi chỉ muốn né tránh cho qua nước mắt, tủi thân đi rồi lại nói chuyện tiếp với anh ta. Tôi dường như đã bật survival mode của mình lên, tự giải quyết những vấn đề của mình, không buồn kể với anh ta, mà có kể cũng chỉ nghe được những câu như: ừ tệ nhỉ, khổ thân em, thương em thế v.v
Cho đến gần đây nhất là khi tôi cài app love counter với anh ta, hằng ngày sẽ có những câu hỏi cho cả 2, xem độ hiểu nhau đến nhường nào. Tôi cũng coi đó là cách để hiểu anh ta hơn, rồi nghĩ cách tiếp cận những vấn đề của cả 2 một cách đỡ khó khăn hơn. Nhưng rồi những vấn đề đó đã lớn hơn tất cả, lớn hơn cả công sức cứu lấy mối quan hệ này của tôi. Và tôi đã bỏ cuộc rồi...
Anh ta luôn nói: Anh sẽ không bao giờ rời đi trước, anh sẽ ở bên cạnh em đến khi em không cần anh nữa. Trước đây nghe câu này tôi rất hay mừng thầm, nhưng sự thật là anh ta đã làm mọi thứ để tôi tự rời đi. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu ra tất cả.
Giờ tối đến trước đi ngủ tôi vẫn nằm khóc một lúc, xong nghĩ đến đang ôm anh ta ngủ, thi thoảng dụi dụi thì tôi mới ngủ được, vì đó là một trong những cảm giác an toàn nhất mà tôi có được.
Cảm ơn vì đã có duyên gặp được anh ta, cảm ơn vì đã dạy tôi nhiều điều, bên cạnh tôi khi tôi gặp chuyện buồn, tạo bất ngờ cho tôi, đưa tôi đi ăn đi csb, mua hoa cho tôi, ngồi nghe tôi kể linh tinh. Nhưng những điều đó là minimum standards thôi nhỉ? Muốn đi xa hơn, mình cần nhiều thứ nữa, phải không?
0 notes
Text
Cách đóng gói sofa khi chuyển nhà an toàn, đơn giản
Bạn muốn chuyển nhà mới một cách dễ dàng và nhanh chóng? Hãy cùng Chuyển Nhà Miền Nam tham khảo cách đóng gói sofa khi chuyển nhà an toàn và hiệu quả. Sofa là một món đồ nội thất sang trọng, ấn tượng và phản ánh cá tính của bạn. Để duy trì sofa khỏi những tổn thất có thể xảy ra trong quá trình vận chuyển, bạn hãy áp dụng những bí quyết sau đây để bọc ghế sofa, đóng gói hàng hóa và vận chuyển một cách an toàn nhé!
Cần chuẩn bị những gì khi vận chuyển, bọc ghế Sofa?
Sofa là một món đồ nội thất sang trọng và có giá trị cao, mang lại sự ấm cúng và thanh lịch cho phòng khách của bạn. Khi bạn muốn chuyển đến một ngôi nhà mới, bạn cần bảo vệ chiếc sofa của mình bằng cách sử dụng các vật liệu đóng gói chuyên dụng sau đây.
Thước đo
Băng dính
Màng PE
Màng co hoặc giấy bọc
Xốp bóp nổ
Chăn dạ
Xe kéo
Túi nilon cỡ lớn
Thùng carton lớn hoặc gỗ pallet (tùy chọn)
Sau khi đã chuẩn bị tốt, bạn hãy làm theo các bước sau để bọc sofa và vận chuyển nó một cách an toàn đến nơi ở mới của bạn.
Cách đóng gói sofa khi chuyển nhà đơn giản, hiệu quả
Sofa là một vật dụng không thể thiếu trong phòng khách của hầu hết các gia đình Việt. Tuy nhiên, khi chuyển nhà, sofa cũng là một món đồ lớn và nặng, cần được chăm sóc kỹ lưỡng như bàn ghế gỗ, tủ lạnh,… Để bảo vệ sofa khỏi bị hư hại và giữ cho nó luôn mới mẻ trong quá trình vận chuyển, bạn hãy thực hiện các bước sau đây.
Bước 1: Đo đạc kích thước sofa
Bạn hãy lấy số đo của sofa (sofa to, sofa nhỏ, ghế đơn, ghế dài) và những chi tiết nổi bật, lồi lõm để chọn loại vật liệu đóng gói tốt nhất.
Bạn cũng hãy lấy số đo của cửa ra vào, cầu thang, thang máy để sofa có thể được di chuyển một cách thuận tiện.
Bước 2: Bọc màng PE và màng co
Màng PE là màng phim trong suốt, màng co là màng phim co dãn. Hai loại vật liệu đóng gói này sẽ bọc sofa, bảo vệ nội thất khỏi bị trầy xước do tiếp xúc với vật liệu bọc lót.
Bạn hãy bọc sofa bằng màng PE và dùng băng dính để giữ màng PE ở đúng vị trí. Sau đó, bạn quấn màng co hoặc giấy bọc xung quanh các góc của sofa để chống va đập.
Bước 3: Bọc xốp bóp nổ và chăn dạ
Bạn hãy bọc sofa bằng xốp bóp nổ và dùng băng dính để giữ xốp bóp nổ ở đúng vị trí. Bạn cũng hãy căng xốp bóp nổ sao cho không có nếp nhăn.
Tiếp theo, bạn sẽ bọc sofa bằng chăn dạ và dùng băng dính để giữ chăn dạ ở đúng vị trí. Chăn dạ sẽ giúp sofa không bị xếp chồng và va đập khi vận chuyển. Đây là lớp bảo vệ cuối cùng nên bạn hãy dán nhiều băng dính để chắc chắn.
Bước 4: Vận chuyển an toàn
Sofa là một món đồ nội thất lớn và nặng, nên bạn cần sử dụng xe kéo để di chuyển. Để sofa không bị trầy xước hoặc hư hỏng, bạn nên lót xe kéo bằng các vật liệu như xốp bóp nổ, túi nilon rộng và màng PE. Những vật liệu này sẽ giúp sofa được bảo vệ khi bạn đưa ra khỏi nhà cũ, lên xe tải và xuống nhà mới.
Bạn cũng nên dán nhãn “nhẹ tay” trên bề mặt của các đồ nội thất như: sofa, bàn ghế gỗ,… để nhân viên chuyển nhà trọn gói, chuyển đồ đạc biết được cách xử lý phù hợp.
Nếu bạn muốn sofa được an toàn hơn nữa, bạn có thể cho sofa vào các thùng carton lớn hoặc gỗ pallet. Đây là một cách hiệu quả khi bạn chuyển nhà ở khoảng cách xa và địa hình khó khăn.
Xem tiếp bài viết tại: https://chuyennhamiennam.com/cach-dong-goi-sofa-khi-chuyen-nha
0 notes
Text
Tôi còn nhớ nhà bác hàng xóm lúc đó có một cái gác xép. Bình thường mọi người hay tụ tập ở đó đánh bài. Hôm đó tôi được gửi ở nhà bác. Đến tận đêm lúc đi ngủ cũng không thấy bố mẹ đến đón về. Tôi cứ thao thức và ngủ thiếp đi với câu hỏi: "Bố mẹ đâu rồi? Sao không đón mình về?"
Từ sau khi có em, tôi cũng rất yêu quý đứa em này. Nhưng hình ảnh mà tôi nhớ nhất suốt những năm tháng tuổi thơ đó là: bố đi làm xa nhà, ba mẹ con ngủ với nhau, mẹ tôi ôm em nằm quay lưng lại với tôi, tôi cũng muốn được mẹ ôm, sao mẹ lại nằm quay lưng lại với mình nhỉ.
Chắc việc lưu giữ những ký ức cụ thể với 1 đứa trẻ 3 tuổi là quá khó. Tôi hầu như chẳng còn tí ký ức nào về cái lúc mà mẹ tôi mang bầu em tôi. Nhưng tôi lại nhớ mãi một câu nói của mấy bác hàng xóm và mấy cô bán hàng ngoài chợ gần quầy mẹ tôi: "Mày sắp có em rồi, mày sắp bị ra rìa rồi." Thú thực là nguyên văn câu nói đó như thế nào tôi cũng quên rồi. Nhưng tôi nhớ nhất là từ ra rìa, vì với một đứa trẻ 3 tuổi, có lẽ là khá khó để hiểu rõ từ đó có nghĩa là gì.
Tuần này, tôi lại cáu kỉnh với gia đình. Đã 4-5 ngày nay tôi không nói chuyện với họ. Tôi muốn để xem đến bao giờ thì họ gọi cho tôi. Hôm qua tôi nói chuyện với bạn thân. Nó bảo gặp mẹ tôi và mẹ tôi nói với nó rằng tôi giận mẹ chỉ vì mẹ đang bận mà không nghe điện thoại của tôi, bảo nó nói gì đó với tôi đi. Lúc đó tôi rất ấm ức. Tôi giận nhưng cũng không hẳn là giận. Cứ mỗi lần gặp chuyện như vậy là nổi tủi thân cứ dâng lên. Tôi không gọi cho mẹ thì mẹ không biết gọi cho tôi đúng không? Tôi là đứa có cũng được không có cũng không sao đúng không? Tôi là người nên bị cả thế giới quay lưng đúng không? Tôi còn ác ý nghĩ rằng: Chắc đợi tới lúc tôi chết đi mẹ tôi mới có ý định đi hỏi han tin tức của tôi nhỉ.
Cho đến tận bây giờ, khi tôi đã 25 tuổi, cứ mỗi lần xem những bộ phim hay những video ngắn có cảnh một cô gái một thân một mình, không có nơi để về, không có ai để nương tựa là tôi rất mau nước mắt. Hôm nay, tôi nhớ lại có 1 đoạn video mà tôi xem được trên douyin có 1 câu nói thế này: "女孩子张大后,就没有家了” (Con gái trưởng thành rồi, sẽ không có nhà nữa). Cứ mỗi lần nghĩ tới câu nói này tôi lại chạnh lòng đến bật khóc. Tôi bỗng hiểu tại sao tôi cứ khao khát có một ngôi nhà của riêng tôi, không thuộc về sở hữu của bất kỳ ai khác. "Con gái ở nhà chồng chính là người ngoài, về nhà mẹ lại chính là khách." Bỗng nhiên tôi không hề muốn làm con gái nữa.
Nhà tôi hồi trước khá khó khăn. Bố tôi đi làm xa không thể về. Chỉ có ba mẹ con và ông nội sống cùng nhau trong cái nhà cấp 4 có 2 gian. Hồi đó tôi cũng không để ý lắm, nhưng lớn lên rồi, tôi mới thấy một đứa trẻ không có bố bên cạnh trong quá trình trưởng thành là một điều thiệt thòi biết bao nhiêu. Sau này tôi lại có 1 đứa em nữa, con bé cách tôi tận 21 tuổi. Mẹ tôi thường bảo rằng: sau này các con phải thương lấy em, cố gắng giúp bố mẹ phần nào tạo điều kiện cho em học hành, em thiệt thòi rất nhiều. Tôi cũng rất thương con bé. Nó như nửa đứa con của tôi vậy, nếu tôi có con sớm cũng đã lớn bằng nó. Tôi đã chăm nó từ lúc nó còn vừa biết lẫy, hỏi sao tôi không thương nó được. Nhưng lắm lúc tôi cũng ích kỷ mà nghĩ rằng: nó thiệt thòi thì tôi và em trai tôi không thiệt thòi sao? Chúng tôi may mắn lúc sinh ra bố mẹ tôi còn trẻ khoẻ. Nhưng thời điểm đó, điều kiện đâu có được như bây giờ. Chưa kể trong cả tuổi thơ của chúng tôi, bố luôn vắng mặt. Tôi và bạn thân nói chuyện với nhau phải công nhận rằng đứa trẻ lớn lên không có bố bên cạnh sẽ luôn thiếu tự tin hơn những đứa trẻ khác.
Bình thường thì tôi vẫn luôn hiểu rằng bố mẹ vẫn rất thương tôi chỉ là mẹ cách biểu đạt của bố mẹ có chút khác. Mẹ vẫn thường mua quần áo cho tôi dẫu tôi lớn tướng, đã đi làm và tự kiếm được tiền. Mẹ chấp nhận mua cho tôi cái điện thoại đời mới dù giá trị của nó, đối với chúng tôi là không hề nhỏ. Bố tôi thì bình thường ít nói. Giữa bố và con gái cũng không dễ chia sẻ với nhau. Nhưng bố vẫn âm thầm quan tâm đến chuyện của tôi theo cách riêng của bố. Tôi biết tất cả. Nhưng mỗi lần có một việc gì đó xảy ra, làm gợi lên những tổn thương và khao khát được yêu thương, tôi lại mất bình tĩnh và hay có những suy nghĩ kỳ lạ. "Nếu như có một biến cố nào đó khiến bố mẹ tôi bắt buộc lựa chọn giữa tôi và các em, thì có phải tôi sẽ là người bị bỏ lại không?" "Liệu rằng khi tôi chết đi, mọi người có đau buồn không? Họ sẽ còn nhớ đến tôi trong bao lâu?" "Hoặc giả, tôi mắc một căn bệnh nặng nào đó, gia đình tôi có thể vì vậy mà quan tâm tôi hơn một chút được không?" Tôi biết rằng những suy nghĩ ấy thật ích kỷ biết nhường nào. Nhưng tôi không ngăn nổi chúng cứ tràn vào đầu tôi.
Tôi từng tưởng tượng rằng tôi sẽ phát tiết những bất mãn ấy bằng cách gào to những nỗi tủi thân của mình cho bố mẹ biết. Rồi chắc họ cũng có một chút đau lòng và nhìn nhận lại những tổn thương trong lòng tôi. Nhưng tôi biết là không thể. Đó là điều mà không bao giờ tôi có thể thẳng thắn bày tỏ trước mặt bố mẹ. Tôi nghĩ rằng, có lẽ trên đời này những bộ phim có cái kết HE cũng chỉ là số ít những câu chuyện tốt đẹp mà người ta muốn mọi người biết đến. Còn hầu như các vấn đề và mâu thuẫn trong cuộc sống mà không thể giải quyết được luôn chiếm phần đa. Giống như việc bạn xem phim luôn thấy tình tiết 1 người mất trí nhớ rồi sau này khôi phục lại được vậy, thực tế những ca mất trí nhớ có thể khôi phục chiếm thiểu số thôi, còn phần đa thì không thể khôi phục. Và những người cứ ôm tiếc nuối, ôm những câu hỏi, tổn thương và mâu thuẫn mà ra đi, cũng nhiều như vậy.
Có lẽ vấn đề của tôi sẽ không thể giải quyết từ nguyên nhân. Tôi nên tìm cách khắc phục từ một hướng khác. Có thể vết thương này sẽ ngày một tốt hơn, cũng có thể không... Chuyện ngày mai chẳng ai biết trước.
0 notes
Text
Được và Mất Gì khi Lấy Chồng Việt Kiều Sang Nước Ngoài như Mỹ, Úc và Canada sinh sống
youtube
Thưa các bạn có nhiều lợi ích, nhưng cũng không ít thách thức. Bạn có cơ hội tiếp cận nền kinh tế phát triển, công việc lương cao, giáo dục , y tế tốt, và cuộc sống hiện đại. Tuy nhiên, những khó khăn bao gồm rào cản ngôn ngữ và văn hóa, sự khác biệt phong tục, và xa gia đình, bạn bè.
0 notes
Text
Đại học trăm mâm là gì? Ai nghe bố mẹ, bạn bè nói thì vào đây ngay
Đại học trăm mâm là cụm từ xuất hiện rất nhiều trên các trang mạng xã hội, đặc biệt là vào mùa thi cử. Vậy, bạn có biết trường đại học trăm mâm là gì không? Cụm từ này bắt nguồn từ đâu? Hãy cùng với muahangdambao.com tìm hiểu những thắc mắc này nhé!
Đại học trăm mâm là gì?
Đại học trăm mâm là một câu nói đùa vui đối với những bạn nữ không đỗ đại học và lựa chọn đi đến con đường hôn nhân. Câu nói này vừa mang tính vui đùa và cũng thường được sử dụng để né tránh chủ đề nhạy cảm liên quan đến việc kết hôn sớm nên được rất được nhiều bạn trẻ sử dụng.
Đại học trăm mâm là cách nhiều bạn trẻ lựa chọn Bên cạnh đó, đại học trăm mâm còn được hiểu theo một cách khác đó chính là: Nếu như không đỗ đại học thì chỉ có thể vô trường đời. Hàm ý ám chỉ người đó sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong công việc cũng như trong cuộc sống. Tuy nhiên, cách hiểu này lại không quá phổ biến. Bởi từ thời xa xưa thì việc lập gia đình thường được coi trọng hơn so với việc học hành. Vì vậy mà rất nhiều gia đình đã giục giã con cháu lập gia đình sớm, ngay cả khi họ còn chưa học đại học. Từ “trăm mâm” ở đây cũng phóng đại cái tầm quan trọng của một đám cưới, được tổ chức linh đình.
Nguồn gốc của trường đại học trăm mâm là gì?
Nguồn gốc của câu nói này được bắt nguồn từ một bài đăng nửa vời của chị gái nhân vật chính. Theo như những gì được đăng tải thì mọi người cứ ngỡ rằng cô gái này lên Hà Nội để học đại học. Tuy nhiên, sau 1 tháng thì cô gái trẻ lại báo tin vui về cho cả nhà là cô đã theo học “đại học trăm mâm”.
Bài đăng về đại học trăm mâm Có thể nói với nhiều gia đình thì việc vào đại học chính là khát vọng và niềm vui lớn. Vì vậy mà khi hay tin con gái đạt điểm cao, chắc chắn đã đỗ đại học thì gia đình của cô gái đã tổ chức tiệc ăn mừng để tiễn cô gái lên đường nhập học. Tuy nhiên sau 1 tháng, gia đình và người thân của cô gái lại không thấy cố đăng tải thông tin trường học nên đã nhắn tin hỏi thăm. Và kết quả chị gái đã nhận được câu trả lời “điếng người”.
Câu trả lời của cô gái khiến mọi người “ngã ngửa” Hoá ra, sau khi lên Hà Nội thì cô gái này đã “thay đổi nguyện vọng” của mình. Mới đầu thì chị gái tưởng đâu là em mình đã thay đổi trường học. Nhưng bất ngờ là cô gái đã trả lời với nội dung tin nhắn là: “đại học trăm mâm chị ạ, lấy có 2 điểm này thôi, em vừa đủ điểm luôn!”. Kèm theo đó chính là bức ảnh chiếc que thử thai với 2 vạch. Sau khi đọc xong thì ai nấy cũng phải ngã ngửa bởi vì cái kết quá bất ngờ. Thì ra, sau hơn 1 tháng lên Hà Nội thì cô gái này đã mang bầu nhưng trước giờ mọi người chưa từng nghe cô gái nói về mối quan hệ tình cảm với ai. Tình huống trớ trêu này sau khi đăng tải đã thu hút được hơn 3 nghìn lượt like và rất nhiều lượt bình luận hài hước từ cư dân mạng: Khởi nghiệp thành công quá. Nguyện vọng 100 mâm cỗ, cũng đều được đó em, tổ chức to đấy. Vậy là mới lên đã đi kiếm người luôn rồi à mà thử đã lên 2 vạch vậy em? Cô này cao tay đấy, chắc có người yêu trên Hà Nội đang chờ. Thật là cao tay, con gái sướng nhỉ, thích là có chồng còn đàn ông phải gánh trên vai áp lực gia đình, kinh tế. Kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu. Có thể bạn quan tâm: Skinship là gì? Ý nghĩa của Skinskip trong tình yêu, cuộc sống hàng ngày Lãng mạn trong tình yêu là gì? Được biểu hiện ở hành động nào
Một số câu hỏi liên quan đến đại học trăm mâm
Đại học trăm mâm là ngành gì? Câu hỏi này đã xuất hiện rất nhiều trên mạng xã hội và nó đã được cư dân mạng chia sẻ kèm theo một logo của trường đại học. Theo mô tả thì ngôi trường này có điểm đầu vào không cao, số lượng đầu vào tuyển sinh cũng không bị giới hạn. Miễn sao là bạn muốn nhập học thì dù điểm của bạn có thấp đến đâu thì cũng đều được nhận vào.
Logo trường đại học trăm mâm Tuy nhiên, sau khi biết đến tên của ngôi trường này thì ai cũng phải lắc đầu ngao ngán bởi nó chính là trường “đại học trăm mâm” hay “đại học Vu quy”. Đồng phục của của ngôi trường này là màu đỏ, chỉ làm lễ nhập trường 1 lần duy nhất. May mắn thì sẽ theo học cả đời còn không may mắn thì sẽ mất vài năm hay thậm chí có thể là vài tháng là ra trường. Hình thức xét tuyển của của đại học trăm mâm là chỉ cần đỗ tốt nghiệp cấp 3. Sau khi thi xong là bạn có thể nhập học luôn và có thể có học bổng lên đến hàng trăm triệu đồng. Trường đại học trăm mâm ở đâu? Nếu như bạn cảm thấy chán nản với cuộc sống sinh viên khi cứ phải thức dậy từ sáng sớm để đi học, phải thi cử hoặc là chen chúc để đi xe bus đến trường thì đại học trăm mâm sẽ là giải pháp cho bạn. Đây cũng là nơi mà bạn có thể học ngay tại nhà hoặc là mở tiệc tại các nhà hàng, khách sạn… Vì vậy mà đại học trăm mâm không có địa chỉ cụ thể. Bạn chỉ cần muốn thì ở đâu cũng có thể là địa chỉ của trường. Điểm của của đại học trăm mâm là bao nhiêu? Đến với trường đại học trăm mâm thì bạn sẽ không cần phải lo lắng về điểm chuẩn giống như cách thi truyền thống. Thay vào đó thì ngôi trường này chỉ xét về độ trưởng thành và chín chắn để suy nghĩ về chi phí khi tổ chức một bữa tiệc cưới. Tuy nhiên, khi vào đại học này thì bạn nên suy nghĩ kỹ càng, đặc biệt là với những cô nàng mới lớn. Khi tương lai của bạn còn đang mở rộng, nhiều điều tốt đẹp thì không nên lựa chọn vào “đại học trăm mâm” quá sớm. Với các thông tin trên đây, hy vọng sẽ giúp bạn hiểu đại học trăm mâm là gì. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định bước vào trường đại học này nhé! Read the full article
0 notes
Text
Hi, đây là em gái mình
Ngày hôm nay mình được biết tin đứa em gái bé bỏng ngày nào sắp đi lấy chồng. Cảm xúc khó tả, kì cục lắm.
Hai chị em cách nhau có 2 tuổi thôi nhưng với mình em lúc nào cũng là em bé. Mình vẫn chưa thể tin em mình sắp làm vợ, tương lai sẽ làm mẹ đâu.
Một cô chị vẫn luôn lo rằng em không biết nấu cơm, em vụng việc giặt đồ, em chẳng biết gì về thế giới ngoài kia bây giờ lại sắp đưa em về nhà chồng, thật chẳng dễ dàng chút nào
Lúc biết tin mình đã vừa cười vừa khóc, cười vì em đã tìm được hạnh phúc còn khóc vì sắp xa em rồi. 22 năm sống với nhau như bạn bè thân thiết, giờ lại đi lấy chồng, liệu chị em mình có còn được đi chơi riêng với nhau không? Chị hơi ích kỉ một chút......
Ước gì em của chị lớn chậm hơn một chút, ước gì chị bớt cứng nhắc hơn một chút, chị biết thể hiện tình cảm hơn một chút thay vì chị cứ làm mà chẳng nói gì.
Vậy là nhà lại bớt đi một người, nghĩ t��ch cực thì nhà ta có thêm đứa em trai. Mong rằng em luôn hạnh phúc, mọi thứ thật nhẹ nhàng với em như khi em ở với chị
Chị vẫn ở phía sau để lo lắng và giúp đỡ, động viên em những lúc khó khăn.
Chị gái của em!
1 note
·
View note