#gấp phong bao lì xì
Explore tagged Tumblr posts
inhanoi · 1 year ago
Text
Cac con so li xi mang y nghia may man va doc dao cho nam moi
Trong nền văn hóa Tết, tiền lì xì được coi là biểu tượng của sự may mắn. Do đó, người ta thường chọn những con số đẹp để lì xì trong dịp Tết, với hy vọng người nhận sẽ đạt được nhiều điều tốt đẹp trong năm mới. Vậy lì xì bao nhiêu tiền là may mắn? Dưới đây là một số con số lì xì đầu năm mang ý nghĩa may mắn và độc đáo:
- Số 168: Con số này được phát âm gần giống như "Nhất Lộc Phát", có ý nghĩa là một con đường dẫn đến sự thịnh vượng và tài lộc. Số 1 cũng có ý nghĩa là "sinh", tượng trưng cho sự khởi đầu mới. Bạn có thể lựa chọn số tiền lì xì là 168,000 đồng hoặc 168,168 đồng để gửi đến người yêu, bạn bè và người thân, mong rằng cả năm làm ăn của họ sẽ phát đạt và thịnh vượng.
- Số 178: Trong phong thủy, số 7 tượng trưng cho sự thịnh vượng, giàu sang và phú quý, trong khi số 8 tượng trưng cho tài lộc và sự thành công trong sự nghiệp. Bởi vậy, nhiều người lựa chọn con số này để lì xì trong dịp Tết, mong rằng người nhận sẽ có những điều may mắn trong công danh và sự nghiệp của mình.
- Số 188: Con số 8 được xem là biểu tượng của sự thịnh vượng và tài lộc. Khi lặp lại 2 lần, số 188 mang ý nghĩa tăng gấp đôi tài lộc và phát tài nhanh chóng.
- Số 1001: Con số này mang ý nghĩa "độc nhất vô nhị", chỉ có một phiên bản duy nhất trên thế giới. Bạn có thể gửi con số may mắn này cho người thân, bạn bè và người yêu, với hy vọng rằng họ sẽ luôn là phiên bản duy nhất và tốt nhất của chính mình.
- Số 1314: Con số này có cách phát âm giống như "mãi mãi trường sinh", mang ý nghĩa đặc biệt cho người thân yêu và gia đình.
- Số 66, 666, 6666: Số 6 được xem là con số mang lại may mắn và sung túc. Lì xì với các cặp số 66, 666, 6666 sẽ mang đến tiền tài và may mắn cho người nhận. Ngoài ra, số 6 còn gợi lên ý nghĩa thuận lợi, và lì xì theo số 6 sẽ mang đến những lời chúc "thuận buồm xuôi gió" cho người nhận.
- Số 88, 888, 8888: Những số này được chọn để chúc mừng người nhận thăng tiến hơn trong công việc.
- Số 99, 999, 9999: Số 9 được phát âm là "cửu", tượng trưng cho sự trường tồn và không bao giờ tàn phai. Số 9 cũng mang ý nghĩa chúc sức khỏe và cuộc sống giàu sang cho người nhận lì xì. Bạn có thể tham khảo thêm các bài viết sau: https://www.tumblr.com/inhanoi/732023250970902528/cach-lam-bao-li-xi-handmade-don-gian-doc-dao-va https://www.tumblr.com/inhanoi/732023180399673344/trang-tri-nha-bang-cay-mai-ngay-tet-tai-loc-va
0 notes
marjnehz · 3 years ago
Text
"Làm răng để biết địa chỉ nhà bạn Linh đây chị hè?" Đứa trẻ con lớn xác ngồi bên cạnh mình thầm thì. Nó muốn đi thăm Tết một bạn gái.
Mình nín cười, nói với giọng nghiêm túc: "Muốn thì hỏi bạn í chứ răng chị biết được". Một hồi sau thấy nó cầm điện thoại nhắn tin, lâu lâu khúc khích một mình. Nó còn bảo sao hôm nay chủ nhật mà Linh onl nữa cơ, Linh không học bài à.
-----------------
Nhìn cảnh nó bây giờ mình mới hiểu chuyện của một cô bé cũng bằng tuổi nó, tám năm về trước. Cô bé có một sự cảm nắng nho nhỏ với bạn nam lớp khác - đứa luôn bị ghép cặp cùng. Hai đứa học chung tiểu học, rồi cùng lên cấp 2. Có điều cô bé học í ẹ nên được phân vào lớp chọn hai, bạn nam kia ở lớp chọn một. Mỗi lần được học chung lớp bồi dưỡng, mặc dù không nói ra nhưng nghe thấy tên bạn nam là muốn nhảy cẫng lên.
Thích được bạn nam trêu, càng thích trêu ngược lại.
Nhưng chưa bao giờ tự hỏi bạn nam có thích mình hay không.
-----------------
Tết năm ấy, lần đầu cô bé đòi mừng tuổi. Bạn nam cũng ngại ngùng đưa cô bé một chi��c lì xì màu đỏ chót, bên trong để một phong thư và một trăm nghìn - gấp 5 lần một bì bình thường của người lớn. Một trăm nghìn thì cô bé "mượn" quên trả được vài năm rồi, nhưng phong thư thì vẫn còn đó. Từng nét chữ nắn nót chúc năm mới bạn thêm xinh. Cô bé nghĩ, ai cũng sẽ viết thư chúc con gái như vậy. Lịch sự và tử tế, không gì hơn. Nhỏ thôi, nhưng cô bé vẫn hạnh phúc nhường nào.
Tám năm trôi qua, khi kiến thức tỉ lệ nghịch với sự đầu gỗ trong yêu thì mình mới nhận ra rằng, có lẽ lúc ấy bạn nam cũng như đứa trẻ ngồi bên cạnh mình bây giờ, hồi hộp khi viết những dòng thư và đặt cả tấm lòng vào đó.
Vậy mà, ngày ấy bạn chẳng thổ lộ với mình.
-----------------
Thầy Thích Nhất Hạnh từng nói, sự giác ngộ luôn ở đó. Sự giác ngộ nhỏ sẽ mang lại sự giác ngộ lớn.
Năm lớp 9, mình chuyển trường vào Đà Nẵng cùng gia đình. Khi về thăm trường cũ, mình mong được gặp lại bạn nhất. Bạn cũng vậy. Bạn chẳng khác trước chút nào, vẫn đè mạnh khi viết khiến mực in qua trang sau.
Và có bồ.
Còn con nhỏ thích thầm bạn thì được bạn cho vào friendzone 🤷🏻
Tumblr media
5 notes · View notes
inlichtetdep2020-blog · 5 years ago
Text
In lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp ở đâu tốt nhất?
In lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp ở đâu tốt nhất?
In lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp ở công ty in đẹp Ánh Dương sẽ đáp ứng được những nhu cầu khi bạn quan tâm đến. Đến với xưởng in đẹp Ánh Dương với phương châm uy tín đến từ chất lượng chắc chắn bạn sẽ yên tâm hài lòng. In đẹp Ánh Dương chuyên các dịch vụ in ấn.  Dịch vụ in lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp, in nhãn mác, túi giấy, thiệp chúc tết. In tờ rơi, in tờ rơi gấp, bao lì xì, phong bì, thực đơn (menu), hóa đơn, card visit, profile. In kỷ yếu, bản tin, sổ bìa da, kẹp file, standee, giấy khen, tiêu đề thư. In quảng cáo, tạp chí, catalogue, hộp giấy. In công nghiệp, in màu khổ lớn, in decan PP…
Tại sao lại chọn dịch vụ in lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp tại in đẹp Ánh Dương?
In đẹp Ánh Dương trong nhiều năm qua đã phục vụ hàng ngàn khách hàng trên toàn quốc khi có nhu cầu in lịch.
Nhiều dịch vụ in ấn đa dạng. In lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp phong phú đa dạng hơn 1500 mẫu lịch tết năm mới 2020.
Đến với in đẹp Ánh Dương khẳng định giá thành tốt nhất cả nước, không qua trung gian.
Đội ngũ nhân viên với thiết kế chuyên nghiệp, có tay nghề, thông minh sáng tạo, có gu thẩm mỹ cao... sẵn sàng phục vụ, tư vấn làm hài lòng khách hàng.
Hệ thống kho xưởng rộng lớn, được trang bị máy móc thiết bị hiện đại và tân tiến nhất hiện nay.
Báo giá nhanh chóng khi quý khách có nhu cầu, đội ngũ chăm sóc luôn hỗ trợ 24/7
Đáp ứng và bàn giao đúng tiến độ theo đơn hàng kí kết. Đáp ứng nhanh, gọn, lẹ dù là đơn hàng gấp
Hỗ trợ vận chuyển hàng trên toàn quốc và miễn phí ship nếu vận chuyển hàng hóa trong nội thành Hà Nội.
Có ưu đãi, chiếu khấu % hoa hồng cao cho khách hàng.
Vì sao nên chọn in lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp?
in lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp là một món quà dễ dàng đáp ứng được những đòi hỏi khắt khe của khách hàng bởi rất nhiều lý do.
In lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp là một món quà mang giá trị truyền thống.
Là vật phẩm hữu dụng và thiết thực trong đời sống hàng ngày.
Lịch còn như một món quà trang trí nội thất với những thiết kế ngày càng sang trọng, bắt mắt, mang tính phong thủy…
Không thể phủ nhận in lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp là món quà đặc biệt nhất. Vừa thể hiện sự gắn kết, gần gũi, thể hiện sự quan tâm mà còn là phương tiện quảng cáo đặc biệt cho các thương hiệu, doanh nghiệp. Khi bạn in lịch tết, in lịch tết 2020, lịch tết đẹp kèm logo, tên công ty, tên thương hiệu là bạn đã trao vai trò đại sứ thương hiệu lên nó.
Với phương châm uy tín đến từ chất lượng. In đẹp Ánh Dương với nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực in ấn và thiết kế, cùng với hệ thống xưởng sản xuất trên dây chuyền máy móc tối tân. Chúng tôi dám khẳng định, cam kết mang đến cho khách hàng những sản phẩm hài lòng nhất. Hãy liên hệ ngay với in đẹp Ánh Dương để nhận ưu đãi hấp dẫn và bảng báo giá chi tiết nhất nhé.
CÔNG TY IN ĐẸP ÁNH DƯƠNG
Trụ sở chính: 88 Nguyễn Sơn, Long Biên, Hà Nội
Xưởng sản xuất: 352 Giải Phóng, Phương Liệt, Thanh Xuân, Hà Nội
Website: indepanhduong.com
Hotline: 0983.166.166
1 note · View note
tongphongads · 6 years ago
Text
Thưởng Tết 'bá đạo' nhất TQ: búp bê tình dục, dép và cả tình một đêm với sao khiêu dâm
Thưởng tết là điều mà bất cứ người lao động nào cũng háo hức mong chờ mỗi dịp tết đến xuân về. Và nếu là nhân viên của những công ty này, chắc hẳn bạn sẽ "khóc thét" khi nhận được thưởng tết.
Trung Quốc luôn có những chiêu trò khiến thế giới bất ngờ. Các ông chủ của đất nước tỷ dân cũng rất vui tính, thích gây sốc và "chịu chơi" trong khoản thưởng Tết cho nhân viên. 
Thưởng tết bằng một đêm vui vẻ với sao khiêu dâm
Vào năm 2015, thông tin một công ty ở Bắc Kinh thưởng tết cho nam nhân viên bằng một đêm vui vẻ với sao khiêu dâm Nhật Bản đã rò r��� trên mạng.
Tumblr media
Một công ty Trung Quốc thưởng Tết cho nhân viên là một đêm "vui vẻ" với sao khiêu dâm Nhật Bản Jukia Kyoda.
Theo đó, danh sách thưởng tết bị rò rỉ của công ty công nghệ cao Qihoo360 bao gồm nhiều lựa chọn, giải đặc biệt là "một đêm cùng Julia Kyoka" (diễn viên khiêu dâm nổi tiếng của Nhật Bản), giải nhì là 5 ngày du lịch ở Indonesia. Tuy nhiên, những thông tin này dù lan truyền chóng mặt trên mạng nhưng không được công ty lên tiếng xác nhận.
Thưởng tết bằng búp bê tình dục
Đây là món quà tết đầy bất ngờ của công ty Lianlian ở thành phố Quảng Châu, Trung Quốc dịp tết 2016. Các nhân viên tuổi từ 20-30 của công ty sẽ nhận được búp bê tình dục, dép kẹp, các loại nước chấm để nấu ăn và thiết bị tạo độ ẩm trong nhà. Vị sếp vui tính tên Wang Yuzhu còn hướng dẫn cách sử dụng búp bê tình dục trong buổi tiệc liên hoan cuối năm của công ty.
Tumblr media
Các lãnh đạo công ty còn được thưởng thêm vé tàu, 2,5 kg thịt heo, phiếu giảm giá hát karaoke thay cho tiền thư���ng. Tuy nhiên, món quà này chỉ khiến các nhân viên bất ngờ chứ không mấy hài lòng.
Thưởng tết bằng Audi A6
Câu chuyện thưởng tến bằng xe sang này đã gây chấn động dư luận Trung Quốc và thế giới năm 2016. Theo đó, một công ty ở Chu Châu, Hồ Nam đã chi 4 triệu tệ (13,7 tỷ đồng) để mua 13 chiếc Audi A6 thưởng tết cho các nhân viên xuất sắc.
Tumblr media
Lễ trao thưởng đã thu hút sự chú ý của tất cả người qua đường. Mặc dù xe được trao cho nhân viên tùy ý sử dụng nhưng quyền sở hữu những phần thưởng này vẫn thuộc về công ty.
Thưởng tết bằng iPhone và đồng hồ Rolex
Đây cũng lại là một công ty chịu chơi nữa của Trung Quốc khi chi ra tiền tỷ mua quà thưởng tết cho nhân viên vào năm 2016. Giá trị món quà sẽ dựa trên thâm niên và cống hiến của họ cho công ty.
Tumblr media
Những nhân viên làm dưới 1 năm được nhận 1 phong bao lì xì, nhân viên làm từ 1-3 năm được tặng 1 iPad mini 4, làm việc từ 3-5 năm được tặng iPhone 6S và trên 5 năm sẽ là iPhone 6S Plus. Những nhân viên thâm niên 10 năm được tặng đồng hồ Rolex trị giá hàng trăm triệu đồng.
Nhân viên mang bao tải đến đựng tiền thưởng tết
Hình ảnh tiền thưởng tết được chất thành núi đã xuất hiện từ năm ngoái khi công ty gang thép Phương Đại, có trụ sở tại Nam Xương, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc, tổ chức phát thưởng cho nhân viên. Được biết số tiền công ty này chia ra để nhân viên có một cái tết no ấm là 160 triệu NDT (hơn 540 tỷ đồng).
Tumblr media
Khoảng 5.000 nhân viên của công ty đã được nhận thưởng, mỗi người được 32.000 NDT (hơn 100 triệu đồng) và đặc biệt, những nhân viên nghỉ hưu cũng được 3.000 NDT (hơn 10 triệu đồng).
Chính nhờ công ty ăn nên làm ra, nhân viên được thưởng tết "khủng" mà mọi người đều phải mang những bao tải đến đựng tiền thưởng và khệ nệ vác tiền về.
Dựng tháp tiền để thưởng tết cho nhân viên
Tumblr media
Và đến năm nay, công ty Phương Đại tiếp tục gây chấn động dư luận khi tăng số tiền thưởng tết cho nhân viên lên 300 triệu NDT (hơn 1.000 tỷ đồng). Số tiền này đã được xếp thành một tháp lớn cáo quá đầu người trên sân khấu. Với lợi nhuận kỷ lục năm 2018, mỗi nhân viên Phương Đại năm 2019 sẽ được thưởng tết khoảng 200 triệu đồng, gần gấp đôi so với năm ngoái.
Theo Khám phá
Let's block ads! (Why?)
from Blogger http://bit.ly/2Rvcbni via IFTTT
2 notes · View notes
phamios · 3 years ago
Text
Biến tiền giấy thành bướm xinh nhét bao lì xì
Biến tiền giấy thành bướm xinh nhét bao lì xì
Copy link thành công Girls – Boys Thứ hai, 16/2/2015, 00:05 (GMT+7) Biến tiền giấy thành bướm xinh nhét bao lì xì Giờ đây những phong bao lì xì tặng người thân của bạn s�� trở nên độc đáo và bắt mắt hơn nè, thế này thì ai chẳng thích nhỉ? Vật liệu cần có: – Tiền giấy – Dây chỉ hoặc dây kẽm – Kéo, hạt cườm. Cùng làm nhé: Bước 1: Đầu tiên, bạn gập 2 bên tờ tiền vào 1 cm, gấp đôi, rồi gập mỗi…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
dunluvme4fun · 4 years ago
Text
Tháng Giêng ấm hơn vì những người quanh mình.
Đây chỉ là một chiếc note nhỏ để nhắc nhớ rằng, đã từng có một người đồng nghiệp tốt với mình như thế.
Những tháng ngày dịch bệnh, làm ở công ty nhỏ xíu, thời gian đi làm ngắn hạn, khiến mình không có 1 đồng xu tiền thưởng cuối năm ngoại trừ lương. Và mình đã k ngừng trách móc sếp, trách móc sự thiếu nỗ lực của bản thân.
Mình than thở với bà dì hàng xóm mà mình lưu cái tên thân thương trong danh bạ là chị Hạnh Đoremi, tại nhìn gương mặt bã tròn tròn mà kiểu lầm lầm lì lì chả hiểu làm sao mình liên tưởng đến. Thật ra đó cũng chỉ là một cuộc trò chuyện hết sức cơ bản từ phía mình than thở hay từ phía dì lênh đênh, cũng chả nghĩ gì nhiểu
Vậy mà cuộc gặp mặt đầu năm tối nay, mình nhận được lì xì từ bã, với chiếc phong bao có vẻ ngoài làm mình thích cực, mình đã nghĩ chắc dì lì xì cho dui. Đến khi mình về nhà mở bao lì xì và hốt hoảng, gấp 10 lần số tiền lì xì mình nghĩ, ôi dày vler TT.TT mình cảm động thiệt sự, chắc bã nghĩ rằng mình đang chật vật với những thứ diễn ra xung quanh cuộc đời mình, nên phần nào muốn bù đắp, mình cảm động k phải vì có tiền để trang trải thêm r, mà mình cảm động vì dì bã nghĩ cho mình nhiều hơn là mình nghĩ, mặc dù lâu lâu bã hay ngụp lặn khó tìm, mình viết chiếc note này để nhắc nhở bản thân phải sống tử tế và sống thật tốt vs những người đã nhiệt thành vì mình như thế. ❤️ Lợpppppp
Tumblr media
0 notes
newstintuc · 4 years ago
Text
Trốn Tết như trốn nợ
Tumblr media
Vừa trở về sau những ngày ở yên một chỗ, tôi bị mẹ quở mắng vì vắng nhà những ngày Tết.
"Cả năm có cái Tết thì không thèm ló mặt về, họ hàng ai cũng hỏi, mẹ chả hiểu con lắm tiền tới đâu mà "văn minh" thích sống một mình không cần biết đến ai như thế". Câu đầu tiên của mẹ khi thấy tôi vừa trở về nhà sau 8 ngày "miên mật" không gặp mặt, không chúc Tết.
Đấy là chưa kể mẹ còn thêm "không thấy mặt mũi đâu người ta tưởng trốn nợ". Để mẹ đỡ bực, tôi chỉ cười vì trong mồng, mỗi ngày tôi vẫn gọi video về hỏi han cả nhà và biện minh do dịch không muốn tụ tập.
Đây là năm thứ hai tôi dành nguyên mấy ngày Tết để thiền định và quay vào bên trong. Phải cảm ơn năm "Covid-19 thứ nhất" đã cho tôi một khoảng thời gian dài "thảnh thơi" kịp nhìn vào những ngổn ngang trong lòng và sắp xếp lại cho đúng trật tự. Đợt dịch vừa rồi diễn ra đúng dịp Tết cũng là cái cớ để tôi được "ở yên một chỗ" - ở nhà riêng của mình.
>> Khi người trẻ xét nét câu hỏi 'bao giờ lấy chồng?'
Tôi không muốn nhắc đến những tổn thất mà dịch đã gây ra. Tôi nghĩ trong lúc khốn khó nhất cũng nên nhìn vào những điểm tích cực để vững vàng vực dậy nhanh nhất. Nhờ ba tháng giãn cách năm ngoái mà tôi đã kịp nâng cấp thêm kiến thức, trình độ và xây dựng được một lộ trình tiếp cận cho những người mới muốn dấn thân vào chuyên ngành của tôi.
Đặc biệt, tôi đã học thêm một bộ môn mới về chữa lành và tìm hiểu sâu về thiền, nhờ đó giúp bản thân và những người thương (trừ mẹ tôi) biết sống cho chính mình thay vì hướng ra bên ngoài.
Nếu không có Covid-19, cuộc sống cứ cuốn tôi đi không có điểm dừng, mấy ngày Tết cũng cố lết về chúc tụng trong cơn ngáp ngủ hoặc tụ tập chỉ cho đủ mặt. Ngoài những phút quây quần ấm cúng ngắn ngủi ra thì những lần tiếp khách, đi tới từng nhà cũng khiến tôi chóng mặt.
Khi ấy dù biết nếu mình không thích cũng chẳng ai ép nhưng bản thân không đủ định lực để dám làm điều mình muốn. Tôi vẫn hướng ra ngoài, niềm vui phụ thuộc vào sự đánh giá - khen ngợi của người khác và áp lực nếu Tết năm nay không "sộp" hơn năm trước.
Cũng chính hai lần "trốn Tết" này tôi nhận ra được bình an tới từ chính cái tâm quay vào trong. Khi có sự quan sát mọi diễn biến, phản ứng của mình với thực tại, tâm bỗng yên lắng dù bên ngoài có xao động, bấn loạn ra sao.
>> 'Tết không quan trọng bằng sức khoẻ'
Vẫn biết dịch đến là khó khăn chồng chất khó khăn, nhưng nếu vì thế mà hốt hoảng, trách móc thì chỉ làm cho năng lượng tiêu cực tăng gấp đôi mà thôi. Mà nếu bất chấp dịch để thoả mãn mong cầu gặp gỡ hay cái sự ham vui của mình thì còn tai hại gấp nhiều lần.
Và lúc này khi tỉnh táo không bám chấp, tôi biết thứ mình cần là gì, là sự an toàn cho chính mình, cho gia đình mình. Với tôi, Tết ở trong lòng, Tết không ở ngoài đường.
Lòng vui thì hoa đào trở nên đỏ thắm, bánh chưng sẽ dẻo ngon hơn. Tâm an lạc thì việc gặp gỡ sẽ trở nên chọn lọc và chất lượng hơn thay vì chúc tụng sáo rỗng với phong bao lì xì. Trốn Tết mà tôi lại nhận ra mình.
Tuyết Nhung
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.
0 notes
inhanoi · 1 year ago
Text
Huong dan cach lam bao li xi handmade tu nguyen lieu don gian
Bài viết này sẽ hướng dẫn làm phong bao lì xì
Bao lì xì handmade làm từ các nguyên liệu sau: - Dây ruy băng - Giấy màu - Kéo - Dụng cụ bấm lỗ
Bước 1: Bắt đầu bằng việc in mẫu gói quà lên tấm giấy. Sử dụng kéo để cắt tách mẫu in ra.
Bước 2: Đặt cây thước theo chiều dọc trên 4 cạnh của hình vuông nhỏ ở giữa tấm giấy vừa cắt. Sau đó, gấp mép 4 cạnh vào bên trong theo chiều đặt của cây thước. Sử dụng dụng cụ bấm lỗ, bạn bấm 2 lỗ tròn nhỏ sát mép gấp ở hai cạnh góc vuông đối diện nhau.
Bước 3: Sử dụng kéo để cắt dây ruy băng thành hai đoạn dài, gấp 4 lần chiều dài của cạnh gói quà. Tiếp theo, luồn 2 đoạn dây qua 4 lỗ vừa bấm theo hai đường chéo của hình vuông. Sau đó, thắt hai chiếc nơ nhỏ phía trên gói quà là xong. Chi tiết tại: hướng dẫn làm phong bao lì xì Bạn có thể tham khảo thêm các bài viết sau: https://www.tumblr.com/inhanoi/731668998782074880/bao-li-xi-nhat-doc-dao-su-ket-hop-giua-phong https://www.tumblr.com/inhanoi/731668913572708352/gap-bao-li-xi-hinh-trai-tim-dep-don-gian-cho-dip
0 notes
tuvingaynay · 4 years ago
Text
Top 4 con giáp nhận được nhiều tiền lì xì nhất dịp Tết 2021
Những con giáp nhận được nhiều tiền lì xì nhất dịp Tết năm 2021 này chủ yếu là vì họ được nhiều người yêu mến tính cách, con người của họ.
Tuổi Mùi
Con giáp tuổi Mùi vô cùng khéo léo, không chỉ trong cách ăn nói mà còn trong cách ứng xử với bậc bề trên. Đó là lý do những người lớn tuổi rất yêu quý và dành nhiều lời khen ngợi cũng như sự ưu ái nhất định.
Tuổi Mùi cũng là con giáp được nhiều tiền lì xì Tết 2021 nhờ tính cách vui vẻ, hòa đồng của mình. Riêng tiền mừng tuổi đã đem lại cho bạn một khoản kha khá. Bạn có các mối quan hệ rộng nên dù là người lớn hay trẻ nhỏ, đã đi làm hay vẫn còn đi học cũng đều nhận được lì xì của tất cả mọi người.
Bên cạnh đó, máu cạnh tranh của tuổi Mùi cũng không cho phép họ thua kém bất cứ cung nào, nhất là trong khoản tiền lì xì mừng tuổi đầu năm.
Họ còn lên hẳn một kế hoạch chi tiết để làm cách nào có thể nhận được nhiều tiền lì xì nhất có thể trong những ngày Tết. Chính vì thế, năm nào túi tiền của họ cũng dày cộp.
Có thể thấy, dù là ở bất kì lứa tuổi nào, họ rất biết cách để mọi người vui vẻ đưa phong bao lì xì đỏ cho mình chỉ bằng vài câu nói thuyết phục.
Mời bạn tham khảo: Tết Nguyên Đán là gì? Tết Nguyên Đán 2021 vào ngày nào dương lịch?
Tuổi Tý
Những ngày đầu năm mới 2021, vận may của con giáp tuổi Tý vẫn không hề giảm sút, thậm chí tài lộc có dấu hiệu tăng tiến, vận may ùn ùn kéo đến, tiền luôn đầy túi.
Chỉ trong 3 ngày Tết, điều dễ thấy nhất đó là tuổi Tý được nhận rất nhiều tiền lì xì hơn mọi người dù họ đang ở độ tuổi nào đi chăng nữa. Thậm chí theo tuvingaynay.com những người đã có gia đình còn được ông bà hay cha mẹ cho một khoản tiền kha khá để làm ăn và xem như là lời chúc phúc tới các con, cháu của mình.
Nhất là những người tuổi Tý nhanh nhẹn, nhiệt tình với mọi người trong suốt những năm qua, dù họ không nghĩ tới việc mình sẽ được nhận được tiền mừng tuổi nhưng vì được rất nhiều người yêu quý nên khả năng nhận “phong bì đỏ” vì thế cũng gấp đôi, gấp ba người khác. Điều này khiến họ cảm thấy bất ngờ, xúc động và thầm cảm ơn vì lòng tốt của mọi người.
Tuổi Tý đừng chỉ nghĩ rằng đó là đồng tiền “từ trên trời rơi xuống”. Có thể khi có nhiều tiền trong tay bạn muốn phát lộc, chia sẻ cho mọi người nhưng đừng vì thế mà chi cho việc này quá tay bạn nhé.
Bản mệnh nên cố gắng dành phần lớn tiền để tiết kiệm cho những kế hoạch lớn lao trong năm nay hoặc cẩn thận lên kế hoạch sử dụng đồng tiền hợp lý hơn.
Tuổi Thìn
Người tuổi Thìn sống vô tư, vui vẻ và được mọi người xung quanh yêu mến, và họ còn tin rằng bạn có thể mang lại phúc khí cho gia đình của họ trong ngày mồng 1 nữa đấy.
Đầu năm 2021 này nếu được người ta nhờ mình xông đất đầu năm mời thì nên nhận lời cho họ được vui nhé. Một khi nhận lời thì nhất định làm trọn trách nhiệm của mình, chọn cho mình một bộ trang phục sáng màu, mang cảm giác tươi mới cho ngày đầu năm khi sang nhà họ trong ngày mồng 1 Tết.
Và tất nhiên, là người mang lại may mắn cho chủ nhà thì nhất định bạn nhận sẽ được nhận lì xì. Không những thế, hứa hẹn năm nay bạn sẽ nhận được một bao lì xì dày hơn cả những năm trước nữa đấy chứ.
Không những thế, rất nhiều người tuổi Thìn nhận được tiền mừng tuổi của mọi người như là cách họ thể hiện sự quan tâm tới bạn.
Vừa tiền tích lũy cộng thêm cùng một số tiền lì xì đáng kể, năm mới bạn cũng có thể thoải mái mua bán hoặc tham gia các buổi tụ tập, họp mặt với bạn bè, người thân mà chẳng cần lo thiếu tiền tiêu.
Mời bạn tham khảo: Top 4 con giáp tiền chất thành núi ở trong nhà, phát tài lớn năm 2021
Tuổi Sửu
Từ cuối năm 2020, không chỉ lương thưởng được tăng lên, ví trí trong công việc được khẳng định mà tuổi Sửu còn được quý nhân giúp đỡ nên tài vận cứ thế lên như diều gặp gió. Hứa hẹn là bước sang năm 2021 của họ cũng rất rực rỡ.
Người tuổi Sửu cũng là con giáp được nhiều tiền lì xì Tết 2021 vì bạn được thần tài ưu ái gõ cửa ngày mùng 1 Tết khởi đầu cho một năm may mắn tiếp theo. Nhất là người mới đi làm vẫn được nhận một khoản tiền kha khá từ người thân trong nhà.
Ngoài khoản tiền mừng tuổi ra, bạn còn có thể trúng thưởng ở những trò chơi đầu năm mới nữa đấy, vì thế, đừng ngại ngần mà không thử vận may cho mình, thế nhưng đừng ham mê quá những trò đỏ đen kẻo có tác dụng ngược.
Đây là một trong những dấu hiệu may mắn của bạn trong năm nay, vì vậy, cầm tiền trong tay, bạn cũng nên lên kế hoạch cho công việc của mình và lên tinh thần không ngừng cố gắng để không phụ lòng yêu mến của mọi người nhé. Khi có tiền trong tay, bạn nên sử dụng khoản tiền ấy cho thật hợp lý, tránh chi tiêu quá phóng tay gây lãng phí không cần thiết.
TH!
0 notes
miotio · 4 years ago
Text
Vết nhơ – Thiếu niên ảo mộng (1)
(1)
Cố Mang trong chính văn chịu nhiều khổ sở tại học cung, năm đó vì xua độc trừ tà cho một thôn trấn mà vi phạm giới luật, bị Mộ Dung Liên trách phạt. Nhưng nếu thuở thiếu niên Mộ Dung Liên không đày đọa Cố Mang, nếu Mặc Tức vào học cung muộn vài năm, thí luyện đầu tiên là Cố Mang đi cùng, vậy thì chặng đường trừ ma đó sẽ như thế nào?
Một bắt đầu hoàn toàn khác, một Mộ Dung Liên vẫn còn khoan dung độ lượng, một Cố Mang chưa từng bị đạp xuống bùn lầy, một ảo mộng của thiếu niên về thời đại học cung…
Trọng Hoa, cuối mùa xuân.
Tiết trời thế này, hoa hòe trong Mặc phủ nở rộ, cánh hoa trắng nõn và nhụy non vàng nhạt treo chi chít đầy cây, tỏa mùi hương ngọt ngấy.
Thiếu niên Mặc Tức đứng bên cửa sổ, lúc ấy hắn còn chưa cao lớn vạm vỡ như sau này, song đã vô cùng cao ráo và tuấn tú, mắt phượng lạnh buốt, màu mắt u tối, môi mỏng nhạt màu, sống mũi thẳng tắp. So với các quý công tử cùng lứa, mặt mũi của hắn không còn sót lại quá nhiều nét trẻ con. Nghe tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Mặc Tức nghiêng đầu, nói một câu: “Vào đi.”
“Thiếu chủ, ngày mai ngài phải đến học cung tu chân tu hành, phu nhân chuẩn bị cho ngài rất nhiều quần áo để thay giặt, còn có sách vở, bản đồ sao, giấy vẽ bùa mà học cung yêu cầu…”
“Đặt lên bàn đi.”
“Vâng.” Gia phó làm theo lời hắn, sau đó lại nói: “Ngoài ra phu nhân còn hỏi tối nay ngài có rảnh không, phu nhân muốn dẫn ngài đến Tê Hà các, ăn tiệc với Thế Vinh quân.”
Mặc Tức nói: “Ta còn rất nhiều đồ đạc phải thu dọn, khỏi cần dẫn ta theo.”
“Chuyện này…”
“Nếu ngươi không còn gì khác thì ra ngoài đi.”
Gia phó ngượng ngập lui xuống.
Mặc Tức phất tay, bọc hành lý mà mẹ hắn chuẩn bị cho hắn bỗng chốc ngập trong lửa, ngọn lửa ấy phẫn nộ cháy hừng hực, rọi lên gương mặt thanh nhã rét lạnh của thiếu niên. Chưa đầy bao lâu, trên bàn chỉ còn một đống tro tàn…
Thế Vinh quân trong miệng gia phó chính là bá phụ của Mặc Tức, cũng là đệ đệ của cha hắn, tên là Mặc Nhàn Đình.
Huyết mạch của nhà họ Mặc đơn bạc, Mặc Thanh Trì không có anh em ruột, Mặc Nhàn Đình là con nuôi do cha mẹ ông nhặt về, địa vị không thể so được với huynh trưởng. Năm Mặc Tức bảy tuổi, Mặc Thanh Trì chết trận sa trường, Mặc Nhàn Đình thường xuyên đến phủ hỗ trợ, làm chút chuyện thay cho góa phụ của nghĩa huynh.
Ban đầu Mặc Tức còn ôm lòng cảm kích với vị bá phụ này, ngờ đâu có một ngày, hắn đọc sách đến khuya, trên đường trở về từ phòng sách, hắn trông thấy cửa phòng của mẹ mình hé mở, ánh nến lay lắt rọi ra ngoài. Mặc Tức đi qua, toan cất tiếng gọi mẹ, nào ngờ tay vừa đụng đến cửa, chợt nghe bên trong truyền đến những tiếng động khác thường.
Lúc đó Mặc Tức nào biết tiếng động này có ý nghĩa thế nào, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không nhìn vào trong dù chỉ là một lần.
Nhưng hắn nhìn thấy rồi.
Trong đồng tử co rút phản chiếu hai bóng người quen thuộc, thân mật quấn lấy nhau, đó là mẹ của hắn, tóc đen xõa đầy vai, và nghĩa đệ của cha hắn, gã đàn ông được hắn gọi là bá phụ, cả hai đều đắm chìm trong đó.
Đầu óc của Mặc Tức nhất thời kêu “ong ong”, hai tai như ù đi, gã đàn ông này… thế mà lại dám làm nhục mẹ hắn như vậy, thế mà lại dám làm ra chuyện hoang dâm vô đạo như vậy!
Một cơn buồn nôn mãnh liệt cuộn trào trong lồng ngực, Mặc Tức vừa muốn xông vào giết chết gã đàn ông không bằng cầm thú kia, vừa muốn lập tức xoay người rời khỏi đây, ngặt nỗi máu thịt của hắn đã lạnh cóng, tay chân cũng như bị đóng đinh tại chỗ, chẳng làm được gì cả. Có lẽ vì ánh mắt của Mặc Tức quá phẫn hận, Mặc Nhàn Đình trong phòng như thể cảm giác được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên!
Ánh mắt của thiếu niên và gã đàn ông bất ngờ chạm vào nhau!
Giây lát sau, trên mặt Mặc Nhàn Đình thế mà lại xuất hiện một loại thù hận biến thái, gã chẳng hề xấu hổ, cũng chẳng hề sợ hãi, trái lại càng thêm càn rỡ, làm cho nữ nhân không rõ đầu đuôi kia phát ra những tiếng kêu chói tai.
Gã nhìn thẳng vào mắt của Mặc Tức, nhếch miệng cười cay độc, dường như đang điên cuồng khiêu khích nghĩa huynh dưới suối vàng của mình cách hai bờ sống chết.
Mặc Tức không biết cuối cùng mình rời đi thế nào, đầu óc hắn trống rỗng, tay chân cũng lạnh buốt.
Nhưng hắn là một đứa trẻ thông minh từ rất sớm.
Vì vậy sau khi trở về, Mặc Tức không khóc cũng không làm ầm ĩ, dẫu cho vì quá đỗi ghê tởm mà bệnh nặng một phen, ốm đau liệt giường suốt nhiều tháng liền, hắn cũng không thốt nửa lời về chuyện này.
Tiếc rằng tâm sự như nước lũ, chỉ chặn thôi sẽ chặn đến đổ bệnh. Mặc Tức từ từ khỏe lại, song tâm lý lại càng thêm vặn vẹo, tính cách vốn đã lạnh lùng càng cực đoan gấp bội, trở nên lầm lì, cố chấp, thô bạo, còn mắc phải chứng khiết phích nghiêm trọng, hắn không tin bất cứ người nào nữa, cũng không kết bạn với bất cứ ai, triệt để tách mình khỏi hoàn cảnh xung quanh. Có lần nọ, một công tử thế gia chòng ghẹo Mặc Tức trong buổi tiệc cuối năm, cho hắn xem một quyển đông cung đồ. Mặc Tức không nói hai lời, lòng bàn tay phực lửa, dứt khoát đốt trụi quyển sách kia.
“Ngươi làm gì thế?!” Tiểu công tử môi hồng răng trắng kia tức khắc nhảy dựng lên, giận dữ mắng: “Sách của bản thiếu gia mà ngươi cũng dám đốt?!”
Mặc Tức lạnh lùng giương mắt: “Mắc gì ta không dám.”
“Ngươi, ngươi có biết ta là ai không hả?! Ngươi đúng là láo xược!”
“Ta mặc xác ngươi là ai, chỉ cần ngươi lại đưa thứ này cho ta.” Mặc Tức nói: “Cái ta đốt sẽ là tay của ngươi.”
Mặc Tức không phải giả vờ đứng đắn, hắn thật sự căm ghét trăng hoa ong bướm và lời dâm ý dục từ sâu tận đáy lòng. Chỉ e chúng đã trở thành căn bệnh mà đời này hắn không thể chữa lành.
Với gia cảnh như thế, thật ra Mặc Tức đã muốn rời khỏi ngôi phủ nước ngầm rục rịch này để đến học cung tu luyện từ lâu rồi. Ngặt nỗi gã bá phụ kia nhất quyết không để hắn sống yên, viện đủ mọi cớ không cho Mặc Tức rời phủ trước mặt lão Quân thượng ——
“Tức Nhi là một đứa trẻ hiếu thuận, nó bảo muốn túc trực bên linh cữu của cha nó ba năm.”
“Thể chất của Tức Nhi yếu lắm, đến học cung tu chân sợ rằng không chống được quá lâu, mong Quân thượng cho phép nó điều dưỡng một năm nữa.”
Đủ mọi lý do thế nọ thế kia, tóm lại kéo được sẽ kéo tiếp.
Lúc đó Mặc Tức chỉ là một thiếu niên non nớt, còn Mặc Nhàn Đình từng là phụ tá đắc lực của cha hắn, lại là Thế Vinh quân do triều đình sắc phong, Mặc Tức biết cho dù mình cáo trạng với Quân thượng, Quân thượng cũng sẽ không tin lời của một đứa nhóc, trái lại có khi còn bị Mặc Nhàn Đình mượn cớ để đẩy mình vào rọ.
Thế nên trong đại tiệc giao thừa, khi lão Quân thượng ân cần hỏi han: “Tức Nhi, bá phụ của con nói cứ ba ngày hai bữa là con lại đổ bệnh, không thường xuyên rời phủ, cũng tạm thời không thể đến học cung, con có điều dưỡng cho tốt không? Nếu y tu nhà con mời về không dùng được, con cứ tự đến đài Thần Nông chọn người. Con là con trai độc nhất của Thanh Trì, nếu con mắc phải mầm bệnh nào đó, trăm năm sau cô làm sao còn mặt mũi đi gặp trung lương nữa.”
Mặc Nhàn Đình ở bên cạnh nhìn chòng chọc, thấy tình thế không ổn, sợ Mặc Tức đột ngột nổi loạn, gã vội vàng mỉm cười định cướp lời nói trước.
Ngờ đâu Mặc Tức lại rũ mi đáp: “Đa tạ Quân thượng quan tâm, đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Dứt lời liếc nhìn Mặc Nhàn Đình, răng môi va nhẹ: “Có bá phụ dốc lòng chăm sóc, làm sao con không khỏe cho được.”
Mặc Nhàn Đình giật mình, những lời dối trá đã chuẩn bị sẵn kẹt bên miệng, không ngờ lại cứ thế mất sạch đất dụng võ, nhất thời chẳng rõ Mặc Tức muốn thế nào. Chỉ thấy đôi mắt kia bình thản, trấn định, chậm rãi tỏa sáng rừng rực như dung nham, khiến gã lạnh cả sống lưng, sợ đến túa mồ hôi hột.
Ngoài miệng vẫn cố làm bộ yêu thương từ ái: “Ha ha, đều là người trong nhà, Tức Nhi sao lại nói vậy…”
Sau khi trở về, Mặc Nhàn Đình nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình bị một thằng ranh dọa sợ quả thật hơi mất mặt, thế là càng căm hận Mặc Tức.
Có một lần Mặc phu nhân không ở nhà, Mặc Nhàn Đình đi dạo loanh quanh, tình cờ trông thấy Mặc Tức khoác áo ấm thêu hoa văn đằng xà ngồi dưới mái hiên trong vườn hoa đọc sách.
Thiếu niên tuy nhỏ tuổi, mặt mũi lại giống hệt vị huynh trưởng áp đảo gã mọi nơi, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng mà nghiêm túc như thế. Trong lòng đột nhiên bùng lên một luồng ác khí, Mặc Nhàn Đình bước về phía Mặc Tức, bóng hình in ngược trên sách của Mặc Tức, hỏi: “Đang làm gì đấy?”
Ngón tay của Mặc Tức khựng lại, nhưng không ngẩng đầu lên, lát sau tiếp tục tự đọc sách.
Mặc Nhàn Đình càng thêm phẫn nộ, buông lời mỉa mai: “Ồ, đang tự học à? Tự học có thể học ra trò trống gì, mày miễn cưỡng kết ra được linh hạch đã nên cảm ơn trời cao có mắt rồi. Còn vọng tưởng thăng tiến à, ha ha ha, mày còn không biết trời cao đất rộng hơn cả thằng cha Mặc Thanh Trì đã ngỏm đời của mày!”
Lúc gã nói đến Mặc Thanh Trì, sắc mặt trông có phần vặn vẹo, hệt như cái tên này làm bỏng lưỡi của gã, khiến gã hận không thể phun ra ngay lập tức.
“Bây giờ mẹ mày là của tao, nhà họ Mặc cũng là của tao, tuy rằng tao không giết được mày, nhưng tao có thể làm mày buồn nôn đến chết. Mày cũng thấy rồi đấy, chỉ cần tao cản trở, mày đừng hòng giương cánh mà bay cao —— Nếu mày thức thời thì quỳ xuống dập đầu cầu xin tao, gọi tao ba tiếng cha nuôi đi, có khi tao sẽ mở lòng từ bi, năm sau xin Quân thượng phê chuẩn, thả mày đến học cung tu chân.”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy ánh lửa bùng lên từ lòng bàn tay của Mặc Tức, một sợi roi phép đỏ thẫm nghe lệnh phóng ra, Mặc Nhàn Đình không kịp đề phòng, bị sợi roi này quất thẳng vào mặt, máu tuôn như suối!
“Mày! Mày —— !” Dưới cơn sửng sốt, Mặc Nhàn Đình vừa sợ vừa giận mắng: “Thằng nhãi ranh, mày lại dám đánh tao?! Tao là trưởng bối của mày đấy!!”
“Mặc Nhàn Đình.”
Ngược ánh mặt trời, Mặc Tức chậm rãi ngước đầu lên.
Sóng ngầm nơi đáy mắt cuộn trào, thịt băng xương tuyết lạnh như cắt: “Ông đừng quên rốt cuộc mình là ai.”
Roi phép trong tay bắn tia lửa “xèn xẹt”, thình lình hóa thành đằng xà cao cỡ chừng bốn người!
Mặc Nhàn Đình nhìn đằng xà thè lưỡi “xì xì” nằm bên chân Mặc Tức, nhìn cặp mắt rắn giăng đầy sương máu kia, không khỏi kêu thất thanh: “Roi Hóa Xà?! Mày lại triệu hoán được… triệu hoán được roi Hóa Xà??!”
“Hóa Xà tuy không phải thần võ, nhưng bao đời nay đều nhận con trai trưởng nhà họ Mặc làm chủ. Nó không nghe lời ta…” Mặc Tức vừa nói vừa khép sách lại, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve trán đằng xà, thế rồi đột ngột ngước mắt lên, gằn giọng quát: “Chẳng lẽ lại nghe lời ông?!”
“Không thể nào… không thể nào!” Mặc Nhàn Đình lắp bắp, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch: “Mày… mày mới mấy tuổi đầu, làm sao có được linh lực như thế?!”
Mặc Tức không đáp, hắn lại đặt tay lên quyển sách, đằng xà từ từ trườn lên trên men theo ủng da rồng đen của thiếu niên, cuối cùng dừng bên người Mặc Tức, đầu lưỡi đỏ như máu, rục rịch định tấn công. Mặc Tức khẽ nhấc tay, ngăn cản động tác nóng lòng tập kích của nó, nói với gã đàn ông mặt mày xám ngoét kia: “Trên đời này không phải người nào cũng nghĩ giống như ông, không phải người nào cũng mong chờ những điều ông mong chờ.”
“Mặc Nhàn Đình, tuy ông sống lâu hơn ta vài thập niên, nhưng nhà họ Mặc có rất nhiều thứ, cả đời này ông cũng không hiểu được.”
Mặc Nhàn Đình nuốt nước miếng, miễn cưỡng dằn nỗi sợ trong lòng, ánh mắt lấp lóe những tia hung ác gần như là cố chấp: “Có cái gì mà tao không hiểu nào? Thằng cha của mày chết mất rồi, cho dù mày là dòng chính thì sao chứ?! Cho dù mày thiên chất trác tuyệt triệu hồi được roi Hóa Xà thì sao chứ?!”
Hoảng sợ và xấu hổ đan xen khiến cần cổ của gã ta đỏ lên, gân cổ nảy thình thịch: “Đúng vậy, mày là Mặc thiếu chủ —— Ha ha, nhưng Mặc thiếu chủ à, mày giết tao được không? Mày đi cáo trạng với Quân thượng được không? Cho dù mày lợi hại hơn nữa, mày cũng chỉ là một thằng oắt con chưa ra nhà tranh đã chết cha mà thôi! Mày làm được cái gì?!”
Gã đột nhiên ngửa đầu cười sằng sặc, nước miếng văng tung tóe: “Mày còn chẳng phải không thể vạch mặt tao, phải nhìn mẹ ruột của mày nằm rạp dưới người tao như con chó, bị nhốt trong Mặc phủ không thể rời một bước! Ha ha, ha ha ha!”
Tiếng cười của gã dữ tợn như thế, sắc mặt độc địa như thế, đến mức khiến người ta cảm thấy sự hung ác của gã không phải nhằm hù dọa thiếu niên ngồi trước mặt, mà chỉ nhằm tăng thêm can đảm cho linh hồn ti tiện đến cùng cực của mình.
Mặc Tức không nói gì, nếu hắn chỉ vừa phát hiện mẹ mình dan díu với bá phụ, lời này đích thực sẽ đánh sập lý trí của hắn. Thế nhưng chuyện đã qua khá lâu, trái tim của hắn sớm đã bị xé nát, máu chảy ngập khoang ngực, cuối cùng kết thành lớp vảy cứng. Vì thế hắn chẳng hề nao núng, vẫn ung dung tựa vào ghế dài bên hành lang, hai chân bắt chéo, khuỷu tay gác trên mép lan can, ánh mắt khi nhìn Mặc Nhàn Đình trông vừa bình tĩnh vừa nghiêm nghị, thậm chí còn có phần thương hại.
Ánh mắt giống hệt người cha đã từ trần của hắn.
Chờ Mặc Nhàn Đình tự cười xong, Mặc Tức mới hờ hững nói: “Phải. Ta không thể giết ông, cũng như ông hận ta đến chết mà chẳng thể giết ta. Đúng là ông có thể kéo chân ta, hại ta không thể bước vào cổng lớn của học cung tu chân. Nhưng Mặc Nhàn Đình à ——”
Mặc Tức bất chợt nghiêng người về phía trước, Hóa Xà trên vai kêu “xì xì”.
Mặc Nhàn Đình không khỏi lùi về sau một bước.
Mặc Tức nheo mắt đầy hăm dọa: “Ông cho rằng, ta sẽ thật sự để bụng sao?”
“…”
“Ông cho rằng, ta không ở học cung thì không thể tu luyện? Ông cho rằng, ông làm những chuyện bỉ ổi đó với mẹ ta, ta sẽ nghĩ quẩn tự tử chắc? Hay là ông cho rằng ông kéo chân ta một lúc có thể hủy hoại cả cuộc đời của ta.”
Mỗi lần Mặc Tức nói một câu, sắc mặt của Mặc Nhàn Đình lại tái đi một phần, cuối cùng môi gã run bần bật, không thốt được chữ nào.
Mặc Tức ngồi thẳng dậy, nắng ban mai rọi xuống, nửa bên mặt tuấn tú của hắn bị bóng râm bao phủ, nửa còn lại lộ ra ngoài ánh sáng. Môi mỏng của hắn khép mở, bật ra hai chữ lạnh thấu xương.
“Nằm mơ.”
Mặc Tức nói vậy, cũng thật sự làm như vậy.
Mặc Nhàn Đình kiêng kỵ Mặc Tức nên càng thêm uất hận, dù rằng không thể làm gì Mặc Tức quá lộ liễu, gã lại ngấm ngầm giở không ít trò xấu, kéo chân Mặc Tức hết năm này đến năm khác, thế nhưng Mặc Tức vẫn bình tĩnh như nước, chưa từng có nửa phần chịu thua. Đến cuối cùng, vẫn là Quân thượng cảm thấy công tử nhà họ Mặc không thể trì hoãn việc học nữa, thế là tự mình hạ chỉ, yêu cầu Mặc Tức vào học cung tu hành.
0 notes
bdscuatui · 5 years ago
Photo
Tumblr media
Hoài niệm Tết thủa còn thơ! #thôngtin #bấtđộngsản #cùngxâytổấm #cuộcsốnggiađình #hoàiniệmvềngàytết #tếthoàiniệm #tổấm [ad_1] Cứ mỗi độ Tết đến Xuân về, mong ước được trở về đoàn tụ, sum vầy với gia đình trong tôi lớn hơn bao giờ hết. Và chỉ cần từng ấy thôi cũng đủ khiến tôi ngậm ngùi nhớ về ký ức thủa còn thơ khi đón Tết. Sống xa nhà đến nay cũng được hơn 10 năm, ngày thường chẳng sao, nhưng cứ trước Noel vài hôm, khi các cửa hàng trên phố đều mở những bài nhạc Xuân, nhạc Tết là cuộc sống của tôi dường như ngưng đọng lại. Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn những toan tính xem ngày nào về quê, Tết này sẽ mua quà gì cho gia đình và mấy đứa nhỏ, đi chúc Tết những nhà nào… Những lúc như thế tôi lại nhớ và thèm có cái Tết như hồi còn nhỏ vô cùng. Mặc dù cuộc sống lúc đó tuy nghèo, thiếu thốn đủ thứ nhưng những ký ức về Tết có lẽ sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí những đứa trẻ thời đó. Hồi ấy, cứ mỗi dịp Xuân về Tết đến là lẽo đẽo theo chân mẹ đi chợ quê ngày Tết. Cái chợ quê ngày ngày vẫn đi qua như được khoác bộ áo mới, nhộn nhịp hơn hẳn. Người ta bày bán đủ thứ để phục vụ cho Tết. Từ đồ để trang trí đến các thực phẩm thiết yếu, hay những món quà để mang đi chúc Tết. Từ cổng chợ, các cửa hàng tạp hóa sáng hẳn hơn so với mọi khi từ những ánh đèn trang trí sáng lấp lánh. Nó nhiều đến mức người ta tưởng như mình đang lạc vào một thế giới huyền ảo. Rồi vào bên trong, các mặt hàng như nấm hương, mộc nhĩ, miến dong, măng khô... cũng được bày bán nhiều hơn. Hay những xấp lá dong xanh mướt được xếp ngay ngắn, gọn gàng bên cạnh các ống giang xanh, bó lạt đã được tỉa sẵn. Với tôi, chợ quê lúc đó chẳng khác nào các trung tâm thương mại 5 sao ở thành phố bây giờ, sáng bừng lên rực rỡ, tiếng cười nói, chào mời rôm rả. Bọn trẻ thì đùa nhau nô nức, tiếng cười bay từ đầu chợ, đến cuối chợ. Và đương nhiên, đẽo theo chân tới chợ chỉ mong mẹ mua cho những bộ quần áo mới để diện mấy ngày Tết, những đồ chơi để đi khoe với đám bạn ở trong làng. Nhưng không phải đứa nào cũng được mua cho đồ chơi vì kinh tế gia đình không cho phép. Gia đình tôi thời đó thuộc diện chẳng khá giả gì, bố mẹ phải đi bắt cá từ 4h sáng để kịp mang ra chợ bán. Quanh năm suốt tháng như vậy nên cũng chỉ đủ ăn, nói chung phải giật gấu vá vai cho qua ngày. Làm ăn tích góp cả năm cũng chỉ đủ sắm cho 2 anh em tôi cái áo khoác mới, chứ nói gì đến việc mua đồ chơi. Ấy vậy mà trò chơi ngày ấy của chúng tôi cũng rất phong phú, đa dạng và không kém phần hấp dẫn. Lũ trẻ nghĩ ra đủ thứ để nghịch, ví như làm pháo bằng chiếc đũa xe đạp. Cứ lân la vào mấy quán sửa xe ở trong xóm để xin đũa xe rồi chế thành pháo đài mini. Phần đầu có van thì được uốn cong 1 đầu vuông góc 90 độ, đầu kia gấp lại để cho dễ cầm. Phần đầu van chính là khu vực gây nổ, “kim hỏa” là cái đinh 5 phân được buộc vào thân chiếc đũa xe bằng 1 sợi dây thun. Sau khi đã nhồi diêm vào đầy trong van xe, lấy cây đinh nén chặt vào rồi cố định lại, đập mạnh xuống đất sẽ tạo ra tiếng nổ đì đẹp, nghe rất vui tai. Mấy đứa con gái thì mua bóng bay được bơm sẵn khí hidro - ngày đó chúng tôi gọi là bóng bay oxi, vì thấy nó bay lơ lửng trên đầu, mà trên đầu của những đứa trẻ thời ấy chỉ biết là khí oxi. Mãi sau này lên lớp lớn, được tiếp cận với môn Hóa học thì mới biết loại khí được bơm vào bên trong mấy quả bóng đó là Hidro hoặc Heli. Điều khiến tôi nhớ nhất mỗi khi Tết đến là được nghỉ học cả tuần trời, cũng chẳng phải làm gì nữa, chơi chán xong rồi lại ăn. Có lẽ, cái thú nhất của lũ trẻ ngày ấy trong dịp Tết là được ăn uống thỏa thích mà không cần phải đúng giờ. Bánh kẹo lúc nào cũng đầy túi, thậm chí là chán chẳng muốn ăn nữa. Ở nhà chán lại rủ nhau ra bờ đê nô đùa. Và đương nhiên, điều mà những đứa trẻ ở quê mong ngóng nhất môi khi đến Tết đến là được nhận lì xì. Ngày đó, việc khoe “chiến lợi phẩm” với đám bạn cũng là một cái thú, đứa vui sướng vì được lì xì nhiều, đứa hậm hực vì ít hơn bạn. Nhưng cuối cùng thì những khoản tiền đó chúng tôi cũng chẳng được cầm lâu, đứa thì bỏ heo để dành, đứa thì đưa lại cho bố mẹ để mua đồ dùng học tập trong năm mới, hay phụ vào khoản học phí kỳ tới... Đối với thệ hệ 8x như chúng tôi thì có điều khá thú vị là sưu tập vỏ bao lì xì. Bởi thời đó, chỉ có nhà nào khá giả mới có bao lì xì, dù chỉ là bọc giấy màu đỏ nho nhỏ, được dập nổi và in hình Tết nhưng việc sưu tầm những mẫu bao lì xì cũng là một cái thú, một tài sản để khoe với lũ bạn. Đặc biệt, dù đã lang thang ở nơi phố thị nhiều năm, tiếp xúc với nhiều thứ mới và mùi nước hoa đắt tiền, nhưng tôi vẫn không thể quên được mùi hương nước thơm mà mẹ nấu vào buổi sáng mùng 1 Tết. Mãi sau này lớn thì tôi mới biết đấy là nước từ cây mùi già mà mẹ trồng sau nhà. Tôi vẫn nhớ như in lời mẹ dặn, rửa mặt bẳng nước mùi già sẽ giúp mọi người gột rửa những điều không may của năm cũ và sẽ thơm tho, sạch sẽ hơn trong cả năm mới. Mẹ cũng không quên dặn tôi, ngày Tết là phải mặc quần áo mới, gọn gàng, ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng, nhận quà bằng hay tay và phải biết cảm ơn… Đi lễ chùa vào sáng mùng 1 Tết cũng rất thú vị, các bà các chị đều xúng xính trong bộ quần áo mới, hương thơm từ những nén nhang lan tỏa, hòa quyện với những lời chúc tốt đẹp khi mọi người gặp nhau tại đây cũng tạo cảm giác rất khác lạ. Khó có thể thể diễn tả bằng lời nói. Giờ đây, khi cuộc sống ngày càng hiện đại và nhịp sống cũng nhanh hơn, cần mua gì hay thiếu thứ gì thì chỉ cần lên mạng lướt lướt rồi bấm bấm, ít phút sau là mọi thứ đã có đầy đủ. Mấy ngày Tết cũng nhạt hơn, mọi lời chúc tốt đẹp nhất đều thể hiện qua những cuộc điện thoại, tin nhắn, thậm chí là những dòng trạng thái trên mạng xã hội. Đã bao mùa Tết trôi qua, trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc. Có một chút vấn vương, một chút tiếc nhớ và một miền hoài niệm, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thẳm sâu trong tiềm thức, tôi vẫn và sẽ mãi yêu những mùa Tết của tuổi thơ. Đành giữ lại tất cả trong tim những mùa xuân trong trẻo của tuổi thơ, những cảm giác an yên của quá khứ. Nơi đó có rất nhiều, rất nhiều ký ức đẹp đẽ và đầy hoài niệm. Việt Dũng (Báo Đầu tư Bất động sản) [ad_2] Nguồn Muabannhadat
0 notes
khaimocom · 5 years ago
Text
Những sinh mệnh sống theo Chân-Thiện-Nhẫn (Phần II. Những giáo viên từ chối nhận quà)
Tôi từng nghe kể về một vị khách đến tiệm ăn, ông sẵn tiện mời con gái nhỏ của bà chủ quán một miếng. Cháu bé từ chối: “Mẹ không cho cháu ăn đồ trong nhà hàng mình nấu ạ, vì nó không sạch sẽ.” Phần 1. Những y bác sĩ chỉ muốn điều tốt nhất cho bệnh nhân
Tumblr media
Câu chuyện chỉ ra một hiện tượng đáng buồn đang diễn ra ở Trung Quốc: Chủ nhà hàng không ăn đồ cửa hàng mình nấu vì biết rõ bên trong có gì; chủ thầu không dám ở nhà họ xây. Người bán sữa không dám uống đồ mình kinh doanh; đơn vị sản xuất vắc-xin không đời nào tiêm phòng loại thuốc mà chính họ sản xuất. Khi con người chỉ chăm chăm lừa gạt nhau để tồn tại thì tất cả đều trở thành nạn nhân. Nhu cầu sống cơ bản như ăn mặc ngủ đều trở thành căn nguyên ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe và hạnh phúc con người. Giá trị truyền thống “Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín” hay “Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân” đều đảo ngược cả. Văn hóa tham ô, hối lộ đang dần xóa mòn giá trị đạo đức con người: cha mẹ không tặng quà cho giáo viên thì con em bị “đì”; bệnh nhân không đưa tiền cho bác sĩ thì chẳng được quan tâm chu đáo; bạn đi đâu cũng có thể bị lừa. Khi đạo đức xã hội đang trượt dốc, nhiều người bất đắc dĩ cũng đành xuôi dòng nước chảy. Thế nhưng, vẫn có những cá nhân tự nguyện làm người tốt, không từ gian khổ, bất cầu hồi báo. Đó là các học viên Pháp Luân Công, hành vi của họ là nguồn suối tươi mát giữa thời buổi đen tối hỗn loạn và đạo đức suy đồi. Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, môn tu luyện cổ xưa, lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm chỉ đạo căn bản. Các học viên Đại Pháp đến từ khắp nơi, đủ mọi tầng lớp xã hội. Họ hành xử theo Pháp lý và tự ước thúc bản thân theo tiêu chuẩn đạo đức cao. Đây là phần thứ hai trong loạt kí sự gồm bốn bài chọn lọc về các học viên Pháp Luân Công và lối sống Chân-Thiện-Nhẫn của họ. Nội dung: Phần 1. Những y bác sĩ chỉ muốn điều tốt nhất cho bệnh nhân Phần 2. Những giáo viên từ chối nhận quà Phần 3. Những doanh nhân giao dịch ngay thẳng và công bằng Phần 4. Những con người luôn trả lại của rơi. Phần 2. Những giáo viên từ chối nhận quà Mỗi đứa trẻ không những là bảo bối của cha mẹ mà còn mang theo kỳ vọng lớn lao của họ. Đây cũng là suy nghĩ bình thường thuận theo tự nhiên. Nhưng ở Trung Quốc, nhiều phụ huynh thường tặng quà, lì xì cho giáo viên để con mình được chiếu cố hơn. Tình huống như thế dần trở thành “lệ bất thành văn” trong giáo dục. Những giáo viên đã quen nhận quà biếu sẽ khó chịu và đối xử bất công với các em mà gia đình không tặng hậu lễ. Phụ huynh vì không muốn con chịu thiệt thòi ở lớp đành phải chấp nhận luật lệ này. Cứ như thế, câu chuyện quà cáp cho giáo viên dần trở thành một vòng lẩn quẩn. Bài viết này chia sẻ câu chuyện về những nhà giáo hết sức mẫu mực, không chỉ từ chối nhận quà mà còn cống hiến hết lòng cho sự nghiệp giảng dạy, không cầu hồi báo. Dạy phụ đạo tiếng Anh miễn phí Cáp Tĩnh Ba là giáo viên tiếng Anh ở trường trung học Tứ Bình ở huyện Đông Phong, thành phố Liêu Nguyên, tỉnh Cát Lâm. Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà luôn nghiêm khắc ước thúc bản thân tuân theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn, trong công tác thì chăm chỉ, cẩn thận. Cô giáo Cáp Tĩnh Ba không bao giờ nhận quà cáp mà còn dạy kèm miễn phí cho học sinh vào thời gian rảnh. Có một em thuộc hoàn cảnh khó khăn, cô giáo Cáp còn cho tiền học phí để học thêm. Sau khi em học sinh này đậu đại học, cô Cáp đem 2.000 Nhân dân tệ đến nhà hỗ trợ cho gia đình để làm giảm bớt gánh nặng tài chính, giúp em yên tâm học hành. Cô đối xử với hết thảy mọi người bằng lòng từ bi nên ai cũng yêu mến và kính phục. Đáng tiếc thay, cô giáo Cáp lại bị bức hại vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Cô bị giam ở bệnh viện tâm thần Tứ Bình và Trại lao động Cưỡng bức Nữ Hắc Chủy Tử ở Trường Xuân mỗi nơi hai lần. Thầy hiệu trưởng tốt bụng Thầy Đường Thành Văn là hiệu trưởng nhiệm kỳ 13 ở trường tiểu học thuộc quận Thông Xuyên, thành phố Đạt Châu, tỉnh Tứ Xuyên. Sức khỏe thầy Đường cải thiện nhiều và tâm tính đề cao rất nhanh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ khi đắc Pháp, cá nhân ông và nhà trường mấy năm liền đều nhận khen thưởng vì những thành tích của mình. Thầy Đường tình cờ đọc được sách Pháp Luân Công vào đầu năm 1996. Ông đã tự học các động tác trong sách và bắt đầu luyện công. Vài ngày sau, sức khỏe chuyển biến rõ rệt; ông không còn hụt hơi khi leo cầu thang và thân thể lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Từ đó đến nay, thầy Đường chính thức bước vào tu luyện Đại Pháp. Ông nhanh chóng đề cao tâm tính và đạo đức; bệnh tật cũng khỏi hẳn. Ông điều hành nhà trường bằng lòng chính trực và ngay thẳng; kết quả là ngôi trường liên tục năm nào cũng được nhận bằng khen và danh hiệu. Khi thầy Đường bị tạm giam vì đức tin vào Đại Pháp; nhiều giáo viên đã đến sở cảnh sát yêu cầu trả tự do cho hiệu trưởng của họ. Thầy Đường là người rộng rãi: ông ủng hộ toàn bộ tiền thưởng của mình cho chính quyền địa phương vào tháng 7 năm 1998 và quyên góp tiếp cho những người sống sót trong nạn lũ lụt sông Trường Giang. Ông chỉ nhận 200-300 Nhân dân tệ tiền lương; nhưng suốt thời gian qua đã quyên góp hơn 30.000 Nhân dân tệ, số tiền đủ để mua 1 căn hộ. Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật nhà trường đã mở cuộc điều tra chống lại hiệu trưởng Đường, nhưng không tìm thấy bất cứ bằng chứng sai phạm nào của ông. Một nhà giáo đáng kính Trâu Hướng Dương tốt nghiệp tiến sĩ trường Đại học công nghệ Cáp Nhĩ Tân và làm công tác giảng dạy ở Học viện kỹ thuật Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm. Thầy Dương bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 9 năm 1995. Chưa đầy nửa tháng sau, chứng dị tật tim bẩm sinh và căng thẳng thần kinh của ông đều đã khỏi hẳn. Thầy Dương luôn tuân theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp trong cuộc sống. Ông chăm chỉ thực hiện nghiên cứu khoa học và đạt thành tích xuất sắc mỗi năm. Thầy Dương nỗ lực soạn giáo án cẩn thận và luôn vui vẻ giải đáp các thắc mắc cũng như tận tình quan tâm đến sinh viên. Do đó, thành tích cuối kỳ thi năm 1995 của sinh viên lớp thầy Dương xếp hạng nhất. Năm 2000 Học viện Kỹ thuật Trường Xuân sát nhập với một số trường khác thành lập Đại học Kỹ thuật Trường Xuân. Thầy Dương vẫn tiếp tục giảng dạy ở đó. Thầy luôn chú trọng nhắc nhở các em sinh viên không chỉ học kiến thức mà còn phải học làm người ngay chính. Khi ông bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Công và sa thải khỏi ngành giáo dục năm 2005, thầy Dương vẫn tiếp tục phụ đạo miễn phí cho các em. Thầy hướng dẫn sinh viên tham gia cuộc thi Sinh viên thiết kế kiến trúc toàn quốc và cuộc thi Cơ học ở trường Đại học quốc gia Chu Bồi Nguyên; tất cả đều đạt thành tích tốt. Khi một số em tặng quà để tỏ lòng biết ơn thì thầy Dương đều từ chối. Ở phương diện nghiên cứu, thầy Dương cũng là nhân tài nổi bật. Mặc dù kinh phí eo hẹp, nhưng ông vẫn hoàn thành hai dự án nghiên cứu khoa học cấp trường, một dự án cấp tỉnh; tất cả đều đạt thành tích xuất sắc. Thầy có nhiều bài viết đăng trên các tạp chí khoa học. Thầy Dương luôn hỗ trợ nhiệt tình giáo viên khác hoàn thành các bài nghiên cứu, giáo án, luận văn cũng như hướng dẫn cho sinh viên của đồng nghiệp tham gia các cuộc thi lớn. Đến bây giờ, thầy Dương vẫn nhận được sự kính trọng từ sinh viên và tín nhiệm sâu sắc từ đội ngũ giảng viên nhà trường. Thầy giáo lịch sử ưu tú Vương Quang Lâm Thầy Vương Quang Lâm tốt nghiệp khoa Lịch sử trường Đại học Sư phạm Đông Bắc tỉnh Cát Lâm vào năm 1995 và công tác tại trường trung học Bắc Bội Kiêm Thiện ở Trùng Khánh. Thầy Vương đắc Pháp tháng 5 năm 1998. Trong thời gian ngắn, bệnh viêm túi mật, sỏi mật và bệnh gan đều đã khỏi hẳn. Thầy Vương không những khỏe mạnh trở lại mà tâm tính cũng được đề cao; trong công tác thì ngay thẳng, khiêm tốn, chuyên môn vững vàng, đồng nghiệp tin tưởng và học sinh kính yêu. Thầy Vương có nhiều luận án nghiên cứu cấp tỉnh lẫn quốc gia và giành giải nhất cuộc thi bình chọn luận án ở thành phố Trùng Khánh. Trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, năm 2000, Hội đồng giáo dục quận Bắc Bội đã thu hồi bằng Sư phạm của thầy Vương; tất cả học sinh đều bất ngờ và bức xúc. Cảnh sát bắt giữ thầy Vương ba lần và tạm giam, sau đó đưa đến trại cưỡng bức lao động một năm. Về sau thầy Vương bị tuyên án 15 năm tù. Một thầy giáo mỹ thuật tâm huyết Ông Tư Đức Lợi là Phó giáo sư Mỹ thuật ở Trung tâm văn hóa quận Sư Hà thuộc thành phố T��n Dương, huyện Hà Nam. Ông trước đây mắc nhiều căn bệnh như dạ dày, viêm tuyến tiền liệt mãn tính. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996, bệnh tật của Phó giáo sư Tư khỏi hẳn và không còn tốn thêm chi phí mua thuốc men. Ông sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và để lại nhiều câu chuyện khiến nhiều người khác cảm phục. Khi ông đến thăm bạn ở bệnh viện thì thấy con trai một người nông dân bị gãy chân do tông xe mà tài xế lại chạy mất. Gia đình không đủ tiền điều trị nên thầy Tư đã về nhà lấy 500 tệ cho họ để chữa cho cậu bé. Người bố cảm động rơi nước mắt và bày tỏ lòng biết ơn ông. Thầy Tư không tiết lộ tên mình cho họ nên về sau, một đài truyền hình địa phương đã đưa tin về câu chuyện với nhan đề: “Quý ông tốt bụng, anh ở đâu?” Một lần khác, ông thấy một cô gái trong vùng bị ung thư, cần tiền chữa bệnh gấp. Thầy Tư đã tìm hiểu, rồi đến gặp và đưa cô 1000 tệ. Ba nhà giáo ưu tú ở thành phố Tuy Hóa, tỉnh Hắc Long Giang Cô Vương Phương là giáo viên công tác tại trường tiểu học Thượng Chí, thành phố Tuy Hóa. Cô Vương không bao giờ nhận tiền biếu hay quà cáp của phụ huynh. Cô bảo rằng, mình là học viên Pháp Luân Đại Pháp nên không thể nhận lễ vật; khiến ai cũng ngạc nhiên và xúc động. Cô Triệu Đình Đình là giáo viên trường mầm non Tuy Hóa Bác Dương. Cô tuổi chỉ đôi mươi nhưng rất yêu nghề và bọn trẻ cũng rất quý cô giáo. Phụ huynh thường biếu cô Triệu tiền và mỹ phẩm; nhưng cô luôn từ chối. Khi phụ huynh nhất định đưa thì hôm sau cô Triệu sẽ mua quà lại cho con họ để trả lễ.
Tumblr media
Bà Cao Cẩm Thục Bà Cao Cẩm Thục là nhà nghiên cứu từng công tác tại Học viện giáo dục dân tộc ở thành phố Tuy Hóa, hiện đã về hưu. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bệnh tình của bà khỏi hẳn. Bà Cao là nhà nghiên cứu tài năng, từng hai lần đạt giải thưởng về những thành tựu nghiên cứu khoa học suất sắc cho các nhà nghiên cứu dân tộc thiểu số trong ngành khoa học xã hội tỉnh Hắc Long Giang. Thời báo Triều Tiên Hắc Long Giang từng đưa tin về bà với nhan đề: “ Nữ nghiên cứu viên tuổi trẻ tài cao”. Vương Phương và Triệu Đình Đình bị bắt vì phân phát tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công năm 2018; còn bà Cao Cẩm Thục cùng gia đình bị thẩm vấn và câu lưu phi pháp. Tòa án thành phố An Đạt đã tuyên cả ba người họ từ 1-2 năm tù giam vào ngày 24 tháng 5 năm 2019. Hơn trăm dân làng ra sức bảo vệ thầy giáo Cao Văn Chí Ông Cao Văn Chí, hơn 70 tuổi là giáo viên Trường Đảng thuộc nhà máy Hồ Lô Đảo Tử, tỉnh Liêu Ninh. Ông bị nhiều bệnh như: viêm gan B, viêm mũi, viêm tai giữa, đau lưng… Năm 1995, ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công; không lâu sau thì bệnh tình khỏi hẳn. Sau khi cuộc bức hại diễn ra, ông Cao bị giam ở hai trại cải tạo lao động trong thời gian tổng cộng là 4 năm. Sau khi được trả tự do năm 2005, ông chuyển đến sống ở một khu trồng rau thuộc ngoại ô. Ở đó có 30 hộ dân cùng đi lại trên một con đường hư hỏng khá nặng, ngày mưa thì lầy lội, ngày tuyết thì trơn trợt khó đi, do nhiều năm không được tu sửa. Ông Cao lấy tiền sinh hoạt phí cá nhân để mua nhựa đường, than tro và các nguyên vật liệu để tự mình sửa đường. Người làng thấy thế đều rất cảm kích, mỗi lần thấy ông đều chào “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Trong tám năm gần đây, ông đã sửa được 4 con đường, dài khoảng 3 km và tiêu tốn hơn 30.000 Nhân dân tệ. Ông Cao đã nộp đơn kiện Giang Trạch Dân lên Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao và Viện kiểm sát tối cao. Ngày 23 tháng 6 năm 2017, Vu Trí Thịnh, giám đốc đồn cảnh sát biên phòng Long Cảnh, quận Long Cảng, thành phố Hồ Lô Đảo đã bắt giữ ông Cao. Nghe tin, hơn 150 dân làng đã kí tên điểm chỉ vào đơn thỉnh nguyện yêu cầu trả tự do cho ông. Cuối năm 2017, tòa tuyên án ông Cao Văn Chí bốn năm rưỡi tù giam.
Tumblr media
thỉnh nguyện trả tự do cho ông Cao của dân làng Cô giáo tài năng Lý Nghiên Cô Lý Nghiên là một trong số mười giáo viên vật lý xuất sắc nhất thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm. Cô tốt nghiệp Đại học Sư phạm Đông Bắc Trường Xuân và được giữ lại trường giảng dạy nhờ thành tích xuất sắc. Cô Lý bị thấp khớp từ bé; sau khi tốt nghiêp, bệnh tình càng nghiêm trọng hơn; mỗi sáng thức dậy là không nhấc được tay lên. Khi cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, căn bệnh mãn tính hành hạ từ bé đã khỏi hẳn, thân thể không còn đau đớn.
Tumblr media
Cô Lý Nghiên Cô Lý Nghiên nỗ lực sống theo Pháp lý “Chân-Thiện-Nhẫn”, tích cực chân tu hướng thiện. Con em của nhiều quan chức lãnh đạo tỉnh đều theo học ngôi trường danh tiếng nơi cô công tác. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, cô thường nhận nhiều quà cáp từ những phụ huynh có sức ảnh hưởng; bạn bè và gia đình cũng được hưởng lợi nhờ mối quan hệ của cô. Phụ huynh tặng lễ cho cô để con em mình được ưu ái hơn. Sau khi tu luyện, cô đều từ chối nhận quà. Có một em trong lớp đạt thành tích tốt, cha mẹ rất tự hào nên mua một chiếc ví đắt tiền để tặng cô. Họ để chiếc ví lại và vội rời đi để cô không có cơ hội từ chối. Cô Lý đã đem chiếc ví đến cửa hàng để hoàn trả và lấy lại 900 tệ; cô nhét tiền vào phong bì và bảo em sinh viên nọ đem về đưa lại cho bố mẹ. Cô Lý không nộp đơn xin hỗ trợ nhà ở phúc lợi mà dành cơ hội cho những người khác. Cô cũng từ chối đi du lịch miễn phí giúp nhà trường tiết kiệm nhiều tiền. Năm 2003, nhà trường đình chỉ giảng dạy của cô Lý Nghiên vì đức tin của cô vào Pháp Luân Công. Một số phụ huynh học sinh đã hỗ trợ cô trong giai đoạn khó khăn này. Khi cô bị giáng xuống làm trợ lý thì thu nhập chỉ còn một nữa. Cô Lý đảm nhiệm vị trí này suốt sáu năm nay. Mỗi năm đơn vị sẽ tặng quà cho cán bộ nhân viên; nhưng cô Lý không bao giờ nhận và là người duy nhất trong số hơn 200 ban ngành từ chối nhận quà thưởng. Khi các đồng nghiệp nhận ra cô Lý là người tu luyện Pháp Luân Công, tất cả đều thêm kính phục. Năm đó, cô được trao giải “Nhân viên kiểu mẫu”. Cô giáo âm nhạc tài năng và tấm lòng bao dung Cô Chung Diễm Hồng tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Tây An, tỉnh Thiểm Tây, chuyên ngành sư phạm âm nhạc. Cô Chung được vinh danh là giáo viên xuất sắc ở trường trung học Đan Táo, thành phố Phật Sơn, tỉnh Quảng Đông.
Tumblr media
Cô Chung Diễm Hồng Cô Chung Diễm Hồng luôn lấy tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” làm chỉ đạo căn bản trong công việc và không ngừng tìm hiểu các phương pháp giảng dạy khác nhau. Cô chuẩn bị giáo án kỹ lưỡng, điều chỉnh nội dung bài học và phong cách giảng dạy phù hợp với từng lớp. Lớp học của cô Chung rất sinh động, phát huy sức sáng tạo và tư duy của học sinh; giúp các em có những giờ học vui vẻ. Cô Chung Diễm Hồng tham gia cuộc thi hùng biện giữa các giáo viên trẻ vào tháng 5 năm 2003. Đó là lần đầu tham gia, nhưng cô đã giành cả giải nhất và giải đặc biệt. Chủ đề bài hùng biện là “Thế nào là một người tốt,” và cô chia sẻ việc bản thân tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để thành một giáo viên tốt ra sao. Minh họa về “Nhẫn”, cô Chung đưa ra một dẫn chứng thực tế. Trong lớp cô từng có một em học sinh rất nghịch ngợm và hay gây rối. Các thầy cô và phụ huynh ở nhà đều đau đầu vì em. Nhưng cô Chung vẫn kiên trì hướng dẫn, động viên khi em tiến bộ, giảng giải đạo lý làm người và cách chịu trách nhiệm với bản thân mình. Em học sinh này dần dần bị cảm hóa trước tấm lòng bao dung của cô giáo, bắt đầu tự động tuân thủ nội quy lớp và tích cực tham gia các hoạt động. Các giáo viên nghe xong đều xúc động. Năm 2005, cô Chung đạt danh hiệu giáo viên xuất sắc và là giáo viên âm nhạc ưu tú ở Phật Sơn. Cô Chung cũng từ chối hết thảy quà biếu và tiền phụ huynh tặng. Phẩm chất tốt đẹp cùng tài năng của cô Chung khiến đồng nghiệp và học sinh đều khâm phục. Hiệu trưởng nhiều lần thăng chức và tăng lương cho cô. Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc lợi dụng quyền lực để hủy hoại nền văn hóa Thần truyền Trung Hoa; tình trạng đạo đức suy đồi diễn ra trên diện rộng, len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong xã hội; thì Pháp Luân Đại Pháp và giá trị Chân-Thiện-Nhẫn hồng truyền đã kéo theo tiêu chuẩn đạo đức xã hội thăng hoa trở lại. Những giáo viên lấy tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn làm nguyên tắc chỉ đạo căn bản trong cuộc sống, luôn được học sinh yêu mến, phụ huynh kính trọng lại bị Đảng Cộng sản bức hại vì đức tin; nhiều người bị bắt, bị giam, bị tra tấn và đưa vào trại cải tạo lao động. vn.minghui.org Read the full article
0 notes
newstintuc · 4 years ago
Text
Tiền tiết kiệm cả năm hết sạch vì Tết
Tumblr media
Nhiều người Việt sẵn sàng 'nướng' sạch số tiền dành dụm cả năm trời vào mấy ngày Tết.
Tôi thấy ngày càng nhiều người người bàn tán chuyện ăn Tết tốn kém. Nào là tiền đi lại, quà biếu, mua sắm, lì xì. Cậu em tôi cũng từng hối hả đi rút sạch tiền tiết kiệm cả năm về để tiêu Tết, ngót nghét cũng cả trăm triệu. Làm công ăn lương, ăn tiêu dè sẻn suốt năm, nhưng cứ đến Tết là tôi không còn nhận ra em mình. Cái đứa ngày thường mua gì cũng nâng lên đặt xuống, tính toán chi li đến từng đồng, nay sẵn sàng vung tiền đặt mua hẳn cây mai giá cả chục triệu, bỏ phong bao lì xì cho các cháu toàn tiền trăm nghìn đồng. "Tết mà! Tiêu đi sao phải ngại. Năm nay ít nhất cũng phải hơn năm trước chứ", em tôi tuyên bố.
Tôi biết rằng, em tôi không phải là người duy nhất có thói quen chi tiêu mạnh tay dịp Tết như vậy. Người Việt Nam thường có tâm lý tiết kiệm trong năm nhưng lại sẵn sàng bạo chi vào các dịp đặc biệt như lễ, Tết. Về nguyên tắc, chi tiêu như thế nào là quyền của mỗi người. Nhưng chi tiêu đúng mức, đúng chỗ, hiệu quả hoàn toàn khác với tiêu xài lãng phí, gây tốn kém cho bản thân, gia đình và xã hội.
Ngày nay, không khó để bắt gặp các gia đình chỉ có mức thu nhập trung bình nhưng vẫn mạnh tay chi đậm cho mua sắm Tết với tâm lý "kém miếng khó chịu", "đối ngày giỗ cha, no ba ngày Tết". Họ quan niệm cả năm có thể thắt lưng buộc bụng nhưng mấy ngày Tết nhất định phải tiêu mạnh tay, sắm sửa đủ thứ cho bằng bạn bằng bè. Nhiều người lương tháng chỉ vài ba triệu đồng, nhưng vẫn săn đồ độc, đồ ngoại về vì sĩ diện. Nhiều nhà sắm Tết theo kiểu thấy người ta mua thì mình cũng mua, mua về chất đống, chẳng dùng đến, có khi lại vứt đi vì hỏng.
Sự lãng phí này bắt nguồn từ thói quen sinh hoạt và tâm lý tiêu dùng của một bộ phận người dân vào những dịp lễ, Tết. Họ phóng tay tiêu xài, chi tiền không kiểm soát, bất chấp giá cả ngày tết tăng gấp đôi, gấp ba ngày thường. Cuộc chạy đua "sắm Tết" tạo nên những màn càn quét ở các sạp hàng trong siêu thị, trung tấm thương mại. Người ta mua bất chấp, giành nhau mua đơn gì vì mặt hàng đó "hot" chứ không phải vì nhu cầu của bản thân. Tất cả tạo nên một sự lãng phí và hỗn loạn.
>> Hai năm mới về quê ăn Tết dù thu nhập 70 triệu
Đó là chuyện mua sắm Tết, không ít người cũng vì tính sĩ diện mà mạnh tay chi tiền bỏ bao lì xì, tổ chức ăn nhậu, tụ tập bù khú suốt ngày đêm. Với những người này, số tiền để mua thể diện với thiên hạ có lẽ chẳng bao giờ là đủ. Lắm người còn sẵn sàng vay tín dụng để tiêu xài ba ngày Tết. Để rồi hết Tết là hết tiền, họ lại lao vào "cày cuốc" trả nợ. Cái vòng luẩn quẩn ấy cứ kéo dài từ năm này sang năm khác, khiến người ta mãi chẳng thể giàu bền vững.
Người phương Tây không có thói quen sửa soạn, bày biện hoặc mua sắm đồ mới... đón Tết như ta. Tất nhiên, họ cũng mua sắm một số thứ trong nhà nhưng không phải là dịp tân trang, đổi mới gần như bắt buộc như trong dịp Tết của người Việt. Coi trọng hình thức đã trở thành một nếp văn hóa khó thay đổi trong xã hội ta bấy lâu nay. Nó tác động tiêu cực đến đời sống xã hội, khiến nhiều gia đình quanh quẩn mãi với cái nghèo.
Với tôi, Tết không phải là dịp để tiêu tiền bừa bãi. Tôi vẫn chỉ mua vài ba gói kẹo bánh bày Tết cho có không khí, mua vài cành hoa về cắm, trang trí nhà cửa, lì xì vẫn chỉ tượng trưng 10-20 nghìn đồng, đồ ăn thức uống cũng chỉ vừa ��ủ để tiếp khách và ăn uống trong gia đình. Còn lại, tôi để dành biếu cha mẹ chút ít. Tính ra, tôi chỉ tiêu trong khoảng hơn chục triệu đồng cho một cái Tết (chưa bằng một tháng lương). Tất nhiên, tôi không cổ súy cho tư tưởng chắt bóp, tằn tiện khi tiêu Tết mà muốn nhấn mạnh sự chi tiêu hợp lý.
Đã có nhiều ý kiến đề nghị chúng ta nên bỏ Tết âm lịch, và chỉ ăn Tết dương lịch như đa số các nước khác, và gây tranh cãi kịch liệt. Tôi thấy những ý kiến này xuất phát từ việc Tết truyền thống của chúng ta có những thủ tục, thói quen rất lãng phí vật chất, mất thời gian và mệt mỏi. Mà chuyện tiêu sạch tiền tiết kiệm cả năm là một ví dụ.
Hãy là một người tiêu dùng thông minh, ngay cả trong ba ngày Tết.
Tết không bày vẽ, không chưng diện, không thể hiện, sẽ nhẹ nhàng, ấm áp và bình an hơn nhiều. Đừng biến mình thành con nợ hay kẻ vô sản chỉ vì cái sĩ diện trong ba ngày Tết.
Nam Thành
>> Bạn chi tiêu dịp Tết thế nào? Chia sẻ tại đây. Ý kiến không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
Tumblr media Tumblr media
0 notes