#gái gia lai
Explore tagged Tumblr posts
Note
Bep thân mến! Em vừa bước vào tuổi 30, em có một gia đình nhỏ, một bé gái 5 tuổi. Em đang làm một công việc mà em không thấy hạnh phúc. Em có người Sếp trực tiếp mà em không tôn trọng: chuyên môn không vững, hơn thua với nhân viên. Team tụi em không được chia sẻ với nhau, trong team cũng chính trị. Nhưng công việc này lại cho em một thu nhập rất tốt, (kinh tế gia đình em lo là chính), và nhiều thời gian để em có thể làm thêm việc khác, em đang làm 1 project của mình. Nếu là Bep, Bep sẽ làm gì ạ?
Công ty nào cũng có mặt sáng tối, đó là xã hội thu nhỏ. Anh luôn chuẩn bị tâm thế đi làm mỗi ngày và đối diện với những người mình không thích thú lắm, đầy đủ những tính cách khó nắm bắt. Nhưng nếu không phải việc của anh, và anh ko thay đổi được họ. Anh chấp nhận và bỏ họ ngay ra khỏi đầu. Chính trị chính em ở đâu cũng tồn tại, quan trọng là mình tham gia đến đâu. Nếu mình không nhúng vào sâu lắm, thì cứ coi nó là việc bình thường và nếu chọn phe, thì phải chọn cẩn thận. Bè phái luôn là con dao hai lưỡi, nếu mình hiền lành không quan tâm chính trị thì tốt nhất đừng chơi, cũng đừng hở ra với người khác là mình thích phe nào hơn phe nào. Quan sát, phân tích và hành động. Sếp cũng là con người, và nếu em không thích và biết tính người đó hơn thua với nhân viên, hoặc sĩ diện của họ cao, thì nên biết điểm đó để dừng lại, hoặc khai thác. Hai hướng để em chọn. Với anh, anh chọn việc không quan tâm và làm tròn bổn phận của mình. Nếu mỗi việc mình làm ở công ty đều canh cánh trong lòng một ông sếp tồi đằng sau e rằng mình cũng không ổn về lâu dài. Tại sao người đó lại có thể len vào đầu em nếu như em không cho phép? Công việc không hạnh phúc, nhưng cho em thu nhập tốt. Vậy thời điểm kinh tế đang khó khăn thế này là tạm đủ. Nói thật, chẳng ai đi làm mà thấy hạnh phúc phơi phới mỗi ngày đâu em, trạng thái thôi, và nó thay đổi tùy theo góc nhìn, sức khỏe và mood của em hàng ngày. Em có project riêng, vậy hãy dành tâm sức cho project đó, xem kết qua đến đâu, nếu nó tốt ngoài mong đợi, giờ em có lựa chọn là bỏ việc chính để làm việc phụ. Nếu nó chưa ổn, và em chưa có lựa chọn tốt hơn cho công việc chính, anh nghĩ em nên tiếp tục đi làm và có saving riêng cho tương lai. Cuối cùng, lời khuyên của anh không thể chính xác, vì anh ko ở hoàn cảnh của em. Nhưng nếu anh quá chán công việc của mình, môi trường làm việc cũng như văn hóa của công ty, anh chắc chắn sẽ chọn phương án nghỉ. Bởi 8 tiếng hàng ngày ở đó sẽ lấy đi rất nhiều năng lượng của mình. Năng lượng này khiến bản thân chúng ta thay đổi kinh khủng mà ta còn không nhận ra. Nhớ nhé, chúng ta nhìn người khác nhiều nhưng dành thời gian quan sát chúng ta không bao giờ đủ đâu :D Chúc em và gia đình thật nhiều may mắn. Hãy làm tốt bổn phận của em. BeP
149 notes
·
View notes
Text
07 DẤU HIỆU CHO THẤY MỘT CÔ GÁI ĐANG NGÀY CÀNG TỐT ĐẸP HƠN
Một người phụ nữ ở trạng thái tốt nhất sẽ ra sao?
Yêu bên trái, cảm thông bên phải, bước đi trên cả hai làn của con đường sinh mệnh, một bên gieo hạt, một bên nở hoa, tô điểm cho con đường dài rộng này tràn ngập hương hoa, giúp những người đi đường đang phải trải qua gian khổ, dẫu có giẫm phải gai cũng không quá đau khổ, dẫu có rơi nước mắt cũng không quá buồn thương.
Bất kể thế nào, nếu muốn sống thật tinh tường, càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta phải ghi nhớ kỹ bảy đúc kết cuộc đời sau.
1. TẬN HƯỞNG CÔ ĐƠN
Chúng ta đều đã từng mưu cầu được hòa vào đám đông nhộn nhịp, khát khao sự náo nhiệt rộn ràng. Bất cứ ai cũng chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường.Những ngày tháng về sau, cảnh đẹp ngày lành, cuối cùng vẫn chỉ một mình nhìn ngắm; buồn vui mừng giận, cuối cùng vẫn chỉ một mình chịu đựng. Trong lòng có thể chứa đựng muôn núi ngàn sông, nhưng cuộc đời lại là một hành trình cô độc, sau khi thực sự cất bước, bạn mới nhận ra những đêm tối cô độc cũng có thể lấp lánh ánh sao, những bữa cơm một mình cũng có thể đậm đà hương vị. Nếu một cô gái càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, thì ngay cả khi bạn không nhìn thấy, cô ấy vẫn đơm hoa khoe sắc, tỏa sáng rạng rỡ như thường.
2. NGỪNG GHEN TỊ
Muốn trở nên ngày càng tốt đẹp hơn, bạn cần một trái tim bình dị trưởng thành lên từng ngày. Chẳng cần phải phiền muộn vì “cô ấy có hoa nhưng mình lại không”, chẳng cần phải buồn bã vì “cô ấy có người cạnh bên còn mình thì không”, chẳng cần phải ủ rũ vì “cô ấy được chiều chuộng còn mình thì không”, chẳng cần phải lo nghĩ vì “cô ấy may mắn còn mình thì không” nữa. Dần dần trở nên bình thản, dần dần chú tâm hơn vào thế giới của mình, dần dần không còn ghen tị nữa. Bởi vì bạn biết, vận mệnh luôn đối xử công bằng với tất cả mọi người, chuyện gì đến rồi sẽ đến, không cần sốt ruột làm gì.
3. QUEN VỚI THONG DONG
Đối với mọi chuyện, đến thì ta đón nhận, đi ta không níu giữ. Thong dong là một phong thái, cũng là một hoài bão vĩnh viễn. Không vướng mắc với quá khứ, không do dự ở hiện tại, không hoang mang vào tương lai, chân thành với bạn bè, trìu mến với người yêu, hết lòng với gia đình, ôn hòa bao dung với người xa lạ. Gặp phải khổ đau, không than thân trách phận; bị phản bội, không canh cánh trong lòng; vấp phải khó khăn, không sợ hãi luống cuống; đối mặt với điều chưa biết, không rụt rè e ngại. Cho nên hãy làm quen với sự thong dong, giống như có được mọi thứ trong tay rồi lại trả chúng về cho thế gian này.
4. CHÚ TRỌNG VẺ ĐẸP BÊN TRONG
Nếu vẻ đẹp nằm trong nội tâm, thì năm tháng sẽ chẳng thể đánh bại. Cốt cách mỹ nhân không nằm ở da thịt bên ngoài, biết bao nhiêu nhan sắc tuyệt trần, cuối cùng cũng héo tàn theo thời gian, chỉ có linh hồn phong phú mới mãi mãi bất diệt. Người phụ nữ càng ngày càng trở nên ưu tú, sẽ giảm bớt thời gian vào trang điểm ăn mặc và dành nhiều thời gian để gia tăng kiến thức cũng như làm đẹp thêm cho nội tâm của mình.
Học tập, bởi một khí chất “cao cấp” đương nhiên không thể thiếu sự hun đúc của kiến thức.
Đi du lịch, mở mang những chân trời mới, làm phong phú thêm trải nghiệm của bản thân. Giảm thiểu những tương tác xã hội không hiệu quả, gặp gỡ những người bạn tích cực xán lạn, bớt lệ thuộc vào các công cụ giải trí, từ bỏ một số sở thích và ước mơ, chú tâm vào những chuyện mình thực sự yêu thích và xứng đáng.
Và hãy thật lòng yêu việc đọc sách.
5. YÊU THƯƠNG BẢN THÂN
“Ai cũng có ít nhất một giấc mơ, có một lý do để tiếp tục kiên trì; nếu trái tim không có chốn về, đi đâu cũng thấy mình tha hương.” Khuyên bạn biết yêu thương bản thân, vì mong bạn độc lập; Khuyên bạn biết yêu thương bản thân, vì mong bạn tự tin; Khuyên bạn biết yêu thương bản thân, vì mong bạn tự do; Khuyên bạn biết yêu thương bản thân, vì mong bạn luôn vẹn nguyên.
Yêu thương bản thân, yêu thương cả những vết sẹo của mình, yêu thương cả hành trang mình mang ra đời, yêu thương cả những mơ ước, yêu thương cả những thứ đã và đang mất đi, yêu thương cả những thứ đã và sắp có được.
6. KHÔNG HÀI LÒNG VỚI HIỆN TẠI
Không hài lòng với hiện tại, cũng tức là trong lòng mang mơ ước và liên tục phát triển.
Duy trì cảm giác “khao khát” với cuộc sống, tin tưởng rằng mình xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, phải biết rằng cuộc đời vẫn còn rất dài và còn vô vàn khả năng, bạn sẽ phải bất ngờ nếu tiềm năng của bạn gặp được hoài bão trong lòng bạn đấy.
7. KHÔNG E SỢ TƯƠNG LAI
Có lúc, chúng ta e sợ tương lai, bởi vì không biết sau này sẽ còn bao nhiêu khó khăn gian khổ đang chờ đợi mình và liệu có thể chuẩn bị thật tốt để ứng phó hay không. Nhưng những cô gái càng ngày càng trở nên ưu tú sẽ ngẩng cao đầu, hiên ngang tự tin tiến về phía trước.
Họ không tin tưởng vào chủ nghĩa may mắn “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, mà tin tưởng vào chủ nghĩa anh hùng “dẫu biết khi đó sẽ vô cùng khó khăn nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tất cả những điều chưa biết trước”.
Tương lai không ai biết trước, nhưng chúng ta chẳng thể nhảy cách quãng qua nó được.
-Phần đời còn lại, hãy làm một người phụ nữ tự tỏa hào quang-
23 notes
·
View notes
Text
Hello anh. Em không biết dạo này anh còn trả lời ask nữa không nhưng em vẫn cứ mạo muội submit một chiếc vào đây. Hy vọng có thể nghe suy nghĩ của anh về vấn đề em đang gặp phải dưới góc nhìn của cánh đàn ông. Em và bạn này là đồng nghiệp chung bộ phận với nhau, rất vui vẻ và thân thiết. Còn bạn này là người [nước ngoài] có bạn gái là người Việt. Sang năm tính cưới. Trước đó vì mqh giữa bọn em thân thiết ở công ty, nên thỉnh thoảng có nhắn tin cho nhau (tính theo tháng), năm mới christmas sinh nhật đều đúng 00h nhắn chúc mừng (đa phần là bạn ý nhắn đến trước), có đi ăn đi chơi với nhau theo nhóm 1-2 lần. Nói chung là giữ khoảng cách an toàn mặc dù em không phủ nhận là em có cảm tình với bạn ấy. Câu chuyện bắt đầu từ đầu năm nay. Cứ khi nào bạn ấy uống biêng biêng say là bạn ấy sẽ ra ngồi gần chỗ em, dùng đũa dùng cốc của em, nói chuyện và đôi khi secretly skinship với em. Về phía em thì em nghĩ vì bạn ý say nên mới như vậy, còn em cũng không muốn làm căng với người say nên cũng cho qua những lần skinship đó. Tuy nhiên duy nhất 1 lần khiến em bất ngờ là khi chỉ có 2 đứa với nhau (ở private, không phải cty), bạn ý không say nhưng [...] khiến em nhận ra những lần trước không phải vì say nên bạn ý mới làm thế. Nhưng qua những lần như vậy em với bạn ý nhắn tin với nhau nhiều hơn (gần như ngày nào cũng ntin qua lại). Em muốn ở cạnh bạn ý, nchuyen với bạn ý nhưng mỗi lần như vậy em đều có cảm giác tội lỗi và sai trái vì bạn ý là người đã có bạn gái rồi... Em không biết có phải bạn ấy gặp cú shock với việc sắp phải cam kết hôn nhân nên muốn vùng vẫy trước khi vào chuồng hay không. Em cũng không biết là bạn ý có thích em thật không hay để cho đỡ chán thì chọn ai cũng được. (nếu ai cũng đc thì có thể ra ngoài vớ đại ai đó dc ko méo gì chọn đồng nghiệp ngay sát sườn :v). Bạn ý một mặt nói với em là mqh của bạn ý với bạn gái vì đã lâu rồi nên không còn cảm giác yêu đương nữa mà giống với gia đình hơn và bạn ý cảm thấy chưa sẵn sàng cho hôn nhân lắm, nhưng một mặt bạn ý vẫn care bạn gái ở mức độ tối thiểu để không khiến mqh đó đổ vỡ giống như maintain nhưng rồi tối về thì vẫn lại nhắn tin với em. Em có nói với bạn ý là việc em thổ lộ tình cảm của em cho bạn ý chỉ là để giải toả cảm xúc của em thôi, còn em không mong đợi việc bạn ý chia tay bạn gái để đến với em vì em không muốn mình trở thành lý do cho sự đổ vỡ mqh của người khác. Mà kể cả bạn ý có ctay bạn gái để đến với em thật thì em cũng sợ tương lai mình cũng có thể trở thành nạn nhân giống bạn gái bạn ý bây giờ. Vì vậy nên đến khi nào em cảm thấy việc em đang làm gây cảm xúc quá tiêu cực cho em, hay khiến em cảm thấy quá thảm hại thì em sẽ tự xoá sổ cảm xúc này. Cho đến giờ em đã rất kiềm chế việc mò đến gặp bạn ý, rủ bạn ý đi chơi mặc dù bạn ý tỏ ra rất vui mỗi lần em làm như vậy. Bạn ấy rủ em qua nhà xem phim, rủ em đi chơi đi du lịch cùng. Nhưng dĩ nhiên em không thể nhận lời được. Đây rõ ràng là red flag nhưng em không biết nên làm gì với cảm xúc của em nữa khi mà cứ phải kiềm chế hoài anh ạ. Theo anh bạn ý có nghiêm tuc với em không ạ? Sorry anh vì em viết dài. Em cũng kể khá chi tiết nữa nên cũng sợ người quen hay ai đó đọc được. Vậy nên nếu cơ may được anh trả lời, nhờ anh giữ private hoặc xoá bớt những phần em đã gạch đi giúp em ạ.
Em thân mến,
Thực sự thì anh cũng không có nhiều thời gian cho Tumblr nữa nên thi thoảng anh chỉ có thể vào đây và lắng nghe tâm sự của mọi người thôi. Có thể mọi người biết hoặc không biết, nhưng không phải tâm sự nào anh cũng có thể giải đáp được. Anh không phải là thần thánh đến mức chuyện gì cũng tinh thông, và anh lại càng không có đủ thời gian mỗi ngày để quan tâm đến tất cả mọi người và mọi thứ. Nhưng riêng tâm sự này, anh nhận ra một trong những độc giả lâu năm của blog, anh quyết định viết vài dòng trước khi em làm gì mà có lẽ về sau em sẽ hối hận.
Nếu em muốn nghe lời khuyên của 1 người đàn ông, thì anh cũng muốn khẳng định lại một lần nữa là anh không thể đại diện cho tất cả đàn ông, và câu trả lời của anh có thể thiếu sót. [Ở đây, xin được báo trước đến tất cả các độc giả nam khác là câu trả lời có thể không phải là tích cực cho cánh đàn ông lắm và mình không chọn phe hay đạt được lợi ích gì cả từ câu trả lời này.] Câu trả lời có lẽ đã khá rõ ràng với tất cả mọi người, đặc biệt là với em, người gửi đi tâm sự. Đúng, cậu [người nước ngoài] này là 1 lá cờ đỏ bay phấp phới. Nhưng việc em lựa chọn có leo lên nó và biến thành 1 ngôi sao vàng hay không hoàn toàn là quyết định của em. Nhưng đừng để 1 lá cờ đỏ có nhiều hơn 1 ngôi sao vàng.
Cậu ta có cảm tình với em không? Chắc chắn là có rồi.
Cậu ta có nghiêm túc với em không? Ồ, anh nghĩ là có đấy, dành từng ấy thời gian cho em thì rõ ràng là rất nghiêm túc. Em có nhớ câu thoại trong phim Người Phán Xử không? Đại loại là, người nghiêm túc thì đến cả việc ngoại tình cũng rất nghiêm túc. Đúng thế đấy. Có khi còn vạch ra kế hoạch gặp em lúc nào, đi đâu làm gì, còn nghiêm túc hơn là cô bạn gái "chính thất" hiện tại nữa - cái người tội nghiệp không còn được yêu-nghiêm-túc nữa.
Liệu bọn em có tương lai với nhau không? À chắc chắn là có tương lai rồi, một tương lai có màu xám xịt. Em đã nghĩ đúng rồi đấy, chả có gì đảm bảo cậu ấy sẽ không làm lại điều đó với em - bỏ em trước ngày cưới để nhắn tin, gọi điện, đi chơi riêng với một cô gái khác.
Anh thấy em cũng đã đủ lớn, đã hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình, anh không nghĩ anh có thể khuyên em điều gì khác mà em chưa biết. Chính vì thế những lời này anh viết ở đây đóng vai trò như sự thấu cảm nhiều hơn, rằng anh đã nghe được tâm sự của em. Quyết định cuối cùng vẫn thuộc về em.
Anh khuyến khích em cho cậu ta một bài học răn đe cụ thể, rằng câu chuyện này sẽ chẳng kết thúc êm thấm gì đâu nếu cứ kiểu giữ bí mật, biến em thành người thứ ba thế này. Em sẽ làm gì khi cậu ta cưới người bạn gái đó? Đi uống rượu, nghỉ việc bỏ ra bờ biển ngắm sóng vỗ bờ và tự thương mình vướng vào đau khổ à? Như thế lại mới chính là không thương mình ấy. Trừ phi em là người muốn cảm nhận được cảm giác đau khổ ấy như một gia vị của cuộc đời. Anh không biết em là người thế nào, hay quan trọng hơn, ngay bây giờ em đang muốn điều gì. Nhưng anh đang nghĩ, kể cả khi cậu ta chia tay cô bạn gái lâu năm kia thì thực ra cái bản chất của mối quan hệ giữa em và cậu ta cũng sẽ thay đổi, nó sẽ chẳng còn sự thú vị như lúc ban đầu nữa đâu. Có khi lúc ấy nó mới thực sự chết.
Ngồi từ xa, anh chỉ có thể chúc em mạnh mẽ, dù là em quyết định thế nào, thì cũng phải thực hiện được, và phải làm bằng được. Thương mình, ấy là làm được điều gì tốt nhất cho bản thân. Điều ấy, hẳn là em là người biết rõ nhất.
50 notes
·
View notes
Text
Chào,
Cô gái tên An của năm 2024.
Khi em đọc được những dòng này hãy thật chắc chắn rằng mình đã bước sang tuổi ba mươi. Còn tôi, cặm cụi viết những dòng này cho em, vào một buổi trưa mùa thu tháng Chín trong chuỗi những ngày tránh dịch Corona bốn năm về trước.
Cô gái của tôi,
Em đã hoàn thành to-do-list của tuổi hai mươi chín chưa? Ý tôi là cả những việc còn dở dang trong những năm trước nữa ấy?
Em đã khỏe hơn chưa? Còn bí mật trị liệu tâm lý không? Đã vượt chỉ tiêu 45kg rồi chứ? Mấy căn bệnh của em đã trị dứt được cái nào rồi?
Em đã đến Lạc Dương chưa? Đã được ngắm mẫu đơn nở rộ chưa? Đã gặp được Nhất Bác chưa?
Tôi còn nhớ vào đỉnh dịch Covid em từng nói em muốn sang Mỹ định cư, thế em đã sang bên kia bờ Thái Bình Dương chưa đấy? Đùa thôi!
Năm vừa rồi em đã đi Đà Lạt mấy lần? Có đến mấy cái quán cà phê view xinh xinh mà tôi gợi ý cho em sống ảo không? Có một chốn về ở Đà Lạt rồi chứ?
Em đã đến Nha Trang chưa? Đã thực hiện lời hẹn năm đó chưa?
Đã mua điện thoại xịn cho mẹ chưa? Mua được mấy thùng Tiger cho ba rồi?
Học lái xe chưa? Sửa lại nhà cho mẹ chưa?
Vẫn đang phấn đấu vì một tương lai trong nhóm N.G.U em không phải là đứa cuối cùng lấy chồng chứ?
Còn nhớ người xưa không? Đã buông hết những gì làm mình đau khổ trong mấy năm vừa qua chưa em?
Nếu em vẫn chưa, thì tôi mong em tuổi ba mươi có thể hoàn thành những việc còn dang dở ấy, nếu vẫn chưa thể thì tiếp tục phấn đấu đến khi nào có thể nhé.
Tuổi mới, lại là một khởi đầu mới, tôi có mấy lời nhắn nhủ với em thế này.
Không hi vọng em yêu thương người nào ngoài kia yêu dài lâu yêu mãnh liệt. Chỉ mong em biết yêu thương trân trọng chính bản thân mình. Vì chỉ có bản thân là luôn luôn ở cạnh em, cùng em đi qua những ngày tháng dù đau khổ hay hạnh phúc. Em có thể bỏ mặc tất thảy chỉ xin em đừng bỏ mặc chính mình.
Không hi vọng em trở thành một người giàu có hay cao siêu gì. Chỉ mong những tháng ngày sắp đến em có đủ khỏe mạnh để trải qua cuộc đời này một cách bình bình đạm đạm, có cơ hội để làm những việc em mong muốn, đi đến nơi em cần đi, gặp những người em cần gặp, để cuộc sống này trôi qua không vô nghĩa.
Không hi vọng em có một hạnh phúc to lớn hơn người thế nào, cũng không hi vọng em vội vàng tìm một người đàn ông mà kết hôn vì mọi người xung quanh bảo em đến tuổi này sao chưa chịu lập gia đình. Chỉ mong em hài lòng với những gì mình lựa chọn, dù độc thân cũng vui vẻ, dù một mình cũng có niềm hạnh phúc nhỏ bé riêng em.
Không hi vọng em quên đi quá khứ, cũng không hi vọng em nhớ mãi rồi đắm chìm mà không tự thoát ra. Chỉ mong em biết giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ ấy để phấn đấu vì một tương lai tươi sáng, tự tin ngẩng đầu đón ánh mặt trời chứ không phải đớn hèn vùi mình vào góc tối và đêm đen. Mong em giữ lại cho mình phần thiên chân nhất của tình yêu, yêu một lần, yêu một người, là vui vẻ và mãn nguyện vì cả hai đều đã và đang hạnh phúc, dù hạnh phúc đó không hề có phần mình.
Ba mươi, nói đi nói lại, nửa đời người rồi, em vẫn là chính em, là một cá thể duy nhất và không hề trùng lặp với bất cứ cá thể nào khác trong hệ ngân hà. Cũng là cô gái mà tôi đau, tôi xót, tôi thương nhất cuộc đời này.
Sinh nhật vui vẻ, vẹn tròn và bình an.
Thương em, vô cùng thương em.
Cô gái tên An của năm 2020.
.
Một ngày nào đó trong đỉnh dịch Covid, tưởng như chết mất rồi mà bạn An vẫn gắng gượng viết mấy dòng này gửi bản thân của 2024. Bạn An của 2024 vẫn chưa làm được gì nhiều trong mấy cái liệt kê lung tung beng trên kia *cười* nhưng bạn nghĩ những gì mình đã trải qua từ sau Covid đến nay là những nỗ lực hơn trước đây rất nhiều. Nỗ lực để giành giật mạng sống từng ngày, nỗ lực để có một cuộc đời bình thường như những con người bình thường ngoài kia, nỗ lực đi tìm lại chính mình.
Dù còn rất nhiều thiếu sót nhưng bạn đã làm tốt lắm rồi An ạ. Cảm ơn bạn vì vẫn còn ở đây, dù cuộc đời này chẳng hề mềm mại với chúng mình.
Happy your day, An!
3 notes
·
View notes
Text
Thú thật, trong một thời gian khá dài, tôi đã đứng từ xa ngắm nhìn cái poster Schindler’s list trôi bồng bềnh trên bảng danh sách phim Netflix của mình, và chưa bao giờ cho phép mình dừng lại ngắm nhìn quá ba giây bởi nó thuộc thể loại phim đen trắng.
Bộ phim khơi gợi trong tôi câu hỏi về nguồn gốc chiến tranh và ý nghĩa của sự tồn tại. Ban đầu, có lẽ cuộc chiến chỉ nằm trong đầu Adolf Hitler - một ý tưởng vừa tượng hình trong não bộ như một cơn gió thu nhẹ chỉ đủ sức làm lay động những chiếc lá vàng sắp lìa cành. Sau đó vào một ngày tháng 9 năm 1939, chẳng biết một con bướm nào đã vỗ đôi cánh để rồi tiếp sức cho cơn gió bé nhỏ kia trở thành một cơn cuồng phong quét sạch mọi nẻo đường nó đi qua. Khi đó, sinh mạng của con người Do Thái chỉ nằm vỏn vẹn một dòng duy nhất trên những danh sách mà đội quân SS thống kê để cai trị và chà đạp.
Mở màng với gam màu nắng chiều vàng ấm cúng nhưng vô cùng buồn bã trong một căn phòng nhỏ, nơi các sắc màu vẫn còn hiện diện đầy đủ trên gương mặt các thành viên của một gia đình Do Thái tiêu biểu ở Ba Lan. Có lẽ đấy là buổi chiều cuối cùng trước khi người Đức tuyên bố chiến thắng và họ biết buổi lễ Sabbath này không thể kéo dài mãi. Hai ngọn nến lập loè trên bàn là linh hồn của buổi lễ. Các cảnh sau đó vẫn còn màu sắc nâu vàng nhưng không còn sự hiện diện của đại gia đình Do Thái nọ. Kết thúc khi nến đã tan chảy chỉ còn lại hai ngọn tim đèn yếu ớt mở ra trường đoạn trắng đen của bộ phim, báo động một thời kỳ đen tối chính thức bắt đầu. Màu sắc lúc này như một tấm ảnh đã bị một đàn muỗi vằn khát máu bu kín, hút sạch chỉ để lại một màu đen trắng của tan tác và mùi tanh của sợ hãi.
Nội dung phim kể về Oskar Schindler, một doanh nhân máu mặt thuộc đảng Đức Quốc xã, đã khéo léo nhận ra chiến tranh mang lại cơ hội sản xuất thương mại với chi phí nhân công vô cùng rẻ mạt. Với lợi thế sở hữu các mối quan hệ thân tín với giới chính trị, quân đội Đức, Oskar đã mua lại một xưởng sản xuất địa phương tại Krakow rồi tái thiết lại thành một đế chế sản xuất nồi và chảo phục cho quân đội. Khi vợ ông đến thăm, ông hồ hởi chia sẻ việc kinh doanh trong quá khứ là vô nghĩa khi so sánh với hiện tại. “Mỗi thương vụ anh đã từng thử giờ anh đã thấy rồi, không phải do anh thất bại”. “Nó luôn thiếu hụt một thứ gì đó”. “Dù anh biết nó là gì, anh cũng không thể tạo ra nó. Nó tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại”. Cô vợ ngây thơ thắc mắc: Là may mắn sao anh? Câu trả lời cáo già của Schindler khiến tôi sởn da gà: CHIẾN TRANH.
Sáu triệu người dân Do Thái đã chết không kể đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay em bé sơ sinh… Một số đã bị bắn khi đang đi trên đường, hoặc đang đẩy xe lao động cật lực, hay vừa ngồi xuống cột cọng dây giày. Một số bị tống vào lò hơi ngạt tập thể. Một số nấp dưới tủ chén. Một số dán mình dính vào gầm giường. Một số nín thở dưới hầm xí. Một số tháo chạy vào đường cống. Một số chỉ run cầm cập. Một số chỉ đứng nhìn vô định. Một số chỉ có tội già nua. Một số cứ nối tiếp nhau bước vào một cánh cửa mà không biết sẽ bị giết bằng thú vui tiêu khiển nào… Đau đớn nhất là lúc tôi tưởng tượng cảnh các cháu tôi bị bọn Pháp xít thảm sát, nước mắt tôi rớt lúc nào không hay.
Quan chỉ huy SS - Amon Goth - đại diện cho tất cả sự ác độc của Đức Quốc Xã. Người hầu gái Goth đã tiết lộ cho khán giả thấy được sự tuyệt vọng của mình khi sống chung với một con quái vật đội lốt người. Cô đã chứng kiến nhiều vụ việc khi nòng súng của Goth nã vô tội vạ vào người dân Do Thái. Bất lực vì đã cố tìm hiểu lý do, nhưng cô không thể nào hiểu được. Những người bị bắn, “họ không ốm cũng không gầy”, “không làm chậm mà cũng không làm nhanh hơn bất kỳ ai”. “Càng chứng kiến Ngài Chỉ huy, tôi càng hiểu chẳng có nguyên tắc nào để có thể sống sót”. Cô đã chấp nhận việc Goth sẽ bắn cô vào một ngày nào đó. Việc sống mà nơm nớp có người giết mình bất kỳ lúc nào thì chỉ là sự tồn tại của một bóng ma.
Phẫn nộ, uất hận, bàng hoàng, thẫn thờ là một mớ cảm xúc tôi trải qua khi bộ phim kết thúc. Nếu được định nghĩa lại từ “chiến tranh” trong từ điển, thì nó phải là địa ngục. Triết gia Jean Paul Sartre nổi tiếng của Pháp ở Thế kỷ XX đã từng suy nghĩ như vậy: Con người là địa ngục của nhau. Bạn ngẩm thử xem…
Trong cái địa ngục đó, Oskar Schindler đã cầm ngọn đuốc rọi sáng màn đêm. Để giải cứu gần 1,200 người Do Thái, ông chiêu mộ họ dưới vỏ bọc thợ lành nghề cho xưởng sản xuất của mình. Với mỗi người được giải cứu, ông đã tiêu tốn một phần tài sản cá nhân. Và đến một lúc khi con số lên đến 1,200 người thì đó là tất cả tài sản mà ông có được; đến nỗi có một lần kế toán công ty, Itzhak Stern, phải vội vã đến hỏi Oskar xem ông ta có giấu mình bất kỳ một khoản tiền nào không vì với "độ hào phóng" như hiện tại thì có lẽ không bao lâu sẽ chẳng còn một xu trong tài khoản.
Điều làm nên vẻ đẹp của bộ phim chính là xuất thân của Oskar - một tên Phát xít, nhưng người xem có thể nói ngay trái tim ông không thuộc về một đảng cầm quyền nào cả. Ông đã trao cho những người nô lệ Do Thái niềm tin vào nhân loại giữa lúc hỗn mang nhất. Phân cảnh Schindler hôn một phụ nữ Do Thái khi cô ta cầm trên tay cái bánh kem đến chúc mừng sinh nhật ông thật đẹp. Một nụ hôn như bản tuyên ngôn về tình yêu và bình đẳng. Nụ hôn cũng là lời chế nhạo đối với những kẻ nhân danh đủ thứ trên đời để có thể trưng trổ thứ quyền lực thô thiển. Nếu có một tôn giáo mà tôi theo đuổi, thì đó chính là thứ tôn giáo cho phép con người ta trao nhau những nụ hôn như thế.
Thật may mắn khi cuộc thanh trừng người Do Thái của Hitler đã chấm dứt, nhưng dường như cánh cửa địa ngục trần gian mà ông ta đã mở ra sẽ không bao giờ thực sự khép lại. Những sang chấn tâm thần, nỗi sợ hãi, sự ô nhục vẫn còn vương lại đâu đó sẽ được truyền lại bằng cách này hay cách khác cho các thế hệ tiếp theo như một màng sương không màu chứa đựng bên trong những bóng ma chực chờ đội mồ sống dậy. Một cách tự nhiên, nó sẽ được điều chỉnh vào gene của con cái của những con bướm sống sót sau cuộc di cư vạn dặm, như Ocean Vuong đã viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Định kiến là một bức tường dày. Cuộc chiến tranh nào cũng bắt đầu từ một ý nghĩ lệch lạc của một ai đó. Từ đó, máu và nước mắt sẽ tụ thành hồ và được chứa bên trong những bờ kênh tường dày kiên cố.
Giữa muôn vàng cơ hội được sống như một ông hoàng, Oskar Schindler đã chọn cho mình một thế khó. Ông đã cầm đầu những công nhân Do Thái thoát ra cánh cổng địa ngục ở các trại tập trung.
Ai dám đứng lên cầm trên tay cây búa để đập nát định kiến của chính mình sẽ tạo nên phép màu nhân gian. Schindler đã làm được điều đó. Ông tự mua cho mình một tấm vé đến thiên đàng. Nhưng trước hết ông phải tự mình bước ra khỏi cái bậc cửa nơi ông đã đi vào (hay vô tình mở ra). Tự dưng tôi có cảm giác có lẽ ông đã nhận ra bên trên cánh cổng địa ngục đó ở phía bên này lại có một cái tên khác là “thiên đàng”.
Long hải, 08/05/2024
Nhân Trần
P.S.
Trái ngược với các bài bình luận cho rằng trước khi "thức tỉnh" thì Schindler ban đầu chỉ là một tên tài phiệt Phát xít máu lạnh và trơ trẻn tự gán cho mình cái quyền thượng đẳng, tôi nhìn thấy một Oskar từ đầu bộ phim đã bị nuốt chửng bởi nỗi cô đơn và sự kinh tởm khi cố che dấu tính người để có thể tồn tại với thời cuộc. Tấm hình bên trên là khi ông đang ngồi tiệc tùng giữa giới tinh hoa tại Krakow, bạn nói xem ánh mắt đó có phải thuộc về một người đang tận hưởng say đắm không?
7 notes
·
View notes
Text
Số người đi đám cưới ở nhà trai: Tìm hiểu đúng chuẩn văn hóa
Đi họ đám cưới ở nhà trai đóng vai trò quan trọng trong công việc gắn kết hai bên gia đình, đồng thời có thể thực hiện kính quan trọng và chúc ph��c Olympic dành cho đôi tân hôn. Bài viết này sẽ giúp bạn giải đáp những câu hỏi về số lượng người đi họ, những lưu ý trong nghi lễ và cách xử lý để buổi lễ cưới trở nên trang trọng và ý nghĩa hơn.
Giới thiệu về phong tục đi họ đám cưới của nhà trai
Đi họ đám cưới ở nhà trai không chỉ mang giá trị về mặt truyền thống mà còn tác động rõ rệt đến mối quan hệ của hai bên gia đình. Trong phần tiếp theo, chúng ta sẽ đề cập đến các chủ đề cốt lõi như ý nghĩa của nghi lễ, yếu tố ảnh hưởng đến số lượng người đi họ, cũng như những quy tắc và cách ứng xử cần thiết.
Ý nghĩa của việc đi họ đám cưới ở nhà trai
Trước khi tìm hiểu chi tiết về các mặt văn hóa – tâm linh và sự gắn kết gia đình, chúng ta cần hiểu rõ vì sao lễ đi họ lại trở thành một phần không thể thiếu trong đám cưới truyền thống.
Ý nghĩa văn hóa và tâm linh
Họ đi đám cưới ở nhà trai đáp ứng nhu cầu kết nối giữa hai bên gia đình, bởi hành động này giúp củng cố cố gắng tin và sự tôn trọng dành riêng cho nhau. Sự giúp đỡ mặt hàng của họ, bạn bè đại diện cho nhà trai tượng trưng cho lời chúc phúc, ước mong cuộc sống hôn nhân của cô dâu – chú thích phù rể được bền vững, hạnh phúc.
Tác động đến mối quan hệ gia đình
Thêm vào đó, việc đi họ góp phần làm sâu sắc hơn tình cảm giữa các thành viên trong gia đình. Khi nhiều người tham dự, nhà gái cũng cảm nhận được sự chu đáo của nhà trai, qua đó mối quan hệ của hai bên trở nên gắn bó và hòa thuận hơn trong tương lai.
Các yếu tố ảnh hưởng đến số lượng người đi họ
Sau khi đã hiểu rõ ý nghĩa văn hóa – tâm linh và tầm quan trọng của việc đi họ, chúng ta cần xem xét những yếu tố nào quyết định số lượng người tham gia đám cưới từ phía nhà trai. Các yếu tố này có thể khác nhau tùy từng khu vực hoặc tùy thuộc vào hoàn cảnh gia đình.
Quy mô của đám cưới
Quy mô đám cưới lớn hay nhỏ thường sẽ quyết định số lượng thành viên tham dự nghi lễ đi họ. Đám cưới càng hoành tráng, càng cần nhiều người hỗ trợ cả về mặt nghi lễ lẫn những công việc hậu cần, giúp buổi lễ thêm long trọng.
Mối quan hệ giữa hai gia đình
Mối quan hệ thân thiết hay xa cách của hai gia đình cũng tác động mạnh đến số lượng người đi họ. Nếu quan hệ gần gũi, nhà trai thường mong muốn đưa đông đảo người thân đến để thể hiện sự trân trọng và tình cảm đặc biệt với nhà gái.
Phong tục vùng miền
Ở từng khu vực khác nhau, các gia đình có cách tổ chức đám cưới không hoàn toàn giống nhau. Vùng miền truyền thống, giàu phong tục thường đi họ đông hơn, trong khi những nơi đã giản lược nhiều nghi lễ có thể giảm bớt số người để đảm bảo gọn nhẹ, đỡ phức tạp cho buổi lễ.Yếu tốẢnh hưởng đến số lượng người đi họQuy mô đám cướiĐám cưới lớn: nhiều người; nhỏ: ít ngườiMối quan hệ hai gia đìnhThân thiết: đông người; xa cách: ít ngườiPhong tục vùng miềnKhác nhau giữa các tỉnh, có thể nhiều hoặc ít
Quy tắc đi họ đám cưới nhà trai
Sau khi phân tích các yếu tố ảnh hưởng, chúng ta sẽ chuyển sang tìm hiểu những quy tắc cần chú ý để đảm bảo việc đi họ diễn ra thuận lợi và phù hợp với văn hóa truyền thống.
Số lượng người đi họ trong truyền thống và hiện đại
Truyền thống cưới hỏi ở Việt Nam thường khuyến khích sự góp mặt đông đảo của họ và bạn bè, nên ngày xưa có số này có thể up tới một số người. Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện đại, nhiều gia đình lựa chọn cách đi họ tinh gọn, chỉ khoảng 5 – 10 người, nhắm đảm bảo vệ sự nhẹ nhàng và phù hợp với lối sống bận rộn.Thời gianSố lượng người đi họTruyền thống10 - 20 ngườiXem đại5 - 10 người
Những người cần tham gia đi họ
Trong danh sách người đi họ, nhà trai thường có đại diện gia đình lớn tuổi như ông bà, cha mẹ, tiếp theo là anh chị em thân thiết, bạn bè và họ hàng. Sự hiện diện của những nhân vật này không chỉ tạo không khí ấm cúng cho buổi lễ mà còn góp phần thể hiện sự tôn trọng dành cho nhà gái.
Quy định ứng xử trong đám cưới
Nối tiếp các quy tắc về số lượng người đi họ, vấn đề ứng xử trong đám cưới cũng rất quan trọng. Việc cư xử khéo léo, nhẹ nhàng giúp buổi lễ diễn ra suôn sẻ và để lại ấn tượng tốt cho cả hai gia đình.
Trách nhiệm của người đi họ
Người đi họ nên chủ động hỗ trợ các công việc cần thiết, đồng thời duy trì thái độ đúng mực, giữ gìn hình ảnh chung của gia đình nhà trai. Mỗi cá nhân cần chú trọng ứng xử với nhà gái một cách tôn trọng, thể hiện thiện chí và sự quan tâm.
Những lưu ý về trang phục
Trang phục đóng vai trò then chốt trong việc thể hiện tôn trọng không khí lễ cưới. Thông thường, nhà trai sẽ chọn áo dài hoặc các trang phục gọn gàng, lịch thiệp. Màu sắc tươi sáng hoặc trung tính được khuyến khích, vì những gam màu quá tối sẽ không phù hợp với không khí vui mừng.
Trang phục truyền thống : Áo dài cho người lớn tuổi, áo sơ mi hoặc Váy thanh lịch cho người trẻ.
Màu sắc : trắng, pastel hoặc màu nhã nhặn, tránh đen hoặc xám đậm.
Tổng kết
Qua nội dung chi tiết phía trên, có thể thấy rằng số người đi đám cưới ở nhà trai không cố định mà phụ thuộc vào nhiều Yếu tố, từ quy mô đám cưới, quan hệ hai gia đình cho đến phong tục miền. Hành động đi họ là cách thể hiện thiện chí, tình cảm thân thiết và trân trọng đối với nhà gái. Bên cạnh đó, phần thủ thuật quy tắc xử lý, lựa chọn trang phục và thái độ phù hợp cũng góp phần làm nên ngày trọng đại của đôi uyên ương thêm phần đáng nhớ.
2 notes
·
View notes
Text
Khổ đau trong tâm hồn bắt đầu từ đâu?
Ernest Hemingway có đoạn rằng:
“Bạn không thể cứu bất kỳ ai. Bạn chỉ có thể đứng bên cạnh họ, trao đi sự hiện diện, sự ổn định và bình yên của chính mình. Bạn có thể chia sẻ hành trình, bài học và góc nhìn yêu thương của mình. Nhưng nỗi đau là của họ, con đường là của họ, và câu trả lời cũng phải là của họ. Dù bạn quan tâm đến đâu, bạn không thể che chắn họ khỏi khó khăn hay buộc họ nhìn ra ánh sáng khi họ chưa sẵn sàng.”
Trong các giai đoạn của 1 mqh bạn tuyệt nhiên đừng bỏ qua bất kì giai đoạn nào. con gái thường lầm tưởng ngay trong giai đoạn tìm hiểu nhau. những cảm xúc mãnh liệt đã làm họ bước chân vào gia đoạn yêu đương nhanh hơn đối phương và rồi bị cảm xúc chi phối nhất thời bạn sẽ bỏ qua luôn những dấu hiệu quan trọng trong giai đoạn tìm hiểu của mối quan hệ
Có thể bạn là người tốt, cố gắng chữa lành đối phương nhưng đó là sai lầm. bạn không cần làm gì cả. hãy phẳng lặng như mặt nước của đại dương không ai thấu nông cạn. để sự bao la của biển cả là điều bao người khát khao vươn ra. nếu họ ngại khoogn thể vươn ra thì bạn cũng khoogn thể tấp vào bờ để gây nên bão tố.
sự hạnh phúc phụ thuộc vào cả 2 nhưng hãy tỉnh táo ở giai đoạn tìm hiểu..
hãy đánh giá cách mà họ đối xử với bạn ở giai đoạn tìm hiểu. HỌ có thể đang đau khổ hoặc khó khăn trong cái gì đó những Nếu thiếu đi sự nỗ lực từ 1 phía, thiếu đi sự tôn trọng, thiếu đi sự lắng nghe dù cho họ biết vì sao bạn như vậy, thiếu đi sự phản hòi và để bạn lại với 1 đống câu hỏi. làm cho cảm giác cô đơn ngay trong môi quan hệ dù ở giai đoạn tìm hiểu thì tương lai bạn cũng sẽ tiếp diễn những chuyện tương tự mà không có họ đồng hành.
Nếu giá trị sống và mục tiêu hoàn toàn khác biệt. sự nỗ lực bên cạnh họ của bạn là vô nghĩa.
Nếu bạn bước qua lằn ranh của giai đoạn nhanh hơn và có hành động khiến họ cảm thấy lố lăng có nghĩa là bạn đã out ra khỏi cuộc chơi. nếu họ hưởng ứng cùng bạn thì bạn đã có câu trả lời cho riêng mình.
Hành trình bạn học được từ họ sự tỉnh táo trong sự lựa chọn và trao đổi thì xin chúc mừng bạn đã quay được vào ô mất lượt.
2 notes
·
View notes
Text
Of This Life and the Next của 42DiamondBackedMako24
Đọc và xong vào 14/9-13/10/2024
Kiếp người kết thúc cùng bao dở dang, nuối tiếc và là khởi đầu của kiếp sống mới đầy bất ngờ, ngơ ngác, ngã ngửa.
Lấy bối cảnh là Bayverse nên dễ ụi😏, lại còn là phần tôi thích nhất trong ba phần đầu tôi cày nữa chớ (Dĩ nhiên là vẫn trừ đống sẹc-joke gớm ói ra). Cơ mà đấy chỉ là gia vị nền thôi, nội dung là khi Megatron thành công đoạt mạng Sam giữa đường chạy nước rút đến bên xác Optimus Prime cùng đống tro Matrix trong tay anh. Thay vì trôi dạt vào vùng không thời gian ảo vọng, gặp mặt các Prime đời trước và được họ lôi trở lại trần thế, nhập lại vào thân xác chính mình với khối Matrix đã thành hình sau đó thành công hồi sinh Optimus Prime như diễn biến phim thì Sam trong fic này chẳng thấy bất cứ ánh sáng nào phía cuối đường hầm cả, mọi thứ đen thùi cho đến khi có thể cảm nhận được sự việc xung quanh trở lại thì Sam đã thấy mình chuyển sinh, hoặc theo anh chàng thì cho rằng mình đã chiếm đóng vào thân xác một đứa trẻ robot sơ sinh-Orion-con trai của Optimus và Elita-one mất rồi.
Tôi khá là thích Sam trong fic này, hơi nhiều chuyện, hề hề xíu thôi chứ không có miếng cảm giác annoying nào. Phước phận của một đứa bé sơ sinh công nhận sướng vãi, tối ngày bú energon, ngủ rồi thì bố mẹ trăm công nghìn việc nên vừa nằm trong vòng tay yêu thương đi tứ phương vừa hít drama tứ phía. Từ từ làm quen với nếp sống mới, giống loài mới trên con tàu A.R.K.
Mà cũng không vì thế mà quên đi kiếp người và bố mẹ ‘ruột’ của mình, có rất nhiều sắc thái trong mối quan hệ của anh với hai người, họ làm anh điên đầu, họ làm anh phiền, họ luôn chế giễu anh dù là vô tình hay cố ý nhưng chẳng vì thế mà anh quên bẵng họ đi. Sam ôm nỗi nhung nhớ bố mẹ từng giây phút một, hối hận không thôi vì giờ liệu đã quá muộn. Còn về Mikaela Banes, anh chẳng thể đàng hoàng thốt lời yêu với cô, những hiểu lầm giữa cả hai còn chưa kịp giãi bày thì anh đi mất rồi.
Ở hiện tại thì Sam đang trong trạng thái đi còn chưa vững thì làm sao biết được nên làm gì nữa
Tôi quyết định bấm vào đọc là vì quả tóm tắt quá ư thú vị đi, cơ mà ngoài Dadimus, Elimom và Sam ra thì tôi còn đắm chìm vào các tuyến nhân vật phụ cùng cái không khí lạ lùng mà quen thuộc của truyện. Như đã phân trần trước đó, tôi vẫn rất dở về lore của Transformers, đặt biệt là dàn nhân vật dù hên sao đây là Bayverse fanfic, tác giả cũng crossover khá là nhiều nên cứ xem như chuyện thường như ở huyện, chỉ cần đừng dấn quá sâu vô lore từ series cũ (đặt biệt là G1) hay comic là ngon, movie so với mặt bằng chung thì dễ nuốt nhất nên biến tấu được gì thì cứ việc. Kiểu cái tật của tôi khi đu fandom mới là phải ngụp lặn trong mớ fanon trước, hiểu được hay không thì tùy thuộc vào ấn tượng hoặc fact nho nhỏ nào đó mà tôi lụm được, rồi cứ thế mà đi. Như ra đường mà chỉ có 5.000 dằng túi thôi á, không tương lai không quá khứ, chỉ có 5.000 đồng ở hiện tại.
Sơ qua thứ tôi thấy thú vị nhất trong fic này là sinh sản, bên cạnh allspark như thường thấy và các thể loại can thiệp từ bên ngoài thì nếu cặp đó là mech/femme họ vẫn sẽ có con thông qua giao hợp như con người vậy á😃. Nhưng thời gian mang thai sẽ là 5,5 năm tính theo tuổi người. Vì lý do đó mà nguyên dàn nhân vật đều ráp chụm lại với nhau thành một cây gia phả họ hàng, không phải dạng nguyên một chùm như Targaryen hay hoàng gia anh đâu, cái đấy dành cho Prime mà khi đọc sẽ hiểu, còn Cybertronian bình thường thì trong đây sẽ tách theo từng hộ gia đình riêng lẻ như ví dụ hai nhà Ratchet và Ironhide:
-Ratchet có vợ là Moonracer, con trai là Medix, em gái là Lifeline, em trai bên vợ là Roadbuster=>canon thì chắc kèo là đếch liên quan gì đến nhau nhưng trong fic này thì họ chung máu mủ ruột thịt.
-Ironhide có vợ là Chromia, con gái là Whirl, con trai nuôi là Bumblebee, 1 người anh trai tên Armorhide và 3 anh em trai của vợ là Blackout, Grindor và Dropkick=> canon Ironhide×Chromia thôi còn lại thì giống Ratchet.
-Gia đình Ratchet và Ironhide không liên quan gì về mặt huyết thống cả nhưng sớm sẽ kết thông gia vì hai cháu Medix và Whirl tự hứa kết tóc se duyên với nhau khi tới tuổi.
Đấy chỉ là một mắt xích nhỏ xíu trong một nùi xâu chuỗi các mối quan hệ quen biết/thù địch trong cái fic này. Bayverse nhưng không Bayverse, thứ Bayverse nhất trong đây là nhân vật và quân đội, còn lại thì xoay quanh drama nội bộ gia đình, nội bộ gia đình ông hàng xóm, nội bộ gia đình đám trẻ trong xóm, tình bạn khác giống loài, lập trường phe cánh chính trị, “cha đứa bé là ai?”, khi thân nhân, người yêu mình đang ở phe đối lập, giành trai giành gái các kiểu..vân vân,.. Không cháy nổ gì hết.
Đó giờ toàn đọc fanfic một couple thôi, không sờ mứt thì angst, không angst thì fluff nay rớ được fic này làm hoài niệm ngày nhỏ coi phim tâm lý xã hội chiếu giờ tối cùng mấy dì ghê gớm.
Thứ tôi hơi hơi không thích lắm là cách tác giả viết về Prime và tổ đội của Trent, thằng cha người yêu cũ của Mikaela â, không có cảm tình với ông này chút nào. Và tuyến truyện của ổng liên kết tới các nhân vật khác mà tôi đoán là từ phần 2014 và the last knight, eo ôi tôi đọc kiểu nửa tỉnh nửa mê ấy, không biết bao nhiêu % bị spoiler nữa. Mà tuyến này cũng là tuyến phản diện bên cạnh Decepticon luôn, ý là không phải team Trent mà là cái ổ tàn dư Sector 7 aka KIS mà mấy thanh niên số nhọ này bị lùa vào nè.
Về Prime, tôi hiểu Prime trong Bayverse là dạng bẩm sinh cha truyền con nối, cao quý như hoàng thất không phải kiểu chứng minh bản thân muốn bay cả mạng mới với tới danh hiệu đó như cách phiên bản khác rồi cơ mà giáp vòng nguyên một chùm nhân vật có hậu tố Prime lại thành gia đình/gia tộc nó cứ kiêng cưỡng.
Truyện tới nay 36 chương và vẫn đang tiến triển, bốn ngày trước tác giả có trả lời bình luận rằng công việc cuộc sống bộn bề quá nên vẫn chưa có chương mới.
5 notes
·
View notes
Text
Phim hay18: Bà Mẹ Trẻ 1
Phim tình cảm kể về cậu thanh niên 19 tuổi Jin-goo đang trải qua giai đoạn sung sức nhất của tuổi thanh xuân với những ham muốn thể xác khó nói, thậm chí cậu thường xuyên ngồi một mình liên tưởng tới khoảnh khắc được say đắm cùng với cô gia sư đang dạy kèm tiếng Anh cho cậu. Rồi một ngày nọ, cậu bị mắc kẹt trong sự xấu hổ và trở nên lúng túng với cô khi những ham muốn bị đẩy lên tới tột độ. Tuy nhiên, điều này trở thành cơ hội và cô ấy bắt đầu dạy anh ta về tình dục. Sự hồi phục của họ trở nên lãng mạn đến không thể kiểm soát. Tuy nhiên, cô ấy bỏ việc dạy kèm và tập trung vào mối quan hệ kết hôn thay vì qua lại với một cậu nhóc mới lớn.
Thời gian trôi qua và Jin-goo đã trưởng thành. Anh ấy đã từng mơ mộng tình dục. Tuy nhiên, người yêu của anh đã tính tới chuyện kết hôn sau khi mang thai nên anh ta gặp người mẹ vợ tương lai để nói về việc hôn nhân. Tuy nhiên, bà ấy rất đẹp và quyến rũ, vì thế mà anh đã bị bà hút hồn đến độ muốn được sở hữu bà ấy, thế nhưng điều đó là không thể khi anh cần phải nhanh chóng tính đến chuyện hôn nhân sau khi bạn gái mang đầu. Mẹ vợ tương lai đã không biết làm thế nào để giúp cho anh ta thỏa mãn như những gì con gái của bà đã làm.
2 notes
·
View notes
Text
Bế tắc thật
Lần đầu tiên em bị bỏ rơi, em mới chỉ là một hạt đậu bé xíu trong bụng mẹ. Người ta không chấp nhận em, vì mẹ em là một người phụ nữ có gò má cao, họ sợ. Khi biết em là con gái, người ta lại càng có lí do để chối bỏ em.
Mẹ cũng đã từng nằm trên bàn mổ, xác định bỏ em thêm một lần nữa nhưng không thành. Nghe nói lúc ấy mẹ đã ngất đi nên không thể làm được.
Khi sinh em ra, bà ngoại cũng từng muốn cho em đi làm con nuôi nhà người ta để sau này em được sống cuộc sống khác. Ông ngoại không chịu, nhất định giữ em lại.
Năm em mười tuổi, người cậu ruột thương yêu em nhất cũng bỏ em mà đi. Cậu nằm một mình dưới đất lạnh, mặc em đau khổ, mặc em khóc than. Từ ấy, em không còn được che chở nhiều nữa.
Năm em mười tám, có một mối tình đẹp ngót nghét tám năm, kéo dài cho đến hiện tại. Khi em đau ốm, khi em xấu xí vẫn kề cận nắm tay, dỗ dành và thương yêu. Em nghĩ, cuộc đời em đau khổ chỉ đến đây thôi, rồi em sẽ được bù đắp, yêu thương thật nhiều. Vậy mà,… gia đình người ta không đồng ý cho người ta ở bên cạnh một người bệnh tật như em, họ sợ em khổ, con họ khổ. Em đã khóc rất nhiều trong suốt những tháng qua nhưng chẳng thay đổi được gì. S vẫn phải làm tròn đạo làm con, nên S quyết định sẽ về bên anh chị cho thuận lòng bố mẹ, cho tết nhất nhà cửa được êm ấm. S nói chúng em không phải là chia tay, chỉ là tạm ở xa nhau cho bố mẹ bớt căng thẳng… nhưng liệu em có thể hi vọng một tương lai tươi sáng cho mối quan hệ này không chứ? Sao em thấy mọi thứ cứ mịt mì tăm tối và đau đớn như này.
Cuộc đời ơi, sao lại tệ với em đến như vậy?
10 notes
·
View notes
Text
Brainrot
Gnb x tkyk (actor au)
“Thiếu chủ giỏi chạy”- Nhật kí quay phim của Tkyk đảng
(Như trên, brainrot rấc xàm, bựa)
Hồi ?- G/3nba và giấc mơ trắng
Mái tóc dài óng ả trên màn ảnh của Thiếu chủ đại nhân vừa lên sóng tập đầu đã làm náo loạn hết cộng đồng phim cổ trang. Mọi người tranh nhau soi là hậu trường phải gia công bao nhiêu phần tóc giả để đạt được hiệu quả thẩm mỹ cho một mái tóc vừa dài, mềm rũ như dải lụa tằm kêu sa, mỗi khi mỹ nhân cất bước chân chạy, mái tóc giắt ngang màn ảnh, đen mun, như con dao bén ngọt khéo léo chia khung hình thật vừa mắt.
Tất cả những nghi hoặc mà thiên hạ bàn tán bỗng chưng hửng, khi thấy ở hậu trường hai đứa trẻ Tẩu nhược đảng gồm shizuku và ayako ngồi với nhau thắt tóc cho Tokiyuki
Mỹ nhân nhỏ tuổi, gia thế bí mật trong đoàn này phải được nuôi dạy như thế nào mà dưỡng ra được mái tóc dài, mượt hiếm có như vậy? Tokiyuki, nam diễn viên chính của bộ phim khiến cho giới điện ảnh xôn xao. Khi một cậu bé tay ngang lần đầu diễn xuất lại cast được vai một hoàng tử. Bé trai này đi casting là do Yorishige, nam thần điện ảnh (và nam thần kinh) dắt đi thăm thú đoàn phim, nói là cậu bé dễ thưn này là họ hàng của ổng. Mà nhìn thì thấy lời của Yori cũng gọi là đáng tin, thằng bé mắt hạnh, sáng ngời, khuôn mặt có nét thanh tú dịu dàng, có nét lanh lợi của trẻ nhỏ, nhưng cả người bé trai này có nét quý khí rõ hẳn ra.
Ngay từ khi thấy đứa cháu bí ẩn của nam thần kinh, đạo diễn quyết định cho cháu nó cast vai thái tử Houjou liền. Hiếm lắm mới có một tài năng nam sắc vượt trội, mà tính tình ngoan ngoãn, lanh lợi trẻ nhỏ nhưng không ngỗ nghịch, ý là không có tật xấu khó đỡ như cái tên Nam thần điện ảnh kia
“Cậu ta không diễn vai Houjou Tokiyuki, Cậu ta chính là Houjou Tokiyuki”- đó là lời của đạo diễn sau khi kết thúc chuỗi ngày tiếp nhận cả mấy ngàn hồ sơ casting và cuối cùng chọn ngay một người còn không có chủ đích đi cast
Mái tóc của nam chính Tokiyuki là chủ đích của đạo diễn đặt ra cho bộ phận tạo hình. “Cái răng cái tóc là gốc con người”- mỹ nhân đẹp người lẫn nết nhưng số phận lênh đênh lam nhan hoạ thuỷ như Thời Hạnh phải có tạo hình lay động lòng người, khiến cho ai nhìn thấy ngài trên màn ảnh thôi đã xao xuyến
Và mục tiêu đó đã thành công. Mái tóc dài óng ả ấy buông dài ra như dải lụa quấn quýt cõi lòng bất cứ ai lỡ thấy một khung cảnh Thời Hạnh chạy trốn- chiến đấu- chiến thắng.
Đối với đám trẻ Tẩu nhược đảng, hai đứa con gái shizuku, ayako rất thích “mượn” tóc của Tokiyuki để thắt một hơi thật dài, vì hai đứa chưa đứa nào nuôi được tóc dài như nó, mấy khi nào không hoạt động này kia thì mới dưỡng được tóc, mà mấy lúc đó cũng hiếm.
Thế còn đám con trai?
Kojirou thì cười hé hé bảo mấy brand dầu gội dầu xả mấy ngày nay đang nóng lòng tìm cậu lắm đấy Tokiyuki, đạo diễn với giám đốc đoàn mà không mạnh tay chặn hết thì cậu chắc bị người ta bứng khỏi phim trường rồi
Genba? Cái tên tiền bối đóng vai không ưa “công tử” và cũng không ưa “công tử” ngoài đời? Hắn có ghét dải tóc đen mượt lượn lờ duy mỹ trên từng thước phim không
Nó có.
Nó ghét đến nỗi mơ những đêm trắng, tay hắn đan vào mái tóc nhung lụa, để dải lụa đen tuỳ ý phủ lên hết gương mặt hắn thay cho cái khẩu trang nó mang đi làm mỗi ngày. Mùi thơm thoảng nhẹ, không rõ là hương bồ kết hay gì, mà có quan trọng nếu nó không biết? Mùi hương ấy sẽ tràn vào mũi, vào từng mao mạch bên trong mũi trào xuống phổi
Nó sẽ hít lấy, quện lấy không sót gì, lỗ mãng, vô lễ với chủ nhân cao quý
Ái ân thề nguyện hay ảo mộng bẽ bàng, khoái trá căng phồng
Vỡ tan
Trắng xoá
Tên Genba, với tuổi nghề cũng coi như là có bon chen trong cái giới lấy trọng lòng ta để mua vui lòng người, coi như cũng có biết này biết kia.
Nó cảm thấy may là nó có tạo hình lấc cấc xấc láo. Không chắc là nó phải đi làm đỹ đực ngay từ thuở còn thơ, như mấy thằng bất hạnh không gia thế mà dám bon chen, như nó vậy
Nhơ nhuốc làm sao.
Bí mật cả đời Genba- thạo nghề diễn
Hắn đã không hề Diễn- Khi thề nguyện “ám lấy” một Thái tử cao quý
6 notes
·
View notes
Text
Có lẽ anh đã biết câu trả lời của em thế nào, nên những gì anh viết đây, đã là thứ anh linh cảm, và chuẩn bị cho riêng em, nhưng chưa gửi đến.
Đêm hôm chia tay, em nói lại một điều đã từng nói rất nhiều.
"Chúng ta không thể đến với nhau !"
Anh thật buồn, thật chán nản. Có lẽ em không hiểu được, quyết định bỏ SG trở về, vì lý do gia đình, vì anh muốn nhổ đi cái gai trong lòng. Còn vì em, anh muốn chúng ta sẽ không mãi phải như thế này. Xa xôi, cách trở, và không thể bên nhau.
Anh muốn đưa em về gặp mẹ, anh muốn cùng em về quê hương em, anh muốn thấy khoảng sân lát gạch đỏ trong mơ, muốn thấy khu vườn em vẫn hay than thở. Và căn phòng mỗi khi em về, em ngồi đó, nhắn tin cho anh !
Sau khi đưa ra quyết định, anh đã cố gắng, cố gắng liều mạng làm việc, liều mạng phấn đấu vì tương lai. Lại dần tính toán những chuyện sau này.
Vì sao ?
Bởi vì em với anh, chúng ta như người hai thế giới [...]
Cuối cùng thì thế nào ?
Em đã cảm thấy rất buồn cười phải không?
Trước kia đối với em, có lẽ anh chỉ là một người khách qua đường, không là gì cả, còn đối với anh, thì rất khác.
Nếu em chưa từng xuất hiện, anh sẽ sống rất tốt, có lẽ cũng không vì thế mà hi vọng, để rồi thất vọng như bây giờ. Lời nói của em hôm ấy, em có người mới, như lưỡi dao chém vào tim anh, khiến anh chỉ biết im lặng. Không đau, không hận, chỉ cảm thấy chua xót mà thôi...
Dứt khoát chia tay như vậy, em không cần thương cảm, không cần mất mát, bởi vì không cần thiết, hoặc có khi em cũng không có cảm giác gì. Tất cả chỉ là anh tự huyễn hoặc.
Nhiều năm sau, có lẽ em sẽ còn nhớ đến anh, thậm chí ngẫu nhiên có chút chua xót, vậy thì sao chứ? Anh chẳng qua là một đoạn hình ảnh trong đời em, hình ảnh chỉ như thước phim nhạt, vĩnh viễn sẽ không đóng dấu trọng yếu nhất trong nội tâm của em.
Nhiều năm sau, quay đầu lại là cảnh còn người mất, Nguyễn Du, Quang Trung, những con đường xưa vẫn như cũ trầm mặc, không còn gặp lại em, người đã đi xa khỏi đời anh. Đoạn đường xưa bên hồ, vào một đêm thu nào đó, ngẫu nhiên có gió nổi lên, từng chiếc xe lác đác lướt qua, những chiếc lá vàng rơi rụng , để lại hai hàng cây trơ trọi kéo dài trên đường phủ đầy lá. Hoang vu và cô đơn, như cuộc đời này của anh.
Ai là khách qua đường trong sinh mệnh của ai
Lá vàng vương vãi trên đường, gió heo may se lạnh, ghế đá im lìm, không cần câu trả lời, không cần nói nhiều, phải không em ?
Trời đổ cơn mưa ngâu, phủ lên thảm lá hoang vu lần nữa, hoà tan mùi hương đêm, thêm một tia lạnh lẽo. Có lẽ vào một đêm như thế, anh sẽ tìm về chốn cũ, đứng dưới mưa, dừng chân một lát, để nhớ chốn này khi xưa còn có cố nhân, một cô gái đã từng nép mình trong áo khoác của anh mà hát lên khe khẽ. Kỷ niệm ấy, với em có lẽ là bé nhỏ không đáng kể, có phải không ?
Ta đã yêu như thế, tình yêu ấy bừng lên như pháo hoa, sau đó trở về bóng tối rồi lặng yên vĩnh viễn. Em vẫn vậy, với anh muôn đời như ngày đầu gặp gỡ. Chỉ là giờ đây gần trong gang tấc mà không chạm đến, cách xa như trời đất, không thể kéo lại.
Ta đã đi qua nhiều nơi, để lại dấu chân rất chậm, phủ bụi, rồi thời gian và người khác sẽ giúp em xoá đi mọi dấu vết.
Thật muốn ôm em lần cuối.
C'est la vie !
Sau này, anh sẽ chỉ là một dấu chấm nhỏ, trong nội tâm của em. Ngẫu nhiên em sẽ nghĩ đến, nhưng nhạt nhoà. Hoa có khi tàn, nhạn có khi trở lại, nhưng hồi ức về anh rồi sẽ phôi phai. Thời gian đầu sẽ khiến em khó chịu một chút, nhưng em sẽ quên nhanh, đừng suy nghĩ gì nhiều cả.
Hãy tin rằng em đã làm đúng, hãy sống vui và hạnh phúc cùng người em chọn...
Hôn em,
Kỷ niệm nhiều khi đẹp
Nhiều khi lại quặn lòng
Như đêm nay nhớ đến
Người yêu, em nhớ không
....
Anh đi bên hồ vắng
Dìu em tay trong tay
Con phố quen thinh lặng
Hè vương lá vàng bay
....
Đêm nay phố vẫn vậy
Vẫn ngõ nhỏ đèn vàng
Chỉ còn anh đứng đợi
Một đời...đã đi ngang !
20/6/2022 - From SGN to HAN with love !
TMA
Page Bình Minh Mưa
4 notes
·
View notes
Text
Just a bad day, not a bad life.
Cổ từ quê lên lại SG với một tâm thế chẳng hề vui vẻ gì vì những chuyện trước đó vốn không dễ dàng nay lại càng khó khăn hơn. Nhưng cổ lạc quan và cố gắng trấn an bản thân rằng mình vẫn chưa phải là tuyệt vọng. Và trong lúc cổ đang (cố gắng) phấn chấn, trên đường, trời mưa, và xe của cổ tắt máy. Bằng niềm tin không lung lay, cổ lạc quan và nghĩ rằng dắt bộ chút là tới chỗ sửa xe là được thôi. Rồi có một chú đáng yêu đẩy giúp cổ một đoạn đến tiệm sửa xe. Để rồi tại đây, sét đánh ngang tai nghe anh chủ tiệm báo rằng ảnh phải sửa đến ngày mai mới xong. Xe hết sạch nhớt, hư máy. Đúng là đồ con gái chạy xe.
Cổ tuyệt vọng chẳng biết nên làm thế nào giữa con đường Mỹ Phước Tân Vạn vắng hoe không một chiếc xe khách. Cổ ngồi nhắn tin cho bạn hủy chiếc hẹn tối nay, hủy lịch dạy, nhắn cho các chị em xin thỉnh giáo một phương án hay ho nào đó, trong lúc nghe anh chủ tiệm cảm thán “con gái không biết thì thôi này còn gặp mấy thằng chồng không để ý”. Haha. Thương phận đàn ông chưa, không làm gì cũng bị đánh giá. Thương mình nữa, hổng có người đàn ông để trách. Đùa chứ trách mình quen thói ỷ vào ba mình, đều đặn thay nhớt cho mình không bao giờ kể. Bởi thế bà ngoại, cậu Út, cô Út, anh chị trách mình sơ ý nhưng ba mình tuyệt nhiên không mắng, vì ba biết do ba luôn làm giúp mình, mình trước nay chẳng hề biết khi nào phải thay nhớt.
Cuối cùng thì mợ chạy 45’ từ quê lên cứu mình về. Mợ đòi đi, dì đòi đi, em gái đòi đi, ai cũng giành nhau cứu mình. Ba cũng đòi gọi hết đủ người ở Bình Dương đến xem mình thế nào. Về nhà mợ mua cho bánh tráng nướng. Mẹ nhắn hỏi, bảo thương con gái quá dắt đi cả chặng dài. Ba gọi bắt gửi stk cho ba chuyển tiền. Gia đình thật là tốt.
Mình gọi cho Ryo-san, xin wfh vì vấn đề xe cộ. Sếp cũng sốt sắng hỏi mình cơ thể mình có sao không, chắc tưởng mình bị xe đụng. Sếp cũng có chút cute í.
Những ngày tối mù mình cũng sẽ vượt qua. Còn quá nhiều may mắn trên cuộc đời này. Mong em không mệt, không bỏ cuộc, không chán đời, không trách than phận mình xui xẻo.
2 notes
·
View notes
Text
Gửi đến bố mẹ thân yêu của con
20 tháng 8 năm 2024.
Vậy là còn khoảng 1 tháng nữa con sẽ bay đi Sydney, theo chồng xa bố mẹ. Lúc đầu khi nghĩ là đi, con cũng khá dững dưng và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, càng gần đến ngày đi, con càng cảm thấy sợ.
Cuộc sống sẽ thay đổi nhiều. Con sẽ xa gia đình của con, xa bố mẹ, chị em, xa con chó của con, phải từ bỏ công việc & cuộc sống con đã xây dựng 5 năm qua. Tuy nhiên, con biết con muốn điều gì, và con luôn nghĩ rằng cuộc sống nên có những quyết định để đi tiếp.
Con không lên kế hoạch cho chuyến đi này, mọi chuyện đến thật tự nhiên, từ lúc con quen Jun cho đến lúc này. Thời gian tuy ngắn, nhưng năm nay con có thật nhiều quyết định lớn trong cuộc đời: cưới chồng, có con, nghỉ việc, và chuyển nơi sống đến một nơi xa lạ.
Con mong rằng cuộc sống sẽ đối xử tốt với con vì con biết rằng con luôn sống đúng mực và chăm chỉ. Con luôn cố gắng để đạt được mọi thứ mình mong muốn. Mà con muốn bố mẹ biết rằng con thật sự rất biết ơn những gì bố mẹ dành cho con.
Con không phải một đứa học quá xuất sắc, quá ngoan ngoãn hay quá giỏi giang. Con là một đứa con gái lớn lên ở một thị xã, rồi lên thành phố, rồi sang nước Mỹ xa xôi để học. Từ đó, con đường với con mở ra, con đi làm cống hiến cho cuộc đời cho xã hội. Mà con muốn nói rằng chính cơ hội mà bố mẹ cho con đã đưa con đến những chân trời mới, ngôn ngữ con chưa từng biết, đất nước con chưa từng nghe qua. Và chính những món quà này đã đưa con đến con của hiện tại - là công việc con có được, là người chồng mà con quyết định gắng bó, là nơi mà con quyết định sẽ sống sau này (vì con đã biết ngôn ngữ mà).
Vì là con của bố mẹ con đã từng được đi qua những vùng đất tuyệt đẹp và học hỏi những điều mới mẻ từ thế giới:
Hồng Kông, Thái Lan, Malaysia, Singapore, Mỹ, Trung Quốc, Đài Loan, Nhật, Ý, Thụy Sỹ, Hy Lạp, Qatar, Úc, và nhiều đất nước nữa trong tương lai.
Vì là con của bố mẹ, con được học rằng phải có đạo đức, phải làm điều tốt, phải lễ nghĩa, phải chăm chỉ, để có một tương lai tốt đẹp.
Kiến thức và sự giáo dục của bố mẹ là hành trang vô cùng quý báu cho con để bước đi trên từng chặng đường, con thật là may mắn khi được bố mẹ nuôi nấng.
Từ lúc con tốt nghiệp đại học đến nay, con vẫn luôn cố gắng để tự lập, để có thể là niềm tự hào của bố mẹ và là một tấm gương tốt đ��� các em noi theo. Tuy con chưa làm được nhiều, nhưng con tin rằng con đã làm hết sức mình để có thể làm gia đình tự hào về con.
Thêm vào đó, con cũng muốn nói cho bố mẹ biết rằng, nhờ vào tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ & gia đình mình, mà con luôn tự tin bước đi trên con đường rất khó khăn của một người trưởng thành. Rằng khi con vấp ngả, hay con áp lực trong công việc, cuộc sống, gia đình mình luôn là điểm tựa của con. Là một nơi mà con nghĩ rằng dù con có thành công hay thất bại, con cũng có nhà để về, có bố mẹ để than thở, có chị em để chia sẻ nỗi niềm. Con thật may mắn vì có một gia đình yêu thương con.
2 notes
·
View notes
Text
Khi bạn đi lấy chồng, nhà chồng sẽ không vì có thêm bạn mà đông vui hơn, còn nhà đẻ vì thiếu đi bạn mà hiu quạnh trống vắng...
Bố bảo bị gầy đi nhiều từ hồi lo cho tôi lấy chồng, hôm cưới, mặc dù đã cố gắng dặn lòng mình không được khóc nhưng cứ nhìn thấy bố là lại oà lên. Tôi ôm bố mẹ rồi theo chồng về, chỉ biết là từ giờ và sau này, nơi đây chính thức không còn ngôi nhà mà tôi tung hoành nữa, sẽ chỉ là một chốn để về chơi, như một vị khách.
Công việc của mẹ hay bận, em trai thì ngày ngày đi học trên trường, đi học thêm tất bật chẳng mấy khi xuống giúp bố cơm nước. Chỉ có bố ở nhà loanh quanh việc trên xưởng rồi cơm nước ở nhà. Thiếu tôi hẳn bố đã buồn đi nhiều nhưng cũng thấy quen dần với việc đó, nên tôi dặn lòng cho Bob ở lại để bố vui như mỗi lần thấy tôi bên cạnh.
Có hôm tôi xuống nhà chỉ thấy bố ngồi ăn một mình, sau đó ngồi phòng khách xem bóng đá một mình và chải lông Bob. Tự nhiên muốn về nhà, nằm một hôm, như những ngày trước đây. Tuy trước đây tôi ở nhà cũng chỉ nằm trên phòng, đi chơi, nhưng cảm giác có thêm người ở nhà cũng đỡ hơn là chỉ có một mình.
Giả dụ những nhà chỉ có con gái thôi thì theo một ý nghĩ khách quan nào đó cũng là khá buồn, bởi vì con gái gả chồng, sau này chỉ còn 2 ông bà thôi.
Thật may tôi đã lựa chọn việc lấy chồng gần, vài bước về đến nhà, cũng do dạo này tôi sắp sinh em bé, cơ thể nặng nhọc lười đi lại nên không mấy khi qua chơi được. Chắc đây có lẽ là một trong những lựa chọn may mắn nhất cuộc đời tôi và thật may chồng cũng là người mà tôi thương yêu thực sự.
Thật ra chẳng ai muốn rời xa con cái cả, ai cũng muốn được nương tựa và dựa dẫm vào nhau. Nhưng là bố mẹ, phải dành ưu tiên cho những niềm vui và hạnh phúc của con cái mình, càng không được chia rẽ hạnh phúc tương lai của các con, vậy mới là những người bố mẹ tốt.
Con yêu gia đình mình, yêu bố mẹ của con!
11 notes
·
View notes
Text
Một cô gái có thể chấp nhận bạn chưa có tài sản gì to lớn trong tay, nhưng ít nhất bạn phải có chí tiến thủ và khả năng bảo vệ cho cô ấy.
Một chàng trai có thể chấp nhận bạn ngoại hình bình thường, nhưng sẽ cảm thấy chẳng an tâm nếu bạn không có khả năng vun vén cho gia đình.
Con người có thể chấp nhận sống khó khăn một thời gian, nhưng ít nhất phải có hy vọng về tương lai, phải có sự an tâm và yêu thương để cổ vũ bản thân nỗ lực cho mối quan hệ.
Sau cùng bạn sẽ hiểu rằng, một mối quan hệ có bền vững hay không phụ thuộc vào sự đồng điệu trong nội tâm và cách nhìn về thế giới của hai người.
#tusachchualanh
30 notes
·
View notes