Tumgik
#gái gia lai
iambep · 1 year
Note
Bep thân mến! Em vừa bước vào tuổi 30, em có một gia đình nhỏ, một bé gái 5 tuổi. Em đang làm một công việc mà em không thấy hạnh phúc. Em có người Sếp trực tiếp mà em không tôn trọng: chuyên môn không vững, hơn thua với nhân viên. Team tụi em không được chia sẻ với nhau, trong team cũng chính trị. Nhưng công việc này lại cho em một thu nhập rất tốt, (kinh tế gia đình em lo là chính), và nhiều thời gian để em có thể làm thêm việc khác, em đang làm 1 project của mình. Nếu là Bep, Bep sẽ làm gì ạ?
Công ty nào cũng có mặt sáng tối, đó là xã hội thu nhỏ. Anh luôn chuẩn bị tâm thế đi làm mỗi ngày và đối diện với những người mình không thích thú lắm, đầy đủ những tính cách khó nắm bắt. Nhưng nếu không phải việc của anh, và anh ko thay đổi được họ. Anh chấp nhận và bỏ họ ngay ra khỏi đầu. Chính trị chính em ở đâu cũng tồn tại, quan trọng là mình tham gia đến đâu. Nếu mình không nhúng vào sâu lắm, thì cứ coi nó là việc bình thường và nếu chọn phe, thì phải chọn cẩn thận. Bè phái luôn là con dao hai lưỡi, nếu mình hiền lành không quan tâm chính trị thì tốt nhất đừng chơi, cũng đừng hở ra với người khác là mình thích phe nào hơn phe nào. Quan sát, phân tích và hành động. Sếp cũng là con người, và nếu em không thích và biết tính người đó hơn thua với nhân viên, hoặc sĩ diện của họ cao, thì nên biết điểm đó để dừng lại, hoặc khai thác. Hai hướng để em chọn. Với anh, anh chọn việc không quan tâm và làm tròn bổn phận của mình. Nếu mỗi việc mình làm ở công ty đều canh cánh trong lòng một ông sếp tồi đằng sau e rằng mình cũng không ổn về lâu dài. Tại sao người đó lại có thể len vào đầu em nếu như em không cho phép? Công việc không hạnh phúc, nhưng cho em thu nhập tốt. Vậy thời điểm kinh tế đang khó khăn thế này là tạm đủ. Nói thật, chẳng ai đi làm mà thấy hạnh phúc phơi phới mỗi ngày đâu em, trạng thái thôi, và nó thay đổi tùy theo góc nhìn, sức khỏe và mood của em hàng ngày. Em có project riêng, vậy hãy dành tâm sức cho project đó, xem kết qua đến đâu, nếu nó tốt ngoài mong đợi, giờ em có lựa chọn là bỏ việc chính để làm việc phụ. Nếu nó chưa ổn, và em chưa có lựa chọn tốt hơn cho công việc chính, anh nghĩ em nên tiếp tục đi làm và có saving riêng cho tương lai. Cuối cùng, lời khuyên của anh không thể chính xác, vì anh ko ở hoàn cảnh của em. Nhưng nếu anh quá chán công việc của mình, môi trường làm việc cũng như văn hóa của công ty, anh chắc chắn sẽ chọn phương án nghỉ. Bởi 8 tiếng hàng ngày ở đó sẽ lấy đi rất nhiều năng lượng của mình. Năng lượng này khiến bản thân chúng ta thay đổi kinh khủng mà ta còn không nhận ra. Nhớ nhé, chúng ta nhìn người khác nhiều nhưng dành thời gian quan sát chúng ta không bao giờ đủ đâu :D Chúc em và gia đình thật nhiều may mắn. Hãy làm tốt bổn phận của em. BeP
145 notes · View notes
boconganh-blr · 8 months
Text
07 DẤU HIỆU CHO THẤY MỘT CÔ GÁI ĐANG NGÀY CÀNG TỐT ĐẸP HƠN
Một người phụ nữ ở trạng thái tốt nhất sẽ ra sao?
Yêu bên trái, cảm thông bên phải, bước đi trên cả hai làn của con đường sinh mệnh, một bên gieo hạt, một bên nở hoa, tô điểm cho con đường dài rộng này tràn ngập hương hoa, giúp những người đi đường đang phải trải qua gian khổ, dẫu có giẫm phải gai cũng không quá đau khổ, dẫu có rơi nước mắt cũng không quá buồn thương.
Bất kể thế nào, nếu muốn sống thật tinh tường, càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta phải ghi nhớ kỹ bảy đúc kết cuộc đời sau.
1. TẬN HƯỞNG CÔ ĐƠN
Chúng ta đều đã từng mưu cầu được hòa vào đám đông nhộn nhịp, khát khao sự náo nhiệt rộn ràng. Bất cứ ai cũng chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường.Những ngày tháng về sau, cảnh đẹp ngày lành, cuối cùng vẫn chỉ một mình nhìn ngắm; buồn vui mừng giận, cuối cùng vẫn chỉ một mình chịu đựng. Trong lòng có thể chứa đựng muôn núi ngàn sông, nhưng cuộc đời lại là một hành trình cô độc, sau khi thực sự cất bước, bạn mới nhận ra những đêm tối cô độc cũng có thể lấp lánh ánh sao, những bữa cơm một mình cũng có thể đậm đà hương vị. Nếu một cô gái càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, thì ngay cả khi bạn không nhìn thấy, cô ấy vẫn đơm hoa khoe sắc, tỏa sáng rạng rỡ như thường.
2. NGỪNG GHEN TỊ
Muốn trở nên ngày càng tốt đẹp hơn, bạn cần một trái tim bình dị trưởng thành lên từng ngày. Chẳng cần phải phiền muộn vì “cô ấy có hoa nhưng mình lại không”, chẳng cần phải buồn bã vì “cô ấy có người cạnh bên còn mình thì không”, chẳng cần phải ủ rũ vì “cô ấy được chiều chuộng còn mình thì không”, chẳng cần phải lo nghĩ vì “cô ấy may mắn còn mình thì không” nữa. Dần dần trở nên bình thản, dần dần chú tâm hơn vào thế giới của mình, dần dần không còn ghen tị nữa. Bởi vì bạn biết, vận mệnh luôn đối xử công bằng với tất cả mọi người, chuyện gì đến rồi sẽ đến, không cần sốt ruột làm gì.
3. QUEN VỚI THONG DONG
Đối với mọi chuyện, đến thì ta đón nhận, đi ta không níu giữ. Thong dong là một phong thái, cũng là một hoài bão vĩnh viễn. Không vướng mắc với quá khứ, không do dự ở hiện tại, không hoang mang vào tương lai, chân thành với bạn bè, trìu mến với người yêu, hết lòng với gia đình, ôn hòa bao dung với người xa lạ. Gặp phải khổ đau, không than thân trách phận; bị phản bội, không canh cánh trong lòng; vấp phải khó khăn, không sợ hãi luống cuống; đối mặt với điều chưa biết, không rụt rè e ngại. Cho nên hãy làm quen với sự thong dong, giống như có được mọi thứ trong tay rồi lại trả chúng về cho thế gian này.
4. CHÚ TRỌNG VẺ ĐẸP BÊN TRONG
Nếu vẻ đẹp nằm trong nội tâm, thì năm tháng sẽ chẳng thể đánh bại. Cốt cách mỹ nhân không nằm ở da thịt bên ngoài, biết bao nhiêu nhan sắc tuyệt trần, cuối cùng cũng héo tàn theo thời gian, chỉ có linh hồn phong phú mới mãi mãi bất diệt. Người phụ nữ càng ngày càng trở nên ưu tú, sẽ giảm bớt thời gian vào trang điểm ăn mặc và dành nhiều thời gian để gia tăng kiến thức cũng như làm đẹp thêm cho nội tâm của mình.
Học tập, bởi một khí chất “cao cấp” đương nhiên không thể thiếu sự hun đúc của kiến thức.
Đi du lịch, mở mang những chân trời mới, làm phong phú thêm trải nghiệm của bản thân. Giảm thiểu những tương tác xã hội không hiệu quả, gặp gỡ những người bạn tích cực xán lạn, bớt lệ thuộc vào các công cụ giải trí, từ bỏ một số sở thích và ước mơ, chú tâm vào những chuyện mình thực sự yêu thích và xứng đáng.
Và hãy thật lòng yêu việc đọc sách.
5. YÊU THƯƠNG BẢN THÂN
“Ai cũng có ít nhất một giấc mơ, có một lý do để tiếp tục kiên trì; nếu trái tim không có chốn về, đi đâu cũng thấy mình tha hương.” Khuyên bạn biết yêu thương bản thân, vì mong bạn độc lập; Khuyên bạn biết yêu thương bản thân, vì mong bạn tự tin; Khuyên bạn biết yêu thương bản thân, vì mong bạn tự do; Khuyên bạn biết yêu thương bản thân, vì mong bạn luôn vẹn nguyên.
Yêu thương bản thân, yêu thương cả những vết sẹo của mình, yêu thương cả hành trang mình mang ra đời, yêu thương cả những mơ ước, yêu thương cả những thứ đã và đang mất đi, yêu thương cả những thứ đã và sắp có được.
6. KHÔNG HÀI LÒNG VỚI HIỆN TẠI
Không hài lòng với hiện tại, cũng tức là trong lòng mang mơ ước và liên tục phát triển.
Duy trì cảm giác “khao khát” với cuộc sống, tin tưởng rằng mình xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, phải biết rằng cuộc đời vẫn còn rất dài và còn vô vàn khả năng, bạn sẽ phải bất ngờ nếu tiềm năng của bạn gặp được hoài bão trong lòng bạn đấy.
7. KHÔNG E SỢ TƯƠNG LAI
Có lúc, chúng ta e sợ tương lai, bởi vì không biết sau này sẽ còn bao nhiêu khó khăn gian khổ đang chờ đợi mình và liệu có thể chuẩn bị thật tốt để ứng phó hay không. Nhưng những cô gái càng ngày càng trở nên ưu tú sẽ ngẩng cao đầu, hiên ngang tự tin tiến về phía trước.
Họ không tin tưởng vào chủ nghĩa may mắn “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, mà tin tưởng vào chủ nghĩa anh hùng “dẫu biết khi đó sẽ vô cùng khó khăn nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tất cả những điều chưa biết trước”.
Tương lai không ai biết trước, nhưng chúng ta chẳng thể nhảy cách quãng qua nó được.
-Phần đời còn lại, hãy làm một người phụ nữ tự tỏa hào quang-
18 notes · View notes
lemd · 1 year
Text
Hello anh. Em không biết dạo này anh còn trả lời ask nữa không nhưng em vẫn cứ mạo muội submit một chiếc vào đây. Hy vọng có thể nghe suy nghĩ của anh về vấn đề em đang gặp phải dưới góc nhìn của cánh đàn ông.  Em và bạn này là đồng nghiệp chung bộ phận với nhau, rất vui vẻ và thân thiết. Còn bạn này là người [nước ngoài] có bạn gái là người Việt. Sang năm tính cưới. Trước đó vì mqh giữa bọn em thân thiết ở công ty, nên thỉnh thoảng có nhắn tin cho nhau (tính theo tháng), năm mới christmas sinh nhật đều đúng 00h nhắn chúc mừng (đa phần là bạn ý nhắn đến trước), có đi ăn đi chơi với nhau theo nhóm 1-2 lần. Nói chung là giữ khoảng cách an toàn mặc dù em không phủ nhận là em có cảm tình với bạn ấy.  Câu chuyện bắt đầu từ đầu năm nay. Cứ khi nào bạn ấy uống biêng biêng say là bạn ấy sẽ ra ngồi gần chỗ em, dùng đũa dùng cốc của em, nói chuyện và đôi khi secretly skinship với em. Về phía em thì em nghĩ vì bạn ý say nên mới như vậy, còn em cũng không muốn làm căng với người say nên cũng cho qua những lần skinship đó. Tuy nhiên duy nhất 1 lần khiến em bất ngờ là khi chỉ có 2 đứa với nhau (ở private, không phải cty), bạn ý không say nhưng [...] khiến em nhận ra những lần trước không phải vì say nên bạn ý mới làm thế. Nhưng qua những lần như vậy em với bạn ý nhắn tin với nhau nhiều hơn (gần như ngày nào cũng ntin qua lại). Em muốn ở cạnh bạn ý, nchuyen với bạn ý nhưng mỗi lần như vậy em đều có cảm giác tội lỗi và sai trái vì bạn ý là người đã có bạn gái rồi... Em không biết có phải bạn ấy gặp cú shock với việc sắp phải cam kết hôn nhân  nên muốn vùng vẫy trước khi vào chuồng hay không. Em cũng không biết là bạn ý có thích em thật không hay để cho đỡ chán thì chọn ai cũng được. (nếu ai cũng đc thì có thể ra ngoài vớ đại ai đó dc ko méo gì chọn đồng nghiệp ngay sát sườn :v). Bạn ý một mặt nói với em là mqh của bạn ý với bạn gái vì đã lâu rồi nên không còn cảm giác yêu đương nữa mà giống với gia đình hơn và bạn ý cảm thấy chưa sẵn sàng cho hôn nhân lắm, nhưng một mặt bạn ý vẫn care bạn gái ở mức độ tối thiểu để không khiến mqh đó đổ vỡ giống như maintain nhưng rồi tối về thì vẫn lại nhắn tin với em. Em có nói với bạn ý là việc em thổ lộ tình cảm của em cho bạn ý chỉ là để giải toả cảm xúc của em thôi, còn em không mong đợi việc bạn ý chia tay bạn gái để đến với em vì em không muốn mình trở thành lý do cho sự đổ vỡ mqh của người khác. Mà kể cả bạn ý có ctay bạn gái để đến với em thật thì em cũng sợ tương lai mình cũng có thể trở thành nạn nhân giống bạn gái bạn ý bây giờ. Vì vậy nên đến khi nào em cảm thấy việc em đang làm gây cảm xúc quá tiêu cực cho em, hay khiến em cảm thấy quá thảm hại thì em sẽ tự xoá sổ cảm xúc này. Cho đến giờ em đã rất kiềm chế việc mò đến gặp bạn ý, rủ bạn ý đi chơi mặc dù bạn ý tỏ ra rất vui mỗi lần em làm như vậy. Bạn ấy rủ em qua nhà xem phim, rủ em đi chơi đi du lịch cùng. Nhưng dĩ nhiên em không thể nhận lời được.  Đây rõ ràng là red flag nhưng em không biết nên làm gì với cảm xúc của em nữa khi mà cứ phải kiềm chế hoài anh ạ. Theo anh bạn ý có nghiêm tuc với em không ạ?  Sorry anh vì em viết dài. Em cũng kể khá chi tiết nữa nên cũng sợ người quen hay ai đó đọc được. Vậy nên nếu cơ may được anh trả lời, nhờ anh giữ private hoặc xoá bớt những phần em đã gạch đi giúp em ạ. 
Em thân mến,
Thực sự thì anh cũng không có nhiều thời gian cho Tumblr nữa nên thi thoảng anh chỉ có thể vào đây và lắng nghe tâm sự của mọi người thôi. Có thể mọi người biết hoặc không biết, nhưng không phải tâm sự nào anh cũng có thể giải đáp được. Anh không phải là thần thánh đến mức chuyện gì cũng tinh thông, và anh lại càng không có đủ thời gian mỗi ngày để quan tâm đến tất cả mọi người và mọi thứ. Nhưng riêng tâm sự này, anh nhận ra một trong những độc giả lâu năm của blog, anh quyết định viết vài dòng trước khi em làm gì mà có lẽ về sau em sẽ hối hận.
Nếu em muốn nghe lời khuyên của 1 người đàn ông, thì anh cũng muốn khẳng định lại một lần nữa là anh không thể đại diện cho tất cả đàn ông, và câu trả lời của anh có thể thiếu sót. [Ở đây, xin được báo trước đến tất cả các độc giả nam khác là câu trả lời có thể không phải là tích cực cho cánh đàn ông lắm và mình không chọn phe hay đạt được lợi ích gì cả từ câu trả lời này.] Câu trả lời có lẽ đã khá rõ ràng với tất cả mọi người, đặc biệt là với em, người gửi đi tâm sự. Đúng, cậu [người nước ngoài] này là 1 lá cờ đỏ bay phấp phới. Nhưng việc em lựa chọn có leo lên nó và biến thành 1 ngôi sao vàng hay không hoàn toàn là quyết định của em. Nhưng đừng để 1 lá cờ đỏ có nhiều hơn 1 ngôi sao vàng.
Cậu ta có cảm tình với em không? Chắc chắn là có rồi.
Cậu ta có nghiêm túc với em không? Ồ, anh nghĩ là có đấy, dành từng ấy thời gian cho em thì rõ ràng là rất nghiêm túc. Em có nhớ câu thoại trong phim Người Phán Xử không? Đại loại là, người nghiêm túc thì đến cả việc ngoại tình cũng rất nghiêm túc. Đúng thế đấy. Có khi còn vạch ra kế hoạch gặp em lúc nào, đi đâu làm gì, còn nghiêm túc hơn là cô bạn gái "chính thất" hiện tại nữa - cái người tội nghiệp không còn được yêu-nghiêm-túc nữa.
Liệu bọn em có tương lai với nhau không? À chắc chắn là có tương lai rồi, một tương lai có màu xám xịt. Em đã nghĩ đúng rồi đấy, chả có gì đảm bảo cậu ấy sẽ không làm lại điều đó với em - bỏ em trước ngày cưới để nhắn tin, gọi điện, đi chơi riêng với một cô gái khác.
Anh thấy em cũng đã đủ lớn, đã hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình, anh không nghĩ anh có thể khuyên em điều gì khác mà em chưa biết. Chính vì thế những lời này anh viết ở đây đóng vai trò như sự thấu cảm nhiều hơn, rằng anh đã nghe được tâm sự của em. Quyết định cuối cùng vẫn thuộc về em.
Anh khuyến khích em cho cậu ta một bài học răn đe cụ thể, rằng câu chuyện này sẽ chẳng kết thúc êm thấm gì đâu nếu cứ kiểu giữ bí mật, biến em thành người thứ ba thế này. Em sẽ làm gì khi cậu ta cưới người bạn gái đó? Đi uống rượu, nghỉ việc bỏ ra bờ biển ngắm sóng vỗ bờ và tự thương mình vướng vào đau khổ à? Như thế lại mới chính là không thương mình ấy. Trừ phi em là người muốn cảm nhận được cảm giác đau khổ ấy như một gia vị của cuộc đời. Anh không biết em là người thế nào, hay quan trọng hơn, ngay bây giờ em đang muốn điều gì. Nhưng anh đang nghĩ, kể cả khi cậu ta chia tay cô bạn gái lâu năm kia thì thực ra cái bản chất của mối quan hệ giữa em và cậu ta cũng sẽ thay đổi, nó sẽ chẳng còn sự thú vị như lúc ban đầu nữa đâu. Có khi lúc ấy nó mới thực sự chết.
Ngồi từ xa, anh chỉ có thể chúc em mạnh mẽ, dù là em quyết định thế nào, thì cũng phải thực hiện được, và phải làm bằng được. Thương mình, ấy là làm được điều gì tốt nhất cho bản thân. Điều ấy, hẳn là em là người biết rõ nhất.
50 notes · View notes
muahexanhla204 · 5 months
Text
Tumblr media
Thú thật, trong một thời gian khá dài, tôi đã đứng từ xa ngắm nhìn cái poster Schindler’s list trôi bồng bềnh trên bảng danh sách phim Netflix của mình, và chưa bao giờ cho phép mình dừng lại ngắm nhìn quá ba giây bởi nó thuộc thể loại phim đen trắng. 
Bộ phim khơi gợi trong tôi câu hỏi về nguồn gốc chiến tranh và ý nghĩa của sự tồn tại.  Ban đầu, có lẽ cuộc chiến chỉ nằm trong đầu Adolf Hitler - một ý tưởng vừa tượng hình trong não bộ như một cơn gió thu nhẹ chỉ đủ sức làm lay động những chiếc lá vàng sắp lìa cành. Sau đó vào một ngày tháng 9 năm 1939, chẳng biết một con bướm nào đã vỗ đôi cánh để rồi tiếp sức cho cơn gió bé nhỏ kia trở thành một cơn cuồng phong quét sạch mọi nẻo đường nó đi qua. Khi đó, sinh mạng của con người Do Thái chỉ nằm vỏn vẹn một dòng duy nhất trên những danh sách mà đội quân SS thống kê để cai trị và chà đạp.
Tumblr media
Mở màng với gam màu nắng chiều vàng ấm cúng nhưng vô cùng buồn bã trong một căn phòng nhỏ, nơi các sắc màu vẫn còn hiện diện đầy đủ trên gương mặt các thành viên của một gia đình Do Thái tiêu biểu ở Ba Lan. Có lẽ đấy là buổi chiều cuối cùng trước khi người Đức tuyên bố chiến thắng và họ biết buổi lễ Sabbath này không thể kéo dài mãi. Hai ngọn nến lập loè trên bàn là linh hồn của buổi lễ. Các cảnh sau đó vẫn còn màu sắc nâu vàng nhưng không còn sự hiện diện của đại gia đình Do Thái nọ. Kết thúc khi nến đã tan chảy chỉ còn lại hai ngọn tim đèn yếu ớt mở ra trường đoạn trắng đen của bộ phim, báo động một thời kỳ đen tối chính thức bắt đầu. Màu sắc lúc này như một tấm ảnh đã bị một đàn muỗi vằn khát máu bu kín, hút sạch chỉ để lại một màu đen trắng của tan tác và mùi tanh của sợ hãi. 
Tumblr media
Nội dung phim kể về Oskar Schindler, một doanh nhân máu mặt thuộc đảng Đức Quốc xã, đã khéo léo nhận ra chiến tranh mang lại cơ hội sản xuất thương mại với chi phí nhân công vô cùng rẻ mạt. Với lợi thế sở hữu các mối quan hệ thân tín với giới chính trị, quân đội Đức, Oskar đã mua lại một xưởng sản xuất địa phương tại Krakow rồi tái thiết lại thành một đế chế sản xuất nồi và chảo phục cho quân đội. Khi vợ ông đến thăm, ông hồ hởi chia sẻ việc kinh doanh trong quá khứ là vô nghĩa khi so sánh với hiện tại. “Mỗi thương vụ anh đã từng thử giờ anh đã thấy rồi, không phải do anh thất bại”. “Nó luôn thiếu hụt một thứ gì đó”. “Dù anh biết nó là gì, anh cũng không thể tạo ra nó. Nó tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại”. Cô vợ ngây thơ thắc mắc: Là may mắn sao anh? Câu trả lời cáo già của Schindler khiến tôi sởn da gà: CHIẾN TRANH. 
Sáu triệu người dân Do Thái đã chết không kể đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay em bé sơ sinh… Một số đã bị bắn khi đang đi trên đường, hoặc đang đẩy xe lao động cật lực, hay vừa ngồi xuống cột cọng dây giày. Một số bị tống vào lò hơi ngạt tập thể. Một số nấp dưới tủ chén. Một số dán mình dính vào gầm giường. Một số nín thở dưới hầm xí. Một số tháo chạy vào đường cống. Một số chỉ run cầm cập. Một số chỉ đứng nhìn vô định. Một số chỉ có tội già nua. Một số cứ nối tiếp nhau bước vào một cánh cửa mà không biết sẽ bị giết bằng thú vui tiêu khiển nào… Đau đớn nhất là lúc tôi tưởng tượng cảnh các cháu tôi bị bọn Pháp xít thảm sát, nước mắt tôi rớt lúc nào không hay.
Tumblr media
Quan chỉ huy SS - Amon Goth - đại diện cho tất cả sự ác độc của Đức Quốc Xã. Người hầu gái Goth đã tiết lộ cho khán giả thấy được sự tuyệt vọng của mình khi sống chung với một con quái vật đội lốt người. Cô đã chứng kiến nhiều vụ việc khi nòng súng của Goth nã vô tội vạ vào người dân Do Thái. Bất lực vì đã cố tìm hiểu lý do, nhưng cô không thể nào hiểu được. Những người bị bắn, “họ không ốm cũng không gầy”, “không làm chậm mà cũng không làm nhanh hơn bất kỳ ai”. “Càng chứng kiến Ngài Chỉ huy, tôi càng hiểu chẳng có nguyên tắc nào để có thể sống sót”.  Cô đã chấp nhận việc Goth sẽ bắn cô vào một ngày nào đó. Việc sống mà nơm nớp có người giết mình bất kỳ lúc nào thì chỉ là sự tồn tại của một bóng ma.
Phẫn nộ, uất hận, bàng hoàng, thẫn thờ là một mớ cảm xúc tôi trải qua khi bộ phim kết thúc. Nếu được định nghĩa lại từ “chiến tranh” trong từ điển, thì nó phải là địa ngục. Triết gia Jean Paul Sartre nổi tiếng của Pháp ở Thế kỷ XX đã từng suy nghĩ như vậy: Con người là địa ngục của nhau. Bạn ngẩm thử xem…
Tumblr media
Trong cái địa ngục đó, Oskar Schindler đã cầm ngọn đuốc rọi sáng màn đêm. Để giải cứu gần 1,200 người Do Thái, ông chiêu mộ họ dưới vỏ bọc thợ lành nghề cho xưởng sản xuất của mình. Với mỗi người được giải cứu, ông đã tiêu tốn một phần tài sản cá nhân. Và đến một lúc khi con số lên đến 1,200 người thì đó là tất cả tài sản mà ông có được; đến nỗi có một lần kế toán công ty, Itzhak Stern, phải vội vã đến h���i Oskar xem ông ta có giấu mình bất kỳ một khoản tiền nào không vì với "độ hào phóng" như hiện tại thì có lẽ không bao lâu sẽ chẳng còn một xu trong tài khoản.
Điều làm nên vẻ đẹp của bộ phim chính là xuất thân của Oskar - một tên Phát xít,  nhưng người xem có thể nói ngay trái tim ông không thuộc về một đảng cầm quyền nào cả.  Ông đã trao cho những người nô lệ Do Thái niềm tin vào nhân loại giữa lúc hỗn mang nhất. Phân cảnh Schindler hôn một phụ nữ Do Thái khi cô ta cầm trên tay cái bánh kem đến chúc mừng sinh nhật ông thật đẹp. Một nụ hôn như bản tuyên ngôn về tình yêu và bình đẳng. Nụ hôn cũng là lời chế nhạo đối với những kẻ nhân danh đủ thứ trên đời để có thể trưng trổ thứ quyền lực thô thiển. Nếu có một tôn giáo mà tôi theo đuổi, thì đó chính là thứ tôn giáo cho phép con người ta trao nhau những nụ hôn như thế. 
Tumblr media
Thật may mắn khi cuộc thanh trừng người Do Thái của Hitler đã chấm dứt, nhưng dường như cánh cửa địa ngục trần gian mà ông ta đã mở ra sẽ không bao giờ thực sự khép lại. Những sang chấn tâm thần, nỗi sợ hãi, sự ô nhục vẫn còn vương lại đâu đó sẽ được truyền lại bằng cách này hay cách khác cho các thế hệ tiếp theo như một màng sương không màu chứa đựng bên trong những bóng ma chực chờ đội mồ sống dậy. Một cách tự nhiên, nó sẽ  được điều chỉnh vào gene của con cái của những con bướm sống sót sau cuộc di cư vạn dặm, như Ocean Vuong đã viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Định kiến là một bức tường dày. Cuộc chiến tranh nào cũng bắt đầu từ một ý nghĩ lệch lạc của một ai đó. Từ đó, máu và nước mắt sẽ tụ thành hồ và được chứa bên trong những bờ kênh tường dày kiên cố. 
Giữa muôn vàng cơ hội được sống như một ông hoàng, Oskar Schindler đã chọn cho mình một thế khó. Ông đã cầm đầu những công nhân Do Thái thoát ra cánh cổng địa ngục ở các trại tập trung.  
Tumblr media
Ai dám đứng lên cầm trên tay cây búa để đập nát định kiến của chính mình sẽ tạo nên phép màu nhân gian. Schindler đã làm được điều đó. Ông tự mua cho mình một tấm vé đến thiên đàng. Nhưng trước hết ông phải tự mình bước ra khỏi cái bậc cửa nơi ông đã đi vào (hay vô tình mở ra). Tự dưng tôi có cảm giác có lẽ ông đã nhận ra bên trên cánh cổng địa ngục đó ở phía bên này lại có một cái tên khác là “thiên đàng”. 
 Long hải, 08/05/2024
Nhân Trần
Tumblr media
P.S.
Trái ngược với các bài bình luận cho rằng trước khi "thức tỉnh" thì Schindler ban đầu chỉ là một tên tài phiệt Phát xít máu lạnh và trơ trẻn tự gán cho mình cái quyền thượng đẳng, tôi nhìn thấy một Oskar từ đầu bộ phim đã bị nuốt chửng bởi nỗi cô đơn và sự kinh tởm khi cố che dấu tính người để có thể tồn tại với thời cuộc. Tấm hình bên trên là khi ông đang ngồi tiệc tùng giữa giới tinh hoa tại Krakow, bạn nói xem ánh mắt đó có phải thuộc về một người đang tận hưởng say đắm không?
7 notes · View notes
chon-nho-em-ve · 9 months
Text
Tumblr media
Bế tắc thật
Lần đầu tiên em bị bỏ rơi, em mới chỉ là một hạt đậu bé xíu trong bụng mẹ. Người ta không chấp nhận em, vì mẹ em là một người phụ nữ có gò má cao, họ sợ. Khi biết em là con gái, người ta lại càng có lí do để chối bỏ em.
Mẹ cũng đã từng nằm trên bàn mổ, xác định bỏ em thêm một lần nữa nhưng không thành. Nghe nói lúc ấy mẹ đã ngất đi nên không thể làm được.
Khi sinh em ra, bà ngoại cũng từng muốn cho em đi làm con nuôi nhà người ta để sau này em được sống cuộc sống khác. Ông ngoại không chịu, nhất định giữ em lại.
Năm em mười tuổi, người cậu ruột thương yêu em nhất cũng bỏ em mà đi. Cậu nằm một mình dưới đất lạnh, mặc em đau khổ, mặc em khóc than. Từ ấy, em không còn được che chở nhiều nữa.
Năm em mười tám, có một mối tình đẹp ngót nghét tám năm, kéo dài cho đến hiện tại. Khi em đau ốm, khi em xấu xí vẫn kề cận nắm tay, dỗ dành và thương yêu. Em nghĩ, cuộc đời em đau khổ chỉ đến đây thôi, rồi em sẽ được bù đắp, yêu thương thật nhiều. Vậy mà,… gia đình người ta không đồng ý cho người ta ở bên cạnh một người bệnh tật như em, họ sợ em khổ, con họ khổ. Em đã khóc rất nhiều trong suốt những tháng qua nhưng chẳng thay đổi được gì. S vẫn phải làm tròn đạo làm con, nên S quyết định sẽ về bên anh chị cho thuận lòng bố mẹ, cho tết nhất nhà cửa được êm ấm. S nói chúng em không phải là chia tay, chỉ là tạm ở xa nhau cho bố mẹ bớt căng thẳng… nhưng liệu em có thể hi vọng một tương lai tươi sáng cho mối quan hệ này không chứ? Sao em thấy mọi thứ cứ mịt mì tăm tối và đau đớn như này.
Cuộc đời ơi, sao lại tệ với em đến như vậy?
10 notes · View notes
haridefauts · 6 days
Text
Tumblr media
Có lẽ anh đã biết câu trả lời của em thế nào, nên những gì anh viết đây, đã là thứ anh linh cảm, và chuẩn bị cho riêng em, nhưng chưa gửi đến.
Đêm hôm chia tay, em nói lại một điều đã từng nói rất nhiều.
"Chúng ta không thể đến với nhau !"
Anh thật buồn, thật chán nản. Có lẽ em không hiểu được, quyết định bỏ SG trở về, vì lý do gia đình, vì anh muốn nhổ đi cái gai trong lòng. Còn vì em, anh muốn chúng ta sẽ không mãi phải như thế này. Xa xôi, cách trở, và không thể bên nhau.
Anh muốn đưa em về gặp mẹ, anh muốn cùng em về quê hương em, anh muốn thấy khoảng sân lát gạch đỏ trong mơ, muốn thấy khu vườn em vẫn hay than thở. Và căn phòng mỗi khi em về, em ngồi đó, nhắn tin cho anh !
Sau khi đưa ra quyết định, anh đã cố gắng, cố gắng liều mạng làm việc, liều mạng phấn đấu vì tương lai. Lại dần tính toán những chuyện sau này.
Vì sao ?
Bởi vì em với anh, chúng ta như người hai thế giới [...]
Cuối cùng thì thế nào ?
Em đã cảm thấy rất buồn cười phải không?
Trước kia đối với em, có lẽ anh chỉ là một người khách qua đường, không là gì cả, còn đối với anh, thì rất khác.
Nếu em chưa từng xuất hiện, anh sẽ sống rất tốt, có lẽ cũng không vì thế mà hi vọng, để rồi thất vọng như bây giờ. Lời nói của em hôm ấy, em có người mới, như lưỡi dao chém vào tim anh, khiến anh chỉ biết im lặng. Không đau, không hận, chỉ cảm thấy chua xót mà thôi...
Dứt khoát chia tay như vậy, em không cần thương cảm, không cần mất mát, bởi vì không cần thiết, hoặc có khi em cũng không có cảm giác gì. Tất cả chỉ là anh tự huyễn hoặc.
Nhiều năm sau, có lẽ em sẽ còn nhớ đến anh, thậm chí ngẫu nhiên có chút chua xót, vậy thì sao chứ? Anh chẳng qua là một đoạn hình ảnh trong đời em, hình ảnh chỉ như thước phim nhạt, vĩnh viễn sẽ không đóng dấu trọng yếu nhất trong nội tâm của em.
Nhiều năm sau, quay đầu lại là cảnh còn người mất, Nguyễn Du, Quang Trung, những con đường xưa vẫn như cũ trầm mặc, không còn gặp lại em, người đã đi xa khỏi đời anh. Đoạn đường xưa bên hồ, vào một đêm thu nào đó, ngẫu nhiên có gió nổi lên, từng chiếc xe lác đác lướt qua, những chiếc lá vàng rơi rụng , để lại hai hàng cây trơ trọi kéo dài trên đường phủ đầy lá. Hoang vu và cô đơn, như cuộc đời này của anh.
Ai là khách qua đường trong sinh mệnh của ai
Lá vàng vương vãi trên đường, gió heo may se lạnh, ghế đá im lìm, không cần câu trả lời, không cần nói nhiều, phải không em ?
Trời đổ cơn mưa ngâu, phủ lên thảm lá hoang vu lần nữa, hoà tan mùi hương đêm, thêm một tia lạnh lẽo. Có lẽ vào một đêm như thế, anh sẽ tìm về chốn cũ, đứng dưới mưa, dừng chân một lát, để nhớ chốn này khi xưa còn có cố nhân, một cô gái đã từng nép mình trong áo khoác của anh mà hát lên khe khẽ. Kỷ niệm ấy, với em có lẽ là bé nhỏ không đáng kể, có phải không ?
Ta đã yêu như thế, tình yêu ấy bừng lên như pháo hoa, sau đó trở về bóng tối rồi lặng yên vĩnh viễn. Em vẫn vậy, với anh muôn đời như ngày đầu gặp gỡ. Chỉ là giờ đây gần trong gang tấc mà không chạm đến, cách xa như trời đất, không thể kéo lại.
Ta đã đi qua nhiều nơi, để lại dấu chân rất chậm, phủ bụi, rồi thời gian và người khác sẽ giúp em xoá đi mọi dấu vết.
Thật muốn ôm em lần cuối.
C'est la vie !
Sau này, anh sẽ chỉ là một dấu chấm nhỏ, trong nội tâm của em. Ngẫu nhiên em sẽ nghĩ đến, nhưng nhạt nhoà. Hoa có khi tàn, nhạn có khi trở lại, nhưng hồi ức về anh rồi sẽ phôi phai. Thời gian đầu sẽ khiến em khó chịu một chút, nhưng em sẽ quên nhanh, đừng suy nghĩ gì nhiều cả.
Hãy tin rằng em đã làm đúng, hãy sống vui và hạnh phúc cùng người em chọn...
Hôn em,
Kỷ niệm nhiều khi đẹp
Nhiều khi lại quặn lòng
Như đêm nay nhớ đến
Người yêu, em nhớ không
....
Anh đi bên hồ vắng
Dìu em tay trong tay
Con phố quen thinh lặng
Hè vương lá vàng bay
....
Đêm nay phố vẫn vậy
Vẫn ngõ nhỏ đèn vàng
Chỉ còn anh đứng đợi
Một đời...đã đi ngang !
20/6/2022 - From SGN to HAN with love !
TMA
Page Bình Minh Mưa
3 notes · View notes
mapmap · 8 days
Text
Just a bad day, not a bad life.
Cổ từ quê lên lại SG với một tâm thế chẳng hề vui vẻ gì vì những chuyện trước đó vốn không dễ dàng nay lại càng khó khăn hơn. Nhưng cổ lạc quan và cố gắng trấn an bản thân rằng mình vẫn chưa phải là tuyệt vọng. Và trong lúc cổ đang (cố gắng) phấn chấn, trên đường, trời mưa, và xe của cổ tắt máy. Bằng niềm tin không lung lay, cổ lạc quan và nghĩ rằng dắt bộ chút là tới chỗ sửa xe là được thôi. Rồi có một chú đáng yêu đẩy giúp cổ một đoạn đến tiệm sửa xe. Để rồi tại đây, sét đánh ngang tai nghe anh chủ tiệm báo rằng ảnh phải sửa đến ngày mai mới xong. Xe hết sạch nhớt, hư máy. Đúng là đồ con gái chạy xe.
Cổ tuyệt vọng chẳng biết nên làm thế nào giữa con đường Mỹ Phước Tân Vạn vắng hoe không một chiếc xe khách. Cổ ngồi nhắn tin cho bạn hủy chiếc hẹn tối nay, hủy lịch dạy, nhắn cho các chị em xin thỉnh giáo một phương án hay ho nào đó, trong lúc nghe anh chủ tiệm cảm thán “con gái không biết thì thôi này còn gặp mấy thằng chồng không để ý”. Haha. Thương phận đàn ông chưa, không làm gì cũng bị đánh giá. Thương mình nữa, hổng có người đàn ông để trách. Đùa chứ trách mình quen thói ỷ vào ba mình, đều đặn thay nhớt cho mình không bao giờ kể. Bởi thế bà ngoại, cậu Út, cô Út, anh chị trách mình sơ ý nhưng ba mình tuyệt nhiên không mắng, vì ba biết do ba luôn làm giúp mình, mình trước nay chẳng hề biết khi nào phải thay nhớt.
Cuối cùng thì mợ chạy 45’ từ quê lên cứu mình về. Mợ đòi đi, dì đòi đi, em gái đòi đi, ai cũng giành nhau cứu mình. Ba cũng đòi gọi hết đủ người ở Bình Dương đến xem mình thế nào. Về nhà mợ mua cho bánh tráng nướng. Mẹ nhắn hỏi, bảo thương con gái quá dắt đi cả chặng dài. Ba gọi bắt gửi stk cho ba chuyển tiền. Gia đình thật là tốt.
Mình gọi cho Ryo-san, xin wfh vì vấn đề xe cộ. Sếp cũng sốt sắng hỏi mình cơ thể mình có sao không, chắc tưởng mình bị xe đụng. Sếp cũng có chút cute í.
Những ngày tối mù mình cũng sẽ vượt qua. Còn quá nhiều may mắn trên cuộc đời này. Mong em không mệt, không bỏ cuộc, không chán đời, không trách than phận mình xui xẻo.
Tumblr media Tumblr media
2 notes · View notes
motomotolove-blog · 1 month
Text
Gửi đến bố mẹ thân yêu của con
20 tháng 8 năm 2024.
Vậy là còn khoảng 1 tháng nữa con sẽ bay đi Sydney, theo chồng xa bố mẹ. Lúc đầu khi nghĩ là đi, con cũng khá dững dưng và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, càng gần đến ngày đi, con càng cảm thấy sợ.
Cuộc sống sẽ thay đổi nhiều. Con sẽ xa gia đình của con, xa bố mẹ, chị em, xa con chó của con, phải từ bỏ công việc & cuộc sống con đã xây dựng 5 năm qua. Tuy nhiên, con biết con muốn điều gì, và con luôn nghĩ rằng cuộc sống nên có những quyết định để đi tiếp.
Con không lên kế hoạch cho chuyến đi này, mọi chuyện đến thật tự nhiên, từ lúc con quen Jun cho đến lúc này. Thời gian tuy ngắn, nhưng năm nay con có thật nhiều quyết định lớn trong cuộc đời: cưới chồng, có con, nghỉ việc, và chuyển nơi sống đến một nơi xa lạ.
Con mong rằng cuộc sống sẽ đối xử tốt với con vì con biết rằng con luôn sống đúng mực và chăm chỉ. Con luôn cố gắng để đạt được mọi thứ mình mong muốn. Mà con muốn bố mẹ biết rằng con thật sự rất biết ơn những gì bố mẹ dành cho con.
Con không phải một đứa học quá xuất sắc, quá ngoan ngoãn hay quá giỏi giang. Con là một đứa con gái lớn lên ở một thị xã, rồi lên thành phố, rồi sang nước Mỹ xa xôi để học. Từ đó, con đường với con mở ra, con đi làm cống hiến cho cuộc đời cho xã hội. Mà con muốn nói rằng chính cơ hội mà bố mẹ cho con đã đưa con đến những chân trời mới, ngôn ngữ con chưa từng biết, đất nước con chưa từng nghe qua. Và chính những món quà này đã đưa con đến con của hiện tại - là công việc con có được, là người chồng mà con quyết định gắng bó, là nơi mà con quyết định sẽ sống sau này (vì con đã biết ngôn ngữ mà).
Vì là con của bố mẹ con đã từng được đi qua những vùng đất tuyệt đẹp và học hỏi những điều mới mẻ từ thế giới:
Hồng Kông, Thái Lan, Malaysia, Singapore, Mỹ, Trung Quốc, Đài Loan, Nhật, Ý, Thụy Sỹ, Hy Lạp, Qatar, Úc, và nhiều đất nước nữa trong tương lai.
Vì là con của bố mẹ, con được học rằng phải có đạo đức, phải làm điều tốt, phải lễ nghĩa, phải chăm chỉ, để có một tương lai tốt đẹp.
Kiến thức và sự giáo dục của bố mẹ là hành trang vô cùng quý báu cho con để bước đi trên từng chặng đường, con thật là may mắn khi được bố mẹ nuôi nấng.
Từ lúc con tốt nghiệp đại học đến nay, con vẫn luôn cố gắng để tự lập, để có thể là niềm tự hào của bố mẹ và là một tấm gương tốt để các em noi theo. Tuy con chưa làm được nhiều, nhưng con tin rằng con đã làm hết sức mình để có thể làm gia đình tự hào về con.
Thêm vào đó, con cũng muốn nói cho bố mẹ biết rằng, nhờ vào tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ & gia đình mình, mà con luôn tự tin bước đi trên con đường rất khó khăn của một người trưởng thành. Rằng khi con vấp ngả, hay con áp lực trong công việc, cuộc sống, gia đình mình luôn là điểm tựa của con. Là một nơi mà con nghĩ rằng dù con có thành công hay thất bại, con cũng có nhà để về, có bố mẹ để than thở, có chị em để chia sẻ nỗi niềm. Con thật may mắn vì có một gia đình yêu thương con.
2 notes · View notes
meowww-dieng · 1 year
Text
Tumblr media
Khi bạn đi lấy chồng, nhà chồng sẽ không vì có thêm bạn mà đông vui hơn, còn nhà đẻ vì thiếu đi bạn mà hiu quạnh trống vắng...
Bố bảo bị gầy đi nhiều từ hồi lo cho tôi lấy chồng, hôm cưới, mặc dù đã cố gắng dặn lòng mình không được khóc nhưng cứ nhìn thấy bố là lại oà lên. Tôi ôm bố mẹ rồi theo chồng về, chỉ biết là từ giờ và sau này, nơi đây chính thức không còn ngôi nhà mà tôi tung hoành nữa, sẽ chỉ là một chốn để về chơi, như một vị khách.
Công việc của mẹ hay bận, em trai thì ngày ngày đi học trên trường, đi học thêm tất bật chẳng mấy khi xuống giúp bố cơm nước. Chỉ có bố ở nhà loanh quanh việc trên xưởng rồi cơm nước ở nhà. Thiếu tôi hẳn bố đã buồn đi nhiều nhưng cũng thấy quen dần với việc đó, nên tôi dặn lòng cho Bob ở lại để bố vui như mỗi lần thấy tôi bên cạnh.
Có hôm tôi xuống nhà chỉ thấy bố ngồi ăn một mình, sau đó ngồi phòng khách xem bóng đá một mình và chải lông Bob. Tự nhiên muốn về nhà, nằm một hôm, như những ngày trước đây. Tuy trước đây tôi ở nhà cũng chỉ nằm trên phòng, đi chơi, nhưng cảm giác có thêm người ở nhà cũng đỡ hơn là chỉ có một mình.
Giả dụ những nhà chỉ có con gái thôi thì theo một ý nghĩ khách quan nào đó cũng là khá buồn, bởi vì con gái gả chồng, sau này chỉ còn 2 ông bà thôi.
Thật may tôi đã lựa chọn việc lấy chồng gần, vài bước về đến nhà, cũng do dạo này tôi sắp sinh em bé, cơ thể nặng nhọc lười đi lại nên không mấy khi qua chơi được. Chắc đây có lẽ là một trong những lựa chọn may mắn nhất cuộc đời tôi và thật may chồng cũng là người mà tôi thương yêu thực sự.
Thật ra chẳng ai muốn rời xa con cái cả, ai cũng muốn được nương tựa và dựa dẫm vào nhau. Nhưng là bố mẹ, phải dành ưu tiên cho những niềm vui và hạnh phúc của con cái mình, càng không được chia rẽ hạnh phúc tương lai của các con, vậy mới là những người bố mẹ tốt.
Con yêu gia đình mình, yêu bố mẹ của con!
11 notes · View notes
tieuduongnhi · 2 years
Text
Một cô gái có thể chấp nhận bạn chưa có tài sản gì to lớn trong tay, nhưng ít nhất bạn phải có chí tiến thủ và khả năng bảo vệ cho cô ấy.
Một chàng trai có thể chấp nhận bạn ngoại hình bình thường, nhưng sẽ cảm thấy chẳng an tâm nếu bạn không có khả năng vun vén cho gia đình.
Con người có thể chấp nhận sống khó khăn một thời gian, nhưng ít nhất phải có hy vọng về tương lai, phải có sự an tâm và yêu thương để cổ vũ bản thân nỗ lực cho mối quan hệ.
Sau cùng bạn sẽ hiểu rằng, một mối quan hệ có bền vững hay không phụ thuộc vào sự đồng điệu trong nội tâm và cách nhìn về thế giới của hai người.
#tusachchualanh
30 notes · View notes
nao-ca-vang · 8 months
Text
Độc thân
Nhân dịp nhiều bạn gái độc thân về quê ăn tết sớm, viết cho các bạn:
Khi bạn độc thân, bạn là lộc của gia đình:
Vì bạn không có trách nhiệm tài chính với người phối ngẫu và con cái, bạn kiếm được bao nhiêu riêng bạn biết, bạn chính chủ (không có nhưng) với cái ví của bạn. Bạn thích chi tiêu thế nào, cho biếu ai hay ôm khư khư đều tuỳ, không cần nhìn nét mặt ai mà cư xử.
Khi bạn độc thân, bạn là nhân vật phản ứng nhanh: Cha mẹ sai vặt, họ hàng nhờ cậy, anh chị em có việc đột xuất mà ở gần đều có thể réo gọi. Ai cũng cần bạn, khi cả thế giới quay lưng chưa kịp quay lại thì bạn đã tươi tỉnh:”em đây!”
Khi bạn độc thân, bạn công bằng: Bạn có thể yêu thương đồng đều tất cả những đứa cháu trong gia đình: đứa hư cũng như đứa ngoan, đứa học giỏi cũng như đứa đội sổ, đứa hướng nội cũng như hướng ngoại. Bạn yêu thương chúng như một phần máu thịt của bạn. Bạn có thể thích đứa này đứa kia hơn do gu riêng; nhưng khi phải đặt chúng trước một cân nhắc: bạn tuyệt đối công bằng; mà theo qui luật: chính bố mẹ của chúng, tức anh chị em của bạn không thể làm được. Theo cách này, bạn là thần tình yêu, là nguồn mạch trong sáng tích cực. Là điểm sáng gia phả!
Khi bạn độc thân, bạn là người tình quốc dân: Bạn luôn được đề cử các khâu tiếp đãi khách, bạn luôn hấp dẫn họ hàng xa, bạn hay nhận hoa quả bánh trái của bá tánh biếu tặng vì “một chữ tình”. Trong những ngày xuân xum họp, chả có gì thích hơn là có những món là lạ, hay hay; hơi sang hơn gia cảnh một chút; hơi độc đáo so với hàng xóm một chút; hơi phô trương một chút vì đó là quà tặng của sự ái mộ … chính là không khí xuân. Người ta có thể sắp xếp để sắm xuân, nhưng người độc thân chả cần sắm gì, xuân cũng rình ngay trước ngõ.
Nói chung, bạn độc thân: bà cô mới bị chồng càm ràm màu áo rực quá, ghen tị với bạn; ông anh, mới bị vợ cắt nửa số lương mua quà nội ngoại, ghen tị với bạn; con em, một nách hai con đang lùa chồng từ điểm bầu cua tôm cá, rớt nước mắt thấy bạn ngồi vô tư cắn hạt dưa, chân đung đưa.
Nói chung lần hai, nếu bạn độc thân mà bạn không tỏ ra thảm hại: bạn chính là hình tượng thèm muốn của chúng sinh đang nheo nhóc tết. Nếu họ hỏi bạn “ đã lấy chồng chưa” thì cứ nhếch mép đáp trả :”Đẹp thôi, chứ không ngu.”
Hoặc giả, bạn không chanh chua chuối chát; bạn nhu mì vén cọng tóc mai đen lay láy mà rằng:" dạ thôi!". Thì đến tai kẻ lầm than đang tính bắt bí bạn sẽ nghe như một lời sấm truyền!
- Chuong Dang-
3 notes · View notes
gac-nho-cua-mach · 1 year
Note
Mạch ơi, mình và bạn đó quen nhau qua mạng, bạn đó là người ngoại quốc. Bạn đó làm việc ở Việt Nam, lúc mình quen bạn được 2 tháng thì bạn phải bay về Mỹ để chăm ba bị bệnh. Trong suốt thời gian bạn ở Mỹ, tụi mình nt cho nhau và cũng dần có tình cảm. Chỉ là mình thấy mông lung về mối quan hệ này lắm, bạn luôn nói muốn chăm sóc cho mình, bạn lo cho mình, bạn muốn làm mọi việc cùng mình. Nhưng hôm qua, sau lần đầu gặp mặt thì mình nghĩ chắc bạn hết có những ý định đó rồi. Mình và bạn chỉ toàn nt qua zl, hầu như không bao giờ gọi điện thoại, mình k dám xin nick fb hay sdt vì sợ phiền, nhưng bạn cũng đã xác nhận mối quan hệ này là bạn trai và bạn gái. Nhưng hôm qua khi bạn rời đi, mình cảm thấy tủi thân lắm. Mình nghĩ mình chỉ là một trong những sự lựa chọn của bạn ấy. Nhưng bạn ấy có làm những việc khiến mình phân vân lắm, bạn tìm bác sĩ cho mình khi mình có vấn đề về răng khôn, bạn giúp mình trả tiền chữa răng, bạn hay cho tiền mình lắm vì mình là sinh viên, gia đình cũng k khá giả gì. Hôm qua bạn về, mua quà cho mình, và còn cho mình 10tr vào túi quà, mình hỏi tại sao, thì bạn trả lời rằng Bạn đã nói là bạn muốn chăm sóc cho mình. Nhưng mình luôn cảm thấy không có gì đúng lắm, mình cứ suy nghĩ lung tung hết, bạn sắp ra Hà Nội thực tập 1 tháng, nhưng giờ bạn về Việt Nam rồi, mà mối quan hệ của tụi mình cũng chỉ dừng lại ở mức nt, bạn thì lúc nào cũng nói lời yêu thương mình cả. Mình không nỡ kết thúc mọi chuyện trong khi ngta k làm gì sai hết, nhưng cũng không muốn cứ tiếp tục mãi không hồi kết thế này. Bây giờ mình phải làm sao thì mới đúng hả Mạch? Mình có nên nói hết tất cả cho bạn nghe về những gì mình lo lắng và mong muốn, sau đó nếu bạn ấy chọn rời đi thì mình cũng không có gì để tiếc đúng không? Hay là mình nên có một cách xử lý nào đó khéo hơn? Hay là mình cứ im lặng rồi mất tích luôn… mình nên làm sao đây, mình buồn và đau lòng lắm, mong Mạch có thể cho mình một chút lời khuyên. Mình cảm ơn.
Dù là tiếp tục hay dừng lại thì cũng nên nói chuyện rõ ràng, đừng chọn phương án im lặng rồi mất tích. Làm như vậy bản thân càng day dứt khó quên hơn thôi.
Bây giờ cũng chả còn gì để mất, mình nghĩ cứ thẳng thắn với nhau đi. Hỏi xem với người kia thì cậu là cái gì, có dự định gì cho tương lai và cho mối quan hệ này. Nếu quan điểm hai bên khác biệt thì chấm dứt cũng cũng không có gì hối tiếc.
Lời khuyên cuối cùng của mình là đừng dấn thân vào mấy mối quan hệ mập mờ không tên. Hao tổn tình cảm mà chẳng đi đến đâu, yêu thế chứ yêu nữa thì cũng vậy.
11 notes · View notes
ketk · 8 months
Text
[zhihu] Có câu nói nào khiến cậu đọc xong liền muốn khóc không?
______________________
Dịch bởi: Phi Hành Gia - 宇航员 | Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không repost!
______________________
1. Thật ra cậu không biết, lúc cậu tặng tớ kẹo cũng là lúc người khác tặng tớ bánh ngọt, chẳng qua là tớ không muốn. Tớ không hối hận vì mình không muốn, tớ hối hận vì bản thân tưởng tất cả loại kẹo đều ngọt ngào.
2. Cuối cùng mới phát hiện, người mà tôi từng yêu đậm sâu sớm đã bặt vô âm tín kể từ ngày nói lời từ biệt. Tình yêu trong tim và nỗi nhớ vô bờ bến, tất cả đều là những thứ thuộc về ngày xưa kia.
3. Nếu cậu luôn luôn để ý những lời không hay từ miệng người khác, vậy thì đối với những người yêu thương cậu thật lòng, một chút cũng chẳng công bằng.
4. Hi vọng sau này cậu ấy sẽ lấy một người giống tôi, như vậy thì cậu ấy sẽ luôn luôn nhớ đến tôi. Lại sợ rằng cậu ấy sau này sẽ lấy một người giống tôi, nhưng mà nếu đã giống tôi như thế, tại sao lại không phải là tôi?
5. Mặc dù đối với cậu chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đã là tất cả với cô ấy rồi.
6. "Anh vĩnh viễn không cần lo lắng cho người bị bỏ rơi, bởi vì người bị bỏ lại trước giờ luôn là em."
7. "Một đời dài bao lâu?"
"23 ngày."
"Tại sao thế?"
"Anh ấy nói sẽ yêu tớ cả một đời."
8. Tớ chỉ là nghĩ về cậu, không phải nhớ đến cậu.
9. Tớ có thể giả vờ hoà đồng, giả vờ vui vẻ, giả vờ kiêu ngạo, giả vờ lạnh lùng, giả vờ không để ý mỗi khi tình cờ gặp được cậu. Nhưng không thể giả vờ không yêu cậu.
10. Chúng ta luôn luôn cho rằng, tất cả lời từ biệt luôn luôn phải được tổ chức trong một buổi lễ hoành tráng. Cho nên chúng ta mới luôn luôn đợi, đợi một cái ôm đầy ấm áp, và đợi cả lời hẹn lại gặp đầy chân thành.
11. Tớ không muốn nhắc đến cậu với người khác. Tớ sợ cách diễn đạt của tớ khiến họ hiểu lầm cậu. Những điều tốt đẹp của cậu, những tật xấu của cậu, sự dịu dàng của cậu, và sự tuyệt tình của cậu nữa, để một mình tớ biết là được rồi.
12. Các bạn trai thực ra rất thông minh đó. Họ biết khi nào bạn sẽ giận, họ cũng biết phải trả lời tin nhắn của bạn ngay lập tức. Họ biết việc lờ đi bạn gái cũ sẽ khiến bạn yên lòng, cũng biết việc đưa bạn đi ăn những đồ ăn ngon, việc đưa bạn đi mua những món đồ bạn thích sẽ khiến bạn vui vẻ. Họ không hề ngốc nghếch như bạn tưởng đâu. Thật ra, cái gì họ cũng biết hết, chỉ là họ không làm mà thôi.
13. Tớ sẽ buồn, sẽ nghĩ nhiều, sẽ mất đi, nhưng sẽ không hỏi và cũng sẽ không nói.
14. Tớ thực sự rất yêu rất yêu người mà tớ biết rằng trước giờ không có tương lai.
15. Thực ra thứ khiến cậu cảm thấy muốn khóc chưa bao giờ là những dòng chữ này.
________________________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/428747344/answer/1626382850
Ảnh: @宇航员
4 notes · View notes
jennifertple · 1 year
Text
Hỏi: Tại sao người ta luôn nói “Bạn sẽ tìm thấy tình yêu trong lúc không chủ tâm tìm kiếm nó”?
--------------
Trả lời bởi Charissa Enget, blogger, kỹ sư
Tôi đã chuẩn bị để sống một mình trong suốt phần đời còn lại. Từ hồi còn học đại học, tôi đã kết luận như vậy rồi. Mọi chàng trai mà tôi hẹn hò đều muốn rằng khi tốt nghiệp xong, họ sẽ mang theo bạn gái (là tôi) đi tới một vùng ngoại ô nào đó để làm việc, kết hôn rồi xây dựng gia đình. Tôi thì lại muốn đi du lịch, ra nước ngoài sinh sống, trải nghiệm những thứ mới mẻ hơn. Dù từng có ý định lập gia đình, nhưng từ lâu tôi đã bỏ ý định đó đi rồi. Tôi không tìm được ai cùng chí hướng - những chàng trai tôi gặp toàn cho rằng những cái tôi muốn là chuyện kiểu như không bao giờ có thể xảy ra. Tôi không thoải mái với việc phải tuân theo một tương lai mà tôi cảm thấy nó đã được định sẵn dành cho mình. Tôi cảm thấy nếu từ bỏ tương lai mà tôi hằng khao khát để đổi lấy một người chồng, tôi sẽ cáu kỉnh với anh ấy suốt phần đời còn lại. Tôi không muốn “ổn định” kiểu đó.
Vì thế, tôi quyết định rằng sống độc thân sẽ tuyệt hơn. Tôi có có thể đi du lịch, làm việc, học những ngoại ngữ mới. Tôi có thể nhận nuôi mấy đứa trẻ khi tôi bước sang tuổi 40 bởi vì không có chồng, cơ chế sinh học của cơ thể không còn là vấn đề nữa! Cuộc sống sẽ là một cuộc phiêu lưu mà tôi đã sẵn sàng khởi hành một mình.
Điều này đã làm tôi thay đổi cách tôi hẹn hò. Tôi từng tham gia các buổi hẹn hò với tâm thế phải gây ấn tượng với họ, thể hiện bản thân đủ tốt để đáp ứng được tiêu chuẩn của họ. Nhưng giờ, mấy thứ đó đã không còn quan trọng. Tôi không cố gây ấn tượng nữa. Trước tiên, tôi muốn xem thử xem định hướng tương lai của chúng tôi có tương đồng với nhau không. Gần như tôi chưa bao giờ tìm thấy ai có suy nghĩ tương đồng với mình khi còn học đại học.
Sau khi tốt nghiệp Cử nhân kỹ thuật cơ khí, tôi gói ghém đồ đạc và chuyển đến Thái Lan. Tôi đang học chương trình Thạc sỹ trong 2 năm ở đây. Tôi đang sống cuộc đời mà mình từng ao ước. Tôi học một ngoại ngữ mới, từng ở cùng người nông dân và các bộ lạc sống trên những ngọn đồi, du lịch tới vài đất nước khác nhau, để bản thân đắm chìm trong một nền văn hóa hoàn toàn khác biệt.
Hiện tại khi đang tận hưởng cuộc đời mà tôi luôn mong muốn, đàn ông bắt đầu tiếp cận tôi - những người muốn sống một cuộc đời tương tự tôi: ra nước ngoài trải nghiệm, làm những điều khác biệt. Nhiều người nói với tôi rằng họ nghĩ điều tôi đang làm thực sự rất tuyệt, cũng có người khiến tôi muốn hẹn hò nghiêm túc với họ. Mọi chuyện diễn ra một cách rất tự nhiên như vậy đó. Tôi có một danh sách cần check: theo đạo Thiên Chúa, không ngại sống ở nước ngoài, có tính cách vui vẻ và thích động viên người khác, ưa thể thao, biết lắng nghe.
Tôi tìm thấy tình yêu của cuộc đời mình. Người đàn ông đã bay qua 9000 dặm đến gặp tôi và tức khắc mang tôi tới một hòn đảo. Người sẵn sàng chuyển từ ngôi nhà thân quen ở Mỹ tới tận Thái Lan để sống gần tôi hơn. Người có mọi phẩm chất mà tôi hằng mơ ước. Tôi đã tìm thấy anh ấy trong khi không cố kiếm tìm.
Tôi nghĩ khi bạn ngừng đi tìm tình yêu, bạn sẽ thiết lập cuộc đời bạn theo đúng phương hướng mà bạn muốn. Từ đó, những ai đang di chuyển cùng hướng với bạn sẽ nhìn thấy đích đến của bạn và muốn tham gia cùng bạn. Và rồi đột nhiên, xung quanh bạn toàn là những người có cùng mục tiêu, tham vọng như bạn, khi đó những cơ hội yêu đương cũng sẽ vây lấy bạn. Khi thôi không còn kiếm tìm tình yêu, bạn sẽ không sợ cô đơn nữa. Sẽ chắc chắn hơn về việc mình là ai, và mọi người sẽ cảm nhận được điều đó. Những gì bạn thấy là những gì bạn nhận được. Sẽ không cần đến lớp vỏ bọc bên ngoài. Người yêu bạn là người đã yêu chính con người thật của bạn.
Cách tốt nhất để tìm thấy tình yêu chính là để tình yêu tìm thấy bạn.
----------------------
Copy xin vui lòng giữ nguyên credit.
Nguồn: https://qr.ae/TUv0f8
Bài dịch của bạn Ngọc Hà được đăng ở group Quora Việt Nam (QRVN): https://www.facebook.com/.../permalink/2293312784235178/
---------
such a cheerful post, as least for me
thực ra sau việc tháng trước, thực ra đã nghĩ đến việc cứ xác định tinh thần độc thân vui vẻ cả đời cũng ko vấn đề gì. Có thể gia đình sẽ buồn và thất vọng 1 chút nhưng dù gì miễn là mình ổn định thì phụ huynh cũng sẽ ko buồn.
Nên còn ở Sydney ngày nào thì cố gắng thư giãn hết mức có thể đi, rồi còn ở đây hay không, di chuyển đến một vùng đất nào khác thì cũng ở trong một tâm thế thoải mái nhất. Bữa chị HR  bảo em còn trẻ thế còn gì, do what ever you want honey =)))), mình bảo em gần 30 rồi đó chế, bà ý bảo tao còn chả nhớ hồi 30 tao ra sao, có gì such big deal. Tao là một người goal oriented nhưng tao ko cố để manage mylife to anypoint. Thấy cái gì cần làm là phải làm thôi.
stay strong and be happy T. in your own way
7 notes · View notes
chandoannghiem · 1 year
Text
Quá khứ có thể sai lầm nhưng không có nghĩa là không thay đổi được trong hiện tại và tương lai
Hỏi: Kính Bạch Đức Thế Tôn, kính thưa sư cô, con đang sống trong sự ám ảnh và dày vò của tâm trí con. 
Con đã được đến Vườn Ươm và cũng thực tập một số Pháp của Làng nhưng sự bạo động con sắp hỏi đây con không thể tự dập tắt được. Mong sư cô thông cảm vì câu hỏi hơi dài, con không thể tóm tắt ngắn hơn ạ.
10 năm trước, vì cuộc sống khó khăn con đã làm công việc phạm tội tà dâm. Lúc ấy con là du học sinh, con không thể có được công việc của người bản xứ, trong khi con phải tự lo tiền học và sinh hoạt của con bên xứ người. Công việc đó kéo dài khoảng 3 năm. Lúc đó con không cảm thấy sự nghiêm trọng của công việc ấy, hơn nữa thời điểm đó nó còn giúp con duy trì cuộc sống khó khăn ở xứ người, đôi lúc còn có thể giúp đỡ gia đình con ở Việt Nam. 
Sau đó con kết hôn thì không làm công việc ấy nữa. Con và chồng con lúc ấy quen nhau thật, nhưng thật ra đăng ký kết hôn là vì bạn ấy muốn giúp đỡ con có giấy tờ hợp pháp. Hôn nhân của tụi con kéo dài hơn 10 năm, trong thời gian ấy, cũng có nhiều lần con suy nghĩ lại quyết định ở bên nhau, nhưng con nghĩ đó là do giấy tờ con chưa hoàn tất nên còn vấn vương ở lại. Đến năm 2022, vì những trục trặc trong hôn nhân, tụi con quyết định chia tay. Con vì buồn chán nên đã đi làm lại công việc 10 năm trước. Con làm được 2 tháng thì gặp được 1 người con cảm thấy mến là khách hàng của con; người này hơn con đến 22 tuổi, chưa bao giờ kết hôn hay có con. Sau hơn 1 tháng tìm hiểu thì tụi con đã đến với nhau. Mặc dù biết là gặp nhau trong tình huống tội lỗi, nhưng lúc đó con không nghi ngờ hay đặt những câu hỏi nếu người ấy còn đi đến những tụ điểm đó. Con sau đó cũng không làm nữa, và mong kết nối với người bạn trai mới này. Sau được 1 tháng con phát hiện người ấy vẫn còn liên hệ và đi đến nơi để mua tình, con rất đau khổ, nên đã quyết định chia tay. Nhưng sau 1 thời gian ngắn con đã quay lại vì người ấy rất hối hận và giải thích với con là người ấy đã độc thân trong thời gian rất dài, trong những thời gian rảnh rỗi lúc Covid, người ấy đã được giới thiệu đến những tụ điểm ấy và đã trở nên 1 thói quen trong cả 2,3 năm. Nên lúc quen con, mặc dù rất yêu và muốn xây dựng mối quan hệ với con, người ấy chưa kịp bỏ đi thói quen này. Cho con xin nói thêm là từ lúc con biết người này đến khi quen là 1 tháng, khi con phát hiện người ấy vẫn giấu con là hơn 2 tháng. Từ lúc đó về sau, người ấy đã tỏ ý hối hận, xoá đi hết những gì có liên quan đến quá khứ của người ấy, và muốn xây dựng tương lai với con. Ngoài quá khứ đó, người ấy là 1 người đàn ông tốt rất thương và chăm lo cho con. Bây giờ đã hơn 1 năm quen nhau, nhưng con vẫn còn ám ảnh chuyện quá khứ khi người ấy mắc lỗi với con. Vì những chỗ tương tự chỗ người ấy đi lúc đó có ở ngoài đường rất nhiều, mỗi lần đi ngang qua con lại bị lay động. Rồi tâm con bạo động so sánh mình với những người người ấy gặp ở nơi đó. Mặc dù người ấy đã cố gắng rất nhiều và con cũng thấy được sự cố gắng ấy nhưng con vẫn mang nỗi đau bị phản bội. Con suy nghĩ đó là do nghiệp lực của con đã gây ra trong thời gian con làm công việc tội lỗi đó. Con mới bắt đầu thực hành sám pháp địa xúc, mong tâm trí con được thanh thản hơn, và chính con tha thứ cho con. Con mong quý sư cô giúp con soi sáng, giúp con hiểu hơn về vấn đề con đang gặp phải, và nên hay không con ở lại với người ấy.
Đáp: Mấu chốt của vấn đề khiến em đau khổ là vì em cho rằng người đó phản bội em vì vẫn còn qua lại với các cô gái khác. Khi đọc thư em viết, sư cô không nghĩ rằng người đó phản bội em mà người đó đang bị lôi cuốn bởi thói quen ham muốn cao do quá khứ đã từng sống như vậy. 
Quan niệm về phản bội của sư cô có chút khác em. Đối với sư cô, người phản bội là người sống thiếu thành thật với người khác. Người bạn trai này của em có đủ thành thật với em không? Nếu người bạn trai này có đủ thành thật với em thì sư cô nghĩ em có thể tiếp tục sống với họ và giúp đỡ họ đi ra được thói quen của quá khứ. Thói quen của quá khứ có thể sai lầm nhưng không có nghĩa là không thay đổi được trong hiện tại và tương lai. Có những người có quá khứ sai lầm, họ muốn thay đổi lối sống đó nhưng một mình đi sẽ rất khó khăn, vậy nên họ rất cần có người hiểu và yểm trợ họ để họ vực dậy niềm tin mới có đủ sức mạnh mà thay đổi được quá khứ. Sư cô nghĩ bạn trai em cũng cần có một người như vậy để yểm trợ. Vậy nên, nếu em còn thương người này thì hãy có mặt bên cạnh để giúp bạn trai em đi ra khỏi lối sống sai lầm này. Nếu em cảm thấy khó chung đụng với người bạn trai này vì cảm thấy họ không ‘sạch sẽ’ khi còn qua lại với người khác thì em đừng cho bạn trai tiếp cận thân mật cho đến khi người này vứt bỏ được thói quen sống cũ. Hãy làm bạn với người bạn trai này ở thời điểm này chớ đừng vội vàng buông tay họ. Hai người cần phải thành thật ngồi lại nói ra những gì cả hai suy nghĩ nếu cả hai thật sự muốn xây dựng một cuộc sống gia đình lâu dài. Chỉ có sống thành thật với nhau, cùng yểm trợ nhau những lúc gian truân mới có thể đi qua những chặng đường khó khăn của cuộc đời em à.
Sư cô nghĩ với quá khứ của em cũng sẽ rất khó cho em tìm được một người bạn trai không khiến em mặc cảm khi nghĩ về quá khứ của bản thân. Con người mà, lúc nào sống cũng luôn muốn so sánh mình với người khác. Lòng rất khó lặng yên là vì vậy. Vậy nên hãy cho nhau cơ hội cũng là cho mình cơ hội sống thật hạnh phúc về sau.
Nhưng nếu tình thương của em không đủ lớn để chấp nhận chờ đợi, sức chịu đựng không đủ bền cũng khó kiên trì theo thời gian, em cũng không cần phải gắng gượng để khổ đau chồng chất thêm, vậy chi bằng cởi bỏ trói buộc để cả hai được tự do. 
Em hãy nhìn lại bản thân rồi chọn cho mình một giải pháp tốt đẹp nhé. Sư cô góp ý với em chừng đó thôi. Hy vọng em có giải pháp tuyệt vời cho cuộc sống của mình sau vài gợi ý của sư cô. Chúc em may mắn.
6 notes · View notes
kimoanh1995 · 1 year
Text
Tumblr media
Tôi là một bà mẹ đơn thân .
Tôi không hư hỏng , không quậy phá cũng không phải một đứa con gái lẳng lơ . Mà là tôi goá chồng . Ở cái độ tuổi đẹp nhất 20 , mọi ước mơ của một cô gái mới lớn thì tôi lại đi lấy chồng . Ngày ấy tôi chưa ý thức được việc lấy chồng nó lại nghiêm trọng đối với cuộc đời tôi như vậy . Chồng tôi anh ấy hơn tôi 3 tuổi , cách nhà tôi cũng không quá xa , do anh ấy đi làm cùng chú út của tôi và là bạn của anh trai tôi , nên sau một vài lần gặp tôi ở nhà ông bà nội , anh ấy đã yêu tôi , tôi thì không có cảm xúc mãnh liệt trong chuyện yêu đương , mới lớn mà , đâu có biết như thế nào là yêu đâu cơ chứ . Vậy mà tôi bị anh tán đổ chỉ bởi sự chân thành nhẹ nhàng và nụ cười toả nắng.
Quê tôi chủ yếu là làm nông nghiệp - Làm vườn , nên sau khi lấy chồng tôi chỉ ở nhà phụ bố mẹ chồng làm vườn , cơm nước chứ cũng không phải vất vả đi làm thuê , công nhân xa xôi . Sau khi lấy anh được 3 tháng , sau sự xót ruột và mong chờ thì cuối cùng tôi cũng có thai trong sự vui mừng của tất cả mọi người , anh ấy yêu tôi lắm , khi nghén ngẩm , nửa đêm tôi thèm ăn bánh mì anh cũng ra phố kiếm mua bằng được cho tôi, không để tôi làm bất cứ thứ gì nặng nhọc cả . Khi sinh con , anh cũng chăm bẵm con thay tôi rất nhiều, và giường như tôi là một người mẹ đẻ thuê bởi con trai tôi giống anh y đúc .
Cuộc sống cứ êm đềm như vậy trôi qua cho tới khi con tôi được 2 tuổi 5 tháng thì tôi lại phát hiện mình có bầu , bởi tôi muốn kế hoạch nhưng bị vỡ nên thôi , hai vợ chồng bàn bạc với nhau là đẻ một thể . Nhưng khi tôi mang bầu con trai thứ hai mới được hai tháng , thì anh đột ngột mắc một căn bệnh quái ác , phối khiến anh bị gầy và khó thở , đi khám thì bác sĩ nói bị tụ máu phổi và bị hỏng hết gan phổi thận không rõ lý do . - Trước đó gia đình nhà chồng tôi đã mất liên tục nhiều người mà người ta gọi là trùng tang , nhưng bố mẹ chồng tôi lại không tin nên vợ chồng tôi cũng quên bẫng ... Trùng tang , có lẽ là vì như vậy mà anh ra nông nỗi này , sau 37 ngày nằm viện bạch mai và 108 hà nội , bệnh viện trả về , anh thở ô xy liên tục trong vòng 17 ngày , lúc nào cũng nắm tay tôi không cho tôi rời nửa bước . Con trai lớn của tôi gửi cho mẹ tôi trông để tôi an tâm chăm sóc anh hơn . Tôi cứ nghĩ có phép màu tới với gia đình của tôi nhưng mà không ngờ anh không qua khỏi ... Ngày 25-2-2017 âm lịch , 8h tối anh đã không qua được , nói đúng hơn là anh thấy tôi 1 mình chăm anh ngần ấy thời gian - Gia đình chồng không ai thay cho tôi khi tôi ở bệnh viện hơn 1 tháng , khi ấy bụng mới bầu , nghén , và tôi chăm anh ... Anh cũng thấy giận người nhà và nói xin lỗi , thương tôi nhiều lắm ....
Những ngày cận kề với sinh tử , tôi với anh tâm sự rất nhiều , anh nói nếu con trong bụng là con gái hãy đặt tên con là Gia hân , con trai đặt là Gia Bình . Tôi chỉ nhớ khi anh mất đi , tôi k còn nhìn thấy mọi thứ xung quanh nữa , mắt tôi tối sầm lại , mọi người đã đưa tôi về phòng lúc nào không hay , khi tỉnh lại thì anh đã nằm đó .... Không thể nhìn thấy khuôn mặt anh nữa rồi ... Tôi không thể nhớ rằng khi ấy tôi đã đứng dậy như thế nào , ngất lịm bao nhiêu lần nữa .... Sau ngày anh mất được 3 hôm , tôi bị đau bụng , chỉ biết rất đau ... Nhà chồng tôi có một chú rể là bác sĩ , chú nói phải đưa tôi đi viện gấp . Tôi chỉ biết tôi đã bị ngất và tỉnh lại đã nằm trong khoa sản của bệnh viện . Bên cạnh có mẹ của tôi , và chị gái chồng. Mọi người nói tôi đang có nguy cơ doạ sảy thai , chị của anh nói với tôi rằng :" Em còn trẻ quá , con cũng chỉ có 2 tháng , nếu em yếu quá ... Hay là ... Vì sau này em còn phải có tương lai nữa ". 😔 Nói tới đây tôi hiểu ngay chị ấy đang muốn nói gì , tôi chỉ khóc và nói với mọi người : " Con phải giữ bằng được con , vì bây giờ anh ấy mất rồi , thứ quý giá nhất anh để lại cho là hai đứa con, con có chết thì con cũng phải giữ lại đứa bé "
Và cứ thế , ngày tôi dọn dẹp nhà cửa cơm nước , tối tôi ôm con trai lớn ngủ và khóc đến khi mệt lả , ngất lịm rồi ôm con ngủ ... Tôi không nhớ tôi đã phải nằm viện để dưỡng thai bao nhiêu lần nữa, nhưng để mà nói con trai thứ hai của tôi rất kiên cường . Mạnh mẽ giống như tôi vậy, cùng tôi chiến đấu suốt 38 tháng trời để sinh ra mạnh khoẻ . Ngày tôi đi sinh , gia đình chồng chỉ có chị gái chồng ra ngày hôm sau , còn lại có gia đình bên ngoại của tôi chăm bẵm mẹ con tôi từ đầu tới cuối. Và khi con tròn 1 tháng ,3 mẹ con tôi ôm nhau về nhà ngoại sống tới bây giờ. Không phải vì nhà chồng tôi không tốt , mà vì họ quá vô tâm với tôi nên tôi không thể tiếp tục ở đó được nữa.
Ngày ôm các con về , tôi biết tôi đã nợ bố mẹ t rất nhiều ...hơn 23 tuổi , 2 con , goá chồng .... mọi chuyện cũng khiến tôi bị trầm cảm , stresss , và chỉ còn có 43kg , trong khi tôi cao 1m6 .
Bây giờ tôi đã 30 tuổi , Suốt 7 năm tôi tự nuôi con nhà chồng không hề chu cấp cho một khoản nào . Vì vậy tôi đã chuyển hộ khẩu các con về nhà mẹ đẻ tôi để tiện đi học cũng như k còn lý do gì để dính dáng với họ nữa. Suốt 7 năm qua tôi cũng có thử tìm hiểu 1 vài mối quan hệ khác giới. Nhưng khi họ biết tôi là mẹ đơn thân thì nhìn ý đồ của họ đến với tôi chỉ là lợi dụng nên tôi đã chủ động cắt liên lạc . Tới bây giờ tôi vẫn đang cố gắng mỗi ngày để kiếm tiền lo cho hai con trai. Trộm vía hai con tôi cực kì thông minh , ngoan ngoãn và nghe lời ông bà và mẹ.
Điều tôi muốn nói ở đây rằng - Liệu có phải mẹ đơn thân nào cũng gắn cái mác hư hỏng như người ngoài đánh giá ? Tôi rất tự hào vì tôi là mẹ đơn thân ! .....
4 notes · View notes