#connguoihanoi
Explore tagged Tumblr posts
Text
Tớ đang yêu xa lần thứ 3, sau 2 lần thất bại. Lần đầu, yêu khoảng 2 tuần thì người yêu tớ đi Pháp. Chắc chưa đủ đậm sâu nên hai đứa cũng xa nhau không khúc mắc lắm. Dù anh ý và tớ đồng cảm đến mức chưa bao giờ tớ gặp thêm một người như vậy. Ngày chia tay, anh ý bảo tớ “Em có 30 phút để còn thấy mọi thứ về anh trong tương lai”. Và biến mất hoàn toàn đến bây giờ.
Lần 2 thì tớ yêu được 2 năm thì anh ý đi Working Holiday ở Úc, với mục tiêu là đi làm kiếm tiền về cưới nhau. Ban đầu niềm tin và tình yêu cũng mãnh liệt lắm. Nhưng ở xa, nhiều chuyện xảy ra, mất niềm tin, dần bớt tình cảm. Có lần tớ chia tay, anh ý bay về trong ngày luôn. Xong bọn tớ quay lại, rồi anh lại sang Úc, lại chia tay. Một vòng luẩn quẩn. Đến nửa năm sau mới hết dùng dằng với nhau, mệt lắm. Sau cuộc tình ấy thì tớ kết luận là bản thân mình không thuộc tuýp người có thể yêu xa.
Thế mà giờ lại yêu xa tiếp. Ngày biết tin sẽ phải tạm xa nhau, tớ khóc như mưa, cũng nghĩ đến việc chia tay luôn, không làm mất thêm thời gian nữa. Dù cũng chưa rõ là sẽ phải xa trong bao lâu ý. Nhưng thấy như thế thì hèn lắm. Thế là vẫn liều. Biết đâu lần này sẽ ổn hơn nhỉ. Có câu như này “Chẳng lẽ vì sợ hoa tàn mà không cho nở”, đúng với lúc này phết. Đến giờ là tháng thứ 3 xa nhau rồi, mọi thứ vẫn rất tuyệt. Điều hay nhất của yêu xa là có thời gian để làm nhiều thứ khác phát triển bản thân, để ngày gặp lại nhau, cả hai đều tốt hơn. Cứ cố gắng thôi! . This is my third distant relationship after having failed twice. My first one lasted for two weeks until he moved to France. As it was not deep enough, we weren't really wounded by it although he sympathized with me so much that I could not find an equal one until now. On the day we parted, he said, "You have thirty minutes to see everything of me." He has disappeared till this day.
On my second time, we kept our love for two years when he went working holiday in Australia, allegedly to earn some sweet money before marrying me. At first, we kept our trust vigorous. Living far away from each other, with many things getting in the way, we gradually lost faith and affection. The first time I broke up with him, he flew straight back to Vietnam on that day. Then we made up, and he returned to Australia. Then we broke up again. A vicious circle. It was not until half a year later that we officially put an end to our relationship. After that, I concluded that distant relationships do not cut out for me.
Notwithstanding, I followed the beaten track for the third time. The day we knew we had to part, I sobbed bitterly, thinking of a breakup so as not to waste time, even though I had no idea how long we would be separate. But I didn’t want to be a wimp! So we gave it a go. Who knows it would turn out fine this time? There is this applicable saying, “Nothing ventured, nothing gained." This is the third month we've been apart and it's been great. The best thing about loving afar is having time to build ourselves so that both become better when reunifying. Just hang in there!
31 notes
·
View notes
Text
2020 là một năm đáng nhớ với anh khi đã khôi phục lại được quy trình chế tác vải thổ cẩm Ê-đê nguyên bản sau 40 năm thất truyền. Ede Yarn là dự án anh ấp ủ từ 2 năm trước, một cách tình cờ thôi, khi ghé qua những vùng cao và biết rằng thứ người ta đang bày bán chỉ là một thứ vải “giống với thổ cẩm”.
Khi đó trong anh có rất nhiều câu hỏi và anh quyết định đi tìm câu trả lời. Nhóm bọn anh ban đầu chỉ có 3 người, giờ đã lên được tới 10. Tụi anh nghiên cứu tận gốc rễ, ngay từ công đoạn làm ra sợi, đi chuyên sâu vào từng phần, để lưu giữ và bảo tồn câu chuyện đằng sau những tấm vải thổ cẩm Ê-đê nguyên bản được dệt nên bởi cây cối, núi rừng.
Giữa niềm vui thành công tìm lại được quy trình đã mất, tụi anh lại gặp khó khăn khi truyền cảm hứng để người dân địa phương thực hiện và duy trì nét văn hóa đẹp đẽ này.
Họ là những người vẫn đang quẩn quanh với guồng quay “cơm áo gạo tiền”, dù tụi anh có cố gắng giải thích chi tiết đến đâu, họ vẫn không thể cùng chung tiếng nói, sẽ luôn trở lại với câu hỏi “Làm thế này để làm gì?” rồi bẻ lái sang bài toán kinh tế. Kinh phí cho dự án này đều đến từ việc kinh doanh cá nhân của anh – thứ cũng đang bị ảnh hưởng nặng nề bởi dịch bệnh. Bởi vậy mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn nữa.
Nếu có một lời chúc cho năm 2021, anh chỉ mong rằng người dân bản địa có thể nhìn thấy đường sống với những thứ văn hóa nguyên thủy mà họ vốn có sẵn. Để làm được điều này, anh dự định sẽ làm việc với các nghệ nhân vô cùng lớn tuổi, để họ nhen nhóm trong con cháu mong muốn được tiếp nối truyền thống văn hóa này. Bên cạnh đó, anh sẽ tạo ra từ vải thổ cẩm nguyên bản những sản phẩm có giá trị ứng dụng cao chứ không chỉ dừng lại ở câu chuyện văn hóa. Tất nhiên hành trình đó sẽ còn nhiều thách thức nhưng anh đã sẵn sàng để trau dồi kiến thức, để tiếp tục đồng hành và phát triển nó lên mỗi ngày.
19 notes
·
View notes
Text
Ông trồng cái cây này từ lúc nó còn bé xíu. Hồi ấy cả cái sân này chẳng có cái cây nào, ông trồng cây là để mọi người có chỗ đánh cầu lông, bọn trẻ con thì có chỗ chơi cho đỡ mưa nắng. Trồng cũng hai mấy năm rồi nên nhìn cây lớn khác gì con mình lớn đâu.
Ông cùng mọi người trong khu còn dọn sân nữa cơ! Haha! Ông vui nhất là được nhìn thấy trẻ con và mọi người ra sân có chỗ chơi sạch đẹp. Dọn xong chỉ cần ngồi dưới gốc cây này nhìn mọi người chơi là cũng đủ vui lắm rồi. *cười* . I planted this tree since it was this little and there were no other trees at this playground by then. Planting it was to create space for people to play badminton and for the kids to hang around. It must have already been 20-ish years so watching the tree burgeon was just like watching my kids grow up.
Folks in the neighbor even joined up to clean out the space, haha! My joy is simply to give everybody, especially the kiddo, a nice, decent gathering place. Chilling out under the crown and watching people hang around just lights up my day. *laughs*
12 notes
·
View notes
Text
Em đang ở Canada ạ, ở đây có 1 chứng bệnh truyền miệng đc gọi là Canada Blue, tức là khi ở trong thời tiết lạnh giá tuyết rơi, không có ánh mặt trời, chỉ 1 một màu xám ảm đạm và mọi người ai cũng cúi mặt xuống lặng lẽ thì tự nhiên bản thân mình sẽ cảm thấy buồn bã và trống rỗng.
Em mới cắt tay đêm qua, vết thứ ba rồi ạ. Em cũng đã phải uống thuốc ngủ hơn 2 tháng nay, và đầu em thì đau muốn chết.
Năm nay Tết em ko thể về, nhưng em không buồn bằng việc gần Tết rồi mà nước mình bùng dịch nhiều nơi phải cách ly quá. Giá như em làm được gì đó giúp mọi người…
10 notes
·
View notes
Text
2020 hẳn là 1 năm kỳ quái với cả thế giới, với cả chị nhưng theo một cách rất khác. Là năm đầu tiên trọn vẹn ở Việt Nam sau khi trở về, có nhiều cả những vỡ nát và những chữa lành. Vì dịch nên cuối cùng chị được ở lại VN học cao học cho đến tháng 9/2021 mới phải sang bên kia. Chị không còn quá ham mê tây tàu gì vì ở cũng lâu rồi, nên chị lại mừng vì được ở đây lâu hơn, được sống và hiểu nhiều hơn 1 chút về Việt Nam. Là quê mình mà thật ra chị chả biết gì nhiều về nó, vì từ bé chỉ quanh quẩn trong một cái bong bóng bao bọc, lớn lên thì dành hầu hết thời gian trưởng thành ở nước khác. Lần này về nhà thấy khác nhiều so với ký ức khi chị đi, bao nhiêu thứ hay ho, còn hơn cả những nước chị từng sống. Hay vì là quê mình, mình hưởng được nó sâu hơn nên mình thiên vị nó nhỉ? Cũng là lần này trở về khiến chị nghĩ: có lẽ mình cũng sống được lâu dài ở đây.
Năm mới chị không dám mong mình bớt “ngu” đi, vì vốn biết mình sẽ mãi liều mạng ngu ngốc. Chị mong và chúc chính mình có thể nhẫn nại hơn một chút. Nhẫn nại với mình và với mọi thứ, để mình có thời gian lành lại và chờ đón những mối duyên lành tới. Từ sự sống đến cái chết, từ thương mến đến thù ghét, chỉ cách nhau 1 bước chân nhẫn nại mà thôi.
Chị thấy mình may mắn vì vẫn được đi khắp nơi, vào rừng lên núi, được nghe nhiều câu chuyện và được thấy nhiều cuộc đời khác mình, được ôm ấp trong năng lượng của mọi người và của thiên nhiên. Nhiều lúc đang nghe kể chuyện bên bếp lửa, tự dưng thấm rằng cái buồn cá nhân của mình thật bé, thật “tiểu tư sản”, thế là nó bỗng vơi được đi một ít.
Chị biết mình có đặc quyền được buồn, được quyền thong thả dành thời gian cho việc lành lại. Nhưng chị cũng không muốn mình phải dừng hết mọi thứ lại mà ôm riết lấy cái sự buồn đợi đến khi nó nguôi. Dành năng lượng cho những việc tốt lành xung quanh cũng là một cách hay, mình được hưởng nó mà có khi cả người khác cũng được nữa.
8 notes
·
View notes
Text
- Trượt xuống đi con - Ông ơi, con sợ lắm - Đừng sợ! Có ông ở đây rồi <3
10 notes
·
View notes
Text
"Chào bạn, tớ tên là Nguyễn Hải Anh, tớ năm nay 7 tuổi. Tớ ở Bắc Ninh. Mẹ tớ nói, bạn không có điện thoại để học Zoom, nên tớ và mẹ gửi tặng bạn chiếc điện thoại này. Mong bạn học thật tốt.
Hải Anh
(Pass máy là: 0000)"
15 notes
·
View notes
Text
Bà lên Hà Nội từ năm 10 tuổi kiếm sống và mua được căn nhà này. Mấy hôm nay suy nghĩ nhiều nên ốm, bà tiếc của, tiếc căn nhà dành dụm cho con cho cháu mà ốm...
Tết ở khu giải toả Đại La . I came to Hanoi for a living when I was ten. After saving up for years, I afforded to buy this house. I got sick of thinking too much those days. I feel sad about my asset, about the house that I bought with my hard-earned money for my children...
Tet Holiday at the land in clearance on Dai La Street
8 notes
·
View notes
Text
Hồi Mùng Một Tết năm ngoái mình gặp anh này đứng vẽ trên phố. Cô bán phở ở gần đấy bảo là bức vẽ này anh ấy vẽ mấy năm rồi. Mỗi năm vào ngày Mùng Một anh ấy lại bê giá bê bảng ra để vẽ vài tiếng. Tranh chưa hoàn thành thì cất đi, năm sau vẽ tiếp. Chẳng biết có thật không, năm nay mà gặp lại thì biết ngay! . Last year, on the 1st day of the Lunar New Year, I saw this guy drawing right on the street. A lady selling “phở” nearby said that he had been doing that kind of thing for many years. Every year, on this day, he takes out an easel and a palette here to draw. If the painting hasn’t been finished, he will put it away and continue next year. Not sure if it’s true or not. Let’s check out whether he keeps painting this year!
12 notes
·
View notes
Text
Tết này là cái tết đầu tiên mình không về. Vì có lịch trực đến gần rằm mới về được. Cũng có buồn, nhưng thấy trống trải nhiều hơn.
Ở nhà tớ gần gũi nhất với ông nội, nên giờ không về được thấy thương với nhớ ông lắm. Ông nghe tin tớ không về thì gật gù “Công việc mà!” nhưng tớ biết chắc ông buồn lắm.
Cách đây một năm chẳng nghĩ được là mình sẽ như giờ đâu. Cuộc đời đưa đẩy làm thay đổi hết mọi quyết định. Nhưng cứ đón nhận thôi, dù sao tớ cũng yêu những điều mình đang có lắm. .
This Tet is the first Tet when I cannot come home, because I have to work a shift until the fifteenth of the first lunar month. I feel sad and even more unfullfilled.
I am very close with my Grandpa so now when I cannot make it home, I do miss him a lot. When he heard that I cannot come back this year, he only nodded: "Work is work," but I know he must be rather sad about it.
A year ago, I didn't think that I would be where I am now. Life pushed me around and changed all of my plans and decisions. But I'll just embrace it, whatever happened, I still love what I have now."
11 notes
·
View notes
Text
Seen in Hanoi
7 notes
·
View notes
Text
Seen in Hanoi
7 notes
·
View notes
Text
Seen in Hanoi
4 notes
·
View notes
Text
Xe đèo vợ bầu xin né né ra :(
Seen in Hanoi
2 notes
·
View notes
Text
Đợt dịch bệnh bùng lên cũng là lúc công việc kinh doanh khuyên tai của anh gần như đóng băng. Những đối tác dự định ký gửi sản phẩm không thấy liên lạc gì lại, 2 hội chợ ròng rã chuẩn bị tham gia cũng bị hủy sạch vào phút chót, rồi hàng loạt nhân viên xin nghỉ việc trong đợt giãn cách. Nhiều thứ ập đến khiến anh quay cuồng. Những lúc đó cũng may là có chủ nhà thương giảm tiền thuê, có bạn bè và có vợ phụ giúp.
Vợ anh là người đồng hành lớn nhất, rất vững vàng và ngày càng vững vàng. Nhưng thấy chị vất vả làm tất cả mọi thứ một mình nên cũng thương lắm. năm mới này anh chẳng muốn chúc chị gì hơn là có thể tìm những người công sự có kĩ năng và chuyên môn đủ để gánh vác công việc cùng chị.
Nếu có một điều ước cho vợ mình, anh mong dịch bệnh s���m kết thúc, mọi thứ ổn định hơn để đưa chị đi du lịch, để bù đắp cho vợ những gồng gánh hiện tại. Kiểu gì anh cũng phải dẫn chị đi một chuyến, nếu không đi Thái được thì đi Đà Lạt hay miền Tây Nam Bộ thôi. Tụi anh, và nhất là chị, cần xả hơi sau biết bao biến cố.
Mà thật ra anh cũng cố gắng giúp chị những gì anh có thể làm được trong khả năng đó chứ, không phải mỗi việc rửa bát như em nhìn thấy đâu! Mà em tưởng kiếm được người rửa bát cho cả đời dễ lắm đấy à???
5 notes
·
View notes
Text
Em biết mấy kiểu nhà ngày xưa có cái cửa sổ cũ mà có mấy cái mũi tên nhọn nhọn bên trên không? Hồi bé, anh giúp mẹ dọn nhà, mẹ anh bảo anh lau mấy cái song sắt cửa sổ đi. Anh trèo lên ghế đứng lau rồi bị trượt chân, lúc anh ngã thì tay anh đang cầm giẻ lau, bị trượt xuống, đâm thẳng vào cái đoạn sắt hình mũi tên đó. Cái ghế bị đổ và anh treo lủng lẳng ở cửa sổ. Mẹ anh rất bình tĩnh đi đến cầm lấy thân anh rồi nhấc mạnh ra. Thế là anh có cái sẹo ở lòng bàn tay và mu bàn tay vì dọn nhà ngày Tết... . You know the kind of old-styled window frame with some sharp arrow-shaped bars? When I was a kid, mom once asked me to clean the house and wipe those window bars. I climbed on the chair, then slipped and tumbled down. When falling off, I was holding the cloth and then slammed into one of the arrows. The chair tumbled and I was hung on the window. Mom was calm enough to hold my body and try hard to pull me out. I ended up having a scar on the palm and the back of my hand because of cleaning the house before Tet Holiday…
3 notes
·
View notes