#cơn bão nghiêng đêm
Explore tagged Tumblr posts
diracsea · 2 months ago
Text
giờ mới biết bài này có bản phổ nhạc
youtube
bão tan, bão tan rồi
Cơn bão nghiêng đêm Cây gãy cành bay lá Ta nắm tay em Cùng nhau qua đường cho khỏi ngã. Cơn bão tạnh lâu rồi Hàng cây xanh thắm lại Nhưng em đã xa xôi. Và cơn bão lòng ta thổi mãi.
- Tế Hanh (1956), Bão
7 notes · View notes
chuyen-cua-gio · 4 months ago
Text
Cơn bão nghiêng đêm!
2 notes · View notes
phamthanhnhan1010 · 9 months ago
Text
20h30' đêm 30 tết, quý mão, 2023.
xuân hạ thu đông rồi lại ...xuân.
quý mão, năm mèo, năm tuổi của tôi đã đi qua một cách lặng lẽ, âm thầm đến độ tôi không biết mình có thưc sự sống trong năm vừa rồi không nữa.
quý mão, 2023. tôi sẽ khắc sâu trong tim mình những gì đã xảy ra. một chuyến trở về từ pháp những tưởng là khởi đầu của những hy vọng mới. nào ngờ đó là xuất phát của một loạt đau thương và nỗi niềm. một chuyện tình tưởng chừng trăm năm bỗng vỡ vụn. vỡ vụn không còn lại gì. thật sự là một tan hoang như một trận bão kinh thiên động địa vừa tàn phá tâm hồn. là một trận sóng thần vĩ đại nhấn chìm mọi yêu thương và kỷ niệm. còn lại gì trong tôi ngoài một trái tim đã không thể yêu thương lần nữa. tất cả đã mất hết. tôi mất tất cả rồi.
đã rơi tới đâu rồi ? những buổi trị liệu tôi thường hỏi bác sĩ như vậy. tôi còn sức lực nào để bật lên không. có ai đang nâng tôi dậy không. đến tận hôm nay, khi ngồi viết lại những dòng buồn cuối năm này, những hoang mang nghiêng ngã vẫn đang bủa vây mỗi giây mỗi phút.
tôi trân quý tình cảm của những người còn lại bên tôi. là anh hoàng. anh lì. anh gà. ba người là ba gọing kiềng đã kịp giúp tôi không tìm về cõi hư vô. nhưng ơn sâu nghĩa dầy này nguyện khắc cốt ghi tâm mong ngày đền đáp. tôi chỉ sợ, sợ rằng chính mình một ngày nào đó, sẽ không chịu nổi những dày vò này nữa. và lên đường.
những ý nghĩ lên đường về với đất thơm tho. về với vùng hoang vu mục rừa thỉnh thoảng vẫn xuất hiện. trong nhữung đêm trường giấc ngủ vắng mặt. trong những ngày dài tuyệt vọng cuồng đau. tôi sợ những ngày mà cảm xúc dâng cao cùng cực. đó là những ngày tôi yêu đuối nhất.
bác sĩ bảo những ngày đó hãy tìm một ai đó. nhất thiết phải tìm một trong ba người đó. để giải thoát khỏi địa ngục tiêu cực đang bao vây. nhưng thật khó khăn. tôi không phải là một người dễ chia sẻ. tôi rất sợ mình làm phiền người khác. tôi rất sợ mình đang cản trở công việc một ai đó. hay đang làm tắt cảm hứng vui vẻ trong một ngày của ai đó. nhất là của những người bạn thân yêu. những hôm như vậy tôi thường ch���y trốn trong những viên thuốc ngủ. phải rồi, tôi bắt đầu mua thuốc ngủ cho riêng mình dù bác sĩ không cho phép. tôi cần vùi mình trong một thứ gì đó để quên thời gian. quên ngày tháng. cho thứ cảm xúc tiêu cực này qua đi. tôi biết chuyện đõ vỡ với tú chỉ là một giọt nước tràn ly trong mớ suy nghĩ hỗn tạp trước nay khiến tinh thần tôi trở nên mệt mỏi và bệ rạc. chuyện với tú chỉ là chất xúc tác cuối cùng để bùng nổ những hoang mang bấy lâu đã chôn sâu từ thời thơ bé đến giờ. chỉ cầu mong tôi không phải lạm dụng chính thứ thuốc an thần độc hại kia để rồi một ngày nào đó chính mình sẽ hối hận..
trở thành một người quá nhạy cảm, dễ rung động với vạn điều trong đời sống có phải là một đặc ân hay là một nghiệp báo. để bây giờ, chỉ một vần thơ hay cũng làm tôi vui vẻ suốt ngày dài. một đoạn nhạc buồn có thể làm tôi rơi nước mắt ngay lập tức. một cơn mưa. một màu xanh. một thành phố. một sương mù. một dốc đồi. một hình ảnh. một tưởng tượng. tất cả đều làm con tim tôi rung lên ngàn cung bậc. tất cả đều làm tâm tư tôi dậy sóng ít nhiều. để rồi cứ phải loanh quanh trong vùng cô đơn đó trách sao đời sống mầu nhiệm đến vậy mà con người chung quanh tôi quá hời hợt. để tự chuốc lấy những cô đơn dày vò trong đêm.
tôi yêu tiếng chuông tỉnh thức của thầy nhất hạnh vô cùng. và cả những bài thơ thầy viết. có lẽ, đây chính là nguồn năng lượng vô hình duy nhất mà tôi cảm nhận được để nâng đỡ tâm hồn mình lên. bên cạnh những quan tâm yêu thương của ba người bạn thân.
nhìn lại những vỡ vụn của quý mão. tôi thấy mình may mắn vì vẫn còn ngồi đây để gõ những dòng này. có lẽ, đây chỉ là một thử thách nghiệt ngã trong cuộc đời làm người. ai rồi cũng phải đi qua phong hoa tuyết nguyệt. những cơn gió động chốn phàm trần này sẽ giúp cho tâm hồn trở nên dày dạn vững vàng. để bình tâm và trở thành những áng mây lớn, mang bóng mát cho những tâm hồn yêu đuối khác hay trở thành những cơn mưa rào để tưới tẩm những tâm hồn đang khô cằn sỏi đá chưa biết một lần rung động trước những diệu kỳ đang hiển hiện trước mắt. tôi mong là vậy. thực mong vậy.
cho một ngày cuối năm đang qua. về một ngày đầu năm đang tới. tôi sẽ ổn. sẽ ổn mà. hãy sống đi. hãy thực sự sống đi nép ơi. như một con người. giáp thìn sẽ là năm để nép vùng vẫy khỏi đống bùn này và bay cao. hãy nhớ những lý tưởng mà nép đã từng mong muốn đi. những con người đang chờ nép mang đến một nguồn cảm hứng sống đó, nép còn nhớ cảm giác đó không? đã lâu lắm rồi nép đã tự tắt ánh sáng của chính mình. sống nương tựa vào ánh sáng của kẻ khác ban phát cho. đến lúc tự mình thắp đuốc rồi. hãy đứng dậy và đi đi. nhưng ��ừng vào cõi hư vô. làm ơn. sẽ làm được. sẽ làm đuoqwjc. sẽ làm được. nhất định là vậy.
2024. tôi ơi. hãy cảm ơn những đau thương của năm vừa rồi thật nhiều nhé. hãy từ từ. từng chút. mỗi ngày. một niềm vui nho nhỏ thôi. rồi sẽ thành công. biết ơn thật nhiều năm 2023. biết ơn tú. biết ơn những người bạn. biết ơn mẹ đã sinh con ra. biết ơn tất cả những gì đã xảy ra.
tôi sẽ làm lại từ đầu.
tôi ơi.
3 notes · View notes
mot-con-ca-mau-xanh · 2 years ago
Text
Gửi em u hoài đẹp xinh
Sáng nay em thức dậy giữa tiếng cười nói của ba mẹ và thấy mình nằm đó bất động, không tìm kiếm chị Âu như mọi hôm. Đêm hôm qua, như một cơn bão, cơn bão như trong kí ức của một đứa trẻ cách đầy tầm tám - mười năm trước. Cơn bão nghiêng đêm, cây gãy cành lay lá. Giờ bão đã tan, thật may vì người vẫn ở đó, người còn nắm tay em cho khỏi ngã. Chỉ e là, người c��ng em vượt qua cơn bão, lại bỗng ra đi khi trời lặng. Nỗi niềm đó gây cho em một cơn bão khác, cơn bão lòng, cơn bão này còn lớn hơn cả cơn bão đêm qua, nó sẽ cuốn đi mất những gì đẹp đẽ nhất, thổi tắt ngọn đuốc hi vọng thắp sáng bên trong em chỉ mới những tháng ngày gần đây.  Em không biết mình sẽ phải làm gì, khi nào cơn bão qua đi, hay là cơn bão sẽ nhấn chìm luôn cả em. Và rồi em sẽ mãi lang thang trong một sa mạc của sự lãng quên. Em không biết nữa.
2 notes · View notes
boketto-always · 2 months ago
Text
Chào cơn bão to đùng tối qua. Mẹ đi du lịch ngay trước bão, mẹ chẳng dặn gì ngoài nhớ mang quần áo lên giặt. Mẹ ghét quần áo có mùi và chất đầy trong nhà tắm.
Buổi trưa mẹ vắng nhà, bão chưa tới, chỉ có mưa nhỏ nhưng nhà mình mất điện (do chập điện chứ không phải do bão). Bố và mình ăn một bữa cơm không thể đơn sơ hơn với canh rau, cà muối và trứng rán.
Buổi chiều mẹ vắng nhà, bão bắt đầu tiến vào Hà Nội, mưa rầm rập, gió hun hút, cây cối ngoài đường nghiêng ngả. Nằm trong phòng mình vẫn cuộn tròn ngủ trưa một giấc đầy. Ngủ dậy, trời đã tối om, mưa vẫn không ngớt, nước mưa bắt đầu tràn vào nhà do không kịp thoát. Điện đã mất từ bao giờ. 4G và sóng điện thoại cũng chập chờn không load được gì cả. Bố và mình phải lấy giẻ lau chặn ở các mép cửa cho nước không tràn vào nhà. Chốc chốc lại vắt nước cho mấy cái giẻ thấm tiếp. Bố bảo mất điện rồi, ăn mì tôm nhé. Bữa tối có 2 gói mì tôm và 3 quả trứng luộc.
Ăn tối xong, mưa và gió vẫn không ngừng táp vào những căn nhà. Lúc đấy 4G và sóng điện thoại tịt hẳn. Lâu lắm rồi mới mất điện dài vậy trời tối cũng không đọc được sách, cùng đường phải mở cờ vua offline ở máy tính lên chơi. Vừa chơi vừa tự nhẩm lại luật, chơi không biết bao nhiêu ván nhưng chằng thắng nổi ván nào.
12h đêm, gió vẫn rít, mưa vẫn rơi, chả biết lúc này bão đang tới đâu rồi. Nhắm mắt, đi ngủ.
Tumblr media
Sáng dậy, trời còn mưa lất phất nhưng gió thì dịu hẳn. Lật đật chạy lên tầng 3 ngửi, đúng rồi, ngửi mùi sau cơn bão. Gb, người con quê hương miền Trung bảo mùi này tuyệt lắm, bão chỉ mong khoảnh khắc này. Thế nhưng, hơi buồn, mình không ngửi thấy mùi gì cả mà chỉ có cảm giác như là mùa Thu.
Phải đến hơn 8h sáng mới điện và sóng trở lại. Mở điện thoại lên thấy toàn bài chia sẻ cây đổ. Cây đổ vào cột điện, cây gãy đôi thân, cây bật gốc,... Cơ man là cây đổ. Sau bão, câu mình nghe nhiều người nói nhất là tiếc, tiếc cây.
Haruki Murakami viết trong Kakfa bên bờ biển thế này: "Và khi cơn bão qua đi, bạn sẽ không nhớ bạn đã vượt qua như thế nào, bạn xoay xở để tồn tại được ra sao. Bạn thậm chí sẽ không dám chắc, thật ra, liệu cơn bão có thật sự đi qua. Nhưng có một điều chắc chắn. Là khi bạn ra khỏi cơn bão, bạn sẽ không còn là cùng một người mà đã bước vào."
Cơn bão vừa rồi khiến mình nhận ra mình đã lớn lên và giống mẹ đến nhường nào. Không có mẹ, mình lặp lại nhưng công việc mẹ hay làm sau mỗi cơn bão một cách vô thức. Quét nhà, dọn lá cây, lau nhà, nấu cơm, canh rau ngót thịt, chiên gà,... chắc chưa bao giờ mình lại làm liền tù tì cả đống công việc như thế. Như mẹ, mỗi ngày. Mek đi có một ngày đã nhớ. Nhớ những việc mẹ làm nhiều đến nhường nào.
Tumblr media
0 notes
mydearmy · 2 months ago
Text
Tumblr media
Có lẽ đêm qua là trận bão khủng khiếp nhất đã từng quét qua Hà Nội. 5h chiều, nhà cắt điện. Ngoài trời tối đen và gió bắt đầu rít từng cơn. Nhà có mấy cây nến đều được thắp lên hết. Mẹ đã nấu sẵn cơm từ chiều vì sợ tối sẽ mất điện. Cả nhà ăn cơm trong ánh nến. Cứ ăn thế thôi, nhưng trong lòng lo lắng. Nhắn tin cho em, mãi em không trả lời. Lúc đấy thấy vừa lo vừa giận em. Mẹ đã bảo là về ở cùng một nhà cho bố mẹ đỡ lo. Nhưng nó thì bướng.
Bạn bè túc trực trên mạng. Mất điện thì dùng 3G. Nhắn nhau từng phút. Gió đến nhà mày chưa? Chỗ tao gió to lắm rồi. Những tấm tôn và biển bảng đập vào nhau, rơi xuống đường. Âm thanh vừa đáng sợ vừa chát chúa.
Không biết cái gì đáng sợ hơn. Nhưng chắc là gió. Mưa to thì thấy nhiều rồi. Nhưng gió như thế mới thấy lần đầu. Rít từng cơn. Cuốn đi tất cả. Nằm trong bóng tối nghe gió gào thét ngoài kia. Sợ kinh khủng. Bố mẹ đều bảo 60 năm nay chưa từng chứng kiến điều gì kinh khủng hơn thế, tất nhiên, trừ chiến tranh. Bố bảo cả đêm không ngủ được, vì sợ mái tôn bay mất.
Rồi nghe một tiếng rắc. Cái cây trước nhà không chịu được, đổ sập xuống đường. Cây bằng lăng mùa hè nào cũng ra hoa tím ngắt. Xuống cửa, thấy ánh đèn chiếu loang loáng. Người ta đến cưa cây. Giữa lúc mưa to nhất, gió càn quét nhất, họ đầu trần đến cưa cây. Nhìn họ mà trào nước mắt. Vì nếu không cưa thì xe cộ cần đi cấp c��u sẽ không thể đi nổi. Hơn 2000 cái cây đổ sập như thế đêm qua.
Bạn bè lại nhắn, gió chỗ mày lặng chưa? Nhà có điện chưa?
Bão lặng 1 tiếng. Bản tin bảo là đang ở tâm bão nên mới lặng. Nghỉ hiệp 1 đi rồi đến hiệp 2. Lần đầu tiên biết "ở tâm bão là yên lặng nhất" là thế nào. Văn học đúng là giỏi ví von.
Rồi bão đi qua. Đêm qua thì sợ, sáng nay thì buồn.
Thành phố như một đống đổ nát. Tan hoang. Cây cối ngả nghiêng, đổ ra đường, đổ vào bốt điện, đổ vào nhà. Nhiều cái cây đã trăm tuổi, đã đi qua bao nhiêu cuộc chiến, đã chứng kiến bao nhiêu thăng trầm của thành phố này, đã gục mất. Thời sự phỏng vấn những người già ở đây, mắt họ đỏ hoe, cái cây có từ lúc họ chưa đẻ, che mưa, chắn gió, không khác gì một người bạn. Và giờ nó biến mất. "Đau xót lắm" - Họ chỉ nói được vậy. Bạn bè ở nước ngoài nhắn tin về "Chỗ đấy biến mất rồi hả cậu?" "Ừ".
Cả thành phố ngổn ngang. Và chắc sẽ còn ngổn ngang nhiều ngày nữa. Sau bão là lũ. Hải Phòng giờ còn chưa có điện. Hà Nội mới một lần. Miền Trung năm nào cũng đón bão. Xem trên TV trước đây chỉ thấy thương. Giờ mới biết thực sự đối diện một cơn bão lớn, thực sự thấy thành phố oằn mình chống bão là thế nào.
Ghi lại để nhớ, năm 2024 đã trải qua một ngày thế này.
7.9.2024.
1 note · View note
maybaytrenbien · 8 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media
Mới xem được một chiếc phim theo mình là healing chữa lành đồ đó, hơi sến súa, nội dung k đáng là bao nhưng biểu cảm và diễn biến tâm trạng nhân vậy rất là sâu, cảm động, rất thật, làm cho mình phải thốt lên không biết bao nhiêu lần, hehe nhưng vẫn không dám share public nên lại mò lên cái chốn không ai biết mình là ai này để giữ chút cảm xúc không phải lúc nào cũng có này.
Phim Giữa cơn bão tuyết, nam chính đẹp, siêu đẹp trai, diễn quá đạt, quá thật, phải gọi là level biểu cảm khuông mặt thượng thừa đối với mình. Nữ chính dễ thương, đóng rất tròn vai, hợp với nam chính. Cái cốt là cả 2 diễn rất đúng với tâm lý nhân vật theo cốt truyện (dù mình cũng chưa đọc qua truyện này). Xin lỗi nhưng mà quá là cuốn, xem 20 tập liên tiếp, còn 10 tập nữa chưa ra trên netflix nên tạm dừng để note đã, nhỡ đâu nửa sau phim lại mất vui thì tuột mood lắm hehe.
Xem phim mình lại nghĩ đến mình thời còn trẻ, đúng là lúc mới yêu, lại còn yêu tránh né gia đình đúng là một giai đoạn luôn thấy hồi hộp. Trốn học đi chơi, lén báo đi với bạn để đi với người yêu, trốn nhà đi du lịch 2 ngày với danh nghĩa đi với lớp đại học, thú vị thật. Nhiều lúc hồi đó cứ nghĩ nhanh cho qua cái mùa quýt nghèo rớt mồng tơi nhanh nhanh đi kiếm tiền cho bớt khổ, vậy mà giờ lại muốn quay lại thời gian đó. Giống như trẻ con thì mong lớn lên, còn người lớn thì lại muốn quay về quá khứ vậy. Hay thiệt. Tình yêu trong phim diễn tình tới nỗi mình thì muốn ôm ngay anh người yêu rồi trốn con đi vài ngày.
Mơ là vậy, giờ cứ mở mắt là việc ập đến, tối về chỉ muốn bật phim xem, đêm ngủ vẫn nằm mơ việc đè. Không có tâm trí đọc truyện cho con trc giờ ngủ, chỉ trông con ngủ sớm để có dư thời gian làm việc này việc kia. Công việc đầu năm bế tắc thật, bây giờ mới thấm khủng hoảng kinh tế nó gõ cửa từng task rồi nói “tao nè lo làm đi chứ còn gì nữa”.
Với một đứa vô kỉ luật nhưng vẫn có chút tham vọng như mình thì đúng là … lại một mớ rối rắm. Vẫn luôn phải đứng giữa nhưng lần đấu tranh tư tưởng nên hay k nên, nên dậy sớm chạy bộ hay nên chạy buổi chiều, nên đi tập yoga hay nên dành tgian cho công việc, nên cứng hay nên mềm, nên ừ sao cũng được hay nên chấn chỉnh từ ban đầu. Vâng, chắc chiếc số tử vi của mình nó đứng ngay trung điểm của cán cân rồi. Chả thoát được, mong có một luồng gió nhẹ lạng qua tai giúp mình nghiêng hẳn sang 1 phía thì hay biết mấy.
Mục tiêu là vậy, nhưng vẫn phải làm chi tiết. Thôi thì cố lên.
Hôm nay bước 1 chân vào chu kỳ luyện tập cho chiếc bib 10km tháng tư rồi. Kỷ luật kỷ luật kỷ luật nàooooo.
0 notes
thiendoanng · 11 months ago
Text
*791 / CHÀNG NƠI MẶT TRẬN XÔNG PHA , CHUNG LO BẢO VỆ SƠN HÀ NGUY NAN
Bơ vơ giữa chốn mù sương xẩm tối , Bâng khuâng trong trí nhớ buổi quân hành . Em cúi đầu , nức nở hận trời xanh , Ai oán chia phôi sao đành đôi ngã .!
Trong căn phòng nhỏ ôm choàng vội vã , Ngực căng trần , môi trút cả dòng hơi . Ở ngoài kia lác đác tiếng chim trời, Như thể lạc bầy tìm nơi về tổ ấm …
Yêu đương tiếng gọi từ trong cung cấm , Trao gởi cho chàng vạn dặm quan san . Mình mến thương nhau từ thuở bần hàn , Khi cha mẹ muốn tìm đàng ngăn cản .
Nho phong muốn vượt , tình trong thỏa mãn , Đâu có màng với tệ nạn môn đăng? Khi yêu núi thẳm cũng phải san bằng , Để được tha hồ tung tăng hạnh phúc .
Quay trở lại con đường xưa lất phất , Gió chướng não nề bấc thổi từng cơn . Mây bay ùn ụn tiếp nối chờn vờn , Chân bước lê thê hồn mê ngất ngưởng …
Anh đi ngập ngũ rừng sâu tiếng vượn , Chốn non đoài tứ hướng bủa trùng vây . Hoả châu soi sáng che bóng trăng gầy , Quân thù đảo điên tàn cây nghiêng ngả.
Biên cương chốn nghe đì đùng đạn phá , Máu căm hờn , tá lạ giặc xung phong . Lỗ châu mai chễm chệ đứng canh phòng , Tiếng hô vang , hãy cùng lên đại pháo .
Ngồi trông đợi từng đêm trơ tráo , Ở phương trời gió bão phong ba . Lệ rơi nhỏ xuống Ngân Hà , Chờ mong Ô Thước bắt qua cây cầu .
Chiều đơn độc , ngọn dầu heo hút , Gió lùa vào vùn vụt bên song . Thương ơi than thở theo chàng , Người đi nắng dãi chập chùng non cao ..!
Đêm trăn trở nghẹn ngào thổn thức , Chuốc rượu nồng ừng ực đắng cay . Chia ly chẳng được sum vầy , Thương thân bé bỏng tháng ngày đợi trông…!
Quê Cha máu đổ Sơn Hà nhiễu loạn Giặc tràn về , khốn nạn lũ gian manh …
Nhớ lại sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 .
Nguyễn Doãn Thiện Ghi lại Ngày 21 tháng 3 năm 2018 Antioch , California USA
Tumblr media
0 notes
bengoan · 11 months ago
Text
*791 / CHÀNG NƠI MẶT TRẬN XÔNG PHA , CHUNG LO BẢO VỆ SƠN HÀ NGUY NAN
Bơ vơ giữa chốn mù sương xẩm tối , Bâng khuâng trong trí nhớ buổi quân hành . Em cúi đầu , nức nở hận trời xanh , Ai oán chia phôi sao đành đôi ngã .!
Trong căn phòng nhỏ ôm choàng vội vã , Ngực căng trần , môi trút cả dòng hơi . Ở ngoài kia lác đác tiếng chim trời, Như thể lạc bầy tìm nơi về tổ ấm …
Yêu đương tiếng gọi từ trong cung cấm , Trao gởi cho chàng vạn dặm quan san . Mình mến thương nhau từ thuở bần hàn , Khi cha mẹ muốn tìm đàng ngăn cản .
Nho phong muốn vượt , tình trong thỏa mãn , Đâu có màng với tệ nạn môn đăng? Khi yêu núi thẳm cũng phải san bằng , Để được tha hồ tung tăng hạnh phúc .
Quay trở lại con đường xưa lất phất , Gió chướng não nề bấc thổi từng cơn . Mây bay ùn ụn tiếp nối chờn vờn , Chân bước lê thê hồn mê ngất ngưởng …
Anh đi ngập ngũ rừng sâu tiếng vượn , Chốn non đoài tứ hướng bủa trùng vây . Hoả châu soi sáng che bóng trăng gầy , Quân thù đảo điên tàn cây nghiêng ngả.
Biên cương chốn nghe đì đùng đạn phá , Máu căm hờn , tá lạ giặc xung phong . Lỗ châu mai chễm chệ đứng canh phòng , Tiếng hô vang , hãy cùng lên đại pháo .
Ngồi trông đợi từng đêm trơ tráo , Ở phương trời gió bão phong ba . Lệ rơi nhỏ xuống Ngân Hà , Chờ mong Ô Thước bắt qua cây cầu .
Chiều đơn độc , ngọn dầu heo hút , Gió lùa vào vùn vụt bên song . Thương ơi than thở theo chàng , Người đi nắng dãi chập chùng non cao ..!
Đêm trăn trở nghẹn ngào thổn thức , Chuốc rượu nồng ừng ực đắng cay . Chia ly chẳng được sum vầy , Thương thân bé bỏng tháng ngày đợi trông…!
Quê Cha máu đổ Sơn Hà nhiễu loạn Giặc tràn về , khốn nạn lũ gian manh …
Nhớ lại sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 .
Nguyễn Doãn Thiện Ghi lại Ngày 21 tháng 3 năm 2018 Antioch , California USA
Tumblr media
0 notes
itsnothingbutluck · 1 year ago
Text
youtube
Tình đến rồi đi - Ngọc Lan
Tình đến như bão, như gió… thời tối tăm, lúc hoang dã Xác xơ như kiếp hoa lá, tình yêu hồng hoang thuở xa. Tình đến như những giông tố, ùa tới cho thác nghiêng lũ, Cuốn đi muôn nỗi thương nhớ, tình thu lẻ loi ngẩn ngơ… Tình cũ rưng rức thương tiếc, lắng nghe tình xa, rồi quên. Tình mới thao thức khao khát, đắm say tìm đến.
Ta níu tay kéo mộng mơ, tình yêu đã đến với ta Ta trói ta với tình xa, tình yêu đã đến với ta Ta biết ta sẽ chua sót, tình vừa mới đến với ta, Để ta đắm say… Rồi đi!
Tình đến như sóng đêm tối, biển vắng le lói trăng mới Ánh trăng như mắt ma quái, nhìn ta một đêm tả tơi. Tình đến như nắng trên cát Làm cháy thêm những cơn khát, Khát yêu đương, khát môi mát Làn môi ngổn ngang tình hoang. Tình cũ rưng rức thương tiếc, lắng nghe tình xa, đời quên. Tình mới thao thức khao khát, đắm say tìm đến.
Tình đến như những con thú rừng rú, khi thú hung dữ Cắn cho tan nát câu hứa, tình yêu dở dang nghìn thu. Tình đến như tiếng giun dế, lả lướt ru tiếng dương thế, Hãy yêu cho hết ơn nghĩa, tình đây còn qua tình kia. Tình cũ rưng rức thương tiếc, lắng nghe tình xa, rồi quên. Tình mới thao thức khao khát, đắm say tìm đến.
0 notes
saohoanet · 1 year ago
Link
0 notes
monpham · 2 years ago
Video
youtube
Thời gian đã làm người này không còn giống như trong nỗi nhớ của người kia... - Nguyễn Ngọc Tư 
Hôm nay nghe tin cơn bão ngoài xa. Cũng nghe thêm chuyện bạn của bạn chọn cách tự vẫn trầm mặc.
Tự hỏi những cơn sóng ngoài kia, những cơn bão trong lòng; cơn nào dờn dợn, cơn nào khôn nguôi?
11 notes · View notes
nguoihattinhca94 · 3 years ago
Text
HẢI BUỒI VOI - PART 2.
- Nào, hút đi em, hút mạnh vào... Anh còn chưa mệt mà em đã mệt sao được! - Hải ấn cái ống hút vào mồm thằng Vũ, tay kia anh với lấy cái khò, bật tanh tách. Một khi ngọn "đuốc" đã bùng lên, thì cả đêm đen dài dằng dặc cũng sẽ trở nên ấm áp. *** Người Vũ giờ mỏi quá, trước khi hẹn Hải, nó đã bê trước ở nhà rồi. Gặp anh, nó còn đc tiêm, được hút, được đụ đến độ lỗ lồn của nó nở hoác ra không còn cảm nhận được gì nữa. Vũ đang nằm ngủa, hai tay của nó phải vòng ra ông lấy hai quả đùi ếch, đồng thời bàn tay của nó se vú không ngừng dù cho nó không ngừng chu lồn ra đón từng nhịp dập lút cán của buồi vòi voi dị dạng của bác sĩ Hải. Chân đùi nó vì quỳ gối và dạng, nhún liên tực 1 ngày 2 đêm nay đã sớm tê dại và chuột rút cứng đờ. Nhưng nó không thể ngừng ưỡn lồn chó của nó lên cho anh Hải đụ được.
Một người vợ đáng yêu sẽ phải tôn thờ buồi của các anh chồng, đó là đạo lý mà. Vũ mắt nhắm vì bê, mồm rên rỉ như một con điếm tắc thở. Dưới sự dập như vũ bão của một con cặc tiêm ma tuý trực tiếp của anh Hải, Vũ đã tự vãi đái và bắn tinh cả hơn chục lần rồi. Dù nó có xin tha, nhưng cái lồn chó của nó lại rất mâu thuẫn với suy nghĩ đó của nó, vẫn cứ mở cửa đón cặc như thể mấy con điếm ở Trần Duy Hưng. Hải khoái trá nhìn con cặc bê ma tuý của Vũ teo tóp lại như một thằng mới học lớp ba đái vọt từng cơn đáp đầy lên bụng, lên mặt cả anh và nó. Anh càng địt mạnh. Lồn Vũ nở ra thì y như mấy con phò anh hay chơi dưới sầm sơn. Hải nghĩ, nếu mà tắt đèn mà địt, chông chắc Hải nhận ra đây là lỗ đít của một thằng đàn ông, vì cái mép nó dầy, tròn xoe và lòi ra nóng rực như âm hộ của mấy con đàn bà dâm đãng đẻ nhiều. *** Vũ quá mỏi , nên nó đẩy hải ra và nằm úp xuống, hai tay bụm chặt lồn ngăn để Hải địt. Người nó run lên như trúng tà vì là cơn cực khoái từ lồn nó dưới tác động của Hải địt như rô bốt tràn lên đại não của con điếm đó liên miên không dứt. Hải đếm không nhầm thì, nó đã tự bắn tinh 4 lần và đái ướt hết cả giường chỉ trong 10 tiếng đồng hồ từ sáng đến giờ.
- Ngoan nào, cho anh bú lồn nào, em cứ nằm nghỉ đi em yêu! Hải nhẹ nhàng gỡ tay Vũ ra, anh úp mặt xuống hai bờ mông của Vũ, rê lưỡi nhẹ nhàng rồi lè lưới liễm sùm sụp cại lỗ lồn rỗng hoác be bét nước và bọt trắng của Vũ. Vũ quá mệt, nó phải tranh thủ nghỉ 1 tý, không giờ mới có 2h đêm, mà anh Hải địt nó từ 6h sáng đến giờ không nghỉ thì thực sự nó sợ quá rồi! Lần đầu tiên nó cảm thấy cảm giác " thất bại" trước 1 anh top nhìn nhỏ con yếu đuối như thế này. Hải nằm nhấm nháp lỗ lồn Vũ như thể một con chó mẹ âu yếm liếm láp cho đàn con mới đẻ của nó. Anh Vù bú, vừa hút thêm vài khói, và sau đó anh lại úp mồm vào lỗ lồn kia - Thổi từng dòng khói đặc sệt vào lỗ lồn toang hoác kia. Chùng thổi được 7 - 8 đợt khói, anh bị cuốn bú lồn con mẹ nó rồi, anh Bú, cắn, móc hai ngón tay anh vào banh rộng lồn con Vũ đang nằm sấp ra mà bú lấy bú để. Chỉ thấy con Vũ nó rên ư ử, anh đã quá, liền tọng 1 phát con cặc của anh đã cứng đét vào đó mà dập!
Con đĩ Vũ bị anh khoá tay lại, chỉ còn biết cong lồn chịu đựng con cặc như cái móc câu vừa cong xuống dưới, vừa dài vừa to của Hải dập như vũ bão. Mồm con Vũ giờ không thể rên được nữa, nó chỉ hự hự lên như một con cá mắc cạn. Nhìn cảnh đó, Hải cũng phê không kìm nổi nữa mà dập thêm chục cái cực sâu cực mạnh vào lỗ lồn sưng húp đỏ âu nóng giẫy của Vũ! - AH>>>Anh Bắn Đây! Anh bắn cả cốc tinh vào lồn em đấy Vợ ơiiiiii! ***
Sau trận giật liên hồi từ cặc, Hải đồng thời bơm cả lít tinh vào lồn Vũ. Anh Rùng mình, toát mồ hôi te tua, nhớp nháp và thoả mãn! Trong khi đó, thằng Vũ giật lên liên hồi vì nó cũng cực khoái rồi, nó đái đầy giường lần nữa! Hải rút buồi ra khỏi lồn Vũ, cặc anh vẫn cứng ngắc! Một đống tinh trùng đặc sệt, trắng xoá trong lỗ lồn Vũ theo cặc anh chảy òng ọc ra ngoài. Vũ không còn sức để lau đống tinh kia đi nữa, nó bèn ôm Hải cũng đã thấm mệt nhưng đầu buồi anh vẫn cứng ngắc mướt mát nước lồn quyện với tinh trùng và mồ hôi từ hai cơ thể. Hai đừa nằm ôm nhau, kéo tấm chăn lên nghỉ. Hải nằm nghiêng, ôm Vũ đang nằm nghiêng vào lòng. Buồi anh vừa đúng chạm vào mông của Vũ. Hai tay anh se vú vũ.Thở dốc. Bỗng tay Vũ luồn xuống chăn, cầm con buồi vẫn còn cứng đét của anh nhét cái ót vào lồn nó. - Ngâm cặc anh trong lồn em rồi ngủ nhé anh. *** - Anh buồn đái quá!
- Đái vào lồn em đi, ngủ đi, không cần dậy! - Ok nhé hehe.... Để anh "rửa lồn " cho em yêu nào... Một dòng nước nóng giẫy từ buồi Hải chảy thẳng vào lỗ lồn của Vũ .
Tràn ra ngoài.
Lênh láng. - END-
#nguoihattinhca94
17 notes · View notes
dongsonglodang · 4 years ago
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
“Cơn bão nghiêng đêm Cây gãy cành, lay lá…”
82 notes · View notes
heimiisme · 3 years ago
Text
Ngày thứ 7 ở Củ Chi, ra trực sau 24h, không mệt nhiều chỉ làm cảm thấy có chút chán nản. Sáng sớm phải tự làm yên lòng mình với một bài hát của Lý - Cơn bão nghiêng đêm, ồn ào qua tính lặng tới. Dịch bùng càng lớn, càng nhiều việc cần làm càng nhiều tiền cần chi, ngoài những câu chuyện cảm động còn đâu đó vài câu chuyện trục lợi mùa dịch. Buồn thì cũng đâu giải quyết được gì, bỗng dưng nghi ngờ việc mình cố gắng vào ngành y làm việc, sau cùng thì mình có thể làm được gì ???
4 notes · View notes
seomindeul · 4 years ago
Text
Chốt An toàn Vô dụng - Chap 1.1
Hay, hay lắm. Rất tuyệt vời. Nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, Gang-tae cố gắng bỏ ngoài tai tiếng rên gợi dục đang phát ra từ phía Mun-yeong. Chắc không còn gì có thể tệ hơn buổi sáng như thế này được nữa.
Nghiệp tới nhanh hơn anh nghĩ, tiếng anh Sang-tae cất lên khi bước ngang qua phòng khách, “Mộng tinh là trạng thái đạt cực khoái trong lúc vẫn còn đang ngủ. 83% nam giới đã từng trải qua hiện tượng mộng tinh trong cuộc đời họ. Moon Gang-tae không có bị đau gì hết, chỗ đó nó như vậy là quá trình của-”
Tiếng anh Sang-tae nhỏ dần lúc ảnh bước vào bếp và Gang-tae tự hỏi liệu có thần lực nào sẵn sàng cho anh một cú tát trời giáng hay không. Anh chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích ở hướng Mun-yeong đang ngồi, Gang-tae biết rằng mình cần phải mở mắt ra để đối diện với sự thật phũ phàng trước mặt. Hít thở một cách đều đặn, anh từ từ kéo chiếc áo khoác đang mắc trên thành ghế xuống và phủ lên chỗ đũng quần phía trước đang trở nên sẫm màu thấy rõ. Đã quá lâu rồi kể từ khi anh cho phép bản thân mình được tự sướng, và hậu quả là giờ đây một lượng lớn tinh dịch tích trữ bấy lâu đã trào hết vào trong quần lót của anh.    
Mọi thứ tự dưng trở nên im lặng, rồi Gang-tae đã buộc phải mở to mắt ra nhìn xem ai vừa lôi cái áo khoác trên đùi anh đi mất. Tim anh như nhảy lên tới cổ họng khi ở ngay phía trước mặt chính là Mun-yeong với đôi mắt đang nhìn vào phần ướt át trên người anh, đôi môi lộ vẻ thèm khát chỉ như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh nhìn của cô khiến dương vật của Gang-tae bị kích thích, anh vội lấy tay che phần háng của mình lại và đảo mắt sang chỗ khác. Làm sao mà Mun-yeong lại bạo dạn đến vậy? Chưa từng có ai cả gan vượt qua mọi ranh giới anh đặt ra như Mun-yeong đã làm, và anh thì ngày càng trở nên bất lực trước sự tấn công của cô. Kể cả sau từng ngần ấy năm…
Gang-tae cảm thấy phần không gian bên cạnh mình đang bị chiếm chỗ, và cố gắng để không quay sang phía đó khi anh biết chắc rằng chẳng ai khác ngoài Mun-yeong ở đây. Nhưng quyết tâm của anh nhanh chóng sụp đổ chỉ sau một khoảnh khắc, ý chí dù có sắt đá đến đâu cũng không tài nào kiểm soát được ham muốn được chiêm ngưỡng khuôn mặt của người đang ngồi sát bên cạnh anh. Nhận ra Mun-yeong vừa tặng anh một nụ cười rất ư là gợi tình, Gang-tae nuốt một ngụm nước bọt lớn, mắt anh như đã bị hút hồn đi mất. Sai lầm của đời trai là đây. Gang-tae bắt đầu cảm thấy bên trong quần mình đang nóng dần lên, mùi hương của Mun-yeong và cái sự va chạm từ cô khiến máu trong anh như dồn hết xuống chỗ phía dưới, chưa kể anh vẫn chưa hề quên những gì mình đã làm với cô trong giấc mơ mà anh chỉ vửa mới tỉnh dậy. Hắng giọng trong từng nhịp thở, Gang-tae cố hết sức để xóa đi những ký ức mình đã tưởng tượng ra nhưng càng nghĩ tới thì anh chỉ càng nhớ thêm chứ làm gì có chuyện mà dễ quên đến vậy.
Nói về giấc mơ của Gang-tae, nó không giống như bất kì giấc mơ nào anh từng có. Anh bị thứ gì đó không thể miêu tả đuổi theo và đã chạy một mạch xuyên qua khu rừng trong đêm tối, trước khi bản thân anh bị vấp ngã và thấy mình đang ở trong khuôn viên của lâu đài bị nguyền rủa. Mun-yeong đang đứng trên bậc thềm ở trước mặt anh, trên người cô là một chiếc áo choàng ngủ vô cùng mỏng manh. Khi anh càng lúc tiến bước lại gần như bị thu hút bởi lực hấp dẫn từ phía cô, phần dây buộc áo choàng quanh eo của Mun-yeong từ từ được tháo ra cho đến khi không còn tác dụng nữa, để lộ ra dưới lớp áo kia là một cơ thể hoàn toàn trần trụi. Gang-tae (đang trong mơ) đứng hình vì bất ngờ, rồi chạy thục mạng đến ôm chầm lấy cô. Phần ‘người’ trong anh đã biến mất, anh vồ vào người cô một cách hung bạo và mút thật mạnh lên cổ khiến Mun-yeong phát ra tiếng rên đầy khoái cảm vào tai anh. Tay cô không kiểm soát bất giác luồn lên trên mái tóc của anh. Cảm giác mái tóc bị bàn tay ai đó kích thích đã giải phóng hoàn toàn phần ‘con’ của Gang-tae (đang trong mơ). Anh đưa tay ra phía sau để cảm nhận lấy đôi bờ mông quyến rũ, bản năng trong anh thức tỉnh nhấc bổng cô lên bước nhanh vào trong nhà và đặt cô xuống chiếc ghế sofa mà hai người đang ngồi ở thực tại.
Khuôn mặt Gang-tae trở nên nóng bừng khi nhớ về cảm giác đôi chân thon thả đằng kia kẹp thật chặt bờ hông anh, từ từ ép dương vật anh lại gần chỗ thầm kín nhất của người con gái. Mặc dù biết là những hình ảnh trong mơ mà anh đã tưởng tượng sẽ cướp đi biết bao sinh linh tương lai mỗi khi anh tắm, nhưng nó không là gì so với việc có một cơn bão mạnh cấp 7 hiện đang chuẩn bị tàn phá bên trong quần lót của anh.
Nỗi thống khổ của Gang-tae bị xen ngang bởi chất giọng trầm ấm, đầy kích thích từ Mun-yeong khi cô ghé sát ngay bên tai anh và thì thầm, “Anh lại đang nghĩ về em đó hả?”.
Giữ cho hơi thở ổn định trở lại, Gang-tae cố gắng để bản thân không trở nên mất kiểm soát, nhưng tất cả như vô nghĩa khi mặt của Mun-yeong đang càng lúc càng áp sát lại gần anh hơn. Miệng của anh vô thức nuốt hết những lời định nói ra, khi khoảng cách giữa môi anh và cô chỉ còn tính bằng centimét. Ánh mắt hoang dại như thú săn mồi của Mun-yeong khiến anh bị kích thích hơn nữa, trước khi được thay thế bởi đôi mắt cười làm tan chảy trái tim anh cứ mỗi khi bắt gặp. Mắt anh khẽ nhìn vào đôi môi của cô lần thứ hàng triệu kể từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời anh. Và cũng như bao lần khác, anh đều cảm thấy khao khát mãnh liệt muốn được hôn cô. Nhưng đừng quên anh đã có 30 năm kinh nghiệm trong việc kìm nén ham muốn của mình, do vậy trước tình huống này anh chỉ đơn giản là ngồi yên một chỗ, nhìn Mun-yeong khẽ đặt một tay lên đùi anh nhưng ở vị trí cao hơn rất nhiều so với bình thường.  
Nụ cười của cô càng gần môi anh hơn làm huyết áp anh tăng một cách báo động, và bắt đầu thì thầm, “Anh không cần phải rên rỉ tên em ở trên ghế như vậy đâu. Anh có thể đến phòng của em mà. Em sẽ làm cho anh phải kêu rên tên của em theo cách còn tuyệt vời hơn thế."
Đầu óc anh bỗng quay cuồng trong thoáng chốc, tự hình dung ra cảnh tượng anh trèo lên giường cô như một con thú và làm những việc như anh đã làm trong giấc mơ với cô. Cách tay Mun-yeong nắm chặt như muốn xé rách ga giường, mặt không dám nhìn khi anh đưa lưỡi mình liếm trọn phần con gái của cô… Ba cái suy nghĩ như vậy tốt đâu không thấy chỉ thấy ngày càng tệ hơn. Không ổn. Không được. Phải đánh bài chuồn gấp. Thằng nhỏ đã tới giới hạn của nó và ngày càng lộ rõ hơn dưới lớp quần của anh. Đến lúc phải thoát khỏi tình cảnh này trước khi cô ấy vượt qua lớp hàng rào mà ngay từ đầu cổ cũng đâu thèm quan tâm đến. Tắm. Đúng rồi, anh cần phải đi tắm. Dưới làn nước thật lạnh. Ngay lập tức.
Gang-tae vội vã đứng dậy, cảm giác nhức nhối khi dưới quần anh đang biểu tình một cách mạnh mẽ, anh cố đi thật nhanh về phía cầu thang và nghe thấy giọng Mun-yeong vang lên sau lưng, “Anh đi đâu vậy hả?”.
Anh không trả lời và tiếp tục bước đi, người hơi nghiêng về phía trước để giảm bớt áp lực đang đè nén thằng nhỏ khi bước lên cầu thang. Tiếng bước chân của Mun-yeong theo ngay phía sau lưng làm anh thấy chột dạ. Gang-tae càng bước nhanh hơn, cô cũng tăng tốc theo ngay sau anh. Cuối cùng cũng đến cửa nhà tắm, anh vội bước vào và nhanh chóng đóng sập nó lại, thở phào một cách nhẹ nhõm, tấm lưng anh vẫn còn đang tựa vào cửa. Nghe tiếng bước chân của Mun-yeong đã dừng lại ngay phía bên kia cánh cửa, mắt anh nhắm nghiền lại, anh dựa đầu cố hết sức để lấy lại bình tĩnh. Mun-yeong suýt chút nữa là kéo phăng ra mất chốt an toàn của anh rồi. Gang-tae thở dồn dập hơn, tay anh đưa xuống phần háng của mình, sự cương cứng làm anh phát ra tiếng kêu kì lạ, hông anh nó bất giác muốn thúc lên thật mạnh như muốn kiếm tìm sự giải phóng khỏi cái áp lực này. Lúc này anh cần phải mau chóng ổn định lại nhịp thở của mình, anh bước đến vòi hoa sen và bắt đầu cởi áo ra.
Tay nắm cửa bỗng xoay nhẹ và mở ra, Mun-yeong đứng đó hai tay khoanh lại quan sát cảnh tượng trước mắt. Gang-tae như muốn chửi thề với cái sự hứng tình của mình, dục cầu bất mãn đến mức quên cả việc bấm khóa cửa. Mun-yeong xông thẳng vào trong nhà tắm, đóng sầm cánh cửa lại và càng lúc tiến đến gần hơn, miệng nở nụ cười làm anh phải thở oxy gấp. Anh như chết đứng chứng kiến cô lượn qua lượn lại trước mặt, mắt cô dán chặt vào bộ ngực vạm vỡ của anh. Gang-tae cảm nhận ánh mắt của cô dần di chuyển xuống chỗ đang căng cứng ở phía dưới háng anh, và anh biết rõ ánh nhìn này, nó xuất hiện mỗi khi Mun-yeong lộ vẻ thèm thuồng thứ gì đó mà cô muốn nó thuộc về mình. Cô bất giác đưa tay tới, khao khát chạm vào cơ thể anh làm Gang-tae như đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Vừa cảm thấy sợ hãi nhưng cũng vừa muốn được cảm nhận bàn tay cô mơn trớn trên người anh. Chọn kiểu gì thì cũng chết cả, trái tim anh vừa mách bảo anh vậy.        
“Wow…” Mun-yeong thốt lên, chứng kiến tay của cô đang di chuyển dần xuống phía dưới khiến Gang-tae choàng tỉnh, anh nắm chặt lấy bàn tay hư hỏng kia và đẩy ngược cô lại về phía tường. Hai tay anh đang khóa chặt tay của cô phía trên đỉnh đầu, anh thở hổn hển và tựa vào người cô.
“Mun-yeong…” anh gầm gừ, bặm môi cố nén lại cảm giác cơ thể anh đang ép dần cô vào tường, dương vật anh như mất kiểm soát đang cọ vào phần giữa lớp váy ngủ của cô. “Em không thể muốn làm gì là làm đâu.”
Ánh mắt Mun-yeong lộ vẻ đắc thắng khi cô bất giác xoay chuyển lại tình huống, ép anh vào cơ thể cô thật mạnh hơn nữa, ���Tất nhiên là em có thể rồi. Anh cũng muốn như vậy mà. Giờ thì hãy làm đi.”
11 notes · View notes