#Phấn nước
Explore tagged Tumblr posts
Text
Phấn Nước C'Choi Herbal DD Cushion SPF50 15g Chống Nắng, Trang Điểm Mỏng Mịn
1 note
·
View note
Text
〔Bài dịch số 1182〕 ngày 05.10.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
🎥 Phim : Nữ Hoàng Nước Mắt
我站在人潮中央, 思考这日日重复的生活。 我突然想, 如果有一天, 垂老和年轻都难以惊起心中连漪, 一潭死水的沉闷, 鲜花和蛋糕也撼动不了。如果人开始不能为微小事物而感动。那么地震山洪的噩耗想必也惊闻不了。如果活着和死亡的本质无异, 那便没有了存在的意义
Tôi đứng giữa dòng người rồi suy nghĩ về cuộc đời. Tôi chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó, "sự già nua" sắp tới lẫn "hồi ức tuổi trẻ" đều không cách nào khơi dậy được niềm phấn khởi trong lòng tôi, cái trĩu nặng trầm lắng trong cuộc sống khiến cho dù là hoa tươi hay bánh kem cũng không thể khơi dậy niềm vui tươi trong tôi. Nếu con người bắt đầu không thể bị lay động được bởi những điều nhỏ nhặt. Vậy thì những tin xấu về động đất hay lũ quét chắc hẳn cũng chẳng khiến tôi nổi lên sự thương cảm. Nếu bản chất của việc 'sống' hay 'chết' là như nhau thì tồn tại sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
102 notes
·
View notes
Text
Tôi đã từng nghe một câu nói rằng: Có những cảnh đẹp chỉ có thể thích, nhưng lại không thể trân trọng; Có những người chỉ thích hợp để gặp gỡ, nhưng lại không thích hợp để bên nhau trọn đời.
Trong cuộc đời này, nhất định sẽ có một người dù bạn yêu nhưng lại không thể có được, cho dù anh ấy không thể cùng bạn đi đến cuối cùng, nhưng lại trở thành người cả đời bạn không thể quên.
Có lẽ vào một ngày nào đó bình thường như bao ngày, bạn sẽ nhớ đến những kí ức vui vẻ mà anh ấy đã từng đem đến, những câu chuyện mà bạn và anh ấy đã từng cùng nhau trải qua, những năm tháng hai bạn từng bên nhau, và có lẽ trong một câu nói vô tình của ai đó, bạn sẽ lại nhớ về anh ấy.
Rõ ràng không thể bên cạnh nhau nhưng lại vô cùng ấm áp, rõ ràng không thể bên nhau trọn đời, nhưng để lại nhiều hoài niệm nhất.
Có người nói rằng: Người bên cạnh bạn chưa chắc đang ở bên bạn, vì có lẽ trái tim anh ấy đã đi xa rồi; người không ở bên cạnh bạn cũng chưa chắc không bên bạn, vì có lẽ trái tim anh ấy đã ở bên cạnh bạn rồi.
Có một người, đi vào tim, cả một đời, đều nhung nhớ.
Có một loại tình yêu, không bên cạnh nhưng ở trong lòng, lúc nhớ về sẽ luôn là những giọt nước mắt.
Có một loại tình yêu, không bên cạnh nhưng ở trong lòng, dù gặp hay không vẫn luôn là hoài niệm.
Người mà trong tim có bạn, sẽ cho bạn biết thế nào là tình yêu sâu đậm; người trong tim không có bạn, sẽ cho bạn biết thế nào là tùy ý.
Người thật lòng yêu bạn, cho dù song phương cách biệt, vẫn sẽ luôn để dành một góc nhỏ ấm áp trong tim cho bạn.
Có lẽ trong chúng ta, ai cũng muốn nỗ lực phấn đấu vì tương lai tốt đẹp phía trước của bản thân, có lẽ ai trong chúng ta cũng đều chịu đựng nhiều khó khăn trong cuộc sống.
Giống như một câu nói rằng: Trăng dù có cao đến đâu, cũng không cao hơn trời, dù anh có đi bao xa, cũng không ra khỏi nỗi nhớ của em.
Người có thể khiến bạn rung động, dù có gặp lại 100 lần thì vẫn sẽ luôn là rung rộng; người đã từng khiến bạn yêu, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn sẽ yêu.
Mọi cuộc gặp gỡ đều là cảnh đẹp, chỉ cần bạn an yên, trời sẽ tự khắc xanh.
139 notes
·
View notes
Text
Mình nhớ mãi trong một bài phỏng vấn về việc là cháu của nhạc sĩ Trần Tiến, chị Hà Trần đã trả lời rất hay thế này: “Tâm hồn rất dễ rách nát. Đừng để những chuyện nhỏ mọn ảnh hưởng đến nó. Đã rách rồi không vá lại được đâu. Nhớ rằng cuộc đời chẳng đẹp và cũng chẳng xấu. Chỉ có lòng ta không bình yên thôi.
Có lẽ là tôi quá yêu cuộc đời, dẫu đôi khi cuộc đời vùi tôi nát tan. Hãy yêu đến tận cùng những sinh vật, cỏ cây cùng loài người đi cùng ta qua cuộc hành trình trên mặt đất thân yêu này. Ta chỉ có một lần được hạnh phúc như thế thôi!”
Những ngày tháng sống xa nhà, mình lại càng hiểu được rõ hơn những điều chị Hà Trần chia sẻ. Nếu như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã dạy mình hiểu về nỗi cô đơn và tuyệt vọng là “hãy đi đến tận cùng tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một đoá hoa” thì ca sĩ Hà Trần đã cho mình những chiêm nghiệm sâu sắc để nuôi dưỡng hành trình cô đơn trên đất khách bằng việc yêu lấy từng nhánh cây ngọn cỏ mà sống vui vầy với cuộc đời.
Thật vậy, mình đã từ bỏ dần những phù phiếm, tranh đua, chỉ một lòng sống với niềm giản đơn khi thấy mình trong nhánh cỏ non mọc lên sau mùa đông hay đứng yên lặng dưới những tán lá chuyển màu dần trong nắng thu.
Mục đích của mỗi người trong cuộc đời luôn khác nhau, vì vậy định nghĩa hạnh phúc của mỗi người cũng sẽ khác nhau. Người thích công danh sự nghiệp, người mong một đời phẳng lặng ba bữa đủ ăn, thật ra chẳng có đúng sai cũng chẳng có chuẩn mực nào trong những chọn lựa đó. Chỉ là chúng ta không có nghĩa vụ phải trở thành vĩ nhân, kẻ vá trời lấp bể thì cũng có người như chiếc lá, xanh hết màu là đủ trọn vẹn một đời.
“Tôi hay nhớ về quê nhà vào buổi chiều, nhất là những buổi chiều mưa rơi.
Không chi xót xa cho bằng thân phận người xa nhà sống một mình đơn côi…”
Có sống ở Nhật mới thấm, thời gian bên này trôi vun vút. Cuộc đời của những người bôn ba xa quê luôn gắn mình với công việc, vì mở mắt ra là thấy gánh nặng tiền nhà, tiền xe, tiền sinh hoạt. Ai đi nước ngoài cũng tự khắc có đời sống lành mạnh, sinh hoạt khoa học hơn hẳn. Thực tế, không có thời gian để hư. Cuối tuần là quãng thời gian sống chậm nhất, cả tuần bận bịu nên hai ngày nghỉ chỉ muốn yên bình bên gia đình: Nấu ăn, làm vườn, đi dạo. Sau đó tiếp tục trở lại cái guồng gấp gáp công việc. Cuộc sống ở các nước tư bản như Nhật nói theo giới chuyên môn là sống trên nợ (live on credit). Phần lớn là mua nhà, mua xe trả góp, khoản nợ ấy vừa là động lực vừa là gánh nặng, ai biết cân bằng, sống đủ thì sẽ nhẹ nhàng, ai không vượt qua được thì đầu hàng, buông bỏ. Thế nên cuộc sống ở bên này nếu không có mục tiêu, không tìm được niềm vui, sở thích nào đó để cân bằng, để sống chậm lại một chút sẽ rất dễ đẩy mình vào trạng thái quá tải.
Thế giới gọi Bhutan là xứ sở hạnh phúc vì nơi này sống không chạy theo hiện đại loài người, chẳng có những trung tâm mua sắm xa hoa, chẳng phồn hoa đô thị hối hả. Con người cứ nhẹ nhàng và dịu dàng sống khép mình vào thiên nhiên. Đôi khi, không phải mình sống ở đâu mới là thiên đường mà là mình sẽ chọn một cách sống thế nào. Càng lớn tuổi, càng sống lâu ở Nhật, mình càng thấu hiểu được cách sống hạnh phúc, là chỉ cần sống thật bình thường, là chọn lựa một đời dịu dàng và nhẹ nhàng như cách yêu lấy những thứ nhỏ bé bên mình.
Mong cho cuộc sống của bạn luôn bình thường. Bởi vì, bình thường, là cảm giác hạnh phúc đến ngạt thở. Hóa ra, một sáng thức dậy, thấy mình vẫn khỏe mạnh và thở đều, là hạnh phúc. Công việc vẫn còn đó, còn một hai dự án để phấn đấu hoàn thành, là hạnh phúc. Còn những lời hẹn đi đây đi đó, là hạnh phúc.
Hãy học cách yêu những điều nhỏ bé đơn giản xung quanh mình, vì chính những hạnh phúc nho nhỏ ấy sẽ giúp bạn đi qua một ngày thật thản nhiên và hạnh phúc.
Mong cho cuộc sống của bạn luôn "bình thường" nhưng không “tầm thường”.
19 notes
·
View notes
Text
Nhớ vỉa hè là kiểu nhớ thương của người nhà quê. Tôi là người nhà quê, dù tôi sinh ra, lớn lên ở thành phố; tôi đã ở Sài Gòn, Đồng Nai; tôi làm việc ở Hà Nội, Đà Nẵng...; dù tôi có hóa trang đến trời thì cái chất quê kiểng vẫn không bỏ đi được.
Đà Lạt có thông, có hồ, có thác nước và có vỉa hè, thiếu những thứ ấy không ra Đà Lạt. Cái chất quê ngàn năm xứ Việt tụ cả lại nơi đây, nó tạo nên vẻ đẹp thuần Việt mê hồn. Phố xá bây giờ nhung nhúc hàng trăm lối kiến trúc, con người hiện đại nhan nhản kiểu model, nhờ có bốn thứ đó thì Đà Lạt vẫn nguyên bản sắc.
Vỉa hè đêm thường dành cho người lao động. Phan Đình Phùng có cháo đêm, xa hơn một chút là phố trà chanh, bánh tráng trộn; Tăng Bạt Hổ sữa đậu nành; dọc hồ Xuân Hương là bánh tráng hành, khoai lang nướng... Phù Đổng Thiên Vương có hàng xiên que, bàn ghế cóc dọc dài, ngồi xổm nhai chân gà rau ráu. Có đêm tôi với mấy đứa bạn ngồi nhậu đấy đến hai, ba giờ sáng mới chịu ra về.
Xưa vỉa hè đường Bùi Thị Xuân là phố ăn đêm, nhộn nhịp lắm. Khách chủ yếu là dân cần lao, kẻ xe ôm, người thợ hồ, cả sinh viên làm thêm về muộn hay vài em gái bán phấn buôn hương... chừng nửa đêm tụ về, tụm năm tụm ba ăn ăn uống uống vui vui là. Sáng ra vỉa hè hứng hết dân phố, đâu đâu cũng có quà sáng, quán cà phê. Pha cà phê uống ở nhà dù ngon mấy cũng không thể bằng ngồi quán cóc. Nhấp ngụm cà phê nóng, hút điếu thuốc, vếch mày ra phố nhả khói... sao mà thấy đời thật thong dong.
Hồi trẻ tôi cũng thích nhào vô mấy chỗ đông đúc ồn ào, giờ già rồi không thích nữa. Giờ nhậu đâu quan tâm đến cái "view" nhiều hơn là đắt rẻ ngon dở, quan tâm đến cái để chuyện trò hơn là cái để ăn uống. Vỉa hè tĩnh mà không vắng, thoáng mà không thưa, ngồi quán cóc vỉa hè thấy mình đúng là anh dân quê đang ngồi ở sân nhà mình, tự nhiên thấy yên tâm thoải mái hẳn.
Lam lũ suốt ngày, ngồi nhậu phải là để thảnh thơi nói chuyện trên trời dưới biển, tuyệt không ôn nghèo kể khổ, than vắn kể dài. Lúc này, quan trọng không phải là tiền nữa, quan trọng là important. Cũng như hôm nay, ngồi Đà Lạt, uống bia hơi Hà Nội, tự dưng tôi nhớ Hà Nội, nhớ một chiều ngồi ở cầu Long Biên lộng gió, nhìn sông Hồng vắt qua thủ đô, nhớ tàu Bưu Điện Việt Nam màu vàng, tàu Đường Sắt Hà Nội xanh đỏ, nhớ cả những cô gái mặc áo dài đỏ đi ngang qua những đường ray yên ắng...
Đà Lạt hôm nay chợt nóng lạ, nhờ một chiều ngồi quán vỉa hè, nhờ bia hơi Hà Nội, tôi may mắn có cơn mưa rào thấm mát lòng mình.
(Chỉ một điều không thích, quán này cứ repeat 1 hour Tong Hua với Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng liên tục, nghe não hết cả lòng, nhất là với người đa cảm như... tôi).
7 notes
·
View notes
Text
Trong phim Minh Lan Truyện có một câu được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, đó là: “Cha mẹ yêu thương con cái, sẽ vì con mà tính toán lâu dài.” Hôm nay xem Đi đến nơi có gió, mình lại bắt gặp câu này một lần nữa.
Ngày xưa mình không thể nào hiểu nổi tại sao bố mẹ cứ phải ra sức bắt mình học hành. Chỉ cần là đầu tư cho việc học, bao nhiêu họ cũng có thể chi ra cho mình được. Ngày mình thi đại học, bố còn bỏ cả việc chỉ để đưa đi đón về, mấy ngày thi là mấy ngày đi đi về về xe máy hàng chục cây số, chỉ vì khi đó mình say xe không thể ngồi ô tô. Sau này lớn lên mình hiểu rằng đầu tư cho mình học hành là cách duy nhất và tốt nhất mà bố mẹ có thể làm để mình được sống một cuộc đời khác đi, không còn lam lũ vất vả như họ nữa.
Người ta hay bảo là “Có con mới hiểu được lòng cha mẹ”. Câu này với mình có nhiều phần đúng. Ngay từ khi nhen nhóm có ý định lấy chồng sinh con, mình đã phải tính toán về công việc và tài chính để làm sao cho có thể ở cạnh con được nhiều nhất trong những năm đầu đời. Hay là mỗi khi đưa ra một quyết định gì lớn, mình đều nghĩ xem điều này sẽ ảnh hưởng đến con như nào, về lâu dài sẽ tác động ra sao. Có những việc nếu như mình không làm thì sẽ thảnh thơi nhàn hạ hơn, nhưng chỉ cần là tốt cho con thì vẫn sẽ cố gắng làm. Như là mẹ mình vẫn bảo nó bé thế biết gì đâu mà đọc sách. Nhưng mỗi lần đọc cho con, thấy con biết nhìn theo tay mẹ chỉ, thấy con chăm chú, thấy con cười, thì mình biết mình đi đúng hướng rồi và vẫn sẽ kiên trì làm tiếp.
Mình có quen nhiều anh chị. Có người đưa cả gia đình ra nước ngoài định cư. Có người phấn đấu từ quê chuyển lên thành phố. Có người lại đưa gia đình từ thành phố lớn về thành phố nhỏ, hay về hẳn quê để ở. Dù lựa chọn thế nào, mình nghĩ rằng họ cũng đang làm những điều tốt nhất cho con mình trong khả năng và theo quan điểm của họ. Tất cả đều vì con mà tính toán lâu dài.
————-
Via Thành Tâm.
14 notes
·
View notes
Text
Nếu được sống lại một lần. Đời tôi sẽ khác hơn không???
Năm 18 tuổi, chân ướt chân ráo lên SG. Lần đầu tiên đi làm cho công ty sản xuất thuốc thủy hải sản, anh Đ - giám đốc công ty L.G để cho tôi, cô bé mới tốt nghiệp lớp 12 ra trường làm việc part time ở đó. 18 tuổi với một sức sống tràn đầy và nhiệt huyết, tôi dành cả thời gian của tôi cho trường học và công việc. Tr�� sở công ty chính tại Sài Gòn, anh mướn một cái nhà - kim cái kho để tiện viện phân phối sản phẩm. Tôi - cô con gái học mới xong cấp 3, có cái bằng vi tính cơ bản, tối nào cũng ngồi nhồi nhét con số, anh chỉ dẫn tận tình cách làm số liệu, tôi kiêm luôn kế toán, thu ngân, thủ kho và đòi nợ. Bất cứ thời gian rãnh nào ngoài việc học là tôi dành hết cho công việc đó. Lương lúc đó ở tuổi 18 rất nhiều, anh trả lương hậu hỉnh cho tôi lắm, làm được hơn một năm tôi nghỉ để đi du lịch, số tiền dành dụm được cộng tiền cầm sợi dây chuyền tôi có cũng đủ để đi bụi đời hai tháng ở đất Việt từ Nam chí Bắc!
Ở tuổi mười tám tôi cũng có ước mơ cháy bỏng về nghề nghiệp, có những ước mơ không với được trong tay, tuổi trẻ bồng bột không chia sẻ với cha mẹ, nên tôi bạo ngược tự xây dựng ước mơ một mình - TÔI THẤT BẠI VỀ ƯỚC MƠ, NHƯNG VỮNG CHÃI VỀ KINH NGHIỆM - Ừ TÔI THUỘC TUÝP NGƯỜI MÊ LÀM VIỆC, MÊ CHƠI, VÀ ĐẶC BIỆT TÔI CỰC THÍCH XÀI TIỀN!
Phóng khoáng và nỗ lực, tôi trải qua cuộc sống ở Sài Gòn hoa lệ - hoa khi có lương, lệ khi hết tiền đóng trọ, nhưng tôi vẫn anh hùng bảo bọc được vài người quan trọng trong cuộc đời tôi! Có lẽ sẽ nếu tính tôi thông minh chút, sống nghiêng về lý trí chút và… ít mê trai chút thì chắc tôi sẽ thành công hơn bây giờ!
Thời đó, bạn sẽ thấy tầm 1-2 giờ khuya có cô gái chạy xe đạp màu xám đạp về từ Thái Văn Lung, ghé trái cây Nguyễn Trãi ngồi ăn mình ên. Ừ - nó thích cảm giác mình ên cực kì vì nguyên ngày nó đã phải cười nói từ chổ làm - nó làm dịch vụ từ bán quần áo xuất khẩu ở chợ Tân Bình, tới làm lễ tân của số 3A Lê Hồng Phong, thu ngân ở siêu thị co.op mart đến hotesse của highland, kế toán quầy của chuỗi nhà hàng khách sạn Quê Hương rồi Le Bouchon de Saigon...
Có thể thấy rằng tuổi thanh xuân của tôi rực rỡ, đầy kỉ niệm và tôi cũng có một tình yêu rất đẹp. Có thể đây là một câu chuyện tôi sẽ kể cho con tôi nghe (nếu như kết hôn và sinh con) với ý niệm muốn truyền đạt - CỐNG HIẾN, NỖ LỰC VÀ YÊU THƯƠNG LÀ MỘT TRONG NHỮNG GIÁ TRỊ SỐNG CỦA CUỘC SỐNG NÀY CẦN CÓ VÀ LUÔN PHẢI NÂNG CAO!
Tôi thích kiếm tiền đến nỗi ai cũng hỏi sao tôi có thể có thời gian làm được 2 jobs và còn đi học, tôi cười: Học thì hay cúp cua, mượn bài các bạn, mấy môn ko thích thì tịch luôn, rồi thức xuyên đêm để tự học ở nhà. Nhưng mà đi làm thì ko ai thay thế được. Không đi làm thì làm gì có tiền, ai sẽ là người cung phụng cho cái nước thích xài tiền của tôi!
Đó là Thanh Xuân, thanh xuân rong chơi đầy biến cố và trải nghiệm, những kí ức tuyệt vời mà nếu có quay lại, tôi vẫn chắc sẽ rực rỡ như thế. Còn bây giờ?
Những ngày tháng giữa năm của năm hai ngàn không trăm hai mươi bốn
Tôi. 30 tuổi. Làm sai 2 lần và mất đi 2 người đàn ông tôi yêu.
Tôi. Ở tuổi 30. Một mình nơi đất khách quê người. Với niềm hy vọng có hạnh phúc và bình an. Tôi có một công việc khá tốt. Job phụ cũng quá tuyệt vời. Tôi có chỗ ở tốt, cũng có thể tự mua những món đồ mình thích, ăn những món ngon mà không cần lăn tăn quá nhiều và đi du lịch bất kỳ lúc nào tôi muốn.
Thành phố này không phụ tất cả những phấn đấu tuổi trẻ của tôi.
Tôi có hạnh phúc không? Tôi không biết.
Trước kia tôi dành hết thời gian để vừa làm vừa học nên hầu như chưa bao giờ ngủ đủ 6 tiếng. Bây giờ, tôi có thời gian nhiều hơn nhưng lại không thể nào ngủ được. Một ngày. Nhiều nhất tôi chỉ có thể ngủ 3 tiếng nếu cộng hết giấc ngủ vụn vặt lại.
Tôi có bình an không? Tôi cũng không biết. Tôi sống cùng 1 em mèo. Chúng tôi nương tựa vào nhau ở nơi này. Có lúc tôi thấy đủ. Có lúc lại thấy thiếu.
Tôi bất ngờ với bản thân mình hiện tại. Bất ngờ đến độ ngay cả tôi cũng không thể tin được. Một người phong bạc như tôi lại có thể lành đến thế. 2 người bạn thân nhất của tôi nói: Ở bên cạnh tôi bình an như một cái hồ... không bao la, không sóng lớn, không gì khác ngoài tĩnh lặng, và an toàn…
Nhưng mà. Chỉ một mình tôi biết. Lòng tôi như biển lúc nửa đêm. Toàn sóng lớn. Tối tăm và nghẹt thở.
9 notes
·
View notes
Text
chà, lâu lắm rồi nhỉ. lâu lắm rồi em mới trồi lên với dăm ba câu chuyện đời mình. nhưng hôm nay hết buồn rồi nè. hôm nay khác lắm, không còn tìm đến Tumblr khi cô đơn, đau lòng hay ấm ức nữa. song, vui thì cũng không hẳn. chỉ là nhẹ nhõm hơn một chút, cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen ^^
xem nào, tháng 7 năm ngoái em bắt đầu biết bệnh, bắt đầu uống những viên thuốc đầu tiên, những ngày nằm viện đầu tiên, những ngày hoang mang, lo sợ tột cùng. em đã thay đổi rất rất nhiều trong suốt 1 năm sống cùng thuốc và những tác dụng phụ nó đem lại. em kiếm tiền không để tiêu cho gia đình nhiều nữa, em kiếm tiền chỉ để mua thuốc cho chính em. một năm qua, điều làm em tự hào nhất, nhưng cũng chua cay nhất, đó là việc bản thân đã vượt qua khó khăn về tài chính mà không cần phải vay mượn ai, ngược lại em đã trả hết nợ (khoản tiền nhỏ thôi, em vay bạn bè để bù vào cho mẹ lúc mẹ xây nhà, cho chẵn số ^^) em không thể yêu cầu sự giúp đỡ từ gia đình, phần vì mọi người không thực hiêu độ nguy hiểm của căn bệnh em mắc phải, phần vì mẹ cũng không có điều kiện, ông bà cũng đã già. em thấy mình giỏi thật, giỏi chịu đựng, giỏi cố gắng dù cũng có lúc nó vẫn vỡ ra như một quả bóng.
đã qua rồi những ngày tháng em co quắp gồng mình đi qua những cơn đau chuột rút, những cơn đau xé toạc da thịt đúng nghĩa do rạn nhanh vì phù. hiện tại em đã được rút thuốc xuống nhiều rồi, cân nặng cũng về lại như xưa. tuy em đã về lại số cân như trước nhưng mặt em vẫn có cảm giác nề, cổ - vai và lưng vẫn còn nhiều nước, động vào vẫn đau nhiều lắm. bù lại, em thấy mình phấn chấn hơn trong tinh thần. em cười nhiều hơn trước, đã tự tin mặc váy trở lại. em cũng đang kiên trì đi laser những vết rạn. đau không? đau chứ, rất rất đau là đằng khác, nhưng em chịu được, vì em muốn tìm lại chính mình, không chỉ về cảm xúc, mà còn về mọi mặt. chị Vân - bác sĩ điều trị rạn cho em nói em là một KH đặc biệt, chắc bởi ca bệnh của em là ca bệnh rạn nhiều nhất của chị, cũng như dù đau đến mấy em cũng không bao giờ khóc hay xin tạm dừng trong quá trình laser ^^ thực tình đoạn này em cũng luôn phục mình đấy, vì em chưa bao giờ là người chịu đau giỏi. chỉ là lần này, em muốn vượt qua nghịch cảnh, em không thể thay đổi nó thì em sẽ thay đổi cách tiếp nhận nó.
cảm ơn S thối của em vì đã không rời bỏ, dù em đã nhiều lần muốn hai đứa có hai cuộc sống khác. cảm ơn vì luôn nói rằng em không sao, em ổn mà, em xinh mà, không béo đâu. hay, em ơi đừng bỏ S, em bỏ S thì S biết ở với ai, biết yêu ai bây giờ. cảm ơn vì đã lựa chọn ở cạnh em, cho em một tình yêu, bù đắp lại thiệt thòi cho em. em xin lỗi vì những suy nghĩ trước đây mà đinh đẩy S ra. giờ em thông suốt rồi, mưa đến đâu mát mặt đến đấy. em sẽ yêu, sẽ đón nhận tình yêu vì em xứng đáng mà. sau này nếu lỡ S nghĩ lại, muốn chia tay thì lúc đó chúng mình sẽ dừng lại, em sẽ coi như đó là điều bình thường. hết yêu chỉ là hết yêu thôi, không phải vì tại em ốm, không phải vì tại số phận. em sẽ không đổ lỗi, dù có bất cứ điều gì xảy ra.
bệnh của em thì không khỏi được, sau này sẽ phải thay thận, nhờ người đẻ thuê nếu muốn có em bé. một viễn cảnh không mấy tươi sáng nhỉ. nhưng mà em tin ở S, tin ở những lần em lên quẻ, rằng em sẽ khoẻ lại, chỉ là hơi mất thời gian một chút. mà nếu như không khoẻ được thì mình thay thận, thuê đẻ, cứ có tiền là làm được hết mà, cứ lạc quan là được. phép màu là có thật, chỉ cần đủ niềm tin thôi.
cố lên nào, còn nhiều nơi chưa đi còn nhiều điều chưa làm lắm. không được phép gục ngã.
HN 20.08.2023
35 notes
·
View notes
Text
Em hỏi tôi sao đi xem "MAI" mà không cảm xúc gì? Đoạn cuối xúc động đến thế này mà...
...Suốt 4 năm Mai âm thầm chờ đợi, Mai phấn đấu để được vươn ra khỏi cái kén của chính mình. Thế nhưng, làm gì có ai cũng đợi Mai như thế hả em? Thất vọng lắm, hụt hẫng lắm phải không?
"Mây tầng nào, gió tầng ấy", xuất phát điểm thật sự rất quan trọng.
Nỗi đau có muôn vạn hình hài, với tôi từ lâu đã không còn là nước mắt.
Người nói “bỏ” mà chẳng hề rời đi
Người nói “thương” lại không hề chờ đợi.
13 notes
·
View notes
Text
Điểm danh 10 công ty cung cấp đồ bảo hộ uy tín #1 hiện nay
Hiện nay, an toàn lao động được các doanh nghiệp, xí nghiệp và nhà máy ưu tiên hàng đầu. Do đó, nhu cầu về thiết bị và trang phục bảo hộ cho công nhân, thợ xây và nhân viên thi công ngày càng tăng, đòi hỏi cả về chất lượng lẫn chi phí hợp lý.
Trong bài viết này, Tôi sẽ giới thiệu 10 địa chỉ uy tín cung cấp đồ bảo hộ lao động uy tín nhất hiện nay. Hãy cùng khám phá để lựa chọn những sản phẩm phù hợp và an toàn cho công việc của bạn!
1. Công ty TNHH Bảo Hộ Xanh
Là thành viên của tập đoàn NETGROUP, Bảo Hộ Xanh phấn đấu trở thành đơn vị hàng đầu trong sản xuất và phân phối đồ bảo hộ lao động tại Việt Nam, phục vụ cả bán buôn và bán lẻ.
Thông Tin Liên Hệ:
Địa chỉ: Tòa 21A, 482/12 Lê Quang Định, Phường 11, Q. Bình Thạnh, TPHCM
Hotline: 0932 172 896
Email: [email protected]
Website: baohoxanh.com
2. Công ty Lan Anh
Công ty Lan Anh nổi bật với kinh nghiệm và uy tín trong việc cung cấp đồng phục cho nhiều ngành nghề. Đặc điểm nổi bật của công ty là sản phẩm mẫu mã đẹp, chất lượng tốt và giá cả phải chăng, không giới hạn số lượng đặt hàng.
Sản phẩm và dịch vụ:
Quần áo vải bạt dày, áo phản quang, áo phao cứu sinh
Mũ bảo hộ, mũ y tế bao đầu
Kính bảo hộ lao động, kính an toàn, kính hàn
Nút bịt tai chống ồn
Găng tay da, găng tay cao su, găng tay y tế
Thông Tin Liên Hệ:
Địa chỉ: 340/11 Ung Văn Khiêm, Phường 25, Q. Bình Thạnh, TPHCM
Hotline: 0906 855 114 - 0961 368 114
Email: [email protected]
Website: pccctphochiminh.com
3. Công ty bảo hộ lao động Lộc An
Công ty bảo hộ lao động Lộc An cam kết cung cấp sản phẩm bảo hộ chất lượng cao, đáp ứng nhu cầu an toàn của người lao động.
Sản phẩm và dịch vụ:
Đồng phục bảo hộ lao động
Đồng phục cho ngành y tế, kiểm lâm, quân đội
Đồng phục bảo vệ
Đồng phục nhân viên
Thiết bị bảo hộ lao động
Thông Tin Liên Hệ:
Địa chỉ 1: 116 Dương Văn Dương, Phường Tân Qúy, Q. Tân Phú, TPHCM
Địa chỉ 2: 41/14G Đường số 2, Phường Bình Hưng Hòa A, Q. Bình Tân, TPHCM
Địa chỉ 3: 12B Đường 11, KP 5, Phường Bình Hưng Hòa A, Q. Bình Tân, TPHCM
Hotline: 0908 895 897
Email: [email protected]
Website: baoholaodongvn.com
4. Công ty TNHH bảo hộ lao động An Toàn Việt
An Toàn Việt chuyên nhập khẩu các sản phẩm bảo hộ lao động chất lượng cao từ Châu Âu và Mỹ, đồng thời cung cấp sản phẩm sản xuất trong nước, đáp ứng đa dạng nhu cầu của khách hàng.
Thông Tin Liên Hệ:
Địa chỉ: 201/13 Nguyễn Xí, Phường 26, Q. Bình Thạnh, TPHCM
Hotline: 028 22 45 78 78 - 0905 906 186
Email: [email protected]
Website: antoanviet.vn
5. Công ty cổ phần trang thiết bị bảo hộ lao động An Bắc
An Bắc chuyên cung cấp và sản xuất các thiết bị bảo hộ lao động và dụng cụ an toàn, nổi bật với chất lượng vượt trội và giá cả cạnh tranh.
Thông Tin Liên Hệ:
Địa chỉ: 283A Cách Mạng Tháng Tám, Phường 12, Q.10, TPHCM
Hotline: 028 3863 4658 - 028 3862 3979 - 028 6290 5437
Email: [email protected]
Website: anbac.com.vn
6. Công ty Cổ phần Quốc tế Thiên Bằng
Công Ty Cổ Phần Quốc Tế Thiên Bằng là một xưởng sản xuất lớn, chuyên nghiệp, cam kết cung cấp sản phẩm bảo hộ lao động chất lượng và đầy đủ số lượng cho khách hàng.
Sản phẩm và dịch vụ:
Trang phục bảo hộ lao động
Giày bảo hộ chuyên dụng
Mũ bảo hộ chất lượng
Kính bảo vệ mắt
Dây đai an toàn
Găng tay bảo hộ
Khẩu trang bảo vệ
Bình chữa cháy
Thông Tin Liên Hệ:
Hà Nội: Khu liên cơ quan Quận ủy Bắc Từ Liêm, đường Phú Minh – Q. Bắc Từ Liêm – Hà Nội.
TP.HCM: Số 36, đường số 18, Khu phố 1 - P. Bình Hưng Hòa - Q. Bình Tân - TP.HCM.
Hotline: 0966 831 477
Email: [email protected]
Website: thienbang.vn
7. Công ty TNHH Sản xuất - Thương mại - Dịch vụ - Xuất Nhập khẩu Thái Sơn
Thái Sơn là đơn vị hàng đầu trong sản xuất và phân phối thiết bị bảo hộ lao động, chuyên nhập khẩu sản phẩm từ Mỹ, Malaysia, Thái Lan và Đài Loan để đáp ứng nhu cầu đa dạng của khách hàng.
Thông Tin Liên Hệ:
Địa chỉ: 453/56/30 Lê Văn Khương, Phường Hiệp Thành, Q.12, TPHCM
Hotline: 0905 679 001 - 0983 693 799
Email: [email protected]
Website: baohothaison.com
8. Công ty TNHH Garan
Công ty TNHH Garan chuyên cung cấp các sản phẩm bảo hộ lao động chất lượng cao, bao gồm:
Khẩu trang hoạt tính, khẩu trang 3M
Găng tay đa dạng
Nút bịt tai chống ồn
Giày bảo hộ Jogger
Quần áo bảo hộ
Dây đai an toàn
Mũ bảo hộ và mặt nạ
Thông Tin Liên Hệ:
Địa chỉ: 159/15 Đào Duy Anh, Phường 9, Q. Phú Nhuận, TPHCM
Hotline: 028 3997 3844
Email: [email protected]
Website: giaybaoholaodongnhapkhau.com
9. Công ty TNHH Sài Gòn Hoàng Việt
Công ty TNHH Sài Gòn Hoàng Việt cung cấp các sản phẩm bảo hộ lao động đa dạng và chất lượng, bao gồm:
Giày bảo hộ lao động
Găng tay và đồng phục bảo hộ
Trang phục bảo vệ
Đồng phục cho ngành y tế
Áo phản quang
Thông Tin Liên Hệ:
Địa chỉ: 61A Đường số 4, Phường Trường Thọ, Quận Thủ Đức, TP. Hồ Chí Minh
Hotline: 098 984 1214 - 0283 6402 833
Email: [email protected]
Website: baoholaodonggiaretoanquoc.com
Hy vọng danh sách các địa chỉ cung cấp đồ bảo hộ uy tín #1 hiện nay sẽ giúp bạn lựa chọn sản phẩm phù hợp cho cá nhân và tổ chức!
4 notes
·
View notes
Text
㊙️ 《Đi Đến Nơi Có Gió》 - QUOTES
📺 Tên phim : Đi Đến Nơi Có Gió - Lý Hiện, Lưu Diệc Phi ⏰️Lịch chiếu : Thứ hai-thứ năm 2 tập/ngày, thứ sáu-thứ bảy 1 tập/ngày 🆘️ Kênh xem : VieON
1// - 快节奏的生活让人焦虑 甚至迷失 忘记了生活本身。现在这个世界上 慢慢来的东西越来越少 什么都变得越来越快
Nhịp sống hối hả khiến con người lo âu, thậm chí là lạc lối, quên đi những cái ban đầu. Vì hiện tại cuộc sống này những thứ “từ từ tới” càng ngày càng ít, cái gì cũng trở nên càng ngày càng nhanh.
2// - 慢慢来的味道有一味很重要的佐料,是时间。跟时间赛包的话 我们永远都是输家
“Từ từ tới” có một phụ gia rất quan trọng là thời gian. Nếu chạy đua cùng thời gian, con người vĩnh viễn là kẻ thua cuộc
3//- 得到平静快乐的生活就是我的理想,我是跨越山和大海才找到这里的。你为之努力奋斗的是理想,怀有某种美好期待的是梦想
Sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc là lý tưởng của tôi, tôi phải trèo núi vượt biển mới tìm được tới đây. Cô nỗ lực phấn đấu vì nó thì là lý tưởng. Ôm một kì vọng tươi đẹp nào đó thì là ước mơ.
4// - 莫强求,人要学会自己与自己相处
Không cưỡng cầu, con người phải học cách tự mình hòa hợp với chính mình.
5// - 你觉得你很有才华,只不过这个世界上不是每一个优秀的人都能被看见。生活嘛,都在别处 摆在眼前的皆为苟且
Cô cảm thấy cô rất có tài hoa, chỉ có điều không phải mỗi một người ưu tú trên thế giới này đều sẽ được mọi người phát hiện ra. Cuộc sống mà, đều ở nơi khác cả, cái bày ra trước mắt ta chỉ là tạm bợ thôi.
6// -谈恋爱这事儿,早开心一天,早享受一天
Tình yêu ấy mà, vui vẻ sớm một ngày thì hưởng thụ sớm một ngày.
7// - 啊元 得好好地学习文化好好地读书,不然将来生活的巴掌比啊奶的巴掌要疼的多
A Viễn, phải chịu khó học hành, chịu khó đọc sách, nếu không thì cái tát của tương lai sẽ còn đau hơn cái tát của nội rất nhiều.
8// - 我一边自我怀疑,一边继续向前
Một bên tôi phủ định bản thân, một bên tôi tiếp tục tiến bước.
9// - 这人啊 如果总是低着头 按照自己父母的脚印往前走的话 永远走不出新路来
Con người ấy à, nếu cứ mãi cúi đầu rồi đi theo bước chân của cha mẹ thì sẽ không bao giờ tìm thấy con đường mới đâu.
10// -人这一辈子 光着屁股哭着来 两手空空哭着走 很辛苦的。你不能因为反正都要死的 你就不活了吗
Cuộc đời này, chúng ta trần như nhộng khóc chào đời, sau đó lại tay trắng khóc từ biệt. Cậu không thể bởi vì đằng nào cũng phải chết mà không muốn sống nữa có phải không?
11// - 时间会带走一切 也会治愈一切。最无情的就是时间,最温柔的也是时间。
Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ cũng sẽ chữa lành mọi điều. Vô tình nhất là thời gian - mà dịu dàng nhất cũng là thời gian.
12// - 你知不知道 什么叫厚积薄发,什么叫水到渠成,河里有水 咱们得先挖水渠 水才能引到地里来。很多事情都是要一步一步慢慢来 急不得的
Em có biết cái gì gọi là dục tốc bất đạt, cái gì gọi là nước chảy thành sông không. Sông có nước, phải đào kênh thì nước mới chảy vào ruộng, rất nhiều chuyện phải từng bước từng bước thực hiện, không gấp được đâu.
13// - 喜欢就是有重量的 它在你心里绝对不是轻飘飘的
Chữ “thích” rất có trọng lượng, trong lòng chúng ta nó tuyệt đối không phải thứ nhẹ tựa lông hồng.
14// - 人总是要找点事情做的嘛 懒惰就是病
Con người thì luôn phải kiếm việc mà làm chứ, lười biếng chính là bệnh đấy.
15// - 人们都喜欢那些不管发生了什么困难和厄运 都能够坚强做自己 好不退缩的人。有英雄梦的人很多 但是能成为英雄的又有几个?
Chúng ta thường khâm phục những người dẫu cho có xảy ra chuyện khó khăn hay gặp vận hạn đều vẫn có thể kiên cường mà làm chính mình, quyết không lùi bước. Có rất nhiều người ôm giấc mộng anh hùng, nhưng có thể thật sự trở thành anh hùng thì được mấy ai?
16// - 人生的道路上 难免经历一些坎坷和伤痛 这样人生才会成长 不过呢 幸好这些痛苦 都会很快地消散
Trên đường đời, khó tránh sẽ gặp phải những trở ngại hoặc đau khổ, như vậy thì con người mới sớm trưởng thành, có điều ấy à may mắn là những đau khổ ấy hoặc sớm hoặc muộn rồi cũng sẽ trôi đi.
17// - 重新出发的力量 你已经积攒好了吗?
Sức mạnh để bắt đầu lại mọi điều, cô đã tích lũy được chưa?
☃ (Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch) ☃
156 notes
·
View notes
Text
"Anh xin lỗi em,anh thật khốn nạn"Hắn cứ lảm nhảm câu đó trong đầu,nhưng thật là không giúp được,ai bảo em đáng yêu+quyến rũ như thế chứ.Sunghoon xưa nay chẳng quan tâm lắm đến các nữ idol khác,cho đến khi hắn gặp Jang Wonyoung.Và việc phải làm việc với tiếp xúc thường xuyên với em chỉ khiến hắn càng thương nhớ em nhiều hơn.Nhưng vấn đề là hắn không biết tán gái,hắn không có cái miệng dẻo như Heeseung ông anh cùng nhóm,cưa đổ được cả Winter của aespa.
Sau nhiều ngày suy nghĩ,hắn quyết định dùng hạ sách là bỏ thuốc kích dục.Hắn cảm thấy bản thân thật đê tiện,nhưng biết làm sao,hắn sợ khi mở lời ,em sẽ từ chối hắn với vô vàn lí do.
Có lẽ là hắn đã đúng,vì hôm nay em lại từ chối lời tỏ tình của một đàn anh khác...
Sau khi bỏ thuốc vào chai nước của Wonyoung,
Hắn núp vào một góc kín sau hậu tr��ờng,hắn phải bảo đảm chỉ có em chạm vào cái chai ấy,rồi mới ra sân khấu tiếp tục công việc.
Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi làm hắn cảm thấy
thật may mắn.Không chỉ uống gần nửa chai,em còn cầm theo khi hết chương trình.Lúc chuẩn bị đi show khác cùng nhóm,thuốc bắt đầu phát tác,mặt em trở nên đỏ và mắt đờ đẫn,chân đứng không vững khiến các chị em khác lo lắng,thì hắn liền xuất hiện đề nghị đưa em đi viện. Có lẽ do khuôn mặt của hắn rất đáng tin, quản lý không nghi ngờ gì mà giao em cho hắn.
Trong lúc Sunghoon chở Wonyoung về căn biệt thự ở ngoại ô mà hắn phải năn nỉ gãy lưỡi để mượn được,em ngồi bên cạnh hắn vì tác dụng của thuốc mà tay không ngừng vuốt ve, chà chà lên vú và mu.Trong cơn hứng tình,em luồn cả tay vào trong chà, bóp một cách mạnh bạo. Tự em làm cho cơn hứng tình của mình lên cao hơn để giải tỏa ham muốn rạo rực trong cơn động dục của mình. Như vô thức em vớ cái chai kia tiếp tục uống thêm nước,lượng thuốc còn lại làm tăng thêm cơn khát tình khi nó xâm chiếm, kích thích hoàn toàn vào cơ thể em.
Tay Wonyoung không ngừng chà mạnh vào hạ bộ nơi âm vật đang bị kích thích tột độ khiến em rên lên vì sướng.Em vạch trần bộ ngực to tròn trắng nõn, kéo hay bầu vú ra khỏi áo ngực chật chội để thoải mái xoa bóp, vuốt ve hai đầu ti đang cương cứng.
Hắn nhìn thoáng qua mà phía thân dưới đã cứng ngắc từ khi nào.
Khi đến nơi,hai chân em banh rộng để cái váy da kéo cao lên bụng lộ toàn bộ phần hạ thể,em cho tay liên tục thoải mái hoạt động bên trong chiếc quần lót bé nhỏ màu hồng phấn.
Hơi thở em ngày càng dồn dập,em sung sướng trong cơn khoái cảm của bản thân đang dâng trào cần được giải tỏa.
Có lẽ do thuốc hơi mạnh nên nãy giờ em chỉ tập trung tự thỏa mãn mà không để ý gì cả.
Nhưng khi quay sang nhìn thấy Sunghoon,em thoáng ngại ngùng một chút rồi lại liếc mắt đưa tình,kéo áo lên lộ vòng eo đầy mời gọi.
Hắn muốn Wonyoung lắm rồi,vội vàng ôm lấy em rồi khóa môi em bằng một nụ hôn nồng cháy
Cả người em như tan chảy trước cái hôn đường đột, mãnh liệt của Sunghoon.
Trong lúc hắn bế em vào nhà,Wonyoung không ngừng liếm lấp bên cổ hắn làm hắn kích thích cùng cực,hắn quyết làm cho em nằm liệt giường.
Đặt em xuống giường,hắn liên tục di chuyển môi mình xuống cằm, vai và ngực của em.Em như được thỏa mãn,ôm chặt lấy hắn tận hưởng những kích thích mà hắn mang lại. Mùi hương da thịt từ cơ thể Wonyoung, cơ thể sexy gợi cảm khiến hắn kích thích, hưng phấn cực nên hắn không bỏ lỡ cơ hội bú liếm từng cm trên cơ thể ấy. Môi Sunghoon đi đến đâu là tay mở đường tới đó, không để quần áo vướng víu, che đậy bất cứ nơi nào trên cơ thể nõn nà của Wonyoung. Thậm chí là nách của em cũng làm hắn phấn khích tột độ với mùi hương nồng nàn quyến rũ, nó hoàn toàn trơn láng không một cọng lông, trắng mịn khiến hắn cứ muốn liếm mãi nơi ấy.
Dáng Wonyoung không chỉ rất cân đối mà vú còn nảy nở to tròn khiến bầu ngực lộ rõ, nhô cao đầy gợi dục.Hôm nào Sunghoon cũng lén nhìn ngực của em với ao ước một lần được sờ bóp bú liến hai bầu vú ấy. Giờ hắn đã được toại nguyện mà bú vú em hả hê như một đứa trẻ khát sữa.Hắn cố kéo đầu ti dài ra để ngậm hết vú vào miệng nhưng không thể, nó quá to và khiến hắn loay hoay mãi với hai quả đồi này mà chưa xuống được phía dưới. Bị kích thích nhiều ở ngực làm em càng hưng phấn hơn,em ôm chặt lấy đầu Sunghoon làm hắn muốn chết ngạt trên ngực em ấy.
Hắn cảm thấy Wonyoung đang bị kích thích vô cùng, mông của em không ngừng uốn éo để mu chà lên hạ bộ của hắn.Em kéo hắn đứng dậy và chủ động cởi đồ hắn ra, nhanh chóng kéo quần hắn xuống và ngậm trọn dương vật vào miệng. Em mút dương vật hắn ngon lành như đang mút que kem. Nó không to nhưng dài khiến Wonyoung hơi khó khăn khi ngậm hết vào miệng. Càng mút nó càng cương cứng hơn khiến em thích thú mà vừa múc vừa sục.
Thấy đã đủ độ cứng em đẩy hắn ngồi xuống ghế và chỉnh cho dương vật vào đúng cửa mình rồi ngồi hẳn lên người hắn để dương vật chui tọt vào bên trong em.Cơ thể em co rúm lại vì đau,máu trinh từ từ chảy xuống dưới bẹn,lần đầu mà,nhưng cái hôn sâu của hắn đã làm cơn đau kia trôi qua nhanh chóng.
Sau đó thì em lại vô cùng thích thú thỏa mãn khi nó ngập sâu vào trong âm hộ,em bắt đầu hẩy mông cho hai bộ phận sinh dục cọ xát vào nhau. Wonyoung lắc mông, dập mông một cách điêu luyện khiến cho dương vật của hắn liên tục ra vào cọ xát vô mọi ngóc ngách bên trong âm đạo ẩm ướt.Em chủ động điều khiển nó kích thích, chà sát vào những khu vực mà em muốn khiến em lộ rõ vẻ thích thú,mãn nguyện với những kích thích nơi giao nhau của hai cơ thể.
Wonyoung không những nhún nhảy, đẩy mông mà còn áp hai bầu vú vào ngực Sunghoon để núm vú cạ vào người hắn đầy kích thích. Môi em khóa chặt môi hắn không nói được gì, lưỡi em quấn lấy lưỡi hắn đầy mãnh liệt,hơi thở cả hai như hòa làm một.Em di chuyển,uốn éo mông một cách điệu nghệ làm dương vật hắn bị siết chặt cọ xát vào âm đạo khiến hắn chỉ muốn xuất tinh ngay vào trong em.
Sunghoon cố gắng kiềm chế cơn cực khoái đang trực trào, âm đạo của Wonyoung không ngừng siết chặt lấy dương vật hắn. Cảm giác giao hợp với em làm hắn vô cùng thích thú, hòa nhịp cùng em ấy khiến hai cơ thể va vào nhau thành âm thanh đầy dâm dục và kích thích.Dương vật to dài của hắn thọc sâu và tử cung của em làm em như bị điểm trúng huyệt,vừa thở vừa rên rỉ như một con mèo hoang. Cơn nứng tình của Wonyoung cũng đã lên tột đỉnh nên em ấy dễ dàng thăng hoa trong cơn khoái cảm khi được thỏa mãn.Em nhanh chóng đạt cực khoái, toàn thân co giật, hơi thở ngắt quãng,cả người đổ sụp xuống cơ thể rắn chắc của hắn.Âm đạo giật từng nhịp siết chặt cây hàng đang cương cứng bên trong ép dâm thủy tuôn ra hai bên mép như suối.Hắn cũng muốn lên đỉnh cùng em nhưng vì chưa tới nên để mặc em ấy được giải tỏa cơn nứng tình rồi mới chơi tiếp hiệp nữa với em ấy.
Sunghoon cũng khá thắc mắc vì đây là lần đầu mà sao em lại có thể lắc mông điệu nghệ đến thế
là do thuốc hay do em vốn rất dâm đãng?
Sao cũng được,không để Wonyoung nghỉ ngơi quá lâu,đang trong cơn nứng hắn lại đè lên em tiếp tục mơn trớn, vuốt ve, kích thích em để thỏa mãn ham muốn cơ thể, làn da trắng trẻo nõn nà của em ấy. Lúc nãy hắn vẫn chưa được bú, liếm âm hộ của em nên giờ hắn phải tranh thủ chiêm ngưỡng, sờ mó,nghịch ngơm nơi mà dương vật hắn vừa bị nó nuốt trọn.
Hắn phải công nhận âm hộ của em thật tuyệt đẹp hấp dẫn.Nó trắng trẻo, mềm mại như một con sò lụa, cái hột le đỏ hồng cưng cứng lộ rõ phía trên hai mép bị kích thích sau cơn nứng lấp ló giữa hai mép khi em hẩy mông banh háng cho hắn thỏa sức chiêm ngưỡng, hôn hít. Do mới bị dập te tua, tơi bời nên nó hơi sưng đỏ nhưng vẫn khép kín, bé xíu rất dễ thương. Lông mu mọc một cách tự nhiên phía trên đỉnh không quá dài cũng không ngắn, chỉ vừa đủ dày để tôn lên phần mu cao vút quyến rũ. Trái ngược với phần lông mu đen mượt phía trên, toàn bộ khu vực âm hộ và cửa hậu của Wonyoung hoàn toàn trần trụi không có một cọng lông nào làm phơi bày toàn bộ khu vực nhạy cảm kích dục của em trước mắt hắn. Nó trơn láng một cách tự nhiên không hề có sự can thiệp cạo tẩy gì cả hay do em xử lý quá khéo mà hắn hoàn toàn không tìm thấy 1 cọng lông nào. Cả cơ thể em cũng vậy chỉ duy nhất có lông mu còn nách cũng trơn láng không tì vết. Mùi hương từ dâm thủy đang ngập tràn bên trong và bên ngoài cửa mình khiến Sunghoon ngây ngất,nó cuốn hút kỳ lạ,đáng lẽ ra nó phải có mùi tanh hôi thì của Wonyoung thơm lừng quyến rũ như một loại nước hoa quý phái khiến hắn bị kích thích không rời.Hắn vạch hai bên mép ra ngay và bắt đầu bú, mút âm vật của em.Wonyoung run lên từng cơn khi hắn bú mút nơi nhạy cảm nhất của con gái, mông em giật giật liên hồi miệng thở ngắt quãng thoi thớp như cá mắc cạn, hai tay quơ quào không có điểm tựa. Em chỉ còn biết chịu trận để hắn khám phá từng ngóc ngách khu vực nhạy cảm đó của em.
Sunghoon thích thú bú liếm, mơn trớn hột le rồi dần xuống cửa mình, dùng tay khám phá bên trong bên ngoài, xoa bóp hai bên đùi trong của Wonyoung.Hắn soi mói từng milimet khu vực thường ngày được che đậy bởi quần lót. Đặc biệt em có 1 nốt ruồi nhỏ phía bên phải vùng mu rất gợi tình.Hắn cứ say sưa vùi đầu vào háng em tìm kiếm đường lên thiên đàng mà quên hết thời gian,cho đến khi quản lí của em gọi điện tới...
Sau khi báo lại với quản lí rằng em đã khỏe,Wonyoung đành ngậm ngùi tạm chia tay hắn,dù gì lịch trình chiều nay của em vẫn còn nhiều.Không có gì khó chịu nào bằng cơn nắng cực bị cắt ngang.Tiễn em xong hắn hầm hầm bước vô nhà vệ sinh mà tự giải quyết...
Mà thôi không sao,dù gì ngày mai hắn vẫn được tiếp tục gặp em mà.
Hắn chắc rằng từ hôm qua đến giờ,Wonyoung cũng cùng tâm trạng với hắn,vì hắn thấy em ấy cứ liếc mắt đưa tình với hắn suốt buổi.Hắn cũng không ngờ em ấy dâm đến vậy,liên tục sấp gần với hắn để được đụng chạm da thịt trong lén lút.
Hôm nay em mang đôi guốc nhọn cao 20cm để lâu lâu em lại giả vờ mất thăng bằng ngã vào người hắn,tiện thể lại vuốt ve mông và vài vùng nhạy cảm của hắn.Rồi lợi dụng lúc không ai nhìn,em thọc tay vô hẳn trong quần Sunghoon để vuốt,sục cây gậy thịt của hắn làm hắn cương cứng ngắc.Bị em quần một hồi hắn chịu không nổi liền nhanh kéo em vô góc kín xong đút cây hàng vào trong miệng em.
Kỹ năng mút kem của Wonyoung phải nói là tuyệt đỉnh,Sunghoon sướng tê tái vì cái lưỡi và những ngón tay điêu luyện cứ liên tục kích vào hai hòn bi làm hắn không kìm được cơn cực khoái dâng trào.Em biết hắn sắp bắn liền ngậm sâu đầu dương vật vào miệng, dùng tay siết chặt dương vật cho tinh khí bắn ra mạnh hơn.Hiểu ý nên hắn dùng hết sức đẩy tinh dịch bắn mạnh ra ngoài vào thẳng trong miệng Wonyoung, em chắc đã có chuẩn bị nên ngậm và nuốt liên tục như uống sinh tố một cách ngon lành, tay không ngừng kích thích để hắn giải phóng tất cả tinh trong người, không chừa giọt nào.
Cảm giác được xuất tinh giải tỏa làm Sunghoon sướng ngất nhưng lại biểu hiện nét mặt như sợ bị ai đó phát hiện.Hắn cảm thấy mặt nóng bừng, nhịp thở nhanh như vừa chạy bộ 10 cây số.Wonyoung cẩn thận liếm sạch tinh dịch ở đầu kiu rồi cất dương vật đã ỉu xìu, mềm nhũng vào trong quần.Em còn hôn nhẹ nó như kiểu chúc bé ngủ ngon nhé làm hắn ngượng muốn chết, lúc nãy còn cưng cứng to như một trái dưa chuột gân guốc, bây giờ teo tóp như quả bóng xì hơi chỉ còn cái vỏ.
Sợ em không cẩn thận làm dính miệng hắn vội lấy cái khăn trong túi đưa em lau trước khi ngồi dậy. Em hiểu ý liền lau sạch sẽ vết tích vụng trộm vừa rồi như kiểu thưởng thức xong một món ngon ở nhà hàng, cảm giác còn thèm thuồng muốn ăn thêm.
Thái độ dâm dục, cơ thể khêu gợi của em làm Sunghoon nứng trở lại, dương vật lại được bơm căng, cương cứng trong quần.Hắn lấy tay khẽ xoa eo của Wonyoung ý muốn xin thêm, em ngại ngùng bỏ ra ngoài để hắn nhìn theo quả mông to đẩy đưa mà ngẩn ngơ. Quả mông này mà doggy thì sướng kiu vãi đái.
Sau khi xong công việc Wonyoung nhắn cho Sunghoon rằng em đang đợi hắn ở nhà riêng.
Hắn phóng xe như bay chạy qua.
Trong phòng ngủ tối mờ ảo,Wonyoung đã chờ sẵn khi thấy hắn em liền ôm chặt, khóa môi bằng nụ hôn dài bất tận khiến hắn không kịp thở.Sunghoon không quan tâm nhiều màn hôn hít,vuốt ve mà chỉ tập trung vô tìm cái âm đạo ẩm ướt của em để lấp đầy bằng dương vật đang căng cứng của hắn.Hắn đè em ra giường, banh hai chân ra nhìn cho rõ lối vào thiên đàng, vừa liến tạo độ ẩm vừa tụt quần áo lâm trận ngay.Wonyoung cũng đang nứng nên lấy tay banh hai mép âm đạo để hắn dễ dàng đưa đầu kiu vào đúng vị trí.Từ bên dưới hắn cho dương vật đâm mạnh vào trong người em ngập lút cán khiến em cong người lên vì sướng.Cái giường lại khá vừa tầm nên việc nhấp,xoạc Wonyoung trên giường dễ dàng, thoải mái khiến hắn và em cực kỳ hòa nhịp với nhau trong cơn khoái cảm làm tình.Wonyoung banh vùng kín hết cỡ để hứng trọn những cú nhấp lút cán của Sunghoon,hắn và em hòa nhịp cùng nhau để duy trì tốc độ giao hợp của cả hai.Hắn và em đều khỏe nên cả hai làm tình rất xung dù vừa chịch vừa thở như đang tập gym vậy.
Cơn sướng làm hắn không thể dừng lại được,hắn chống tay lên giường để lấy điểm tựa còn em đã nằm dài thẳng cẳng để mặc cho hắn hì hục đẩy dương vật ra vào bên trong người em một cách nhanh mạnh không biết mệt mỏi. Em rên rỉ, thích thú khi hắn liên tục nhấp bạch bạch vào âm hộ em ấy,vừa nhấp hắn vừa dùng ngón tay xoa xoa lên âm vật đỏ hỏn của Wonyoung khiến em nhanh chóng đạt cực khoái, cả người co giật như bị động kinh, hai chân co lại bấu chặt lấy hắn không rời,hắn không thể rút được dương vật ra vì em siết quá chặt, cố giữ nó nằm gọn trong người em mặc những cơn co thắt liên hồi bên trong âm đạo không ngừng kích thích hắn. Đúng ra Sunghoon đã xuất tinh ngay trong em, nhưng vì lúc nãy vừa xuất nên giờ hắn có thể làm chủ được cơn cực khoái để không đạt tới mức xuất tinh.Hắn còn chưa hoàn toàn thỏa mãn với cơ thể của Wonyoung, một cô gái trẻ đẹp, xinh xắn như thế này mà chưa gì đã buông súng đầu hàng thì thật phí quá.Em thở hổn hển sau cơn cực khoái vừa rồi, hai chân bắt đầu thả lỏng, cả người nằm dài trên giường vì quá mệt, nhưng gương mặt vẫn cười tươi thích thú, mắt lẳng lơ đưa tình, tay cố kéo hắn cúi xuống ôm hôn như muốn cảm ơn vì đã làm em thấy thỏa mãn cơn hứng tình.
Sunghoon luôn miệng khen ngợi vẻ đẹp của Wonyoung,cơ thể em, tâng bốc em bằng những ngôn từ ngọt ngào nhất mà hắn biết vừa để giải tỏa ham muốn, tình cảm thầm kín bấy lâu nay vừa tạo cảm giác yêu thương gắn kết giữa hắn với em.
Em hoàn toàn bị hắn chinh phục,chiếm đoạt,sở hữu như một món đồ riêng của mình.Bây giờ em ngoan ngoãn như một con mèo muốn được vuốt ve, nũng nịu. Sẵn sàng làm tất cả vì hắn, kể cả khi hắn năn nỉ em mặc một chiếc váy siêu mỏng, siêu ngắn và hở hang mà hắn mua trên mạng để tăng độ kích thích. Phụ nữ mặc váy ngắn luôn làm đàn ông bị thu hút bởi chân dài và mông to khêu gợi, chính vì vậy mà hắn luôn mơ tưởng được làm tình với em khi mặc chiếc váy sexy này.
Váy loại nilon mỏng láng nhưng co giãn mặc ôm với mọi bờ mông,Wonyoung lại có mông to, tròn mặc càng làm nổi bật vòng 3 sexy quyến rũ. Nhất là khi em tạo dáng chổng mông về phía hắn mời gọi doggy.Sunghoon chỉ đợi có thế ôm em từ phía sau để dương vật được chạm vào bờ mông xinh ấy, phía sau váy hắn còn cắt sẵn 1 lỗ ngay vị trí giao hợp để dương vật có thể đút vào mà không cần phải kéo váy lên, nó bó sát mông của Wonyoung đồng thời siết chặt vòng 3 khiến đường vào âm đạo cũng hẹp hơn.Âm hộ em đầy ắp dâm thủy nhưng việc đút dương vật vào trong từ phía sau khó hơn hắn nghĩ, dù đang rất nứng cứng như khúc củi vậy mà cứ bị trợt không vào trong được. Thấy vậy càng làm Wonyoung khó chịu, em nắm lấy đầu dương vật hướng dẫn đúng vị trí cho hắn vào trong dễ dàng. Khi cả hai đã kết nối được với nhau,Sunghoon dùng hết sức lực nhấp liên tục vào quả mông tròn làm nó bị ép rung lên trong chiếc váy chật chội. Đúng là âm đạo của Wonyoung bót hơn hẳn khi mặc váy này, nó bó chặt vòng 3 của em như âm đạo em hiện đang bó chặt dương vật của hắn. Lúc nãy hắn vừa mới xuất tinh nên dù có bị siết, kích thích cực mạnh thì hắn cũng chưa xuất ngay được.Sunghoon thích thú chọc ngoáy vào mông em đủ kiểu đến khi em kiệt sức nằm bẹp xuống,hắn vẫn tiếp tục nhấp liên hồi như động cơ đang tăng tốc.Wonyoung chỉ còn biết nằm tận hưởng những khoái lạc khi giao hợp, chờ đợi hắn lên đỉnh để được nhận lấy những tinh túy của mầm sống.
Bất chợt dương vật Sunghoon căng lên hết cỡ, một luồng tinh dịch tuôn ra như vỡ đập bắn thẳng vào người Wonyoung liên tục,ào ạt nhanh chóng lấp đầy âm đạo và trào ngược ra ngoài mép.Mông của em cũng giật giật hòa nhịp theo nhịp xuất tinh của hắn.
Hắn cố giữ dương vật sâu hơn bên trong em một chút, áp ngực của mình lên lưng trần của em, vừa ôm hôn gáy tai em, vừa mân mê hai bầu vú phía dưới. Cảm giác còn luyến tiếc, thèm muốn được giao hoan với Wonyoung lâu hơn, nhiều hơn nữa mới thỏa mãn cơn nứng tình khi hắn ở bên em.
Lúc sau hắn lật em lại rồi trao cho em những nụ hôn nồng cháy,mút môi cháo lưỡi em đầy say mê
Wonyoung vui vẻ đáp lại,thỏ thẻ rằng em yêu hắn,khiến lòng hắn cảm thấy có chút tội lỗi.
Vuốt ve xoa nắn hôn hít em một hồi lâu thì cây gậy của Sunghoon cũng đã cương cứng lại,hắn vội đút nó vào sau trong em rồi tiếp tục nhấp cho đến khi chiều tối...
Mưa... khí trời ẩm ướt và pha chút gì thật lạnh lẽo của một chiều mưa buồn, ngồi một mình trong căn phòng ngủ của hắn, Sunghoon như đang suy nghĩ về một cái gì xa xôi lắm, vốn là một tên con trai 22 tuổi, bình thường và khỏe mạnh như bao người khác, lại là con của một gia đình giàu có và danh giá,Sunghoon được gia đình mua cho hẳn một căn nhà rộng rãi và thoải mái gần trường đại học để tiện cho việc đi học của cậu ấm. Không hiểu sao, cứ mỗi khi trời mưa Sunghoon lại thấy buồn da diết, mùi mưa mùi ẩm ướt của đất làm hắn thấy thật buồn và nhớ đến Wonyoung bạn gái của hắn, dẫu bây giờ hắn đã chia tay với nàng nhưng trong tâm trí mình hắn vẫn không quên được cái buổi chiều hôm ấy cũng vào một buổi chiều mưa...
- Nhanh lên Sunghoon ơi người em ướt hết cả rồi nè.
Tiếng Wonyoung kêu hắn ý ới trong khi hắn thì đang lúi cúi mở khóa cửa nhà mình. Không biết là ông trời sắp đặt hay định mệnh ngẫu nhiên mà hai đứa đi chơi về chỉ còn cách nhà của hắn một ngã tư nữa thì trời lại đổ mưa như trút nước khiến cả hai đứa cứ thế liều tắm mưa chạy hẳn về nhà hắn luôn. Cạch... tiếng mở khóa cửa vang lên, cả hai đứa chạy ùa vào nhà để cả chiếc ducati dựng tạm ngoài sân.
- Khiếp xui quá anh nhỉ, mưa gì mà lớn thế không bít, hì hì...
Hắn cũng cười đáp lại nụ cười hồn nhiên của Wonyoung, em vẫn thế lúc nào cũng yêu đời và rất vô tư.
- Anh có thấy lạnh không??? - Wonyoung nhìn hắn mà hỏi.
-Lạnh chứ em.
– Vậy để em ôm anh cho ấm nhé!!!
Nói rồi Wonyoung ôm hắn vào lòng thật chặt, bỗng dưng hắn có một cảm giác thật khó hiểu, cơ thể hắn như mất dần tự chủ, tay hắn lần mò dưới lớp áo ướt đẫm nước mưa của em, hắn sờ lên lớp áo lót mảnh mai và bắt đầu bóp vú…
– Ah ah ah… oppa… ah ah… – Tiếng Wonyoung rên thổn thức nhưng không chống trả gì lại mà cứ để yên cho hắn mặc sức mà bóp.
Bị kích thích bởi tiếng rên của Wonyoung, cơn dâm như bùng nổ trong cơ thể mình,Sunghoon kéo vội em lên phòng ngủ rồi đóng sập cửa lại.
-Anh làm gì thế muốn ăn thịt em à??? – Wonyoung hỏi ,giọng điệu có chút trêu chọc.
– Ừ anh lại muốn làm nữa rồi... – Sunghoon nói mà thấy mình thật ngớ ngẩn.
– Ngốc quá đi, không cho anh làm thì em để anh kéo em lên đây làm gì!!!
Chỉ chờ có thế, hắn như lao bổ vào người em, hai đứa bắt đầu hôn nhau, hắn hôn rất mãnh liệt như dồn ép khiến em cứ lùi mãi phải dựa sát vào tường để đứng vững, lưỡi hai đứa quấn lấy nhau, hắn mút lấy lưỡi em chùn chụt, nước bọt hai đứa như hòa lẫn vào nhau trong sự đê mê của lạc thú tình dục. Hắn cởi phăng chiếc áo sơ mi của em ra và giật tung chiếc áo ngực làm bật tung bầu ngực căng đầy của em ra ngoài, rồi bắt đầu sờ bóp, tay hắn vân vê đầu vú và bóp như nhào nhặn vú của em, bầu vú dần săn chắc lại làm hắn càng thêm thích thú, rồi hắn bắt đầu cọ xát con cu của mình vào lồn em dưới lớp quần áo, hắn đưa chầm chậm rồi nhanh dần khiến hai đứa thở hổn hển, hai chân Wonyoung như banh dần ra và chùng xuống để hắn dễ dàng cọ xát mạnh hơn và sâu xuống dưới hơn.
– Uhm uhm… uhm uhm… uhm… – Tiếng Wonyoung thở hổn hển sau từng cái đẩy lưỡi từng cái bóp vú và từng đợt cọ xát của hắn.
Người hai đứa như nóng ran cả lên, muốn nhiều hơn nữa,hắn bắt đầu lướt dần đôi môi của mình xuống cổ rồi dừng lại trên bộ ngực của em, hắn bắt đầu liếm chung quanh bầu vú, quầng vú rồi nhây nhây núm vú em thỉnh thoảng lại cắn nhẹ một cái trong khi vẫn không ngừng cọ xát cu mình vào lồn em dưới lớp quần áo, làm em như phát cuồng lấy hai tay mình áp chặt đầu hắn vào ngực mình, và không ngừng đưa lồn cọ xát cùng hắn.
– Ah ah… Sunghoon...oppa… em… đã quá… ah… oppa làm em điên lên mất… ah…
Cọ xát chán rồi hắn lần tay mình xuống dưới cởi nút quần rồi kéo dây kéo quần của Wonyoung xuống đ��ng thời tuột mạnh cởi tung chiếc quần của em ra, rồi lấy tay mình xoa lồn cho em dưới chiếc quần lót ướt sũng nước nhờn vì nước dâm tuôn ra âm ỷ.
– Ah… mạnh lên oppa ơi mạnh lên tý nữa nào ah… ah…
Luồn tay vào chiếc quần lót hắn lấy ngón tay mình đưa sâu vào lồn nhỏ rồi bắt đầu nhấp từ từ rồi nhanh dần.
– Sướng quá anh ơi… ah ah… em… sướng quá… nữa đi anh nữa đi… mạnh vào sâu vào… ahhh…
Nhấp bằng tay chưa đã hắn kéo tuột chiếc quần lót, mảnh vải cuối cùng trên người Wonyoung xuống, rồi lần môi mình xuống bụng, háng rồi đùi em, hắn cứ làm thế mà cố tình chừa lồn ra, chịu hết nổi em nài nỉ trong cơn say tình.
– Liếm cho em đi anh, liếm cho em đi… ah em thèm lắm rồi…
– Được rồi anh liếm cho em mà, nhưng sau đó phải liếm lại cho anh đó nghe chưa, nãy giờ anh cũng chịu hết nổi rồi đây nè.
– Dạ em bít rồi mà… ah ahhh…
Hắn liếm xung quanh lồn trước rồi lướt nhẹ lưỡi vào khe lồn, làm người em như co rúm lại, cứ thế hắn cứ nhè hột le của em mà đánh tới tấp khiến em kêu rên như cuồng loạn, nước dâm thì cứ tuôn ra không dứt, thấy thế hắn đưa môi vào mà mút chùn chụt rồi được thể đưa lưỡi mình vào sâu trong lồn mà ngoáy.
– Á… sướng quá oppa à… em sướng quá… ahhhh…
Bú mệt rồi hắn dìu Wonyoung lại giường ngủ rồi nằm lên giường nói:
- Giờ đến em làm anh sướng rồi đó, giờ nhìn em thật là dâm đãng quá đi!
– Chứ bộ anh không thích em dâm à, dâm với anh chứ với ai đâu mà sợ nè...
Wonyoung nói và cười với hắn trông rất khiêu gợi làm hắn như muốn đụ em ngay, nhưng ráng kiềm chế để tận hưởng em mút cu mình đã.Wonyoung tiến lại cởi hết quần áo hắn ra, nhìn thấy con cu bật tung ra và ướt nhẹp vì cương cứng và hứng tình đã lâu,em đưa lưỡi mình liếm nhè nhẹ xung quanh đầu cu làm Sunghoon như hóa rồ, cứ thế em đưa cả con cu hắn vào miệng mà mút mà liếm.
– Ah miệng em ấm quá , lưỡi em mềm quá đã quá, em có nghề ghê… ahh…
Hứng tình quá hắn lấy tay mình phụ nhịp đẩy đầu em lên xuống trên con cu hắn, khiến hắn chịu hết nổi phải dừng lại.
– Thôi thôi bé ơi anh sắp ra rồi dừng lại nào để anh còn fuck em nữa chứ!!!
Nghe hắn nói thế Wonyoung dừng lại, nhìn hắn cười dâm đãng rồi nói:
– Sunghoon oppa fuck em đi fuck cho mạnh cho đã vào như mọi khi nhé, em chịu hết nổi rồi nè…
Hắn đè em xuống rồi liếm lồn cho một chút chừng dâm thủy chảy ra rồi hắn cầm cu mình đưa nhẹ trên khe lồn em mà chưa đụ vào ngay, hắn cứ vờn chọc chọc đầu cu vào khe lồn, rồi lấy thân cu cọ dọc theo khe lồn làm nước dâm cứ tuôn ra ướt hết cả tấm nệm, không chịu nổi nữa em rên lên:
– Đụ em đi Sunghoon… ahhh… anh làm em chết mất, làm cho em nhanh đi mà oppa… ah ah…
Thấy Wonyoung nói thế, hắn cũng chịu hết nổi đẩy hai chân em ra rộng thêm tý nữa rồi đưa cu vào từ từ:
– Mẹ kiếp vẫn chật,mình đụ ẻm bao lần rồi,hư cấu vãi... – Hắn thầm nghĩ…
Cu hắn giờ chỉ vào được một phần ba,mà thôi kệ hắn cứ nhấp từ từ, trong tiếng rên hứng tình của em:
– Ah ah ah… mạnh nữa anh ơi sâu vào nữa đi anh, sướng lỗ lồn em quá rồi, uhm uhm… ahh ahhh…
Nước lồn của Wonyoung tuôn ra từ từ phủ đầy lên con cu của hắn khiến hắn vào mỗi lúc một sâu hơn, chừng vào được một nửa thấy ngon trớn rồi hắn nói:
– Anh vào nha em.
Có vẻ hắn vẫn muốn trêu chọc Wonyoung thêm chút nữa.
– Dạ nhanh nào anh em… em… muốn lắm rồi –Wonyoung trả lời trong cơn nứng lồn điên cuồng.
Sunghoon đẩy mạnh một cái, cu hắn chui hết vào trong, mặt Wonyoung liền xuất hiện biểu cảm trợn mắt lè lưỡi nhưng cũng ráng bình thường lại, rồi hắn đẩy với nhịp độ càng tăng nhanh và mạnh…
– Ahh ahh… sướng lồn em quá, căng hết lỗ lồn em ra rồi, cu anh cọ vào thành lồn em đã quá… em sướng… ah ah…
Thấy Wonyoung hứng tình như vậy càng kích thích Sunghoon hơn nữa,hắn tăng tốc thêm,em cùng cố phụ nhịp cùng hắn bằng những cú đẩy hông đánh mông lên rất điêu luyện, cứ thế hai đứa nhấp ngày càng nhanh.
– Ahh… Sunghoon oppa...em sắp ra rồi, sướng quá em sướng quá… ahhhhh…
– Anh cũng vậy bé à, đã cu anh lắm, ahh ahhh, anh yêu em, anh yêu em lắm bé à… ahhhh…
Cả hai đứa ra gần như cùng lúc với nhau, hắn bắn tinh ồ ạt vào cái lồn nóng hổi của em, còn em thì chảy nước dâm ra đầy trên con cu của hắn, cả hai nằm ôm lấy nhau để tận hưởng cảm giác đê mê đó.
– Oppa lúc nào cũng chuyên nghiệp quá đi... – Wonyoung nói trong cơn ngây ngất hạnh phúc…
– Lần nào mà anh chẳng làm em thỏa mãn…
– Xí,có anh là sướng nhất thôi...– có vẻ Wonyoung vẫn chưa thỏa mãn hoàn toàn.
– Mà công nhận lần nào fuck em cũng đã thật đó…
-Thôi em đi tắm đây,anh nghỉ tí đi.
Dĩ nhiên Sunghoon vẫn chưa mệt đến mức cần thiếp đi,hắn vẫn có thể fuck Wonyoung thêm 3 4 lần nữa mới đủ.
-Anh có mệt lắm đâu,để anh vào với bé với.
Wonyoung chỉ biết cười trừ,liền nắm tay Sunghoon dắt hắn vào nhà tắm.
Vòi sen đã có sẵn nước ấm giờ đang chảy xối xả,hắn ôm em từ đằng sau ,tay không ngừng xoa xoa vào đám lông mu của em.
-Ahh...ahhh...tiếng rên nhẹ của Wonyoung lại vang lên,lại làm cho hắn hứng lại rồi ,một tay hắn đưa sâu xuống và ve vuốt khe lồn, còn tay kia hắn lần lên xoa đều lên bộ ngực căng tròn của em. Cơ thể Wonyoung dần ngã cả người mình ra phía sau dựa sát vào người Sunghoon mặc cho bàn tay của hắn sờ mó khắp cơ thể mình. Nước chảy xuống khắp thân thể hoàn hảo của Wonyoung càng làm cho em trong gợi tình .Thấy thế hắn xoay người em lại rồi nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn nồng nàn, lúc đầu chỉ hôn môi thôi, sau đó hắn dùng lưỡi mình tách môi và răng em ra rồi quấn lấy lưỡi của em, trong khi tay hắn thì đang xoa bóp cặp mông nở nang , lâu lâu hắn lại đưa nhẹ ngón tay mình vuốt dọc theo đường rãnh của cặp mông làm Wonyoung như chết điếng. Được một lúc thì lồn em đã ướt đẫm nước dâm,Sunghoon quỳ xuống và bắt đầu đưa lưỡi mình vào liếm lồn cho em, hắn dùng hai tay mình tách hai mép lồn ra, rồi nghiêng đầu cắn nhẹ vào hai mép lồn làm em rên lên:
- Ahhh oppa... anh làm em sướng quá... sướng quá đi...
Thấy Wonyoung thích thú hắn đưa lưỡi mình vào giữa khe lồn và bắt đầu đánh liên hồi , nước dâm chảy ra nhiễu cả ra sàn phòng tắm,hòa lẫn với nước vòi, hắn liền đưa miệng vào và mút lồn chùn chụt...
- Ah ahh... sướng quá oppa ơi... mút mạnh vào đi anh... em... sướng... ahhhh...
Bị tiếng rên của em kích thích làm cơn dâm trong hắn lại bùng nổ,làm sao mà Sunghoon kiềm chế được nữa, không để Wonyoung có thời gian bú cu cho mình, hắn xoay người em lại, để hai tay em tựa vào thành bồn tắm, dạng hai chân em ra một chút, rồi hắn bắt đầu đút vào và vội vã nhấp , trong khi tay thì vòng lên bóp vú...
-Ahh ahhh... từ từ nào anh... ahhh... anh làm lồn em căng hết cả ra sướng rơn lên mất...
Hắn đưa cả con cu của mình vào mà nhấp liên hồi, lúc đầu hơi khó khăn nhưng được một lúc thì nước dâm ra nhiều hơn nên hắn cứ thế mà nhấp ngày càng mạnh,Wonyoung cũng phụ nhịp với hắn bằng những cái đẩy mông về phía sau.
- Uh uhm uhmm... em sướng quá anh à, em sắp ra rồi, mạnh nữa lên anh... ahhhh...
Không gian cứ mỗi lúc một nóng lên theo từng nhịp đẩy của cả hai, tiếng thở hổn hển, tiếng cọ xát của con cu vào cái lồn ướt đẫm nước nhờn.Thỉnh thoảng nhìn xuống mông và cặp đùi của em làm hắn càng hứng hơn,nhấp càng nhanh hơn nữa.Được một lúc thì Sunghoon bắn tinh ồ ạt vào lồn Wonyoung.Em cũng trở nên mất kiểm soát,nước tiểu cùng dâm thủy trào ra ồ ạt như suối,miệng rên la không ngừng.Thấy khuôn mặt đang há hốc thở và trợn mắt lên vì quá sướng của Wonyoung,hắn cảm thấy rất hài lòng với bản thân.Hắn rút cu ra khỏi rồi mút lưỡi em thêm lúc nữa.Sau đó Sunghoon bế Wonyoung vào bồn tắm ngâm mình một lúc,em và hắn tám đủ thứ chuyện trên đời.
Sau khi lau người cho nhau sạch sẽ,Sunghoon bế Wonyoung lên giường,nhưng cả hai đều đã quá mệt nên đành cùng nhìn nhau cười rồi từ từ chìm vào trong giấc ngủ của hạnh phúc hòa hợp tình dục ái ân…
… Tiếng sấm nổ kéo Sunghoon về trở lại thực tại, hắn nhìn quanh căn phòng trống trãi rồi nhẹ thở dài một tiếng, căn phòng bây giờ quả thật là lạnh giá, hắn ngả người xuống giường mong tìm lại chút hơi ấm của Wonyoung… ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt…
17 notes
·
View notes
Text
🏍🏍🏍 Mụt chiếc vỏ xinh rời đội lúc nãy. Combo mưa, kẹt xe và lội nước xuất hiện. Nó kéo dài từ tuận 7 tới quận 8. May quá quận 6 chưa bị gì. Vẫn là đơn hàng hoá tốc mai khách nhận được. Vỏ Shinko về Khánh Hoà.
✅ 𝗦𝗵𝗶𝗻𝗸𝗼 𝗦𝗥𝟳𝟳𝟳
➡️ 180/65 R16 (81H)
❤️ Sự ủng hộ của các anh/chị/em là động lực để phấn đấu mỗi ngày !
👍 Chính hãng - Uy tín - Chất lượng
======================================
🔥 𝙼𝚒𝚎̂̃𝚗 𝚙𝚑𝚒́ 𝚟𝚊̣̂𝚗 𝚌𝚑𝚞𝚢𝚎̂̉𝚗 𝚗𝚘̣̂𝚒 𝚝𝚑𝚊̀𝚗𝚑 𝚃𝙿𝙷𝙲𝙼
📱 Đ𝚞̛𝚘̛̣𝚌 𝚝𝚞̛ 𝚟𝚊̂́𝚗 𝚖𝚒𝚎̂̃𝚗 𝚙𝚑𝚒́, 𝚑𝚘̂̃ 𝚝𝚛𝚘̛̣ 𝚗𝚑𝚒𝚎̣̂𝚝 𝚝𝚒̀𝚗𝚑 𝚗𝚑𝚊̂́𝚝.
☎️ 𝙷𝚘𝚝𝚕𝚒𝚗𝚎: 0️⃣9️⃣3️⃣8️⃣.4️⃣7️⃣.6️⃣7️⃣.4️⃣1️⃣
👉 𝚅𝚘̉ 𝚕𝚘̂́𝚙 𝚕𝚊̀ 𝚝𝚑𝚊̀𝚗𝚑 𝚙𝚑𝚊̂̀𝚗 𝚚𝚞𝚊𝚗 𝚝𝚛𝚘̣𝚗𝚐 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚝𝚑𝚎̂̉ 𝚝𝚑𝚒𝚎̂́𝚞 𝚌𝚞̉𝚊 𝚖𝚘̣̂𝚝 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚌 𝚡𝚎. 𝙷𝚊̃𝚢 𝚝𝚞̛̣ 𝚝𝚛𝚊𝚗𝚐 𝚋𝚒̣ 𝚌𝚑𝚘 𝚖𝚒̀𝚗𝚑 𝚗𝚑𝚞̛̃𝚗𝚐 𝚔𝚒𝚎̂́𝚗 𝚝𝚑��̛́𝚌 𝚋𝚘̂̉ 𝚒́𝚌𝚑 𝚗𝚑𝚊̂́𝚝 👈
#𝗹𝗼𝗽𝘅𝗲𝗺𝗼𝘁𝗼𝗿 #𝗺𝗶𝗰𝗵𝗲𝗹𝗶𝗻 #𝗽𝗶𝗿𝗲𝗹𝗹𝗶 #𝗯𝗿𝗶𝗱𝗴𝗲𝘀𝘁𝗼𝗻𝗲 #𝗰𝗼𝗻𝘁𝗶𝗻𝗲𝗻𝘁𝗮𝗹 #𝗱𝘂𝗻𝗹𝗼𝗽
2 notes
·
View notes
Text
Có một người đáng trân trọng đến thế…
Chúng ta luôn được nghe rằng phải luôn sống và làm theo tư tưởng Bác. Tớ biết rằng có rất nhiều người nghe câu nói này cũng đang ngày một phấn đấu và làm theo với mong muốn đóng góp, cống hiến, làm đẹp cho cho đất nước, cho xã hội. Những tấm gương như vậy không hiếm có và cũng được ngợi ca rất nhiều, đó điều thật sự đáng trân quý. Nhưng tớ biết có một người cũng đang lặng lẽ, âm thầm thực hiện theo tư tưởng đáng quý mà không cần khoa trương, không cần bắt ai ai cũng phải công nhận.
Có một lần học tác phẩm “Lặng lẽ Sa Pa”, cô dạy lớp tớ rằng, anh thanh niên có 5 phẩm chất cần phải nhớ. Tớ với bạn cùng bàn bỗng nảy ra một ý tưởng là đối chiếu những phẩm chất ấy của anh với 5 Điều Bác Hồ dạy, được treo ở trên tường. Chúng tớ thấy sao có nhiều điểm khớp đến thế. Tớ biết rằng anh thanh niên chỉ là một nhân vật hư cấu, ở trong truyện nhưng cũng không khỏi ngưỡng mộ, xuýt xoa, tớ tự hỏi rằng liệu trên đời có người ưu tú như vậy hay không. Ấy vậy mà chỉ sau vài phút, câu hỏi ấy của tớ đã có câu trả lời, người ưu tú ấy có ở đâu xa xôi, đang ở trước mắt mình đấy thôi. Chẳng phải nếu đối chiếu, người hội tụ đủ 5 Điều Bác Hồ dạy chính là cô Yến hay sao?
Tớ xin được nói về điều thứ 2 trước: Học tập tốt, lao động tốt. Cô Yến tuy hiện tại là giáo viên dạy Văn nhưng cô từng kể rằng khi còn là học sinh, cô từng đi thi học sinh giỏi Địa và từng đạt 9,5 điểm Toán thi học kì, cao nhất khối, đi thi Đại học từng được 9,5 điểm Hoá. Có một lần lớp tớ học Sinh nhưng chưa học xong nên bị dính sang tiết của cô một chút, cô vào lớp thấy chữ trên bảng liền nêu ra những hiểu biết của mình, ai cũng rất ngạc nhiên. Hay khi học về những tác phẩm thuộc thời kì phong kiến, kháng chiến, cô cũng thể hiện sự hiểu biết của mình về môn Sử rất nhiều. Chưa kể, cô tuy ít nói tiếng Anh nhưng qua vài lần cô liên hệ đến một cấu trúc, câu nói nào đó hoặc vô tình phát âm một từ tiếng Anh, tớ hiểu rằng ở môn này, cô cũng có hiểu biết nhất định. Cô cũng xác nhận rằng cô cũng đang bổ sung thêm vốn tiếng Anh của mình. Chưa kể cô từng học tiếng Nôm mà trong lớp học ấy, cô là người trẻ tuổi nhất. Không chỉ tốt ở kiến thức bài vở, lý thuyết, kiến thức của cô về xã hội, cề kĩ năng sống cũng không hề nhỏ. Hiểu biết nhiều mà chất lượng, hiệu quả lao động của cô cũng rất tốt. Tớ cảm giác cô nhiều việc từ việc lớp đến việc trường nhưng cô vẫn có thể sắp xếp hợp lí tất cả mọi thứ, tớ chưa từng nhìn thấy hình ảnh cô Yến vội vã, chật vật, uể oải vì công việc bao giờ cả. Cô cũng kể rằng bản thân cô ngày ngủ chỉ khoảng 3-5 tiếng và cô có thể làm việc ở tất cả mọi nơi, kể cả trong giấc ngủ (không điêu đâu, cô kể thế thật đấy và tớ tin vì hiệu quả công việc của cô quá phi thường mà). Tớ rất nể cô ở khía cạnh này. Có nhiều lúc tớ nghĩ rằng sao lại có một người năng xuất như vậy không biết mệt mỏi là gì mà học hành cũng rất xuất sắc như thế, liệu cô có phải người bình thường không hay là thần tiên trên trời hạ xuống? Cô làm việc năng xuất như vậy không phải vì tiền bạc, tư lợi, tớ khẳng định như vậy là vì
Điều thứ 3: Đoàn kết tốt, kỉ luật tốt. Cô Yến mọi khi hoạt động khá độc lập nhưng không phải tinh thần hợp tác của cô không có. Tớ thấy cô kết hợp làm việc với các cô giáo khác rất tốt, ví dụ có lần cô thi giáo viên dạy giỏi, cô biết cách lắng nghe lời góp ý của các cô giáo khác để bài giảng trở nên hoàn thiện hôm hay cô giáo khác thi, cô chỉ bảo rất nhiệt tình, từng chút một, cô nói mà như muốn truyền đạt tất cả kinh nghiệm bao năm đi dạy của mình vậy. Tinh thần đoàn kết của cô còn được thể hiện ở việc cô thường xuyên hỗ trợ lên bài, truyền thông cho page trường. Chính vì vậy mà các thầy cô giáo trong trường đều rất yêu quý cô, bản thân cô cũng rất thân thiết với mọi người (có khi nào gặp cô Yến bên cạnh các cô giáo khác ở phòng y tế mà không thấy cô cười đâu:)). Về kỉ luật, ôi thôi, điều này nói thì lại thừa mất vì nó hiện hữu quá rõ ở cô Yến và tớ cũng đề cập ở bài trước rồi. Nhưng thôi vì đây là khía cạnh quá nổi bật, là đặc trưng của cô nên cũng phải nhắc đến một chút chứ nhỉ. Từ cuộc sống hằng ngày đến đi vào công việc, cô luôn giữ một thái độ có nguyên tắc, có kế hoạch, việc nào ra việc nấy, cái gì đã làm thì phải làm cho xong, dứt khoát không dùng dằng. Vậy nên cô chẳng bao giờ lỡ việc gì bao giờ, tính cách ấy cũng truyền cảm rất nhiều cho tớ.
Điều thứ 4: Giữ gìn vệ sinh thật tốt. Cô Yến sống có khoa học nên tất cả mọi điều quanh cô cũng phải luôn ngăn nắp, gọn gàng. Bước vào lớp tớ là cô bắt kê bàn ghế thẳng hàng, đúng lối thì mới được ngồi xuống học hay phải kéo rèm lên xuống như thế nào. Một câu cô hay nói là: “Tôi vào lớp là phải không còn một bóng rác nào”. Cô đi quanh lớp mà nhìn thấy có rác là cô sẽ nói: “Chỗ nhặt giác lên”, vệ sinh sạch sẽ trước rồi mới học sau.
Điều thứ 5: Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm. Cô thi thoảng kể về những thành tích học tập của mình nhưng không bao giờ tự cao tự đại, nâng bản thân lên mà hạ người khác xuống. Cô rất thẳng tính, suy nghĩ như thế nào thì thẳng thắn nói vậy, không sống giả dối, giả tạo. Thân hình cô khá nhỏ bé nhưng khi nhìn vào cô tớ luôn cảm thấy một năng lượng mạnh mẽ, mãnh liệt tràn trề. Cô cũng từng kể rằng, ngày trước cô mới sinh em thứ nhất, lại mới hơn 20 thôi nhưng vì học sinh đang dần sa đà vào tệ nạn, cô cũng không ngại vào “ổ nghiện” để tìm học sinh của mình (tớ nghe mà không tin vào tai của mình luôn ấy, là tớ chắc nghĩ đến thôi cũng co rúm vào rồi chứ đừng nói là bước hẳn vào=))). Sau này, anh học sinh ấy rất nể cô và còn gọi cô là “mẹ”. Quả là người phi thường mà (nghĩ là thần tiên trên trời có sai đâu).
Hẳn cậu sẽ thắc mắc tại sao Điều đầu tiên trong 5 Điều Bác Hồ dạy tớ lại không nhắc đến ngay từ đầu cho đúng thứ tự đúng không? Bởi vì đó là điều đầu tiên, là điều quan trọng nhất, hội tụ rất nhiều yếu tố mới thể hiện sâu sắc hết được. Cậu thấy đấy, một người luôn miệt mài bên giáo án, bên những công việc được giao, luôn nhiệt huyết với nghề, không ngừng học tập, đổi mới và bền bỉ cống hiến không chỉ cho nên giáo dục nước nhà mà là cho cả đất nước Việt Nam nữa hay luôn sống hoà đồng, nêu cao tinh thần hợp tác, bảo vệ của công, giữ gìn mọi vật còn đang hiện hữu, hay luôn tôi luyện, hun đúc những đức tính đẹp nhất của con người hay chỉ đơn giản thôi là luôn có tình yêu với cuộc sống, với mọi người, với những học trò nhỏ của mình mà không gọi là “Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào” thì là gì? (Ngoài lề một chút là chồng cô là bộ đội đó:))
Ấy chính là lí do vì sao sau 2 năm tiếp xúc, trò chuyện, đón nhận tri thức từ cô Yến, tớ dám khẳng định rằng cô Yến chính làm một hình mẫu lí tưởng cho việc sống và làm theo tư tưởng Bác. Tớ thật sự rất ngưỡng mộ, kính trọng cô bởi những đức tính đẹp mà không phải ai cũng có, bản thân tớ cũng ý thức đước mình cần phải học tập rất nhiều từ một cô giáo Văn xuất sắc như vậy.
Yêu cô Yến lắm lắm lắm🫶🏻
P/s: Bài viết thứ 100 của tớ không đặc biệt bởi câu từ, chữ nghĩa hoàn thiện, mĩ miều mà đặc biệt bởi nó nói về một người “Trên cả nóc, vươn cả trần” thế này đây.
2 notes
·
View notes
Text
22 tháng Chạp, bà ngoại mất, không kịp ăn thêm cái Tết với con cháu và ông
Không bệnh nặng, không dấu hiệu, bà ngủ say rồi đi, thanh thản (có lẽ vậy)
6h sáng mình xuống, mẹ khóc đỏ mắt, bà nằm im lặng trên giường, mặc bộ áo dài nhung màu đỏ bà thích
Bác dâu bảo "Cháu gái vào trang điểm cho bà đi"
Mình nghe lời, cầm hộp phấn với thỏi son, lại thấy mắt bà nhắm nghiền còn chút ghèn, răng cũng chưa sạch, thế là cặm cụi tìm khăn giấy với tăm bông lau từng tí một rồi mới đánh phấn bôi son
Ai đến nhìn cũng bảo mình làm đẹp quá, nhìn bà xinh quá, cứ như đang ngủ
Mà lúc trang điểm da bà còn ấm, tay mình lạnh, sợ bà lạnh nên cứ phải chà miết mãi cho nóng bừng lên rồi mới dám chạm vào bà
3 ngày đám, mình chạy việc vặt, bưng mâm lễ, ghi sổ tang,... tối về nhức chân ngủ không được
3 ngày, mình không rơi nổi một giọt nước mắt, mà hình như lúc ấy cũng chẳng buồn đến mức để mà khóc ra được
Bà đi nhẹ nhàng, chỉ thương mấy năm cuối đời lẫn tợn, đến tận lúc chết vẫn chẳng nhận ra đứa con đứa cháu nào, chỉ luôn mồm gọi tên cậu út với thằng Bi
Mà bố con cậu thì nào có kịp về để nhìn bà lần cuối, đặt chân đến cửa thì mẹ đã vào áo quan, đậy kín như bưng giữa hàng trăm nhành hoa cúc vàng
Tự dưng khói hương sao mà cay mắt thế, thấy em về anh chị lại khóc thêm. Mẹ mất rồi, bốn đứa con đến cái tuổi trung niên mất mẹ.
Nay nằm lại nhớ hồi xưa bà còn minh mẫn
Mắt bà kém đến độ nhìn cái gì cũng chỉ nhoè nhoẹt chút ánh sáng, nhưng vẫn lọ mọ dậy sớm nấu bánh đa cho mình ăn. Bánh đa để lâu còn có cả mọt, nhưng ngon - thế mới tài
Cũng vì mắt kém mà nhầm rau ngải cứu thành rau cải cúc, bát canh đắng ngắt hai bà cháu vừa ăn vừa cười như nắc nẻ
Cái độ 16, 17 tuổi cứ xuống chơi là bà cho tiền, pha nước chanh cho uống
Xong bà sai ra đầu ngõ mua lễ cúng rồi chở bà lên chùa thắp hương
Đòi về sớm là bà dỗi, mắng bảo lần sau đừng có xuống đây chơi.
Ngày ấy nằm ngủ trưa với bà, thức dậy là thấy nắng tràn vào phòng, ngoài cửa sổ cây lá rung rinh
Rèm cửa phập phù, cái mùi "bà ngoại" quen thuộc quẩn quanh mà bình yên đến lạ.
Mấy năm rồi bà chẳng nhận ra ai, xuống chỉ nghe tiếng bà ngáy ngủ hoặc tiếng gào khóc inh tai vì bà lẫn, nào còn câu gọi "Cái Quỳnh đến à" như những ngày xưa
Lúc lẫn bà trở lại thành một đứa trẻ, mười mấy tuổi mất cả cha mẹ và toàn bộ anh chị em ruột vì nạn đói năm 1945
Một mình chống đỡ sống được đến ngần này tuổi, về già phát bệnh chỉ kêu với khóc gọi mẹ gọi cha đón con đi cùng
Thế là đổi lại thành mình dỗ bà, luôn mồm nói ngọt "bà ngoan, đừng buồn"
21 năm có bà ngoại, tự dưng không còn bỗng nhiên thấy nhớ. Chị em trong nhà cứ trêu nhau cầu bà phù hộ cho không cần làm mà vẫn có ăn đi, mình cười, vâng, bà phù hộ con, không làm mà vẫn có ăn bà nhớ!
72 notes
·
View notes
Text
Ngày kỉ niệm của bọn mình là ngày anh chọn, là lúc mình chưa yêu nhau, là thời điểm mở ra cơ hội cho mình được mở lòng với nhau - đó là ngày em bị covid lần đầu tiên, xách hành lý vào khu cách ly, cùng tham gia điều trị.
Em vẫn nhớ cái ngày phát hiện 2 vạch test covid đấy. Em ngẫm nghĩ về việc em sẽ làm gì trong suốt những ngày ấy đây. Có lẽ đợt cách ly F1 đầu năm giam mình trong phòng khi chưa thoát khỏi tình trạng thất tình làm em sợ một mình hơn cả việc bị mắc covid. Mà thực tế thì em cũng chưa từng sợ nhiễm con virus đó. Có lẽ đó là lí do khiến em quyết định nhập viện vào khu cách ly.
Ngày bước chân vào khu cách ly đấy em vẫn nhớ tự dưng trong lòng nhẹ nhõm. Dường như em đã bỏ lại được hết mọi thứ ở bên ngoài khu vực đó, dường như em được bao bọc bởi những bức tường cực kì an toàn. Vì vậy mà em cảm thấy em không phải người bệnh, cũng không mấy mệt mỏi và đau đớn. Thậm chí em bị sốt và bị lạnh nhưng em cũng không cảm nhận ra, mà là anh bác sĩ đang điều trị lúc ấy nhận thấy được.
Rồi em nhớ em có nhờ anh mang đồ cho. Em thấy anh đi từ phía thang máy ra bước về phía em và mình cách nhau 1 lớp cửa kính. Lúc đó em thấy anh đẹp trai lắm, em còn quay video lại. Chỉ đơn giản là vì đẹp trai nên quay lại thôi. Vậy mà sau đó đã có bao nhiêu dòng tin nhắn ngắn dài, bao nhiêu câu chuyện nhỏ to bắt đầu.
Khi em bắt đầu điều trị cho khu bệnh nhân nặng là em vẫn còn dương tính và vẫn còn phải cách ly. Em làm việc một mình trong căn phòng ở ngoài của khoa bệnh nhiệt đới. Em không có sợ hãi gì, chỉ hơi thấy mệt khi ngủ dậy. Rồi vào thời điểm đó đã bắt đầu kể cho anh về chuyện thất tình em đã úp mở trước đó. Em hứa với anh rằng anh sẽ được biết chuyện.
Hôm vừa rồi em chở anh về nhà. Vì anh uống rượu buổi trưa nên em lái xe. Em ngồi trước và thấy anh hát bài Trái tim bên lề. Em hỏi anh thời trước lúc chưa yêu, anh có bao giờ thấy "trái tim bên lề" không. Anh bảo nhiều chứ, nhiều lắm. Anh thích em từ trước khi mình nói chuyện nhỏ to lâu rồi. Còn nghe đồn em với nyc xong thấy buồn vui lẫn lộn, còn cảm thấy bực khi lại là tin đồn đấy nhưng xảy ra trục trặc. Rồi anh còn thi thoảng nhìn trộm em trong những lần đi chơi hay ăn uống có mặt nhau.
Anh biết không, mỗi lần anh kể lại những điều ấy em đều xúc động vô cùng. Hoá ra có một người ở trong bóng tối luôn đợi mình cho đến khi tự tay mình dắt người ấy ra ánh sáng.
Vừa mới tối nay em xem lại ảnh của chúng mình từ hồi tháng 3 năm ngoái, nào là lần đầu tiên em dắt anh ra đền Cửa Ông mà chỉ đi 2 đứa, nào là đi Cẩm Hải, nào là chuyến đi Yên Tử lúc em còn đang thất tình. Em tự hỏi từ lúc yêu em anh có được hạnh phúc không, có được vui vẻ không. Em tự trả lời mình rằng có, thậm chí nhiều hơn trước rất nhiều. Cứ nghĩ đến điều ấy là em vui lắm, nhớ anh nhiều lắm...
Từ hôm thứ 2 rời Cẩm Phả quay trở lại Hà Nội đến giờ em khóc nhiều lắm. Nhớ anh, nhớ nhà, giống như là phải một mình chiến đấu ở nơi xa lạ cảm thấy không đủ sức lực nên cứ khóc mãi. Vậy mà qua mấy hôm em cũng đã ổn ổn trở lại. Học tập và cuộc sống ở đây cũng dần cuốn em theo...
Cuối tuần rồi mình đi Yên Tử với nhau. Một chuyến trải nghiệm đủ các kiểu hình thời tiết từ nắng đến mưa, từ quang đến mây mù, và đặc biệt nhất là đã có cầu vồng trên lối xuống. Mong muốn được cùng anh leo Yên Tử 3 năm liền đã được thực hiện xong, nhưng anh vẫn bảo lần tới sẽ đi kiểu thanh cảnh hơn. Thật vui vì anh vẫn muốn cùng em đi tiếp tới nơi non thiêng nơi đã nhiều lần bao dung em và cả những giọt nước mắt của em.
Anh đã đi trực 2 ngày liền rồi, còn 1 ngày nữa để nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục đi trực. Em cũng thương anh trực nhiều để kiếm thêm thu nhập, nhưng rồi lại không có thời gian chăm sóc bản thân và phòng ở. Có lẽ chúng mình đến với nhau đã là lựa chọn bắt đầu khó khăn và xác định khó khăn cùng nhau. Cả hai dường như đều ở thấp hơn vạch xuất phát và phải phấn đấu thực sự để có thể đuổi theo người khác... Nhưng cuộc đời có lẽ cũng ngắn ngủi, chỉ miễn ta luôn cố gắng tiến về phía trước, anh nhỉ?
Cầu vồng ở sườn núi xa xa, đó là nơi mà ta không chạm đến. Nhưng một lần hội ngộ, một lần đi qua cũng đã là một hạnh phúc.
15 notes
·
View notes