#Người yêu em đã nói suốt đời yêu nhau thề không thay đổi karaoke
Explore tagged Tumblr posts
aihieuduoclongem · 5 years ago
Text
290330 
Viết về dăm ba nỗi ám ảnh...
Hồi mình học lớp 10, lần đầu tiên bước vào phòng karaoke với đám bạn cấp 3, mình biết mình hát dở và cũng k tự tin nên k hát. Lũ bạn lôi kéo nằn nì mãi mình mới cầm mic lên nhá một đoạn, mình còn nhớ đó là bài “Hoạ mi tóc nâu” của Mỹ Tâm. Lúc bước ra khỏi đó, cô bạn thời điểm đó mình coi là thân, nói nhỏ với mình: - Công nhận m hát dở thật. Từ đó mình k cầm mic hát bao giờ nữa, cho đến tận bây giờ. 
Dù sau này mình gặp nhiều bạn bè tốt hơn bạn nữ mình chọn chơi năm đó. Dù bạn bè chấp nhận một điều là mình điếc âm mù nhạc, bảo mình: - Mày cứ cầm mic lên đọc chữ tụi tao nghe cũng được. Hoặc giả đôi lần chúng nó lôi vào phòng kara chỉ 2 3 đứa để tập nhưng mình chịu. Mỗi lần cầm mic lên, câu nói của cô bạn năm đó văng vẳng bên tai khiến mình buông mic. 
Việc k hát hò được cũng k tự tin la hét được như người khác, có lẽ cũng là một trở ngại trên đường đời khi mà mình k hoà đồng vào đám đông được. Từ bạn bè xã hội cho đến đồng nghiệp công ty, mỗi lần liên hoan tụ tập lại lôi nhau vào kara như một điều tất lẽ dĩ ngẫu. Mình chỉ ngồi nghe, cố gắng cười cười cụng ly rồi cắm mặt vào điện thoại, cố mong mọi người đừng bận tâm.
.
Cũng đâu tầm những năm cấp 3, cũng cô bạn cũ đó, lần này là về vấn đề ngoại hình. Mình vốn chậm hơn bạn bè cùng trang lứa, k biết chưng diện cũng k xinh. Chẳng may cô bạn hồi đó cao ráo chân dài, còn gương mặt thì tầm tầm dễ nhìn chứ k xinh. Nhưng bạn lại có cái tự tin dạt dào vào nhan sắc của bạn. Thật ra mình k có ý kiến gì. 
Có lần anh bạn cưới vợ, mẹ mình vô tình hỏi: - Nhà bạn có đám cưới k nhờ mày phụ gì à? Mình cũng dại khờ, gọi điện cho bạn hỏi: - Có cần tao phụ gì k? Bạn trả lời như tát nước: - Không, cần người bưng lễ nhưng mày lùn quá tao nhờ con Uyên rồi. Mình nghe xong chỉ buồn, rồi thôi. Nhưng mãi đến sau này mình đã luôn tự ti về nhan sắc, về ngoại hình.
.
Lại nhớ, năm mình 8 tuổi, lúc đấy trẻ con hiếu động chứ chả đi làm cô dâu như bọn Ấn Độ đâu. Có lần băng qua đường k nhìn xe, bị xe máy đâm lòi xương mắc cá chân, nằm viện và nghỉ ở nhà một thời gian khá dài.
Mình nhớ, hồi đấy, ba mẹ thương cho ăn toàn mấy món kiểu thịt bò vs tôm cua gì đó nên thịt lồi ra. Ai đến thăm mình cũng nhìn vào cái sẹo lồi ở mắc cá chân và dè bỉu: - Chân này sau này đi giày dây k được đâu, chỉ đi giày bata thôi. Và những năm tháng tuổi thơ của mình, mình chỉ nhìn và ướm thử giày dây của mẹ của cô dì mà chẳng bao gì nghĩ đến chuyện mang nó ra đường. Giày dây mãi là một trong những ước mơ k bao giờ đạt được thời thơ bé.
.
Thật ra có rất nhiều chuyện, rất nhiều cái đầu tiên từ đó đến giờ, nó khiến một đứa trẻ nhạy cảm và suy nghĩ nhiều như mình bị ám ảnh mãi. Có những điều thay đổi được ít nhiều và có những điều không.
Tỷ như cô bạn năm đó, mình k còn chơi vs bạn từ năm cuối cấp. Dĩ nhiên k phải vì dăm ba câu chê bai thật lòng đéo ý tứ của bạn. Mà vì mình đéo thể coi bạn là con người sau một lần bạn tát thẳng vào mặt mình rằng: - T k có tiền vào thăm em mày nằm viện nên t k vào đâu. Buồn cười, ai bắt một đứa trẻ học cấp 3 phải mua quà cáp này nọ vào thăm em mình, gia đình mình tuy nghèo nhưng đéo cần đến thế. Bạn đem con người vật chất ích kỷ của bạn áp đặt lên mọi người mọi thứ xung quanh. Thôi lạc đề, quay lại, cách đây k lâu mình gặp lại bạn trong đám cưới một người bạn thân. Ánh mắt bạn nhìn mình nhiều phần ngại ngần, có đôi phần lén lút. Chắc bạn k ngờ, cái đứa năm xưa bạn đéo coi ra gì dù bạn cũng đéo ra gì giờ đã khác. Mình, dù vẫn buồn vì ngoại hình k xinh tầm hot girl, nhưng mình biết chưng diện chẳng thua kém ai. Mình, k còn rụt rè như năm xưa, mà cười nói tưng bừng và chơi vs hầu hết các bạn trong lớp dù thân ít hay nhiều kể cả cô giáo chủ nhiệm mà mình từng chẳng bao giờ hỏi thăm vì ngại và sợ giờ đây cũng thân thiết. Chẳng ai còn nhận ra đứa trẻ tự kỷ nhạt nhoà năm đó. Nhưng vết thương lòng bạn để lại vẫn còn nguyên vẹn k thay đổi.
Tỷ như những người họ hàng thân quen năm nào, những câu nói thiếu não của họ hằn sâu mãi vào tâm khảm mình. Người nói đã quên nhưng người nghe còn nhớ mãi. Mình giờ chẳng ngại thể loại giày dây nào, thậm chí chẳng nhớ nỗi vết sẹo đó nằm ở chân trái hay chân phải nữa nhưng vẫn nhớ người ta bảo mình k được mang giày dây. Thường mỗi lúc mang giày mình chỉ muốn hét lên cho thế giới biết rằng: - Tôi cũng mang giày dây rất đẹp đấy thôi, cuộc đời này chẳng ai nhìn từ dưới chân nhìn lên cả, và nếu có ai đó nhìn như thế và đánh giá chỉ vì vết sẹo đấy thì họ cũng chẳng đáng để tôi tôn trọng như các người vậy. Thật ấu trĩ nhưng biết làm sao được khi đó là thứ cảm xúc và suy nghĩ rất thật của mình.
.
Nhắc nhớ, người bạn nam cuối cùng mình quen gần đây, cũng là một đứa buồn cười. Bạn đó suốt ngày nhìn mình m���a mai: - Coi cái lưng con gái kìa, có đứa con gái nào lưng to vai to như mày k? Có lúc bạn đứng cạnh mình ở đâu đó có gương, quỵ chân xuống và cười: - Sao mày lùn quá vậy? Hay khi nói về năng lực, bạn đó bảo: - Mày chẳng biết gì ngoài tiếng Hàn Quốc cả. Hoặc: - Mày chẳng thể nào dẫn khách một mình được, mày biết gì mà thuyết trình với khách, mày chỉ là đứa đi theo người khác thôi. Dù rằng bạn k có nổi một tấm bằng Đại học, dù rằng mình chưa bao giờ chê bôi bạn về điều đó. 
Người ta bảo, yêu một người mà tình yêu đó k khiến mình tự tin thêm thì tình yêu đó sai rồi. Dĩ nhiên mình k yêu người đó, chỉ dừng ở mức độ thích nhưng mà mình biết rằng tình cảm đó sai lè ra. Một thằng khốn nạn như thế đéo xứng để được dành tình cảm cho. Mình chỉ nói với bạn đó rằng: - Tao làm việc với mày là vì tao thích mày chứ đéo phải vì tao đéo có năng lực hay đéo có gì làm đâu nên đề nghị mày tôn trọng tao và đừng nói những lời đấy. Nhưng có vẻ như chất xám của bạn đéo đủ để hiểu hoặc giả bạn từ chối hiểu.
.
Dạo gần đây ở nhà nhiều, k tránh khỏi nhàm chán. Có lúc thử nấu một vài món ăn gì đó theo công thức. Mình k tự tin bản thân nấu nướng giỏi, cũng k nấu ra chủ đích cho ai ăn cả. Cứ xem như là tập làm một món ăn mình thích đi. Nhưng bố mình, người đàn ông gốc gác nông thôn, chảy trong huyết quản những bản tính chỉ có người nông thôn mới có được. Ông bảo mình mà nấu thì k cần ăn cũng biết là k ngon rồi. 
Trong mắt bố mình, con nhà người ta, nhà người ta bao giờ cũng tốt. Mình k phủ nhận ông thương con, nhưng những cái đặc tính xấu xí đấy, thật ra đối với mình nó xấu xí, thì bố mình vẫn có. Một người thích khoe khoang, thật ra bố mẹ nào cũng thế thôi, gặp đứa con k có tính đấy thì hậu quả tất yếu là gì rất dễ hình dung. Ở gia đình mình k có chuyện con hát bố khen hay như nhà người ta bao giờ. Kể cả những thứ rất rõ ràng vẫn bị phủ nhận, kiểu như dù con người ta chẳng bao giờ có nổi cái giải học sinh giỏi hay chẳng bao giờ lết được vào trường chuyên lớp chọn, thì bố vẫn khen giỏi. Hay kiểu như dù chúng nó lay lắt đéo xin được việc làm bố vẫn nói về chúng nó rất tự hào. Thề mình thấy ghê tởm thật sự, đéo hiểu bố mình dại hay lũ ruồi bu đấy giỏi khoe khoang nịnh bợ. Nhưng sau câu nói đó, tự dưng ý định tập tành cái gì đó ở nhà này cũng bay biến theo.
.
Thật sự khi nói về những điều này, bản thân mình cũng nhận thấy mình có đôi phần cay nghiệt. Có thể do vết thương lòng còn sâu quá, có thể do mình còn tự ti quá, mình cũng k rõ.
Nhưng mình giá như rằng, con người ta chỉ luôn nhìn vào những giá trị tốt đẹp mà người khác có thay vì cứ dè bỉu chê bai mãi những cái người ta k có. Có những thứ có thể khắc phục được nhưng có những thứ nó thuộc về tự nhiên, là trời sinh ra thế thì thôi đừng bới móc, là đừng đào bới ra và móc mỉa nữa.
Gần đây, mình đang xem bộ phim Hospital Playlist. Có thể nhiều người cho rằng ngoài đời k có tình bạn 5 người bền chặt như thế. Nhưng mình luôn chọn tin vào những giá trị tốt đẹp, mình tin phim là đời dù đời k là phim. Năm người bạn, 4 nam 1 nữ với chị nữ bị điếc tông và mù nhạc nhưng vẫn được cho hát chính. Cái quan trọng là tình bạn, là chị nữ đó thích. Và họ biết rằng, họ lập band nhạc ra chẳng phải để đi thi lấy giải Grammy. Tự dưng mình liên tưởng đến bản thân mình, có chút tủi thân. Dĩ nhiên, bạn bè cũng là duyên số, k trách được ai. Vẫn là do mình tự ti thôi.
Những ngày gần đây, rảnh rỗi và nhàm chán nên mình suy nghĩ nhiều. Những ký ức cũ mới đan xen. Có lúc tự bản thân làm mình tuột mood. Tâm sự đôi điều, mong bản thân vượt lên chính mình, bỏ qua những tự ti cố hữu. Bởi vì bản thân mình tuy đầy những khiếm khuyết nhưng mình là chính mình, k là ai khác. Điều quan trọng, chính mình phải tự tin, phải tôn trọng chính mình, trước khi mong chờ điều đó từ người khác.
.
Huế, nhật ký những ngày nghỉ dịch Corona.
2 notes · View notes
lacbuocgiuasaigon · 8 years ago
Text
Tôi đã từng bị bạn thân cướp người yêu trước ngày cưới
Giải Trí
Có ở gần Kim Khánh mới thấy tiếc cho những người tình đã đi qua cuộc đời chị. Nhưng bù lại, điều ấy gián tiếp tặng cho cuộc đời một Kim Khánh nguyên vẹn không thuộc về ai. 30/06/2017, 17:55 Bài Đinh Thu Hiền Ảnh Lâm Minh Khang – Stylist: Như Nguyễn - Trang điểm & làm tóc: Lê Duy - Trang phục: Subtle and Simple -Phụ kiện: Floralpunk - Trợ lý: Thuận Võ
Đồng ý cưới sẽ có biệt thự và 1 triệu USD
– Khi tôi viết cuốn tự truyện của Thương Tín, anh ấy có nhắc tới anh Hai Hoàng, nguyên giám đốc công an một tỉnh miền Trung, với nhiều giai thoại, trong đó có việc treo tấm chân dung Kim Khánh rất to ngay trong phòng làm việc của mình. Chị còn nhớ người đàn ông này chứ? – Làm sao tôi quên được anh Hai. Biết bao người thời đó đã hỏi rằng, không hiểu anh Hai Hoàng “có gì” với Kim Khánh không, mà sao treo hình Kim Khánh vậy? Tôi không muốn xài từ “si mê”, vì từ ấy không đúng với mối quan hệ của tôi và anh. Quan trọng hơn, tôi muốn dành sự tôn trọng đối với anh.
– Nhưng chắc không chỉ có duy nhất anh Hai Hoàng ái mộ chị đến mức ấy?
– Tôi nhớ mình có một fan hâm mộ, anh ấy đã lớn tuổi, kinh doanh du lịch. Anh rất thích tôi. Anh qua nhà tôi chơi, tặng nhiều đồ trang sức từ Châu Âu. Tôi khi ấy mới hơn hai mươi tuổi, mặt ngây thơ, khờ căm à.
Anh muốn cưới tôi. Anh n��i: “Khánh đồng ý đi, Khánh sẽ có biệt thự và tài khoản 1 triệu USD”. Má tôi cũng muốn tôi lấy người đó. Nhưng khi ấy, tôi đã có bạn trai.
– Chị từng là một ca sĩ vô cùng đắt show, chắc hẳn đàn ông đâu dễ để chị yên?
– Hồi đó, tôi chạy show ghê lắm, đêm nào về nhà cũng đã là nửa đêm. Có bữa, một người khá nổi tiếng tại Sài Gòn kêu tôi tới hát cho tiệc sinh nhật. Tôi kêu cát-sê gấp đôi, họ đồng ý. Bàn tiệc hôm đó chỉ có 4 người. Lần sau, họ lại mời tới hát nữa, tôi kêu cát-sê gấp ba, họ vẫn đồng ý. Tới khi cát-sê gấp bốn thì họ mới thôi.
Bị bạn thân cướp người yêu trước ngày cưới
– Quá nhiều đàn ông theo đuổi có phải là nguyên nhân khiến chị chia tay chồng sắp cưới không?
– Không! Sự đổ vỡ đó với tôi đến giờ vẫn là vết thương lớn. Đó là mối tình đầu của tôi. Nhưng anh ấy vướng vào mối tình tay ba với chính bạn gái thân của tôi. Trong khi chỉ còn hơn một tháng nữa là chúng tôi cưới. Vậy mà tan!
– Làm sao chị biết anh ấy lén lút với bạn gái thân của mình?
– Cô bạn gái ấy với tôi, khi đó cực thân thiết. Cô ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi. Bữa ấy tôi đi đóng phim xa, nên tới nhà cô ấy ngủ để sáng đi sớm theo đoàn phim cho tiện. Vì phải chuẩn bị đồ đạc, quần áo nhiều, nên tôi mang theo người giúp việc. Chị giúp việc nói, khi tôi vừa đi vắng, cô ấy nghe điện thoại: “Anh Hai đang ở đâu vậy?”, sau đó, xe hơi của người yêu tôi tới rước cô ấy đi. Đêm ấy, cô bạn tôi không về nhà ngủ.
– Liệu có nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã không?
– Khi biết chuyện, tôi hỏi người yêu: “Đêm đó bé đi với anh hả?”. Anh thừa nhận: “Thì đi ăn, đi hát karaoke với đám bạn”. “Vậy sao bé không về nhà ngủ?”, anh ú ớ không trả lời được.
Trong tôi luôn tồn tại 2 trạng thái. Tôi muốn nổi loạn lắm, sống điên cuồng bản năng lắm. Nhưng ở khía cạnh khác, tôi lại sống nhu mì, truyền thống. Hai tính cách này cứ giằng co nhau trong con người tôi. Nên nhiều lúc tôi “điên” thiệt!
Khi bị tôi truy mãi chuyện đêm đó, anh thề thốt, nói không có chuyện gì cả. Ủa, không có gì thì sao anh ấy và cô ta không kể cho tôi nghe?
– Chị đối mặt với cú sốc này thế nào?
– Tôi hủy hôn, không tiếp tục tình yêu này nữa. Và tôi cắt tóc. Mái tóc đang dài bồng bềnh như vậy mà tôi cắt phăng đi. Cảm thấy nhẹ bẫng. Sau đó, tôi chỉ tập trung đi hát, đi diễn, cố để quên đi mọi chuyện.
– Chuyện sau đó kết thúc và đời cứ trôi đi vậy thôi hả chị?
– Tôi cảm thấy tuyệt vọng khủng khiếp. Vì người đàn ông ấy đã từng đứng bên giường bệnh của ba tôi, khi ông đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư, cầm lấy tay ông mà hứa rằng: “Con sẽ cưới Khánh, con sẽ chăm sóc Khánh”. Vậy mà mọi chuyện lại tan vỡ như bong bóng xà bông. 10 năm sau, tôi gặp lại anh ấy, khi anh từ nước ngoài trở về. Anh ấy vẫn không thừa nhận đã từng qua đêm với bạn gái của tôi.
Sau chuyện đó, tôi không còn tin vào hôn nhân nữa.
… nhưng vẫn luôn tin vào tình yêu
– Sau đó chị không yêu ai nữa hay sao? Chẳng phải khi tình yêu tan vỡ, người ta thường sẽ chọn cách yêu một người khác để quên đi người cũ?
– Hôn nhân không còn lung linh như tôi từng nghĩ, mặc dầu vậy, tôi vẫn luôn tin vào tình yêu! Tình yêu hay lắm. Trời ơi, lúc yêu người này, mình nghĩ, khi phải xa cách chắc chết mất, làm sao mà chịu nổi sự nhớ nhung, day dứt đến thế. Nhưng không phải vậy. Người khác lại sở hữu những tính cách khác hay hơn, mình lại yêu, lại chết lên chết xuống. (cười)
– Có tất cả bao nhiêu người đàn ông khiến chị “chết lên chết xuống” vậy rồi?
– Khoảng 5 đến 6 người. Có những mối tình ngắn ngủi, chỉ vài tháng thôi, nhưng nhớ nhau suốt đời.
Người đàn ông ấy đã từng đứng bên giường bệnh của ba tôi, khi ông đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư, cầm lấy tay ông mà hứa rằng: “Con sẽ cưới Khánh, con sẽ chăm sóc Khánh”. Vậy mà mọi chuyện lại tan vỡ như bong bóng xà bông. Từ đó, tôi không còn tin vào hôn nhân nữa.
Tôi từng quen một người đàn ông, anh ấy thường gội đầu cho tôi. Anh nói: “Em để anh gội đầu cho, em gãi mạnh quá là không tốt đâu”. Và anh xoa tóc cho tôi, nhẹ nhàng. Xong, anh chải tóc cho tôi, rồi lấy khăn quấn tóc tôi lại và ẵm tôi ra khỏi bồn tắm. Còn có một anh bạn, yêu và chăm chút cho tôi từng chi tiết nhỏ. Anh thường viết thơ trên giấy đen, dùng mực ánh nhũ, rồi để vô giỏ xách của tôi. Những chuyện tình lãng mạn ấy tôi nhớ hoài.
– Những mối tình đẹp vậy không làm thay đổi được suy nghĩ của chị về hôn nhân ư?
– Sau này tôi có yêu một người đàn ông, anh ấy đã ngỏ lời hỏi cưới tôi 3 lần. Nhưng tôi hỏi, khi mình cưới nhau rồi thì có gì khác không? Anh trả lời, thì mình là vợ chồng thôi. Vậy khỏi cần cưới đi, cứ sống chung là được rồi.
– Vậy bây giờ chị có đang yêu ai không?
– Không. Mấy đứa em tôi vẫn thường nhắc là nếu không yêu, thì sẽ mất khả năng yêu. Nhưng quả là có những mối quan hệ yêu thương, mà chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc nào đó, hay nhìn thấy kỷ niệm nào đó, là tim nhói đau. Đau thiệt luôn!
Muốn nổi loạn, sống điên cuồng bản năng
– Cuộc sống của chị hiện có ổn không?
– Tôi mới trở lại Việt Nam, sau nửa năm sống bên Mỹ. Má tôi đang mắc trọng bệnh, tôi đưa má về lại Sài Gòn, vì bà muốn vậy. Giờ hàng ngày tôi đều dành toàn bộ thời gian bên má, nấu cho má ăn, ngủ chung với má.
– Vì sao chị quyết định ở lại Sài Gòn, trong khi cả gia đình đã định cư bên Mỹ?
– Thực ra, năm 1993, tôi đã qua Mỹ rồi. Tôi qua đó sống thử hơn một tháng, nhưng cảm thấy chán quá, trong khi ở Việt Nam, tôi có nhiều việc và kiếm được nhiều tiền hơn. Thêm nữa, ở Mỹ, tôi gặp một bầu show, ổng “dê” tôi. Ổng mời tôi qua nhà chơi, vừa tới cửa, ổng đè tôi ra hôn. Vậy là sau đó tôi về Việt Nam.
– Nhìn lại, chị thấy mình bây giờ có khác nhiều so với thời trước hay không?
– Hồi đầu đi diễn, nhiều cảnh phải cầm ly rượu, điếu thuốc hay diễn tình cảm là người tôi run lên bần bật. Có một thời mình khờ khạo đến vậy! (cười)
– Và giờ thì chị đã “điên” hơn?
– Dùng từ đó có lẽ hơi “over”, nhưng cũng có thể. Trong tôi luôn tồn tại hai trạng thái. Tôi muốn nổi loạn lắm, muốn sống điên cuồng bản năng. Nhưng ở khía cạnh khác, tôi lại sống nhu mì, truyền thống. Hai tính cách này cứ giằng co nhau trong con người tôi. Nên nhiều lúc tôi “điên” thiệt!
– Đến giờ này, chị có nghĩ mình có thể yêu thêm lần nữa?
– Các bạn tôi vẫn nói: “Kim Khánh, hãy yêu đi, đời sống ngắn ngủi lắm!”. Một nụ hôn dài của một người đàn ông yêu thương mình, có khi cũng có thể thay đổi mọi thứ.
Và biết đâu, tôi có thể mạo hiểm thêm vài lần yêu nữa!
Coi thêm tại : Tôi đã từng bị bạn thân cướp người yêu trước ngày cưới
0 notes
phimsexnhatbanmienphi · 8 years ago
Text
Yêu chị sếp!
Yêu chị sếp!
Truyện đời của 1 thằng vừa bước lên Sài Gòn để học Đại Học đôi lúc đầy sống gió và những lúc gục ngã trong việc học việc làm và cái chính là tình yêu thời Đại Học và khi bước ra ngoài đi làm …
Tại mảnh đất Sài Gòn này tôi gặp được em người con gái dể thương và xinh đẹp khi bước vào ĐH năm 1 có lẻ tôi và em quen nhau cũng là 1 duyên số
Khi gặp em ở ngày đầu khai giản năm học mới tôi bước vào ngôi trường tôi hằng mơ ước và sự nổ lực đã đưa tôi đến ngôi trường này
Tả về em một chút em không cao chân em rất ngắn thường thì những cô gái chân ngắn rất đáng yêu  em tên Hạnh quê ở Đã Lạt một nơi mà sau này tôi mới có cơ hội đặt chân đến đó quay lại với câu truyện
Khi tôi vào lớp để xem lịch học và ngồi cùng bàn với em lúc đó tôi rất run và hồi hợp khi 1 thằng con trai chưa trải qua 1 mối tình nào và đang ngồi chung 1 cô gái rất dể thương tim tôi đập loạn nhịp và bối rối, ngồi gần em nhưng chẳng giám mở miệng nói 1 câu nào . Cho tôi giải thích 1 chúc không phải là tôi chưa từng ngồi kế những đứa con gái mà khi ngồi kế e có 1 cảm giác rất lạ mà khi người ta gọi là tiếng sét ái tình
Khi nhận xong lịch học và tôi biết là tôi học buổi chiều trong ngày và tôi có suy nghỉ trong đầu là tôi phải làm quen được em và em phải là người yêu của tôi , tôi bước ra về mang theo những hình ảnh của em về đến nhà của dì tôi Kể sơ qua về dì tôi , dì tôi là em ruột của mẹ tôi và dì tôi lên Sài Gòn để lập nghiệp dì thì cũng làm kế toán trong 1 công ty nhỏ căn nhà không quá lớn và còn dư 1 phòng dành cho tôi , tôi sẻ ở đây và học đến khi xong những năm đại học của mình , vừa về đến nhà đã gặp dì cũng chào dì – Con chào dì con mới về – Uh về rồi hả con , việc học sao rồi con – Dạ con học buổi chiều dị à – Uh thôi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm với dì trưa nay chú con không về nên dì cháu mình ăn luôn khỏi đợi chú
Chú tôi làm việc cơ quan nhà nước có khi trưa về khi không về và tôi rất khi gặp được chú vì chú bận việc ở cơ quan suốt ngày , ăn cơm xong tôi xin phép lên phòng trước và xem lại mở láp xem lại việc học rồi mơ tưởng về em , sao em lại đẹp đến thế cơ chứ em quá đẹp và dể thương còn tôi 1 thằng quê mùa khi vừa bước lên Sài Gòn nếu tôi chủ động làm quen em liệu em có đồng ý quen tôi không hay em xem thường tôi ? cũng dể hiểu thôi vì tôi không đẹp trai cho lắm thì sao quen em được , suy nghỉ 1 chúc thì ngủ lúc nào chẳng hay trong lúc mơ tôi còn thấy mình nắm tay e dạo trên những con ph�� ở đất Sài Gòn mà lúc đo em cười và nụ cười đó thật tươi và tôi cũng thế đang mơ màng thì dì tôi gọi làm tôi giật mình thức dậy – Khánh ơi xuống rửa mặt phụ dì làm ít việc Tôi nhìn đồng hồ thì cũng đã 5h30 chiều rồi thế là lúc nãy chỉ là mơ nhưng tôi ước sao nó sẻ thành thật !
Tôi suy nghỉ nhiều khi mà tôi lại kể về em thôi thì cho tôi xin tóm gọn về Hạnh mối tình đâu của tôi thời đại học , như tôi kể ở phần trước là tôi sẻ quen được em và rồi tôi cũng làm được , tôi tỏ tình với em giữa năm học và đó là lần đầu tiên tôi tỏ tình . Chúng tôi rất yêu nhau thường đi chơi và xem phim cùng khi có thời gian rảnh , em rất tốt nhưng rồi câu chuyện của tôi và em cũng không đi được đến đâu tôi và em chia tay khi giữa năm thứ 3 , ở đây không phải tôi có người khác hay vì em có người khác mà là chúng tôi quyết định như thế khi mà đã hết tình cảm vội nhau !
Trong khi tôi quen em cũng có qhtd với nhau , tôi khá bất ngờ là em vẫn còn trinh cho khi lên đến đại học và quen tôi , tôi đã lấy đi sự trinh trắng của em , đó cũng là lần đâu tiên tôi lấy trinh 1 người con gái cũng là lần đầu tiên tôi thấy được máu trinh…
Khi tôi và em chia tay nhau , chúng tôi vẫn vui vẻ với nhau vẫn xem nhau là bạn , có lẽ em không trách gì tôi và tôi mất liên lạc khi ra trường…
Những năm tháng sống ở đất Sài Gòn đã thay đổi con người tôi , tôi dạn dĩ hơn . Khi tôi ra trường thì tôi quyết định không về quê làm việc mà tôi sẻ lập nghiệp ở đất Sài Gòn này , tôi xin vào 1 công ty khá lớn và được nhận vào làm ở phòng kế toán và ở nơi đây tôi gặp BOSS của cuộc đời tôi nhưng khoan hãy nói về BOSS , cho tôi nói về công việc tôi 1 chúc
Nói cho oai 1 chúc là kế toán chứ thật ra là như osin , làm hết mọi việc được giao từ việc tăng ca và tôi được giao mua cafe và đồ ăn cho mọi người vì đơn giản là người mới thường thì bị ăn hiếp hơn người củ ..
Tôi nhớ lần đó là 1 sinh nhật của anh An , chúng tôi đến dự sinh nhật và uống rất nhiều vì ít khi có dịp vui như thế sau cuộc sinh nhật đó thì mọi người rủ nhau đi hát karaoke , mọi người vào quán và lấy phòng khi ai cũng có hơi men trong người BOSS xin hát trước và chọn bài Nếu Trong Đời Không Có Chử Nếu của ( VTK )
Tả về BOSS 1 chút thì BOSS có mái tóc dài và nhuộm màu hạt dẻ nhìn rất đẹp BOSS 28t và hơn tôi 3t , BOSS tên Phượng cũng là quê ở Đà Lạt và vào Sài Gòn học rồi lập nghiệp ở đây gia đình BOSS thuộc dạng giàu vì mua hẳn 1 căn nha ở Sài Gòn chứ ko như tôi ở nhà thuê , lúc chưa quen tôi dáng BOSS rất chuẩn và sau khi lấy tôi thì đã thành Cục Mỡ rồi )
Quay về ở quán karaoke thì khi BOSS chọn bài xong và bắt đầu hát , tôi cứ tưởng những người đẹp thì thường hát hay và tôi đã phải suy nghỉ lại cái suy nghỉ đó khi mà lần đầu tiên tôi nghe giọng hát của BOSS nó thật sự quá kinh khủng mọi người dường như quen với chuyện này nên mọi người không nói gì tôi quay qua nhìn anh An dường như anh An hiểu ý tôi và lại kế tôi nói. – Sao , kinh khủng không tụi anh quen rồi haha – Công nhận kinh khủng thật anh ak – Rồi chú sẻ quen thôi haha – Nhìn bả đẹp thế mà lại hát kinh quá như ru con ý Nói chuyện với anh An xong đến lượt tôi hát tôi làm luôn bài Chỉ Yêu Mình Em của ( CKP ) khi nhạc vừa cất lên mọi người hú lên rất vui , BOSS nhìn tôi dường như tôi thấy BOSS thích bài này . Khi tôi hát xong thì trả mic và ngồi lại vị trí củ BOSS cầm theo ly bia và mời tôi rồi kê sát vào tai tôi nói – Em hát rất hay chị thích bài đó lắm – Em hát bình thường mà chị – Nhưng với chị là hay rồi , không như chị hát dở ồm – Không đâu chị , em thấy chị hát cũng được mà hihi Tôi phải nói thế chứ nếu không thì không sống nổi với bả quá . tàn buổi karaoke BOSS quá say rồi định kêu taxi đưa BOSS về nhưng anh An kéo tôi lại và nói.. – Em đưa chị Phượng về đi , đừng để chị ấy đi 1 mình nguy hiểm lắm , chị ấy say quá rồi – Nhưng… tôi chưa nói hết câu anh An nói tiếp – Xe của em để anh chạy về nhà anh còn xe anh để vợ anh chạy không sao , mai anh chạy qua công ty trả lại em vậy nhé ! Tôi không nói được câu nào nữa vì bị bắt buộc như thế rồi , gọi taxi và đưa chị lên xe ngồi sau với chị , dường như lúc này chị ngủ rồi , ngồi trên xe chị dựa hẳn đầu vào vai tôi , tôi có thể ngửi được mùi tóc của chị , nó thơm nhè nhẹ , mùi dầu thơm nhẹ nhàng rất cuốn hút . Đến con hẻm vào nhà chị tôi kêu chị xuống xe rồi hỏi chị – Chị tự đi được không ? Chị không trả lời mắt vẫn nhắm , tôi diều chị ngồi trên ghế đá của 1 ngôi nhà nào đó và quay ra trả tiền cho anh taxi , tôi quay lại vẫn thấy chị gục đầu vào băng ghế đá đến nước này chắc phải cổng chị rồi , thế là tôi cổng chị đi vào con hẻm , nhìn quanh con hẻm rất tối 1 đoạn lại có nhà mở đén ở ngoài đi được 1 đoạn tôi nghe chị ụa 1 tiếng và thế là tôi ăn trọn cái combo đó lên người khi chưa kịp phản ứng gì tôi thăm nghỉ ” Địt xui thế là cùng ” khi chị ói hết lên người tôi thì chị dường như tỉnh lại , tôi hỏi chị nhà chị ở đâu thì chị trả lời – Gần đến rồi , cái cổng màu đen có cây hoa hướng dương ngoài cổng đó . Cổng chị đến nơi tôi thả chị xuống mở cổng , rồi mở cửa bước vào nhà diều chị lên phòng chị xong tôi đóng cửa và quay xuống phòng khách vào nhà vệ sinh tôi cởi vội quần áo đang mặc tắm 1 cái rồi mặc lại chiếc quần rồi ra ghé ngủ..
Em thề là em cũng có ý định ABCYXZ với chị trong lúc say và khi tỉnh lại thì chị có biết thì đổ lỗi tại say không làm chủ được bản thân haha , nhưng em sợ mất việc cũng như chuyện khác nên ngủ luôn….
Sáng khi tôi còn đang ngủ trên ghế thì bị tiếng hét làm tỉnh giấc ngủ – Aaa…… ! Wtf hét gì kinh thế – Sao cậu ở đây , lại còn không mặc áo vào nữa Cái gì thế chị 2 , chị phải con nít mới lớn đâu mà phản ứng kinh vậy ? tôi nghỉ thầm… – Hôm qua chị say em đưa chị về mà , chị ói lên áo em với lại khuya quá nên em không về được . tôi ra vẻ buồn 2 gò má chị đỏ lên , nhìn đáng yêu phết chị vội quay đi chổ khác rồi nói – Cảm .. cảm ơn cậu ! – Dạ không gì nhưng giờ áo em hôi lắm chắc ko về được rồi – Để chị đi giặt dùm em , nhưng cấm đi lung tung đó nha. Ủa kỳ thế nhỉ tối hôm qua mình đi khắp nhà rồi có gì đâu mà sáng tỉnh dậy đã cấm rồi là sao ? Khó hiểu bà này thật , chị bỏ áo tôi vào máy giặt xong chị đi lên và hỏi – Sao áo em hôi quá vậy? – Thì là chị ói đó . Lại đỏ mặt – Chị xin lỗi – Không sao chị say mà – Em ăn gì không để chị tắm rồi đi mua cho em ăn chung luôn – Dạ , chị mua gì cũng được Thế là bả vào tắm còn tôi thì nằm xuống ghế nghỉ thêm chút nữa , 15p sau bả ra khi thay mặc đồ ở nhà trong bả dể thương cực kỳ áo thun quần jean ngắn nhìn như gái 20 , tôi nhìn thấy đơ cả khuôn mặt chưa kịp suy nghỉ thì buộc miệng nói cậu – Chị đẹp quá .. Mặt bả ngước lên ra vẻ kêu ngạo – Chị biết chị đẹp sẵn rồi.. WTF tôi muốn ọc máu với bả luôn – Thôi chị đi mua đồ ăn sáng nha , ở nhà nghỉ đi nhưng không được vào phòng chị đâu đó . Sao cấm kiểu mình giống người nhà quá vậy , chị đi 30p thì về tôi đang ngủ thì chị kêu dậy rồi ăn sáng , áo tôi cũng khô rồi , mặc áo lại rồi kêu taxi và chào chị tôi ra về . về đến nhà uể oải hết cả người đi tắm rồi thay quần áo ngủ để lấy lại sức khỏe..
Công việc của em cứ thế trôi qua nữa năm , sáng đi làm chiều về cafe với anh em hay bạn bè có lúc cũng ăn nhậu . Trong nữa năm đó em cũng có tình cảm với bả hơn mức chị em đó là tình yêu . Rồi đến lúc nghỉ lễ và công ty cho mọi người được đi du lịch ở Nha Trang 4 ngày 3 đêm , rồi cũng đến ngày đi mọi người có mặt tại công ty xe đã chờ sẵn bao giờ , lên xe ai cũng có đôi có cặp , vợ chồng ngồi chung không biết trời xui đất khiến làm sao em lên sau và còn đúng 1 chổ là người băng ghế trước với Boss , đây là lần đầu tiên em ngồi chung với boss bình thường gặp nhau ở công ty chỉ nói chuyện công việc và đôi lúc tiệc tùng thì nói chuyện vậy thôi chứ chưa 1 lần ngồi chung với boss bao giờ , lên ngồi gần boss em chào boss rồi cười , boss cũng cười lại nụ cười rất tươi nhưng hình như có phần gượng ngùng em nghỉ có chuyện nên không dám bắt chuyện nữa 2 người ngồi 2 bên chẳng nói với nhau câu nào , xe chạy được 1 đoạn thì mọi người đùa giỡn cho có không khí nào là hát rồi bla bla…
Đến khuya tầm 23h thì xe dừng lại cho mọi người đi vệ sinh với ăn chút gì lót bụng , em đi vệ sinh xong thì thấy boss đã ngồi trên xe rồi đi lại chổ quầy bán nước mua 2 chai Trà Xanh rồi lên xe mời boss 1 chai , boss lấy và cảm ơn em , rồi xe chạy tiếp lúc này đã khuya nên mọi người ai cũng ngủ rồi , nhìn xuống thì thấy còn vài người bấm điện thoại , em khó ngủ nên cứ thức mà nhìn đường , tự nhiên boss dựa đầu vào vai em không biết đã ngủ chưa hay là mệt quá nên dựa em cũng im ru , rồi xe cũng đến Nha Trang mọi người vào khách sạn mà công ty đã đặt sẵn lấy phòng và thay đồ chuẩn bị xuống biển chơi , em ở chung vs 1 anh An , vợ anh An ở chung với Boss , thay vội cái quần đùi xong đi ra biển không mọi người đợi , ra đến biển em thấy Boss mặc bikini nhìn mà phê cả mắt hô hô , xuống tắm chung mọi người rồi em lên trước nói là mệt , e vừa lên Boss lên theo lại ngồi gần em hỏi chuyện.. – Khánh này , tìm chổ nào nói chuyện được không? Tôi đơ mặt ra trong 2 3s chưa hiểu chuyện gì tôi hỏi vội – Chuyện gì thế chị? – Tâm sự chút ( Cười nhẹ ) – Vậy lại kia đi chị ở đó ít người
Rồi tôi và Boss đi lại tôi chỉ , Boss và tôi nói đủ chuyện công việc rồi lúc tôi mới vào làm , Boss nói tôi thật thà rồi siêng năng nữa nhưng Boss đâu biết rằng tôi cũng có máu dê vậy haha . Nói 1 hồi chuyển qua chuyện tình cảm Boss hỏi tôi có người yêu chưa , tôi nói có nhưng chia tay gần 2 năm rồi , không biết bả tính thả thính tôi hay gì mà hỏi ta tôi suy nghỉ trong đầu
Nói 1 chúc thì tôi vs Boss cũng đi lại với mọi người ăn uống rồi về khách sạn trên đường đi anh An đi cùng tôi nói.. – Nhất thằng em mầy rồi đi nói chuyện riêng với xếp luôn haha – Ơ … sao a lại biết? – Anh thấy lâu rồi nhưng anh không nói haha – Được thì mầy hốt xếp đi , đẹp lại còn giỏi nữa haha – Em xin anh bớt đùa đi , bả nghe được là chết
Về đến khách sạn tắm lại rồi mặc xong thì có tin nhắn từ Boss.. – Tối nay em rãnh không đi dạo ở bãi biển với chị nha Tôi nhắn lại – Dạ được , nhưng mấy giờ chị ? – Ăn tối xong 20h30 nhé
Ăn xong tôi đi ra bãi trước điện thoại cho Boss tầm 10p sau thấy Boss đi tới 2 chúng tôi đi dạo như thế giống 2 người đang yêu nhau , đi được một lúc tôi quay qua hỏi – Chị có lạnh không ? hay mình vào kia ngồi nhé Boss gật đầu rồi 2 chúng đi lại ngồi xuống , lần này cũng nói linh tinh thôi nhưng chẳng biết sao , vì dũng khí của 1 thằng đàn ông hay vì Boss quá đẹp mà 2 người đang ngồi như thế tôi lại nắm tay Boss , lúc đó tôi cũng chẳng biết tôi đang làm gì nhưng Boss cũng không nói gì được thế tôi làm tới
– Chị Phươ… Phượng e… em … em – Em làm sao ? – Em … thích chị
Tôi nắm chặt tay bả hơn chắc làm bả đau hay gì đấy bả nói khẻ – Đau quá thả tay ra định nắm chặt đến bao giờ hả – Chết em xin lỗi tại em rối quá , xem như em chưa nói gì hết nha – Nói với người ta như thế rồi giờ lại coi như không có gì hả? – Vậy chị làm bạn gái em nha – Khôngggggggggg Tôi đơ cả khuông mặt , hay rồi lần này thì đẹp mặt rồi Khánh à tôi thầm nghỉ … bả nói tiếp – Nói như thế không có coi là tỏ tình được đâu Đơ tập 2 các bác ạ , trong đầu em lúc đó suy nghỉ như điên , giờ phải làm sao , chạy đi thì giống con gái quá mà lỡ nói rồi thì sao rút lại được cơ chứ , đành học theo trên Fb có lần tôi xem được 1 thanh niên tỏ tình với người yêu lớn tuổi hơn bằng câu Chị Ơi… Anh Yêu Em và thêm đó là hoa hồng , nhưng hiện tại tôi không có hoa , giờ chỉ nói được câu đó thôi , tôi đứng dậy kéo theo bả nhẹ nhàng ôm bả vào lòng rồi nói vào tai bả đủ nghe – Chị Ơi … Đợi bả ơi – Gì .. Wtf sai kịch bản rồi – Anh Yêu Em Bả im ru không nói câu nào tôi nói tiếp – Hiện giờ em không có hoa nhưng về Sài Gòn em sẻ bù lại cho chị Bả cười mỉm làm tôi cũng mừng thầm thế là tôi đã cưa đỗ bả xếp của tôi , 2 đứa ngồi xuống thì tôi hỏi bả – Chị làm bạn gái em nhé – Nãy giờ đâu ai từ chối đâu – Nhưng… – Nhưng gì? – Chị có yêu em không? – Có những chưa nhiều – Vậy từ khi nào ? Bả kể cho tôi nghe từ lúc bả thích tôi , lúc bả say tôi đưa bả về , lúc bả say tôi không lợi dụng mà có được đi chăng nữa cho tiền tôi cũng không dám vì mới vào làm mà . Rồi nói tôi siêng năng lại hiền lành thêm vào tính tôi ít nói nên bả thích , nên hôm nay dù tôi không nói yêu bả thì bả cũng sẻ nói với tôi . Thế là cuộc sống tôi rẻ theo 1 hướng khác mà , sau này với tôi là địa ngục….!
Sau khi tỏ tình với bả xong tôi và bả ngồi ngắm biển đêm , nó đẹp lắm đẹp vì khi có bả bên cạnh , lúc này trong tôi như được che chở cho người yêu bé nhỏ bên cạnh mình , bình yên và hạnh phúc bỏng bả nói làm tôi hoàng hồn
– Nhỏ…
– Anh nghe? ” cười nhẹ “
– Mới nói gì đó? “Mặt xụ xuống” hài không chịu được haha
– Thì đồng ý quen anh rồi phải kêu anh là anh chớ đúng ko nà..
– Chư… Chưa quen mà “Nói ấp úng”
– Tập đi chứ sau này còn về làm dâu nhà anh nưa hihi ..
Bả nhéo tôi 1 cái ngay eo muốn khóc rồng tui hét lên…
– Uiii..da không biết đau hả “mặt tui bắt đầu quạo rồi”
– Cho chừa , chưa gì đã tính đến chuyện làm dâu , ai chịu cưới mà tính?
– Thì chịu đi anh kêu ba má anh đem trầu qua liến hihi
– Để xét , còn xem tình hình nữa..
Tôi mừng thầm chắc bả cũng chịu rồi haha , nhưng nghỉ đi cũng nghỉ lại mọi chuyện mới bắt đầu thì chưa nôn nóng được phải từ từ , đang suy nghĩ thì bả nói tiếp
– A….anh e…em nói nè
Tôi đơ mặt trong vài giây..
– Hả?
– Trước mặt mọi người anh với em tỏ ra như không có chuyện gì nhé
Tôi vừa mời được vui thôi , nhưng nghe câu này lại buồn rồi , tôi nghỉ thầm tại sao con gái thường không để người ta biết về mối quan hệ nhỉ?
– Nhưng tại sao? quen nhau thì nói thôi có gì phải ngại?
– Nhưng chưa phải lúc , em không muốn người ta nói này nọ?
– Ý của em là sao? anh chưa hiểu
– Em không muốn mọi người nói anh quen em rồi này kia … – Trong công việc em là cấp trên của anh , nhưng em sẻ không vì anh quen em mà dể với anh đâu… – Anh phải cố gắng hơn nữa , anh hiểu không ngốc !!!
Thì ra tôi đã hiểu sai ý bả , chỉ vì bả lo cho tôi thôi , bả không muốn mọi người nghỉ xấu về tôi , lúc này tôi thấy tôi nhỏ bé trước bả , cũng đúng thôi vì bả hơn tôi tận 3 tuổi cơ mà , suy nghỉ bả phải khác tôi rồi , lại còn là xếp tôi nữa … tôi trả lời bả
– Anh hiểu rồi , vậy mà a cứ tưởng…
– Tưởng gì , tưởng tưởng , anh quen em thì phải tin em chứ..
– Ừ anh th..ề….
Chưa nói hết câu bả ngăn tôi lại bả nói to lên , chắc ai đi ngang cũng nghe hết
– KHÔNG ĐƯỢC THỀ …
– Ừ vậy anh hứa Bả nói tiếp …
– Em ghét ai thề , vì khi thề rồi lại làm không được… Mặt bả buồn
– Từ giờ anh không thề với em , nhưng anh hứa là anh sẻ làm em vui khi bên cạnh anh… – Lúc em buồn hay nhớ đến anh , anh không hứa là anh làm cho em vui , nhưng anh hứa sẻ đến bên em và khóc cùng em…
Tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó tôi lại nói được như vậy giờ ngồi viết lại thấy sến quá hehe…
Bả không nói gì chỉ mỉm cười và dựa đầu vào vai tôi , còn tay thi nắm chặt tay tôi lúc này cứ như tranh vẽ của họa sĩ nào đó 1 cảnh tượng , bên bờ biển có 2 ngày đang ngồi dựa vào nhau ngấm biển như họ đã yêu nhau từ bao giờ…
Ngồi thêm chúc nhìn đồng hồ cũng gần 22h30 rồi tôi kêu bả về khách sạn để nghỉ ngơi , 2 chúng tôi vừa đi nắm tay vê khách sạn , về đến khách sạn bả vào trước tôi vào sau vì sợ ai thấy thì chết , thế rồi bả lên đến phòng tôi cũng về phòng mình , vừa vào gặp ngay lão An ổng hỏi
– Đi đâu giờ mới về thế Ku
– Em đi dạo ở bải biển , hihi e thích biển đêm
– Mầy bị Gay rồi thằng em à haha..
– Thôi em vào tắm lại cái cát không
Thế là tôi tắm xong ra giường nắm xuống định ngủ thì chợt nhớ phải chúc bả ngủ ngon chứ nhể nói là làm lấy điện thoại nt bả liền ..
– Chúc bé ngủ ngoan ” icon cười”
10p sau bả trả lời…
– Ngủ ngon , bé yêu…
Tôi đọc tin nhắn mà muốn té khỏi giường haha bà này cũng nhí nhảnh gớm nhể , nghỉ lại mọi chuyện hôm nay đúng là may mắn thật , cảm ơn công ty đã cho em chuyến đi này 1 chuyến đi đầy hạnh phúc và sau này là địa ngục của tôi…
Nhưng đời không như mơ mọi chuyện chỉ mới bắt đầu đầu , tôi đến được với bả là 1 đoạn đường dài đầy sống gió …
Chuyến đi Nha Trang này nó mang lại cho tôi quá nhiều niềm vui hạnh phúc và được có bả , chúng tôi vẫn đóng kịch trước mắt mọi người có điều tôi cảm thấy khó chịu , nhưng bả đã nói vậy rồi thì tôi đành tuân theo thôi …
Rồi cũng đến ngày chúng tôi phải về , lên xe và lăn bánh về lại Sài Gòn nơi phồn hoa và tấp nập người qua lại , 1 kỳ nghỉ mà tôi nhớ mãi …
Xe chạy , mọi người vẫn nói chuyện và vui cười , còn tôi ngồi cạnh bả mà chưa dám nói câu nào phần vì sợ mọi người để ý phần vì sợ bả la lúc đó quê nữa , suy nghỉ 1 lúc tôi liều mạng lấy áo khoác để ngang bụng đủ để che cánh tay phải , lần lần mò tay qua tay của bả đến tay của bả 1 cảm giác ấm ấm thì phán ứng của bả dành cho tôi là 1 cái liếc mắt đấy sự nguy hiểm….
Tôi ngồi im luôn chẳng dám làm gì nhưng tay thì vẫn nắm , không sợ mọi người thấy vì có áo che lại rồi nhưng hình như bả không rút tay lại mà vẫn để cho tôi nắm , tôi quay qua nhìn bả , bả nhìn tôi 2 người chẳng nói câu nào… Tin nhắn đến
– Buông tay ra đồ háo sắc ” icon giận”
– Không nắm quài luôn “tôi trả lời”
Lúc này nhìn sang bả thấy bả mỉm cười nhẹ trong lòng tôi cũng vui theo , chẳng còn gì tuyệt hơn là được nhìn người mình yêu cười đúng không mấy bác…. À em giải thích 1 chút.. Mỗi lần em với bả mà giận nhau là ôi thôi nhà mạng nó được lợi toàn nhắn tin sms , vì khi giận là chặn zalo , chặn fb .. tính bả như trẻ con ấy …
Xe chạy tầm đến trưa thì ghé vào quán ăn , mọi người vệ sinh rồi ăn uống 1 lúc lên xe rồi đi tiếp về Sài Gòn , lúc lên xe mọi người cũng mệt vì đoạn đường dài , hình như bả cũng mệt mà nhắm mắt rồi dựa hẳn đầu vào vai tôi…
Rồi cũng về đến Sài Gòn ( Tóm tắt cho nhanh ) … vẫn đi làm hằng ngày nhìn bả trong bộ đồ công sở tối về thì nhắn tin fb , cuộc sống vẫn thế cứ âm thầm trôi qua , tình yêu của tôi với bả vẫn vậy vẫn chưa công khai . Tôi quá bực vì có người yêu mà không được công khai trưa hôm đó tôi nhắn tin cho bả…
– Tối anh đưa em đi chơi nhé…
15p sau mới trả lời…
– Làm việc đi , đợi xét…
Tôi bực quá rồi , về Sài Gòn toàn công việc , tôi tự hỏi tôi là gì đối với bả? Tôi nhắn tin lại
Pages: 1 2 3
0 notes