#MÀU NƯỚC
Explore tagged Tumblr posts
Video
youtube
hóa chất sản xuất nước rửa chén
#youtube#Hóa chất sản xuất nước rửa chén-Mr Đường/0946546655 LAS SLES NaClXút vảyEDTA 2 Na Axit HCl Màu Hương liệu...#mua bán
1 note
·
View note
Text
Cách thắng nước màu đường ngon, chuẩn vị không bị đắng và lại đường.
Nước màu đường là một gia vị không thể thiếu trong căn b��p của mỗi gia đình Việt Nam. Một món ăn nếu không có sự góp vị của nước màu đường sẽ trở nên nhợt nhạt và bớt đi ít nhiều vị ngon, thay vì đi mua ở ngoài hàng với giá cao còn phải băn khoăn về vệ sinh thực phẩm thì hãy thử làm tại nhà. Đừng lo lắng về cách làm vì đã có yeuamthuc.org hướng dẫn cho bạn. #yeuamthuc_org #Ẩm_thực #Cách_thắng_nước_màu_đường_không_vị_đắng_và_lại_đường #Cách_thắng_nước_màu_đường_màu_đẹp #Nước_màu_đường https://yeuamthuc.org/nuoc-mau-duong/
Nước màu đường là một gia vị không thể thiếu trong căn bếp của mỗi gia đình Việt Nam. Một món ăn nếu không có sự góp vị của nước màu đường sẽ trở nên nhợt nhạt và bớt đi ít nhiều vị ngon, thay vì đi mua ở ngoài hàng với giá cao còn phải băn khoăn về vệ sinh thực phẩm thì hãy thử làm tại nhà. Đừng lo lắng về cách làm vì đã có yeuamthuc.org hướng dẫn cho bạn. Continue reading Untitled
View On WordPress
#Cách thắng nước màu đường không vị đắng và lại đường#Cách thắng nước màu đường màu đẹp#Nước màu đường
0 notes
Text
“ Năm tháng đã qua đi nhưng vẫn còn lưu lại mùi hương đã nhạt của một thời, cả những vệt nước mắt vừa khô của một thời “
1. Buổi chiều, tôi bật Mùa Lá Rụng của Trọng Đài khi soạn đồ đạc cũ, thì thấy dưới đáy tủ có chiếc lược màu hồng phấn của T, và tôi khóc. Đó là chiếc lược nhựa răng thưa, nhẹ bẫng, hồi ấy khi trả nhà cho chủ mới, chúng tôi lần lượt rời đi mà chẳng giữ lại thứ chung gì, bán tất cả, n��m vào ngọn lửa cháy lan trong sân tất cả…. Nhưng chiếc lược nằm nơi đây, tôi không dùng đến và nó vẫn nằm nơi ấy mãi, tựa như dấu vết của một cảm tình tri kỉ đã bị nuốt chửng bởi chia ly. Hơn 10 năm rồi còn gì đâu nữa
2. Hôm trước lúc ngồi cắt mấy ngọn thìa là, tôi nhẩm tính thế mà bàng hoàng, vì bây giờ chị Thuỷ đã gần 50 tuổi rồi. Thời gian sao lại xoay vần nhanh quá đỗi. Tôi chẳng chuẩn bị kịp cho mình điều gì ngoài những kí ức lỗi thời phai nhạt. Tôi bần thần mãi, rồi tôi tưởng tượng gương mặt chị Thuỷ thế nào, tóc có còn chấm vai không, quần áo nữa, càng tưởng tượng lại càng cảm thấy thật xa vời, con người mà đổi thay thì chẳng cách gì tô vẽ nổi
19 notes
·
View notes
Text
Những điều tích cực của “tuổi trưởng thành” 🌸
23 tuổi, ngày nào mình cũng tra tấn bạn bè mình bằng bài ca quen thuộc: “ước gì em được bé lại”, “em muốn mãi mãi 17 tuổi”, “em không lớn đâu, em sẽ sống như loài 4 chân cả đời này”… Dù biết là vô dụng đấy, nhưng tật xấu của nhân loại là hối tiếc những điều đã qua mà, cho nên vừa ca cẩm vừa phải học cách chấp nhận, vừa khóc lóc ăn vạ trong âm thầm vừa tìm kiếm những niềm vui mới khi buộc phải lớn lên, buộc phải “đi bằng 2 chân như một con người” để trưởng thành là một cuộc hành trình chứ ứ phải một cuộc hành xác.
Điều đầu tiên, trưởng thành là chia ly. Bởi vì đã trải qua chia ly, nên càng biết trân trọng, trân quý từng phút giây, từng khoảnh khắc, từng cái chớp mắt của những người bên cạnh. Không biết từ bao giờ, điện thoại mình luôn đầy ắp những thước phim, ảnh chụp của gia đình, bạn bè. Mỗi lần về quê là tay cứ phải cầm cái di động, sẵn sàng tác nghiệp mọi lúc mọi nơi, nếu không kịp ghi lại điều gì đó thì mình sẽ check cam, tua lại để lưu bằng được cái khoảnh khắc ấy. Đó có lẽ là việc duy nhất trong cuộc đời này có thể khiến mình cố chấp tới vậy 😂 Giờ mở máy mình lên là tìm mỏi mắt cũng không thấy gì ngoài một đống tư liệu thực tế đời thường.
Mà điều kỳ diệu nhất là càng lớn mình càng kìm được cái tính trẻ trâu, nóng nảy, bốc đồng. Mình bớt gắt gỏng khó chịu với mọi người xung quanh, mình cố gắng cười nhiều nhất có thể, nói nhiều lời yêu thương nhất có thể, ôm và hôn nhiều nhất có thể những người quan trọng trong cuộc đời mình. 23 tuổi nhưng vẫn thơm má ông bà bố mẹ như hồi trẻ con, mình nghĩ đó là thói quen tốt duy nhất mà mình vẫn giữ được, bên cạnh 7749 thói quen xấu xí trong cuộc sống thường nhật.
Điều thứ hai, càng lớn mình càng yêu cái tên của mình hơn. Hồi nhỏ thấy tên người ta văn hoa mỹ miều là bắt đầu hậm hực sao mẹ không đặt tên con là Abc, sao bố không làm khai sinh con là Xyz. Đi đâu phải giới thiệu tên là cứ cố nói cho nhanh cho qua, vì cảm thấy tên mình… kì kì. Nhưng giờ thì còn lâu mới có chuyện đó, tự tin khoe cá tính, gặp ai cũng xưng tên, thiếu điều muốn in tờ bìa ghi rõ họ tên mình dán luôn lên trán, ai quên hay nhầm tên mình là giận là dỗi liền đó. Cái nết cỡ vậy nhưng mà hèn, giận trong lòng dỗi trong tim thôi, miệng vẫn phải cười tươi như hoa mười giờ đính chính lại “Tên tui là thế này cơ mà!”
Vì yêu cái tên của mình nên càng yêu cái tên quê hương mình sinh ra. Hà Nam đất mẹ anh hùng, diện tích nhỏ áp chót 63 tỉnh thành, nhưng có tới gần 18.000 liệt sĩ, 109 nghĩa trang anh hùng liệt sĩ, máu xương trải dài gấm vóc non sông. Nhớ cái hồi có thông tin Nhà nước sẽ sát nhập Hà Nam vào Hà Nội, mình với mấy đứa bạn cứ lo ngay ngáy. Chẳng biết là phải lo cái gì, nhưng nghĩ tới cảnh “mất quê” là lòng buồn rười rượi (trộm vía tới giờ trên hộ khẩu vẫn là Hà Nam 😂).
Yêu quê hương càng yêu Tổ quốc, yêu hai chữ Việt Nam, yêu màu cờ đỏ thắm và ngôi sao vàng rực rỡ, yêu văn hoá cội nguồn đã nuôi mình lớn khôn. Mình rất thích một câu của bác Trọng: “Văn hoá là hồn cốt của dân tộc. Văn hoá còn thì dân tộc còn!” Hay như NSND Tự Long đã nói “Văn hoá là bản chất, văn hoá là cội nguồn, văn hoá là dân tộc.” Những điều tưởng chừng như đơn giản ấy, phải đến khi trưởng thành mình mới càng ngày càng thấm, càng hiểu, càng yêu. Làm sao mà không yêu cho được, đất nước bé nhỏ bị đô hộ nghìn năm, bị đế quốc lăm le xâm lược cả trăm năm có lẻ mà vẫn kiên cường giữ vững được hồn cốt bao đời. Người ta có thể giết chết hàng triệu anh hùng quên mình vì Tổ quốc, nhưng không bao giờ giết được tinh thần bất khuất của con Rồng cháu Tiên, không bao giờ làm nguội đi được dòng máu Lạc Hồng ấm nóng chảy trong trái tim những người con đất Việt. Hôm nào lỡ ngủ muộn, lướt Tiktok xem video kháng chiến chống Pháp chống Mỹ, hay gần đây nhất cập nhật tin tức lũ lụt sau siêu bão Yagi, là y như rằng sáng dậy mắt mũi sưng húp, mất nửa hộp khăn giấy vì cái tính mình dễ xúc động, lâu lâu hát Quốc ca còn nghẹn nghẹn run run (ngại quá 😞).
Điều thứ ba… chưa nghĩ ra 🥴 Về cơ bản thì trưởng thành không đáng sợ như serie phim kinh dị The Conjuring. Nhưng tất nhiên đối với mình thì nó vẫn khá là… vcl. Phía trên là một vài lý do tích cực để mình đỡ ghét cái chuyện mình đã trở thành người lớn thôi, chứ ngày mai mình sẽ lại ca cẩm bài ca bất hủ “Cho tôi một vé về tuổi thơ” tiếp cho mà xem. Trẻ con còn được ăn vạ, chứ lớn tồng ngồng mà còn ăn vạ thì chỉ có ăn vả!
Không sao cả, cứ chill thôi 🤗
14 notes
·
View notes
Text
Lướt Mangadex thấy có người vừa up Gunslinger Girl bản tiếng Việt lên. Dân đọc truyện chắc biết tuần qua có những chốn nào bay màu rồi đấy. May mấy manga như này vẫn có người up lại.
Gunslinger Girl bản tiếng Việt dịch mượt mà tình cảm lắm. Mức độ chính xác hay phóng tác như nào không rõ nhưng câu từ tự nhiên, lời thoại đi vào lòng người dã man =)) Người dịch là anh Mokey King, từng dịch Gintama ấy. Hồi xưa cứ hóng từng chap Gunslinger Girl, trên forum có topic mới là bay vào liền.
100 chương của Gunslinger Girl vô cùng trọn vẹn, nói lên khát vọng yêu thương và hoà bình thông qua số phận nghiệt ngã của những cô bé cầm súng. Những câu chuyện nhỏ về nhân vật, những diễn biến tâm lý hay xung đột giữa các phe phái đều được thể hiện hấp dẫn, hài hoà trong tổng thể cả bộ truyện và dẫn dắt đến một kết thúc cao trào đầy xúc động. Chap 99 có thể để lại cho bạn một nỗi buồn mênh mang còn chap 100 lại khiến bạn rơi nước mắt theo một kiểu khác, xen lẫn niềm vui và lấp lánh hy vọng.
12 notes
·
View notes
Text
Điều quan trọng nhất là tìm thấy niềm vui trong cuộc sống hằng ngày.
Dạo này cảm thấy mình và cuộc đời có sự gắn kết kì lạ, chẳng hiểu bao lâu rồi mới lại có cảm giác vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt xung quanh mình đến thế. Có một đợt cứ quay cuồng với công việc, tình cảm, gia đình, mệt mỏi phát quạu, cứ sơ hở là cãi nhau, sơ hở là xù lông nhím. Đợt này thì mình vẫn quay cuồng thôi nhưng mà chắc có lẽ là sống lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi.
Từ ngày dọn ra ở riêng, mỗi ngày đi làm chỉ ngóng tới giờ tan làm để về với căn phòng của mình. Mình chăm vài cái cây bé bé, mỗi sáng sẽ tưới nước rồi bê chúng ra ngoài để tắm nắng, tối đi làm về thì ôm các bé vào nhà. Dạo này mình cũng dần tập tành nấu ăn trở lại, khổ, có cái chuyện tự nấu để chăm cho chính mình thôi mà cứ được dăm bữa lại bỏ, nhưng thôi kệ, xưa giờ mình vẫn luôn sống với phương châm là không ép chính mình, phải vui vẻ thì mới làm được.
Hai đứa mình cũng quen dần với chuyện lặng lẽ đồng hành cùng nhau, chẳng có mặt bên cạnh nhưng bù lại him luôn cho mình cảm giác an tâm. Mỗi tuần đều đặn him gửi hoa cho mình, nhờ vậy mà căn phòng của mình cũng ngập tràn màu sắc và hương thơm. Dù đứa nào cũng bận nhưng mỗi ngày vẫn dành ra ít nhất 10 phút để nói chuyện, rồi chụp ảnh check-in cho nhau các thứ. Mình hay nói vui (à cũng hong vui lắm) là thấy phiền, tự nhiên giờ cái phải life update mỗi ngày cho một người, vậy chứ mà cũng thấy vui, cũng thấy hay ho.
Hôm qua đi làm về, mình ghé siêu thị mua ít đồ về nấu ăn, sẵn tiện test luôn cái nồi chiên không dầu anh bạn đồng hành mới đặt cho. Tự nhiên mua được mớ khoai tây ngon, ít rau tươi ơi là tươi, vậy là vui quá trời. Một ngày năng suất làm mình thấy vui khi công việc hoàn thành xong hết, mang một tâm trí hoàn toàn sạch sẽ về nhà, cũng không phải lo lắng tối phải thức làm thêm bất kì deadline nào. Vừa vặn có thời gian dành cho bản thân, nấu ăn, nướng thịt, trong thời gian chờ thức ăn chín thì tranh thủ dọn dẹp nhà, mang quần áo đi giặt. Cảm thấy mình đang sống đúng nghĩa sống.
Mình vẫn hay nói với anh bạn rằng mục đích sống của mình chưa bao giờ là bán mạng làm để kiếm được một cục tiền to rồi ở không suốt khoảng đời còn lại. Mục đích sống của mình là mỗi ngày đều có thứ để cố gắng, để có thể cảm nhận được niềm vui nhỏ bé từ đống hỗn độn và bộn bề cuộc sống. Có lẽ cũng vì vậy mà mình enjoy từng khoảnh khắc một trong đời, dù là mua được bó rau ngon nhưng hơi đắt, dù là tự ăn món mình nấu dẫu hơi mặn, dù là cãi nhau rồi tắt điện thoại khóc đến ngủ quên,... mình đều trân trọng.
Chuyện tương lai thì khó nói, có thể sau này mình sẽ suy nghĩ khác đi, có thể sau này mình sẽ trở thành một người mà như hiện tại mình ghét cay ghét đắng, haha, không biết nữa. Tương lai vẫn là cái gì đó bí ẩn một cách thú vị. Nhưng ít nhất, hiện tại mình thấy vừa vặn đủ đầy, đủ giàu trong tâm trí và trải nghiệm cuộc sống, đủ nghèo để nhắc nhở bản thân phải cố gắng học hỏi hơn từng ngày. Giống như một câu mình đã từng đọc ở đâu đó: "Looking back, I'm nowhere near where I wanted to be, but quite far away from where I wanted to leave." Cảm ơn vì đã đọc đến đây nhá 🌹
18 notes
·
View notes
Text
2:00 AM - Trời mưa to, gió thổi làm vỡ kính cửa sổ khiến tôi giật mình tỉnh giấc (Do tôi có thói quen mở cửa sổ khi ngủ). Tự dưng nhớ tới lời bài hát “2 am and the rain is falling” - Thế là bật điện thoại lên nghe.
Tôi nhớ, năm tôi 23 tuổi, có một buổi sáng tỉnh dậy, khi mở mắt ra đã thấy P nhìn mình, bàn tay vẫn còn đan vào tay tôi. P hỏi - Mười năm nữa chúng ta sẽ ra sao nhỉ?
Tôi dụi mắt. Trả lời trong khi còn chưa tỉnh táo hẳn. “Em không biết, có thể em sẽ là một mụ già tóc xù đeo tạp dề, vừa nấu ăn vừa càm ràm với anh đủ thứ chuyện trên đời.” - P cười: “Ừ! Vẫn còn luôn bên nhau là được”
Vậy mà đã bảy năm rồi. Cũng là cơn mưa giữa đêm khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Và tôi hoảng hốt thấy mình già đi.
Lại gọi P, chỉ để kể rằng tôi không còn ai bên mình. Suy cho cùng, ngoài P ra hình như tôi không quan trọng với ai cả.
Nhìn qua cửa sổ đã bị vỡ mất một mảng kính. Mưa, gió, có cả sấm chớp. Nhớ lại giấc mơ vừa nãy, bỗng nhiên sợ hãi! Cơ mà vào lúc đấy lại nhớ đến một câu đã từng nghe đâu đó: “Nhắm mắt lại và nghĩ đến những điều đẹp đẽ”. Nên là bắt đầu nhớ:
- Hồi lớp Năm, trồng một cái cây cà chua bé tẹo, ra được hai quả. Mẹ nói nuôi nó lớn đỏ thì mua cho. Vậy là hì hụi chăm chăm tưới tưới. Cái quả bé bằng đốt tay. Vậy mà mẹ cũng mua một nghìn.
- Bức thư tình lần đầu tiên nhận được năm học lớp 10, mặc dù tận 7 chữ sai chính tả nhưng lúc nhận cũng thấy rất vui
- Đi mò nghêu với Duy cả buổi chiều. Đến tối mịt về nhà đưa cho mẹ nấu cháo. Mà hồi nhỏ tôi luôn nghĩ cháo ngêu là thứ ngon nhất trân đời.
- Hồi mới lên SG, mẹ gọi điện nói tùm lum từa lưa. Đến hồi gần cuối thì lí nhí: "Nhà tự nhiên vắng quá!"
- Lần đầu tiên nhận được tin nhắn của P. Lần đầu tiên nghe giọng P. Lần đầu tiên nhìn thấy P cười với mình. Lần đầu tiên ngồi sau lưng P. Lần đầu tiên... tất cả những lần đầu tiên...
- Lúc ba nói: "Gắng mà sống vui vẻ nha con, lúc nào không vui cứ chạy về nhà!*
- Buổi chiều tháng Mười một trời mưa tầm tã. Ngồi với Yi ở quán cháo gần chợ. Nước mắt nhòe hết cả mọi thứ trước mặt.
- Lần đầu tiên nghe T nói "không sao, anh ở đây".
- Bún thang ở phố cổ HN. Siêu siêu ngon.
- Uống rượu ở Mộc Châu với 2 người lạ.
- Mua được em mèo bằng đất nung đáng yêu ở Đà Lạt, Đặt tên cho em ấy là Ant (Nhưng mà em í bị vỡ mất rồi)
- Tán đổ Mèo. Lần đầu tiên nghe Mèo nói "Yêuuu em" "nhớ em nhiều".
- 7h sáng mỗi ngày, nhận được cuộc gọi đánh thức của Mèo. À ơi. Nhõng nhẽo. "Yêu em không????" "Coáaaaaaaa"
- Gần nửa tháng ở bệnh viện được Yi gội đầu, sấy tóc cho. Thỉnh thoảng còn véo véo má "Tăng cân rồi này, béo lên rồi. Đáng yêu chết đi được"
- Một mầm xanh hi vọng vô tình gieo vào cuộc đời tôi!
Ôi nhiều quá, những điều xinh đẹp mà tôi đã có 😊
Bên ngoài mưa vẫn dai dẳng không dứt. Bầu trời một màu đỏ au soi sáng cả một vùng - Thấy chưa, chẳng phải trong đêm mưa giông vẫn có ánh sáng sao?
Nên là chẳng cần lo. Những chuyện đã qua - Đốt mãi, đốt mãi cũng thành tro thôi mà!
Đường phía trước, cứ đi - thế nào cũng có lối!
À. Mấy hôm nay khoẻ chút lại trốn làm đi chơi. Tranh thủ còn đi được lúc nào hay lúc ấy 😄
8 notes
·
View notes
Text
Mình nhớ mãi trong một bài phỏng vấn về việc là cháu của nhạc sĩ Trần Tiến, chị Hà Trần đã trả lời rất hay thế này: “Tâm hồn rất dễ rách nát. Đừng để những chuyện nhỏ mọn ảnh hưởng đến nó. Đã rách rồi không vá lại được đâu. Nhớ rằng cuộc đời chẳng đẹp và cũng chẳng xấu. Chỉ có lòng ta không bình yên thôi.
Có lẽ là tôi quá yêu cuộc đời, dẫu đôi khi cuộc đời vùi tôi nát tan. Hãy yêu đến tận cùng những sinh vật, cỏ cây cùng loài người đi cùng ta qua cuộc hành trình trên mặt đất thân yêu này. Ta chỉ có một lần được hạnh phúc như thế thôi!”
Những ngày tháng sống xa nhà, mình lại càng hiểu được rõ hơn những điều chị Hà Trần chia sẻ. Nếu như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã dạy mình hiểu về nỗi cô đơn và tuyệt vọng là “hãy đi đến tận cùng tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một đoá hoa” thì ca sĩ Hà Trần đã cho mình những chiêm nghiệm sâu sắc để nuôi dưỡng hành trình cô đơn trên đất khách bằng việc yêu lấy từng nhánh cây ngọn cỏ mà sống vui vầy với cuộc đời.
Thật vậy, mình đã từ bỏ dần những phù phiếm, tranh đua, chỉ một lòng sống với niềm giản đơn khi thấy mình trong nhánh cỏ non mọc lên sau mùa đông hay đứng yên lặng dưới những tán lá chuyển màu dần trong nắng thu.
Mục đích của mỗi người trong cuộc đời luôn khác nhau, vì vậy định nghĩa hạnh phúc của mỗi người cũng sẽ khác nhau. Người thích công danh sự nghiệp, người mong một đời phẳng lặng ba bữa đủ ăn, thật ra chẳng có đúng sai cũng chẳng có chuẩn mực nào trong những chọn lựa đó. Chỉ là chúng ta không có nghĩa vụ phải trở thành vĩ nhân, kẻ vá trời lấp bể thì cũng có người như chiếc lá, xanh hết màu là đủ trọn vẹn một đời.
“Tôi hay nhớ về quê nhà vào buổi chiều, nhất là những buổi chiều mưa rơi.
Không chi xót xa cho bằng thân phận người xa nhà sống một mình đơn côi…”
Có sống ở Nhật mới thấm, thời gian bên này trôi vun vút. Cuộc đời của những người bôn ba xa quê luôn gắn mình với công việc, vì mở mắt ra là thấy gánh nặng tiền nhà, tiền xe, tiền sinh hoạt. Ai đi nước ngoài cũng tự khắc có đời sống lành mạnh, sinh hoạt khoa học hơn hẳn. Thực tế, không có thời gian để hư. Cuối tuần là quãng thời gian sống chậm nhất, cả tuần bận bịu nên hai ngày nghỉ chỉ muốn yên bình bên gia đình: Nấu ăn, làm vườn, đi dạo. Sau đó tiếp tục trở lại cái guồng gấp gáp công việc. Cuộc sống ở các nước tư bản như Nhật nói theo giới chuyên môn là sống trên nợ (live on credit). Phần lớn là mua nhà, mua xe trả góp, khoản nợ ấy vừa là động lực vừa là gánh nặng, ai biết cân bằng, sống đủ thì sẽ nhẹ nhàng, ai không vượt qua được thì đầu hàng, buông bỏ. Thế nên cuộc sống ở bên này nếu không có mục tiêu, không tìm được niềm vui, sở thích nào đó để cân bằng, để sống chậm lại một chút sẽ rất dễ đẩy mình vào trạng thái quá tải.
Thế giới gọi Bhutan là xứ sở hạnh phúc vì nơi này sống không chạy theo hiện đại loài người, chẳng có những trung tâm mua sắm xa hoa, chẳng phồn hoa đô thị hối hả. Con người cứ nhẹ nhàng và dịu dàng sống khép mình vào thiên nhiên. Đôi khi, không phải mình sống ở đâu mới là thiên đường mà là mình sẽ chọn một cách sống thế nào. Càng lớn tuổi, càng sống lâu ở Nhật, mình càng thấu hiểu được cách sống hạnh phúc, là chỉ cần sống thật bình thường, là chọn lựa một đời dịu dàng và nhẹ nhàng như cách yêu lấy những thứ nhỏ bé bên mình.
Mong cho cuộc sống của bạn luôn bình thường. Bởi vì, bình thường, là cảm giác hạnh phúc đến ngạt thở. Hóa ra, một sáng thức dậy, thấy mình vẫn khỏe mạnh và thở đều, là hạnh phúc. Công việc vẫn còn đó, còn một hai dự án để phấn đấu hoàn thành, là hạnh phúc. Còn những lời hẹn đi đây đi đó, là hạnh phúc.
Hãy học cách yêu những điều nhỏ bé đơn giản xung quanh mình, vì chính những hạnh phúc nho nhỏ ấy sẽ giúp bạn đi qua một ngày thật thản nhiên và hạnh phúc.
Mong cho cuộc sống của bạn luôn "bình thường" nhưng không “tầm thường”.
19 notes
·
View notes
Text
Nhớ vỉa hè là kiểu nhớ thương của người nhà quê. Tôi là người nhà quê, dù tôi sinh ra, lớn lên ở thành phố; tôi đã ở Sài Gòn, Đồng Nai; tôi làm việc ở Hà Nội, Đà Nẵng...; dù tôi có hóa trang đến trời thì cái chất quê kiểng vẫn không bỏ đi được.
Đà Lạt có thông, có hồ, có thác nước và có vỉa hè, thiếu những thứ ấy không ra Đà Lạt. Cái chất quê ngàn năm xứ Việt tụ cả lại nơi đây, nó tạo nên vẻ đẹp thuần Việt mê hồn. Phố xá bây giờ nhung nhúc hàng trăm lối kiến trúc, con người hiện đại nhan nhản kiểu model, nhờ có bốn thứ đó thì Đà Lạt vẫn nguyên bản sắc.
Vỉa hè đêm thường dành cho người lao động. Phan Đình Phùng có cháo đêm, xa hơn một chút là phố trà chanh, bánh tráng trộn; Tăng Bạt Hổ sữa đậu nành; dọc hồ Xuân Hương là bánh tráng hành, khoai lang nướng... Phù Đổng Thiên Vương có hàng xiên que, bàn ghế cóc dọc dài, ngồi xổm nhai chân gà rau ráu. Có đêm tôi với mấy đứa bạn ngồi nhậu đấy đến hai, ba giờ sáng mới chịu ra về.
Xưa vỉa hè đường Bùi Thị Xuân là phố ăn đêm, nhộn nhịp lắm. Khách chủ yếu là dân cần lao, kẻ xe ôm, người thợ hồ, cả sinh viên làm thêm về muộn hay vài em gái bán phấn buôn hương... chừng nửa đêm tụ về, tụm năm tụm ba ăn ăn uống uống vui vui là. Sáng ra vỉa hè hứng hết dân phố, đâu đâu cũng có quà sáng, quán cà phê. Pha cà phê uống ở nhà dù ngon mấy cũng không thể bằng ngồi quán cóc. Nhấp ngụm cà phê nóng, hút điếu thuốc, vếch mày ra phố nhả khói... sao mà thấy đời thật thong dong.
Hồi trẻ tôi cũng thích nhào vô mấy chỗ đông đúc ồn ào, giờ già rồi không thích nữa. Giờ nhậu đâu quan tâm đến cái "view" nhiều hơn là đắt rẻ ngon dở, quan tâm đến cái để chuyện trò hơn là cái để ăn uống. Vỉa hè tĩnh mà không vắng, thoáng mà không thưa, ngồi quán cóc vỉa hè thấy mình đúng là anh dân quê đang ngồi ở sân nhà mình, tự nhiên thấy yên tâm thoải mái hẳn.
Lam lũ suốt ngày, ngồi nhậu phải là để thảnh thơi nói chuyện trên trời dưới biển, tuyệt không ôn ngh��o kể khổ, than vắn kể dài. Lúc này, quan trọng không phải là tiền nữa, quan trọng là important. Cũng như hôm nay, ngồi Đà Lạt, uống bia hơi Hà Nội, tự dưng tôi nhớ Hà Nội, nhớ một chiều ngồi ở cầu Long Biên lộng gió, nhìn sông Hồng vắt qua thủ đô, nhớ tàu Bưu Điện Việt Nam màu vàng, tàu Đường Sắt Hà Nội xanh đỏ, nhớ cả những cô gái mặc áo dài đỏ đi ngang qua những đường ray yên ắng...
Đà Lạt hôm nay chợt nóng lạ, nhờ một chiều ngồi quán vỉa hè, nhờ bia hơi Hà Nội, tôi may mắn có cơn mưa rào thấm mát lòng mình.
(Chỉ một điều không thích, quán này cứ repeat 1 hour Tong Hua với Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng liên tục, nghe não hết cả lòng, nhất là với người đa cảm như... tôi).
7 notes
·
View notes
Text
MỘT SỐ CÂU NÓI HAY VỀ VIỆC NGỒI TRÊN TÀU NGẮM QUANG CẢNH DỌC ĐƯỜNG
___________________________________________
1. Đoàn tàu đang tiến về phía trước, đi đâu không quan trọng, điều quan trọng là khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
2. Trong cuộc sống sẽ luôn có sự ấm áp bất ngờ và niềm hy vọng vô tận. Cũng như việc ngồi trên ô tô ngắm cảnh dù có đẹp đến mấy cũng sẽ bị bỏ lại đằng sau. Thời gian trôi qua những người chúng ta gặp cuối cùng sẽ xa nhau, chỉ có bạn luôn là người tiến về phía trước.
3. Tôi đã đi đến nhiều nơi và gặp gỡ nhiều người. Tôi bắt đầu tự hỏi phải chăng cơ hội gặp gỡ duy nhất của chúng tôi đã bị bỏ lỡ?
4. Có một màu cam vừa mới chớm lên ở phía chân trời, chắc đây là một cảnh hoàng hôn đầy hứa hẹn. Thả chậm lại bước chân, đó là tất cả sự dịu dàng và mong đợi.
5. Tôi thích đi xe buýt, hết trạm này đến trạm khác, lên xuống, dường như ở mỗi điểm dừng trong cuộc đời, sẽ có người đi vào, rồi có người sẽ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi.
6. Nếu tình cờ thấy chạng vạng thì hãy coi đó như cuộc gặp gỡ của chúng ta.
7. Nếu trời đẹp có mặt trời, cứ nhàn nhã tận hưởng những đám mây. Nếu gió và mưa gõ cửa sổ, hãy nghe gió ngân nga.
8. Chầm chậm thưởng thức vẻ đẹp của nhân gian và nhàn nhã ngắm nhìn vạn vật thật lâu. Cầu mong cho chúng ta, khi hạ qua thu đến, gió xuân về, năm tháng êm ả, ngập tràn niềm vui.
9. Làn gió mát tự do và thoải mái có thể chữa khỏi tâm trạng tồi tệ lộn xộn.
10. Ngồi bên cửa sổ ô tô nhìn phong cảnh dọc đường. Bầu trời hôm nay rất xanh, lá phong rất đỏ, cây bạch quả rất vàng, phía dưới là hồ nước màu lục
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#dịch#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#yêu đời#suy nghĩ tích cực#thanh xuân#thanhxuan#cuocsong#cuocdoi#tinhyeu#tinhdau#phong anh
45 notes
·
View notes
Text
Với một đứa mê Đà Lạt và yêu phim điện ảnh phong cách Trần Anh Hùng và Vương Gia Vệ như mình, thì ngay từ lúc xem trailer phim "Bên Trong Vỏ Kén Vàng", mình đã bị cuốn hút và tự nhủ sẽ tranh thủ đi xem phim sớm nhất có thể. Đây cũng là bộ phim thứ hai kéo mình đến rạp, sau "Em và Trịnh", chiếu cách đây 1 năm. "Bên Trong Vỏ Kén Vàng" thu hút mình từ tựa phim, màu phim, triết lý của phim và cả khuôn mặt khắc khổ trầm buồn của nhân vật chính -Thiện. Những thước phim"Bên Trong Vỏ Kén Vàng" chân thực và đầy sống động đến độ mình có cảm giác như đang xem một ký sự đậm màu điện ảnh. Qua "Bên Trong Vỏ Kén Vàng", Đà Lạt mình mong - chờ-nhìn- thấy hiện lên rất đẹp với những dốc dài quanh co, những gian nhà gỗ mộc mạc đầy chất thơ, những sáng sương mù dày đặc, hay những cơn mưa dai dẳng tạo cảm giác vừa cô độc mà cũng vừa bình yên.
Mình yêu những thước phim mà nhân vật chính Thiện xuất hiện đầy thơ mộng qua những khung cửa. Mình yêu cái cách cụ Lưu kể chuyện, cứ lặp đi lặp lại 2 chữ "tất nhiên" như một thói quen cố hữu trong cách nói của cụ. Mình yêu từng thanh âm cuộc sống rất đỗi tự nhiên và chân thực trong phim, từ tiếng của anh bình luận viên một trận đấu bóng đá phát ra từ một chiếc ti vi nọ, tiếng động cơ xe máy của Thiện, tiếng gà gáy sáng, tiếng cá quẫy nước, tiếng gió thổi xào xạc và cả tiếng mưa rơi rả rích. Mình cũng nhớ rất rõ cái cảm giác xúc động thế nào lúc nhạc bài hát "Tôi đi tìm tôi" - một trong những bài hát mình rất yêu thích vang lên, rồi sau đó là Thiện với một khuôn mặt đầy buồn bã cất những tiếng hát nát tan như những tiếng khóc cho chuyện tình buồn của mình.
Điều mình tiếc nuối nhất là giá như giọng của cụ bà Thiện gặp trong quán nước và giọng của diễn viên nữ vai Thảo-bạn gái Thiện tự nhiên hơn hoặc khác đi, thì có lẽ cảm xúc và độ chân thực của bộ phim sẽ tăng lên rất nhiều.
Còn một điều khiến mình khá thích nữa khi đi xem phim bộ phim này (xin đạo diễn thứ lỗi cho sự ích kỷ này), là cả rạp hôm qua lúc mình đi xem phim chỉ có vỏn vẹn 4 người, trong đó 1 bạn rời đi sớm sau nửa phim. Mình thì ngồi ì suốt 3 tiếng, mắt không rời màn hình, vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ phân cảnh đẹp đẽ nào của phim cả. (À, trừ cái đoạn gần đầu lúc Thiện đi mát-xa :)))
Nói chung là một bộ phim xứng đáng 3 tiếng để xem, cho những ai hướng nội, hoài niệm và yêu Đà Lạt. Như mình. :)
54 notes
·
View notes
Text
Ngồi đọc sách về Dịch, thấy câu "trong Âm có Dương, trong Dương có Âm", lại nhớ bài viết của một bạn trong lớp Bói Dịch năm 2019, đăng về đề thi Đại học của Trung Quốc năm 2019, mọi người đọc và suy ngẫm nhé.
Đề thi đại học Trung Quốc 2019:
"Mỗi vật đều có một tính, nước thì nhạt, muối thì mặn. Nước thêm nước vẫn là nước, muối thêm muối vẫn là muối. Chua ngọt cay nhạt mặn, năm vị điều hoà, cùng tồn tại hoà trộn tạo ra trăm ngàn vị khác. Vật đã thế, sự việc cũng thế, con người càng thế.
.........................
Thí sinh đạt điểm tuyệt đối (150/150) đã đặt tựa đề:
...........
"Củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác".
Tom là một cậu bé chăn cừu, cậu có một đàn cừu thuần màu trắng như một đám mây cực lớn. Chính vì thế Tom cực kì ghét con cừu đen duy nhất trong đàn, cậu luôn hăm he làm thịt nó.
Vào một ngày mùa đông nọ, trời đổ tuyết lớn, đàn cừu màu trắng lẫn trong nền tuyết làm Tom không cách nào tìm được. Cuối cùng nhờ con cừu đen duy nhất đó mà Tom tìm về được đàn cừu của mình.
Từ đây Tom hiểu được một đạo lý, thuần tuý cố nhiên rất đẹp, thế nhưng cộng sinh hài hoà lại càng tốt hơn.
Trên thực tế, mỗi vật đều có tính chất khác nhau, có vẻ đẹp khác nhau. Hổ dễ nổi nóng, khỉ hấp tấp, cừu hiền lành, động vật đã vậy, thực vật lại càng thú vị hơn, trên đời này không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, cả những thứ cùng loại cũng không phải nhất thành bất biến huống chi là những vật khác nhau hoàn toàn.
Vật đã thế, con người càng thế...
Tả Truyện từng viết, tư tưởng con người không ai giống ai, mỗi người một vẻ. Mà tư tưởng thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của người đó. Nếu muốn tôn trọng cái gọi là tư tưởng đó thì cần học cách khoan dung, đừng bao giờ vọng tưởng thống nhất tư tưởng, nó là điều phi lý.
Nhưng vấn đề là đã không cách nào thống nhất tư tưởng, vậy phải chung sống thế nào?
Có hai cách, một là tập hợp những người cùng chung chí hướng, những người cùng chung sở thích tập hợp với nhau, hình thành nên một quần thể có quan niệm chung.
Nhưng tiếc là chuyện này rất hiếm có, như củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác, làm sao có tư tưởng nào giống tư tưởng nào hoàn toàn.
Sự tham gia của nhiều tư tưởng giống mà khác nhau này còn phá vỡ sự cân bằng sản sinh ra biến hoá. Cát rơi vào miệng trai, thành trân châu quý giá, bụi trong hơi nước hoà thành mưa. Chính vì thế có một câu nói rất đúng rằng: “Người với người khác nhau, chưa chắc là chuyện xấu, chim diều không cần phải biến thành quạ mới có thể chung sống hoà bình.”
Nói cách khác là mỗi người một vẻ, tức là hoà hợp.
Từ bản thể triết học mà nói, hoà hợp là quy luật vận hành của vạn vật. Lão Tử nói: “Vạn vật đều có âm có dương, cân bằng âm dương chính là hoà hợp.”
Từ góc độ triết học mà nói, hoà hợp là cảnh giới cuối cùng mà con người theo đuổi. Lễ ký viết: “Những kẻ biết hoà hợp mới là kẻ làm chủ và đạt được cái đạo của thiên hạ”. Hoà hợp tạo ra sự xây dựng, sản sinh, thuận tiện, thành công và thịnh vượng.
Từ góc độ phương pháp luận triết học thì hoà hợp là quy tắc làm người cơ bản. Luận ngữ viết: “Quân tử hoà hợp nhưng cũng khác nhau.” Chỉ khi thuận theo quy tắc hoà hợp để diễn sinh phát triển thì mới có thể tồn tại lâu dài.
Từ góc độ sinh học thì cộng sinh là một trong những mối quan hệ quan trọng nhất trong hệ sinh thái. Hai loại sinh vật cùng giúp nhau tồn tại, thiếu một bên, bên còn lại cũng khó sống nổi. Như tảo và nấm cộng sinh, cá sấu cộng sinh với chim bắt sâu, bò tót cộng sinh với chim ăn ruồi bọ.
Hoà hợp mà khác biệt, cái quan trọng nhất là phải ch���p nhận và dung nhập vạn vật, thứ hai là biết chọn lựa và sử dụng những thứ phù hợp với đặc tính tự thân để hoàn thiện chính mình. Cuối cùng là đặt mình trong nhiều hoàn cảnh, tập cho bản thân tính phóng khoáng lạc quan.
Dù là một chỉnh thể bền chắc như thép cũng phải có một thứ khác biệt để điều hoà. Không ít những công ty quốc tế luôn giữ vài người có ý kiến trái ngược nhau trong hội đồng quản trị, những người này sẽ luôn soi mói làm khó dễ các quyết định được hội đồng đưa ra, thế nhưng chỉ có vậy mới có thể thúc đẩy hội đồng đưa ra những quyết sách chính xác và đúng đắn nhất.
Từ Tiểu Bình từng nói: “Với những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong nhóm có 3-4 người trung thành và 1 người luôn làm trái lại, chính là tổ hợp tuyệt vời nhất.”
Đạo lý này rất đơn giản, kẻ làm trái lại ấy đóng vai người điều hoà, anh ta phản bác, đánh thức, thúc tiến người lãnh đạo, như chim gõ kiến trên cây, vừa là bác sĩ vừa là kẻ gây tai hoạ. Nhưng nó sẽ luôn luôn tồn tại song hành với bạn.
Vậy vấn đề mới lại sinh ra, dung hợp có làm mất đi bản chất của mình không? Hoà hợp, chỉ là điều hoà, không phải hoà tan rồi làm mất bản thân. Bạn có thể đứng ở Trung Quốc nhìn ra thế giới, cũng có thể đứng ngoài thế giới nhìn vào Trung Quốc, nhưng đầu tiên bạn phải là người Trung Quốc là dân tộc Trung Hoa, sau mới là thế giới.
Muối bỏ vào nước sinh thành nước muối. Nước muối bỏ thêm vịt cũng chỉ là nước muối vịt. Mặc cho bạn dung hoà vào quần thể thế nào, bạn cũng phải biết mình luôn là muối, mỗi thứ mỗi vẻ, trăm vẻ dung hoà!
-------
8 notes
·
View notes
Text
Anh chuyển về Hà Nội đã được gần 01 tháng. Mọi thứ đang đi vào nếp dần dần, mặc dù vẫn còn rất nhiều thứ phải làm để có thể cảm thấy hài lòng. Từ việc sửa chữa lại căn phòng cũ, dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, đi lại dây điện, dây internet, lắp tv, mua bàn ghế mới. Anh cũng đã dành đến 3 tuần để lựa chọn mình nên mua loại kệ sách nào và chuẩn bị ngân sách để đặt 1 bên xưởng mộc thi công. Hi vọng trong tuần này kệ sách sẽ đến và 200kg sách của anh sẽ được đưa ra khỏi thùng các-tông và phòng anh sẽ nhìn giống như phác thảo 3D anh đã làm hồi 4 tuần trước. It's getting there.
Cô của anh xin được 1 cái kệ sách cũ từ nhà hàng xóm là 1 công ty đang dọn đồ đi, có vẻ họ cũng không làm ăn được trong bối cảnh kinh tế hiện nay và phải thanh lý bớt đồ đạc để trả lại ngôi biệt thự cho chủ nhà. Tủ sách này là gỗ ép, cũng rất nặng, màu thì đẹp nhưng đã bị mối mọt ăn ở chân tủ rồi. Anh sẽ cần phải xử lý chỗ này trước khi nhờ bạn bè sang giúp bê lên phòng anh vào cuối tuần. 2 tuần trước cả nhà vừa phát hiện ra 1 tổ mối siêu to khủng khiếp ở nhà kho tầng 2 và mất 2 ngày để xử lý chúng, đốt hết những đồ đạc đã bị ăn và mua thuốc hạng nặng về để diệt trừ tận gốc. Mấy hôm nữa còn phải lắp lại 1 cái kệ bằng sắt để bố có thể sắp xếp lại đồ đạc trong kho đó.
Công việc ở văn phòng mới rất tốt, mọi người thật tuyệt, anh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều dù khối lượng công việc chuyên môn anh cần xử lý nhiều hơn anh tưởng rất nhiều. Nhưng cứ cho đấy là 1 thử thách đi, càng khó thì mình càng trưởng thành, đấy là triết lý anh đã tin tưởng nhiều năm qua. Như con sâu cần phải tự mình chui ra khỏi vỏ kén vậy.
"Và để các em từ con sâu trở thành con bướm, các em phải biến thái trước" =)))) anh đã nói như vậy với các bạn trẻ anh gặp cách đây vài năm.
Do công việc trong ngày khá là nhiều nên thời gian đọc sách buổi trưa không còn nữa. Anh phải thay đổi thói quen 1 chút, đó là chuyển sang đọc sách buổi sáng ở văn phòng khi mọi người chưa đến. Anh sẽ đến sớm nửa tiếng (có hôm còn đến đầu tiên và chưa ai mở cửa văn phòng cả) để đọc sách ở ghế sofa trước khi bắt tay vào công việc buổi sáng. Hiện tại anh đang đọc cuốn Tính chuyên chế của chế độ nhân tài (Tyranny of Merits) của GS. Michael Sandel - người mà lẽ ra đã đến ĐH Fullbright ở Q7, TPHCM năm trước để có 1 bài giảng - nhưng đã bị canceled rất đáng tiếc.
Và việc anh đang viết ở đây sáng nay là để khởi động cho não bộ của mình 1 chút, coi như 1 động tác giúp mình suy nghĩ tốt hơn để hoàn thiện báo cáo 6 tháng đầu năm. Không có cách nào để mình dừng suy nghĩ về mọi thứ (loại trừ lăn ra ngất vì buồn ngủ hoặc vì bia rượu), ngoài việc bắt tay vào làm ngay 1 thứ trong những thứ mình cần làm. Nếu có thứ tự ưu tiên theo tầm quan trọng và tần suất càng tốt. Còn nếu các công việc đều như nhau, thì bắt tay vào làm cái nào trước cũng được, em tung cục xúc sắc hay bốc thăm cũng được. Miễn là CÓ LÀM. Anh biết em không thể ngừng lo lắng và nghĩ quá nhiều, ít nhất mình cũng kiếm được tiền trong thời gian lo lắng và suy nghĩ đấy rồi dùng tiền kiếm được để lau nước mắt khóc thương cho số phận bản thân sao phải đau khổ quá nhiều.
Chúc em một ngày tháng 7 tốt lành.
85 notes
·
View notes
Text
Người nhân hậu là người hạnh phúc nhất, vì trong tâm luôn có bến đỗ bình yên.
Trong cuộc đời của mỗi con người, phúc đức và thiện căn là một con tàu kho báu vô giá. Con tàu quý giá nàγ có thể vượt qua dòng chảγ của sinh tử và đến được bờ bên kia an toàn.
Càng bao dung, yêu thương và nhân hậu thì lòng càng dễ tha thứ, hiển nhiên hạnh phúc sẽ luôn đong đầy. Cũng như biển cả vĩ đại, nhờ dung nạp trăm sông mà không phân biệt nước đục, nước trong. Một người, có thể thành vĩ nhân, sở dĩ là nhờ vui cái vui của thiên hạ, buồn cái buồn của thế nhân, sở hữu một tấm lòng nhân hậu, thoáng đãng.
Đôi mắt của chúng ta cũng có lúc tràn đầy cảm hứng, sẽ tìm kiếm cảnh đẹp trong sự hối hả nhộn nhịp của thế gian. Một bức tranh đơn giản, một bài thơ lặng lẽ, một khúc hát đơn sơ dường như có khả năng thẩm thấu và len lỏi vào từng góc nhỏ của trái tim, mở ra những cánh cửa mới, giúρ ta hiểu được chiều sâu của cuộc sống, không ngừng khai mở bản chất ẩn sâu bên trong mỗi người.
Mỗi ngày trôi qua trong sự hối hả và bận rộn, ta sẽ gặp những người cần được giúp đỡ, như người ăn xin, người hỏi đường, người sa cơ lỡ vận. Mỗi lần như thế, ta lại nhìn thấy bạn bè và thân nhân bên cạnh mình dừng lại bước chân bận rộn để giúp đỡ mọi người. Hành động giản đơn nhưng vô cùng cao đẹp ấy cũng giống như một con thuyền qua sông trong tâm hồn chúng ta.
Trong lịch sử Phật giáo Tây Tạng, câu chuyện về Đức Phật Mật-lặc Nhật-ba (Milareρa) mang lại nhiều sự giác ngộ. Mật-lặc Nhật-ba từng nói: “Trong cuộc đời của mỗi con người, phúc đức và thiện căn là một con tàu kho báu vô giá. Con tàu quý giá này có thể vượt qua dòng chảy của sinh tử và đến được bờ bên kia an toàn. Những người thường hay làm việc ác sẽ bị sự cám dỗ và nham hiểm thu hút, rồi dần dần chìm xuống. Cùng là mang thân người, nhưng làm việc thiện hay ác, nổi lên hay chìm xuống, tìm đến hạnh phúc hay đau khổ… đều do bản thân mình mà ra”.
Phật gia có câu: “Nhân thân nan đắc”, cần phải trân trọng mối quan hệ giữa người với người và đối xử với nhau bằng thiện tâm. Người khác nhau có số phận khác nhau, cũng có mối nhân duyên khác nhau. Nhưng dù là nhân duyên thế nào, ai ai cũng nên nghĩ tới những bến bờ tốt đẹp, giúp người khác bước lên phà qua sông an toàn. Khi chúng ta có lòng lương thiện, thì trong lòng chúng ta đã có một bến đỗ bình yên.
Người có trái tim nhân hậu, thì trái tim sẽ có một bến phà để giúρ đỡ người khác qua sông. Trái tim có bến đỗ, thì sinh mệnh có thể tự do tự tại vượt qua khó khăn để đến được bến bờ hạnh phúc. Để trái tim có một bến đỗ mới là sự mong đợi và khao khát chân chính của sinh mệnh.
Người nhân hậu, lương thiện luôn có bến đỗ bình yên trong tâm
Trong cuộc sống, hẳn mỗi người sẽ đứng trước rất nhiều con đường, nhiều ngã rẽ và nhiều sự lựa chọn khác nhau. Nếu cuộc sống bắt ta phải lựa chọn thì bạn đừng do dự khi chọn mình trở thành người lương thiện.
Người xưa cũng từng nói con người sống thiện thì được phúc báo, người làm ác ắt gặp tai ương. Vậy nên làm người nên kính trời, tu thiện tích đức, vì người khác làm việc tốt chính để tạo phúc cho chính mình. Xưa nay nhân quả báo ứng không đâu là không linh nghiệm, có chăng chỉ là chúng ta chưa thực sự chứng nghiệm mà thôi.
Trên đời này, ai sinh ra cũng có một sứ mệnh riêng. Trong phút giây nào đó, có người đang tiến, kẻ đang lùi, nhưng đó đều là những con đường riêng của mỗi người.
Thế gian này rộng lớn vô cùng và không có gì là hoàn hảo. Bởi thế, có người thì độ lượng bao dung, nhưng có kẻ lại quanh co, so đo tính toán.
Là người khôn, muốn được bình yên hãy nhớ rằng thiện lương sẽ được hạnh phúc. Khi bị ấm ức, cứ lặng lẽ bỏ qua, bị hiểu lầm, cứ mỉm cười cho xong chuyện, hơn thua chỉ mệt thêm. Nếu ở nơi này không có niềm vui, cứ tìm sang chốn khác.
Cuộc sống là vậy, buồn có, vui cũng chẳng thiếu. Việc của chúng ta đó là hãy biết tự lựa chọn thưởng thức màu sắc trên cuộc đời. Chẳng hạn như gặp ngày trời âm u thì nghe gió thổi ngắm mưa rơi, không có hương hoa thì thưởng thức mùi thơm cây cỏ, mùi đất, không có tiếng nhạc thì nghe tiếng côn trùng, không có,… Chỉ cần lòng luôn ghi nhớ “Tâm tĩnh vạn sự bình – Tâm vui vạn sự thuận”.
Hay như trong việc kết giao những mối liên hệ, bạn bè tri kỷ, quý trọng nhau ở cái sự chân thành. Cuộc đời này đầy rẫy sự biến đổi, yêu và hận cũng dần dần theo thời gian mà đổi thay, cái chính là phải chân thành, bao dung.
Càng bao dung, càng yêu thương và nhân hậu thì lòng càng dễ tha thứ, hiển nhiên hạnh phúc càng đong đầy. Cũng như biển, biển trở nên vĩ đại là nhờ dung nạp trăm sông không phân biệt sống đục, sông trong. Người có thể thành vĩ nhân là nhờ vui cái vui của thiên hạ, buồn cái buồn của thế nhân.
Trong đời sống bình thường, người làm thiện lành thì được mọi người quý mến, xã hội tôn vinh. Sống trong một môi trường có nhiều người quý mến ủng hộ thì đó là một môi trường hạnh phúc. Sự làm điều tốt lành của chúng ta lại có ảnh hưởng đến người khác, có người bắt chước làm theo, thì một nhân tốt không chỉ cho ra một quả tốt, mà nhiều quả tốt.
Vậy nên, đừng nên bận lòng oán hận thiệt hơn, hạnh phúc chỉ có ở người biết nghĩ cho kẻ khác trước khi nghĩ cho bản thân. Và người thiện lương tự khắc sẽ hạnh phúc.
Lan Hòa biên tập/Vandieuhay.
14 notes
·
View notes
Text
NGƯỜI NHỚ THƯƠNG LẤY TRÁI TIM MÌNH
-
Tôi thích mùa thu, cái mùa lãng đãng se lạnh, mà cũng bởi cái tiết trời như vậy nên người ta thường tức cảnh sinh tình, khoảnh khắc nào đó chợt làm sống dậy biết bao nhiêu tư niệm ngỡ đã lần trong năm tháng.
Mùi ký ức là mùi hương dễ chịu dẫn người ta bắt gặp lại thuở ban đầu của những buồn-vui, gặp lại những trắc trở đã làm nên họ của ngày đương thời.
Những tán cây vương lại nằm nơi cuối mùa để trở mình bắt đầu một mùa mới. Trong thời khắc chuyển giao giữa mùa cũ và mùa mới vẻ đẹp nội liễm dịu dàng khoác lên mình tấm áo thời gian.
Tôi luôn có một thói quen khi sắp buông bỏ hay tuyệt vọng đều sẽ ngẩng mặt nhìn bầu trời, có khi là lúc nắng rọi hẳn vào mắt hay là khi đêm xuống. Có vài lúc may mắn thì bắt gặp được cả một khoảng trời đầy sao sáng.
Năm đó, trước cái ngày mẹ mất tôi tan làm về nhà và khoe với mẹ rằng, đợt lương đầu tiên này tôi sẽ dành mua cho mẹ một chiếc áo mới thật đẹp màu xanh, màu của hy vọng, và tôi luôn mong rằng trải qua cơn bạo bệnh mẹ sẽ lại mạnh lành như đã từng.
Lúc đó mẹ ôm tôi và nói "lỡ mà mẹ có mất, mỗi khi nhớ mẹ con đừng cúi xuống mà hãy ngẩng mặt nhìn lên. Bầu trời sẽ là nơi cho con điểm tựa."
Ngày mẹ mất, tôi không khóc. Tuyệt nhiên tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Khi mẹ nằm xuống xung quanh tôi ai cũng vỡ òa, lúc đó tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời, giây phút ấy tôi biết mẹ đã trở thành hơi thở dẫn tôi đi xuyên suốt chặng đường đời còn lại.
Kể từ ngày đó, tôi thường hay ngẩn ngơ mỗi khi để mắt mình chạm tới trời xanh. Những ngày mà tôi mất phương hướng cùng cực, tôi không biết làm cách nào để vượt qua, để có thể tiếp tục sinh tồn khi mà thế giới quan, khi mà trái tim và cả tiềm thức đều tan vỡ. Mọi thứ đều có lý do, sự sống này nuôi dưỡng cả nỗi đau lẫn hạnh phúc. Mà hạnh phúc là một dạng ý niệm, khi nghĩ về nó đủ nhiều.
Tự khắc hạnh phúc sẽ xảy ra.
Tôi bắt đầu chấp nhận những điều đã xảy ra đó như một lẽ hiển nhiên của cuộc đời. Mỗi người mỗi một số phận, nhưng cách mà chúng ta sống, chúng ta vượt qua mới là thứ quyết định chúng ta trở nên như thế nào.
Tôi đối diện với những sự mất mát để tìm lại chính mình trước khi tôi quyết định sống và sau này nỗ lực vì điều gì.
Sự ra đi của một ai đó quan trọng trong cuộc sống là một lần để ta nhìn lại những mối quan hệ xung quanh mình và học lấy cách trân trọng mọi thứ hơn.
Tôi từng may mắn đọc được ở đâu đó rằng: "Chúng ta không thể ôm lấy nỗi buồn hay sự mất mát đó để lớn lên và trưởng thành, mất mát không phải là điều đáng sợ, nỗi buồn cũng vậy, đáng sợ hơn cả là khi ta cứ kéo lê mất mát ấy như gánh nặng cuộc đời mà không bao giờ biết cách vơi đi nỗi buồn."
Bốn mùa luân chuyển chỉ có bầu trời là luôn ở đó, là nơi chốn quay về của bao trái tim còn đang lạc lối trên những cung đường đi tìm bản ngã của chính mình.
Đôi khi, người biết nhớ thương lấy trái tim mình cũng là một dạng từ tâm.
-
hoannhien.
7 notes
·
View notes
Text
chà, lâu lắm rồi nhỉ. lâu lắm rồi em mới trồi lên với dăm ba câu chuyện đời mình. nhưng hôm nay hết buồn rồi nè. hôm nay khác lắm, không còn tìm đến Tumblr khi cô đơn, đau lòng hay ấm ức nữa. song, vui thì cũng không hẳn. chỉ là nhẹ nhõm hơn một chút, cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen ^^
xem nào, tháng 7 năm ngoái em bắt đầu biết bệnh, bắt đầu uống những viên thuốc đầu tiên, những ngày nằm viện đầu tiên, những ngày hoang mang, lo sợ tột cùng. em đã thay đổi rất rất nhiều trong suốt 1 năm sống cùng thuốc và những tác dụng phụ nó đem lại. em kiếm tiền không để tiêu cho gia đình nhiều nữa, em kiếm tiền chỉ để mua thuốc cho chính em. một năm qua, điều làm em tự hào nhất, nhưng cũng chua cay nhất, đó là việc bản thân đã vượt qua khó khăn về tài chính mà không cần phải vay mượn ai, ngược lại em đã trả hết nợ (khoản tiền nhỏ thôi, em vay bạn bè để bù vào cho mẹ lúc mẹ xây nhà, cho chẵn số ^^) em không thể yêu cầu sự giúp đỡ từ gia đình, phần vì mọi người không thực hiêu độ nguy hiểm của căn bệnh em mắc phải, phần vì mẹ cũng không có điều kiện, ông bà cũng đã già. em thấy mình giỏi thật, giỏi chịu đựng, giỏi cố gắng dù cũng có lúc nó vẫn vỡ ra như một quả bóng.
đã qua rồi những ngày tháng em co quắp gồng mình đi qua những cơn đau chuột rút, những cơn đau xé toạc da thịt đúng nghĩa do rạn nhanh vì phù. hiện tại em đã được rút thuốc xuống nhiều rồi, cân nặng cũng về lại như xưa. tuy em đã về lại số cân như trước nhưng mặt em vẫn có c���m giác nề, cổ - vai và lưng vẫn còn nhiều nước, động vào vẫn đau nhiều lắm. bù lại, em thấy mình phấn chấn hơn trong tinh thần. em cười nhiều hơn trước, đã tự tin mặc váy trở lại. em cũng đang kiên trì đi laser những vết rạn. đau không? đau chứ, rất rất đau là đằng khác, nhưng em chịu được, vì em muốn tìm lại chính mình, không chỉ về cảm xúc, mà còn về mọi mặt. chị Vân - bác sĩ điều trị rạn cho em nói em là một KH đặc biệt, chắc bởi ca bệnh của em là ca bệnh rạn nhiều nhất của chị, cũng như dù đau đến mấy em cũng không bao giờ khóc hay xin tạm dừng trong quá trình laser ^^ thực tình đoạn này em cũng luôn phục mình đấy, vì em chưa bao giờ là người chịu đau giỏi. chỉ là lần này, em muốn vượt qua nghịch cảnh, em không thể thay đổi nó thì em sẽ thay đổi cách tiếp nhận nó.
cảm ơn S thối của em vì đã không rời bỏ, dù em đã nhiều lần muốn hai đứa có hai cuộc sống khác. cảm ơn vì luôn nói rằng em không sao, em ổn mà, em xinh mà, không béo đâu. hay, em ơi đừng bỏ S, em bỏ S thì S biết ở với ai, biết yêu ai bây giờ. cảm ơn vì đã lựa chọn ở cạnh em, cho em một tình yêu, bù đắp lại thiệt thòi cho em. em xin lỗi vì những suy nghĩ trước đây mà đinh đẩy S ra. giờ em thông suốt rồi, mưa đến đâu mát mặt đến đấy. em sẽ yêu, sẽ đón nhận tình yêu vì em xứng đáng mà. sau này nếu lỡ S nghĩ lại, muốn chia tay thì lúc đó chúng mình sẽ dừng lại, em sẽ coi như đó là điều bình thường. hết yêu chỉ là hết yêu thôi, không phải vì tại em ốm, không phải vì tại số phận. em sẽ không đổ lỗi, dù có bất cứ điều gì xảy ra.
bệnh của em thì không khỏi được, sau này sẽ phải thay thận, nhờ người đẻ thuê nếu muốn có em bé. một viễn cảnh không mấy tươi sáng nhỉ. nhưng mà em tin ở S, tin ở những lần em lên quẻ, rằng em sẽ khoẻ lại, chỉ là hơi mất thời gian một chút. mà nếu như không khoẻ được thì mình thay thận, thuê đẻ, cứ có tiền là làm được hết mà, cứ lạc quan là được. phép màu là có thật, chỉ cần đủ niềm tin thôi.
cố lên nào, còn nhiều nơi chưa đi còn nhiều điều chưa làm lắm. không được phép gục ngã.
HN 20.08.2023
35 notes
·
View notes