Tumgik
#MÀU NƯỚC
parafin-wax · 1 year
Video
youtube
hóa chất sản xuất nước rửa chén
1 note · View note
yeuamthuc · 1 year
Text
Cách thắng nước màu đường ngon, chuẩn vị không bị đắng và lại đường.
Nước màu đường là một gia vị không thể thiếu trong căn bếp của mỗi gia đình Việt Nam. Một món ăn nếu không có sự góp vị của nước màu đường sẽ trở nên nhợt nhạt và bớt đi ít nhiều vị ngon, thay vì đi mua ở ngoài hàng với giá cao còn phải băn khoăn về vệ sinh thực phẩm thì hãy thử làm tại nhà. Đừng lo lắng về cách làm vì đã có yeuamthuc.org hướng dẫn cho bạn. #yeuamthuc_org #Ẩm_thực #Cách_thắng_nước_màu_đường_không_vị_đắng_và_lại_đường #Cách_thắng_nước_màu_đường_màu_đẹp #Nước_màu_đường https://yeuamthuc.org/nuoc-mau-duong/
Nước màu đường là một gia vị không thể thiếu trong căn bếp của mỗi gia đình Việt Nam. Một món ăn nếu không có sự góp vị của nước màu đường sẽ trở nên nhợt nhạt và bớt đi ít nhiều vị ngon, thay vì đi mua ở ngoài hàng với giá cao còn phải băn khoăn về vệ sinh thực phẩm thì hãy thử làm tại nhà. Đừng lo lắng về cách làm vì đã có yeuamthuc.org hướng dẫn cho bạn. Continue reading Untitled
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
tranandbeauty · 2 years
Text
Vùng da sẫm màu quanh miệng - 4 biện pháp tự nhiên bạn nên thử
Bạn băn khoăn không biết làm cách nào để loại bỏ vùng da thâm cứng đầu quanh miệng? Có thể có nhiều lý do gây ra sắc tố quanh miệng. Từ tình trạng nám da khi mang thai đến việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và tác dụng phụ của thuốc. Tin tốt là tình trạng da sẫm màu có thể được điều trị và các mảng tối sẽ biến mất vĩnh viễn. Hãy dành một chút thời gian để hiểu loại da của bạn và kiên nhẫn với phương pháp điều trị cụ thể. #tranandbeauty_com #Làm_đẹp_da #bột_yến_mạch #chấn_thương #da_sẫm_màu #da_sẫm_màu_quanh_miệng #Điều_trị_bằng_laser #điều_trị_da_sẫm_màu #điều_trị_da_sẫm_màu_quanh_miệng #làm_sáng #làm_sáng_da #nha_đam #nước_chanh #Tăng_sắc_tố #tẩy_tế_bào_chết #Tự_nhiên #yến_mạch https://tranandbeauty.com/da-sam-mau/
Bạn băn khoăn không biết làm cách nào để loại bỏ vùng da thâm cứng đầu quanh miệng? Có thể có nhiều lý do gây ra sắc tố quanh miệng. Từ tình trạng nám da khi mang thai đến việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và tác dụng phụ của thuốc. Tin tốt là tình trạng da sẫm màu có thể được điều trị và các mảng tối sẽ biến mất vĩnh viễn. Hãy dành một chút thời gian để hiểu loại da của bạn và kiên nhẫn với…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
maiacademyvnn · 2 years
Text
0 notes
motvongthegioi · 2 years
Text
Trong tương lai, Trái đất sẽ không còn là "hành tinh xanh"
Trong tương lai, Trái đất sẽ không còn là “hành tinh xanh”
Biến đổi khí hậu và sự nóng lên toàn cầu đang làm thay đổi màu sắc của nước trên Trái đất theo đúng nghĩa đen. Trái đất còn được gọi theo tên rất hay là “hành tinh xanh”. Sở dĩ có tên này là bởi nước (chủ yếu là đại dương) chiếm tới 7/10 diện tích Trái đất. Tại các châu lục, trước đây khi tốc độ đô thị hóa chưa nhanh, rừng xanh cũng chiếm tỉ lệ lớn. Nhưng mọi thứ đang dần thay đổi. Theo các nhà…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
taifang · 9 months
Text
MỘT SỐ CÂU NÓI HAY VỀ VIỆC NGỒI TRÊN TÀU NGẮM QUANG CẢNH DỌC ĐƯỜNG
___________________________________________
1. Đoàn tàu đang tiến về phía trước, đi đâu không quan trọng, điều quan trọng là khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
2. Trong cuộc sống sẽ luôn có sự ấm áp bất ngờ và niềm hy vọng vô tận. Cũng như việc ngồi trên ô tô ngắm cảnh dù có đẹp đến mấy cũng sẽ bị bỏ lại đằng sau. Thời gian trôi qua những người chúng ta gặp cuối cùng sẽ xa nhau, chỉ có bạn luôn là người tiến về phía trước.
3. Tôi đã đi đến nhiều nơi và gặp gỡ nhiều người. Tôi bắt đầu tự hỏi phải chăng cơ hội gặp gỡ duy nhất của chúng tôi đã bị bỏ lỡ?
4. Có một màu cam vừa mới chớm lên ở phía chân trời, chắc đây là một cảnh hoàng hôn đầy hứa hẹn. Thả chậm lại bước chân, đó là tất cả sự dịu dàng và mong đợi.
5. Tôi thích đi xe buýt, hết trạm này đến trạm khác, lên xuống, dường như ở mỗi điểm dừng trong cuộc đời, sẽ có người đi vào, rồi có người sẽ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi.
6. Nếu tình cờ thấy chạng vạng thì hãy coi đó như cuộc gặp gỡ của chúng ta.
7. Nếu trời đẹp có mặt trời, cứ nhàn nhã tận hưởng những đám mây. Nếu gió và mưa gõ cửa sổ, hãy nghe gió ngân nga.
8. Chầm chậm thưởng thức vẻ đẹp của nhân gian và nhàn nhã ngắm nhìn vạn vật thật lâu. Cầu mong cho chúng ta, khi hạ qua thu đến, gió xuân về, năm tháng êm ả, ngập tràn niềm vui.
9. Làn gió mát tự do và thoải mái có thể chữa khỏi tâm trạng tồi tệ lộn xộn.
10. Ngồi bên cửa sổ ô tô nhìn phong cảnh dọc đường. Bầu trời hôm nay rất xanh, lá phong rất đỏ, cây bạch quả rất vàng, phía dưới là hồ nước màu lục
@taifang dịch
Tumblr media
44 notes · View notes
iam-annhien · 4 months
Text
Tumblr media
Có những kí ức trải dài theo năm tháng, và người ta hoàn toàn sống dựa vào nó. Niềm tin vào cuộc sống, tình yêu… tất cả cũng từ đó mà ra.
Thật sự quãng thời gian qua đối với tôi không dễ dàng gì. Đã có đôi ba lần tôi lạc đường, đôi ba lần tôi trở thành 1 ai đó khác. Nhưng rồi tôi luôn nghĩ về P, về khu phố nơi anh đưa đón hằng ngày, về vệ đường quen. Về những ngày được anh cõng trên lưng và hát “Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả, và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa…” Nghĩ về quãng thời gian tuổi trẻ đã qua - Nơi tôi vẫy vùng và học cách sống sót. Nơi tôi sống hết mình với thứ tình yêu nằm sâu trong lồng ngực.
Nhiều lần đi qua nhà cũ. Tôi thấy chậu hoa của P vẫn còn đó, vòi nước còn đó, chiếc xe đạp leo núi của anh vẫn còn đó. Góc sân nơi tôi với Alex hay ngồi ăn vải chờ P về… mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Thỉnh thoảng thấy cửa nhà mở, tôi nghĩ chắc bác qua dọn dẹp. Nhưng tôi không dám vào. Cứ đứng nhìn một lúc, thấy tim nhói lên 1 nhịp. Rồi thôi.
Tôi giờ đã 30. Đôi lúc vẫn tự chửi rủa cuộc sống của mình. Đôi lúc cũng sẽ càm ràm chỉ vì trời mưa khiến đường về nhà ngập nước. Nhưng bởi vì cuộc đời đã cho tôi gặp được T. Để tôi biết được rằng, mình vẫn sẽ có thể dốc lòng yêu ai đó - Biết được rằng cuộc đời này vẫn tươi vui và đáng sống. Kể cả trong nước mắt, nó cũng mang sắc màu rực rỡ.
15 notes · View notes
dongsonglodang · 1 year
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Với một đứa mê Đà Lạt và yêu phim điện ảnh phong cách Trần Anh Hùng và Vương Gia Vệ như mình, thì ngay từ lúc xem trailer phim "Bên Trong Vỏ Kén Vàng", mình đã bị cuốn hút và tự nhủ sẽ tranh thủ đi xem phim sớm nhất có thể. Đây cũng là bộ phim thứ hai kéo mình đến rạp, sau "Em và Trịnh", chiếu cách đây 1 năm. "Bên Trong Vỏ Kén Vàng" thu hút mình từ tựa phim, màu phim, triết lý của phim và cả khuôn mặt khắc khổ trầm buồn của nhân vật chính -Thiện. Những thước phim"Bên Trong Vỏ Kén Vàng" chân thực và đầy sống động đến độ mình có cảm giác như đang xem một ký sự đậm màu điện ảnh. Qua "Bên Trong Vỏ Kén Vàng", Đà Lạt mình mong - chờ-nhìn- thấy hiện lên rất đẹp với những dốc dài quanh co, những gian nhà gỗ mộc mạc đầy chất thơ, những sáng sương mù dày đặc, hay những cơn mưa dai dẳng tạo cảm giác vừa cô độc mà cũng vừa bình yên.
Mình yêu những thước phim mà nhân vật chính Thiện xuất hiện đầy thơ mộng qua những khung cửa. Mình yêu cái cách cụ Lưu kể chuyện, cứ lặp đi lặp lại 2 chữ "tất nhiên" như một thói quen cố hữu trong cách nói của cụ. Mình yêu từng thanh âm cuộc sống rất đỗi tự nhiên và chân thực trong phim, từ tiếng của anh bình luận viên một trận đấu bóng đá phát ra từ một chiếc ti vi nọ, tiếng động cơ xe máy của Thiện, tiếng gà gáy sáng, tiếng cá quẫy nước, tiếng gió thổi xào xạc và cả tiếng mưa rơi rả rích. Mình cũng nhớ rất rõ cái cảm giác xúc động thế nào lúc nhạc bài hát "Tôi đi tìm tôi" - một trong những bài hát mình rất yêu thích vang lên, rồi sau đó là Thiện với một khuôn mặt đầy buồn bã cất những tiếng hát nát tan như những tiếng khóc cho chuyện tình buồn của mình.
Điều mình tiếc nuối nhất là giá như giọng của cụ bà Thiện gặp trong quán nước và giọng của diễn viên nữ vai Thảo-bạn gái Thiện tự nhiên hơn hoặc khác đi, thì có lẽ cảm xúc và độ chân thực của bộ phim sẽ tăng lên rất nhiều.
Còn một điều khiến mình khá thích nữa khi đi xem phim bộ phim này (xin đạo diễn thứ lỗi cho sự ích kỷ này), là cả rạp hôm qua lúc mình đi xem phim chỉ có vỏn vẹn 4 người, trong đó 1 bạn rời đi sớm sau nửa phim. Mình thì ngồi ì suốt 3 tiếng, mắt không rời màn hình, vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ phân cảnh đẹp đẽ nào của phim cả. (À, trừ cái đoạn gần đầu lúc Thiện đi mát-xa :)))
Nói chung là một bộ phim xứng đáng 3 tiếng để xem, cho những ai hướng nội, hoài niệm và yêu Đà Lạt. Như mình. :)
54 notes · View notes
lemd · 1 year
Text
Anh chuyển về Hà Nội đã được gần 01 tháng. Mọi thứ đang đi vào nếp dần dần, mặc dù vẫn còn rất nhiều thứ phải làm để có thể cảm thấy hài lòng. Từ việc sửa chữa lại căn phòng cũ, dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, đi lại dây điện, dây internet, lắp tv, mua bàn ghế mới. Anh cũng đã dành đến 3 tuần để lựa chọn mình nên mua loại kệ sách nào và chuẩn bị ngân sách để đặt 1 bên xưởng mộc thi công. Hi vọng trong tuần này kệ sách sẽ đến và 200kg sách của anh sẽ được đưa ra khỏi thùng các-tông và phòng anh sẽ nhìn giống như phác thảo 3D anh đã làm hồi 4 tuần trước. It's getting there.
Cô của anh xin được 1 cái kệ sách cũ từ nhà hàng xóm là 1 công ty đang dọn đồ đi, có vẻ họ cũng không làm ăn được trong bối cảnh kinh tế hiện nay và phải thanh lý bớt đồ đạc để trả lại ngôi biệt thự cho chủ nhà. Tủ sách này là gỗ ép, cũng rất nặng, màu thì đẹp nhưng đã bị mối mọt ăn ở chân tủ rồi. Anh sẽ cần phải xử lý chỗ này trước khi nhờ bạn bè sang giúp bê lên phòng anh vào cuối tuần. 2 tuần trước cả nhà vừa phát hiện ra 1 tổ mối siêu to khủng khiếp ở nhà kho tầng 2 và mất 2 ngày để xử lý chúng, đốt hết những đồ đạc đã bị ăn và mua thuốc hạng nặng về để diệt trừ tận gốc. Mấy hôm nữa còn phải lắp lại 1 cái kệ bằng sắt để bố có thể sắp xếp lại đồ đạc trong kho đó.
Công việc ở văn phòng mới rất tốt, mọi người thật tuyệt, anh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều dù khối lượng công việc chuyên môn anh cần xử lý nhiều hơn anh tưởng rất nhiều. Nhưng cứ cho đấy là 1 thử thách đi, càng khó thì mình càng trưởng thành, đấy là triết lý anh đã tin tưởng nhiều năm qua. Như con sâu cần phải tự mình chui ra khỏi vỏ kén vậy.
"Và để các em từ con sâu trở thành con bướm, các em phải biến thái trước" =)))) anh đã nói như vậy với các bạn trẻ anh gặp cách đây vài năm.
Do công việc trong ngày khá là nhiều nên thời gian đọc sách buổi trưa không còn nữa. Anh phải thay đổi thói quen 1 chút, đó là chuyển sang đọc sách buổi sáng ở văn phòng khi mọi người chưa đến. Anh sẽ đến sớm nửa tiếng (có hôm còn đến đầu tiên và chưa ai mở cửa văn phòng cả) để đọc sách ở ghế sofa trước khi bắt tay vào công việc buổi sáng. Hiện tại anh đang đọc cuốn Tính chuyên chế của chế độ nhân tài (Tyranny of Merits) của GS. Michael Sandel - người mà lẽ ra đã đến ĐH Fullbright ở Q7, TPHCM năm trước để có 1 bài giảng - nhưng đã bị canceled rất đáng tiếc.
Và việc anh đang viết ở đây sáng nay là để khởi động cho não bộ của mình 1 chút, coi như 1 động tác giúp mình suy nghĩ tốt hơn để hoàn thiện báo cáo 6 tháng đầu năm. Không có cách nào để mình dừng suy nghĩ về mọi thứ (loại trừ lăn ra ngất vì buồn ngủ hoặc vì bia rượu), ngoài việc bắt tay vào làm ngay 1 thứ trong những thứ mình cần làm. Nếu có thứ tự ưu tiên theo tầm quan trọng và tần suất càng tốt. Còn nếu các công việc đều như nhau, thì bắt tay vào làm cái nào trước cũng được, em tung cục xúc sắc hay bốc thăm cũng được. Miễn là CÓ LÀM. Anh biết em không thể ngừng lo lắng và nghĩ quá nhiều, ít nhất mình cũng kiếm được tiền trong thời gian lo lắng và suy nghĩ đấy rồi dùng tiền kiếm được để lau nước mắt khóc thương cho số phận bản thân sao phải đau khổ quá nhiều.
Chúc em một ngày tháng 7 tốt lành.
83 notes · View notes
changlagica · 22 days
Text
Ngồi đọc sách về Dịch, thấy câu "trong Âm có Dương, trong Dương có Âm", lại nhớ bài viết của một bạn trong lớp Bói Dịch năm 2019, đăng về đề thi Đại học của Trung Quốc năm 2019, mọi người đọc và suy ngẫm nhé.
Đề thi đại học Trung Quốc 2019:
"Mỗi vật đều có một tính, nước thì nhạt, muối thì mặn. Nước thêm nước vẫn là nước, muối thêm muối vẫn là muối. Chua ngọt cay nhạt mặn, năm vị điều hoà, cùng tồn tại hoà trộn tạo ra trăm ngàn vị khác. Vật đã thế, sự việc cũng thế, con người càng thế.
.........................
Thí sinh đạt điểm tuyệt đối (150/150) đã đặt tựa đề:
...........
"Củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác".
Tom là một cậu bé chăn cừu, cậu có một đàn cừu thuần màu trắng như một đám mây cực lớn. Chính vì thế Tom cực kì ghét con cừu đen duy nhất trong đàn, cậu luôn hăm he làm thịt nó.
Vào một ngày mùa đông nọ, trời đổ tuyết lớn, đàn cừu màu trắng lẫn trong nền tuyết làm Tom không cách nào tìm được. Cuối cùng nhờ con cừu đen duy nhất đó mà Tom tìm về được đàn cừu của mình.
Từ đây Tom hiểu được một đạo lý, thuần tuý cố nhiên rất đẹp, thế nhưng cộng sinh hài hoà lại càng tốt hơn.
Trên thực tế, mỗi vật đều có tính chất khác nhau, có vẻ đẹp khác nhau. Hổ dễ nổi nóng, khỉ hấp tấp, cừu hiền lành, động vật đã vậy, thực vật lại càng thú vị hơn, trên đời này không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, cả những thứ cùng loại cũng không phải nhất thành bất biến huống chi là những vật khác nhau hoàn toàn.
Vật đã thế, con người càng thế...
Tả Truyện từng viết, tư tưởng con người không ai giống ai, mỗi người một vẻ. Mà tư tưởng thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của người đó. Nếu muốn tôn trọng cái gọi là tư tưởng đó thì cần học cách khoan dung, đừng bao giờ vọng tưởng thống nhất tư tưởng, nó là điều phi lý.
Nhưng vấn đề là đã không cách nào thống nhất tư tưởng, vậy phải chung sống thế nào?
Có hai cách, một là tập hợp những người cùng chung chí hướng, những người cùng chung sở thích tập hợp với nhau, hình thành nên một quần thể có quan niệm chung.
Nhưng tiếc là chuyện này rất hiếm có, như củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác, làm sao có tư tưởng nào giống tư tưởng nào hoàn toàn.
Sự tham gia của nhiều tư tưởng giống mà khác nhau này còn phá vỡ sự cân bằng sản sinh ra biến hoá. Cát rơi vào miệng trai, thành trân châu quý giá, bụi trong hơi nước hoà thành mưa. Chính vì thế có một câu nói rất đúng rằng: “Người với người khác nhau, chưa chắc là chuyện xấu, chim diều không cần phải biến thành quạ mới có thể chung sống hoà bình.”
Nói cách khác là mỗi người một vẻ, tức là hoà hợp.
Từ bản thể triết học mà nói, hoà hợp là quy luật vận hành của vạn vật. Lão Tử nói: “Vạn vật đều có âm có dương, cân bằng âm dương chính là hoà hợp.”
Từ góc độ triết học mà nói, hoà hợp là cảnh giới cuối cùng mà con người theo đuổi. Lễ ký viết: “Những kẻ biết hoà hợp mới là kẻ làm chủ và đạt được cái đạo của thiên hạ”. Hoà hợp tạo ra sự xây dựng, sản sinh, thuận tiện, thành công và thịnh vượng.
Từ góc độ phương pháp luận triết học thì hoà hợp là quy tắc làm người cơ bản. Luận ngữ viết: “Quân tử hoà hợp nhưng cũng khác nhau.” Chỉ khi thuận theo quy tắc hoà hợp để diễn sinh phát triển thì mới có thể tồn tại lâu dài.
Từ góc độ sinh học thì cộng sinh là một trong những mối quan hệ quan trọng nhất trong hệ sinh thái. Hai loại sinh vật cùng giúp nhau tồn tại, thiếu một bên, bên còn lại cũng khó sống nổi. Như tảo và nấm cộng sinh, cá sấu cộng sinh với chim bắt sâu, bò tót cộng sinh với chim ăn ruồi bọ.
Hoà hợp mà khác biệt, cái quan trọng nhất là phải chấp nhận và dung nhập vạn vật, thứ hai là biết chọn lựa và sử dụng những thứ phù hợp với đặc tính tự thân để hoàn thiện chính mình. Cuối cùng là đặt mình trong nhiều hoàn cảnh, tập cho bản thân tính phóng khoáng lạc quan.
Dù là một chỉnh thể bền chắc như thép cũng phải có một thứ khác biệt để điều hoà. Không ít những công ty quốc tế luôn giữ vài người có ý kiến trái ngược nhau trong hội đồng quản trị, những người này sẽ luôn soi mói làm khó dễ các quyết định được hội đồng đưa ra, thế nhưng chỉ có vậy mới có thể thúc đẩy hội đồng đưa ra những quyết sách chính xác và đúng đắn nhất.
Từ Tiểu Bình từng nói: “Với những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong nhóm có 3-4 người trung thành và 1 người luôn làm trái lại, chính là tổ hợp tuyệt vời nhất.”
Đạo lý này rất đơn giản, kẻ làm trái lại ấy đóng vai người điều hoà, anh ta phản bác, đánh thức, thúc tiến người lãnh đạo, như chim gõ kiến trên cây, vừa là bác sĩ vừa là kẻ gây tai hoạ. Nhưng nó sẽ luôn luôn tồn tại song hành với bạn.
Vậy vấn đề mới lại sinh ra, dung hợp có làm mất đi bản chất của mình không? Hoà hợp, chỉ là điều hoà, không phải hoà tan rồi làm mất bản thân. Bạn có thể đứng ở Trung Quốc nhìn ra thế giới, cũng có thể đứng ngoài thế giới nhìn vào Trung Quốc, nhưng đầu tiên bạn phải là người Trung Quốc là dân tộc Trung Hoa, sau mới là thế giới.
Muối bỏ vào nước sinh thành nước muối. Nước muối bỏ thêm vịt cũng ch�� là nước muối vịt. Mặc cho bạn dung hoà vào quần thể thế nào, bạn cũng phải biết mình luôn là muối, mỗi thứ mỗi vẻ, trăm vẻ dung hoà!
-------
6 notes · View notes
chon-nho-em-ve · 1 year
Text
Tumblr media
chà, lâu lắm rồi nhỉ. lâu lắm rồi em mới trồi lên với dăm ba câu chuyện đời mình. nhưng hôm nay hết buồn rồi nè. hôm nay khác lắm, không còn tìm đến Tumblr khi cô đơn, đau lòng hay ấm ức nữa. song, vui thì cũng không hẳn. chỉ là nhẹ nhõm hơn một chút, cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen ^^
xem nào, tháng 7 năm ngoái em bắt đầu biết bệnh, bắt đầu uống những viên thuốc đầu tiên, những ngày nằm viện đầu tiên, những ngày hoang mang, lo sợ tột cùng. em đã thay đổi rất rất nhiều trong suốt 1 năm sống cùng thuốc và những tác dụng phụ nó đem lại. em kiếm tiền không để tiêu cho gia đình nhiều nữa, em kiếm tiền chỉ để mua thuốc cho chính em. một năm qua, điều làm em tự hào nhất, nhưng cũng chua cay nhất, đó là việc bản thân đã vượt qua khó khăn về tài chính mà không cần phải vay mượn ai, ngược lại em đã trả hết nợ (khoản tiền nhỏ thôi, em vay bạn bè để bù vào cho mẹ lúc mẹ xây nhà, cho chẵn số ^^) em không thể yêu cầu sự giúp đỡ từ gia đình, phần vì mọi người không thực hiêu độ nguy hiểm của căn bệnh em mắc phải, phần vì mẹ cũng không có điều kiện, ông bà cũng đã già. em thấy mình giỏi thật, giỏi chịu đựng, giỏi cố gắng dù cũng có lúc nó vẫn vỡ ra như một quả bóng.
đã qua rồi những ngày tháng em co quắp gồng mình đi qua những cơn đau chuột rút, những cơn đau xé toạc da thịt đúng nghĩa do rạn nhanh vì phù. hiện tại em đã được rút thuốc xuống nhiều rồi, cân nặng cũng về lại như xưa. tuy em đã về lại số cân như trước nhưng mặt em vẫn có cảm giác nề, cổ - vai và lưng vẫn còn nhiều nước, động vào vẫn đau nhiều lắm. bù lại, em thấy mình phấn chấn hơn trong tinh thần. em cười nhiều hơn trước, đã tự tin mặc váy trở lại. em cũng đang kiên trì đi laser những vết rạn. đau không? đau chứ, rất rất đau là đằng khác, nhưng em chịu được, vì em muốn tìm lại chính mình, không chỉ về cảm xúc, mà còn về mọi mặt. chị Vân - bác sĩ điều trị rạn cho em nói em là một KH đặc biệt, chắc bởi ca bệnh của em là ca bệnh rạn nhiều nhất của chị, cũng như dù đau đến mấy em cũng không bao giờ khóc hay xin tạm dừng trong quá trình laser ^^ thực tình đoạn này em cũng luôn phục mình đấy, vì em chưa bao giờ là người chịu đau giỏi. chỉ là lần này, em muốn vượt qua nghịch cảnh, em không thể thay đổi nó thì em sẽ thay đổi cách tiếp nhận nó.
cảm ơn S thối của em vì đã không rời bỏ, dù em đã nhiều lần muốn hai đứa có hai cuộc sống khác. cảm ơn vì luôn nói rằng em không sao, em ổn mà, em xinh mà, không béo đâu. hay, em ơi đừng bỏ S, em bỏ S thì S biết ở với ai, biết yêu ai bây giờ. cảm ơn vì đã lựa chọn ở cạnh em, cho em một t��nh yêu, bù đắp lại thiệt thòi cho em. em xin lỗi vì những suy nghĩ trước đây mà đinh đẩy S ra. giờ em thông suốt rồi, mưa đến đâu mát mặt đến đấy. em sẽ yêu, sẽ đón nhận tình yêu vì em xứng đáng mà. sau này nếu lỡ S nghĩ lại, muốn chia tay thì lúc đó chúng mình sẽ dừng lại, em sẽ coi như đó là điều bình thường. hết yêu chỉ là hết yêu thôi, không phải vì tại em ốm, không phải vì tại số phận. em sẽ không đổ lỗi, dù có bất cứ điều gì xảy ra.
bệnh của em thì không khỏi được, sau này sẽ phải thay thận, nhờ người đẻ thuê nếu muốn có em bé. một viễn cảnh không mấy tươi sáng nhỉ. nhưng mà em tin ở S, tin ở những lần em lên quẻ, rằng em sẽ khoẻ lại, chỉ là hơi mất thời gian một chút. mà nếu như không khoẻ được thì mình thay thận, thuê đẻ, cứ có tiền là làm được hết mà, cứ lạc quan là được. phép màu là có thật, chỉ cần đủ niềm tin thôi.
cố lên nào, còn nhiều nơi chưa đi còn nhiều điều chưa làm lắm. không được phép gục ngã.
HN 20.08.2023
35 notes · View notes
len-yolo · 11 months
Text
Tumblr media
"Một phụ nữ bình thường nghĩa là như thế nào?
Theo tôi tức là không hoàn hảo, tức là đầy khuyết điểm và mong muốn những điều đôi khi thật giản đơn, thậm chí ngớ ngẩn cho dù đang 18 hay 38. Buổi sáng mùa thu ước ao trốn vào góc nào đó, uống trà táo vị quế và trầm lặng ghi những dòng vớ vẩn không đầu không cuối. Tối mùa hè, cặm cụi làm một mẻ kem chanh bạc hà mát lịm cho cả gia đình. Giữa tháng ba, mưa sụt sùi ngày này qua ngày khác, đặt một cái vé và xách túi chạy ra biển 24h rồi về. Tháng mười hai, gió lành ù ù nhưng vẫn tạt vào cửa hàng mua tặng mình một chiếc váy ánh kim mini dù chẳng biết bao giờ thì có dịp mặc. Ngày mùa xuân, hoa nở bung ngoài cửa sổ, với tay đánh rơi một cái hộp đầy những tấm bưu thiếp cũ, đọc lại đám tin nhắn với người xưa, nước mắt đột nhiên rơi rồi đột nhiên cười tủm tỉm…
Phải, một phụ nữ bình thường chính là như thế. Dễ dàng rung động bởi những cỏn con. Dễ dàng buồn và dễ dàng hạnh phúc cũng bởi những cỏn con. Nhưng chính từ những bé nhỏ đó, thế giới của chính họ mỗi ngày đã trở nên rực rỡ. Giống như thể một quầng bột màu từ từ lây lan, khiến xung quanh cũng dần lung linh ấm áp. Những ti tỉ bé xíu, những tí ti khiết lành, thanh yên mãi mãi."
25 notes · View notes
vanmenh-bongcuc · 2 months
Text
Tumblr media
NGƯỜI NHỚ THƯƠNG LẤY TRÁI TIM MÌNH
-
Tôi thích mùa thu, cái mùa lãng đãng se lạnh, mà cũng bởi cái tiết trời như vậy nên người ta thường tức cảnh sinh tình, khoảnh khắc nào đó chợt làm sống dậy biết bao nhiêu tư niệm ngỡ đã lần trong năm tháng.
Mùi ký ức là mùi hương dễ chịu dẫn người ta bắt gặp lại thuở ban đầu của những buồn-vui, gặp lại những trắc trở đã làm nên họ của ngày đương thời.
Những tán cây vương lại nằm nơi cuối mùa để trở mình bắt đầu một mùa mới. Trong thời khắc chuyển giao giữa mùa cũ và mùa mới vẻ đẹp nội liễm dịu dàng khoác lên mình tấm áo thời gian.
Tôi luôn có một thói quen khi sắp buông bỏ hay tuyệt vọng đều sẽ ngẩng mặt nhìn bầu trời, có khi là lúc nắng rọi hẳn vào mắt hay là khi đêm xuống. Có vài lúc may mắn thì bắt gặp được cả một khoảng trời đầy sao sáng.
Năm đó, trước cái ngày mẹ mất tôi tan làm về nhà và khoe với mẹ rằng, đợt lương đầu tiên này tôi sẽ dành mua cho mẹ một chiếc áo mới thật đẹp màu xanh, màu của hy vọng, và tôi luôn mong rằng trải qua cơn bạo bệnh mẹ sẽ lại mạnh lành như đã từng.
Lúc đó mẹ ôm tôi và nói "lỡ mà mẹ có mất, mỗi khi nhớ mẹ con đừng cúi xuống mà hãy ngẩng mặt nhìn lên. Bầu trời sẽ là nơi cho con điểm tựa."
Ngày mẹ mất, tôi không khóc. Tuyệt nhiên tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Khi mẹ nằm xuống xung quanh tôi ai cũng vỡ òa, lúc đó tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời, giây phút ấy tôi biết mẹ đã trở thành hơi thở dẫn tôi đi xuyên suốt chặng đường đời còn lại.
Kể từ ngày đó, tôi thường hay ngẩn ngơ mỗi khi để mắt mình chạm tới trời xanh. Những ngày mà tôi mất phương hướng cùng cực, tôi không biết làm cách nào để vượt qua, để có thể tiếp tục sinh tồn khi mà thế giới quan, khi mà trái tim và cả tiềm thức đều tan vỡ. Mọi thứ đều có lý do, sự sống này nuôi dưỡng cả nỗi đau lẫn hạnh phúc. Mà hạnh phúc là một dạng ý niệm, khi nghĩ về nó đủ nhiều. 
Tự khắc hạnh phúc sẽ xảy ra.
Tôi bắt đầu chấp nhận những điều đã xảy ra đó như một lẽ hiển nhiên của cuộc đời. Mỗi người mỗi một số phận, nhưng cách mà chúng ta sống, chúng ta vượt qua mới là thứ quyết định chúng ta trở nên như thế nào.
Tôi đối diện với những sự mất mát để tìm lại chính mình trước khi tôi quyết định sống và sau này nỗ lực vì điều gì.
Sự ra đi của một ai đó quan trọng trong cuộc sống là một lần để ta nhìn lại những mối quan hệ xung quanh mình và học lấy cách trân trọng mọi thứ hơn.
Tôi từng may mắn đọc được ở đâu đó rằng: "Chúng ta không thể ôm lấy nỗi buồn hay sự mất mát đó để lớn lên và trưởng thành, mất mát không phải là điều đáng sợ, nỗi buồn cũng vậy, đáng sợ hơn cả là khi ta cứ kéo lê mất mát ấy như gánh nặng cuộc đời mà không bao giờ biết cách vơi đi nỗi buồn."
Bốn mùa luân chuyển chỉ có bầu trời là luôn ở đó, là nơi chốn quay về của bao trái tim còn đang lạc lối trên những cung đường đi tìm bản ngã của chính mình.
Đôi khi, người biết nhớ thương lấy trái tim mình cũng là một dạng từ tâm.
-
hoannhien.
6 notes · View notes
thutram · 4 months
Text
Tumblr media
♡ 𝑰𝒎𝒂𝒈𝒊𝒏𝒆 𝑭𝒂𝒏𝒇𝒊𝒄 ♡
☛ 𝑆𝑎𝑑 𝐸𝑛𝑑𝑖𝑛𝑔...
☛ Mình thật sự đã thức trắng nhiều đêm liền chỉ để nghĩ về Satoru thôi. Nên đã cho ra đời Fic này, mong các bạn đọc để giải trí.... Đừng suy...
➥ Tiện thể nếu ai biết nguồn của bức fan art trên đây thì cho mình xin tên nhé! Cảm ơn mọi người đã đọc fic của mình.
꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷
Anh ấy chỉ nằm trên nền đất bụi bặm và gồ ghề, máu chảy ra không ngừng khi anh bị Sukuna chém đứt đôi người, với nửa thân dưới vẫn hiên ngang đứng vững. Mọi người xung quanh căn phòng chiếu lập tức im bặt, không một ai nghĩ rằng đây lại là kết cục của anh.
Ngay cả bạn thì lại càng không tin. Những chú thuật sư khác đã và đang chuẩn bị thay nhau ra bên ngoài đó để tiếp tục cuộc chiến một mất một còn với Sukuna nhưng thật sự bây giờ bạn không quan tâm. Nói trắng ra thì bạn đang hoảng loạn và sốc đến mức không thể thốt ra một từ nào, dù chỉ là một tiếng kêu nhỏ nhất.
Việc mà bạn quan tâm nhất bây giờ đó là anh, Gojo Satoru yêu dấu của bạn. Bạn ngồi thất thần ở đó và nhìn vào khoảng trống vô định, trong khi một số người khác đã dần rời khỏi phòng để lập kế hoạch tác chiến tiếp theo. Chợt tiếng gọi của Shoko lập tức kéo bạn lại.
Shoko: T/b à, Satoru đang ở trong phòng chữa trị của tôi...
Khi nghe đến tên của anh, cơ thể cứng đờ của bạn dường như được thả ra, ngay tức khắc bạn chạy một mạch đến phòng để nhanh chóng gặp anh. Bỏ mặc Shoko đang đi theo ở phía sau.
T/b: Satoru!!!
Giọng bạn vỡ ra kèm theo hơi thở dồn dập vì lo lắng đến run rẩy. Bạn vội vã tiến về phía chỗ anh đang nằm, máu vẫn chảy rất nhiều, một màu đỏ thẫm, mùi kim loại nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi bạn, chúng khiến bạn thật sự muốn nôn.
T/b: SATORU! SATORU! Anh còn nghe thấy em nói gì không? Satoru!! Chúng ta sẽ cố gắng chữa lại cho anh! Em sẽ cầm máu cho anh, ráng lên đi mà Satoru!
Bạn vừa nói vừa thấy nghẹn lại nơi cổ họng mình, cảm giác lúc này đối với bạn thật khó chịu. Tay bạn luống cuống tìm kiếm thứ gì đó để cầm máu cho anh ấy nhưng vô dụng, máu vẫn đang chảy ra quá nhanh, quá nhiều.
T/b: Shoko! Cô làm gì đó đi chứ? Đây là việc của cô mà! Mau giúp anh ấy hồi phục lại cơ thể đi!
Đột nhiên, bàn tay to lớn nhẹ nhàng sượt qua má bạn. Đưa mắt nhìn xuống, anh nhìn bạn với nụ cười mỉm trên môi, ngay cả trong khoảnh khắc này, ấy vậy mà anh ấy vẫn còn có thể cười được. Anh từ từ đưa tay lên vuốt nhè nhẹ má bạn, Satoru thậm chí không còn sức để nói chuyện nữa nhưng anh đã cố.
Gojo: T/b...anh...anh ổn mà...
Anh lặng lẽ lẩm bẩm. Nhưng với tình trạng hiện tại của anh chắc chắn không như lời anh nói, cái chết sắp đến với anh bất cứ lúc nào. Và Satoru biết rõ điều đó.
T/b: Ổn? Ổn ở chỗ quái nào chứ???
Bạn gần như hét lên trong giọng điệu đầy nức nở, bạn thật lòng không muốn làm như thế trước mặt anh. Nhưng bạn không thể nhịn nổi nữa, bạn bật khóc. Nước mắt lăn dài trên má bạn không ngừng, bạn sợ, sợ anh sẽ đi mất, sợ sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy hay chạm vào anh một lần nào nữa. Nhìn thấy bạn như vậy cũng khiến Satoru đau lòng lắm chứ. Nhưng giờ phải làm thế nào đây?
Gojo: Này...T/b...
Ngay cả lúc này, điều mà Satoru vẫn luôn để tâm đến, đó chính là bạn. Người con gái mà anh đã yêu say đắm như thế. Trong tâm trí của anh, không lúc nào là không nghĩ cho sự an toàn, hạnh phúc của bạn. Satoru thật sự đã thua rồi sao? Anh sẽ thất hứa với bạn sao? Rằng...sẽ mang vẻ chiến thắng ngạo nghễ rồi trở về bên cạnh bạn.
Gojo: Em...có thể...l-lại gần...một chút không?
Bạn khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi. Môt cảm giác đau lòng đến nghẹt thở dâng lên trong tim bạn.
T/b: Vâng...em đây, Satoru
Bạn cúi mặt xuống gần anh ấy, nước mắt của bạn thậm chí còn rơi xuống vài giọt lên trên trán anh. Satoru yếu ớt nâng bàn tay run rẩy lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má bạn. Anh ấy lo lắng cho bạn nhiều hơn chính bản thân mình. Rồi Satoru nói với bạn một cách dịu dàng nhất có thể.
Gojo: ...Đừng...khóc...
Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của bạn một chút nào. Satoru chỉ muốn làm bạn cười, muốn bạn hạnh phúc, muốn nhìn thấy bạn trong chiếc váy cưới trắng xinh đẹp, nguyện dâng cho bạn tất cả những gì mà anh có. Bấy nhiêu là không đủ, anh ấy muốn cùng bạn trải qua thật nhiều, nhiều, nhiều kỉ niệm hơn nữa. Anh cố gắng an ủi bạn trong khi tiếp tục vuốt ve má bạn một cách trìu mến. Nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên làn da ửng hồng của bạn bằng ngón tay cái của anh ấy. Nụ cười đó của anh, nó thật mỉa mai. Người được mệnh danh là "kẻ mạnh nhất" sẽ chết...
T/b: Kh-không...không...không... Satoru! Làm ơn, đừng đối xử với em như thế này mà!
Bạn ôm lấy gương mặt đang trở nên nhợt nhạt của anh vào lòng mình. Trái tim bạn đau quá, cứ như có bàn tay nào đó luồn vào lồng ngực và bóp nát trái tim của bạn ra từng mảnh vụn. Đau thắt lại, đến mức bạn quên luôn cả cách thở thế nào cho đúng.
Một nụ cười gượng và mệt mỏi là tất cả những gì anh có thể làm được trong tình cảnh lúc này, ngay cả Lục Nhãn cũng đã bắt đầu mờ dần. Nếu Tử Thần là một thực thể thì nó sẽ không cách xa anh ấy là bao. Satoru có thể cảm nhận được điều đó nhưng trong lòng anh vẫn không cam tâm. Anh không muốn bỏ mặc bạn, khó khăn lắm hai người mới tìm thấy nhau và ở bên nhau, vậy mà tại sao mọi chuyện lại trở nên bi thảm như vậy chứ?
Giọng anh trầm lặng, thậm chí còn nhỏ hơn cả lời thì thầm, anh nói với bạn một lần nữa. Giọng nói của anh ấy thậm chí gần như không thể nghe được khi anh ấy nhìn vào mắt bạn, đôi mắt mà anh ấy đã yêu từ ánh nhìn đầu tiên.
Gojo: Em sẽ...ổn thôi...phải không?
T/b: Không đời nào! Không có anh ở bên cạnh em sẽ không bao giờ ổn cả! Đừng mà...em sẽ nhớ anh đến phát điên mất, Satoru! Đừng nói lời vĩnh biệt với em!
Anh từ từ vuốt tóc bạn. Mỗi giây trôi qua, hơi thở của anh ngày càng ngắn lại. Mỗi một giây trôi qua, anh đều cảm thấy cuộc đời mình đang trôi đi như cuộn phim được phát lại trong tâm trí. Đối với Satoru mà nói, bạn chính là tự tôn, là niềm kiêu hãnh, là hạnh phúc mà cả đời này anh sẽ mãi tôn thờ và trân quý nó hơn cả bản thân mình.
Satoru nhẹ nhàng đưa tay lên và xoa đầu bạn. Sau đó, anh thì thầm với một nụ cười dịu dàng trên đôi môi nhợt nhạt của mình.
Gojo: Anh yêu em...rất nhiều...
T/b: Em cũng yêu anh nhiều lắm, rất, rất nhiều...Satoru ơi...
Bạn vuốt ve gương mặt tái nhợt của anh, những giọt nước mắt của bạn thấm ướt cả áo của Satoru.
Anh như tựa vào bàn tay mềm mại của bạn khi hơi thở của anh ngày càng yếu đi. Anh có thể cảm thấy thời gian của mình sắp hết. Tuy vậy, anh vẫn tiếp tục ôm lấy bạn thật chặt. Muốn ghi nhớ cảm giác được ở trong vòng tay yêu thương đầy ấm áp của người anh yêu lần cuối. Anh muốn mình là người duy nhất cảm nhận những điều này từ bạn mãi mãi, liệu bạn có nghĩ anh ích kỉ không? Anh đã từng cho rằng cả anh và bạn sẽ không bao giờ rời xa nhau, dù cho có thế nào đi chăng nữa, rồi cả hai cũng sẽ lại tìm thấy nhau. Vậy mà ngay lúc này đây, anh lại nằm trên giường với cơ thể lìa đôi, điều mà anh chưa bao giờ nghĩ tới khi quyết định đối đầu với Sukuna.
⋘ ǫᴜᴀʏ ʟᴀ̣ɪ ᴋʜᴏᴀ̉ɴɢ ᴛʜᴏ̛̀ɪ ɢɪᴀɴ ᴛʀᴜ̛ᴏ̛́ᴄ ⋙
Bạn ngồi cạnh anh trên chiếc ghế dài ở công viên. Anh vẫn thật trẻ con như thế, tựa đầu vào vai bạn, vùi mặt vào hõm cổ ngửi lấy hương thơm dịu nhẹ từ sữa tắm trên làn da mềm mại của bạn.
T/b: Satoru~ anh làm ơn đứng đắn lên chút xíu coi! Tụi mình đang ở ngoài đường đó...
Nghe được lời nói của bạn, anh liền trở nên phụng phịu.
Gojo: Hả? Cứ để người khác nhìn thôi, dù sao họ cũng như là đang ganh tỵ với em vì có một người yêu siêu cấp đẹp trai vô cùng tận luôn! Mà họ đâu thể làm gì được nên rộng lượng cho họ nhìn một tí đi haaa~
Satoru vừa nói vừa dựa sát bạn hơn nữa. Mặt bạn hơi nghệch ra một chút, đúng kiểu hết nói nổi.
T/b: haizzz...Anh đúng thật là cái gì cũng nói được nhỉ?
Gojo: Anh chỉ nói sự thật mà thôi, bé yêu à~
Nói rồi anh thích thú lấy ngón trỏ chọt chọt lên bên má đang dần ửng hồng của bạn rồi phì cười. Ngươi mắt bạn giãn to ra khi nhìn lấy dáng vẻ rạng rỡ đó từ Satoru, đó là nụ cười đẹp đẽ nhất mà bạn từng nhìn thấy trong suốt phần đời của mình. Bạn thề đó.
T/b: Satoru...em mong chúng ta sẽ mãi luôn như lúc này. Em không thể tưởng tượng ra viễn cảnh mà không có anh ở bên.
Satoru đang cười cũng trở nên im lặng một chút. Sau đó, anh đặt bàn tay to lớn của mình lên tay bạn, đan những ngón tay của cả hai vào nhau nắm thật chặt. Anh đưa lên môi mình và hôn vào mu bàn tay bạn, đôi mắt xanh lấp lánh ấy lại nhìn bạn với một nụ cười trên môi.
Gojo: Tất nhiên là sẽ như vậy rồi, em nghĩ anh là ai chứ? Gojo Satoru, anh đây, sẽ luôn luôn bên cạnh em dù cho có điều gì xảy ra đi chăng nữa! Anh chắc chắn...sẽ không bỏ lại em một mình đâu...
Cảm nhận không khí có hơi trầm xuống, anh liền lấy ra một cái túi giấy nhỏ, lắc qua lắc lại trước mặt bạn.
Gojo: Nè, nè, anh có cái này cho em đây~
T/b: Cái gì thế, Satoru?
Anh nhanh chóng lôi hai phần bánh ngọt ra, đưa cho bạn một phần.
Gojo: Là bánh ngọt đợt em bảo với anh là muốn ăn thử đó~ Lần sau, anh sẽ đưa em đến tiệm bánh ở Sendai, nghe nói sắp tới sẽ có vị bánh mới. Thật sự muốn thử nó cùng em. Thật sự đó...
⋘ ᴛʀᴏ̛̉ ᴠᴇ̂̀ ᴛʜᴜ̛̣ᴄ ᴛᴀ̣ɪ ⋙
(Gojo: Ahhh... Mình còn lời hứa với cô ấy, rằng sau khi dành chiến thắng với Sukuna sẽ dẫn cô ấy đi ăn loại bánh ngọt mới ra trong cửa hàng ở Sendai... Sau khi rời khỏi cái ngục môn cương chết dẫm đó, mình đã nhớ cô ấy rất nhiều, mình muốn tạo thêm thật nhiều khoảnh khắc đáng nhớ với cô ấy...chẳng lẽ mình lại thất bại trong việc làm người khác hạnh phúc à? Mình...lại bỏ người khác ở phía sau một...lần...nữa ư?)
Nghĩ đến đó mắt anh hầu như không thể mở được, Satoru hầu như không còn thời gian nữa rồi. Tim anh có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Và rồi với chút sức lực ít ỏi còn lại, anh ấy đã thốt ra những lời cuối cùng của mình. Anh thì thầm với bạn một cách nhẹ nhàng.
Gojo: Xin em hãy...tha thứ...cho anh...
Chỉ với những lời cuối cùng đó, đôi mắt xanh xinh đẹp của anh nhắm nghiền vĩnh viễn. Và bàn tay anh trượt từ sau đầu xuống vai bạn rồi nhẹ nhàng đáp xuống chiếc giường đẫm máu. Anh không còn thở nữa, mọi dấu hiệu của sự sống đã rời khỏi cơ thể anh mất rồi.
T/b: Satoru? Satoru!!! Không...không anh ơi! Tỉnh dậy đi, dậy đi anh! Mở mắt ra nhìn em đi, Satoru! Em không cho phép anh rời đi như thế này đâu! Không công bằng... Satoru...
Nhìn anh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay bạn, bạn như quên cả cách thở, tim đau thắt, bạn bật khóc nức nở. Ôm chặt anh ấy rồi gọi tên anh ấy trong sự đau đớn tột cùng.
T/b: Anh đang đùa em phải không? Anh không phải là kẻ mạnh nhất, anh không phải là quái vật, anh không phải là bất kì thứ gì hết. Anh chỉ là Gojo Satoru mà em yêu thôi...Satoru...em xin anh đấy...đừng rời đi như thế này... Em xin anh...
Mặc cho bạn có nức nở gọi tên anh đến mức nào, thì Satoru chỉ nằm bất động, cứng đờ trong vòng tay của bạn, cứ như anh đang trôi vào một giấc ngủ yên bình sau những mệt nhoài mà anh đã gánh vác suốt bao năm tháng qua. Nhưng lần này anh sẽ không tỉnh dậy nữa. Tiếng mưa rơi bên ngoài dội vào mái nhà sao nghe thật lạnh lùng, ảm đạm và tàn nhẫn quá, như thể ông trời cũng đang khóc thương cho sự ra đi của anh vậy. Gojo Satoru của em, đã chết.
"Ngày hôm đó, thế giới chỉ mất đi một người nhưng còn em thì mất đi cả thế giới của riêng mình..."
꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷꒥꒷‧₊˚꒷︶꒷
19 notes · View notes
muahexanhla204 · 5 months
Text
Tumblr media
Thú thật, trong một thời gian khá dài, tôi đã đứng từ xa ngắm nhìn cái poster Schindler’s list trôi bồng bềnh trên bảng danh sách phim Netflix của mình, và chưa bao giờ cho phép mình dừng lại ngắm nhìn quá ba giây bởi nó thuộc thể loại phim đen trắng. 
Bộ phim khơi gợi trong tôi câu hỏi về nguồn gốc chiến tranh và ý nghĩa của sự tồn tại.  Ban đầu, có lẽ cuộc chiến chỉ nằm trong đầu Adolf Hitler - một ý tưởng vừa tượng hình trong não bộ như một cơn gió thu nhẹ chỉ đủ sức làm lay động những chiếc lá vàng sắp lìa cành. Sau đó vào một ngày tháng 9 năm 1939, chẳng biết một con bướm nào đã vỗ đôi cánh để rồi tiếp sức cho cơn gió bé nhỏ kia trở thành một cơn cuồng phong quét sạch mọi nẻo đường nó đi qua. Khi đó, sinh mạng của con người Do Thái chỉ nằm vỏn vẹn một dòng duy nhất trên những danh sách mà đội quân SS thống kê để cai trị và chà đạp.
Tumblr media
Mở màng với gam màu nắng chiều vàng ấm cúng nhưng vô cùng buồn bã trong một căn phòng nhỏ, nơi các sắc màu vẫn còn hiện diện đầy đủ trên gương mặt các thành viên của một gia đình Do Thái tiêu biểu ở Ba Lan. Có lẽ đấy là buổi chiều cuối cùng trước khi người Đức tuyên bố chiến thắng và họ biết buổi lễ Sabbath này không thể kéo dài mãi. Hai ngọn nến lập loè trên bàn là linh hồn của buổi lễ. C��c cảnh sau đó vẫn còn màu sắc nâu vàng nhưng không còn sự hiện diện của đại gia đình Do Thái nọ. Kết thúc khi nến đã tan chảy chỉ còn lại hai ngọn tim đèn yếu ớt mở ra trường đoạn trắng đen của bộ phim, báo động một thời kỳ đen tối chính thức bắt đầu. Màu sắc lúc này như một tấm ảnh đã bị một đàn muỗi vằn khát máu bu kín, hút sạch chỉ để lại một màu đen trắng của tan tác và mùi tanh của sợ hãi. 
Tumblr media
Nội dung phim kể về Oskar Schindler, một doanh nhân máu mặt thuộc đảng Đức Quốc xã, đã khéo léo nhận ra chiến tranh mang lại cơ hội sản xuất thương mại với chi phí nhân công vô cùng rẻ mạt. Với lợi thế sở hữu các mối quan hệ thân tín với giới chính trị, quân đội Đức, Oskar đã mua lại một xưởng sản xuất địa phương tại Krakow rồi tái thiết lại thành một đế chế sản xuất nồi và chảo phục cho quân đội. Khi vợ ông đến thăm, ông hồ hởi chia sẻ việc kinh doanh trong quá khứ là vô nghĩa khi so sánh với hiện tại. “Mỗi thương vụ anh đã từng thử giờ anh đã thấy rồi, không phải do anh thất bại”. “Nó luôn thiếu hụt một thứ gì đó”. “Dù anh biết nó là gì, anh cũng không thể tạo ra nó. Nó tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại”. Cô vợ ngây thơ thắc mắc: Là may mắn sao anh? Câu trả lời cáo già của Schindler khiến tôi sởn da gà: CHIẾN TRANH. 
Sáu triệu người dân Do Thái đã chết không kể đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay em bé sơ sinh… Một số đã bị bắn khi đang đi trên đường, hoặc đang đẩy xe lao động cật lực, hay vừa ngồi xuống cột cọng dây giày. Một số bị tống vào lò hơi ngạt tập thể. Một số nấp dưới tủ chén. Một số dán mình dính vào gầm giường. Một số nín thở dưới hầm xí. Một số tháo chạy vào đường cống. Một số chỉ run cầm cập. Một số chỉ đứng nhìn vô định. Một số chỉ có tội già nua. Một số cứ nối tiếp nhau bước vào một cánh cửa mà không biết sẽ bị giết bằng thú vui tiêu khiển nào… Đau đớn nhất là lúc tôi tưởng tượng cảnh các cháu tôi bị bọn Pháp xít thảm sát, nước mắt tôi rớt lúc nào không hay.
Tumblr media
Quan chỉ huy SS - Amon Goth - đại diện cho tất cả sự ác độc của Đức Quốc Xã. Người hầu gái Goth đã tiết lộ cho khán giả thấy được sự tuyệt vọng của mình khi sống chung với một con quái vật đội lốt người. Cô đã chứng kiến nhiều vụ việc khi nòng súng của Goth nã vô tội vạ vào người dân Do Thái. Bất lực vì đã cố tìm hiểu lý do, nhưng cô không thể nào hiểu được. Những người bị bắn, “họ không ốm cũng không gầy”, “không làm chậm mà cũng không làm nhanh hơn bất kỳ ai”. “Càng chứng kiến Ngài Chỉ huy, tôi càng hiểu chẳng có nguyên tắc nào để có thể sống sót”.  Cô đã chấp nhận việc Goth sẽ bắn cô vào một ngày nào đó. Việc sống mà nơm nớp có người giết mình bất kỳ lúc nào thì chỉ là sự tồn tại của một bóng ma.
Phẫn nộ, uất hận, bàng hoàng, thẫn thờ là một mớ cảm xúc tôi trải qua khi bộ phim kết thúc. Nếu được định nghĩa lại từ “chiến tranh” trong từ điển, thì nó phải là địa ngục. Triết gia Jean Paul Sartre nổi tiếng của Pháp ở Thế kỷ XX đã từng suy nghĩ như vậy: Con người là địa ngục của nhau. Bạn ngẩm thử xem…
Tumblr media
Trong cái địa ngục đó, Oskar Schindler đã cầm ngọn đuốc rọi sáng màn đêm. Để giải cứu gần 1,200 người Do Thái, ông chiêu mộ họ dưới vỏ bọc thợ lành nghề cho xưởng sản xuất của mình. Với mỗi người được giải cứu, ông đã tiêu tốn một phần tài sản cá nhân. Và đến một lúc khi con số lên đến 1,200 người thì đó là tất cả tài sản mà ông có được; đến nỗi có một lần kế toán công ty, Itzhak Stern, phải vội vã đến hỏi Oskar xem ông ta có giấu mình bất kỳ một khoản tiền nào không vì với "độ hào phóng" như hiện tại thì có lẽ không bao lâu sẽ chẳng còn một xu trong tài khoản.
Điều làm nên vẻ đẹp của bộ phim chính là xuất thân của Oskar - một tên Phát xít,  nhưng người xem có thể nói ngay trái tim ông không thuộc về một đảng cầm quyền nào cả.  Ông đã trao cho những người nô lệ Do Thái niềm tin vào nhân loại giữa lúc hỗn mang nhất. Phân cảnh Schindler hôn một phụ nữ Do Thái khi cô ta cầm trên tay cái bánh kem đến chúc mừng sinh nhật ông thật đẹp. Một nụ hôn như bản tuyên ngôn về tình yêu và bình đẳng. Nụ hôn cũng là lời chế nhạo đối với những kẻ nhân danh đủ thứ trên đời để có thể trưng trổ thứ quyền lực thô thiển. Nếu có một tôn giáo mà tôi theo đuổi, thì đó chính là thứ tôn giáo cho phép con người ta trao nhau những nụ hôn như thế. 
Tumblr media
Thật may mắn khi cuộc thanh trừng người Do Thái của Hitler đã chấm dứt, nhưng dường như cánh cửa địa ngục trần gian mà ông ta đã mở ra sẽ không bao giờ thực sự khép lại. Những sang chấn tâm thần, nỗi sợ hãi, sự ô nhục vẫn còn vương lại đâu đó sẽ được truyền lại bằng cách này hay cách khác cho các thế hệ tiếp theo như một màng sương không màu chứa đựng bên trong những bóng ma chực chờ đội mồ sống dậy. Một cách tự nhiên, nó sẽ  được điều chỉnh vào gene của con cái của những con bướm sống sót sau cuộc di cư vạn dặm, như Ocean Vuong đã viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Định kiến là một bức tường dày. Cuộc chiến tranh nào cũng bắt đầu từ một ý nghĩ lệch lạc của một ai đó. Từ đó, máu và nước mắt sẽ tụ thành hồ và được chứa bên trong những bờ kênh tường dày kiên cố. 
Giữa muôn vàng cơ hội được sống như một ông hoàng, Oskar Schindler đã chọn cho mình một thế khó. Ông đã cầm đầu những công nhân Do Thái thoát ra cánh cổng địa ngục ở các trại tập trung.  
Tumblr media
Ai dám đứng lên cầm trên tay cây búa để đập nát định kiến của chính mình sẽ tạo nên phép màu nhân gian. Schindler đã làm được điều đó. Ông tự mua cho mình một tấm vé đến thiên đàng. Nhưng trước hết ông phải tự mình bước ra khỏi cái bậc cửa nơi ông đã đi vào (hay vô tình mở ra). Tự dưng tôi có cảm giác có lẽ ông đã nhận ra bên trên cánh cổng địa ngục đó ở phía bên này lại có một cái tên khác là “thiên đàng”. 
 Long hải, 08/05/2024
Nhân Trần
Tumblr media
P.S.
Trái ngược với các bài bình luận cho rằng trước khi "thức tỉnh" thì Schindler ban đầu chỉ là một tên tài phiệt Phát xít máu lạnh và trơ trẻn tự gán cho mình cái quyền thượng đẳng, tôi nhìn thấy một Oskar từ đầu bộ phim đã bị nuốt chửng bởi nỗi cô đơn và sự kinh tởm khi cố che dấu tính người để có thể tồn tại với thời cuộc. Tấm hình bên trên là khi ông đang ngồi tiệc tùng giữa giới tinh hoa tại Krakow, bạn nói xem ánh mắt đó có phải thuộc về một người đang tận hưởng say đắm không?
7 notes · View notes
Text
Nỗi nhớ em là màu gì, em biết?
Ánh chiều buông dần tím biếc chân mây
Hoàng hôn rơi qua vạt nắng đong đầy
Chút niềm riêng gửi trao câu chung thủy
Nỗi nhớ em là màu gì, nữa nhỉ?
Chiếc lá vàng rơi nhẹ xuống cỏ non
Những vu vơ theo con gió dỗi hờn
Buổi chiều thu trên lối mòn anh bước
Một cánh bèo đưa ngang trên dòng nước
Nền trời xanh tha thướt áng mây trôi
Bình yên nhé dù chỉ một chút thôi
Để đàn chim buông lơi đôi cánh nhỏ
Nỗi nhớ em là cánh hồng sắc đỏ
Giọt sương mềm rạng rỡ ánh ban mai
Niềm tin yêu qua hết tháng ngày dài
Bởi cảm xúc và đam mê mãnh liệt
Nỗi nhớ em là màu gì em biết?
Ánh mắt nhìn da diết phía xa xăm
Dù cuộc đời đi qua hết tháng năm
Vẫn vững bền như sắc màu của đất
Nỗi nhớ em màu gì anh yêu nhất
Giấu nụ cười sau ánh mắt tươi vui
Như bình minh lấp ló phía chân trời
Tiếng chim ca rộn ràng trong sương sớm
Nỗi nhớ em là chồi non vừa chớm
Là dịu dàng nuôi lớn những ước mơ
Để ngày mai đi qua hết đợi chờ
Những mầm xanh kết thành hoa tươi thắm
Bao yêu thương về từ nơi xa lắm
Vẫn lung linh như bảy sắc cầu vồng
Sau cơn mưa tận mãi phía đằng đông
Vẽ nên em từ đáy lòng...nỗi nhớ...!
@amansdreamwillneverdie
Tumblr media
37 notes · View notes