#Bao giờ lấy chồng
Explore tagged Tumblr posts
Text
〔Bài dịch số 1127〕 ngày 12.01.2024 :
Thật ra, cuộc đời chính là một câu hỏi trắc nghiệm rất lớn. Mỗi một người, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều đang phải đưa ra những lựa chọn.
Bữa sáng là sữa bò bánh mì hay là sữa đậu nành và quẩy? Công việc nên là nhân lúc mình còn trẻ liều chết một phen hay là dẫu cho gian khổ vẫn phải ép bản thân làm công nhân viên chức giờ giấc ổn định? Tình yêu là chỉ cần bản thân ta rung động hay là phải dùng nhà, dùng xe, dùng chứng minh tài chính mới được tính?
Chúng ta thường hay oan thán những áp lực của cuộc sống tới từ bốn phương tám hướng, ép chết đi những dũng khí dám yêu, dám hận, dám làm của chúng ta.
Chúng ta cũng luôn tin tưởng rằng con người phải biết tiến biết lùi, biết giữ lại đường lui cho mình mới là lựa chọn vững chắc nhất.
Khi tình yêu và tiền bạc trở thành lựa chọn, chúng ta thường nói, trái tim con người là thứ dễ thay đổi, vẫn là tiền bạc mới khiến chúng ta an tâm. Thế nhưng, bạn đã bao giờ đi hỏi những người có tiền chưa? Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời họ, rốt cuộc là buông bỏ tình yêu, hay là mất đi tiền bạc?
Tôi nghĩ tình yêu tốt đẹp nhất, là những lúc càng là khi khó khăn, hai con người vẫn có thể nắm chặt lấy đôi bàn tay của đối phương. Nhưng tình yêu tốt đẹp nhất, đương nhiên cũng cần vật chất làm vật dẫn để chồng đỡ nền móng của tình yêu.
"Ánh mắt ngây thơ nhìn đâu cũng là bạn bè, ánh mắt trầm đục nhìn đâu cũng là kẻ địch; ánh mắt sợ hãi nhìn đâu cũng là cạm bẫy, ánh mắt hám lợi nhìn đâu cũng là tiền bạc; ánh mắt buồn rầu nhìn đâu cũng là tang thương, ánh mắt vui vẻ nhìn đâu cũng là ánh sáng."
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
137 notes
·
View notes
Text
Câu nói nào bỗng khiến bạn cảm thấy ấm áp?
____________________________________________
1. Một ngày nào đó, áo sơ mi của tôi và đồ ngủ của em bị trộn lẫn trong máy giặt ở nhà. Em sẽ cáu kỉnh ăn bữa sáng do tôi nấu, dao cạo râu của tôi và mỹ phẩm của em bị lũ cún giày vò ném đi không thấy dấu tích, chúng ta cũng đã quên những lời nói khí phách khi còn trẻ, đêm đến em lấy tay làm gối miên man chìm vào giấc ngủ, muốn là người thức dậy đầu tiên vào sáng sớm để lắng nghe nhịp thở của em.
2. Bạn nhất định phải tin rằng ở bên đúng người thực sự có thể quét sạch bụi bặm trong cuộc đời, để dù có ở dưới tận cùng đáy vực, bạn vẫn có thể ngước lên và nhìn thấy những vì sao sáng.
3. Tại sao người trên tàu cao tốc lại rất im lặng nhưng người trên tàu hỏa thì lại nói chuyện rôm rả suốt chặng đường ?
Chuyến tàu cao tốc chở những ý niệm đến nơi phương xa, nó không cần quá nhiều lời nói, con đường phía trước tự có ánh sáng riêng, tàu hỏa thì mang nỗi nhớ quê nhà, muôn nghìn lời nói cũng chỉ là một nỗi nhớ nhung.
4. Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi vẫn sẽ chọn làm quen với em, tuy sẽ chồng chất nhiều vết thương, nhưng những ký ức ấm áp trong lòng không ai có thể mang đi được, cảm ơn em đã hiện diện trong sinh mệnh của tôi.
5. Giữa hai từ "hiểu" và "thấu hiểu" tôi thích từ "thấu hiểu" hơn. Điều đó có nghĩa là tôi sẵn sàng bước vào thế giới của bạn, chấp nhận cuộc sống không như ý của bạn, ngắm nhìn khoảnh khắc bạn tỏa sáng, không ngại chạm vào những góc khuất sâu thẳm nhất trong tâm hồn bạn và chấp nhận tất thảy chúng.
6. Ngay cả khi bạn nằm trên ghế sofa ba ngày không kéo rèm cửa, bật khóc vì không biết nên mang đôi tất nào, tôi cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu bạn.
7. Khi bạn khóc, não sẽ giải phóng endorphin để giảm đau buồn và cải thiện tâm trạng. Đây là lúc não bạn vỗ nhẹ vào lưng bạn và nói: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi".
8. Trong tất cả những lời từ biệt, tôi thích nhất câu “hẹn gặp lại ngày mai”.
9. Nếu bạn có ghé thăm, nhưng tôi không có ở đây, xin hãy bầu bạn với những bông hoa ngoài cửa nhà tôi một lúc. Chúng rất ấm áp và tôi đã ngắm chúng rất nhiều ngày qua.
10. Có bao nhiêu người đã yêu bạn ở tại giây phút tuổi trẻ tươi đẹp, là giả vờ hay thật lòng ngưỡng mộ vẻ đẹp của bạn, chỉ có duy nhất một người vẫn yêu tín ngưỡng trong tâm hồn bạn và yêu cả những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua ấy.
11. Có thể bây giờ, người bạn thích chỉ nhìn thấy một mặt ảm đạm của bạn. Nhưng vào một ngày đẹp trời nào đó, sẽ có người sẵn sàng đi vòng quanh bạn và nhìn thấy khía cạnh tỏa sáng của bạn.
12. Cầu mong có thức ăn trong bếp, nụ cười trong phòng khách, những cái ôm trong phòng ngủ, cầu mong bạn và người ấy một chén cơm một muỗng cháo, một nét nhăn mày một ý cười.
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#dịch#nỗi buồn#suy nghĩ tích cực#yêu đời#thanh xuân#thanhxuan#cô độc#cuocdoi#cuocsong#vui vẻ#văn học#vui#hạnh phúc#yêu đương#khám phá#dũng cảm#tương lai#niềm tin#thế giới#manh me#chialy#suutam#quakhu#uocmo
145 notes
·
View notes
Text
🌷 VÌ SAO 'MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI' QUAN TRỌNG
Bài viết của Chi Ca, một nhà nghiên cứu xã hội học Trung Quốc.
Gần đây tôi biết được câu chuyện này trên Weibo (mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc).
Cô gái và chàng trai yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và tiến đến hôn nhân vài tháng sau đó. Sau vài ngày ở nhà chồng, cô gái cảm thấy hối hận về quyết định kết hôn vội vàng của mình khi chứng kiến cảnh bố chồng đối xử với mẹ chồng.
Ông bố chồng bán tạp hóa còn mẹ chồng đảm nhiệm ngày ba bữa cơm. Hàng ngày, dù mẹ chồng tất bật với lau dọn, nấu nướng, giặt giũ còn bố chồng chỉ biết ngồi uống trà và đọc báo. Bà mẹ chồng bị đau lưng nhưng không bao giờ được hỏi han, ông chỉ la mắng mỗi khi bà làm việc chậm hoặc không làm ông hài lòng.
Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, cô gái nói rằng cảm thấy bố chồng quá đáng. Chàng trai trừng mắt: "Bố là người kiếm ra tiền nên có quyền như vậy". Câu trả lời khiến cô gái ngỡ ngàng.
Khi cô gái và chàng trai bắt đầu sống chung, cô cảm thấy mình là hình bóng của người mẹ chồng khi một mình làm việc nhà mà không có sự giúp đỡ của chồng. "Mỗi khi đi làm về, chồng tôi kêu đói nhưng sau đó chỉ sà vào tivi hoặc chơi game điện thoại. Bất cứ khi nào được yêu cầu giúp vợ nấu ăn và dọn dẹp, anh đều trừng mắt quát: Nấu ăn, dọn dẹp không phải là thiên chức của phụ nữ sao", cô gái kể.
Cho đến một ngày, cô không chịu nổi và ra tối hậu thư cho chồng, hoặc là thay đổi, hoặc là ly hôn. Cô nói trên Weibo: "Tôi thực sự hối hận vì không đến nhà anh ấy sớm hơn..."
Tạ Phúc Chiêm, giáo sư Viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ về cuộc hôn nhân hạnh phúc của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương: "Rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc sống của cặp đôi này bởi ngoài tình yêu, họ còn như những người bạn, chia sẻ ngọt bùi với nhau trong mọi hoàn cảnh. Thế nhưng không phải ai cũng hiểu thái độ khoan dung và hòa nhã mà bà Dương dành cho chồng đều học được từ chính bố mẹ bà".
Bà Dương sinh ra trong một gia đình tri thức tại Bắc Kinh. Bà kể: "Cha luôn chăm sóc và tôn trọng mẹ. Mối quan hệ này rất hiếm xuất hiện trong xã hội cũ. Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau. Tình yêu tuyệt vời của họ đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tôi đối xử với bạn đời của mình sau này".
Cảm nhận được tình yêu thương bố mẹ dành cho nhau, sau này con gái của nhà văn Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương cũng có một cuộc hôn nhân viên mãn bên người chồng là một giáo viên lịch sử.
"Những đứa con luôn vô thức mang thói quen hình thành trong gia đình vào cuộc hôn nhân sau này của chúng. Nếu cha mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận, con cái có thể học cách chăm sóc và trân trọng bạn đời khi chúng lớn lên. Nếu cha mẹ sống không tình yêu, luôn cãi vã, khi đứa trẻ có gia đình, chúng sẽ khắc nghiệt và thờ ơ với nửa kia. Chúng sẽ tiếp tục bi kịch hôn nhân của bố mẹ mình", ông Tạ Phúc Chiêm, giáo sư của học viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ.
🌷 HÔN NHÂN NHẤT ĐỊNH PHẢI NHÌN VÀO HOÀN CẢNH GIA ĐÌNH, BỞI VẬY NGƯỜI XƯA MỚI CÓ CÂU THÀNH NGỮ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI".
Một số người không đồng tình với quan điểm này bởi cho rằng nó không đúng thực tế. "Đến Lọ Lem còn lấy được hoàng tử" hay "Rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu vẫn lấy những chàng trai con nhà nghèo đó thôi?"
"Người ta yêu nhau bởi năm giác quan, nhưng sống với nhau nhờ ba điều tương đồng: tri thức, kinh tế và tình yêu thương của gia đình", ông Tạ Phúc Chiêm khẳng định, đồng thời nhấn mạnh "Trong chuyện cổ tích, chưa bao giờ người ta nhắc tới việc sau khi kết hôn với hoàng tử, Lọ Lem sống có thực sự hạnh phúc hay không? Cũng không ai đưa ra một ví dụ cụ thể về việc một thiên kim tiểu thư nhà giàu có thực sự hòa hợp với một ông chồng xuất thân từ gia đình nghèo hay không?".
Thái Khang Vĩnh – MC truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc trong chương trình "Khang Hy đến rồi" từng nói: "Môn đăng hộ đối theo quan điểm cá nhân tôi phải là sự cân bằng về trình độ văn hóa cũng như hoàn cảnh sống của hai con người. Hoàn cảnh sống không giống nhau sẽ có thế giới quan khác nhau. Nếu hai người có khoảng cách lớn giữa ba sự tương đồng, dù họ yêu nhau nhiều đến đâu, cuối cùng sẽ gặp rất nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống thực".
Nam MC kỳ cựu này lấy ví dụ, người vợ muốn đi xem một bộ phim, nhưng chồng lại gạt đi "Tại sao lại phải tiêu số tiền đó trong khi có thể xem video ở nhà". Hay như bạn muốn theo học một lớp tiếng Anh, chồng lại quát "Chẳng học được gì ở những lớp xô bồ như vậy đâu". Bạn muốn có những chuyến đi kỷ niệm lãng mạn, nhưng vợ lại cho rằng việc làm đó quá lãng phí...
"Trong hôn nhân không chỉ có trăng sao, hoa lá trên trời mà còn là dầu, mắm muối của thực tế. Nếu bạn muốn nhìn thấy nhau trong những vấn đề tầm thường này, bạn phải chọn những người có giá trị tương tự như mình", Thái Khang Vĩnh nói.
Những cuộc hôn nhân bền vững, lâu bền không chỉ dựa vào tình yêu của hai người, mà còn dựa nhiều vào gia đình của hai bên. Đó không chỉ là đo lường về năng lực kinh tế, cũng như trí thức, mà là tìm hiểu liệu gia đình đối phương có cho họ khả năng "biết yêu thương" để cùng bạn đi đến cuối con đường hay không. Vì vậy, khi quyết định cưới một ai, trước hết phải xem gia cảnh của họ như thế nào.
Vy Trang (Theo sohu)/VNE
Sưu tầm: Facebook
--------------
52 notes
·
View notes
Text
Hôm nay là tròn 1 tháng lẻ 3 ngày tôi bị mất xe. Ông nào nói: “Đà Lạt hiền hoà, để xe giữa đường cũng không sợ mất!” thiệt đúng ghê, để xe trong sân nhà mới mất.
Chuyện cái xe gắn bó với mình 17 năm trời bị mất là một câu chuyện dài và buồn, nhất là khi cái xe đó do ba mua cho tôi! Có lẽ tôi sẽ kể lể về những điều vẩn vơ khi nghĩ đến, nhìn thấy hay nhớ lại về những thứ, những điều ba làm cho mình ở một dịp khác, bây giờ tôi chỉ muốn nói về những lần book grab vì mất phương tiện đi lại hàng ngày.
Tháng trước tôi cũng hay đi, lên cơ quan, đi gặp khách, bạn bè hoặc đơn thuần là muốn ra ngoài. Tôi đi nhiều đến độ, mỗi ngày, trừ những hôm mệt, là tôi biết thêm bao nhiêu mảnh đời trong cuộc sống này, lấp đầy cái thế giới vốn dĩ “chật hẹp” của mình.
Có hôm gặp anh tài xế tử tế, đi qua một đoạn đường mới đang làm, nhiều sình lầy. Ảnh bọc hai cái bao nỉ vào trong bánh xe chỗ tôi ngồi, bảo để sình đừng bắn vào quần áo. Ảnh là một trong những tài xế chu đáo hiếm hoi. Người Bắc, cùng vợ vào mưu sinh, chạy sáng chiều về phụ hàng giúp vợ, vậy mà cứ luôn miệng khoe con ảnh lớn rồi, nên đỡ cực hơn “hồi đó”. Ủa lớn cỡ nào vậy anh? Lớp 10 với lớp 5. Trời đất, vậy vẫn phải lo, chớ lớn mấy đâu anh. Ổng cười hề hề.
Bữa khác, gặp bạn trông trẻ người. Hỏi ra thì biết là thầy giáo dạy Văn. Mà bạn than, em làm giáo viên hợp đồng vì không có hộ khẩu, mà lương thấp quá, em ráng học lên để đi dạy Đại học, giờ nào rảnh thì đi chạy grab kiếm thêm. Tôi hỏi, sao ngày xưa em không học ngoại ngữ, bạn bảo em chỉ thích Văn và giỏi Văn thôi. Chắc cái nghiệp đó anh, giáo viên Văn cực lắm. Mà hỏi ra, sáng ra còn phải chở vợ đang bầu đi làm, nhưng bạn bảo con em là con gái anh ạ, ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng. Ừa, con gái thì cưng rồi. Mà cái nghề Văn, sống ngay cũng nghèo mạc, khổ cực trăm bề, buồn.
Rồi gặp em sinh viên năm cuối, nói suốt đường về. Anh, em cố chạy sớm hơn để bắt khách người ta hổng bắt, có tiền, xong tối đi học Anh văn để sau xuống Sài Gòn, xin công ty nước ngoài. Bạn em nói mới ra trường xin công ty nước ngoài lương cao hơn. Tôi nói mày chọn chi nghề đi công trường cực chết cha… Nó dễ thương mà nhỏ xíu, không dám hỏi tuổi lại sợ mình già hơn trái cà.
Chuyện đi grab còn làm tôi nhớ lại đợt ở Quy Nhơn. Ngày cuối, tôi book grab ra bến xe, gặp nữ nhân bốn mươi hai tuổi mà đẹp gái, trẻ trung xì tin lắm luôn. Nữ nhân nói giọng rặt xứ Nẫu, lại nói nhanh, tôi tập trung nghe gần chết mới theo kịp chuyện nữ nhân kể. Chị hỏi giờ tôi về đâu. Tôi bảo về Đà Lạt. Chị lại hỏi xuống đây chi mấy ngày này, trời thì mưa, đi du lịch phải biết chọn ngày chớ. Tôi nói em xuống thăm người yêu cũ sắp lấy chồng chị ơi. Trời quơi, dẫy na, gì nghe buồn dẫy ông. Mà thôi, đàn bà con gái nó vậy đó em, sát bên nách nhau còn không giữ được nói gì xa xôi vậy. Rồi chị không để tôi buồn, chị kể tiếp đủ thứ chuyện. Trời, em tin hông, chị chạy một năm rồi mà lên 10 ký, sáng chạy, trưa về nghỉ ăn cơm, tối chạy. Mà em tin hông, bữa chị gặp thằng kia, nó bắt chị chở ra tới Phù Cát, xong chị về xe không, nắng mà lỗ chổng cẳng luôn em. Em tin hông, chị còn chơi Audition, đi họp offline, xong già quá giờ hổng dám đi nữa, có đứa nhỏ tuổi hơn con chị nữa thấy quê quá. Em tin hông, có bữa chở cha kia xỉn, chở xong xuống kiếm chuyện không trả tiền, chị dzọt cho lẹ, không thôi nó làm gì… Xong gần tới bến xe, em tin hông, bữa gần tới chị không cho nhỏ kia xuống, biết sao hông, chị chưa kể hết chuyện ai cho em xuống, ngồi đó đi. Tôi bảo: Chời ơi, vậy giờ em có được xuống không? Ừa thôi cho em xuống, đừng buồn nữa nghen, chừng nào có người yêu cũ nào lấy chồng nữa, xuống đây book xe chị, chị… kể chuyện tiếp cho nghe. Phụ nữ làm nghề đàn ông, mà dễ thương thấy ớn.
Bữa nào gặp mấy ông chú, than trời ơi nó bắt tao nộp lý lịch tư pháp, đi xin mất mẹ ngày chạy, trời ơi, tao đang chạy Grab, vừa cái app Shopee chưa kịp chạy cái nó cắt luôn, mất nết dễ sợ; có bữa gặp mấy anh bán than thôi rồi, khổ lắm em ơi, tiền lẻ không…, blah… blah…
Mà tính tôi hay nhiều chuyện, lên xe hay hỏi.
Nói chung cuộc đời vẫn khổ, và người ta vẫn sống.
Tôi thấy bây giờ nhiều người nói chuyện lớn lao quá, làm giàu, tiền tỉ, xe hơi, cứu thế giới… Mà tôi nghĩ, những cái tí hin như vậy, mới là chúng sinh mà ông Phật dạy, ăn, hít thở, mưu sinh, xô bồ, nghiệt ngã. Rồi cũng qua một kiếp người…
7 notes
·
View notes
Text
Những ngày cuối năm sống trong vô định
Công việc: Có lẽ mình sẽ làm được ở đây tròn 1 năm và ngọn lửa nhiệt huyết của mình sẽ tắt hẳn vào cái ngày mình ko còn cố được nữa. Mình chưa bao giờ tưởng tượng ra 1 ngày đi làm chỉ để kiếm tiền như thế này. Ko niềm vui, ko háo hức, ko cảm thấy cống hiến hay phát triển được gì. Từ 1 người năng nổ, xuất hiện nhiều trên các trang của cty, lo lắng về kq kinh doanh, giờ mình sang cty này - vô danh, ko vị trí, ko dc công nhận, vô hình vô dạng.
Tình cảm: mình có kiểu quan tâm mình muốn, cảm giác mình cần và sự thoải mái mình mong đợi nhưng lại chẳng dám gọi nhau là gì. Mình ko muốn nói nhiều về vấn đề này vì ngay cả bản thân mình, nếu hỏi mình có dám chấp nhận 1 danh phận ko, mình ko chắc. Câu chuyện cốc nước, người ta chọn 1 cốc nước đầy, mình giật mình nhìn ra nó vơi. Thật ra, hình ảnh cốc nước đó ko rõ ràng, mập mờ, y như chúng mình.
Gia đình: từ ngày bố ép mình phải sớm lấy chồng, mình cảm thấy ko thoải mái khi ở nhà nữa vì chỉ cần thấy mình là bố sẽ than về việc mình chẳng có ai. Ko phải mình ko lo nhưng mình chẳng biết phải thay đổi mindset bản thân ntn để quen 1 ng hợp làm chồng. Mình thích kiểu yêu đương gà bông của mình. thích rồi yêu. mình sợ 1 ngày mình thích và phải kết hôn. mình thích mọi việc có kết quả nhg sao chuyện này mình lại sẵn sàng?
Bản thân: mình đi học piano. thứ duy nhất cứu rỗi mình vì lúc đó mình được tập trung, mình học cái mới và khai phá bản thân ở 1 lĩnh vực mình hoàn toàn ko có năng khiếu. Bố thì hỏi tại sao bây giờ lại đi học trong khi mình ko có năng khiếu. Mình ko trả lời, đó là lựa chọn của mình. Mình luôn nói mình mù nghệ thuật nhg mình lại đc đến 3 giáo viên khen rằng cảm âm tốt và có khả năng về nghệt thuật. có thể họ động viên, mà cũng có thể mình như thế thật thì sao nhỉ.
7 notes
·
View notes
Text
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nh���t.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
#trích dẫn#tình yêu#love quotes#quotes#thanh xuân#tuổi trẻ#books#cute quotes#trích dẫn hay#nàng thơ#quan trọng#hối tiếc
111 notes
·
View notes
Text
Tui quen bạn này. EQ của bạn cao cực.
Có một hôm anh sếp đối tác cùng đi ăn, cầm nhầm cốc nước của bạn lên uống một ngụm.
Uống xong, anh mới ngờ ngợ nhận ra. Anh xin lỗi rối rít.
Bạn vui vẻ đáp, có nhầm gì đâu anh, cốc này em cố tình rót cho anh đấy mà.
Ai cũng bớt ngượng.
Sau này khi nói về câu chuyện đấy, anh sếp khen bạn “nhảy số nhanh thật”, cứu anh một pha mất mặt.
Bạn bảo ngày xưa bạn đi thử việc chỗ ông sếp Nhật. Có một lần tương tự khách hàng cầm nhầm cái đĩa của bạn. Họ xin lỗi, bạn bảo không sao. Họ chu đáo lấy cho bạn cái đĩa khác.
Hôm sau bạn bị cho nghỉ việc.
…
Tui lại quen một bạn này.
Trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo. Kẹo ngon lắm.
Thi thoảng bạn lại mang ra mời mọi người.
Có một lần cô em ở bộ phận khác bị hạ đường huyết, bạn nhanh nhẹn móc túi kẹo ngọt của mình ra, xé vỏ rồi đưa cho. Bạn dặn cô bé nghỉ ngơi một tí đi công việc để anh hỗ trợ.
Hôm sau bạn trở thành idol của cả công ty, con trai mà chu đáo quá thể.
Bạn từng bị bạn gái chia tay vì vô tâm vụng về.
Hai người đi chơi cùng nhau, cô ấy chóng mặt, bạn chỉ biết đứng như trời chồng mặc kệ, để cô ấy tự sang đường, tự vào siêu thị mua kẹo, rồi tự tới bệnh viện kiểm tra.
Sau khi níu kéo cô ấy không thành, trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo.
…
Có bạn kế toán mới vào, ngay trong tuần đầu tiên đã tách xong chi phí doanh thu của cả chục bộ phận chồng chéo trong công ty.
Lượng công việc này, trước đấy thuê kế toán ngoài, người ra báo một tháng làm việc và tiền công dăm chục triệu.
Ngay tuần thứ hai bạn đã mở liên tiếp mấy buổi thuyết trình hướng dẫn sử dụng bảng biểu, để “anh chị em hạn chế điền sai số liệu”.
Slide trình chiếu đẹp lung linh. Vừa hài hước vừa dễ thương, lại dễ hiểu. Đi học xong về mọi người làm bảng biểu nhàn hẳn.
Mọi người thích lắm. Sếp bạn đề nghị cho bạn rút ngắn thời gian thử việc. Thử một tháng thôi chứ thử gì nhiều. Làm tốt thế này.
Có một hôm nói chuyện xàm giờ nghỉ, bạn bảo, lúc mới ra trường bạn bị đuổi việc tận mấy lần.
Lần nào không bị đuổi thì bị chê.
Bạn làm bảng biểu từ 1 tỏi nhầm thành 100 nghìn. Báo cáo ngày 3 phải gửi cho đối tác để thanh toán kịp thời, ngày 5 bạn mới nhớ ra rồi vội vàng gửi. Sai bung bét.
Sếp của bạn lúc ấy bảo cho bạn lên chính thức cho đúng luật. Nhưng nếu tháng sau vẫn làm ăn không ra gì thì tự xin nghỉ đi.
…
Tui cũng quen một bạn. Bạn này ai cũng quý.
Trong nhà bạn luôn đầy tủ hoa quả đồ ăn vặt. Chẳng bao giờ đói được. Nửa đêm buồn mồm vẫn có đồ ăn, thích gì ăn đó.
Bạn không gầy nổi. Bạn bè bạn cũng không gầy nổi.
Tui thích qua nhà bạn nhất trong đám bạn bè quen biết. Tại nhiều đồ ăn ngon.
Có lần bạn kể, hồi xưa đi làm bán hàng, ông chủ nợ lương, nửa đêm về tới phòng trọ đói mờ mắt nhưng không có gì ăn được.
Trong tủ lạnh chỉ còn mỗi hai quả mướp đắng với mấy thìa đường. Gas thì hết rau thì héo.
Bạn ăn mướp đắng chấm đường, vừa ăn vừa khóc.
Khát khao lớn nhất của bạn là kiếm thật nhiều tiền để có hẳn một tủ đựng đồ ăn. Không còn phải đói thêm lần nào nữa.
…
Những bạn ấy, đi ra đường ai cũng khen tháo vát chỉn chu. Giỏi giang.
Thi thoảng còn được người này người nọ lấy làm tấm gương để noi theo.
Nhưng họ từng ngu ngốc. Từng kém cỏi vụng về.
Nhưng họ biết nhìn nhận, và nỗ lực tự hoàn thiện bản thân
______
© Chà
12 notes
·
View notes
Text
Một trích đoạn trong tác phẩm mà có thể nói xem một lần, nhớ cả đời.
“Tiểu Hiểu,
Gần Tết rồi, chú vừa làm hai đĩa bánh bao nhân đậu. Khi lấy chúng ra khỏi nồi, khói mờ hết mắt chú. Năm nay chú vẫn để dành một đĩa cho cháu. Chú luôn bảo hai đứa, đồ ăn nấu tại nhà là ngon nhất, đồ ăn tiệm không so được đâu. Chú luôn muốn gửi đồ ăn cho cháu nhưng chú không dám hỏi Kiến Thanh. Gần đây Kiến Thanh có vẻ chín chắn hơn. Chú biết việc đó là nhờ cháu.
Về duyên phận, miễn hai đứa không phụ lòng nhau là đủ rồi. Sống cùng nhau trọn đời rất khó.
Có thể cháu phải già đi mới hiểu những cảm xúc đó. Là bậc cha mẹ, người cháu chọn làm chồng hay cháu có thành đạt hay không không thật sự quan trọng. Chú chỉ mong cháu có cuộc đời cháu mong muốn và sống khoẻ mạnh.
Giờ chú già rồi, mắt lại loà, Kiến Thanh cứ nói chú chả biết gì. Năm đó ở ga tàu, chú cứ tưởng chú đang nắm tay cháu, hoá ra không phải. Sau đó chú nhận ra, dù hai đứa không thành đôi, ta vẫn là một gia đình.
Tiểu Hiểu, phải tự chăm sóc mình. Lúc nào thấy mệt hãy về đây.”
Credit: us and them (2018)
#us and them#usandthem#chungtacuasaunay#quote#quotes#trichdan#trichdanhay#tamsu#codon#tinhyeu#motminh#buon#thattinh#cuocsong#love#metmoi#tet#chialy
90 notes
·
View notes
Text
Post hơi dài, nếu ai có đọc đc, cho tui xin 1 cái ôm tự nhiên đc ko?
Sau sinh hay có Hội chứng mất ngủ sau sinh thế và tui ko trượt phát nào luôn. Kiểu rất mệt nhưng con nó quằn cho mệt hơn càng khó vào giấc. Rùi khi đã ngủ đc lại vô cùng khó để dậy haizz
Dạo này tui rất buồn vì chồng tui á, con thì đỡ lo hơn rồi vì tụi này ko bao giờ ngừng lo, nên cx quen. Trước kia zk ck tình cảm bao nhiêu có con vào tự nhiên mấy thứ cơ bản bị quên đi như ôm hun dỗ dành cái biến mất liền.
Lúc bầu bí bụng tui nó to ra thì cx hơi vướng ko nằm ngủ ôm đc, tui phải dùng chiếc gối cho bà bầu để nó đỡ bụng. Vậy là zk ck tui ko ôm nhau ngủ suốt 9 tháng 10 ngày, mặc dù tui thích điều đó lắm, tui muốn ôm ngủ, dù làm mẹ nhưng tui vẫn là "em bé" mà 🥹 nhất là bầu cx nhạy cảm và thèm đc ôm an ủi, ôm cho hết quạu. Ck tui thì lúc nào cx ngủ trước tui :)
Nhưng rồi tui có nói chuyện vs 1 chị cx bầu và sinh gần ngày cùng, chị ấy kể 2 zk ck vẫn ôm nhau ngủ bthg, trừ những hum chị ấy đau lưng quá cần đến chiếc gối đỡ thì mới ko ôm ngủ đc thui chứ ko ôm ck ko ngủ đc, làm tui cx ghen tị.
Đến lúc sinh con thì lại kêu vướng con phải chăm nên quên mất. Tui cx ok. Ck ngủ trc tui say sưa, có hum tui tắc sữa phát sốt đau mình mẩy hết người gọi ck ngủ ngay bên cạnh mà ko đc, tui mệt mỏi khóc ướt hết gối, sụt sùi vì đau đầu, sốt mà ck chỉ ngủ ko gọi đc, tui ko bao giờ quên đc đêm hôm ấy làm tui buồn như nào.
Có vài lần tui đặt con nằm rìa để vk ck tui nằm cạnh cho thoải mái, con cx đã ngủ đêm ổn r. Vậy mà ck tui cx ko thèm ôm tui ngủ lấy 1 cái 🥹 đến nỗi mà tui vã quá tui ôm ổng trc mà ổng cx ko thèm ôm lại tui...và ổng lúc nào cx ngủ trc, nên ko bao giờ bít tui tủi thân khóc như nào, có những cơn đau ngực ra sao, con dậy phải vỗ về trấn an nó đi ngủ. Hnao tui mệt quá muốn ngủ kêu ổng dậy bế con dỗ nó vào giấc lại đi thì ổng đâu có biết dỗ đâu, con bé càng khóc thét hơn, vẫn là tôi phải dậy, biết thế rồi tui dậy ngay t��� đầu dỗ nó tẹo cái xong, nh tui cx mệt lắm muốn lười 1 đêm... nhưng ko lười nổi...
Sau đó tui nảy ra 1 ý khác là để sẵn cái thảm ngủ của con ra rìa để tui nằm giữa, thế nào đến giờ ck đi ngủ ổng để lại cái thảm ra giữa luôn, thế là bọn tui lại bị ngăn cách. Tui nói thẳng vs ck là em cố ý để vậy rùi mà anh còn để cái thảm vô lại, ck nói tại zì vướng con mà, khó nằm ôm đc ?! Thui từ giờ để vk ck mình nằm ôm nhau cho con ra rìa.
Rồi là ôm nhau zữ chưa? Ổng quên lời ổng nói rùi, tui vẫn chẳng nhận đc cái ôm nào.
Ck lo công việc, tui lo con, chẳng có điểm gì chung giữa chúng tôi cả. Bữa nọ 2 zk ck đi xem film Mai, tui cx thấy có khoảng cách rùi, thấy mọi thứ ko còn như trc nữa, cảm xúc đã thay đổi nhiều rùi, còn chẳng dựa vào nhau gác đầu, cứ thế ăn bỏng uống nước ngồi xem từ đầu đến cuối, đoạn nào cười thì cười đoạn nào sến sến bỗng nhiên thấy nổi cả da gà.
Cam nhà tui bỗng 1 ngày bỏ bình và tui đang nhờ bà nội tập cho ti bình lại. Vậy là đêm lúc nào tui cx phải dậy 1-2 cữ thậm chí là 3-4 để cho em ti. Ko như trc kia đêm tui có thể nhờ ck dậy pha sữa bế con cho nó ăn rùi t ngủ đc giấc. Tui cx chấp nhận kiên trì bế con ti vừa ti vừa ngủ gật chả đc cái giấc nào trọn vẹn, ổng đc ngủ ngon, tui cx nghĩ thui cho ổng nghỉ để ổng còn đi làm, chỗ làm xa, cviec thì cần tỉnh táo nên đêm lúc nào cx chỉ có tui dậy lọ mọ thay bỉm cho con ăn, đợt này con tui cx đỡ hơn rùi.
Có hum đêm tui bế con vì nó quấy quá, tui ko lấy đc đồ, nhưng ổng cx mới ngủ thui, tui gọi ổng dậy để lấy giúp tui mà mãi ông ko nghe thấy. Tôi đạp cái vì tay còn phải bế con, bảo là sao nay ngủ sớm thế. Ổng quay ra cáu vào mặt t bảo: "đang ngủ cứ gọi gọi gì ĐANG NGỦ" rồi ngủ tiếp luôn mặc kệ 2 mẹ con. Khoảnh khắc ấy tui có chút hối hận, hối hận vì sao có thể lấy phải người tồi tệ như vậy.
Thực ra khách quan mà nói như vậy cx chưa đến nỗi tệ, nh người đón nhận điều đó là người vợ lại vô cùng tệ.
Tui cz tức và buồn, buồn nhiều hơn. Tui cx chả nghĩ gì nữa, tui cứ sống thật. Tui ghét ck nhiều hơn, thấy ck rất vô dụng, tui tự làm đc mọi thứ, chẳng cần nhờ vả gì nữa. Có hum tui nhìn cx tức thế là ck đang ngủ ngon tui tát cho cái để dậy lấy đồ cho con hộ tui vì nó quấy. Ck dậy tức lắm, chắc nhìn tui trông cx ghét hẳn và luôn doạ rồi có ngày vũ phu cho :)
Tui thèm đi làm, đi làm để khỏi phải nghĩ nhiều hay ở nhà trông ngóng ck về, nh đi làm rồi thì sẽ lo lắng cho con.
Tui thỉnh thoảng ghen tị với những người bạn của tui. Con theo bố, bố bế khéo chăm con ngoan, mẹ chẳng phải làm gì, luôn yêu chiều con và vk. Tui biết ko nên so sánh như vậy vì t biết ck cx rất vất vả để làm việc nọ việc kia, cx cố gắng vì con nhưng lúc tui cần thì ổng chẳng giúp đc việc gì cả. Như kiểu dỗ con hộ t ổng ko làm đc, hay những việc đơn giản như dọn dẹp, cách chăm con bthg t làm mỗi ngày lù lù ra đấy ko biết để ý đỡ đần tui, vật lộn vs con rất cực, rất khổ tâm chỉ muốn gào lên một trận là: "Mày có im đi kooooooo, mày khóc nữa tao ném mày đi giờ đấyyyyy, tao đang cố gắng làm rồi đâyyyyy" nhưng lại chịu đựng thêm chút, thỉnh thoảng tét đít con hư, thỉnh thoảng cáu xíu rùi lại hôn hít con...
Ôm ấp đã kiệm rùi thì việc vk ck cx đừng có nghĩ đến thường xuyên hay zui zẻ ko, không nha! Chán chẳng buồn nói thêm.
Thậm chí khi tui có khúc mắc gì, ổng chẳng bao h bênh tui, dù chỉ 1 câu.
Lấy ck hơn 1 năm rùi nhưng tui vẫn ko quen đc hay hoà hợp đc vs nếp sống nhà ck. Tui quen ở nhà đc ăn nhạt, mẹ nấu ngon hay thỉnh thoảng nghĩ ra món j làm là sắn tay làm thể hiện cho bố mẹ lun. Còn ở đây mẹ ck tui nấu rất mặn và nhiều dầu mỡ ko tốt cho sk, tui cx góp ý rùi mà chắc bà quên. Cho nên nhiều khi ăn uống tui rất chán, thậm chí có những bữa ko có nổi 1 đĩa rau luộc, tui thèm rau, rau luộc thanh đạm, chứ ko đòi hỏi j sơn hào hải vị. Nhiều khi tui muốn tự nấu cơm cho 1 mình mình ăn thui, theo kiểu của tui, đơn giản thanh đạm mà đầy đủ chất. Tui đã từng nấu kiểu của tui cho cả nhà ăn nhưng đều có vẻ ko hợp lắm, đồ tui nấu đều thừa cả. Tui ko ăn đc đồ để tủ lạnh chiên đi chiên lại hay để quá lâu vì bụng dạ tui nhạy cảm lắm, nó đau bụng liền. Đã mấy lần mẹ ck tui nấu đi nấu lại rùi đồ ăn cất tủ lạnh để cả tuần liền bừa phứa, tui ko biết cứ ăn rồi lại đau bụng. Tui bầu và cho con bú dính bn chưởng rồi, vậy mà bà chả bao h để ý đến chế độ ăn của tôi. Tui thực ra cx ko đòi hỏi và cx chẳng muốn bàn đến, vì tôi biết phận tui con dâu ko thể thay đổi đc 1 bản ngã đã hình thành từ quá lâu.
Tui ko dám kể vs bố mẹ mình tui ăn uống ntn ở đây, chỉ bảo ăn mặn thui. Còn thói quen của tui bme tui cx biết tui ko bao h ăn lại đồ trong tủ lạnh trừ khi là thịt băm hấp lại hoặc thịt đông. Cùng lắm tui chỉ ăn lại 1 bữa hoặc phải chế biến kỹ lại. Tui mà kể ra ko có món rau luộc cho tui chắc bme tui buồn lắm. Vì ở nhà bme tui ăn uống rất khoa học, ăn nhạt, tuyên truyền con cái về sức khoẻ, đốc thúc tập thể dục, giúp đỡ tui trong việc giữ gìn sức khoẻ. Mặc dù tui chỉ thực hiện đc 70% thui nh bme cx mừng rùi vì thực ra ko thể bắt con theo bme 100% đc, vẫn phải có khẩu vị yêu thích riêng như trà sữa, gà giòn, chè cháo linh tinh, đồ ăn vặt,...
Tui nhớ cảnh sinh hoạt ở nhà tui lắm, tui thèm ăn cơm vs bme, tui thèm rau luộc 😭 thèm ăn cơm mẹ nấu và thèm cả thịt băm của e Văn 😭
Nhiều khi chẳng ưng cái bụng ăn tui lại muốn ăn ngoài, cơm đường cháo chợ cho xong chứ ngồi ăn cùng bme ck, ck và em ck tui cho qua bữa.
May là tui lấy ck gần. Tui còn đc chơi va Bob.
Ở nhà ck tui chỗ nào cx bầy bừa ko đc gọn gàng, tui có muốn dọn cx ko dọn nổi, ai bầy ng đó dọn chứ 🥲 tui bầy tui sẽ dọn. Ở nhà tui gọn gàng quen r, bầy cx lắm nhưng cx ngăn nắp, từ bát ăn cho đến phơi quần áo, chỗ học hành làm việc, ko đến nỗi OTD nhưng sáng sủa con mắt. Ở đây, mn phơi quần áo cx nhăn nhúm hết cả tui nhìn rất bực, ko duỗi đồ ra, cứ thế phơi, hỏng hết quần áo😔 mẹ ck tui vs em ck tui phưi đồ cho cháu lúc mà rui bạn cứ rúm ró hết cả khăn lại, quần áo có mắc thì ko dùng cho thẳng quần áo cứ lấy kẹp kẹp vào lung tung hết cả. Tui mua mắc treo đồ cho con mẹ ck tui mang lên tầng 3 để treo đồ của ông bà :)
Đã quá muộn rồi mà tui vẫn chưa ngủ đc, con đã dỗ mấy làn rùi, ck vẫn ngủ. Thấy cảnh này mỗi ngày lặp đi lặp lại tui đều rất chán. Nhưng chưa có gì kéo tui ra khỏi nỗi buồn ấy, cho nên dạo này tui đã chia tay vs ck rùi, ko nói chuyện chia sẻ gì hết, cx chẳng nhắn tin gì, vì tui chán, chán cãi nhau, chán ck nhiều rồi.
Ước j đc ở vs bố mẹ mãi, bố mẹ sẽ kéo tui ra khỏi bùn lầy, như việc động viên tui tập thể dục, cho tui đi du lịch và để tui đc làm điều mình thích.
Bái bai, đến đây quá dài rùi, tui phải ngủ để chăm em bé tiếp đây...
10 notes
·
View notes
Text
Người ta tự tay đập bỏ đi nồi cơm trước mắt chỉ để lấy vài hạt cơm rơi vãi. Ở lĩnh vực cuộc sống cũng rất nhiều người vướng vào lỗi cơ bản này.
Một cô gái quen được một anh chàng giàu có, anh ta thương cô thật lòng. Cô lừa được anh hai tỷ đồng và cuốn gói, anh không thấy bực mà chỉ thấy tiếc đã yêu một người “ngu” như vậy. Cô chỉ thấy hai tỷ là to nhưng nó đã là gì với những thứ anh đang có và nhất là những thứ sẽ có.
Tại sao cứ nhằm phần ít, phần bé mà chọn???
Con người chúng ta sinh ra vốn là để trả nghiệp , ngẫm mà xem nỗi buồn, khó khăn, thử thách, sợ hãi, lo lắng, ốm đau, bệnh tật, mệt mỏi chẳng phải nhiều hơn Hạnh Phúc Vui Vẻ hay sao?
Số phận khéo léo sắp đặt cho chúng ta xen kẽ trong muôn vàn đau khổ là những phút giây hạnh phúc để chúng ta có niềm tin hi vọng và kỳ vọng để tiếp tục sống trả nghiệp học được bài học và hoàn tất một kiếp người.
Những ai làm việc thiện việc phước thực sự thì chả có thần Phật nào giúp chúng ta thoát nghiệp hay giải hạn đâu, những phước báu chúng ta làm trong cuộc đời này tích đủ sẽ giúp chúng ta có duyên giác ngộ, giác ngộ để an nhiên chấp nhận mọi thử thách khó khăn và đớn đau trong cuộc sống như một phần gia vị phải có từ đó chấp nhận mọi thứ vui vẻ nhẹ nhàng hơn, chứ nghiệp thì không thể thoát, không thể tránh.
Bản thân mình suốt nhiều năm trời cũng gặp chuyện này chuyện kia, anh em bạn bè ng ngoài không ít người gây chuyện này chuyện kia làm tổn thương bản thân, nhưng trong lòng cô gắng để khắc ghi và làm 3 việc :
1- Là tức giận: Mình đéo phải chân tu nên việc tức giận thì phải nói ra, đừng cố giữ để đầu độc tâm trí, giận tức thì bung ra xong rồi thôi.
2- Ai cũng có lý do và quyền lựa chọn hạnh phúc: Mỗi cá nhân là một cá thể, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc riêng, chúng ta không đc nhân danh người yêu, chồng, vợ hay b�� mẹ hay anh em, huynh đệ mà ra tay trả thù hay động tay động chân với họ, bởi vì trong vũ trụ này mỗi cá thể là một thứ riêng biệt, quay lưng đi là người xa lạ cớ gì ông anh hay bạn có quyền hành hạ tôi.
3- Nghiệp là của mình người khác đen mới được số phận sắp đặt để làm tổn thương mình: Biết đâu với mình người ta không tốt, người ta chửi mình nghĩ xấu mình, nói xấu mình, đâm sau lưng mình nhưng với người khác họ là người anh,người em, người yêu tốt và chân thành. Vậy nên nghiệp mình phải chịu thì không người này người kia sẽ làm nên.
Chúng ta tha thứ và không bao giờ dính đến họ nữa là xong - Không trách , không trả thù, không giận, không quan tâm. Cái gì ko thuộc về mình thì có mời trước miệng cũng đừng ăn, cái gì thuộc về mình thì rách nát như thế nào cũng cố mà giữ.
Đạo lý đó chính là cách tự làm mình trở nên an nhiên.
28 notes
·
View notes
Text
HIRANO TO KAGIURA LIGHT NOVEL
Chương 1: Lần đầu tiên (Tháng 4 - Tháng 6)
Phần 5
Kagiura trở về ký túc xá ngay khi tiếng chuông cuối cùng trong ngày vang lên. Trừ lúc ăn tối và đi tắm, cậu dán mắt vào bàn học. Nhưng đối với Kagiura, việc tập trung quá lâu là điều không thể, và đương nhiên chỉ một lúc sau cậu đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Hirano giúp cậu tỉnh táo bằng cách giãn cơ trong lúc giải lao, nhưng việc này chỉ khiến Kagiura càng khó chống đỡ cơn buồn ngủ hơn. Trong cơn mơ màng, suýt nữa thì cậu đã đòi Hirano cho gối lên đùi.
Để sau đó, anh sẽ đánh thức cậu dậy...
Dù cậu cũng ngại việc cứ để chuông báo thức reo inh ỏi và bị học sinh ở các phòng bên cạnh phàn nàn, nhưng không những không bị đạp thẳng xuống giường, cậu thật sự thích cảm giác được Hirano dậy sớm và nhẹ nhàng đánh thức. Đối với cậu, điều đó thật tử tế.
Là con thứ ba trong gia đình có bốn anh chị em, bao gồm cả chị gái, anh trai và em gái, cậu biết rằng ngay cả anh trai cũng chẳng mấy khi dịu dàng với mình như thế, và cậu cũng biết từ kinh nghiệm rằng việc làm anh trai không khiến người ta tự nhiên có bản năng chăm sóc người khác.
Đó là Kagiura đã khá thân thiết với các anh chị em của mình, cho nên sự gần gũi giữa hai người họ có lẽ còn hơn cả sự thân thiết giữa cậu và gia đình.
Đối xử đặc biệt.
Kagiura cuối cùng cũng có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của Hanzawa. Chưa bao giờ và có thể không bao giờ có ai đó quan tâm đến cậu nhiều như Hirano. Thế nhưng cậu không nghĩ ra được cách nào để đáp trả.
Để trở nên đặc biệt với nhau, cậu không thể chỉ đơn thuần chấp nhận lòng tốt của Hirano.
Chỉ nói ra tâm sự của bản thân cho anh ấy thôi thì chưa đủ. Nhưng ngược lại, nếu nói cậu muốn Hirano dựa dẫm vào mình thì nghe có chút buồn cười.
Cứ nghĩ đến việc Hirano và cậu chỉ cách nhau có một tuổi là lại thấy kỳ lạ.
“Đến bao giờ mình mới có thể trở thành người biết lắng nghe và chăm sóc chu đáo cho người khác như vậy?”
Sự sốt ruột bắt đầu trở nên âm ỉ trong lồng ngực.
Hirano Taiga là một chàng trai thu hút, một điều vô cùng rõ ràng khi anh được rất nhiều học sinh khoá dưới trong Ban kỷ luật yêu mến.
Kagiura không có ý định ích kỷ muốn giành Hirano cho riêng mình, nhưng cậu cũng ghen tị với những người có mối quan hệ thân thiết với Hirano.
“Này, đừng mơ màng nữa. Đây là đề thi năm ngoái, em thử giải lại xem sao. Nhưng quan trọng là em vẫn phải xem lại nội dung sách giáo khoa đề cập đến, liệt kê và tập trung ôn tập các mẫu câu hỏi có khả năng xuất hiện cao trong đề, hiểu không?”
Kagiura giật mình, nhận ra bản thân đã lơ đễnh đến mức gần như ngủ mơ lúc nào không hay.
Sau khi kéo đầu óc trở về, thứ đập vào tầm mắt của cậu lúc này là một chồng bài thi đã được phân loại chất cao trên bàn. Như dự đoán, tất cả đều có điểm số cao đến nực cười.
Đỉnh thật.
“….. Vâng...”
Sự mới lạ khi nhìn thấy dòng chữ “năm nhất” cùng với lớp và họ tên đầy đủ của Hirano được viết ra khiến cơn buồn ngủ của Kagiura tạm thời tan biến. Số hiệu học sinh của Hirano cũng được ghi rõ.
Những ngón tay ấm áp của Hirano khẽ chạm nhẹ vào tay cậu khi nhận lấy tập bài kiểm tra, và Kagiura nhận ra rằng có lẽ Hirano cũng đang buồn ngủ.
Khi cậu ngước mắt nhìn Hirano qua vai mình, đôi mắt của anh có vẻ hơi mờ mịt.
Có lẽ anh vừa ngáp.
Lẽ ra cậu nên để anh đi ngủ trước.
Hirano không phải kiểu người nước đến chân mới nhảy, anh ôn tập mỗi ngày và luôn có chuẩn bị trước, thậm chí vào đêm trước kỳ thi giữa kỳ, anh cũng chẳng ngồi học quá giờ đi ngủ.
“Nói thật thì, xin lỗi nếu như anh đoán sai... nhưng mà Kagi-kun, em chỉ viết bừa vào vở thôi phải không?”
Đột nhiên bị nói trúng tim đen khiến một người giỏi giả ngốc như Kagiura cũng phải giật thót một cái.
“Vâng… Vài chỗ.”
“Bao nhiêu phần trăm?”
"Ờ... Hmmm, khoảng bảy mươi... tám mươi phần trăm?"
“Thiệt luôn?”
Có lẽ Hirano đã nhìn thấy các ghi chú vẫn còn nằm la liệt trên bàn của Kagiura. Vì không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu, Kagiura thường để lại một khoảng trống rồi tiếp tục viết. Sau đó, khi mượn ghi chú của Niibashi thì cậu cũng chỉ chép cho đến khi vừa đầy chỗ trống đó.
“Ừ thì... Nếu em chỉ muốn ghi chú và đánh dấu nội dung em không hiểu thì có rất nhiều cách. Nhưng em có chép lại thì như ở đây, vẫn còn rất nhiều công thức bị thiếu, các ví dụ minh hoạ thì sơ sài nên có xem lại cũng không hiểu được đâu.”
Như mong đợi, mặt Kagiura tái đi khi nghe lời nhận xét thẳng thừng. Không thể nào không sốc khi phương pháp học tập của mình bị tuyên bố là vô nghĩa.
Cậu đã hi vọng rằng tỉ lệ giữa những thứ cậu hiểu và những thứ cậu không hiểu sẽ nằm ở khoảng 50/50, nên chỉ cần cố chút thì cậu vẫn có thể qua môn…
“Tình hình của em tệ lắm ạ?”
“E là vậy. Ngay cả sau khi xem đề thi năm ngoái em cũng không giải được, vì em thậm chí còn không hiểu câu hỏi là gì.”
“...Ồ.”
“À thì, ý anh là... Tuy rằng không chắc lắm nhưng nhiều câu hỏi trong các bài kiểm tra trước đây đều là dạng cơ bản, chỉ cần tham khảo sách giáo khoa là được, nên chúng ta hãy tập trung vào những câu đó. Tạm quên mấy câu ứng dụng đi. Cái đó để sau khi em nắm vững căn bản rồi hẵng tính.”
‘Vâng’ là từ duy nhất Kagiura có thể nói, cậu cúi gằm mặt vì xấu hổ. Hirano đành v�� nhẹ đầu cậu an ủi.
Càng ngày cậu càng cảm thấy mình được anh đối xử như thú cưng vậy.
Kagiura bắt đầu nghiêng ngả, nghịch ngợm tựa đầu vào vai Hirano khiến anh phải mắng: “Đừng ngủ gục trên ghế”. Nhưng Kagiura lờ đi và tiếp tục nghiêng người lại gần Hirano, gần đến mức cậu có thể nghe được tiếng ngáp của anh và bất giác bật cười.
Ngày hôm sau.
Hirano đánh thức Kagiura lúc 6 giờ sáng, đề nghị học trong thời gian thường dành cho việc tập luyện. Nhớ đến việc Hirano nói rằng mình cũng rất tệ trong việc thức sớm, cậu luôn cảm thấy khó mà tin được.
“Chẳng lẽ anh ấy cố tình nói vậy để nghe giống mình."
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ Hirano, ngay cả với thị lực ngái ngủ của cậu lúc mới dậy, Kagiura cũng thấy rõ mình đã sai.
Những cái ngáp không dứt và mí mắt nặng nề khép lại là bằng chứng cho việc Hirano không nói dối, Kagiura bắt đầu cảm thấy áy náy.
Vẫn mặc trên người bộ đồ ngủ nhăm nhúm, Hirano cố nói từng chữ ‘lấy sách giáo khoa ra’ giữa những cơn ngáp liên tục của mình. Kagiura ngoan ngoãn làm theo.
Kagiura thắc mắc nhìn Hirano bắt đầu dán một đống ghi chú vào vở. Trong khi Hirano liên tục dán hết miếng này đến miếng khác, Kagiura cuối cùng cũng nhận ra Hirano đã giúp cậu liệt kê những phần cần phải ôn tập.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ sách giáo khoa, đây.”
Kagiura không khỏi cảm thấy tội lỗi vì tất cả những phiền hà mà cậu đã gây ra.
“Vâng.” Kagiura gật đầu, chuyển sự chú ý sang dòng chữ trước mặt.
Sau khi đọc hết những chú thích dán trên sách và xem lại bài kiểm tra, Kagiura cảm thấy như cuối cùng mình cũng có thể hiểu được đề bài yêu cầu gì. Vấn đề là khi kiểm tra thì không được sử dụng sách, và khi không có sách thì chưa chắc cậu có thể làm được.
“Đó là lý do anh yêu cầu em học thuộc.”
“Haiz...” Cậu thở dài.
Kagiura chưa từng đề cập với ai chuyện này vì cậu cảm thấy không cần thiết, nhưng cậu là người nổi tiếng nhất và được săn đón nhất trong số những người được nhận lời mời nhập học thông qua câu lạc bộ thể thao, vì vậy cậu cũng nhận được sự đối xử đặc biệt khi xét tuyển vào trường.
Nói thẳng ra là điểm số của cậu chẳng có gì xuất sắc cả, thậm chí chỉ cần chểnh mảng một chút thì cậu hoàn toàn có khả năng đứng nhất từ dưới đếm lên. Nếu đến khi thi tốt nghiệp mà tình hình vẫn thế này, e là cậu không đậu vào trường nào cả.
Nhưng sự thật là cậu không giỏi việc học, cậu thực sự không giỏi.
Kết quả bài kiểm tra giữa kỳ của Kagiura thảm không tả nổi. Vài môn cậu học giỏi thì đạt điểm khá cao, còn lại hầu hết đều dưới trung bình.
Cậu đã từng đạt điểm số cao hơn hồi cấp hai, vậy mà…
Kagiura có thể nghe được hồi chuông báo động đang réo lên inh ỏi.
Chỉ là cậu nghĩ bản thân đã rất nghiêm túc chăm chỉ học hành rồi, nhưng không hiểu sao kết quả vẫn không được tốt như khi cậu chơi thể thao.
Đương nhiên khi Hirano còn ở năm nhất chẳng bao giờ gặp phải vấn đề gì với việc học như cậu.
Sự tập trung của Kagiura kéo dài trong chưa đầy 30 phút.
Ngay khi đến giờ ăn sáng, Kagiura đứng bật dậy.
“Em muốn ra ngoài chạy bộ!”
Sự thôi thúc muốn tập thể thao của cậu lấn át cả cơn đói.
Hôm qua cậu chỉ thức đúng giờ để vừa kịp đến trường. Nhưng hôm nay khi thức dậy sớm, trí nhớ cơ bắp thôi thúc cậu phải vận động. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình đang sục sôi đòi hỏi được giải quyết nhu cầu, như thể một công tắc nào đó vừa được kích hoạt.
"Nhưng trời đang mưa đấy."
“Awww, nhưng hôm qua vẫn nắng mà.”
Vừa than thở Kagiura vừa cử động cơ thể để thư giãn, cậu nhận thấy Hirano cũng đang làm điều tương tự.
“Dù nắng hay mưa thì em vẫn phải ôn thi, kiên nhẫn chút đi. Suy cho cùng nếu em muốn học khá lên thì chẳng có đường tắt nào đâu… bóng rổ cũng thế mà đúng chứ?“
Tuy là đang mắng cậu, nhưng giọng điệu của Hirano vô cùng chân thành.
Ít nhất là với Kagiura, ngay từ lần đầu tiên chạm vào quả bóng rổ, cơ thể cậu đã tràn đầy sức sống và năng lượng. Chỉ cần xem các vận động viên thi đấu, Kagiura có thể dễ dàng học cách bắt chước và thực hiện các động tác tương tự.
Từ khi sinh ra, Kagiura đã rất giỏi tận dụng cơ bắp của mình, nhưng cậu gặp khó khăn trong việc xác định môn thể thao nào phù hợp nhất. Khoảnh khắc cậu chứng kiến trận ���bóng rổ đầu tiên, cậu đã biết đó là môn thể thao dành cho mình.
Khi Kagiura bước xuống sân bóng, mọi người đều chúc mừng và nói rằng cậu chắc chắn sẽ trở thành một vận động viên tuyệt vời một khi phát huy tối đa tài năng của mình. Các giác quan của cậu đều rất phù hợp với bóng rổ. Sở dĩ cậu có thể trải qua những buổi tập luyện khắc nghiệt như vậy là vì cậu luôn xác định rõ ràng những gì mình muốn đạt được trong tương lai.
“...Em sẽ cố gắng hết sức.”
“Em làm được mà.”
Không hẳn là được...
Có lẽ cách mà cậu cảm nhận về bóng rổ cũng chính là cách mà Hirano cảm nhận về việc học. Một khi biết bản thân cần đạt được điều gì thì sẽ dễ dàng tìm cách để đạt được điều đó, chỉ cần nỗ lực là được.
Nếu đúng như vậy, cậu cũng muốn tìm một mục tiêu, và một con đường không quá phức tạp cho việc học của mình. Nghe chẳng đơn giản chút nào, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn là bỏ cuộc.
Cả hai tiếp tục ngồi học, căn phòng tràn ngập âm thanh dễ chịu của bút chì cào trên mặt giấy.
Ký túc xá có một phòng tự học nhưng Kagiura chưa bao giờ sử dụng.
Bởi phòng này nằm trong ký túc xá, những người đến đây đa số đều là học sinh thuộc khóa học nâng cao hoặc đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Kagiura cảm thấy không được thoải mái lắm.
Mặc dù vậy, cậu chắc rằng khả năng tập trung của mình sẽ được cải thiện khi ở trong một căn phòng đầy những người khác cũng đang học.
Đúng 6h45, bụng Kagiura bắt đầu kêu ầm ĩ.
“…Em muốn ăn gì đó.”
“Anh có ít socola này.”
Việc Hirano tặng cậu thứ gì đó khiến cậu rất vui.
“Nhưng mà thịt thì ngon hơn, gà katsu chẳng hạn...”
Sau khi trả lời, Kagiura bắt đầu hối hận vì đã không nhận miếng socola.
Theo quy định chung của ký túc xá, việc ăn uống ở bất kỳ đâu ngoài căn tin đều bị cấm, chỉ có đồ uống là được cho phép. Hầu hết đồ ăn vặt mọi người cất trong túi là để mang đến trường.
Dù Hirano chính là người nói cho cậu biết về quy định này, anh vẫn phá luật cho cậu đồ ăn vặt!
“Nói đến gà thì anh thích món yakitori.”
Yakitori. Kagiura âm thầm ghi nhớ và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu không thể chịu được nữa. Cậu muốn ăn.
“Này Hirano-san, em nghe nói học lúc đói sẽ tốt hơn lúc no, nhưng mà bụng em thì không nghĩ vậy...”
“Xem ra không cho em ăn thì không được rồi, thôi vậy cùng đi luôn đi.”
“Cũng đói thật…” Hirano xoa bụng khi ra cửa đổi dép.
Lối ra vào khá nhỏ hẹp, khi Hirano đang mò mẫm xỏ giày, Kagiura vô tình vướng phải tay anh. Ý nghĩ mình vừa chạm vào Hirano khiến cậu vội vàng rụt tay lại.
Cậu đứng dậy, lùi lại một bước với nơi mà Hirano đang cúi xuống.
Cậu chẳng nghĩ gì nhiều khi bị đồng đội chen lấn trong phòng thay đồ, nhưng cậu vẫn chưa đạt đến mức độ thân thiết đó với Hirano.
Đồng thời, cậu lại tự hỏi liệu bản thân có đang nghĩ quá lên không.
“Nhưng mình muốn trở nên thân thiết với Hirano-san hơn, thân đến mức có thể làm những chuyện này mà không cần thấy ngại nữa.”
Biểu cảm của Hirano vẫn không hề thay đổi khi anh bước ra hành lang trước Kagiura, chẳng hề hay biết cuộc chiến nội tâm mình vừa gây ra trong đầu cậu.
2 notes
·
View notes
Text
Không hẳn vì hai chữ "sẽ đọc", mà còn vì mình đang rảnh và muốn thông qua việc trả lời những câu hỏi này để xem lại chính mình nên mình cũng sẽ trả lời.
1. Đã hôn ai bao giờ chưa?
Đã từng.
2. Có ý định lấy vợ/chồng không? Năm bao nhiêu tuổi?
Bạn mình ơi, bạn nghĩ mình có nên giống linh vật của chúng mình không ? Cứ yêu rồi kết hôn hết mình, hết lần này đến lần khác ? Nhưng mình không làm được, rốt cuộc thì mình mãi vẫn đâu có đặt niềm tin vào hôn nhân.
3. Đi ngủ có bao giờ nude không?
Không. Không thích cảm giác da thịt bết vào drap gối.
4. Điều ám ảnh nhất từ bé đến giờ là gì?
Lúc bé luôn ám ảnh việc ngày nào đó bố mẹ sẽ mất đi rời bỏ mình, cho đến khi bố mình rời đi thật sự thì mình thấy là hoá ra nó cũng không đáng sợ như mình vẫn nghĩ, nhưng mình buồn, rất buồn.
5. Mối tình đầu là ai?
Người lạ hoàn hảo, cho đến bây giờ bọn mình thật sự vẫn luôn là người lạ trong cuộc đời nhau.
6. Có bao giờ ngắm sao một mình chưa?
2h sáng của một ngày tháng 8 cách đây 13 năm, ngồi một mình trên lầu đợi mưa sao băng nhưng cuối cùng chỉ thấy được vài ngôi sao nhỏ bé khác, à mà cũng không hẳn là một mình, vì ở một nơi cách xa mình 200km cũng có một bạn đang đợi chung và chúng mình liên lạc với nhau bằng điện thoại. ^^
7. Có yêu thích sự tĩnh lặng của màn đêm không?
Có. Nhưng cũng muốn cả sự tĩnh lặng của ban ngày.
8. Thích vị gì?
Ngọt. Nên người khác dễ dụ mình lắm :">
9. Tên những con pet ở nhà? Con gì?
No pets allowed.
10. Có biết lái xe ôtô không?
Có
11. Có hận một ai không? Tại sao?
Không muốn thành đàn bà nên cố gắng không thù hận ai.
12. Hình mẫu nào muốn trở thành? Vì..?
Ơ kìa, mình còn là hình mẫu nhiều người muốn trở thành kia kìa ở đó lại muốn trở thành cái khác, không nha.
13. Màu đen và màu trắng thích màu nào hơn?
Màu đen.
14. Thích tóc nâu hay tóc đen?
Tóc đen. Nhưng lâu lắm rồi tóc không có màu đen, toàn nhuộm thôi.
15. Thích tóc như thế nào? (dài/ngắn, thẳng/xoăn, buộc/duỗi ..vv.)
Tóc nào thấy mình đẹp và mặt bớt mặp. Năm nay là rảnh rỗi ngựa ngẫm nhất nên 1 năm 3 kiểu tóc 3 màu khác nhau :)))))
16. Loại nước hoa ưa thích là gì?
Daisy Marc Jacob
17. Thời trang để lại nhiều ấn tượng nhất?
Toàn nhìn người ta mặc thấy đẹp thôi chứ mình không mặc được như vậy.
18. Bài nhạc hay nghe gần đây nhất?
Chasing Cars - Snow Patrol
19. Kỉ niệm đẹp nhất từ trước đến giờ?
Mình đã nghĩ đó là kỉ niệm đẹp nhất rồi nhưng thời gian trôi qua mình lại càng có những kỉ niệm đẹp hơn.
20. Thích ngồi ngắm mưa không?
Tùy hứng. Có lúc có và không.
21. Những lúc buồn hay làm gì?
Nghe nhạc và chảy mồ hôi từ khóe mắt. Và ngủ cho quên đời.
22. Những lúc vui hay làm gì?
Cười và nói, và hát.
23. Đã từng yêu đơn phương một ai chưa?
Là mối tình đầu.
24. Kể lại một kỷ niệm trong một tháng trở lại đây.
Đi du lịch Phú Quốc cùng với mẹ, ngủ chung với mẹ sau hơn 10 năm.
25. Tự hào điều gì nhất ở bản thân?
Năng lượng dzô tri lan toà mạnh mẽ đến những người xung quanh :)))))
26. Ghét điều gì nhất ở bản thân?
Tự huyễn.
27. Món ăn nào cảm thấy khó nuốt nhất?
Món có vị ớt chuông.
28. Món ăn nào yêu thích nhất?
Món mẹ nấu, sầu riêng, sashimi cá hồiiiii
29. Nếu được đi du lịch, sẽ chọn đi đâu?
Đâu cũng được, đi chơi là được :))))
30. Thích đi bơi không? Bể bơi hay biển thích hơn? Đông người hay vắng người?
Học bơi được nửa chừng thì nghỉ do viêm mũi dị ứng với nước hồ bơi, đến bây giờ vẫn chỉ biết bơi kiểu hà mã - bám vào thành mà đi. Không thích bể bơi, không thích biển, tôi chỉ thích ngâm mình trong bồn tắm nước ấm thôi :((((((
31. Có bao giờ hành động như một con nít giữa chốn đông người chưa?
Đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng có.
32. Có lúc nào khóc trong lớp học chưa?
Đã từng, lúc đó thấy bạn khóc và tự nhiên mình cũng rơi nước mắt theo.
33. Thầy cô nào ngưỡng mộ nhất? Tại sao?
Bố và chị gái đều là giáo viên nhưng mình không hề ngưỡng mộ, và cả những giáo viên mình từng học qua cũng không có một ai.
34. Tác phẩm văn học nào ưa thích nhất?
Có thể tính truyện tranh được không trời ơiiiiiii
35. Có tin vào ”Những người yêu nhau rồi cũng trở về với nhau”?
Không, “em thương anh nhiều lắm, nhưng liệu có thương nhau mãi được không”
36. Thích lái xe hay để người khác chở?
Thích lái xe nhưng cũng thích có người chở, tùy tâm trạng và tùy thời điểm.
37. Thích màu gì nhất?
Có xu hướng chọn đồ màu đỏ, ngắm nhìn thứ màu xanh da trời, và ấn tượng với vật màu đen trắng.
38. Loài hoa gì thích nhất? Ghét nhất? Tại sao?
Thích hoa hướng dương, vì hồi xưa đọc trong truyện thấy có nói ý nghĩa của nó là "Luôn dõi theo bạn" và ấn tượng. Còn ghét thì không có.
39. Giở cuốn sách gần nhất, mở trang 93, viết lại dòng đầu tiên.
Sách không đủ 93 trang nên xin viết lại dòng cuối cùng trong sách
“Vâng, nhất định con sẽ khôn lớn thành người” - Nụ hôn từ biệt - Jimmy Liao
40. Ai là người yêu quý nhất trong nhà?
Mẹ.
41. Đã bao giờ nghĩ đến kết thúc cuộc sống chưa? Tự vực dậy bằng cách nào?
Có. Vực dậy bằng việc không tìm được cách kết thúc cuộc sống nào hay ho và đẹp đẽ.
42. Đã đua xe bao giờ chưa? Có muốn đua xe không?
Chưa từng đua xe, không muốn đua xe, nhưng lái xe với vận tốc 140km/h thì đã từng, ơn trời là cao tốc lúc đó chưa gắn camera phạt nguội :))))))
43. Đã bao giờ trốn nhà đi chơi chưa? Năm bao nhiêu tuổi?
Năm 1900 hồi đó, có quá nhiều cơ hội và quá nhiều lý do, nhưng cũng chỉ đơn giản vì ham chơi, lúc về mẹ vừa khóc vừa tát cho một cái, sau đó thỉnh thoảng bố vẫn lấy ra làm trò chọc hai mẹ con. Giờ thì chắc mẹ cũng không còn nhớ việc này nữa, và mình nếu không viết ra và lưu lại chắc cũng sẽ quên.
44. Lúc này đang nghĩ về ai thế?
Người bắt tôi phải trả nợ bài viết nàyyyyyyyy
45. Đêm dài hơn hay ngày dài hơn?
Thức khuya mới biết đêm dài, nhưng ngủ ngày nên cũng chẳng biết liệu ngày có dài hơn đêm :))
46. Một ước mơ ?
“Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước
Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước
Một ngày nào đó sẽ lên mặt trời
Mình sẽ trồng rau trồng cỏ nuôi bò
và sẽ trồng hoa anh đào
Rồi sau đó hoa anh đào có
mọc được trên mặt trời hong dzậy
Rồi sau đó ước mơ nói ra nhục thêm
Nhiều khi muốn làm mà ta có làm được đâu
và ước mơ chỉ là ước mơ…”
47. Nơi nào ở Việt Nam muốn ở suốt đời?
Mình từng viết mình muốn sống mãi ở nơi mình đã trả lời câu hỏi này nhưng sau đó vài năm mình lại chuyển đến sống ở thành phố khác. Hoá ra là vốn không hề có nơi nào mình muốn ở suốt đời cả, nơi nào mình cũng đều có thể dễ dàng rời đi được hết mà.
48. Nếu được chọn giữa giàu có và hạnh phúc sẽ chọn gì? (chỉ được chọn 1) Tại sao?
Người ta thường chọn những gì người ta thiếu, thôi thì mình chọn giàu có vậy :)))))) Dù thật ra nếu bây giờ có ai hỏi Are you happy ? thì cũng không chắc câu trả lời có là Absolutely yes không nữa :))))))
49. Có nghĩ rằng tiền bạc là đi đôi v��i hạnh phúc không?
"Giàu thì chưa chắc sướng nhưng nghèo thì nhất định sẽ khổ"
50. Đêm trung thu có thích rước đèn không?
Khồng, ám ảnh với tiếng nhạc phát trong lồng đèn pin lắm.
51. Thích làm gì trong ngày 14/2?
Có thể thành ngày nghỉ lễ chính thống không phải đi làm không, nếu không thì nó cũng chỉ là một ngày bình thường thôi mà.
52. Sẽ làm gì nếu có 1 triệu đô?
Gửi tiết kiệm phân nửa, phân nửa sẽ "vứt tiền qua cửa sổ" =))
53. Nếu chỉ còn có thể sống được 1 ngày thì sẽ làm gì?
Cứ tiếp tục làm những việc đang làm thế này thôi, dù cố quá cũng quá cố thôi mà.
54. Giữa thương 1 người mà không nói ra được và thương 1 người mà không được đáp lại, điều nào sẽ buồn hơn?
Cái gì cũng buồn và cũng không đáng buồn.
55. Thích ngắm bình minh trên biển không?
Cuộc đời chưa bao giờ ngắm bình minh trên biển vì không thể nào dậy sớm nỗi trong bất cứ chuyến đi chơi biển nào.
56. Giữa tình bạn và tình yêu nếu phải lựa chọn sẽ chọn cái nào?
Tình bạn. Mình là Bảo Bình điển hình mà.
57. Trước tới giờ làm điều gì cảm thấy hối hận nhất?
Đã không làm một vài việc nhiều như mình đã từng muốn làm.
58. Nếu bây giờ được 1 điều ước, sẽ ước gì?
Có tiền từ trên trời rớt xuống, có đè chết tôi cũng được T^T
59. Thích ngày nào nhất trong năm?
Ngày nào mình vui cũng đều thích.
60. Ngày này năm ngoái đang làm gì? (or tháng này)
Đi ăn nhậu tất niên, uống say bét nhè đến 2h sáng còn cho chó ăn chè trước quán trước khi lên taxi về nhà.
61. Giả sử có một người chạy đến bên bạn, chụp một kiểu ảnh và nói ”Hãy làm bạn trai/bạn gái của em/anh trong một ngày”. Bạn sẽ làm gì?
Một ngày thôi ư nhiều ngày được không :)))))))
62. Có bao giờ nghĩ mình sẽ mang 1 giới tính khác chưa?
Không, thế này mà gái còn theo ầm ầm rồi, làm trai thật chắc thiệt thòi cho các bạn nam khác lắm =))
63. Có bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một con người khác chưa? Nếu có, miêu tả con người đó.
Cuộc đời chỉ mong trở thành con thú khác thôi chứ thành người khác thì không nha.
64. Những lúc vui nghĩ đến ai?
Nghĩ đến người liên quan đến niềm vui của mình, hay chính là người tạo điều kiện cho mình cảm thấy vui ^^
65. Có bao giờ hỗn láo với ba mẹ chưa?
Đã từng, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn có trong những bất đồng không thể kiềm chế nổi bản thân.
66. Đã từng có bao nhiêu người yêu rồi?
Quá nhiều không đếm nổi, người đang đọc bài viết này đến đây cũng yêu tôi mà đúng không :)))))))))
67. Giả sử con vật nuôi thân yêu bị chết, có khóc nhiều không?
Biết sẽ không bao giờ nuôi nên không cần giả sử đâu.
68. Có niềm tin vào tình yêu vĩnh cửu không?
Không, “tình yêu kéo dài ba năm”
69. Con mèo hay con chó trung thành hơn ?
Không biết.
70. Việc điên nhất từng làm?
Chui vào thang máy và chơi trò hôn nhau nồng thắm với ai đó trong lúc đang đi lên và đi xuống.
71. Việc gì hối hận nhất trong cuộc đời cho đến lúc này?
Giống câu 57
72. Biết chơi nhạc cụ nào không?
Piano (trong mơ :)))))))))
73. Thích nhạc cụ nào nhất thế? Vì sao?
Chắc là piano, vì đã chọn mua piano.
74. Kể về một kỷ niệm buồn.
Mùa Vu Lan mãi về những năm sau này, con trở thành đứa trẻ mồ côi cha.
75. Vấn đề quan tâm nhất hiện nay?
Làm sao kịp giảm cân ăn Tết :(((((((((((
76. Chuyện gì dằn vặt lúc này nhất?
I think I have to break your heart.
77. Có giỏi trong chuyện an ủi và thấu hiểu bạn bè không?
Lúc nào cũng được bảo là “Sinh ra em/tao là cha mẹ nhưng hiểu em/tao chỉ có chị/mày”
78. Thế nào là một người bạn tốt?
Không để mình làm chuyện điên rồ ngu xuẩn một mình :)) Rồi rồi bạn tốt mau đi viết ngay 100 câu trả lời này cho tôi ngayyyy
79. Làm gì khi biết một người bạn tìm cách hãm hại mình? Có buồn không?
Nếu đã là bạn thì sẽ không bao giờ làm vậy với mình, và vì không là bạn nên sẽ không cảm thấy buồn, chỉ là có thể sẽ tức giận và bực mình thôi.
80. Nghĩ gì về les or gay?
Ai cũng nên có một hoặc nhiều người bạn như vậy, vui nhaaaaa
81. Làm gì nếu như một ngày mất đi liên lạc với tất cả những người thân thiết?
Và cứ thế tình trôi đi.
82. Thích ma hay những chuyện kỳ dị lạ thường không?
Có hứng thú nhưng không gọi là thích.
83. Đã bao giờ gặp ma chưa?
Chưa.
84. Món quà quý nhất từ bé đến giờ? Tại sao?
Không có
85. Nấu ăn giỏi không?
Không tệ nhưng gọi là giỏi thì chắc là khôngggg
86. Muốn điều gì nhất ở những người bạn?
Luôn luôn lắng nghe, không nhất thiết phải luôn luôn thấu hiểu, nhưng đừng bán bảo hiểm.
87. Có bao giờ đi một mình trong đêm không?
Rất nhiềuuuuu
88. Nghĩ gì về việc tai đeo headphone, bước đi một mình trong mưa?
Hư headphone đó trời ơi.
89. Khi buồn thường tự an ủi bằng cách nào?
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà không ổn thì cũng vậy. Không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui."
90. Điều không bao giờ quên?
Có thể là một vài thứ người ta vô tình thốt ra, nhưng lại ám ảnh cả cuộc đời.
91. Khi tức giận thường làm gì?
Im lặng, bỏ đi vô phòng ngủ.
92. Quay cóp lần đầu tiên là khi nào thế?
Hình như là năm lớp 6, thằng bạn ngồi kế bên lật tài liệu mà ko biết chép chỗ nào, mình tức quá giành lấy lật luôn =))
93. Thích hôn không?
Chắc là có
94. Hôn lips on lips hay tongue on tongue?
Phải thật cháyyyyyyy
95. Kể một ý định táo bạo.
Về nhà mẹ nuôi :))))))
96. Định nghĩa tình yêu?
Đến bây giờ vẫn luôn tìm câu trả lời đó, và chưa thấy.
97. Bạn xấu nhất khi nào?
Mới ngủ dậy và Pi êm ết
98. Khi nào thì bạn thấy mình dễ thương nhất?
Khi cười.
99. Điều bạn muốn làm nhất lúc này?
Trả cho xong nợ với bạn mình.
100. Điều muốn nói nhất lúc này?!
"Nếu bạn đã đọc đến đây, gửi bạn một cái ôm :) Giờ, chúng mình đã tiến gần nhau hơn nhiều chút rồi". Dù mình thật sự cũng không chắc về những gì mình đã trả lời ở đây.
Hết nợ rồi nha bạn mình ơiiiiiiiiiiii. Đố bạn mình đã giữ nguyên và trả lời lại những câu nàoooooo. Không nghĩ là sau chừng đó năm thì 8-90 điều trong đây đến giờ mình vẫn có những suy nghĩ như vậy, con người không thay đổi vậy nên vui hay nên buồn đây :))))))
11 notes
·
View notes
Text
Phim hay vietsub: Những Cuộc Gọi Muộn Màng
Karen Kaede có một cuộc sống hạnh phúc cùng chồng trừ việc chồng cô bị yếu sinh lý. Từ khi kết hôn, chưa bao giờ Kaede được thoả mãn chuyện tình dục. Chuyến công tác lần này cô được đi cùng trưởng phòng. Sau khi làm việc xong, cả hai được đối tác mời đi uống rượu. Vì tửu lượng kém nên Kaede nhanh chóng bị say và có những hành động thân mật với sếp của cô. Cô không biết chính tên sếp này đã nhắm tới cô từ rất lâu rồi. Hắn ta lợi dụng cơ hội lần này để có thể chiếm lấy cô.
Hắn cố gắng chuốc say cô, cố tình chỉ đặt một phòng để hai người ngủ chung phòng với nhau, nhân lúc cô không còn tỉnh táo để kháng cự thì chiếm lấy cô. Nhưng cảm giác sung sướng mà hắn đem lại khiến Kaede quên hết tất cả. Thứ cảm giác mà đã lâu lắm rồi cô chưa được tận hưởng. Cô không còn quan tâm tới chồng, không nghe những cuộc điện thoại liên tục gọi tới của anh. Cô chỉ cố gắng phục vụ trưởng phòng, mong được hắn ta thoả mãn ham muốn tình dục cho cô suốt đêm nay.
2 notes
·
View notes
Text
Mẹ gọi điện bảo: "ba mày dọn khỏi nhà rồi", trong giây phút đó mình cũng không hình dung rõ cảm xúc của bản thân nữa
Ngay từ đầu đã biết rõ sẽ có chuyện đó xảy ra rồi, nhưng mãi khi nó đến thì mình vẫn không thể tỏ ra dửng dưng nổi. Đúng nhỉ, ai đứng trước giông tố cuộc đời mà lại có thể mỉm cười rồi nói câu "không sao" cho được.
Mình bỗng có một chút hiểu được vì sao từ xưa đến nay mỗi khi có một cặp vợ chồng muốn ly hôn đều nhận được những lời khuyên đại loại như hãy vì con cái mà hàn gắn mối quan hệ kia. Bởi vì dù mình đã gần 30, đã có gia đình của riêng mình rồi nhưng đứng trước sự đổ vỡ của gia đình cũng vẫn muốn òa khóc như một đứa trẻ.
Nhớ cái dạo mà mọi chuyện vỡ ra, mình trốn lên Bảo Lộc mấy ngày chỉ để mong chút khả năng là núi rừng có thể ôm lấy nỗi buồn này. Rồi mình ngồi trong căn phòng trên tầng 2, nhìn xuống khoảng sân nhỏ thì thấy một gia đình cùng ăn thịt nướng và nói cười cùng nhau. Mình cứ vô thức mà nhìn chằm chằm vào họ, âm lượng nhạc dù có mở to như thế nào cũng không thể át được tiếng cười đùa vui vẻ của họ rót vào tai mình. Nó đau đến không thở nổi. Làm sao mà không đau cho được nhỉ, khi mình biết cái viễn cảnh giản đơn nhưng quá đỗi đẹp đẽ sẽ không bao giờ xảy ra trong đời mình.
Mình không có ai hợp ý để tâm sự cả, cái nỗi đau này cứ ở mãi đấy thôi. Nhưng mình tin, vết thương nào mà chẳng lành, sẹo có to hay nhỏ cũng không quan trọng vì sẽ chẳng còn đau nữa.
Tất cả chúng mình, rồi sẽ ổn thôi.
2 notes
·
View notes
Text
Câu bị hỏi nhiều nhất hôm nay là bao giờ lấy chồng?
Không lấy thì cũng có chết ai đâu.
3 notes
·
View notes
Text
Mấy lần về xóm cũ, tôi luôn gặp một bác trai cầm tay bác gái hàng xóm đi tập thể dục, bác trai nhanh thoăn thoắt, bác gái chậm rãi.
Nhiều năm ở xóm cũ, tôi chưa thấy bác trai bao giờ, bác gái sống ở đó một mình từ khi đứa con gái đi lấy chồng và làm việc ở nơi khác.
Mọi người kể, ngày trước họ là một đôi, học cùng trường, bố bác trai ra Bắc tập kết, bỗng một ngày về dẫn ông đi khi còn đang học. Bác trai ra Bắc, rồi đi nước ngoài học sau đó. Họ cách xa nhau từ đó, dài đằng đẵn đến mấy mươi năm.
Bác trai gặp lại bác gái, khi hai nửa kia của cả hai không còn nữa, cả hai cũng đã hơn một đời người. Bác trai về ở cùng với bác gái từ đó.
Tháng trước, tôi ghé về xóm cũ. Bác gái mất vì đột quỵ. Bác trai nói với tôi, giọng như trách bác gái: "người thì đi đứng chậm hơ chậm hắc, chỉ mỗi chuyện bỏ tao mà đi thì nhanh."
Tôi không ngưỡng mộ những cặp đôi trẻ, hôn nhau tình tứ trên phố, tỏ tình hào nhoáng bên ngoài. Mà ngưỡng mộ những cặp đôi khi tuổi đã về già, họ vẫn có thể cầm tay nhau đi dạo hằng ngày.
Và thật sự ngưỡng mộ những đôi đã bỏ lỡ nhau, khi đã đủ thời gian, trưởng thành, không cần thiết tranh luận đúng sai ở đâu, cuối cùng quay lại họ vẫn tìm thấy nhau.
-thích a tèo.
38 notes
·
View notes