#Bao giờ lấy chồng
Explore tagged Tumblr posts
Text
Câu nói nào bỗng khiến bạn cảm thấy ấm áp?
____________________________________________
1. Một ngày nào đó, áo sơ mi của tôi và đồ ngủ của em bị trộn lẫn trong máy giặt ở nhà. Em sẽ cáu kỉnh ăn bữa sáng do tôi nấu, dao cạo râu của tôi và mỹ phẩm của em bị lũ cún giày vò ném đi không thấy dấu tích, chúng ta cũng đã quên những lời nói khí phách khi còn trẻ, đêm đến em lấy tay làm gối miên man chìm vào giấc ngủ, muốn là người thức dậy đầu tiên vào sáng sớm để lắng nghe nhịp thở của em.
2. Bạn nhất định phải tin rằng ở bên đúng người thực sự có thể quét sạch bụi bặm trong cuộc đời, để dù có ở dưới tận cùng đáy vực, bạn vẫn có thể ngước lên và nhìn thấy những vì sao sáng.
3. Tại sao người trên tàu cao tốc lại rất im lặng nhưng người trên tàu hỏa thì lại nói chuyện rôm rả suốt chặng đường ?
Chuyến tàu cao tốc chở những ý niệm đến nơi phương xa, nó không cần quá nhiều lời nói, con đường phía trước tự có ánh sáng riêng, tàu hỏa thì mang nỗi nhớ quê nhà, muôn nghìn lời nói cũng chỉ là một nỗi nhớ nhung.
4. Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi vẫn sẽ chọn làm quen với em, tuy sẽ chồng chất nhiều vết thương, nhưng những ký ức ấm áp trong lòng không ai có thể mang đi được, cảm ơn em đã hiện diện trong sinh mệnh của tôi.
5. Giữa hai từ "hiểu" và "thấu hiểu" tôi thích từ "thấu hiểu" hơn. Điều đó có nghĩa là tôi sẵn sàng bước vào thế giới của bạn, chấp nhận cuộc sống không như ý của bạn, ngắm nhìn khoảnh khắc bạn tỏa sáng, không ngại chạm vào những góc khuất sâu thẳm nhất trong tâm hồn bạn và chấp nhận tất thảy chúng.
6. Ngay cả khi bạn nằm trên ghế sofa ba ngày không kéo rèm cửa, bật khóc vì không biết nên mang đôi tất nào, tôi cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu bạn.
7. Khi bạn khóc, não sẽ giải phóng endorphin để giảm đau buồn và cải thiện tâm trạng. Đây là lúc não bạn vỗ nhẹ vào lưng bạn và nói: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi".
8. Trong tất cả những lời từ biệt, tôi thích nhất câu “hẹn gặp lại ngày mai”.
9. Nếu bạn có ghé thăm, nhưng tôi không có ở đây, xin hãy bầu bạn với những bông hoa ngoài cửa nhà tôi một lúc. Chúng rất ấm áp và tôi đã ngắm chúng rất nhiều ngày qua.
10. Có bao nhiêu người đã yêu bạn ở tại giây phút tuổi trẻ tươi đẹp, là giả vờ hay thật lòng ngưỡng mộ vẻ đẹp của bạn, chỉ có duy nhất một người vẫn yêu tín ngưỡng trong tâm hồn bạn và yêu cả những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua ấy.
11. Có thể bây giờ, người bạn thích chỉ nhìn thấy một mặt ảm đạm của bạn. Nhưng vào một ngày đẹp trời nào đó, sẽ có người sẵn sàng đi vòng quanh bạn và nhìn thấy khía cạnh tỏa sáng của bạn.
12. Cầu mong có thức ăn trong bếp, nụ cười trong phòng khách, những cái ôm trong phòng ngủ, cầu mong bạn và người ấy một chén cơm một muỗng cháo, một nét nhăn mày một ý cười.
@taifang dịch
128 notes
·
View notes
Text
Tròn 1 tháng về nhà chồng. Em không chắc mình có vui. Em cứ tự hỏi sao mình lại đi lấy chồng? Em không đủ chín chắn để mà coi hôn nhân là 1 vấn đề hệ trọng cả cuộc đời.
Một tháng trôi qua mà em khóc rất nhiều lần. Phải rời xa bố mẹ em, dù lấy chồng chỉ cách có 5km nhưng cả tuần em mới về với mẹ được 1 lần. Sống trong 1 không gian xa lạ, dù cho mọi người đều bảo rằng hãy coi đây là ngôi nhà của em. Nhưng làm sao em có thể. Em phải làm quen với những con người, mà nếu không phải vì yêu anh, đồng ý làm vợ anh thì với em chỉ là những con người xa lạ.
Em nhớ cơm mẹ nấu, em nhớ lúc em muốn ăn nem, ăn thịt kho là tối hôm đó đi làm về là em đều thấy 1 nồi thịt đầy ắp, nóng hổi. Em không thích ăn đồ ăn bọc tủ lạnh, em không thích ăn hoa quả bọc sẵn, em không thích ăn cơm cứng. Em chẳng thấy ngon bằng cơm mẹ em nấu.
Em lúc nào cũng phải thấp thỏm để đi về đúng giờ. Có những lúc anh đi ăn ngoài, em ở nhà 1 mình. Em phải nhường anh đi, em phải ở nhà vì nếu cả 2 cùng đi thì bố mẹ nói. Luôn luôn là bố mẹ nói. Em làm này đi không bố nói, em làm này đi không mẹ nói. Em xin anh hãy để em được sống theo cách của em. Anh bảo bố mẹ nói không chỉ là chuyện của em, mà là vấn đề của cả anh và em. Vậy xin hỏi, những lúc bố mẹ nói em, cái miệng của anh ở đâu? Sao anh không bảo rằng bố nói, mẹ nói thế em có buồn không. Đến em gái của anh còn an ủi em rằng bố mẹ hay nói kiểu đó, có lúc khó nghe nhưng em quen rồi, chị đừng để bụng. Em không để bụng, em biết bố mẹ rất quan tâm và yêu thương con cái. Cái em để bụng là anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ em không làm hài lòng gia đình anh.
Những lúc bố mẹ giục có cháu, những lúc bố mẹ hay họ hàng trong gia đình nói em, anh chỉ ngồi im chẳng nói 1 lời. Lúc ấy, em chỉ mong anh mở lời nói đỡ cho em 1 câu. Chuyện con cái, hay có những chuyện 1 đứa con dâu mới về như em sao dám nói thẳng.
Em chỉ muốn anh dắt tay em những lúc qua đường, đi cùng em, sánh vai cạnh em.
Hình ảnh bóng lưng anh lúc từ viện vào thăm bà đến lúc ra về. Anh đi trước em 1 đoạn, em cố tình đi chậm lại chỉ mong rằng anh có 1 cái quay đầu lại tìm em. Nhưng mà không có, anh lững thững đi trước, em lững thững đi sau. Luôn là như vậy.
Có những lúc em nhắc anh về những ngày kỉ niệm, em ước gì anh chỉ tặng em 1 món quà nhỏ thôi là em vui lắm rồi. Anh biết em thích hoa, nhưng anh chẳng bao giờ tặng. Toàn do em phải đòi hỏi. Em không muốn mình trông như 1 đứa đòi hỏi, mong cầu người khác phải ban cho mình. Cả khi em muốn decor 1 chiếc phòng cưới đầy hoa, nhưng ngày cưới em thấy là 1 căn phòng trống trơn. Sau đó là 1 lãng hoa được decor vội. Lại còn là hoa lấy vội từ trên xe cưới xuống. Còn buồn tủi hơn là khi các bạn em là người phát hiện ra điều đó và nói lại cho em biết. Em buồn, còn có chút xấu hổ. Em thì cũng có chút sĩ diện đi, em càng buồn hơn khi các bạn thấy hình ảnh có phần tạm bợ đó. Em tự biện minh rằng chắc có vấn đề gì đó, phải lấy hoa khác để thay thế đi. Nên em cũng chẳng dám hỏi, hay là em không dám đối diện với câu trả lời? Em có hỏi dò anh, nhưng anh còn nói rằng anh không biết. Em buồn, em nghĩ anh sẽ tự tay chuẩn bị phòng cưới cho chúng mình. Em gửi cho anh những video về phòng cưới, chẳng qua em cũng chỉ muốn được chiều chuộng trong ngày em đẹp nhất. Em không nghĩ mình là người đòi hỏi quá nhiều. Em luôn không dám đòi hỏi ai điều gì, vì em tự ti bản th��n mình không xứng đáng. Nhưng em cũng buồn lắm.
Anh hỏi em thế anh lấy vợ để làm gì cơ chứ? Vậy em hỏi anh, em lấy chồng để làm gì.
Em bảo rằng mỗi lần rửa bát, em quay lại, em cứ nghĩ anh ngồi đó chờ em. Anh bảo chờ làm gì, sao phải câu nệ thế. Nghe điều đó em chỉ biết nín lặng. Vì em biết, em, vụn, vỡ, rồi.
Đó chẳng phải câu nệ, em chỉ muốn là trong căn nhà này, vẫn có anh ngồi đó chờ em làm xong việc, rồi cùng lên phòng. Anh lên phòng, tắm trước, không nói 1 lời, khiến em cảm thấy lạc lõng.
Trong căn phòng chỉ có 4 bức tường, anh tĩnh lặng ngồi chơi game, em tĩnh lặng ngồi đó. Những lúc như thế em nghĩ, nếu em đang ở nhà thì em đang làm gì nhỉ? Nếu là ở nhà, sẽ có bố pha cà phê cho em, 2 bố con sẽ cùng ăn hướng dương và nói chuyện. Nếu có mẹ, em sẽ nằm lên mông mẹ cùng mẹ xem phim, mẹ sẽ kêu ôi nặng quá dậy đi, nhưng hành động của mẹ lại chẳng hề đẩy em dậy.
Anh bảo em không chịu thích nghi, không chịu làm quen. Nhưng có những thứ họ đánh giá con dâu, anh đâu biết đâu anh. Anh bảo em nghĩ nhiều, nhưng sao anh chẳng đứng từ phía em mà suy nghĩ 1 chút?
Em đi làm dâu, em cũng chỉ cố gắng vì 1 lí do duy nhất, là không làm bố mẹ đẻ em phiền lòng. Anh có biết những lúc em về nhà, bố mẹ đều gói cho em 1 túi quà to để mang về nhà chồng, anh có biết em buồn thế nào không? Đã chẳng bên cạnh đỡ đần cho bố mẹ, chẳng cho được bố mẹ cái gì. Em chẳng bao giờ kể chuyện nhà chồng thế nào cho bố mẹ, em không muốn làm bố mẹ nghĩ nhiều thêm. Niềm vui duy nhất của bố mẹ em, của gia đình nhà vợ là có con rể đưa con gái mình về cùng ăn bữa cơm vui vẻ, thế thôi. Chẳng có tiêu chuẩn gì khác cả. Anh chỉ cần có mặt là bố mẹ em, ông em, gia đình em vui rồi, chẳng có tiêu chuẩn gì để sợ bố nói, mẹ nói cả. Em cảm thấy bất công. Sao ai cũng nói phải làm dâu thế nào, mà không ai nói phải làm rể thế nào? tại sao?
Anh bảo em lúc nào cũng trách móc anh, em cũng so sánh. Em đừng so sánh vì em sẽ không được thế đâu. Tại sao thế nhỉ? tại sao? tại sao? Em không trách móc anh, em chỉ mong anh để ý hơn 1 chút. Anh hãy coi em có giá trị hơn 1 chút. Đừng em phải nghe lời anh, em phải về làm, đừng tiền em kiếm được bao nhiêu đâu. Em sợ lắm.
Anh bảo rằng 2 vợ chồng lấy nhau về là để san sẻ công việc. Nhưng san sẻ công việc của anh là em từ bỏ việc của em đi, về làm cùng anh. Anh chê em rằng lương em kiếm được bao nhiêu đâu, từ trong tâm thức anh đã chẳng coi trọng công việc của em, sức lao động của em rồi. Em vẫn còn đang có thể tự tạo ra thu nhập của riêng mình, mà anh đ�� bảo vậy. Vậy sau này em về, loanh quanh luẩn quẩn đầu bù tóc rối xó bếp, liệu anh có còn thương em. Anh bảo san sẻ công việc, nhưng anh có san sẻ công việc cho em không. Em luôn ủng hộ anh trong mọi quyết định, động viên anh học thêm nhưng khi em nói em muốn học, em muốn làm, anh lại nói học làm gì, về nhà làm đi.
Hôn nhân là em tách gia đình em, anh tách gia đình anh, chúng mình cùng xây dựng 1 cuộc sống riêng. Tự do, động viên, ủng hộ nhau làm những g�� mình thích. Chứ không phải 1 người tách đến ở gia đình người kia, phải chiều lòng tất cả gia đình nhà người đó. Em nghĩ thế. Đó là viễn cảnh lý tưởng mà em tự tạo cho bản thân mình. Nhưng hình như không phải.
Em cảm thấy mình đủ vụn vỡ rồi.
21 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1127〕 ngày 12.01.2024 :
Thật ra, cuộc đời chính là một câu hỏi trắc nghiệm rất lớn. Mỗi một người, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều đang phải đưa ra những lựa chọn.
Bữa sáng là sữa bò bánh mì hay là sữa đậu nành và quẩy? Công việc nên là nhân lúc mình còn trẻ liều chết một phen hay là dẫu cho gian khổ vẫn phải ép bản thân làm công nhân viên chức giờ giấc ổn định? Tình yêu là chỉ cần bản thân ta rung động hay là phải dùng nhà, dùng xe, dùng chứng minh tài chính mới được tính?
Chúng ta thường hay oan thán những áp lực của cuộc sống tới từ bốn phương tám hướng, ép chết đi những dũng khí dám yêu, dám hận, dám làm của chúng ta.
Chúng ta cũng luôn tin tưởng rằng con người phải biết tiến biết lùi, biết giữ lại đường lui cho mình mới là lựa chọn vững chắc nhất.
Khi tình yêu và tiền bạc trở thành lựa chọn, chúng ta thường nói, trái tim con người là thứ dễ thay đổi, vẫn là tiền bạc mới khiến chúng ta an tâm. Thế nhưng, bạn đã bao giờ đi hỏi những người có tiền chưa? Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời họ, rốt cuộc là buông bỏ tình yêu, hay là mất đi tiền bạc?
Tôi nghĩ tình yêu tốt đẹp nhất, là những lúc càng là khi khó khăn, hai con người vẫn có thể nắm chặt lấy đôi bàn tay của đối phương. Nhưng tình yêu tốt đẹp nhất, đương nhiên cũng cần vật chất làm vật dẫn để chồng đỡ nền móng của tình yêu.
"Ánh mắt ngây thơ nhìn đâu cũng là bạn bè, ánh mắt trầm đục nhìn đâu cũng là kẻ địch; ánh mắt sợ hãi nhìn đâu cũng là cạm bẫy, ánh mắt hám lợi nhìn đâu cũng là tiền bạc; ánh mắt buồn rầu nhìn đâu cũng là tang thương, ánh mắt vui vẻ nhìn đâu cũng là ánh sáng."
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
137 notes
·
View notes
Text
Câu nói nào bỗng khiến bạn cảm thấy ấm áp?
____________________________________________
1. Một ngày nào đó, áo sơ mi của tôi và đồ ngủ của em bị trộn lẫn trong máy giặt ở nhà. Em sẽ cáu kỉnh ăn bữa sáng do tôi nấu, dao cạo râu của tôi và mỹ phẩm của em bị lũ cún giày vò ném đi không thấy dấu tích, chúng ta cũng đã quên những lời nói khí phách khi còn trẻ, đêm đến em lấy tay làm gối miên man chìm vào giấc ngủ, muốn là người thức dậy đầu tiên vào sáng sớm để lắng nghe nhịp thở của em.
2. Bạn nhất định phải tin rằng ở bên đúng người thực sự có thể quét sạch bụi bặm trong cuộc đời, để dù có ở dưới tận cùng đáy vực, bạn vẫn có thể ngước lên và nhìn thấy những vì sao sáng.
3. Tại sao người trên tàu cao tốc lại rất im lặng nhưng người trên tàu hỏa thì lại nói chuyện rôm rả suốt chặng đường ?
Chuyến tàu cao tốc chở những ý niệm đến nơi phương xa, nó không cần quá nhiều lời nói, con đường phía trước tự có ánh sáng riêng, tàu hỏa thì mang nỗi nhớ quê nhà, muôn nghìn lời nói cũng chỉ là một nỗi nhớ nhung.
4. Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi vẫn sẽ chọn làm quen với em, tuy sẽ chồng chất nhiều vết thương, nhưng những ký ức ấm áp trong lòng không ai có thể mang đi được, cảm ơn em đã hiện diện trong sinh mệnh của tôi.
5. Giữa hai từ "hiểu" và "thấu hiểu" tôi thích từ "thấu hiểu" hơn. Điều đó có nghĩa là tôi sẵn sàng bước vào thế giới của bạn, chấp nhận cuộc sống không như ý của bạn, ngắm nhìn khoảnh khắc bạn tỏa sáng, không ngại chạm vào những góc khuất sâu thẳm nhất trong tâm hồn bạn và chấp nhận tất thảy chúng.
6. Ngay cả khi bạn nằm trên ghế sofa ba ngày không kéo rèm cửa, bật khóc vì không biết nên mang đôi tất nào, tôi cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu bạn.
7. Khi bạn khóc, não sẽ giải phóng endorphin để giảm đau buồn và cải thiện tâm trạng. Đây là lúc não bạn vỗ nhẹ vào lưng bạn và nói: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi".
8. Trong tất cả những lời từ biệt, tôi thích nhất câu “hẹn gặp lại ngày mai”.
9. Nếu bạn có ghé thăm, nhưng tôi không có ở đây, xin hãy bầu bạn với những bông hoa ngoài cửa nhà tôi một lúc. Chúng rất ấm áp và tôi đã ngắm chúng rất nhiều ngày qua.
10. Có bao nhiêu người đã yêu bạn ở tại giây phút tuổi trẻ tươi đẹp, là giả vờ hay thật lòng ngưỡng mộ vẻ đẹp của bạn, chỉ có duy nhất một người vẫn yêu tín ngưỡng trong tâm hồn bạn và yêu cả những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua ấy.
11. Có thể bây giờ, người bạn thích chỉ nhìn thấy một mặt ảm đạm của bạn. Nhưng vào một ngày đẹp trời nào đó, sẽ có người sẵn sàng đi vòng quanh bạn và nhìn thấy khía cạnh tỏa sáng của bạn.
12. Cầu mong có thức ăn trong bếp, nụ cười trong phòng khách, những cái ôm trong phòng ngủ, cầu mong bạn và người ấy một chén cơm một muỗng cháo, một nét nhăn mày một ý cười.
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#dịch#nỗi buồn#suy nghĩ tích cực#yêu đời#thanh xuân#thanhxuan#cô độc#cuocdoi#cuocsong#vui vẻ#văn học#vui#hạnh phúc#yêu đương#khám phá#dũng cảm#tương lai#niềm tin#thế giới#manh me#chialy#suutam#quakhu#uocmo
146 notes
·
View notes
Text
🌷 VÌ SAO 'MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI' QUAN TRỌNG
Bài viết của Chi Ca, một nhà nghiên cứu xã hội học Trung Quốc.
Gần đây tôi biết được câu chuyện này trên Weibo (mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc).
Cô gái và chàng trai yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và tiến đến hôn nhân vài tháng sau đó. Sau vài ngày ở nhà chồng, cô gái cảm thấy hối hận về quyết định kết hôn vội vàng của mình khi chứng kiến cảnh bố chồng đối xử với mẹ chồng.
Ông bố chồng bán tạp hóa còn mẹ chồng đảm nhiệm ngày ba bữa cơm. Hàng ngày, dù mẹ chồng tất bật với lau dọn, nấu nướng, giặt giũ còn bố chồng chỉ biết ngồi uống trà và đọc báo. Bà mẹ chồng bị đau lưng nhưng không bao giờ được hỏi han, ông chỉ la mắng mỗi khi bà làm việc chậm hoặc không làm ông hài lòng.
Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, cô gái nói rằng cảm thấy bố chồng quá đáng. Chàng trai trừng mắt: "Bố là người kiếm ra tiền nên có quyền như vậy". Câu trả lời khiến cô gái ngỡ ngàng.
Khi cô gái và chàng trai bắt đầu sống chung, cô cảm thấy mình là hình bóng của người mẹ chồng khi một mình làm việc nhà mà không có sự giúp đỡ của chồng. "Mỗi khi đi làm về, chồng tôi kêu đói nhưng sau đó chỉ sà vào tivi hoặc chơi game điện thoại. Bất cứ khi nào được yêu cầu giúp vợ nấu ăn và dọn dẹp, anh đều trừng mắt quát: Nấu ăn, dọn dẹp không phải là thiên chức của phụ nữ sao", cô gái kể.
Cho đến một ngày, cô không chịu nổi và ra tối hậu thư cho chồng, hoặc là thay đổi, hoặc là ly hôn. Cô nói trên Weibo: "Tôi thực sự hối hận vì không đến nhà anh ấy sớm hơn..."
Tạ Phúc Chiêm, giáo sư Viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ về cuộc hôn nhân hạnh phúc của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương: "Rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc sống của cặp đôi này bởi ngoài tình yêu, họ còn như những người bạn, chia sẻ ngọt bùi với nhau trong mọi hoàn cảnh. Thế nhưng không phải ai cũng hiểu thái độ khoan dung và hòa nhã mà bà Dương dành cho chồng đều học được từ chính bố mẹ bà".
Bà Dương sinh ra trong một gia đình tri thức tại Bắc Kinh. Bà kể: "Cha luôn chăm sóc và tôn trọng mẹ. Mối quan hệ này rất hiếm xuất hiện trong xã hội cũ. Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau. Tình yêu tuyệt vời của họ đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tôi đối xử với bạn đời của mình sau này".
Cảm nhận được tình yêu thương bố mẹ dành cho nhau, sau này con gái của nhà văn Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương cũng có một cuộc hôn nhân viên mãn bên người chồng là một giáo viên lịch sử.
"Những đứa con luôn vô thức mang thói quen hình thành trong gia đình vào cuộc hôn nhân sau này của chúng. Nếu cha mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận, con cái có thể học cách chăm sóc và trân trọng bạn đời khi chúng lớn lên. Nếu cha mẹ sống không tình yêu, luôn cãi vã, khi đứa trẻ có gia đình, chúng sẽ khắc nghiệt và thờ ơ với nửa kia. Chúng sẽ tiếp tục bi kịch hôn nhân của bố mẹ mình", ông Tạ Phúc Chiêm, giáo sư của học viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ.
🌷 HÔN NHÂN NHẤT ĐỊNH PHẢI NHÌN VÀO HOÀN CẢNH GIA ĐÌNH, BỞI VẬY NGƯỜI XƯA MỚI CÓ CÂU THÀNH NGỮ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI".
Một số người không đồng tình với quan điểm này bởi cho rằng nó không đúng thực tế. "Đến Lọ Lem còn lấy được hoàng tử" hay "Rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu vẫn lấy những chàng trai con nhà nghèo đó thôi?"
"Người ta yêu nhau bởi năm giác quan, nhưng sống với nhau nhờ ba điều tương đồng: tri thức, kinh tế và tình yêu thương của gia đình", ông Tạ Phúc Chiêm khẳng định, đồng thời nhấn mạnh "Trong chuyện cổ tích, chưa bao giờ người ta nhắc tới việc sau khi kết hôn với hoàng tử, Lọ Lem sống có thực sự hạnh phúc hay không? Cũng không ai đưa ra một ví dụ cụ thể về việc một thiên kim tiểu thư nhà giàu có thực sự hòa hợp với một ông chồng xuất thân từ gia đình nghèo hay không?".
Thái Khang Vĩnh – MC truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc trong chương trình "Khang Hy đến rồi" từng nói: "Môn đăng hộ đối theo quan điểm cá nhân tôi phải là sự cân bằng về trình độ văn hóa cũng như hoàn cảnh sống của hai con người. Hoàn cảnh sống không giống nhau sẽ có thế giới quan khác nhau. Nếu hai người có khoảng cách lớn giữa ba sự tương đồng, dù họ yêu nhau nhiều đến đâu, cuối cùng sẽ gặp rất nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống thực".
Nam MC kỳ cựu này lấy ví dụ, người vợ muốn đi xem một bộ phim, nhưng chồng lại gạt đi "Tại sao lại phải tiêu số tiền đó trong khi có thể xem video ở nhà". Hay như bạn muốn theo học một lớp tiếng Anh, chồng lại quát "Chẳng học được gì ở những lớp xô bồ như vậy đâu". Bạn muốn có những chuyến đi kỷ niệm lãng mạn, nhưng vợ lại cho rằng việc làm đó quá lãng phí...
"Trong hôn nhân không chỉ có trăng sao, hoa lá trên trời mà còn là dầu, mắm muối của thực tế. Nếu bạn muốn nhìn thấy nhau trong những vấn đề tầm thường này, bạn phải chọn những người có giá trị tương tự như mình", Thái Khang Vĩnh nói.
Những cuộc hôn nhân bền vững, lâu bền không chỉ dựa vào tình yêu của hai người, mà còn dựa nhiều vào gia đình của hai bên. Đó không chỉ là đo lường về năng lực kinh tế, cũng như trí thức, mà là tìm hiểu liệu gia đình đối phương có cho họ khả năng "biết yêu thương" để cùng bạn đi đến cuối con đường hay không. Vì vậy, khi quyết định cưới một ai, trước hết phải xem gia cảnh của họ như thế nào.
Vy Trang (Theo sohu)/VNE
Sưu tầm: Facebook
--------------
54 notes
·
View notes
Text
ĐỜI NGƯỜI: CẦU GÌ? TRANH GÌ? GIẬN GÌ? SẦU GÌ? - CÂU TRẢ LỜI THÔNG TUỆ NHẤT LÀ...
Sống cho tốt hiện tại, trân trọng phong cảnh trước mắt mới là chuyện mà chúng ta nên làm nhất.
Chúng ta sống một đời, trông thì như đang mưu cầu, đang theo đuổi điều gì đó, nhưng đến cuối cùng, thứ chúng ta thực sự có được lại không nhiều. Rất nhiều khi, những thứ chúng ta giành tới giành lui, lại chẳng có chút ý nghĩa gì.
Cũng giống như có những khi, chúng ta vì một câu nói của người khác mà không vui, xảy ra tranh cãi, cảm giác như thắng được rồi mới thỏa mãn, nhưng tới khi thắng rồi, lại chợt cảm thấy trống rỗng…
Nhân vật Dị Bích Nha trong bộ phim truyền hình Trung Quốc có tên "Thời gian đều biết" từng có một mối tình, rất khắc cốt ghi tâm, nhưng sau này, cô cũng khiến đối phương tổn thương rất sâu sắc.
Ban đầu họ rất yêu nhau, nhưng sau đó, đối phương hết tình cảm, lựa chọn chia tay. Sau khi hai người chia tay, Bích Nha không can tâm, cô nghĩ không thông, muốn trả thù đối phương. Ban đầu cô phá hoại chuyện tình cảm của đối phương, sau đó là đến sự nghiệp, và cuối cùng là cả cuộc đời của bạn trai cũ.
Sau khi bị Bích Nha hại tới thân bại danh liệt, đối phương lựa chọn rời đi, cô có tìm ra sao cũng không tìm được, bất kể cô có làm cách nào, bạn trai cũ cũng không chịu gặp cô lấy một lần.
Lúc này, cô bắt đầu hối hận, không biết vì sao khi đó mình lại làm như vậy, vì sao phải hủy hoại đối phương tới mức như vậy, nhưng dù có hối hận thì cũng vô ích, có muốn xin lỗi, cô cũng chẳng thể trực tiếp nói với người ta.
Không lâu sau đó, cô biết được tin bạn trai cũ qua đời, cô suy sụp, lúc này mới nhận thức ra sai lầm của mình tai hại tới nhường nào, mình đã tàn nhẫn tới như nào…
Thực ra, có rất nhiều khi, chúng ta thấy mình đanh tranh cái gì đó, đang tức giận cái gì đó, đang mưu cầu điều gì đó, đang buồn phiền về điều gì đó, nhưng sau cùng lại phát hiện ra, tất cả, chẳng có ý nghĩa gì, những cảm xúc khi đó, chỉ khiến chúng ta phạm sai lầm.
- CẦU CÁI GÌ?
Sống ở đời, bạn có mưu cầu điều gì không? Bạn có thứ mà mình vô cùng muốn có được hay không?
Công việc? Tình Yêu? Cuộc sống?
Đã bao giờ bạn trải qua cảm giác có được thứ mà mình hằng mong muốn đạt được hay chưa? Đã bao giờ bạn cảm thấy cái giây phút thành công đó, hình như nó không vui vẻ như mình tưởng tượng hay chưa?
Thực ra, bất kể là theo đuổi điều gì, bất kể chúng ta có mong muốn có được thứ gì, nó chẳng qua cũng chỉ là dục vọng trong nội tâm mà thôi. Và cái dục vọng này, dần dần rồi nó cũng sẽ thay đổi, cũng sẽ trở nên nhạt dần theo thời gian.
Có thể ở thời điểm hiện tại, nó là khát khao mãnh liệt của bạn, nhưng cũng có thể khi bạn đạt được, nó sẽ chỉ còn là khát khao mà thôi. Vậy mới nói, khát khao hay khao khát, cái gì cũng phải có cái "độ", đừng quá chú tâm vào nó mà tự tạo ra áp lực cho bản thân. Cứ thong thả mà tới.
- TRANH CÁI GÌ?
Không biết bạn có từng v�� chuyện gì đó mà tranh cãi tới đỏ mặt tía tai với người khác hay không? Hay thậm chí là tranh cãi tới lật mặt với nhau luôn?
Có một câu chuyện như này:
Đôi vợ chồng nọ ngồi xem điện thoại với nhau, sau đó lướt thấy một chiếc bình nước, người vợ nói bình nước màu hồng, người chồng nói nó màu vàng, hai người bắt đầu tranh cãi xem bình nước màu gì, không ai chịu nhường ai, cuối cùng, chỉ từ vấn đề nhỏ nhoi là "màu của bình nước" biến thành "chúng ta có hợp để sống với nhau không", rồi lại cãi nhau, không ai nhường ai, càng cãi càng cho rằng đối phương không yêu mình, cuối cùng ly hôn!
Thực ra nghĩ lại thì việc cái bình nước màu gì có có thực sự quan trọng hay không? Là hồng thì sao, mà là vàng thì cũng có ảnh hưởng gì không? Nó thay đổi được điều gì đó lớn lao lắm ư? Chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà cãi nhau tới mức ly hôn, liệu có đáng?
Chúng ta cần phải hiểu rằng, có những khi, tranh luận là điều cần thiết, nhưng có những lúc nó lại chẳng có chút ý nghĩa gì, những cuộc cãi vã vô nghĩa sẽ chỉ khiến chúng ta mất đi nhiều hơn, chỉ khiến chúng ta bỏ lỡ mất phong cảnh trước mắt.
- TỨC GIẬN CÁI GÌ?
Vì một chuyện gì đó mà tức tức bỏ cơm, tức tới đỏ mặt tía tai… nhưng sự tức giận đó liệu có ý nghĩa?
Ngoài việc khiến bản thân không vui, không thoải mái ra thì nó chẳng có chút ý nghĩa nào. Vì vậy, rất nhiều khi, đừng tức giận, đừng tự dày vò mình, bạn cần phải biết rằng tức giận không giúp giải quyết được bất cứ điều gì, nó sẽ chỉ khiến bạn bực bội, không thoải mái hơn mà thôi. Thay vì như vậy, chi bằng nghĩ thoáng hơn một chút, tha cho mình đi.
Để bản thân chầm chậm đi tận hưởng cuộc sống, từ từ đi tôn trọng người khác, từ từ yêu thương bản thân, để bản thân cảm nhận sự tốt đẹp và hạnh phúc của cuộc sống, và cũng là để nhận thức ra được một điều rằng, mỗi người là một cá thể không ai giống ai, chúng ta không cần thiết phải dùng quy tắc của mình để yêu cầu người khác, chúng ta không thể bắt người khác cũng giống mình, càng không thể yêu cầu người khác phải đối xử với chúng ta ra sao, chúng ta chỉ có thể yêu cầu chính mình mà thôi.
Thay vì tức giận, chi bằng yêu lấy mình, là chính mình.
- ƯU SẦU CÁI GÌ?
Có lẽ ai cũng đã từng có những suy nghĩ như này, lo lắng không biết ngày mai ra sao, không biết tương lai như nào, không biết sau này mình sẽ có cuộc sống ra sao…
Chúng ta lo lắng vì những chuyện thậm chí còn chưa xảy ra trong tương lai, lo lắng cả về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ…
Chúng ta cứ luôn bó buộc bản thân, không chịu buông tha cho mình, cho rằng lo lắng như vậy sẽ có thể thay đổi được điều gì đó. Nhưng rồi dần dần bạn sẽ nhận ra, ưu sầu, lo lắng không thể thay đổi được điều gì, ngoài việc khiến bản thân không thể vui vẻ tận hưởng trọn vẹn mỗi ngày trước mắt ra thì chẳng có cái gì thay đổi cả. Thay vì như vậy, chi bằng tha cho bản thân thì hơn.
Thực ra sống ở đời, có mưu cầu là điều tất yếu, ai cũng có những tính toán riêng cho cuộc đời của mình. Nhiều khi chúng ta tưởng rằng những mưu cầu ấy sẽ khiến chúng ta vui vẻ hơn, sống tốt hơn, những ở một góc độ nào đó, cũng chính vì những mưu cầu này, mà chúng ta đã bỏ lỡ đi rất nhiều thứ…
Vì vậy, đừng tự làm khó mình nữa, đừng ép mình quá đáng, cuộc sống chỉ có một lần, yêu bản thân nhiều hơn, sống thong thả hơn, đừng chấp niệm với những thứ mà mình không thể với tới được, đừng tranh cãi mấy chuyện vô nghĩa, cũng đừng tức giận với những chuyện đã xảy ra, càng đừng lắng lo không đâu vì những điều thậm chí còn chưa đến.
Sưu tầm
13 notes
·
View notes
Text
Mỗi lần về quê ăn tết mình lại có cảm giác mâu thuẫn vô cùng.
Vừa muốn lập gia đình cho bố mẹ vui, vừa không muốn bất cứ người đàn ông mình yêu nào phải chịu đựng sự khó chịu mà bố mẹ mình mang lại.
Vừa muốn ở nhà báo hiếu, vừa muốn đi thật xa để được tự do.
...cuối cùng, sau bao năm, mình vẫn chọn độc thân, chọn trở thành cái đứa mà cô bác nào cũng hỏi "Bao giờ lấy chồng?". Bởi lẽ trái tim mình muốn vậy. Trái tim mình không thuộc về nơi đây.
Nhà của mình, là một nơi khác. Còn nơi mình sinh sống suốt 18 năm, giờ là quê hương thôi.
12 notes
·
View notes
Text
Nhiều khi tôi thấy mình kiếm được cớ để viết ngộ lắm! Kiểu như là, hôm rồi trời mưa. Nấu canh dưa cải chua với thịt bò. Mà lâu ngày rồi mới nấu. Quên mất dưa cải sẵn mặn, sẵn chua. Thành ra bát canh mặn thấy ớn. Chua thấy rầu. Rồi bụng dạ tự nhiên lênh láng cả. Vây là được cái cớ mà rền rĩ, rền rĩ gõ.
Mà ai lỡ đọc tiếp rồi. Làm ơn đừng trách sao gì mà cứ ỉ ê. Không phải tại tôi. Tại bát canh dưa cải chua nấu thịt bò. Chi mà mặn! Chi mà chua! Nghen!
—
Tôi về nhà đến nhà đã là rạng sáng hai mươi sáu tết. Thế là lỡ mất ngày cúng đưa ông bà.
Buổi trưa. Ba vẫn nấu sẵn nồi canh cải chua, món mà tôi ăn mãi vẫn không thấy ngán. Tôi cứ thế ngồi trên phản, quần đùi thiệt ngắn, húp canh sồn sột. Nói với về phía con em gái, lúc ấy đang cho bé Mina ăn dặm.
“Ngày mai về Bắc chơi rồi nhỉ. Mang nhiều đồ ấm theo đấy. Áo quần hôm trước chị gửi về có mặc được không. Rồi quần áo ấm cho em Mina nữa, em còn bé phổi yếu. Để ý em đấy nhá”
Đứa em gái: “Biết rồi, nhớ rồi. Bà cô già suốt ngày cứ làu bàu. Ơ nhưng mà đợt này chị đi chơi nhiều ghê. Sướng quá trời!”
“Sướng ư? Ai sướng? Sướng thế nào???”
“Thì muốn đi đâu đi, hông chồng, hông con… kiểu kiểu vậy. Có sướng không?”
Tôi cười ha hả. “Mày lớn rồi út ơi. Biết quan tâm tới chuyện sướng khổ của chị rồi”
“Thế chị sống thế nào?”
“Người ta có hàng trăm nỗi lo hàng ngày. Tao thì chẳng có gì để lo cả. Đi làm, về nhà, cơm bụi, trà chanh, đạp xe, thi thoảng nhậu lên bờ xuống ruộng 1 hôm. Thế thôi đó. Nếu cuộc sống như thế được gọi là sướng. Thì chị mày cũng sướng!"
“Cũng không tệ. Em suốt ngày bỉm với sữa. Muốn đi làm xoăn cái tóc mà chả có thời gian đi”
“Thế đi đi. Để em Mina chị trông cho”
“Thôi, làm xoăn rồi lại không rãnh để chăm thì xù lên xấu lắm”
…
Thế là trưa hai mươi sáu tết hai chị em mải miết nói về chuyện sướng chuyện khổ trên đời.
Nó biểu từ dạo lấy chồng sinh con xong thấy mình sao kỳ lạ, đã bao lâu rồi, nó quên mất mình còn một người chị gái đi làm xa. Câu tôi nói với nó hôm cưới: “Có lấy chồng thì cũng ráng làm một người đàn bà độc lập nghe chưa” - Là tất cả những gì nó còn nhớ về tôi. Nghĩa là rõ nét nhất. Chân thật nhất.
Mùa xuân ở Miền Nam mát mẻ. Buổi trưa tuy nắng gắt hanh hao. Nhưng bù lại có gió, cứ đợt gió nào là được vuốt ve mơn trớn đợt ấy. Sướng râm ran, mê mẩn.
…
Buổi tối, bé út rủ: "Cà phê không?" tôi ừ. Thế là hai chị em đèo nhau đi. Bỏ em Mina ở nhà cho bố nó trông.
Vào một quán nhè nhẹ, có trúc, có tre, có bồn phun nước, bật mấy bài tình ca nghe chừng cũng du dương lắm. Tôi hỏi út hết thai sản rồi có định đi làm lại không? Hay muốn ở nhà trông Mina. Nếu ở nhà thì có muốn mở hiệu thuốc không? muốn thì chị tính, rồi chị giúp. Rồi lại hỏi ba mẹ có khỏe không? Có bệnh gì mà giấu không cho chị biết không? Nhà cửa có cần mua sắm gì không? Út bảo: "Ba mẹ chỉ cần chị khoẻ mạnh!" Thế là ngắt hết hàng loạt câu hỏi.
Tôi uống cooktail. Út uống nước cam, quán chuyển sang phần nhạc trẻ. Càng lúc càng có thêm kh��ch tầm độ mười tám, hai mươi. Tôi cười: "Chắc lúc này chúng nó chê chị già!" Nó lại ngắt: "Chị khoẻ hẳn chưa?" - Tôi ngồi yên. Quán vẫn nhạc trẻ, ì ầm ở một góc xa.
Nó hỏi sao tôi không trả lời.
Tui nhoẻn miệng cười - vẫn im lặng
Nó lại biểu “Chị gái của tui đâu rồi. Chị gái của tui, mặc quần đùi húp canh sồn sột. Chị gái của lời lẽ đanh thép, tranh luận với người khác có bao giờ chịu im. Chị gái của tui, tui mà bị ai bắt nạt là chị sống chết với người đó. Chị gái của tui đâu biết cười nhoẻn. Đâu có biết hiền...”
Trời muộn. Gió táp vào mặt. Tôi ngồi sau xe máy, hai tay vòng qua người nó, mặt úp vào lưng con bé thở khẽ - thầm thì: "Ngày xưa trời lạnh, cũng có người hay thổi vào lưng chị như thế." Nó ngạc nhiên: "Tiểu tiết thế mà chị cũng nhớ nhỉ!" - Ừ, Chả hiểu sau chị lại thế. Một chút hà hơi vào gáy lúc mùa đông đủ để bắt đầu nỗi nhớ nhung dài đằng đẵng.
…
Hai mươi bảy tết. Cả nhà bé út đã về Bắc từ sáng sớm, ba thì sang nhà chú Minh đánh cờ. Nhà yên ắng lạ thường.
Mẹ lôi ở đâu ra được cái giường gấp vải dù bộ đội bạc thếch, nhìn là biết nặng trĩu gió sương. Mẹ biểu của ông nội. Tôi gối đầu lên đùi mẹ. Đợi cò về. Mà chỉ đợi có thế thôi chứ có cò nào về trên mấy cái cột nhà bê tông nữa. Mẹ thì thầm thủ thỉ. Như kiểu người ta kể chuyện cổ tích.
“Tóc con Nhiên bạc nhiều nhỉ, không như tóc chị hai mày, gần 40 mà vẫn đen nhánh”
“Hôm trước xin mẹ cái cân điện tử đúng không, khi nào đi nhắc mẹ đưa cho nhé.”
“Mà lấy cân làm gì? Định ép kí nữa hay sao?? Béo béo thế này mới xinh”
“Có để ý thằng nào chưa? Thằng ku con Chú Bình mấy hôm nay kiếm cớ sang tìm xem mày về chưa đấy”
…
Tiếng mẹ lúc xa lúc gần. Miên man bất tận. Cứ ủ ê như nỗi nhớ không vượt được khỏi bờ môi. Tôi thấy nước mắt mình đột nhiên rịn ra vô cớ.
"Mẹ. Hay con về đây ở luôn nhá. Mẹ chứa chấp con không?"
“KHÔNG - lấy chồng đi!”
Tôi lí nhí: “Thôi. Lấy chồng rồi giao thừa ai cúng ông bà với mẹ. Em gái cũng về quê chồng ngoài Bắc, hai chị cũng phải lo xong bên nội tận mùng 2 mới về nhà”
Mẹ biểu không phải lo. Mẹ có chồng. Chồng mẹ lo 😁
Sinh ra không ai cô đơn. Ba mẹ cũng chẳng sống đời với mày được. Hoặc nếu chưa lấy chồng thì cứ tìm ai mà yêu. Yêu thật nhiều vào. Cứ yêu khờ khạo đi. Ngày sau chai sạn, vắt ra tí tình trong tim mà lại chỉ có sạn có đá, thì mới buồn.
…
Tôi gọi cho Duy. Kể rằng tôi đã về nhà. Đã nghe mẹ càm ràm vụ không dẫn ai về cùng. Đã sang chào bố Duy rồi. Đã đếm mãi vẫn không đủ một trăm hai mươi lăm bước chân từ nhà về phía cây cột điện có gắn loa phát thanh buổi sáng. À mà chỗ đó người ta không còn phát nhạc Những Bông Hoa Nhỏ nữa.
Duy cười ha hả: - Tao thế nào cũng nghe bố ca bài ca y chang. Mày về ở mấy ngày.
- Đến hết mùng 5.
- Nhanh vậy. Tao chắc chiều tối mùng một mới về đến nhà. Chờ tao về tao đèo đi ăn đá đậu.
- Ừ. Ba tao rũ chú Minh tối giao thừa sang nhà ăn cơm cùng rồi, mày khỏi phải lo đâu.
- Hay tao với mày yêu nhau không???
Hai đứa lại cười ha hả
Duy là người bạn khác giới tôi chơi chung từ bé. Là cậu bạn mò nghêu cùng tôi vào tất cả các kỳ nghỉ hè.
Nhà Duy ở cách nhà tôi một trăm hai mươi lăm bước chân về phía cái trụ gắn loa phát thanh buổi sáng (Đó là bước chân của tôi từ hồi còn bé)
Hồi tôi học lớp 3, thì hắn chuyển đến. Bố hắn đi vắng suốt, nên mẹ tôi hay gọi Duy sang ăn cơm cùng. Mà tôi thì trẻ con sân si, cứ ăn hiếp người ta. Có lần đấm thẳng vào mặt, làm Duy gãy cả răng cửa. Lần đó Duy khóc mếu máo, bảo là “Tao về méc mẹ tao, để mẹ tao hiện hồn về bóp cổ mày.”
Thế là tôi không ăn hiếp Duy nữa - Không phải vì sợ, mà vì tôi kể cho ba tôi nghe, ba biểu mẹ bạn ấy mất rồi, mất tức là đã đi sang thế giới khác, không thể ở bên cạnh chăm sóc bạn ấy như mẹ con được. Kể từ đó, tôi “yêu thương” Duy, bắt chước theo cái cách mẹ tôi yêu thương tôi. Tôi còn biểu “Mày yên tâm đi, tao làm mẹ mày, tao yêu thương mày”
Hồi đó, vào lúc sáu giờ ba mươi mỗi ngày, tôi mặc áo thêu hoa, ngồi sau lưng ba, loa bắt đầu phát nhạc chương trình Những Bông Hoa Nhỏ - Đi đến trước cửa nhà Duy thì dừng lại đón, ba tôi đèo hai đứa phía sau, em gái út tôi phía trước. bám chặt vào nhau. Đến chỗ ngã ba có cây me to đùng thì ghé vào, mỗi đứa được một ly sữa đậu nành nóng hổi. Duy với tôi học cùng trường cho đến hết cấp 3. Sau đó tôi lên SG, còn Duy đi Úc du học.
…
Hai mươi tám tết
Mẹ làm bánh bao nhân đậu xanh để tối hai chín cúng giao thừa. Tôi hít hà mùi thơm của sữa và đậu. Cảm nhận được mùa xuân cũng đang thở
Buổi sáng đèo mẹ đi chợ lại thấy chú Minh đang tưới sân. Bắc thang lau đi lau lại từng thanh cửa sắt cho đến khi bóng loáng mới chịu thôi. Chú Minh bao nhiêu năm nay vẫn thế. Mỗi lần thấy tôi sẽ lại hồ hởi nói lớn: “Này, hay yêu thằng Duy nhà chú đi con bé kia. Thân nhau ngần ấy năm rồi còn gì!” Tôi đáp lại: “Từ hồi con đấm gãy răng cửa của nó là nó thề dù con gái trần đời này còn mình con nó cũng không yêu con đâu ạ” - Thế là hai chú cháu cười hì hì.
Cơm trưa vẫn không thiếu món canh cải chua, nhưng mà hôm hay ba nấu với cá rô đồng. Rữa bát xong mẹ rót cho một cốc trà sen lớn, bảo ra phản gấp quần áo với mẹ. Nhưng mà chỉ có mỗi mẹ gấp, tôi thì nằm gối đầu trên chân mẹ để thời gian luồn qua từng lọn tóc mềm. Cảm nhận được rõ bàn tay mẹ ngày càng gầy. Năm tháng đánh từng dấu nhỏ lên cả vết vân tay. Ngoài cửa sổ, mưa phùn bay lất phất. Mai là giao thừa rồi, nhà nào cũng vội vã. Chỉ có nhà tôi là đơn giản quá chừng!
Nhưng điều duy nhất khiến tôi yêu Tết là trong nhà toàn hoa là hoa. Nào là chậu mai vàng của ba bắt đầu có nụ, nào là mấy bó cúc trắng được cắm trong lọ thuỷ tinh trên bàn thờ, còn được ngắm những cái chậu xinh xinh bằng men sứ thả hoa súng của mẹ. Không giò, không chả, không cỗ. Chỉ có chè đậu đỏ, bánh bao sữa nhân đậu xanh.
Năm nào cũng vậy. Lúc giao thừa xong, ba sẽ uống rượu với chú Minh. Còn tôi và mẹ thì đèo nhau lên ngôi chùa nhỏ gần nhà thắp một nén hương. Thế là hết tết.
11 notes
·
View notes
Text
Những ngày cuối năm sống trong vô định
Công việc: Có lẽ mình sẽ làm được ở đây tròn 1 năm và ngọn lửa nhiệt huyết của mình sẽ tắt hẳn vào cái ngày mình ko còn cố được nữa. Mình chưa bao giờ tưởng tượng ra 1 ngày đi làm chỉ để kiếm tiền như thế này. Ko niềm vui, ko háo hức, ko cảm thấy cống hiến hay phát triển được gì. Từ 1 người năng nổ, xuất hiện nhiều trên các trang của cty, lo lắng về kq kinh doanh, giờ mình sang cty này - vô danh, ko vị trí, ko dc công nhận, vô hình vô dạng.
Tình cảm: mình có kiểu quan tâm mình muốn, cảm giác mình cần và sự thoải mái mình mong đợi nhưng lại chẳng dám gọi nhau là gì. Mình ko muốn nói nhiều về vấn đề này vì ngay cả bản thân mình, nếu hỏi mình có dám chấp nhận 1 danh phận ko, mình ko chắc. Câu chuyện cốc nước, người ta chọn 1 cốc nước đầy, mình giật mình nhìn ra nó vơi. Thật ra, hình ảnh cốc nước đó ko rõ ràng, mập mờ, y như chúng mình.
Gia đình: từ ngày bố ép mình phải sớm lấy chồng, mình cảm thấy ko thoải mái khi ở nhà nữa vì chỉ cần thấy mình là bố sẽ than về việc mình chẳng có ai. Ko phải mình ko lo nhưng mình chẳng biết phải thay đổi mindset bản thân ntn để quen 1 ng hợp làm chồng. Mình thích kiểu yêu đương gà bông của mình. thích rồi yêu. mình sợ 1 ngày mình thích và phải kết hôn. mình thích mọi việc có kết quả nhg sao chuyện này mình lại sẵn sàng?
Bản thân: mình đi học piano. thứ duy nhất cứu rỗi mình vì lúc đó mình được tập trung, mình học cái mới và khai phá bản thân ở 1 lĩnh vực mình hoàn toàn ko có năng khiếu. Bố thì hỏi tại sao bây giờ lại đi học trong khi mình ko có năng khiếu. Mình ko trả lời, đó là lựa chọn của mình. Mình luôn nói mình mù nghệ thuật nhg mình lại đc đến 3 giáo viên khen rằng cảm âm tốt và có khả năng về nghệt thuật. có thể họ động viên, mà cũng có thể mình như thế thật thì sao nhỉ.
10 notes
·
View notes
Text
Hôm nay là tròn 1 tháng lẻ 3 ngày tôi bị mất xe. Ông nào nói: “Đà Lạt hiền hoà, để xe giữa đường cũng không sợ mất!” thiệt đúng ghê, để xe trong sân nhà mới mất.
Chuyện cái xe gắn bó với mình 17 năm trời bị mất là một câu chuyện dài và buồn, nhất là khi cái xe đó do ba mua cho tôi! Có lẽ tôi sẽ kể lể về những điều vẩn vơ khi nghĩ đến, nhìn thấy hay nhớ lại về những thứ, những điều ba làm cho mình ở một dịp khác, bây giờ tôi chỉ muốn nói về những lần book grab vì mất phương tiện đi lại hàng ngày.
Tháng trước tôi cũng hay đi, lên cơ quan, đi gặp khách, bạn bè hoặc đơn thuần là muốn ra ngoài. Tôi đi nhiều đến độ, mỗi ngày, trừ những hôm mệt, là tôi biết thêm bao nhiêu mảnh đời trong cuộc sống này, lấp đầy cái thế giới vốn dĩ “chật hẹp” của mình.
Có hôm gặp anh tài xế tử tế, đi qua một đoạn đường mới đang làm, nhiều sình lầy. Ảnh bọc hai cái bao nỉ vào trong bánh xe chỗ tôi ngồi, bảo để sình đừng bắn vào quần áo. Ảnh là một trong những tài xế chu đáo hiếm hoi. Người Bắc, cùng vợ vào mưu sinh, chạy sáng chiều về phụ hàng giúp vợ, vậy mà cứ luôn miệng khoe con ảnh lớn rồi, nên đỡ cực hơn “hồi đó”. Ủa lớn cỡ nào vậy anh? Lớp 10 với lớp 5. Trời đất, vậy vẫn phải lo, chớ lớn mấy đâu anh. Ổng cười hề hề.
Bữa khác, gặp bạn trông trẻ người. Hỏi ra thì biết là thầy giáo dạy Văn. Mà bạn than, em làm giáo viên hợp đồng vì không có hộ khẩu, mà lương thấp quá, em ráng học lên để đi dạy Đại học, giờ nào rảnh thì đi chạy grab kiếm thêm. Tôi hỏi, sao ngày xưa em không học ngoại ngữ, bạn bảo em chỉ thích Văn và giỏi Văn thôi. Chắc cái nghiệp đó anh, giáo viên Văn cực lắm. Mà hỏi ra, sáng ra còn phải chở vợ đang bầu đi làm, nhưng bạn bảo con em là con gái anh ạ, ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng. Ừa, con gái thì cưng rồi. Mà cái nghề Văn, sống ngay cũng nghèo mạc, khổ cực trăm bề, buồn.
Rồi gặp em sinh viên năm cuối, nói suốt đường về. Anh, em cố chạy sớm hơn để bắt khách người ta hổng bắt, có tiền, xong tối đi học Anh văn để sau xuống Sài Gòn, xin công ty nước ngoài. Bạn em nói mới ra trường xin công ty nước ngoài lương cao hơn. Tôi nói mày chọn chi nghề đi công trường cực chết cha… Nó dễ thương mà nhỏ xíu, không dám hỏi tuổi lại sợ mình già hơn trái cà.
Chuyện đi grab còn làm tôi nhớ lại đợt ở Quy Nhơn. Ngày cuối, tôi book grab ra bến xe, gặp nữ nhân bốn mươi hai tuổi mà đẹp gái, trẻ trung xì tin lắm luôn. Nữ nhân nói giọng rặt xứ Nẫu, lại nói nhanh, tôi tập trung nghe gần chết mới theo kịp chuyện nữ nhân kể. Chị hỏi giờ tôi về đâu. Tôi bảo về Đà Lạt. Chị lại hỏi xuống đây chi mấy ngày này, trời thì mưa, đi du lịch phải biết chọn ngày chớ. Tôi nói em xuống thăm người yêu cũ sắp lấy chồng chị ơi. Trời quơi, dẫy na, gì nghe buồn dẫy ông. Mà thôi, đàn bà con gái nó vậy đó em, sát bên nách nhau còn không giữ được nói gì xa xôi v���y. Rồi chị không để tôi buồn, chị kể tiếp đủ thứ chuyện. Trời, em tin hông, chị chạy một năm rồi mà lên 10 ký, sáng chạy, trưa về nghỉ ăn cơm, tối chạy. Mà em tin hông, bữa chị gặp thằng kia, nó bắt chị chở ra tới Phù Cát, xong chị về xe không, nắng mà lỗ chổng cẳng luôn em. Em tin hông, chị còn chơi Audition, đi họp offline, xong già quá giờ hổng dám đi nữa, có đứa nhỏ tuổi hơn con chị nữa thấy quê quá. Em tin hông, có bữa chở cha kia xỉn, chở xong xuống kiếm chuyện không trả tiền, chị dzọt cho lẹ, không thôi nó làm gì… Xong gần tới bến xe, em tin hông, bữa gần tới chị không cho nhỏ kia xuống, biết sao hông, chị chưa kể hết chuyện ai cho em xuống, ngồi đó đi. Tôi bảo: Chời ơi, vậy giờ em có được xuống không? Ừa thôi cho em xuống, đừng buồn nữa nghen, chừng nào có người yêu cũ nào lấy chồng nữa, xuống đây book xe chị, chị… kể chuyện tiếp cho nghe. Phụ nữ làm nghề đàn ông, mà dễ thương thấy ớn.
Bữa nào gặp mấy ông chú, than trời ơi nó bắt tao nộp lý lịch tư pháp, đi xin mất mẹ ngày chạy, trời ơi, tao đang chạy Grab, vừa cái app Shopee chưa kịp chạy cái nó cắt luôn, mất nết dễ sợ; có bữa gặp mấy anh bán than thôi rồi, khổ lắm em ơi, tiền lẻ không…, blah… blah…
Mà tính tôi hay nhiều chuyện, lên xe hay hỏi.
Nói chung cuộc đời vẫn khổ, và người ta vẫn sống.
Tôi thấy bây giờ nhiều người nói chuyện lớn lao quá, làm giàu, tiền tỉ, xe hơi, cứu thế giới… Mà tôi nghĩ, những cái tí hin như vậy, mới là chúng sinh mà ông Phật dạy, ăn, hít thở, mưu sinh, xô bồ, nghiệt ngã. Rồi cũng qua một kiếp người…
8 notes
·
View notes
Text
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
#trích dẫn#tình yêu#love quotes#quotes#thanh xuân#tuổi trẻ#books#cute quotes#trích dẫn hay#nàng thơ#quan trọng#hối tiếc
111 notes
·
View notes
Text
Tui quen bạn này. EQ của bạn cao cực.
Có một hôm anh sếp đối tác cùng đi ăn, cầm nhầm cốc nước của bạn lên uống một ngụm.
Uống xong, anh mới ngờ ngợ nhận ra. Anh xin lỗi rối rít.
Bạn vui vẻ đáp, có nhầm gì đâu anh, cốc này em cố tình rót cho anh đấy mà.
Ai cũng bớt ngượng.
Sau này khi nói về câu chuyện đấy, anh sếp khen bạn “nhảy số nhanh thật”, cứu anh một pha mất mặt.
Bạn bảo ngày xưa bạn đi thử việc chỗ ông sếp Nhật. Có một lần tương tự khách hàng cầm nhầm cái đĩa của bạn. Họ xin lỗi, bạn bảo không sao. Họ chu đáo lấy cho bạn cái đĩa khác.
Hôm sau bạn bị cho nghỉ việc.
…
Tui lại quen một bạn này.
Trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo. Kẹo ngon lắm.
Thi thoảng bạn lại mang ra mời mọi người.
Có một lần cô em ở bộ phận khác bị hạ đường huyết, bạn nhanh nhẹn móc túi kẹo ngọt của mình ra, xé vỏ rồi đưa cho. Bạn dặn cô bé nghỉ ngơi một tí đi công việc để anh hỗ trợ.
Hôm sau bạn trở thành idol của cả công ty, con trai mà chu đáo quá thể.
Bạn từng bị bạn gái chia tay vì vô tâm vụng về.
Hai người đi chơi cùng nhau, cô ấy chóng mặt, bạn chỉ biết đứng như trời chồng mặc kệ, để cô ấy tự sang đường, tự vào siêu thị mua kẹo, rồi tự tới bệnh viện kiểm tra.
Sau khi níu kéo cô ấy không thành, trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo.
…
Có bạn kế toán mới vào, ngay trong tuần đầu tiên đã tách xong chi phí doanh thu của cả chục bộ phận chồng chéo trong công ty.
Lượng công việc này, trước đấy thuê kế toán ngoài, người ra báo một tháng làm việc và tiền công dăm chục triệu.
Ngay tuần thứ hai bạn đã mở liên tiếp mấy buổi thuyết trình hướng dẫn sử dụng bảng biểu, để “anh chị em hạn chế điền sai số liệu”.
Slide trình chiếu đẹp lung linh. Vừa hài hước vừa dễ thương, lại dễ hiểu. Đi học xong về mọi người làm bảng biểu nhàn hẳn.
Mọi người thích lắm. Sếp bạn đề nghị cho bạn rút ngắn thời gian thử việc. Thử một tháng thôi chứ thử gì nhiều. Làm tốt thế này.
Có một hôm nói chuyện xàm giờ nghỉ, bạn bảo, lúc mới ra trường bạn bị đuổi việc tận mấy lần.
Lần nào không bị đuổi thì bị chê.
Bạn làm bảng biểu từ 1 tỏi nhầm thành 100 nghìn. Báo cáo ngày 3 phải gửi cho đối tác để thanh toán kịp thời, ngày 5 bạn mới nhớ ra rồi vội vàng gửi. Sai bung bét.
Sếp của bạn lúc ấy bảo cho bạn lên chính thức cho đúng luật. Nhưng nếu tháng sau vẫn làm ăn không ra gì thì tự xin nghỉ đi.
…
Tui cũng quen một bạn. Bạn này ai cũng quý.
Trong nhà bạn luôn đầy tủ hoa quả đồ ăn vặt. Chẳng bao giờ đói được. Nửa đêm buồn mồm vẫn có đồ ăn, thích gì ăn đó.
Bạn không gầy nổi. Bạn bè bạn cũng không gầy nổi.
Tui thích qua nhà bạn nhất trong đám bạn bè quen biết. Tại nhiều đồ ăn ngon.
Có lần bạn kể, hồi xưa đi làm bán hàng, ông chủ nợ lương, nửa đêm về tới phòng trọ đói mờ mắt nhưng không có gì ăn được.
Trong tủ lạnh chỉ còn mỗi hai quả mướp đắng với mấy thìa đường. Gas thì hết rau thì héo.
Bạn ăn mướp đắng chấm đường, vừa ăn vừa khóc.
Khát khao lớn nhất của bạn là kiếm thật nhiều tiền để có hẳn một tủ đựng đồ ăn. Không còn phải đói thêm lần nào nữa.
…
Những bạn ấy, đi ra đường ai cũng khen tháo vát chỉn chu. Giỏi giang.
Thi thoảng còn được người này người nọ lấy làm tấm gương để noi theo.
Nhưng họ từng ngu ngốc. Từng kém cỏi vụng về.
Nhưng họ biết nhìn nhận, và nỗ lực tự hoàn thiện bản thân
______
© Chà
13 notes
·
View notes
Text
Một trích đoạn trong tác phẩm mà có thể nói xem một lần, nhớ cả đời.
“Tiểu Hiểu,
Gần Tết rồi, chú vừa làm hai đĩa bánh bao nhân đậu. Khi lấy chúng ra khỏi nồi, khói mờ hết mắt chú. Năm nay chú vẫn để dành một đĩa cho cháu. Chú luôn bảo hai đứa, đồ ăn nấu tại nhà là ngon nhất, đồ ăn tiệm không so được đâu. Chú luôn muốn gửi đồ ăn cho cháu nhưng chú không dám hỏi Kiến Thanh. Gần đây Kiến Thanh có vẻ chín chắn hơn. Chú biết việc đó là nhờ cháu.
Về duyên phận, miễn hai đứa không phụ lòng nhau là đủ rồi. Sống cùng nhau trọn đời rất khó.
Có thể cháu phải già đi mới hiểu những cảm xúc đó. Là bậc cha mẹ, người cháu chọn làm chồng hay cháu có thành đạt hay không không thật sự quan trọng. Chú chỉ mong cháu có cuộc đời cháu mong muốn và sống khoẻ mạnh.
Giờ chú già rồi, mắt lại loà, Kiến Thanh cứ nói chú chả biết gì. Năm đó ở ga tàu, chú cứ tưởng chú đang nắm tay cháu, hoá ra không phải. Sau đó chú nhận ra, dù hai đứa không thành đôi, ta vẫn là một gia đình.
Tiểu Hiểu, phải tự chăm sóc mình. Lúc nào thấy mệt hãy về đây.”
Credit: us and them (2018)
#us and them#usandthem#chungtacuasaunay#quote#quotes#trichdan#trichdanhay#tamsu#codon#tinhyeu#motminh#buon#thattinh#cuocsong#love#metmoi#tet#chialy
90 notes
·
View notes
Text
youtube
[Tất cả đều là nghe nói, câu chuyện chỉ một mình họ biết]
Hầu hết tất cả mọi bài hát tình yêu của A Tín đều viết vì bạn gái từ thời đại học của anh ấy, bao gồm cả bài hát này. Cô ấy là người đã gặp gỡ và ở bên cạnh anh khi anh là một thằng ất ơ cho đến hàng chục năm sau. Cô ấy là một cô gái bình thường, làm nhân viên công vụ, sống một cuộc đời bình thường ngoại trừ việc có bạn trai là nghệ sĩ nổi tiếng. Chỉ 1 lần duy nhất cô ấy bị chụp ảnh, nhưng cô ấy sống 1 thập kỷ trong sự chê bai của mọi người, những người không biết cô ấy là ai và cô ấy cũng không biết là ai, dù rất nhiều người nhân danh nói rằng họ yêu quý A Tín. Lý do duy nhất khiến cô ấy bị chỉ trích thậm tệ là vì có ngoại hình quá khác xa so với cái gọi là tiêu chuẩn chung cái đẹp của xã hội. Mọi người nói cô ấy không đủ tốt, không đủ xứng đáng với anh ấy. Họ chỉ có thể âm thầm đồng hành cùng nhau, không thể công khai vì như vậy sẽ càng đẩy một cô gái vô tội vào sự tấn công còn ác độc hơn nữa của người đời.
Rất nhiều năm sau, không rõ là 13 năm hay 15 năm, anh ấy mới đủ dũng cảm để buông tay tình yêu của mình. Họ chia tay vì anh ấy quá bận rộn công việc, vì anh ấy không thể cố chấp thêm nữa, vì anh ấy có cố gắng thế nào cũng không đủ tốt để xứng đáng với cô ấy. Có người nói cô ấy sang Anh quốc lấy chồng, sinh con, tiếp tục sống cuộc sống bình thường. Còn A Tín có lẽ sẽ không bao giờ kết hôn trong cuộc đời mình.
Không biết anh từng thử nghĩ qua chưa, rằng cô ấy có thể vẫn ao ước cùng anh đối mặt với sự tàn nhẫn của thế giới này. Bởi vì cô ấy có thể cũng không nỡ để anh một mình, để anh một mình đối mặt với sự tàn nhẫn của thế giới này.
Phải yêu đến tận cùng thì mới có thể buông tay. Nhưng có thể ở lại thì càng yêu hơn nữa. Tiếc rằng anh có thể đi chinh chiến đánh bại thế giới, nhưng vẫn không đủ dũng cảm để làm được chuyện nhỏ bé quan trọng nhất này.
4 notes
·
View notes
Text
Đức Phật nói nếu chúng sinh nào thọ trì gìn giữ 5 giới hạnh này thì vĩnh viễn sẽ không còn đoạ vào ba đường ác là Địa ngục, Ngạ Quỷ và Súc Sinh.
Nếu có chúng sinh nào gìn giữ được 5 giới hạnh này thì sau khi mạng chung sẽ được tái sinh quay trở lại làm người.
5 Giới Đấy Là:
💐 Giới thứ nhất: Con xin nguyện trọn đời luôn biết tôn trọng sinh mạng mọi loài, không tự tay sát hại, không ủng hộ việc sát hại. Tuyệt đối không vui sướng trước khổ đau của chúng sinh.
💐 Giới thứ 2: Con nguyện trọn đời giữ tâm ý trong sạch. Từng ý niệm, từng lời nói đều mong người được an vui. Tuyệt đối không nói lời chia rẻ, lời phỉ báng, lời thêu dệt để làm người khác đau khổ.
💐 Giới thứ 3: Con nguyện trọn đời chung thuỷ một lòng với người con cưới làm vợ hoặc chồng. Tuyệt đối từ trong suy nghĩ cũng không dám phản bội người mình yêu thương.
💐 Giới thứ 4. Con nguyện trọn đời chân trọng thành quả của mọi người. Tuyệt đối không gian tham, lừa dối lấy tài sản của người đã tạo dựng.
💐 Giới thứ 5: Con nguyện trọn đời giữ tâm mình tỉnh táo. Tuyệt đối không sử dụng các chất gây nghiện làm mình điên đảo u mê.
Đức Phật nói ai gìn giữ được 5 giới hạnh này thì vĩnh viễn sẽ không còn bị đoạ vào ba đường ác đạo.
Vượt lên trên 5 điều này, nếu có ai không trộm cắp mà còn biết bố thí giúp người thì kiếp sau sinh ra sẽ đầy đủ vật chất, không bao giờ chịu cảnh khốn cùng đói khổ. Nếu có ai từ bỏ việc sát sinh mà khởi được tâm yêu thích phóng sinh thì kiếp sau sinh ra sẽ luôn được thọ mạng lâu dài, nhiều người yêu quý.
Lại nữa, nếu có chúng sinh chung thuỷ vẹn toàn thì đời sau sinh ra sẽ được thân tướng xinh đẹp, đoan trang, đây chính là nhân quả của lòng thuỷ chung.
Xin nguyện cho ai đủ duyên đọc được bài pháp này sẽ ghi nhớ được rõ 5 điều và thọ trì, để vĩnh viễn từ đây không bao giờ rơi vào ba đường ác nữa.
Vô Thường
2 notes
·
View notes
Text
2024 của mình:
Tháng 1: bắt đầu làm việc tới 2h sáng, hết lòng cứu đơn hàng nhưng không cứu nổi. Đã vậy còn được sếp hãm 🤭 Tháng này 1 anh bạn khách hàng flirt tôi, nhưng với nghiệp vụ thám tử, tôi đã stalk ra anh bạn đã có ny (sắp cmn cưới) luôn mà vẫn tán tôi, và rất nhanh chóng tôi đã cho bạn đó ra chuồng gà luôn 😌
Tháng 2: bắt đầu lấy lại gốc Huế. Lần đầu gặp anh bạn quen qua blog 5 năm =)) Tháng 2 còn đi leo núi đầu năm, đi chùa ở Bắc Ninh, bắt đầu chú trọng thể dục trở lại.
Tháng 3: tham gia giải chạy Marathon đầu đời. Viết đơn xin nghỉ việc =))
Tháng 4: gap time sau nghỉ việc, đi Đà Nẵng chữa lành với bé Na, gặp anh bạn blog, chuyến đi siêu chữa lành. Rồi khi trở về bắt đầu lên linkedin, Vietnamworks, top cv, glints kiếm việc nhưng chưa có kết quả gì, bị chê CV qtqđ.
Tháng 5: lên Udemy học thêm chứng chỉ, tiếp tục sửa CV, connect network các HR, phỏng vấn, rồi bắt đầu học tiếng Trung. Phỏng vấn kéo dài 1 tháng và lúc thất vọng nhất thì pass.
Tháng 6: nhận job mới tại SG, chính thức thử việc, vừa học vừa làm sml. Có chill time duy nhất là đợt vào SG làm và đợt đi Hạ Long du thuyền 5* =))
Tháng 7: học và làm sml, ngợp việc mới quá chừng, muốn nghỉ cmnl vì stress mà. Còn tự ti nữa, tự dưng có 1 giai đoạn sợ tiếp xúc xã hội, chẳng đi nổi đâu.
Tháng 8: quen việc hơn 1 tí, bắt đầu dẫn tour cho các sếp ở Việt Nam, rồi stress vì vừa học vừa làm kinh khủng, mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng. Bắt đầu ôn thi HSK gấp rút. Mới học tiếng được 3 tháng đã liều đi thi nên sợ quá trời sợ.
Tháng 9: dù sắp thi vẫn ráng tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ 2/9 tuyệt vời, đi chơi khắp nơi, xem pháo hoa, sau đó thì tới khúc bão bùng, tâm trạng tệ và buồn, kỳ thi được hoãn thêm 2 tuần, mãi mới được thi hsk, và mọi nỗ lực từ mấy tháng trước đó đã giúp mình pass thử việc và có quyết định đi Trung Quốc. Làm hồ sơ đi Trung Quốc khá suôn sẻ, còn được anh học cùng nạp tệ cho dùng với tỷ giá siêu tốt, không tính phí luôn 🥹🫶
Tháng 10: in time with China. Lần đầu xuất ngoại, trộm vía đi suôn sẻ, hợp thời tiết, môi trường, con người, đồ ăn, trà sữa quá luôn. Chỉ không quen xí xổm của các bạn 🤡 Đang tận hưởng bên Trung thì nhận tin đạt điểm tuyệt đối HSK :))) vui ơi là vui. Kiểu là, nỗ lực của mình cũng đem tới kết quả tốt rồi, tự hào cực kỳ ❤️
Tháng 11: nhiều việc hem tả nổi, phải tăng cường thể thao để bớt stress lại, kết thúc khoá tiếng Trung nên hơi hụt hẫng, bắt đầu luỵ phim Vĩnh Dạ Tinh Hà và luỵ chồng iu Đinh Vũ Hề. Lập weibo đu idol ngày đêm. Rồi trở lại Trung Quốc chơi part 2.
Tháng 12: không hợp khí hậu lạnh nên ốm dặt dẹp, nhưng nhân phẩm tốt nên đã leo được Fansipan và săn được mây siêu đẹp, sau đó lại về chạy deadline ào ào, dẫn tour Thái Bình lần nữa suôn sẻ, tìm ra nguồn mua hoá chất giúp team, đưa ra giải pháp giúp 1 nhà máy dưới đó, dù chỉ giúp họ được 1 phần nhỏ nhỏ, nhưng cũng đủ vui. Tháng 12 còn tận dụng mọi thời gian để dùng voucher sinh nhật mà vẫn không xuể =))) rồi bận quá hem có thời gian làm capcut hay thu podcast tổng kết năm luôn nên phải gõ tạm ở đây để đánh dấu 1 năm đầy thử thách của mình.
Túm lại thì:
2024 nhiều thử thách và nhiều trải nghiệm, kinh nghiệm mới, level up kinh nghiệm dẫn tour.
2024 từ worrier trở lại làm warrior.
2024 đi thật xa để trở về Việt Nam, yêu Việt Nam hơn bao giờ hết.
2024 bận tới nỗi, lười tới nỗi chẳng còn muốn flex quá nhiều nữa, bởi có người chúc phúc, cũng sẽ có người bàn tán không hay, nên là lowkey 1 xíu.
2024, vẫn độc thân, độc thân rất rất lâu rồi.
Mong 2025 bớt khó khăn, bớt thử thách, gia đình khoẻ mạnh bình an, việc làm suôn sẻ, hạn chế nhất có thể troubles là mừng rồi ạ, và có bồ 1 cách tử tế ạ =)))
Và chuẩn bị nhận quà sinh nhật tuổi 28 ạ 🫶🫶
4 notes
·
View notes