#Bộ Lao động
Explore tagged Tumblr posts
Text
Thị trường tài chính toàn cầu chao đảo
Chứng khoán, tiền số đồng loạt lao dốc trong phiên đầu tuần trước lo ngại về khủng hoảng kinh tế Mỹ và rủi ro địa chính trị leo thang. Hôm nay đi vào lịch sử chứng khoán Nhật Bản như một ngày đen tối chưa từng có. Mở cửa phiên giao dịch chiều nay, Nikkei 225 giảm 13%, vượt mức kỷ lục “Thứ Hai đen tối” hồi năm 1987. Tại thị trường Hàn Quốc, các chỉ số chính như Kosdaq hay Kospi mất gần 11%. Những…
0 notes
Text
Bộ trưởng Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội Đào Ngọc Dung cho biết, trong sửa Luật bảo hiểm xã hội tới đây sẽ trình Quốc hội áp dụng chế tài mạnh hơn với hành vi chậm đóng, trốn đóng bảo hiểm xã hội như ngừng hóa đơn, cấm xuất cảnh bởi các biện pháp như hiện nay không có hiệu quả.
0 notes
Text
Thực ra, “mặc cảm” là viết tắt của “mặc vào cảm thấy tự hào”.
Những bộ đồ lao động, đẹp lắm ❤️
21 notes
·
View notes
Text
Mình thấy mọi thứ lạ lắm, ngày xưa mình luôn nói với mọi người mình không có bạn bè, nhưng khi nhìn lại, thực ra vẫn là có vài ba người, nếu nói chơi với nhau như tri kỉ thì không phải đâu, chúng mình chưa tới mức như vậy, nhưng nếu đã là người mình quan tâm và nhận là bạn, mình nhất định sẽ dốc lòng và yêu thương họ lắm, mình sẽ nhớ tất cả những lời họ nói với mình, nhớ việc mình nói với họ, nhớ những việc mình đã làm, nhớ ngày sinh nhật họ, nhớ chúc mừng họ, mình nói ra những điều này không phải để chứng minh mình tốt ra sao, mà là để chứng minh mình trân trọng MQH giữa mình và những người mình yêu thương như thế nào.
Đột nhiên có một ngày mình nhận ra có một điểm chung giữa những con người mà mình yêu thương rằng, họ đều khiếm khuyết tình thương lắm, mình đột nhiên suy nghĩ có lẽ vì ông trời muốn mình và họ có thể chữa lành cho tâm hồn của nhau nên chúng mình mới quen nhau như vậy. Những người sống tình cảm hoặc dùng mặt xấu nào đó để che đậy đi vết khoét trong tim ấy khiến mình trân trọng lắm. Mình cũng trân trọng bản thân mình lắm, mình nghĩ nếu buổi tối của 2 năm trước mình cũng lựa chọn cách cắt tay tự tử, mình chẳng biết cuộc sống của mình ở bên đó sẽ thế nào nữa, mình nghĩ chắc sẽ cô đơn, vì không có bố mẹ, không có T, không có Happiness, không có 阿鹅, không có 🍂, mình có lẽ sẽ phải sống một mình rất lâu rất lâu mới đợi được mọi người tới bầu bạn cùng, vậy quãng thời gian ấy phải đáng sợ như thế nào?
Giống như, 🍂 và mình hay chia sẻ với nhau qua câu chữ, những chuyện dù nhỏ nhặt tới đâu cũng sẽ được tích cóp lại để em và mình hi���u được những điều vụn vặt trong cuộc sống của nhau, những tin nhắn đó bắt buộc phải có hồi âm ư? Không đâu, chúng mình chỉ cần biết đối phương vẫn đang sống tốt, thế là đủ. Em có thể không trả lời, mình có thể không trả lời, nhưng em và mình hiểu rõ việc như vậy đâu có sao, mình và em vẫn là 2 người hiểu rõ về nhau nhất dẫu cho trong cuộc sống của em mình không phải là người quan trọng nhất, mà cuộc sống của mình cũng vậy.
Mình nhớ tới tình tiết trong một quyển tiểu thuyết mình từng đọc trong quyển 《Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu》, Trần Tử Hàn đã từng tự thuật với chính mình rằng, anh có thể sẽ yêu một ai khác không phải Vương Y Bối, cô ấy có thể xinh hơn, đẹp hơn, cao hơn, gầy hơn Vương Y Bối, anh sẽ ở bên cạnh một cô gái nào đó, giống như mọi đôi tình nhân khác hẹn hò, qua lại, khi tiến triển đến mức thích hợp anh sẽ cầu hôn, sẽ làm lễ cưới, rồi sống bên nhau tới lúc chết đi. Giản đơn đến mức không thể giản đơn hơn được nữa. Đương nhiên, tất cả kết quả này chỉ là do cái tiền đề phía trước tạo ra. Anh có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nỗi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô gái ấy buổi tối gặp chuyện mà anh không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp cô ấy. Thế nhưng, nếu cô gái ấy là Vương Y Bối, anh biết chắc, anh nhất định sẽ lao ra khỏi nhà dù bến xe đã ngừng hoạt động, anh sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh cô…
Thực ra, cô không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của anh, cô chỉ là người khiến anh “hành động tức khắc” mà thôi. Thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng đã là quá đủ.
Hôm nay sau khi mình đọc được tin nhắn của T, mình đã phải tức tốc bắt xe lên HN vì mình chỉ sợ đây sẽ là lần cuối mình nhìn thấy Tiến, lên tới phòng thấy Tiến vẫn đang ngủ, mình thực sự thở được một hơi nhẹ nhõm, mình ôm T, nói với T rằng T đừng bỏ mình; giống như buổi tối của 2 năm trước mình cũng khóc lóc bảo T đừng bỏ mình, T cũng khóc theo rồi nói tao không bỏ mày đâu. Mình nói, nếu như mày sang bên đó, không có tao, không có ai, mày sẽ cô đơn lắm. Thế nên, có thể đợi vài chục năm sau đến lúc tao cũng sẽ phải đi, tao với mày sẽ đi cùng nhau, ít ra mình còn có thể bầu bạn.
Mình biết, nói ra câu an ủi nào cũng sẽ chỉ là thừa thãi, giống như việc, bạn khuyên một người đang hít thở khó khăn bằng câu nói : "Hít thở đi, đừng như vậy." Thế nên nếu như T không muốn nói, mình chắc chắn sẽ không hỏi.
Có người từng nói với mình rằng, quá khứ và sai lầm chỉ là thứ để ta hồi niệm lại, nhưng không phải là thứ dùng để công kích ta. Chúng ở đó để nhắc nhở ta rằng ta đã có lúc sai, nhưng không sao cả vì ta có quyền sửa chữa, vì ta còn trẻ nên ta không có lựa chọn, chỉ có thể không ngừng thử thách rồi lại sửa sai.
2 năm qua, mình đã học được cách khiến "nó" tồn tại song song với cơ thể mình như một nhân cách thứ 2, mình không biết T có thể làm được như vậy không, nhưng mình nghĩ.. nếu mất T, có lẽ mình sẽ phải học cách yêu lại cuộc sống từ đầu. Mình sẽ để dòng trạng thái này ở đây để một ngày nào đó của nhiều năm về sau nếu như đọc lại, mình sẽ viết tiếp câu chuyện dang dở của cuộc đời mình.....
62 notes
·
View notes
Text
Nhạy cảm trong xưng hô
Mình cảm thấy dị á. Mình thích xưng mày tao cho cùng lứa và dưới tuổi. Lớn hơn thì thích xưng tên hoặc a/c và xưng lại là em.
Ở những mối quan hệ đặc biệt mình không bao giờ thích mày tao xuất hiện. Nó nhạy cảm đặc biệt với mình. Khi các từ này xuất hiện mình thấy đối phương không có sự tôn trọng nhất định. Thí dụ có thể đổ lỗi do không khống chế cảm xúc, nhưng vẫn cực kì bài xích. Lúc hoan hỉ ai mà chẳng đáng iu chết đc, nhưng lúc này kia kia nọ mà không khống chế đc bản thân mình, mới đầu là cách nói, sau này bộc phát thành hành động, cứ tưởng tượng nó sẽ trông kinh khủng như thế nào.
Mình hạn chế chửi tục nhất có thể. Ấm ức tức tối quá mình sẽ khóc. Dạo gần đây mình vẫn khóc. Làm việc trong môi trường có nhiều dân lao động chân tay, lao động nặng, nhiều đàn ông,… tiếng chửi tục văng ra mỗi ngày nhưng mình vẫn không thích cái này. Thí dụ lôi con vật, bộ phận này kia ra nói… chi vậy ?
Những thay đổi trong nhà
Cái vòi nước phía trên mình bị hư, nó bị rỉ nước. Mình loay hoay mãi không biết làm gì. Thế là lấy quả bóng nhỏ của K, xì ra nhét vào cho chắc cái khớp. Giống kiểu lấy bịch nylong chèn vào á. Xong cái móc treo đồ trong nhà tắm, bung chắc nửa năm rồi. Nằm lơ lửng bám víu vào tường bằng duy nhứt 1 con ốc.
Hôm qua mình đi làm về, lạnh cả người cả ngoài cả trong. Về thấy mấy cái nhỏ nhỏ sửa xong. Cảm giác nó khó tả lắm. Nó giống kiểu rất lâu bạn không được bồ tặng quà, xong 14-02 cái ngày đ��ng lẽ ai cũng đc mọi người tặng quà-cái bạn mới đc bồ bạn tặng á !
11 notes
·
View notes
Text
Khi người ta già đi, cách sống tốt nhất chỉ có một từ: Thuận!
1. Thuận tai: có thể nghe được
“Luận ngữ của Khổng Tử” nói: “Sáu mươi mà thuận tai”, có ý nghĩa là đã trải qua mấy chục năm ở thế gian và trải qua bao thăng trầm. Có khả năng bao dung, nhẫn nại những gì người khác nói cho dù đó là tốt hay xấu. Bởi vì tâm linh và trí tuệ của một người có xu hướng trưởng thành theo tuổi tác và kinh nghiệm. Khi ta còn trẻ, hầu hết những rắc rối và nỗi buồn trong cuộc sống đều đi từ tai mà vào. Khi ai đó nói xấu, bắt nạt, làm nhục, cười nhạo tôi, hay nói dối tôi, tôi sẽ trở nên tức giận đến mức ước gì có thể bịt tai lại. Nhưng khi đến một độ tuổi nhất định, tâm trí bạn trở nên rộng mở hơn và bao dung hơn với mọi người. Khi người khác đưa ra những lời khuyên hữu ích và những lời phê bình có thiện chí, hãy lắng nghe với tinh thần cởi mở mà không tỏ ra cứng đầu hay bảo thủ. Ngay cả khi đã nghe thấy những lời xúc phạm, bản thân cũng sẽ không còn kích động và quá coi trọng nó, thay vào đó mình sẽ quên nó đi và cười trừ. Bởi vì quãng đời còn lại của bạn rất ngắn ngủi, thế giới thuộc về bạn và không liên quan gì đến người khác. Chỉ khi giữ được sự bình yên và tĩnh lặng trong tâm hồn, bạn mới có thể bắt gặp những phong cảnh đẹp nhất trên con đường về già của mình.
2. Thuận mắt: có thể nhìn rõ
Khổng Tử nói: “Người quân tử hòa hợp nhưng khác biệt”. Trên đời không có hai chiếc lá giống hệt nhau. Ngày xưa, chúng ta luôn kiêu ngạo và thích dùng tiêu chuẩn của mình để đòi hỏi và đo lường người khác. Cuối cùng, tôi không thích tất cả mọi người và muốn chỉ trích mọi thứ tôi gặp phải, điều này khiến tôi không vui.
Khi trưởng thành tôi nhận ra rằng mỗi người đều có cách sống riêng. Đối với những người hoặc sự vật mà bạn không thể hiểu được, bạn nên nhìn họ với ánh mắt bao dung, học cách chấp nhận và nhìn khác đi. Không chỉ vậy, chúng ta cũng nên nhìn vào mặt tốt đẹp, tích cực của cuộc sống và tránh xa mặt tiêu cực, bi quan. Khi trong mắt luôn có lá xanh và hoa đỏ, bạn có thể khiến mọi người như một làn gió xuân, cảm thấy mãn nguyện và tận hưởng tuổi già.
3. Thuận miệng: có thể ăn được
Tục ngữ có câu: “Được ăn là một phước lành”. Miệng thuận, được ăn ngon là phước lành lớn nhất đối với người về già. Nhưng nhiều người cao tuổi không muốn ăn uống, chất lượng cuộc sống không hề cao. Họ luôn tâm niệm rằng có nhiều tiền tiết kiệm hơn thì cuộc sống hưu trí của mình sẽ an toàn và đảm bảo hơn. Nhưng nếu bạn ăn không ngon, số tiền bạn tiết kiệm được sẽ là liều thuốc cho tương lai.
Nếu vì một việc nhỏ mà mất đi một điều lớn lao thì chắc chắn bạn sẽ hối hận. Một số người già trải qua những ngày trầm cảm, lo lắng cho con cái, chán nản về tuổi già khiến tâm trạng không vui và không thể ăn ngon. Ăn uống không điều độ sẽ không tốt cho dạ dày và ruột, tổn hại đến cảm xúc và cuối cùng hành hạ cơ thể.
Đừng coi thường mọi bữa ăn, đừng đối xử tệ bạc với cơ thể, hãy ăn uống điều độ, nuôi dưỡng bản thân, có nguồn vật chất dồi dào, tinh thần bình yên và sống trong hiện tại, đó là cách sống tốt nhất trong những năm cuối đời.
4. Thuận thân: có khả năng di chuyển
Cuộc sống chỉ có vận động mới có thể chống lại lão hóa và sống khỏe mạnh. Một số người, ngay cả những người kiên quyết tập thể dục, ngay cả ở độ tuổi bảy mươi hay tám mươi, họ vẫn có thể chạy bộ hay đi dạo trong công viên khi họ thức dậy vào sáng sớm. Và một số người ít vận động và mắc bệnh, họ chỉ có thể ở trong bệnh viện và nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ. Tập thể dục và không tập thể dục dẫn đến cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Ở tuổi già, thân thể là vốn liếng lớn nhất; sức khỏe là của cải đắt giá nhất. Thay vì ghen tị với thân hình đẹp của người khác, tốt hơn hết bạn nên bắt đầu tập thể dục ngay bây giờ. Có thể không có tác dụng rõ ràng một hoặc hai lần, nhưng hãy kiên trì và biến việc tập thể dục thành thói quen.
Mỗi giọt mồ hôi bạn đổ ra chính là liều thuốc chống lão hóa tốt nhất và mang đến cho bạn những điều bất ngờ.
5. Thuận tâm: Có thể hiểu được
Bạn phải biết rằng trên thế giới này, không có trở ngại nào không thể vượt qua và không có nút thắt nào không thể tháo gỡ được. Mọi rắc rối dù vui hay buồn, cay đắng hay ngọt ngào rồi cũng sẽ qua. Những chuyện lớn khiến bạn mệt mỏi, những điều khó khăn khiến bạn cau mày sẽ trở thành những chuyện tầm thường, không còn gì đáng nhắc đến một khi bạn đã vượt qua được. Hãy dành thời gian thư giãn đầu óc, xem nhẹ mọi việc, sống vui vẻ là những thái độ tốt nhất cho quãng đời còn lại của bạn.
Thời gian không thể đuổi theo, năm tháng không thể giữ lại. Thời gian trôi qua, khi một người già đi, người đáng trách nhất chính là chính mình. Trong suốt quãng đời còn lại, bạn phải sống thật suôn sẻ và chăm sóc thật tốt cho cơ thể cũng như tâm trạng của mình, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Cổ nhân nói: “Sống chết có số, phú quý do trời”, bởi vậy hết thảy sự tình trong cuộc sống thuận theo tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Con người sở dĩ phiền não phần lớn đều là vì lo được lo mất, hoặc là canh cánh trong lòng một số sự tình nào đó.
Người ta thông thường đều là ở trong cường điệu bản thân quá mức hoặc truy cầu quá nhiều rồi không đạt được mà đánh mất đi sự khoái hoạt, tường hòa vốn có, mà rơi vào đau khổ.
10 notes
·
View notes
Text
🌺 LÀM SAO ĐỂ VƯỢT QUA NHỮNG CON QUỶ TRONG CHÍNH MÌNH – MARK MANSON
Khi còn trẻ, tôi thường nghe thấy một giọng nói nhỏ, mơ hồ nhưng đầy đe dọa vang lên b��n trong tâm trí mình. Tôi luôn khát khao được chú ý và yêu thương, nhưng mỗi khi bắt đầu nhận được sự quan tâm từ ai đó, giọng nói ấy lại thì thầm bảo tôi phải tránh xa. Nó thì thầm: “Mày sẽ bị mắc kẹt đấy. Mày sẽ mất đi sự tự do.” Và rồi, tôi bắt đầu có những suy nghĩ phi lý như: nếu quen một cô gái ăn chay, tôi sẽ chẳng bao giờ được ăn bít tết nữa, hoặc nếu sống cùng bạn bè, tôi sẽ phải chơi Scrabble với họ mỗi tối đến hết đời.
Kết quả là tôi trải qua gần như cả thập kỷ tuổi đôi mươi với sự ích kỷ và không đáng tin cậy. Tôi là kiểu người hào hứng nói rằng “không thể đợi để gặp lại cậu” rồi biến mất không một lời giải thích. Tôi là người đi ba buổi hẹn hò tuyệt vời với một cô gái rồi đột nhiên viện hàng tá lý do để không có buổi thứ tư. Tôi là kẻ bất ngờ rời khỏi một buổi hòa nhạc, một bộ phim hay một bữa tiệc mà chẳng buồn nói lời nào, chỉ để đi đâu đó một mình.
Không phải tôi không thích những con người ấy. Trái lại, chính vì tôi thích họ, điều đó khiến tôi hoảng sợ. Chính cảm giác gần gũi và thân mật ấy đánh thức giọng nói trong đầu tôi: “Mau rời khỏi đây. Tìm thứ gì đó tốt hơn. Đừng để bản thân bị trói buộc.”
Giống như thể có một con quỷ bên trong luôn xua đuổi tôi khỏi những người mà tôi muốn gắn bó. Nhưng tôi lại khao khát sự thân mật và gần gũi đó, vì vậy tôi sống như một kẻ điên suốt mười năm, vật lộn để vượt qua chính mình.
🌺 NHỮNG CON QUỶ BÊN TRONG CHÚNG TA
Ai trong chúng ta cũng có những con quỷ. Chúng là những phần mà ta không muốn thừa nhận nhưng luôn lẩn khuất đâu đó bên trong. Những phần ấy khiến ta làm những điều phi lý và ích kỷ – không phải vì yêu bản thân, mà vì sợ hãi cho bản thân mình.
Dù ta cố gắng phớt lờ chúng đến đâu, những con quỷ vẫn luôn tồn tại. Chúng lặng lẽ trồi lên bề mặt, rỉ ra từ chiếc nắp mà ta cố giữ thật chặt. Và càng cố đè chiếc nắp ấy xuống, cuộc sống của ta càng rối tung. Ta tìm đến rượu, ma túy để quên đi những con quỷ. Ta lao đầu vào công việc, ganh đua để xao nhãng chúng. Ta đối xử tệ với người khác chỉ để khỏa lấp nỗi sợ sâu thẳm rằng họ rồi cũng sẽ đối xử tệ với mình.
Bất cứ cách nào cũng được, miễn là giữ được lũ quỷ ở xa...
Chắc hẳn bạn từng chiến đấu với những con quỷ bên trong mình: bạn cố gắng chống lại cơn giận, sự hối hận, bạn ghét bỏ bản thân vì những hành động ngu ngốc. Bạn tự hứa sẽ ngừng nghe cái giọng nói nhỏ ấy, rằng bạn sẽ cất chai vodka đi.
🌺 CUỘC CHIẾN VỚI CON QUỶ LƯỜI BIẾNG
Một trong những con quỷ tôi vẫn phải vật lộn là sự lười biếng. Tất nhiên, ai trong chúng ta cũng có những lúc lười biếng, nhưng riêng tôi, nỗi lo về sự “vô dụng” của bản thân thường kéo tôi xuống một hố sâu cô độc nếu tôi không kiểm soát được.
Khi tôi trì hoãn công việc, tôi thường tự phán xét mình rất khắc nghiệt, nói rằng tôi chỉ là một gã lười chảy thây vô tích sự. Tôi mặc định rằng ai cũng siêng năng, chăm chỉ, ngày ngày đạt được những thành tựu to lớn… trừ tôi. Sau nhiều năm, tôi nhận ra suy nghĩ đó thật phi lý. Nhưng cái giọng nói nhỏ ấy vẫn thì thầm rằng không ai gặp vấn đề trong việc giữ động lực, và vì thế, tôi chắc chắn là một kẻ thất bại.
Những con quỷ bắt đầu từ việc tự phán xét bản thân: Mày lười biếng, mày bẩn thỉu, mày ngu ngốc, mày không xứng đáng được yêu thương…
Rồi ta ra sức trốn tránh những phán xét đó, cố chứng minh chúng là sai. Ta dọn dẹp nhà kho sáu lần. Ta làm việc 11 tiếng mỗi ngày. Ta giành huy chương xanh trong cuộc thi trượt băng ở địa phương. Thấy chưa, tao đâu có lười. Tao rất giỏi và đáng mến đây này!
Nhưng sự trốn tránh đó sớm trở thành sự tự hủy hoại. Ta lại dọn nhà kho lần nữa thay vì đón con sau giờ học. Ta làm việc đến kiệt sức, thiếp đi trên đường lái xe về nhà. Sự ám ảnh với huy chương xanh có thể hủy hoại mối quan hệ, để rồi người bạn đời của ta rời đi, hét lên rằng: “Anh chưa từng muốn em. Anh chỉ cần khán giả để nhìn anh trượt băng!”
Điều tệ hơn là, cho dù ta có chứng minh lũ quỷ sai bao nhiêu lần, chúng không bao giờ biến mất. Con quỷ lười biếng trong tôi không bao giờ ngừng làm tôi cảm thấy mình lười biếng. Con quỷ ám ảnh sự sạch sẽ của vợ tôi không bao giờ khiến cô ấy cảm thấy mọi thứ đủ sạch sẽ hay gọn gàng. Dù bạn có cố gắng thế nào, con quỷ cũng không bao giờ hài lòng. Và rồi, bạn chỉ còn hai lựa chọn: đánh lạc hướng bản thân khỏi nó, hoặc tệ hơn, đầu hàng nó.
Với tôi, đã có một thời gian dài tôi đánh lạc hướng mình bằng tiệc tùng. Chủ yếu là rượu và tình dục, đôi khi có chút ma túy. Giờ đây, tôi có xu hướng sa đà vào việc chơi điện tử 3-4 ngày liền – và ghét bỏ chính mình vì điều đó.
🌺 KHI NHỮNG CON QUỶ HÓA THÀNH TỰ HẬN THÙ
Theo cách này, những con quỷ dần biến thành một dạng tự căm ghét. Bạn cảm thấy bất lực và mắc kẹt. Bạn không thể chiến thắng. Dù bạn thành công đến đâu, bạn cũng không thể chứng minh lũ quỷ sai. Nhưng khi bạn từ bỏ và thất bại, bạn lại càng khẳng định rằng chúng đúng.
Đột nhiên, chai vodka trông hấp dẫn hơn bao giờ hết...
Nhưng chắc chắn phải có cách tốt hơn để vượt qua những con quỷ bên trong chúng ta.
HÃY GẶP GỠ CON QUỶ CỦA TÔI – CARL
Trong cuốn sách Feeding Your Demons, Tsultrim Allione chia sẻ về một thực hành thiền cổ xưa của Phật giáo Tây Tạng, nơi bạn hình dung ra “con quỷ” đang ám ảnh mình và ngồi xuống, đối đãi với nó như thể bạn đang mời một vị khách hoặc người bạn đến dùng bữa. Allione cho rằng cách này có tác dụng chữa lành, vì nó tượng trưng cho việc chấp nhận phần tệ hại nhất trong bản thân và học cách yêu thương chính mình.
Lấy cảm hứng từ ý tưởng đó, tôi quyết định thử một điều mình chưa từng nghĩ đến: tôi sẽ làm bạn với con quỷ của mình – kẻ phê phán nội tâm không biết mệt mỏi. Và bước đầu tiên là đặt tên cho nó. Tôi gọi nó là Carl.
Carl là một gã khốn thực thụ. Đó là bản chất của hắn: vừa độc mồm vừa độc miệng. Hắn không bao giờ bỏ qua bất cứ dấu hiệu nào, dù là nhỏ nhất, cho thấy sự thất bại của tôi.
Nhưng bạn biết không? Tôi quyết định sẽ không oán giận Carl nữa. Không còn nữa.
Giống như mọi sinh vật trên đời, Carl cũng cần tình yêu và sự bao dung. Vì thế, một đêm nọ, tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng ra cảnh mình đang ngồi ăn tối với Carl.
“Carl,” tôi mở lời, “cậu biết không, đôi khi cậu thực sự khiến cuộc sống của tôi trở thành địa ngục. Tôi lúc nào cũng cảm thấy mình chưa làm đủ, bởi cậu chẳng bao giờ để tôi yên.”
Carl – với giọng nói trầm ấm, vang vang nghe giống hệt Morgan Freeman – đáp lại: “Mark, cậu đã biến tôi thành quỷ dữ trong khi tôi chỉ là một phần khác của tham vọng rực cháy trong cậu. Tôi nghi ngờ mọi thứ cậu làm, bởi cậu muốn làm quá nhiều. Tôi đâu ép cậu ngồi lì chơi điện tử 12 tiếng liền. Tôi chỉ nhắc nhở cậu về những gì cậu coi trọng. Và nếu điều đó làm cậu đau, thì cứ vậy đi.”
“Quỷ thật, Carl. Giọng cậu giống Morgan Freeman quá,” tôi nói.
Carl nhìn bộ móng vuốt của mình, mài mài chúng bằng bàn tay sần sùi: “Tôi biết, tôi biết. Người ta khen tôi vậy suốt.”
“Ý cậu là… cậu chỉ tồn tại để phản ánh những gì tôi phải hy sinh cho những điều mình khao khát?” tôi hỏi.
“Cậu có thể nói vậy,” Carl trả lời. “Hoặc cậu có thể tiến xa hơn và chấp nhận rằng tôi không chỉ phản ánh cậu. Tôi là cậu.”
Tôi không nhớ rõ cuộc trò chuyện sau đó, vì tôi thiếp đi và mơ thấy những diễn viên xiếc đang biểu diễn trong ký túc xá thời đại học của mình. Nhưng vài ngày sau, ý nghĩa sâu sắc của nó dần ngấm vào tôi…
🌺 THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Từ lâu, tôi đã tin rằng điều tuyệt vời nhất của một con người cũng chính là điều tệ hại nhất ở họ. Bởi lẽ, những phẩm chất tốt đẹp nhất thường đi kèm với những mặt trái tiêu cực nhất. Khả năng đồng cảm xuất sắc có thể khiến bạn trở nên quá nhạy cảm. Tính cách cạnh tranh giúp bạn đạt được thành tựu lớn nhưng cũng có thể biến bạn thành một kẻ ngạo mạn. Tinh thần sáng tạo và tự phát mang lại tài năng nghệ thuật, nhưng lại khiến bạn cực kỳ tệ trong việc khai thuế.
Đối với tôi, cảm giác tội lỗi triền miên vì lười biếng chỉ là mặt trái của nguồn năng lượng và tham vọng to lớn. Con quỷ trong tôi – nỗi sợ sự gần gũi – cũng chính là thứ khiến tôi trở nên độc lập và dám chấp nhận rủi ro mà ít người dám (như mở công ty, ra nước ngoài sống, hay viết một cuốn sách với từ “Đ*t” trên bìa – rồi lại viết thêm một cuốn nữa).
Hiểu theo cách này, mỗi con quỷ đều có một thiên thần đi kèm. Và những con quỷ ấy chỉ là mặt khác của những phẩm chất tốt đẹp nhất trong chúng ta. Từ bỏ một nghĩa là từ bỏ cả hai.
Vì vậy, chúng ta không thể tôn vinh những điều tốt đẹp nhất trong mình mà không tôn vinh cả những gì tệ hại nhất. Bởi lẽ, những điều ta phán xét là “tệ hại” chỉ là hình bóng phản chiếu của những điều ta khao khát nhất.
Những góc khuất u ám trong tâm hồn không phải là vấn đề – vấn đề nằm ở việc ta cố gắng cắt rời bản thân khỏi những góc khuất ấy. Và càng cố chối bỏ những con quỷ, chúng càng lớn mạnh hơn.
Nói cách khác, bất kỳ giá trị nào bạn chọn trân trọng trong cuộc sống cũng đồng nghĩa với việc bạn chấp nhận đối mặt với thất bại trong chính giá trị đó. Đọc lại câu đó đi. Mọi thứ quý giá và quan trọng trên thế giới đều có một mặt tối đi kèm, một góc khuất tinh vi, một con quỷ liên kết với nó. Bạn không thể mua lẻ – chúng luôn đi theo cặp, dù bạn thích hay không.
Nếu không đối diện và làm bạn với con quỷ của mình, chúng ta sẽ tự làm phức tạp khả năng sống theo giá trị mà mình trân trọng. Điều này thật đáng buồn, vì chính việc sống theo các giá trị ấy mới giúp chúng ta định hình bản thân, tìm được mục đích sống, và giữ cho mình hạnh phúc, khỏe mạnh, tránh xa những thói hư tật xấu.
QUỶ DỮ VÀ NGHIỆN NGẬP
Những người nghiện ngập thường ghét bỏ phần đen tối trong mình đến mức họ làm mọi cách để tránh đối mặt với nó. Chất kích thích hoặc hành vi gây nghiện mà họ lựa chọn không chỉ là công cụ đánh lạc hướng con quỷ bên trong, mà còn là cách để họ trốn chạy hoàn toàn – với điều kiện họ tìm được cơn “phê” kế tiếp.
Nghiện ngập là đòn giáng kép về mặt tâm lý, bởi bạn không chỉ đang tránh né con quỷ qua hành vi nghiện ngập, mà còn cảm thấy tội lỗi, căm ghét bản thân vì những tổn thương và hủy hoại mà hành vi đó gây ra.
🌺 CHẾ NGỰ QUỶ DỮ BẰNG CÁCH KẾT BẠN VỚI CHÚNG
Người ta thường nói về việc “đấu tranh với con quỷ trong mình,” như thể đó là trùm cuối trong một trò chơi điện tử mà bạn phải đánh bại để chiến thắng.
Nhưng đây không phải trò chơi điện tử. Đây là đời thực. Và đấu tranh với những con quỷ bên trong sẽ chẳng bao giờ làm chúng biến mất. Việc phủ nhận sự tồn tại của chúng, cố gắng trốn tránh chúng, chỉ khiến chúng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Những con quỷ ấy là một phần của bạn, là bóng tối của tất cả những điều bạn yêu thích về chính mình, là thứ góp phần tạo nên con người bạn. Việc chiến đấu với chúng hay chối bỏ bản thân chỉ dẫn bạn đến con đường tự ghét bỏ mình và tự hủy hoại, mà nói thẳng ra là một ý tưởng tồi tệ.
Thay vì thế, bạn phải học cách kết bạn với con quỷ của mình.
Điều này không có nghĩa là bạn phải đặt tên cho nó là Carl rồi trò chuyện mỗi đêm trong đầu với giọng của Morgan Freeman. Nhưng điều đó có nghĩa là bạn phải thừa nhận sự tồn tại của nó, chấp nhận nó như một phần không thể tách rời của mình.
Sự cầu toàn trong bạn – thứ giúp bạn tỏa sáng tại nơi làm việc – cũng chính là thứ khiến bạn thất vọng khi không thể đạt được những kỳ vọng phi thực tế của chính mình. Thay vì phủ nhận mặt tối này, hãy dang tay chào đón nó. Mỉm cười với con quỷ của sự thất v��ng. Tiếp tục làm những điều bạn giỏi, ngay cả khi biết rằng sẽ có lúc bạn thất bại và cảm thấy tệ. Và điều đó cũng chẳng sao cả.
Quá trình này sẽ tự nhiên hơn với một số người, nhưng khó khăn hơn với những người khác. Nói chung, khi càng hiểu rõ bản thân, bạn sẽ càng dễ dàng tìm ra và kết bạn với con quỷ của mình.
Nếu thấy khó khăn, hãy thử ngồi yên lặng với những suy nghĩ của mình một lúc. Có thể lấy một tờ giấy và ghi lại những điều bạn cảm thấy là ưu điểm và khuyết điểm lớn nhất của bản thân. Chỉ cần quan sát suy nghĩ và viết ra cảm xúc của mình thôi cũng đủ giúp bạn sáng tỏ hơn.
Nếu bạn đủ can đảm, hãy hỏi những người thân thiết – gia đình, bạn bè – xem họ nghĩ con quỷ của bạn là gì. Sẽ đau đấy, nhưng rất đáng giá. Hãy giữ một tâm trí cởi mở. Những người mà bạn tin tưởng sẽ là tấm gương phản chiếu những góc khuất mà bạn không tự nhận ra. Thường thì bạn sẽ bất ngờ khi nhận ra họ hiểu bạn còn rõ hơn cả chính bạn.
Tuy nhiên, cần lưu ý: kết bạn với con quỷ không có nghĩa là đồng tình với nó. Và chắc chắn không phải là chiều theo nó. Một người nghiện rượu không thể khá lên bằng cách uống nhiều hơn – việc đó chỉ khiến cơn nghiện thêm trầm trọng. Tương tự, nếu bạn ghét bỏ bản thân, việc đắm chìm trong những hành vi tự hủy hoại sẽ chỉ khiến bạn thêm căm ghét chính mình.
Không, bạn kết bạn với con quỷ bằng cách đối xử với nó như cách bạn đối xử với ông chú lập dị, người tin vào các thuyết âm mưu về “vòng tròn trên đồng ruộng.” Bạn tôn trọng nó, ngay cả khi không đồng ý với nó.
“Đúng, hôm nay tôi lười biếng thật đấy. Nhưng không sao. Tôi có quyền được lười một vài ngày. Điều đó không biến tôi thành một người tồi tệ. Nhưng cảm ơn vì đã nhắc nhở.”
Trong đầu mỗi chúng ta luôn có rất nhiều giọng nói vang lên, tranh luận như trong một cuộc họp hội đồng. Một phần trong bạn cảm thấy thương xót cậu em trai vừa bị bắt vì lái xe khi say rượu và muốn bảo lãnh cho cậu ấy. Một phần khác lại bực bội và nói, “Kệ hắn đi.” Một phần muốn làm hài lòng cha mẹ. Phần khác lại bảo, “Mặc kệ cha mẹ.”
Những con quỷ trong bạn cũng chỉ là những thành viên trong hội đồng đó. Hãy để chúng có chỗ ngồi. Và rồi, khi cần thiết, bỏ phiếu bác bỏ chúng.
🌺 CON QUỶ CỦA BẠN CHẲNG CÓ GÌ ĐẶC BIỆT
Trong cuốn Nghệ Thuật Tinh Tế Của Việc Đếch Quan Tâm, tôi dành khá nhiều thời gian để nói về sự tự cao – cái suy nghĩ rằng ta xứng đáng được đối xử đặc biệt hoặc nhận kết quả tốt hơn người khác.
Việc muốn trốn tránh những con quỷ bên trong mình cũng là một dạng tự cao tinh vi – niềm tin rằng ta có thể sống mà không phải đối mặt với sự nghi ngờ hay đau khổ. Một biến thể khác của niềm tin này là suy nghĩ rằng nỗi đau của ta là độc nhất vô nhị, rằng không ai hiểu được cảm giác của ta hoặc những vấn đề ta gặp phải.
Nhưng đây là sự thật phũ phàng mà ai cũng cần nghe: con quỷ của bạn chẳng có gì đặc biệt. Carl không chỉ ghé thăm riêng bạn. Hắn ghé thăm hàng triệu người trên thế giới mỗi ngày. Và mặc dù điều đó có thể khiến cái tôi của tôi tổn thương đôi chút (chết tiệt, Carl, tôi cứ nghĩ mình đặc biệt khi có cậu), nhận ra rằng mình không đặc biệt như mình tưởng thực sự rất giải phóng.
Nếu ai cũng phải đối mặt với quỷ dữ ở một thời điểm nào đó, điều đó có nghĩa là ta không cần xấu hổ vì chúng. Điều đó chỉ đơn giản là ta đang sống như một con người.
Tôi không đếm được có bao nhiêu email từ độc giả nói rằng: “Này Mark, tôi có một vấn đề cực kỳ tệ hại. Anh chắc chắn chưa từng nghe qua chuyện này đâu…”
Rồi họ kể về một vấn đề mà chỉ trong tuần đó, tôi đã nhận được từ 26 người khác.
Như một gã người yêu tồi, con quỷ của chúng ta khiến ta ảo tưởng rằng chúng là của riêng ta, rằng trái tim ta là nơi duy nhất chúng xâm nhập. Trong khi thực tế, chúng đang “chơi đùa” với nửa khu phố.
Chết tiệt thật, lũ quỷ.
Nhưng dù có những so sánh không mấy dễ chịu, ta vẫn phải kết bạn với chúng. Đó là cách duy nhất để ngăn chúng điều khiển cuộc đời mình.
🌺 BÓNG TỐI VÀ ÁNH SÁNG
Tất nhiên, chẳng có gì mới mẻ ở đây cả. Không chỉ riêng các Phật tử khuyến khích bạn “kết thân” với những phần tồi tệ nhất trong bản thân mình, nhà phân tâm học nổi tiếng Carl Jung cũng đã từng viết rất nhiều về thứ mà ông gọi là “bóng tối.”
Với Jung, bóng tối chính là tất cả những phần trong con người bạn mà bạn khinh ghét hoặc xấu hổ đến mức phải che giấu, cố gắng lẩn tránh. Cũng giống như cái bóng của bạn, đó là hình ảnh tối tăm luôn theo sát, luôn ở phía sau, và luôn gắn chặt với bạn. Không cách nào bạn có thể chạy trốn hay thoát khỏi bóng tối của mình, bởi cuối cùng, nó chính là một phần của bạn.
Đây là một phép ẩn dụ tuyệt đẹp, bởi không có bóng tối nào tồn tại mà không có nguồn sáng. Để loại bỏ cái bóng của mình, bạn buộc phải dập tắt tất cả ánh sáng trong cuộc đời, đồng nghĩa với việc sống mãi trong bóng tối tuyệt đối.
Jung nhận ra rằng việc chối bỏ bóng tối và tất cả những gì mà nó chứa đựng – cả tốt lẫn xấu – chính là nguồn cơn của không ít khổ đau trong cuộc sống. Ông thậm chí còn cho rằng, bạo lực và cả chiến tranh, dù ở quy mô cá nhân hay toàn xã hội, thường là hệ quả đau lòng của việc chối bỏ cái bóng tập thể của chúng ta.
Là một nền văn hóa, chúng ta né tránh và phủ nhận những phần tệ hại nhất trong chính mình. Chúng ta tự phát động chiến tranh với bản thân, đe dọa và tiêu diệt những phần mong manh, tuyệt vọng nhất trong ta. Chúng ta tránh đối mặt với những vấn đề của chính mình bằng cách xen vào chuyện của các nền văn hóa và xã hội khác. Tất cả cũng chỉ là một vòng lặp luẩn quẩn, nhưng ở quy mô lớn hơn mà thôi.
Jung cho rằng, cách duy nhất để thoát ra là hòa hợp cái bóng ấy vào chính bản thân mình bằng cách “quay về phía bóng tối.” Điều đó có nghĩa là bạn phải dang tay đón nhận những phần đen tối trong con người mình – những xung động tồi tệ nhất, những nỗi xấu hổ sâu sắc nhất, những nỗi sợ kinh hoàng nhất – và sở hữu chúng. Thừa nhận rằng chúng tồn tại. Nhưng đồng thời, giữ cho mình một sự bất đồng tôn trọng.
Bởi bạn không thể có ánh sáng mà không có bóng tối. Bạn không thể thực sự trân trọng một điều gì đó nếu bạn không hiểu được sự thiếu vắng của nó. Bạn không thể khao khát đạt được thành công lớn nếu không đồng thời lo sợ về sự thất bại. Bạn không thể mơ về những mối quan hệ tuyệt vời nếu không sợ hãi trước viễn cảnh mất mát.
Bạn không thể có ánh sáng mà không có bóng tối, không thể có thiên thần mà không có quỷ dữ.
Vậy nên, hãy tử tế với những con quỷ của mình. Và rồi, theo thời gian, chúng cũng sẽ tử tế lại với bạn.
Nguồn: How to Overcome Your Demons
3 notes
·
View notes
Text
Trí tuệ cổ nhân: Thực hành 8 câu nói này sẽ giúp bạn không tức giận và có cuộc sống hạnh phúc!
Người xưa có câu: “Đời người, trong mười việc thì thường có đến tám chín việc là không như ý, tìm được người để nói cùng thì chẳng có đến hai ba người”. Học cách bình tĩnh và không tức giận khi gặp vấn đề là trạng thái cao của cuộc sống.
Đối mặt với nhiều trở ngại khác nhau trong cuộc sống, điều quan trọng nhất là kiềm chế tính khí nóng nảy của mình, không nóng giận, điều chỉnh tâm lý và đối mặt với mọi việc một cách lạc quan thì mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Một người thực sự có giáo dưỡng sẽ luôn biết kiềm chế cảm xúc của mình và không bao giờ nổi giận.
Khi nảy sinh mâu thuẫn với người khác, họ sẽ không đấu tranh quyết liệt hay mất bình tĩnh mà luôn hào phóng nhượng bộ, khiến việc lớn trở thành chuyện nhỏ và mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn.
Dưới đây là 8 câu nói khiến bạn không còn tức giận và có một cuộc sống thoải mái hơn.
1. Giảm bớt kỳ vọng
Trong cuộc sống, chúng ta chắc chắn sẽ gặp phải một số điều không như ý, dù chúng ta mỉm cười bình tĩnh hay tức giận thì cũng không tránh khỏi sự việc.
Như Franklin đã nói: “Đừng buồn bã và bi quan về những vấn đề tầm thường khó chịu”.
Nếu bạn thư giãn đầu óc và giảm bớt kỳ vọng, bạn có thể giảm bớt rất nhiều lo lắng và sống một cuộc sống sảng khoái, thoải mái.
2. Kiềm chế cảm xúc của bản thân
Nếu một người luôn tức giận và giận dữ vì những chuyện nhỏ nhặt thì hậu quả sẽ rất tai hại.
Tôi bị ai đó giẫm phải trên tàu điện ngầm, sau đó bắt đầu tranh cãi, đánh nhau với người khác khiến cả hai bên đều thiệt hại.
Nhìn thấy một biểu hiện không tốt từ người bạn đời của mình, bạn bắt đầu vượt qua những điểm cũ và lao vào một cuộc cãi vã lớn, cuối cùng kết thúc bằng việc ly hôn.
Hãy bình tĩnh và suy nghĩ xem, thực ra có nhiều chuyện không đáng phải tranh đấu. Nếu nói những lời làm đau lòng, tổn thương thân thể thì tốt hơn hết hãy biết kiềm chế cảm xúc và sống một cuộc đời tốt hơn.
3. Ít quan tâm hơn
Mark Twain từng nói: “Cuộc đời rất ngắn ngủi, chúng ta không có thời gian để tranh cãi, xin lỗi, buồn bã hay quan tâm đến mọi thứ. Chúng ta chỉ có thời gian để yêu thương”.
Cuộc đời chỉ kéo dài hơn 30.000 ngày, nếu không bao giờ nhượng bộ, bạn sẽ có cuộc sống bất hạnh.
Ít chú ý đến mọi thứ không phải là dấu hiệu của sự hèn nhát và thỏa hiệp mà là sự mở rộng tâm trí của bạn, và con đường dẫn đến cuộc sống sẽ ngày càng rộng mở hơn.
4. Đừng lo lắng
Theo thống kê, 40% nỗi lo lắng của con người thuộc về quá khứ, 50% thuộc về tương lai và chỉ 10% thuộc về hiện tại.
Nhiều điều gây rắc rối cho chúng ta có thể không nhất thiết phải xảy ra. Ngay cả khi nó xảy ra, bạn có thể giải quyết nó một cách dễ dàng.
Vì vậy, đừng lo lắng về sự mất mát của ngày hôm qua và cũng đừng lo lắng về những rắc rối của ngày mai. Thay vào đó, hãy chào đón ngày hôm nay với sự nhiệt tình và sống trong từng khoảnh khắc quý giá.
5. Đừng phàn nàn
Có câu nói rằng: “Phàn nàn là đẩy lùi những gì bạn muốn”.
Trong cuộc sống, mọi chuyện không thể diễn ra theo ý muốn của mình được, sẽ luôn có những thăng trầm, thất vọng và buồn bã.
Trí tuệ đích thực là bình tĩnh chấp nhận sự an bài của số phận, nhìn nhận những khó khăn của cuộc sống một cách đúng đắn và dùng những hành động để làm dịu đi những lo lắng, bất an.
6. Không bất mãn
Nếu bạn luôn tập trung vào sự bất mãn mà quên đi niềm hạnh phúc đang có, bạn sẽ trở nên tiêu cực và bi quan.
Ngược lại, nếu bạn có thể thay đổi cách nhìn và nhìn vào những gì mình đang có, bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc và sự lãng mạn trong những ngày bình thường.
Người ta thường nói: “Không có người bất hạnh, chỉ có trái tim bất mãn”.
Chúng ta có một cơ thể khỏe mạnh, một gia đình đầm ấm, một công việc tốt và một thái độ tích cực. Đó là những kho báu vô giá và đáng để chúng ta biết ơn.
7. Mọi chuyện rồi sẽ qua
Đêm có dài bao nhiêu cũng không ngăn được ánh sáng. Không có khó khăn nào có thể tiêu diệt được một tâm hồn dũng cảm.
Cuộc sống có những thiếu thốn và cũng những món quà của nó. Chỉ cần bạn còn hy vọng và dũng cảm tiến về phía trước thì cuối cùng bạn sẽ có được những khoảnh khắc tuyệt vời của riêng mình.
8. Hãy buông bỏ quá khứ
Nhiều khi nguyên nhân khiến con người đau khổ là do nỗi ám ảnh của họ quá sâu sắc.
Nhìn chằm chằm vào một vinh dự, cố gắng hết sức để tìm cách có được nó, để lại bản thân trằn trọc và quay cuồng. Hay ôm lấy lỗi lầm và đấu tranh với chính mình, bạn sẽ mất ăn mất ngủ và sức khỏe suy sụp.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng những năm tháng lãng phí đó thực sự là điều đáng tiếc, và tôi than thở tại sao ngay từ đầu mình lại bướng bỉnh như vậy.
Franklin đã từng nói: “Buông bỏ là một sự lựa chọn phải đối mặt trong cuộc sống. Chỉ khi học cách buông bỏ, bạn mới có thể trút bỏ được gánh nặng của cuộc sống”. Khi đó, chúng ta mới có thể tìm thấy nguyện vọng ban đầu và sự thanh tịnh của mình.
Thùy Dung biên dịch
Nguồn: sohu
10 notes
·
View notes
Text
Điều trị bệnh lao phổi ở đâu?
Bệnh lao phổi là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, nó có thể gây tử vong cho người bệnh nếu không được điều trị và chăm sóc đúng cách. Phòng khám Sinh Đường là cơ sở y tế chuyên về khám và điều trị các bệnh lao và các bệnh phổi. Nếu quan tâm đến nơi điều trị bệnh lao phổi ở đâu, vui lòng xem tiếp bài viết này.
Bệnh lao là gì?
Bệnh lao là bệnh truyền nhiễm do vi trùng lao gây nên. Bệnh có thể diễn biến ở tất cả các bộ phận của cơ thể như: lao phổi, lao màng phổi, lao màng não, lao xương khớp, lao màng bụng, lao hạch bạch huyết, lao ruột… Tuy nhiên lao phổi là phổ biến nhất và là nguồn lây chính cho người xung quanh.
Dấu hiệu và triệu chứng của bệnh lao phổi
Lao phổi thường có những dấu hiệu và các triệu chứng đặc thù:
Chán ăn (không cảm thấy thèm ăn) & sút cân
Phát sốt, sốt nhẹ về chiều, đổ mồ hôi trộm về đêm
Cơ thể mệt mỏi
Ho kéo dài hơn 3 tuần (ho khan, ho có đờm, ho ra máu)
Đau ngực, nặng ngực, thỉnh thoảng khó thở
Khạc ra đờm
Nếu bạn đang có các dấu hiệu và triệu chứng kể trên, cần đi khám tại các cơ sở y tế để được chẩn đoán và điều trị kịp thời. Bạn cũng có thể đến phòng khám Sinh Đường, chúng tôi sẽ thăm khám và ra hướng điều trị phù hợp.
Bệnh lao phổi lây nhiễm như thế nào?
Bệnh lao phổi lây nhiễm qua đường hô hấp.
Bệnh lao phổi chủ yếu gây ra viêm phổi do trực khuẩn lao. Người mắc bệnh lao phổi nặng sẽ phát tán trực khuẩn lao khi ho, hắt hơi…
Những người xung quanh bị lây nhiễm do hít vào trực tiếp trực khuẩn lao.
Tuy nhiên, dù bị lây nhiễm nhưng không có nghĩa bị phát bệnh. Thông thường, hệ miễn dịch sẽ ngăn chặn sự sinh sôi của trực khuẩn lao. Nếu hệ miễn dịch suy yếu và không thể ngăn chặn được sự sinh sôi của trực khuẩn lao, thì sẽ phát bệnh lao.
Thời gian phát bệnh lao phổi có thể lên tới 2 năm kể từ khi bị lây nhiễm. Khả năng phát bệnh tùy thuộc vào sức khỏe và khả năng chống đỡ của hệ miễn dịch.
Điều đáng sợ nhất của bệnh lao phổi là vô tình làm lây nhiễm vi khuẩn lao sang những người xung quanh.
Đối tượng có nguy cơ mắc bệnh lao
Bệnh lao dễ phát bệnh khi hệ miễn dịch suy yếu. Đặc biệt cần chú ý đến các nhóm đối tượng sau:
Người đang mắc các bệnh mãn tính
Người có thể lực suy yếu
Người đã trải qua phẫu thuật lớn
Người đang dùng thuốc Steroid và thuốc điều trị chống ung thư
Người có tình trạng dinh dưỡng kém
Người nhiễm HIV…
Người tiếp xúc thường xuyên với người bệnh lao mà không có dụng cụ bảo hộ
Các xét nghiệm y khoa liên quan đến bệnh lao
Nếu nghi ngờ lây nhiễm lao hoặc sống chung phòng với người đang bị lao. Bạn có thể đến các cơ sở y tế chuyên khoa để làm các xét nghiệm dưới đây:
Xét nghiệm phản ứng Tuberculin (tiêm dưới da để tìm bệnh lao – hay được gọi là xét nghiệm phản ứng Mantoux). Các nhân viên y tế sẽ tiêm một lượng nhỏ Tuberculin dưới da (bên trong cánh tay). Người đã bị lây nhiễm trực khuẩn lao và người đang tiêm BCG thì da sẽ có phản ứng màu đỏ.
Xét nghiệm máu. Các nhân viên y tế sẽ lấy một lượng máu và đem đi xét nghiệm để kiểm tra sự lây nhiễm của bệnh lao. Phương pháp này rất hưu hiệu vì nó không bị ảnh hưởng bởi người đã tiêm phòng BCG.
Xét nghiệm QuantiFERON-TB. Tìm vi trùng lao tiềm ẩn. Hãy cân nhắc làm xét nghiệm này nếu đang sống gần gũi với người đang mắc bệnh lao. Đây là xét nghiệm có vai trò hỗ trợ trong việc xác định lao hoạt động. Chẩn đoán phân biệt giữa nhiễm lao và tiêm chủng BCG. Tuy nhiên, nó rất đắt, bạn có thể tìm hiểu thêm về xét nghiệm QuantiFERON-TB tại đây. Xét nghiệm IGRA.
Xét nghiệm X-Quang vùng ngực (hay còn gọi là chụp X-quang tim phổi; chụp X-quang ngực thẳng). Phát hiện sự thay đổi bệnh lý bên trong của phổi. Phương pháp này chỉ hữu hiệu nếu bạn có các dấu hiệu hoặc triệu chứng nghi ngờ mắc lao.
Theo thống kê của WHO, trong đa số các trường hợp bệnh lao, trên 80% là lao phổi.
Điều trị bệnh lao ở đâu?
Khi bác sĩ chẩn đoán là bạn mắc bệnh lao, đừng vội lo lắng. Bạn nên biết rằng: Nếu được điều trị thích hợp ngay từ giai đoạn đầu, bệnh sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.
Bạn có thể điều trị bệnh lao phổi ở đâu?
Để điều trị lao phổi, bệnh nhân có hai hướng điều trị: điều trị dịch vụ (tự túc về chi phí) hoặc đăng ký điều trị theo chương trình Chống Lao Quốc Gia (được hỗ trợ về chi phí).
Người nghi ngờ mắc bệnh lao cần đến trạm y tế xã, phường để được giới thiệu đến trung tâm y tế quận, huyện khám phát hiện bệnh lao. Bệnh nhân khám theo đúng tuyến điều trị được hỗ trợ thuốc theo chương trình Chống lao quốc gia. TS.BS Vũ Xuân Phú – Phó GĐ Bệnh viện Phổi T.W
Lưu ý: Điều trị lao theo chương trình Chống lao quốc gia cần có thẻ BHYT và điều trị đúng tuyến mới được hỗ trợ về kinh phí.
Thông tin về Chương trình Chống lao Quốc gia: xem ngay
Bạn cũng có thể đăng ký với chúng tôi để được thăm khám, chẩn đoán, điều trị với đội ngũ bác sĩ tuyến TW. Các chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực khám và điều trị các bệnh về lao và phổi.
Nơi chữa bệnh lao phổi tốt nhất
Mặc dù bạn có thể được hỗ trợ và điều trị lao theo chương trình chống lao Quốc gia. Nhưng nếu không rảnh về thời gian và có tài chính vững vàng. Bạn có thể chuyển hướng điều trị theo hướng dịch vụ cũng là một giải pháp.
Phòng khám Sinh Đường 110 Đốc Ngữ là cơ sở y tế chuyên khám và điều trị các bệnh lao và các bệnh phổi. Chúng tôi có trên 16 năm kinh nghiệm khám và điều trị, hãy để chúng tôi bảo vệ sức khỏe của bạn.
Lợi ích về việc khám chữa bệnh lao dịch vụ:
Khám chủ động về thời gian, không phải xếp hàng chờ đợi.
Dùng thuốc điều trị theo yêu cầu.
Tiếp cận được các loại thuốc điều trị lao tốt nhất. Giảm thiểu các tác dụng phụ của thuốc điều trị lao gây ra.
Được khám, chẩn đoán và điều trị bởi các bác sĩ đầu ngành về Lao & các bệnh Phổi ở Việt Nam.
Phác đồ điều trị chuẩn theo hướng dẫn của Bộ Y Tế, WHO.
Phòng khám Sinh Đường cung cấp dịch vụ khám và điều trị lao trực tiếp với đội ngũ bác sĩ đến từ bệnh viện tuyến TW. Chỉ cần đăng ký khám, chúng tôi sẽ sắp lịch để bạn được khám với những bác sĩ chữa bệnh lao tốt nhất.
Đăng ký khám tại đây: https://phongkhamsinhduong.com/lien-he/
7 notes
·
View notes
Text
Chớ đánh lái , bóp méo bản chất vụ án xử kẻ trốn thuế
Thời gian qua, việc một số trường hợp thành lập tổ chức khoa học công nghệ để nhận tài trợ từ nước ngoài nhưng trốn thuế, trốn tránh sự kiểm soát của các cơ quan chức năng, nên bị xử lý đang trở thành mục tiêu công kích, cho rằng Nhà nước trả thù nhà hoạt động xã hội, người bảo vệ môi trường,… Thậm chí, họ còn liên hệ đến cả một ý tưởng hoạt động sắp triển khai của Đặng Đình Bách là do đã nộp đơn…
#Bộ Luật lao động#chống phá Việt Nam#công đoàn#Hà Nội#Hiến pháp#Hiệp định Đối tác Toàn diện và Tiến bộ xuyên Thái Bình Dương#môi trường#người lao động#nhân quyền#tự do
0 notes
Note
Anh Bep ơi. Em trai em nó đã báo nợ 2 lần rồi số tiền cũng không nhiều nhưng dường như chưa có dấu hiệu dừng lại. Bố em mất sớm 3 mẹ con nương tựa vào nhau. Em định không trả thêm nợ nữa nhưng nếu vậy nó phải đi làm những công việc lao động tay chân nguy hiểm để gánh nợ, em không nỡ.
Cho em lời khuyên nhé
Anh nghĩ em nên trao đổi rõ cho em trai mình là sẽ giúp nó trả nợ lần này là lần cuối cùng. Sau đó, nếu nó còn dính mắc vào nợ nữa thì toàn bộ tai họa nó sẽ phải chịu. Tất nhiên, nói là một việc, còn theo kinh nghiệm của anh thì những đứa thế này chưa biết sợ chừng nào nó chưa chạm đáy, chưa ăn những trận đòn nó ko tưởng tượng nổi hoặc phải đi cọ rửa chất bẩn bị người ta vứt vào nhà đâu. Cờ bạc chính là con ma. Thư trước em gửi anh bảo em trai em khôn ngoan, cái gì cũng biết. Chính vì nghĩ mình khôn và cái gì cũng biết nên mới nợ đó em. Cho nó đi lao động chân tay là phương án tốt để nó hiểu cách kiếm 17k - 20k/ tiếng khác với một cú click chuột bay 17 - 20 triệu nhiều lắm. Anh đặc biệt ghét những đứa cờ bạc nợ nần đi vá víu linh tinh. Cuộc đời chỉ loanh quanh với mấy thằng bạn xấu, mấy thằng chủ nợ. Coi những lời người trong gia đình nói là rác rưởi và nghe những lời mấy thằng anh ngoài xã hội như sấm truyền. Đời này ko có cái chuyện kiếm tiền dễ dàng đâu. Những thứ miễn phí rơi từ trên trời xuống chỉ có nước mưa và cứt chim. Những công việc ngồi im cũng có tiền, gửi 1 được 10 chỉ là câu chuyện cổ tích vẽ ra để cho những người "biết nhiều" vào rọ thôi. Còn với trách nhiệm là anh trai, OK em sẽ ko bỏ nó được mà ko giúp. Nhưng có điểm dừng em ạ. A nghĩ chắc là hơi muộn rồi và theo những gì em nói thì em trai sẽ còn mang thêm nợ về tiếp thôi. Đây là bản tính phải sửa. Hy vọng em trai em nó có bản lĩnh. Anh mong em giữ vững tinh thần và sức khỏe. BeP
38 notes
·
View notes
Text
Thú thật, trong một thời gian khá dài, tôi đã đứng từ xa ngắm nhìn cái poster Schindler’s list trôi bồng bềnh trên bảng danh sách phim Netflix của mình, và chưa bao giờ cho phép mình dừng lại ngắm nhìn quá ba giây bởi nó thuộc thể loại phim đen trắng.
Bộ phim khơi gợi trong tôi câu hỏi về nguồn gốc chiến tranh và ý nghĩa của sự tồn tại. Ban đầu, có lẽ cuộc chiến chỉ nằm trong đầu Adolf Hitler - một ý tưởng vừa tượng hình trong não bộ như một cơn gió thu nhẹ chỉ đủ sức làm lay động những chiếc lá vàng sắp lìa cành. Sau đó vào một ngày tháng 9 năm 1939, chẳng biết một con bướm nào đã vỗ đôi cánh để rồi tiếp sức cho cơn gió bé nhỏ kia trở thành một cơn cuồng phong quét sạch mọi nẻo đường nó đi qua. Khi đó, sinh mạng của con người Do Thái chỉ nằm vỏn vẹn một dòng duy nhất trên những danh sách mà đội quân SS thống kê để cai trị và chà đạp.
Mở màng với gam màu nắng chiều vàng ấm cúng nhưng vô cùng buồn bã trong một căn phòng nhỏ, nơi các sắc màu vẫn còn hiện diện đầy đủ trên gương mặt các thành viên của một gia đình Do Thái tiêu biểu ở Ba Lan. Có lẽ đấy là buổi chiều cuối cùng trước khi người Đức tuyên bố chiến thắng và họ biết buổi lễ Sabbath này không thể kéo dài mãi. Hai ngọn nến lập loè trên bàn là linh hồn của buổi lễ. Các cảnh sau đó vẫn còn màu sắc nâu vàng nhưng không còn sự hiện diện của đại gia đình Do Thái nọ. Kết thúc khi nến đã tan chảy chỉ còn lại hai ngọn tim đèn yếu ớt mở ra trường đoạn trắng đen của bộ phim, báo động một thời kỳ đen tối chính thức bắt đầu. Màu sắc lúc này như một tấm ảnh đã bị một đàn muỗi vằn khát máu bu kín, hút sạch chỉ để lại một màu đen trắng của tan tác và mùi tanh của sợ hãi.
Nội dung phim kể về Oskar Schindler, một doanh nhân máu mặt thuộc đảng Đức Quốc xã, đã khéo léo nhận ra chiến tranh mang lại cơ hội sản xuất thương mại với chi phí nhân công vô cùng rẻ mạt. Với lợi thế sở hữu các mối quan hệ thân tín với giới chính trị, quân đội Đức, Oskar đã mua lại một xưởng sản xuất địa phương tại Krakow rồi tái thiết lại thành một đế chế sản xuất nồi và chảo phục cho quân đội. Khi vợ ông đến thăm, ông hồ hởi chia sẻ việc kinh doanh trong quá khứ là vô nghĩa khi so sánh với hiện tại. “Mỗi thương vụ anh đã từng thử giờ anh đã thấy rồi, không phải do anh thất bại”. “Nó luôn thiếu hụt một thứ gì đó”. “Dù anh biết nó là gì, anh cũng không thể tạo ra nó. Nó tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại”. Cô vợ ngây thơ thắc mắc: Là may mắn sao anh? Câu trả lời cáo già của Schindler khiến tôi sởn da gà: CHIẾN TRANH.
Sáu triệu người dân Do Thái đã chết không kể đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay em bé sơ sinh… Một số đã bị bắn khi đang đi trên đường, hoặc đang đẩy xe lao động cật lực, hay vừa ngồi xuống cột cọng dây giày. Một số bị tống vào lò hơi ngạt tập thể. Một số nấp dưới tủ chén. Một số dán mình dính vào gầm giường. Một số nín thở dưới hầm xí. Một số tháo chạy vào đường cống. Một số chỉ run cầm cập. Một số chỉ đứng nhìn vô định. Một số chỉ có tội già nua. Một số cứ nối tiếp nhau bước vào một cánh cửa mà không biết sẽ bị giết bằng thú vui tiêu khiển nào… Đau đớn nhất là lúc tôi tưởng tượng cảnh các cháu tôi bị bọn Pháp xít thảm sát, nước mắt tôi rớt lúc nào không hay.
Quan chỉ huy SS - Amon Goth - đại diện cho tất cả sự ác độc của Đức Quốc Xã. Người hầu gái Goth đã tiết lộ cho khán giả thấy được sự tuyệt vọng của mình khi sống chung với một con quái vật đội lốt người. Cô đã chứng kiến nhiều vụ việc khi nòng súng của Goth nã vô tội vạ vào người dân Do Thái. Bất lực vì đã cố tìm hiểu lý do, nhưng cô không thể nào hiểu được. Những người bị bắn, “họ không ốm cũng không gầy”, “không làm chậm mà cũng không làm nhanh hơn bất kỳ ai”. “Càng chứng kiến Ngài Chỉ huy, tôi càng hiểu chẳng có nguyên tắc nào để có thể sống sót”. Cô đã ch���p nhận việc Goth sẽ bắn cô vào một ngày nào đó. Việc sống mà nơm nớp có người giết mình bất kỳ lúc nào thì chỉ là sự tồn tại của một bóng ma.
Phẫn nộ, uất hận, bàng hoàng, thẫn thờ là một mớ cảm xúc tôi trải qua khi bộ phim kết thúc. Nếu được định nghĩa lại từ “chiến tranh” trong từ điển, thì nó phải là địa ngục. Triết gia Jean Paul Sartre nổi tiếng của Pháp ở Thế kỷ XX đã từng suy nghĩ như vậy: Con người là địa ngục của nhau. Bạn ngẩm thử xem…
Trong cái địa ngục đó, Oskar Schindler đã cầm ngọn đuốc rọi sáng màn đêm. Để giải cứu gần 1,200 người Do Thái, ông chiêu mộ họ dưới vỏ bọc thợ lành nghề cho xưởng sản xuất của mình. Với mỗi người được giải cứu, ông đã tiêu tốn một phần tài sản cá nhân. Và đến một lúc khi con số lên đến 1,200 người thì đó là tất cả tài sản mà ông có được; đến nỗi có một lần kế toán công ty, Itzhak Stern, phải vội vã đến hỏi Oskar xem ông ta có giấu mình bất kỳ một khoản tiền nào không vì với "độ hào phóng" như hiện tại thì có lẽ không bao lâu sẽ chẳng còn một xu trong tài khoản.
Điều làm nên vẻ đẹp của bộ phim chính là xuất thân của Oskar - một tên Phát xít, nhưng người xem có thể nói ngay trái tim ông không thuộc về một đảng cầm quyền nào cả. Ông đã trao cho những người nô lệ Do Thái niềm tin vào nhân loại giữa lúc hỗn mang nhất. Phân cảnh Schindler hôn một phụ nữ Do Thái khi cô ta cầm trên tay cái bánh kem đến chúc mừng sinh nhật ông thật đẹp. Một nụ hôn như bản tuyên ngôn về tình yêu và bình đẳng. Nụ hôn cũng là lời chế nhạo đối với những kẻ nhân danh đủ thứ trên đời để có thể trưng trổ thứ quyền lực thô thiển. Nếu có một tôn giáo mà tôi theo đuổi, thì đó chính là thứ tôn giáo cho phép con người ta trao nhau những nụ hôn như thế.
Thật may mắn khi cuộc thanh trừng người Do Thái của Hitler đã chấm dứt, nhưng dường như cánh cửa địa ngục trần gian mà ông ta đã mở ra sẽ không bao giờ thực sự khép lại. Những sang chấn tâm thần, nỗi sợ hãi, sự ô nhục vẫn còn vương lại đâu đó sẽ được truyền lại bằng cách này hay cách khác cho các thế hệ tiếp theo như một màng sương không màu chứa đựng bên trong những bóng ma chực chờ đội mồ sống dậy. Một cách tự nhiên, nó sẽ được điều chỉnh vào gene của con cái của những con bướm sống sót sau cuộc di cư vạn dặm, như Ocean Vuong đã viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Định kiến là một bức tường dày. Cuộc chiến tranh nào cũng bắt đầu từ một ý nghĩ lệch lạc của một ai đó. Từ đó, máu và nước mắt sẽ tụ thành hồ và được chứa bên trong những bờ kênh tường dày kiên cố.
Giữa muôn vàng cơ hội được sống như một ông hoàng, Oskar Schindler đã chọn cho mình một thế khó. Ông đã cầm đầu những công nhân Do Thái thoát ra cánh cổng địa ngục ở các trại tập trung.
Ai dám đứng lên cầm trên tay cây búa để đập nát định kiến của chính mình sẽ tạo nên phép màu nhân gian. Schindler đã làm được điều đó. Ông tự mua cho mình một tấm vé đến thiên đàng. Nhưng trước hết ông phải tự mình bước ra khỏi cái bậc cửa nơi ông đã đi vào (hay vô tình mở ra). Tự dưng tôi có cảm giác có lẽ ông đã nhận ra bên trên cánh cổng địa ngục đó ở phía bên này lại có một cái tên khác là “thiên đàng”.
Long hải, 08/05/2024
Nhân Trần
P.S.
Trái ngược với các bài bình luận cho rằng trước khi "thức tỉnh" thì Schindler ban đầu chỉ là một tên tài phiệt Phát xít máu lạnh và trơ trẻn tự gán cho mình cái quyền thượng đẳng, tôi nhìn thấy một Oskar từ đầu bộ phim đã bị nuốt chửng bởi nỗi cô đơn và sự kinh tởm khi cố che dấu tính người để có thể tồn tại với thời cuộc. Tấm hình bên trên là khi ông đang ngồi tiệc tùng giữa giới tinh hoa tại Krakow, bạn nói xem ánh mắt đó có phải thuộc về một người đang tận hưởng say đắm không?
7 notes
·
View notes
Text
CÁC LOẠI VẢI MAY ĐỒNG PHỤC DOANH NGHIỆP TỐT NHẤT HIỆN NAY
Dưới đây là các loại vải có thể đồng doanh nghiệp được đánh giá cao nhất hiện nay, dựa trên sự bền vững, thoải mái và tính thẩm mỹ:
1. Vải Kate
Ưu điểm : dẻo mát, ít nhăn, dễ ngọt.
Ứng dụng : Phù hợp để may áo sơ mi đồng văn phòng.
Các loại phổ biến : Kate Silk (mềm thương), Kate Mỹ (cao cấp hơn, không lông lông).
2. Vải Kaki
Ưu điểm : Bền, ít nhăn, co giãn tốt.
Ứng dụng : Thích hợp đồng bảo hộ lao động, đồng công nhân hoặc đồng kỹ thuật.
Các loại phổ biến : Kaki thun (co giãn), Kaki không thun (độ bền cao hơn).
3. Vải thun cotton (Cotton 100%)
Ưu điểm : phun hút mồ hôi tốt, co giãn thoải mái, thân thiện với da.
Ứng dụng : May áo thun đồng phục, đặc biệt phù hợp trong môi trường làm việc năng động.
Các loại có thể : Cotton 65/35 (CVC), Cotton PE (ít nhăn hơn, giá thành hợp lý).
4. Vải Tuytsi (Twill)
Ưu điểm : Bề mặt, bền, sang trọng.
Ứng dụng : May vest, Quần âu, đồng phục lãnh đạo hoặc cấp quản lý.
5. Vải Nano
Ưu điểm : Kháng khuẩn, chống tia UV, hút nhanh, cực kỳ mềm.
Ứng dụng : May đồng phục cao cấp cho ngành ngân hàng, khách sạn hoặc lĩnh vực Yêu cầu hình ảnh chuyên nghiệp.
6. Vải Polyester (Poly)
Ưu điểm : Giá thành hợp lý, màu bền, ít nhăn.
Ứng dụng : Thích hợp cho các đồng phục cần độ bền cao như đồng phục nhà hàng, khách sạn.
7. Vải Spandex (Thun lạnh)
Ưu điểm : Co giãn 4 chiều, giữ dáng tốt, không hôi hôi.
Ứng dụng : Đồng bộ thao tác, đồng phục hoạt động.
8. Vải Linen
Ưu điểm : Mát, nhẹ nhàng, thân thiện với môi trường.
Ứng dụng : Có thể đồng phục mùa hè hoặc đồng phục bình thường cho văn phòng sáng tạo.
Lời khuyên từ Đồng Tiến
Khi lựa chọn vải may đồng phục, bạn nên cân nhắc:
Môi trường làm việc : Văn phòng, ngoài trời, hay lao động kỹ thuật.
Mục đích sử dụng : Cần sự thoải mái thoải mái, độ bền hoặc tính thẩm mỹ cao.
Ngân sách : Lựa chọn loại vải phù hợp với ngân sách mà vẫn đảm bảo chất lượng.
2 notes
·
View notes
Text
"Mùa hè đó, tôi đã dốc toàn bộ sức lực để học nấu ăn.
Tôi không sao quên nổi cái cảm giác ấy, cái cảm giác dường như các tế bào đang được nhân lên ở trong đầu.
Tôi mua về ba quyển sách, gồm phần cơ sở, phần lí thuyết và phần ứng dụng, rồi làm theo từng quyển một. Tôi đọc phần lí thuyết trong xe buýt hoặc trên chiếc giường sofa, thuộc lòng các chỉ số calo, nhiệt độ và nguyên liệu. Và rồi sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, tôi lại lao vào chế biến các món ăn ở trong bếp. Ba cuốn sách gần như rách tả tơi ấy, giờ đây tôi vẫn giữ gìn cẩn thận. Và lúc này, từng trang sách với những gam màu của các bức hình minh họa lại hiện lên trong trí óc tôi, giống như những cuốn sách tranh mà tôi vô cùng yêu quý thời thơ ấu.
"Mikage bị điên rồi mẹ ạ!" "Đúng thế thật!". Yuichi và cô Eriko đã bao lần trò chuyện với nhau như thế. Trên thực tế, suốt cả một mùa hè, tôi đã nấu ăn, nấu ăn và nấu ăn hăng hái như một người điên. Tôi đổ toàn bộ số tiền kiếm được từ việc làm thêm vào cái ham muốn ấy. Thất bại thì làm lại, cho tới khi nào thành công mới thôi. Khi thì nổi khùng, khi thì buồn bực, có lúc lại cảm thấy ấm áp. Cứ thế tôi nấu ăn trong muôn vàn tâm trạng.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ nhờ thế mà cả ba chúng tôi thường được ăn cơm cùng với nhau. Một mùa hè tuyệt diệu.
Tôi hay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chút tàn dư của bầu trời oi ả đang trải ra xanh nhạt trong cơn gió chiều tràn qua tấm cửa lưới, và ăn thịt lợn luộc, món nguội Trung Hoa cùng với món xa-lát dưa hấu. Tôi nấu tất cả những món ấy cho cô Eriko, người luôn hào hứng với mọi thứ mà tôi làm và cho Yuichi, người luôn im lặng và ăn rất nhiều.
Để làm được những món như trứng ốp-lết cuộn với nhiều thức khác ở bên trong, hay nhưng món ninh bắt mắt, hoặc món Tempura 8, tôi đã phải mất khá nhiều thời gian. Trở ngại lớn nhất chính là cái tính đại khái của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại tác động xấu đên món ăn đến thế. Tôi không thể chờ cho nhiệt độ lên đủ cao, hoặc là thường bắt tay luôn vào việc chế biến khi mà hơi nước chưa bốc đi hết. Những chi tiết tưởng chừng vặt vãnh ấy lại phản ánh rất rõ lên màu sắc cũng như hình dáng của kết quả, khiến tôi thực sự bất ngờ. Chính vì thế mà cho dù đã quen với những bữa cơm chiều của một bà nội trợ, tôi vẫn không thể có được cho mình những món ăn đẹp như in trong sách.
Tôi đành phải hết sức chú tâm để làm mọi thứ thật cẩn thận. Lau kĩ càng chiếc bát tô, đóng lại nắp của lọ gia vị mỗi lúc mở nó ra, bình tĩnh suy nghĩ về các bước chế biến, nghỉ tay và hít thở thật sâu khi nào cảm thấy sốt ruột và bắt đầu điên tiết. Ban đầu, tôi đã tuyệt vọng vì sự nóng vội của bản thân. Nhưng rồi khi tất cả bỗng nhiên có kết quả, tôi đã lạc quan tưởng rằng: Hình như ngay cả tính cách của mình cũng đã thay đổi! Chỉ là tôi khoác lác vậy thôi.
Để được làm phụ tá cho cô giáo dạy nấu ăn nơi tôi đang làm việc hiện nay, hình như là một việc khó khăn lắm thì phải. Cô không chỉ bận rộn ở trên lớp, mà còn là một người phụ nữ khá nổi tiếng với rất nhiều công việc được biết đến rộng rãi trên truyền hình và các tờ tạp chí, nên tôi phải tham dự một kì thi. Nghe đâu số thí sinh nhiều không thể tưởng tượng nổi. Những chuyện đó, về sau này, tôi được nghe người ta kể lại. Tôi cho rằng mình đã quá may mắn và cảm thấy đôi chút vui sướng, vì một kẻ mới tập tành vào nghề như tôi, chỉ học trong vỏn vẹn một mùa hè mà lại vào được một vị trí như thế. Nhưng khi quan sát những cô gái tới trường học nấu ăn, tôi đã hiểu vì sao. Cơ bản thì sự chuẩn bị về tinh thần của họ khác với tôi.
Những cô gái đó, họ sống trong hạnh phúc. Dù cho có học hành nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn được dạy dỗ để không bao giờ vượt ra khỏi cái biên giới của sự hạnh phúc ấy. Có lẽ, những bậc cha mẹ rất mực thương con đã làm như vậy. Và họ chẳng bao giờ được biết tới niềm vui thực sự. Đằng nào tốt hơn? Họ không thể lựa chọn. Con người ấy được sinh ra chỉ để sống một mình. Hạnh phúc, nghĩa là một cuộc đời để không bao giờ phải cảm thấy rằng, thực ra ta chỉ có một mình. Tôi cũng thấy như thế thật là tốt. Họ mang trên mình chiếc tạp dề, miệng cười tươi như hoa, họ học nấu ăn, đầy trăn trở, đầy băn khoăn, và rồi vào giữa lúc đó thì họ bắt đầu yêu và sẽ đi lấy chồng. Điều ấy sao mà tuyệt diệu. Đẹp đẽ và dịu ngọt. Còn tôi, vào những lúc vô cùng mệt mỏi, những lúc trên mặt mình mọc mụn hay vào những đêm cô độc, tôi cố gắng gọi điện thoại đến khắp mọi nơi cho bạn bè, nhưng rốt cuộc tất cả bọn họ đều đi vắng. Những khi như thế tôi luôn cảm thấy căm ghét cuộc đời mình, cả việc tôi được sinh ra, những sự nuôi nấng, dạy dỗ ấy, tất tần tật. Tôi luôn thấy hối hận vì tất cả.
Nhưng vào cái mùa hạ tột cùng hạnh phúc ấy, và ở trong căn bếp ấy, những vết bỏng, và những vết đứt tay đều không làm tôi nao núng. Cả việc phải thức trắng đêm, cũng không làm tôi thấy nhọc nhằn. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn phấp phỏng chờ cho đến hôm sau, để lại có thể được đương đầu và thử sức. Trong món bánh cà rốt mà tôi đã làm nhiều tới mức thuộc làu công thức ấy, có trộn lẫn cả những mẩu linh hồn của tôi. Và những quả cà chua đỏ mọng tôi tìm thấy trong siêu thị, bao giờ cũng làm tôi say đắm đến quên đi cả sinh mệnh của mình.
Bằng cách đó, tôi đã biết thế nào là niềm vui, và tôi không thể nào quay đầu lại đuợc nữa.
Dẫu sao, tôi vẫn muốn tiếp tục cảm thấy rằng, rồi một mai mình sẽ chết. Không làm thế, tôi không nhận thấy được mình đang sống.
Và kết quả là tôi đã có một cuộc đời, giống một kẻ rón rén men đi trong bóng tối, bên mép vực dốc đứng, cuối cùng cũng tới được con đường lớn, và bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm."
- Kitchen | Yoshimoto Banana
5 notes
·
View notes
Text
Tớ có một ngày mưa tồi tệ…
Tớ không phải là ghét ngày mưa, mà ngược lại, tớ có một niềm yêu thích nho nhỏ đối với ngày mưa. Nhưng ấy là khi tớ ở một chỗ khô ráo, thoải mái, ví như là khi nằm trên chiếc giường, cuộn tròn trong chăn và nghe âm thanh tí tách bên ngoài kia. Còn khi ở dưới trời mưa thì hoàn toàn khác, tớ cảm thấy thật sự rất bất tiện. Và sự bất tiện ấy đáng ghét hơn bao giờ hết vào hôm nay.
Cơn bão Yagi vừa đi qua đã để lại biết bao hậu quả về cả vật chất lẫn tinh thần cho đời sống sinh hoạt của miền Bắc, và giờ đây, nó để lại “dấu vết” của mình là những cơn mưa xối xả, kéo dài. Hôm nay tớ đã trải qua một cơn mưa như vậy khi vừa tan học.
Mưa to khiến nước dâng lên ngập đến mắt cá chân. Vừa bước ra khỏi cổng trường, từ đôi giày đến đôi tất của tớ đều ướt nhẹp. Tớ mất 10 phút để ra trạm xe bus.
Cùng thời điểm ấy lại đang có rất nhiều người đứng dưới mái che của trạm dừng, không còn chỗ cho tớ đứng nữa nên tớ chỉ có thể đứng ở cạch dìa để đợi xe. Ấy thế mà đợi mãi xe bus không thấy đâu trong khi cơn mưa lại càng thêm dữ dội. Mặc dù tớ có ô, tớ vẫn bị ướt, thậm chí là bị ướt đầu. Cơn mưa hắt vào tớ, nước thấm vào quần áo và rồi là cơ thể tớ, lại thêm chiếc giày đang ướt sũng. Tớ bắt đầu cảm thấy lạnh buốt. Tớ nhìn xung quanh và cảm thấy ai cũng có chung cảm giác như tớ.
Tớ đành nép vào phần mái che nhỏ của máy bán hàng tự động. Khi ấy tớ mở cặp ra kiểm tra. Một phần sách vở của tớ đã bị ướt. Nếu không có một người bạn cùng lớp đứng dưới mưa cùng, chắc tớ sẽ cảm thấy thảm hại mà khóc lên mất.
Phải hơn 30 phút sau, chiếc xe tớ đợi mới đến. Tớ vội vàng lao lên xe mà bỏ quên người bạn đã đứng cùng tớ. Chiếc xe khi ấy chật ních đến nỗi tớ chỉ có thể đứng ở dưới bậc thềm cửa ra vào. Mọi người ai cũng nhớp nháp mồ hôi lẫn nước mưa mà chen lấn, xô đẩy trên một chiếc xe.
Ngày trời mưa, di chuyển khó khăn, nhìn đâu cũng cảm thấy ngột ngạt, ngoài đường thù tắc nghẽn, trong xe thì chen chúc, hạt mưa thù nặng trĩu. Tớ cảm thấy rất mệt và lạnh. Tớ muốn về nhà càng nhanh càng tốt. Hôm nay thế này là quá đủ.
Mất một lúc láu tớ mới có thể đứng lên trên và mọi người không còn dính lấy nhau nữa mà đã dần nới ra. Nhưng tâm trạng tồi tệ, mệt mỏi của tớ vẫn không thể lỏng ra.
Cuối cùng tớ cũng đến được nơi mình cần xuống. Vớt vát được phần nào sự u uất của tớ chính là bố tớ đã đi bộ đến đón tớ. Bố tớ còn mang cho tớ một chiếc áo mưa.
Nhưng tâm trạng tồi tệ ban đầu sớm quay lại khi tớ phải lội nước hết con đường về nhà. Ôi đôi giày của tôi, tớ thầm nhủ, vâng và thêm chiếc quần nữa.
Sau gần 2 tiếng, tớ mới về đến nhà. Tớ cảm thấy quá mệt mỏi rồi…
3 notes
·
View notes
Text
[THƯ CẢM ƠN NĂM 2023]
🕘 Time: Thứ 3 ngày 30 tháng 1 năm 2024 (nhằm ngày 20 tháng 12 năm 2023 âm lịch)
📍Location: Viết tại Nối the Cabin lúc 09:07 am - Thành Phố Đà Nẵng.
️🎼 Background music: Liên khúc Xuân đã về
🌷 Quá trình thay mới bằng những thứ tưởng chừng đã cũ
Mình đã từng chối bỏ việc đi dạy hay những điều liên quan tới ngoại ngữ một thời gian dài một phần chỉ vì mình không muốn và cũng không có ý định phải lao đầu vào giáo án và những hoạt động giảng dạy (mà mình từng cho là) vô bổ và không đem đến niềm vui cho bản thân. Phần còn lại, suốt nhiều năm chứng kiến mẹ phải ngày đêm tất bật cũng với những "công việc không tên" và bao tâm huyết mẹ phải bỏ ra dù cái mẹ nhận lại đôi khi chỉ là một lời khen nửa vời, bản thân mình không có ý định cống hiến vì nói thẳng ra thời điểm đó, mình sống vì tiền và vì thành tích, mình không có ý định làm việc miễn phí cho ai và mình cũng cần được quý trọng chất xám và sức khoẻ.
Nhưng một điều duy nhất mình không thể phủ nhận được, nghề giáo đang chứng minh cho mình thấy mình không có quyền chọn ai cả và mình cần hiểu rằng chúng ta sinh ra đã có sứ mệnh đầu tiên là phải thay đổi chính nhân sinh quan của bản thân, chứ không phải thay đổi nhân sinh quan của người khác.
Cơ mà để thay đổi một con người nào đâu có dễ - nó là cả một quá trình vượt qua bao thăng trầm tuổi trẻ khờ khạo đấy chứ. Cái duyên với nghề dạy, qua bao năm tháng, nó càng lúc càng khiến người khác khiếp sợ đó. Cái duyên này nó lớn cỡ nào à? Nó lớn tới mức suốt nhiều năm qua chưa bao giờ mình phải mất qua nhiều công sức để tìm kiếm học trò, lớn tới mức mình không hề truyền thông quảng bá nhưng mọi người vẫn đón nhận và tin mình, lớn tới mức mình chưa kịp dạy xong lớp này thì mình lại có nhiều lớp khác để nhận, và lớn tới mức mình ngồi nói vu vơ ở quán cafe cũng có người tới xin học. Lớn đến mức bản thân mình sợ hãi và không rõ tại sao mình đã không chọn nó nhưng nó vẫn tiếp tục đeo bám mình đến mức mình phải tự ngồi lại và nhìn nhận lại vấn đề. Liệu mình có đang phiến diện khi quan sát, phân tích và kết luận vội vàng không?
Và câu trả lời chỉ dần dần xuất hiện khi mình bắt đầu nhận dạy giao tiếp cơ bản Tiếng Anh vào tháng 5/2022. Tất nhiên là mình tự thấy mình không làm tốt thời điểm đó, vì còn thiếu kinh nghiệm trong mảng này, đồng thời không đủ khả năng khai thác quá nhiều về tâm lý học trò nên cách soạn giáo án của mình có phần quá sức với họ. Mình bắt đầu học cách đổ lỗi cho mọi thứ và cũng từng có ý định dùng sự giận dữ của bản thân để đặt dấu chấm hết cho tất cả những mối quan hệ khiến mình mệt mỏi. Và cũng khóc rất nhiều nữa.
Nhưng chuyện gì tới cũng cần phải tới thôi. Sau cơn mưa trời lại tạnh, sau vấp ngã và nằm khóc ăn vạ thì chúng ta vẫn phải đứng dậy và quyết định nên đi con đường nào. Sau 8 tiếng nằm một chỗ trên giường, không ăn cũng chả thèm ngủ, mình đã quyết định chấm dứt...toàn bộ cảm xúc tiêu cực trên và bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu với việc chỉnh sửa giáo án, tập trung vào việc bảo vệ luận văn và brainstorm nhiều ý tưởng dạy học hơn. Cũng từ khoảnh khắc mình bắt đầu tuyên bố việc mình sẽ mở các lớp dạy học, cái duyên nó lại càng lúc càng chứng minh những nhận định trước kia của mình là sai lầm.
Quan trọng hơn cả, tính cách nóng nảy (gặp ai choảng nấy) của mình cũng chấm dứt từ đây. Tất nhiên mình có thể lựa chọn việc nuông chiều cảm xúc và gây mâu thuẫn với bất cứ ai cho đã cái nư, nhưng điều dễ dàng đó đâu khiến cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn. Đạt được việc khó thì ắt lòng lại bình yên đến lạ. Và mình hiểu mình hơn ai hết, mình sống để thắng và thắng đậm, vậy để thắng thì phải chinh phục điều đúng đắn.
P/s: Hơi trễ để nói ra điều này, nhưng mình gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình cho aP - cảm ơn anh đã đồng hành từ những chặng đường đầu tiên trong sự nghiệp dạy dỗ của em. Thật tốt nếu em được chia sẻ kiến thức cho anh, và em cũng mừng lắm vì anh đã thông cảm cho em thật nhiều đến thế. Em có thể có nhiều cột mốc đáng để nhớ, nhưng tất cả những cột mốc đó không thể xảy đến nếu em không đạt được cột mốc đầu tiên - trong đó có anh.
🌷 Freelance teacher (theo góc nhìn của mình) cần những điều gì?
Dùng tình yêu để làm việc
Tâm lý của những người tìm tới sự giúp đỡ của mình như thế nào? Mình không tự nhận mình là một đứa quá master về Tiếng Anh, học lực bình thường, nói chung chả có gì đặc biệt. Nhưng mình tin rằng mình chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc tiếp thu ngoại ngữ từ nhỏ đến giờ, phần lớn vì có được một chút gene từ mẹ, một phần vì tiếp xúc với Tiếng Anh từ nhỏ, chỉ có là mức độ siêng năng ở mức thấp hay cao thôi. Rõ ràng một điều mình thuận lợi hơn so với những người không có 2 điều trên, và tâm lý cũng như cảm xúc của họ khi đi học ngoại ngữ sẽ có nhiều mức độ về cung bậc, ảnh hưởng đáng kể đến động lực học tập của họ. Do đó, là một giáo viên, đặc biệt là giáo viên dạy ngoại ngữ, việc dành thời gian để tìm hiểu, thấu cảm và xoa dịu những điều tiêu cực trong lòng học trò là nhiệm vụ hàng đầu.
Dùng ngoại sinh để tác động nội lực
Có bao giờ đi dạy mà bị chê chưa? Có chứ sao không, èo ôi thực tế bị chê cũng ít nhưng đối với tui quá là nhiều. Nhiều tới độ mà tổn thương tột độ, sang chấn sâu sắc luôn đó trời. Thế có học trò nào yêu quý mình không? Sao lại không, họ khen tui giỏi, họ khen tui có phương pháp dạy hợp, khen tui vui vẻ nhiệt tình, khen tui dạy tốt dạy hay, quá trời lời khen. Cho nên, dành một thời gian hoài nghi về năng lực và đọc đi đọc lại những phản hồi đa chiều từ những người xung quanh, bản thân chỉ biết càng chê càng cố gắng sửa đổi nhanh chóng, ai không hợp thì mình tạm xa nhau, ai hợp thì mình cảm ơn và tiếp tục giữ gìn. Buồn nhiều, nhưng vui còn nhiều hơn. Vậy nên cảm ơn những học trò và các trợ giảng đã đi qua đời em, các anh/chị/em là một bảng màu tuyệt vời giúp em hoàn thiện được bức tranh của cuộc đời mình. Em biết ơn thật nhiều ạ.
Dùng lớp học là nơi để tìm thấy nhau
Mình là một đứa Ad - siêu nội tâm và không dễ gì để tiếp nhận ai bước chân vào cuộc sống trầm lặng nhưng cũng không kém phần ồn ào của mình. Và mình cũng từng tham gia học tập tại các lớp học mà giáo viên dạy mình cũng rất Ad, siêu khó tính và rất ít cởi mở. Và rõ ràng mình biết nếu cứ tiếp tục như này, liệu mình có được học trò nhớ đến nhiều vì sự nghiêm khắc, sự lạnh lùng và sự khó gần của mình không? Mình nghĩ có thể là không. Do đó, từ lúc lựa chọn con đường này, mình đã học cách hỏi han đối phương, quan tâm tới cuộc sống cá nhân của họ một cách vừa phải và điều mình nhận lại là gì. Là sự quan tâm từ họ, là những chia sẻ về cuộc sống,công việc và đời tư cá nhân của họ. Mình đã học hỏi rất nhiều đấy, và còn biết được nhiều kiến thức từ góc nhìn và tư duy đa dạng của học trò mình nữa. Cảm ơn nhiều lắm các anh/chị/em của tôi, yêu không hết không thể dùng đôi ba chữ để diễn tả đâu.
P/s: Cảm ơn anh đồng nghiệp Andrew Wernette - also my bestie, đã hỗ trợ mình trong 1 năm qua, cũng là người luôn quý trọng mình suốt 5 năm qua. Chúc bạn thắng lớn với Animation nhé. Tui sẽ sớm bay tới Almont để thăm bạn.
🌷 Học tập liên tục mang lại điều gì?
MBA
Lúc mình đồng ý học thạc sĩ, những suy nghĩ trong lòng hết sức đơn giản thôi (nào là mai mốt cưới chồng đẻ con nhác học, nào là giờ còn nhớ lý thuyết dễ học hơn, nào là có bằng giờ lỡ người ta yêu cầu thì có sẵn rồi, ...vv). Nhưng đời đâu như là mơ nào, mình đuối thật đấy mọi người ạ. Vì mình đã rất chật vật để có thể cân bằng chuyện đi làm và đi học trong suốt 1 năm qua. Tiền học phí có ba mẹ lo rùi mà, làm gì phải áp lực nhỉ? Có chứ, rất nhiều là đằng khác, áp lực vì học cùng các anh chị đã có bề dày kinh nghiệm còn mình thì chả biết cái gì trên đời, non nớt tới độ lên thuyết trình chỉ biết ấp a ấp úng vì không hiểu bản thân đang cần trình bày cái gì, sợ hãi vì kiến thức và chương trình giảng dạy vượt xa khả năng tiếp thu và hàng loạt những nỗi lo làm nhóm nhưng chả thể hỗ trợ được gì cho các thành viên khác. Tuy nhiên, nói qua cũng phải nói lại, cảm ơn GEM14DN đã cho em những kỷ niệm vui buồn đan xen - dù ít hay nhiều, các anh/chị/em là một phần không thể thiếu trong chặng đường học vấn của em. Mong cả GEM14DN sẽ tốt nghiệp thạc sĩ thuận lợiiiiiii.
IELTS
Mình nghĩ chưa bao giờ có ai thấy mình khoe điểm IELTS, vì mình không học và không có ý định thi điểm cao và càng không có ý định mở các lớp dạy IELTS ở thời điểm hiện tại. IELTS cũng không bao giờ là thước đo trình độ Tiếng Anh của mình vì mình không nhận dạy theo form speaking test của IELTS. Thế giới quan của mình về các cuộc thi chứng chỉ IELTS là quá áp lực so với một đứa tưng tửng và không thể ngồi yên một chỗ luyện đề như mình. Tuy nhiên, dạo gần đây, mình đang cố gắng học IELTS để phục vụ mục đích học tập cá nhân của mình chứ không phải mục đích cộng đồng. Mình cũng có nhiều góc nhìn tích cực hơn về IELTS và muốn dành thời gian cho nó nhiều hơn chỉ vì mình thích thế. Mong là mình sẽ đạt kết quả thi tốt như mình mong đợi. P/s: Em cũng cảm ơn anh Sinh IELTS - một anh giáo rất dễ thương đã kèm cặp IELTS cho một đứa cá biệt như mình trong vòng 2 tháng qua, tới Úc và làm điều phi thường anh nhé!
TESOL
Suy nghĩ đầu tiên khi mình lựa chọn đi học một chứng chỉ sư phạm là muốn hợp pháp hoá việc dạy học, cộng thêm việc mình không thích bị bắt bẻ về mặt pháp lý. Nếu mọi người có quê nhà tại các thành phố hoặc thị trấn nhỏ, sẽ là điều rất bình thường nếu một người (không có bằng cấp gì liên quan tới sư phạm) mở lớp dạy. Điều đó không coi là một điều hoàn toàn xấu, vì có nhiều người rất có tố chất trở thành giáo viên, họ chứng minh thực lực bằng kết quả của học sinh và sự tín nhiệm từ phụ huynh là phần lớn. Tuy nhiên, để thâm nhập và phát triển ở các tổ chức, những thành phố lớn và những quốc gia phát triển thì điều đó quả thật không được chấp nhận. Bị một chứng chỉ sư phạm cản trở cơ hội sự nghiệp là điều không đáng có, do vậy TESOL xứng đáng để một giáo viên đầu tư để giảm thiểu rủi ro tương lai (dù đối với mình, nó vẫn còn nhiều khuyết điểm). Cảm ơn chị Tr. (TPHCM) và bé Ng. (Thanh Hoá) đã cùng tui vượt vũ môn thành công. Cùng dạy và giúp đỡ nhiều người hơn nhé!
------------------------------
Gửi đến những người đầu tiên đã chào đón tôi và chưa bao giờ từ bỏ tôi:
Mẹ Phương ơi, đã hàng vạn lần hình ảnh bàn tay gầy guộc nhỏ bé cầm chiếc bút đỏ chấm bài của mẹ hiện lên trong đầu con, đã bao lần nhìn thấy bóng dáng thon thả lả lướt tà áo dài của mẹ trên sân trường, đã thật nhiều khoảnh khắc như thế in sâu trong con. Con là đứa trẻ cộc cằn, con thể hiện tình cảm một cách vụng về, nhưng con chưa bao giờ quên con trở nên tốt đẹp như bây giờ vì được một người xuất chúng như mẹ dạy dỗ và giáo dục. Cảm ơn mẹ của những năm tuổi 20 vì đã chọn con.
Ba Bình ơi, con nhớ mãi những lần ba chăm chút từng bữa cơm gia đình, khoảnh khắc ba thả vội con dao làm gà chỉ để chạy lên trường nhận kết quả con đậu chuyên Anh Lê Quý Đôn rồi thưởng ngay cho con chiếc xe đạp điện, vui mãi vì cuối cùng ba cũng tặng con chiếc Iphone 5 cho học kì 1 lớp 12, nhớ lần con đậu đại học ba cũng lật đật chạy mua laptop mới cho kịp ngày con nhập học, nhớ lần ba chật vật mùa covid mà vẫn ráng sắm cho con chiếc Iphone 7, và nhớ mãi những lần ba đau đầu chỉ vì lo toan học phí đại học và thạc sĩ cho con. Cảm ơn ba vì đã luôn thực hiện những điều hứa cho con, như một cách để công nhận con từng ngày.
Chặng đường phía trước còn dài, hoài bão con còn lớn, dù sải cánh bay xa, dù thành hay bại, vẫn muốn lòng luôn hướng đến một nơi duy nhất để trở về. Chỉ mong mỗi một quyết định của con vẫn luôn có ba mẹ ủng hộ và cổ vũ đằng sau, vậy thì những chướng ngại vật trước mặt con sẽ chỉ còn là một cái tên thôi.
-------------------------------
Ôm tất cả mọi người một cái thật chặt và chân thành.
Năm con Rồng hạnh phúc và bình an.
Love,
Cáp Bình Phương Nhi (năm 26 tuổi)
6 notes
·
View notes