#Đèo Eo Gió
Explore tagged Tumblr posts
Text
( 0065 )* 101 / NỖI NHỚ
( Hoạ theo vần thơ " Nỗi Nhớ " của
Nữ Thi Sĩ Nguyễn Thanh Vy )
Nghe phảng phất mùi hương hoa dại ,
Nhớ nhung hoài quằn quoại thâu đêm .
Đê mê da thịt ngọt mềm ,
Vi vu trong gió ngoài thềm trăng treo .
Nơi hiu quạnh đèo heo sáng tỏ ,
Giữa cô phòng hiện rõ hồn hoang .
Lưng eo siết chặt tay choàng ,
Mà ta liên tưởng cùng nàng mây mưa .
Anh ao ước đường xưa chung lối ,
Ôi dạt dào bao nỗi thương mong .
Yêu ai da diết nằm lòng ,
Cưu mang trăn trở đèn chong đợi chờ …
Cũng lâu lắm tình thơ lẫn vẫn ,
Biết bao giờ … biệt hẳn tăm hơi .?
Trông em chẳng thấy …. không lời ,
Đông về lạnh lắm bầu trời âm u …
Hoàng hôn xế mịt mù mây nối ,
Trông lờ mờ bóng tối yêu đương .
Bao năm tha thiết tình trường ,
Em đi xa vắng phố phường sinh ly …
Nguyễn Doãn Thiện
Antioch, California Ngày 30 tháng 01 năm 2017
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/83f454737b501a5bff8ff6ce0ccd5540/55524e886bc4e126-b3/s540x810/e8748ce830b873aa8ca6a9a115ea312578908813.jpg)
0 notes
Link
#Nhữngđịađiểmdulịchdưới2triệu#Top14nhữngđịađiểmdulịchdưới2triệuchoteammiềnBắc#Top18nhữngđịađiểmdulịchdưới2triệudànhchoteammiềnNam
0 notes
Text
*101 / NỖI NHỚ ( Hoạ theo vần thơ " Nỗi Nhớ " của Nữ Thi Sĩ Nguyễn Thanh Vy" )
Nghe phảng phất mùi hương hoa dại , Nhớ nhung hoài quằn quoại thâu đêm . Đê mê da thịt ngọt mềm , Vi vu trong gió ngoài thềm trăng treo .
Nơi hiu quạnh đèo heo sáng tỏ , Giữa cô phòng hiện rõ hồn hoang . Lưng eo siết chặt tay choàng , Mà ta liên tưởng cùng nàng mây mưa .
Anh ao ước đường xưa chung lối , Ôi dạt dào bao nỗi thương mong . Yêu ai da diết nằm lòng , Cưu mang trăn trở đèn chong đợi chờ .
Cũng lâu lắm tình thơ lẫn vẫn , Biết bao giờ…biệt hẳn tăm hơi .? Trông em chẳng thấy… không lời , Đông về lạnh lắm bầu trời âm u …
Hoàng hôn xế mịt mù mây nối , Trông lờ mờ bóng tối yêu đương . Bao năm tha thiết tình trường , Em đi xa vắng phố phường sinh ly …
Nguyễn Doãn Thiện Antioch, Cali Ngày 30 tháng 01 năm 2017
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/d79c355e110456dc7f700ef086d02c2a/1ca7be0be140ef4f-4a/s640x960/12167ea3c4d3b1c08e5cbed9481b5ce662f6a23c.jpg)
0 notes
Photo
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/a294ebae3598002f2f20ea533aaa4e66/80ac69026f1c76ba-8b/s540x810/0b4cfaa639b226a83fc26d828840f5ff230ddd6e.jpg)
Hand forged Damascus Beautiful Kitchen spoon, Fork, Knife Set with Leather Sheath Cover ==>>Do you Like To Buy? ==>>DM Me For Price & Details I can make on pre-order ✅ Available for sale ✅ Shipping: DHL & FedEx ✅ Payment method: PayPal & WU ✅ #tizirmokumetal #timascus #mokumegane #3alloy Contact us for more details. #katana #katanasword #katanaindonesia #katanas #ninja #ninjaturtles #ninjasword #ninjawarrior #ninjarr150 #ninja400 #ninja250 #sword #swords #cosplay #cosplaygirl #cosplayer #cosplayers #FarooqknifeCreation #cosplayersofinstagram #kungfu #kungfulife #warriors #weapon #samurai #samuraisword #lifestyle (at Eo Gió, Đèo Ngoạn Mục - Ninh Thuận) https://www.instagram.com/p/CNpymWiDjET/?igshid=ywz9nri01vuy
#tizirmokumetal#timascus#mokumegane#3alloy#katana#katanasword#katanaindonesia#katanas#ninja#ninjaturtles#ninjasword#ninjawarrior#ninjarr150#ninja400#ninja250#sword#swords#cosplay#cosplaygirl#cosplayer#cosplayers#farooqknifecreation#cosplayersofinstagram#kungfu#kungfulife#warriors#weapon#samurai#samuraisword#lifestyle
2 notes
·
View notes
Text
Cúp điện. Thời điểm cái bóng đèn cũ phụt tắt, căn phòng chật hẹp chỉ còn mỗi chiếc máy quạt cố gắng lê lết thêm mấy vòng cọt kẹt cọt kẹt nữa rồi chìm vào im bặt. Hoang mạc Sahara lại xuất hiện trong tâm thức của những kẻ bộ hành khốn khổ, nóng và ngột ngạt đến khó thở. Người ta bắt đầu ùa nhau ra đường như ong vỡ tổ, nào là áo ngủ kitty, nào là áo ngắn hai dây, nào là quần short siêu ngắn mát cả mắt. Buổi tối những tưởng chỉ có tập đoàn điện lực Việt Nam mới có đủ khả năng lùa những con kiến thợ khốn cùng kia ra khỏi hang mà thôi.
Tôi quyết định dắt xe ra và lượn một vòng. Tôi thích cách Sài Gòn toả sáng về đêm, những con đường trở nên sống động dưới ánh đèn neon đỏ rực, các quán cà phê KFC lung linh sang trọng nhộn nhịp khách vào người ra, các quán ăn vặt trà sữa rôm ra bọn sinh viên và trẻ nhỏ. Ờ, hãy vui đi và tận hưởng trước khi tuổi ba mươi đến và ngốn lấy chúng mày, sẽ vã chúng mày tan nát như tao đã từng, và biết đâu sau này cũng sẽ có một đứa ất ơ nào đó cũng cưỡi con AB cà tàng chạy vòng vòng trên phố gặp đâu cũng ghim đôi mắt chống đối và tràn đầy nỗi căm hờn. Tôi thật sự ngưỡng mộ những kẻ ăn mặc thời trang đang ngồi kia cười nói nhâm nhi tách cà phê nóng và trao cho nhau những câu chuyện vui vẻ. Dam it! Bọn nó là những kẻ hạnh phúc, hoặc là tôi nghĩ vậy, hoặc là cú cúp điện quá chí đến từ vị trí TVN đã thổi tắt niềm lạc quan nhỏ nhoi còn sót lại trong tôi đến không còn một mụi than nào nữa. Bỏ qua bộn bề, đâu đó trong ngõ vắng là vài nhóm Grabike, Vietgo đang tranh thủ gặm vội ổ bánh mì còn dang dở, không quên kháo nhau về một cô khách dể thương nào đó đã vô tình đánh rơi một ánh nhìn, một cái chạm tay khe khẽ. Khoảnh khắc thật đáng yêu cho đến khi một shop thời trang gần đó điên tiết mở to bài "wù mân pu di dáo", chắc là do ế khách hay là hiểu thấu được tâm trạng rầu rĩ của bần tăng lúc này không biết nữa (nhưng mà nó hay thật sự, chí lí đến tâm can!).
Đèn đỏ. Dừng lại ở ngã tư, gật đầu nhận lấy một tấm tờ rơi từ một bàn tay nho nhỏ, vuốt gọn và bỏ vào túi áo. Chúng ta cầm lấy tờ rơi không phải vì cần vay vốn hay mua đất mua nhà gì cả (làm gì có tiền mà mua), cái chúng ta nhận là sự cảm thông, vì đã từng nhìn thấy hình ảnh của mình đâu đó cách đây chừng dăm bảy năm đội chiếc mũ cộc và đi phát tờ rơi giữa trưa nắng nóng, cũng ở một góc ngã tư như vậy.
[...] Một đôi trai gái đèo nhau đi qua. Lại một đôi khác ôm eo nhau đi qua. Thêm một đôi nữa nắm tay nhau đi qua. ?! . Khỉ thật, cái con đường chết tiệt này nên cắm thêm một biển báo "cấm trai gái yêu nhau đi vào", hoặc là "FA only", đúng là tránh vỏ dưa đai ngay vỏ dừa mà, định mệnh.
Nghĩ ngợi một hồi thì không biết đã chạy đến chân cầu vượt ngã tư Thủ Đức tự lúc nào. Ngẩng đầu lên nhìn đường tàu metro đang nằm chèo queo trong gió mà cười nhẹ, mày thì có khác gì tao :))))
Trích "Miết Đận, một tác phẩm chua cay, chưa ấn định được ngày xuất bản.
4 notes
·
View notes
Photo
“… Anh tìm thấy Pautôpxki trong cuộc sống
Bông hồng vàng góp lại từ đáy của đời thường”
Tôi không sao nhớ ra được là mình đã biết câu chuyện anh thợ quét rác thành Pari tên là Giăng Samet như thế nào. Samet kiếm sống bằng nghề quét dọn những xưởng thủ công trong khu phố anh ở. Samet sống trong một túp lều ở ngoại thành. Tất nhiên, có thể tả tỉ mỉ khu ngoại ô song như vậy sẽ đưa độc giả ra ngoài lề câu chuyện. Thiết tưởng chỉ cần nhắc lại rằng, đến nay, ở những khu ngoại thành Pari, vẫn còn lại những tường thành cổ bằng đất cũng đủ. Vào khoảng thời gian xảy ra câu chuyện, những bụi hoa kim ngân và sơn trà vẫn mọc um tùm trên tường thành và chim chóc làm tổ trong những bụi đó. Túp lều của anh thợ quét rác nằm ép sát vào chân tường thành phía bắc, kề bên những ngôi nhà nhỏ bé của các bác hàng thiếc, các bác thợ giày, những người đi nhặt mẩu thuốc lá và những người ăn xin.
Nếu như Môpatxăng để ý đến cuộc sống của những người cư trú trong những túp lều nọ, hẳn ông đã viết thêm được một số truyện ngắn tuyệt hay. Có khi chúng sẽ làm cho vinh quang vốn đã rực rỡ của ông thêm nhiều ánh lấp lánh mới. Đáng tiếc là không một người ngoài cuộc nào để mắt đến những nơi ấy, trừ lũ mật thám. Mà bọn này cũng chỉ ló mặt tới đấy trong trường hợp phải đi lùng kiếm đồ vật mất trộm. Bằng vào biệt hiệu “Gõ kiến” mà hàng xóm láng giềng đặt cho Samet, ta phải hình dung anh là một người gầy gò, mũi nhọn và dưới vành mũ bao giờ cũng lủng lẳng một mớ tóc giống như mào chim. Trước kia, Samet đã từng được sống những ngày sung sướng. Anh đăng lính trong quân đội của “Tiểu Napôlêông” trong thời gian chiến tranh ở Mêhicô. Samet gặp may. Anh bị sốt rét nặng ở Vera-Krux. Anh lính ốm yếu chưa từng qua một trận đọ súng thật sự nào liền được gửi về nước. Viên chỉ huy trung đoàn nhân dịp bèn nhờ Samet đưa đứa con gái lên tám của ông tên là Xuyzan về Pháp. Viên chỉ huy goá vợ, vì thế đi đâu ông cũng phải đèo bòng con gái theo. Nhưng lần này ông quyết định tạm xa con và gửi nó về cho người chị ở Ruăng. Khí hậu ở Mêhicô rất độc đối với trẻ con Âu. Thêm vào đó, cuộc chiến tranh du kích hỗn độn ở đây chẳng thiếu gì những nguy hiểm bất ngờ. Trên đường Samet về Pháp khí nóng bốc ngùn ngụt trên Đại Tây Dương. Con bé suốt ngày im lặng. Thậm chí nhìn những con cá bay vọt lên khỏi mặt nước, bóng nhẫy, nó cũng chẳng mỉm cười. Samet hết sức chăm sóc Xuyzan. Tất nhiên anh cũng hiểu rằng con bé không chỉ mong được anh chăm sóc mà còn muốn được âu yếm vuốt ve. Mà anh, tên lính của một trung đoàn thuộc địa, anh có thể nghĩ ra được cái gì trìu mến kia chứ? Anh có thể mua vui cho nó bằng cách gì đây? Đánh mạt chược với nó chăng? Hay hát cho nó nghe những bài hát thô tục của lính tráng. Nhưng dù sao cũng không thể cứ nín lặng mãi. Càng ngày anh càng hay bắt gặp cái nhìn băn khoăn của con bé. Cuối cùng anh đánh liều kể cho nó nghe một cách không có mạch lạc, về cuộc đời mình, nhớ lại những tình tiết nhỏ nhặt nhất về một vạn chài trên bờ biển Măngsơ, những bãi cát tơi, những vũng nước khi triều xuống, ngôi nhà thờ nhỏ trong thôn với quả chuông rạn, chuyện bà mẹ anh chữa cho hàng xóm láng giềng khỏi chứng đau rát thực quản. Samet không tìm được chuyện gì buồn cười trong mẩu ký ức đó để làm vui cho Xuyzan. Nhưng anh ngạc nhiên thấy con bé nghe một cách háo hức và thậm chí còn bắt anh kể đi kể lại, đòi biết thêm những tình tiết mới. Samet nặn óc tìm cho ra những tình tiết ấy, mãi cho đến khi anh không còn tin được là chúng có thật. Đó không chỉ là những ký ức, mà chỉ là bóng dáng mờ nhạt của chúng. Chúng tan ra như những mảng sương mù. Thực vậy, Samet không hề ngờ rằng sẽ có lúc anh phải khôi phục lại trong trí nhớ quãng thời gian vô ích ấy của đời mình.
Có lần anh mang máng nhớ tới một bông hồng bằng vàng. Cũng chẳng ra là Samet đã trông thấy bông hồng thô kệch đánh bằng vàng đã xuống nước móc vào cây thánh giá của Chúa trong nhà một bà lão dân chài, mà cũng chẳng ra là anh đã nghe câu chuyện về bông hồng đó do những người láng giềng kể lại. Không, đúng là anh thậm chí đã thấy bông hồng đó và còn nhớ nó sáng lấp lánh như thế nào, mặc dù bên ngoài cửa sổ không có nắng và cơn bão buồn thảm đang gầm gào ngoài eo biển. Càng về sau, Samet càng nhớ rõ hơn cái ánh lấp lánh ấy: Nó giống như những ngọn lửa nhỏ cháy sáng dưới một trần nhà thấp. Mọi người trong thôn đều ngạc nhiên thấy bà lão dân chài không chịu bán vật quý của mình đi. Bán nó đi bà có thể thu được cả đống tiền. Chỉ một mình mẹ Samet biết rằng bán bông hồng ấy đi là có tội, bởi vì đó là quà chúc phúc của người tình bà lão tặng bà, khi bà còn là một cô gái tươi hơn hớn làm ở nhà máy đóng hộp cá xácđin ở tỉnh Ôđécnơ. – Trên thế gian này hiếm ai có được những bông hồng vàng, – mẹ Samet nói. – Nhà nào có nó, nhà ấy sẽ được hạnh phúc. Mà không riêng gì họ, ai đụng tới bông hồng đó, người ấy cũng sẽ được hạnh phúc. Thằng bé Samet sốt ruột đợi mãi ngày bà lão dân chài được hưởng hạnh phúc. Nhưng đến cả bóng dáng của hạnh phúc cũng chẳng thấy đâu. Ngôi nhà của bà lão run rẩy trước gió và tối tối trong nhà cũng chẳng có ánh lửa. Thế rồi Samet bỏ làng ra đi, không đợi được đến ngày cuộc đời bà lão thay đổi. Mãi một năm sau, một người quen làm thợ đốt lò trên con tàu chở thư ở Lơ Havrơ mới kể cho anh nghe rằng con trai bà lão bất thình lình từ Pari trở về, anh chàng họa sĩ đó râu xồm, vui nhộn và có tính khí kỳ quặc. Từ ngày ấy người ta không còn nhận ra túp lều kia nữa. Nó trở nên ồn ào và dư dật. Người ta kháo nhau rằng bọn hoạ sĩ vẽ lăng nhăng cũng kiếm được ối tiền.
Một hôm, ngồi trên boong tàu, Samet đang dùng chiếc lược sắt của mình chải mớ tóc rối tung trước gió cho Xuyzan thì con bé hỏi anh: – Anh Giăng ơi, rồi cũng có người cho em một bông hồng vàng chứ? – Rất có thể, – Samet trả lời. – Rồi cũng sẽ có một thằng dở hơi nào đó cho em, Xuyzan ạ! Trong đại đội anh có một chú lính gầy nhom. Thằng cha thật tốt số lạ lùng. Hắn nhặt được trên chiến trường một chiếc hàm giả gẫy, bằng vàng. Cả đại đội bèn bán đi lấy tiền nhậu. Chuyện đó xảy ra hồi chiến tranh An Nam. Các chàng pháo thủ say rượu mới lấy súng cối bắn chơi cho vui, đạn rơi vào miệng núi lửa đã tắt, nổ tung trong đó, và bị bất ngờ cú này, núi lửa liền thở phì phì và phun lại. Có trời biết tên cái núi lửa đó là gì. Hình như Kraka-Taka thì phải. Nó phun mới dữ làm sao! Bốn chục người dân bản xứ đang yên lành lăn cổ ra chết. Chỉ vì một cái hàm giả hỏng mà ngần ấy người toi mạng, thật quá quẩn! Về sau mới biết ra cái hàm răng ấy là của chính ông đại tá đơn vị anh đánh rơi. Vụ này rồi sau cũng được dẹp đi – uy tín của quân đội trên hết mà. Còn bọn anh thì chuyến ấy say bí tỉ. – Chuyện ấy xảy ra ở đâu hả anh? – Xuyzan nghi ngờ hỏi. – Anh đã nói rồi mà, ở tận nước An Nam, tận Đông Dương cơ. Ở đấy đại dương bùng bùng lửa cháy, chẳng khác gì dưới địa ngục, còn những con sứa thì giống như những cái váy viền đăng ten của vũ nữ. Ở đấy lại còn ẩm ướt nữa chứ, đến nỗi chỉ một đêm thôi, nấm đã mọc lên trong ủng bọn anh. Anh mà nói dối thì xin cứ treo cổ anh lên. Trước đó Samet đã nghe nhiều chuyện bịa đặt của lính tráng, nhưng riêng anh, anh chưa từng bịa chuyện bao giờ. Không phải anh không biết tưởng tượng, chẳng qua anh chưa bao giờ thấy cần phải làm như vậy. Còn giờ đây anh coi việc làm vui cho Xuyzan là một bổn phận thiêng liêng. Samet đưa Xuyzan đến Ruăng và trao tận tay cho bác gái nó – môt người đàn bà cao lớn, có đôi môi tái nhợt và mím chặt. Bà ta đeo hạt cườm đen khắp mình trông như một con rắn ở rạp xiếc. Con bé vừa trông thấy bà bác đã vội bám chặt lấy Samet và nép vào cái áo ca pốt bạc phếch của anh. – Không sao! – Samet thì thầm và khẽ đẩy vào vai Xuyzan. – Bọn lính trơn bọn anh cũng chẳng được lựa chọn cho mình các ông đại đội trưởng đâu. Chịu khó vậy, Xuzi, cô lính ạ! Samet bỏ đi. Anh ngoảnh lại mấy lần nhìn lên những khung cửa sổ của ngôi nhà buồn tẻ, ở đó đến gió cũng chẳng buồn lay động các bức rèm. Nghe rõ tiếng đồng hồ hối hả trong những quán nhỏ nằm ở các phố hẹp. Trong túi dết Samet còn giữ lại kỷ niệm của Xuyzan: một cái nơ buộc tóc đã nhàu nát màu xanh. Có trời mới biết vì sao cái băng đó lại thơm dịu đến thế, như thể nó được cất giữ trong một giành hoa tím.
Bệnh sốt rét Mêhicô đã hủy hoại sức khoẻ của Samet. Anh chưa được thăng chức đội thì đã bị thải hồi, trở về cuộc sống dân thường với hàm binh nhì. Năm tháng qua đi torng cảnh thiếu thốn đơn điệu. Samet nếm trải hết nghề cực nhọc này đến nghề khốn khổ khác và cuối cùng anh trở thành người hót rác thành Pari. Từ đó, mùi bụi bặm và rác rưởi lúc nào cũng ám vào anh. Anh cảm thấy nó cả trong cơn gió thoảng từ phía sông Xen luồn vào trong phố, cả trong những bó hoa ướt át mà các bà lão ăn vận sạch sẽ đứng bán trên các đại lộ. Ngày lại ngày quyện lấy nhau torng một màu vàng đục. Nhưng đôi khi trong cái màu vàng đục ấy, Samet lại thấy dấy lên trong lòng mình một áng mây hồng: Đó là bộ áo dài cũ của Xuyzan. Từ tấm áo ấy phảng phất hương xuân tươi mát như thể người ta cũng cất nó trong giành hoa tím.
Xuyzan giờ ở đâu? Em sống ra sao? Samet biết ngày nay Xuyzan đã là một cô gái trưởng thành, còn cha nàng thì đã bị tử thương. Đã nhiều lần Samet định đi Ruăng thăm Xuyzan. Nhưng anh cứ lần lữa mãi cho đến lúc chợt hiểu rằng mình đã bỏ lỡ thời gian và chắc chắn Xuyzan đã quên hẳn anh rồi. Anh tự mắng mình là đồ bị thịt, khi nhớ đến cuộc chia tay với Xuyzan. Đáng lẽ phải hôn cô bé thì anh lại ấn vào lưng nó, đẩy nó tới chỗ con quạ già nọ và bảo: “Chịu khó vậy, Xuzi, cô lính ạ!” Ai cũng biết những người thợ hót rác chỉ làm việc ban đêm. Có hai nguyên nhân buộc họ phải làm vào thời gian đó: Vì rác rưởi do con ngừơi thải ra tích tụ nhiều nhất vào cuối ngày và thứ hai, những người thơ hót rác không được phép xúc phạm tới thị giác và khướu giác của người dân đất kinh kỳ. Ban đêm hầu như không có ai ngửi hoặc trông thấy việc làm của họ, trừ lũ chuột cống. Samet đã quen với công việc về đêm và còn thích thú cái khoảng thời gian ấy là khác. Nhất là lúc ánh bình minh uể oải bắt đầu chọc thủng bóng tối trên thành phố. Sương mù vương vất trên sông Xen, nhưng sương không bao giờ bay lên quá thành cầu. Một hôm, cũng vào một buổi bình minh mờ mịt hơi sương như thế, Samet đi trên cầu Phế Binh bắc ngang sông Xen và gặp một thiếu phụ mặc áo dài màu tím nhạt, đính đăng ten đen. Thiếu phụ đứng trên thành cầu và nhìn xuống dòng sông. Samet dừng lại, cất bỏ chiếc mũ bụi bặm và nói: – Thưa tiểu thư, nước sông Xen lúc này lạnh lắm. Tiểu thư nên để tôi đưa về nhà thì hơn – Giờ đây tôi cũng chẳng có nhà. Thiếu phụ trả lời rất nhanh và quay về phía Samet. Samet để rơi chiếc mũ. – Xuzi! – Anh kêu lên bằng một giọng tuyệt vọng và sung sướng đến cực độ, – Cô lính Xuzi! Cô bé của anh! Thế là cuối cùng anh cũng đã gặp em. Chắc là em quên anh rồi. Anh là Giăng Ecnet Samet đây, cái anh binh nhì ở Trung đoàn Thuộc địa số Hai Mươi Bảy đã đưa em về cho mụ bác gái tởm lợm ở Ruăng đây. Em bây giờ xinh quá đi thôi! Tóc em chải mới khéo nữa chứ! Còn anh, cái thằng lính quèn này thì chẳng biết xoay xở với mái tóc em thế nào. – Giăng! – Thiếu phụ kêu lên, đâm bổ tới ôm lấy cổ anh và khóc, – Giăng, anh vẫn tốt như xưa. Em còn nhớ hết mà! – Ồ, rõ vớ vẩn! – Samet lầu bầu trong miệng. – Lòng tốt của anh thì lợi lộc gì cho ai. Có chuyện gì đã xảy ra với em v���y, em gái bé nhỏ của anh? Samet kéo Xuyzan lại gần mình và làm cái việc anh không dám làm trước kia ở Ruăng: Vuốt ve và hôn lên mái tóc óng ả của nàng. Rồi anh vội lánh ra, sợ Xuyzan ngửi thấy mùi chuột cống trên áo ngoài của anh. Nhưng Xuyzan lại càng nép chặt vào vai anh hơn – Có chuyện gì vậy, em bé nhỏ của anh? – Samet bối rối nhắc lại. Xuyzan không trả lời. Nàng không nén được tiếng nức nở. Samet hiểu rằng lúc này chưa nên hỏi nàng chuyện gì hết. – Anh có một cái hang chỗ tường thành. – Samet vội vã nói. – Hơi xa đây một chút. Tất nhiên ở nhà chẳng có gì hết, nhẵn như chùi. Nhưng được cái có thể hâm nước cho nóng và nằm ngủ trên giường. Ở đó em có thể tắm táp và nghỉ ngơi. Và nói chung em muốn ở bao lâu tùy thích. Xuyzan ở nhà Samet năm ngày. Năm ngày ấy, một mặt trời kỳ lạ cất lên trên thành Pari. Hết thảy mọi ngôi nhà, kể cả những nhà cũ kỹ nhất, ám khói, tất cả những khu vườn, thậm chí cả cái hang của Samet nữa đều rực rỡ trong những tia sáng của vừng thái dương ấy, như là những báu vật. Ai chưa từng được xúc động với hơi thở nhè nhẹ của thiếu nữ trong giấc ngủ, người đó chưa thể hiểu thế nào là dịu dàng. Môi nàng tươi hơn cả những cánh hoa ẩm ướt và đôi hàng mi nàng lấp lánh những giọt lệ đêm. Phải, những gì đã xảy ra với Xuyzan quả đúng như Samet dự đoán. Người tình của nàng – một diễn viên trẻ – đã phụ nàng. Nhưng năm ngày Xuyzan sống bên Samet đã đủ để cặp tình nhân làm lành với nhau. Samet tham dự vào việc hoà giải đó. Anh phải mang thư của Xuyzan lại cho anh chàng diễn viên và đã dạy cho gã điển trai đáng ngán nọ một bài học về phép lịch sự khi gã định dúi vào tay anh vài xu tiền thưởng. Sau đó ít lâu, anh chàng diễn viên đáp xe ngựa đến tìm Xuyzan. Và đâu lại vào đó: Một bó hoa, những cái hôn, tiếng cười qua nước mắt, lời xin lỗi và dáng vô tư ngượng ngập. Khi đôi bạn trẻ lên đường, Xuyzan vội vã nhảy lên xe, nàng quên cả từ biệt Samet. Liền đó nàng sực nhớ ra, đỏ mặt và ngượng ngùng đưa tay cho anh. – Em đã chọn lấy cuộc sống theo ý em, anh chỉ còn biết chúc em hạnh phúc. – Cuối cùng Samet mới lầu bầu nói. – Em chưa biết rồi sẽ ra sao? – Xuyzan trả lời và mắt nàng ngấn lệ. – Em băn khoăn như vậy thực là vô ích, em bé nhỏ của anh ạ! – Anh chàng diễn viên trẻ dài giọng và nhắc lại. – Em bé xinh đẹp của anh. – Giá có ai đó tặng cho em một bông hồng vàng! – Xuyzan thở dài. – Cái đó chắc chắn sẽ mang lại cho em hạnh phúc. Em vẫn nhớ câu chuyện anh kể trên tàu, anh Giăng ạ! – Biết đâu đấy! – Samet trả lời. – Nhưng dù sao thì người sẽ mang bông hồng vàng đến cho em cũng chẳng phải là cái anh chàng quý phái này đâu. Em tha lỗi cho anh, anh là một thằng lính, anh không ưa bọn công tử bột. Hai người trẻ tuổi đưa mắt cho nhau. Gã diễn viên nhún vai. Chiếc xe chuyển bánh.
Thường thường cứ hết ngày là Samet đổ đi tất cả những rác rưởi mà anh quét dọn ở các xưởng thủ công. Nhưng sau lần gặp Xuyzan, anh không đổ bụi ỡ những hiệu kim hoàn đi nữa. Anh giấu diếm đổ chúng vào một cái túi và mang về lều mình. Hàng xóm cho rằng anh chàng hót rác nọ đã trở thành ngớ ngẩn. Hiếm người biết rằng trong bụi đó có chứa bột vàng, bởi vì những người thợ kim hoàn khi làm việc thế nào cũng làm hao đi chút xíu kim loại quý đó. Samet quyết định sẽ sàng bụi lấy vàng, đúc thành một thoi nhỏ và dùng nó đánh một bông hồng vàng mang lại hạnh phúc cho Xuyzan. Mà rất có thể, như mẹ anh đã nói, nó còn mang lại hạnh phúc cho nhiều người khác nữa. Biết đâu đấy! Anh quyết không gặp lại Xuyzan khi bông hồng chưa được làm xong. Samet không kể cho ai nghe chuyện đó. Anh sợ bọn cảnh sát và nhà cầm quyền. Ai mà biết được bọn quan toà nhiễu sự sẽ giở trò gì. Chúng có thể buộc anh vào tội ăn cắp, tống anh vào tù và lấy mất số vàng anh có. Dù sao vàng cũng chẳng phải của anh. Trước khi đăng lính, Samet là cố nông trong trang trại của một ông mục sư nông thôn và vì thế anh biết sàng sẩy. Những hiểu biết đó đối với anh bây giờ hoá ra lại có ích. Anh nhớ rằng khi quạt lúa mì thì những hạt nặng sẽ rơi xuống đất, còn bụi thì bị gió cuốn đi. Samet làm một cái quạt gió nho nhỏ và đêm đêm, ở sân nhà, anh quạt bụi lấy được trong các hiệu kim hoàn. Anh hồi hộp mại cho đến lúc trông thấy lờ mờ một lớp bụi vàng lấp lánh trên ngăn gỗ.
Đến lúc có đủ bụi vàng để đánh thành thỏi thì đã mất nhiều thời gian lắm. Nhưng Samet chưa đưa cho người thợ kim hoàn đánh bông hồng vội. Không phải Samet thiếu tiền thuê thợ. Bất cứ người thợ kim hoàn nào cũng bằng lòng đánh bông hồng để lấy tiền công bằng một phần ba thỏi vàng và như thế họ cũng đã hài lòng lắm rồi. Duyên do không phải vì thế. Càng ngày, giờ gặp gỡ Xuyzan càng gần. Nhưng không biết từ lúc nào, Samet bắt đầu sợ cái giờ ấy. Tất cả sự trìu mến từ lâu dồn nén trong đáy lòng, Samet muốn dành cho nàng, cho Xuzi. Nhưng ai cần đến cái trìu mến của con người tàn tã và dị dạng này chứ! Samet từ lâu đã nhận thấy rằng, gặp anh, người ta chỉ muốn bỏ đi cho nhanh và quên phứt cái bộ mặt hốc hác xám ngoét với làn da chảy xệ và đôi mắt chòng chọc của anh. Trong túp lều của Samet có một mảnh gương vỡ. Hoạ hoằn lắm Samet mới soi gương. Nhưng hễ cứ nhìn vào là anh lại văng một câu chửi tục và quăng vội mảnh gương đi. Thà đừng nhìn thấy mình còn hơn, cái thân hình gớm ghiếc lê lết trên đôi chân tê thấp khập khiễng. Cuối cùng, khi đã đánh xong bông hồng, Samet mới biết Xuyzan đã rời Pari đi Mỹ từ một năm trước, và theo người ta nói, nàng đi hẳn, không về nữa. Không ai có thể cho Samet biết địa chỉ của nàng.
Thoạt đầu, Samet thậm chí còn thấy nhẹ hẳn người. Nhưng rồi tất cả sự chờ đợi cuộc gặp gỡ đầm ấm và thanh thản với Xuyzan, không hiểu sao, đã biến thành một mảnh sắt gỉ. Mảnh sắt nhọn ấy mắc trong lồng ngực anh, ngay ở bên tim và Samet cầu trời cho nó mau mau đâm thẳng vào trái tim ốm yếu ấy đi, cho tim anh vĩnh viễn ngừng đập. Samet bỏ việc quét dọn trong các xưởng kim hoàn. Anh nằm trong túp lều của mình mấy ngày liền, quay mặt vào tường. Anh im lặng và chỉ mỉm cười một lần, đưa cánh tay áo cũ lên mắt. Không ai nhìn thấy anh khóc. Hàng xóm láng giềng cũng chẳng có ai sang thăm anh. Người nào cũng đã có chán vạn cái lo âu bận bịu của mình. Chỉ có một người theo dõi Samet. Đó là người thợ bạc đứng tuổi đã đánh từ thỏi vàng ra một bông hồng rất tinh xảo. Cùng trên một cành, bên cạnh bông hoa, người thợ bạc đánh thêm một nụ hồng bé nhỏ và nhọn hoắt. Người thợ bạc đến thăm Samet nhưng không đem thuốc đến cho anh. Ông ta cho rằng có mang cũng vô ích. Thực thế, Samet đã lặng lẽ qua đời trong một lần đến thăm của người thợ bạc. Ông ta nâng đầu anh thợ quét rác lên, lấy ở dưới cái gối xám ra bông hồng vàng bọc trong chiếc nơ nhàu nát màu xanh, khẽ khép cái cánh cửa cọt kẹt lại, rồi thong thả đi ra. Từ chiếc nơ xông lên mùi chuột. Lúc đó vào cuối thu. Màn đêm rung động vì gió và vì những đốm lửa nhấp nháy. Người thợ bạc nhớ đến nét đổi thay trên mặt Samet sau khi anh chết. BỘ mặt trở nên nghiêm nghị và trầm tĩnh. Người thợ bạc thấy niềm cay đắng hiện trên mặt anh còn tuyệt đẹp nữa là khác. “Cuộc sống không cho người ta cái gì thì cái chết lại đem cho người ta”. Người thợ bạc vốn quen với những ý nghĩ rẻ tiền nghĩ như vậy và thở dài.
Ít lâu sau, người thợ bạc đem bông hồng vàng nọ bán cho một nhà văn đã có tuổi ăn mặc lôi thôi lốc thốc, và theo nhận xét của bác thợ, nhà văn này cũng chẳng giàu có gì cho lắm để có thể cho phép mình mua một vật đắt tiền đến thế. Hẳn câu chuyện về bông hồng vàng do người thợ bạc kể lại cho nhà văn đã đóng vai trò quyết định trong việc mua bán nọ. Nhờ những ghi chép của nàh văn già mà mới có người biết được câu chuyện đau buồn trong đời người cựu binh Trung đoàn Thuộc địa thứ Hai Mươi Bảy là Giăng Samet.
Trong những ghi chép của Pautopxki, nhà văn đại khái có viết:
“Mỗi phút, mỗi lời tình cờ được nói ra và mỗi cái nhìn vô tình ta bắt gặp, mỗi ý nghĩ sâu sắc hoặc vui đùa, mỗi rung động thầm lặng của con tim, cũng như cả đến m��t bông xốp của hoa hướng dương đang bay hay lửa sao trong một vũng nước đêm – tất cả những cái đó đều là những hạt rất nhỏ của bụi vàng. Chúng ta, những nhà văn, chúng ta bòn đãi chúng trong hàng chục năm, hàng triệu những hạt cát đó, lặng lẽ thu góp lại cho mình, biến chúng thành một hợp kim rồi từ hợp kim đó ta đánh “Bông Hồng Vàng” của ta – truyện, tiểu thuyết hay là thơ. Bông hồng vàng của Samet! Đối với tôi có phần nào là hình tượng tương lai của hoạt động sáng tạo của chúng ta. Thật là lạ lùng khi chẳng có ai chịu bỏ sức lao động của mình ra nghiên cứu xem từ những hạt bụi quý ấy đã phát sinh ra nguồn văn học sinh động như thế nào. Nhưng cũng giống như bông hồng vàng của ngừơi thợ hót rác già kia làm ra là để cho Xuyzan được hạnh phúc, sáng tác của chúng ta là để cho cái đẹp của trái đất, cho lời kêu gọi đấu tranh vì hạnh phúc, vì niềm vui và tự do, cho cái cao rộng của tâm hồn và sức mạnh của trí tuệ chiến thắng bóng tối cho chúng ta rực rỡ như một mặt trời không bao giờ tắt.”
1. Đồi trung du phơ phất bóng thông già Rừng thông đứng. Hồn trong chiều lặng gió Những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ Như đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu
“Lẵng quả thông ” trong suối nhạc nhiệm màu Hay ” Chuyến xe đêm” thầm thì mê đắm Mùi cỏ dại trong cánh đồng xa thẳm Một bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa.
Có thể ngày mai ta cũng sẽ đi qua Một cánh cửa nao lòng trong truyện “Tuyết”? Có tiếng chuông rung và con mèo “Áckhíp” Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong..” Xa xôi sao! Thời thơ ấu sau lưng
2. Nhưng không phải thế đâu , không phải thế đâu! Cuộc đời không phải thế! Giọt nước trên tay không cùng mầu sóng bể Bể mặn mòi sôi sục biết bao nhiêu Khi em đến bên anh, trước biển cả dâng triều Ta thu hết xa khơi vào lòng ngực trẻ Dám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trời Dấu xanh thẳm khi bình minh vụt tới Dấu đen sầm khi đáy bóng đêm trôi
Và hạnh phúc vỡ ra như 1 nốt đàn căng Nốt cao quá trong đời xao động quá! Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả Lại ngọt ngào kì lạ lớn lao hơn.
Anh đã đi qua bão lốc từng cơn Cây rụng lá trong chiều thanh thản nhất Anh qua cả màu không gian ngây ngất Một tiếng thầm trong nắng mới lao xao Em đến rồi đi như một giấc chiêm bao…!
Còn bây giờ anh biết nói gì hơn Có thể, ngày mai thôi…Có thể “Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ” Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xót lòng thêm…
Pauxtốpki là dĩ vãng trong em Thành dĩ vãng hai ta bây giờ anh ngoảnh lại Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, Anh hiểu rằng không phải… Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời….!
Đưa em đi tất cả thế xong rồi, Ta đã lớn. Và Pauxtopki đã chết ! …Anh vẫn khóc khi nghĩ về chuyện “Tuyết” Dẫu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em.
( Ximonôp viết tặng Onga Becgon – Bằng Việt dịch )
3 notes
·
View notes
Text
From 518318 to 834156
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/5edaf41fa8ac24053c147f7ca0419ff7/tumblr_inline_pq66kpXi5y1rm5rh0_540.jpg)
Thảo ngu thân mến,
Lúc bạn đọc được thư chắc cũng qua sinh nhật kha khá ngày rồi. Người ta bảo là viết chỉ hay khi có tâm trạng, tiếc thay cho bạn mấy hôm nay tớ đang không buồn lắm nên bạn có thể xác định là lá thư này sẽ rất là dở hơi.
Không biết là bao lâu rồi kể từ ngày cấp 2 xong tớ hay sang nhà bạn chơi ấy nhỉ :)) Hồi đấy ngưỡng mộ bạn vãi vì có anh Trường hay mua nhiều đồ hay cho, như kiểu cái gối có hình con bò sữa. Xong còn một đống đồ lưu niệm ở đằng sau giường của bạn, đã thế lại còn có cả TV trong phòng, xịn vãi =))) Mỗi lần tớ ngủ lại nhà bạn là lại xem Disney Channel, kiểu Hannah Montana các thứ. Lần nào tớ bảo sang nhà Thảo ngủ là bố mẹ tớ đều cho luôn không thắc mắc gì, chắc bạn là người bạn bố mẹ tớ tin tưởng và yêu quý nhất. Hồi cấp 3 học ở HN mấy lần về chơi tớ vẫn sang ngủ cùng bạn. Xong còn quả cửa hàng sinh đôi không có nhu cầu gì nhưng lúc nào cũng phải lượn ra lượn vào ngắm tới ngắm lui :)) Tớ với bạn còn hay đèo nhau (bây giờ tớ cũng không nhớ là có phải bọn mình đi xe đạp không nữa) ra hàng ốc nhà Bách Hen, ăn ốc xào dừa ngon vcc :)))
Rồi bọn mình còn rủ nhau thích Michael Phelps, thi nhau khen ông đẹp trai =)) Hồi đấy là Olympic 2008 nhỉ, giờ nhìn lại thấy xấu vãi mà khs cứ thích =))) tớ viết bài báo Thiếu niên tiền phong rủ bạn viết cùng, lừa bạn là bạn được đăng báo rồi, bạn tin sái cổ. Tớ bựa vc :)))) Giờ cũng đã hơn 10 năm rồi. Eo ơi nhớ lại thấy thời gian thật dã man.
Cơ mà sau bao trò lố bạn vẫn ở bên làm bạn với tớ, vẫn làm cùng tớ đủ thứ, như hồi lớp 7 hát Nụ Cười cùng nhau biên đạo, rồi tìm beat, dàn đội hình. Nghĩ lại hồi cấp 2 mà không có bạn thì không hiểu tớ đã chết trôi ở phương trời nào rồi.
Thảo ơi, tớ rất vui và biết ơn vì có bạn là người bạn thân (chắc là nhất nhỉ) hồi cấp 2 của tớ. Nghĩ lại hồi đấy tớ như con điên, mải học xong thỉnh thoảng ghen tị điểm vớ vẩn. Nhiều lần tớ còn ích kỉ, quá đáng với bạn, thế mà không hiểu sao bạn vẫn ở bên tớ cho đến tận ngày hôm nay. Tớ biết nếu là người khác thì đã bỏ tớ từ lâu rồi. Tuy là tớ rất ngu giữ các mối quan hệ và không hỏi thăm bạn thường xuyên hay tâm sự cùng bạn được, nhưng tớ rất yêu và thương bạn, nhất là sau những gì bạn đã trải qua. Như tớ đã nói, bạn luôn là lời nhắc nhở rằng Thảo có thể mạnh mẽ được sau bao sóng gió thì chút khó khăn của Hạnh đâu có gì.
Đối với tớ, kể cả là Thảo của 10 năm về trước đeo kính hồng hay Thảo của bây giờ, bạn vẫn luôn là người đáng yêu nhất, mạnh mẽ nhất và hiểu chuyện nhất. Bạn có nhiều cách để đối diện với những gì đã trải qua, nhưng bạn đã chọn cách mà tớ thấy khâm phục nhất, vì tớ biết là mọi người sẽ không bao giờ có thể cư xử như thế đâu. Bạn luôn là người dù gặp bao khó khăn vẫn lạc quan, ít nhất là bên ngoài, lúc nào cũng làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ. Tớ yêu và rất trân trọng bạn của điều đấy.
Tớ biết là tớ đã nói nhiều rồi, nhưng tớ tin là những điều tốt đẹp đang đến rất gần rồi. Hoặc hãy cứ nghĩ là mình đã buồn đến thế rồi, thì giờ chỉ có thể vui hơn được thôi. Và hãy nhớ là tớ luôn ở bên bạn. Dù tớ ở Hà Nội hay Hà Lan, dù có ế già hay may mắn lấy được một anh chồng thật là giàu có, tớ vẫn sẽ luôn ở bên và cổ vũ cho bạn hehe 😉
Like this picture, I'll you anywhere ❤️
1 note
·
View note
Text
Đến Quy Nhơn đừng quên thăm viếng Mộ thi sĩ Hàn Mặc Tử!
ko sở hữu kiến trúc sáng tạo như những tòa tháp Chăm, cũng chẳng sở hữu quang cảnh thơ mộng hữu tình như Kỳ Co hay Eo Gió, đó vậy mà Mộ nhà thơ Hàn Mặc Tử lại luôn là điểm tới chẳng thể bỏ qua của du khách lúc du lịch Quy Nhơn.
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/c88ce8eb7488b8aff200ea9e8e2b9817/5b9e1d129ebe55f3-0b/s540x810/6c5cd9bd1212d427891355a74294432e56e37c51.jpg)
Đôi nét về Mộ thi sĩ Hàn Mặc Tử
Hàn Mặc Tử hay Hàn Mạc Tử (1912 – 1940) là 1 thi sĩ lừng danh trong dòng thơ lãng mạn hiện đại của Việt Nam, ông cũng là người đề xướng ra trường thơ điên, thơ loàn có muôn ngàn tác phẩm “để đời” khiến người người mến mộ. Ấy thế mà căn bệnh phong quái ác đã đưa ông đi ở tuổi đời còn quá trẻ - 28 xuân xanh, để lại niềm nhớ tiếc vô biên cho các đọc nhái, những người tình thơ ca và là niềm mất mát lớn to của làng thơ Việt Nam lúc bấy giờ.
Theo người dân nhắc lại, ước nguyện trước lúc mất của ông là được chôn ở nơi tựa lưng vào núi, mặt hướng ra biển tại đèo Son, song đây lại là khu quân sự bị cấm nên người dân đã táng ông tại Quy Hòa – nơi ông đã sống những ngày tháng cuối đời và cho xây dựng thương hiệu các áng thơ bất hủ. Mãi cho đến năm 1959, Mộ thi sĩ Hàn Mặc Tử mới được bạn bè và người thân của ông dòng an táng và di dời đến đồi Thi Nhân, thuộc khu vực Ghềnh Ráng – Tiên Sa của thành thị Quy Nhơn, thức giấc Bình Định và giữ nguyên cho tới bây giờ.
Kiến trúc Mộ nhà thơ Hàn Mặc Tử
Nơi yên nghỉ của nhà thơ Hàn Mặc Tử được đặt trong một khoảng đất đa dạng, bằng phẳng mang thảm cỏ xanh mướt, mềm mại, ko gian khoáng đãng và tiếp giáp với là các cây cổ thụ tốt tươi tỏa bong râm nói quanh năm, đem đến cảm giác thân thiện cho khách thăm quan.
Ngôi mộ Hàn Mặc Tử được ngoài mặt theo 1 khối chữ nhật đơn giản, bề mặt được ốp cẩm thạch bằng phẳng, bóng lộn. Dưới chân được bao bọc bởi lớp đá ong mang đa dạng hình thù khác nhau, xếp chồng lên nhau, nhỏ dần về phía trên tạo nên 1 kiến trúc khá thời trang.
Vì gia đình ông theo đạo đạo thiên chúa nên phía trên ngôi Mộ được đặt một cây thập giá dài nửa thước mang chất liệu bằng xi măng và được quét một lớp vôi trắng xóa. Song song, trên đỉnh tấm bia vượt trội có bức tượng Đức Mẹ Maria đôn hậu đang dang rộng hai tay và nhìn xuống ngôi mộ như muốn miêu tả sự thương cảm mang 1 con người tài tình nhưng bạc phận.
ngoài ra, mặt trước tấm bia cũng được đặt một tấm bảng màu đen ghi tên những người sở hữu công vun đắp ngôi mộ bằng chữ vàng vượt bậc để du khách được biết.
#mohanmactu52hz #mohanmactuquynhon52hz #mohanmactuodau52hz #52hz #trekking52hz
Xem Thêm:
1 note
·
View note
Text
Chiêm ngưỡng 7 địa danh Ninh Thuận không nên bỏ lỡ
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/ff427196acb2bcbecf1b1981f3a1fd9b/3b87b0fb1eadc7a2-9e/s540x810/75e4d9cf26b77424fbb2259861dde306a23b284d.jpg)
http://www.google.st/url?q=https://hanhtrinhvietnam.vn/
Ninh Thuận mang cho mình vẻ đẹp rất thơ, kỳ ảo khiến ai đến đều trầm trồ khen ngợi. Nếu có dịp tới thành phố này, đừng bỏ qua 7 địa danh Ninh Thuận mà Hành Trình Việt Nam chia sẻ dưới đây nhé!
Biển Ninh Chữ
Địa chỉ: Thôn Bình Sơn, thị trấn Khánh Hải, tỉnh Ninh Thuận
Bãi biển Ninh Chữ nổi tiếng với vẻ đẹp hoang sơ ấn tượng nhất trong các bãi biển ở miền Trung. Nơi đây được đánh giá là khu du lịch tiềm năng khi sở hữu thắng cảnh tuyệt vời. Thu hút khách thập phương đến tham quan, thưởng lãm và giải trí. Chiều dài bãi biển là 10 km, bằng phẳng hình vòng cung. Nước biển trong xanh nằm xô bên bờ cát trắng mịn. Tiếng sóng biển rì rào trong bầu không khí trong lành, lý tưởng để du khách trải nghiệm nhiều hoạt động như tắm biển, lướt ván, câu cá, du thuyền, leo núi,…
Vịnh Vĩnh Hy
Đây là một trong số các vịnh biển đẹp hoang sơ nhất nước ta. Khung cảnh đồi núi đá vôi xung quanh và các eo biển xanh biếc tạo nên bức tranh sơn thủy hữu tình và kỳ vĩ. Dưới lòng biển có vô vàn các rạng san hô nguyên thủy để du khách có thể lặn đáy chiêm ngưỡng. Sóng biển dạt dào đập vào ghềnh đá, phía xa xa là núi non trùng điệp. Bạn có thể nhìn thấy những làng mạc ven triền núi, những cánh đồng muối trắng xóa,… Bất cứ ai đến đây đều muốn lưu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Biển Bình Tiên
Nói tới địa danh Ninh Thuận, không thể bỏ qua bãi biển Bình Tiên. Nằm trong một vòng cung du lịch gồm vịnh Vĩnh Hy, vườn quốc gia Núi Chúa, biển Bình Tiên, du khách có thể thoả sức khám phá với nhiều cung bậc thú vị. Đèo dốc uốn lượn dọc con đường đi biển Bình Tiên, qua những con suối, hai bên đường mòn với những hàng cây xanh. Mỏm đá nhấp nhô tạo nên phong cảnh kỳ ảo.
Bãi Tràng – Mũi Dinh
Địa chỉ: Xã Phước Dinh, huyện Thuận Nam, tỉnh Ninh Thuận
Bãi Tràng cách TP. Phan Rang khoảng 30 km về hướng Nam. Nơi đây mang nét đẹp hoang sơ và tĩnh lặng. Đèo Cả cao hơn 600 m vươn ra sát biển Đông với nhiều hòn đá mang hình thù lạ mắt tạo nên một Mũi Dinh cuốn hút kỳ lạ. Ngọn hải đăng trăm tuổi cao 18 m xây bằng đá granit vững chắc tọa lạc trên độ cao gần 200 m so với mặt nước biển hứa hẹn phút giây chiêm ngưỡng cảnh quan đáng nhớ.
Đặc biệt nhất là Bãi Tràng nằm dưới Mũi Dinh. Bờ cát trắng mịn như kem nhanh chóng thu hút tín đồ xê dịch đến cắm trại. Tận hưởng trong cái bao la, bát ngát của thiên nhiên là điều mà du khách luôn cảm thấy hào hứng.
Vườn quốc gia Núi Chúa
Địa chỉ: Thôn Thái An, Ninh Hải, Ninh Thuận
Được mệnh danh là rừng Châu Phi nguyên sinh cổ thiên lớn nhất nước ta. Diện tích gần 30,000ha với chiều dài là 57 km, Núi Chúa có hệ sinh thái vô cùng đa dạng. Bao gồm nhiều loại động thực vật quý hiếm lưu trong sách đỏ của thế giới. Du khách đến đây sẽ được tham quan leo núi, cấm trại, tắm nước suối,… vô cùng thú vị.
Hồ nước quanh năm trong xanh cùng nhiều con suối lớn như Lồ Ô, Đông Nha, Kiền Kiền. Rừng và biển nơi đây giao hòa làm một tạo nên bức tranh thiên nhiên tựa như trong câu chuyện cổ tích. Giữa không gian trầm lắng hoang sơ quyến rũ, những vách núi chênh vênh bên bờ biển, những hang động thiên nhiên tạo nên khung cảnh tuyệt hảo.
Đồng cừu An Hòa
Địa chỉ: An Hòa, Ninh Hải, Ninh Thuận
Khu vực đồng cừu An Hòa mang đến cho bạn trải nghiệm cuộc sống của dân du mục trong không gian đậm sắc màu thơ mộng, bình yên. Cắm trại trên những cánh đồng cỏ xanh bao la giữa núi non trùng điệp. Ngắm nhìn đàn cừu thong dong bước đi trong không gian đầy nắng và gió. Một khung cảnh yên ả và bình lặng đến lạ lùng.
Nơi thảo nguyên lộng gió cùng những người dân chân chất thật thà mang lại khoảnh khắc du ngoạn khó quên. Muôn vàn bức ảnh độc đáo đang chờ đón bạn.
Làng gốm Bàu Trúc
Địa chỉ: Thị trấn Phước Dân, huyện Ninh Phước
Làng nghề gốm Bàu Trúc được xem là làng gốm lâu đời nhất Đông Nam Á. Thuộc danh sách 12 di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia. Làng gốm Bàu Trúc luôn thu hút sự khám phá của du khách mỗi khi đến du lịch Ninh Thuận.
Làng gốm Bàu Trúc
Trên đây là 7 địa danh Ninh Thuận du khách nên “bỏ túi” nếu có cơ hội tới thăm thành phố này. Chúc các bạn có một hành trình trọn vẹn những niềm vui!
0 notes
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/ba6455fae40d5388f4364773c0a671bc/tumblr_inline_oz9ndgxoOQ1qa3q4c_540.jpg)
Hôm ấy ở quán, đó là ngày cuối cùng chúng tôi mở cửa. Tôi ở lại dọn dẹp, cất những chiếc cốc lên giá, lau những cái bàn, kê lại những chiếc ghế. Tôi bật "Trái Đất Tròn" của Hải Bột. 2 gian nhà, 1 khoảnh sân vang tiếng hát. Ngoài kia phố xá ngủ vùi từ lâu. Tôi cứ nhớ đây chính là sự kết thúc của tuổi trẻ mình, tôi đã nói vậy khi mở quán: Một chỗ để tôi chơi nhạc tôi thích, uống cà phê tôi pha và hút thuốc nói chuyện với những bạn bè tôi muốn gặp. Tôi không nghĩ đến ngày mai mình sẽ làm công việc gì. Tôi không nghĩ đến deadline trước mắt. Tôi không nghĩ đến khoản tiền phải đóng, những việc phải lo, đến mình sẽ ra đi hay ở lại. Tuổi trẻ của tôi tắt vào ngày hôm đó. Tôi cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Ngày đóng cửa tôi ngửa lên trời hút thuốc, ngăn nước mắt không thể chảy xuống được. Tôi nhớ ra mình từng đứng như vậy ở Bình Liêu, lúc nằm trên Eo Gió, lúc châm lửa nhóm bếp ở Mù Cang Chải, lúc chạy thuyền dọc Ba Bể, bơi một mình ở Bãi Giữa, nhảy tàu vào Huế rồi lang thang khắp Sài Gòn. Tôi nhớ mình say rượu ở Gaylang, nôn thốc nôn tháo ở Bukit Bintang, hôn bạn Chinese ở Hua Hin. Tôi nhớ Chee Seng đèo tôi bằng xe bố nó đi ăn đêm, ngủ lang ở một bến xe nào tôi không còn nhớ ra nữa. Tôi khóc với Jackie ngày nghe “Một ngàn lý do để đau lòng” của Trương Học Hữu ở China Town. Chỉ là tôi say, tôi còn trẻ quá, không biết mình đau lòng vì cái gì, có cái gì tệ đâu. Nhưng cảm xúc mà. Cứ khóc thôi. Tôi nhìn vào bàn tay mình ngày cuối ở Once. Những nốt chai. Những hoa tay. Một vết sẹo ngắn chưa liền do thái hoa quả làm sữa chua. Tôi muốn ai đó ôm lấy tôi rồi bảo “Không sao cả. Về nhà ngủ sớm đi” Hải Bột hát: “Mai đây vẫn chốn ta ngồi, chén trà điếu thuốc thiếu người anh em.” Đời đâu chỉ có chuyện xưa. Tôi khóc rất nhiều ngày hôm đó. Như khi tôi 20. From BeP
976 notes
·
View notes
Text
0374 / KỶ NIỆM BAN ĐẦU
Miên man nối vòng tay khờ khạo ,
Nụ môi hồng ngơ ngáo cầu mong .
Suối tóc buông thả xuôi dòng ,
Đôi mắt hé lộ nghe lòng ước ao…
Trời lạnh gió tuôn vào bóng tối ,
Xoay ngọn đèn le lói hắt heo .
“Thương em mấy núi cũng trèo ,
Sông sâu vẫn lội vạn đèo cứ qua ”
Tình âu yếm chan hòa đắm đuối ,
Bước quân hành đến cuối đường eo .
Râm rang máu chạy lộn xèo ,
Tay phăng hết ráo quăng theo xuống sàn .
Nghe đưa đẩy lăng loàn dẫy dụa ,
Em ngất người như rứa thì thôi...
Môi trơn ướm nựng núi đồi ,
Chao ôi khó chịu bởi mồi lửa rơm …
Vi vu thoáng mùi thơm cỏ dại ,
Anh lần mò lèo lái qua truông .
Nở nang cơ thể trần truồng ,
Tha hồ mơn trớn lên xuồng xuống ghe …
Dầm dề thấm bè nhè hoang dã ,
Tới thấu trời thấy cả trăng sao .
Mến yêu sung sướng chừng nào ,
Chàng ơi sảng khoái tuôn trào lệ rơi .!
Đêm hôm sóng gió động trời ,
Thuyền tình nghiêng ngả đã đời chưa anh ?
Thèm ngủ lại gặp chiếu manh ,
Ngay lưng mát rượi sao đành bỏ lơ …?…?
Chàng kích thích tình thơ tuổi dại ,
Hai tâm hồn oằn oại yêu đương.
Ngọt ngây nắn nót tình trường ,
Đi vào thực tế đôi đường bủa vây …
Dù ly cách tình này gi�� mãi ,
Kỷ niệm đầu tồn tại trong em .
Cô đơn một nửa sau rèm ,
Mơ màng hình bóng mùng mền chiếu chăn…
Nguyễn Doãn Thiện
Antioch ,California Ngày 05 tháng 4 năm 2017
Ảnh minh họa : Chân Dung Thi Sĩ Tác Giả
Nguyễn Doãn Thiện ( Hình chớp ngày 20 tháng 4
năm 2024 trên vùng trời biển Thái Bình Dương New
Zealand )
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/6587078dada566ee5d49116cebd7fc21/967bbbb3f3eb934a-2a/s540x810/1016557c6c77acee77117443cf4dbbdd17c8b7d8.jpg)
0 notes
Link
#Nhữngđịađiểmdulịchdưới2triệu#Top14nhữngđịađiểmdulịchdưới2triệuchoteammiềnBắc#Top18nhữngđịađiểmdulịchdưới2triệudànhchoteammiềnNam
0 notes
Text
Những nhà ga bỏ hoang quanh Đà Lạt
Những nhà ga bỏ hoang quanh Đà Lạt
Hoạt động từ năm 1932 cho đến thập niên 1970, đường sắt Phan Rang – Đà Lạt từng được coi là một trong những tuyến đường sắt độc đáo nhất thế giới. Cùng khám phá một số nhà ga bỏ hoang của tuyến đường sắt này ở gần Đà Lạt. Ga Eo gió Nằm gần đỉnh đèo Ngoạn Mục, thuộc địa phận thị trấn D���ran, cách TP Đà Lạt khoảng 30km, ga Eo Gió từng là một nhà ga có vị trí đặc biệt của tuyến đường sắt Phan Rang…
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/d2c8e61bee31d6b87ecf769756276c06/657bf4c3cb16ac29-2d/s540x810/ed78c204ea32a041cd82336a304265d241828468.jpg)
View On WordPress
0 notes
Text
165 / MƠ VỀ VÙNG TRỜI QUÁ KHỨ Chiều bóng xế hoàng hôn lặng lẽ , Thoáng hiu hắt tỏa nhẹ qua thềm … Ngàn sao lấp lánh màn đêm , Ù ù chuông dóng xa rền vọng đưa … Yêu da diết khi vừa mới chớm , Phút ban đầu môi mớm thương trao …! Chuyền hơi âu yếm ngọt ngào , Còn anh đâu nữa má đào phôi pha …? Thu về lại gần ba năm vắng , Em mơ màng giọt đắng ngậm cay …! Ước ao góp mặt sum vầy , Cùng ai hò hẹn tối ngày rong chơi … Ôm eo siết dưới trời hôm ấy , Mình say sưa biết mấy cho vừa …? Mây mù u ám cơn mưa , Dìu nhau núp bóng mái chùa thâu canh … Vi vu gió cây cành lay động , Thân nõn nà ướt mọng nụ hôn . Ngoài khơi sóng đánh dập dồn , Trong căn phòng nhỏ cỡi hồn lên mây …! Nâng niu đắm đuối hao gầy , Người đi có thấu tháng ngày chờ trông . Được tin anh ấy đèo bồng , Con tim khô héo tuôn dòng lệ rơi …?…! Nguyễn Doãn Thiện Antioch , California Ngày 03 tháng 8 năm 2016 .
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/4db25332991115251d7148adecec9823/38962eb4409a19b2-a5/s540x810/183a941ce162f9f58041a95952ac272a1dde9924.jpg)
0 notes
Text
Buổi hẹn thứ n với Đại Dương
Ôi dạo này gặp nó nhiều quá, vừa hôm t5 (1/3) tuần trước đi xem “Black Panther” với nó xong, hôm qua chủ nhật (4/3) lại gặp. Thực ra toàn hẹn gặp có chủ đích ý mà.
Hôm đi xem phim, biểu hiện của nó cứ làm mình cười cười, kb nó “quê” thật hay trêu mình nữa =,= dơ hơi thật. Vâng lần đầu đi xphim vs nó!
Còn hôm qua, thật sự mình đã rất vui! Nó luôn mang đến những bất ngờ to đùng cho mình.
Hẹn nhau ở Royal để đi coi cái triển lãm VCCA, 2h36 đã thấy “soái ca sơ mi trắng” đứng ở đó. Kinh thật, mang ra hiệu giặt có khác, trắng sáng thơm phức! Tay cầm 1 cái túi to đùng, mình tò mò hỏi “túi gì thế này” thì nó gắt “túi đồ của t, túi màu cam” Okay xem ra không muốn cho mình biết.
Vào đến nơi thì hỡi ôi, đông nghịt người, cuối tuần có khác. Mình với nó ngồi nói linh tinh lang tang, chụp choẹt vớ vỉn, đi vệ sinh các kiểu rồi đi lượn. Mình dẫn nó đi Xoan cf. Vâng, đông và nóng TT đã thế đồ uống của mình cũng nóng nữa ui mẹ ơi. Mà lúc thanh toán mình đang định trả phần của mình thì nó kêu: “thôi t trả cho” Mình trố mắt ra “Thật á, uầy, ngạc nhiên quá”
Wifi của Xoan chậm rì, mình hồi hộp nhìn vạch load. Mình xem ảnh hôm 29 tết nó chụp. Wow, thật sự đẹp TT Không uổng công hôm đó mặc đồ các kiểu. Mà cái đẹp nhất là lúc nó chụp 1 cách bất ngờ, mình lúc đó tươi quá. Tối về set ava Fb luôn, hí hí.
Giải quyết xong, cả 2 suy nghĩ nên đi đâu bây h. Thế quái nào mình kêu; “về khu nhà t không?” Nó okay liền. Trên đường đi, bô lô ba la mãi, nó kêu “ah định bảo, t có xe máy rồi” “Sao ko đi đi” “Chưa muốn đi thôi” “Bao h c đi xe máy t sẽ bắt c đèo t, bù cho những hôm t đèo c sml ntn” “được thôi”
Về đến nơi, mình gửi xe và đưa nó đi KFC. Nó kêu nó chưa đi KFC bao h @@ thật luôn á@@ không biết nó còn nhiều điều chưa làm nữa ko nhỉ? Giải quyết đống kem xong, ra công viên gần đấy. Mình mè nheo nó chụp lồng film như trên fb đi, nó cũng ậm ừ. Chụp tấm đầu xong, tấm còn lại 2 đứa tản nhau đi tìm cảnh vât hoa lá để chụp! Thế quái nào lại về đến khu nhà mình. Và bất ngờ hơn, mình gặp con em đang ngồi cùng ny nó =,= 4 ng gặp nhau 1 cách ko bất ngờ hơn!!! Và lúc ấy, may quá, nó tìm đc bông hoa vàng để chụp rồi. 5h30, mình kêu con em lên nấu cơm. Còn mình hô rõ to: chị đưa bạn chị về! Nó giật mình: “eo ôi thế mà lúc nãy kêu tự về đi, gặp e gái thì lại thay đổi thái độ” quê quá đi mất.
Nó kêu “đèo t ra nhà sách Tiến Thọ là đc” Tiến Thọ ah, nghe quen vl. Và mặt mình đã trố ra khi nhận ra chỗ ấy cách đây rất gần. “eo ơi cái mặt gì đấy, cái mặt kiểu gì đấy, bỏ ngay đi. Nhìn kinh kcđ, nhân trung như dài ra gấp 3 ý. Bỏ ngay đi nhé. Chết thật, quả này phải về đốt vía thôi ko đêm lại thấy bóng đè” =,= vâng nó mỉa tôi nt đấy ạ!!
Trời nổi gió, mình để điện thoại ở túi áo, mà áo đang bay phần phật, 2 tay đang bận lái xe. Mình kêu lên ”Ê H ơi, giữ túi áo cho t với” Nó giữ thật xong cứ kêu “giữ ntn á, eo ơi thôi ko làm đâu, c biết cô kia vừa nhìn t ko? Ôm thì kp ôm mà tự dưng có 1 cái tay giữ eo, ngta nghĩ t bệnh hoạn” Thề đoạn này mình cười sằng sặc đến nỗi phải dừng xe đóng cúc áo.”Đấy đóng vào t đỡ phải làm như nãy, xấu hổ lắm”.
Đèo nó đến nơi. nó vừa đưa mũ cho mình thì nó nói: “Ê cầm luôn túi này đi, quà sinh nhật hôm trc tết t nợ c đấy” Mình đơ mấy s, mình vui, mình dâng trào, mình ngạc nhiên.Hóa ra cái túi nó cứ ôm khư khư từ lúc đến VCCA cho đến bh là quà của mình. Nó nhớ sao!! nó nhớ hôm ấy nó nói nó nợ mình quà sn ư. Thật ra hôm ấy mình thấy nó lì xì mình tường là quà sn rồi, ai đời. Ôi mình không nói lên lời,”Thật...thật á. Ôi cám ơn c nhiều nhớ” “ê quà của t nó.., t kb c có thích ko” “Ko sao mà, t cám ơn c rất nhiều. Về cẩn thận nhé””uh ok”
Mình về, lòng lại lâng lâng, mình vui quá. Về nhà nhận đc 2 tin nhắn từ nó “Trong ý có xốp nhỏ nhỏ, mở nhẹ thôi ko nó bay khắp nhà đây :(” với “Chết mẹ còn cái tai nghe ss trong ấy, kp quà :(” Haha buồn cười quá, vậy là sẽ có thêm buổi gặp nữa để trả nó tai nghe rồi.
Nó tặng mình 1 cái lồng kính bé bé có cây giả bên trong. Đúng là có nhiều xốp thật, gắp mãi mới hết. Càng ngạc nhiên hơn khi biết: nó mua quà ở 1 nơi, hộp đựng 1 nơi, rồi bọc quà 1 nơi, và mua túi giấy đựng ở 1 nơi khác. Mình thì quên lì xì nó sau tết, nó thì vẫn nhớ quà sn của mình, lại còn tặng mình rất kì công. Nó kêu: đây là lần đầu tiên tặng quà sn đàng hoàng cho bạn.Và nó còn tốn công tốn sức tốn tiền film chụp ảnh cho mình nữa.
Cám ơn H!
3 notes
·
View notes
Photo
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/e29a2511f50a6503816dba19bbb04e8a/41fba2719e9282ef-1c/s540x810/ff88ae8037c9beb714292bdc58ffb18318f2b656.jpg)
Tour Du Lịch Quy Nhơn 3 Ngày - Gềnh Ráng - Nhơn Lý - Eo Gió
Đến với Quy Nhơn du khách sẽ được chiêm ngưỡng nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng như: Tháp Chăm, Đèo An Khê, hồ sinh thái Hầm Hô, hòn Vọng Phu, Chùa long khánh, Mộ thi nhân Hàn Mạc Tử, Biển Nhơn Lý, bán đạo Phương Nam,…Đặc biệt người dân Quy Nhơn thân thiện hòa đồng, nhân hậu, mến khách, khi đến du lịch Quy Nhơn du khách sẽ không có cảm giác lạc lõng giữa biển người. Vietsense Travel cung cấp nhiều tour du lịch Quy Nhơn 3 Ngày 2 Đêm trải nghiệm Gềnh Ráng - Nhơn Lý - Eo Gió...những danh lam thắng cảnh đôc đáo nhất của du lịch Quy Nhơn.
https://sites.google.com/view/tourdulchhot2021/tour-du-l%E1%BB%8Bch-quy-nh%C6%A1n-3-ng%C3%A0y-g%E1%BB%81nh-r%C3%A1ng-nh%C6%A1n-l%C3%BD-eo-gi%C3%B3
https://todata.vn/tour-du-lich-quy-nhon-3-ngay--genh-rang--nhon-ly--eo-gio-pp.html
0 notes