#âm thanh ánh sáng
Explore tagged Tumblr posts
provietlightsound · 7 days ago
Text
Chuyen cho thue am thanh anh sang tphcm uy tin nhat
Trong nhịp sống sôi động của TP.HCM, những sự kiện, hội nghị, buổi biểu diễn âm nhạc hay các chương trình văn hóa nghệ thuật luôn diễn ra sôi nổi, đòi hỏi sự hỗ trợ của hệ thống âm thanh ánh sáng chuyên nghiệp. Để đáp ứng nhu cầu này, dịch vụ cho thuê âm thanh ánh sáng sự kiện tại TP.HCM đã trở thành giải pháp hoàn hảo cho mọi sự kiện, từ những bữa tiệc gia đình đến các sự kiện quy mô lớn.
Tầm Quan Trọng Của Âm Thanh Ánh Sáng Trong Sự Kiện
Âm thanh ánh sáng không chỉ là yếu tố bổ trợ mà còn là linh hồn của mọi chương trình.
Âm thanh: Đảm bảo lời nói, âm nhạc và các thông điệp được truyền tải rõ ràng, sống động đến khán giả.
Ánh sáng: Tạo nên hiệu ứng thị giác, tôn vinh không gian sự kiện, làm nổi bật sân khấu và giúp cảm xúc của người tham gia thăng hoa.
Tumblr media
Sự kết hợp hoàn hảo giữa âm thanh và ánh sáng sẽ mang lại sự chuyên nghiệp và đẳng cấp, góp phần vào thành công của sự kiện.
Dịch Vụ Cho Thuê Âm Thanh Ánh Sáng Tại TP.HCM
1. Trang Thiết Bị Hiện Đại, Đa Dạng
Các đơn vị cho thuê âm thanh ánh sáng tại TP.HCM luôn chú trọng đầu tư hệ thống thiết bị hiện đại, đáp ứng nhu cầu của từng loại sự kiện:
Âm thanh:
Loa line array cho các sự kiện ngoài trời hoặc hội trường lớn.
Mixer kỹ thuật số hỗ trợ tùy chỉnh âm thanh linh hoạt.
Micro không dây cao cấp, đảm bảo tín hiệu ổn định.
Ánh sáng:
Đèn moving head, đèn Par LED, đèn laser tạo hiệu ứng ánh sáng độc đáo.
Máy khói, máy chiếu và các thiết bị đặc biệt khác tạo không gian ấn tượng.
Tumblr media
2. Dịch Vụ Trọn Gói Chuyên Nghiệp
Hầu hết các đơn vị cho thuê đều cung cấp dịch vụ trọn gói bao gồm:
Tư vấn: Đội ngũ nhân viên giàu kinh nghiệm hỗ trợ khách hàng chọn thiết bị phù hợp.
Lắp đặt: Kỹ thuật viên lắp đặt hệ thống tại địa điểm tổ chức, đảm bảo mọi thứ hoạt động hoàn hảo.
Vận hành: Theo dõi và điều chỉnh thiết bị trong suốt sự kiện.
Tháo dỡ: Dọn dẹp và hoàn trả không gian như ban đầu sau khi sự kiện kết thúc.
3. Đáp Ứng Mọi Quy Mô Sự Kiện
Dịch vụ cho thuê âm thanh ánh sáng tại TP.HCM có thể phục vụ nhiều loại hình sự kiện:
Hội nghị, hội thảo chuyên nghiệp.
Tiệc cưới, sinh nhật, liên hoan.
Buổi biểu diễn âm nhạc, hội chợ, triển lãm.
Các lễ hội ngoài trời, sự kiện doanh nghiệp lớn.
Mẹo Chọn Đơn Vị Cho Thuê Âm Thanh Ánh Sáng Uy Tín Tại TP.HCM
Tìm hiểu thông tin: Nên tham khảo đánh giá, nhận xét của các khách hàng trước đó để chọn đơn vị đáng tin cậy.
Kiểm tra thiết bị: Đảm bảo thiết bị cho thuê đạt chuẩn, không bị hỏng hóc hoặc lỗi thời.
Xem xét hợp đồng: Đọc kỹ các điều khoản trong hợp đồng, bao gồm giá cả, trách nhiệm bảo quản thiết bị và chính sách bảo hành.
So sánh giá cả: Liên hệ nhiều đơn vị để so sánh giá và lựa chọn phương án tối ưu.
Đơn Vị Hàng Đầu: PR Việt Light Sound
Trong số rất nhiều đơn vị cung cấp dịch vụ tại TP.HCM, PR Việt Light Sound nổi bật là sự lựa chọn hàng đầu nhờ vào:
Trang thiết bị hiện đại: Hệ thống âm thanh ánh sáng tiên tiến, nhập khẩu từ các thương hiệu hàng đầu.
Đội ngũ chuyên gia: Kỹ thuật viên giàu kinh nghiệm, nhiệt tình và luôn sẵn sàng hỗ trợ.
Giá cả cạnh tranh: Các gói dịch vụ linh hoạt, phù hợp với mọi đối tượng khách hàng.
Uy tín lâu năm: Hơn một thập kỷ hoạt động, PR Việt Light Sound đã xây dựng được danh tiếng vững chắc trong ngành.
Tumblr media
Dịch vụ cho thuê âm thanh, ánh sáng tại TP.HCM không chỉ mang lại giải pháp hiệu quả mà còn giúp mọi sự kiện trở nên chuyên nghiệp và ấn tượng hơn. Bằng cách lựa chọn đúng đơn vị uy tín như PR Việt Light Sound, bạn sẽ có một chương trình hoàn hảo, lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ. Dù bạn đang tổ chức một buổi hội nghị, tiệc cưới hay một lễ hội hoành tráng, hãy để âm thanh và ánh sáng là những người kể chuyện tuyệt vời nhất!
0 notes
thueamthanhprviet · 24 days ago
Text
Chuyên cho thuê âm thanh ánh sáng uy tín chất lượng nhất tại: tphcm, hà nội, đà nẵng và các tỉnh lân cận. Với thiết bị hiện đại tiên tiến bậc nhất, mang đến chất lượng dịch vụ cao nhất.
0 notes
lacyen · 10 months ago
Text
Những bình luận nổi bật trên Võng Dịch Vân âm nhạc (phần 5)
1. “如果只是友情的话,能好好做朋友那就好好做朋友。不要太贪心,爱情这东西太极端,一但打破,要么一生,要么陌生。”
"Nếu như chỉ có thể làm bạn, vậy thì hãy làm bạn với nhau thật tốt. Đừng tham lam, tình yêu là một thứ cực đoan ấy, nếu như phá vỡ nó rồi, vậy thì cả đời này sẽ trở nên xa lạ."
Bài hát 《最美的期待》
2. 世界上哪来的那么多一见如故和无话不谈。不过是因为我喜欢你,所以你说的话题我都感兴趣,你叫我听的歌我都觉得有意义, 你说的电影我都觉得有深意,你口中的风景我都觉得好美丽,不过是因为我喜欢你.
Thế giới này làm gì có nhiều cái gọi là vừa gặp đã thân hay kể mãi không hết chuyện. Chẳng qua là bởi vì tớ thích cậu, vì thế nên mọi chủ đề cậu nói tớ đều hứng thú, mọi bài hát cậu bảo tớ nghe tớ đều thấy ý nghĩa, hay những bộ phim cậu nói tớ đều thấy hay, những phong cảnh mà cậu kể tớ đều cảm thấy rất đẹp, chẳng qua là bởi vì tớ thích cậu.
Bài hát 《往后余生》
3. 电影太仁慈
总能让错过的人重新相遇
生活不一样
有的人说过再见就再也不见
Phim ảnh quá nhân từ rồi
Luôn để những người bỏ lỡ nhau có thể một lần nữa tương phùng
Cuộc sống chẳng như thế
Bỏ lỡ rồi thì nhất định sẽ không bao giờ gặp lại.
Bài hát 《空白格》
4. "在年轻的时候 如果你爱上了一个人 请你 请你一定一定要温柔地对待他, 长大了以后 你才会知道 在蓦然回首的刹那 没有怨恨的青春才会了无遗憾 如山冈上那轮静静的满月”
Nếu như cậu thích một ai đó khi còn trẻ, vậy thì nhất định nhất định phải đối xử dịu dàng với đối phương, bởi vì khi trưởng thành rồi cậu mới nhận ra, chẳng may có ngoảnh đầu nhìn lại thanh xuân không oán trách mới không hối tiếc, giống như trăng tròn an tĩnh ở trên đồi.
Bài hát 《年少有为》
5. 我从来不相信,一个人一辈子只会爱一个人,但我肯定,总有那么一段岁月,你会碰见一个想用一辈子去爱的那个人.
Từ trước đến giờ tôi không bao giờ tin rằng, một người cả một đời có thể yêu một người, nhưng tôi khẳng định, luôn có một đoạn thời gian nào đó, cậu sẽ gặp được một người mà cậu muốn cả đời chỉ yêu người ấy.
Bài hát 《永不失联的爱》
6. 如果痛苦这件事,他有尽头的话,其实我是愿意等的,我愿意等到灯火通明的那一天
Nếu như nỗi đau có thể nhìn thấy đáy, vậy thì tôi nguyện ý đợi, tôi nguyện ý đợi cho đến một ngày ánh đèn rực sáng.
Bài hát 《后来的我们》
7. 这两天听到最温柔的两句话: 人在异乡,不要生病; 好好吃饭,就不会想家
Hai câu nói ấm áp nhất mà tôi nghe hai ngày nay:
Những người xa quê, đừng ốm nhé
Hãy ăn uống đàng hoàng, rồi sẽ không nhớ nhà nữa.
8. 有的人比较幸运,想你就能直接告诉你,有的人比较不幸,想你只能听歌,喝酒,走夜路。
Có người khá may mắn, nhớ cậu liền có thể trực tiếp nói cho cậu biết, có người không may mắn được như vậy, nhớ cậu chỉ có thể nghe nhạc, uống rượu, đi bộ đêm khuya.
Bài hát 《明明》
9. “长大其实是一瞬间的事情,根本不用等到你十八岁成人,你只需要经历一件难忘的事,或者遇见一个难忘的人。”
Trưởng thành kì thật là một chuyện xảy ra trong một khoảnh khắc, chẳng cần phải chờ đợi cậu mười tám tuổi đâu, cậu chỉ cần trải qua một chuyện khó quên, hay gặp một người không thể quên.
Bài hát 《遗憾》
10. 我假装无所谓,却发现你是真的不在乎
Tớ giả vờ không sao, liền phát hiện ra cậu thật sự không để ý.
Bài hát 《戒烟》
Lạc Yến dịch
192 notes · View notes
baosam1399 · 27 days ago
Text
〔Bài dịch số 1197〕 ngày 27.12.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
Tumblr media
成熟是一种明亮而不刺眼的光辉、 一种圆润而不膩耳的音响、 一种不再需要对别人察言观色的从容、 一种终于停止向周围申述求告的大气、 一种不理会哄闹的微笑、 一种洗刷 了偏激的淡漠、 一种无须声张的厚实、 一种并不陡峭的高度。勃郁的豪情发过了酵、 尖利的山风收住了劲、 满急的溪流汇成了湖。
Trưởng thành là một loại ánh sáng rực rỡ nhưng không chói lóa, một loại thanh âm êm dịu nhưng không ồn ào, một loại bình tĩnh nhưng không cần phải quan sát sắc mặt người khác, một loại khí chất không còn luôn đi kể khổ với một ai, một nụ cười phớt lờ những công kích, một sự điềm tĩnh đã trải qua nhiều lần mài dũa, một sự trầm tĩnh vô thanh, một kiểu người không còn sợ hãi phải leo tới những miền xa. Ba chữ "niềm đam mê" đã lên men mãnh liệt sau thời gian ủ lâu , gió núi gay gắt đã dịu đi, dòng suối chảy xiết đã hòa thành hồ nước trong ....
53 notes · View notes
gixxnn · 4 months ago
Text
Tumblr media
"TÔI ĐANG KHÔNG Ở TRẠNG THÁI ỔN!" ***Chỉ cần đánh số thôi 1. Không ra ngoài (Không gian bó hẹp chỉ quanh quẩn ở phạm vi phòng riêng và nhà ở...) 2. Không thể tự mình làm mấy việc đơn giản xung quanh nhà (Mọi thứ đều cạn kiệt và khó chịu. Chỉ có thể ăn, ngủ. xem TV...) 3. Ở Bẩn- ngừng chăm sóc bản thân (Phòng luôn bừa bộn trong khoảng thời gian dài và ngủ thường xuyên. Hoặc ngừng đánh răng vào mỗi tối chẳng hạn...) 4. Đột ngột thay đổi tính tình và thói quen (Thói quen chi tiêu, cứ tiếp tục mua các thứ vật dụng và mong rằng nó sẽ giúp cảm thấy khá hơn nhưng nó chưa bao giờ có tác dụng...) 5. Không còn thích thú với mấy trò tiêu khiển hay dùng nữa (Chán nản, cảm thấy không còn hứng thú với bất cứ điều gì xung quanh cuộc sống dù trước đó những sở thích làm bản thân thấy hào hứng...) 6. Bỏ bữa- nhịn ăn- hoặc ăn quá nhiều (Bao gồm những thứ xuất hiện trong tầm mắt...) 7. Tìm nơi có chỗ tối chỉ để ngồi hoặc nằm (Bài xích nơi có ánh sáng chiếu vào. thu mình một xó. Thích nơi hơi có sự âm u một chút và không cần có cảm xúc để cảm nhận...) 8. Ghét âm thanh và sự ồn ào (Khó chịu khi gặp âm có mức ồn cao hơn bình thường...) 9. Ngủ quá nhiều (Thường bỏ qua những việc khác để đi ngủ. Ngủ đến vùi người, ngủ đến đau nhức cơ thể vần cứ vùi đầu vào ngủ...) 10. Đã xóa (Tất cả mọi thứ)
69 notes · View notes
dongsonglodang · 4 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
"Tôi vẫn nhớ những thời khi tình yêu vẫn còn đó. Khi tôi nghe tiếng chim gọi nhau những chiều tối, hay tiếng con tàu chở than trên sông Rhein đi ngang qua thành phố, tôi tìm được chút ý nghĩa trong những âm thanh quen thuộc buồn buồn của một ngày. Hoặc khi tôi đi làm về nhà vào một chiều thu, bước vào căn phòng chưa thắp đèn, nhìn thấy chút nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ và rọi qua ly nước bằng thủy tinh uống dở còn để trên bàn, tôi tìm được cái đẹp trong ánh sáng mong manh đó. Những đồ vật và những khoảnh khắc của cuộc đời gắn lại nhau bằng một thứ keo, nối lại với nhau bằng chút ý nghĩa, một chút tình yêu, khẽ khàng và ít đam mê, nhưng bàng bạc đủ để cho cuộc đời được nguyên vẹn..."
(Và khi tro bụi- Đoàn Minh Phượng)
42 notes · View notes
i-ephong · 2 years ago
Text
Tumblr media
Đã gieo vào lòng mong muốn bước chân vào tĩnh lặng, coi như nửa đời còn lại sẽ sớm được trở về sống với hiện thực.
Trong chiếc bóng của những người đang bước vào tĩnh lặng, cũng được giữ chậm hơn với thế gian.
.
Tôi thích nhìn bầu trời về đêm, điềm tĩnh và trầm lặng, mây có trôi cũng là trôi lặng lẽ, mưa có bay cũng là bay nhẹ nhàng. Ánh đèn dưới lòng đường cũng có thể nhắc ta khẽ nhấc gót chân trở về nhà.
Đẹp đẽ lạ thường.
Mỗi tối, tôi chạy xe qua cây cầu gỗ cũ, tiếng xình xịch phiền hà quen đến mức đã bỏ ngoài tai, ngước nhìn những ngôi nhà nhỏ có ánh đèn nhấp nhô trên dãy núi phía xa kia, đã nghĩ rằng “nơi đó, có lẽ vẫn thích hợp với mình hơn”. Dù ở nơi đây, không có những ngọn xanh ngọn đỏ lập lờ, không có tiếng đập muốn vỡ lồng ngực, chỉ ngọn đèn im lìm nép dưới bóng bằng lăng, cúi đầu, hắt hiu ca điệu sầu khắc khoải, nhưng vẫn cảm giác đây không phải là nơi mình thuộc về.
Những đốm sáng nhỏ ở phía xa kia, đốm sáng nói cho tôi biết, đâu đó trong những ngôi nhà kia sẽ có những con người hiểu được thế giới này nhỏ bé như thế nào. Kiếp người dài đăng đẵng, mấy mươi năm, hàng trăm năm, hay chỉ đôi ba năm, bệnh tật, khổ đau, gặp gỡ, chia ly, nhớ thương, vương vấn, chấp niệm và từ bỏ, chỉ quẩn quanh mỗi một chữ “nghiệp”.
Tôi muốn ngồi đó, nghe họ nói điều gì đó, những điều không mang theo sân niệm.
Tôi muốn ngồi đó, nghe họ nói, hoặc không, chỉ cần cùng yên lặng. Thế giới này rất nhiều lúc không cần có âm thanh, như trong giấc ngủ, trong lúc nguyện cầu, hay giữa những người thương yêu nhau.
Thế giới này thật sự rất nhiều lúc cần tĩnh lặng, để tháo sợi tơ lòng, để bước qua những cung bậc có thể khiến trái tim lạc chân vỡ vụn, để có thể thấy lời nguyện cầu đã được hồi đáp lặng lẽ như thế nào.
Chỉ là kể cho nhau nghe, chúng ta đã hiểu ra những gì ẩn trong thế giới này, con mắt người bị che khuất bởi những thứ in hằn trong mắt thịt truyền qua bao thế hệ, những dối trá lọc lừa, những thứ phù phiếm, để đến khi nhận ra mới thấy sự sống này nhỏ bé và giản đơn đến vậy.
Ta chỉ là hạt cát, qua từng lớp sàng lọc sẽ trở nên nhỏ bé lạ thường, thế giới này cũng chợt nhỏ bé lạ thường. Mọi nút thắt cũng chợt lỏng lẻo lạ thường.
Buồn - vui - hờn - giận chợt như một cơn gió, nóng rát thì thở dài, mát lòng thì mỉm cười, rồi qua, vậy thôi.
[ 06.05.23 ]
| IEphong |
107 notes · View notes
anonymoususerr9 · 10 months ago
Text
Anh nè! Hôm nay em thế nào? Cuộc sống hiện tại của em vẫn ổn chứ? Nó có diễn ra êm đềm như cái cách mà em cho họ thấy trên mạng xã hội không? Hy vọng mọi thứ ở đó sẽ tốt đẹp, ít nhất ở đây anh biết em đang phát triển trên hành trình của riêng mình ở miền đất hứa và anh vui vì điều đó. Anh ít thấy em hoạt động trên facebook nữa, trên những chiếc story êm dịu, dáng người thướt tha với đường nét mềm mại cùng cặp mắt đượm tình đầy mê hoặc và có phần lém lĩnh đó.
Có lẽ em còn nhiều thứ để làm, nhiều thứ để trải nghiệm và học hỏi, có lẽ em đang tập trung để củng cố nền tảng bản thân và khẳng định mình ở độ tuổi còn xanh với đầy hoài bão và ước mơ này. Nhưng anh cũng thấy được quá trình em đã trưởng thành và chín chắn hơn, không còn lột trần cho họ thấy những mảng miếng trần trụi của trái tim đầy mong manh, của những nghĩ suy đầy chất chứa trên những nền tảng public đó. Dường như em gói gém những dư vị của thanh xuân nhiệt huyết, của một tâm hồn thơ dại với biết bao những mộng ước ngọt ngào để trốn qua góc nhỏ này một mình tận hưởng chúng, để sống hết mình với chúng mặc kệ sự xét đoán, mặc kệ dòng người ngoài kia bước đi với những tâm hồn đầy gai góc và nặng trĩu. Phải không em? Xui cho nàng bị anh bắt gặp ở chốn này, để anh len lỏi vào những cơn mơ và để anh cùng đồng hành âm thầm theo dấu bước chân em.
Anh thì vẫn vậy, sau một ngày dài mệt nhoài, mỗi đêm vẫn loay hoay cặm cụi ở góc phòng đó, bên khung cửa sổ, xa xa là những ánh đèn vàng lấp ló bên những góc phố tĩnh mịch, dưới tán lá kia là ánh sáng nhập nhòa của vần trăng và dường như nó cũng đang vui đùa với từng nhịp gió khẽ đung đưa tán cây. Nhìn lên góc nhỏ đó, nơi mà anh biết được ở phương trời xa xôi kia khi em đọc được những dòng này anh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đắm say khi em khẽ ngắm nhìn vần trăng đó, nơi mà anh gửi gắm lòng mình trong những câu chữ, hy vọng lúc đó không phải ban ngày là được haha.
Anh ngại khi viết những dòng này cho em, thật đấy ! Không phải vì anh ngại ngùng với tình yêu, đã qua rồi những lúc cái yêu thật lòng làm cho anh ngượng ngùng đỏ mặt, rồi đến cái thời anh cũng như những gã đàn ông khác đã từng đối diện với nó với phong thái tự tin, một chút cao ngạo và một thái độ sẵn sàng chinh phục. Bây giờ thì đã khác, anh đối diện với nó với thái độ trầm tĩnh hơn, cảm nhận nó một cách từ từ và học cách chiêm nghiệm nhiều hơn, không còn vồ vập như trước nữa !
Nhưng anh vẫn ngại, ngại vì sợ phải đối diện với em và cả chính bản thân của mình, khi anh chưa là gì cả.. anh đã không còn liều mình yêu mặc kệ ngày mai. Anh đã đi qua những năm tháng cuồng nhiệt của tuổi trẻ với những tình yêu đầy khờ dại, với những lúc tưởng chừng như ta đã khôn lớn, với những ngày tháng rong ruổi chạy theo một ai đó, với những khoảng khắc vùi mình vào đau khổ với trái tim rệu rã đầy yếu đuối .. .Giờ đây, khi nhìn lại hành trình đã qua, nó tạo cho anh sự mãnh mẽ, gai góc nhưng nó cũng khiến cho anh trầm lắng đi nhiều, anh hiểu rõ bản thân mình mong muốn điều gì và cẩn thận suy xét mọi thứ với lý trí, với một tầm nhìn bao quát và thái độ dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng những điều đó lại khiến cho anh muốn nắm chắc chắn mọi thứ, không phải là những thứ xa vời dễ tuột tầm tay, cũng không phải những lời hoa mỹ như anh đang viết .. mà là sự chắc chắn về tương lai, của một nền tảng vững chắc, là những thứ mà con người ngoài kia ngày ngày vẫn luôn theo đuổi, là tham vọng, địa vị, tiền bạc, là những thứ được cho là kết tinh đến một đời sống tinh thần cao hơn mà xã hội ngoài kia dán mác và áp đặt, thật khó để cân bằng mọi thứ và cũng thật khó để đi ngược lại số đông ! Anh đang bị mắc kẹt, anh không muốn chạy trốn con tim của mình nữa, anh không muốn phải trốn tránh em nữa .. Vô tình khi anh tiếp tục chắp bút cho những dòng này trong đêm thứ hai hôm nay thì thấy em reblog một bài, và đó cũng dường như là chìa khóa cho lòng anh, mở ra cho anh thêm động lực, thêm vững tin vào chính tiếng lòng của trái tim này và cả bản thân mình.
Những năm tháng đi qua, em vẫn ở đó, hiện ra trong tâm trí anh lúc nào cũng là một cô gái với nụ cười rạng rỡ tít mắt, làm nổi bật lên chiếc gò má ửng hồng. Anh nhận ra em đã là chất xúc tác cho hành trình của mình thêm ý nghĩa, là hạt mầm được vun đắp trong sa mạc cằn cỗi, là bông hoa đẹp nhất đời anh.. và anh cũng nhận ra rằng anh yêu em từ thuở nào, chỉ là mọi thứ diễn ra một cách âm thầm mà thôi. Em đặc biệt đấy, không phải chỉ vì em là nàng thơ trong trái tim của bao người, mà hơn hết em còn là một tín hữu nữa.. thật hiếm để tìm được một cô gái sống với đức tin của mình một cách trọn vẹn, ý anh là ngay cả trên những nền tảng mạng xã hội kia, nơi mà con người ta dễ dàng buông lời xét đoán, phỉ báng và cay nghiệt chỉ với một dòng tin tức chưa được kiểm chứng, nơi mà các giá trị Công giáo bị ganh đua và đố kỵ, từ đó khiến cho con người ta dần trở nên nhạy cảm và rụt rè khi phải bày tỏ đức tin của mình, ngay cả anh cũng đã từng như thế. Ít nhất anh biết được, trong môi trường nuôi dưỡng nên con người em đã tồn tại và gắn bó với những giá trị căn bản vững chắc, mà anh tin rằng nó đã ươm mầm và tạo nên những kết quả tốt đẹp trong suốt cuộc đời của em.
Thôi thì anh mong chúng ta sẽ gặp nhau vào thời điểm chín muồi nhất, để cho tình khúc được ngân lên trọn vẹn. Để khi anh gặp được em, anh đã hoàn thiện được bản thân mình, vẫn giữ cho được ngọn lửa cháy bỏng đó không bị vụt tắt, giữ cho được niềm tin và hy vọng, vẫn là chính anh không bị nhem nhuốc bởi vòng xoáy của cuộc đời, vẫn là ánh mắt đăm chiêu mê mẩn trước nụ cười của em đó. Và để khi em gặp được anh, giữa muôn trùng khơi vẫn là dáng vẻ của một cô gái hồn nhiên đầy suy tư và mơ mộng với bờ vai nhỏ bé nhưng đầy mạnh mẽ, với ánh mắt vẫn rạng rỡ thơ ngây và tràn đầy nhiệt huyết, mong em vượt qua bão tố với lòng tin kiên định và sắt đá, để rồi ngày nắng lên đơm hoa kết trái vẫn giữ được mình một vẻ đẹp tâm hồn không bị lấm lem bởi những cơn sóng xô vùi dập và mong em vẫn là chính em như anh từng được biết.
Viết cho em và cho cả linh hồn cằn cỗi của chính anh.
Đêm Nha Trang loáng thoáng mưa bay, 20/03/2024.
Tumblr media
17 notes · View notes
azuramyfantasy · 3 months ago
Text
『 Pháo đài tuyết chẳng ngừng rơi 』
Tiếng bốt da vang vọng khắp dãy hành lang lạnh lẽo. Em nhận ra ngay chủ nhân của âm thanh đấy. Phải chăng là do âm thanh đó đặc trưng đến nỗi em chỉ cần nghe là biết, cũng có thể là do chỉ duy người đó mới có thể đặt chân đến tầng này.
Alva mở khóa "rương báu" và bước vào bên trong căn phòng chỉ lập lòe thứ ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ. Đến gần chiếc giường ở giữa căn phòng, lão thấy khay kim loại không còn đồ ăn thừa, thấy trên sàn không vương vãi mảnh thuỷ tinh bị ném vỡ, thấy viên thuốc được chuẩn bị không còn lăn lóc trên bàn như mọi khi, và gã thấy báu vật của gã đang ngồi ngay ngắn trên giường. Quả là một cảnh tượng chẳng mấy khi xảy ra.
Khi Alva đến gần, Azura vươn tay ra ôm cổ rồi ngồi gọn vào lòng lão. Em vùi mặt vào hõm cổ, hôn lên những vết sẹo chằng chịt trên làn da lạnh lẽo như băng của người đó.
Alva thở dài và lắc đầu cười bất lực trước chiêu trò của con bé. Azura luôn phản ứng gay gắt mỗi khi lão đến gần vì em ghét cay ghét đắng cái gã đã tước đi tự do của em. Và cũng là Azura, người luôn tỏ ra âu yếm như thế này, chỉ khi em muốn xin xỏ gì đó từ lão. Nhớ lại lần đầu tiên chứng kiến, Alva đã từng rất vui vì nghĩ cuối cùng em cũng đã chấp nhận lão. Nhưng giờ lão đã hiểu quá rõ chiêu này của Azura.
"Chẳng mấy khi em ngoan như này." - Lão nói trong khi vòng tay qua eo em.
|"Nhưng ta thật không mong sẽ nghe thấy yêu cầu rời khỏi nơi này phát ra từ miệng của em."|
Tumblr media
3 notes · View notes
provietlightsound · 20 days ago
Text
Cho thuê âm thanh ánh sáng ở đâu số 1 tại Việt Nam? Bạn đang kiếm tìm một đơn vị cho thuê âm thanh ánh sáng tại tphcm, hà nội, đà nẵng uy tín chuyên nghiệp cho sự kiện của mình. Bạn đang loay hoay lo lắng không biết nơi nào tốt nhất, có âm thanh chất lượng cao nhất. Đừng lo lắng bạn nhé, khi bạn xem được bài viết này, chúng ta thật sự có một cơ duyên rồi đấy. Bạn đang kiếm tìm dịch vụ tốt nhất trong khi chúng tôi cung cấp dịch vụ chất lượng nhất. Bài viết dưới đây, tôi chia sẻ đến bạn một đơn vị cho thuê âm thanh ánh sáng cực kỳ chất lượng với giá phải chăng.
0 notes
thueamthanhprviet · 24 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Dịch vụ chuyên cho thuê âm thanh ánh sáng uy tín của prviet. Mang đến sự hài lòng 100% cho khách mời. Cùng với thiết bị hiện đại tiên tiến, công nghệ bậc nhất hiện nay.
Hệ thống thiết bị bao gồm:
Loa các loại, micro không dây, mixer âm thanh ánh sáng, cotroller....
1 note · View note
mer-li · 2 years ago
Text
Thuở nhỏ, tôi hay bắt chiếc ghế tựa vào lan can và háo hức trông đợi:
“Mẹ ơi, sao ông Trăng cứ đi theo mình nhỉ. Khi nào thì ông ấy sẽ xuống đây”
Mẹ thì thầm “Sẽ sớm thôi. Nào, giờ thì đi ngủ thôi con, muộn rồi”
“Sớm thôi” là cụm từ khắc nghiệt với một đứa trẻ,
Tất cả những gì nó có nghĩ là: không phải bây giờ.
Một lúc nào đó, sẽ sớm thôi. Tôi vâng lời và thiếp đi, lúc mở mắt thức dậy đã thấy mình ở tuổi trưởng thành.
Dẫu vậy tôi vẫn có thật nhiều giấc mơ trên chiếc giường đối diện với trần nhà, bên cạnh những vạch kẻ từ ô cửa sổ,
Giấc mơ về những tiếng cười, những nụ cười có âm thanh màu xanh trong ngắt,
Một cái gì đó tinh khiết, một cái gì đó giản đơn.
Nhưng khi tỉnh dậy tôi lại tiếp tục với cuộc sống đã vón cục bụi bẩn trong mắt tôi.
Tôi đã cố gắng để làm sạch chúng,
Nhưng bụi bẩn nằm ở phía bên kia và dâng sâu trong đáy mắt,
Nên tôi thấy rất lờ mờ ngay lúc này.
Khi nào thì mọi thứ mới trở nên tươi sáng hơn?
Mắt tôi mỏi dần,
Tôi cứ đợi.
Tôi có thể làm gì đây?
Khi tất cả những gì tôi muốn là một sự nghỉ ngơi mãi mãi…
Hoặc có lẽ, sẽ sớm thôi
Dù bằng cách nào đó
Mà phải mất thời gian dài để chờ đợi.
Tumblr media
Vì vậy tôi giữ một chiếc ghế bên cửa sổ
Để chờ đợi trong đêm
Và chờ đợi cho cả buổi ngày
Mặc dù tôi không thể tìm thấy một chút ánh sáng nào.
Nhưng tôi ước mơ về một ánh nhìn thoáng qua bầu trời xa xăm bên ô cửa sổ,
Tôi cứ mãi miết một cái gì đó, đã trống lổng tự lúc nào.
Sớm thôi
Chỉ tiếc là, tôi không thể trông đợi gì nhiều, với đôi mắt nhoèn hoen đầy bụi bẩn này.
Soon, 15 thg 7, 2023
30 notes · View notes
nguyencuuthaonguyen · 5 months ago
Text
Tumblr media
Mình trở về gòi
Sau chuyến đi dài 2 ngày 1 đêm, mình thấy mình lớn hơn một chút. Để chuẩn bị cho chuyến đi 3 ngày 2 đêm tiếp theo, cùng một sự khác biệt lớn
Muốn khóc quá, tại không nghĩ mình vượt qua được. Chớp mắt một cái, từ chân núi lên đỉnh núi, gòi từ đỉnh núi xuống chân núi. TN bỡ ngỡ quá. Hành trình thật tuyệt vời, cảm ơn mình đã cố gắng vượt qua, cảm ơn các bạn đã đồng hành và hỗ trợ May nhiều. Từ lúc leo Hòn Vượn, mình đã nung nấu ý chí cho việc một ngày nào đó, nhất định mình sẽ chinh phục Bạch Mã. Suy nghĩ xuất hiện trước khi mổ, mình muốn có chuyến đi đặc biệt gòi sau đó mới mổ. Nhưng không kịp, vậy là vết thương vừa lành, toii lại mún đi ngay. Thời gian vừa rồi thật sự rất mệt, rất kiệt sức, nhưng mà mình vẫn liều. Đêm trước ngủ 4 tiếng, lúc leo ngoài thấy nhọc còn thấy buồn ngủ nữa. Cái lưng biểu tình, chỉ muốn nằm và nằm thoii. 5 phút cũng thấy rất đáng quý, tranh thủ chợp mắt xíu. Hoặc là bám bạn, vừa nhắm mắt vừa leo vậy á, lúc xún cũng zayy, an toàn là được. Vì mình tin đồng đội mình sẽ dẫn mình đi cẩn thận, bám lực cho mình leo lên leo xuống
Những km đầu tiên là sự thử thách mà mình chưa bao giờ nghĩ đến, thật sự luôn. Tại vì mình mệt kinh khủng khiếp, cảm giác như không thể tự đứng dậy được, tim đập mà muốn rớt ra khỏi lồng ngực luôn, mình không chỉ thở bằng mũi mà bằng miệng, bằng tất cả mồ hôi thoát ra khỏi người. Mất nước cực kì, quý nước lămmm luôn, không nghĩ đến lúc mình uống nhiều như vậy. Bình thường ở nhà còn lâu mới thèm đụng vào C xủi, tại nói lười quá, hơi khó uống. Vậy mà cứ mỗi lần dừng chân lại thấy ngon xỉu, uống thêm bù khoáng nữa là u mee lun, chắc là TN nghiện gòii. Uống thêm đi, cho người có sức, lâu lâu lại làm thêm một chuyến nữa nhỉ
Oa cảm thấy biết ơn vì được take care siu kĩ, các đồng chí của tôi vô cùng galang và tinh tế. Cái balo mấy bạn vác giúp mình, có khi còn lớn hơn cả cân nặng của mình nữa. Đôi khi có chút trục trặc, nhưng mình rộng lòng hơn, tâm mình mở hơn. Vì mình biết là những nhỏ nhoi ngoài kia không là gì cả, mình có mục tiêu to hơn một xíu trong thời điểm hiện tại, đó là chinh phục đỉnh núi này. Hai ngày không có sóng, hoặc những lúc chập chờn, mình cũng chẳng thiết tha điện thoại. Đem hai cái, nhưng lúc về thì vẫn nguyên pin một cái lun, tại toii cũng không đủ sức để dùng nữa gòii. Mình gặp những người, có lẽ cả đời này mình chẳng được gặp lần nữa. Cái duyên to lớn, trộm vía đều gặp người tốt, có người sẵn lòng giúp đỡ. Mình quý cuộc sống nhiều hơn nữa, vì mình thấy đời lúc này đẹp quá, con người ta tốt với nhau nhiều lắm. Mình không đủ sức nên chỉ ún một xíuu cho vui để cảm ơn, sau là lăn về ngủ liền mai dậy sớm đi lên Hải Vọng Đàii
Lần đầu tiên trong đời, mình xuyên rừng giữa đêm, chạy đua với mặt trời rạng sáng và đi giữa mưa núi buổi chiều tà. Cảm giác xen kẽ nhau, có sợ hãi, có thích thú, có vui mừng và cũng có mệt mỏi nữa.... Mình nghe say nắng sayy mưa dữ lắm, nghe tốn nhiều năng lượng nên hay ăn dặm lấy sức. Mình ngân nga với nhau những bài hát thiệt hay, thiệt tình để có động lực bước tiếp. Nước suối mát quá, nó cho mình toả ít nhiệt để cơ thể dễ chịu hơn. Đi đến lúc cái chân không thuộc quyền sở hữu nữa, tụi mình dừng lại nghĩ ngơi. Thương cho mấy bạn toii, cái vai cũng khum còn cảm giác nữa gòi. Dùng nhiều Salonpas, nhiều thuốc giảm đau và thuốc diệt côn trùng, tôi xài nhiều nhất mà toii hay bị cắn nhấtt. Lạ lùng quá chời lunn gòi
Mình thấy mệt chứ, nhưng xứng đàng vô cùng. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mặt trời ló dạng trong màn sương, nhìn xuống đầm Cầu Hai lúc lên đèn, lúc hừng đông, mình biết là mình đã đúng khi tham gia chuyến hành trình này. Quá đẹp, quá kì vĩ, con người mình đúng là qúa nhỏ bé giữa thiên nhiên. Mình lại muốn đi tiếp, giữ sức để phá sứcc bằng một cách rất riêng. Tâm hồn mình thoáng đãng, mình được ôm bời không khí trong lành, âm thanh núi rừng vọng lại, như tràn vào trong tâm hồn mình, lắng nghe tiếng lòng mình. Giai đoạn trước, hay gần đây, mình đôi khi cảm thấy không ổn. Chuyện này chuyện kia, chuyện công việc, tình cảm blabla khiến mình thấy bí bách, khó chịu trong người. Mình đi để thấy, cuộc đời này còn dài rộng lắm, nhất định có chỗ cho mình, có người vì mình. Mình có cảm xúc, và tất cả đều đáng được yêu thương. Cơ thể mình có giới hạn, lúc nào mệt thì mình nghỉ ngơi thoii, tâm trí cũng như vậy, có đôi khi nó còn nhọc hơn cả người toii lun cơ
Chúng mình gọi nhau bằng những biệt danh mới, và lâu lâu quên thì vẫn gọi bằng tên thật. Cảm ơn May, vì đã là chính mình, một tháng sinh tuyệt vời của em. Cảm ơn Tháng 5 đã cho em cơ hội được là Thảo Nguyên. Cảm ơn Tháng 6 đã cho em những cuộc gặp gỡ tuyệt vời, dù ngắn ngủi nhưng chắc là đáng quý. Cảm ơn tháng 7 đã cho em biết nói lời chào tạm biệt, với những cảm xúc khó diễn tả trong lòng. Cảm ơn tháng 8 đã cho em cơ hội được sống trong dáng vẻ mình mong muốn. Hi vọng trong tương lai, cuộc đời em sẽ ngập hoa ngập nắng. Cảm ơn em vì dũng cảm thử sức với những điều ngoài sức tưởng tượng của em, em sẽ lại sống những ngày xanh thật xanh, yêu và được yêu thật nhiều, nhỉ?
Sẵn sàng cho hành trình típ theo, gần nhất là ngày mai. TN chăm chỉ học hành nhé, xong gòi đi dạy, gòi về soạn sửa vali nghenn. Yêu thương thật nhiềuu
3 notes · View notes
baosam1399 · 2 years ago
Text
〔Bài dịch số 1030〕 ngày 27.02.2023 :
Tumblr media
Thế Giới này rất ồn ào, hãy cứ là chính cậu nhé 
 Chương 1 : Cậu không cần phải trở thành bất cứ ai
 “Chiến đấu với con người cũng được, chiến đấu với vận mệnh cũng được. Lẽ nào ngược gió hướng về phía trước chẳng phải sẽ càng khiến con người nhiệt huyết sục sôi hơn ư?”
 Câu chuyện số 1 : Tôi cứ muốn miễn cưỡng đấy.
Tôi từng nói một câu thế này trong một đoạn video : “Khi giao đấu với cuộc sống, mỗi một nhát đâm sẽ tạo ra một thanh kiếm, chúng ta sẽ có tư cách tự trao vương miệng cho chính mình.”
Theo góc nhìn của tôi, cuộc sống là một trận game độc lập, không thể có nhiều người chơi. Tuy rằng chúng ta theo đuổi tình yêu, ỷ lại tình yêu, trân trọng tình yêu, nhưng so với việc dìu dắt nhau đi hết con đường trưởng thành, đơn phương độc mã một mình mới là điều bình thường, dựa vào bản thân mà đưa ra mỗi một quyết định mới là đời người.
18 tuổi, khi chỉ còn khoảng thời gian nửa năm nữa là tới kì Cao Khảo, tôi đã đưa ra 1 quyết định : Thi nghệ thuật, tới Bắc Kinh
Năm 2010, chị họ của tôi thi đậu vào Học viện điện ảnh Bắc Kinh khoa diễn xuất, ngày đi nộp hồ sơ, chị ấy đăng một dòng trạng thái lên vòng tròn bạn bè rằng : “Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi đã có chỗ nằm ở Bắc Kinh rồi”. Dưới dòng trạng thái đính kèm 2 bức ảnh, một tấm là 4 người con gái đang đứng ôm nhau dưới cổng trường Bắc Ảnh; tấm còn lại là một người con trai đang ôm 1 chiếc máy ảnh, người con gái cầm bảng quay phim. Nét mặt của mỗi một người đều không giấu được nét vui vẻ, nếu như dùng 1 câu nói để hình dung phần vui vẻ này, vậy thì chắc chính là --- Thanh Xuân của chúng ta, mang theo mọi khả năng vô hạn.
Lúc đó, tôi chưa từng tới Bắc Kinh. Hai chữ “Bắc Kinh” này đối với tôi sao mà xa xôi quá đỗi, nhưng những chàng trai, cô gái trong tấm ảnh ấy, và những kiêu ngạo tự tin được thể hiện trên nét mặt họ, tôi không cách nào quên nổi.
Khi nhìn thấy dòng trạng thái ấy của chị họ, tôi đang ngồi xe bus trên đường về nhà. Tôi của khi ấy là một cô gái không có cảm giác tồn tại trong trường, cũng là cô gái có chút tự ti kèm theo chút tầm thường chưa từng đem tới cho ba mẹ chút kì vọng thậm chí kiêu ngạo nào. Kiểu tầm thường này, khiến tôi không dám đi suy nghĩ bản thân liệu có thứ gì muốn theo đuổi hay không. Mỗi một khi người ta nói “Cô không được”. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc phải phản kích sự phủ định ấy, trong lòng luôn thầm tự nhủ : “Không sao cả, cứ vậy đi.”
Nhưng hôm ấy, khi tôi ngồi trên xe bus và nhìn thấy dòng trạng thái ấy, tôi đã rất nghiêm túc mà hỏi bản thân rằng : “Thật sự là không sao ư?”
Con người nếu ở trong bóng tối quá lâu sẽ sinh ra m���c chứng sợ ánh sáng, nếu ở trong tuyết quá lâu sẽ sinh ra mắc chứng quáng tuyết. Khi chúng ta quen dần với một kiểu cuộc sống, thì sẽ sinh ra phản ứng bản năng sợ hãi với hai chữ “thay đổi”, có những khi thậm chí ngay cả chức năng sinh lý đều sẽ theo chúng ta cùng chống cự lại nó. Cho nên, khi suy nghĩ đi Bắc Kinh hiện lên trong đầu tôi, tôi thậm chí còn bị chính bản thân dọa cho sợ.
Đây là âm thanh của ai? Đây là ai đang ra quyết định? Sao cô ấy dám? Nhưng tôi cũng hiểu, khi đưa ra quyết định này, tiếng còi xung trận đã vang lên, ý nghĩ muốn đi Bắc Kinh học tập, cứ như vậy mọc rễ trong lòng tôi.
Nhưng cuộc sống rốt cuộc cũng không phải phim điện ảnh, một suy nghĩ xuất hiện cũng không thể trở thành sự khởi đầu của cuộc phản công.
Năm đầu tiên, tôi cổ vũ bản thân đi thi nghệ thuật, nhưng lại không lấy được kết quả như ý muốn, những trường học mà bản thân muốn đi có mấy trường đến thi đợt hai còn chưa kịp vào đã bị loại.
Năm ấy từ “bảng thông báo” là từ khiến tôi sợ hãi nhất. Nó có nghĩa là thất vọng, có nghĩa là lòng tự tin khó khăn lắm mới tìm lại được lại sụp đổ một lần nữa.
Sau vòng thi nghệ thuật không thể có được một thành tích khiến tôi hài lòng khiến cho chính bản thân mất đi động lực vào việc thi cao khảo. Chấp niệm đối với Bắc Kinh, khiến tôi đưa ra 1 quyết định ngay trước kì Cao Khảo một tháng. Cho nên sau khi trượt kì thi tuyển sinh đại học năm đầu tiên, tôi đã phải mau chóng “dọn dẹp” lại tâm trạng của mình để bắt đầu tiến bước. Đầy tham vọng muốn viết lên một câu chuyện đầy cảm hứng về một cô sinh viên trượt tuyển sinh và phản công lại để đạt tới lý tưởng của mình.
Vẻ bề ngoài của câu chuyện này cũng không tồi : Kì thi nghệ thuật năm thứ 2, tôi trúng tuyển chuyên ngành đạo diễn xếp thứ 7 Đại học truyền thông trung quốc (cuc). Chuyên ngành sản xuất phim và truyền hình xếp thứ 8 học viện sân khấu Thượng Hải. Học viện nghệ thuật Nam Kinh xếp thứ 13 chuyên ngành đạo diễn. Sở dĩ tới hiện tại vẫn còn có thể nhớ rõ ràng những xếp hạng này, là vì đối với tôi của năm ấy mà nói, đó là sự khẳng định tôi nhận được trong suốt mười mấy năm. Đây cũng là bước đầu xây dựng sự tự tin trong tôi, cầm lấy những tờ thành tích ấy, lòng tôi yên ổn hơn rất nhiều.
Trong quá trình điền vào tờ chuyên ngành, Trung Truyền, Hải Viện, Nam Nghệ, tất cả 3 trường đại học này đều thuộc phải nhập học sớm trước thời hạn, bất luận là lấy được bao nhiêu văn bằng, thường là trường học sẽ chỉ nhận những người nộp nguyện vọng đầu tiên và nhập học trước thời hạn. Bởi vì chấp niệm nói không rõ, nhìn không thấu này với Bắc Kinh, tôi đã từ bỏ hai học viện có yêu cầu thấp với môn văn hóa, rồi điền vào Trung Truyền. Cũng vì quyết tâm đi theo con đường nghệ thuật của bản thân, cho nên ngoại trừ phải nhập học trước thời hạn, tôi chưa điền vào bất kì trường tổng hợp nào khác. Cộng thêm việc lúc đó tôi nghiêm túc học lại, mấy lần thi thử đều phát huy kết quả không tồi, trong thâm tâm ít nhiều cũng có thêm mấy phần tự tin. Dẫu sao tôi đã xếp hạng tương đối cao trong kì thi ở Trung Truyền ngành đạo diễn, nếu như phát huy tốt ở kì Cao Khảo, tỉ lệ được tuyển chọn sẽ tương đối cao.
Nhưng liên quan đến câu chuyện Cao Khảo này, tôi hình như đã định sẵn là không có năng lực thay đổi vận mệnh. Có lẽ vì quá căng thẳng, có lẽ vì quá để tâm, có lẽ vì sức nặng của việc thi lại khiến tôi quá quan tâm tới việc được mất, thành tích cao khảo của tôi không đạt tới điểm sàn năm đó của Trung Truyền --- chỉ thiếu mất mấy điểm mà thôi.
 Tôi đã từng nghĩ tới rất nhiều những “khả năng” trong vô số những đêm tối : 
 “Nếu như khi ấy nguyện vọng đầu tiên mình lựa chọn vào hai học viện ấy, có phải mình sẽ thi đậu không?”
 “Nếu như mình không làm sai hai câu hỏi ấy, có phải mình sẽ thi đậu không?”
 “Nếu như không phải mình quá liều lĩnh, rõ ràng học lệch nghiêm trọng nhưng nhất quyết học lý, có phải mình sẽ thi đậu không?”
Tiếc là đời người trước nay không có nếu như. Buổi tối hôm biết được kết quả ấy, cả người tôi như mất đi cảm giác. Tôi không làm được, tôi lại thất bại lần nữa rồi, trở thành kẻ thất bại “Học lại một năm vẫn không thi đậu” trong mắt người khác. Lúc ấy có rất nhiều âm thanh vang vọng trong đầu : “Chấp nhận số phận đi, Phương Kỳ, có những khi con người nỗ lực cũng vô dụng thôi, thế giới này người tỏa sáng quá có hạn, có quá nhiều người bình phàm, mày phải chấp nhận sự tầm thường và bình thường của mày.”
 Nhưng tôi không can tâm, thật lòng không can tâm.
Tôi cực thích hình tượng Triệu Mẫn được Kim Dung đắp nặn trong 《Ỷ Thiên Đồ Long Kí》, ngày mà nàng ấy ngăn cấm hôn lễ giữa Chu Chỉ Nhược và Trương Vô Kỵ, tất cả anh hùng võ lâm đều khuyên nàng ấy dừng tay. “Chấp nhận hiện thực” không chỉ là vấn đề trong xã hội đương đại, trong lòng hiểu rõ rằng cái xã hội giang hồ nợ ân tình cũng sẽ đi đôi với hai chữ trả thù. Bạn có thể tưởng tượng áp lực mà Vô Kỵ sẽ phải chịu đựng nếu liều lĩnh hủy hôn không, nhưng quận chúa Mông Cổ chỉ mạnh mẽ mà nói ra một câu rằng : Ta cứ muốn miễn cưỡng đấy.
Chiến đấu với con người cũng được, chiến đấu với vận mệnh cũng được. Lẽ nào ngược gió hướng về phía trước chẳng phải sẽ càng khiến chúng ta nhiệt huyết sục sôi hơn ư? Cho dù tới một ngày tôi thật sự sẽ phải cúi đầu chấp nhận sự tầm thường của bản thân, nhưng đó cũng không nên là vào lúc tôi mới chỉ 18 19 tuổi. Cuộc đời của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, thất bại vấp ngã chẳng qua cũng chỉ là vài bận mà thôi. Tôi vẫn còn nhiều năm tháng có thể dùng để thất bại như vậy, dùng để chịu tổn thương như vậy. Tôi chỉ sống một lần trong đời, tôi vẫn chưa sống thành dáng vẻ mà mình muốn trở thành, tại sao tôi lại phải chấp nhận số phận chứ? “Tôi cứ muốn miễn cưỡng đấy!”
Thế là, tuổi 18 19 chưa có gì trong tay ấy, tôi chuẩn bị bắt đầu sự phân tranh cao thấp với vận mệnh.
Bây giờ nghĩ lại, những tháng năm ấy, thật sảng khoái!
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
Câu chuyện trích từ sách Hy Vọng Là, Cậu Hãy Luôn Yêu Thương Bản Thân - Phương Kỳ
60 notes · View notes
didauhot · 3 months ago
Text
Đi Du Lịch Nhật Bản Đến Khám Phá Kiệt Tác Rừng Tre Sagano - Đi Đâu Hot
Tumblr media
Khám Phá Kiệt Tác Rừng Tre Sagano Nhật Bản
Rừng tre Sagano, nằm tại Arashiyama, Kyoto, là một kiệt tác thiên nhiên sống động, nổi bật với không gian thanh bình giữa hàng triệu cây tre xanh mát. Được chính phủ Nhật Bản công nhận trong danh sách “100 âm thanh cần bảo tồn”, tiếng gió xào xạc qua tán tre mang đến trải nghiệm độc đáo, giúp du khách thư giãn, tách biệt khỏi nhịp sống hối hả.
Từ ga JR Saga-Arashiyama, chỉ cần vài phút đi bộ, bạn đã có thể hòa mình vào khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp. Đường mòn dài 200 mét dẫn qua khu rừng tạo nên bức tranh lung linh của ánh sáng và bóng tối, đặc biệt khi dừng chân tại đền Tenryuji – một tu viện thiền cổ được UNESCO công nhận. Đền còn cung cấp dịch vụ ngâm chân, giúp du khách thư giãn sau hành trình khám phá.
Dù đến vào mùa xuân, hè, thu hay đông, rừng tre Sagano đều mang đến những khung cảnh thay đổi theo mùa, từ hoa anh đào nở rộ cho đến tuyết trắng phủ kín. Không gian yên bình, thư thái của rừng tre sẽ khiến bạn mê mẩn và say đắm.
Kết hợp với những trải nghiệm như mặc kimono và thưởng thức Matcha Latte, chuyến đi đến rừng tre Sagano không chỉ là khám phá thiên nhiên mà còn đậm chất văn hóa Nhật Bản.
Theo dõi thêm nhiều điểm đến thú vị khác qua trang Đi Đâu Hot, nơi chia sẻ hành trình du lịch đáng nhớ và kinh nghiệm hữu ích cho mọi chuyến đi.
2 notes · View notes
overcomethecurse · 3 months ago
Text
Snapshot 29
Tumblr media
Tôi mới nhận thấy ánh mắt mình đã từ bao giờ thấp thoáng dáng vẻ cam chịu. Khó mà có thể nói rằng điều gì là nguyên nhân nếu chỉ nhìn qua, nó có thể là vất vả, nó có thể là lo âu, hoặc nó cũng có thể là nỗi đau khổ không khác biệt của việc đã chịu đựng quá nhiều. Điều này sẽ xảy ra cùng với thời gian có lẽ? Băn khoăn là điều không thể tránh khỏi. Tôi bật cười với bản thân.
Tôi đòi hỏi rất ít từ cuộc đời, và kể cả với chỉ ngần ấy, cuộc đời vẫn từ chối tôi. Một cánh đồng bên cạnh, một tia nắng mặt trời, một chút yên bình cùng với bát cơm, không bị cưỡng ép tồn tại, không phải đòi hỏi người khác và không bị người khác đòi hỏi. Chỉ ngần đó thôi. Mà cuộc đời từ chối tôi cái cách chúng ta từ chối một kẻ ăn mày, không phải vì chúng ta bần tiện, mà là bởi vì chúng ta đơn giản không đáng để rút ví ra. 
*
Nếu sự thật là điều chúng ta tìm kiếm, thì cuộc đời sẽ đưa chúng ta đi một hành trình rất dài tới giới hạn của cô đơn, và bỏ lại chúng ta bên lề đường với sự thật và không gì nữa. 
*
Mặt trời lặn xuống biển như một đốm lửa tàn đang hấp hối. Biển và trời gặp nhau trong một cái ôm thật dài, bảng màu đỏ thẫm và tím loang lổ của bầu trời dần chảy vào cái màu xanh bất tận của đại dương. Những con sóng, chậm chạp và u ám, vỗ vào bờ giống những tiếng thở dài hơn là tiếng gầm, như thể chính đại dương đã mệt mỏi với công việc lao động vĩnh cửu của mình. Những cái bóng dài ra, trườn qua bãi cát như thể chính mặt đất đang vươn ra để đón lấy ánh sáng cuối cùng của ngày. Ban nhạc sống chơi sai vài nốt, còn đĩa paupiettes thì hơi mặn. Tôi hờ hững nhìn cặp bàn bên cầu hôn.
Những kẻ bi quan cho rằng hoàng hôn không phải là khoảnh khắc suy tư thanh thản, mà là khúc dạo đầu cho thinh không đang xâm lấn, một lời nhắc nhở rõ ràng về bản chất phù du của ánh sáng và cái bóng luôn hữu hình rình rập ngay bên kia. Đó là một cảnh tượng nói lên nỗi sợ hãi hiện sinh, về sự mục nát không thể tránh khỏi đang chờ đợi mọi thứ, được ghi lại trong ánh sáng đang lụi tàn của một buổi tối bị bỏ rơi. Giống như điềm báo về nỗi kinh hoàng không thể tránh khỏi của màn đêm, một lời nhắc nhở về bóng tối nằm ngay bên kia bức màn ánh sáng mỏng manh.
Nói một điều cho tôi, hãy nói rằng tôi vẫn luôn mơ màng. Sóng uể oải dạt dào, bữa tối cũng đã đến hồi kết, tôi thấy lấp lánh những vì sao.
*
Tôi không phải là gã ngốc mà ngồi hát cho em về những vì sao. Nhưng hôm nay khi nghĩ về em, tôi thấy chúng vì ghen tức mà rơi xuống mặt biển.
Em thường vô hình lẩn khuất trong tâm trí tôi như một lời thì thầm tinh tế cho những gì có thể đã và sẽ xảy ra. Với tôi, em tồn tại trong những thoáng mơ màng, trong cái xì xào của của gió khi mơn trớn hàng cây, trong cái thủ thỉ xa xăm của sóng biển. Mỗi khoảnh khắc, mỗi âm thanh, dường như mang theo một mảnh của em. 
Cân bằng tinh vi muôn thửo của màn đêm bị xáo trộn ngổn ngang như thể mê cung trong tôi. Đôi khi tôi không hiểu vì sao em làm những điều em làm. Như thể tôi và em là hai vực thẳm, tôi là mặt giếng chăm chú ngắm nhìn bầu trời em. Tôi có xem cái anime này tên là  Frieren - trong đó các sinh vật phép thuật sống lâu hơn con người nên cách họ trải nghiệm thời gian cũng khác biệt. Có lẽ cũng vì thế, cô phù thủy nhỏ. Tôi đã chạy trốn thời gian để tới gặp em đó.
2 notes · View notes