satohsai
Satoh Sai aka Giác
219 posts
"Dưới cây hoa ngủ say một giấc, ngỡ như đã trải qua cả một đời."
Don't wanna be here? Send us removal request.
satohsai · 4 years ago
Photo
Tumblr media
2019年10月1日 / trong nhân gian phức tạp này, mình ước sao, một ngày nào đó, bản thân có thể quyết định rằng, sẽ yêu cậu mãi mãi.
- Satoh Sai aka Giác
____
Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
Instagram : https://www.instagram.com/xiaoxiniu_/
100 notes · View notes
satohsai · 4 years ago
Note
Cho mình hỏi có phải bạn là người viết truyện có nội dung thế này:”thế giới bị bóng bay có khả năng biến thành hình dạng của người mà nó gặp” không ạ? Mình lạc bạn tác giả và tên tác phẩm ấy, khi mình tìm 1 trong các truyện bạn ấy viết thì tìm ra bạn không biết phải không :((
Đúng rồi bạn ơi, truyện đó là “B ó n g” mình viết dựa trên một truyện tranh ngắn của Ito Junji, hiện mình vẫn public trên wattpad HeRuan của mình á :”D 
6 notes · View notes
satohsai · 4 years ago
Text
2020年
/
tôi cảm thấy rất vui vì em vẫn làm những gì em thích và gạt bỏ mọi thứ không có ích
bao gồm cả tôi.
___
Instagram : https://www.instagram.com/_satohsai/ Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
129 notes · View notes
satohsai · 4 years ago
Note
Sai không dùng wordpress ạ? nếu có thì cho em xin với ;;;
Wordpress của Sai private lâu rồi em ơi ;-;
1 note · View note
satohsai · 5 years ago
Photo
Tumblr media
| Nam Khang Bạch Khởi |(*) *** Năm 1980, anh ra đời tại Liêu Ninh. Năm 1999, anh học ở đại học Trung Nam. Năm 2000, bệnh lâu không khỏi. Năm 2002, anh có "Trương tiên sinh". Năm 2004, anh viết "Phù sinh lục ký", trong đó tất cả đều là "Trương tiên sinh". Anh viết rất tỉ mỉ, cẩn thận, văn chương ôn hoà nhã nhặn, ngôn từ tươi mát ấm áp. Anh nói: "Sông nước tĩnh lặng, hiện tại ổn an." Anh nói: "Quá khứ của anh em không kịp tham dự, vì thế, tương lai của anh em nhất định sẽ không để lỡ." Ngày 1 tháng 1 năm 2006, "Trương tiên sinh" kết hôn. Ngày 15 tháng 7 năm 2006, anh viết tuỳ bút "Em chờ anh đến năm ba mươi lăm tuổi". Anh nói: "Trên thế gian này, tôi là người mong muốn anh được hạnh phúc hơn ai hết; chỉ là khi nhớ tới hạnh phúc ấy không có tôi bên trong, vẫn sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ." Anh nói: "Có người từng nói, khi đau đớn cùng cực, vết thương sẽ lành nhanh hơn; nhưng tôi không dám hứa chắc rằng mình có thể chịu được Vì thế có lúc, không phải ta muốn đợi, mà là không thể không đợi - bởi vì biết rằng người có thể khiến mình thích đến như vậy, sẽ không thể gặp được người thứ hai." Anh nói: "Nhìn dòng người tấp nập qua lại, ai nấy đều vội vã, lạnh nhạt. Không ai có thể thấu tỏ chuyện cũ của người khác, không ai có thể biết được trong lòng họ, có phải cũng có một người như vậy chăng." Anh nói: "Người này ấy à, miệng nói yêu tôi, nhưng lại khiến tôi khổ sở như vậy." Anh nói: "Tôi không vô tội, nhưng cũng không có tội. Chẳng qua tôi chỉ thích một người mà thôi." Anh nói: "Em chờ anh đến năm ba mươi lăm tuổi, nếu khi ấy anh vẫn chưa quay lại, em sẽ đi tìm người khác." Tháng Ba, nước sông Tương lạnh đến thấu xương. Tháng 3 năm 2008, anh bình tĩnh mà tuyệt vọng đi về phía sông Tương. Lúc này đây, hướng chết mà sống. "Em chờ anh đến năm ba mươi lăm tuổi, nhưng em mãi mãi cũng không thể bước tới năm ba mươi lăm tuổi, vì thế, em sẽ vĩnh viễn đợi anh." Năm ấy, anh còn chưa tròn hai mươi tám tuổi. Có người đang tiệc rượu tân hôn, có người trầm mình nơi sông lạnh. Ngày 15 tháng 6 năm 2009, có người xoá ID của anh trên diễn đàn Thiên Nhai. Cũng xoá đi toàn bộ người theo dõi trên Thiên Nhai năm ấy. Lý do xoá: Người đi cũng đã đi rồi, hà tất phải quay đầu nhìn lại. Từ nay về sau, anh ấy đã thực sự biến mất, một chút dấu vết cũng không còn. Ngày 26 tháng 5 năm 20015, Nam Khang Bạch Khởi ba mươi lăm tuổi. Lúc đó, anh của tuổi hai mươi bảy, có còn mang theo khuôn mặt hai mươi bảy tuổi năm ấy, ở Hoàng Tuyền chờ người kia đi qua? Sau khi anh qua đời, sao sáng đầy trời, núi sông cô quạnh. Nam Khang, qua ba mươi lăm tuổi, anh đừng đợi nữa... Luôn có người muốn làm một chú cá voi, khi sống vĩ đại cao lớn, khi chết dịu dàng trầm mặc.(**) Anh xem, lời nói ấy có quen thuộc không chứ, Nhưng mà, anh sẽ không lên tiếng nữa phải không. Bờ Sông Tương nơi anh gieo mình xuống, chính là quên lãng Thành kính biệt ly, trên mặt sông, là linh hồn của ai... Hy vọng rằng anh, rời xa trần thế, cũng là tân sinh (***). ___ (*) Nguyên văn là 祭南康白起 : Tế/ viếng Nam Khang Bạch Khởi, nhưng mình không muốn dùng từ nào trong hai từ ấy nên chỉ đề tên anh, là "Nam Khang Bạch Khởi". (**) Khi một con cá voi rời bỏ sinh mạng giữa chốn đại dương, xác của nó sẽ dần chìm vào đáy biển, tạo ra một hệ sinh thái hoàn chỉnh kéo dài mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm nhằm duy trì sự tồn tại cho hơn trăm loại sinh vật không xương sống. Nó trở thành một ốc đảo ấm áp nhưng đầy cô độc sâu nơi đáy biển, đây là sự dịu dàng cuối cùng mà nó lưu lại cho đại dương mênh mông. Các nhà sinh vật học gọi quá trình tử vong này của cá voi với một cái tên đầy bi tráng: Kình Lạc - Whale Fall. (Via: Linh Lung Tháp) (***) Tân sinh: Cuộc sống mới/ sinh ra lần nữa. Via lofter: 陌川 | A Giác Ảnh Rùa chụp, Đà Nẵng 2019.
__
Facebook: https://www.facebook.com/niemhoavitieu2508/
Instagram: https://www.instagram.com/_satohsai/
147 notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Text
Tumblr media
“Rất nhiều người cố chấp khắc ghi kí hiệu không thể xoá mờ trên thịt da. Bởi vì sự tuyệt vọng tới từ sợ hãi bị lãng quên. Hay là đơn giản bởi vì muốn mang theo kí ức của bản thân, phiêu bạt chân trời góc bể.
Một người có kí ức, thì dù một mình độc hành, cũng sẽ không cảm thấy quá đau khổ. cậu nói như vậy.
Nhưng anh lại bảo.
Một người mang trên mình quá nhiều vết thương và kí ức mà bản thân không nỡ xóa đi, nhất định sẽ là một người rất đau khổ.”
- (trích) Cá Hồi | Giác - 犀牛
137 notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Text
Tumblr media
Càng trưởng thành tôi càng cảm thấy, cùng ai đó thản lộ cõi lòng, là một việc vô cùng mạo hiểm.
( weibo | A Giác )
______
Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
Instagram : https://www.instagram.com/xiaoxiniu_/
60 notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Photo
Tumblr media
Thứ có vận tốc nhanh nhất trên thế gian không phải ánh sáng, cũng không phải dòng điện, mà chính là nỗi nhớ của chúng ta. Một khi bắt đầu, muôn sông nghìn núi, chỉ có nhớ thương, thương hải tang điền.  
( weibo | Giác - 犀牛 )
____________________
Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
Instagram : https://www.instagram.com/xiaoxiniu_/
223 notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Note
Em nhớ hồi rồi em có đọc những gì Sai viết. Em cứ nhớ mãi về Chiếu và bạn của cậu ta. Tiếc là không còn có thể đọc được nữa.
Sai vẫn còn giữ một truyện ngắn của Chiếu trên wattpad, tựa là “tớ mãi mãi đợi cậu” nè.
12 notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Photo
Tumblr media
“Dù cho thế giới xung quanh thật phức tạp, cũng phải bảo vệ thật tốt tấm lòng ấm áp và sáng trong. Dẫu cho cuộc sống sau này có ra sao, cũng đừng quên cần phải mỉm cười. Hi vọng bạn có thể trở thành mặt trời của chính mình, không cần dựa vào ánh sáng của bất kì ai khác.”
weibo | A Giác
305 notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Photo
“Phương Bắc phương Nam” phát hành toàn quốc.
Link đặt sách:
Fahasa: https://bit.ly/2C81Lom
Tiki: https://bit.ly/2prAzOQ
Tumblr media
“Nhiều năm sau, khi đã thực sự trưởng thành, chúng ta đã thôi không còn khát cầu tình yêu. Nhưng vẫn hoảng sợ tịch mịch.
Khoảnh khắc đó. Cô đơn đến vô cùng.”
| Phương Bắc phương Nam - Satoh Sai aka Giác |
Instagram : https://www.instagram.com/_satohsai/ Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
1K notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Photo
Tumblr media
Lúc bắt đầu viết tác phẩm này, là lúc mùa xuân vừa đi qua.
Còn nhớ rằng, đó là khoảng thời gian rất chìm đắm. Ánh nắng và mùi đất ẩm sau mưa rất nồng, khiến cho người ta chỉ muốn ở lì trong nhà. Mất ngủ kéo dài. Không tìm được phương thức giải tỏa triệt để. Cảm giác bất an và chán nản đè nặng trong lòng. Thời gian đó, hình như không hề kết giao thêm một người bạn nào. Giao tiếp rất ít. Có lúc không biết nên làm gì, chỉ có thể không ngừng thao tác gõ phím. Viết rồi xóa, viết rồi xóa. Từng cảm thấy rằng, đây là một việc làm vô ích mà bất lực.
Thế nhưng, đó cũng chính là nỗ lực viết ra và trút bỏ.
Qúa trình này kéo dài không lâu. Từ khoảng đầu năm 2017, cho tới tháng 10 năm 2017. Một tập gồm mười truyện ngắn. Hầu hết viết không có chủ đích. Chỉ là một dạng vượt thoát và cố khiến cho bản thân cảm thấy thoải mái. Khi tâm tình ổn định, liền định đoạt cho câu chuyện một cái kết. Hạnh phúc hay lìa xa. Dừng lại nắm tay một người, hay là cứ lang bạt mãi mãi. Tất cả đều nằm trong lựa chọn bản thân có thể quyết định được.
Thời gian đối với tôi hiện tại mà nói, chỉ là một con số để thuận tiện cho việc cộng trừ và ước lượng. Cảm giác xa xôi hoang vắng. Không nhớ nổi các sự việc từng xảy ra nằm ở mốc thời gian nào. Phải viện tới sự trợ giúp của lưu trữ điện tử. Nhờ có sự ra đời của cuốn sách này, một lần nữa, tự tay mở ra kho lưu trữ và bắt đầu mường tượng lại quãng thời gian ấy. Đó là một căn phòng. Cửa sổ buông rèm kín mít. Điều hòa luôn duy trì ở mức 27 độ C. Âm nhạc lúc đó nghe, hẳn là của Tiết Chi Khiêm hoặc Arvil Lavigne. Đó là thời gian sáng tác khỏe nhất. Ý tưởng và câu chữ tuôn chảy không ngừng. Cảm giác u uất và cô độc như được sinh mệnh ôm ấp. Trong bóng đêm, nở rộ thành từng đóa hoa thơm ngát. Tâm tình khi ấy thường xuyên mất ổn định. Khi ở một mình, đọc văn của An Ni Bảo Bối, Thái Trí Hằng, Bạch Lạc Mai… có lúc rơi nước mắt mà không rõ vì sao. Trong lòng có lúc cảm thấy nặng nề, có lúc lại nhẹ bẫng.
Càng về sau, càng cảm thấy những câu từ viết ra, đã vơi bớt sự chán nản và mỏi mệt. Cũng bắt đầu nhìn ngắm thế giới với ánh mắt dịu dàng và sáng trong.
Tuy rằng trong “Điều chưa kịp nói”, chuyện phiêu bạt và chia li vẫn là hai chủ đề chính. Thế nhưng luôn tin rằng, đây tuyệt đối không phải một tác phẩm tuyệt vọng. Chẳng qua chỉ là kết thúc để bắt đầu mà thôi.
Vì thế, những truyện ngắn trong tác phẩm này, được sắp xếp theo một mạch ý thức. Giống như một đường hầm. Bóng tối rất rộng. Nhưng dù đi một mình hay có bạn đồng hành, chỉ cần kiên trì, sẽ tới được điểm cuối ở phía bên kia. Cuối cùng nhìn thấy ánh sáng và trời xanh.
Hi vọng rằng, cuốn sách này có thể bầu bạn cùng bạn, khiến cho bạn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Link đặt sách: Tiki: https://tiki.vn/dieu-chua-kip-noi-p31952092.html?spid=32218436 Fahasa: https://www.fahasa.com/dieu-chua-kip-noi.html
29 notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Text
Tumblr media
“...em sẽ cứ nhớ mãi ngày hôm đó, anh từ phương xa tới tìm em. Ánh mắt trong veo như bầu trời đầy nắng, không một gợn mây.
Lúc đó là mùa hạ.
Trên người anh có hơi thở của phương Nam. Ấm áp mà sạch sẽ.
Khiến em không nỡ lòng quên đi. Dáng vẻ khi đó của anh.
_
"dáng vẻ khi đó của anh
ghim vào lòng em một dấu vết chí mạng."
( Satoh Sai - Giác 犀牛 )
__
Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
Instagram : https://www.instagram.com/xiaoxiniu_/
94 notes · View notes
satohsai · 5 years ago
Note
Sai thu "Độc thoại" bằng dụng cụ gì thế ạ? Tớ nghe không có tạp âm, sướng rơn quá...
Tớ thu bằng điện thoại thôi ấy...
3 notes · View notes
satohsai · 6 years ago
Photo
Tumblr media
đôi mắt dịu dàng của em khiến tôi yêu thương biết mấy dẫu cho trái tim bị dằn đến nát bấy cũng chẳng muốn buông tay.
Tumblr media
Luôn rất thích âm nhạc, thích cảm giác làn sóng của chúng nhấn chìm mình khoái cảm khi bị âm thanh bủa vây Cùng với cái chết gần trong ngang tấc Khoảnh khắc đó, mọi phiền não đều trôi dạt ra xa.
Tôi hốt hoảng ngắm nhìn dáng hình người hiện lên mênh mang, mỉm cười rồi tan biến.
\
Người nói, chúng ta phải sống thật tốt. Nhưng là, dưới ánh mặt trời, tôi vẫn cảm thấy rất lạnh nước mắt cũng rất lạnh đóng băng trên gò má tôi chật vật lau đi ước gì nhìn kĩ người thêm chút nữa.
Ánh sáng chói loá khiến mắt tôi như mù loà. Người đi mất rồi chỉ còn ghi nhớ được bóng lưng.
/
Biển xanh rất sâu lại cũng rất lạnh Nếu như trốn chạy tới đó ngay cả ánh mặt trời, hình dáng ra sao nhiệt độ thế nào, cũng sẽ bị lãng quên.
\
Nhưng chạy tới đâu để quên đi được người
|
Tôi cũng không biết nữa.
Tumblr media
đã rất lâu rồi, em cứ mù quáng tin tưởng anh sẽ quay về. thân thể em lay động trước gió như một cành khô em vươn tay ra chẳng chạm được nước mắt mà lòng vẫn đau như dao cắt đau tới ứa cả tim gan.
Tumblr media
Có lúc cảm thấy, thế giới thật sự quá hỗn loạn Dấu vết của khói bụi và thời gian in hằn lên dáng vẻ của em Sau này, anh sẽ biết, em đã đi rất nhiều nơi, chỉ để chờ được anh. / Đợi anh ở phương Nam nắng gắt, bốn mùa không thấy được tuyết rơi. Đợi anh ở phương Bắc rét lạnh, bầu trời xanh biếc như biển lạnh Đợi anh từ khi còn trẻ, cho tới khi về già. | Em đợi anh về nhà.
Tumblr media
Chúng ta nói rất nhiều hứa hẹn đủ điều cuối cùng, vẫn mỗi người một hướng. / Trong đêm tối, nước mắt của em rơi trên bờ vai anh tan đi trong thinh lặng. Em nói, chúng ta phải thế nào mới phải. / Anh ngắt một đoá hoa cài lên mái tóc của em Em mỉm cười khe khẽ dấu vết của khổ đau sụp đổ như một phế tích. / Dường như nước mắt, chỉ là ảo giác tình yêu chỉ là hư ảnh lời tạm biệt dịu dàng anh nhìn bóng em khuất ở phía xa. Gió xuân ấm áp thổi bay cảnh vật trước mắt giọt lệ nóng hổi lăn trên gò má dấu vết không người hiểu lạnh lẽo như vậy em có chứng kiến hay không?
Tumblr media
Kí ức như gió thoảng qua đôi bàn tay cứ trôi tuột đi chẳng níu lại được gì. Em cất giữ rất nhiều thứ đoạn thời gian vụn vỡ đó hoá ra bản thân đã từng có lúc, có thể nói yêu rất nhiều lần. / Anh dường như là ảo giác xuất hiện trong sinh mệnh của em nói lời từ biệt dịu dàng chẳng hẹn ngày gặp lại. / Nơi ánh nắng chiếu qua đó là nơi anh từng nằm Em vuốt ve nó nhẹ nhàng áp má ấm áp như vậy giống như nhiệt độ của nước mắt. Em nghĩ rằng, trong phút chốc, bản thân đã quyết định, không còn đau lòng nữa. / Tình yêu là một canh bạc chúng ta đều thua cược rồi liệu còn có thể trách ai…
Tumblr media
Thỉnh thoảng, có ảo giác rằng, hơi ấm của người vẫn vẹn nguyên lưu luyến giữa những kẽ tay Quấn quýt không xa rời. / Năm đó, chúng ta còn rất trẻ Khi chia tay, luôn là vừa nói vừa khóc như muốn trút cạn nỗi lòng lại cũng như phương thức níu kéo ấu trĩ vọng tưởng rằng, có thể khiến đối phương hồi tâm chuyển ý, Sau đó vĩnh viễn bên nhau. \ Từng là người rất tươi sáng như vậy hồn nhiên chạy nhảy dưới ánh mặt trời Kết quả lại cuộn mình trong bóng tối một mình lắng nghe tiếng mưa rơi. Tình yêu làm cho chúng ta nở rộ cũng làm cho chúng ta héo tàn. Khi người đi rồi, dấu vết xa hoa đó chỉ còn là vết thương. | Người có thấy không, chúng ta bầu bạn vài năm, cuối cùng lại thành tương tư một đời.
Tumblr media
Những lá thư em viết đã rất lâu rồi anh không mở chúng ra. / Đoạn thời gian đó, sinh mệnh tựa như bị rút cạn Cũng giống như việc, trầm mình dưới biển sâu chẳng thiết cả hít thở. Làn nước xanh thăm thẳm có thể khiến cho người ta cảm lạnh. Nhưng lại cũng vừa vặn, che đi sự yếu ớt của anh. / Trời xanh hư ảo, nắng vàng ấm áp Lại chẳng nhìn thấy em. Ánh mặt trời khiến mắt anh buốt nhói Chẳng cách nào khác, đành lẩn trốn trong bóng đêm. \ Em hỏi, Ở nơi đó thế nào. Anh chỉ đáp, rất tốt. / dù có rơi nước mắt, cũng sẽ không ai biết \ bao gồm cả em.
Instagram : https://www.instagram.com/_satohsai/
Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
ᴘʜᴏᴛᴏɢʀᴀᴘʜᴇᴅ ʙʏ Charlotte Curd https://www.charlottecurd.art/ sʜᴇᴀ
1K notes · View notes
satohsai · 6 years ago
Photo
Tumblr media
“Trên đời này, điều tuyệt vọng nhất không phải là chờ đợi; mà là không còn cách nào chờ tiếp được nữa.”
( weibo | A Giác )
Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
Instagram : https://www.instagram.com/xiaoxiniu_/
204 notes · View notes
satohsai · 6 years ago
Photo
Tumblr media
“Cá nói, cậu không thấy được nước mắt của tớ, bởi vì tớ ở trong nước. Nước lại nói, mình có thể cảm nhận được cậu đang rơi lệ, bởi vì, cậu ở trong lòng của mình.”
( weibo | A Giác )
Facebook : https://www.facebook.com/satohsai2508/
Instagram : https://www.instagram.com/xiaoxiniu_/
743 notes · View notes