Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Vô tâm
Ngày xưa mình được nghe rất nhiều những lời bào chữa hay lời xin lỗi xuất hiện từ vô tâm. Nghe nhiều đến nỗi mình còn còn bị bình thường hóa, hiển nhiên hóa từ này, mình còn coi đây là một dạng tính cách nữa.
Nhưng mà ấy, hồi trước mình chưa có con mình chẳng bao giờ để ý sự an toàn của các em bé. Từ hồi có con thì mình để ý con va đầu vào bàn, bị muỗi đốt, bị ngã, bị kẹt vào thang máy... thậm chí còn quan tâm cả những em bé học cùng con mình :) Vậy hồi trước chắc mình vô tâm với các em bé quá.
Bạn chồng mình thường xuyên quên lời hứa với mình, những việc mình nhờ cũng hay quên đặc biệt là ngày xưa ấy, chả nhớ cái gì mấy· Mình xưa đã bị đau khớp chân, đẻ xong thì coi như đau khớp cả người, trời mưa ẩm là thôi luôn, mình có nói mấy lần nhưng bạn í cũng chả để ý lắm. Có hôm cũng thời tiết khắc nghiệt ý mình lại than đau, bạn ấy bảo mình bị giống hệt chị Khanh sếp bạn ý, ý là bạn ấy nhớ bệnh của sếp và thấy mình có triệu chứng giống vậy. Bình thường thì bạn ấy cũng chả đả động việc đau xương khớp này của mình. Mình cũng bị đau bụng kinh ghê lắm mà lúc đau bạn ấy cũng chả chủ động hỏi han mua đồ ngọt hay pha nước ấm cho mình.
Hồm trước bạn ấy cũng kể hay phải mang áo cho chị sếp để quên lúc họp, lần nào cũng thế. Mình nghe cũng hơi bất ngờ vì bình thường đi đâu với nhau toàn mình lo trước lo sau chứ cũng không phải bạn ấy chăm sóc mình. Hôm sau hôm í thì mình có đứng ăn trong bếp, bạn ấy có lấy ghế cho mình ngồi vì thấy mình đứng
0 notes
Text
Tôi là ai?
Ngày xưa cái hồi mà đau khổ, vật vã với cuộc hôn nhân và tình yêu rồi lại chới với trong sự nghiệp và tài chính, mình hay nghe podcast của thầy Minh Niệm với mục đích để không còn cảm thấy hoang mang, đau khổ nữa, giống như là mình đi tìm một điểm tựa vậy. Thầy thường nhắc đến cụm "quay vào trong tìm lại chính mình". Hồi đấy mình cũng hoang mang lắm, đang đau khổ mà nên không hiểu dứt khỏi đau khổ thế nào, làm sao để có thể bình yên trong tâm hồn, cho đến bây giờ thì cảm thấy cứ cố đi qua thôi, nói nghe có vẻ dễ ta nhưng quy luật tự nhiên vốn là vậy, đau khổ thì cần thời gian phục hồi, không ai mà khỏi bệnh ngay ngày một ngày hai cả.
Rồi lại loay hoay với cụm " tìm lại chính mình", vậy mình là ai? Mình là ai mình còn chả biết vậy sao mà tìm. Rồi lại loay hoay tự tìm hiểu tại sao mình đau khổ, tại sao mình lại cư xử như vậy, tại sao chuyện này chuyện kia lại khiến mình đau khổ, một mớ bòng bong. Tất nhiên bây giờ là một mớ nhỏ hơn :)
Hồi đấy còn nghe bác Trịnh Lữ, bác cũng nói về tìm mình nhưng bác nói tìm mình là phải hướng ra ngoài, tìm vào bên trong thì thấy cái gì. Mình tết 2025 này lại nghe lại một podcast của bác, bác vẫn khẳng định "mình là mình đây chứ mình còn ở đâu nữa mà phải tìm", "bác không thấy ích kỷ là xấu, phải biết lo cho mình trước chứ mới lo được cho người khác, người xưa vẫn vậy mà, sao phải làm quá lên chuyện yêu bản thân."
Đến bây giờ mình mới ngẫm ra "À, mình vẫn là mình, mính chính là mình" và khi gặp các sự kiện, con người, sự vật ngoài kia, mình có những phản hồi, phản ánh từ đó mình hiểu mình là ai. Còn với việc quay vào bên trong chi đơn giản để nhấn mạnh đau khổ, tổn thương này không phải là mình, nó chỉ là một trạng thái, và khi chữa lành xong mình lại là mình hoặc thực ra mình đã là một mình mới. Thực chất đây có thể là một cách ám thị để con người ta sống tích cực và hướng thiện.
Có thể suy ngẫm này chẳng có gì mới mẻ với nhiều người nhưng trong giây phút này mình ngộ ra rằng, mình đang là mình, mình chẳng cần cố gắng loay hoay tìm mình qua những bài test hay qua những cuốn sách,.. Hãy sống bằng trái tim chân thành và trải nghiệm cuộc sống này, tiếp tục hoàn thiện bản thân, MÌNH VẪN LUÔN LÀ MÌNH
0 notes
Text
Con cái là phiên bản đặc biệt của bố mẹ
Hôm qua em bé nhà mình đòi đánh răng cho mình, em bắt chước y hệt mình cách mình dỗ em đánh răng. Em nói Mèo của mẹ đánh răng nào! Không đánh răng là sâu răng bây giờ! Nhổ nước ra nào không tát bây giờ. Em bé cũng học bố cách mắng con chó, học bố ngồi vắt chân xem điện thoại, học bố làm việc. Mình cũng tự giật mình vì không biết từ khi nào em bé đã nhớ, học và làm những cử chỉ, hành động, lời nói y hệt bố mẹ và mình cũng thầm cảm thấy câu nói : "Cách tốt nhất để dạy con chính là trở thành tấm gương cho chúng nó" thật đúng làm sao. Tự nhiên cảm thấy phải chấn chính lại bản thân hơn, cẩn trọng trong cách cư xử, trong lời ăn tiếng nói hơn, không muốn em bé sao chép những điều xấu vào bộ não em
Thực ra mình cũng tự nhận ra được có rất nhiều hành xử của mình trong vố thức giống hệt như bố mẹ. Có lẽ đó là bằng chứng hùng hồn nhất khi người ta nói một người nào đó không thể từ chối cội nguồn của mình. NHƯNG chúng ta có thể sửa đổi bản thân, để mình tốt hơn, để con mình tốt hơn.
Mình từng nghĩ có con là phương pháp rèn luyện tính kiên trì, tình yêu thương và nhân tính một cách trực quan và khắc nghiệt nhất. Và bây giờ mình còn nhận thấy có con còn là cơ hội để mình tự nhìn lại mình và sửa mình. Có con quả là một điều tuyệt vời trên cõi đời này.
0 notes
Text
Dư âm cảm xúc
Hôm nay tâm sự với một người em mới quen về câu chuyện mình đã trải qua 2 năm vừa qua, về quãng thời gian với những sự kiện về bố mẹ chồng, chồng trong khoảng thời gian mình bầu và sinh con. Lúc kể lại mình không còn đau khổ hay đau đớn như hồi đó nữa nhưng vẫn bực mình, đặc biệt rất tủi thân và chủ yếu là vì biết rằng chồng mình sẽ không bao giờ có thể hiểu hết sự tủi thân của mình. Em í có nói chị thật dũng cảm, đứng lên trải qua tất cả những điều ấy, mình nghe xong cũng thấy thật xúc động. Thu Hương cũng từng nói với mình, chị quá là mạnh mẽ luôn. Mình cũng từng muốn chia sẻ điều này với chồng để chồng có thể hiểu những sự ấm ức và sự gồng lên của mình, đã cố rất nhiều nhưng cũng khá bất thành và giờ mình đã nghĩ khác.
Mình hãy luôn tự nhắc nhở 2 năm qua mình đã rất siêu, rất mạnh mẽ, rất giỏi. Nhìn bên ngoài dường như mình đang lùi bước, không còn công việc ổn định, không còn thu nhập tài chính nhưng thực chất mình đang xây dựng nội lực để tiến về phía trước. Mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, nhìn đời sắc sảo hơn. Mình cố gắng trau dồi chuyên môn sâu sắc hơn. Hai năm qua, mình đã có thêm trong đời mình một em bé quá ư là đáng ghét, hiểu hơn về bản thân và suy nghĩ cởi mở hơn. Thậm chí hiện tại mình còn đang học vb2 và mình học cũng khá oke, chồng mình cũng không còn như 2 năm trước, vậy tại sao mình cứ nghĩ mình thất bại?
Mình đã trải qua được 2 năm kinh khủng ấy một cách mạnh mẽ và trọn vẹn. Mình vẫn luôn giỏi giang như thế mà! Sao phải lấy người khác làm tiêu chuẩn rồi tự làm khổ mình vậy!
Em bé cũng khen chị giỏi thật đấy và mình giỏi thật mà, mình học hành từ trước đều rất oke. Đừng chỉ đo đếm mọi thứ bằng tiền và bị quấn vào những tiêu chuẩn của xã hội. Cứ mạnh mẽ, chân thành, giữ trọn vẹn sơ tâm tiến về phía trước như thế nhé!
0 notes
Text
Về mối quan hệ
Hôm nay mình đọc được một câu trong cuốn sách như sau: " để xây dựng mối quan hệ thân thiết và chân thành giữa người với người, chúng ta phải thể hiện không chỉ hình ảnh hoàn hảo mà cả những khuyết điểm của bản thân. Khi chỉ thể hiện những gì bản thân muốn thể hiện, mối quan hệ không thể tiến xa thêm được nữa."
Vậy là những trận xô xát, cãi vã giữa hai cá thể trong một mối quan hệ bất kỳ là điều không thể tránh khỏi ấy là vì khi ấy ta đang phơi bày sự trần trụi nhất, bộ mặt thật của nhau ra để cư xử với nhau. Đó cũng là sự thử thách, sàng lọc để hai con người có thê tìm cách sống chung với nhau. Vậy cãi nhau đâu đáng sợ, đó chỉ là quá trinh tự nhiên để dung hòa mà thôi. Một mối quan hệ không bao giờ có xích mích, cãi nhau mới thật đáng sợ! Bởi vì nó không chân thật!
Vậy thì sau mỗi lần cãi vã ta không nên sợ hãi hay tìm cách tránh né xung đột hay đàn áp đối phương mà hãy nhìn nhận cách phản ứng của đối phương và mình trước sự việc xảy ra xung đột và xung đột, nhìn nhận đối phương và mình có cá tính thế nào, có thể thay đổi hay dung hòa với nhau thế nào
Cãi vã trong một một mối quan hệ KHÔNG HỀ ĐÁNG SỢ. Những người vì cãi vã mà chia ly chính là sàng lọc tự nhiên về nhân cách, đạo đức, tư duy logic và tình yêu thương dành cho nhau

0 notes
Text
Nhìn lại mình từ những người xung quanh
Mình nhận ra mình có cái kiểu tự ái vô cớ (vẫn chưa tìm ra được là do đâu) xen lẫn cả chút "mọi thứ phải theo ý mình" + một xí vô lý. Như kiểu là mình nhờ ai làm gì cho mình mà họ không làm luôn hoặc không làm theo ý mình là mình dỗi, không thèm nhờ nữa và cáu kỉnh, bực mình trong lòng. Tính này mình thấy giống y mẹ, cụ tỉ là hôm nay có một câu chn ntn:
Mình đang tập thể dục thì mẹ gọi zalo nhờ đưa ra chỗ đăng ký xe máy, mình hỏi mẹ có phải luôn không thì mẹ không nói rõ gì xong cúp máy đi sang nhà mình bảo người ta bảo ra luôn người ta hướng dẫn. Thì mình đang tập còn tầm gần 20 phút nữa nên bảo mẹ chờ tý con tập xong con đưa mẹ đi. Mẹ cũng oke xong mình bảo mẹ ngồi chờ xong trông mẹ rất khó chịu, lúc mình tập cũng còn 30s động tác cuối thì mẹ đứng lên xong mình hỏi mẹ đi đâu đấy, còn cần con đưa nữa không thì im im không nói gì xong mình gặng hỏi thì bảo tự tìm cách đăng ký xe máy.
Từ góc nhìn của mẹ thì việc của mẹ là quan trọng, phải ngay và luôn vì người ta bảo thế, mẹ không đi được thì mẹ mới phải nhờ và việc mình tập thể dục là không quan trọng, mình làm hỏng việc của mẹ và mẹ khó chịu
Từ góc nhìn của mình thì mình mãi mới lấy được động lực tập thể dục và chỉ muốn tập liền mạch cho xong, với cả tầm giờ này ra khéo người ta nghỉ trưa để đầu giờ chiều qua còn oke hơn chứ mình không nghĩ là không đưa mẹ đi, với cả lúc ấy mình đang mải tập không thể bàn thêm với mẹ chuyện đấy thì mình cũng thấy chuyện của mình quan trọng vậy
Mình rút ra được hai điều:
Khi nhờ ai đó (bất kỳ ai) làm gì cho mình thì mình hãy hiểu là đang làm phiền cái nhịp bình thường của người ta, mình thấy việc của mình quan trọng thì việc của người ta cũng quan trọng vậy. Nếu chuyện gấp thì nói rõ là muốn được làm ngay bây giờ và theo cách nào nếu cần và hoan hỉ thôi, đồng thời cũng dự trù tình huống phải tự nghĩ cách và hoan hỉ với điều đó, ai cũng có cuộc sống của mình mà.
Tương tự, khi ai đó nhờ mình làm gì thì mình cũng đặt ra một ranh giới cho bản thân và thứ tự ưu tiên. Mình không cần suy nghĩ sợ làm mất lòng người ta rồi gạt bỏ hết mọi việc của mình để giúp đỡ người ta trừ trường hợp đặc biệt hoặc cấp thiết. Việc của người ta quan trọng thì việc của mình cũng quan trọng mà
0 notes
Text
Đọc tin nhắn bạn trình bày khoe sự khổ, khoe sự nhục, thì m cảm thấy rằng :
Bạn cũng có coi bạn ra cái gì đâu?
Bạn còn đối xử tệ với bản thân cơ mà ?
Khổ nhục đâu đổi chác tình yêu và sự tôn trọng được ?
Khổ nhục kế có thể thu hút sự thương hại, sự thương hại có thể đem lại lợi ích một tgian ngắn nhưng con người không sống đời ở kiếp với nhau bằng lòng thương hại được.
Muốn được yêu thì phải yêu chính mình và làm mẫu cho họ.
Muốn đc tôn trọng cũng thế.
Không thể tự hành hạ bản thân rồi mong người ta đối xử với mình như cành vàng lá ngọc, phi lôgic!
Không thể sủa gâu gâu kêu meo meo rồi mong thế nhân coi mình là con người.
Không thể sống như osin rồi kỳ vọng ng ta đối đãi mình như quý phu nhân.
Mọi việc không phải "do mình" mà ra hết, nhưng lý do thì đều là "từ mình" mà ra bạn ạ.
0 notes
Text

Lại một sự chia sẻ làm mình xúc động trong khoảng thời gian mênh mang, vô định này, cảm thấy mình chưa có gì và làm được gì cả
0 notes
Text
Hôm nay nghỉ giải lao ra ngoài xem một vid về một bà mẹ tầm 70 tuổi đẻ được 4 cô con gái, vì không có con trai nên nuôi đứa con gái út như con trai, để đầu đinh đến tận khi học đại học, cấp 2 và 3 đều không mua áo lót và băng vệ sinh cho con dùng. Cô con gái ấy thời điểm lên chương trình trước đó 2, 3 tháng mới nhận thức được là mình là con gái chứ không phải con trai. Người mẹ nói không sinh được con trai, bị mẹ chồng nói ra nói vào áp lực của bà ấy cũng rất lớn. Lúc ấy mới cảm thấy đẻ con không chỉ cần mỗi tiền mà còn cần văn hoá, sức mạnh nội tâm, nhận thức đúng đắn nữa. Nếu tình yêu thương con mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn, nhận thức được quyền con người, có lẽ bà ấy sẽ không làm như vậy. Tự nhiên ngước lên thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, thế giới thật rộng lớn, hy vọng bản thân có thể ngày càng rộng lớn hơn

0 notes
Text
Không chụp lại bức hình hôm nay ăn nhưng bữa ăn hôm nay mình khá là bực. Chuyện là mình gọi một phần cơm nhưng lúc ra thanh toán thì hoá đơn của mình chênh 20k. Mình hỏi thì các bạn ấy bảo kim chi tính thêm tiền, mặc dù rõ ràng kim chi ấy mình ko hề gọi, các bạn ấy tự mang ra và không hề giải thích gì thêm. Lúc mình nói mình không gọi thì các bạn ấy bảo chị ăn rồi đúng ko ạ và chỉ nói bạn nhân viên quên giải thích. Có nhiều hàng ăn có cho đồ ăn kèm và canh nên mình mới không nghĩ nhiều. Mình vẫn thanh toán đủ tiền nhưng cảm giác bị lừa rõ ràng luôn. Mình sẽ không bao giờ quay lại quán đấy nữa. Bảo sao khách vắng teo, cũng phải có lý do cả. Nhưng thôi mình không phải là người có lỗi trong trường hợp này nên mình không nên vì một chuyện kp do mình gây ra mà mất một ngày vui vẻ. Mình ko cần phải chịu trách nhiệm cho việc này nha. Lần sau học thêm bài học để mấy đứa tiểu nhân như này không lừa đc mình nữa
0 notes
Text
"Câu hay nhất về bất hạnh mà tôi từng bắt gặp trong một bộ phim là: One day you'll see that every wrong thing in life was right. Dịch sát nghĩa nhất với văn cảnh lúc ấy sẽ là: Đến một ngày cậu sẽ thấy tất cả mọi điều bất hạnh trên đời xảy ra đều có lí do. Sau cùng, mọi thứ sẽ được đền đáp.
Đến một ngày tất cả chịu đựng của bạn sẽ trở nên có ý nghĩa. Đừng bỏ cuộc trước thời điểm ấy."
-mình copy lại từ fb 1gocthenhthang
Chỉ muốn ghi nhớ câu nói này trong thời điểm này, là niềm an ủi, cũng là động lực bước tiếp. Hy vọng sau này nhìn lại mọi thứ thực sự đã đúng sau ngần ấy cái sai.

0 notes
Text
Dạo này tâm trạng không được ổn định, lúc nào cũng cảm thấy mông lung, trống rỗng. Không biết mọi thứ sẽ đi về đâu, không biết nên đi tiếp con đường này hay dừng lại, liệu cứ đi tiếp thì có được gì không. Lại cảm thấy bản thân không đủ giỏi, không đủ thông minh, mọi thứ rất chật vật. Nhưng nghe được bài hát này lại muốn tiếp tục cố gắng, sống một cuộc đời thật trọn vẹn
2 notes
·
View notes