Text
em mang tim mình soi dưới ánh nắng. tim trong suốt, vì tất cả máu đã đổ vào tình yêu anh.
0 notes
Text
em ước mùa hè sẽ quay về với em. mùa hè lần đầu mình gặp nhau, lần đầu mình yêu say đắm. mùa hè trải dài những vạt nắng rát đôi vai nhưng em vẫn yêu. em yêu anh cũng như em yêu mùa hè.
là em mù quáng, hay dại khờ ? có phải em đang chôn chặt mình trong ngôi mộ ái tình ? em đang giết chết mình, giết chết cuộc tình của chúng ta. em chưa từng một lần muốn làm điều ấy, nhưng vô tình hay cố ý em cũng đã làm rồi. em chẳng muốn đâu chuyện tình mình rơi xuống bờ vực tăm tối. em chẳng muốn đâu cái mầm phân li nảy nở trong lòng đôi ta.
em ước mùa hè mà lần đầu mình gặp nhau quay về với em. để đôi mình yêu lại từ đầu, làm lại tất cả những gì mà chúng ta đang hối tiếc. em ước, dù cuộc đời chẳng có "ước gì" và "giá như"...
2 notes
·
View notes
Text
Đôi khi mình chếnh choáng, mình muốn buông xuôi trên chính con đường đã được vạch sẵn, mình thử nhìn về tương lai, nó xa xôi và mù mờ. Có khi lại chẳng rõ mình cố gắng thật nhiều để làm gì? Để vui lòng ba mẹ hay để người khác nhìn vào và ngưỡng mộ về mình? Không, mình không thể làm được những điều lớn lao ấy, nhưng mình cũng có ước mơ, có lý tưởng cao đẹp của chính mình, có lẽ mình đang cố gắng vì điều đó, và...mình nên cố gắng vì điều đó. Mình chưa từng thật sự yêu thương bản thân, mình cũng chẳng dám làm gì để giúp cuộc đời mình. Từng ngày trôi qua, ngoại trừ cố gắng thật nhiều mình chỉ biết vẽ ra một tương lai tối tăm nếu mình thất bại sẽ ra sao để tự động viên chính mình. Mình sợ thất bại, mình sợ phải đi con đường quá gập ghềnh cản bước mình chạm tới tương lai, nhưng lại chẳng dám làm gì, vì mình hèn nhát và yếu đuối, chẳng bao giờ có sự bức phá... Sớm muộn gì cuộc sống mình cũng phải thay đổi, mình sợ mỗi ngày qua đi, mình sợ mình không thể chống chọi được với những giông tố mà cuộc đời ban cho, và còn muôn vàn nỗi sợ khác dường như đang khiến mình chùn bước..
Ước gì cuộc đời nhẹ nhàng hơn thì tốt biết mấy...
2 notes
·
View notes
Text
"TẬP YÊU NHỮNG THÁNG NĂM BÌNH AN"
"Bình an" đối với mình mà nói có lẽ là khoảng thời gian đẹp đẽ này đây. Là những ngày tháng dù chật vật với núi bài chưa xong nhưng vẫn có lũ bạn cạnh bên vui đùa, sẻ chia. Dù vụng về trong cách thể hiện tình thương, nhưng hơn ai hết mình hiểu, tình thương chúng ta dành cho nhau là thật. Những ngày tháng tuổi trẻ đối với mình, mỗi khi nhìn lại bao giờ cũng thấy thật đẹp đẽ và vui tươi, những lúc ấy mới nhận ra rằng thời điểm đó mình đã không thật sự trân trọng, mà thời gian vẫn theo quỹ đạo của nó chẳng thể quay trở lại, để rồi tất cả chỉ còn tồn tại ở miền ký ức xưa cũ. Thời gian càng trôi đi, ngưỡng cửa trưởng thành càng đến gần, mình sợ, sợ phải bước ra khỏi khuôn khổ an toàn vốn có, sợ phải chia xa khoảng trời " bình an", sợ phải cắt đứt quan hệ với vài đứa bạn thân đã từng cùng vui, cùng buồn, cùng trải qua bao thăng trầm của quãng đời học sinh.
Nhưng biết làm sao đây, " sợ" suy cho cùng cũng chỉ là một loại cảm giác, và cuộc đời là những cuộc " viễn du", thời gian khiến chúng ta không thể dừng lại trên hành trình của chính mình. Vì lẽ đó, để những khoảnh khắc đẹp đẽ sau này không còn đơn thuần là chỉ là kỉ niệm, mình quyết định " tập yêu" những khoảnh khắc ấy, để mấy mươi năm nữa nhìn lại, đó sẽ là kho báu tươi sáng hiếm hoi mà cuộc đời đã ban tặng cho tâm hồn u tối này.
1 note
·
View note
Text
Mỗi chúng ta là một nguyên bản duy nhất, mang trong mình câu chuyện của riêng, suốt đời không thể tỏ được lòng nhau.
Mình đã bao lần muốn rời khỏi đây, rời khỏi thế giới đầy những bộn bề. Có lẽ, mình quá yếu đuối để chống chọi với những bão giông của cuộc đời. Mình đã cố gắng rất nhiều nhưng chẳng thể đạt được thành tựu gì, cuộc sống của mình chỉ quẩn quanh bởi những câu từ thán phục mình dành cho người khác "Sao nó giỏi quá", " Sao người ta làm được như vậy hay thật, mình cố rất nhiều nhưng không được". Đôi lúc mình thật sự chếnh choáng, cuộc đời là biển cả mênh mông, mình là mảnh gỗ lang thang vô định, chẳng biết bản thân đang làm gì, đang muốn gì, và mình tự hỏi mình tồn tại để làm gì?
Ai đến với mình cũng cứ ca một bài ca muôn thuở rằng " bất cứ ai sinh ra đời cũng có một ý nghĩa", nhưng chính bản thân mình không nhận thấy điều gì ý nghĩa thì được tồn tại liệu có còn là một ân huệ thiêng liêng ?
Mình mệt mỏi rồi, hôm nay mình mệt thật nhiều, mình muốn giải thoát, nhưng mình sợ cái chết, cơ thể mình bị ghì chặt ở lại nơi đây, sống mãi với nỗi tuyệt vọng, áp lực bủa vây, mình sợ phải đối mặt với sự thất bại, sợ phải nhìn thấy nét mặt thất vọng, ánh mắt sầu bi của đấng sinh thành khẽ nhìn đứa con gái họ đứt ruột sinh ra trượt dài vô vọng trên con đường mà nó đã chọn, mình sợ hãi quá nhiều...
Ước gì, mình được thả mình nằm dài trên ngọn đồi mênh mông lộng gió, rũ bỏ những tiếng thở dài nặng nề..
0 notes
Text
CÁI CHẾT- MỘT DANH TỪ THẬT ĐẸP
Khi cảm thức được sinh- tử là lẽ thường của đời sống, thì tức là con người đã giác ngộ. Đồng thời cũng thấu hiểu được quy luật của vòng luân hồi: có thịnh ắt có suy, có sống ắt có chết, sự sống là không thể cưỡng cầu.
Theo một nghĩa hẹp của Darwin, tư tưởng của chúng ta- tư tưởng của một giống loài bậc cao, được lồng vào thuyết tiến hóa của chọn lọc tự nhiên là sự sống phải trả giá bằng cái chết. Khi đặt bản thân vào biên độ vĩ đại của thời gian cũng giúp ta hiểu rõ hơn vị trí của cái chết. Trong quá trình tiến hóa của con người, sự sống được sản sinh ra từ cái chết. Mỗi sự ra đi " tử tế" của một tế bào là một vị trí mới được sinh ra cho một tế bào mới. Một cơ thể không thể chứa quá nhiều tế bào, thì một hành tinh cũng không thể chứa quá nhiều sinh vật. Vì thuyết lẽ đó, cái chết là sự hi sinh, nhường chỗ cho những sự sống mới. Khi ta chết đi, cũng là lúc một hình hài đỏ hỏn đã được hình thành, là lúc một sinh mạng mới được ban cho hơi thở. Việc gì phải sợ cái chết trong khi đó là một điều cao cả?
Cái chết đẹp, vì đôi khi đó là sự giải thoát. Áp bức, bạo hành, cưỡng hiếp,... những thứ luôn âm ỉ trong đời sống mà không ai có thể hiểu rõ bằng người trong cuộc. " Tức nước vỡ bờ" là cảm thức về sự sống mãnh liệt nhất của một con người đang bị vùi dập, rẻ rúng. Những nạn nhân, chọn phản kháng, phản kháng đến hơi thở cuối cùng. Khi đó những cái chết chính là một tình thương vô song cuối cùng mà họ dành cho chính mình, những cái chết ấy thật đẹp vì đã giải thoát một tâm hồn mỏng manh luôn chịu những dằn vặt đớn đau. Khi chứng kiến, đối mặt với quy luật ấy, con người cũng dần nhận thức được tầm quan trọng và niềm hạnh phúc của sự sống.
Dù cái chết thật cao cả, thật đẹp nhưng sự sống cũng không kém phần quan trọng. Tự thuở hồng hoang, con người ta chẳng bao giờ đơn độc. Chúng ta có mối liên kết chặt chẽ và bền bỉ cùng nhau- những mối liên kết vô hình, vô dạng kết nối bao bản thể. Khi chết đi rồi, những người yêu thương ta sẽ đau đớn biết nhường nào.
Hãy để số phận quyết định cái chết, việc của cta là đừng sợ nó và sống một cuộc đời thật trọn vẹn bởi " đời đáng sống, hãy sống cho đáng đời..."
0 notes
Text
Điều ánh dương lưu luyến cuối cùng là đường chân trời màu cam. Hoàng hôn cuối ngày cứ man mác buồn một cách không thể hiểu rõ. Khi đứng trước ánh nắng chói chang nhưng không gắt gỏng buổi chiều tà, con người ta có khi nào bâng khuâng về tất thảy đời mình?
Có chứ, ánh sáng màu cam ấy huyền diệu lắm, bao nhiêu nỗi lòng cứ thế cuộn trào dâng lên từng hồi. Mình không nhớ rõ đã bao lần, sóng dâng lên long lanh tràn ra khỏi mi mắt mình dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Một mình nghĩ suy về những điều xa xôi, rồi bất chợt mi mắt ướt đẫm. Mình chẳng hiểu rõ, điều gì đã làm mình như thế. Có lẽ, trước vẻ đẹp tuyệt diệu mà não nề của ánh sáng cam ấy, từng ký ức lần lượt ùa về trong vô thức. Thi thoảng mình cũng tự hỏi, những câu hỏi vô nghĩa lý chẳng hiểu nổi. Mình bâng khuâng: mình là ai? mình vì điều gì mà được sinh ra? mình tồn tại có phải để chiêm nghiệm những điều u sầu ? Chẳng biết, nhưng mình thích ở mãi bên những nỗi buồn. Những nỗi buồn lặng im nghìn đời vậy mà đã khơi dậy trong tim mình sự tri nhận khác về đời. Những mảnh ghép tuổi thơ của mình chẳng vui vẻ đâu, nhưng nó vẫn rất đẹp. Bởi nó đau thương nên nó đẹp, đẹp đến nao lòng.
Nỗi bi thương đã ngự trị vùng ánh dương cam ấy như một lẽ hiển nhiên. Cũng vì lẽ ấy, mà biết bao con tim được vỡ òa trong những xúc cảm chân thật.
Mình yêu tha thiết những nỗi buồn. Nỗi buồn đẹp nhất mà mình yêu, là nỗi buồn trong ánh chiêu sương của chiều hoàng hôn buông.
0 notes
Text
ĐÊM
Màn đêm buông xuống nuốt chửng tinh cầu này. Tôi mải mê chạy trong bóng đêm, chạy qua từng rặng núi u sầu, giẫm nát những chiếc lá khô rồi ngã mình trên nền đất ẩm, đắm chìm trong biển nước mắt.
Lần nào cũng thế, chẳng rõ vì sao lại thế. Từng đợt ký ức cứ hiện về, để làm gì ? Để dày vò thể xác lẫn con tim này. Tôi cố chạy, lần mò trong những gai nhọn đâm toạc qua da thịt duy chỉ để thoát ra khỏi những vùng tăm tối xưa cũ, nhưng không thể. Thanh âm tĩnh lặng của màn đêm giờ đây thật ghê sợ, càng lặng im từng con dao của quá khứ cứ hiển nhiên mà xé toạc khối óc này. Tôi đau đớn, tôi rã rời nhưng chẳng ai hiểu, chẳng ai cứu vớt được cõi linh hồn đang bị thao túng.
Ánh trăng huyền ảo, ngự trị vùng đêm đen. Nằm trên lớp đất ẩm ướt, đám sinh vật nhỏ bé như đang rỉa rúc từng thớ thịt tôi, đỏ hỏn và đau đớn, đỏ hỏn và tang tóc. Ngước nhìn lên cao, vũ trụ đen thẳm và ánh trăng xanh như hóa nhỏ lại bằng khát vọng của tôi. Khát vọng đã chìm vào vô vọng, nhưng vẫn cố chấp mà theo đuổi.
Tôi đợi. Đợi một hẹn ước đã chết từ bao mùa luân chuyển, từ xuân, hạ, thu, đông, chốc lát đã hết cả đời người. Dù rõ thế, nhưng vẫn cứ đợi, để làm gì ? Chẳng biết. Cứ cố chấp thế thôi, cố chấp vì một niềm hi vọng nhỏ mong người quay về cùng lời hẹn ước. Hoặc quay về để vùi chôn hẹn ước...
Ký ức. Mong sao nó vỡ vạc ra từng mảnh, đừng dày vò, đừng xé nát tim này nữa.
Tôi nằm lặng im, cảm nhận từng thớ thịt đang rã ra. Đám sinh vật kia ơi! Hãy khiến thân này tiêu tan, hãy giải thoát thân này khỏi điêu tàn của những mảnh đời xưa cũ.
1 note
·
View note
Text
Và em sẽ đi khỏi cuộc đời anh
Như lá phong rơi một chiều thu đỏ
Vì vốn dĩ tình mình chẳng như tranh
Thời gian trôi qua từng khung cửa nhỏ
Sẽ đưa em khỏi nỗi nhớ thiên thanh
Rồi em sẽ quên mối tình nho nhỏ
Mà em đã từng vun vén để dành
Rồi xuân sẽ đến với hoa và gió
Rồi ta lại yêu dù tình mỏng manh
Anh sẽ hạnh phúc bên cô gái đó
Còn em sao lại chẳng thể quên anh...?

1 note
·
View note
Text
"mẹ ơi, tại sao người ta lại ghét con..?"
mẹ ơi,
con đâu muốn mình sinh ra xấu xí
làn da đen, mái tóc thì rối bù
đôi mắt đờ, giọt buồn đẫm hàng mi
con không xinh, đường đời sao tối mù...
mẹ ơi,
sao người ta công kích con đủ điều
những buổi chiều khóc nấc không thôi
đôi môi con run lên từng nhịp
khép đôi mắt muốn bỏ cuộc đời.
mẹ ơi,
con sinh ra là điều sai trái ?
mẹ ơi,
vì điều gì mà người ta ghét con ?
mẹ ơi,
làm sao ngăn đôi tay con cấu xé chính mình?
mẹ ơi,
con không muốn ở đây nữa...
0 notes
Text
Em yêu mùa hạ năm nay. Một mùa hạ mưa nhiều hơn những năm qua, một mùa hạ em gặp được anh.

1 note
·
View note