nhiim
nhiim
Nhiim
190 posts
Cuộc đời thì ngắnThời gian lại trôi nhanh
Don't wanna be here? Send us removal request.
nhiim · 2 days ago
Text
Bạn ở bên cạnh người đó:
- Tầm nhìn đã rộng mở hơn chưa?
- Cơ thể có khoẻ mạnh hơn không?
- Da có đẹp lên không?
- Hai người có cùng nhau khám phá thế giới ngoài kia chưa?
- Có hay nhận được hoa và quà không?
- Người đó có thể cho bạn giá trị tinh thần không?
- Ít nhất là có thể ngủ ngon không?
21 notes · View notes
nhiim · 3 days ago
Text
Có một kiểu người đi làm, ai gặp cũng bảo “người này EQ cao lắm”, vì lúc nào cũng cười nói nhẹ nhàng, giọng điệu thì mềm như bún. Nhưng ở bên lâu rồi mới thấy… không phải vậy.
Nhiều người tưởng EQ cao là biết né mâu thuẫn, biết làm người khác dễ chịu, biết “nói chuyện không mất lòng ai”. Nhưng thật ra, đó mới là EQ kiểu hình ảnh. Tức là giữ cho mình trông ổn. Còn người EQ cao thật sự – họ không cố gắng để trông ổn. Họ cố gắng để xử lý được vấn đề mà không làm người khác tổn thương.
Nhìn thì giống nhau. Nhưng cách vận hành bên trong rất khác.
Người EQ thấp gặp chuyện sai là chĩa mũi. Người EQ trung bình thì nhịn. Còn người EQ cao – họ chạm vào cái sai đó, nhưng không khiến ai phải rút dao ra phòng thủ. Họ nói một câu, người nghe muốn sửa, chứ không muốn phản kháng.
Cái hay là ở chỗ đó.
Chứ đâu phải ai “dễ chịu” cũng là người có EQ cao. Có người cười cả ngày, nhưng sau lưng lại nói câu kiểu: “Thôi, tội nó mà, góp ý cũng vậy thôi, kệ nó làm sai luôn cho biết”. Đó không phải tử tế. Đó là đang sợ. Hoặc tệ hơn: đang dùng “tử tế” để bảo vệ chính mình – và để người khác lãnh hậu quả.
EQ cao không phải là biết chiều. Mà là biết cách giữ được đúng – mà không đánh mất người.
Cũng không phải ai “thẳng thắn” cũng là người xấu tính. Có người thẳng mà thật, thô mà không ác ý. Nhưng nếu bạn cứ nghĩ “tôi nói vậy cho nhanh, ai giận thì ráng chịu” – thì bạn cũng đang thiếu trách nhiệm. Vì làm gì có ai phát triển được trong một môi trường mà câu nói nào cũng như roi quất vào mặt?
Người EQ cao hiểu điều đó. Họ không né sự thật, nhưng họ tìm cách gói sự thật lại sao cho người ta có thể mở ra và tiếp nhận. Họ nói đúng lúc, đúng cách, và đúng người. Không đẩy lỗi, không vờ vịt, không trơn tuột.
Và họ cũng đủ bản lĩnh để không “gật cho qua”. Cũng không “khen lấy lòng”. Họ biết một lời đúng, nói sai lúc – là thành sai luôn. Họ chọn giữ sự thật, nhưng không làm ai mất mặt. Giống như dùng kim mảnh may lại một chỗ rách – chứ không phải lấy dao rạch thêm.
Thế nên, đừng nhầm lẫn giữa “biết cách nói” và “biết điều khiển cảm xúc”. Cũng đừng lẫn giữa “khéo léo” và “lươn lẹo”. Người EQ cao là người có thể giữ cho không khí mềm đi – nhưng kết quả thì vẫn rõ ràng, mạch lạc, không vòng vo.
Không chắc người như vậy sẽ giàu có hơn. Nhưng nếu trong nhóm bạn có một người như thế – thì làm gì cũng dễ thở hơn rất nhiều. Vì có một người dám nói thật, nhưng nói theo cách mà người khác vẫn muốn lắng nghe.
Và đó là điểm khác biệt. Không phải giọng nói nhẹ. Mà là năng lực giữ cho sự thật không bị nghẹn giữa cổ họng của bất kỳ ai.
***
Sách - Thân Ai Nấy Lo - Sự thật về tình yêu, tình thân và bản chất con người
6 notes · View notes
nhiim · 9 days ago
Text
Thực ra bạn đã rất hạnh phúc rồi, được ăn no mặc ấm, không bệnh tật tai ương, thỉnh thoảng còn được ăn ngon, đôi khi còn có thể ngủ đến khi tự tỉnh giấc, thân hình mũm mĩm là một phúc khí.
Trong đoạn nhân sinh này, nếu có thể tránh được thiên tai, tránh được chiến tranh loạn lạc, không gặp kẻ xấu, không mắc bệnh hiểm nghèo, thì đã là vô cùng may mắn rồi. Nếu còn có gia đình hòa thuận, thu nhập ổn định, có vài ba người bạn thân, thì đó lại càng là phúc đức trời ban.
- sưu tầm
#nhather
14 notes · View notes
nhiim · 9 days ago
Text
Tự nhiên nghĩ giờ yêu đương thì cũng thích đấy.
Sáng tối có người nhắn tin, có người mong chờ, được hẹn hò, được đi chơi. Vừa rung động lại vừa hồi hộp, thương thương nhớ nhớ. Có thể kể cho nhau nghe mọi thứ trong ngày, có thể than mệt mà có người xót...
Yêu á mà, như người đang khát được cho 1 cốc nước cam. Uống nhiều thì đau dạ dày, mà lại chua mồm. Uống nước lọc mãi nhạt nhẽo quá.
Nửa thích nửa không, đúng thật ẩm ương khó chiều...
6 notes · View notes
nhiim · 11 days ago
Text
Khi yêu, tuổi tác chỉ là cái cớ để tim đập nhanh hơn một chút!
Anh hơn em nhiều tuổi, em hay cười gọi anh là “người từng trải”, còn anh bảo em là “cơn gió lạ” giữa những tháng ngày anh tưởng đã khô cạn cảm xúc. Chúng ta đến với nhau không vì hợp tuổi, hợp tuổi đời, mà vì hợp… nhịp tim.
Có người hỏi em sao lại chọn một người không cùng thế hệ. Em chỉ cười – vì em không chọn. Trái tim em tự đi về phía anh, như bông hoa dại nghiêng theo ánh nắng. Ở bên anh, em thấy mình nhỏ bé nhưng lại vững vàng. Ở bên em, anh thấy mình trẻ lại, biết nhớ, biết mong.
Tình yêu lệch tuổi không phải là khác biệt, mà là bổ khuyết. Người nhiều hơn thì chở che, người ít hơn thì mang đến sự tươi mới. Chúng ta không cần giống nhau, chỉ cần cùng nhau.
Dù ngoài kia có bao nhiêu lời bàn tán, em vẫn tin – khi yêu đủ thật lòng, mọi ranh giới đều tan vào một ánh nhìn.
Vì sau tất cả, thanh xuân không chỉ nằm ở số tuổi, mà ở cảm xúc mà người kia đem lại. Một cái siết tay dịu dàng giữa những ngày chông chênh, một ánh mắt lặng lẽ nhìn theo nhau giữa đám đông – đôi khi, chỉ cần thế là đủ.
Chúng ta không đến với nhau đúng lúc, nhưng lại đến vào lúc cần nhau nhất. Và nếu có một điều em chắc chắn trong đời, thì đó là: tình yêu không chọn tuổi tác, nó chọn trái tim đủ dũng cảm để yêu và giữ lấy nhau, bất chấp cả thời gian.
#songdongian
9 notes · View notes
nhiim · 12 days ago
Text
Tin mình đi, cái cảm giác biết rõ mọi chuyện, hiểu rõ một người nhưng lại bình tĩnh không vạch trần, nó thật sự thú vị.
Hổ săn mồi thường nhìn con mồi từ trong bóng tối. Nếu bạn nhìn thấy nó, là do nó cho bạn thấy.
24 notes · View notes
nhiim · 15 days ago
Text
có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi
có con người sống mà như qua đời
có câu trả lời biến thành câu hỏi
có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới
có cha có mẹ có trẻ mồ côi
có ông trăng tròn nào phải mâm xôi
có cả đất trời mà không nhà ở
có vui nho nhỏ có buồn mênh mông
mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ
mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió
có thương có nhớ có khóc có cười
có cái chớp mắt đã ngàn năm trôi
(Nguyễn Trọng Tạo, 1992)
#nhather
14 notes · View notes
nhiim · 16 days ago
Text
Thuận cảnh thì tu đức
Nghịch cảnh thì tu tâm
Lật bàn thì tu hú
9 notes · View notes
nhiim · 17 days ago
Text
Khi còn nhỏ, ông tôi từng nói:
“Đừng cho ai mượn chiếc ô nếu họ chỉ nhớ đến con khi trời mưa.”
Lúc đó tôi chỉ thấy câu này hay hay, chứ không nghĩ nó sẽ theo tôi lớn lên...
Tôi từng quen một vài người như vậy.
Họ biến mất khi mọi thứ bình yên, nhưng lại gọi cho bạn bằng giọng run rẩy khi thế giới của họ đổ vỡ.
Họ tìm đến bạn như một nơi trú tạm - rồi lặng lẽ rời đi khi nắng lên.
Lúc đầu tôi nghĩ họ tệ.
Nhưng sau này, khi học về tâm lý học hành vi, tôi hiểu: họ không cố tình tổn thương ai cả.
Họ chỉ đang hành động theo bản năng tìm kiếm vùng an toàn - như bất kỳ ai khi thấy mình yếu đuối.
Con người có xu hướng quay về nơi từng mang lại cảm giác bình an - nhất là khi sợ hãi.
Họ tìm đến bạn không hẳn vì bạn là người quan trọng, mà vì bạn từng là người không từ chối họ.
Nhưng không phải ai cũng trân trọng sự giúp đỡ của bạn. Trong một xã hội đề cao lợi ích cá nhân, nhiều mối quan hệ trở thành những cuộc giao dịch ngầm:
Cho – Nhận. Cần – Có mặt. Không cần – Biến mất.
Chúng ta bận rộn, mất kiên nhẫn.
Và tệ hơn, ta ngại duy trì những kết nối không đem lại lợi ích rõ ràng.
Vì thế, những người từng nắm tay người khác đi qua giông bão rất thường bị lãng quên khi "bão tan".
Tổn thương sinh ra từ đây - từ sự "mất tích" khi mình vẫn đợi họ quay lại
Tôi từng giận, từng buồn. Rồi tự hỏi:
Phải chăng mình chỉ có giá trị khi ai đó cần giúp đỡ?
Phải chăng chính sự tử tế cũng cần giới hạn để không tạo ra những kẻ vô ơn.
ĐÚNG VẬY!
Khi ta không đặt ranh giới, lòng tốt dễ bị dẫm đạp.
Đó là lý do trong tâm lý học hiện đại, người ta nói nhiều về khái niệm “giới hạn cảm xúc lành mạnh” (healthy boundaries).
Bạn có thể giúp.
Nhưng không phải với bất kỳ ai, vào bất kỳ lúc nào, bằng bất kỳ giá nào.
Vì lòng tốt không nên bị đánh đổi bằng sự mệt mỏi.
Tôi chọn làm người tử tế và từng nghĩ đó sẽ là thứ khiến tôi hạnh phúc.
Rồi một sáng thức dậy, tôi cảm thấy dường như bản thân đã kiệt sức - vì những cái gật đầu ngay cả khi mệt mỏi,
Không ai dạy tôi rằng lòng tốt cũng cần ranh giới.
Rằng từ chối không đồng nghĩa với vô tâm.
Rằng đôi khi, chính sự tử tế không có giới hạn lại là thứ khiến ta đau lòng nhất.
Có những điều tưởng là bản chất - thực ra chỉ là thói quen được hình thành từ tổn thương. Nhưng tin tôi đi, bạn hoàn toàn có thể học lại cách yêu thương:
Biết cách giúp người khác mà không quên giúp chính mình.
Biết cách ở lại khi ai đó cần - và cũng biết cách rời đi khi không được trân trọng.
Biết lắng nghe lòng tốt - nhưng không để nó trở thành thói quen tự hy sinh.
Và trên hành trình đó, đừng quên:
Ranh giới không phải để tạo khoảng cách, mà là để giữ cho những gì quý giá bên trong không bị đánh mất.
29 notes · View notes
nhiim · 17 days ago
Text
Người hay nói đạo lý thường sống ...
Đạo lý thì còn nói được, đi copy paste được, dễ.
Sống tử tế thì khó.
7 notes · View notes
nhiim · 20 days ago
Text
Suy cho cùng trong cuộc đời này, không ai có thể cứu ai.
Việc duy nhất mà mình làm được là tự cứu chính mình.
Bố mẹ cho ta cơ thể, yêu thương bản thân và sử dụng đúng cách cũng là một loại báo hiếu.
Suy nghĩ tích cực cũng là một cách yêu thương chính mình.
Không can thiệp vào chuyện của người khác, dù đúng sai vũ trụ cũng đều có quy luật. Con người khi nhắc đến Nghiệp, thường kiêng dè. Đơn giản lắm, nghiệp là chuỗi những hành động đã làm trong quá khứ, và kết quả nhận lại ở tương lai. Thế giới vận hành càng nhanh thì Nghiệp càng rõ, vậy thôi.
Có người hỏi mình vậy liệu có kiếp sau, hay tại sao những người làm chuyện xấu tại sao họ vẫn chưa bị trả Nghiệp? Mình chỉ cười.
Tốt - xấu là do góc nhìn của bạn. Trả Nghiệp hay chưa, chỉ có chính họ mới rõ. Sống thế nào, là lựa chọn của bạn.
14 notes · View notes
nhiim · 20 days ago
Text
Tumblr media
Không so sánh không thấy đau thươnggg.
Từ ngày chơi với mấy bè 🇨🇳 não tự động đánh giá mặt bằng chung.
Cạnh tranh khốc liệt mà các anh giai Trung Cộng vẫn iu vợ thương con chăm chỉ cày cuốc, nhìn lại xung quanh mình chỉ biết cảm thán.
Vậy nên, tôy khuyên các bạng, hãy cứ học nhiều lên, để có thể mở rộng tầm mắt, không bị hạn chế tầm nhìn và tất nhiên não cũng sẽ tự động đánh giá so sánh, nâng cao tiêu chuẩn.
11 notes · View notes
nhiim · 25 days ago
Text
Đẹp trai cũng là một loại cảm giác 😌
4 notes · View notes
nhiim · 28 days ago
Text
SỐNG ĐỂ NGƯỜI KHÁC CẢM THẤY NHẸ LÒNG – LÀ LOẠI GIÁO DỤC KHÔNG TRƯỜNG LỚP NÀO DẠY
Không cần học hàm cao, học vị lớn.
Không cần uyên bác ngôn từ hay dày dạn kinh nghiệm sống.
Chỉ cần một chút lắng nghe, một chút để tâm, một chút bao dung –
Cũng đủ để người đối diện cảm thấy: "Ở cạnh người này… nhẹ lòng thật."
Đó là giáo dục đến từ sự nuôi dưỡng bằng tình người, không phải khuôn mẫu.
Người có loại giáo dục này – không cần nói đạo lý, họ thể hiện qua cách hiện diện.
Họ không ngắt lời khi bạn đang chia sẻ.
Không làm bạn thấy có lỗi khi nhờ vả.
Không khiến ai cảm thấy mình thấp kém, sai lầm hay phiền toái.
Không dùng lời sắc bén để giành phần đúng – mà lùi một bước để giữ phần tử tế.
Ở cạnh họ – bạn không cần phải gồng, không phải che giấu cảm xúc, không cần tỏ ra mạnh mẽ.
Chỉ cần là chính mình – cũng đủ được thấu hiểu và trân trọng.
Vì họ hiểu rằng:
Sống không phải để chứng tỏ mình giỏi,
Mà là để tử tế vừa đủ – để người khác thấy nhẹ trong lòng.
Không trường lớp nào dạy bạn cách trở thành người khiến người khác thấy yên ổn khi ở cạnh.
Đó là kết tinh của nhân cách, sự từng trải và một trái tim được dạy bằng yêu thương.
#nhungcauchuyennhanvan
33 notes · View notes
nhiim · 1 month ago
Text
CÓ NHỮNG TIẾNG HÉT MÀ TỚ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
Tớ từng t.h.ề: Sau này có con, tớ sẽ không đ.á.n.h nó như Bố đã từng đ.á.n.h tớ.
Rồi tớ quên. Không phải cố tình. Mà vì trong lòng mình vẫn chưa từng được ai chữa lành.
Ngày xưa, tớ từng bị đ.á.n.h bằng cặp đục – cái nẹp tre dày để giữ cái đục sắt. Có lần bị Bố tước đôi sợi dây điện, buộc chéo hai ngón tay cái rồi treo lên móc quạt trần. Kiễng chân lên thì mỏi mà hạ chân xuống thì cái dây điện nó thít lại tím bầm 2 ngón tay.
Chỉ cần xin lỗi là được tha. Nhưng tớ lì. Còn rất hỗn.
Mẹ tớ – người đàn bà gầy, nhỏ thó – ôm chặt tớ mà vừa khóc vừa quỳ xuống xin chồng tha cho con.
Giờ tớ không giận Bố đâu mà thương Bổ lắm! Vì tớ hiểu khi ai đó cư xử nóng này là trong họ có những nỗi đau và nỗi đau của Bổ là một mình phải gồng gánh gia đình gồm một người vợ quá hiền lành và 7 đứa con trong đó có thằng út (là tớ) được chiều nhất thì quá hư…
Nhiều năm sau, tớ làm cha. Cứ tưởng thời gian sẽ khiến mình “khác đi”.
Nhưng rồi một ngày…
Tớ đi làm về. Đi ngang qua phòng bác Tùng, nghe tiếng hét:
— “Đmm! Tao đ.á.n.h c.h.ế.t màyyyyyy!”
Tớ giật mình. Là giọng thằng Tít – con trai tớ.
Tớ ngó vào thấy nó đang chơi trò bố – con với anh Bông (kém nó một tuổi).
Tay nó lăm lăm cái dây thắt lưng. Mặt đỏ gay, mắt trợn trừng.
Thằng Bông nằm sấp trên sàn, vừa khóc vừa van xin:
— “Con xin lỗi bố… con xin lỗi bố…”
Tớ lặng người.
Tớ quay về phòng, khóa cửa, nằm ngửa, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà
Nước mắt cứ thế trào ra. Bụng tớ đau quặn.
Thằng bé ấy… nó đang đóng vai tớ.
Và tớ… thì lại đóng vai bố mình.
Làm cha mẹ, ai chẳng muốn tốt cho con. Nhưng có một góc khuất rất thật, mà ít người dám nói ra:
Đó là khi ta mệt. Khi ta kiệt sức. Khi ta căng thẳng vì tiền bạc, vì hôn nhân, vì áp lực cuộc sống.
Và trong những lúc đó… người ta dễ mất kiểm soát với người yếu thế hơn – là chính đứa con của mình.
Không ai dạy ta cách kiềm chế khi nổi nóng.
Không ai dạy ta cách ôm con khi nó sai.
Không ai nói rằng – làm cha mẹ cũng tổn thương, và cũng cần được chữa lành.
Hôm ấy tớ đã không phải khóc lặng lẽ trong căn phòng tối – vì sợ mình đang nhân bản lại nỗi đau.
Nếu bạn đang làm cha mẹ, và thấy con bạn giận dữ, bướng bỉnh, gào thét…
Hãy thử lùi lại một bước, để lắng nghe:
Có thể đó không phải là lỗi của con.
Mà là tiếng vọng của một đứa trẻ từng bị tổn thương – trong chính bạn.
Tớ viết bài này không để kể khổ - cũng không phải vạch áo cho người xem lưng, mà là tớ thấy mình nên nói. Biết đâu có thể thức tỉnh một người cha đang bế tắc - hoặc cứu dỗi tâm hồn một người cha tương lai.
Chúng ta có thể chấm dứt cái vòng luẩn quẩn ấy.
Chỉ cần ta chịu tỉnh lại. Dịu đi. Và không để những vết t.h.ư.ơ.n.g cũ trở thành lưỡi d.a.o mới.
Đừng để tiếng hét của con… trở thành tiếng khóc thầm trong căn phòng của chính bạn.
Bố ơi! Con nhớ Bố!
Con nhớ mãi cảm giác khi bàn tay ấm áp chai sạn của Bố nắm lấy tay con!
Con nhớ mãi lời Bố nói;
- Bố già yếu rồi không đ.á.n.h được con nữa, con tự lo cho mình, nhớ sống làm người đàng hoàng!
Từ đó con chỉ muốn được Bố đ.á.n.h thật mạnh - càng đau càng tốt Bố ạ!
Nguyện cầu Tam Bảo & chư thiên hộ trì Bố hưởng cảnh an nhàn 🙏🙏🙏
- cre: Bách Nguyễn
12 notes · View notes
nhiim · 1 month ago
Text
Tại sao có những gia đình càng ngày càng khá hơn còn có những gia đình thì mỗi đời một kém hơn.
Thật ra sự hưng thịnh hay suy vong của một gia đình không phải là không có dấu hiệu mà đều có quy luật. Nếu một gia đình không thể tốt lên được rất có thể là do nằm nguyên nhân sau đây, chỉ cần có đúng một điều là dấu hiệu của sự suy vong.
Thứ nhất, người lớn chỉ biết lo cho bản thân.
Một gia đình muốn thịnh vượng Không bao giờ là do một thế hệ mà có được, mà là phải nhờ sự tiếp sức của nhiều thế hệ. Nếu người lớn trong nhà chỉ biết hưởng thụ không quan tâm đến việc giáo dục con cái, bản thân không học hỏi, cũng chẳng định hướng trưởng thành cho con, thì con cái buộc phải bắt đầu lại từ con số không.
Đi lại những con đường vòng mà cha mẹ đã từng đi qua. mà những người đó đến khi về già tay trắng không tích lũy gì lại quay sang dùng đạo hiếu để ràng buộc con cái, trách mắng chúng không có chí tiến thủ, thì kiểu gia đình này chỉ khiến cái nghèo kéo dài mãi không dứt.
Thứ hai người thân hại lẫn nhau.
Có câu hợp tác cùng xây mãi không ngừng tiến, đấu đá lẫn nhau cùng nhau gục ngã.
Gia đình là tế bào nhỏ nhất của xã hội chỉ khi chung sức đồng lòng mới có thể vững vàng lâu dài, còn nếu anh em trong nhà chỉ biết so đo, mỗi lần gặp nhau chỉ biết so bì, coi thường lẫn nhau thì năng lượng không được tích lũy nguồn lực bị phân tán, vậy thì gia đình đó cũng rất nhanh mà tan rã. Chứ đừng nói gì đến việc phát triển gia tộc hưng thịnh.
Thứ ba người nhà chỉ biết đòi hỏi.
Trong từ điển của một gia đình nghèo chỉ có ba chữ CHỜ, DỰA, XIN .
Chờ: gặp khó khăn thì chỉ biết chờ Không nghĩ cách giải quyết mà còn cho rằng cứ ngồi chờ là được.
Dựa: lúc nhỏ thì dựa vào cha mẹ, kết hôn rồi lại dựa vào bạn đời, về già thì dựa vào con cái.
Xin: lúc nào cũng nghĩ người khác nợ mình. Tôi nghèo tôi có lý. Tôi yếu tôi đáng thương. Không có được thì quay sang giận dữ trách móc. Người như vậy không bao giờ biết đủ luôn thấy mình đúng.
Cả gia đình nếu cùng rơi vào kiểu tư duy ấy vậy thì cái nghèo sẽ thành vòng luẩn quẩn, không lối thoát.
Thứ tư không có quan niệm đúng về tiền bạc.
Gia đình càng nghèo thì càng phải biết cách quản lý tiền. Họ luôn tiêu tiền sai chỗ. Chỗ cần tiền thì không tiêu, chỗ không đáng tiêu thì lại hoang phí.
Có khi nhịn ăn nhịn mặc để mua một cái túi hiệu rồi lại mang cái túi đó đi bắt xe buýt. Vừa có chút tiền thì không nghĩ đến tiết kiệm mà lại vì sĩ diện mà mua xe sang rồi gánh thêm nợ.
Gia đình như vậy cả đời họ chỉ sống vì ánh mắt và miệng lưỡi thiên hạ vừa nghèo vừa hư vinh khó mà ngốc đầu lên được.
Thứ năm quá để tâm chuyện nhỏ nhặt.
Một điểm chung nữa của các gia đình nghèo đó là mỗi thành viên trong gia đình ai cũng chỉ bận tâm đến chuyện vụn vặt, hôm nay đi ăn với nhau thì so đo ai trả tiền, mừng đám cưới thì sợ thiệt.
Ánh mắt lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào mấy chuyện vặt vãnh vậy thì còn đâu thời gian mà có tinh thần để phát triển gia đình.
Phải biết rằng cốt lõi đầu tiên của gia đình luôn là kinh tế nếu không ai trông nhà lo làm ăn, kiếm tiền thì gia đình ấy không bao giờ khá lên nổi.
Có 5 lý do trên nghe thì đau lòng nhưng đều rất thật. Không thể không đề phòng được.
Hy vọng có điều gì sai thì sửa. Không sai thì càng nên trân trọng và gìn giữ sống mỗi ngày tốt đẹp hơn.
31 notes · View notes
nhiim · 1 month ago
Text
Khi bạn nghĩ sinh con ra để hầu hạ tuổi già thì con dâu ở vị trí con hầu. Còn bạn nghĩ sinh con ra để hạnh phúc thì khi con lập gia đình riêng phải tôn trọng chúng. Con cái không phải là của để dành, càng không phải là bảo hiểm tuổi già. Chúng có cuộc đời riêng, giấc mơ riêng và những mối bận tâm riêng. Làm cha mẹ, nếu còn nghĩ “nuôi con trả nghĩa”, thì sẽ mãi luẩn quẩn trong mong cầu và thất vọng.
Con dâu cũng có những điều chẳng dễ nói ra. Bước vào một gia đình mới, người con gái ấy mang theo bao hy vọng, nỗ lực để được yêu thương, để hòa nhập, để trở thành “người nhà”. Nhưng không phải lúc nào cũng được đón nhận bằng sự cảm thông. Có những người mẹ chồng xem con dâu như người dưng, như người đến để thay mình chăm con trai, phục vụ gia đình, lo toan tuổi già. Khi đó, con dâu trở thành một nô lệ chứ không phải là thành viên, mà là người phải tròn vai trong những áp đặt đã được định sẵn. Con dâu cũng là người có mẹ, có cha, cũng là người rời xa mái ấm của mình để xây dựng một gia đình khác. Cô ấy không nợ ai nghĩa vụ hi sinh cả đời. Tình thương từ con dâu không thể ép buộc. Nó cần thời gian, sự thấu hiểu và sự đối đãi chân thành. Chứ không phải sự đay nghiến, lăng mạ và xúc phạm.
Đừng biến tình yêu của mình thành sợi dây trói buộc. Bởi hạnh phúc không đến từ việc bắt người khác sống vì mình, mà đến từ việc thấy người mình yêu thương được sống là chính họ. Còn nếu cứ giữ suy nghĩ “con dâu là phải phục vụ nhà chồng” thì đã vô tình đẩy gia đình con vào áp lực. Hạnh phúc không thể nảy nở trên nền tảng của bổn phận và sợ hãi. Chỉ có tôn trọng, yêu thương và thấu hiểu mới giữ được mái ấm lâu dài.
Nếu mẹ chồng hiểu rằng: con dâu đến để cùng vun đắp, chứ không phải để thay thế, để sẻ chia, chứ không phải phục tùng thì mối quan hệ ấy mới có thể ấm áp, lâu dài.
Bởi con dâu không sợ việc chăm sóc, chỉ sợ không được coi trọng. Khi con dâu được thương như con, cô ấy sẽ tự nguyện sống hết lòng, không tính toán. Bởi tình yêu, dù trong gia đình, cũng cần được gieo bằng sự tôn trọng và nuôi bằng lòng nhân hậu.
Thay vì đòi hỏi con lo cho tuổi già của mình, hãy sống vui, sống khỏe, sống thanh thản để con cái yên tâm mà bước tiếp. Hạnh phúc của con cũng là niềm an vui của mình. Khi mình hạnh phúc trong vai trò làm cha mẹ, con cái sẽ tự biết đối xử bằng cả tấm lòng, chứ không phải vì trách nhiệm.
Cre: Hồng
14 notes · View notes