Đâu phải vì mình bé nhỏ mà cuộc đời thương tình không nổi gió Đâu phải vì mình mệt mỏi mà bão giông sẽ mềm lòng
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Hôm trước anh giận em, cả đêm ngủ cũng chẳng ôm em lấy 1 lần. Tự nhiên em giận lại, anh cũng vẫn lặng thinh như thế, đến chiều anh đi mua đồ về, tay xách nách mang đủ thứ, em nhìn ra anh mua cả bánh và quả mà em thích ăn nhất rồi để trên bàn, vẫn lặng thinh thế chẳng nói câu gì. Em nghĩ anh vẫn giận, chắc tối anh sẽ đi phòng khác ngủ, nhưng mà tối muộn khi anh đọc sách xong lại thấy anh mở cửa phòng ngủ đi vào. Em giả vờ ngủ coi anh có phải chỉ vào nhìn em 1 cái rồi đi ra ko. Nhưng mà thấy anh nhẹ nhàng lật chăn lên rồi chui vào, vẫn nhẹ nhàng ôm em như thế. Giấc ngủ lại yên bình như những ngày trước... Em thích cảm giác này, giống như 2 ta đều đồng điệu chẳng thể tách rời. Năm tháng trôi qua nhưng anh vẫn ở lại đấy...
0 notes
Text
Có người hỏi tôi, Điểm yếu của bạn là gì?
- Tôi nhạy cảm, những điều nhỏ nhặt nhất cũng làm tôi đau.
Vậy điểm mạnh của bạn là gì?
- Những điều nhỏ nhặt cũng làm tôi hạnh phúc!
0 notes
Text
Nhớ anh quá!
Hôm qua cãi nhau, thật ra cũng chẳng phải cãi nhau. Chỉ là nói đến 1 vấn đề và có chút bất đồng, rồi em nói những lời có chút bất cần rồi tắt máy đi ngủ. Cả ngày hôm nay ko gặp anh, ko nt, ko nc, cứ lãng đãng thi thoảng mở điện thoại ra nhìn nhưng cũng ko thấy tn nào của anh... Chiều anh tới, tay xách theo trái sầu riêng, cười tít cả mắt. Em vẫn vênh váo cái mặt quay đi, anh vội vàng túm lại, vòng tay qua eo em, tay còn lại bóp bóp cái miệng đang dẩu ra của em rồi đặt 1 nụ hôn xuống. Cứ cười cười ôm ấp quấn túm như thế, tự nhiên hết giận!
Xong rồi anh lại vội vàng về đi công việc... qua gần 2 năm rồi. Thứ làm em hạnh phúc đều là hằng ngày mở mắt ra vẫn thấy giày dép quần áo anh ở đó. Đồ trong máy giặt vẫn lẫn lộn cùng nhau, đôi dép đi trong nhà thi thoảng mình vẫn đi nhầm của nhau như thế...
Tình yêu như là ta trồng 1 cái cây, 2 năm đủ cho nó bén rễ ăn sâu vào đất lúc nào ko hay. Và bây giờ cái cây đó đang dần lớn lên bằng tình yêu và những đồng hành trong cuộc sống...
Hy vọng nhiều năm sau trôi qua, chúng ta vẫn sống bên nhau như thế nhé!!
0 notes
Text
Trước đây em cứ luôn nghĩ anh là người khô khan lạnh lùng
Thật ra anh lại là người đàn ông dịu dàng ấm áp vô cùng, đến đôi tất mang vào chân cho em cũng được anh sấy cho ấm rồi mới nhẹ nhàng kéo chăn ra đeo vào chân cho em.
Cứ mỗi lần em muốn đặt xuống, muốn từ bỏ. Anh lại cứ để cho em thấy những thứ đáng yêu dịu dàng như thế. Cứ lừng chừng mãi chẳng thể nào buông tay được!!!
0 notes
Text
Sáng nay, khi lấy đồ trong máy giặt ra phơi, em lại bất giác đứng tần ngần 1 lúc rất lâu. Quần áo của anh vẫn còn ở trong máy giặt, thế mà hôm nay anh rời đi mất rồi...
Em lấy lần lượt từng thứ áo quần của anh ra phơi ngay ngắn trên móc, rồi chợt nghĩ không biết anh có quay lại để lấy chúng đi không... Em nốt chỗ quần áo đã phơi khô của anh vào nhà, gấp xếp ngay ngắn rồi để vào trong túi đồ của anh. Ngẫm nghĩ mới thấy đồ đạc của anh trong nhà cũng chẳng có gì nhiều, vài ba bộ quần áo, đôi giày em vẫn xếp ngay ngắn dưới cầu thang... Ngoài ra cũng chẳng còn gì... Bàn chải răng anh có thể mua mới, sữa tắm, dao cạo râu cũng thế... Chắc anh không quay lại đây nữa nhỉ?
Nay em xem một bộ phim, có cảnh diễn viên chính ôm nhau giống như bình thường em và anh vẫn ôm nhau như thế. Tự nhiên em nhớ anh kinh khủng, thèm những cái ôm, những quấn quíu như mọi ngày... Nhưng không. Anh đi rồi. Em đã dùng những lời lẽ nặng nề nhất để đuổi anh đi, đã chạm đến tận cùng cái tôi của anh rồi, có lẽ anh sẽ không quay lại nữa...
Hai đứa mình bên nhau hơn 1 năm. Giống như 1 cái cây mình cùng nhau vun trồng, ngày càng bén rễ, tưởng rằng ngày càng ăn sâu khó chia lìa, tình yêu giờ còn là tình thương nữa. Vậy mà nói xa là xa mất rồi.
Em cứ mãi giằng xé vật vã trong cái tình yêu ko trọn vẹn của mình, ngày ngày khổ sở với nó rồi làm khổ cả anh nữa. Em vẫn cứ luôn nghĩ nếu mình rời xa nhau được thì đều là cách tốt nhất cho cả anh và em. Em mong mình sẽ nhanh chóng vượt qua được thời gian này. Cả em và anh cùng nhau cố lên nhé!! Xa mặt cách lòng, chỉ một thời gian nữa thôi là mình sẽ quên nhau thôi!!!!
0 notes
Text
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ lạnh tanh của anh ấy khi anh ấy nhìn những người xa lạ đi lướt qua tôi lại thấy anh ấy trong mắt tôi có sức cuốn hút đến kỳ lạ.
Hình dung anh ấy đứng tựa vào xe bên lề đường, mắt chăm chú vào cái điện thoại, thi thoảng ngầng đầu lên tìm kiếm xem có thấy tôi không. Dáng vẻ của anh ấy lạnh lùng đến độ đôi khi làm tôi còn cảm thấy có chút run rẩy với cái khí chất ấy. Nhưng chỉ cần nhìn thấy tôi từ xa, ánh mắt đó ngay lập tức liền trở nên vô cùng ấm áp, điệu cười tủm tỉm nhô ra cái má núm đồng tiền...
Nhiều khi nằm trong lòng anh ấy, tôi chợt thấy mình thật là giỏi. Tôi tự hỏi mình tại sao lại có thể cua được 1 cây đại cổ thụ ko có khả năng sẽ đổ. Người đàn ông cao lãnh lạnh lùng ấy lại là của tôi. Ít nhất thì trái tim anh ấy thuộc về tôi, trong đám đông xô bồ cũng chỉ nhìn mỗi mình tôi...
Mỗi khi tôi dở trò nhũng nhiễu, anh ấy cũng sẽ chiều tôi vô điều kiện. Mỗi khi tôi say rượu, bắt anh ấy lấy tất đeo vào chân cho tôi, bắt anh ấy đi lấy nước cũng vẫn ngoan ngoãn đi rót cho tôi 1 ly nước ấm. Khi tôi mè nheo đòi gãi lưng, cũng ngoan ngoãn mà tỉ mỉ chăm sóc cho tôi mà ko hề cáu kỉnh...
Mỗi lần uống rượu say tôi thường hay đau đầu. Anh ấy sẽ đi mua thuốc để sẵn cho tôi, tay vừa massage đầu cho tôi, vừa khe khẽ mắng vốn vài câu.
Tôi đã từng chứng kiến sự lạnh lùng đến thấu xương của anh ấy khi có đối tượng nào là con gái mon men tới gần anh ấy. Ngoài ánh nhìn lạnh lùng thấu xương còn là hành động ko hề có tý nể mặt đối phương, thẳng thắn bài xích.
Tôi nghĩ đó cũng là 1 phần để tôi yêu anh. Lạnh lùng với cả thế giới, chỉ ấm áp với mình em ^^
0 notes
Text
Hôm nay, em đã ngồi đọc lại những bài viết trên Tumblr của mình rồi bật cười. Hóa ra hơn 1 năm yêu nhau, mình đã chia tay nhau nhiều lần tới vậy!!!
Mỗi khi cảm xúc em chới với, không biết trút đi đâu thì em lại lặng lẽ viết vài ba bài trên Tumblr như thế này. Nơi mà chẳng ai biết em là ai, chẳng ai biết em có 1 câu chuyện tình yêu luôn ở trong bóng tối như em và anh. Em yêu anh nhiều, phải. Rất nhiều. Một người đàn ông lúc nào cũng khô khan, anh ấy có đôi mắt cận rất nặng, không thể ngủ được nếu ở một mình, anh ấy cũng bình thường như bao nhiêu người đàn ông khác nhưng lại là trời biển trong lòng em... Và anh ấy không thuộc về em!!
Bao lần em luôn tự hỏi tại sao rất nhiều cặp đôi trên đời này vẫn yêu nhau nhiều như thế lại quyết định rời xa nhau? Em nghĩ bây giờ em đã có câu trả lời rồi. Trách móc anh bao nhiêu lại càng thương anh bấy nhiêu. Có lẽ mình nên dừng lại để tốt hơn cho cả hai anh nhỉ?
Vào một ngày bình thường như bao nhiêu ngày bình thường khác, em mang theo 1 trái tim rạn vỡ ra ngoài phòng giặt. Mở máy giặt ra, bên trong vẫn là quần áo của em và của anh giặt chung lẫn lộn trong máy giặt, em lặng lẽ phơi quần áo, của anh và của em lần lượt lên giá phơi. Đi vào nhà tắm, khăn tắm của anh treo trên móc, bàn chải răng của anh và của em vẫn để chung trong một chiếc cốc. Anh vẫn dùng dầu gội đầu của em, mùi sữa tắm của em vẫn thoang thoảng trên người anh mỗi lần anh đi qua em. Quần áo phơi khô ở trong nhà đã được Chi gấp xếp gọn gàng lẫn của anh và của em vào nhau. Dưới chân cầu thang, đôi giày converse cao cổ của em vẫn xếp ngay ngắn gọn gàng bên cạnh đôi giày thể thao của anh. Dép đi trong nhà thỉnh thoảng mình vẫn đi lẫn của nhau, chiếc cốc uống nước đôi khi mình vẫn cùng uống chung... Mọi thứ vẫn còn nguyên như thế, chỉ khác là mình chia tay nhau rồi!!!
Những bất đồng, những lệch nhịp không thể thấu hiểu dần đẩy cảm xúc của em xuống dưới đáy vực. Em cho rằng anh chẳng hiểu em, chẳng quan tâm đến những cảm xúc vốn dĩ rất mong manh nơi em rồi, chạm nhẹ đến thôi là vỡ. Anh thì có những trăn trở, những nghĩ suy em chẳng thể nào chạm đến được, cũng không thể nào thấu hiểu. Em tự hỏi phải chăng vốn dĩ do xuất phát điểm của mình như thế cho nên mình càng nhạy cảm hơn, dễ tổn thương hơn không? Nếu mình yêu nhau bằng một tâm thế sẽ cùng nhau đi đến một cái đích nào đó có phải mọi chuyện đã khác ko?
Những cãi vã không còn đến từ yếu tố bên ngoài nữa, nó lại xuất phát từ chính 2 chúng ta. Em tự hỏi sau bao sai trái, bao nhiêu rào cản mình cố gắng dẫm đạp lên để đến bên nhau, cuối cùng lại chẳng thể nào chiến thắng nổi cái tôi của mỗi người, những khác biệt nhau của chính chúng ta đẩy em và anh ra xa nhau. Và rồi chúng ta cũng giống như rất nhiều cặp đôi yêu nhau khác, còn yêu nhau rất nhiều nhưng rồi cũng sẽ phải rời xa nhau thôi!!!
1 note
·
View note
Text
“Tình yêu, cũng chỉ đơn giản là thời điểm em lạnh, người đó có thể đưa cho em một ly nước ấm, vậy thôi.”
Em không cần một người khi mà đang cãi nhau, em bị ốm, còn người đó lại không thể vứt cái tôi xuống để mà xem em ốm đau thế nào!!!
0 notes
Text
Sau buổi tối ấy, anh ấy có vẻ đã thay đổi đi nhiều.
Khi tôi gửi cho anh ấy đoạn tin nhắn trách móc là tại sao anh ấy cứ luôn hành xử như thế, luôn để tôi phải chịu mọi điều ấm ức, tại sao để tôi phải cảm thấy tủi thân rồi ngồi ở góc phố khóc một mình. Sau khi dòng tin nhắn đó gửi đi, anh đã phi ngay đến để gặp tôi.
Tôi vẫn luôn tự hỏi suốt quãng đường gần 10km đó anh đã suy nghĩ điều gì...
Sau ngày hôm ấy, anh như ân cần hơn, dịu dàng hơn, để ý nhiều hơn đến những biểu cảm hay trạng thái cảm xúc của tôi... Với một người có phần lạnh lùng, luôn lý trí và suy nghĩ vô cùng thấu đáo, tôi cũng ko rõ vì điều gì mà anh đã thay đổi đi rất nhiều...
Mỗi lần muốn bước chân ra khỏi mối quan hệ này, anh lại tiếp tục khiến tôi rung động và ko nỡ rời đi. Tôi ko biết mình nên làm thế nào...
0 notes
Text
"Mỗi người đều theo ước nguyện mà đến"
Có thể bởi vì trời xanh nghe thấu được những tổn thương, những trống rỗng trong lòng em nên đã gửi anh đến cho em giống như em ước nguyện!
Cám ơn anh vì chặng đường một năm qua, cũng xin lỗi anh vì sự xuất hiện của em đã gây ra cho anh nhiều tổn thương đến thế.
2 notes
·
View notes
Text
Tập quên đi thói quen đã hình thành trong suốt hơn 1 năm qua.
Thế giới này thật lạ lùng. Chỉ cần một cái buông tay, xoay người rời đi, xoá mọi phương thức liên lạc là chúng ta trở thành người xa lạ chẳng còn gặp lại nữa
Anh quay về với cuộc sống trước đây của mình, vui vẻ bên gia đình, các mối quan hệ bạn bè, những trận nhậu say quên trời đất giúp anh bình yên đi vào giấc ngủ.
Em quay về với cuộc sống lặng thinh của mình, ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ, vẫn gặp gỡ bạn bè, vẫn tập trung với công việc của mình...
Chẳng một ai nhận ra được em đang dần chết lặng. Cảm giác đau đến từng xúc giác lẫn tri giác. Luôn giữ cho bản thân mình đủ sự tỉnh táo, ko say, ko nháo, ko đi tìm anh...
Phải, đều là sự chết lặng đấy. Anh hiểu không?
0 notes
Text
Trước khi quyết định rời đi, em cũng đã ngoái đầu lại nhìn rất nhiều lần!!!
Nhìn lại quãng đường chúng ta đã đi
Nhìn lại hết thảy những yêu thương đã đi cùng nhau đó
Nhìn lại những kỷ niệm
Nhìn lại anh!!!... Bằng tất cả những nuối tiếc của mình.
Nhưng anh vẫn thế. Yêu nhau 1 năm rồi, vẫn là em làm gì anh không biết, anh làm gì em cũng chẳng hay
Những thứ chia sẻ với nhau hằng ngày đều là vài ba câu chuyện tầm phào em nói còn anh im lặng nghe
Những dòng tin nhắn cứ rời rạc ơ thờ lãng đãng
Những chủ đề em cố gắng khơi lên, nhận lại sự phản ứng lại một cách lãng đãng thờ ơ từ anh!!!
Không hiểu sao giữa tp này có anh mà em vẫn cảm thấy cô đơn đến thế. Những suy nghĩ chẳng thể chia sẻ, cũng chẳng thể dựa vào khi khó khăn hay muộn phiền
Hôm nay nhìn lại quãng đường 1 năm mới thấy thật ra mình chẳng có bất cứ sự gắn kết nào cả.
Khi em ko chủ động liên lạc với anh nữa, anh cũng rất biết phối hợp với em để im lặng cho hợp nhịp. Xóa đi vài phương thức liên lạc, gần như mất đi nhau hoàn toàn.
Nhiều lúc em tự hỏi, liệu em có thể cứ bấu víu vào chút tình cảm của mình như thế để làm gì?? Nhận lấy điều gì? Em cũng chẳng biết nữa. Hình như là chẳng có gì.
Buông tay thôi. Nhỉ???
1 note
·
View note
Text
Thật ra, lúc mới nhen nhóm lên chút tình cảm với anh, em đã tự mình viết ra câu như thế này: "Em sẽ im lặng và kiên nhẫn đợi cho đến ngày những cảm xúc đó trong em sẽ hết dần đi"
Những dòng chữ đó em viết cách đây 1 năm trước. Tiếc là em lại chẳng đợi được đến ngày ấy...
Vì lòng em còn chưa nổi lên trận giông bão, vào 1 tối mùa thu se lạnh năm trước, anh dõng dạc nói câu mở đầu... Thấm thoắt thời gian trôi qua cũng 1 năm rồi. Chúng ta đã trải qua đủ hết tất cả các cung bậc của tình yêu. Vui vẻ, hạnh phúc, những giọt nước mắt, những kỷ niệm... Tất cả cứ thế nối dài cho tới mãi ngày hôm nay...
Sau tất cả những gì mình đã đi qua. Ngày hôm nay em lại phải viết lại những điều này 1 lần nữa, rằng em sẽ lại lặng yên để đợi bão giông qua đi, đợi 1 ngày trái tim em yên bình, đợi cho đến ngày có thể quên anh được. Em sẽ kiên nhẫn đợi điều đó, anh ạ!
2 notes
·
View notes
Text
Người ta nói, nghiệt duyên chính là đoạn tình cảm mà 2 kẻ gặp nhau rồi reo giắt cho nhau những đau khổ rồi sau đó rời đi. Còn đoạn tình cảm của mình, người ta nói đó cũng là nghiệt duyên khi chúng ta gặp nhau sai thời điểm, khi cả 2 chúng ta đều đã có những bến bờ cho riêng mình. Vậy mà em lại không hề cảm thấy nó như 1 dạng đau khổ. 1 năm qua thật sự em đã rất vui, rất hạnh phúc. Có anh đi cùng em 1 đoạn đường, đó là điều hạnh phúc rồi. Phải không anh?
0 notes
Text
Một ngày khi phơi đồ giặt, em cứ đứng ngẩn ngơ cười vì đống đồ ngủ của em có lẫn thêm áo phông và quần áo của anh lộn xộn trong máy giặt.
Chẳng biết từ lúc nào, việc mình ăn bữa trưa do em nấu cùng nhau hoặc đôi khi là anh nấu nó lại trở thành điều hiển nhiên đến thế. Trong căn nhà mà giày dép của anh và của em cùng xếp cạnh nhau gọn gàng, thỉnh thoảng dép của nhau ta có thể đeo sai chiếc mà cũng ko hề thấy nó kệch cỡm.
1 note
·
View note
Text
"Trong kinh phật có một câu nói rất hay đó là: Mỗi người đều theo ước nguyện mà đến. Thế nên có thể hiểu lý do chúng ta gặp gỡ và chia ly. Có thể đến để trả duyên và rời đi khi đã trả đủ. Vậy nên không cần phải cưỡng cầu. Người với người. Nếu có đủ duyên phận với nhau, nhất định sẽ như cánh én ở ngoài kia, xuân tới sẽ trở về"
0 notes
Text
Giới hạn của tụi mình chỉ là ở trong bóng tối
Nhưng thật tiếc em lại muốn nhiều hơn thế.
Em muốn cùng anh đi ăn sáng,
Em muốn cùng anh ăn trưa,
Muốn cùng anh nắm tay nhau đi dạo,
Muốn hằng đêm có cánh tay anh làm gối cho em nằm.
Muốn anh nhìn thấy tóc em dài hơn theo năm tháng...
Vậy là mình đành để lỡ mất nhau!!!
Anh cần gia đình, cần con cái. Em thì cần anh
Không muốn cùng anh trong bóng tối. Không muốn những chiếc hôn vội, không muốn những khi em ốm đau anh chẳng thể nào tới ngay bên em được
Anh có lẽ là điều duy nhất em chấp nhận đánh đổi bằng hết tất cả những gì em có. Chỉ tiếc là em dám bơi qua cả đại dương, còn anh lại chẳng thể nào bước qua đc 1 vũng nước...
Thành phố bé tý thế thôi, lạc nhau một cái lại chẳng thể nào tình cờ gặp lại được nữa...
0 notes