Text
#538
Dắt nhau ra gogi, đang ăn thì thấy một chú tiểu cường đủng đỉnh dạo chơi trên bàn, tiểu phương thảo hốt hoảng gọi chị phục vụ:
- Chị ơi, con gì đây ạ?
Chị phục vụ khổ cập khoa học như một nhà giáo nhân dân thực thụ:
- Là con gián em ạ.
- …
98 notes
·
View notes
Text
16 LÝ DO BẠN NÊN ĐỌC SÁCH
1. Ngoại hình và đầu óc, ít nhất thì cũng phải có một cái chứ.
2. Học thêm một chút kiến thức, sẽ ít đi một câu xin xỏ, nhờ vả người khác.
3. Đọc sách là cách thức gia tăng giá trị bản thân có phí tổn thấp nhất trên thế giới.
4. Có những nơi đôi mắt không thể đến được, nhưng con chữ thì có thể.
5. Trong khí chất, phong độ hiện tại của bạn có cất giấu những cuốn sách mà bạn từng đọc.
6. Tôi đã từng đọc rất nhiều sách, nhưng rồi sau đó, phần lớn đều đã bị tôi quên hết, vậy việc đọc còn có ý nghĩa gì nữa?
- Khi anh còn là một đứa trẻ, anh đã được ăn rất nhiều món ăn, hiện tại anh không nhớ nổi mình đã từng được ăn những gì, nhưng tôi có thể khẳng định, một phần trong chúng đã biến thành xương cốt và máu thịt của anh.
7. Đừng dùng sách giáo khoa để có cái nhìn khái quát về sách, sau đó cho ra đánh giá đọc sách không có ích lợi gì.
8. Tôi không thể khiến ngôn ngữ của tôi chỉ gói gọn trong đống ngôn ngữ mạng kiểu "đắng lòng", "nhất vịnh Bắc Bộ"... Tôi muốn tôi có thể nói những câu nói tinh tế mà hòa nhã, thể hiện được độ từng trải cuộc đời, biết thưởng thức cuộc sống...
9. Để tương lai, thay vì mệt mỏi nói về nào những cơm, áo, gạo, tiền, dầu, muối, xăng, xe,... với người yêu bạn, bạn còn có thể nói về cầm, kì, thi, họa, rượu, hoa...
10. Giúp bạn hiểu được tầm nhìn, suy nghĩ của bạn trước kia hạn hẹp tới cỡ nào.
11. Có một ông lão ngày nào cũng đọc sách, cháu ông thắc mắc ngày nào ông cũng đọc như vậy thì có thu về được gì không. Người ông bảo cậu bé mỗi ngày hãy xách chiếc giỏ trúc đựng than trong nhà ra suốt múc nước về. Cậu bé nghe lời, ngày nào cũng đi, nhưng về đến nhà thì trong giỏ cũng không còn chút nước nào nữa. Người cháu nóng nảy, hỏi tại sao phải làm như vậy. Người ông hiền từ chậm rãi đáp lại: "Cháu xem, giỏ trúc múc nước cuối cùng lại không lấy được chút nước nào, nhưng cái giỏ trúc thì đã sạch rồi. Đọc sách nhiều, tuy có thể không nhớ được bao nhiêu, nhưng ít nhất cháu đã trở nên khác xưa.”
12. Học hành là một việc mà nếu ngày trẻ bạn không làm, khi về già bạn chắc chắn sẽ hối hận. Không có trường hợp ngoại lệ.
13. Gia tăng bề rộng và chiều sâu của tâm hồn mới có thể có được một nội tâm an bình, không run sợ trước biến cố giữa cuộc sống gập ghềnh nhiều khó khăn này.
14. Bạn nghịch điện thoại, máy tính cả ngày, ngay lúc ấy bạn sẽ cảm thấy rất thỏa mãn. Tuy nhiên, ngày hôm sau khi nhớ lại, bạn sẽ cảm thấy ngày hôm qua của bạn thật vô vị và phí phạm. Nhưng nếu ngày hôm qua bạn đọc sách, ngày hôm sau khi hồi tưởng lại, bạn sẽ thấy mình đã có một trải nghiệm thật phong phú và hạnh phúc.
15. Đọc sách nhiều hơn để có nhiều chủ đề hơn khi nói chuyện cùng người bạn thích.
16. Có thể nó không có quá nhiều tác dụng về phương diện vật chất, nhưng dần dần bạn sẽ phát hiện ra, đọc ít là không ổn, vì nó ảnh hưởng rất nhiều đến quan niệm, tư tưởng, thái độ, cách nhìn đối với sự vật, hiện tượng.
Nguồn: sưu tầm
42 notes
·
View notes
Text
Trong cuộc đời tôi, có hai điều may mắn nhất:
Thời gian rốt cuộc cũng khiến em biết tôi yêu em nhiều bao nhiêu. Điều thứ hai là lâu thật lâu trước kia, có một ngày nọ, tôi đã gặp em.
——————————//——————————
Những năm gần đây, tôi có hai chuyện may mắn.
Một là thời gian cuối cùng cũng rút cạn tình yêu tôi dành cho anh, hai là cách đây rất lâu, tôi gặp được anh.
54 notes
·
View notes
Text
“Nếu có một người vượt qua nghìn dặm để gặp lại bạn, nếu có một người xa cách vạn dặm cũng chung thủy chờ đợi thì anh ấy chính là người dành cho bạn. Những người yêu nhau sẽ không bao giờ lạc mất nhau. Cho dù họ có bị chia xa trong chốc lát, nhưng rồi, sẽ có ngày họ tìm được nhau. Trái Đất hình tròn mà, chẳng phải vậy sao?”
266 notes
·
View notes
Text
Đáng lẽ ra em nên biết chăm sóc bản thân tốt hơn trong những năm tháng ấy. Học hỏi thêm một vài kỹ năng, nghiên cứu thêm một vài lĩnh vực hay tự chủ động làm những việc khó. Bởi vì, dẫu có anh ấy hay không, những ngày tháng khó khăn vẫn sẽ rủ nhau tới. Mà em thì đâu thể lúc nào cũng như một đứa trẻ, đợi chờ bàn tay người khác đưa ra rồi chỉ biết nắm lấy.
Biết mọi thứ không phải để em chẳng cần một ai ở bên cạnh, chỉ đơn giản là cho nhau cơ hội được chăm sóc tình yêu của mình và cũng để không trở nên chênh vênh ngay cả lúc phải rời xa nhau.
- Nhã Tú | @dendang-coffee
102 notes
·
View notes
Text
“Khi bạn cảm thấy không thể gắng gượng thêm được nữa thì hãy cố vượt qua nốt hôm nay. Biết đâu ngày mai tỉnh dậy, mọi thứ lại có thêm hy vọng rồi.”
[Tô Sầm]
Weibo/Tửu Tửu dịch
432 notes
·
View notes
Text
“Sẽ có một thời điểm nào đó trong đời khi mà trong lòng bạn vô cùng hoảng loạn, vô cùng sợ hãi nhưng trong mắt người khác, bạn chẳng qua chỉ trầm mặc hơn bình thường một chút, chẳng ai cảm thấy kỳ lạ cả. Bạn phải tự mình đối mặt, tự mình vượt qua.”
[Bạch Nham Tùng]
Weibo/Tửu Tửu dịch
564 notes
·
View notes
Photo
Nếu được lựa chọn, kiếp sau tôi muốn mình được làm một đám mây tự do tự tại. Lúc vui vẻ có thể thả mình lơ lửng. Lúc buồn rầu thì thoải mái khóc lóc một trận. Thật tốt đẹp biết bao!
228 notes
·
View notes
Text
Kinh nghiệm mua nhà
Tôi có chút kinh nghiệm để mua BĐS kg bị lừa xin chia sẻ cùng anh em:
1. Không đi xe với bên bán. Xe mình mình đi, thích lúc nào thì đi lúc đó, kg theo sự sắp xếp thời gian của họ. Tiếp đãi ở ks 5 sao, hay đưa rước bằng siêu xe cũng kg cần. Họ kg đồng ý nghĩa là họ muốn lừa bạn. Bọn lừa này rất khoái đưa chúng ta đi vào ngày CN, vì đơn giản ngày đó phường xã kg làm việc, khách muốn đến đó hỏi thông tin về dự án cũng kg được chứ chẳng phải vì chúng nghĩ chủ nhật chúng ta rảnh đâu. Tôi đã thực hiện cách này nhiều lần, điển hình nhất là cách nay 3 năm tôi đã tự đến condotel Cocobay ngoài Đà Nẵng, từ chối sự đón tiếp “ân cần, chu đáo” của họ, đi bất ngờ, thế là mọi thứ lộ ra hết. Thú vị là ở thời điểm đó, VTV đang liên tục phát QC Ronaldo có căn hộ ở Cocobay và sắp qua VN để đến đó. Trong khi cô nhân viên của dự án mà tôi vô tình gặp ở trong khu nhà mẫu vắng hoe kg 1 bóng người lại nói: bao giờ có tiền thì Ronaldo mới qua. Monkey father 🐒
2. Không tin hứa hẹn linh tinh. Giả hỏi (dù bạn kg đủ tiền ngay lúc ấy): mình trả luôn 95% công chứng được kg? Kg đặt cọc gì hết. Họ kg đồng ý nghĩa là họ muốn lừa bạn. Tôi cho nhiều ông bà muốn lừa tôi out khi hỏi câu này rồi đấy.
3. Đừng bao giờ tin kiểu nói: ví dụ như phía Đông TP.HCM hay thành phố mới nọ kia. Vì phía Đông TP.HCM khả năng là Đồng Nai hay thậm chí Bình Thuận đấy, chẳng phải TP.HCM đâu (vụ này mấy bạn ngoài Bắc hay dính). Nên phải nói được rõ nó ở đường nào, khu phố nào, phường nào, quận nào? Đừng bao giờ tin kiểu nói 15 phút vào đến TT thành phố, đây thường ý là đi theo đường tên lửa bay.
4. Đừng bao giờ tin kiểu: sắp xây cầu hay sắp làm cao tốc. Ví dụ, cái sắp của cầu Cát Lái 15 năm rồi đấy, năm nào tôi cũng nghe môi giới đất bên Nhơn Trạch, Đồng Nai nói: sắp xây cầu Cát Lái! Trong khi thực tế là cây cầu này còn lâu mới xây, thậm chí cả thế kỷ nữa chưa chắc đã xây vì lấy đâu ra tiền mà xây. Đơn giản thế thôi.
Chiêu cuối, chiêu của mọi chiêu: kêu bên bán photocopy cho bạn mọi giấy tờ đang có. Bạn mang qua bank (kể cả kg vay) giả vờ hỏi vay. Nếu bank thẩm định giấy tờ đó đồng ý cho bạn vay thì nghĩa là BĐS đó ok. Nếu bank từ chối thì tốt nhất bạn kg nên mua.
Nguồn: Trần Nhật Bình
102 notes
·
View notes
Text
NHỮNG CÂU NÓI ĐỌC XONG CÁI MUỐN PHẤN ĐẤU/HỌC TẬP LUÔN!
1. Chỉ sống thôi là không đủ, mà phải sống có ánh sáng, có tự do, có hương hoa ngào ngạt. - Nhà văn Andersen
2. Trong bóng đêm đen tối của cuộc đời, tôi tự kéo mình ra khỏi vực thẳm. Nếu không có “người đó”, vậy tôi sẽ làm “người đó". - Ca sĩ Nakashima Mikas
3. Cuộc sống này khó khăn nhiều vô vàn, nhưng vì vậy mà ta cũng có vô vàn cách để sinh tồn. - Nhà thơ Rainer Maria Rilke
4. Dù bầu trời có tối tăm đến thế nào đi nữa, thì Mặt Trời vẫn luôn tồn tại, không phải ở đây thì cũng là ở nơi xa kia thôi. - Nhà văn Đinh Lập Mai
5. Tôi phải liều mạng với cuộc đời vài năm, một là tôi bị tiêu diệt, hai là tôi sẽ tỏa sáng như một định mệnh. Nếu có một ngày, bạn thấy tôi cúi đầu và chấp nhận cuộc sống tầm thường, xin hãy nổ súng về phía tôi. - Tiểu thuyết gia Jack Kerouac
6. Hãy nhớ rằng trước khi được thế giới này phát hiện ra, những viên đá quý đã phải vùi trong cát bụi và chịu đựng nỗi cô đơn cả ngàn năm. - Tiểu thuyết gia Bi Shumin
7. Đầu tiên họ mặc kệ bạn, tiếp theo họ cười nhạo bạn, rồi bạo lực với bạn, cuối cùng, họ sẽ phải thua trước bạn. - Ca sĩ Mahatma Gandhi
8. Mình phải là vai chính trong cuộc đời mình, đừng đi làm vai phụ cho cuộc đời người khác mãi. - Nhà văn Lâm Ngữ Đường
9. Khi buồn bã đau lòng, đừng ủ rũ, bởi bạn sẽ không biết ai sẽ phải lòng nụ cười của bạn đâu. - Nhà thơ Rabindranath Tagore
10. Bọn họ âm mưu muốn chôn bạn, nhưng bạn phải nhớ bạn là một hạt mầm.
—ST
1K notes
·
View notes
Photo
“Thuở niên thiếu ấy, chỉ một lòng muốn đi ra khỏi cây cầu đá của làng quê sông nước, từ đây làm một lữ khách đi tới mọi chân trời. Sau này, khi thực sự ra ngoài rồi, kinh qua gió xuân trăng thu, ngắm hết núi sông tĩnh lặng, tươi đẹp. Trái tim chưa từng nếm trải thế sự đó đã bị năm tháng mài mòn, cũng trải qua biết bao tình cảnh và ý vị thê lương. Cũng từng nảy sinh tình cảm với non sông cây cỏ, ấp ủ dệt nên câu chuyện cùng chim muông côn trùng. Đến phút cuối cùng, rốt cuộc vẫn làm một người khách qua đường lướt qua nhau, anh đến tôi đi, ai yên mệnh nấy”.
[Trích: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch]
117 notes
·
View notes
Text
Có một vài giai đoạn trong cuộc đời, chúng ta gặp được những người mà mình thật sự yêu thương. Như một định mệnh, trái tim sẽ không ngừng rung lên vì người ấy, sẽ đập cùng nhịp đập với trái tim của người ấy, sẽ nhớ nhung mong chờ và muốn điên lên vì đối phương.
Nhưng cho đến một lúc nào đó, tất cả những điên cuồng ấy đều sẽ tan biến đi, thậm chí như chưa từng đậm sâu đến thế. Có cố lý giải thế nào cũng không thể hiểu được những ngày tháng từng phát điên vì một người lại không còn nữa, có chăng chỉ là những ký ức nhạt nhoà ta cố nhớ về.
Thật ra yêu thương nào rồi cũng sẽ quên được, dẫu có yêu sâu đậm da diết đến thế nào, chia tay rồi cũng thành người dưng hết cả. Cho nên nếu không thể ở lại bên nhau thì cũng đừng quá buồn đau, bởi đến một ngày, bạn sẽ gặp một ai khác khiến tim bạn lạc nhịp, sẽ lại yêu lại điên cuồng, và bạn chẳng còn nhớ đến những gì xưa cũ đã từng đốt cháy trái tim bạn nữa.
Chỉ là mong gặp được người sẽ ở bên mình dài lâu, đến cuối cuộc đời.
- MD -
212 notes
·
View notes
Text
Nhân sinh hàng vạn người, gặp được nhau, biết đến nhau, đi cùng nhau trên một đoạn đường đều là cái duyên, cái nợ. Khi hết nợ, cạn duyên chính là lúc phải tạm biệt nhau để cất bước đến một hành trình khác, một bước ngoặt khác.
Mỗi một cuộc tình qua đi đều là đau thương cả, yêu càng lâu đau thương càng nhiều, bài học rút ra được cũng càng trân quý.
Để mà nói mình thật sự mong anh hạnh phúc thì không, mình không bao dung được thế, không nhân từ được thế. Nhưng nếu nói người muốn anh đau khổ trên cõi đời này thì nhất quyết sẽ không bao giờ là mình.
Mình chỉ muốn thời gian qua đi, gặp lại nhau chính là ở cái lúc cả hai đều hạnh phúc nhất, thời gian đủ lâu, để bình thản chào nhau như người bạn cũ từng là một phần thanh xuân.
Mình nên thực tế một chút, và biết hài lòng một chút vì mình đã từng có thể yêu một người nhiều đến thế. Không thể độc chiếm cả đời, nhưng cũng nên tự hào vì có thể nắm giữ những năm tuổi trẻ bồng bột đáng nhớ nhất. Như thế là quá đủ. Phần đời còn lại, mình vẫn muốn hạnh phúc với những người sau.
Nỗi sợ lớn nhất của mình trước đây chính là sợ tình cảm của mình chỉ đủ để bước qua những cuộc tình chóng vánh, luôn dừng lại ở 4 tháng như mình đã từng. Nhưng đến giờ khi trải qua một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm thì mình không còn sợ nữa, mình đã từng trẻ con, nhưng những biến cố, những cãi vã qua từng ngày đã làm mình thông suốt và thoả hiệp nhiều chuyện.
Suy cho cùng khi đi hết một đời người, cái còn lại cũng chỉ là kỉ niệm, như từng bộ phim dài nối tiếp nhau, mà thường cái ta nhớ nhất chính là nhân vật chính. Vậy nên có l��, anh sẽ là một trong những nhân vật mình nhớ nhất trong bộ phim thanh xuân này.
Mình cũng nhận ra là, bản thân không thể cứ mãi vướng mắc vào một người không còn thiết tha mấy với mình. Cuộc đời này cái vô dụng nhất chính là việc bất chấp yêu dù mông lung về kết quả. Còn rất nhiều người ở tương lai đang đợi mình và sứ mệnh của mình chính là làm cho họ hạnh phúc, bản thân mình hạnh phúc.
Mình đã và đang lấy lại nhiệt huyết cũng như năng lượng để cuối năm nay sẽ bước vào một trang cuộc đời mới với nhiều thứ đáng mong chờ hơn. Cái gì ở quá khứ, hãy để lại ở quá khứ thôi. Cái gì buộc phải kết thúc, phải chấp nhận tạm biệt từ đây rồi.
Nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại. Nếu còn nợ, ắt sẽ quay về. Còn bản thân chỉ cần học cách thoả hiệp với những gì xảy ra trong cuộc sống này.
Wait for me, darling. I’m healing myself, and looking forward to seeing you soon in the future.
01:20
137 notes
·
View notes
Text
Radio Nhuỵ Hy ngày 8 tháng 12 năm 2019.
2019 CHỈ CÒN LẠI 23 NGÀY NỮA : TRONG MỘT NĂM NÀY, BẠN CÓ ỔN KHÔNG?
Viết bài : Nhuỵ Hy & Liễu Ảnh Nguyệt
Dịch : Vũ Bảo Sam
“Năm 2019 chỉ còn thừa lại chưa đầy một tháng thời gian nữa, trong một năm này, bạn sống có tốt không?”
Mấy tuần trước, tôi đem câu hỏi này gửi cho một người bạn, năm phút sau, cậu ấy trả lời tôi bằng bốn chữ : Bất Tri Sở Khởi (Không biết phải diễn tả thế nào)
Trong năm 2019 này, cậu ấy trải qua sinh nhật lần thứ 28 của mình. Không có bánh gato, không có hội h��p, không có quà, ngay đến cả bản thân cậu ấy cũng phải trải qua quá trình sửa sửa gải gải bản thảo đến lần thứ 11, rồi mới liếc sang điện thoại, cậu ấy của lúc đó mới chua xót phát hiện ra rằng, ngày đầu tiên của tuổi 28, thì ra đã mơ mơ hồ hồ mà trôi qua như vậy.
Trên đường về nhà ngày hôm ấy, cậu ấy xem được một video, trong video là cảnh một cậu bạn trai vì muốn dành bất ngờ cho cô bạn gái của mình, giấu cô ấy rồi âm thầm chạy tới thành phố bạn gái sống, sau khi hai người gặp mặt nhau thì dành cho nhau một cái ôm thật chặt, cô bạn gái rất vui vẻ, hoạt bát, lanh lợi, giống y như là một đứa trẻ.
Thế nhưng khi xem một video ngọt ngào là vậy, cô bạn của tôi lại khóc rất thương tâm. Cậu ấy hỏi tôi : “Nếu như khi nhìn thấy những câu chuyện đẹp đẽ như vậy mà mình cũng rơi nước mắt, thì có phải điều đó nói nên rằng mình sống không tốt hay không?”
Vì muốn mọi người nhận thấy rằng cuộc sống của cô ấy trôi qua rất tốt, cô ấy liều mình làm việc, yêu đương, tham gia các loại hoạt động trong cuộc sống để lấp đầy cuộc sống của mình, cô ấy cứ nghĩ rằng khi bản thân làm vậy... ngày tháng về sau sẽ có thể trôi qua tốt đẹp hơn một chút!
Nhưng sau một năm trôi qua, cô ấy chỉ nhìn thấy một bản thân luôn khát vọng muốn được mọi người công nhận, một người thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, không dám làm sai, nhưng vẫn cứ là một người không có gì trong tay ấy.
Bạn cũng như thế đúng không? Rõ ràng đã rất nỗ lực rồi, nhưng cuộc sống này lại vẫn cứ từng bước, từng bước cướp mất một bản thân đã từng kỳ vọng vào nó như vậy!
Gần đây có hồi tưởng lại bộ phim 《The Legend Of 1900》, Trong thời đại mà mọi người đều có giấc mộng gọi là “giấc mộng Hoa Kỳ” ấy, 1900 sinh ra trên một chiếc thuyền, tuy rằng tài hoa tràn đầy nhưng lại chưa từng một lần bước chân xuống thuyền. Rất nhiều người nói với anh rằng, dựa vào tài hoa của anh, chỉ cần lên đuọc bờ rồi thì nhất định có thể - danh lợi song thu (đạt được tiếng tăm ,thu được lợi ích)
Sau đó anh ta gặp được một cô gái, vì muốn theo đuổi người con gái mà mình yêu, 1900 quyết định xuống thuyền, nhưng cho tới lúc anh ấy đứng trên thiếc thang sắt dẫn xuống đất liền, khi cái Thế Giới có thể khiến cho mọi người phát điên lên ấy đang hiện ra trước mắt, anh ấy lại kiên quyết buông bỏ đi hết thảy mọi danh tiếng và danh lợi mà bản thân có thể dễ như trở bàn tay có được ấy, quay lại thuyền, bảo vệ âm nhạc và chiếc thuyền của anh ấy, cho tới khi chết đi.
1900 nói:
Bạn có nhìn thấy con đường ấy không? Rõ ràng chỉ là một con đường thôi, nhưng lại có ngàn vạn nhánh rẽ, trong số những nhánh rẽ ấy bạn sẽ phải làm sao để có thể chọn ra con đường mà mình muốn đi nhất? Làm sao để xác định được người bạn đời thuộc về riêng mình bạn, một căn nhà, một mảnh đất, hoặc là lựa chọn một cảnh sắc để thưởng thức, lựa chọn một cách thức để quyên sinh?
Cái ngăn cản tôi không phải là những thứ mà tôi có thể nhìn thấy, mà những thứ tôi nhìn không thấu.
Chúng ta chẳng phải cũng là như vậy hay sao? Thế Giới này giống như một bức tường thành rực rỡ, mỗi một người chúng ta đi ở bên trong, đều sẽ gặp phải rất nhiều những ngã ba ngã tư, sẽ đối mặt với rất nhiều những lựa chọn và cám dỗ, thế nhưng chẳng ai có thể biết được con đường nào mới là con đường đúng đắn nhất.
Chúng ta chỉ có thể chịu đựng bị Thế Giới này đuổi bắt, rồi hoảng loạn đưa ra lựa chọn, nỗ lực đem mỗi một loại cuộc đời đều thử qua một lần, trong những sai đúng không ngừng ấy.... từng lần từng lần làm lại!
Trong 《Kỳ Ngộ Nhân Sinh》 có một đoạn thế này, nói về tiên sinh Katsukatsu ở Nhật Bản không may mắc phải căn bệnh Alzheimer và phải sống trong viện dưỡng lão. Một ngày nọ, vợ ông, bà Katsu Seto, đến viện dưỡng lão để thăm ông và muốn nắm tay ông, nhưng khi bà đưa tay về phía người chồng của mình, bà chẳng nhận lại được phản hồi nào từ đối phương.
Vì bệnh Alzheimer, Katsukatsu hoàn toàn đã quên mất đi vợ mình là ai. Đối mặt với người vợ đã từng hoạn nạn có nhau ấy, ông chỉ lịch sự đưa tay ra để nhường đường. Sau đó giống như gặp phải một người lạ mặt ở trên đường, sáo ngữ và xa cách nói một câu : “Xin chào”
Trên Thế Giới này làm gì còn có chuyện gì so với sự quên lãng càng tủi thân hơn đây? Bất lực hơn đây? Một câu “xin chào” đã xoá đi tất cả những hạnh phúc và ngọt ngào trong quá khứ, khiến cho tất cả những ấm áp và thâm tình vào khoảnh khắc ấy liền chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.
Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ sẽ vì chuyện này mà không cầm được nước mắt, khóc lóc, thế nhưng bà Katsu Seto lại biểu hiện cực kì bình thường, bà ấy tiếp nhận mọi thứ giống như tiếp nhận một ngày ba bữa cơm và ánh nắng ban mai khi ló rạng vậy, chấp nhận tất cả những thứ mà cuộc sống đem lại.
Bà nói : “Chúng ta chỉ cần hưởng thụ là được rồi, hưởng thụ chính là thu được, đi lo lắng đau khổ cũng chẳng có ích gì cả.”
Con người rất kì lạ, chúng ta thường kỳ vọng đến mùa đông khi đang ở giữa hè, rồi khi vào đông lại hồi tưởng lại tiếng ve sầu kêu râm ran; thời niên thiếu chờ mong việc trưởng thành, đến khi thành niên lại hoài niệm về tuổi thơ; lúc độc thân thì cảm thấy rằng cuộc sống của hai người rất viên mãn, sau khi yêu đương thì lại khổ não vì tình yêu quá phức tạp, không có thời gian dành cho bản thân.
Thật ra cái gọi là đời người ngắn ngủi, chẳng qua chỉ là vì chúng ta rơi vào vòng xoáy của chấp niệm quá lớn đối với những chuyện không thích hợp với bản thân mình, rồi lại “vờ như không thấy” với những thứ mà chúng ta đã có được.
Đời người như một đợt thuỷ triều cuộn trào, chúng ta tới cuối cùng đều không có cách nào ngăn cản dòng thời gian đã trôi đi mất ấy, thế nhưng chúng ta có thể lựa chọn cách thức mà chúng ta muốn sống. Giống như 1900 vậy, sống trong thời đại mà mọi người đều có ước mộng “Giấc mơ Hoa Kỳ”, lựa chọn trông coi con thuyền ấy, chiếc đàn piano ấy; hay như bà kasuto không cách nào có thể thay đổi được sự nuối tiếc, lựa chọn chỉ sống cho hôm nay.
Trong cuốn sách 《Stories about Ming Dynasty》 nói : “Những người thường hay nhe nanh múa vuốt, lại thường là những người yếu đuối nhất. Bởi vì những người thật sự mạnh mẽ, họ sẽ tự tin, tự tin thì sẽ ôn hoà nhã nhặn, ôn hoà nhã nhặn thì sẽ kiên định thôi.”
Câu nói này tặng cho tất cả những người đang phải đấu tranh vật lộn trong cuộc sống này - cả bạn và tôi. Không cần biết 2019 bạn phải trải qua những gì, niềm vui cũng được, buồn đau cũng được, tất cả những điều này rồi sẽ qua đi thôi.
Hy vọng, chúng ta có thể không cần phải quá gồng mình cố gắng trong năm 2020, không cần phải cố cắn găng chịu đựng như vậy.
Hy vọng. Trong biển người bận rộn này, chúng ta đều có thể mang một trạng thái dịu dàng mà kiên định tiếp tục tồn tại.
724 notes
·
View notes
Text
Mình không thích mèo.
Con mèo duy nhất mình thích chắc chỉ có Doraemon.
Nhưng tối qua, mình đã ngồi nói chuyện với một con mèo không hề quen biết. Ngay trước cửa nhà. Chỉ hai đứa mình với nhau. Rất lâu. Dưới bóng đèn vàng loáng thoáng đâu đó trên cao. Chỉ vừa đủ sáng để thấy cả mình lẫn mèo, đều nhập nhoè chìm vào con hẻm hun hút đã ngả màu vào đêm.
Mình về nhà khá muộn, vừa bước chân vào hẻm thì thấy NÓ từ xa. Nó đang cố nhón chân, khều khều một túi rác thừa treo trên song sắt của cổng nhà bên cạnh. Lúc đầu mình còn hết hồn chợn nghĩ “Con chuột cống gì mập dữ vậy?!”.
Nhưng khi nghe tiếng bước chân mình tới gần, thì nó e dè rụt người lại, không còn dám đứng hẳn trên hai chân để mày mò túi rác nữa. Nhìn kỹ cái dáng cuộn tròn nép vào trong góc tối, mới thấy hoá ra là một con mèo.
Lại còn là một con mèo đang có chửa! Phần bụng phình to, trong khi toàn thân thì còi cọc.
Mình đi ngang qua nó, cố không gây ra tiếng động tránh làm hoảng loạn “bà bầu”. Nó nín thở nhìn mình, có lẽ sợ lại bị doạ đánh xua đuổi như nó đã từng gặp phải những người bất nhẫn trước đây.
Mình đứng trước cửa nhà, chờ cổng mở. Nó đứng trước cửa nhà bên cạnh, chờ mình đi khuất mắt, chắc để tiện bề lục lọi tiếp mà không bị soi mói. Mình lưỡng lự bước vô nhà, tránh cho nó ngại ngùng và tránh cho mình cảm giác áy náy.
Nhưng rồi lòng lại không an, mình nhoài người nhìn ra ngoài song cửa, thấy nó lại tiếp tục nhón chân, đứng lên khều khều túi rác (có lẽ đựng thức ăn thừa) treo ở cổng nhà bên cạnh. Nhưng dĩ nhiên, thân người còm cõi nhỏ xíu của nó chẳng thể nào lay chuyển, chứ đừng nói tới việc lấy được chút đồ thừa sót lại nào trong túi rác treo cao kia.
Mình vào bếp. Lục vội chút canh nguội, lấy vài miếng bánh quy. Mở cửa đặt trước cổng nhà. Từ bên cạnh, nó thấy mình quay trở ra với thức ăn đặt xuống nền đất. Nhưng nó vẫn đứng im bặt. Như thể không dám nháo nhào chạy đến.
Thấy nó cẩn trọng quá, mình đành ngồi bẹp xuống trước hiên nhà, bẻ từng vụn bánh. Rồi tự bỏ vào miệng mình, ra vẻ ngon lành.
Tới khi thấy mình ngồi ăn vô hại, nó mới lẫm chẫm bước tới gần. Nhìn mình lần nữa, ngại ngần. Xong vục mặt vào chén canh.
Một người. Một mèo. Ngồi cạnh nhau. Giữa con hẻm khuya. Một đứa thì đói lòng. Một đứa thì yếu lòng. Và đứa nào cũng cô đơn hệt nhau.
Cảnh tượng lúc ấy chắc trông sẽ giống một cuốn phim cũ kỹ nào đấy của Vương Gia Vệ. Nhưng mình thì không còn đủ mơ mộng để làm chàng thơ giữa đời sống mệt nhoài này, còn nó thì chắc cũng chẳng thiết tha casting đóng phim khi vài tuần nữa sẽ lâm bồn với bầy mèo con nheo nhóc.
Rồi những con mèo con đó, sẽ đi đâu về đâu ngoài những con hẻm, túi rác, và bóng đêm?
Mình bẻ thêm vụn bánh cho nó, hỏi: “Rồi mày tính tương lai thế nào?”. Hỏi rồi mình mới thấy mình khùng quá. Chính mình còn chưa có câu trả lời cho câu hỏi đầy mê mờ về tương lai, ở đó mà đi hỏi một con mèo chỉ biết “mêu mêu” như một tiếng mếu của đứa trẻ đang chuẩn bị khóc ròng.
“Mày biết không? Tao được dạy không nên cho mèo hoang ăn. Bởi vì tụi mày sẽ quen thói, và sẽ trở lại đúng nơi này để đòi ăn tiếp vào hôm sau, rồi hôm sau nữa...
Nhưng tao lại không nghĩ vậy. Vì thật ra, con người và con mèo, cũng có khác gì nhau đâu. Đều vì thói quen, mà thường lui tới. Đều vì một chút hơi ấm, mà nương tựa tạm bợ vào nhau.”
Mình cứ nói. Còn nó cứ ăn.
Cuộc đối thoại mà một đứa cứ huyên thuyên, còn đứa kia cứ “mều mều” như đồng tình, cũng đủ để làm đêm tối bớt co ro.
Rồi cũng đến lúc, ăn hết, chuyện tàn. Mèo len vào ngõ tối, mất biệt. Còn mình trở lại vào nhà, mất ngủ cả đêm.
Mình cứ nghĩ hoài về cái cố tật của loài mèo hoang, đi đêm lục tìm thức ăn ở những nơi chốn quen thuộc. Như chính loài người, cũng có cái cố tật là giữa đêm đi lục tìm những kỷ niệm trong tiềm thức, về một người đã-từng-thân-thuộc. Chúng ta, cũng như những con mèo cô độc, cứ quanh quẩn mãi ở những chốn quen, đi tìm một điều có lẽ đã quá tầm với. Mãi mãi dù có nhón gót níu tay, có nhoài người gắng gượng, cũng chẳng thể lay chuyển một điều vốn dĩ không thuộc về mình.
Nên nếu có lúc bạn bắt gặp một con mèo kiếm ăn giữa đêm. Xin đừng vội xua đuổi. Nếu có thể, hãy cho nó một chút đồ ăn dù có là cơm thừa canh cặn, để nó đủ sức vững lòng mà đi tiếp chặng đường hun hút vào đêm.
Cũng như nếu bạn có bắt gặp một con người cứ sống hoài với kỷ niệm và kiên tâm với nỗi buồn. Xin đừng vội kỳ thị. Nếu có thể, hãy dịu dàng và thứ tha cho sự cố chấp của những con người trót sinh ra với một trái tim lỳ lợm. Vì đâu phải ai cũng may mắn có cho mình một tình yêu trọn vẹn đến cuối. Nên cứ cho phép những tâm hồn ngang bướng, được gắng gượng với bóng đêm quá khứ, với tình thương đã cũ của đời mình.
Dù cho tình thương đó, người xưa đó, sẽ khiến chúng ta phải đôi lần, thấy mình buồn như một con mèo bị vứt bỏ giữa đêm...
#anhkhang
262 notes
·
View notes
Photo
Bạn đã bao giờ gặp một người như vậy chưa? Cho dù bạn đã biết rằng, hai người sẽ không có kết quả, cũng biết hai người sẽ có lúc phải chia tay, thế nhưng bạn vẫn muốn cố gắng đến mức quên cả bản thân, nắm chặt tay người ấy, cùng họ đi hết một đoạn đường dài.
/Bình luận dưới bài hát <Dấu chấm tròn/
weibo | Dưa dịch
745 notes
·
View notes
Photo
Tôi hiểu, tôi và anh sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại nữa. Anh sẽ không đến tìm tôi, còn tôi cũng sẽ không đến quấy rầy anh nữa. Chẳng qua là, thời điểm khi gặp lại anh, tôi đột nhiên lại lo lắng, hôm nay liệu cách ăn mặc có ổn không, tóc tai liệu có bị rối, và dáng vẻ của mình lúc này có giống với dáng vẻ ngày trước mà anh đã từng thích hay không?
Bình luận dưới bài hát <Ngủ đông>
Weibo | Dưa dịch
791 notes
·
View notes