Text
Thời điểm em có suy nghĩ rời xa anh, không phải bởi vì anh không tốt, cũng không phải vì đã hết yêu, chỉ là thái độ của anh đối với em, khiến em cảm thấy thế giới của anh thiếu em cũng không sao, kỳ thực em có thể mặt dày mà bám lấy anh, nhưng tất thảy đều đã không còn ý nghĩa.
Vì khi em ở bên anh, trạng thái của em không tốt chút nào, tất cả yếu đuối, phiền não, bất an trong em kéo đến, không ngừng khơi ra những mặt xấu nhất trong nhân cách em, so với việc ở cạnh nhau mà dày vò lẫn nhau, không bằng dừng lại tại đây.
Những thứ nội tâm kì vọng từng cái từng cái một rơi vào khoảng không vô vọng, dần dần cũng không còn muốn có được nữa, lời đã nói ra không còn muốn phải lặp lại, chuyện có lỗi anh làm có nhiều thêm nữa cũng không còn quan trọng, khi em phát hiện ra anh không hề thấu hiểu nỗi uất ức của em dù chỉ một chút, một câu em cũng không muốn nói nữa, trăm ngàn uất ức dâng trào trong tim, lời đến bên miệng không còn đáng nhắc đến nữa, không vạch trần anh, nhưng sẽ rời xa, sẽ âm thầm loại bỏ anh, em chỉ lựa chọn chứ không dạy anh làm thế nào.
Anh có lập trường của anh, em có giới hạn của em, yêu người khác đến mức đánh mất bản thân mình là chuyện không hề vẻ vang. Chậm nhiệt, trọng tình cảm, không thích giải thích, lại hay mềm lòng, chịu biết bao thiệt thòi vẫn nguyện tin tưởng người khác, em mãi mãi vẫn chưa học được cách thay đổi, nhưng em sẽ lựa chọn rời đi.
Em đã không còn muốn cứ bám lấy những chuyện không có ý nghĩa, viên kẹo phải đòi mới có và viên kẹo người khác chủ động cho có vị khác nhau, em thường hay nghĩ, mối quan hệ này liệu có nên tiếp tục, hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, thật ra em không hề hối hận gặp được anh, nhưng đến cuối cùng ngọn núi ấy chúng ta vẫn không tài nào vượt qua.
Vào một ngày rất bình thường em buông tay một người rất quan trọng, dẫu rằng có chút không nỡ nhưng trong lòng em vẫn vui vì đã có thể nói lời tạm biệt.
226 notes
·
View notes
Text
Mình viết những dòng này sau 1 tháng chúng mình rời xa nhau,
Mình vẫn chưa vượt qua được những cảm xúc tiêu cực vẫn mỗi ngày chờ chực mình rảnh rỗi là sẽ ập đến. Nhưng mình đã bớt đi rất nhiều những suy nghĩ, những đau khổ từ chính suy nghĩ của mình.
Cậu ấy từng là điều mình rất khao khát có được. Mình đã từng nguyện cầu hàng giờ, đã từng khóc đến không thở được, đã lén lút nói với vũ trụ rằng mình rất muốn cậu ấy quay về. Và có lẽ vì thế nên vũ trụ và Đấng ở trên cao đã chấp thuận lời nguyện cầu đó của mình.
Nhưng bạn biết không, những điều chúng mình manifest đến với đời chúng mình chưa chắc đã là thứ mà phù hợp với mình. Đôi khi những điều đó sẽ khiến mình đau, nhưng nó sẽ là một bài học.
“Vạn hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Những người ta gặp, không người nào là ngẫu nhiên.”
Mình nghĩ thứ mình luôn không đặt xuống được là cậu ấy của quá khứ, một người rất rất thương mình. Nhưng vạn vật đều tiến lên, vạn vật đều vô thường. Cậu ấy cũng không còn là cậu ấy của quá khứ, và mình cũng không còn là cô bạn nhỏ của cậu ấy nữa.
Trái tim của mình vẫn đang đau lắm í, nhưng mình tin rồi nó sẽ khoẻ lại thôi. Bằng cách này hay cách khác, mình cũng tin rằng mình rồi sẽ gặp được một người vừa vặn với trái tim của mình, phù hợp với tính cách của mình.
Mình đã quyết định sẽ tha thứ cho cậu ấy, nên mình cũng sẽ tha thứ cho chính mình. Nói như vậy thôi nhưng điều này khó lắm á, vì mỗi lần nghĩ đến là mỗi lần đều phải tha thứ. Và tha thứ cho bản thân cũng luôn là điều rất rất khó. Nhưng mình sẽ làm được thoi, vì bạn nhỏ này có một trái tim rất lương thiện nhé!
“Bình mình rồi sẽ chiều tà. Người thương đến mấy cũng là người dưng.”
Lời cuối nè! Mình mong cậu và mình sẽ hạnh phúc dù là không cùng nhau nữa. Mong cậu luôn bình an và hạnh phúc với mọi sự lựa chọn của chính mình.
Tạm biệt cậu, lần này sẽ không phiền cậu nữa đâu, mình hứa!
0 notes
Text
“ Nếu tình yêu của chúng ta là hợp pháp, chúng ta sẽ cưới nhau. Nếu nó bất hợp pháp, anh sẽ yêu em cả đời.” 💙
St.
0 notes
Text
Giữa cuộc đời rộng lớn này, giữa biển người mênh mông ngoài kia, bạn chỉ cần biết bạn là ai, bạn có gì, bạn cần gì và tập trung vào điều bạn cần cố gắng, vậy là đủ rồi.
Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, đôi khi cuộc sống của bạn bây giờ lại là mơ ước của người khác. Không ngừng cố gắng nhưng cũng đừng thất vọng vì những gì bạn chưa đạt được. Bạn xứng đáng hạnh phúc và nở nụ cười mỗi ngày. Áp lực đồng trang lứa thì cũng đáng sợ đấy, nhưng đáng sợ hơn cả là vài chục năm sau nữa, khi nhìn lại cả quãng thời gian tuổi trẻ, bạn chỉ có kí ức về những ngày đau buồn mà đáng lẽ ra nó phải là những ngày bạn hạnh phúc nhất khi sống trên cuộc đời này.
Nỗ lực chưa chắc sẽ được đền đáp xứng đáng, nhưng ít ra bạn sẽ không hối tiếc vì chưa từng nỗ lực. 🤎
0 notes
Text
“Em mau nước mắt. Nhưng mau nước mắt không phải là xấu.Em cảm thấy nước mắt là thứ không cần kìm nén nhất trên đời, có lúc em cũng muốn kìm nén, đ�� mọi người thấy em rất kiên cường, nhưng cực chẳng đã thì em vẫn khóc, về sau em hiểu rằng kiên cường chỉ là một phẩm chất của lý trí, mau nước mắt không phải không kiên cường, sau khi khóc xong vẫn có thể đứng dậy, có thể nhìn rõ nên đi con đường nào, làm việc gì, em muốn là một người như thế.
Chàng nghĩ coi, nếu như ngay nước mắt em cũng phải nén vào trong, những nỗi lo lắng, sợ hãi và cả hạnh phúc của em nên lấy gì để chứng minh, lấy gì chứng minh em vẫn còn sống?”-Quân Phất
[Hoa Tư Dẫn – Đường Thất Công Tử]
228 notes
·
View notes
Text
Người lớn thường bảo những đứa trẻ hay khóc là những đứa trẻ hư Chào mừng bạn đến với thế giới của những đứa trẻ hư - thế giới của người trưởng thành.
0 notes
Text
Mình luôn là đứa vực mọi người dậy khi họ rơi vào vũng bùn lầy của sự tiêu cực. Nhưng cũng không biết từ bao giờ, mình đã không làm những việc đấy nữa rồi.. Mình làm sao vực dậy được mọi người, trong khi bản thân mình còn lo không được?
Mình cũng cảm thấy cô đơn, lạc lõng và không biết phải làm gì tiếp theo cho cuộc đời của mình. Mình sẽ phải sống thế nào? Sẽ cố gắng vì điều gì? Tương lai sẽ ra sao? Rồi ai sẽ là người cuối cùng đi cùng mình đến hết cuộc đời này? Mình sẽ gặp được người thương mình đến hết đời này mà đúng không? Hàng vạn câu hỏi cứ chực chờ nhảy ra trong đầu mình..
Hồi đó mình còn hay nói "giá như", "giá mà" nhưng bây giờ mình hiểu có hối tiếc như thế hàng trăm hàng vạn lần cũng chẳng thay đổi được gì. Người đang tâm rời bỏ bạn, họ cũng đã phải vắt óc ra để suy nghĩ cho bạn một lí do, thì bạn "giá mà", "giá như" cũng đâu thay đổi được gì?
Người muốn ăn cùng bạn, sớm đã đến. Quán điểm tâm không mở đến tận khuya. Con người mà, đơn giản dễ hiểu lắm, nếu họ đã muốn bạn họ sẽ làm tất cả để có bạn. Đôi khi có những điều bất-khả-kháng trong cuộc sống, mới làm chúng ta nhận ra được, mình là ai trong tim đối phương, họ có từ bỏ tất cả và làm tất cả để ở cạnh mình cả đời hay không?
Khóc cũng khóc rồi, buồn cũng buồn rồi. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình. Họ đã khá hơn thì sao bạn lại không?
0 notes
Text
Có nhiều người mỗi ngày đều muốn làm em cười. Nhưng lí do duy nhất khiến em hạnh phúc mỗi ngày, giờ cũng đi mất rồi..
0 notes
Text
Chúng mình chia tay rồi..
Mình đã hy vọng rất nhiều về cuộc tình này, tin tưởng có thể sẽ đi đến cuối cùng. Nhưng rồi chúng mình cũng thua, thua hiện thực, thua cuộc sống. Lòng mình nặng nề lắm, mình chỉ chực khóc bất cứ lúc nào mình có thể. Mình ước gì đây chỉ là giấc mơ thôi.. Mình chưa chuẩn bị tâm lí gì hết mà. Không hề có một cuộc tranh luận, không một cuộc cãi vã, nhưng chúng mình cũng rời xa nhau, một cách rất-nhẹ-nhàng.
Thật sự rất không cam tâm đâu. Mỗi ngày mình vẫn phải cười, phải lao ra cuộc sống. Tất cả mọi thứ xung quanh mình đều có bóng dáng người đó. Mỗi ngày mình đều muốn từ chối thức dậy lúc bình minh và có thể thì cả hoàng hôn nữa. Giấc ngủ luôn là thứ cứu rỗi mình, nhưng bây giờ mình còn bị mất ngủ nữa chứ..
Mình biết rằng thời gian sẽ khiến mình quên hết, nhưng thời điểm hiện tại, mình stress sắp chết rồi..
0 notes
Photo
Mình đang dần quên đi..
Mình đang dần quên đi vẻ mặt của cậu,
Mình đang dần quên đi hình dáng của cậu khi nở nụ cười,
Mình đang dần quên đi mùi hương mà một thời mình bị ám ảnh đến mức nhớ mãi không quên.
Mình cứ nghĩ sẽ không bao giờ quên được cậu. Nhưng không, thời gian hình như đang làm rất tốt công việc của nó - xóa bỏ một người khỏi trí nhớ của ai đó. M��nh cũng đang dần dần quên đi những kỉ niệm giữa chúng ta. Cậu đừng trách mình cạn tình cạn nghĩa, cũng đừng trách mình bội bạc! Đau cũng đau rồi, khóc cũng khóc rồi, dày vò cũng dày vò rồi, bây giờ chỉ thiếu việc quên cậu thôi.
Rồi cũng sẽ có một ngày, khi mình mở mắt dậy, trái tim cũng không còn nhói đau nữa. Hay khi nghe mọi người nhắc về cậu, mình cũng không còn khựng lại và mang vẻ mặt u ám nữa. Rồi sẽ có một ngày, mình thật sự hết thương cậu..
Mong rằng mọi ước mơ, hoài bão của cậu sẽ thành hiện thực. Mong cậu ở hết phần đời còn lại này sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc. Mong cậu sẽ trở thành vì sao thật tỏa sáng.
Cầu chúc cho cậu mãi mãi rực rỡ, vĩnh viễn bình an.
0 notes
Photo
Một vài dòng cho những ai đang học cách trưởng thành!
Cậu à! Mình biết có những đêm cậu đã khóc trong im lặng vì sợ tiếng khóc của mình làm gia đình lo lắng. Mình biết đã có những lúc cậu từng muốn buông bỏ hết tất cả chỉ vì áp lực. Tương lai của mình sẽ ra sao? Tốt nghiệp rồi mình sẽ làm gì? Mình có đang đi đúng đường không?
Chúng mình đang loay hoay trong vũng lầy của tuổi trẻ, chỉ là đáng lí ra tụi mình phải vui vẻ với tất cả thanh xuân mà mình có. Nhưng trong tay chẳng có gì thì làm sao mà vui vẻ được phải không? Mình hiểu những cơn đau đầu, đau bụng của cậu, cả những lần cậu bật khóc vì deadline quá hạn, vì stress,... Mình biết rằng sẽ có đôi lúc cuộc đời không công bằng với cậu, cậu bị bỏ quên ở đâu đó trong sự sắp đặt của Thượng Đế.
Không sao cậu ạ! Chúng ta ai cũng thế, ai cũng đang học cách lớn lên và rời khỏi sự bảo bọc của cha mẹ. Ăn chơi, yêu đương, tiêu tiền không cần suy nghĩ,.. để có một tuổi trẻ thật đáng nhớ. Đáng ra đó chính là chúng ta của lúc này, nhưng chúng ta lại có 1001 nỗi lo không tên và có quá nhiều dự định cho tương lai.
Vì cuộc đời này không công bằng và luôn có những kẻ chỉ đợi cậu ngã để hả hê, cậu có thể cho nó cười lần 1, lần 2 nhưng mình mong cậu lần thứ 3 sẽ trở nên xuất sắc hơn những lần thất bại cộng lại.
Đừng đợi ai đó đến và yêu thương mình. Hãy yêu thương bản thân mình trước tiên, mình tin chắc tất cả may mắn sẽ tìm đến cậu sớm thôi, bạn nhỏ của mình!
0 notes
Photo
Đến cuối cùng, cô dâu của anh không phải là em và chú rể của em cũng chẳng phải anh. Chúng ta đã cùng nhau trải qua thanh xuân thật đẹp mà nhiều người mong muốn, chỉ là hết phim thì người rời đi. Tình yêu và sự nghiệp là hai đường thẳng song song, nếu hòa hợp được với nhau thì sẽ có cái kết viên mãn, chỉ tiếc là chúng ta không đủ dũng cảm nhiều đến thế.
Mùa hạ năm đó, lòng em tràn ngập những lo lắng về kì thi đại học, về tương lai. Nhưng bất kể lo lắng thế nào, chỉ cần ngước mắt lên là lại thấy anh ngồi phía trước, chiếc áo sơ mi trắng thơm nhàn nhạt mùi nước xả vải, ánh nắng chiếu rọi long lanh. Tự nhiên giây phút đó bao lo toan của tuổi 17 lại biến mất đâu hết. Em chỉ muốn thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc đó.
Mùa hạ năm đó, chúng ta – những đứa trẻ còn đang nghĩ mình vẫn tuổi ngây ngô lại phải chuẩn bị hành trang để đón nhận sự trưởng thành có thể ập tới bất cứ lúc nào. Sau này, khi mà cuộc sống quá bộn bề, em thường muốn chúng ta có thể quay về ngày tháng vô lo vô nghĩ ấy. Anh đừng trách em trẻ con, chỉ tại vì khi lớn lên rồi chúng ta lại chẳng thể nào giữ nỗi nhau trong đời.
Rốt cuộc thì trưởng thành đáng giá bao nhiêu để mà chúng ta đánh đổi hết tất cả mọi thứ như thế này nhỉ? Lí tưởng, sự nghiệp, vật chất cuối cùng cũng thắng cả tình yêu. Đấy mới thấy, chúng ta dù có lớn bao nhiêu đi nữa thì vẫn mãi là đứa trẻ trong tình yêu, mất đi rồi lại thấy tiếc nuối, hờn dỗi cuộc đời.
“ Năm 7 tuổi, bắt được con ve sầu cứ ngỡ đã có cả mùa hè trong tay. Năm 17 tuổi, gặp được cậu, cứ ngỡ đã có cả cuộc đời...”
0 notes
Photo
Đám cưới thế kỉ, Cuộc hôn nhân thế kỉ,…
Hôm nay họ thừa nhận li hôn, những thông tin được thông báo và lan truyền khắp nơi trên mạng xã hội. Cũng giống năm đó, khi họ lấy nhau những hình ảnh, những câu ca ngợi đầy rẫy trên mạng và trên mặt báo rằng: Họ thật đẹp đôi và họ sẽ mãi mãi sống hạnh phúc với nhau, con cái của họ sẽ rất hãnh diện khi có người ba và người mẹ nổi tiếng. Nhưng hôm nay họ li hôn, cả hai bên đều thừa nhận việc đó thì cư dân mạng lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người đàn ông, chê trách họ, khinh rẻ tình cảm của họ,..
Câu hứa ở bên nhau suốt đời, cùng nhau vượt qua khó khăn trong lễ cưới không phải là câu nói tùy ý, chỉ là trong lúc đó nó đúng với sự thật mà người ta cảm thấy ngay lúc đó. Chuyện cổ tích về công chúa và hoàng tử đều hoàn toàn đẹp đẽ như vậy, nhưng đó chỉ là lúc họ tìm ra nhau và muốn sống bên nhau cả đời này thôi chứ không phải là lúc kết hôn với nhau xong.
Ngôn tình không có thật, có lẽ chúng ta nhìn, nghe và thấy các cặp đôi yêu thương nhau rồi nghĩ rằng họ thật sự chính là cặp đôi ngôn tình. Nhưng không, họ cũng cần lo cơm ăn áo mặc, cũng cần lo cho cuộc sống gia đình, bọn trẻ và cả gia đình nội ngoại như chúng ta, cũng cãi nhau chuyện con gà củ tỏi. Chỉ là họ có thể dung hòa với nhau, chấp nhận những khiếm khuyết của nhau và cùng nhau cố gắng nhưng vẫn giữ những tình cảm thật tốt đẹp dành cho nhau.
Không cá thể nào là hoàn chỉnh và có thể hòa hợp với tất cả mọi thứ. Ai cũng sẽ có đôi lúc bất đồng với mọi người kể cả trong hôn nhân và tất cả các mối quan hệ lớn bé của họ. Chỉ là có người nhận ra và thay đổi, còn có người dù có nhận ra thì cũng thà từ bỏ đối phương chứ không chịu bản thân mình sai.
Cả đời này chỉ cầu gặp được một người mà cả hai có thể bình bình đạm đạm sống với nhau hết đời, không đao to búa lớn, không khua chiên gõ trống. Chỉ cần thương nhau, vì nhau mà thay đổi, dung túng cho các lỗi nhỏ nhặt của nhau. Trong tâm chỉ có đối phương và có gia đình. Suy nghĩ cho nhau và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn thử thách ở ngoài kia.
“Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa”
0 notes
Photo
Ngày cuối cùng, anh hẹn em đã không đến. Một mình anh chờ đợi suốt 4 tiếng liền, người ra vô tấp nập nhưng không có hình dáng em. Em không hề nghĩ rằng rất lâu sau mình mới có thể gặp lại nhau. Em đã không biết anh ôm hy vọng như thế nào để chờ người con gái mình thương xuất hiện. Em đã không biết anh cảm thấy trống rỗng thế nào giữa quán ăn đấy.
Em đã không biết anh còn bao nhiêu điều muốn nói với em, rằng: Em có thể chờ anh được không? Em có thể suy nghĩ lại, đừng quyết định vội như thế, anh có thể chờ mà. Nước Anh xa xôi là vậy nhưng anh sẽ vì người con gái mình thương mà hằng năm sẽ quay về thăm cô ấy. Chỉ cần em xuất hiện và nói rằng “Em cần anh”, nhưng em đã không..
Em đã không muốn cùng anh cố gắng vun đắp mối quan hệ này..
Em đã không..
v
Ngày cuối cùng, em đã đến nơi hẹn, nhưng em lại không dám vào, chỉ dám đứng ngoài nhìn anh qua khung cửa sổ của quán. Em sợ em bước vào, ngồi đối diện anh, em sẽ không cầm lại được nước mắt mà òa khóc nói rằng anh đừng đi được không? Có thể chờ em được không? Em xin lỗi vì bản thân quá cố chấp, quá mạnh mẽ không muốn để anh vì em mà bỏ cả tương lai. Chúng ta đã dự định sẽ cùng nhau tới Anh, nhưng em xin lỗi vì em không thể
Em không ngờ được chỉ một buổi chiều mà nỗi buồn đã ập đến với em nhiều như thế, khiến chúng ta xa nhau, khiến em không còn nhìn rõ được tương lai của mình. Em đã ước mình có thể chống lại sự bất hạnh này, nhưng em làm sao có thể hả anh? Em không muốn chỉ vì chính em mà anh từ bỏ ước mơ từ thời thơ ấu, từ bỏ cả tương lai sáng lạn ấy để bên em, một người còn không thể nhìn rõ tương lai của mình.
Em rất thương anh, chỉ cần anh cau mày em cũng đã thấy lòng khó chịu, huống chi vì em mà anh mất hết những điều tốt nhất. Em không tự tin về bản thân mình, em không tốt, học cũng không giỏi, không xứng đáng ở bên anh. Em không thể giấu nỗi tình yêu của mình khi nhìn vào mắt anh..
Em xin lỗi, cho những điều đã qua, cho những lời hứa không thể cùng anh thực hiện được..
Em xin lỗi..
0 notes
Photo
Chuyện đau lòng nhất trong một mối quan hệ chính là “bỏ lỡ”. Cái gọi là “Duyên phận” cũng thật kỳ lạ. Một khi đã không duyên không phận thì cả đời này có khi chẳng gặp lại. Dù cho chỗ anh ngồi nơi quán nước ở góc phố chính là chỗ vừa mới 3 phút trước em rời đi. Căn hộ của anh nằm trên căn hộ của em, chỉ cùng một khu chung cư nhưng lại không bao giờ thấy mặt nhau. Món nước anh vừa kêu lại là món khi nãy em đã uống. Bài nhạc được phát từ tiệm băng đĩa, lời 1 em vừa mới đi qua nghe được, thì anh lại nghe được lời thứ 2.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, dù dùng cả đời này chưa chắc có thể níu kéo hay thậm chí là gặp lại. Duyên phận tựa vận tốc cánh hoa đào rơi: 5cm/s, bắt được hay không lại dựa vào thực lực của mỗi người. Có người nâng niu nó, có người lướt qua, có người dẫm đạp, có người lại cố gắng nhưng không chạm tới được.
Khi con người bỏ lỡ nhau, anh đoán xem họ có cảm giác gì? Em nghĩ nếu may mắn họ nhận ra đối phương chính là một nửa còn thiếu của mình, họ sẽ níu kéo, sẽ đau lòng ngay lúc đó, và có lẽ mọi chuyện sẽ cứu chữa được. Nhưng có người lại không may mắn đến thế, có lẽ rất lâu sau này khi họ không thể nào quên được người kia, họ mới nhận ra “À! Thì ra mình đã bỏ lỡ mất người ấy”.
Đau lòng hơn chính là bất lực. Bất lực nhìn cô ấy hay anh ấy trong tay với người khác. Bất lực khi thấy người ấy đau ốm, lạnh lẽo nhưng mình không thể che chở hay bảo vệ vì chẳng còn là gì trong cuộc đời nhau. Khi say chỉ muốn chạy ngay đến tìm người đó, khi đau ốm, yếu đuối người muốn nhìn thấy nhất vẫn là người ấy. Nhưng có mấy ai có can đảm để thú nhận với đối phương rằng: “ Anh còn thương em rất nhiều, quay về với anh được không?” hay là “Em nhận ra bản thân mình trong những ngày lộng gió thật cô đơn và chỉ nghĩ đến anh”. Chẳng mấy ai có được sự can đảm ấy vì họ sợ, sợ bị xem thường, sợ đối phương không còn thương mình, sợ tình cảm của mình bị đem ra chơi đùa.
Thật đau lòng anh nhỉ? Có lẽ em cũng bỏ lỡ anh mất rồi! Nhưng em không may mắn nhận ra sớm, chỉ cầu chúc anh hạnh phúc, thật tâm..
1 note
·
View note