Text
Mình vừa lớn hơn được một chút. Đã biết cách nói lời tạm biệt đàng hoàng. Tầm 2 năm trước mình đã chẳng biết phải làm như thế nào, lời giải trước mắt nhưng đọc không ra. Giờ mình sắp 28 tuổi, vẫn cố gắng qua từng việc sẽ làm tử tế hơn hồi xưa đã từng. Con đường đi tuy không đầy chông gai nhưng cũng lọp bọp ngã hoài. Tâm hồn mình đã liền lại hơn một chút.
Mình không có đầu óc nghĩ xa, không thể đặt được mục tiêu cho cả quý, cả năm. Mình chỉ biết nghĩ trong đầu 3 việc cần làm ngay lúc này và liền sau đó. Cố gắng không để việc xem Youtube làm mình trì hoãn cái gì lâu quá : ))
Vậy thôi. Cố gắng. Cố gắng. Năm nay đã làm được một việc đàng hoàng. Tháng 9 này mình sẽ cũng giữ cho mình như thế. Được thì được, không được thì tháng sau thử lại. Tái sinh. Boss giết chết thì quay lại loot đồ, luyện chiêu rồi lại đánh Boss thôi mà, có gì đâu. Hehe.
Con boss tháng 8: Quái thú tình cảm: chia tay ko tử tế. Đã chết.
Con boss tháng 9: Quái thú công việc: làm việc mà hay coi YouTube, chơi tetris, chat nhảm. Đang try again haha.
0 notes
Text
Ẩn bài Facebook nhân dịp lười đi làm
Hôm nay mình gặp trục trặc nhỏ trong công việc nên ngồi bần thần một lúc rồi cũng không tiếp tục làm việc nữa, coi như cả ngày ngồi chơi.
Lâu lắm rồi mình không đăng gì lên Facebook. Hồi nhỏ đăng rất nhiều. Hôm nay chợt kéo xuống xem lại mình thấy nhiều cảm xúc. Thấy buồn cười, thấy buồn, thấy quê, thấy nhớ mọi người - những bạn bè cũ vì các lý do khác nhau mà không còn gặp nữa, thấy cả những người bạn vẫn còn đang nói chuyện ngày hôm nay. Mình thấy mình đã trải qua một quãng đường cũng dài. Mình từ người hay ý kiến trở nên vẫn nhiều ý kiến nhưng không đăng Facebook nữa, chỉ còn tự nghĩ hay chat nhảm với bạn bè, chắc lớn rồi biết sợ quê, hồi nhỏ thì sợ người ta nghĩ mình ko có ý kiến hay gì đó haha. Mình thấy dấu vết của những công việc mình làm hồi đó, không có nhiều tiền mà cũng không đúng nghề, hồi đó mình chưa biết gì nhiều. Mình thấy những tính cách của mình không thay đổi như hay ignore tin nhắn từ hồi đó đã bị bạn bè viết lên tường chửi, giờ cũng đôi khi còn haha. Có một chút mệt mỏi vì cả ngày nay ngồi máy tính archive hết mấy bài đăng xấu hổ đi, nghĩa là archive gần như tất cả. Và cũng có cảm giác thấy hi���u mình hơn một chút. À, thì ra mình là con người như thế, năm đó mình đã trông như thế, đã nói điều đó. Bức ảnh chân dung của mình trong mắt mình trở nên có hình hài hơn một chút. Mình đã kiên trì ngồi ẩn bài tới năm 2015. Rồi xuất hiện trong lòng mình một cảm giác muốn bảo toàn hiện tại, không biết nếu mình sống tốt thì 10 năm nữa mình sẽ cảm thấy gì, có cảm thấy tùm lum cảm xúc như bây giờ không? 10 năm nữa mình có nhớ ai không? Có mất người bạn nào của bây giờ không? 10 năm nữa mình còn không? 10 năm nữa mình giàu lên hay nghèo đi? Khôn lên hay ngu đi? Mình có thú vui gì mới không? Xung quanh mình sẽ còn đủ mọi người không?
Mình có chút sợ và có chút muốn cố gắng. Có chút muốn cảm ơn bản thân 10 năm qua đã sống hết sức có thể. Dù là quyết định sai hay đúng, dù không ít lần làm những điều xấu. Đây cũng chẳng phải bước chuyển mình gì, mình vẫn như thế. Chỉ là một cái ngoái đầu tri ân nhẹ quá khứ của mình và không nhìn theo buồn rười rượi. Mình thay đã thay đổi nhiều, không hẳn là tốt lên. Chỉ là mình như thế.
Mình vẫn là đứa trẻ con 17 tuổi của 10 năm trước, vẫn không thích tạm biệt bai bai chia ly hahaha. Nhưng ngoài mặt thì mình hay làm như không quan tâm. Mình đã nghĩ về những chuyện cũ, những chuyện đã có thể nhẹ nhàng hơn, những chuyện mà nhìn lại cũng có nhiều cách giải quyết khác. Mình không hối hận, chuyện gì xảy ra cũng là vì nó là thế. Chỉ là qua ngần ấy thời gian mình học được có những chuyện mình đã làm quá lên, trong tương lai mình có thể bình thường hóa một chút nếu gặp lại tình huống đó cho chất lượng cuộc sống nó ổn định hơn. Mình vẫn yêu những người bạn cũ, cũng có lúc mình ghét, nhưng lúc nào có thể thì mình vẫn thấy yêu. Họ đã ở đó, cũng như những người bây giờ đang ở đây, cũng như mình luôn ở đây với mình, và mọi người thật vô giá.
Và mình vẫn mập! địt con mẹ. Cố gắng tiếp 10 năm sau nhé haha.
Vậy đi. 18:46 ngày 16 tháng 4, 2024 tại nhà, trên chiếc máy tính của công ty và bàn phím Filco thọt keycap của mình, mình sẽ bắt đầu thật thà từng phút giây, nhé? Mình sẽ cất đi những lâu lâu nhớ ai đó khi đi qua khu nhà họ, mình sẽ thôi không gồng mình lên làm chuyện khùng điên, mình sẽ sống nhẹ nhõm nhất có thể. Có thể mình sẽ được đón duyên lành bắt đầu từ đây. Mình muốn sống dậy.
Thế nhé.
0 notes
Text
I should have just done what I think is right. I shouldn't have forced myself to take it further than what it is and what I can handle.
1 note
·
View note
Text
There are nights when you wish you could just lie down and cry, and tomorrow would never come.
You wish you could cry away the troubles, the sadness, and yourself. You hate yourself as much as you hate being sad, sometimes even more; and it's the worst problem of all.
I don't even know why i'm speaking to a second person position. It's me who's feeling all this. It's me I want to forget and trashed somewhere so nothing left of me will be found. I hate myself for a lot of things; you name it. I can't even begin because the list will go on forever.
I hate myself for being small, and I know feelings are temporary, tommorow I might not feel like this anymore, but can't deny the very fact that right now it fucking hurts. I know I'm a child, and I don't even want to justify it. I don't want to let anybody knows anything because what's the point. No one holds any kind of responsibilities for how I feel; i would only create tensions for our relationships if it were to be that way. I can't. I feel finished but I haven't done anything yet. I wish I could love and protect myself more. I wish there is somebody who would be with me and not be affected by how I feel, because sometimes I can't handle myself anymore. I know that person is not real. There's a limit to everything.
I wish I wasn't so sad, and I don't want tears. It's almost Christmas and it's almost a perfect weekend yet everything was ruined last minute. And I felt off. I so fucking hate every fucking one of everyone and I hate myself too so why don't we all die.
Fucking pathological liars. I might stop wondering what's wrong with me if I could put a bullet through my head. And I don't even own a fucking gun. I wish someone would come right now and kill me before I change my mind tomorrow.
0 notes
Text
I can't believe after 9 months of separation, after several people i've been with, i still cried thinking of us.
I don't like myself when I'm like this. I see no good in it. I wish jothing has ever happened. Not even the universe.
0 notes
Text
Công thức hạ hoả
Mỗi lần tức giận mình không thể nhớ nổi công thức hạ hoả được coi trên mạng. Người ta khuyên thở, uống nước, và suy nghĩ sâu xa gì đó. Mình chỉ biết lên mang post 1 chiếc story giận dữ, dán vào bộ highlight giận dữ coi như đếm 1 lần mình cố gắng vượt qua. chửi bậy chửi bạ trong đầu hoặc nhắn tin bậy bạ cho ai đó ko phải giữ hình tượng rồi ôm đầu hít thật sâu, vục đầu vào hai lòng bàn tay. Lập tức bỏ dở việc đang làm. đi hút thuốc, uống nước, giam mình lại.
Mình bắt đầu cảm giác được lúc nào mình chuẩn bị ác lên, cả người mình nóng, não căng ra không còn cảm giác được. Hơi thở mình nghẽn lại, mình nghiến răng và sẵn sàng đã thương bất kì mục tiêu dễ dàng nào. Ngồi đây gõ mấy câu khi đang trong cơn tức giận, mình nhìn thấy được cảnh mình cầm chai vang trước mặt đập tan nát, mình nghe thấy tiếng vỡ, mình nhìn thấy dằm thuỷ tinh bay tung toé. những miếng màu xanh. Mình thấy cái cổ chai nguyên vẹn. Tim mình không thể kiểm soát được. như có hàng ngàn bước chân đang đi parade trong lồng ngực mình. Mình ngồi ghế mà muốn bung ra ngoài. Mình phải dừng lại để thở hắt ra.
Mình sắp chịu ko nổi. cơn giận đã xuống bớt nhưng mình vẫn chưa thở được. Mình đi hút thuốc.
0 notes
Text
Next time we take our clothes off, we'll do it slowly. I will not devour you, i will not hurt you, things won't be rushed and my heart will beat even faster.
I want to cherish love, the kind of love that i've been prepay my best self for.
0 notes
Text
Hạnh phúc
Hôm trước thầy dạy phải biết mình muốn gì, cần gì. Mình nghĩ mình đã hiểu vì sao trẻ con luôn hạnh phúc, tụi nhỏ luôn biết chính xác mình muốn gì. Chẳng hạn hồi nhỏ mình sẽ ao ước một con điểm 10 trong kì kiểm tra khó, hay một món đồ chơi siêu hay ho nào đó. Món đồ chơi và những mơ ước đó sẽ đi cả vào giấc mơ, nằm mơ còn thấy đang cho con chó trong máy nu��i thú ảo ăn, cái máy mà nằm mơ cho đã mấy tuần sau mình mới có chơi, lúc nó đã hết hot.
Lớn rồi mình đi làm, cần gì mua đó, cũng ko đắn đo nhiều. Thích ai ngủ với người đó, ba má cũng ko có ở kế bên để cấm cản. Hồi nhỏ luôn mơ ước kiểu tự do này, tất nhiên ko nghĩ nổi tới chuyện yêu đương, nhưng cũng là mơ ước một loại tự do như vậy. Nhưng mình thấy cô đơn và bỗng thời gian trở nên khó nắm bắt. Những khoảnh khắc lẽ ra là đặc biệt thì trôi tuột qua hoặc biến thành vết thương sâu trong người mình. Mình cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ, vì mình yếu đuối thật, nhưng mình vẫn ráng đứng vững không để bị quật ngã. Mình lâu lâu cứ nhói trong lòng, cảm giác co quắp lại đau tận trong lòng. Những khoảng trống và sự đầy hơi của không khí làm mình trồi sụt.
0 notes
Text
6 giờ tối nhưng em thấy trời xanh
Thành phố hôm qua cũ buồn giờ thênh thang, trời xanh.
0 notes
Text
Mỗi con ảnh insta là một thành phố
Mỗi thành phố là một người tình.
0 notes
Text
I hate you. I hate you. I hate you. I love you, i'm sorry. I hate me too. I hate this. I hate nights. I'm worried about mornings. I hate invitations. I hate idleness. I hate fake concerns. I hate your reactions. I hate when you don't react. I have this stomach. I hate this low battery state. I hate my cluelessness. I hate your silence. I hate my thoughts. I hate you cared then you don't. I hate you're mad. I hate you're protective. I hate you assumed. I hate you analyze. I hate you love. Oh, i so hate you love.
0 notes
Text
Dude im so sleepy, should i just go back to bed.
0 notes
Text
This playlist brought a little peace to me. For those afternoon when being alone is the single good thing you can do.
0 notes
Text
youtube
Do you like the color blue?
0 notes
Text
10 tháng 9, 7 giờ tối
Có bộ phim buồn quá buồn, mình coi cách đây mấy tháng rồi. Coi một nửa không kết thúc nổi, không biết tại mình hay tại phim. Không biết bao giờ mới dám xem lại. Chắc là do mình thôi, xem phim này mình nhớ bạn nhiều quá.
1 note
·
View note
Text
Hồi đó mình chỉ biết nói. Mình không biết diễn đạt. Nếu mình cố gắng nói với bạn rằng: Bạn ơi, mình sợ. Mình sợ nếu cứ thế này chúng mình sẽ xa nhau. Nếu mình gắng nói như vậy, bây giờ mình có xa nhau không?
0 notes