Text
Bệnh tật quấn thân là một điều thực sự rất mỏi mệt cả về thể chất lẫn tinh thần. Không phải cứ bệnh nan y mới khiến người ta suy sụp. Bệnh không quá nghiêm trọng, có thể chữa được nhưng nó kéo dài từ ngày này qua tháng nọ, nối từ thứ bệnh này qua thứ bệnh khác... cho dù bệnh nào cũng bảo là bệnh chữa được đi ... nhưng cũng mệt mỏi lắm. Sắp hết tháng 8 rồi, là sắp hết một năm chữa bệnh ròng rã của mình. Bác sĩ nói sẽ mất khoảng một năm rưỡi tới hai năm. Thoắt cái cũng hết một năm rồi. Dạo này mình thậm chí từ triệu chứng cơ thể còn đoán được là mình không ổn ở đâu. Cường giáp rồi suy giáp kéo theo một loạt hệ lụy của suy tim nhẹ, giảm chức năng phổi, tăng men gan, rối loạn hệ tiêu hóa, tăng giảm cân nặng bất thường, dị ứng bong tróc da, vv... Mỗi tháng mình vẫn đều đặn đi lấy máu xét nghiệm, tái khám, tăng giảm liều thuốc... Mình không muốn quen với việc phải tới viện hàng tháng như thế nhưng mình không có sự lựa chọn nào khác. Có những lần lấy máu mà bạn lấy máu rút ống tiêm không lấy được máu còn chọc lệch hay lúc rút ra máu trào ra cánh tay,... mình sợ rồi cũng phải chấp nhận quen thôi. Chỉ là hôm nay có chút mệt mỏi sau cả một quãng đường dài tự khích lệ bản thân đi được tới bây giờ.
8 notes
·
View notes
Text
"Khi nhìn đời bằng một đôi mắt thiền, ta thấy nỗi bi thương đằng sau cơn giận, thấy trí tuệ đằng sau sự lặng im.
Trong cuộc đời, có rất nhiều chuyện, có rất nhiều người, nghe như thế, nhìn như thế, mà không phải là thế.
Ẩn sâu bên trong một con người khó chịu, là một người đã từng phải chịu đựng thương tổn.
Ẩn sâu bên trong một con người lạnh lùng, là cả một tâm hồn trống rỗng cô đơn.
Và sâu bên trong một con người thích sự im lặng là một người có rất nhiều bộn bề trong suy nghĩ.
Chỉ khi ta nhìn đời bằng một đôi mắt thiền, ta mới hiểu và thương những sinh linh trong dòng đời này, cũng là buông bỏ cho mình gánh nặng phán xét và định kiến."
140 notes
·
View notes
Text
Một người thầy của tôi từng nói, để làm một người dịu dàng rất khó, bởi người ta phải hiểu sâu sắc nhiều khía cạnh mới đủ để bao dung và tha thứ. Trong đời có những lỗi lầm không đáng được tha thứ, vì vậy họ dịu dàng với một ai đó chẳng qua là nội hàm họ sâu sắc. Và để làm được như vậy người ta phải trả giá đắt cũng như lĩnh hội rất nhiều.
Khi bắt đầu yêu một ai đó, điều đầu tiên mà hầu hết mọi người quan tâm là ngoại hình ưa nhìn và tính cách vui vẻ, nhưng thông thường hai thứ này dễ khiến người ta nhàm chán, nhan sắc thua cuộc trước tuổi tác còn niềm vui mà thiếu trí tuệ sẽ sớm khiến người ta thất vọng.
Khi đó người ta sẽ nhận ra những đức tính tốt đẹp không thường hào nhoáng và lấp lánh lại giữ người ta ở lại với tình yêu. Một người có đủ tri thức, sự kiên trì và nỗ lực thấu hiểu đối phương không hề dễ tìm kiếm, vì yêu nên người ta mới cố hiểu và vì hiểu nên mới yêu. Và thông thường những đức tính ấy thường quy tụ ở những người trầm lắng, sâu sắc và dịu dàng.
Một số người sẽ không dễ dàng cho bạn thấy trái tim của họ, không thể hiện tình yêu một cách rõ ràng. Họ chừng mực và quan sát bạn, họ tự trọng và không tiến đến bạn. Cho đến khi hai nguồn năng lượng trở nên cân bằng tại những thời điểm thích hợp, thì cả hai mới có thể ở bên nhau.
Trưởng thành trong tình yêu là một chuyện vô cùng đau đớn, nhưng mà đó không phải con đường duy nhất. Sẽ có một con đường dài hơn, khó đi hơn buộc phải phải khắc chế bản thân, kiên nhẫn nhưng cũng ngọt ngào. Đó là âm thầm nỗ lực để yêu người có trình độ và nguồn năng lượng giống với bạn. Bạn sẽ cùng người ấy bù đắp và cùng nhau trưởng thành, giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống và có đủ năng lực để vượt qua mọi thử thách, đủ nội hàm để liên tục đổi mới, khiến bạn không bao giờ hiểu thế nào là nhàm chán của tình yêu. Bởi vì chúng ta cần một người thế này trong đời sống: Yêu b��n, cổ vũ bạn, công nhận bạn, ôm ấp những vết thương của bạn, xoa dịu chúng và kể cả khi bạn không hoàn toàn đúng vẫn sẽ tìm cách vờ như không biết vì yêu bạn bằng trí tuệ bao dung.
224 notes
·
View notes
Text
Mục đích của mình không phải là
Phải quen được cái anh mình thích
Phải cưới được đúng cái anh đó
Phải có đủ con trai con gái
Phải đi du lịch đúng đất nước mình muốn
Phải có bao nhiêu tiền trong tài khoản
Bao nhiêu cái sổ đỏ sổ hồng
Phải có bao nhiêu pho-lâu-ơ
Phải có đủ cây-bi-ai mối quan hệ
Phải làm đúng cái nghề mình chọn
Phải thăng tiến đúng cái lộ trình mình vẽ ra
Mục đích của mình là
Yêu người có đủ nhân duyên với mình
Hạnh phúc trong hôn nhân hay không hôn nhân
Có con nếu đủ duyên, không đủ duyên để có con sinh học tự nhiên thì thôi
Đến nơi cuộc đời dẫn dắt
Kết nối với những người đồng điệu trong khoảnh khắc
Làm công việc mà mình sinh ra để làm
Còn phát triển đến đâu còn tùy vào nhân duyên nữa
Nên là
Nếu đời không cho mình như ý mình tưởng mình muốn
Thì mình vẫn tò mò mà chào đón điều thực sự dành cho mình
Điều đúng với sự thật của mình
Dù nó chẳng giống ai
Mình không buồn khi người ta nghĩ đến lúc phải buồn
Mình không vui khi người ta kỳ vọng mình phải vui
Mình buồn vui tùy duyên
Kết thúc lắm khi lại vui, vì dừng được điều không dành cho mình
Mà mở đầu có khi vui hơn, vì trải nghiệm mới
Ý định của mình (điều mình manifest với Vũ trụ) luôn là cho mình ở đúng nơi với đúng người vào đúng thời điểm. Vậy thôi. Còn cụ thể là gì Vũ trụ tự bài binh bố trận ra hết đó.
Cuộc sống chỉ là để sống
Và sẽ nhẹ nhàng hơn thật nhiều nếu ta đầu hàng
Buông bỏ cái mình tưởng phải thế
Để lướt sóng lên xuống với đời
Tiên Alien
36 notes
·
View notes
Text
Có những tối nằm trằn trọc mãi không ngủ được, thế là mở điện thoại vào xem những tấm hình cũ những đoạn tin nhắn từng gửi. Bất giác mỉm cười.
Cười vì những ngày tháng ấy mình đã sống thật mạnh mẽ dù phải trải qua những khổ đau. Có thể vui có thể buồn,,, có đủ mọi loại cảm xúc trên đời.
Cười vì mình đã từng có một tình yêu thật dễ thương, uớc muốn có một gia đình nhỏ, được trở thành vợ của anh và trở thành mẹ. Hoá ra trong tim có nắng thì tình yêu cũng sẽ nảy nở , ánh mắt cũng sẽ trở nên long lanh hơn. Vậy mà từ một người đặc biệt không thể sống thiếu nhau theo thời gian cũng quên mất nhau là ai.
Cười vì bản thân luôn chân thành với người khác, có một tấm lòng bé nhỏ luôn lắng nghe tâm sự những câu chuyện của mọi người. Cả những dòng tin nhắn đáng yêu, những dòng quan tâm của người gửi tin nhưng giờ chớp mắt đã thành người dưng.
Cười vì mình chẳng thể trở về con người như lúc trước nữa, cho những năm tháng chẳng thể quay trở lại.
Cười vì chợt nhận ra rằng chẳng còn ai đủ thân thiết để thể hiện lòng mình, chẳng còn ai để bản thân có thể nói chuyện một cách tự nhiên. Chẳng còn ai ôm vào lòng những lúc tủi thân nhớ nhà. Chẳng còn cảm nhận được cảm xúc của bản thân không biết lúc nào vui lúc nào buồn. Cũng không còn lạc quan cởi mở như trước, không còn thích giãi bày chuyện gì cả.
Cười cho những tháng cô đơn ở hiện tại, cho những ngày tháng xa nhà một mình ở nơi mới với những con người xa lạ... Tuy vẫn có gia đình ở bên vẫn có nơi gọi là nhà để trở về. Dù vậy gia đình cũng chỉ yêu thương, vỗ về, giúp đỡ nhưng lại không đủ tinh tế để sẻ chia mọi chuyện.
Dẫu sao thì theo một cách nào đó mọi thứ cũng sẽ nhẹ nhàng mà qua đi theo dòng chảy của thời gian. Việc của mình là phải sống mạnh mẽ đi tiếp dù cuộc sống có thế nào đi nữa... Cố gắng lên nhé!
NB, 2022/08/05
36 notes
·
View notes
Text
"Đôi lúc anh nghĩ, nếu cô ấy tới sớm hơn vợ anh một bước, anh đã có thể cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại, anh vẫn luôn nghĩ anh cũng yêu vợ mình, nhưng đó là trước khi cô ấy xuất hiện."
Tôi khuấy ly nước của mình thật lâu, tới khi đá lạnh tan hết, tôi mới mở miệng trả lời anh.
"Vậy anh tính sao?"
"Anh sẽ không gặp cô ấy nữa, anh không thể bỏ vợ anh, cổ không có lỗi gì cả, anh còn con nữa, con bé không thể không có cha. Anh không thể vì bản thân mà cướp đi hạnh phúc của những người yêu thương anh nhất." - anh nói
Ánh đèn đường le lói trên gương mặt anh, cô đơn và tĩnh lặng.
Tôi đã không ngủ được cả đêm hôm đó và những đêm sau nữa, tôi cảm thấy rất buồn, buồn cho anh, buồn cho vợ anh. Tôi đã chứng kiến rất nhiều người biết yêu rất muộn, muộn tới mức, có nhiều người con cái của họ trưởng thành kết hôn, thì khi gặp được tình yêu thật sự họ mới nhận ra - à, hóa ra đây mới là tình yêu.
Một số người chọn ở lại vì trách nhiệm, vì thói quen, vì họ đã sống cả đời với nhau, vì con vì cái, sao nói bỏ là bỏ được. Cũng có một số người sẵn sàng bỏ hết tất cả để chạy theo tình yêu đó.
Lúc chồng của chị tôi bỏ nhà đi theo bồ nhí, anh ta chỉ đem đúng một bộ đồ và một chiếc bàn chải, đó là thứ duy nhất anh ấy tự mua chứ không phải vợ mua cho. Ảnh cái gì cũng không lấy, tài sản bạc tỷ anh bỏ lại hết cho vợ con, xe cộ nhà cửa toàn bộ sang tên cho vợ. Lúc đó chị tôi đứng trước cửa lớn, nhìn chồng mình trơ trọi bước ra khỏi nhà, chị không khóc lóc, không trách móc, chỉ im lặng nhìn theo, chị nói:
"Thà là chồng em ra ngoài ăn bánh trả tiền rồi về nhà, chứ còn ảnh mà yêu người ta thật rồi, thì trái tim sẽ không còn chỗ cho kẻ tạm bợ như em đâu..."
Phải thật sự yêu ai đó, bạn mới cảm nhận được tình yêu có thể chi phối một con người đến mức nào.
Cho nên tôi rất buồn, buồn cho anh 1 phần vì tình yêu tới với anh quá muộn, buồn cho vợ anh 10 phần vì cô ấy không biết được rằng người đàn ông mình yêu thương hết mực thật ra không yêu cô ấy, người ta chỉ ở cạnh mình vì trách nhiệm, vì thói quen, vì đạo đức chứ không phải vì tình yêu nữa. Nó thật sự là điều đáng buồn nhất trên đời.
Thật sự hy vọng, mỗi chúng ta đều có thể gặp được người mình thật sự yêu, và trùng hợp, họ cũng rất yêu mình.
By @cayeutinh
207 notes
·
View notes
Text
Giao tiếp là quan trọng, giao tiếp tốt tạo các mối quan hệ tốt, mối quan hệ tốt giúp cuộc sống và môi trường hoạt động của mình sẽ dễ thở hơn. Ai cũng có cái tôi, có tính sĩ diện và muốn được thừa nhận. Mình biết không phải để khai thác mà là để điều chỉnh hành vi câu nói của mình phù hợp với từng đối tượng. Người trẻ luôn cần được nhìn nhận, người già trọng việc trao đổi thăm hỏi, thanh niên trung niên cần lời động viên, được quan tâm giữ liên lạc.
Cái kỹ năng mềm này học được thì ra đời ít nhiều sẽ có thuận lợi, biết tiến biết lùi, tôn trọng người khác thì người khác cũng sẽ ghi nhận mình theo thời gian. Chìa khóa là chân thành và biết quan sát, và phải luyện tập thành thói quen, chứ đóng kịch thì sai vì diễn viên là một nghề rất khó. Tất nhiên, cho dù chúng ta đẹp đẽ thế nào thì vẫn có người ghét và người chê, không sao cả, mình là mình, có nguyên tắc và giới hạn riêng nhưng học cách sống đẹp thì chưa bao giờ là thừa cả. Hãy học từ ngay ở xung quanh, anh em những người mình yêu mến, tại sao mình lại mến họ, muốn trò chuyện và ở cạnh? Quan sát đi, ghi nhận đi rồi tự mình đặt câu hỏi và rút ra những điểm sáng của riêng mình. Tâm thế mình là học trò, ở đâu cũng sẽ gặp thày tốt, nếu thật sự muốn. BeP
315 notes
·
View notes
Text
Mỗi khi gặp chuyện việc đầu tiên là dừng lại, xem bản thân mình đầu tiên, xong mới hướng ra ngoài. Câu trả lời luôn đến từ bên trong. Với mỗi việc xảy đến, cũng vẫn dừng lại một chút, hít thở lấy 10 giây. Việc này nên xử thế nào, nên cười cho qua, hay giận dữ làm rõ. Cứ mỗi khoảng nghỉ đều cho ta sự chủ động, lâu dần thành thói quen, thành cá tính. Việc nhảy lên cồ cộ với bất cứ chuyện nào va vào mình, đọc được trên mạng hay nghe một người khác nói là cách sống bị động. Mà bị động thì thường thất thế. Chủ động cho ta một tâm lý khác hẳn. Bạn nghĩ việc hôm nay đã quá lớn quá tệ? Không, việc nó sẽ còn có những chuyện lớn hơn, to hơn, và tệ hơn. Nhưng quan trọng là qua thời gian bạn rèn được bản lĩnh, người ngợm thẳng thớm, suy nghĩ đàng hoàng, lớp lang, mạch lạc, hạn chế dựa dẫm vào người khác thì kiểu gì cũng giải quyết được. Đôi khi chậm lại hóa nhanh, nhanh lại thành vô cùng chậm. Bài học này không đễ nuốt đâu. BeP
336 notes
·
View notes
Text
Mình có thể bao dung được cho tất cả mọi người, lắng nghe mọi điều nhưng lại không thể bao dung cho người mình yêu.
Người ta nói lại rằng " Là do không yêu nên mới không bao dung được"
Mình lại nghĩ vậy lý do để bắt đầu là gì cho người khác nhìn vào mặt mình nói mình là kẻ lợi dụng. Vậy sao người ta không nghĩ ngay từ đầu mình cũng có thể bắt đầu với một người khác gần mình có thể lo toan cho mình mọi thứ, chiều mình mọi điều vì ngoài kia cũng có nhiều người vẫn đang thích mình vẫn đang đợi mình. Tại sao người ta không nghĩ " Tại sao cuối cùng mình lại chọn họ là người đi cùng trong khi mình đang có rất nhiều mối quan hệ xung quanh có thể tiến tới". Để bây giờ lúc nào mình cũng nhận lại được câu dằn vặt vì em không yêu anh , vì là anh nên em mới như vậy. Tại sao vậy , tại sao bao cuộc nói chuyện rồi vẫn chỉ là câu đấy. Mình nghe nhiều mình chán nản thật sự. Giờ bắt mình giải thích bao nhiêu lần nữa. Tất cả đều là mình sai , đã là một đứa ác nên là đứa ác đến cuối cùng vậy. Và mình cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nghĩ đến hai chữ sau này với họ nữa dù nó đã lặp đi lặp lại trong đầu mình nguyên cả một kế hoạch sẽ làm những gì. Trong đầu mình giờ chỉ còn hai từ kết thúc mà thôi. Chỉ còn vỏn vẹn vậy thôi.
Họ có thể trách mình sau bao nhiêu ngày tháng như vậy mối quan hệ chỉ mỏng manh vậy thôi sao. Mình chỉ có thể nói rằng chỉ một phút trầm cảm họ cũng có thể chết vậy thì có những mối quan hệ tưởng chừng có thể kéo dài nó cũng có thể chết đi như vậy.
47 notes
·
View notes
Text
youtube
Việc lấy tình yêu ra để đong đếm xem ai yêu nhiều hơn là một điều mình khá là buồn. Ai yêu nhiều ai yêu ít những người yêu nhau đều sẽ biết được. Nhưng tại sao cứ phải nói là không yêu, thật sự rất vô lý.
Mình thừa nhận trong mối tình này mình là đứa không hoàn toàn đặt mọi thứ vào tình yêu, mình vẫn yêu vẫn thương mà, mình cũng biết anh yêu nhiều hơn mình. Nhưng đâu thể nào lúc nào cũng nói ra rằng mình không yêu. Không yêu sao lại chấp nhận ở lại bên nhau, không yêu sao lại đưa bàn tay ra cho anh nắm, không yêu dù lần đâu gặp anh biết anh như vậy sao vẫn quyết định ở lại. Anh nói không yêu là bởi đó là anh chứ người khác là không phải như vậy. Nếu anh nói ra những lời đó thì trong mắt anh em đang là một đứa như thế nào . Một đứa dùng tình thương của mình để thương hại anh, hay lợi dụng tình cảm của anh để xin tiền anh. Anh nói không phải như vậy thì có phải nó lại quá nghịch lí với cái từ không yêu không.Trong những cuộc cãi nhau đều sẽ có một câu đấy. Mình nghe mình buồn chứ, mình cũng có cảm xúc mà cũng đau lòng mà. Mình nghe nhiều đến mức lần này lòng mình thật sự nổi điên và không thể nào chịu nổi nữa rồi , mình đã rất nóng và không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Mình biết mình đã sai nhưng thời điểm đó mình đang rất mệt mỏi vậy mà cứ muốn đay nghiến mình bằng câu đó. Cuối cùng thì chẳng ai muốn hiểu ai nữa, chẳng thể tìm được tiếng nói chung. Và trong đầu mình những âm thanh thôi kết thúc đi, kết thúc đoạn tình này đi để anh tìm cái thứ gọi là tình yêu mà anh cần mình không có.
Mình cũng từng thử đặt bản thân mình là anh để cảm nhận xem anh đang nghĩ gì và mình biết anh như thế nào , nhưng anh lại cố tình không chịu nói ra suy nghĩ của mình dù mình đã ôm anh. Đến lúc mình lơ đi thì anh lại nói mình không quan tâm rồi đến lúc cãi nhau anh lại nói mình chẳng muốn nghe anh nói, chẳng muốn hiểu anh. Và giờ mình cũng tự hỏi người tổn thương gặp người tổn thương thì ai sẽ là người giúp người còn lại hết tổn thương. Liệu có hạnh phúc không khi cả hai đều có những nỗi buồn khác nhau mà chắng ai chịu nhường ai hết. Để ai là người mở lòng ai là người vỗ về những thương tổn đó?
15 notes
·
View notes
Text
Người yêu mình,
Cậu ấy không có nhiều tiền, bởi vì cả hai đều đang ở trong giai đoạn cần phấn đấu, mặc dù đến ngay cả bản thân mình cậu ấy còn lo chưa xong, nhưng cũng chưa từng tiếc rẻ với mình bất cứ điều gì. Có lương là sẽ nghĩ đến chuyện đưa mình đi mua váy, thỉnh thoảng cũng sẽ nói ra mấy lời rất ngốc nghếch như kiểu "nếu mà đồ cậu muốn ăn có đắt thì tớ vẫn sẽ đưa cậu đi ăn, chỉ là tớ sẽ không ăn =)))".
Người yêu mình,
Cậu ấy không biết thế nào là lãng mạn, không biết nói lời lãng mạn, càng không biết cư xử sao cho lãng mạn. Nhưng cũng vẫn là cậu ấy, người mà trên facebook chẳng từng có nổi một bài đăng, lại lặng lẽ set rela hẹn hò với mình từ lúc nào, rổi đồi avarta đôi, và đăng mình lên story. Cậu ấy lúc nào cũng nhõng nhẽo bắt mình đèo, nhưng mỗi lần đi phượt hàng trăm cây số, lại luôn bắt mình phải ngồi sau ôm thật chắc. Cậu ấy, không phải là người có thể mua cho mình những bó hồng to như mình từng được nhận, nhưng lại là người có thể đến chợ hoa từ 2h sáng mua hoa rồi mang về quê cho mình luôn trong đêm để về kịp ngày sinh nhật mình vì mãi tới 11h cậu ấy mới đi làm về. Không bao giờ để mình phải xách đồ, luôn luôn đi bên cạnh hoặc đi đằng sau để đỡ mình khỏi ngã, ngay cả việc mình ăn hoa quả cậu ấy cũng sẽ đưa tay ra cho mình nhằn hạt.
Người yêu mình,
Thực ra nhiều lúc rất trẻ con. Hay nũng nịu đòi mình nấu cơm, rửa bát, lái xe, mua đồ. Nhưng mà cũng vẫn là cậu ấy, mặc dù đêm hôm trước nằng nặc muốn mình rửa bát, mình không rửa thì liền để qua đêm, nhưng sáng hôm sau lại dậy sớm hơn mình, rửa hết sạch đống bát đĩa hôm qua, sau đó sẽ gọi mình dậy rồi đùa đùa, My dậy rửa bát đi. Mới nãy, thanh niên đấy còn vừa rửa bát vừa gọi mình ra ngồi ở ghế đối diện chỗ bạn rửa bát để bạn trông thấy mình, chỉ với lý do là "để cậu ngồi ở đấy không cho cậu nằm, vừa ăn xong không được nằm, tức bụng".
Người yêu mình,
Mỗi lúc ở gần mình, thì trông còn giống công chúa hơn cả mình. Rất biết làm nũng, cũng rất biết làm mình làm mẩy, càng biết làm mình cáu điên lên.
Nhưng mà, Cuộc sống tăm tối trầm mặc của mình, nhờ có cậu ấy mà được lấp đầy bởi sự tươi sáng của thanh xuân Những giây phút khó nhọc đến nghẹt thở, cũng nhờ có cậu mà trở nên an toàn vững chãi đến mức, một đứa sống chết cũng cố chấp muốn độc lập, muốn tự làm mọi thứ như mình cũng dần trở nên dựa dẫm phụ thuộc Rõ ràng từ trước đến nay vẫn luôn lo sợ tương lai, lảng tránh quá khứ, vậy mà giờ lại bắt đầu có chút chờ mong
Tình yêu trước giờ, vẫn luôn có rất nhiều cách để thể hiện.
Nói là yêu, không nói cũng là yêu. Dịu dàng là yêu, mắng mỏ đôi khi cũng là một cách để thể hiện tình yêu.
Hai mấy năm qua chưa từng một lần mình thấy bố tặng cho mẹ quà, nhưng mỗi sáng đều dậy sớm lo cơm nước chu toàn cho cả gia đình.
Ông ngoại lúc nào cũng mắng bà cắm nhiều cơm, nhưng bà nấu bao nhiêu ông cũng đều ăn hết.
Có được tình yêu, thực sự, là một chuyện may mắn biết nhường nào.
Mong cậu nhận được vô vàn yêu thương, cũng mong cậu nhận ra được luôn có vô vàn người yêu thương cậu, bằng cách này hay cách khác. Chỉ cần tỉ mẩn nhìn một chút, có lẽ cậu cũng sẽ giống như mình, lặng lẽ mỉm cười mãn nguyện, rằng
à,
hóa ra,
tình yêu của người vẫn luôn ở đây.
51 notes
·
View notes
Text
Khi nghe được giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mình thương, khoảnh khắc đó mình biết rằng, dù mình có rơi lệ bao nhiêu lần, có đau đớn và mệt mỏi ra sao thì cũng không còn quan trọng nữa rồi.
182 notes
·
View notes
Text
Có lẽ nỗi thất vọng lớn nhất của một người chính là: "Tôi không muốn cho bạn biết gì về tôi nữa. Tương tự việc của bạn, tôi hoàn toàn không muốn hiểu."
287 notes
·
View notes
Text
Anh nhớ năm 24 tuổi chưa tốt nghiệp đại học, anh tự hỏi đấy đã là thời điểm tồi tệ nhất cuộc đời mình chưa. Xong anh tự cười bảo hồi 18 tuổi nghĩ để mất người yêu đã là tận thế của cuộc đời rồi...
Đều đặn các năm sau, lúc thì thất nghiệp, lúc thì khủng hoảng kế hoạch tương lai, lúc thì chia tay bồ, rồi lại thất nghiệp. Anh vẫn tự hỏi, những lúc đấy đã là thời điểm tồi tệ nhất cuộc đời mình chưa. Đến giờ anh vẫn đang hỏi bản thân, có phải mình đang ở thời điểm tệ nhất trong đời mình không?
Tiền kiếm được ít hơn người khác, ở đây là những đứa chơi thân với mình, đứa nào cũng giỏi. Có đứa mua nhà đẻ con rồi, mình thì mới vừa lấy vợ. Ông thì chủ doanh nghiệp, ông thì làm ăn to, ông thì vẫn loay hoay chưa phất nhưng không hiểu sao lúc nào mình cũng nghĩ thằng đấy thông minh hơn mình vì tài sản nó đều đổ vào đất cát cổ phiếu hết. Mình vẫn tay trắng.
Vẫn tự nhận biết và ý thức rất rõ là cuộc sống của mình có hạnh phúc hay không hoàn toàn là do mình đặt hệ quy chiếu ở đâu. Nếu so với mấy ông nhà giàu, vợ đẹp, con khôn, tiền tỉ, thì mình chỉ là cục cứt. Xin lỗi các bạn độc giả nhưng mà phải dùng từ ngữ thật mạnh ở đây để thể hiện cảm xúc đang cảm thấy như cứt. Mình đã từng rất hạnh phúc, sống ngày qua ngày, thật sự là chỉ cần quan tâm hôm nay có được ăn ngon mặc đẹp hay không, được đi đây đó gặp gỡ bạn bè người đẹp bốn phương hay không, đến công sở có làm được việc, có người ủng hộ, có kiếm được tiền nhiều hơn thời sinh viên hay không mà thôi. Nhưng cuộc đời luôn luôn thay đổi, nuôi 1 mình bản thân thì dễ, ăn cơm bộ đội còn được, nhưng lấy vợ thì kiếm tiền phải x2 x3 vì bao nhiêu ước mơ gia đình giản dị: tiền đâu ra mà mua nhà? Căn nhà 3 tỷ thì phải có ít nhất 1 tỷ 3 trong tay mới vay ngân hàng được. Kiếm đâu ra 1 tỷ 3 đã :| ơ. Mấy năm kinh tế thất bát thật sự là buồn thảm mọi mặt. Chi tiêu cắt giảm, gặp gỡ bạn bè thì ít, lại càng chẳng kiếm được đồng nào, thật là thất bại mà.
Lúc quyết định lấy vợ giỏi, thông minh đã nghĩ cô ấy sẽ là động lực để mình dần trở nên giỏi hơn, nhưng giờ lại thành áp lực luôn rồi. Không còn là động cơ gắn vào đít đẩy đi nữa mà trở thành lửa dí vào đít nướng trụi than luôn rồi. Có muốn bước nhanh hơn cũng không thoát khỏi sức nóng này. Xong lại rơi vào trầm cảm, lại tự nhục, lại khóc bản thân như ông Tú Xương viết bài Thương vợ. Thương, nhưng vẫn chưa nuôi nổi giấc mơ gia đình, thì cũng là thằng thất bại mà thôi. Giờ có tự so sánh mình với mấy ông nghệ sĩ, mấy ông danh nhân, nhưng nghèo kiết xác thì vẫn cứ là thầy giáo nghèo thôi. Bởi vậy nên đọc Hà Nội cũ còn đây mới khóc. Có khi đến cuối đời mình cũng sẽ chết vì nghèo như các cụ năm 1930 thôi. Mình còn có đâu chục năm nữa thôi...
Chung quy cũng tại cái lười.
34 tuổi chưa tốt nghiệp Thạc sĩ, anh lại tự hỏi đây đã là thời điểm tệ nhất cuộc đời mình chưa...
190 notes
·
View notes
Text
Suốt những năm cấp 3, vị trí duy nhất mình luôn chọn là ngồi cạnh cửa sổ. Chỉ với mục đích duy nhất là để lén nhìn cậu bạn thầm thích mỗi khi cậu đi ngang lớp, nhưng đến khi bạn đi qua thì mình lại vội quay đi hướng khác, còn chẳng kịp nhìn thấy mặt. Hồi đó vừa ngây ngô vừa ngại ngùng.
Ở góc bàn quen thuộc ấy còn có những lần ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn cây phượng già cạnh lan can, mình nhìn mãi từ khi cây còn xanh ngát đến lúc trổ hoa rực đỏ. Và mỗi lần thơ thẩn như vậy, mình luôn tự hỏi bản thân rằng "Sau này mình sẽ trở thành người như thế nào nhỉ? Cuộc đời của mình rồi sẽ ra sao?"-Những câu hỏi tò mò về tương lai điển hình của tuổi học sinh mà ai cũng một lần muốn biết.
Và ngày ấy còn mang theo cả ước mơ to lớn rằng mai này lớn lên sẽ thay đổi cả thế giới.
Bây giờ mình lớn hơn nhiều rồi, những câu hỏi ngày đó thắc mắc, thì nay, đã có được một vài câu trả lời. Nhưng, thay vào đó, mình lại mất đi sự ngây thơ, hồn nhiên của những năm tháng ấy. Đó vẫn là điều luôn khiến mình cảm thấy buồn khi nghĩ về.
Mình thật sự k muốn lớn nữa, mình muốn quay về. Đâu đó, một lần thôi, cho mình được trở lại khoảng thời gian học trò vô tư ấy. Để một lần nữa được tìm lại mình ở thuở ban đầu, nơi mà tất cả mọi thứ đẹp đẽ nhất vẫn còn nguyên vẹn.
16.07.2022
0 notes
Text
#1141
“Sau này có lẽ anh sẽ quên đi gương mặt cô, quên đi những lời thề non hẹn biển nhưng làm sao quên được những năm tháng thanh xuân ấy - người con gái một lòng một dạ yêu thương anh - đã không rời đi dù trong tay anh chưa có gì.
Là anh không trân trọng,
là do cô đa tình.”
instagram: chuyencuabibian
ảnh: twitter.andal_photo
@bibianxx
233 notes
·
View notes