jocelsblog
49 posts
Roi mot ngay ban se phai chet, nhung chua phai hom nay !
Don't wanna be here? Send us removal request.
jocelsblog · 1 year ago
Text
Bạn có biết cảm giác tuyệt nhất khi bạn ở dưới đáy là gì không. Là bạn chỉ có một con đường là đi lên.
7 notes · View notes
jocelsblog · 1 year ago
Text
01.07.2023
Mẹ tôi cảm thấy rất có thể tôi sẽ bước đi trên con đường mòn bà ấy đã đi. Nhưng bà không biết rằng, tính cách của chúng tôi không giống nhau, và lựa chọn của tôi cũng sẽ không giống với mẹ.
Mẹ ơi, nếu phải bước đi trên con đường ấy, con thà rằng lựa chọn không bước nữa.
0 notes
jocelsblog · 1 year ago
Photo
Tumblr media
Có lẽ bi kịch lớn nhất của một đời người là sự dễ mềm lòng. Giống như một chú mèo hoang với bộ móng vuốt sắc nhọn, sẵn sàng xù lông ��ể tồn tại giữa tấp nập ngổn ngang. Thế nhưng chỉ cần ai đó đưa tay ra vuốt ve một lần, chú mèo ngốc nghếch đó sẽ ngay lập tức thu lại bộ móng vuốt, để mặc cho người vỗ về, tổn thương, bỏ rơi rồi lại nhặt về hết lần này lần khác.
cứ thế cho đến khi tám cái mạng đều mất cả, nhưng vẫn cứ thế … chờ đợi một người sẽ bỏ rơi mình. 
180 notes · View notes
jocelsblog · 1 year ago
Text
Tumblr media
Hôm nay tớ giúp bà ngoại sấy tóc, khoảnh khắc ấy mới nhận ra, mình không còn là đứa cháu nhỏ bà bế trên tay nữa…
Tớ năm nay đã mười sáu rồi
0 notes
jocelsblog · 1 year ago
Photo
Tumblr media
Có lẽ bi kịch lớn nhất của một đời người là sự dễ mềm lòng. Giống như một chú mèo hoang với bộ móng vuốt sắc nhọn, sẵn sàng xù lông để tồn tại giữa tấp nập ngổn ngang. Thế nhưng chỉ cần ai đó đưa tay ra vuốt ve một lần, chú mèo ngốc nghếch đó sẽ ngay lập tức thu lại bộ móng vuốt, để mặc cho người vỗ về, tổn thương, bỏ rơi rồi lại nhặt về hết lần này lần khác.
cứ thế cho đến khi tám cái mạng đều mất cả, nhưng vẫn cứ thế … chờ đợi một người sẽ bỏ rơi mình. 
180 notes · View notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Hãy cảm ơn những người đã lừa dối bạn, vì họ dạy bạn bài học không phải lúc nào lòng tốt cũng được đền đáp, không phải lúc nào sự tử tế cũng đem lại tốt lành. Nhưng hãy ghi nhớ nỗi đau bạn nhận được để đừng làm như thế với một ai khác.
Hãy cảm ơn những người đã rời bỏ bạn, vì họ dạy bạn không có mối quan hệ nào là bất biến, người cười với mình hôm nay có thể hất vào mình gáo nước lạnh ngày mai. Nên hãy sẵn sàng cho mọi cuộc chia ly.
Đừng quên những người ở cạnh bạn lúc khó khăn, dù chỉ là lời động viên an ủi, cái ôm chân thành hay ly nước giữa ngày nắng nóng. Trong hoạn nạn bạn mới thấy rõ chân tình.
Mỗi ngày hãy nhớ cảm ơn vì mình còn được sống, được làm điều mình thích, gặp người mình thương. Cảm ơn những được và mất, gặp gỡ và chia ly, phút giây rơi nước mắt và rạng rỡ nụ cười... vì tất thảy đều là tác nhân khiến bạn thêm thông tuệ, thấu hiểu, mạnh mẽ.
Khi nào lời cảm ơn của bạn nhiều hơn oán trách, tự nhiên bạn sẽ thấy ngày nào cũng nhẹ thênh thênh.
Cảm ơn bạn vì đã đọc bài viết này, và đã có mặt tại đây.
#Én
Tumblr media
57 notes · View notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Tumblr media
Bất kỳ một mối quan hệ nào, nếu cứ phải nuông chiều cảm xúc của người kia, nếu bạn thấy chán nản và mệt mỏi. Thì nó là dấu hiệu của sự “không bền vững”. Hãy cân nhắc, lắng nghe trái tim bạn, còn muốn tiếp tục không? Hay dừng lại?
Written by @tieu-didi
2K notes · View notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Bạn có biết cảm giác tuyệt nhất khi bạn ở dưới đáy là gì không. Là bạn chỉ có một con đường là đi lên.
7 notes · View notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
✨ Người âm thầm nỗ lực có thể đáng sợ tới mức nào?
-----------------------------
Tôi từng gặp một cậu bạn thế này:
Năm 15 tuổi, cậu ấy từ huyện lẻ lên thành phố để học. Thời điểm đó, cậu ấy chẳng có gì nổi bật.
Điểm thi đầu vào cũng nằm top giữa, ngoài môn Chuyên cũng chẳng đặc biệt giỏi môn nào. Mỗi ngày cũng chỉ có thể ngượng ngùng sờ mũi khi không thể nghe hiểu những bạn dân Thành Phố giao tiếp bằng tiếng Anh.
Bỗng một ngày nọ, chỉ mới cách đó tầm 2-3 tháng, tôi đã thấy cậu ấy vui vẻ nói cười trong nhóm bạn ��ó.
Cậu ấy xoay trái xoay phải, miệng không ngừng tuôn ra lời nói bằng tiếng Anh, thuận lợi đến mức tôi cho rằng vốn dĩ đã là như thế, chứ chưa từng có lúc cậu ấy phải lúng túng cúi đầu.
Lại thêm nửa năm nữa, cậu ấy lại càng làm tôi ngạc nhiên hơn.
-------------------------------
Ngày công bố kết quả cuộc thi Học sinh Giỏi môn Chuyên, tên của cậu ấy xuất sắc nằm ngay trên đầu bảng, được mạ vàng óng ánh và đặt trên một tấm lụa đỏ.
Tôi hơi nhíu mắt nhìn thật kỹ, số điểm 48/50, cách xa giải Nhì một khoảng lớn đến mức không ai có thể gượng cười để nói là "ăn may".
Tôi lén nhìn cô bạn cùng lớp đạt giải Á Quân - người đã từng là Thủ khoa đầu vào và luôn đạt số điểm cao nhất lớp mỗi đợt kiểm tra - với tỉ số 36/50. Đây đã là con số cực kỳ đáng nể so với các giải còn lại, nhưng cũng chẳng là gì so với cậu bạn nọ.
Thời điểm đó, tôi tò mò không hiểu cảm giác của cô bạn kia là gì nhỉ? Khi mà đột nhiên chỉ vừa chớp mắt một cái, bản thân đã bị tước đi vương miện trên đầu.
Cậu ấy vẫn cứ luôn âm thầm nỗ lực không ngừng, không công khai cũng không giấu giếm, bình bình thản thản mà đoạt hết từ giải này đến giải khác.
-------------------------------
Năm 17 tuổi, cậu ấy trở thành học sinh đầu tiên đạt giải Nhì cấp Quốc Gia về bộ môn Chuyên của Tỉnh tôi, xuất sắc khắc tên mình lên tấm bia Văn miếu huyền thoại.
Không những được tuyển thẳng toàn bộ khối ngành và đại học liên quan trên toàn quốc, cậu ấy còn được mời thẳng sang Nhật Bản và được chính phủ tài trợ mức học bổng lên tới 120%.
Năm 18 tuổi, cậu ấy từng nói trước buổi diễn văn toàn trường thế này:
Đừng quá cảm thấy áp lực hay nặng nề, mỗi người đều có một khả năng riêng biệt.
Mình may mắn được sinh ra với khả năng tốt hơn chút, và mình đã nỗ lực hết mình để đạt được giới hạn cao nhất của kh�� năng ấy.
Nên là, không cần ganh tỵ vì sao bản thân cũng nỗ lực mà không thể bằng người này người kia, bởi vì khả năng của bạn chỉ tới đó thôi, bạn đã làm được tốt nhất rồi.
Biết đâu, khả năng của bạn lại nằm ở mảng nào đó khác, và chỉ cần bạn đủ nỗ lực, thì chắc chắn phải đạt được thành tựu hơn người thôi.
Nhưng mọi nỗ lực đều chẳng vô nghĩa đâu. Mình tin rằng, nếu bạn chịu nhìn lại một chút, bạn sẽ thấy bản thân đã tiến xa được tới mức nào.
Nghe cậu ấy nói xong, tôi đột nhiên nhận ra nhiều điều.
Thuở trước, tôi cũng từng rất ganh tỵ với cậu ấy. Bởi vì chúng tôi cùng quê, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao cậu ấy luôn luôn vụt lên như một tia sáng, còn tôi chỉ mãi loanh quanh ở vị trí ban đầu.
Bây giờ nhìn lại, tôi chợt nhận ra không phải như thế. Nỗ lực của tôi cũng có kết quả rồi.
Tôi cũng từ một đứa liệt anh Văn trở thành học sinh Giỏi, cũng từ một đứa 3 điểm Chuyên tiến lên con số 8, cũng từ vị trí "đậu vớt" trở thành học sinh ở top giữa.
----------------------------------
Hoá ra không phải bản thân tôi giậm chân tại chỗ, mà là bởi vì những người tôi ngắm nhìn luôn ở vị trí ngày một cao.
----------------------------------
Cậu ấy chưa bao giờ nói với ai về công sức mà bản thân cậu ấy bỏ ra, cũng chưa từng kể lể xem bản thân đoạt Giải có bao nhiêu hơn người.
Cậu ấy là kiểu nom thì vẫn như ngày đầu, nhưng "đùng" một cái sẽ khiến cho người khác ngỡ ngàng vì kho kiến thức của cậu ấy.
Thế mới nói: Những người có thiên phú không đáng sợ, những người vừa có thiên phú vừa nỗ lực mới đáng sợ.
-----------------------------------
Sau này khi tôi gặp lại cậu ấy vào năm 20 tuổi, cậu ấy đã vượt xa những người bạn ngoại quốc khác để trở thành Nghiên cứu sinh tập sự mất rồi.
Với những người như cậu ấy, đến cả tư cách ganh tỵ cũng không còn, chỉ có thể ngưỡng mộ và dõi theo mà thôi.
Ảnh: pinterest
0 notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Tumblr media
“ Khi lần đầu tôi đón nhận nỗi buồn, tôi hiểu rằng tuổi thơ của mình đã hết! “
Hạ đỏ | Nguyễn Nhật Ánh
0 notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Tumblr media
"Nếu đã quyết tâm làm một việc gì đó, đừng vội vàng lớn tiếng công bố cho cả thiên hạ biết, cứ im lặng mà thực hiện thôi. Bởi vì đó chỉ là chuyện của bạn, người khác không rõ hoàn cảnh của bạn, cũng đâu thể giúp bạn thực hiện giấc mơ.
Ngàn vạn lần đừng vì hư vinh mà mang ra khoe khoang. Cũng đừng vì một câu đánh giá của người khác mà buông bỏ giấc mơ của chính mình. Thật ra trạng thái tốt nhất là kiên trì với giấc mơ của bản thân, nghe một chút lời khuyên của người đi trước, sai lầm ít một chút. Còn việc có đáng giá hay không, thời gian là câu trả lời tốt nhất.
- Jinie Lynk dịch
1 note · View note
jocelsblog · 2 years ago
Text
đôi khi, chúng ta mãi sống theo cuộc đời của người khác, mà bỏ lỡ một cuộc đời rực rỡ của chính mình.
_thích a tèo.
Tumblr media
169 notes · View notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Tumblr media
Dù cuộc sống có vùi dập bạn như nào đi chăng nữa. Dù cho bạn có gặp bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa, bạn nhất định không được bỏ cuộc, phải cố gắng, phải tiếp tục sinh tồn. Chỉ cần bạn còn sống, chỉ cần bạn còn hơi thở, chỉ cần bạn tiếp tục nỗ lực sinh tồn, bạn mới có cơ hội để kiến tạo ra kỳ tích. Mới có thể chạm tay tới cuộc sống mà bạn mơ ước.
0 notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Tumblr media
Không có cái gì có thể chữa lành cái gì, không có ai vì ai mà binh đao biển lửa, người ta đều chỉ vì thoả mãn niềm hạnh phúc của chính mình khi được vì-người-khác. Thời gian cũng không màu nhiệm đến thế. Tôi nhớ mình đã nói điều này rất nhiều lần với bản thân mình rằng, mọi điều mà tôi đã trải qua và tha thứ cho chúng, đều là vì tôi tự thấy mình muốn sống tốt đẹp hơn. Dù thực ra chẳng có mấy điều là xứng đáng cả, nhưng tôi thì xứng đáng. Nên ngày hôm ai giáng vào thân tôi một nhát, ngày mai vết thương đó lại lành, chẳng hề hấn gì.
— AN TRƯƠNG
101 notes · View notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Tumblr media
" Một ngày nào đó, hy vọng chúng ta có thể buông bỏ và được chữa lành khỏi những vết thương mà chưa ai từng xin lỗi."
Sưu tầm
722 notes · View notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Tumblr media
"Bạn đã bao giờ sinh lòng quyến luyến một người nào đó chưa từng gặp mặt chỉ vì một tờ thư pháp, một bức tranh, một khúc ca, hoặc thứ gì khác hay chưa? Có lẽ bạn cũng chẳng cố ý nhớ nhung, nhưng chút xúc cảm kia đã chạm phải tơ lòng, khiến bạn cứ vô tình nhớ đến. Thậm chí trong mộng cũng từng ngẫu ngộ đôi lần, song dẫu vậy, bạn vẫn không dám tùy tiện quấy nhiễu. Bởi rất nhiều người, rất nhiều việc chiêm bao thì đẹp, nếu tùy tiện đánh thức, chẳng những khuấy động sự bình yên của người ta, mà còn phá vỡ sự tĩnh tại của mình."
Duyên - Bạch Lạc Mai
139 notes · View notes
jocelsblog · 2 years ago
Text
Tumblr media
Ngày 22 tháng 12 năm 2022
Bố đánh mẹ…
Ngày 24 tháng 12 năm 2022
Bố gọi điện, nói rằng mẹ muốn dọn đồ. Rằng lần này có thể mẹ sẽ bỏ bố thật.
Ngày 25 tháng 12 năm 2022
Bố ra thăm. Bố bảo mình khuyên mẹ đừng bỏ bố. Mình không nói. Bố bảo rằng ngày mai mẹ muốn đi nộp đơn…
0 notes