Don't wanna be here? Send us removal request.
Photo
By Photographer: Mihaela Noroc “Among the most graceful women I encountered, this Tibetan mother of two in a rural village looked like this the moment she opened her door to me. She had been cleaning her house, and yet she was wearing her jewellery.“
100 notes
·
View notes
Text
Những ngày Tết đến gần kề, ai ai cũng như trở nên tất bật và gấp gáp hơn. Không là sắm sửa những ngày cuối năm, không là dọn dẹp lại tinh tươm nhà cửa thì cũng là tranh thủ hoàn thành nốt mớ công việc còn tồn để kịp chạy về nhà ăn Tết đoàn viên. Nhưng gần đây, tưởng như trong cái guồng hối hả tất bật chào đón nàng xuân đó, biết đâu vẫn còn thấy đọng lại trong mỗi người những nghĩ suy.
Mỗi ngày lướt phây, đọc qua mấy trang báo mạng, lại là lúc thấy mình bỗng dưng vô ngôn...
Vô ngôn... vì những nỗi lo lắng vô hình sắp tới. Nói vui như Táo Kinh Tế thì năm nay là “một năm kinh tế buồn”. Lướt báo nghe tin nhiều công nhân mất việc, không có tiền thưởng tết,... thầm nghĩ Tết làm gì khi chỉ dày thêm những lắng lo? Nghe mẹ bảo còn tầm 10 ngày đếm ngược, mình mới giật mình. Vì Tết năm nay không xôm, không khí chẳng nhộn nhịp rộn ràng như mọi năm. Mấy bài nhạc “Tết Tết Tết Tết đến rồi...” không thấy bác hàng xóm bật thả phanh rộn ràng như mọi năm. Khách mua hàng nghe mẹ hỏi tới tình hình làm ăn năm nay cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Bánh mứt, giỏ quà vẫn còn ngơ ngác nhìn dòng người qua lại tấp nập, nhiều lần mẹ than rầu thành ra cũng chẳng thấy vui. Mai đào cúc, mấy chiếc liễn đỏ treo tết dường như cũng phai sắc hơn xưa. Là do tình hình năm nay ảm đạm, hay sẽ đúng như lời một số người vẫn nói... Tết Nguyên Đán, rồi sẽ mai một dần và mất đi?
Vô ngôn... vì nỗi đau mất mát và thương cảm hướng về bé Hạo Nam những ngày qua. Lòng cha mẹ em và CĐM như lửa đốt. Qua rồi những tia hy vọng mong manh cuối cùng được nung nấu, giờ chỉ mong có thể sớm đưa em lên nhanh nhất có thể, để em không còn sợ hãi, không còn lạnh lẽo và cô độc. Ai đúng ai sai? Nên trách ai và không nên đổ lỗi cho ai? Thiện ác, đúng sai nhiều khi chẳng thể rạch ròi cho trọn. Tôi đau lòng nghĩ tới em trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời, trong chiếc cọc bê tông 35m cắm sâu dưới lòng đất lạnh, em đã nghĩ gì? Muốn nói những gì? Có tr��ch cứ ai hay tự đổ lỗi cho bản thân vì một phút bất cẩn? Có thấy tiếc cho một mơ ước nhỏ bé sắp được hoàn thành nay phải đành xếp lại dở dang? Ước mơ xếp dở nằm đó, còn tấc lòng cha mẹ phải ngang dọc đến bao giờ mới nguôi ngoai được nỗi đau quá lớn của “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”? Thật ra nếu tín tâm, suy nghĩ tích cực một chút, hy vọng em đang ở một nơi nào đó khác an yên hơn, vui vẻ hơn, nơi em có thể làm bất cứ điều gì em thích mà không cần tới cái gọi là sức mạnh đồng tiền, không cần phải lao lực kiếm chát để hiện thực hóa một ước mơ tưởng chừng như quá giản đơn. Tôi hy vọng em từ nay... hành trang mang theo đừng là những mảnh sắt vụn lạnh lẽo, cũng đừng là những đồng tiền lẻ em cần kiệm tích cóp để dành... Buông xuống hết mọi dính mắc hồng trần, để nhẹ nhàng. Hãy thay bằng một nụ cười tươi, là tình yêu, là sự bao dung và tha thứ cho những người lớn, tha thứ sự thờ ơ hay vô cảm nào đó em vô tình phải chịu, tha thứ cho sự bất công nào đó mà em lỡ phải gánh gồng. Tôi cũng xin gói cho em một ít hồn nhiên vô tư (mà chúng tôi hay cuộc đời này) đã nợ em suốt những năm tháng ấu thơ...
Vô ngôn... khi tôi phát hiện những người mất nhân tính ngày càng trở nên liều lĩnh và điên rồ. Nửa đêm nằm lướt phây, một dòng tin về việc 2 em nữ sinh học quân sự bị r.a-p.e tập thể. Cả 2 bạn đều uất ức tột cùng đến mức phải nhảy lầu, 1 bạn bị thương (gãy tay hay chân gì đó), còn 1 bạn đã mất tại chỗ. Giờ thì mình đã bức xúc tới chỗ không còn có thể vô ngôn! Sao có thể không? Giờ mà đi ngủ với tâm trạng này thì tệ quá, nhất là khi vừa đọc được một dòng tin mang tính kích động tâm lý rất mạnh tới mình. Quyết định mở lap và ghi hết những suy nghĩ trong đầu, sắp xếp chúng lại cho có trình tự, câu cú và chữ nghĩa cũng phải rõ ràng (dân chuyên văn thì không thể viết bừa viết bộn, chưa kể mình là một đứa rất kỹ tính và cầu toàn, những gì mình viết ra đều phải chỉn chu nhất có thể, dù đó chỉ là một lời chúc mừng sinh nhật đứa bạn thân chả hạn).
Mọi người vẫn hay bảo nhau: “Làm người thì đừng để phần con lớn hơn phần người.” Ngẫm kĩ thì chẳng sai. Con người khác con vật ở chỗ có ý thức, có cảm xúc, biết học tập, biết tư duy. Chính vì biết tư duy mới biết phân biệt được điều gì tốt điều gì xấu, cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Chính vì biết tư duy nên mới biết cân nhắc tới hậu quả, đúng sai, mới tự lập ra ranh giới cho bản thân, những chuẩn mực đạo đức mà bản thân tuyệt đối không được phạm vào. Không ít người sẽ như tôi, để ý rằng gần đây có những vụ phạm tội rất man rợ. Họ vì mâu thuẫn tình yêu mà chém giết nhau, xem đối phương như là một khúc gỗ, hay một tảng đá vô tri mà ra sức giày xéo. Chỉ để thỏa mãn và trút giận, hậu quả thì tính sau, hoặc có lẽ khi đã quyết định làm thì họ đã không còn quá quan tâm lo sợ về hậu quả phải gánh chịu nữa. Họ vì thỏa mãn cái dục vọng đê hèn, cái mà con người ta, qua bao năm, có gắng học tập trau dồi, khiến não bộ “nhiều nếp nhăn” hơn, chỉ để cố gắng kiếm soát và làm chủ chúng nhiều nhất có thể, thì chỉ bằng một giây của thú tính đã khiến họ chọn đánh đổi - rằng từ nay chẳng còn (xứng) ra hình người.
Tôi tự hỏi từ bao giờ mà xã hội thành ra thế này? Từ lúc hậu cô - vít, tâm trí con người trở nê điên cuồng hơn? Hay từ lúc người ta không còn hứng thú với môn Văn, môn Nhạc - Họa vì nghĩ rằng không quan trọng, họ chọn khối Tự Nhiên vì cơ hội ngành nghề có tương lai phát triển hơn? Từ lúc họ chọn thành công chứ không thành nhân? Từ lúc họ chọn tranh đấu, phát triển cái tôi và bản ngã, hướng ra ngoài thay vì quay vào tìm ánh sáng bên trong? Hay đúng như lời Phật nói: thời Mạt Pháp đã và đang diễn ra rất gần?
Chúng ta vẫn hay tự hào bản thân là loài động vật cấp cao, với bộ óc phát triển vượt bậc. Vậy mà cùng với trí thông minh, chúng ta chẳng thiết đặt giá trị đạo đức lên ngang hàng. Nếu loài vật có ngôn ngữ và tư duy của riêng chúng, liệu chúng sẽ nhìn loài người với cái nhìn thế nào? Sự kinh hãi về mức độ điên khùng và liều lĩnh, hay cái sượt dài ngao ngán vì lòng tham tưởng chừng vô đáy của con người trên con đường tìm kiếm danh vọng địa vị hào hoa, hay sẽ là những cái cười đầy bĩu môi châm biếm vào một đám người ngu ngốc trải qua cả một quá trình dài tiến hóa - cuối cùng chỉ để chứng tỏ - nơi vài người, rằng hắn ta thậm chí còn thua cả loài súc vật! Thua vì so sánh ngang hàng sẽ là sự xúc phạm với chúng nó, nhiều loài vật rất có cảm tính, chúng thậm chí nhạy cảm, trung thành và đáng mến hơn nhiều so với vài ‘người’ đang tồn tại trên mặt đất này. Nhiều người hay tỏ ra thượng đẳng, thích rao giảng, vì có được nhận thức về bản thân, và vì tự nhận biết (hoặc ảo tưởng) về trí thông minh, cái tôi cũng đồng thời phát triển và phình to, ta ít khi chịu thừa nhận, ít khi gật đầu mà rằng: ừ, mình sai! Tệ hơn, khi ta cho phép mình cái quyền được phạm sai lầm, dẫu cho đó có là sai lầm không thể cứu vãn, đặc biệt là những sai lầm liên quan tới ý thức hệ, tới đạo đức, nhân phẩm, tới sức khỏe và tính mạng một người.
Tôi luôn tự nhủ bản thân sau này, nếu có con gái, tôi sẽ dạy cho nó cách tự bảo vệ bản thân, kiến thức về t.d cơ bản để tránh bị xâm hại, và dạy cho con cách hiểu, tìm, phát triển và dung dưỡng nội hàm. Để con có cái gốc đủ vững, có kim chỉ nam đúng đắn dẫn đường, để con tự tin vào chính mình và dám là chính mình. Khi đó, dù có đứng trước vật chất xa hoa hay hào nhoáng cỡ nào, con cũng không vì vậy mà nhất thời “nhắm mắt đưa chân”, hay chọn đánh đổi, chạy theo giá trị xa hoa phù phiếm mà làm rơi vỡ mất chính mình, vì vốn dĩ nó chẳng đáng!
Nếu là con trai, khi con đã hiểu đôi chút, bài học đầu tiên tôi muốn dạy con là cách tôn trọng và yêu thương những người thuộc phái yếu quanh con. Gần gũi là mẹ, là bà, là cô, xa hơn là vợ, rộng hơn là phụ nữ nói chung mà rồi đây con sẽ còn gặp trên đường đời. Dạy con biết tôn trọng mọi thứ từ họ, suy nghĩ, cơ thể, cảm xúc,... Dạy con biết cách cảm thông cho những thiệt thòi mà người phụ nữ từ lúc sinh ra đã phải “quàng” lên người dù chẳng muốn (cái khổ của những kì kinh nguyệt, cái đau như bức tử của việc sinh nở, cái hạnh trong việc làm vợ, làm mẹ, làm một người phụ nữ Việt-Nam... mà phái yếu vốn đã được mặc định là phải-làm-tròn.)
Tôi cũng sẽ dạy cả hai biết cách yêu, biết thưởng thức và rung cảm trước cái đẹp (bao gồm một bài hát, một bức họa, hoặc bất cứ điều kì thú nhỏ bé nào mà thiên nhiên khẽ khàng tiếp cận tụi nó). Vì, xin được mượn ý trong bài phỏng vấn của Giáo sư Tiến sĩ Khoa học Lê Ngọc Trà: “Biết rung cảm trước cái đẹp sẽ rất khó làm điều xấu.” Mình tin vậy.
Huyên thuyên dông dài, cũng đã hơn 2h sáng. Lâu rồi mới lại ngồi gõ ra t�� trong cảm xúc cá nhân một bài viết hoàn chỉnh. Chỉ mong những ngày giáp tết này trôi qua nhẹ nhàng, tươi tắn một chút để có niềm tin và phấn khởi mà lấy đà hiên ngang cho một năm Quý Mão 2023 (hứa hẹn cũng sẽ nhiều biến động không kém). Nhưng biến động sẽ dạy người ta biết cách xoay xở thích nghi để mà tiến lên.
Hy vọng tất cả chúng ta đều sẽ đủ dẻo dai cả về thể chất lẫn tinh thần để còn liệu đường mà xoay cho khéo!
8 notes
·
View notes
Text
““Nhưng nghe nói, khi ta trầy xước là khi ta bắt đầu sống một cuộc đời…””
— Nguyễn Thiên Ngân
303 notes
·
View notes
Text
Trời vào thu, cái se lạnh của thời tiết làm lòng những người cô quạnh bỗng nhiên muốn sát lại gần hơn. Tự nhiên thèm một hơi ấm, một vòng tay, thèm những cái ôm ghì từ phía sau trên con xe gắn máy nhỏ mà người đèo đi qua từng chặng đường gió thốc.
Không hẳn là tình yêu. Chỉ thèm một sự kết nối.
Một cái chạm không nằm trên bề xác thịt. Là cái chạm giữa 2 tâm hồn.
Ta thèm khát đâu đó ngoài kia một người giống như ta. Cũng từng yếu đuối, từng bồng bột, từng tổn thương và khổ đau vài bận, từng hy vọng rồi lại thất vọng, từng bày ra hết tấc lòng mong người ta hiểu để rồi phải ngậm ngùi đóng lại ngay sau đó và nhận ra từ đây lại mang thêm mình một vết thương sâu.
Ta thèm nhận mặt một linh hồn dũng cảm, một kẻ thành thật để có thể nhìn thấu nhau nhất, chạm tới nhau trong kiệt cùng bi hoan. Một bận gặp gỡ không vồ vập, không nhiều cân đo toan tính. Một tình cảm âm ỉ nhưng bền bỉ và dai dẳng, không quá lãng mạn hay rực lửa như thời mới biết nồng nàn nhưng đủ để khơi lại ngọn lửa trong lòng một người đã lạnh.
Ta đã từng ghê sợ con người. Đã từng co cụm về làm một khối đơn độc. Ta từ chối gần gũi, từ chối giao tiếp. Có người nghĩ ta lười nhác, kẻ khác lại hỏi ta cứ trưng ra vẻ đạo mạo, lạnh lùng xa cách để làm gì. Nhưng, liệu có trái tim khát yêu thương nào lại chọn khước từ một trái tim mong muốn soi chiếu tình yêu chưa? Ta nghĩ rằng không ai dại khờ đến vậy! Có chăng là ta cảm thấy tín hiệu ấy từ người chưa đi kèm sự chân thành. Giống như kẻ sợ cô đơn lại chọn ở một mình vì xung quanh không có ai cùng hệ giá trị với hắn. Hắn không muốn đánh đổi sự an toàn yên ổn để lấy niềm vui nhất thời mà hắn biết rất rõ một ngày rồi sẽ mất đi nhanh. Hoặc giả, những xây xước cũ đã biến hắn trở thành một người chất đầy hoài nghi? Ừ, biết đâu được!
Cũng có thể ta sợ những thứ uế trược từ người sẽ làm ta bị tha hóa đi. Như cách ta đã tự biến đổi chính mình trong tình yêu với một người mà giờ ta chỉ còn có thể dùng thì quá khứ để gọi tên. Hay...vì ta đã biết quá nhiều, từng hiểu quá nhiều... Từ một vài người thân cận gần ta, một vài người ta tin tưởng, một trong số đó từng là tình yêu của ta, số khác là từ những người xa lạ chưa hề quen mặt biết tên. Vậy mà, ta vẫn thấy ở họ có những mầm mống của bịp bợm, khoe khoang,... Những tính rất 'người' mà nơi chính ta cũng từng có. Chẳng hiểu sao, giờ đây, ta chán ngấy và ghê sợ. Chắc là từ bận ta thôi thỏa hiệp và kiên quyết từ chối dung nạp chúng thêm.
Thời gian gần đây, ta dành một sự tôn trọng sâu sắc cho những người mang trong mình một linh hồn không mấy lành lặn (giống-như-ta).
Họ khẽ chạm tới ta qua một ánh mắt từ lâu không còn xao động, qua một câu hát nhẹ tênh như kể mà lại thấu suốt tâm can, qua một trang facebook im ắng chỉ có những bài viết nói-thay-chuyện-mình được share từ trang của một ai đó khác. Họ kéo ta gần lại không bởi bất kì một sự cố gắng gây chút ý nào, không bởi một trạng thái ồn ã náo động nào, nhưng ta vẫn nhận thấy được qua những tiếng thì thầm rất khẽ. Nhẹ tênh, dịu êm nhưng thổn thức vô ngần!
Họ yêu cuộc đời, yêu con người theo một cách khác. Có thể hơi lặng lẽ, có thể trật nhịp đôi chút nhưng vẫn còn nhiều lắm thiết tha.
Ta cảm thấy ở họ quá nhiều đối lập cùng tồn tại trong một cá thể. Ta luôn thấy ở họ một dáng vẻ bình yên tuyệt đối, nhưng nơi vài người, vẻ bình yên trong suốt này gần như vỡ vụn ngay chỉ bằng một cái chạm đúng ‘huyệt’. Cái huyệt mà có thể làm người ta tử thương, có thể phá vỡ cái dáng vẻ làm như bình thản mà một người mang vác...
Cái huyệt của sự dịu dàng thành khẩn!
Ta thông cảm cho họ, muốn vỗ về họ cũng như cách ta muốn mình được yêu và được vỗ về.
Ta mong người bình yên một khoảng, cũng như mong một khoảng bình yên hãy còn rớt lại trong ta.
Ta thương người, đau giùm người, cũng là tự thương xót chính ta.
1 note
·
View note
Text
1 note
·
View note
Text
1 note
·
View note
Photo
27K notes
·
View notes
Text
Chắc sáng mai dậy chắc sưng mắt. Lâu rồi mới coi 1 bộ phim mà khóc gần như từ đầu tới cuối.
Biên kịch hành nữ chính của toy lên bờ xuống ruộng quá!
Lưu Ly có nói một câu rất hay:
"Chúng ta tự đi con đường của mình,
và tự chịu cái khổ của mình."
- Với con đường đúng, thì đã lựa chọn, dù có nếm mật nằm gai cũng phải đi tới cuối cùng. Không phải vì chắc đoạn kết sẽ là quả ngọt, mà vì trung thành và kiên định với lựa chọn của mình. Trường hợp khác cay đắng hơn, là vì một li sai lầm mà đi một dặm - phóng lao thì phải theo lao - quyết định đã đưa ra là không thể quay đầu. Trừ phi biết được giới hạn, biết hối cải mà quay đầu đúng lúc.
Nên là... đừng nhìn cuộc sống của người khác mà nghĩ con đường họ đi phẳng phiu và trơn tru, rồi sanh ra loạn tâm, hoang mang vào bản thân. Thực chất thứ ta thấy của người khác chỉ là bề nổi của một khối băng chìm. Mọi ánh hào quang hào nhoáng nhất đều có hậu trường phía sau. Về phía mình, lựa chọn của bản thân người ngoài đánh giá đúng hay sai không quan trọng, khổ sở cũng chỉ mình mình biết là được, không cần than thở hay kể lể dông dài. Người khác nghe cũng không mấy hiểu, hay thực chất là cũng không mấy để tâm! Quan trọng là tới cuối cùng con đường đã đi đó dẫn tới đâu, đã phải bỏ ra gì, học được những gì và bản thân mình có vui vẻ hay không thôi.
- Trong phim Trầm Hương có nói một câu: "Cái gì là của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình có cưỡng ép cũng không được." Thật ra tôi nghĩ câu này là câu mà cô nên nói cho Lưu Ly chứ không phải để cô dùng cảm thán cho chính mình. Vì vốn dĩ ngay từ đầu, vị trí đó phải là của cô. Chỉ vì cố cưỡng ép mọi thứ phải đi theo nốt sai đầu tiên mà làm chệch luôn cả một quãng dài.
Con người ta vẫn nên cầm nắm đúng những gì thuộc về mình. Không nên vì cả nể hay nhường nhịn mà trao quyền sở hữu cho một người khác. Biết đâu chiếc giày vốn dĩ không vừa chân vì cố mang mà lại làm khó chịu và đau đớn kéo dài. Một lời nói dối nhỏ lúc ban đầu sẽ phải che đậy bằng rất nhiều lời nói dối lớn khác sau này. Rồi, dù làm cách nào thì mọi thứ cũng sẽ trở về đúng với quỹ đạo của nó. Vậy sao không chọn sự thật ngay từ đầu, khi sự việc vẫn còn giản đơn và luôn còn có cách giải quyết?
- Người trí là người biết cách xoay chuyển khéo léo cái trí của mình. Biết kết thâm tình với người quân tử, cũng biết dùng mưu kế để tính với kẻ tiểu nhân.
- Vì tình yêu mà bất chấp và hy sinh quá nhiều, có đáng không? Như thử thách của Lưu Ly cho Trầm Hương, bước qua than hồng để được gặp một người, có-đáng-không? Xem phân cảnh này cũng vừa nước mắt ngắn dài vừa tự hỏi...khi một người yêu một người bằng thứ tình yêu thật tâm thì còn có thể vì đối phương mà làm được bao nhiêu điều nữa, hy sinh những gì nữa? Nhưng mà xem tới cuối cùng, thấy nụ cười viên mãn nhất của cổ khi trong vòng tay người mình yêu, tôi mới biết là với cô, mọi khổ sở khó khăn từ trước tới nay, vì giây phút này mà đều thành đáng giá cả.
Nên, khi một người đã yêu và tình nguyện hy sinh vì người mình yêu, đừng hỏi đáng hay không. Hãy để tình yêu trả lời thay họ!
1 note
·
View note
Text
51 notes
·
View notes
Quote
You can regret the situation but don’t regret your decision to do nothing
Advice from my Libra Sun Taurus Moon Sagittarius Rising mom (via canvasofthecosmos-oldacct)
10 notes
·
View notes
Note
Sagittarius rising culture?💞
- being the most bubbly optimistic person of all time
- being able to be friendly and nice to anyone even if you don’t like them, being a great conversationalist, making friends with strangers, having long nice chats with people easily
- being extremely helpful, kind, and humble
- seeing the good in others and in situations that other people only see the bad in.
- seeing life like a kid would, having childish interests like kid’s movies or video games. Being really good at weird niche things.
- can be naive to the negative truth and can think that other people who see the negative reality of a situation as a downer, even though they’re right
- can be taken advantage of
- being smart, philosophical, always willing to get deep in any situation, connects with others but also feels disconnected from others at the same time.
- being overly honest about embarrassing things usually pays off and makes these people look endearing, harmless, and humble.
300 notes
·
View notes
Text
• "Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười."
( Thái Can )
• "Người vào cởi áo lau son phấn
Trả cả vinh hoa lẫn đoạn trường."
( Hoàng Ngọc Liên )
0 notes
Text
5. Lục ngũ: Quân tử duy hữu giải, cát; hữu phu vu tiểu nhân
Dịch: Hào 5, âm: người quân tử phải giải tán bọn tiểu nhân đi thì mới tốt; cứ xem bọn tiểu nhân có lui đi không thì mới biết chắc được mình có quân tử hay không.
3 notes
·
View notes