Text
Hy đến vào khoảng thởi gian mình cảm thấy suy sụp nhất ở tuổi 22.
Khi bản thân đã quá mệt mỏi vì trải qua quá nhiều thương đau và niềm tin bên trong dường như trở về con số 0, Hy đã đến. Hy cho mình cảm giác được che chở, an toàn, được sống đúng như một cô công chúa được yêu chiều, ít nhất là đến hiện tại. Đó là cảm giác mà trước đó, chưa một lần mình cảm nhận được từ bất cứ ai.
Em cảm ơn Hy.
7 notes
·
View notes
Text
Em lục mail, vô tình nhìn thấy mail xác nhận hiến tạng.
Vào một ngày tháng 5/2021, em nằm trên giường bệnh, trong vô thức em soạn một email thật hoàn chỉnh để gửi cho bệnh viện tiếp nhận hiến tạng. Em lúc đấy cũng không nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ đơn giản khi còn sống em không làm được việc gì có ích cho ai, chỉ mong sau khi chết, ít nhất có thể đem lại hi vọng sống cho ai đó.
Em đã soạn sẵn một tấm thư thật dài để lại, chuẩn bị cho cả trường hợp xấu nhất. Khi đó, em đã sẵn sàng tiếp nhất cái chết bất cứ lúc nào.
1 note
·
View note
Text
Rồi có lúc anh sẽ mệt mỏi và thắc mắc, vì sao em lại ương bướng, đòi hỏi như vậy. Em đã từng rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức tự làm bản thân mình thiệt thòi, tự lủi thủi đi đến chỗ này chỗ kia một mình, ăn uống một mình, ôm đồm mọi buồn phiền và tự nhủ bản thân rồi ngày mai sẽ khác thôi. Em cứ nghĩ hiểu chuyện như vậy thì sẽ tốt, nhưng không, đến cuối cùng em chẳng nhận được gì mà chỉ toàn tổn thương. Em đã từng ghen tị với những cô gái xung quanh, vì sao trong khi họ luôn đòi hỏi nhưng vẫn được yêu thương trong khi em luôn tự giác làm mọi thứ thì không nhận được gì. Em ngày hôm nay, em nghĩ em phải sống đúng như một người con gái, được nuông chiều, yêu thương, nhường nhịn và quan tâm chứ không phải là người đàn ông luôn gồng mình và lúc nào cũng nói em ổn, em không sao. Vì em chưa từng được sống đúng như một người bạn gái nên em mong anh sẽ hiểu cho em của ngày hôm nay.
Có bao giờ đặt câu hỏi hay thắc mắc rằng tại sao cô gái bên cạnh anh lại hiểu chuyện như vậy không? Cô gái ấy nếu biết anh bận sẽ không làm phiền, không nũng nịu để anh tập trung hoàn toàn. Cô ấy sẽ luôn quan tâm anh một cách có chừng mực, ân cần nhưng không làm anh khó chịu phiền hà. Cô gái ấy biết lúc nào cần trưởng thành, lúc nào cần trẻ con để khiến anh vui. Đôi lúc cô ấy cũng ngoại l�� nổi giận vô cớ vì cơ bản cô ấy cũng muốn được sự quan tâm từ anh, cô ấy cũng như bao cô gái khác.
Một cô gái chấp nhận bên cạnh anh dù anh có bận rộn công việc có khi quên cả sự tồn tại của cô gái ấy trong cuộc sống. Anh có biết vì sao cô ấy vẫn chấp nhận không? Vì cô đã đi qua quá nhiều đau thương để trưởng thành để hiểu chuyện như thế. Cô chấp nhận khép mình bên cạnh cuộc sống của anh vì chỉ mong khoảng thời gian sau này, khi cuộc sống đỡ bộn bề, anh sẽ có thời gian cho cô. Nhưng khi ngày đó đến, cũng là lúc cô cảm thấy đủ an ổn với chính mình. Lúc ấy, anh sẽ bỏ lỡ mất cô ấy, mãi mãi!
2 notes
·
View notes
Text
Yêu một người là anh với họ sẽ cùng sống những năm tháng ổn định bình thường, san sẻ với nhau những gánh nặng cơm áo gạo tiền và những bất trắc, biến cố không may. Không nặng lời, không phán xét, không chê bai.
Còn những rạo rực của anh cho em hôm nay, rồi sẽ trôi qua cả.
1 note
·
View note
Text
Mình tin rằng mỗi người đều sẽ có một giai đoạn để bước qua và dần trở thành những câu chuyên riêng tư của chính mình. Trên chặng đường đó dần dần sẽ phải loại trừ những người không phù hợp, không điểm giao, không cùng tần số.
1 note
·
View note
Text
Làm quân sư trong chuyện của người khác, nhưng lại là bù nhìn trong chuyện của bản thân
0 notes
Text
Mẹ hay cằn nhằn em về những hình xăm. Đến bây giờ, khi đã chấp nhận được việc đó, đôi khi vô tình thấy nó trên da, mẹ vẫn trách móc vì dòng tộc chưa từng có một đứa nào như em chứ đừng nói vì em là con gái.
Mẹ là người của thế hệ cũ, cả nhà em ai cũng vậy, em biết điều đó đối với họ là quá khó để chấp nhận. Mẹ sợ xã hội đánh giá, sợ dòng họ bị phá vỡ tiếng tốt khi nhìn thấy mực trên da em, sợ em quen ai người ta sẽ không chấp nhận vì nhìn em như một đứa không có học thức, hư hỏng và ăn chơi. Mẹ hay nhìn em rồi lắc đầu ngao ngán, lo lắng cho những ngày sau này. Em thường hay nói mẹ đó chỉ là vẻ bề ngoài, nó không thể đánh giá tính cách, trình độ hoặc bất cứ thứ gì của một con người. Em sẽ nói thế nhưng bên trong em đôi lúc sẽ lo lắng. Em sợ người khác nhìn vẻ ăn chơi của em, họ mặc định em sẽ miễn dịch với mọi thứ, và rồi họ mặc sức làm những việc khiến tổn thương em. Điều em lo sợ chỉ là vậy vì em biết, em hiểu rõ sức chống chọi của mình với những việc đó như thế nào. Đó là điều em cảm thấy bất an nhất trong tất cả mối quan hệ từ gia đình đến xã hội chứ không phải người ta đánh giá em ra sao.
1 note
·
View note
Text
Mình là người thích nghi với việc bị tổn thương khá cao. Những ngày trước, mình chọn cách sẽ trốn một mình và khóc. Mình nghĩ đó là cách xoa dịu nhanh nhất và tiếp theo là để thời gian làm tổn thương dịu lại. Đó là những gì mình đúc kết được sau nhiều hoặc rất nhiều lần bị tấn công từ những người xung quanh, từ bạn bè cho đến gia đình. Không một ai bảo vệ, không một ai để tâm sự, tất cả chỉ một mình.
Nhưng rồi về sau, cũng là mình nhưng trong những mối quan hệ mà bản thân cảm thấy không an toàn hoặc có thể gây bất kì tổn thương, mình chọn cách biến mất hoặc tránh xa. Mình tìm cách hạn chế tổn thương nhiều nhất có thể. Mình biết làm vậy đôi sẽ tàn nhẫn đối với người khác, nhưng mình chọn cách bảo vệ bản thân.
0 notes
Text
Hôm kia dọn kệ giày, khi nhìn thấy đôi giày của ba hay mang mình đã khóc.
Chị mình lấy chồng năm 2012, và giờ đã là 10 năm. Có nghĩa là ba đã mang 1 đôi giày tận 10 năm. Mình nhìn giày của ba và rồi nhìn lại kệ giày của bản thân, mình cảm giác bản thân thật tệ. Người đàn ông cố gắng thực hiện lời hứa lo cho vợ con cuộc sống đầy đủ, chỉ vì con nói muốn ngồi thử cảm giác xe hơi mà đã vất vả để cuối cùng biến nó thành hiện thực. Nhưng nay, khi con có cuộc sống đầy đủ, khoác lên người những món đồ giá trị, được tạo điều kiện học trong những môi trường tốt nhất thì con lại quên quan tâm đến người cho con cuộc sống được như ngày hôm nay. Bắt đầu từ số 0, cuộc sống đối xử với ba 1 cách bất công để rồi khi có cuộc sống mà nhiều người mong muốn, ba vẫn sống vì gia đình mà quên bản thân ba.
Mình nghĩ đó là cảm giác tệ nhất đó giờ mình đã trải qua. Mình luôn miệng nói với ba rằng không để ba phải cảm thây tủi thân, thua thiệt với bất cứ ai, không cho phép ai coi thường ba và sẽ sống đúng những đạo lý làm người mà ba luôn nhắc. Nhưng hôm nay, ngay cả việc nhỏ nhất mình cũng không để ý. Vậy có phải bản thân con đã quá ích kỷ không?
0 notes
Text
Chúng ta cứ nghĩ mình đã trưởng thành, nhưng không. Thật ra trên đời này, vốn dĩ không có ai là người lớn. Mọi người, đều là một đứa trẻ, chỉ là sau khi lớn, vô tình trải qua những chuyện mệt mỏi, vô tình bị xã hội ép buộc khoác lên dáng vẻ người trưởng thành và giấu đi dáng vẻ chân thật của mình. Chỉ có những lúc say rượu hoặc chỉ khi đang trong vòng tay người thân yêu, mới dám bộc lộ bản thân, trở về dáng vẻ của một đứa nhỏ nhạy cảm cần yêu thương và che chở.
0 notes
Text
Có kẻ phun nước vào người ăn xin mù và bảo đó là mưa, còn người ăn xin thì đưa cho kẻ đó cây dù và bảo che đi kẻo ướt.
0 notes
Text
Bản thân từng là nạn nhân của cả body shaming và cyberbullying, mình từng sống trong những chuỗi ngày đen tối khi chỉ vừa 14, 15 tuổi.
Mình gần như mất khả năng tự tin, mất khả năng hoà nhập và từ từ sống khép kín, ít nói dần. Mình sợ đến trường và mạng xã hội đã từng là nơi có thể giết chết mình bất cứ lúc nào. Mình tự ti về ngoại hình đến mức ngại đứng trước mặt dù đối phương là một người cùng giới tính.
Có thể những lời nói nghe có vẻ vô hại, nhưng đôi khi nó có thể giết chết một con người từ bên trong và kết liễu mạng sống của người khác một cách dễ dàng. Có người mạnh mẽ có thể bỏ ngoài tai được nhưng những người như mình thì không. Ít nhất minh vẫn cảm ơn vì nhờ những chuyện như thế mới có mình của ngày hôm nay, dù mình biết bây giờ mình cũng không hoàn hảo, nhưng mình đã là phiên bản tốt hơn của ngày trước nhiều.
0 notes
Text
Càng lớn, càng trải qua nhiều môi trường thì vòng tròn các mối quan hệ dần được mở rộng: bạn cấp 3, bạn đại học, bạn cấp 2, rồi đến bạn trong công ty,…
Những con người cứ ngỡ sẽ thân thiết mãi nhưng rồi đến một lúc, khi chúng ta không còn chung 1 trường, cùng một thành phố, và dần bị cuốn theo cuộc sống riêng thì những câu chuyện thường tâm sự ngày trước dần thưa thớt và đến cuối cùng chỉ còn nhìn thấy nhau qua mạng xã hội. Nghe khá là buồn nhưng đó là hiện thực. Nhưng đôi khi chỉ cần nhìn thấy nhau sống tốt thì cũng vui lắm rồi. “Cuộc đời như một chuyến xe mà chúng ta là người lái, mỗi khi qua một bến, sẽ có người lên và người xuống. Những người lên xe cùng chúng ta lúc khởi hành phần nhiều giữa đường sẽ rời đi, còn người cùng chúng ta đến cuối hành trình thì rất ít. Thậm chí chẳng có một ai.” Câu này không phải để chúng mình có một suy nghĩ bi quan về những mối quan hệ, mà chỉ là nhắctrân trọng khi còn được đi cùng nhau và sống như ngày cuối cùng còn được bên cạnh nhau.
0 notes
Text
Khi còn bé, thật khó khăn để chúng ta không kiếm tìm sự che chở từ người khác, thật khó khăn để không khóc.
Rồi theo thời gian, trong hình hài người lớn, ta nhận ra dễ dàng hơn để mỉm cười, vờ như mọi thứ đều tốt đẹp. Và thay vì gào lên mình có bao nhiêu thống khổ, chúng ta lặng im.
0 notes
Text
Qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ nhận ra năm 2021 là một năm tràn đầy sự hối tiếc, những ước nguyện chúng ta đã thầm mong ước của những ngày đầu năm, kết cục đều biến thành trò hề. Năm 2022 thường sẽ lại bắt đầu đưa ra những lời thề son sắt cho bản thân rằng phải làm cái này, phải làm cái kia… và sẽ lừa dối bản thân một cách thành thật nhất rằng trong năm mới này mình sẽ thực hiện hết những điều ước ấy.
0 notes
Text
Mình không muốn tranh giành, cũng không muốn ganh đua. Mình chỉ muốn sống một cuộc sống không ồn ào, vui vẻ, hạnh phúc bên những người mình yêu thương. Tính mình đó giờ hay nhún nhường để mọi chuyện qua, thường là vậy. Nhún nhường mọi thứ và im lặng. Đối với mình im lặng không phải là hèn, không phải chịu thua mà là im lặng để cuộc sống mình không bị quấy rối. Mình cứ vậy mà sống thế thôi.
0 notes