Text
Untitled (18+)
She felt ashamed. As if her entire net worth depended on how much her body could please a man.
1- Did it start with G? When he fucked her without her consent? Was she too naive to think that a man with a girlfriend would never have any intention of having sex with another woman who was not his girlfriend? Was she being stupid to think that a midnight visit would simply be a midnight visit? Was she being too lenient for not screaming and kicking him when he pinned her arms down?
Dan gave him a good punch to the face but she didn't feel satisfied. She was scarred. For months, she couldn't feel arousal when having sex.
2- The feeling enhanced when she got back to the dating game. How many times did men try to have sex with her on the first date? Only to leave her after satisfying his needs?
Was she a doll that people could use to their liking? Did men find her attractive because he thought he could get her to bed? Was her existence solely to please them?
3- What happened with E was probably the worst of all. She didn't cry. Didn't make a scene. She simply went numb.
Should she have forseen it all, that he called her over just to have sex?
It didn't help when he was all over her within the first five minutes when they met up. Even though she had specifically told him she felt uncomfortable.
4- The feeling persisted. Men complimented her look but never her personality or her compassion. Men showed interest only when she shared sensitive content. Men came to her when they wanted something, not caring how she felt.
Violated. Used. Alert. Avoidant. Shamed. - A plethora of emotions passed her mind. She wondered, was her body the only thing that was worth the attention?
1 note
·
View note
Text
It was rushed hours. He jumped.
In hindsight, he did not wake up with the intent to jump. It just kinda... developed.
Morning was typical. Despite the four-hour sleep, he felt alive. Could it be that his body finally caught up on the deprivation during weekdays? Or did he just defeat caffein withdrawal again?
He checked Instagram before getting to work. It was a habit he picked up when they broke up. He missed her. But she didn't know that. Would it be better if she knew? He was not sure. Though he firmly believed that the decision was the betther choice for either of them. It was the right person, at the wrong time.
4 notes
·
View notes
Text
Wrap up 2023
2023 has been quite a ride, hasn't it?
Started out with a breakup and slight depression. Or should it be the other way round?
I managed to make my way back with gym and work.
And yes, speaking of work, I finally changed my company. Said goodbye (forever) to Savills and started my journey with Ellerton.
There was a lot to learn but that has always been one thing that keeps me on my toes. Curiosity fuels me.
I came back to Phu Yen. My first solo trip in such a long time. I was grateful to be back and to spend 4 days in the city. I discovered the local life and fell even more in love with it.
Then I met R. So much to say, so much to feel, yet there is nothing left. He was a refreshing summer breeze. A reminder of my prince charming. A lesson I must embrace. And a ghost I would like to forget.
Summer flies by with a few more flings. Nothing special. Nothing last.
Autumn was when I felt the urge to travel. Started my journey with a trip to Japan late August. It was not enough to cover the whole country, but enough to build the memory bank with my family.
Returning from Japan, I had exactly three weeks to apply visa to Europe and get ready for my pilgrimage through India. (Guess what. Got my passport back 3 days before I flew out).
India was interesting. So interesting that I should dedicate a whole other blog to it. In a word, it was eye-opening.
Oh, forgot to mention. In between these trips, I was down with the dengue. My health has never been worse in years. Fever, allergy, brain fog, zero appetite, dizziness, I have been through them all. It felt like all the sickness I should have was combined into one. And for some reasons, my spine was out of control. The blood wasn't flowing (literally) so I was high for a week (or more). I was one day from being hospitalised. Truly an experience I would not recommend to anyone.
The grand finale, a one-month trip to Europe. I passed by Singapore (for Maneskin eyyy), Madrid, Barcelona, Liston, Faro, the Netherlands, Belgium (1 day), and Kazakhstan. I met up with so many old friends. Felt in love again with Europe. At the end of the day, I was thankful for the opportunity to work and travel at the same time. It was the first trip to Europe that I financed myself.
I landed back in Vietnam on 26th December, 2023. Exactly one month after. I came back with more clarity, more determination, and more alive.
Thanks 2023 for all the lessons you have taught. Not all of them I enjoyed. But certainly, it was significant.
0 notes
Text
Những điều cháy âm ỉ trong lòng
1- Khu nhà mình có một người chị bán rong. Chị bán xôi chè, chè đỗ đen, bánh trôi tàu, bánh chay. Mình thích xôi chè của chị. Xôi tơi và chè thì thơm đường thốt nốt. Chè đỗ đen hơi ngọt nên ít khi ăn.
Chị thường đẩy xe hàng đi quanh khu. Buổi sáng chị sẽ bán ở Trung Tự. Sau đó, chiều sẽ vòng qua khu Kim Liên. Mình thấy chị bán từ sáng sớm, từ lúc ông bà dậy đi thể dục. Và có những ngày chị bán đến mười giờ đêm mới nghỉ.
Đã có một thời mình thèm ngọt. Ngày nào cũng mong ngóng, chờ tiếng rao của chị để chạy ra mua chè. "Ai bánh trôi, bánh chay, xôi chè đây - Ai bánh trôi, bánh chay, xôi chè nào." Mình mua nhiều đến nỗi được chị nhớ mặt. Mỗi lần gặp nhau, chị vẫn mỉm cười với tôi.
Nay trên đường đi mua bánh mỳ, tôi gặp chị. Chị mời tôi mua chè nhưng tôi đành từ chối. Khổ nỗi đúng ngày tôi không thèm ngọt. Chị bảo, nay chị ế quá, mua giùm chị đi. Tôi đành cười trừ và hẹn chị hôm khác.
Một cốc chè của chị là 15k. Một cốc trà sữa tôi mua ngoài hàng là 45k.
Bước đi rồi, tôi tự nhẩm không biết mình có quá đáng không?
Đến tối, tôi không nghe tiếng chị đẩy xe hàng nữa. Là do tôi vô tâm? Hay do chị đã hết hàng? Hay chị đã bỏ về vì cảm thấy không ai muốn mua đồ mình làm?
Người chị ấy có lẽ hơn tôi chục tuổi. Chị bị tật một bên chân. Ngày nào cũng vậy, chị đều đặn đẩy xe hàng quanh khu. Liệu rằng, đến mai thức dậy, tôi có còn nghe tiếng xe hàng chị đẩy qua nhà?
2- Ai đã từng tham gia giao thông ở Hà Nội hẳn sẽ khiếp sợ cách các phương tiện đan chéo, chèn ép nhau. Nhưng hôm nay, tôi đã thấy một Hà Nội thật khác.
Lúc ấy, tôi đang dừng chờ đèn đỏ. Có một cậu nhóc khoảng 7-8 tuổi bắt đầu băng qua đường. Nhìn mê cung các xe đỗ toán loạn, bạn không cần phải bé bằng một chú học sinh để cảm thấy bối rối và một chút ngỡ ngàng.
Khi đã qua được nửa đường, cậu bé phải đối mặt với làn xe đang di chuyển về phía mình. Tôi thấy cậu nhóc dừng lại và quan sát. Hẳn mẹ cậu đã dặn rất kỹ.
Khi đó, có một chiếc xe SUV chắc khá mới và xịn rẽ vào. Cậu nhóc đang chuẩn bị đi thì ngập ngừng dừng lại. Chiếc xe cũng dừng hẳn.
Anh bán bánh mỳ ở vỉa hè thấy vậy, liền vẫy cậu bé, và giơ tay ra chắc các phương tiện đang di chuyển đến.
Trong khoảnh khắc ấy, cả Hà Nội như đang đứng yên chờ cậu sang đường an toàn. Không một ai nhúc nhích. Chẳng còn chiếc xe nào lao đến. Và toàn bộ phần đường còn lại là dành cho cậu.
Vậy là cậu bé đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chiếc xe trắng lại tiếp tục lăn bánh. Anh hàng rong quay lại với chiếc bánh mỳ còn dang dở.
Mọi thứ lại trôi, như chưa có gì xảy ra, như khoảnh khắc ấy là điều thường ngày. Bởi Hà Nội vẫn luôn ấm áp tình người mà.
3- The sense of guilt has been circulating my mind for the past few days (or weeks). I wince at the sound of chu tao pho or the lady that sell corn. Everday, no matter the 40-degree heat or the torrential rain, they walk around my neighborhood with their broken bike and rudimentary containers of food.
On hot days, I see chu tao pho putting up a tiny rainbow umbrella, the only thing that shields him from the scorching sun of Hanoi. In the evenings, I pass by corn lady, who dresses fully clothed, even with socks, to ease the heat.
As they go around the blocks, burning in the flame of Hanoi's infamous humidity, I sit comfortably in my house, cooling down with a fan. While they walk for hours, from early morning till late afternoon, to earn minimum wage, I manage to earn more than average with a few computer clicks.
Despite being aware of my privileges, I shy away from buying their goods. I convince myself that it will only be a waste if I buy something I don't consume. Am I fooling myself, considering that the food costs around 10k-20k, a portion of what I spend on cafe or food everyday.
I go on trips that probably cost the same amount of money they make in a year. Yet I cannot help them out buying a 10k worth of tao pho? I order Grab and avoid getting "xe om" just because it is easier for me?
I winced, for my uncompassionate and slow deterioration as a human being.
0 notes
Text
Những lúc bâng khuâng, tôi tìm về với con chữ.
Có gọi là lạc lối không, nếu tôi vẫn tiếp tục tiến bước.
Có gọi là ý nghĩa không, nếu tôi nhắm mắt, và chẳng thể hình dung ra tương lai.
Tôi sẽ ở đâu?
Tôi sẽ làm gì?
Tôi sẽ cười với ai?
Những chuyến đi rồi cũng kết thúc.
Tôi về nhà.
Hoàn thành công việc theo đúng tiến độ.
Bạn bè đôi ba bữa gặp nhau.
Vậy là hết một ngày.
Một tuần.
Một tháng.
Một năm.
Tôi đã làm những gì?
Tôi đã đạt được những gì?
0 notes
Text
Dear Ha,
How are you? Have you been eating healthy and exercising regularly? Have you been smiling and finding joy in your life?
I hope that you say yes. If the answer is no, read on.
The Ha who is writing this prose has just been through some severe shits. Severe enough for a hotheaded person to know when to step back and contemplate. It's a learned virtue that she has been struggling to find. Yet, somehow, after six months of blind dedication, she became more virtuous.
She wants to blame #boomboomboom for his ignorance and evasiveness. Whether it was consequential or a byproduct, the experience has led her to the bottom of mistrust and anxiety. She was not the old Ha in relationships anymore. She was more alert, more cautious, and most of all, more dismissive.
I don't want to go in-depth into how it happened and what the consequences are. Maybe someday I will. However, this letter is to remind you that, like a plant, you will rise and you will grow from the pain.
The Ha now is learning to love herself again. She knows it is better to be active so she hits the gym at least 3 times per week. Plus some swimming sessions and cardio in between. In addition, she rediscovers the passion for dancesport, which is something that has been giving her an extra boost of confidence and a zest for personality.
She is finally able to do things that she has always been passionate about. She go to jazz club biweekly. If she wants to dance, she will head to the Latin club. Read more books (or trying). Take better care of the house and her diet (but also not too strict).
Love life? Well, expect the unexpected. Ditch online dating apps, go for the genuine connection. Don't worry. That is how Ha met Sam and Kyle. But no, it didn't work out. And no, that is not a problem. Because she had fun and she was mature enough to smell the (red)flags as they come. So be patient, you will meet amazing people along the way (like right now with R).
To sum up, Ha, charge forward, as always. Don't forget that you have amazing friends and families by your side. Ring them up if you feel down. Don't cut the line because good things take time. Every time you get jittery, practice the NAVY destress secret: inhale 4s - hold 4s - exhale 4s - hold 4s then repeat. Lastly, don't forget to smile and go for a swim whenever in doubt. I'm here for you, always.
Yours sincerely,
Ha
1 note
·
View note
Text
Igniting
Have you ever looked at another person and wondered: what in my life has led to this moment?
The thought flashed through my mind as I watched him from across the dinner table. The cheeky eye raise, the half-grown beard. He doesn't have the look that might catch your attention at first glance. However, the more you look, the more captivated you are by his charm.
He is away from perfection. But inherently, he is a good man. A great man. Someone who will stand by me. Someone who will support me. And someone who will be a place of comfort. For me, that's enough.
Three weeks is a short time to get to know someone. Yet three weeks of constant companionship has turned him into someone who was close, familiar, and of extreme importance. Many times I stopped and pondered if the momentum we shared was merely a bubble. However, when I looked at him, I knew that I was charging ahead.
Despite the mismatch and the impediment, am I ready to take his hand?
#boomboomboom
1 note
·
View note
Text
The start of something new?
It's been a long time since I last wrote. I usually write for the sake of writing. Not to please the reader.
I find inspiration when I'm emotionally compromised. My stories tend to be intense and heavily tied to a memory.
These days my habit of writing subsides. Not because I am on cloud nine. Nor because I run out of ideas. I put writing on the side because I was too indulged in my pursuit of materialism.
I plunge into work like a firefly chasing the flame. I keep looking for happiness in the wrong place.
At the end of the day, I am too burn out to lay my cards on the table and organize them. I go to sleep with a heavy heart. When the next day comes, the flow of life traps me with its twist and turn. In a blink, I forget how to construct a sentence.
Therefore, today, I am here to sharpen my pencil. I beg for no one as no one will read my post. The only thing I wish, is that someday, when I look back at this post, I will be glad that I start writing again.
0 notes
Text
Dream on
"What is your dream?" - This is an age-old question that most people encounter at least once in their lifetime. It is the kind of question that the asking requires no reply while leaving the asked ponders with thoughts. No matter how hard and invested one tries, the answer seems indefinite.
As a child, one dreams of big things, like becoming president or traveling to space. As he grows older, the dream grows smaller. By the time one reaches adulthood, he only wishes for a loving family and a successful career, whatever that means.
Shrinking dreams does not mean one is evolving backward. Rather, it is a sign of maturity. People are more grounded and more practical. They pay attention to what matters and focus on that goal. It drives them to the finish line. Nudge them. Encourage them. And guide them.
Dream is like a lighthouse. Without lighthouses, boats don't know where to go. Without dreams, people simply float. The wrong lighthouse leads boats to unwanted destinations and the wrong dream sends people drifting away.
What mechanism does one have to know if he is sailing on the wrong path? Is it fatigue, lost, or constant thirst for a change?
Once again, it is another age-old question that keeps the asked asking.
0 notes
Text
Review Sách: Quân khu Nam Đồng
Là một người con sinh ra trong Việt Nam đã bước vào thời bình, khi mà dấu tích của một cuộc chiến khốc liệt đang dần biến mất để thay bằng sự đổi mới, tôi không khỏi băn khoăn về những ngày tháng oanh liệt, tự hào, và cũng đầy cay đắng ấy. Tôi đã từng cho rằng cuộc sống ấy sẽ chứa nhiều điều thật xa vời, thật khó hiểu với thế hệ của tôi. Ấy vậy mà câu chuyện của Hoà, của Việt, của Khánh, và của rất nhiều "bạn trẻ" khu Nam Đồng khác đã làm tôi cảm thấy thật vừa lạ vừa quen biết bao.
Quân khu Nam Đồng kể lại câu chuyện của một nhóm bạn với bối cảnh của những năm trước giải phóng (72-70). Vẫn là việc chạy bom, vẫn là những sự đói nghèo, vẫn là chuyện đi lính, vậy mà qua giọng nói giản dị và chân phương của tác giả Bình Ca, những vấn đề vốn nặng ký bỗng trở nên nhẹ nhõm. Theo chân đám trẻ mới lớn của Quân khu Nam Đồng, người đọc sẽ tìm thấy cả những rắc rối thật quen thuộc, đến từ chuyện học hành, của tình yêu mới chớm, và cả những băn khoăn cho định hướng tương lai. Tuy vậy, không thể phủ nhận hoàn toàn những nét thật xa lạ của Quân khu Nam Đồng. Đó chính là lối suy nghĩ, cách hành xử, và thói quen sinh hoạt nửa bao cấp nửa đổi mới của những người sống vào thời khắc đầy biến động của đất nước. Đáng để ngưỡng mộ hơn cả chính là sự đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau của đám trẻ Nam Đồng, một điều mà có lẽ đã bị mất bởi sự hội nhập của xã hội hiện đại.
Lối viết văn mộc mạc và trần trụi của Bình Ca đã mang Quân khu Nam đồng đến gần hơn với những bạn trẻ của thế hệ hiện đại, đồng thời, làm lay động hồi ức của những thế hệ trước đây về một quá khứ khó phai nhoà. Cuốn sách như một trang sử hào hùng nhưng chất đầy sự hóm hỉnh, dễ thương, và cũng dễ sợ, đủ khiến cho người đọc phải bật cười trước những trò đùa của lũ trẻ và phút sau lại lặng người đi trước những hiện thực tàn khốc của chiến tranh.
Về phần mình, the book gives me a glimpse of the life that the older generations have been through. Something that seemed to happen so far away suddenly become so real and so touchable. <TBC>
0 notes
Text
The most (if not) significant man in my life
Ever since the move, she still leaves one carton box unopened in the corner of her room. It is not because she has forgot to unwrap it. She is simply too afraid to go through what’s stored inside.
Keeping small unassuming objects has always been her habit. For others, they are just a collection of random and useless everyday items such as a ticket, a wrapping paper, or a note. What makes them so significant is the meaning which has the power to unfold stories of cherished feeling and unforgettable memories. She would keep a one-euro coin that her ex gave her when they parted even though he told her to spend it on snacks. It was his last gift before they broke up and before a tirade of fights and misunderstandings carried away the happy memories. There were a few times she thought about throwing it away, as if to place a seal on her two-and-a-half-year innocent self. Instead she chose to lock it away, along with his necklace, and shove it down a place where she knows she would not be looking.
It is like a safe for unwanted goods, dedicated specifically for things she no longer has the desire to keep yet she has not had the courage to say goodbye. In that safe, along with memories of her ex, is the wavering love and idolized respect for her father.
#tbc
0 notes
Text
Friendship
“Tôi nhìn thấy trong tuổi trẻ ấy những điều mà rồi sau đó người ta đánh mất, và lại phải đi tìm. Hình như khi đã đi làm rồi, người ta thành con người khác. Chỉ khi nào ngồi xuống lại được với những người bạn học xưa, ta mới bé lại đúng như ta đã từng" - Minh Nhật, Có những điều chẳng thể nói cùng ai
0 notes
Text
To go and to grow
“You have to go away to come back home"
The images seem hazy yet the emotions flow back vividly. As if I were sitting in that deserted airport at 11 PM. Domestic guests would avoid flying at night so luckily we had the whole rows of seats to ourselves. I always adore the experience of rushing to the airport then having to wait for eternity at the security line. In those moments that last forever, you have no other choice but to calm down and contemplate on what is lying ahead and what you are leaving behind. Often enough, you would feel excited for the holiday that is waiting at the other end of the runway. You stride towards the boarding gate with no hesitation, steadily enough to not give off the sense of overjoy. Hallelujah! Those deadlines are no longer my problems - one must think, as if the your stress and worry would be taken off to thin air along with the plane.
On most occasions, I am guilty of running away from my responsibility. However, that was not any occasion. Eagerness and excitement were certainly not apt to capture the situation. Rather, nostalgia and awkwardness took over the atmosphere. After checking in, instead of hoping to the immigration, I lingered in the checkin lounge as if to buy more time. I guess (or hope) mom, dad and Bin were sharing the same thought so we sat and talked about mundane things like we always do after dinner. No one dared to address the elephant since we were never trained to perform that ritual, both as a family and as individuals. When it was time to get up, my father would pat me on the back and my brother would say goodbye in his high-pitch shyly voice. In return, I showed them my brightest grin, adding a few lighthearted comments. It has always been my coping mechanism, especially in nervous situations. However, as hard as I tried to hide the butterflies rummaging through my stomach, all buffers came crushing down as soon as I hugged my mother. We both smiled. She gave me the usual words of concern and encouragement. I listened and watched her eyes brimming with tears. I wished to turn small again. To run into my mother’s arms. To hold my dad’s hand. To pick up my brother. And walk out of the airport together. Oh! How dreaded I was of the moment I had to walk through the grey barrier, knowing that we were going opposite ways. Where can one gather enough courage to leave his whole life behind?
As I looked into my mother’s eyes, I could not help but take in the pride, the restlessness, and most of all, the unwavering love radiating from those pupils. Knowing that mom and dad have gone to work everyday in their lives for this day to happen, I took a deep breath as if to suck all the tears back to where it came from. It was time for me to go. To take a leap of faith and to experience. When the plane landed and my other life unfolded, I might cry. I might laugh. No matter how empty the house might be, there is always one place that is welcoming. The embrace of my family. So let’s go. And fly away. With the love that fuels my heart.
“You never truly have a sense of home until you leave home. But when you come back and smell the air, you go back all the way to childhood"
- Neri Oxman, Abstract
0 notes
Text
Retrospect
Tôi luôn mong được quay trở lại tuổi thơ, quãng thời gian có bà, có thời gian ngồi xem ti vi, và hơn tất cả, là có những khoảng lặng thật bình an.
Có lẽ bạn sẽ phàn nàn rằng làm một đứa trẻ thật đơn giản. Cuộc sống chỉ xoay quanh ba hạt nhân là gia đình - nhà trường - bạn bè. Ngày nào cũng một vòng luẩn quẩn của việc đến trường, gặp cùng một vài con người suốt 300 ngày, và tối thì phải bám đít với chiếc bàn học và một chồng sách cao chênh vênh. Ừ thì cũng mệt thật ấy! Sáng nào cũng dậy cuồng cuống để kịp giờ vào lớp, vào tiết học thì chỉ lo cô kiểm tra bài cũ, đến lúc về nhà lại sợ không làm đủ bài tập. Ai bảo làm trẻ con không mệt nào?
Tôi lớp 12 cũng đã nghĩ vậy đấy. Điên cuồng lao vào những hoạt động ngoài lề cùng với anh chị đại học và mải mê đi làm cho thoả cơn khát làm người lớn đã cuốn những năm tháng cuối cùng của tuổi học trò đi mất. Ngày bế giảng tôi không mặc áo dài mà mặc đồng phục. Thay vì đi ăn với lớp tôi chọn đi làm. Tôi không còn thấy luyến tiếc với cuộc sống luẩn quẩn của một đứa trẻ mà thay vào đó là sự háo hức khi sắp được chính thức “sổ lồng”.
Sự mong mỏi của tôi được hồi đáp. Trong bầu trời rộng lớn, tôi được sải đôi cánh, thoải mái làm những điều mình muốn, tôi được thử hết thú vui này đến thú vui khác, tôi được tự chọn cho bản thân những thứ phù hợp nhất. Chà! Mùi của tự do quả là gây nghiện. Tôi điên cuồng chạy theo những điều mới mẻ, gây dựng những đam mê vẫn đau đáu trong lòng. Nhưng để làm được điều này, tôi đã đánh đổi bản thân. Để có được 1 tiếng đi gym mỗi ngày là 8 tiếng ngồi văn phòng gõ bàn phím như máy. Để có được một chuyến đi xa là những buổi tối làm việc đến nửa đêm. Để được vui chơi với bạn bè là những ngày đi lại như con thoi đến quá tờ mờ sáng mới đặt lưng xuống giường.
Giống như một chiếc xe được lên giây cót, bạn chỉ có thể chạy đến khi dây đã thu hết. Còn nếu bạn cố kéo, dây sẽ bị kẹt và chiếc máy không thể hoạt động trơn tru nữa. Với lịch trình hoạt động dày đặc từ 8h30 sáng đến 11h đêm, tôi tự nhủ “work hard, play hard.” Nhưng chiếc ly đã đầy thì đến ngày cũng sẽ tràn. Tôi bắt đầu hụt hơi và rơi tự do.
Để đảm bảo thời gian và khối lượng công việc, tôi hy sinh giờ tập và thể thao. Thời gian rảnh rỗi ngày cuối tuần thì tôi chạy việc nhà và dự án ngoài. Vậy là bạn bè và bản thân được gác sang một bên. Vòng xoáy của công việc nuốt chửng lấy tôi. Tôi cứ mải miết chạy theo hình bóng không tưởng để rồi một ngày gặp lại chính mình của năm 17 tuổi.
Đó là một người bừng cháy khát khao được sống và cống hiến. Đó là một tâm thế tưng tửng sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Đó là một tâm hồn bay bổng nhưng luôn biết lo nghĩ (đôi khi quá mức) đến vạn vật xung quanh. Đó cũng là thứ mà tôi đã đánh rơi mất trong lúc mải tìm kiếm những giá trị vật chất. Hoá ra bấy lâu nay, điều tôi khắc khoải là những cái tôi vẫn luôn dắt theo người. Sự bộn bề của cuộc sống đã kéo tôi chạy theo những thứ phù phiếm của bên ngoài mà quên không để ý đến tâm ở trong. Tôi quên mất sự bình an.
Thời gian luôn xô con người về phía trước, dù có muốn hay không. Nhưng mỗi chúng ta đều có một chiếc điều khiến giúp ta nhìn thấu những giá trị cốt lõi của bản thân. Vậy nên khi nào cảm thấy mệt, bạn hãy dừng lại, tìm sự bình an, và đánh thức con người thật của chính mình.
Bình an ai bán mà mua
Ai cho mà lấy
Ai thừa mà xin
0 notes
Text
Lên Tumblr...
Là những ngày tôi thấy bay bay. Không biết mình vui hay buồn. Chỉ thấy một cảm giác man mác buồn bực muốn xổ ra cho bằng được. Vậy là lại bật máy lên gắng gõ cho bằng được, bằng chán thì thôi.
Tôi thả vài câu văn vớ vẩn vào chỗn hỗn tạp - như con thuyền giấy bị thả cuốn trôi theo dòng nước xoáy. Nhìn con thuyền dần dần bị nuốt chửng bởi dòng nước ào ào rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt, tôi không khỏi băn khoăn liệu mình có bao giờ nhớ đến nó không hay lại tiếp tục sống vô tư như chưa có gì xảy ra.
Lại là mấy thứ câu chuyện ba lăng nhăng vớ vẩn. Nào là chuyện tình yêu. Chuyện gia đình. Chuyện bạn bè. Chuyện bản thân. Là người đọc tôi phát ngấy lên được. Biết làm sao giờ, tôi đâu phải con sen đi phục vụ các người?
Tuy chả ai đọc, cũng phải thanh minh một chút. Mấy thứ linh tinh là do tôi thêm mắm muối. Chứ cuộc đời lắm drama vậy chịu sao nổi? Ừ thì tất cả đều dựa trên câu chuyện có thật. Nhưng các bạn biết đấy, cánh viết lách ấy mà. Họ bay lắm.
Thỉnh thoảng tôi cũng băn khoăn. Sao toàn thấy kêu hoài mà không có gì vui vẻ hết. À thì lúc vui vẻ tôi đâu có lên Tumblr. Lúc người ta vui vẻ thì cứ đắm chìm vào khoảnh khắc ấy thôi. Để hưởng trọn từng giọt tinh tuý đầy chất nghiện ấy. Cũng chả nghĩ đến việc lên Tumblr mà kêu gào nữa.
Vậy thôi.
0 notes
Text
People go and feelings stay
She shrugged and tried to shoo away the thoughts that have been circling inside her head.
Since her grandmother’s death, she has learnt the feeling of losing someone. She hates it. She spendt months and even years to cry on it. She buildt barriers and blackages to make sure the memories that flood back can’t touch her.
But what is it in life if there are no ups and downs? She leaned back and smirked. From the start, it was a mistake. In she went. And out as expected. But the ending was tough. After all, who can let go of their 2 years and a half Teddy bear without a bit of tears?
It was a just decision and she was determined from the beginning. What followed was stupid. She bumped into it again for the sake of familiarity and blissfulness. She blamed herself on giving out false hope, for the both of them. In the end, it didn’t last.
A friends-with-benefits kind of relationship. As people would call it. She didn’t think much. Other than I cared for this man and I didn’t want to let him devastated. She thought of herself like a saint, who salvaged him with her attention and care. He saw through and realized she had no feelings left. So he took the courage step and backed away.
Now she is here. In the balcony with a glass of red wine in hand. Her lover is peacefully asleep on their shared king bed. Looking at the night sky, she senses darkness. She reaches out with her other hand as if to salvage a part of her past. But like those memories and the person that comes with, they are far gone.
She wonders. What is he doing at the moment? Is he back from work or out with friends? Then she shrugged. There is no end to it.
1 note
·
View note
Text
Mountain
I usually use the simile of water and waves and beaches in my writing. This time I challenge myself to use another object to reflect on. Mountain.
What mountain should I discuss? Shall I introduce the one in Salzburg, Austria where I first spent my holiday with a person I love then later found out that his skin was as thick as the snow there? Or should I bring up that mountain range in Tam Dao where I had my first and probably the only day trip from Hanoi? Let’s not also forget that mountain in Ninh Binh where my family and I climbed one thousand steps from the burning hell to a tranquil heaven. And also those mountains I always watch in awe from the one’s balcony whenever the sky is clear and wonder the beauty of the city.
I have been to many mountains and climbing many trees. Like that time when we sneaked in a little hiking trip in our Geneva trip. The journey would leave me sores and complaints. But the ending, that view from the top, makes you scream from the top of your lung, to mark your presence and triumph.
Defeating a mountain is momentum because of its overwhelming stubborness. It is big and unmoving. Unwilling to help, only to turn away from my struggle.
Yet, the mountain I hate is also the mountain I love. It watches over my every step. It stays in one place like a guardian. The wind can blow and carry me to faraway land. But I would always have the mountain to hold on to. It is the stability and assuring peace that makes one can’t resist.
Every morning, I hold on to him. Tighten my hug at the thought of losing the one I treasure. I snug into him to find the calmness amidst the ups and downs of my crazy swirling world. There in his embrace, I found myself breathing orderly and brain pumped with serotonin. Or in literary words, his presence puts my mind at ease. As if his hand has the magic to shoo away my nightmares. As if a kiss on the forehead has the power to alleviate my troubles. As if his body radiants positivity.
In the haze of morning sleepiness, I turned off the alarm and spared myself a moment of serenity and contentedness. I was craving for the mountain and lying with him satisfies my thirst.
1 note
·
View note