Text
Dạo này tớ nghĩ rất nhiều nhưng không biết nói với ai. Tớ không thực sự muốn chia sẻ với bạn thân, tớ biết chuyện gì xảy ra với mình, tớ biết nguyên nhân và tớ biết kể cả tớ có nói thì chúng nó cũng không hiểu. Nhiều người thắc mắc vì sao người mắc chứng trầm cảm không chia sẻ với người thân, bạn bè. Đúng rồi, vì họ không hiểu, bạn sẽ không bao giờ thật sự thấu hiểu trừ khi bạn trải qua tất cả những gì họ trải qua, có cấu trúc não bộ tương đồng - ừ, không thể. Bây giờ tớ mới hiểu vai trò của bác sĩ tâm lý, của một người nghe xa lạ (và có chuyên môn) mà mình có thể giãy bày tất cả.
Lạc đề.
Dạo này tớ về nhà, ý là về quê, có lẽ sẽ ở lại một khoảng thời gian, tương lai thì chưa biết. Quãng thời gian xa nhà tớ như được trốn khỏi thực tại vậy. Tớ từng rất lạc quan, nghĩ rằng mental health của mình rất ổn, mình vô cùng may mắn. Nhưng hình như sự lạc quan ấy đến hơi sớm, hoặc lúc đó tớ chưa đối mặt với những vấn đề chạm đến sự tổn thương của mình, hoặc có nhưng tớ trốn tránh.
Ừ đúng tớ trốn tránh.
Gia đình tớ không hạnh phúc. Tớ không biết các em tớ ra sao nhưng là người chứng kiến gần như toàn bộ cuộc hôn nhân của bố mẹ, tớ biết mình bị tổn thương. Tớ đọc tin nhắn ngoại tình cùa bố, tớ thấy sự tuyệt vọng trong mắt mẹ, tớ nghe những lời oán trách của bà nội về mẹ.
Tớ trốn tránh từ vô thức cho đến khi đã tiếp xúc với tâm lý học, đã biết đến attachment theory. Tớ biết tớ là dismissing-avoidant, hoặc fearful-avoidant, idk, chắc là 70-30, hoặc 50-50, tớ phức tạp quá, rồi sao? Tớ hiểu bản thân, nhưng tớ vẫn trốn tránh. Trốn tránh cái gì? À ừ, chính là trốn tránh cđ tình iu như mọi người vẫn nói đó :))). Bởi tớ sợ tớ sẽ như mẹ, cuộc hôn nhân của tớ sẽ đổ vỡ, tớ sẽ bị tổn thương.
Trước đây, khi có những người mới xuất hiện trong cuộc đời tớ, tớ vẫn vui vẻ, thoải mái chấp nhận, dù tớ biết tớ không thực sự mở lòng. Tớ làm họ mất rất nhiều thời gian, một hai năm, khi họ ngỏ ý muốn đến gần hơn, tớ chạy. Tớ chạy trốn một cách rất tiêu cực. Tớ biến mất hoàn toàn, triệt để khỏi cuộc đời họ, à, ra là tớ đã chuẩn bị cho mình một đường lui. Trong quá trình chạy trốn ấy, có lẽ tớ đã làm tổn thương nhiều người, xin lỗi mong mọi người vẫn ổn. Tớ cũng biết tớ sai rồi, nên bây giờ khi có người gõ cửa ngỏ ý muốn bắt chuyện, tớ thậm chí còn không muốn ngước lên chào. Tớ sợ lại làm tổn thương người ta, tớ không muốn cho người ta cơ hội để bắt đầu. Tớ như một con nhím vậy. Tớ biết tớ cần chữa lành những tổn thương trong quá khứ, tớ biết tớ cần buông tha cho bản thân của hiện tại. Nhưng hình như tớ chưa sẵn sàng.
Người ta nói, sẽ có ai đó đến, bao dung, cảm thông và chữa lành cho bạn. Nhưng nếu người ta bỏ cuộc? Nếu sự bao dung ấy không thể tồn tại dài lâu? Nếu mở lòng, tớ sẽ tổn thương thì sao?
Nhiều khi lúc nói chuyện, bạn tớ đùa rằng, mày làm nhiều người tổn thương quá, rồi một ngày mày sẽ yêu ai đó vô cùng và người ta sẽ làm vậy với mày. Ừ, nhưng bước đầu tiên là mở lòng để yêu ai đó tớ vẫn chưa làm được, cũng chưa đủ can đảm để làm.
10 notes
·
View notes
Text
Đang uống thuốc nên bác sĩ dặn không được ăn đồ chứa vitamin A kẻo lại dư vitA.
Từ rằm đến giờ nhà toàn nấu xôi gấc.
Có một người rất thèm nhưng không dám ăn 🥲.
Hôm qua tiễn Táo về trời, lại nấu xôi gấc.
Tối hôm ấy xới cơm, trong nồi có cả cơm tẻ lẫn xôi gấc nên người đó lỡ tay...
Em Đạt hỏi sao chị bảo không được ăn xôi gấc.
"Ừ chị có ăn đâu, này là một ít xôi gấc nó dính vào cơm."
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/01bde8c79d42abb1973ba7a95ebc5961/3cf56dc40d089a5f-50/s540x810/e115a1163d6a65fb30b5d7625f2f9c364d99a790.jpg)
1 note
·
View note
Text
Nhân một đêm lên mề đay khẩu nghiệp, spam tin nhắn các em thì bị seen, chị lại tải tumblr về xàm.
Chị không nhớ hồi ấy nghĩ gì mà đặt tên là “chị hàng xóm” nhưng mạnh dạn đoán nó không nằm ngoài hai trường hợp sau:
1. Giọt máu đào bạc bẽo
Hồi em thảo còn học cấp 3, bạn em thảo hỏi, “ơ mày quen chị X hả”.
Không biết lúc ấy em thảo đang suy nghĩ bằng đầu gối bên nào, em trả lời, “ừ là chị hàng xóm nhà tao”.
????????
Từ đó ba con người sống chung nhà đặt tên nhau trong danh bạ là chị/em hàng xóm. 2. Quyết tâm bền bỉ của chị và những em hàng xóm (real ones)
Tầng có 6 hộ thì 3 hộ có trẻ con, sương sương 5 đứa. Mỗi lần gặp lũ trẻ trong thang máy:
Lũ trẻ: Cháu chào cô.
Chị: ...Chị chào em. Mỗi. Lần. Đều. Như. Vậy.
Không biết chúng nó có về nhà khoe mẹ rằng mẹ ơi con gặp cô gì trong thang máy mà cô ấy kì cục lắm...
4 notes
·
View notes
Text
Tết năm ngoái:
- Chị muốn nghe tiếng mèo cào không?
- Đi ra, không rảnh á má.
- Chị xem ảnh Lulu không?
- Ồn.
Tết năm nay:
- Ôi Lulu đáng iu quá em mình ơi. Em mình muốn xem không?
- Ủa năm ngoái em xem Lulu xong chị chửi em mà???
- Ủa thế hả? Hì. Gửi mình ảnh Lulu coi.
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/3f36f8e0687ebca45a42854fcdf33f95/f8ca410daf13ae16-d6/s540x810/d314b708def3b1f851e735895ae792cff07d42f1.jpg)
1 note
·
View note
Text
Cả nhà ngồi xem Money Heist. Mở ngoặc, parents guide by chị hàng xóm: xem cùng cả nhà thì zui nhưng... có những cảnh chị phải giả vờ như mình đang nghịch điện thoại hoặc nghiên cứu cốc trà sữa trong tiếng thở ám muội... Đóng ngoặc. *mỗi khi Arturo xuất hiện*
Chị Loan Võ: Trời ơi ghét thằng cha này thế không biết. Cả nhà: Đồng ý.
Chị Loan Võ: Tao muốn tát và làm nhục nó.
Cả nhà: ???
Đồng ý vế đầu nhưng vế sau là sao??? Là sao???
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/8a090cb5bcdd0239fb4618d30935e269/3d144288c0ba0976-8f/s540x810/bd3c8615b9bb8c2733ac5fcd05041355b7546b6b.jpg)
3 notes
·
View notes
Text
Sinh nhật, Thư tặng chị một quả cam.
Chị mang về nhờ chị Loan bóc hộ.
Chị Loan làm rơi vào thùng rác.
4 notes
·
View notes
Text
youtube
Dạo nào chị hàng xóm có tình yêu mới, Lulu the confused cat.
Năm ngoái khi em hàng xóm số 2 xem Lulu chị còn la nó ồn quá trời, năm nay chị đã u mê không lối thoát. Hầy.
4 notes
·
View notes
Text
Độ 8 tháng sau, chị hàng xóm quay lại với cái blog này chỉ để chửi quyển từ điển :).
Chuyện là từ ngày ấy, chị đặt cuốn từ điển - đắt bằng 8 cốc Phúc Long - nằm ngay cửa ban công, nơi mà ngày nào chị cũng mở cửa để hít gió trời. Chị tự nhủ ngày nào cũng dãi dầu sương gió vậy thì người cũng bay màu nữa là từ điển. Huống hồ chị còn xịt hết nửa chai xịt thơm quần áo chứ đùa.
Ấy thế mà méo.
Nay lật lật ba trang, tra hai từ mà chị hắt hơi nhiều bằng cả tuần cả tháng cộng lại. Kể ra nếu thường xuyên tra, nó sẽ bay mùi nhanh hơn, chị đoán vậy. Nhưng với cái mùi ấy thì có biếu tiền chị cũng không dám mở. Thế là chị và quyển từ điển sực mùi cứ luẩn quẩn trong cái vòng tuần hoàn vô định ấy.
Nghĩ mà tức.
Tưởng tượng ban nhạc 4 main rapper kia chứng kiến cảnh chị đeo khẩu trang lật từ điển chắc chúng nó cười đến sáng mai.
Nghĩ mà tức.
Chị mới mua một quyển từ điển tiếng Việt để phục vụ cho niềm đam mê xl của mình.
Phàm liên quan đến niềm đam mê, chị thường dốc túi đầu tư những thứ xịn sò nhất. Vì vậy, chị mua quyển từ điển đắt nhất, sang nhất, đầy đủ nhất có bán, mặc kệ tương lai có thể trở thành tâm điểm chỉ trích của cả làng.
Thật vậy, lúc nhận từ điển cũng là lúc chị bị cả làng diss. Em hàng xóm số 1 diss em hàng xóm số 2 diss chị gia sư diss bạn học của em hàng xóm cũng diss lu��n. Chúng chỉ thiếu điều debut thành một nhóm nhạc với 4 main rapper sáng tác cả một album cho chị nghe với chế độ replay vậy 🙃.
Nhưng không sao, dám chơi dám chịu, tất cả vì đam mê =)))). Chị mạnh mồm như vậy cho đến tận khi bóc lớp bóng kính.
Với cái giá này, chị đã hi vọng nó mướt như OALD (giá bìa đắt hơn OALD luôn ạ). Nhưng không. Giấy không tuổi so với OALD, dày, nặng trịch, bìa cứng cầm trẹo cả tay (thì có thể tha thứ vì chị mặc định mình chân yếu tay mềm),…
Thôi, những yếu tố ấy chỉ là muỗi, muỗi so với cái mùi. Thực sự. Kinh khủng khiếp hoảng hốt hết hồn. Cảm tưởng như bỏ tiền ra để mua một vị trí ngồi cạnh nhà máy in đương giờ hoạt động hết công suất vậy ạ. Chị xin phép được khẳng định chắc nịch với tư cách một người từng đi qua nhà máy in mỗi ngày ròng rã hàng chục năm…
Mỗi lần mở ra tra từ, chị hắt xì liên tục, lòng đau như cắt, nước mắt nước mũi đầm đìa. Đến giờ đi ngủ, chị lại phải cất nó vào một chiếc hộp bí mật vì cứ ngửi thấy hương từ điển quanh quẩn đâu đây. Thậm chí, đớn đau đến cùng cực, chị cho nó ra ban công nằm vài ngày với chậu cây héo để “bớt hương” nhưng cái chị nhận lại vẫn là quyển từ điển ấy + một lớp bụi mơ màng.
Giờ chị ngồi đây với tâm trạng rối bời nhìn cuốn từ điển đắt đỏ. Và nhìn cốc trà bên cạnh, chị chợt nghĩ, người ta ướp hương cho trà, sao mình không ướp cho từ điển ???:D???. Việt Nam nói là làm, chị sẽ nhét nó vào chiếc hộp pí mật cùng 1 tỉ 9 vạn thứ tạo mùi. Mong có kết quả khả quan để chị được tiếp tục theo đuổi niềm đam mê.
21 notes
·
View notes
Text
Chị là chị ghét mấy thứ vô bổ thế này đâm ghét lây cả dòng sách, cả nhà xuất bản và công ty mẹ luôn.
Bên trên răn dạy người ta như mẹ dạy con, phải thế này phải thế kia rồi bên dưới kêu cần lí tưởng, sống cho bản thân mình, ai nói gì mặc ai.
Ủa ủa ủa ủa???
Nói thậc, sống mà cứ có một đống quy củ điều lệ đặt ra như con robot con này giống hệt con kia thì đời còn gì vui hả các em?
Mỗi ngày đã đủ nhọc nhằn rồi còn ép phải làm những chuyện mình không vui để đạt tiêu chuẩn với đời, rồi sao? Cái gì cũng cần có sự cân bằng, xác định được điểm cân bằng của mình là được, đừng nghe mấy cái lời ba xàm ba láp này.
Chết chết, hình như có mùi dạy đời 🙄. Coi như mình răn đứa em nhà bên vậy, không dám đao to búa lớn dạy người lạ đâu.
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/f171c15f8af136a8bd5a018d4969f35b/tumblr_piftl24KDF1vann0t_540.jpg)
Muốn thành công, đừng quên những điều này:
1. Sống kỷ luật
Lời hứa mỗi ngày dậy sớm 10 phút cũng không làm được, dựa vào cái gì mà muốn thành công? Chỉ thời gian biểu cũng không kiểm soát được thì cuộc sống sớm muộn cũng trở thành một bãi hỗn độn. Đừng lười biếng, đã không tài giỏi hơn người, thì phải có sự nỗ lực mỗi ngày bù đắp lại.
2. Không lãng phí thời gian.
Bớt tám chuyện người khác, bớt shopping trà sữa, khi bạn còn suốt ngày lướt mạng xã hội thì người ta không khởi nghiệp thì cũng chăm chỉ học hành kia kìa. Nếu đến giờ vẫn tự hỏi không biết làm gì với cuộc đời mình thì ra ngoài xem bao nhiêu người chỉ mong được đi học thôi là hạnh phúc lắm rồi.
3. Đừng trở thành nô lệ của công nghệ.
Lên mạng để học hành, giải trí, kết nối hoặc giải quyết công việc chứ không phải đem cả cuộc sống lên đó cho cả thiên hạ bình phẩm, đánh giá. Một ngày không có điện thoại, không chết được đâu. Ngoài kia mới là cuộc sống, điện thoại chỉ là điện thoại thôi!
4. Học cách tiêu tiền
Mọi thứ đồ mà không thực sự cần dùng, đều là đồ xa xỉ. Mua đồ mà mình không thực sự cần, là ăn cắp tiền của chính mình. Đồ đạc để phục vụ nhu cầu, không phải để khoe khoang làm màu làm giá.
5. Đọc nhiều sách.
Không có tiền đi học thì tự học qua sách. Không xem phim nghe nhạc, thì tự đọc bằng sách. Không có người thầy nào kiên nhẫn hơn sách đâu. Tony nói rồi, đọc sách nhiều thì mặt sẽ thanh tú, dù xấu vẫn dễ ưa.
6. Đừng trì hoãn.
Việc ngày nào, làm ngày đó. Ai cũng chỉ có 24h mỗi ngày, đừng than bận rộn, chẳng qua bạn chưa quản lý tốt thời gian của mình mà thôi. Tuổi trẻ chỉ có một lần, ai càng trì hoãn, người ấy càng dễ thụt lùi về sau.
7. Đi thật nhiều.
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Chưa đi được xa thì đi gần, học cách xoay sở ở vùng đất mới. Có trải nghiệm mới có hiểu biết và lớn khôn. Đừng đi chỉ để có cái ảnh khoe ta đã đến đây. Tập ăn, tập uống, tập hiểu văn hóa của nơi mà mình đến. Nếu bạn đi rồi về mà trái tim vẫn chẳng thay đổi, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
8. Học cách tự tin.
Tự tin chính là tự mình tin vào chính mình. Nếu bản thân còn không tin, thì cũng sẽ chẳng ai có thể tin mình được nữa. Ai cũng có những rào cản, những nỗi sợ, nên mới phải tập, phải luyện để vượt qua. Cùng lắm thì thất bại vài lần, chẳng chết được đâu.
9. Có lý tưởng sống rõ ràng.
Ai nghĩ sao, ai nói thế nào, mặc kệ người ta. Kim chỉ nam của mình thế nào, miễn là không hại người, không trái pháp luật, thì cứ thế mà sống. Sống, trước tiên là cho chính bản thân mình. Đừng sợ sai, đừng ngại xấu, thật ra cũng chẳng nhiều người quan tâm lắm đâu. Hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống.
10. Yêu bằng cả trái tim
Còn trẻ, ít nhất cũng vài lần yêu. Sẽ có quả ngọt, sẽ có trái đắng, cả đổ vỡ buồn đau nữa. Thất tình không chết được đâu, đừng sợ. Tình yêu sẽ giúp cho bạn hoàn thiện bản thân, và hiểu hơn về chính mình đấy.
11. Sống độc lập.
Không có bố mẹ nào sống mãi cả đời để lo cho mình mãi được. Phải tự đi mà học cách tồn tại: từ học tập, đến công việc, kiếm tiền, đối nhân xử thế… Không phải ai sinh ra cũng được ngậm thìa bạc, nên hãy cố gắng và nỗ lực để sau này còn có chuyện mà kể ch con cháu. Nên nhớ, cái gì tự mình có được mới giá trị và ý nghĩa.
———-
Thiên tài hay người thành công, nổi tiếng hơn người khác đơn giản chỉ bắt đầu ở việc họ dậy sớm, và sử dụng hiệu quả khoảng thời gian dậy sớm ấy. Nếu chưa biết bắt đầu từ đâu, Bloom dành tặng bạn cuốn sách “Thức dậy thư thái, gặt hái thành công” (Chie Ikeda) để từng bước đi đến cái đích của sự thành công.
#Thức_dậy_thư_thái_Gặt_hái_thành_công
#Bloombooks_Cảm_hứng_sống
2K notes
·
View notes
Text
Chị của ngày xưa: Tháng có 31 ngày = Tháng 1, 3, 5, 7, 8, 10, 12.
Chị của bây giờ: Tháng có 31 ngày = Bi kịch.
11 notes
·
View notes
Text
Chị mới mua một quyển từ điển tiếng Việt để phục vụ cho niềm đam mê xl của mình.
Phàm liên quan đến niềm đam mê, chị thường dốc túi đầu tư những thứ xịn sò nhất. Vì vậy, chị mua quyển từ điển đắt nhất, sang nhất, đầy đủ nhất có bán, mặc kệ tương lai có thể trở thành tâm điểm chỉ trích của cả làng.
Thật vậy, lúc nhận từ điển cũng là lúc chị bị cả làng diss. Em hàng xóm số 1 diss em hàng xóm số 2 diss chị gia sư diss bạn học của em hàng xóm cũng diss luôn. Chúng chỉ thiếu điều debut thành một nhóm nhạc với 4 main rapper sáng tác cả một album cho chị nghe với chế độ replay vậy 🙃.
Nhưng không sao, dám chơi dám chịu, tất cả vì đam mê =)))). Chị mạnh mồm như vậy cho đến tận khi bóc lớp bóng kính.
Với cái giá này, chị đã hi vọng nó mướt như OALD (giá bìa đắt hơn OALD luôn ạ). Nhưng không. Giấy không tuổi so với OALD, dày, nặng trịch, bìa cứng cầm trẹo cả tay (thì có thể tha thứ vì chị mặc định mình chân yếu tay mềm),…
Thôi, những yếu tố ấy chỉ là muỗi, muỗi so với cái mùi. Thực sự. Kinh khủng khiếp hoảng hốt hết hồn. Cảm tưởng như bỏ tiền ra để mua một vị trí ngồi cạnh nhà máy in đương giờ hoạt động hết công suất vậy ạ. Chị xin phép được khẳng định chắc nịch với tư cách một người từng đi qua nhà máy in mỗi ngày ròng rã hàng chục năm…
Mỗi lần mở ra tra từ, chị hắt xì liên tục, lòng đau như cắt, nước mắt nước mũi đầm đìa. Đến giờ đi ngủ, chị lại phải cất nó vào một chiếc hộp bí mật vì cứ ngửi thấy hương từ điển quanh quẩn đâu đây. Thậm chí, đớn đau đến cùng cực, chị cho nó ra ban công nằm vài ngày với chậu cây héo để “bớt hương” nhưng cái chị nhận lại vẫn là quyển từ điển ấy + một lớp bụi mơ màng.
Giờ chị ngồi đây với tâm trạng rối bời nhìn cuốn từ điển đắt đỏ. Và nhìn cốc trà bên cạnh, chị chợt nghĩ, người ta ướp hương cho trà, sao mình không ướp cho từ điển ???:D???. Việt Nam nói là làm, chị sẽ nhét nó vào chiếc hộp pí mật cùng 1 tỉ 9 vạn thứ tạo mùi. Mong có kết quả khả quan để chị được tiếp tục theo đuổi niềm đam mê.
21 notes
·
View notes
Text
Chị mới mua một chiếc váy màu xanh, vừa lôi ra khỏi túi thì em hàng xóm số 1 đi ra.
“Cái này đẹp thế!”
Và chủ nhân của nó sẽ thay đổi.
5 notes
·
View notes
Text
Bạn chị đã, đang và sắp đi học tiếp hết rồi.
Đứa đi Anh đi Mỹ đứa đi Đài đi Pháp đi Hà Lan, ủa, Hà Lan hay Đan Mạch ấy nhỉ. Đại loại là các bạn bay cao bay xa hết.
Chỉ còn chị ở nhà.
Chị mừng lắm, cuối cùng cũng có người xách đồ về cho chị, đỡ mất công order.
8 notes
·
View notes
Text
Nhân dịp M.A.C giảm 25% thì hớt Marrakesh thôi các đồng chí, chân thành đề cử vì em nó đẹp lắm :>.
Em hàng xóm số 1 lăm le dòm ngó thỏi của mình ái mộ Marrakesh đã lâu, nay đã chuẩn bị sính lễ rước nàng về dinh.
Chị thì có nhiều son lắm lắm rồi.
Một người con gái thảo hiền thì không nên hoang phí, phải biết quản lí tiền bạc, chi tiêu tiết kiệm, phân bổ thu chi hợp lí.
Đấy là người con gái thảo hiền, còn chị thì không, nên chị đặt một thỏi Mocha nữa. Mong là nó đẹp, hí hí hí.
21 notes
·
View notes